Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-14
Chương 14: Đồng Tính Luyến Ái
Chương 14 : Đồng tính luyến ái
Lâm Nhữ không cảm thấy Sùng Huy đang dựa quá gần mình.
Bản thân vốn là con gái, thấy Sùng Huy xinh đẹp như vậy thì ưng. Cảm giác như đang ở chung với Cẩm Phong vậy, chỉ khác không phải huynh muội mà là tỷ muội. Nàng đau lòng cho thân thế tội nghiệp của Sùng Huy nên vô cùng muốn cưng chiều. Nhớ ra Hà Lịch có nói, khi mới tới vườn trúc tía, cả người Sùng Huy đều là vết thương, tai bị kéo cắt, nên nàng nhìn tai Sùng Huy, kiểu vấn tóc vân buộc lỏng, tóc hai bên mai đen như mực giấu đi lỗ tai, hoa tai màu ngọc bích chìa ra từ mái tóc, áp vào làn da trắng tuyết trông tựa nước hồ thu xanh biếc. Bàn tay đang vỗ mu bàn tay Sùng Huy dời lên, lướt qua cần cổ mềm mại trắng ngần, chạm vào búi tóc rồi vén lên lọn tóc đang che tai trái của Sùng Huy, lộ ra lỗ tai không tì vết. Lâm Nhữ hơi khựng người, lại mò qua phía bên phải, sợ Sùng Huy nhận ra nên tay trái nàng ôm lấy Sùng Huy, tay phải nàng sờ lỗ tai.
Nàng tự biết mình là con gái nên cảm thấy không sao, nhưng lại thu hết ánh nhìn của bao người khác.
Ánh mắt sáng của Sùng Huy dính chặt vào bả vai Lâm Nhữ. Cánh tay Lâm Nhữ đang lén lút sờ lên phần tóc rìa tai nên nụ cười của Sùng Huy tắt ngấm, gương mặt trắng như tuyết tái nhợt, run giọng: “Nhị lang, thiếp… thiếp…”
Lâm Nhữ không ngờ Sùng Huy để ý như vậy, âm thầm tự trách, đặt tay xuống, cười che giấu: “Kiểu vấn tóc vân đẹp lắm, là nàng tự vấn hay có người giúp?”
Sùng Huy nhìn nàng chăm chăm, đôi mắt to trong suốt khiến người ta không thể né tránh. Lâm Nhữ ho khan muốn đổi đề tài thì Sùng Huy đã vén lên phần tóc che đi lỗ tai, nói: “Trông thế này này, ngài muốn nhìn thì nhìn.”
Lỗ tai mềm mượt như cánh hoa, viền tai hình dấu hỏi ở chỗ loe rộng nhất bị mất đi một góc khiến cho vành tai bị lõm. Có thể tưởng tượng lúc ấy không chỉ bị cắt một kéo mà là rất nhiều kéo, hoặc không phải một lần cắt mấy kéo mà là bị cắt nhiều lần.
Lúc đó Sùng Huy mới bốn tuổi!
Hốc mắt của Lâm Nhữ đỏ bừng, nàng nghiến răng, khàn khàn hỏi: “Khi ấy… rất đau đớn đúng không?”
“Ngài không thấy xấu ư?” Sùng Huy ngây người nhìn nàng, cứ như không lường được sự chú ý của Lâm Nhữ không phải lỗ tai xấu xí mà là lúc đó mình có đau đớn hay không.
Lâm Nhữ cười, nghiêng người ra sau quan sát kĩ hơn.
Sùng Huy thẳng lưng không nhúc nhích, tay đan vào nhau hồi hộp nhìn nàng.
Lâm Nhữ thở dài nói: “Ngọc thạch có vết.”
Sùng Huy cúi đầu há miệng, bộ dạng như muốn khóc.
Lâm Nhữ cười hà hà, véo gò má Sùng Huy, cao giọng: “Mặt mày Huy nương đẹp tuyệt trần, đến cả thần tiên cũng thương xót, nên phải để lại chút khuyết điểm. Chứ trăng quá tròn sẽ vỡ, nước quá cao sẽ ngập, e rằng về sau sẽ gặp họa lớn, cho nên chút khuyết điểm này để đổi lại cả đời bình an vui vẻ. Tuy ngọc thạch có vết nhưng vết đâu giấu được ánh ngọc, là chuyện tốt.”
“Thật sao? Thật thế sao? Ngài thấy thiếp xinh đẹp ư? Không vì lỗ tai khiếm khuyết mà chê thiếp xấu xí?” Sùng Huy hỏi dồn dập, tro tàn trong mắt bị thổi tan, trông càng thêm sáng chói, rực rỡ thắp sáng cả phòng.
Lâm Nhữ mỉm cười, nụ cười êm ả như làn nước xuân: “Tất nhiên rồi, nàng không tin ta sao?”
“Thiếp tin ngài.” Sùng Huy vui mừng không nói nên lời, niềm vui ấy dâng từ cõi lòng tràn ra bên ngoài không thể kìm chế. Sùng Huy cười ngây ngô ôm lấy Lâm Nhữ, hét lớn: “Nhị lang, thiếp rất vui, thiếp vui lắm.”
Lâm Nhữ ôm lại Sùng Huy, lồng ngực Sùng Huy đập liên hồi, nhịp tim như trống đánh rơi vào tai từng hồi. Lâm Nhữ nhắm mắt lại, trong thoáng chốc chỉ muốn bỏ ra hết thảy để người trước mắt được vui vẻ.
“Nhữ lang!” Hà Lịch nhỏ giọng.
Lâm Nhữ tỉnh táo lại, nhớ ra tuy mình là con gái nhưng đang sống dưới thân phận đàn ông. Vì Sùng Huy sống trong hoàn cảnh ngăn cách với đời nên không e ngại chuyện trai gái, nhưng nàng thì không được phép, nên đẩy Sùng Huy ra. Lâm Nhữ vuốt ve chỗ vết thương của Sùng Huy, nhỏ giọng hỏi: “Còn nhớ ai làm nàng bị thương không? Ta trả thù thay nàng.”
“Không nhớ!” Sùng Huy lắc đầu, ánh sáng trong mắt tiêu tan, thay vào đó là bóng tối tràn ngập, trông vô cùng hoảng hốt.
Rõ ràng là nhớ nhưng không muốn nói.
Kẻ ngược đãi Sùng Huy thật quá độc ác, dù đã qua mười mấy năm vẫn khiến Sùng Huy sợ hãi như vậy.
Lâm Nhữ ủ ê. Sùng Huy không muốn nói nên nàng cũng không hỏi nữa, để mắt nhìn những vị mỹ nhân kia.
Những mỹ nhân từ năm đến mười lăm mười sáu tuổi, nhỏ thì trông như nụ hoa e ấp, lớn lại như đóa hoa sắp nở được ngấm sắc hương đất trời. Ánh nắng rọi lên gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn nà như ngọc, tò mò nhìn nàng, đều ngây thơ vô cùng.
Lâm Nhữ nhớ đến mục đích chuyến đi này của mình, cảm thấy hít thở không thông.
Nghiêng đầu nhìn Sùng Huy bên người mình, nụ cười trong trẻo, sắc đẹp rạng ngời như ánh sáng khi mặt trời ló khỏi mây, như thuốc độc khiến người ta phải say đắm, nàng cảm thấy đau đớn như đao sắc đang nạo xương mình.
Dựa vào tuổi tác thì không thể kéo dài việc đảm nhiệm mỹ nhân trên mặt quạt của Sùng Huy thêm nữa. Xét theo đại cuộc, Phương Đức Thanh đột ngột qua đời, họ Phương đang phải chống chọi mưa gió. Nếu thời điểm tuyên bố gia chủ kế nhiệm, mỹ nhân xuất hiện trên mặt quạt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp gấp mấy lần mỹ nhân đảm nhiệm lần trước thì trợ giúp cho thanh danh cùng địa vị của họ Phương rất nhiều.
Ngoài sảnh vẻ non hài hòa, nắng mai rọi bóng hoa, gió nhè nhẹ thổi, chim đầu cành hót líu lo, tựa tiên cảnh chốn nhân gian. Bên trong phòng thì các mỹ nhân xinh đẹp chói mắt như đang hòa mình vào trăm hoa, đẹp đến nao lòng.
Lâm Nhữ như rơi xuống hố băng, toàn thân lạnh buốt, bật dậy, chật vật lảo đảo chạy ra ngoài.
“Nhị lang đừng đi!” Sùng Huy gọi, nắm lấy tay Lâm Nhữ, cẩm bào màu đen trượt ra khỏi tay. Đột nhiên Lâm Nhữ lao ra khỏi cửa, Sùng Huy kinh ngạc nhìn bàn tay trống không của mình, cũng đứng dậy lao ra ngoài.
“Huy nương.” Một bóng người yểu điệu đứng ở cửa gọi tên Sùng Huy. Đó là Lan Tôn – mỹ nhân trên mặt quạt năm nay. Nàng giơ ngang cánh tay, lụa Quảng tung bay ngăn cản bước đi của Sùng Huy.
“Tránh ra, đừng ngăn ta đuổi theo nhị lang.” Sùng Huy nôn nóng kêu to, dùng sức đẩy tay Lan Tôn đi.
“Đuổi kịp thì sao?” Lan Tôn lùi ra sau hai bước, lại nhanh chóng đưa tay ngăn Sùng Huy, nhỏ giọng nói: “Đừng quên ngươi là con trai, mà y cũng là con trai. Ngươi muốn làm gì?”
Sùng Huy dừng chân.
“Ta là con trai, y cũng là con trai.” Hắn lẩm nhẩm, ngây người nhìn ra ngoài cửa. Lâm Nhữ đi rất nhanh, bóng người dần khuất khỏi tầm mắt hắn.
Sùng Huy đứng ngơ không biết mình muốn làm gì. Hắn thích ngắm Lâm Nhữ, thích nụ cười nhàn nhạt của y, thích ánh sáng êm dịu lan tỏa trong đôi mắt đối phương, thích cảm giác tĩnh lặng xa xăm như ngọn núi được gột rửa sau cơn mưa của y, thích dáng điệu ngạo nghễ ung dung của y.
Những mỹ nhân lớn lên cùng hắn như nhụy hoa đinh hương hé nở, nhưng hắn lại cảm thấy nét đẹp của tất cả cộng lại đều không bằng Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ giống như ánh mặt trời chói chang hấp dẫn hắn vô thức đến gần.
“Vừa rồi ngươi ôm ấp y dọa ta sợ chết.” Lan Tôn vỗ ngực, lại gần Sùng Huy. Đôi môi mọng lải nhải bên tai hắn. “Ta tìm ra thuốc ức chế quá trình vỡ giọng của ngươi, ngươi có thể lừa gạt chân tướng mình là con trai, nhưng ở sát như vậy thì làm sao giấu. Gia chủ họ Phương có phải loại hiền lành gì, ngươi không sợ y biết được bí mật của ngươi sao?”
“Ta không biết, nhưng ta thích y.” Sùng Huy dẩu môi, giống như thú cưng bị vứt bỏ, ngây ngô khờ dại một cách đáng yêu.
Lan Tôn đảo mắt, mỉm cười: “Y là gia chủ kế nhiệm, sau này sẽ lui tới nữa, ngươi vẫn có cơ hội gặp lại.”
Ánh mắt của Sùng Huy đột nhiên rạng rỡ, môi nhoẻn thành nụ cười xinh đẹp, hàm răng trắng. Ánh sáng trong mắt như làm bừng lên gương mặt, như hoa đào gột sau mưa tháng ba, đẹp long lanh đến nỗi mực bút trong tay họa sĩ tài hoa cũng không thể tả xiết.
Lan Tôn dời đi ánh mắt, không dám nhìn thẳng, lại quay đầu nhìn, như si như cuồng.
Chương 14 : Đồng tính luyến ái
Lâm Nhữ không cảm thấy Sùng Huy đang dựa quá gần mình.
Bản thân vốn là con gái, thấy Sùng Huy xinh đẹp như vậy thì ưng. Cảm giác như đang ở chung với Cẩm Phong vậy, chỉ khác không phải huynh muội mà là tỷ muội. Nàng đau lòng cho thân thế tội nghiệp của Sùng Huy nên vô cùng muốn cưng chiều. Nhớ ra Hà Lịch có nói, khi mới tới vườn trúc tía, cả người Sùng Huy đều là vết thương, tai bị kéo cắt, nên nàng nhìn tai Sùng Huy, kiểu vấn tóc vân buộc lỏng, tóc hai bên mai đen như mực giấu đi lỗ tai, hoa tai màu ngọc bích chìa ra từ mái tóc, áp vào làn da trắng tuyết trông tựa nước hồ thu xanh biếc. Bàn tay đang vỗ mu bàn tay Sùng Huy dời lên, lướt qua cần cổ mềm mại trắng ngần, chạm vào búi tóc rồi vén lên lọn tóc đang che tai trái của Sùng Huy, lộ ra lỗ tai không tì vết. Lâm Nhữ hơi khựng người, lại mò qua phía bên phải, sợ Sùng Huy nhận ra nên tay trái nàng ôm lấy Sùng Huy, tay phải nàng sờ lỗ tai.
Nàng tự biết mình là con gái nên cảm thấy không sao, nhưng lại thu hết ánh nhìn của bao người khác.
Ánh mắt sáng của Sùng Huy dính chặt vào bả vai Lâm Nhữ. Cánh tay Lâm Nhữ đang lén lút sờ lên phần tóc rìa tai nên nụ cười của Sùng Huy tắt ngấm, gương mặt trắng như tuyết tái nhợt, run giọng: “Nhị lang, thiếp… thiếp…”
Lâm Nhữ không ngờ Sùng Huy để ý như vậy, âm thầm tự trách, đặt tay xuống, cười che giấu: “Kiểu vấn tóc vân đẹp lắm, là nàng tự vấn hay có người giúp?”
Sùng Huy nhìn nàng chăm chăm, đôi mắt to trong suốt khiến người ta không thể né tránh. Lâm Nhữ ho khan muốn đổi đề tài thì Sùng Huy đã vén lên phần tóc che đi lỗ tai, nói: “Trông thế này này, ngài muốn nhìn thì nhìn.”
Lỗ tai mềm mượt như cánh hoa, viền tai hình dấu hỏi ở chỗ loe rộng nhất bị mất đi một góc khiến cho vành tai bị lõm. Có thể tưởng tượng lúc ấy không chỉ bị cắt một kéo mà là rất nhiều kéo, hoặc không phải một lần cắt mấy kéo mà là bị cắt nhiều lần.
Lúc đó Sùng Huy mới bốn tuổi!
Hốc mắt của Lâm Nhữ đỏ bừng, nàng nghiến răng, khàn khàn hỏi: “Khi ấy… rất đau đớn đúng không?”
“Ngài không thấy xấu ư?” Sùng Huy ngây người nhìn nàng, cứ như không lường được sự chú ý của Lâm Nhữ không phải lỗ tai xấu xí mà là lúc đó mình có đau đớn hay không.
Lâm Nhữ cười, nghiêng người ra sau quan sát kĩ hơn.
Sùng Huy thẳng lưng không nhúc nhích, tay đan vào nhau hồi hộp nhìn nàng.
Lâm Nhữ thở dài nói: “Ngọc thạch có vết.”
Sùng Huy cúi đầu há miệng, bộ dạng như muốn khóc.
Lâm Nhữ cười hà hà, véo gò má Sùng Huy, cao giọng: “Mặt mày Huy nương đẹp tuyệt trần, đến cả thần tiên cũng thương xót, nên phải để lại chút khuyết điểm. Chứ trăng quá tròn sẽ vỡ, nước quá cao sẽ ngập, e rằng về sau sẽ gặp họa lớn, cho nên chút khuyết điểm này để đổi lại cả đời bình an vui vẻ. Tuy ngọc thạch có vết nhưng vết đâu giấu được ánh ngọc, là chuyện tốt.”
“Thật sao? Thật thế sao? Ngài thấy thiếp xinh đẹp ư? Không vì lỗ tai khiếm khuyết mà chê thiếp xấu xí?” Sùng Huy hỏi dồn dập, tro tàn trong mắt bị thổi tan, trông càng thêm sáng chói, rực rỡ thắp sáng cả phòng.
Lâm Nhữ mỉm cười, nụ cười êm ả như làn nước xuân: “Tất nhiên rồi, nàng không tin ta sao?”
“Thiếp tin ngài.” Sùng Huy vui mừng không nói nên lời, niềm vui ấy dâng từ cõi lòng tràn ra bên ngoài không thể kìm chế. Sùng Huy cười ngây ngô ôm lấy Lâm Nhữ, hét lớn: “Nhị lang, thiếp rất vui, thiếp vui lắm.”
Lâm Nhữ ôm lại Sùng Huy, lồng ngực Sùng Huy đập liên hồi, nhịp tim như trống đánh rơi vào tai từng hồi. Lâm Nhữ nhắm mắt lại, trong thoáng chốc chỉ muốn bỏ ra hết thảy để người trước mắt được vui vẻ.
“Nhữ lang!” Hà Lịch nhỏ giọng.
Lâm Nhữ tỉnh táo lại, nhớ ra tuy mình là con gái nhưng đang sống dưới thân phận đàn ông. Vì Sùng Huy sống trong hoàn cảnh ngăn cách với đời nên không e ngại chuyện trai gái, nhưng nàng thì không được phép, nên đẩy Sùng Huy ra. Lâm Nhữ vuốt ve chỗ vết thương của Sùng Huy, nhỏ giọng hỏi: “Còn nhớ ai làm nàng bị thương không? Ta trả thù thay nàng.”
“Không nhớ!” Sùng Huy lắc đầu, ánh sáng trong mắt tiêu tan, thay vào đó là bóng tối tràn ngập, trông vô cùng hoảng hốt.
Rõ ràng là nhớ nhưng không muốn nói.
Kẻ ngược đãi Sùng Huy thật quá độc ác, dù đã qua mười mấy năm vẫn khiến Sùng Huy sợ hãi như vậy.
Lâm Nhữ ủ ê. Sùng Huy không muốn nói nên nàng cũng không hỏi nữa, để mắt nhìn những vị mỹ nhân kia.
Những mỹ nhân từ năm đến mười lăm mười sáu tuổi, nhỏ thì trông như nụ hoa e ấp, lớn lại như đóa hoa sắp nở được ngấm sắc hương đất trời. Ánh nắng rọi lên gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn nà như ngọc, tò mò nhìn nàng, đều ngây thơ vô cùng.
Lâm Nhữ nhớ đến mục đích chuyến đi này của mình, cảm thấy hít thở không thông.
Nghiêng đầu nhìn Sùng Huy bên người mình, nụ cười trong trẻo, sắc đẹp rạng ngời như ánh sáng khi mặt trời ló khỏi mây, như thuốc độc khiến người ta phải say đắm, nàng cảm thấy đau đớn như đao sắc đang nạo xương mình.
Dựa vào tuổi tác thì không thể kéo dài việc đảm nhiệm mỹ nhân trên mặt quạt của Sùng Huy thêm nữa. Xét theo đại cuộc, Phương Đức Thanh đột ngột qua đời, họ Phương đang phải chống chọi mưa gió. Nếu thời điểm tuyên bố gia chủ kế nhiệm, mỹ nhân xuất hiện trên mặt quạt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp gấp mấy lần mỹ nhân đảm nhiệm lần trước thì trợ giúp cho thanh danh cùng địa vị của họ Phương rất nhiều.
Ngoài sảnh vẻ non hài hòa, nắng mai rọi bóng hoa, gió nhè nhẹ thổi, chim đầu cành hót líu lo, tựa tiên cảnh chốn nhân gian. Bên trong phòng thì các mỹ nhân xinh đẹp chói mắt như đang hòa mình vào trăm hoa, đẹp đến nao lòng.
Lâm Nhữ như rơi xuống hố băng, toàn thân lạnh buốt, bật dậy, chật vật lảo đảo chạy ra ngoài.
“Nhị lang đừng đi!” Sùng Huy gọi, nắm lấy tay Lâm Nhữ, cẩm bào màu đen trượt ra khỏi tay. Đột nhiên Lâm Nhữ lao ra khỏi cửa, Sùng Huy kinh ngạc nhìn bàn tay trống không của mình, cũng đứng dậy lao ra ngoài.
“Huy nương.” Một bóng người yểu điệu đứng ở cửa gọi tên Sùng Huy. Đó là Lan Tôn – mỹ nhân trên mặt quạt năm nay. Nàng giơ ngang cánh tay, lụa Quảng tung bay ngăn cản bước đi của Sùng Huy.
“Tránh ra, đừng ngăn ta đuổi theo nhị lang.” Sùng Huy nôn nóng kêu to, dùng sức đẩy tay Lan Tôn đi.
“Đuổi kịp thì sao?” Lan Tôn lùi ra sau hai bước, lại nhanh chóng đưa tay ngăn Sùng Huy, nhỏ giọng nói: “Đừng quên ngươi là con trai, mà y cũng là con trai. Ngươi muốn làm gì?”
Sùng Huy dừng chân.
“Ta là con trai, y cũng là con trai.” Hắn lẩm nhẩm, ngây người nhìn ra ngoài cửa. Lâm Nhữ đi rất nhanh, bóng người dần khuất khỏi tầm mắt hắn.
Sùng Huy đứng ngơ không biết mình muốn làm gì. Hắn thích ngắm Lâm Nhữ, thích nụ cười nhàn nhạt của y, thích ánh sáng êm dịu lan tỏa trong đôi mắt đối phương, thích cảm giác tĩnh lặng xa xăm như ngọn núi được gột rửa sau cơn mưa của y, thích dáng điệu ngạo nghễ ung dung của y.
Những mỹ nhân lớn lên cùng hắn như nhụy hoa đinh hương hé nở, nhưng hắn lại cảm thấy nét đẹp của tất cả cộng lại đều không bằng Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ giống như ánh mặt trời chói chang hấp dẫn hắn vô thức đến gần.
“Vừa rồi ngươi ôm ấp y dọa ta sợ chết.” Lan Tôn vỗ ngực, lại gần Sùng Huy. Đôi môi mọng lải nhải bên tai hắn. “Ta tìm ra thuốc ức chế quá trình vỡ giọng của ngươi, ngươi có thể lừa gạt chân tướng mình là con trai, nhưng ở sát như vậy thì làm sao giấu. Gia chủ họ Phương có phải loại hiền lành gì, ngươi không sợ y biết được bí mật của ngươi sao?”
“Ta không biết, nhưng ta thích y.” Sùng Huy dẩu môi, giống như thú cưng bị vứt bỏ, ngây ngô khờ dại một cách đáng yêu.
Lan Tôn đảo mắt, mỉm cười: “Y là gia chủ kế nhiệm, sau này sẽ lui tới nữa, ngươi vẫn có cơ hội gặp lại.”
Ánh mắt của Sùng Huy đột nhiên rạng rỡ, môi nhoẻn thành nụ cười xinh đẹp, hàm răng trắng. Ánh sáng trong mắt như làm bừng lên gương mặt, như hoa đào gột sau mưa tháng ba, đẹp long lanh đến nỗi mực bút trong tay họa sĩ tài hoa cũng không thể tả xiết.
Lan Tôn dời đi ánh mắt, không dám nhìn thẳng, lại quay đầu nhìn, như si như cuồng.