-
Chương 31-35
Chương 31: Trò muốn đi cùng không?
“Viện trưởng đùa chúng trò ạ?”, một gã học trò lớn gan hỏi một câu.
Bị Lục Khiếu Thiên trừng mắt nhìn, cậu ta đành phải thành thật ngồi xuống.
“Mọi người chào đón cô giáo mới, cô Tần!”
Cô Tần?
Thì ra là cô Tần!
Cả học viện chỉ có một giáo viên họ Tần, đó chính là Tần Mộng Dao.
Cô Tần Mộng Dao xinh đẹp lạnh lùng lại tới dạy lớp của bọn họ. Toàn bộ học trò trong lớp đều trợn tròn mắt nhìn bóng người thướt tha đang bước vào cửa lớp!
Nhưng người ngạc nhiên nhất lại là Mục Vỹ.
Chẳng lẽ tiểu thư nhà họ Tần - Tần Mộng Dao cũng là giáo viên ở học viện Bắc Vân sao?
Nhưng trông thấy bóng dáng quen thuộc, Mục Vỹ biết Lục Khiếu Thiên không hề nói giỡn.
“Tốt quá rồi!”
“Nhiệt liệt chào mừng cô Tần!”
“Được cô Tần dạy học, chúng ta sẽ không còn buồn ngủ khi lên lớp nữa!”
Cả lớp lập tức như ong vỡ tổ, đám con trai không nhịn được nữa ra đứng bật dậy nhảy cẫng lên.
Tần Mộng Dao!
Đông Phương Ngọc chưa kịp rời khỏi nghe thấy tin này sững sờ tại chỗ.
Tần Mộng Dao là cô giáo xinh đẹp nhất của học viện Bắc Vân, tuy luôn đeo mạng che mặt nhưng không ai hoài nghi sắc đẹp của cô.
Còn hắn ta, Đông Phương Ngọc đã từng mời Tần Mộng Dao tới phụ trách lớp của mình không biết bao nhiêu lần, thế nhưng cô vẫn luôn lấy lý do không sống quá hai mươi tuổi để từ chối.
Vậy mà lần này lại tới lớp của Mục Vỹ, cái lớp toàn lũ vô dụng này!
Đông Phương Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
“Chào các trò, từ hôm nay cô và thầy Mục Vỹ sẽ cùng dạy dỗ các trò!”
Lần này Tần Mộng Dao không đeo mạng che mặt, đứng trên bục giảng khẽ nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành khiến đám học trò phía dưới đều mê mẩn.
Đẹp quá!
Dù là Mục Vỹ đã từng nhìn thấy nụ cười của Tần Mộng Dao vẫn cảm thấy cô rất xinh đẹp!
Hơn nữa trước kia, nụ cười của Tần Mộng Dao hơi bi thương, nhưng giờ đây nỗi buồn kia đã biến mất. Vẻ đẹp của cô lại càng nở rộ.
“Mọi người đều biết trước đó ta mang bệnh nặng trong người, sống không quá hai mươi tuổi. Thế nhưng thầy Mục của các trò đã chữa khỏi bệnh cho ta. Vậy nên bắt đầu từ hôm nay, ta hi vọng mọi người cùng nhau cố gắng hết mình!”
Cái gì?
Toàn bộ lớp học đều dậy sóng.
Tần Mộng Dao đã được công nhận là mỹ nữ số một của học viện Bắc Vân, đáng tiếc là cả thành Bắc Vân đều biết cô không thể sống quá hai mươi tuổi.
Nhưng giờ đây nghe tin bệnh của Tần Mộng Dao đã được chữa khỏi, tất cả đều trợn mắt há mồm.
Nhưng khiếp sợ nhất chính là, người chữa khỏi cho Tần Mộng Dao lại là Mục Vỹ.
Thấy đám học trò nhìn mình chằm chằm như đang nhìn một con quái vật, Mục Vỹ ho khan một tiếng.
“Tại sao thằng vô dụng này lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?”, Cận Đông đứng ngoài phòng học nghe thấy thế lẩm bẩm nói, sắc mặt trắng bệch.
“Vô dụng?”
Đông Phương Ngọc cười khẩy: “Hắn là phế vật thì ngươi là cái thá gì?”
Nghe thấy lời này, Cận Đông run rẩy cúi đầu, không dám mạnh miệng nữa.
“Đông Phương thiếu gia, không thể cứ bỏ qua chuyện hôm nay như vậy được!”
“Bỏ qua? Ha ha…”
Bộ quần áo trắng của Đông Phương Ngọc khẽ lay động. Hắn ta lạnh lùng nói: “Cận Đông, đúng lúc có một chuyện tốt không biết ngươi có dám làm hay không?”
“Chuyện tốt gì?”
“Có người ra giá cao mua đầu của Mục Vỹ, năm trăm khối linh thạch hạ phẩm. Ngươi có dám làm không?”, Đông Phương Ngọc lên tiếng hỏi.
“Dám!”
Cận Đông gật mạnh đầu, hừ một tiếng: “Hôm nay tại ta chủ quan mới bị hắn đánh bại. Ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay. Nhưng không phải chỉ có mình ta giết thằng vô dụng này đấy chứ?”
Trông bộ dạng e dè sợ hãi của Cận Đông, Đông Phương Ngọc cũng không che giấu.
“Đương nhiên là không. Để đảm bảo không xảy ra sự cố, sẽ có thêm ba võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác nữa. Hơn nữa nếu có nguy hiểm sẽ còn một sát thủ tới trợ giúp các ngươi”.
“Được!”
Cận Đông sảng khoái đáp: “Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ lấy mạng Mục Vỹ!”
Đông Phương Ngọc nở nụ cười nhìn Mục Vỹ trong lớp, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Tuy không biết làm thế nào Mục Vỹ lại thuyết phục được Tần Mộng Dao nhưng Tần Mộng Dao không thèm nể mặt hắn ta, chạy tới dạy lớp rác rưởi của Mục Vỹ đúng là đang tát vào mặt hắn ta.
Toàn bộ học viện Bắc Vân đều biết Đông Phương Ngọc thích Tần Mộng Dao.
Giờ phút này, Mục Vỹ không hề hay biết mình đã đắc tội với một trong số ba mỹ nam đẹp trai nhất học viện Bắc Vân là Đông Phương Ngọc.
“Thầy Mục!”
Vừa mới tan học, Diệu Tiên Ngữ đã đi đến trước mặt Mục Vỹ, bộ ngực lắc lư qua lại, hương thơm ngào ngạt ập tới.
“Lần trước thầy giảng bài thực sự rất hay, trò còn một vài chỗ chưa hiểu muốn nhờ thầy chỉ dạy!”
Chỉ dạy?
Mục Vỹ nhìn vẻ mặt ngây thơ của Diệu Tiên Ngữ, cười đáp: “Chỉ dạy hả? Được thôi. Nhưng ngày mai ta phải lên núi Bắc Vân hái thảo dược, trò có muốn đi cùng không?”
“Được ạ!”
Diệu Tiên Ngữ lập tức đồng ý.
Chương 32: Hủy bỏ?
Mục Vỹ không ngờ cô ta lại dứt khoát đồng ý như vậy.
Dãy Bắc Vân là một dãy núi gần thành Bắc Vân kéo dài vạn dặm, vô cùng thâm sâu, yêu thú trong đó nhiều vô kể, cực kỳ nguy hiểm.
Mục Vỹ chỉ muốn hù dọa nha đầu này, ai ngờ cô ta không hề sợ hãi.
“Cứ quyết định vậy nhé. Tạm biệt thầy Mục!”
Diêu Tiên Ngữ vẫy tay, lắc mông rời đi.
Học viện đúng là một nơi quá tuyệt vời!
Nhìn theo bóng lưng ngày một xa dần của Diêu Tiên Ngữ, Mục Vỹ không khỏi cảm thán.
“Đẹp không?”
“Đẹp…”
“Háo sắc!”
Hả?
“Đẹp mà… phong cảnh của học viện đẹp vô cùng!”, trông thấy người sau lưng, Mục Vỹ cuống quýt sửa lại lời nói.
Tần Mộng Dao bĩu môi, hừ lạnh nói: “Bắt đầu từ hôm nay, lớp năm sơ cấp do ta và huynh cùng dẫn dắt. Trước tiên, với tư cách là giáo viên của “lớp rác rưởi”, chẳng phải thầy Mục nên nghĩ cách xóa bỏ cái danh hiệu này hay sao?”
“Cô Tần nói rất đúng, chuyện này phải nhờ vào cô Tần rồi. Ta sẽ chờ mong đến ngày cô thay đổi được cấp bậc của lớp ta!”
“Huynh đứng lại đó!”
Thấy Mục Vỹ định bỏ chạy, Tần Mộng Dao cắn răng nói: “Huynh là giáo viên chính của lớp năm sơ cấp, không thể đùn đẩy chuyện này cho người khác được đâu Mục thiên tài ạ!”
“Ta không phải thiên tài gì hết!”, Mục Vỹ xua tay nói: “Tần đại tiểu thư, bệnh của cô đã được chữa khỏi rồi, cô nói xem mối hôn sự của chúng ta…”
Nghe hắn nhắc tới chuyện này, Tần Mộng Dao lập tức đỏ mặt.
Lúc trước cô vẫn luôn cho rằng Mục Vỹ là một kẻ đầu gỗ, yếu đuối nhu nhược. Nếu không vì cô chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, cuộc hôn nhân này không có khả năng tồn tại.
Nhưng hiện giờ, sự thật chứng minh, Mục Vỹ không phải kẻ vô dụng, mà giống như đang giấu tài. Hắn đã trị được căn bệnh quái ác của cô, cũng đến lúc bàn chuyện hôn nhân của hai người rồi.
Thế nhưng thời gian hai người họ quen biết quá ngắn ngủi, bàn chuyện cưới xin vào lúc này còn quá sớm!
“Ta cần phải nghĩ thêm về mối hôn sự này!”, Tần Mông Dao mím môi cúi đầu, không còn vẻ lạnh lùng như ngày thường, ngược lại hơi ngượng ngùng.
“Nghĩ thêm? Không thể nghĩ thêm nữa đâu! Gấp lắm rồi!”, Mục Vỹ sốt ruột nói.
“Sao huynh lại gấp gáp thế hả?”
“Ta có thể không gấp được sao? Cô thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, sau này sẽ có tương lai rộng mở. Chắc cô cũng có thể tự hiểu”.
Mục Vỹ nói tiếp: “Còn ta chỉ là đồ vô dụng, kẻ hèn nhát của thành Bắc Vân. Đính hôn với ta sẽ bôi nhọ danh tiếng của cô, thế nên đương nhiên phải mau chóng hủy bỏ mối hôn sự này!”
Cái gì?
Hủy bỏ?
Lời nói của Mục Vỹ kéo Tần Mộng Dao về với hiện thực.
“Huynh… huynh…”
Tần Mộng Dao thẹn quá hóa giận nói: “Huynh là đồ vô sỉ, muốn hủy bỏ hôn sự hả? Không có cửa đâu!”
Cô giậm chân hậm hực rời đi.
Cô cứ nghĩ Mục Vỹ muốn nhanh chóng cưới mình làm vợ, nào ngờ lại là muốn hủy bỏ hôn ước!
Không biết tại sao nghe hắn nói vậy, trong lòng Tần Mộng Dao lại cảm thấy thất vọng, còn có không cam lòng.
Chẳng lẽ cô vẫn chưa đủ xứng với hắn sao?
Hả?
Mục Vỹ nhìn Tần Mộng Dao tức giận bỏ đi, ngơ ngác không hiểu gì.
Chẳng lẽ không phải Tần Mộng Dao chỉ muốn mau chóng hủy bỏ hôn ước với hắn thôi sao?
Sức mạnh của thần hồn Băng Hoàng đủ để khiến cho Tần Mộng Dao trở thành cao thủ hàng đầu Thiên Vận Đại Lục, tiền đồ rộng mở.
Xem ra nha đầu này vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được uy lực của thần hồn Băng Hoàng.
Ban đêm, Mục Vỹ ngồi khoanh chân trên giường.
Từ lần trước vô tình mở ra Tru Tiên Đồ, hắn đã thử đủ mọi cách nhưng vẫn không thể mở lại lần nữa.
Ngẫm lại cũng đúng, kiếp trước hắn là Tiên Vương, thống trị đại thế giới Vạn Thiên nhưng vẫn không thể mở Tru Tiên Đồ ra được, huống chi là hiện giờ lại càng không thể.
“Trong người sản sinh một luồng khí kình. Có lẽ tối nay mình có thể đột phá tới cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác rồi!”
Cảnh giới Ngưng Khí là tổng hợp sức mạnh của khí kình và cơ thể, một bên mềm dẻo một bên cứng rắn, tạo ra thực lực mạnh mẽ nhất.
Hôm nay Mục Vỹ có thể dùng thực lực cảnh giới Tráng Tức đánh thắng Cận Đông phần lớn là nhờ vào sự hiểu biết sâu sắc về võ kỹ.
Nhưng nếu đột phá cảnh giới Ngưng Khí, cho dù có phải đấu với Cận Động lần nữa, hắn cũng dám chắc có thể đánh đối phương răng rơi đầy đất.
Mục Vỹ thả lỏng toàn bộ cơ thể bắt đầu nhập định.
Giữa đất trời dần hiện ra một tia chân khí yếu ớt chầm chậm di chuyển.
Cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác, cảm nhận chân khí, hút vào cơ thể.
Khi chân khí tụ lại trong cơ thể đến một mức độ nhất định là có thể dùng chân khí nuôi mạch. Kinh mạch hoàn thành thì chân khí sẽ hóa thành chân nguyên. Dùng chân nguyên đánh người khác là đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên – tầng thứ bảy của thân xác.
Võ giả đạt được cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác mới được chính thức xem là võ giả mạnh mẽ.
Nhưng Mục Vỹ cũng hiểu, ba tầng đầu tiên chú trọng sức lực thể xác, dùng Tôi Cốt Đan sẽ có tác dụng rất lớn với hắn.
Nhưng con đường tu luyện sau này vẫn phải đi từng bước một, tạo dựng cơ sở vững chắc.
“Tráng Tức, mở rộng hơi thở, ngưng tụ chân khí, tụ lại!”
Mục Vỹ hoàn toàn thả lỏng cơ thể, tập trung cảm nhận chân khí di chuyển giữa trời đất.
Chỉ là, dù có kinh nghiệm từ kiếp trước nhưng tư chất của thân thể này thực sự quá kém cỏi. Đến tận nửa đêm Mục Vỹ mới chỉ cảm nhận được một tia chân khí di chuyển quanh người mình.
Chương 33: Bốn gã này đủ không?
Nhưng tia chân khí kia di chuyển quá chậm chạp, chẳng khác gì sên bò.
Sao lại có thể chậm như vậy?
Mục Vỹ sắp nổi đóa.
Tốc độ tu luyện thực sự quá chậm.
“Ta không tin kiếp trước là Tiên Vương lại không thể đột phá cảnh giới Ngưng Khí”.
Mục Vỹ dứt khoát tu luyện thêm lần nữa.
Cạch…
Nhưng đúng lúc Mục Vỹ đang cứng rắn đột phá, tiếng động thanh thúy chợt vang lên.
Tru Tiên Đồ trong đầu hắn ầm ầm mở ra.
Thoáng chốc, trước mắt Mục Vỹ lại xuất hiện cảnh tượng ngàn vạn con ngựa phi nước đại, từng vị cao thủ siêu cấp ngã xuống, kẻ đến sau lại xông lên, tất cả đều mất mạng vì một bức tranh.
Sau đó, tất cả đều tan biến. Một góc của Tru Tiên Đồ từ từ được mở ra.
Trong lòng Mục Vỹ chợt thấy kỳ lạ, hắn đã thử đủ mọi cách vẫn không thể làm gì được bức Tru Tiên Đồ này, thế mà bây giờ nó lại tự động mở ra.
Có vẻ nó đóng mở rất tùy hứng.
Bức tranh chỉ mới lộ ra một góc cực kỳ nhỏ bé, thế nhưng trước mặt Mục Vỹ là một vùng rộng lớn như đang mở ra cả một thế giới.
Mà từ một góc tranh kia có chân nguyên cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, len lỏi vào kinh mạch trong người hắn.
Dù là kiếp trước làm Tiên Vương, Mục Vỹ cũng chưa từng thấy chân nguyên nồng đậm như thế.
Chân nguyên trong người bị pha loãng, hóa thành chân khí, không ngừng chuyển động, hòa vào từng kinh mạch, từng tế bào.
Sức mạnh đang không ngừng tăng vọt!
Mục Vỹ kinh hãi phát hiện, thể chất của hắn cũng đang được nâng cao.
Mọi người đều biết tốc độ hút chân nguyên của võ giả phụ thuộc vào thiên phú và trí thông minh. Mà tư chất do ý trời, từ khi sinh ra đã quyết định một người có thể đi được bao xa trên con đường tu luyện.
Cho dù võ giả hút nhiều chân nguyên đến mức nào cũng chỉ có thể nâng cao thể chất, chứ không thể tác động đến tư chất.
Thế nhưng chân nguyên trong Tru Tiên Đồ lại có thể nâng cao tư chất của Mục Vỹ.
Nếu là trước kia, Mục Vỹ chỉ là một kẻ tầm thường, bây giờ hắn đã đủ khả năng để được gọi là thiên tài!
Thiên tài bẩm sinh!
“Tru Tiên Đồ, kiếp trước mi không hề cho ta niềm vui bất ngờ nào, vậy mà kiếp này mi lại khiến ta phải giật mình sửng sốt!”
Cảm nhận được sức mạnh trong người dần bành trướng, Mục Vỹ chậm rãi đứng dậy.
Tầng thứ năm của thân xác, đột phá cảnh giới Ngưng Khí!
Lúc còn ở cảnh giới Tráng Tức, Mục Vỹ đã có sức lực bằng với mười mấy con trâu. Còn hiện giờ, sức lực của hắn đã vượt qua mười tấn đạt tới hai mươi tấn.
Võ giả tầng thứ năm của thân xác có được sức lực tương đương mười tấn đã rất hiếm thấy.
Cho dù là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác dùng khí nuôi mạch cũng không thể vượt quá mười lăm tấn.
Hiện giờ sức lực thể xác của Mục Vỹ đã vượt xa võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác.
Sau khi bình tĩnh lại, Mục Vỹ có thể cảm giác rõ ràng chân khí dao động xung quanh mình.
Tư chất của hắn được chân nguyên trong Tru Tiên Đồ nâng cao, không còn khó cảm ngộ chân khí như trước nữa.
“Quả nhiên Tru Tiên Đồ vô cùng kỳ diệu!”
Mục Vỹ không ngờ Tru Tiên Đồ có thể nâng cao tư chất của võ giả, không khỏi mừng rỡ.
Nhưng hắn tin chắc rằng, Tru Tiên Đồ bị cả đại thế giới Vạn Thiên tranh đoạt đến mẻ đầu sứt trán không chỉ có tác dụng thần kỳ này.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ thành Bắc Vân còn đang chìm trong giấc ngủ, một bóng người trèo tường chạy ra khỏi nhà họ Mục.
Chính là Mục Vỹ!
Hôm nay hắn quyết tâm phải tới dãy Bắc Vân một chuyến, thứ nhất là để rèn luyện thân thể, quen thuộc với sức mạnh đang có.
Thứ hai là để hái một vài dược liệu.
Sau khi đột phá cảnh giới Ngưng Khí sẽ tới cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác. Hắn phải luyện chế đan dược nâng cao độ bền bỉ cho kinh mạch.
Nhớ lại nụ cười gian xảo của Diệu Tiên Ngữ hôm qua, Mục Vỹ quyết định đi từ sáng sớm.
Nếu phải dẫn theo nha đầu này, sẽ có rất nhiều võ kỹ không tiện sử dụng.
“Ha ha, thầy Mục lên đường sớm vậy sao? Không ăn sáng đã à?”, Mục Vỹ vừa mới bước ra khỏi thành Bắc Vân, còn chưa kịp thở phào một hơi đã nghe thấy tiếng cười nói vang lên sau lưng.
Diệu Tiên Ngữ!
Quay đầu lại trông thấy Diệu Tiên Ngữ đang nở nụ cười, Mục Vỹ thở dài.
“Đi thôi!”
Mục Vỹ thấy cô ta cười gian, bèn phất tay đi về phía dãy Bắc Vân.
Hai người đi cùng nhau, không hề phát hiện sau lưng có bốn bóng người lén lút theo sau.
“Đại ca, Diệu Tiên Ngữ kia chính là cháu gái của đại sư Diệu Thanh, người phụ trách phân hội của Thánh Đan Tông ở thành Bắc Vân. Bản thân ông ấy cũng là một thầy luyện đan ba sao. Con bé đó đi cùng Mục Vỹ…”
“Giết hết là xong!”
Gã cầm đầu hừ lạnh nói: “Giết người hủy xác ở dãy Bắc Vân là được. Đừng quên người mua ra giá đủ để mấy huynh đệ chúng ta sống thoải mái một thời gian đấy!”
“Được!”
Ba người còn lại cắn răng đáp.
“Nhưng mà đại ca, Diệu Tiên Ngữ kia còn non tơ lắm. Trước khi giết nó để mấy huynh đệ vui vẻ cái đã!”, một gã cười xấu xa nói.
“Lão Thất! Ngươi đúng là đồ háo sắc, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Nhưng mà thằng nhóc Mục Vỹ kia mới ở tầng thứ tư - cảnh giới Tráng Tức, con bé kia cũng mới đột phá cảnh giới Dịch Cân – tầng thứ ba. Bốn huynh đệ chúng ta đều là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu, muốn giết bọn chúng dễ như trở bàn tay. Thôi cứ để mấy huynh đệ vui vẻ một trận!”
“Được thôi!”
Bốn người thấp giọng thì thầm, chậm rãi đi theo.
“Đông Phương công tử, bốn gã này có đủ không?”
Chương 34: Sói lông tím
Sau lưng bốn người kia có hai người đứng ở góc đường, chính là Cận Đông và Đông Phương Ngọc.
Cận Đông hiểu rõ thực lực của Mục Vỹ. Bốn gã sát thủ được mời tới này chưa từng được huấn luyện bình thường, chưa chắc đã có thể đánh bại.
“Bốn gã ngu ngốc không biết trời cao đất dày mà thôi, khó mà giết được Mục Vỹ. Nhưng như vậy cũng đủ để thăm dò thực lực của hắn ta. Không phải vẫn còn hai chúng ta sao?”, Đông Phương Ngọc khẽ cười, không thèm để ý.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, chiêu này thật cao tay!”, Cận Đông cười nói: “Đông Phương công tử mà ra tay, Mục Vỹ nhất định phải chết!”
“Hắn ta… đương nhiên phải chết!”
Đông Phương Ngọc nhìn theo mấy người kia, thấp giọng lẩm bẩm.
Không biết tại sao sự thay đổi của Mục Vỹ khiến hắn ta cảm thấy nguy hiểm.
Dạo gần đây, Mục Vỹ khác hẳn hình tượng của chín năm nay, vô cùng bất thường.
Sau khi Tần Mộng Dao đến dạy ở lớp của Mục Vỹ, sự thay đổi này khiến Đông Phương Ngọc cảm nhận được một loại áp lực vô hình.
Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần sự tồn tại của Mục Vỹ uy hiếp đến hắn ta thì bắt buộc phải mau chóng tiêu diệt.
“Thầy Mục, ông nội trò nói phương pháp luyện chế Tụ Linh Đan lần trước thầy nhắc tới có hiệu quả. Ông nội muốn gặp thầy để hỏi vài chuyện!”
Trên đường đi, Diêu Tiên Ngữ nói câu được câu chăng.
“Hả? Ông nội của trò là ai? Trộm dùng phương pháp luyện đan của ta thì phải trả linh thạch cho ta chứ!”, Mục Vỹ thờ ơ nói.
“Thầy…”
Ở thành Bắc Vân gần như không ai không biết đến ông nội của cô ta.
Đại sư Diệu Thanh là một trong ba thầy luyện đan ba sao của thành Bắc Vân, tay nghề luyện đan vô cùng cao siêu, danh tiếng lẫy lừng.
Quan trọng nhất là ông nội của cô ta còn có một thân phận khác.
Chính là người phụ trách của phân bộ Thánh Đan Tông tại thành Bắc Vân, địa vị cao hơn cả Lục Khiến Thiên.
Vậy mà Mục Vỹ lại nói hắn không biết.
“Ông nội của trò là đại sư Diệu Thanh!”
“Diệu Thanh? À!”
À?
Chỉ thế thôi?
Diệu Tiên Ngữ nhìn bóng lưng của Mục Vỹ đang đi đằng trước, chỉ muốn xông lên đánh hắn một trận, nhưng nhớ tới lời ông nội nói nên đành phải nhịn xuống.
“Thầy Mục, trò không biết đâu đấy. Ông nội của trò muốn gặp thầy, thầy nhất định phải đi gặp ông ấy. Nếu không trò mà gặp chuyện gì ở dãy Bắc Vân này, thầy sẽ phải chịu trách nhiệm!”
Diêu Tiên Ngữ bĩu môi, không vui nói.
Biết ngay lại gặp phiền phức nữa rồi mà!
Trông thấy vẻ mặt thầy không đồng ý trò không đi của nha đầu này, Mục Vỹ bất lực gật đầu.
Một thầy luyện đan sáu sao như đại sư Mạt đã khiến hắn phiền muốn chết, bây giờ lại xuất hiện Diệu Thanh gì đó, khó mà tưởng tượng nổi.
“Thầy Mục…”
“Suỵt…”
Diệu Tiên Ngữ đang định nói thêm gì đó, Mục Vỹ đột nhiên ra hiệu im lặng cảnh giác nhìn phía trước.
Dãy Bắc Vân kéo dài vạn dặm, gần như quét ngang toàn bộ phía Bắc của đế quốc Nam Vân.
Trong đó có vô số yêu thú.
Hằng năm đều có rất nhiều võ giả đi vào dãy Bắc Vân thám hiểm, săn giết yêu thú kiếm tiền hoặc hái thuốc.
Nhưng số võ giả bỏ mạng ở dãy Bắc Vân mỗi năm cũng không hề ít.
Tiền tài luôn đi đôi với nguy hiểm!
Trên bãi cỏ trước mặt, hai người thấy có mấy con Sói lông tím nửa nằm nửa đứng, rõ ràng là cả một đàn.
Tính bầy đàn của sói lông tím rất cao, chúng vô cùng ăn ý với nhau.
Sự ăn ý này là bẩm sinh, cho nên võ giả muốn bắt sói lông tím để lấy yêu đan thường phải tập hợp đủ số người gấp mấy lần đàn của chúng để tấn công.
Tách rời từng con ra, khiến đàn sói lông tím không thể kết hợp chặt chẽ với nhau.
Thấy Mục Vỹ đang đếm số sói trước mặt, Diệu Tiên Ngữ cười hỏi: “Thầy Mục định một mình giết hết đám sói lông tím này đấy à?”
“Phải thì đã sao?”
Mục Vỹ nói xong liền bước lên trước.
Ngao…
Tiếng sói tru vang vọng. Đám sói lông tím kia đồng loạt đứng dậy.
Trời ạ!
Trông thấy Mục Vỹ xông thẳng tới, Diệu Tiên Ngữ hốt hoảng trợn tròn mắt.
Sói lông tím phối hợp với nhau rất tốt, Mục Vỹ vừa mới đột phá cảnh giới Ngưng Khí sao có thể đánh lại được hơn hai chục con sói lông tím này?
Yêu thú cấp năm tương đương với võ giả cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác.
Huống hồ khi có cùng cảnh giới, yêu thú luôn mạnh hơn con người rất nhiều.
Mục Vỹ quá chủ quan!
Mặc dù hắn đánh thắng Cận Đông nhưng giờ phút này, dù là Cận Đông cũng không thể thoát khỏi sự tấn công của hơn hai chục con sói lông tím phối hợp ăn ý.
“Tới đi, xem thử sức bền của cơ thể này đến đâu!”
Mục Vỹ nắm chặt hai tay đứng im nhìn hai mươi mốt con sói lông tím đang nhìn mình chằm chằm.
Hiện giờ, một đấm của hắn gần bằng sức nặng của hai mươi tấn. Nhưng dù sao cơ sở của cơ thể này không vững, động tác vẫn hơi cứng nhắc.
Hắn phải trải qua cuộc chiến khốc liệt như vậy để cơ thể này dần thích ứng với chiến đấu ở cường độ cao.
Chỉ khi chiến đấu mới có thể nâng cao thực lực!
Chương 35: Hạ lũ sói
Hú…
Bầy sói rú lên ầm ĩ, con nào con nấy đều đầy ý thù địch hướng ánh nhìn về phía Mục Vỹ.
Đối với bầy sói mà nói, một võ giả mà dám khiếu chiến với chúng thì là một nỗi nhục cực lớn.
Soạt soạt…
Thoáng cái, Mục Vỹ lách mình, hai con sói lông tím trưởng thành đã xông lên hệt như tia sét màu tím.
“Cút ngay!”
Mục Vỹ tung một quyền ra, hai tiếng tách tách vang lên.
Đầu của hai con sói lông tím đó nổ tung, óc rơi vãi tung toé.
Mục Vỹ chỉ dùng hai quyền đơn giản, chứ không sử dùng bất kỳ kỹ năng võ thuật nào. Sức mạnh khủng khiếp ngang với hai chục tấn đó đã lập tức đánh chết hai con sói lông tím trưởng thành.
U u…
Vì cái chết của hai con sói đó, trong bầy sói đã vang lên từng tiếng tru tréo.
Soạt soạt soạt soạt…
Nhưng ngay sau đó, bốn tia sét màu tím đã chia nhau ra tấn công Mục Vỹ từ nhiều phía.
Dù yêu thú không có linh trí, nhưng chúng lại có những phán đoán đơn giản.
Vây đánh?
Mục Vỹ mỉm cười, hai tay lập tức định tung chưởng sang hai bên.
Khi bước vào cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác, võ giả sẽ dùng khí kình để đả thương đối thủ, khiến kẻ đó chưa chạm được vào người mình thì đã bị khí kình xung quanh cơ thể đánh bay.
Bịch bịch…
Hai tiếng bịch bịch vang lên, hai con sói lông tím ở hai bên kêu lên thảm thiết, rồi ngã xuống cách Mục Vỹ ba mét…
Ngay sau đó, hai con khác ở phía trước và sau đã tấn công đến gần Mục Vỹ.
Đúng lúc này, Mục Vỹ chợt thu hai tay lại, sau đó tung hai chưởng thật mạnh xuống mặt đất.
Khí kình bắn ra, lực phản phệ mãnh liệt lập tức khiến người Mục Vỹ bay lên cao năm mét.
Cùng lúc đó, hai con sói lông tím đã không còn phản ứng gì nữa.
Mục Vỹ không hề dừng lại, hắn xoay một vòng trên không, hướng đầu xuống dười, đồng thời tung hai chưởng.
Bụp…
Hai con sói lông tím đã mất mạng!
Bốn con Tử Mao Lạp Lang liên tục đi đời, trong bầy sói dần toả ra một bầu không khí bất an.
Diệu Tiên Ngữ đang ẩn núp ở một bên không nhịn được trợn tròn đôi mắt.
Đây là Mục Vỹ mà cô ta từng biết ư?
Hôm qua khi giao đấu với Cận Đông, rõ ràng Mục Vỹ vẫn là cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác.
Nhưng sau một đêm, hắn đã đột phá đến cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm, quả là kỳ lạ.
Song sức mạnh bạo phát trong cơ thể hắn lại vượt xa các võ giả cảnh giới Ngưng Khí bình thường khác.
“Lão đại!”, trong bốn người đàn ông mặc áo đen, lão tam nuốt từng ngụm nước miếng nói: “Tên này chỉ mới tới tầng thứ năm của thân xác thật sao?”
“Cảnh giới Ngưng Khí mà lại có sức mạnh hàng chục tấn thì ai mà tin chứ?”, lão thất tiếp lời, hùng hổ nói: “Lần này chúng ta bị người thuê lừa rồi!”
“Bảo sao họ lại bỏ ra năm trăm viên linh thạch hạ phẩm để đổi lấy mạng của tên này. Đệ đã nói sao mà được hời thế rồi. Chắc chắn tên này không chỉ là cảnh giới Ngưng Khí, ít nhất cũng phải là cảnh giới Ngưng Mạch!”, lão ngũ luôn im lặng chợt lên tiếng
“Chết tiệt, im hết miệng lại cho ta!”
Lão đại không nhịn được quát: “Coi lại bảnh lĩnh của các đệ đi. Bảy người chúng ta đi phiêu bạt khắp nơi, có khó khăn gì chưa gặp phải chứ? Lão nhị, lão tứ, lão lục đều chết rồi mà chúng ta vẫn còn sống, chứng tỏ chúng ta mạnh hơn họ. Chẳng qua nó chỉ là một tên nhãi ranh cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm có sức mạnh khá một chút thôi, nhưng sức mạnh thân xác là cái thá gì so với khí kình chứ? Bốn người chúng ta liên thủ lại thì giết nó dễ như trở bàn tay thôi!”
“Vả lại, các đệ không thấy rõ ràng hai người này đang đi rèn luyện à? Chờ họ sức cùng lực kiệt, chúng ta xông ra giết thì tên nhãi này sẽ hết đường chống trả như con châu chấu cuối vụ thôi!”
“Nếu hai người này xui xẻo gặp phải yêu thú cấp bảy thì đảm bảo sẽ mất nửa cái mạng. Đến lúc đó, chúng ta như ngư ông đắc lợi, quá tốt!”
Thấy lão đại nói vậy, những người khác dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy, chỉ cần mấy người họ ngồi chờ sung rụng thì giết chết Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ không có gì là khó cả.
“Hơn nữa vị đại nhân kia đã nói nếu chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ngài ấy sẽ ra tay hỗ trợ chúng ta, ngài ấy là võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác đấy!”
Cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác!
Nghe thấy vậy, đám người kia đã hoàn toàn yên tâm.
Trong mười tầng của thân xác, dù bước vào tầng thứ sáu đã được coi là cường giả, nhưng so với tầng thứ bảy thì vẫn cách biệt như trời với đất.
Cảnh giới Ngưng Nguyên là trong cơ thể sẽ ngưng tụ chân khí, mà sự lớn mạnh của nó là thứ mà sức mạnh thân xác và khí kình không thể bì kịp.
“Bây giờ, chúng ta chỉ cần chờ tới thời cơ thích hợp nhất thôi!”
Nói câu đó xong, ánh mắt của lão đại mặc áo đen ánh lên tia sáng lạnh lẽo, rồi nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ ở phía xa.
Ông đây không tin ngươi có thể uy mãnh mãi như thế!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau tới giúp thầy thu thập yêu đan! Một viên yêu đan của yêu thú cấp năm có thể mua được mười viên linh thạch hạ phẩm đấy!”
Thấy Diệu Tiên Ngữ vẫn trốn ở một bên trợn tròn mắt nhìn mình, Mục Vỹ xua tay.
Xong rồi?
Giết lũ sói xong rồi ư?
Thấy máu tươi vung vãi khắp mặt đất, Diệu Tiên Ngữ không nhịn được cơn buồn nôn nên chạy đi mất.
Cả thảy có hai mươi mốt con sói lông tím, vậy mà Mục Vỹ chỉ mất chưa đến nửa canh giờ đã xử lý xong hết. Dù có vài con đã chạy thoát, nhưng trình độ và sức bền của Mục Vỹ đúng là đáng kinh ngạc.
“Thầy Mục, trò có thể hỏi thầy một câu được không ạ?”
“Hỏi đi!”
“Tại sao trước kia thầy lại giả ngây giả ngô?”, Diệu Tiên Ngữ chớp đôi mắt to tròn, ngạc nhiên hỏi: “Có phải vì thân phận con riêng của thầy không ạ?”
“Viện trưởng đùa chúng trò ạ?”, một gã học trò lớn gan hỏi một câu.
Bị Lục Khiếu Thiên trừng mắt nhìn, cậu ta đành phải thành thật ngồi xuống.
“Mọi người chào đón cô giáo mới, cô Tần!”
Cô Tần?
Thì ra là cô Tần!
Cả học viện chỉ có một giáo viên họ Tần, đó chính là Tần Mộng Dao.
Cô Tần Mộng Dao xinh đẹp lạnh lùng lại tới dạy lớp của bọn họ. Toàn bộ học trò trong lớp đều trợn tròn mắt nhìn bóng người thướt tha đang bước vào cửa lớp!
Nhưng người ngạc nhiên nhất lại là Mục Vỹ.
Chẳng lẽ tiểu thư nhà họ Tần - Tần Mộng Dao cũng là giáo viên ở học viện Bắc Vân sao?
Nhưng trông thấy bóng dáng quen thuộc, Mục Vỹ biết Lục Khiếu Thiên không hề nói giỡn.
“Tốt quá rồi!”
“Nhiệt liệt chào mừng cô Tần!”
“Được cô Tần dạy học, chúng ta sẽ không còn buồn ngủ khi lên lớp nữa!”
Cả lớp lập tức như ong vỡ tổ, đám con trai không nhịn được nữa ra đứng bật dậy nhảy cẫng lên.
Tần Mộng Dao!
Đông Phương Ngọc chưa kịp rời khỏi nghe thấy tin này sững sờ tại chỗ.
Tần Mộng Dao là cô giáo xinh đẹp nhất của học viện Bắc Vân, tuy luôn đeo mạng che mặt nhưng không ai hoài nghi sắc đẹp của cô.
Còn hắn ta, Đông Phương Ngọc đã từng mời Tần Mộng Dao tới phụ trách lớp của mình không biết bao nhiêu lần, thế nhưng cô vẫn luôn lấy lý do không sống quá hai mươi tuổi để từ chối.
Vậy mà lần này lại tới lớp của Mục Vỹ, cái lớp toàn lũ vô dụng này!
Đông Phương Ngọc hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
“Chào các trò, từ hôm nay cô và thầy Mục Vỹ sẽ cùng dạy dỗ các trò!”
Lần này Tần Mộng Dao không đeo mạng che mặt, đứng trên bục giảng khẽ nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành khiến đám học trò phía dưới đều mê mẩn.
Đẹp quá!
Dù là Mục Vỹ đã từng nhìn thấy nụ cười của Tần Mộng Dao vẫn cảm thấy cô rất xinh đẹp!
Hơn nữa trước kia, nụ cười của Tần Mộng Dao hơi bi thương, nhưng giờ đây nỗi buồn kia đã biến mất. Vẻ đẹp của cô lại càng nở rộ.
“Mọi người đều biết trước đó ta mang bệnh nặng trong người, sống không quá hai mươi tuổi. Thế nhưng thầy Mục của các trò đã chữa khỏi bệnh cho ta. Vậy nên bắt đầu từ hôm nay, ta hi vọng mọi người cùng nhau cố gắng hết mình!”
Cái gì?
Toàn bộ lớp học đều dậy sóng.
Tần Mộng Dao đã được công nhận là mỹ nữ số một của học viện Bắc Vân, đáng tiếc là cả thành Bắc Vân đều biết cô không thể sống quá hai mươi tuổi.
Nhưng giờ đây nghe tin bệnh của Tần Mộng Dao đã được chữa khỏi, tất cả đều trợn mắt há mồm.
Nhưng khiếp sợ nhất chính là, người chữa khỏi cho Tần Mộng Dao lại là Mục Vỹ.
Thấy đám học trò nhìn mình chằm chằm như đang nhìn một con quái vật, Mục Vỹ ho khan một tiếng.
“Tại sao thằng vô dụng này lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?”, Cận Đông đứng ngoài phòng học nghe thấy thế lẩm bẩm nói, sắc mặt trắng bệch.
“Vô dụng?”
Đông Phương Ngọc cười khẩy: “Hắn là phế vật thì ngươi là cái thá gì?”
Nghe thấy lời này, Cận Đông run rẩy cúi đầu, không dám mạnh miệng nữa.
“Đông Phương thiếu gia, không thể cứ bỏ qua chuyện hôm nay như vậy được!”
“Bỏ qua? Ha ha…”
Bộ quần áo trắng của Đông Phương Ngọc khẽ lay động. Hắn ta lạnh lùng nói: “Cận Đông, đúng lúc có một chuyện tốt không biết ngươi có dám làm hay không?”
“Chuyện tốt gì?”
“Có người ra giá cao mua đầu của Mục Vỹ, năm trăm khối linh thạch hạ phẩm. Ngươi có dám làm không?”, Đông Phương Ngọc lên tiếng hỏi.
“Dám!”
Cận Đông gật mạnh đầu, hừ một tiếng: “Hôm nay tại ta chủ quan mới bị hắn đánh bại. Ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay. Nhưng không phải chỉ có mình ta giết thằng vô dụng này đấy chứ?”
Trông bộ dạng e dè sợ hãi của Cận Đông, Đông Phương Ngọc cũng không che giấu.
“Đương nhiên là không. Để đảm bảo không xảy ra sự cố, sẽ có thêm ba võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác nữa. Hơn nữa nếu có nguy hiểm sẽ còn một sát thủ tới trợ giúp các ngươi”.
“Được!”
Cận Đông sảng khoái đáp: “Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ lấy mạng Mục Vỹ!”
Đông Phương Ngọc nở nụ cười nhìn Mục Vỹ trong lớp, sắc mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Tuy không biết làm thế nào Mục Vỹ lại thuyết phục được Tần Mộng Dao nhưng Tần Mộng Dao không thèm nể mặt hắn ta, chạy tới dạy lớp rác rưởi của Mục Vỹ đúng là đang tát vào mặt hắn ta.
Toàn bộ học viện Bắc Vân đều biết Đông Phương Ngọc thích Tần Mộng Dao.
Giờ phút này, Mục Vỹ không hề hay biết mình đã đắc tội với một trong số ba mỹ nam đẹp trai nhất học viện Bắc Vân là Đông Phương Ngọc.
“Thầy Mục!”
Vừa mới tan học, Diệu Tiên Ngữ đã đi đến trước mặt Mục Vỹ, bộ ngực lắc lư qua lại, hương thơm ngào ngạt ập tới.
“Lần trước thầy giảng bài thực sự rất hay, trò còn một vài chỗ chưa hiểu muốn nhờ thầy chỉ dạy!”
Chỉ dạy?
Mục Vỹ nhìn vẻ mặt ngây thơ của Diệu Tiên Ngữ, cười đáp: “Chỉ dạy hả? Được thôi. Nhưng ngày mai ta phải lên núi Bắc Vân hái thảo dược, trò có muốn đi cùng không?”
“Được ạ!”
Diệu Tiên Ngữ lập tức đồng ý.
Chương 32: Hủy bỏ?
Mục Vỹ không ngờ cô ta lại dứt khoát đồng ý như vậy.
Dãy Bắc Vân là một dãy núi gần thành Bắc Vân kéo dài vạn dặm, vô cùng thâm sâu, yêu thú trong đó nhiều vô kể, cực kỳ nguy hiểm.
Mục Vỹ chỉ muốn hù dọa nha đầu này, ai ngờ cô ta không hề sợ hãi.
“Cứ quyết định vậy nhé. Tạm biệt thầy Mục!”
Diêu Tiên Ngữ vẫy tay, lắc mông rời đi.
Học viện đúng là một nơi quá tuyệt vời!
Nhìn theo bóng lưng ngày một xa dần của Diêu Tiên Ngữ, Mục Vỹ không khỏi cảm thán.
“Đẹp không?”
“Đẹp…”
“Háo sắc!”
Hả?
“Đẹp mà… phong cảnh của học viện đẹp vô cùng!”, trông thấy người sau lưng, Mục Vỹ cuống quýt sửa lại lời nói.
Tần Mộng Dao bĩu môi, hừ lạnh nói: “Bắt đầu từ hôm nay, lớp năm sơ cấp do ta và huynh cùng dẫn dắt. Trước tiên, với tư cách là giáo viên của “lớp rác rưởi”, chẳng phải thầy Mục nên nghĩ cách xóa bỏ cái danh hiệu này hay sao?”
“Cô Tần nói rất đúng, chuyện này phải nhờ vào cô Tần rồi. Ta sẽ chờ mong đến ngày cô thay đổi được cấp bậc của lớp ta!”
“Huynh đứng lại đó!”
Thấy Mục Vỹ định bỏ chạy, Tần Mộng Dao cắn răng nói: “Huynh là giáo viên chính của lớp năm sơ cấp, không thể đùn đẩy chuyện này cho người khác được đâu Mục thiên tài ạ!”
“Ta không phải thiên tài gì hết!”, Mục Vỹ xua tay nói: “Tần đại tiểu thư, bệnh của cô đã được chữa khỏi rồi, cô nói xem mối hôn sự của chúng ta…”
Nghe hắn nhắc tới chuyện này, Tần Mộng Dao lập tức đỏ mặt.
Lúc trước cô vẫn luôn cho rằng Mục Vỹ là một kẻ đầu gỗ, yếu đuối nhu nhược. Nếu không vì cô chỉ có thể sống đến hai mươi tuổi, cuộc hôn nhân này không có khả năng tồn tại.
Nhưng hiện giờ, sự thật chứng minh, Mục Vỹ không phải kẻ vô dụng, mà giống như đang giấu tài. Hắn đã trị được căn bệnh quái ác của cô, cũng đến lúc bàn chuyện hôn nhân của hai người rồi.
Thế nhưng thời gian hai người họ quen biết quá ngắn ngủi, bàn chuyện cưới xin vào lúc này còn quá sớm!
“Ta cần phải nghĩ thêm về mối hôn sự này!”, Tần Mông Dao mím môi cúi đầu, không còn vẻ lạnh lùng như ngày thường, ngược lại hơi ngượng ngùng.
“Nghĩ thêm? Không thể nghĩ thêm nữa đâu! Gấp lắm rồi!”, Mục Vỹ sốt ruột nói.
“Sao huynh lại gấp gáp thế hả?”
“Ta có thể không gấp được sao? Cô thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, sau này sẽ có tương lai rộng mở. Chắc cô cũng có thể tự hiểu”.
Mục Vỹ nói tiếp: “Còn ta chỉ là đồ vô dụng, kẻ hèn nhát của thành Bắc Vân. Đính hôn với ta sẽ bôi nhọ danh tiếng của cô, thế nên đương nhiên phải mau chóng hủy bỏ mối hôn sự này!”
Cái gì?
Hủy bỏ?
Lời nói của Mục Vỹ kéo Tần Mộng Dao về với hiện thực.
“Huynh… huynh…”
Tần Mộng Dao thẹn quá hóa giận nói: “Huynh là đồ vô sỉ, muốn hủy bỏ hôn sự hả? Không có cửa đâu!”
Cô giậm chân hậm hực rời đi.
Cô cứ nghĩ Mục Vỹ muốn nhanh chóng cưới mình làm vợ, nào ngờ lại là muốn hủy bỏ hôn ước!
Không biết tại sao nghe hắn nói vậy, trong lòng Tần Mộng Dao lại cảm thấy thất vọng, còn có không cam lòng.
Chẳng lẽ cô vẫn chưa đủ xứng với hắn sao?
Hả?
Mục Vỹ nhìn Tần Mộng Dao tức giận bỏ đi, ngơ ngác không hiểu gì.
Chẳng lẽ không phải Tần Mộng Dao chỉ muốn mau chóng hủy bỏ hôn ước với hắn thôi sao?
Sức mạnh của thần hồn Băng Hoàng đủ để khiến cho Tần Mộng Dao trở thành cao thủ hàng đầu Thiên Vận Đại Lục, tiền đồ rộng mở.
Xem ra nha đầu này vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được uy lực của thần hồn Băng Hoàng.
Ban đêm, Mục Vỹ ngồi khoanh chân trên giường.
Từ lần trước vô tình mở ra Tru Tiên Đồ, hắn đã thử đủ mọi cách nhưng vẫn không thể mở lại lần nữa.
Ngẫm lại cũng đúng, kiếp trước hắn là Tiên Vương, thống trị đại thế giới Vạn Thiên nhưng vẫn không thể mở Tru Tiên Đồ ra được, huống chi là hiện giờ lại càng không thể.
“Trong người sản sinh một luồng khí kình. Có lẽ tối nay mình có thể đột phá tới cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác rồi!”
Cảnh giới Ngưng Khí là tổng hợp sức mạnh của khí kình và cơ thể, một bên mềm dẻo một bên cứng rắn, tạo ra thực lực mạnh mẽ nhất.
Hôm nay Mục Vỹ có thể dùng thực lực cảnh giới Tráng Tức đánh thắng Cận Đông phần lớn là nhờ vào sự hiểu biết sâu sắc về võ kỹ.
Nhưng nếu đột phá cảnh giới Ngưng Khí, cho dù có phải đấu với Cận Động lần nữa, hắn cũng dám chắc có thể đánh đối phương răng rơi đầy đất.
Mục Vỹ thả lỏng toàn bộ cơ thể bắt đầu nhập định.
Giữa đất trời dần hiện ra một tia chân khí yếu ớt chầm chậm di chuyển.
Cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác, cảm nhận chân khí, hút vào cơ thể.
Khi chân khí tụ lại trong cơ thể đến một mức độ nhất định là có thể dùng chân khí nuôi mạch. Kinh mạch hoàn thành thì chân khí sẽ hóa thành chân nguyên. Dùng chân nguyên đánh người khác là đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên – tầng thứ bảy của thân xác.
Võ giả đạt được cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác mới được chính thức xem là võ giả mạnh mẽ.
Nhưng Mục Vỹ cũng hiểu, ba tầng đầu tiên chú trọng sức lực thể xác, dùng Tôi Cốt Đan sẽ có tác dụng rất lớn với hắn.
Nhưng con đường tu luyện sau này vẫn phải đi từng bước một, tạo dựng cơ sở vững chắc.
“Tráng Tức, mở rộng hơi thở, ngưng tụ chân khí, tụ lại!”
Mục Vỹ hoàn toàn thả lỏng cơ thể, tập trung cảm nhận chân khí di chuyển giữa trời đất.
Chỉ là, dù có kinh nghiệm từ kiếp trước nhưng tư chất của thân thể này thực sự quá kém cỏi. Đến tận nửa đêm Mục Vỹ mới chỉ cảm nhận được một tia chân khí di chuyển quanh người mình.
Chương 33: Bốn gã này đủ không?
Nhưng tia chân khí kia di chuyển quá chậm chạp, chẳng khác gì sên bò.
Sao lại có thể chậm như vậy?
Mục Vỹ sắp nổi đóa.
Tốc độ tu luyện thực sự quá chậm.
“Ta không tin kiếp trước là Tiên Vương lại không thể đột phá cảnh giới Ngưng Khí”.
Mục Vỹ dứt khoát tu luyện thêm lần nữa.
Cạch…
Nhưng đúng lúc Mục Vỹ đang cứng rắn đột phá, tiếng động thanh thúy chợt vang lên.
Tru Tiên Đồ trong đầu hắn ầm ầm mở ra.
Thoáng chốc, trước mắt Mục Vỹ lại xuất hiện cảnh tượng ngàn vạn con ngựa phi nước đại, từng vị cao thủ siêu cấp ngã xuống, kẻ đến sau lại xông lên, tất cả đều mất mạng vì một bức tranh.
Sau đó, tất cả đều tan biến. Một góc của Tru Tiên Đồ từ từ được mở ra.
Trong lòng Mục Vỹ chợt thấy kỳ lạ, hắn đã thử đủ mọi cách vẫn không thể làm gì được bức Tru Tiên Đồ này, thế mà bây giờ nó lại tự động mở ra.
Có vẻ nó đóng mở rất tùy hứng.
Bức tranh chỉ mới lộ ra một góc cực kỳ nhỏ bé, thế nhưng trước mặt Mục Vỹ là một vùng rộng lớn như đang mở ra cả một thế giới.
Mà từ một góc tranh kia có chân nguyên cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, len lỏi vào kinh mạch trong người hắn.
Dù là kiếp trước làm Tiên Vương, Mục Vỹ cũng chưa từng thấy chân nguyên nồng đậm như thế.
Chân nguyên trong người bị pha loãng, hóa thành chân khí, không ngừng chuyển động, hòa vào từng kinh mạch, từng tế bào.
Sức mạnh đang không ngừng tăng vọt!
Mục Vỹ kinh hãi phát hiện, thể chất của hắn cũng đang được nâng cao.
Mọi người đều biết tốc độ hút chân nguyên của võ giả phụ thuộc vào thiên phú và trí thông minh. Mà tư chất do ý trời, từ khi sinh ra đã quyết định một người có thể đi được bao xa trên con đường tu luyện.
Cho dù võ giả hút nhiều chân nguyên đến mức nào cũng chỉ có thể nâng cao thể chất, chứ không thể tác động đến tư chất.
Thế nhưng chân nguyên trong Tru Tiên Đồ lại có thể nâng cao tư chất của Mục Vỹ.
Nếu là trước kia, Mục Vỹ chỉ là một kẻ tầm thường, bây giờ hắn đã đủ khả năng để được gọi là thiên tài!
Thiên tài bẩm sinh!
“Tru Tiên Đồ, kiếp trước mi không hề cho ta niềm vui bất ngờ nào, vậy mà kiếp này mi lại khiến ta phải giật mình sửng sốt!”
Cảm nhận được sức mạnh trong người dần bành trướng, Mục Vỹ chậm rãi đứng dậy.
Tầng thứ năm của thân xác, đột phá cảnh giới Ngưng Khí!
Lúc còn ở cảnh giới Tráng Tức, Mục Vỹ đã có sức lực bằng với mười mấy con trâu. Còn hiện giờ, sức lực của hắn đã vượt qua mười tấn đạt tới hai mươi tấn.
Võ giả tầng thứ năm của thân xác có được sức lực tương đương mười tấn đã rất hiếm thấy.
Cho dù là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác dùng khí nuôi mạch cũng không thể vượt quá mười lăm tấn.
Hiện giờ sức lực thể xác của Mục Vỹ đã vượt xa võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác.
Sau khi bình tĩnh lại, Mục Vỹ có thể cảm giác rõ ràng chân khí dao động xung quanh mình.
Tư chất của hắn được chân nguyên trong Tru Tiên Đồ nâng cao, không còn khó cảm ngộ chân khí như trước nữa.
“Quả nhiên Tru Tiên Đồ vô cùng kỳ diệu!”
Mục Vỹ không ngờ Tru Tiên Đồ có thể nâng cao tư chất của võ giả, không khỏi mừng rỡ.
Nhưng hắn tin chắc rằng, Tru Tiên Đồ bị cả đại thế giới Vạn Thiên tranh đoạt đến mẻ đầu sứt trán không chỉ có tác dụng thần kỳ này.
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ thành Bắc Vân còn đang chìm trong giấc ngủ, một bóng người trèo tường chạy ra khỏi nhà họ Mục.
Chính là Mục Vỹ!
Hôm nay hắn quyết tâm phải tới dãy Bắc Vân một chuyến, thứ nhất là để rèn luyện thân thể, quen thuộc với sức mạnh đang có.
Thứ hai là để hái một vài dược liệu.
Sau khi đột phá cảnh giới Ngưng Khí sẽ tới cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác. Hắn phải luyện chế đan dược nâng cao độ bền bỉ cho kinh mạch.
Nhớ lại nụ cười gian xảo của Diệu Tiên Ngữ hôm qua, Mục Vỹ quyết định đi từ sáng sớm.
Nếu phải dẫn theo nha đầu này, sẽ có rất nhiều võ kỹ không tiện sử dụng.
“Ha ha, thầy Mục lên đường sớm vậy sao? Không ăn sáng đã à?”, Mục Vỹ vừa mới bước ra khỏi thành Bắc Vân, còn chưa kịp thở phào một hơi đã nghe thấy tiếng cười nói vang lên sau lưng.
Diệu Tiên Ngữ!
Quay đầu lại trông thấy Diệu Tiên Ngữ đang nở nụ cười, Mục Vỹ thở dài.
“Đi thôi!”
Mục Vỹ thấy cô ta cười gian, bèn phất tay đi về phía dãy Bắc Vân.
Hai người đi cùng nhau, không hề phát hiện sau lưng có bốn bóng người lén lút theo sau.
“Đại ca, Diệu Tiên Ngữ kia chính là cháu gái của đại sư Diệu Thanh, người phụ trách phân hội của Thánh Đan Tông ở thành Bắc Vân. Bản thân ông ấy cũng là một thầy luyện đan ba sao. Con bé đó đi cùng Mục Vỹ…”
“Giết hết là xong!”
Gã cầm đầu hừ lạnh nói: “Giết người hủy xác ở dãy Bắc Vân là được. Đừng quên người mua ra giá đủ để mấy huynh đệ chúng ta sống thoải mái một thời gian đấy!”
“Được!”
Ba người còn lại cắn răng đáp.
“Nhưng mà đại ca, Diệu Tiên Ngữ kia còn non tơ lắm. Trước khi giết nó để mấy huynh đệ vui vẻ cái đã!”, một gã cười xấu xa nói.
“Lão Thất! Ngươi đúng là đồ háo sắc, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện. Nhưng mà thằng nhóc Mục Vỹ kia mới ở tầng thứ tư - cảnh giới Tráng Tức, con bé kia cũng mới đột phá cảnh giới Dịch Cân – tầng thứ ba. Bốn huynh đệ chúng ta đều là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu, muốn giết bọn chúng dễ như trở bàn tay. Thôi cứ để mấy huynh đệ vui vẻ một trận!”
“Được thôi!”
Bốn người thấp giọng thì thầm, chậm rãi đi theo.
“Đông Phương công tử, bốn gã này có đủ không?”
Chương 34: Sói lông tím
Sau lưng bốn người kia có hai người đứng ở góc đường, chính là Cận Đông và Đông Phương Ngọc.
Cận Đông hiểu rõ thực lực của Mục Vỹ. Bốn gã sát thủ được mời tới này chưa từng được huấn luyện bình thường, chưa chắc đã có thể đánh bại.
“Bốn gã ngu ngốc không biết trời cao đất dày mà thôi, khó mà giết được Mục Vỹ. Nhưng như vậy cũng đủ để thăm dò thực lực của hắn ta. Không phải vẫn còn hai chúng ta sao?”, Đông Phương Ngọc khẽ cười, không thèm để ý.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau, chiêu này thật cao tay!”, Cận Đông cười nói: “Đông Phương công tử mà ra tay, Mục Vỹ nhất định phải chết!”
“Hắn ta… đương nhiên phải chết!”
Đông Phương Ngọc nhìn theo mấy người kia, thấp giọng lẩm bẩm.
Không biết tại sao sự thay đổi của Mục Vỹ khiến hắn ta cảm thấy nguy hiểm.
Dạo gần đây, Mục Vỹ khác hẳn hình tượng của chín năm nay, vô cùng bất thường.
Sau khi Tần Mộng Dao đến dạy ở lớp của Mục Vỹ, sự thay đổi này khiến Đông Phương Ngọc cảm nhận được một loại áp lực vô hình.
Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần sự tồn tại của Mục Vỹ uy hiếp đến hắn ta thì bắt buộc phải mau chóng tiêu diệt.
“Thầy Mục, ông nội trò nói phương pháp luyện chế Tụ Linh Đan lần trước thầy nhắc tới có hiệu quả. Ông nội muốn gặp thầy để hỏi vài chuyện!”
Trên đường đi, Diêu Tiên Ngữ nói câu được câu chăng.
“Hả? Ông nội của trò là ai? Trộm dùng phương pháp luyện đan của ta thì phải trả linh thạch cho ta chứ!”, Mục Vỹ thờ ơ nói.
“Thầy…”
Ở thành Bắc Vân gần như không ai không biết đến ông nội của cô ta.
Đại sư Diệu Thanh là một trong ba thầy luyện đan ba sao của thành Bắc Vân, tay nghề luyện đan vô cùng cao siêu, danh tiếng lẫy lừng.
Quan trọng nhất là ông nội của cô ta còn có một thân phận khác.
Chính là người phụ trách của phân bộ Thánh Đan Tông tại thành Bắc Vân, địa vị cao hơn cả Lục Khiến Thiên.
Vậy mà Mục Vỹ lại nói hắn không biết.
“Ông nội của trò là đại sư Diệu Thanh!”
“Diệu Thanh? À!”
À?
Chỉ thế thôi?
Diệu Tiên Ngữ nhìn bóng lưng của Mục Vỹ đang đi đằng trước, chỉ muốn xông lên đánh hắn một trận, nhưng nhớ tới lời ông nội nói nên đành phải nhịn xuống.
“Thầy Mục, trò không biết đâu đấy. Ông nội của trò muốn gặp thầy, thầy nhất định phải đi gặp ông ấy. Nếu không trò mà gặp chuyện gì ở dãy Bắc Vân này, thầy sẽ phải chịu trách nhiệm!”
Diêu Tiên Ngữ bĩu môi, không vui nói.
Biết ngay lại gặp phiền phức nữa rồi mà!
Trông thấy vẻ mặt thầy không đồng ý trò không đi của nha đầu này, Mục Vỹ bất lực gật đầu.
Một thầy luyện đan sáu sao như đại sư Mạt đã khiến hắn phiền muốn chết, bây giờ lại xuất hiện Diệu Thanh gì đó, khó mà tưởng tượng nổi.
“Thầy Mục…”
“Suỵt…”
Diệu Tiên Ngữ đang định nói thêm gì đó, Mục Vỹ đột nhiên ra hiệu im lặng cảnh giác nhìn phía trước.
Dãy Bắc Vân kéo dài vạn dặm, gần như quét ngang toàn bộ phía Bắc của đế quốc Nam Vân.
Trong đó có vô số yêu thú.
Hằng năm đều có rất nhiều võ giả đi vào dãy Bắc Vân thám hiểm, săn giết yêu thú kiếm tiền hoặc hái thuốc.
Nhưng số võ giả bỏ mạng ở dãy Bắc Vân mỗi năm cũng không hề ít.
Tiền tài luôn đi đôi với nguy hiểm!
Trên bãi cỏ trước mặt, hai người thấy có mấy con Sói lông tím nửa nằm nửa đứng, rõ ràng là cả một đàn.
Tính bầy đàn của sói lông tím rất cao, chúng vô cùng ăn ý với nhau.
Sự ăn ý này là bẩm sinh, cho nên võ giả muốn bắt sói lông tím để lấy yêu đan thường phải tập hợp đủ số người gấp mấy lần đàn của chúng để tấn công.
Tách rời từng con ra, khiến đàn sói lông tím không thể kết hợp chặt chẽ với nhau.
Thấy Mục Vỹ đang đếm số sói trước mặt, Diệu Tiên Ngữ cười hỏi: “Thầy Mục định một mình giết hết đám sói lông tím này đấy à?”
“Phải thì đã sao?”
Mục Vỹ nói xong liền bước lên trước.
Ngao…
Tiếng sói tru vang vọng. Đám sói lông tím kia đồng loạt đứng dậy.
Trời ạ!
Trông thấy Mục Vỹ xông thẳng tới, Diệu Tiên Ngữ hốt hoảng trợn tròn mắt.
Sói lông tím phối hợp với nhau rất tốt, Mục Vỹ vừa mới đột phá cảnh giới Ngưng Khí sao có thể đánh lại được hơn hai chục con sói lông tím này?
Yêu thú cấp năm tương đương với võ giả cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác.
Huống hồ khi có cùng cảnh giới, yêu thú luôn mạnh hơn con người rất nhiều.
Mục Vỹ quá chủ quan!
Mặc dù hắn đánh thắng Cận Đông nhưng giờ phút này, dù là Cận Đông cũng không thể thoát khỏi sự tấn công của hơn hai chục con sói lông tím phối hợp ăn ý.
“Tới đi, xem thử sức bền của cơ thể này đến đâu!”
Mục Vỹ nắm chặt hai tay đứng im nhìn hai mươi mốt con sói lông tím đang nhìn mình chằm chằm.
Hiện giờ, một đấm của hắn gần bằng sức nặng của hai mươi tấn. Nhưng dù sao cơ sở của cơ thể này không vững, động tác vẫn hơi cứng nhắc.
Hắn phải trải qua cuộc chiến khốc liệt như vậy để cơ thể này dần thích ứng với chiến đấu ở cường độ cao.
Chỉ khi chiến đấu mới có thể nâng cao thực lực!
Chương 35: Hạ lũ sói
Hú…
Bầy sói rú lên ầm ĩ, con nào con nấy đều đầy ý thù địch hướng ánh nhìn về phía Mục Vỹ.
Đối với bầy sói mà nói, một võ giả mà dám khiếu chiến với chúng thì là một nỗi nhục cực lớn.
Soạt soạt…
Thoáng cái, Mục Vỹ lách mình, hai con sói lông tím trưởng thành đã xông lên hệt như tia sét màu tím.
“Cút ngay!”
Mục Vỹ tung một quyền ra, hai tiếng tách tách vang lên.
Đầu của hai con sói lông tím đó nổ tung, óc rơi vãi tung toé.
Mục Vỹ chỉ dùng hai quyền đơn giản, chứ không sử dùng bất kỳ kỹ năng võ thuật nào. Sức mạnh khủng khiếp ngang với hai chục tấn đó đã lập tức đánh chết hai con sói lông tím trưởng thành.
U u…
Vì cái chết của hai con sói đó, trong bầy sói đã vang lên từng tiếng tru tréo.
Soạt soạt soạt soạt…
Nhưng ngay sau đó, bốn tia sét màu tím đã chia nhau ra tấn công Mục Vỹ từ nhiều phía.
Dù yêu thú không có linh trí, nhưng chúng lại có những phán đoán đơn giản.
Vây đánh?
Mục Vỹ mỉm cười, hai tay lập tức định tung chưởng sang hai bên.
Khi bước vào cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác, võ giả sẽ dùng khí kình để đả thương đối thủ, khiến kẻ đó chưa chạm được vào người mình thì đã bị khí kình xung quanh cơ thể đánh bay.
Bịch bịch…
Hai tiếng bịch bịch vang lên, hai con sói lông tím ở hai bên kêu lên thảm thiết, rồi ngã xuống cách Mục Vỹ ba mét…
Ngay sau đó, hai con khác ở phía trước và sau đã tấn công đến gần Mục Vỹ.
Đúng lúc này, Mục Vỹ chợt thu hai tay lại, sau đó tung hai chưởng thật mạnh xuống mặt đất.
Khí kình bắn ra, lực phản phệ mãnh liệt lập tức khiến người Mục Vỹ bay lên cao năm mét.
Cùng lúc đó, hai con sói lông tím đã không còn phản ứng gì nữa.
Mục Vỹ không hề dừng lại, hắn xoay một vòng trên không, hướng đầu xuống dười, đồng thời tung hai chưởng.
Bụp…
Hai con sói lông tím đã mất mạng!
Bốn con Tử Mao Lạp Lang liên tục đi đời, trong bầy sói dần toả ra một bầu không khí bất an.
Diệu Tiên Ngữ đang ẩn núp ở một bên không nhịn được trợn tròn đôi mắt.
Đây là Mục Vỹ mà cô ta từng biết ư?
Hôm qua khi giao đấu với Cận Đông, rõ ràng Mục Vỹ vẫn là cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác.
Nhưng sau một đêm, hắn đã đột phá đến cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm, quả là kỳ lạ.
Song sức mạnh bạo phát trong cơ thể hắn lại vượt xa các võ giả cảnh giới Ngưng Khí bình thường khác.
“Lão đại!”, trong bốn người đàn ông mặc áo đen, lão tam nuốt từng ngụm nước miếng nói: “Tên này chỉ mới tới tầng thứ năm của thân xác thật sao?”
“Cảnh giới Ngưng Khí mà lại có sức mạnh hàng chục tấn thì ai mà tin chứ?”, lão thất tiếp lời, hùng hổ nói: “Lần này chúng ta bị người thuê lừa rồi!”
“Bảo sao họ lại bỏ ra năm trăm viên linh thạch hạ phẩm để đổi lấy mạng của tên này. Đệ đã nói sao mà được hời thế rồi. Chắc chắn tên này không chỉ là cảnh giới Ngưng Khí, ít nhất cũng phải là cảnh giới Ngưng Mạch!”, lão ngũ luôn im lặng chợt lên tiếng
“Chết tiệt, im hết miệng lại cho ta!”
Lão đại không nhịn được quát: “Coi lại bảnh lĩnh của các đệ đi. Bảy người chúng ta đi phiêu bạt khắp nơi, có khó khăn gì chưa gặp phải chứ? Lão nhị, lão tứ, lão lục đều chết rồi mà chúng ta vẫn còn sống, chứng tỏ chúng ta mạnh hơn họ. Chẳng qua nó chỉ là một tên nhãi ranh cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm có sức mạnh khá một chút thôi, nhưng sức mạnh thân xác là cái thá gì so với khí kình chứ? Bốn người chúng ta liên thủ lại thì giết nó dễ như trở bàn tay thôi!”
“Vả lại, các đệ không thấy rõ ràng hai người này đang đi rèn luyện à? Chờ họ sức cùng lực kiệt, chúng ta xông ra giết thì tên nhãi này sẽ hết đường chống trả như con châu chấu cuối vụ thôi!”
“Nếu hai người này xui xẻo gặp phải yêu thú cấp bảy thì đảm bảo sẽ mất nửa cái mạng. Đến lúc đó, chúng ta như ngư ông đắc lợi, quá tốt!”
Thấy lão đại nói vậy, những người khác dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy, chỉ cần mấy người họ ngồi chờ sung rụng thì giết chết Mục Vỹ và Diệu Tiên Ngữ không có gì là khó cả.
“Hơn nữa vị đại nhân kia đã nói nếu chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ngài ấy sẽ ra tay hỗ trợ chúng ta, ngài ấy là võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác đấy!”
Cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác!
Nghe thấy vậy, đám người kia đã hoàn toàn yên tâm.
Trong mười tầng của thân xác, dù bước vào tầng thứ sáu đã được coi là cường giả, nhưng so với tầng thứ bảy thì vẫn cách biệt như trời với đất.
Cảnh giới Ngưng Nguyên là trong cơ thể sẽ ngưng tụ chân khí, mà sự lớn mạnh của nó là thứ mà sức mạnh thân xác và khí kình không thể bì kịp.
“Bây giờ, chúng ta chỉ cần chờ tới thời cơ thích hợp nhất thôi!”
Nói câu đó xong, ánh mắt của lão đại mặc áo đen ánh lên tia sáng lạnh lẽo, rồi nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ ở phía xa.
Ông đây không tin ngươi có thể uy mãnh mãi như thế!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau tới giúp thầy thu thập yêu đan! Một viên yêu đan của yêu thú cấp năm có thể mua được mười viên linh thạch hạ phẩm đấy!”
Thấy Diệu Tiên Ngữ vẫn trốn ở một bên trợn tròn mắt nhìn mình, Mục Vỹ xua tay.
Xong rồi?
Giết lũ sói xong rồi ư?
Thấy máu tươi vung vãi khắp mặt đất, Diệu Tiên Ngữ không nhịn được cơn buồn nôn nên chạy đi mất.
Cả thảy có hai mươi mốt con sói lông tím, vậy mà Mục Vỹ chỉ mất chưa đến nửa canh giờ đã xử lý xong hết. Dù có vài con đã chạy thoát, nhưng trình độ và sức bền của Mục Vỹ đúng là đáng kinh ngạc.
“Thầy Mục, trò có thể hỏi thầy một câu được không ạ?”
“Hỏi đi!”
“Tại sao trước kia thầy lại giả ngây giả ngô?”, Diệu Tiên Ngữ chớp đôi mắt to tròn, ngạc nhiên hỏi: “Có phải vì thân phận con riêng của thầy không ạ?”