-
Chương 336-340
Chương 336: Sao mà thắng được?
“Tại sao tự dưng lại thụt lại phía sau thế?”
Mặc Dương chạy về phía lớp chín rồi lạnh giọng hỏi.
“Tại đám lớp bảy và lớp tám rút lui mất!”, Cảnh Tân Vũ mắng nhiếc.
“Bọn họ làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Lúc nãy, ta đã tóm một tên của lớp bảy lại hỏi thì hắn ta nói lẽ ra hai lớp họ đang đuổi theo lớp mình dưới sự dẫn dắt của Cổ Minh và Lâm Bân, nhưng tự nhiên hai tên đó dụ một tốp linh thú cấp cao đến rồi chạy mất”.
Lâm Chấp tiếp lời.
“Lâm Bân! Cổ Minh!”
Mục Phong Hành cười lạnh nói: “Hai kẻ đó đúng là to gan, dám làm trái mệnh lệnh của các trưởng lão. Họ làm thế nhỡ xảy ra điều gì sai sót, không sợ chết hay sao?”
“Gì có chuyện không sợ chết! Nhưng bất kể là Cổ Minh hay Lâm Bân thì đều hận thầy Mục của các ngươi đến tận xương tuỷ”, Lâm Hiền Ngọc máu me be bét xuất hiện.
“Ca ca!”, thấy thế, Lâm Chấp hô lên.
“Các ngươi hãy thủ ở đây, ta sẽ xử lý đám linh thú cấp bảy ở phía trước, số còn lại thì giao cho các ngươi”.
“Được!”
Lúc này, Mục Vỹ đang bị con Cự Cốt Ma Viên quần đảo, không thể chạy đi đâu được.
Mục Vỹ biết rõ con linh thú cấp cao này muốn giết hắn bằng được, không đạt được mục đích thì nó quyết không thôi.
Nên nếu hắn rút lui thì người gặp nạn sẽ là đám học trò.
Thời gian qua, các học trò cực khổ tu luyện, cảnh giới đều khoảng Linh Huyệt tầng thứ năm. Nếu đối mặt với linh thú cấp bốn, cấp năm còn ổn chứ gặp linh thú cấp sáu, cấp bảy sẽ khá vất, càng không nói đến linh thú cấp tám, cấp chín.
Một khi hắn rút lui, mọi người ở phía sau sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
“Cự Cốt Ma Viên là linh thú cấp chín có hình thể to lớn như ngọn núi, một quyền của nó như sắt thép, nhưng linh thú lợi hại đến mấy cũng có điểm yếu. Dù phòng ngự và sức mạnh của Cự Cốt Ma Viên rất đáng kinh ngạc, nhưng tốc độ chính là khuyết điểm của nó”.
“Chỉ cần bắt được điểm yếu trong tốc độ của nó, mình không tin không chém chết được con linh thú này!”
Mục Vỹ đưa ra quyết định, trường kiếm trong tay chém ra vun vút như điện.
Hắn vốn tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong cơ thể đã hấp thu sấm sét đến một mức độ khủng khiếp.
Bây giờ đang là đêm mưa gió, vừa hay có vô vàn sấm sét cho hắn sử dụng.
Nếu đổi là người khác hấp thu những tia sét này, chắc đã bị đánh cháy đen từ lâu, nhưng vì có Thiên Lôi Thần Thể Quyết nên Mục Vỹ không sợ.
Sét đánh xẹt một tiếng, Mục Vỹ đã biến mất trước mặt con Cự Cốt Ma Viên.
Phập…
Tiếng trường kiếm chém vào da thịt vang lên, Cự Cốt Ma Viên gầm rú, trên lưng nó xuất hiện một vệt máu.
Cơn đau này không là gì với nó cả, vì thế nó chỉ thêm tức giận chứ không hề sợ hãi.
Nhưng chỉ tiếc là nó không thể bắt được con người nhỏ bé đó.
Gầm gừ…
Cự Cốt Ma Viên gầm lên rồi bật tung người đấm hai phát xuống đất, cát bụi mù mịt, thậm chí các con linh thú cấp thấp hơn ở xung quanh còn bị nó đánh bay, thảm hơn có con còn thịt nát xương tan.
“Thêm phát nữa nào!”
Cùng lúc đó, Mục Vỹ bay lên bay xuống như con yêu tinh trong đêm mưa, mỗi khi hắn tung một kiếm ra, trên người con Cự Cốt Ma Viên lại xuất hiện thêm một vết thương nhỏ.
Vết thương do kiếm trên người Cự Cốt Ma Viên ngày một nhiều, dù nó có thể trạng to khoẻ, nhưng cũng không thể chịu được nữa mà rống lên.
“Con thú ngu dốt, dù mi có mạnh đến mấy cũng không làm gì ta được đâu!”
Cự Cốt Ma Viên nhảy lên liên tục, nhưng vẫn không thể chạm được vào người Mục Vỹ.
Gào…
Cuối cùng một tiếng gầm rú vang lên, Cự Cốt Ma Viên không thể nào bắt được Mục Vỹ, sau đó nó hướng ánh nhìn về một phía khác.
Các học trò của khối cao cấp đang chiến đấu ở ngoài rìa.
“Muốn chạy đến đó thì phải qua cửa ải của ta đã!”
Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt Cự Cốt Ma Viên.
Thanh trường kiếm trong tay Mục Vỹ loé sáng, các tia sét chực chờ bắn ra.
Phì phò…
Cái mũi nhọn của Cự Cốt Ma Viên thở hổn hển, thấy Mục Vỹ dám đứng ngay trước mặt mình, nó lập tức nổi giận như tìm được chỗ phát tiết rồi nhanh chóng lao về phía hắn.
“Lên đi!”
Thấy Cự Cốt Ma Viên chạy đến gần, Mục Vỹ không chút lo lắng.
“Hả?” Cổ Minh ở xa nhìn thấy cảnh tượng này thì vui mừng nói: “Mục Vỹ, không phải ngươi giỏi lắm à? Sao bây giờ không phản kháng đi?”
“Dù có giỏi đến mấy thì hắn cũng chỉ là tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết thôi, sao mà đánh lại linh thú cấp chín được!”
Lâm Bân cười lạnh nói: “Mục Vỹ rất ngông cuồng, nhưng là bởi hắn có thực lực. Tuy nhiên có lúc hắn lại quá cảm tính, hắn chỉ là giáo viên thôi mà, đám học trò kia có phải là con hắn đâu mà phải liều mạng bảo vệ như thế! Đúng là ấu trĩ!”
“Mà kể cả là con, nhưng nếu cần vứt bỏ thì vẫn phải làm, người sống không vì mình thì trời tru đất diệt!”
Nghe Lâm Bân nói vậy, Cổ Minh cười lạnh nói: “Rốt cuộc ta đã hiểu tại sao thực lực của ngươi lại mạnh hơn ta rồi, đó là vì ngươi nhẫn tâm hơn ta”.
“Ta biết mình không lương thiện bằng ngươi, vì ngươi tốt đến mức muội muội mình cũng lợi dụng cơ mà!”
“Ngươi…”
Ầm…
Khi hai người đó đang tranh cãi, một tiếng động ở phía chân trời vang lên.
Cự Cốt Ma Viên hạ tay xuống túm ngay lấy Mục Vỹ, một tiếng rên rỉ phát ra từ lòng bàn tay nó.
“Thầy Mục!”
Chương 337: Đồ mặt dày
“Thầy Mục!”
Trông thấy vậy, các học trò của lớp chín như bùng nổ.
“Gào thét cái gì!”, Lâm Hiền Ngọc ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, quát.
“Thầy Mục…”
Bụp…
Cảnh Tân Vũ vừa định lên tiếng, một tiếng nổ đã vang lên, bàn tay của con Cự Cốt Ma Viên đó đã nổ tung.
Xẹt…
Ngay sau đó, tiếng sấm sét vang lên trên bầu trời, tiếp theo một tia sét đã giáng xuống.
Đoàng…
Con linh thú cấp chín Cự Cốt Ma Viên đã bị sét đánh cho điếng người.
Tách tách…
Các tiếng nứt vang lên, cơ thể của con Cự Cốt Ma Viên vỡ ra như ngói sau khi trúng sét.
Mục Vỹ nhảy từ trên cao xuống, rồi khẽ thở ra một hơi.
“Thầy Mục, thầy… không sao ạ!”
“Vớ vẩn, ta mà lại!”
“Ách…”
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Có cả đống linh thú cấp chín, cấp mười ở phía sau đấy, các trò định chờ chết à?”
“Không, không ạ!”
“Còn không mau rút lui!”
Mục Vỹ hạ lệnh, lớp chín lập tức rút lui.
“Hừ, Mục Vỹ, ai cho ngươi rút quân hả?”, khi nhóm Mục Vỹ định lui quân, một tiếng quát chợt vang lên từ phía sau.
“Lâm Bân!”
“Đúng đấy! Mục Vỹ, lớp chín cao cấp của người đứng đầu khối cao cấp, giờ các ngươi rút lùi thì ai tiên phong đi đầu đây?”
Cổ Minh đi ra nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói.
“Thầy Mục, ban nãy chính là hai người này…”, thấy Cổ Minh và Lâm Bân xuất hiện, Mặc Dương khẽ nói bên tai Mục Vỹ.
“Mục Vỹ, dù sao chúng ta cũng đứng trong tốp mười trên long bảng. Lần này, chúng ta nhận lệnh của học viện đến hỗ trợ các ngươi ngăn cản linh thú, lớp chín cao cấp của ngươi chưa được lệnh đã rút lui, đáng bị phạt!”
“Phạt? Phạt cái đầu ngươi ấy!”
Thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của Cổ Minh, Mục Vỹ chẳng buồn để ý.
“Cổ Minh, ngươi đúng là đồ mặt dày. Ta mà làm ra những chuyện như ngươi thì đã trốn trong nhà không dám thò mặt đi đâu rồi.”
Mục Vỹ không tiếc lời mắng nhiếc: “Còn ngươi nữa Lâm Bân, ngươi cũng nhìn lại mình đi. Ngươi rút huyết mạch của đệ đệ mình chỉ để giữ được tính mạng, nhưng cảnh giới của ngươi giờ sao rồi? Linh Huyệt tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì, nhưng ngươi xem Lâm Hiền Ngọc đang ở cảnh giới nào? Dù bây giờ hắn không bằng ngươi nhưng để vượt qua ngươi thì chỉ là vấn đề thời gian thôi. Thế mà ngươi còn không biết xấu hổ lôi cái mác cao thủ long bảng ra đây à?”
“Ngươi…”
Lâm Bân và Cổ Minh không ngờ Mục Vỹ lại xem thường long bảng tới vậy, hai người họ lập tức nổi giận.
“Cùng lên giết hắn đi!”
“Dựa vào hai ngươi mà cũng đòi ư?”
Thấy hai người đó xông lên, Mục Vỹ gọi: “Lâm Hiền Ngọc, dẫn nhóm Mặc Dương lùi lại, không được để làn sóng linh thú ấy phá vỡ phòng vệ, nếu được thì hãy rút ngay, để ta xử lý hai tên khốn kiếp này”.
Mục Vỹ nhìn thế nào cũng thấy Cổ Minh đang thèm ăn đòn.
Lâm Bân thì khỏi phải bàn.
“Nói khoác mà không biết ngượng, để bọn ta coi ngươi định xử lý chúng ta như thế nào!”, Cổ Minh sa sầm mặt.
Mỗi lần Mục Vỹ nhắc đến Cổ Tâm Nhã đều như một cái gai trong lòng hắn ta.
Bây giờ Cổ Tâm Nhã đã bị giết, hắn ta muốn xử lý Mục Vỹ lâu rồi.
Bây giờ đang lúc hỗn loạn, quả là một cơ hội tốt để giết Mục Vỹ.
Còn Lâm Bân thì vô cùng căm ghét Mục Vỹ.
Nếu không có Mục Vỹ thì Lâm Hiền Ngọc không thể hồi phục, hơn nữa thực lực còn tăng vọt. Nếu Lâm Hiền Ngọc cứ tiến bộ theo cái đà này thì dù có giao ước ba năm với Mục Vỹ, nhưng với thiên bẩm xuất chúng, khéo cha hắn sẽ lập Lâm Hiền Ngọc làm thiếu trưởng tộc mất.
Nhà họ Lâm đã có gã ta và Lâm Dục tranh giành nhau rồi, giờ thêm Lâm Hiền Ngọc với Lâm Chấp nữa thì địa vị của gã ta sẽ khó bảo toàn mất.
Mà nguyên nhân của mọi sự thay đổi này chính là Mục Vỹ.
Không có Mục Vỹ thì mọi chuyện đã êm đẹp rồi.
Bây giờ, Mục Vỹ đang tiến bộ rất nhanh nên gã ta phải diệt trừ tên này, nếu không sau này nhất định gã ta sẽ phải hối hận.
“Lũ đê hèn bỉ ổi, dụ làn sóng yêu thú định giết Mục Vỹ ta. Nhưng tiếc quá, mạng ta lớn, còn hai ngươi cứ chờ bị phạt đi”.
“Bị phạt ư? Đúng là chém gió thành bão!”
Dẫu sao hai người họ cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, đứng trong tốp mười trên long bảng, đâu phải chuyện đùa.
Vù…
Một cây thương ngắn xuất hiện trong tay Cổ Minh, cây thương này dài không quá cánh tay, nhưng mũi thương đã chiếm hơn nửa cây thương.
Còn Lâm Bân cũng đã nắm chặt lấy một thanh Tam Tiêm Nhẫn.
Hai người họ dường như đã lên kế hoạch từ trước, nhanh chóng áp sát Mục Vỹ từ hai phía.
Vút…
Mục Vỹ cầm trường kiếm, kiếm thế tinh tế bùng nổ, lần này, hắn không muốn nhì nhằng nữa.
Linh thú cấp chín ngang hàng với cường giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín mà hắn còn giết được thì hai võ giả tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì này đã là gì.
“Phong Khởi Vân Trảm!”
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi tung người lên cao, đường kiếm không gì cản nổi.
Trước kia, khi còn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đúng là Mục Vỹ thấy hơi khó chống trả võ giả tầng thứ tám.
Nhưng bây giờ, khi đã ở tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết, cảm giác này đã tan biến.
Kiếm thế là kiếm khách bùng nổ khí thế nhờ sức mạnh của trời đất, có kiếm thế rồi thì Mục Vỹ không sợ gì nữa.
Khi Mục Vỹ giao đấu với Cổ Minh và Lâm Bân, có hai bóng người bay tới, quan sát ba người bọn họ tranh đấu từ xa.
Chương 338: Ló mặt ra đi
"Ha ha... Ngươi chỉ đứng nhìn đệ đệ ngươi bị bắt nạt thậm chí là bị sát hại như thế đấy hả Cổ Xích Ngân?"
Trong hai người, thanh niên mặc trường bào màu đen mỉm cười lên tiếng.
Người mặc trường bào đen đó xõa tóc một cách thoải mái.
Những giọt mưa đều bị ngăn cách với thanh niên khi còn cách y một mét, người y không hề dính lấy một giọt nước.
"Chứ sao?"
Nghe thấy câu hỏi của thanh niên mặc trường bào đen, thanh niên mặc y phục màu tím cười đáp: "Ta mặc xác thằng Cổ Minh đấy. Có một muội muội đáng yêu như Tâm Nhã mà nó cũng nỡ tâm lợi dụng để đối phó với Mục Phong Hành, chà chà... Cổ Xích Ngân ta đây không ác như vậy, thằng này chết cũng đáng đời!"
Thanh niên áo tím có hàng lông mày thanh tú, gã đặt một tay ra sau, thoạt nhìn giống như một thư sinh tuấn tú.
Nhưng Lâm Dục biết gã Cổ Xích Ngân này trông thư sinh khôi ngô thế thôi nhưng đã làm không ít nữ tử thành Nam Vân mê đắm mình.
Tên này ấy, nhẫn tâm lắm. Nếu là nữ nhân thì gã sẽ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nhưng nếu là đối thủ thì chắc chắn gã sẽ ra tay tàn độc.
Cổ Xích Ngân đã đứng đầu long bảng 3 năm liền, thiên phú ấy đã làm gã trở thành con quỷ hút máu của học viện Thất Hiền.
Ai chết mà không có dấu vết thì thôi, đã có dấu vết thì thủ phạm ắt là Cổ Xích Ngân!
"Ngươi rảnh quá hay sao mà nói ta thế Lâm Dục, ngươi đứng thứ tư trên long bảng luôn kia mà. Ta thấy tên Lâm Bân kia dễ chắc kèo chết lắm đấy! Ngươi không lên giúp hả?", Cổ Xích Ngân đung đưa tay, khẽ cười.
"Chết thì tốt hơn chứ, đứng đầu long bảng như ngươi còn không lo cho đệ đệ thì sao ta phải lo. Chưa kể, thằng nhãi này không biết trời cao đất dày, chỉ chăm chăm vào việc tranh giành chức vị thiếu trưởng tộc với ta, chết rồi thì đỡ cho ta chứ sao!"
Hai người đứng giữa chiến trường hỗn loạn mà cười đùa, không một con linh thú nào đến gần.
Trong làn sóng linh thú lúc này, một mình Mục Vỹ đang đối chọi với hai người nhưng không hề yếu thế.
Nếu là nửa tháng trước thì có thể Mục Vỹ sẽ rất trầy trật khi phải cùng lúc đối phó với hai người, nhưng giờ đây...
"Thiên Động Nhất Kiếm!"
Vung kiếm lên, tiếng roẹt hòa lẫn âm thanh chớp giật, Cổ Minh đánh rơi cây thương ngắn đang cầm, bị chém đứt một tay.
"Ngày đó ngươi sai người đánh gãy hai tay học trò ta, hôm nay ta chém luôn hai tay ngươi!"
"Ngươi dám!"
"Sao không dám?"
Trong lúc hai người cạnh khóe, Lâm Bân thấy tình thế không ổn bèn nhanh chóng rút lui.
"Chạy hả? Thoát nổi không?"
Mục Vỹ chém kiếm, một kiếm kia bổ đôi mười mấy con linh thú ra rồi tiến thẳng đến sau lưng Lâm Bân, làm hắn ta ngã xuống đất.
"Mục Vỹ, ta là con cháu dòng chính nhà họ Cổ, ngươi không được giết ta!"
"Ta có bảo giết ngươi đâu, chỉ bắt ngươi trả lại thứ nên trả thôi mà!"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì? Mới nói sẽ chém hai tay ngươi xong, giờ còn một tay nữa!"
"Ngươi..."
Mục Vỹ mặc kệ Cổ Minh nói gì, quát: "Mục Phong Hành, lại đây!"
"Ca..."
"Giao tay còn lại của cậu ta cho đệ, xem như báo thù cho bạn thân của đệ đi".
"Đệ..."
Mục Phong Hành ngây ra một chốc rồi cầm trường kiếm lại gần Cổ Minh.
Phập...
Nhưng lần này, cậu ta không chặt tay Cổ Minh mà chặt luôn đầu hắn ta.
"Hơ..."
Cảnh tượng này làm Mục Vỹ há hốc mồm.
"Ca, một tay của hắn không đền được mạng của Hoàng Lạp. Phải là mạng của cả ba người kia mới làm Hoàng Lạp yên nghỉ được".
Mục Phong Hành cười thoải mái, không còn vướng bận nào nữa.
"Ha ha..."
Mục Vỹ tự cười bản thân. Chuyện đã ra thế này, người ta đã nghĩ cách hại hắn rồi mà hắn còn muốn giữ cho người ta một mạng, đúng là hèn nhát mà.
"Lâm Dục, ngươi không can dự thật đấy à? Chắc Lâm Bân sắp nghẻo rồi đấy!"
"Ha ha... Mạnh được yếu thua thôi, đâu phải ngươi không hiểu. Vả lại hai đứa nó không chết thì chúng ta lấy gì mà gây khó dễ cho nhà họ Mục?"
Lâm Dục cười tươi rói: "Cổ Xích Ngân, nhà họ Cổ của ngươi thấy sao về kế hoạch này?"
"Ngươi khỏi lo, bố trí xong cả rồi, chỉ chờ làn sóng linh thú lần này kết thúc là bắt tay vào làm thôi. Đến lúc đó sẽ dẹp sạch nhà họ Mục".
"Phải rồi..."
Lâm Dục thở dài rồi đáp: "Thời gian qua nhà họ Mục lớn mạnh quá nhanh, giờ lại thêm Mục Vỹ. Ba gia tộc chúng ta liên thủ với nhau, không biết bên nhà họ Tiêu sẽ trả lời thế nào, dù sao có họ hay không cũng như nhau!"
"Nhà họ Tiêu năm nào thành tích cũng đứng bét trong năm gia tộc lớn, chẳng được tích sự gì. Diệt nhà họ Mục xong, mục tiêu tiếp theo sẽ là bọn họ", Cổ Xích Ngân lạnh lùng nói.
"Lâm Dục này, ta nghĩ có lẽ đệ đệ của ngươi chưa chết được đâu, chi bằng để ta qua giúp Mục Vỹ một tay!"
Cổ Xích Ngân nói rồi mỉm cười, đôi mắt chợt hừng hực sát ý khi nhìn về phía Lâm Bân.
Phụt...
Lâm Bân đang thấy Mục Vỹ lại gần mình thì trước mắt tối sầm, rồi hắn ta mất đi mọi tri giác.
Chết rồi?
Thấy Lâm Bân chết đi, Mục Vỹ lập tức thăm dò bốn phía.
"Ha ha... Dám làm mà không dám nhận à? Hai vị không muốn ló mặt ra đúng không?", Mục Vỹ nhìn vào trong bầy linh thú, trầm giọng quát.
Một chiêu kiếm chém qua, hai bóng người tránh thoát một cách dễ dàng như đang tản bộ trong sân vườn vắng người, trong chớp mắt đã đến trước mặt Mục Vỹ.
Chương 339: Gài ta vào tròng?
"Thầy Mục Vỹ nóng tính quá ha ha, đến lúc nên hạ hỏa rồi nhỉ", Lâm Dục cười cợt Mục Vỹ.
"Lâm Dục, huynh tới đây làm gì?"
Lâm Hiền Ngọc đứng bên kia đột nhiên lên tiếng.
Lâm Dục? Hóa ra là kẻ đứng thứ tư trên long bảng, thảo nào ngạo mạn đến vậy.
"Đúng đó đúng đó, nhiều linh thú thế chưa đủ để làm thầy Mục hạ hỏa hả?", Cổ Xích Ngân hướng mắt sang bầy linh thú, cười xấu xa.
Đúng là đê hèn!
"Nếu ngươi thích chơi với linh thú thì ta có thể bắt mấy con đến cho ngươi".
Mục Vỹ khoát tay, cũng mỉm cười đáp trả.
"Ha ha... ngươi mồm mép thật, nhưng thầy Mục này, ngươi giết con cháu nhà họ Cổ ta là Cổ Minh rồi thì nên làm gì đây?"
"Cả Lâm Bân - con cháu nhà họ Lâm ta nữa!"
Mục Vỹ nhìn hai kẻ này, thầm ngộ ra.
Đích thị là hai kẻ này đứng đây chờ hắn sa chân vào cạm bẫy bọn họ bày ra đây mà.
"Ta giết người ấy hả?"
Mục Vỹ bật cười rồi nói: "Lâm Dục, ăn bậy thì được nhưng nói bậy thì không nên đâu. Cả ngươi nữa, người nhà họ Cổ, vậy chắc ngươi là Cổ Xích Ngân đứng nhất long bảng rồi? Đâm bậy linh thú thì được nhưng nói bậy là chết đấy".
"Cho ta xin, ai cũng thấy người giết Cổ Minh là Mục Phong Hành chứ có phải ta đâu? Ta chỉ chém một tay hắn thôi, liên quan gì đến ta? Còn tên Lâm Bân thì càng không liên quan gì đến ta rồi, tự dưng lăn đùng ra chết. Lâm Bân bị một cao thủ đã đến cảnh giới Thông Thần và tu luyện ra lực linh hồn giết chết. Cổ Xích Ngân, ngươi cũng đến cảnh giới Thông Thần rồi ấy nhỉ? Đứng đầu long bảng luôn mà, chà chà... Ngươi mà chưa được cảnh giới Thông Thần ta cũng thấy bẽ mặt giùm ngươi!"
"Ngươi..."
Hai người không ngờ Mục Vỹ lại vô liêm sỉ đến mức độ này.
Lâm Bân chết đúng là không phải do hắn, nhưng còn Cổ Minh, thế mà Mục Vỹ lại trâng tráo đùn đẩy hết trách nhiệm sang cho Mục Phong Hành, là con người mà sao vô sỉ thế hả?
"Sao, muốn bắt ta chứ gì? Đừng vội thế chứ!"
Mục Vỹ lại cười toe toét: "Thật ra Cổ Minh này chết cũng không hết tội. Hắn muốn giết Mục Phong Hành để báo thù, đương nhiên ta không muốn điều đó xảy ra nên phải mó tay vào, chặt một tay của Cổ Minh, rồi sau đó Mục Phong Hành lỡ giết hắn. Lâm Bân càng chẳng liên quan gì đến bọn ta".
"Không tin hả? À, ở đây có người của nhà họ Lâm, nhà họ Cổ, nhà họ Tiêu và cả hoàng thất nữa, các ngươi không tin lời ta cũng phải tin lời họ chứ!"
Dứt lời, Mục Vỹ bình thản nhìn Cổ Xích Ngân và Lâm Dục.
Bất kể hai kẻ này đang ấp ủ âm mưu gì, hắn cũng không thừa nhận chuyện này.
Dù sao Cổ Minh và Lâm Bân cũng là đệ tử long bảng, việc này không những sẽ gây rầm rộ trong học viện Thất Hiền mà còn liên lụy đến nhà họ Cổ và nhà họ Lâm trong năm gia tộc lớn nữa.
"Chỉ giỏi ngụy biện, ta rảnh mới đôi co với ngươi, bắt ngươi đi luôn phải nhanh hơn không. Để xem ngươi còn nói gì được khi bị gô cổ đến trước mặt trưởng tộc Mục".
Câu nói của Lâm Dục làm Mục Vỹ đanh mặt.
Hắn là tay cáo già đã sống mấy nghìn năm, dám giở trò bịp bợm với Mục Vỹ này à?
Muốn gài ta vào tròng hả? Nằm mơ!
"Bắt ta á? Các ngươi là đệ tử long bảng nhưng còn chưa có tư cách để bắt một người có cương vị là chủ nhiệm lớp cao cấp, thiếu trưởng tộc nhà họ Mục đang chống lại làn sóng linh thú vì đế quốc Nam Vân mà nhỉ?"
"Có tư cách hay không thì bắt ngươi là biết thôi!"
Cổ Xích Ngân cười bỡn cợt, sau đó duỗi tay về phía Mục Vỹ.
"Càn quấy!"
Khi tay Cổ Xích Ngân sắp chạm vào người Mục Vỹ, một tiếng quát thình lình vang lên.
Một người xuất hiện giữa hai người rồi chộp lấy tay Cổ Xích Ngân.
"Cổ Xích Ngân, giờ nào rồi mà ngươi còn đứng đây gây chuyện hả!"
Y Chiêm Long mặc trường sam màu trắng, mặt lạnh như tiền, trên người toàn là máu.
Trên cương vị là chủ nhiệm lớp đặc biệt, gã là đặc sứ phụ trách việc chỉ huy toàn bộ lớp cao cấp lần này. Gã đã thấy biểu hiện trước đó của Mục Vỹ nên tất nhiên sẽ không để Cổ Xích Ngân bắt hắn đi dễ dàng.
Lâu nay Y Chiêm Long luôn chướng mắt bọn đệ tử long bảng chẳng biết giới hạn là gì này.
"Y Chiêm Long, ngươi chỉ là đặc sứ của Lôi Phong Viện thôi, chuyện của đệ tử long bảng chưa đến lượt ngươi nhúng tay đâu! Hôm nay Mục Vỹ giết đệ tử nhà họ Lâm ta và nhà họ Cổ, không bắt hắn về tra khảo thì uy nghiêm của nhà họ Lâm ta biết để đâu?"
"Nhà họ Lâm này nhà họ Lâm nọ, ngươi đúng là mặt dày hơn tường thành. Nếu ta dễ dàng bị ngươi bắt đi thì mặt mũi nhà họ Mục ta biết để đâu? Ta là ai, là thiếu trưởng tộc nhà họ Mục đấy, ngươi là cái thá gì mà đòi bắt ta?"
"Ngươi chán sống rồi!"
Lâm Dục nghe vậy nào nhịn nổi nữa!
Mục đích của Mục Vỹ chính là đây. Hắn muốn biết vì sao Cổ Xích Ngân và Lâm Dục đều trùng hợp xuất hiện ở đây chờ hắn giết người, thậm chí không chờ hắn động thủ đã giết luôn Lâm Bân.
"Cút!"
Thấy Lâm Dục nổi điên, mặt Y Chiêm Long lạnh tanh, gã quát lớn.
"Y Chiêm Long, ngươi nghĩ ngươi là ai!"
Ầm...
Lâm Dục vừa mắng một câu thì Y Chiêm Long nhẹ nhàng tung một chưởng. Lâm Dục đón lấy, mặt mày trắng tái.
"Ngươi... cảnh giới Thông Thần!", y khó tin bật thốt.
"Còn chưa chịu cút à? Lâm Dục, Cổ Xích Ngân, ta cảnh cáo hai ngươi lần cuối, đây là địa phận Lôi Phong Viện phụ trách quản lý, hai ngươi còn làm xằng làm bậy nữa là ta bẩm báo lại cho đại sư Hồng Trần đấy".
Câu này làm Lâm Dục và Cổ Xích Ngân tái mặt.
Bọn họ có thể xấc xược với Y Chiêm Long, có thể cưỡng chế bắt Mục Vỹ đi, nhưng lỡ chọc giận đại sư Hồng Trần thì chẳng đem lại ích lợi gì cho nhà họ Lâm và nhà họ Cổ cả.
Bởi đại sư Hồng Trần là thầy luyện huyền khí cực phẩm duy nhất của đế quốc.
"Đa tạ!"
Sau khi Cổ Xích Ngân và Lâm Dục rời đi, Mục Vỹ chắp tay nói.
"Đa tạ ta ư? Ngươi không trách ta chen vào việc của ngươi là tốt rồi!", Y Chiêm Long mỉm cười ẩn ý rồi không nói nữa.
Chương 340: Cuộc gặp gỡ bí mật
Mục Vỹ nghe Y Chiêm Long lấp lửng như vậy cũng chỉ cười thoải mái chứ không để trong lòng.
Bên kia, Lâm Dục phẫn nộ nhìn Cổ Xích Ngân, nhếch mép nói: "Ai cũng nói đại công tử Cổ Xích Ngân phong lưu tiêu sái, bụng dạ nham hiểm, nhưng vừa rồi ngươi lại không nói lấy một lời, ý gì đây?"
"Ý gì hả?"
Cổ Xích Ngân thấy Lâm Dục tỏ ra khó chịu thì mỉm cười đáp lời: "Y Chiêm Long kia có thể nói là kẻ thần bí nhất trong bảy đặc sứ đấy, lúc nãy ngươi tưởng ta sẽ để hắn bắt thóp ta dễ dàng sao?"
"Người này không đơn giản, có hắn, chúng ta không bắt Mục Vỹ đi được đâu".
"Thảo nào Lâm đại đại đòi nghỉ hưu mãi, hóa ra là đã tìm ra người nối nghiệp thích hợp rồi!", Lâm Dục đùa cợt.
"Ngươi muốn chết cũng đừng có kéo ta theo!"
Việc Lâm Dục chế giễu Lâm Tiêu Thiên làm Cổ Xích Ngân run người, nét mặt trở nên mất tự nhiên.
"Hừ!"
Thấy vẻ mặt của gã, Lâm Dục cười khinh thường.
"Hai ngươi rảnh quá nhỉ?", một giọng nói lạnh lùng trong trẻo chợt vang lên bên tai hai người.
"Lâm đại đại!"
"Lâm đại đại!"
Thấy người vừa đến là ai, Lâm Dục và Cổ Xích Ngân đổi thái độ ngay lập tức.
Lâm Dục vội vàng tiến lên cười giả lả: "Lâm đại đại à, bọn ta có rảnh gì đâu, mới chạy từ Lôi Phong Viện đến này, bọn ta đang định đến Mộc Viện và Thủy Viện tuần tra đây".
"Vậy à? Các ngươi vất vả rồi".
"Đâu có đâu có, càng mạnh mẽ thì trách nhiệm càng cao chứ sao!", Lâm Dục xun xoe.
"Đừng để ta phát hiện các ngươi làm biếng đấy, không thì đừng có trách!"
"Vâng, vâng!"
Cổ Xích Ngân đứng cạnh trợn mắt há hốc mồm nãy giờ.
Đây còn là Lâm Dục mới vừa rồi ư? Vừa nãy còn tỏ ra không sợ trời không sợ đất, giờ thì lật mặt một trăm tám mươi độ.
"Cổ Xích Ngân, ngươi đã đến cảnh giới Thông Thần rồi thì thử săn mấy con thiên linh thú để tăng cường thực lực của mình đi".
"Rõ!"
Lâm Tiêu Thiên dặn dò đôi câu rồi biến mất.
"Đi thôi!"
"Đi? Đi đâu?", Lâm Dục khó hiểu hỏi Cổ Xích Ngân.
"Lần này còn thiếu một chút nữa thôi là bắt Mục Vỹ về được rồi, ta thấy hay cứ giao chuyện này cho mấy lão cáo già trong gia tộc xử lý đi".
"Chán thật, tên Mục Vỹ này đúng là vô liêm sỉ".
Trong lúc nói chuyện, hai người nhảy lên, biến mất trong màn đêm.
Phá Vân là dãy núi lớn nhất đế quốc Nam Vân, đồi núi trập trùng, núi non trùng trùng điệp điệp, không ai biết bao nhiêu hunh thú và linh thú đang ẩn nấp trong đó.
Giờ phút này, mấy bóng đen đang bay đi bay về trong dãy núi.
Trong một sơn động cao đến trăm mét đang có vài người ra ra vào vào, cước bộ mau chóng. Những người này đều mặc áo choàng màu xanh lục, không thấy rõ dung mạo.
Sâu trong sơn động, một người đang ngồi xếp bằng trên đầu con Xích Luyện Giao hai đầu.
Xích Luyện Giao hai đầu là thiên linh thú cấp năm, tương đương với cao thủ siêu cấp cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, nhưng giờ đây nó lại ngoan ngoãn để người khác ngồi trên đầu mình.
"Thưa phó tông chủ!"
Một người đi vào sơn động rồi kính cẩn chào nam tử ngồi trên Xích Luyện Giao hai đầu.
"Nói".
"Có hai người đến, nói là muốn gặp người ạ".
"Ồ? Cho họ vào".
Sau khi người đó lui xuống, mười mấy người đứng ở hai bên sơn động bắt đầu xì xầm.
Nhìn kỹ lại, không ngờ toàn bộ mười mấy người này đều là võ giả cảnh giới Thông Thần, chỉ là người nào cũng mặc áo choàng màu lục nên không biết được ai ra ai.
"Thưa phó tông chủ, nhà họ Cổ và nhà họ Lâm cử người đến đây muốn hợp tác với chúng ta để đối phó nhà họ Mục, nhưng đến bây giờ, Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta đã phát động làn sóng linh thú và tốn rất nhiều nhân lực, tài lực rồi mà hai gia tộc này vẫn chẳng có động thái gì cả!"
Một trưởng lão ở dưới lên tiếng.
"Đúng đấy ạ, Lục Ảnh Huyết Tông ta ẩn náu trăm năm chỉ để có được một vùng đất yên thân lập phận, nay đã chọn đế quốc Nam Vân thì phải tiêu diệt luôn năm gia tộc lớn của đế quốc này, chiếm làm của riêng chứ!"
"Đúng đấy, Lục Ảnh Huyết Tông phải có địa bàn mới được!"
"Im lặng!"
Phó tông chủ quát đám trưởng lão bên dưới: "Hiện giờ, tông chủ đang thâm nhập vào Thiên Vận Đại Lục, nhiệm vụ của chúng ta là len lỏi và ngầm biến đổi mỗi một quốc gia. Khi tông chủ thấy thời cơ đã chín muồi, Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu khắp nơi trên Thiên Vận Đại Lục. Chắc chắn sự hưng thịnh của Lục Ảnh Huyết Tông ta mười nghìn năm trước sẽ được khôi phục vào lúc đó!"
"Các ngươi thì biết cái gì? Nếu tiêu diệt cả năm gia tộc lớn và chiếm cứ đế quốc Nam Vân thì sẽ bị thế lực chính quyền trung ương nhắm vào. Chúng ta chỉ còn cách hợp tác với bọn chúng cho đến Lục Ảnh Huyết Tông đã đứng vững gót chân, rõ chưa?"
"Rõ!"
"Rõ!"
Đám trưởng lão phía dưới im bặt, gật đầu đáp.
"Khà khà... Lục Khuê, lâu rồi không gặp!"
Giữa lúc đó, một tiếng cười sang sảng vang lên ngoài sơn động, sau đó có hai bóng người bước vào.
Hai người này khoác áo choàng đen che toàn thân, không thể thấy diện mạo của họ.
Nhưng họ có thể băng qua làn sóng linh thú mà tiến vào sâu bên trong dãy núi Phá Vân thì chắc chắn không phải người bình thường rồi.
“Tại sao tự dưng lại thụt lại phía sau thế?”
Mặc Dương chạy về phía lớp chín rồi lạnh giọng hỏi.
“Tại đám lớp bảy và lớp tám rút lui mất!”, Cảnh Tân Vũ mắng nhiếc.
“Bọn họ làm vậy cũng là bất đắc dĩ. Lúc nãy, ta đã tóm một tên của lớp bảy lại hỏi thì hắn ta nói lẽ ra hai lớp họ đang đuổi theo lớp mình dưới sự dẫn dắt của Cổ Minh và Lâm Bân, nhưng tự nhiên hai tên đó dụ một tốp linh thú cấp cao đến rồi chạy mất”.
Lâm Chấp tiếp lời.
“Lâm Bân! Cổ Minh!”
Mục Phong Hành cười lạnh nói: “Hai kẻ đó đúng là to gan, dám làm trái mệnh lệnh của các trưởng lão. Họ làm thế nhỡ xảy ra điều gì sai sót, không sợ chết hay sao?”
“Gì có chuyện không sợ chết! Nhưng bất kể là Cổ Minh hay Lâm Bân thì đều hận thầy Mục của các ngươi đến tận xương tuỷ”, Lâm Hiền Ngọc máu me be bét xuất hiện.
“Ca ca!”, thấy thế, Lâm Chấp hô lên.
“Các ngươi hãy thủ ở đây, ta sẽ xử lý đám linh thú cấp bảy ở phía trước, số còn lại thì giao cho các ngươi”.
“Được!”
Lúc này, Mục Vỹ đang bị con Cự Cốt Ma Viên quần đảo, không thể chạy đi đâu được.
Mục Vỹ biết rõ con linh thú cấp cao này muốn giết hắn bằng được, không đạt được mục đích thì nó quyết không thôi.
Nên nếu hắn rút lui thì người gặp nạn sẽ là đám học trò.
Thời gian qua, các học trò cực khổ tu luyện, cảnh giới đều khoảng Linh Huyệt tầng thứ năm. Nếu đối mặt với linh thú cấp bốn, cấp năm còn ổn chứ gặp linh thú cấp sáu, cấp bảy sẽ khá vất, càng không nói đến linh thú cấp tám, cấp chín.
Một khi hắn rút lui, mọi người ở phía sau sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
“Cự Cốt Ma Viên là linh thú cấp chín có hình thể to lớn như ngọn núi, một quyền của nó như sắt thép, nhưng linh thú lợi hại đến mấy cũng có điểm yếu. Dù phòng ngự và sức mạnh của Cự Cốt Ma Viên rất đáng kinh ngạc, nhưng tốc độ chính là khuyết điểm của nó”.
“Chỉ cần bắt được điểm yếu trong tốc độ của nó, mình không tin không chém chết được con linh thú này!”
Mục Vỹ đưa ra quyết định, trường kiếm trong tay chém ra vun vút như điện.
Hắn vốn tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong cơ thể đã hấp thu sấm sét đến một mức độ khủng khiếp.
Bây giờ đang là đêm mưa gió, vừa hay có vô vàn sấm sét cho hắn sử dụng.
Nếu đổi là người khác hấp thu những tia sét này, chắc đã bị đánh cháy đen từ lâu, nhưng vì có Thiên Lôi Thần Thể Quyết nên Mục Vỹ không sợ.
Sét đánh xẹt một tiếng, Mục Vỹ đã biến mất trước mặt con Cự Cốt Ma Viên.
Phập…
Tiếng trường kiếm chém vào da thịt vang lên, Cự Cốt Ma Viên gầm rú, trên lưng nó xuất hiện một vệt máu.
Cơn đau này không là gì với nó cả, vì thế nó chỉ thêm tức giận chứ không hề sợ hãi.
Nhưng chỉ tiếc là nó không thể bắt được con người nhỏ bé đó.
Gầm gừ…
Cự Cốt Ma Viên gầm lên rồi bật tung người đấm hai phát xuống đất, cát bụi mù mịt, thậm chí các con linh thú cấp thấp hơn ở xung quanh còn bị nó đánh bay, thảm hơn có con còn thịt nát xương tan.
“Thêm phát nữa nào!”
Cùng lúc đó, Mục Vỹ bay lên bay xuống như con yêu tinh trong đêm mưa, mỗi khi hắn tung một kiếm ra, trên người con Cự Cốt Ma Viên lại xuất hiện thêm một vết thương nhỏ.
Vết thương do kiếm trên người Cự Cốt Ma Viên ngày một nhiều, dù nó có thể trạng to khoẻ, nhưng cũng không thể chịu được nữa mà rống lên.
“Con thú ngu dốt, dù mi có mạnh đến mấy cũng không làm gì ta được đâu!”
Cự Cốt Ma Viên nhảy lên liên tục, nhưng vẫn không thể chạm được vào người Mục Vỹ.
Gào…
Cuối cùng một tiếng gầm rú vang lên, Cự Cốt Ma Viên không thể nào bắt được Mục Vỹ, sau đó nó hướng ánh nhìn về một phía khác.
Các học trò của khối cao cấp đang chiến đấu ở ngoài rìa.
“Muốn chạy đến đó thì phải qua cửa ải của ta đã!”
Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt Cự Cốt Ma Viên.
Thanh trường kiếm trong tay Mục Vỹ loé sáng, các tia sét chực chờ bắn ra.
Phì phò…
Cái mũi nhọn của Cự Cốt Ma Viên thở hổn hển, thấy Mục Vỹ dám đứng ngay trước mặt mình, nó lập tức nổi giận như tìm được chỗ phát tiết rồi nhanh chóng lao về phía hắn.
“Lên đi!”
Thấy Cự Cốt Ma Viên chạy đến gần, Mục Vỹ không chút lo lắng.
“Hả?” Cổ Minh ở xa nhìn thấy cảnh tượng này thì vui mừng nói: “Mục Vỹ, không phải ngươi giỏi lắm à? Sao bây giờ không phản kháng đi?”
“Dù có giỏi đến mấy thì hắn cũng chỉ là tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết thôi, sao mà đánh lại linh thú cấp chín được!”
Lâm Bân cười lạnh nói: “Mục Vỹ rất ngông cuồng, nhưng là bởi hắn có thực lực. Tuy nhiên có lúc hắn lại quá cảm tính, hắn chỉ là giáo viên thôi mà, đám học trò kia có phải là con hắn đâu mà phải liều mạng bảo vệ như thế! Đúng là ấu trĩ!”
“Mà kể cả là con, nhưng nếu cần vứt bỏ thì vẫn phải làm, người sống không vì mình thì trời tru đất diệt!”
Nghe Lâm Bân nói vậy, Cổ Minh cười lạnh nói: “Rốt cuộc ta đã hiểu tại sao thực lực của ngươi lại mạnh hơn ta rồi, đó là vì ngươi nhẫn tâm hơn ta”.
“Ta biết mình không lương thiện bằng ngươi, vì ngươi tốt đến mức muội muội mình cũng lợi dụng cơ mà!”
“Ngươi…”
Ầm…
Khi hai người đó đang tranh cãi, một tiếng động ở phía chân trời vang lên.
Cự Cốt Ma Viên hạ tay xuống túm ngay lấy Mục Vỹ, một tiếng rên rỉ phát ra từ lòng bàn tay nó.
“Thầy Mục!”
Chương 337: Đồ mặt dày
“Thầy Mục!”
Trông thấy vậy, các học trò của lớp chín như bùng nổ.
“Gào thét cái gì!”, Lâm Hiền Ngọc ở bên cạnh không nhìn nổi nữa, quát.
“Thầy Mục…”
Bụp…
Cảnh Tân Vũ vừa định lên tiếng, một tiếng nổ đã vang lên, bàn tay của con Cự Cốt Ma Viên đó đã nổ tung.
Xẹt…
Ngay sau đó, tiếng sấm sét vang lên trên bầu trời, tiếp theo một tia sét đã giáng xuống.
Đoàng…
Con linh thú cấp chín Cự Cốt Ma Viên đã bị sét đánh cho điếng người.
Tách tách…
Các tiếng nứt vang lên, cơ thể của con Cự Cốt Ma Viên vỡ ra như ngói sau khi trúng sét.
Mục Vỹ nhảy từ trên cao xuống, rồi khẽ thở ra một hơi.
“Thầy Mục, thầy… không sao ạ!”
“Vớ vẩn, ta mà lại!”
“Ách…”
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Có cả đống linh thú cấp chín, cấp mười ở phía sau đấy, các trò định chờ chết à?”
“Không, không ạ!”
“Còn không mau rút lui!”
Mục Vỹ hạ lệnh, lớp chín lập tức rút lui.
“Hừ, Mục Vỹ, ai cho ngươi rút quân hả?”, khi nhóm Mục Vỹ định lui quân, một tiếng quát chợt vang lên từ phía sau.
“Lâm Bân!”
“Đúng đấy! Mục Vỹ, lớp chín cao cấp của người đứng đầu khối cao cấp, giờ các ngươi rút lùi thì ai tiên phong đi đầu đây?”
Cổ Minh đi ra nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói.
“Thầy Mục, ban nãy chính là hai người này…”, thấy Cổ Minh và Lâm Bân xuất hiện, Mặc Dương khẽ nói bên tai Mục Vỹ.
“Mục Vỹ, dù sao chúng ta cũng đứng trong tốp mười trên long bảng. Lần này, chúng ta nhận lệnh của học viện đến hỗ trợ các ngươi ngăn cản linh thú, lớp chín cao cấp của ngươi chưa được lệnh đã rút lui, đáng bị phạt!”
“Phạt? Phạt cái đầu ngươi ấy!”
Thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của Cổ Minh, Mục Vỹ chẳng buồn để ý.
“Cổ Minh, ngươi đúng là đồ mặt dày. Ta mà làm ra những chuyện như ngươi thì đã trốn trong nhà không dám thò mặt đi đâu rồi.”
Mục Vỹ không tiếc lời mắng nhiếc: “Còn ngươi nữa Lâm Bân, ngươi cũng nhìn lại mình đi. Ngươi rút huyết mạch của đệ đệ mình chỉ để giữ được tính mạng, nhưng cảnh giới của ngươi giờ sao rồi? Linh Huyệt tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì, nhưng ngươi xem Lâm Hiền Ngọc đang ở cảnh giới nào? Dù bây giờ hắn không bằng ngươi nhưng để vượt qua ngươi thì chỉ là vấn đề thời gian thôi. Thế mà ngươi còn không biết xấu hổ lôi cái mác cao thủ long bảng ra đây à?”
“Ngươi…”
Lâm Bân và Cổ Minh không ngờ Mục Vỹ lại xem thường long bảng tới vậy, hai người họ lập tức nổi giận.
“Cùng lên giết hắn đi!”
“Dựa vào hai ngươi mà cũng đòi ư?”
Thấy hai người đó xông lên, Mục Vỹ gọi: “Lâm Hiền Ngọc, dẫn nhóm Mặc Dương lùi lại, không được để làn sóng linh thú ấy phá vỡ phòng vệ, nếu được thì hãy rút ngay, để ta xử lý hai tên khốn kiếp này”.
Mục Vỹ nhìn thế nào cũng thấy Cổ Minh đang thèm ăn đòn.
Lâm Bân thì khỏi phải bàn.
“Nói khoác mà không biết ngượng, để bọn ta coi ngươi định xử lý chúng ta như thế nào!”, Cổ Minh sa sầm mặt.
Mỗi lần Mục Vỹ nhắc đến Cổ Tâm Nhã đều như một cái gai trong lòng hắn ta.
Bây giờ Cổ Tâm Nhã đã bị giết, hắn ta muốn xử lý Mục Vỹ lâu rồi.
Bây giờ đang lúc hỗn loạn, quả là một cơ hội tốt để giết Mục Vỹ.
Còn Lâm Bân thì vô cùng căm ghét Mục Vỹ.
Nếu không có Mục Vỹ thì Lâm Hiền Ngọc không thể hồi phục, hơn nữa thực lực còn tăng vọt. Nếu Lâm Hiền Ngọc cứ tiến bộ theo cái đà này thì dù có giao ước ba năm với Mục Vỹ, nhưng với thiên bẩm xuất chúng, khéo cha hắn sẽ lập Lâm Hiền Ngọc làm thiếu trưởng tộc mất.
Nhà họ Lâm đã có gã ta và Lâm Dục tranh giành nhau rồi, giờ thêm Lâm Hiền Ngọc với Lâm Chấp nữa thì địa vị của gã ta sẽ khó bảo toàn mất.
Mà nguyên nhân của mọi sự thay đổi này chính là Mục Vỹ.
Không có Mục Vỹ thì mọi chuyện đã êm đẹp rồi.
Bây giờ, Mục Vỹ đang tiến bộ rất nhanh nên gã ta phải diệt trừ tên này, nếu không sau này nhất định gã ta sẽ phải hối hận.
“Lũ đê hèn bỉ ổi, dụ làn sóng yêu thú định giết Mục Vỹ ta. Nhưng tiếc quá, mạng ta lớn, còn hai ngươi cứ chờ bị phạt đi”.
“Bị phạt ư? Đúng là chém gió thành bão!”
Dẫu sao hai người họ cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, đứng trong tốp mười trên long bảng, đâu phải chuyện đùa.
Vù…
Một cây thương ngắn xuất hiện trong tay Cổ Minh, cây thương này dài không quá cánh tay, nhưng mũi thương đã chiếm hơn nửa cây thương.
Còn Lâm Bân cũng đã nắm chặt lấy một thanh Tam Tiêm Nhẫn.
Hai người họ dường như đã lên kế hoạch từ trước, nhanh chóng áp sát Mục Vỹ từ hai phía.
Vút…
Mục Vỹ cầm trường kiếm, kiếm thế tinh tế bùng nổ, lần này, hắn không muốn nhì nhằng nữa.
Linh thú cấp chín ngang hàng với cường giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín mà hắn còn giết được thì hai võ giả tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì này đã là gì.
“Phong Khởi Vân Trảm!”
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi tung người lên cao, đường kiếm không gì cản nổi.
Trước kia, khi còn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đúng là Mục Vỹ thấy hơi khó chống trả võ giả tầng thứ tám.
Nhưng bây giờ, khi đã ở tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết, cảm giác này đã tan biến.
Kiếm thế là kiếm khách bùng nổ khí thế nhờ sức mạnh của trời đất, có kiếm thế rồi thì Mục Vỹ không sợ gì nữa.
Khi Mục Vỹ giao đấu với Cổ Minh và Lâm Bân, có hai bóng người bay tới, quan sát ba người bọn họ tranh đấu từ xa.
Chương 338: Ló mặt ra đi
"Ha ha... Ngươi chỉ đứng nhìn đệ đệ ngươi bị bắt nạt thậm chí là bị sát hại như thế đấy hả Cổ Xích Ngân?"
Trong hai người, thanh niên mặc trường bào màu đen mỉm cười lên tiếng.
Người mặc trường bào đen đó xõa tóc một cách thoải mái.
Những giọt mưa đều bị ngăn cách với thanh niên khi còn cách y một mét, người y không hề dính lấy một giọt nước.
"Chứ sao?"
Nghe thấy câu hỏi của thanh niên mặc trường bào đen, thanh niên mặc y phục màu tím cười đáp: "Ta mặc xác thằng Cổ Minh đấy. Có một muội muội đáng yêu như Tâm Nhã mà nó cũng nỡ tâm lợi dụng để đối phó với Mục Phong Hành, chà chà... Cổ Xích Ngân ta đây không ác như vậy, thằng này chết cũng đáng đời!"
Thanh niên áo tím có hàng lông mày thanh tú, gã đặt một tay ra sau, thoạt nhìn giống như một thư sinh tuấn tú.
Nhưng Lâm Dục biết gã Cổ Xích Ngân này trông thư sinh khôi ngô thế thôi nhưng đã làm không ít nữ tử thành Nam Vân mê đắm mình.
Tên này ấy, nhẫn tâm lắm. Nếu là nữ nhân thì gã sẽ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nhưng nếu là đối thủ thì chắc chắn gã sẽ ra tay tàn độc.
Cổ Xích Ngân đã đứng đầu long bảng 3 năm liền, thiên phú ấy đã làm gã trở thành con quỷ hút máu của học viện Thất Hiền.
Ai chết mà không có dấu vết thì thôi, đã có dấu vết thì thủ phạm ắt là Cổ Xích Ngân!
"Ngươi rảnh quá hay sao mà nói ta thế Lâm Dục, ngươi đứng thứ tư trên long bảng luôn kia mà. Ta thấy tên Lâm Bân kia dễ chắc kèo chết lắm đấy! Ngươi không lên giúp hả?", Cổ Xích Ngân đung đưa tay, khẽ cười.
"Chết thì tốt hơn chứ, đứng đầu long bảng như ngươi còn không lo cho đệ đệ thì sao ta phải lo. Chưa kể, thằng nhãi này không biết trời cao đất dày, chỉ chăm chăm vào việc tranh giành chức vị thiếu trưởng tộc với ta, chết rồi thì đỡ cho ta chứ sao!"
Hai người đứng giữa chiến trường hỗn loạn mà cười đùa, không một con linh thú nào đến gần.
Trong làn sóng linh thú lúc này, một mình Mục Vỹ đang đối chọi với hai người nhưng không hề yếu thế.
Nếu là nửa tháng trước thì có thể Mục Vỹ sẽ rất trầy trật khi phải cùng lúc đối phó với hai người, nhưng giờ đây...
"Thiên Động Nhất Kiếm!"
Vung kiếm lên, tiếng roẹt hòa lẫn âm thanh chớp giật, Cổ Minh đánh rơi cây thương ngắn đang cầm, bị chém đứt một tay.
"Ngày đó ngươi sai người đánh gãy hai tay học trò ta, hôm nay ta chém luôn hai tay ngươi!"
"Ngươi dám!"
"Sao không dám?"
Trong lúc hai người cạnh khóe, Lâm Bân thấy tình thế không ổn bèn nhanh chóng rút lui.
"Chạy hả? Thoát nổi không?"
Mục Vỹ chém kiếm, một kiếm kia bổ đôi mười mấy con linh thú ra rồi tiến thẳng đến sau lưng Lâm Bân, làm hắn ta ngã xuống đất.
"Mục Vỹ, ta là con cháu dòng chính nhà họ Cổ, ngươi không được giết ta!"
"Ta có bảo giết ngươi đâu, chỉ bắt ngươi trả lại thứ nên trả thôi mà!"
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn làm gì? Mới nói sẽ chém hai tay ngươi xong, giờ còn một tay nữa!"
"Ngươi..."
Mục Vỹ mặc kệ Cổ Minh nói gì, quát: "Mục Phong Hành, lại đây!"
"Ca..."
"Giao tay còn lại của cậu ta cho đệ, xem như báo thù cho bạn thân của đệ đi".
"Đệ..."
Mục Phong Hành ngây ra một chốc rồi cầm trường kiếm lại gần Cổ Minh.
Phập...
Nhưng lần này, cậu ta không chặt tay Cổ Minh mà chặt luôn đầu hắn ta.
"Hơ..."
Cảnh tượng này làm Mục Vỹ há hốc mồm.
"Ca, một tay của hắn không đền được mạng của Hoàng Lạp. Phải là mạng của cả ba người kia mới làm Hoàng Lạp yên nghỉ được".
Mục Phong Hành cười thoải mái, không còn vướng bận nào nữa.
"Ha ha..."
Mục Vỹ tự cười bản thân. Chuyện đã ra thế này, người ta đã nghĩ cách hại hắn rồi mà hắn còn muốn giữ cho người ta một mạng, đúng là hèn nhát mà.
"Lâm Dục, ngươi không can dự thật đấy à? Chắc Lâm Bân sắp nghẻo rồi đấy!"
"Ha ha... Mạnh được yếu thua thôi, đâu phải ngươi không hiểu. Vả lại hai đứa nó không chết thì chúng ta lấy gì mà gây khó dễ cho nhà họ Mục?"
Lâm Dục cười tươi rói: "Cổ Xích Ngân, nhà họ Cổ của ngươi thấy sao về kế hoạch này?"
"Ngươi khỏi lo, bố trí xong cả rồi, chỉ chờ làn sóng linh thú lần này kết thúc là bắt tay vào làm thôi. Đến lúc đó sẽ dẹp sạch nhà họ Mục".
"Phải rồi..."
Lâm Dục thở dài rồi đáp: "Thời gian qua nhà họ Mục lớn mạnh quá nhanh, giờ lại thêm Mục Vỹ. Ba gia tộc chúng ta liên thủ với nhau, không biết bên nhà họ Tiêu sẽ trả lời thế nào, dù sao có họ hay không cũng như nhau!"
"Nhà họ Tiêu năm nào thành tích cũng đứng bét trong năm gia tộc lớn, chẳng được tích sự gì. Diệt nhà họ Mục xong, mục tiêu tiếp theo sẽ là bọn họ", Cổ Xích Ngân lạnh lùng nói.
"Lâm Dục này, ta nghĩ có lẽ đệ đệ của ngươi chưa chết được đâu, chi bằng để ta qua giúp Mục Vỹ một tay!"
Cổ Xích Ngân nói rồi mỉm cười, đôi mắt chợt hừng hực sát ý khi nhìn về phía Lâm Bân.
Phụt...
Lâm Bân đang thấy Mục Vỹ lại gần mình thì trước mắt tối sầm, rồi hắn ta mất đi mọi tri giác.
Chết rồi?
Thấy Lâm Bân chết đi, Mục Vỹ lập tức thăm dò bốn phía.
"Ha ha... Dám làm mà không dám nhận à? Hai vị không muốn ló mặt ra đúng không?", Mục Vỹ nhìn vào trong bầy linh thú, trầm giọng quát.
Một chiêu kiếm chém qua, hai bóng người tránh thoát một cách dễ dàng như đang tản bộ trong sân vườn vắng người, trong chớp mắt đã đến trước mặt Mục Vỹ.
Chương 339: Gài ta vào tròng?
"Thầy Mục Vỹ nóng tính quá ha ha, đến lúc nên hạ hỏa rồi nhỉ", Lâm Dục cười cợt Mục Vỹ.
"Lâm Dục, huynh tới đây làm gì?"
Lâm Hiền Ngọc đứng bên kia đột nhiên lên tiếng.
Lâm Dục? Hóa ra là kẻ đứng thứ tư trên long bảng, thảo nào ngạo mạn đến vậy.
"Đúng đó đúng đó, nhiều linh thú thế chưa đủ để làm thầy Mục hạ hỏa hả?", Cổ Xích Ngân hướng mắt sang bầy linh thú, cười xấu xa.
Đúng là đê hèn!
"Nếu ngươi thích chơi với linh thú thì ta có thể bắt mấy con đến cho ngươi".
Mục Vỹ khoát tay, cũng mỉm cười đáp trả.
"Ha ha... ngươi mồm mép thật, nhưng thầy Mục này, ngươi giết con cháu nhà họ Cổ ta là Cổ Minh rồi thì nên làm gì đây?"
"Cả Lâm Bân - con cháu nhà họ Lâm ta nữa!"
Mục Vỹ nhìn hai kẻ này, thầm ngộ ra.
Đích thị là hai kẻ này đứng đây chờ hắn sa chân vào cạm bẫy bọn họ bày ra đây mà.
"Ta giết người ấy hả?"
Mục Vỹ bật cười rồi nói: "Lâm Dục, ăn bậy thì được nhưng nói bậy thì không nên đâu. Cả ngươi nữa, người nhà họ Cổ, vậy chắc ngươi là Cổ Xích Ngân đứng nhất long bảng rồi? Đâm bậy linh thú thì được nhưng nói bậy là chết đấy".
"Cho ta xin, ai cũng thấy người giết Cổ Minh là Mục Phong Hành chứ có phải ta đâu? Ta chỉ chém một tay hắn thôi, liên quan gì đến ta? Còn tên Lâm Bân thì càng không liên quan gì đến ta rồi, tự dưng lăn đùng ra chết. Lâm Bân bị một cao thủ đã đến cảnh giới Thông Thần và tu luyện ra lực linh hồn giết chết. Cổ Xích Ngân, ngươi cũng đến cảnh giới Thông Thần rồi ấy nhỉ? Đứng đầu long bảng luôn mà, chà chà... Ngươi mà chưa được cảnh giới Thông Thần ta cũng thấy bẽ mặt giùm ngươi!"
"Ngươi..."
Hai người không ngờ Mục Vỹ lại vô liêm sỉ đến mức độ này.
Lâm Bân chết đúng là không phải do hắn, nhưng còn Cổ Minh, thế mà Mục Vỹ lại trâng tráo đùn đẩy hết trách nhiệm sang cho Mục Phong Hành, là con người mà sao vô sỉ thế hả?
"Sao, muốn bắt ta chứ gì? Đừng vội thế chứ!"
Mục Vỹ lại cười toe toét: "Thật ra Cổ Minh này chết cũng không hết tội. Hắn muốn giết Mục Phong Hành để báo thù, đương nhiên ta không muốn điều đó xảy ra nên phải mó tay vào, chặt một tay của Cổ Minh, rồi sau đó Mục Phong Hành lỡ giết hắn. Lâm Bân càng chẳng liên quan gì đến bọn ta".
"Không tin hả? À, ở đây có người của nhà họ Lâm, nhà họ Cổ, nhà họ Tiêu và cả hoàng thất nữa, các ngươi không tin lời ta cũng phải tin lời họ chứ!"
Dứt lời, Mục Vỹ bình thản nhìn Cổ Xích Ngân và Lâm Dục.
Bất kể hai kẻ này đang ấp ủ âm mưu gì, hắn cũng không thừa nhận chuyện này.
Dù sao Cổ Minh và Lâm Bân cũng là đệ tử long bảng, việc này không những sẽ gây rầm rộ trong học viện Thất Hiền mà còn liên lụy đến nhà họ Cổ và nhà họ Lâm trong năm gia tộc lớn nữa.
"Chỉ giỏi ngụy biện, ta rảnh mới đôi co với ngươi, bắt ngươi đi luôn phải nhanh hơn không. Để xem ngươi còn nói gì được khi bị gô cổ đến trước mặt trưởng tộc Mục".
Câu nói của Lâm Dục làm Mục Vỹ đanh mặt.
Hắn là tay cáo già đã sống mấy nghìn năm, dám giở trò bịp bợm với Mục Vỹ này à?
Muốn gài ta vào tròng hả? Nằm mơ!
"Bắt ta á? Các ngươi là đệ tử long bảng nhưng còn chưa có tư cách để bắt một người có cương vị là chủ nhiệm lớp cao cấp, thiếu trưởng tộc nhà họ Mục đang chống lại làn sóng linh thú vì đế quốc Nam Vân mà nhỉ?"
"Có tư cách hay không thì bắt ngươi là biết thôi!"
Cổ Xích Ngân cười bỡn cợt, sau đó duỗi tay về phía Mục Vỹ.
"Càn quấy!"
Khi tay Cổ Xích Ngân sắp chạm vào người Mục Vỹ, một tiếng quát thình lình vang lên.
Một người xuất hiện giữa hai người rồi chộp lấy tay Cổ Xích Ngân.
"Cổ Xích Ngân, giờ nào rồi mà ngươi còn đứng đây gây chuyện hả!"
Y Chiêm Long mặc trường sam màu trắng, mặt lạnh như tiền, trên người toàn là máu.
Trên cương vị là chủ nhiệm lớp đặc biệt, gã là đặc sứ phụ trách việc chỉ huy toàn bộ lớp cao cấp lần này. Gã đã thấy biểu hiện trước đó của Mục Vỹ nên tất nhiên sẽ không để Cổ Xích Ngân bắt hắn đi dễ dàng.
Lâu nay Y Chiêm Long luôn chướng mắt bọn đệ tử long bảng chẳng biết giới hạn là gì này.
"Y Chiêm Long, ngươi chỉ là đặc sứ của Lôi Phong Viện thôi, chuyện của đệ tử long bảng chưa đến lượt ngươi nhúng tay đâu! Hôm nay Mục Vỹ giết đệ tử nhà họ Lâm ta và nhà họ Cổ, không bắt hắn về tra khảo thì uy nghiêm của nhà họ Lâm ta biết để đâu?"
"Nhà họ Lâm này nhà họ Lâm nọ, ngươi đúng là mặt dày hơn tường thành. Nếu ta dễ dàng bị ngươi bắt đi thì mặt mũi nhà họ Mục ta biết để đâu? Ta là ai, là thiếu trưởng tộc nhà họ Mục đấy, ngươi là cái thá gì mà đòi bắt ta?"
"Ngươi chán sống rồi!"
Lâm Dục nghe vậy nào nhịn nổi nữa!
Mục đích của Mục Vỹ chính là đây. Hắn muốn biết vì sao Cổ Xích Ngân và Lâm Dục đều trùng hợp xuất hiện ở đây chờ hắn giết người, thậm chí không chờ hắn động thủ đã giết luôn Lâm Bân.
"Cút!"
Thấy Lâm Dục nổi điên, mặt Y Chiêm Long lạnh tanh, gã quát lớn.
"Y Chiêm Long, ngươi nghĩ ngươi là ai!"
Ầm...
Lâm Dục vừa mắng một câu thì Y Chiêm Long nhẹ nhàng tung một chưởng. Lâm Dục đón lấy, mặt mày trắng tái.
"Ngươi... cảnh giới Thông Thần!", y khó tin bật thốt.
"Còn chưa chịu cút à? Lâm Dục, Cổ Xích Ngân, ta cảnh cáo hai ngươi lần cuối, đây là địa phận Lôi Phong Viện phụ trách quản lý, hai ngươi còn làm xằng làm bậy nữa là ta bẩm báo lại cho đại sư Hồng Trần đấy".
Câu này làm Lâm Dục và Cổ Xích Ngân tái mặt.
Bọn họ có thể xấc xược với Y Chiêm Long, có thể cưỡng chế bắt Mục Vỹ đi, nhưng lỡ chọc giận đại sư Hồng Trần thì chẳng đem lại ích lợi gì cho nhà họ Lâm và nhà họ Cổ cả.
Bởi đại sư Hồng Trần là thầy luyện huyền khí cực phẩm duy nhất của đế quốc.
"Đa tạ!"
Sau khi Cổ Xích Ngân và Lâm Dục rời đi, Mục Vỹ chắp tay nói.
"Đa tạ ta ư? Ngươi không trách ta chen vào việc của ngươi là tốt rồi!", Y Chiêm Long mỉm cười ẩn ý rồi không nói nữa.
Chương 340: Cuộc gặp gỡ bí mật
Mục Vỹ nghe Y Chiêm Long lấp lửng như vậy cũng chỉ cười thoải mái chứ không để trong lòng.
Bên kia, Lâm Dục phẫn nộ nhìn Cổ Xích Ngân, nhếch mép nói: "Ai cũng nói đại công tử Cổ Xích Ngân phong lưu tiêu sái, bụng dạ nham hiểm, nhưng vừa rồi ngươi lại không nói lấy một lời, ý gì đây?"
"Ý gì hả?"
Cổ Xích Ngân thấy Lâm Dục tỏ ra khó chịu thì mỉm cười đáp lời: "Y Chiêm Long kia có thể nói là kẻ thần bí nhất trong bảy đặc sứ đấy, lúc nãy ngươi tưởng ta sẽ để hắn bắt thóp ta dễ dàng sao?"
"Người này không đơn giản, có hắn, chúng ta không bắt Mục Vỹ đi được đâu".
"Thảo nào Lâm đại đại đòi nghỉ hưu mãi, hóa ra là đã tìm ra người nối nghiệp thích hợp rồi!", Lâm Dục đùa cợt.
"Ngươi muốn chết cũng đừng có kéo ta theo!"
Việc Lâm Dục chế giễu Lâm Tiêu Thiên làm Cổ Xích Ngân run người, nét mặt trở nên mất tự nhiên.
"Hừ!"
Thấy vẻ mặt của gã, Lâm Dục cười khinh thường.
"Hai ngươi rảnh quá nhỉ?", một giọng nói lạnh lùng trong trẻo chợt vang lên bên tai hai người.
"Lâm đại đại!"
"Lâm đại đại!"
Thấy người vừa đến là ai, Lâm Dục và Cổ Xích Ngân đổi thái độ ngay lập tức.
Lâm Dục vội vàng tiến lên cười giả lả: "Lâm đại đại à, bọn ta có rảnh gì đâu, mới chạy từ Lôi Phong Viện đến này, bọn ta đang định đến Mộc Viện và Thủy Viện tuần tra đây".
"Vậy à? Các ngươi vất vả rồi".
"Đâu có đâu có, càng mạnh mẽ thì trách nhiệm càng cao chứ sao!", Lâm Dục xun xoe.
"Đừng để ta phát hiện các ngươi làm biếng đấy, không thì đừng có trách!"
"Vâng, vâng!"
Cổ Xích Ngân đứng cạnh trợn mắt há hốc mồm nãy giờ.
Đây còn là Lâm Dục mới vừa rồi ư? Vừa nãy còn tỏ ra không sợ trời không sợ đất, giờ thì lật mặt một trăm tám mươi độ.
"Cổ Xích Ngân, ngươi đã đến cảnh giới Thông Thần rồi thì thử săn mấy con thiên linh thú để tăng cường thực lực của mình đi".
"Rõ!"
Lâm Tiêu Thiên dặn dò đôi câu rồi biến mất.
"Đi thôi!"
"Đi? Đi đâu?", Lâm Dục khó hiểu hỏi Cổ Xích Ngân.
"Lần này còn thiếu một chút nữa thôi là bắt Mục Vỹ về được rồi, ta thấy hay cứ giao chuyện này cho mấy lão cáo già trong gia tộc xử lý đi".
"Chán thật, tên Mục Vỹ này đúng là vô liêm sỉ".
Trong lúc nói chuyện, hai người nhảy lên, biến mất trong màn đêm.
Phá Vân là dãy núi lớn nhất đế quốc Nam Vân, đồi núi trập trùng, núi non trùng trùng điệp điệp, không ai biết bao nhiêu hunh thú và linh thú đang ẩn nấp trong đó.
Giờ phút này, mấy bóng đen đang bay đi bay về trong dãy núi.
Trong một sơn động cao đến trăm mét đang có vài người ra ra vào vào, cước bộ mau chóng. Những người này đều mặc áo choàng màu xanh lục, không thấy rõ dung mạo.
Sâu trong sơn động, một người đang ngồi xếp bằng trên đầu con Xích Luyện Giao hai đầu.
Xích Luyện Giao hai đầu là thiên linh thú cấp năm, tương đương với cao thủ siêu cấp cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, nhưng giờ đây nó lại ngoan ngoãn để người khác ngồi trên đầu mình.
"Thưa phó tông chủ!"
Một người đi vào sơn động rồi kính cẩn chào nam tử ngồi trên Xích Luyện Giao hai đầu.
"Nói".
"Có hai người đến, nói là muốn gặp người ạ".
"Ồ? Cho họ vào".
Sau khi người đó lui xuống, mười mấy người đứng ở hai bên sơn động bắt đầu xì xầm.
Nhìn kỹ lại, không ngờ toàn bộ mười mấy người này đều là võ giả cảnh giới Thông Thần, chỉ là người nào cũng mặc áo choàng màu lục nên không biết được ai ra ai.
"Thưa phó tông chủ, nhà họ Cổ và nhà họ Lâm cử người đến đây muốn hợp tác với chúng ta để đối phó nhà họ Mục, nhưng đến bây giờ, Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta đã phát động làn sóng linh thú và tốn rất nhiều nhân lực, tài lực rồi mà hai gia tộc này vẫn chẳng có động thái gì cả!"
Một trưởng lão ở dưới lên tiếng.
"Đúng đấy ạ, Lục Ảnh Huyết Tông ta ẩn náu trăm năm chỉ để có được một vùng đất yên thân lập phận, nay đã chọn đế quốc Nam Vân thì phải tiêu diệt luôn năm gia tộc lớn của đế quốc này, chiếm làm của riêng chứ!"
"Đúng đấy, Lục Ảnh Huyết Tông phải có địa bàn mới được!"
"Im lặng!"
Phó tông chủ quát đám trưởng lão bên dưới: "Hiện giờ, tông chủ đang thâm nhập vào Thiên Vận Đại Lục, nhiệm vụ của chúng ta là len lỏi và ngầm biến đổi mỗi một quốc gia. Khi tông chủ thấy thời cơ đã chín muồi, Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu khắp nơi trên Thiên Vận Đại Lục. Chắc chắn sự hưng thịnh của Lục Ảnh Huyết Tông ta mười nghìn năm trước sẽ được khôi phục vào lúc đó!"
"Các ngươi thì biết cái gì? Nếu tiêu diệt cả năm gia tộc lớn và chiếm cứ đế quốc Nam Vân thì sẽ bị thế lực chính quyền trung ương nhắm vào. Chúng ta chỉ còn cách hợp tác với bọn chúng cho đến Lục Ảnh Huyết Tông đã đứng vững gót chân, rõ chưa?"
"Rõ!"
"Rõ!"
Đám trưởng lão phía dưới im bặt, gật đầu đáp.
"Khà khà... Lục Khuê, lâu rồi không gặp!"
Giữa lúc đó, một tiếng cười sang sảng vang lên ngoài sơn động, sau đó có hai bóng người bước vào.
Hai người này khoác áo choàng đen che toàn thân, không thể thấy diện mạo của họ.
Nhưng họ có thể băng qua làn sóng linh thú mà tiến vào sâu bên trong dãy núi Phá Vân thì chắc chắn không phải người bình thường rồi.