-
Chương 321-325
CHương 321: Không còn lớp một nữa
“Chịu thôi!”
Lâm Tiêu Thiên mặc y phục đen, mái tóc dài tung bay, đôi mắt của y có thể khiến vô số các cô gái điêu đứng.
Giọng nói đầy nam tính của Lâm Tiêu Thiên cất lên: “Bây giờ, đám tiểu yêu của long bảng đều tạo phản rồi. Ta thấy mình không thể quản lý long bảng được nữa, để Mục Vỹ làm thay cũng được đấy chứ!”
“Ngươi đùa à?”
Y Chiêm Long nhìn Lâm Tiêu Thiên với vẻ kinh ngạc rồi nói: “Đến ngươi còn không làm được thì hắn làm kiểu gì! Hắn chỉ được cái ngang ngược thôi, cứ không có thực lực mạnh, thế thì sao trông coi đám tiểu yêu ấy được. Mà bây giờ đã có ai đột phá lên cảnh giới Thông Thần chưa?”
“Giờ thì chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi…”
Nghe Lâm Tiêu Thiên nói vậy, Y Chiêm Long chỉ cười khổ.
Gã là giáo viên của lớp đặc biệt tại Lôi Phong Viện, học trò trong lớp gã đều là cao thủ trên linh bảng.
Mà những học trò này cũng là quái vật của Lôi Phong Viện, nhưng so với lũ tiểu yêu của long bảng thì vẫn chưa là gì cả.
Trong năm gia tộc lớn không thiếu võ giả cảnh giới Thông Thần, nhưng mới hơn hai mươi tuổi đã đột phá đến cảnh giới này thì đúng là có tư chất nghịch thiên.
Thế mà bây giờ trong long bảng đã sắp có một người xuất hiện.
“Hôm nay coi như được mở mang tầm mắt rồi, nhưng Mục Vỹ phách lối thế này, chắc đám tiểu yêu trên long bảng của ta đang đứng ngồi không yên rồi”.
“Sao cơ?”
“Đệ đệ Mục Phong Hành của hắn từng có thù oán với một học trò của long bảng, ta đoán chắc sắp có chuyện lớn rồi”.
Y Chiêm Long vỗ tay cười nói: “Thế là có kịch hay để xem rồi, đến lúc ấy, để ta xem người quản lý long bảng là ngươi sẽ xử lý thế nào!”
“Xử lý?”
Lâm Tiêu Thiên mỉm cười.
“Kệ bọn chúng chứ! Chỉ cần không xảy ra giết chóc, ta chẳng thèm quan tâm đến chúng làm gì. Ngươi thừa biết học viện cho bọn chúng nhiều quyền lợi thế nào mà, việc chúng muốn làm sao ta cản được”.
“Ngươi giỏi thoái thác trách nhiệm quá đấy!”
Y Chiêm Long cười khổ nói.
“Bỏ đi, dẫu sao ta cũng không muốn làm công việc quản lý này nữa. Ta đang muốn đi ngao du đại lục, đế quốc Nam Vân nhỏ quá. Sắp tới, ai trong số bảy đặc sứ các người sẽ nhận lớp của ta!”
Bảy đặc sứ của học viện Thất Hiền là giáo viên chủ nhiệm của bảy lớp đặc biệt của bảy đại viện.
Thực lực của các giáo viên lớp đặc biệt đều vô cùng cao thâm.
Nhưng những người này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của học viện Thất Hiền, thực lực của họ mạnh cỡ nào thì không ai biết.
“Ta không làm đâu, ngươi biết thực lực của ta không thể quản lý được bọn chúng mà!”
Y Chiêm Long cười khổ rồi vội lắc đầu.
“Ngươi đúng là! Không lẽ ta phải đến năm gia tộc lớn tìm năm đặc sứ à?”, Lâm Tiêu Thiên bỡn cợt nói: “Nếu chọn một người trong năm gia tộc lớn làm quản lý thì sẽ loạn hết lên mất”.
“Thôi đi!”
Y Chiêm Long dở khóc dở cười nói: “Ngày xưa, ngươi có phải là một trong bảy đặc sứ đâu mà vẫn được làm quản lý long bảng đấy thôi, ngươi là ngoại lệ thì kiểu gì cũng sẽ có thêm lần nữa, tóm lại là đừng trông mong gì vào ta”.
Trong lúc hai người trò chuyện, đám người đã giải tán hết từ lâu.
“Đi làm vài chén đi! Bây giờ, học viện Thất Hiền đang náo loạn, ta phải tranh thủ chuồn đi một lát mới được”.
“Ta biết vậy nên hôm nay phải chén của ngươi một bữa, uống cho bằng say mới thôi, không sau này muốn tìm ngươi cũng không được nữa!”
Hai người đó lập tức biến mất như hai cơn gió.
Trong bảy đại viện của học viện Thất Hiền, các học trò của long bảng là khó quản thúc nhất, các trưởng lão cấp cao của học viện đã cho bọn họ những quyền lực cao nhất.
Tiếp đến là các lớp đặc biệt của bảy đại viện.
Có bảy lớp đặc biệt, mỗi lớp có một trăm học trò, bọn họ đều là thiên tài trong tốp một trăm của linh bảng tại các viện.
Các học trò của lớp đặc biệt cũng có địa vị cao ở các đại viện.
Tiếp theo nữa mới đến khối cao cấp, trung cấp và sơ cấp của các viện.
Ba ngày sau, giới chức cao của Lôi Phong Viện đã công bố kết quả.
Viện phó La Phù tư lợi cá nhân, không tuân thủ quy tắc của học viện, đối xử bất công với lớp chín cao cấp nên bị huỷ bỏ tư cách viện phó xuống làm giám sát ở học viện.
Lớp chín cao cấp giành giải nhất, nhưng xét tới vinh quang của con số chín nên học viện vẫn giữ nguyên tên lớp.
Để kỷ niệm hành động có thể coi là tạo ra kỳ tích của lớp chín cao cấp, trong một năm có thể đi từ lớp sơ cấp lên thành lớp đứng đầu khối cao cấp, kể từ đó học viện không còn xếp lớp một trong khối cao cấp nữa.
Khi tin tức được tung ra, cả học viện đều chấn động.
Cái tên Mục Vỹ và lớp chín cao cấp lập tức nổi như cồn.
Trong mật thất của nhà họ Mục.
Mục Vỹ để trần thân trên, các cơ bắp gần như hoàn mỹ cử động, ngực hắn có hai vết đao chém nhức mắt, bây giờ chỉ còn là vết sẹo mờ.
Còn Mục Vỹ lúc này đang hộc ra từng ngụm máu tươi, mặt mày tái xanh.
“Giờ thấy vui chưa?”
Mục Thanh Vũ cười khổ nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Để ta xem sau này con còn dám huyênh hoang nữa không! Ta đồng ý cho con đến Lôi Phong Viện dạy học, chứ không bảo con đến đó cho người ta bắt nạt. Biết thế ta đã giữ con ở lại Thổ Viện làm đặc sứ rồi dạy đám nhóc ở lớp đặc biệt rồi”.
“Cha à, cha nói vậy là không đúng rồi!”
Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Nếu vậy tại sao cha không cho Mục Phong Hành đến Thổ Viện, mà lại để đệ ấy vào Lôi Phong Viện làm gì?”
Chương 322: Kẻ đứng thứ 28 trên long bảng
"Con biết gì mà nói, nó là nó, con là con!"
"Có khác gì đâu ạ, đều là con của cha mà".
"Nhưng cha nợ con, hổ thẹn với con, cha là phụ thân mà lại..."
"Thôi được rồi, được rồi. Dù gì cha cũng là trưởng tộc nhà họ Mục, cha đừng cảm xúc dâng trào thế được không? Con nghe mà nổi hết da gà da vịt lên rồi này!"
Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vỹ, chỉ biết cười xót xa.
Thằng nhãi này đúng là chẳng xem phụ thân nó ra gì, chỉ có mỗi nó là dám nói mấy lời gợi đòn này thôi.
Nhưng chính những câu dí dỏm đó càng làm ông ấy hổ thẹn với hắn.
Thử nghĩ xem, Mục Vỹ ở thành Bắc Vân một mình những mười năm, không biết hắn đã chịu uất ức nhiều đến nhường nào mà từ một cậu thiếu niên nho nhã năm ấy trở thành một người dù trong tình huống hiểm nguy vẫn thản nhiên mỉm cười hôm nay.
Không biết nếu bây giờ Mục Thanh Vũ biết đứa con trai này không còn là con mình nữa sẽ cảm thấy như thế nào.
Mỗi lần nghĩ vậy, Mục Vỹ cũng thấy hơi áy náy với Mục Thanh Vũ ở phía đối diện mình, vậy nên mỗi một tiếng cha hắn đều gọi thật chân thành.
"Thời gian này con phải hạn chế ra ngoài đấy. Con phá tanh bành Lôi Phong Viện rồi, ta đoán là có nhiều người muốn xuống tay với con lắm".
"Xuống tay với con? Nhào lên! Đánh thì đánh thôi, ai sợ ai!"
Mục Vỹ cười sảng khoái: "Từ khi chào đời, Mục Vỹ con chưa từng sợ ai. Nói con ngạo mạn hay ngông cuồng cũng chẳng sao, con cũng hiểu đạo lý cứng quá thì gãy, nhưng có một số việc con nhất quyết không dễ dàng cho qua".
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên ngoài mật thất.
"Vào đi".
Thanh Trĩ và Thanh Sương lần lượt tiến vào.
Đây không phải mật thất cần phải giữ bí mật trong nhà họ Mục, vì vậy Mục Thanh Vũ vẫn tin tưởng cho hai nha hoàn thiếp thân mình đã tự tay huấn luyện từ nhỏ đến lớn vào đây.
"Có chuyện gì?"
Lần đầu tiên có cơ hội hiếm hoi ở một mình cùng con trai nên Mục Thanh Vũ rất thư giãn, giờ bị người khác quấy rầy nên giọng điệu ông ấy có hơi cộc cằn.
"Phía học viện xảy ra chuyện rồi ạ!"
"Sao?"
Mục Vỹ khá thích thú về việc này. Đáng lý ra hiện tại lớp chín cao cấp đã được xem như một sự tồn tại đặc biệt, có địa vị rất cao trong Lôi Phong Viện, thế mà vẫn có người muốn trêu vào lớp chín cao cấp à?
"Là chuyện gì!"
"Thiếu gia Phong Hành... bị đánh trọng thương trong học viện, gãy hai tay rồi ạ. Có kẻ đang làm ầm ĩ ở lớp chín mà chẳng có ai trong Lôi Phong Viện đến ngăn cản cả. Chuyện này đã lan ra khắp học viện, Mục Phong Hành đang bị treo trước cửa phòng học của lớp chín, không ai dám ra mặt".
"Ai làm?"
Mục Vỹ chỉ nói một câu ngắn ngủn, khuôn mặt không rõ cảm xúc.
"Là Khổng Kiệt!"
"Biết rồi!"
Nói xong Mục Vỹ bắt đầu mặc áo vào.
"Chuyện này để ta giải quyết cho!", Mục Thanh Vũ lên tiếng: "Khổng Kiệt đứng thứ 28 trên long bảng và đã mở đến huyệt Phong Trì của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, giết cậu ta thì rắc rối lắm".
"Huyệt Phong Trì ạ? Ngạn Vân Ngọc cũng chỉ huyệt Phong Trì tầng tám thôi!"
Mục Vỹ đứng dậy rồi mỉm cười, đáp: "Không sao đâu ạ, con sẽ tự giải quyết. Có chuyện này cũng xử không xong thì sau này ai cũng có thể tới đạp bảng hiệu lớp chín cao cấp của con rồi còn gì".
"Đi thôi!"
Sau trận chiến cuối cùng giữa các lớp cao cấp, Mục Vỹ của bây giờ đã khác xưa.
Nhập môn kiếm thế, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu!
Đối với những người khác, từ tầng thứ năm đến tầng thứ sáu có thể chỉ là sự tăng cấp một tầng cảnh giới, nhưng Mục Vỹ đả thông huyệt Khí Hải, trực tiếp mở huyệt Thận Du – tầng thứ sáu sơ kỳ, sự đề cao một cảnh giới này chính là một bước tiến lớn đối với Mục Vỹ.
Cao thủ huyệt Phong Trì tầng thứ tám, có tên trên long bảng ấy hả?
Hờ hờ...
Giờ phút này, trước phòng học lớp chín cao cấp tại Lôi Phong Viện có một người bắc ghế ra ngồi.
Dưới chân kẻ đó là một người đã tắt thở. Một xác chết.
Đồng thời, trên ban công ngoài lớp chín có một người bị trói hai tay treo lơ lửng giữa không trung.
Đó là Mục Phong Hành.
Tất cả học trò lớp chín đều bị mắc kẹt trong phòng học, không thể ra ngoài kêu cứu.
"Khổng Kiệt, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!"
Mục Phong Hành đang bị trói giữa không trung nhìn thi thể trên mặt đất với đôi mắt đỏ ngầu. Cậu ta chỉ muốn nhảy xuống giết chết Khổng Kiệt cho hả giận.
Người đang nằm ở đó là người bạn tốt nhất, là tri âm của Mục Phong Hành.
Nhưng cậu ta quá vô dụng, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn người bạn chí cốt của mình bị giết, mất mạng.
Cậu ta thật hận, hận mình vô tích sự, hận mình yếu hèn.
"Ta chết chắc?"
Khổng Kiệt mặc võ phục, tóc tung bay, miệng ngậm một cây rơm. Gã nhàn nhã trêu chọc: "Mục Phong Hành, nghe nói ngươi có tiếng ở lớp chín cao cấp lắm, ta không tin nên hôm nay ghé qua xem thế nào, hóa ra cũng chỉ thế thôi. Sao nào, có phải việc Cổ Tâm Nhã đến tìm làm ngươi xao xuyến rồi không?"
Khổng Kiệt kéo nữ tử xinh đẹp đang khóc nức nở bên cạnh mình tới rồi cười cợt: "Nghe đây Mục Phong Hành, Cổ Tâm Nhã đã bị ông đây chơi không biết bao nhiêu lần rồi, ngươi thích thì cứ nói một tiếng, ta sẽ tặng cô ta cho ngươi mà, có cần phải lén lén lút lút vậy không? Có thấy bẽ mặt khi bị ta bắt quả tang không?"
Những lời này làm Mục Phong Hành giận điên lên.
Cổ Tâm Nhã vốn là người yêu của cậu ta, còn Khổng Kiệt là bạn thân của cậu ta. Có lần ba người cùng nhau đi rèn luyện thì vô tình thấy một di tích cổ, lấy được thánh đan, ngặt nỗi chỉ có hai viên.
Mục Phong Hành nhường thánh đan cho hai người chứ không lấy.
Vì thiên phú của cậu ta mạnh hơn họ, cậu ta mong bạn thân và người mình yêu có thể trở nên mạnh hơn.
Ngờ đâu sau khi hai người họ dùng thánh đan, không chỉ thiên phú tiến xa vượt bậc mà thực lực cũng tăng lên từng bước.
Kết quả là, Khổng Kiệt trở thành cao thủ trên long bảng, còn Cổ Tâm Nhã bị hiếp bức, bị người từng là bạn chí cốt của cậu ta cướp đi.
Từ đó, Mục Phong Hành sa sút tinh thần, vùi mình trong lớp chín sơ cấp. Sau này Hoàng Lạp mới trở thành người bạn thân của cậu ta.
Chương 323: Còn cầm kiếm được không?
Hôm nay Cổ Tâm Nhã đến gặp cậu ta để kể nỗi khổ của mình nhưng bị Khổng Kiệt tình cờ phát hiện. Gã không nói lấy một lời thuận tai nào, cứ thế ra tay giết người.
Từ khi có được tư cách là đệ tử có tên trên long bảng, Khổng Kiệt không còn xem nội quy của học viện ra gì nữa.
"Mục Phong Hành, hôm nay ta đánh gãy hai tay ngươi thôi đã là nhân từ rồi đấy. Nói cho ngươi nghe, nữ nhân ngươi quý trọng chỉ là món đồ chơi của ta thôi. Chơi chán rồi, ta có thể vứt bỏ, ném cho người khác chơi. Tâm trạng của ngươi đang thế nào, nói cho ta nghe xem?"
Phù phù...
Mục Phong Hành thở hổn hển, máu trong miệng chảy xuống. Mục Vỹ đang đi đến khu phòng học ở dưới thì bị một giọt máu nhỏ lên má.
"Máu..."
Hắn lau vết máu trên mặt rồi khẽ mỉm cười: "Xem ra hôm nay phải đổ máu rồi".
Dứt lời, Mục Vỹ tung người bay thẳng lên lầu trên.
Vù...
Tiếng kêu xé gió vang lên, Mục Vỹ đã đứng trước cửa phòng học lớp chín.
"Thầy Mục!"
"Thầy Mục!"
Thấy Mục Vỹ xuất hiện, cả lớp chín xôn xao tiếng thét đầy căm phẫn.
Họ cực kỳ phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì, thực lực không cao mà ra ngoài chỉ là chịu chết mà thôi, chưa kể họ vốn không đi ra ngoài được.
"Ối chà chà, ngươi là Mục Vỹ đấy à?"
Khổng Kiệt thấy Mục Vỹ đã đến thì cười đểu cáng.
"Ta còn tưởng là có ba đầu sáu tay cơ, hóa ra cũng một cái mũi, một đôi mắt thôi. Hừ!"
Gã vừa nhìn Mục Vỹ vừa vuốt mông Cổ Tâm Nhã một cái, khinh thường nói.
"Ngươi là Khổng Kiệt?"
"Không sai!"
"Đứng thứ 28 trên long bảng?"
"Ngươi nắm bắt thông tin đấy!"
"Tốt lắm!"
Mục Vỹ nhìn Khổng Kiệt đang ngồi yên, lại gần.
"Thầy Mục..."
Khổng Kiệt là cao thủ long bảng có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, những đòn tấn công của gã còn tàn nhẫn hơn cả Ngạn Vân Ngọc. Mục Vỹ đi qua không không như thế rất dễ bị đánh bất ngờ.
"Ngươi..."
Thấy Mục Vỹ đi tới, Khổng Kiệt vừa định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện tay mình không thể động đậy chút nào.
Không phải không muốn làm mà là làm không được.
"Lực linh... lực linh..."
Khổng Kiệt làm cách nào cũng không thể nói ra chữ cuối cùng.
"Lực linh hồn đúng không?"
Mục Vỹ cúi người kề bên tai gã, tủm tỉm bảo: "Ta mà dùng lực linh hồn để giết Ngạn Vân Ngọc là giết hắn dễ như giết một con chó rồi. Sao ngươi chẳng tinh mắt thế hả?"
"Ta, ta là đệ tử, đệ tử long bảng, ngươi dám giết ta?"
"Đệ tử long bảng? Viện phó ta cũng dám giết chứ đừng nói là một đệ tử long bảng như ngươi".
Giọng nói của Mục Vỹ càng lúc càng lạnh, hắn trầm giọng quát: "Nói, ai kêu ngươi tới?"
Giờ phút này, Khổng Kiệt hoàn toàn không thể nhúc nhích, nỗi sợ chết quá lớn bao trùm cả tâm trí làm gã lắp bắp trả lời: "Cổ... Cổ Minh!"
Cổ Minh là cao thủ thứ mười trên long bảng!
"Được, được lắm. Vậy giờ chúng ta chơi một trò chơi nhé".
Giọng Mục Vỹ lạnh ngắt.
"Sao còn chưa đặt Mục Phong Hành xuống?"
"Vâng!"
Mặc dù các học trò lớp chín không hiểu vì sao Khổng Kiệt mới rồi còn huênh hoang đầy bạo lực nay lại ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế, không dám hó hé gì.
Nhưng họ biết rằng, Mục Vỹ đã đến thì không còn vấn đề gì đáng lo nữa.
"Gãy hai tay rồi còn cầm kiếm được không?"
"Được chứ!"
Mục Phong Hành nhếch môi, gượng đứng thẳng lên.
"Giỏi. Hôm nay chúng ta sẽ làm một chuyện còn điên hơn cho những kẻ luôn nhắm vào lớp chín chúng ta thấy, ai dám chọc vào học trò của ta, chọc vào Mục Vỹ này thì muốn chết cũng không được".
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?"
Khổng Kiệt thấy Mục Phong Hành cầm kiếm với cánh tay mềm oặt, loạng choạng bước từng bước tới thì gần như khóc ra.
"Tha cho ta, tha cho ta! Ta là bạn chí cốt của ngươi mà Mục Phong Hành! Ta chưa từng chạm vào Cổ Tâm Nhã! Do Cổ Minh cả, do Cổ Minh bắt ta làm vậy!”
"Câm miệng!"
Cổ Tâm Nhã trông nhu nhược đến nỗi tưởng chừng ai cũng có thể lấn lướt kia bất chợt rít gào, mặt lạnh như tiền.
"Cô kêu ta câm miệng? Dựa vào đâu mà cô bắt ta câm miệng! Khổng Kiệt ta hy sinh nhiều thứ vì huynh muội nhà cô như thế mà cô bắt ta câm miệng? Mẹ nó cô còn lương tâm không?"
Vút...
Khổng Kiệt vừa nói xong thì một vật thể bay vút qua không khí.
Ba ngân châm xuyên qua không khí đâm xuống.
Chương 324: Đệ muốn làm gì cứ làm
"Muốn giết người trước mặt ta à, giỏi quá nhỉ!"
Ba ngân châm lao qua trước mặt Mục Vỹ, chưa kịp đâm trúng Khổng Kiệt đã bị hắn cản lại.
"Hai huynh muội cô cũng gan lắm, dám ra tay giết người diệt khẩu?", Mục Vỹ cười khẩy nhìn Cổ Tâm Nhã.
Hắn xoay người nhìn Khổng Kiệt rồi lạnh lùng dọa dẫm: "Bây giờ, ngươi hãy dùng hết sức nói thật to chuyện ngươi biết ra ba lần đi. Có thể ta sẽ tha ngươi một mạng đấy".
"Ta nói, ta nói!"
"Huynh muội Cổ Minh và Cổ Tâm Nhã rắp tâm hại Mục Phong Hành!"
"Huynh muội Cổ Minh và Cổ Tâm Nhã..."
Khổng Kiệt gần như dùng hết sức bình sinh hét thật to.
Giọng lớn đến điếc tai.
Toàn bộ Lôi Phong Viện tức thì trở nên náo động.
Tin tức này đúng là kinh thiên động địa!
"Khổng Kiệt, đồ vô dụng!"
"Đừng nôn nóng, đến lượt ngươi nhanh thôi!"
Mục Vỹ bật cười giễu cợt rồi nói với Mục Phong Hành: "Đệ đệ giỏi của ta, đệ muốn làm gì cứ làm!"
"Vâng!"
Mục Phong Hành lúc này cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng Mục Vỹ biết dưới vẻ thản nhiên ấy là cơn phẫn nộ điên tiết!
Á...
Một tiếng hét thảm thiết thình lình vang lên khắp dãy phòng học.
"Mục Vỹ, tên khốn kiếp nhà ngươi, không phải ngươi đã nói sẽ tha cho ta sao?"
"Gì? Đúng là ta sẽ tha cho ngươi, nhưng ta có hứa giùm đệ đệ ta đâu!", Mục Vỹ khoát tay, tỏ ra cạn lời.
"Á!"
Lại một tiếng la đau đớn.
Mục Phong Hành bị gãy tay, có thể tạm thời cầm kiếm đã là kỳ tích rồi, thế nhưng thanh kiếm cậu ta cầm lại nặng tựa ngàn cân.
Thế nên mỗi một lần mũi kiếm chầm chậm đâm vào người Khổng Kiệt không khác gì đang phi lê cá.
Dần dần, trên cơ thể Khổng Kiệt ngày càng có nhiều vết chém, sâu hơn, kinh khủng hơn.
Tiếng la của gã cũng yếu dần.
"Yên tâm, tiếp theo đến phiên cô!", Mục Vỹ nhìn Cổ Tâm Nhã, ôn hòa nói.
Nhưng trong lòng hắn đang giận dữ muốn chết.
Cổ Minh!
Với tư cách là cao thủ đứng thứ 10 trên long bảng, chắc chắn Cổ Minh này là một đệ tử quyền cao chức trọng trong nhà họ Cổ.
Việc hắn ta bất ngờ ra tay với Mục Phong Hành như thế không đơn giản chỉ là tranh chấp giữa các học trò, mà đằng sau còn dính dáng đến ân oán tình thù giữa hai gia tộc lớn.
Mục Vỹ luôn biết mối quan hệ giữa nhà họ Cổ và nhà họ Mục xưa nay không hòa thuận, Cổ Minh ra tay với Mục Phong Hành khác nào tát vào mặt Mục Vỹ hắn. Quá rõ ẩn ý trong đó rồi.
Không đời nào Cổ Minh dám ngang nhiên làm vậy, lại còn chọn ngay thời điểm nhạy cảm thế này, trừ khi Cổ Minh là kẻ ngu ngốc.
Tất cả mọi thứ đều nói lên nhà họ Cổ đã gửi thư khiêu chiến đến nhà họ Mục.
Chính xác hơn, là tuyên chiến!
Lời tuyên chiến này làm Mục Vỹ hiểu sâu sắc một điều, rằng những mưu mô đối đầu với nhau trong thầm lặng của năm gia tộc lớn hoàn toàn không đơn giản và sóng yên biển lặng như bề ngoài.
Chẳng qua người ta đã vác mặt tới thì hắn cũng không chùn bước đâu.
Mục Phong Hành từ từ chém từng nhát kiếm lên cơ thể Khổng Kiệt, tay không cầm kiếm được thì dùng miệng cắn. Cậu ta liên tục để lại những vết chém chằng chịt khắp nơi trên người Khổng Kiệt.
Cuối cùng, giọng của gã ngày càng nhỏ dần rồi tắt lịm.
Hình ảnh toàn thân Khổng Kiệt đầy rẫy vết kiếm làm cho những người vây xem kinh hồn bạt vía.
Chết kiểu này quá thảm.
Nhưng nhớ lại sự độc ác và ngang ngược của Khổng Kiệt trước đây, các học trò lớp chín đều thấy chưa hả giận.
"Tiếp theo đến cô!"
Mục Vỹ quay lại nhìn Cổ Tâm Nhã, mỉm cười nói thật dửng dưng.
Người ta đã đến tận lớp mà lên mặt, hắn còn chưa chịu đáp trả thì yếu hèn không còn gì để nói rồi.
Người thứ nhất là Khổng Kiệt, người thứ hai chính là Cổ Tâm Nhã.
Rõ ràng Cổ Tâm Nhã này cùng một giuộc với Khổng Kiệt, cùng gã tới đây diễn một vở kịch lâm li bi đát.
Vở kịch bi tình này khiến Mục Phong Hành mất đi bạn chí cốt - điều mà cậu ta không chấp nhận nổi, đồng thời cũng làm cậu ta nhận ra con người thật của Khổng Kiệt và Cổ Tâm Nhã!
"Cổ Minh, hành động của ngươi hôm nay là sơ xuất lớn nhất của ngươi. Ngươi tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng gặp phải ta thì tất cả đều thành mây bay thôi".
Dứt lời, Mục Vỹ dùng lực linh hồn bọc lấy toàn thân Cổ Tâm Nhã. Cô ta dần thấy khó thở.
"Mục Vỹ, ngươi dám động vào muội ấy, ta sẽ khiến ngươi chết không nơi chôn thân".
Một giọng nói tàn khốc vang lên, một bóng người trước khu phòng học chớp nhoáng lại gần.
Người này mặc trường bào màu tím, khuôn mặt trắng hếu âm u đến lạ lùng, đôi mắt phượng dịu êm như nước, toàn thân toát lên sự vô cảm như vừa bước ra từ nghĩa trang.
"Xuất hiện như một xác chết thế này ngầu lắm hả?"
Lời đùa cợt của Mục Vỹ làm khuôn mặt Cổ Minh càng u ám hơn.
"Thả muội muội ta ra!"
"Thả muội muội ngươi ra sao? Ngươi nghĩ có thể không? Ngươi đã động đến đệ đệ của ta rồi mà còn đòi ta thả muội muội của ngươi ra sao?"
"Câm miệng!"
Cổ Minh đanh mặt, sát khí ngập trời.
"Câm miệng? Hôm nay ngươi giật dây Cổ Tâm Nhã và Khổng Kiệt đến lớp chín của ta kiếm chuyện, đánh gãy hai tay đệ đệ ta, ta chữa trị cho nó cũng phải tốn tiền, còn có một người bị giết rồi đây này. Ngươi một câu xong là xong hả?"
"Ngươi muốn gì?"
"Mười triệu linh thạch trung phẩm!"
Chương 325: Người giám sát long bảng
Cổ Minh nghe câu nói đanh thép của Mục Vỹ thì biến sắc, quát: "Sao ngươi không ăn cướp luôn đi?"
"Ta cũng muốn ăn cướp lắm mà không được, giờ đã có ngươi tự vác xác đến cho ta cướp rồi còn gì?"
"Được, ta cho ngươi!"
Phập...
Nhưng Cổ Minh vừa chấp nhận thì có tiếng phập phát ra từ bên kia. Bụng Cổ Tâm Nhã giàn giụa máu. Một thanh kiếm đâm qua người Cổ Tâm Nhã, lấy mạng cô ta.
"Mười triệu linh thạch trung phẩm đền được mạng con khốn nhà cô, nhưng không đền nổi mạng của Hoàng Lạp".
Mục Phong Hành lên tiếng. Cậu ta thả kiếm xuống đất, nhìn Cổ Tâm Nhã lạnh giọng nói: "Đáng lẽ ngay từ đầu ta nên nhận ra sự kinh tởm của cô và cậu ta mới phải".
Khi đâm kiếm vào người Cổ Tâm Nhã, nét mặt Mục Phong Hành đáng sợ đến tận cùng.
Mục Vỹ lắc đầu ngao ngán nhìn cậu ta.
"Xin lỗi nhá, ta vốn muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi nhưng có vẻ đệ đệ ta không đồng ý rồi. Xin lỗi rất nhiều".
"Tâm Nhã..."
Cổ Minh nhìn thi thể trên mặt đất, đôi mắt thoáng chốc đỏ như máu, người run bần bật.
Đó là muội muội mà hắn ta thương yêu nhất.
"Mục Vỹ, Mục Phong Hành, các ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi".
Cổ Minh cúi người, làn da vốn đã trắng như xác chết trở nên tái nhợt hơn, thấy rõ cả mạch máu.
Vù vù...
Bất chợt tiếng gió thổi vang lên trước khu phòng học, một bóng dáng lao tới thật nhanh như tia chớp.
"Có chuyện gì vậy?"
Kẻ đó dừng lại, thấy dưới đất có mấy xác chết thì mở miệng hỏi.
Người vừa đến mặc y sam màu đen, khuôn mặt điển trai, từng cử chỉ đều khiến người ta thấy khí chất xuất trần, ung dung.
"Ngươi là ai?"
"Ha ha, lần đầu gặp thầy Mục, tại hạ là người giám sát long bảng - Lâm Tiêu Thiên".
Lâm Tiêu Thiên vừa nói xong thì toàn bộ đám đông vây xem như ong vỡ tổ.
Người giám sát long bảng như Lâm Tiêu Thiên e rằng chỉ có viện trưởng của bảy đại viện và một số lão quái vật trong học viện mới mạnh hơn y.
Điều quan trọng nhất là, Lâm Tiêu Thiên còn rất trẻ.
Bốn từ tuổi trẻ tài cao hoàn toàn không đủ để hình dung y.
Nếu nói các thiên tài trên long bảng đều là yêu nghiệt, thì người giám sát long bảng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
"Lâm đại đại, huynh tới đúng lúc lắm, Mục Phong Hành dám giết hai đệ tử long bảng là Khổng Kiệt và Cổ Tâm Nhã, mong Lâm đại đại phạt tử hình cho".
Cổ Minh thấy Lâm Tiêu Thiên đến lập tức lên tiếng.
"Không không không, thủ phạm là Mục Vỹ ta, ngươi cứ bắt ta đi Lâm Tiêu Thiên!"
"Ha ha... Thầy Mục nói đùa, đại sư Hồng Trần, đại sư Mạt Khánh Thiên, đại sư Mạt Vấn và kiếm khách Tử Dạ tiên sinh đã nói rồi, thầy Mục từ ngày vào học viện Thất Hiền dạy học đã có địa vị không thua gì người giám sát long bảng như ta, muốn trị tội thầy cũng không đến phiên Lâm Tiêu Thiên ta đâu".
Sao cơ!
Những lời của Lâm Tiêu Thiên làm Cổ Minh đanh mặt.
"Lâm đại đại, huynh nói vớ vẩn gì thế? Sao ta không biết có chuyện này?"
Cổ Minh là đệ tử nằm trong tốp mười của long bảng, lại còn là đệ tử hạt nhân của nhà họ Cổ, trong học viện Thất Hiền có gì là hắn ta biết ngay.
Thế mà hắn ta chẳng nghe được gì về chuyện này cả.
"Nói vớ vẩn?"
Nét mặt Lâm Tiêu Thiên thay đổi, y tung một chưởng ra.
"Phịch!", Cổ Minh không thể phản kháng nổi, trúng chiêu Lâm Tiêu Thiên ngay lập tức. Mặt mày hắn ta trắng tái, miệng rên rỉ nôn ra máu, hắn ta nằm sấp trên mặt đất.
"Sáu đại trưởng lão Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn, Hồng Trần, Trương Tử Hào, Mục Thanh Vũ, Tiêu Chiến Thiên đã thống nhất với nhau, ta phải báo cáo chuyện này với ngươi nữa à Cổ Minh!"
Thấy Lâm Tiêu Thiên tức giận, Cổ Minh sợ hãi cúi đầu.
Hắn ta có xuất sắc đến đâu, tài giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ được cái mác cao thủ long bảng, trong khi Lâm Tiêu Thiên còn trẻ mà đã ngồi trên cương vị giám sát long bảng, quyền lực lớn không tưởng.
Lúc này, dù Lâm Tiêu Thiên giết hắn ta thì nhà họ Cổ cũng chẳng thể nói gì được.
"Biến!"
Lâm Tiêu Thiên quát tháo Cổ Minh với giọng điệu gay gắt.
"Vâng!"
Cổ Minh ôm xác Cổ Tâm Nhã lên rồi xoay người rời đi.
"Khoan đã, mang xác thằng rác rưởi này luôn đi!", Mục Vỹ yêu cầu.
"Ngươi..."
"Mang đi!"
Lâm Tiêu Thiên cũng ra lệnh làm Cổ Minh lạnh mặt, hắn ta kéo thi thể Khổng Kiệt lên rồi rời khỏi đây.
"Mục Vỹ, ngày nào đó ta sẽ trả lại mối sỉ nhục hôm nay gấp trăm lần!"
Đương nhiên Mục Vỹ cũng biết Cổ Minh hận mình đến phát điên, có điều việc gì nên tới rồi cũng tới thôi.
"Thầy Mục, gây rắc rối cho thầy rồi".
Lâm Tiêu Thiên chắp tay áy náy nói: "Mấy đứa trên long bảng toàn khó quản lý nên ta trông chừng chúng cũng sầu não lắm, mong thầy Mục cứu ta với!"
Cứu?
Chờ đã nào!
Mục Vỹ ngu người.
Câu này có ý gì đây? Chẳng nhẽ muốn hắn làm người giám sát long bảng?
"Ha ha... Lâm huynh nói đùa, quản lý long bảng mà chưa đến cảnh giới Thông Thần thì sao trị đám yêu nghiệt kia được. Ta không được đâu".
"Thầy Mục có thể khiến cao thủ đã mở đến huyệt Phong Trì của tầng thứ tám không đáp trả nổi một đòn, thực lực của thầy cũng đã tiến triển nhiều sau trận đấu lần trước rồi. Đôi lúc chỉ nhìn vào cảnh giới thôi thì không thể đoán ra được sức mạnh chân chính của một võ giả mà, không phải sao?"
“Chịu thôi!”
Lâm Tiêu Thiên mặc y phục đen, mái tóc dài tung bay, đôi mắt của y có thể khiến vô số các cô gái điêu đứng.
Giọng nói đầy nam tính của Lâm Tiêu Thiên cất lên: “Bây giờ, đám tiểu yêu của long bảng đều tạo phản rồi. Ta thấy mình không thể quản lý long bảng được nữa, để Mục Vỹ làm thay cũng được đấy chứ!”
“Ngươi đùa à?”
Y Chiêm Long nhìn Lâm Tiêu Thiên với vẻ kinh ngạc rồi nói: “Đến ngươi còn không làm được thì hắn làm kiểu gì! Hắn chỉ được cái ngang ngược thôi, cứ không có thực lực mạnh, thế thì sao trông coi đám tiểu yêu ấy được. Mà bây giờ đã có ai đột phá lên cảnh giới Thông Thần chưa?”
“Giờ thì chưa, nhưng chắc cũng sắp rồi…”
Nghe Lâm Tiêu Thiên nói vậy, Y Chiêm Long chỉ cười khổ.
Gã là giáo viên của lớp đặc biệt tại Lôi Phong Viện, học trò trong lớp gã đều là cao thủ trên linh bảng.
Mà những học trò này cũng là quái vật của Lôi Phong Viện, nhưng so với lũ tiểu yêu của long bảng thì vẫn chưa là gì cả.
Trong năm gia tộc lớn không thiếu võ giả cảnh giới Thông Thần, nhưng mới hơn hai mươi tuổi đã đột phá đến cảnh giới này thì đúng là có tư chất nghịch thiên.
Thế mà bây giờ trong long bảng đã sắp có một người xuất hiện.
“Hôm nay coi như được mở mang tầm mắt rồi, nhưng Mục Vỹ phách lối thế này, chắc đám tiểu yêu trên long bảng của ta đang đứng ngồi không yên rồi”.
“Sao cơ?”
“Đệ đệ Mục Phong Hành của hắn từng có thù oán với một học trò của long bảng, ta đoán chắc sắp có chuyện lớn rồi”.
Y Chiêm Long vỗ tay cười nói: “Thế là có kịch hay để xem rồi, đến lúc ấy, để ta xem người quản lý long bảng là ngươi sẽ xử lý thế nào!”
“Xử lý?”
Lâm Tiêu Thiên mỉm cười.
“Kệ bọn chúng chứ! Chỉ cần không xảy ra giết chóc, ta chẳng thèm quan tâm đến chúng làm gì. Ngươi thừa biết học viện cho bọn chúng nhiều quyền lợi thế nào mà, việc chúng muốn làm sao ta cản được”.
“Ngươi giỏi thoái thác trách nhiệm quá đấy!”
Y Chiêm Long cười khổ nói.
“Bỏ đi, dẫu sao ta cũng không muốn làm công việc quản lý này nữa. Ta đang muốn đi ngao du đại lục, đế quốc Nam Vân nhỏ quá. Sắp tới, ai trong số bảy đặc sứ các người sẽ nhận lớp của ta!”
Bảy đặc sứ của học viện Thất Hiền là giáo viên chủ nhiệm của bảy lớp đặc biệt của bảy đại viện.
Thực lực của các giáo viên lớp đặc biệt đều vô cùng cao thâm.
Nhưng những người này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của học viện Thất Hiền, thực lực của họ mạnh cỡ nào thì không ai biết.
“Ta không làm đâu, ngươi biết thực lực của ta không thể quản lý được bọn chúng mà!”
Y Chiêm Long cười khổ rồi vội lắc đầu.
“Ngươi đúng là! Không lẽ ta phải đến năm gia tộc lớn tìm năm đặc sứ à?”, Lâm Tiêu Thiên bỡn cợt nói: “Nếu chọn một người trong năm gia tộc lớn làm quản lý thì sẽ loạn hết lên mất”.
“Thôi đi!”
Y Chiêm Long dở khóc dở cười nói: “Ngày xưa, ngươi có phải là một trong bảy đặc sứ đâu mà vẫn được làm quản lý long bảng đấy thôi, ngươi là ngoại lệ thì kiểu gì cũng sẽ có thêm lần nữa, tóm lại là đừng trông mong gì vào ta”.
Trong lúc hai người trò chuyện, đám người đã giải tán hết từ lâu.
“Đi làm vài chén đi! Bây giờ, học viện Thất Hiền đang náo loạn, ta phải tranh thủ chuồn đi một lát mới được”.
“Ta biết vậy nên hôm nay phải chén của ngươi một bữa, uống cho bằng say mới thôi, không sau này muốn tìm ngươi cũng không được nữa!”
Hai người đó lập tức biến mất như hai cơn gió.
Trong bảy đại viện của học viện Thất Hiền, các học trò của long bảng là khó quản thúc nhất, các trưởng lão cấp cao của học viện đã cho bọn họ những quyền lực cao nhất.
Tiếp đến là các lớp đặc biệt của bảy đại viện.
Có bảy lớp đặc biệt, mỗi lớp có một trăm học trò, bọn họ đều là thiên tài trong tốp một trăm của linh bảng tại các viện.
Các học trò của lớp đặc biệt cũng có địa vị cao ở các đại viện.
Tiếp theo nữa mới đến khối cao cấp, trung cấp và sơ cấp của các viện.
Ba ngày sau, giới chức cao của Lôi Phong Viện đã công bố kết quả.
Viện phó La Phù tư lợi cá nhân, không tuân thủ quy tắc của học viện, đối xử bất công với lớp chín cao cấp nên bị huỷ bỏ tư cách viện phó xuống làm giám sát ở học viện.
Lớp chín cao cấp giành giải nhất, nhưng xét tới vinh quang của con số chín nên học viện vẫn giữ nguyên tên lớp.
Để kỷ niệm hành động có thể coi là tạo ra kỳ tích của lớp chín cao cấp, trong một năm có thể đi từ lớp sơ cấp lên thành lớp đứng đầu khối cao cấp, kể từ đó học viện không còn xếp lớp một trong khối cao cấp nữa.
Khi tin tức được tung ra, cả học viện đều chấn động.
Cái tên Mục Vỹ và lớp chín cao cấp lập tức nổi như cồn.
Trong mật thất của nhà họ Mục.
Mục Vỹ để trần thân trên, các cơ bắp gần như hoàn mỹ cử động, ngực hắn có hai vết đao chém nhức mắt, bây giờ chỉ còn là vết sẹo mờ.
Còn Mục Vỹ lúc này đang hộc ra từng ngụm máu tươi, mặt mày tái xanh.
“Giờ thấy vui chưa?”
Mục Thanh Vũ cười khổ nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Để ta xem sau này con còn dám huyênh hoang nữa không! Ta đồng ý cho con đến Lôi Phong Viện dạy học, chứ không bảo con đến đó cho người ta bắt nạt. Biết thế ta đã giữ con ở lại Thổ Viện làm đặc sứ rồi dạy đám nhóc ở lớp đặc biệt rồi”.
“Cha à, cha nói vậy là không đúng rồi!”
Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Nếu vậy tại sao cha không cho Mục Phong Hành đến Thổ Viện, mà lại để đệ ấy vào Lôi Phong Viện làm gì?”
Chương 322: Kẻ đứng thứ 28 trên long bảng
"Con biết gì mà nói, nó là nó, con là con!"
"Có khác gì đâu ạ, đều là con của cha mà".
"Nhưng cha nợ con, hổ thẹn với con, cha là phụ thân mà lại..."
"Thôi được rồi, được rồi. Dù gì cha cũng là trưởng tộc nhà họ Mục, cha đừng cảm xúc dâng trào thế được không? Con nghe mà nổi hết da gà da vịt lên rồi này!"
Mục Thanh Vũ nhìn Mục Vỹ, chỉ biết cười xót xa.
Thằng nhãi này đúng là chẳng xem phụ thân nó ra gì, chỉ có mỗi nó là dám nói mấy lời gợi đòn này thôi.
Nhưng chính những câu dí dỏm đó càng làm ông ấy hổ thẹn với hắn.
Thử nghĩ xem, Mục Vỹ ở thành Bắc Vân một mình những mười năm, không biết hắn đã chịu uất ức nhiều đến nhường nào mà từ một cậu thiếu niên nho nhã năm ấy trở thành một người dù trong tình huống hiểm nguy vẫn thản nhiên mỉm cười hôm nay.
Không biết nếu bây giờ Mục Thanh Vũ biết đứa con trai này không còn là con mình nữa sẽ cảm thấy như thế nào.
Mỗi lần nghĩ vậy, Mục Vỹ cũng thấy hơi áy náy với Mục Thanh Vũ ở phía đối diện mình, vậy nên mỗi một tiếng cha hắn đều gọi thật chân thành.
"Thời gian này con phải hạn chế ra ngoài đấy. Con phá tanh bành Lôi Phong Viện rồi, ta đoán là có nhiều người muốn xuống tay với con lắm".
"Xuống tay với con? Nhào lên! Đánh thì đánh thôi, ai sợ ai!"
Mục Vỹ cười sảng khoái: "Từ khi chào đời, Mục Vỹ con chưa từng sợ ai. Nói con ngạo mạn hay ngông cuồng cũng chẳng sao, con cũng hiểu đạo lý cứng quá thì gãy, nhưng có một số việc con nhất quyết không dễ dàng cho qua".
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên ngoài mật thất.
"Vào đi".
Thanh Trĩ và Thanh Sương lần lượt tiến vào.
Đây không phải mật thất cần phải giữ bí mật trong nhà họ Mục, vì vậy Mục Thanh Vũ vẫn tin tưởng cho hai nha hoàn thiếp thân mình đã tự tay huấn luyện từ nhỏ đến lớn vào đây.
"Có chuyện gì?"
Lần đầu tiên có cơ hội hiếm hoi ở một mình cùng con trai nên Mục Thanh Vũ rất thư giãn, giờ bị người khác quấy rầy nên giọng điệu ông ấy có hơi cộc cằn.
"Phía học viện xảy ra chuyện rồi ạ!"
"Sao?"
Mục Vỹ khá thích thú về việc này. Đáng lý ra hiện tại lớp chín cao cấp đã được xem như một sự tồn tại đặc biệt, có địa vị rất cao trong Lôi Phong Viện, thế mà vẫn có người muốn trêu vào lớp chín cao cấp à?
"Là chuyện gì!"
"Thiếu gia Phong Hành... bị đánh trọng thương trong học viện, gãy hai tay rồi ạ. Có kẻ đang làm ầm ĩ ở lớp chín mà chẳng có ai trong Lôi Phong Viện đến ngăn cản cả. Chuyện này đã lan ra khắp học viện, Mục Phong Hành đang bị treo trước cửa phòng học của lớp chín, không ai dám ra mặt".
"Ai làm?"
Mục Vỹ chỉ nói một câu ngắn ngủn, khuôn mặt không rõ cảm xúc.
"Là Khổng Kiệt!"
"Biết rồi!"
Nói xong Mục Vỹ bắt đầu mặc áo vào.
"Chuyện này để ta giải quyết cho!", Mục Thanh Vũ lên tiếng: "Khổng Kiệt đứng thứ 28 trên long bảng và đã mở đến huyệt Phong Trì của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, giết cậu ta thì rắc rối lắm".
"Huyệt Phong Trì ạ? Ngạn Vân Ngọc cũng chỉ huyệt Phong Trì tầng tám thôi!"
Mục Vỹ đứng dậy rồi mỉm cười, đáp: "Không sao đâu ạ, con sẽ tự giải quyết. Có chuyện này cũng xử không xong thì sau này ai cũng có thể tới đạp bảng hiệu lớp chín cao cấp của con rồi còn gì".
"Đi thôi!"
Sau trận chiến cuối cùng giữa các lớp cao cấp, Mục Vỹ của bây giờ đã khác xưa.
Nhập môn kiếm thế, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu!
Đối với những người khác, từ tầng thứ năm đến tầng thứ sáu có thể chỉ là sự tăng cấp một tầng cảnh giới, nhưng Mục Vỹ đả thông huyệt Khí Hải, trực tiếp mở huyệt Thận Du – tầng thứ sáu sơ kỳ, sự đề cao một cảnh giới này chính là một bước tiến lớn đối với Mục Vỹ.
Cao thủ huyệt Phong Trì tầng thứ tám, có tên trên long bảng ấy hả?
Hờ hờ...
Giờ phút này, trước phòng học lớp chín cao cấp tại Lôi Phong Viện có một người bắc ghế ra ngồi.
Dưới chân kẻ đó là một người đã tắt thở. Một xác chết.
Đồng thời, trên ban công ngoài lớp chín có một người bị trói hai tay treo lơ lửng giữa không trung.
Đó là Mục Phong Hành.
Tất cả học trò lớp chín đều bị mắc kẹt trong phòng học, không thể ra ngoài kêu cứu.
"Khổng Kiệt, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!"
Mục Phong Hành đang bị trói giữa không trung nhìn thi thể trên mặt đất với đôi mắt đỏ ngầu. Cậu ta chỉ muốn nhảy xuống giết chết Khổng Kiệt cho hả giận.
Người đang nằm ở đó là người bạn tốt nhất, là tri âm của Mục Phong Hành.
Nhưng cậu ta quá vô dụng, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn người bạn chí cốt của mình bị giết, mất mạng.
Cậu ta thật hận, hận mình vô tích sự, hận mình yếu hèn.
"Ta chết chắc?"
Khổng Kiệt mặc võ phục, tóc tung bay, miệng ngậm một cây rơm. Gã nhàn nhã trêu chọc: "Mục Phong Hành, nghe nói ngươi có tiếng ở lớp chín cao cấp lắm, ta không tin nên hôm nay ghé qua xem thế nào, hóa ra cũng chỉ thế thôi. Sao nào, có phải việc Cổ Tâm Nhã đến tìm làm ngươi xao xuyến rồi không?"
Khổng Kiệt kéo nữ tử xinh đẹp đang khóc nức nở bên cạnh mình tới rồi cười cợt: "Nghe đây Mục Phong Hành, Cổ Tâm Nhã đã bị ông đây chơi không biết bao nhiêu lần rồi, ngươi thích thì cứ nói một tiếng, ta sẽ tặng cô ta cho ngươi mà, có cần phải lén lén lút lút vậy không? Có thấy bẽ mặt khi bị ta bắt quả tang không?"
Những lời này làm Mục Phong Hành giận điên lên.
Cổ Tâm Nhã vốn là người yêu của cậu ta, còn Khổng Kiệt là bạn thân của cậu ta. Có lần ba người cùng nhau đi rèn luyện thì vô tình thấy một di tích cổ, lấy được thánh đan, ngặt nỗi chỉ có hai viên.
Mục Phong Hành nhường thánh đan cho hai người chứ không lấy.
Vì thiên phú của cậu ta mạnh hơn họ, cậu ta mong bạn thân và người mình yêu có thể trở nên mạnh hơn.
Ngờ đâu sau khi hai người họ dùng thánh đan, không chỉ thiên phú tiến xa vượt bậc mà thực lực cũng tăng lên từng bước.
Kết quả là, Khổng Kiệt trở thành cao thủ trên long bảng, còn Cổ Tâm Nhã bị hiếp bức, bị người từng là bạn chí cốt của cậu ta cướp đi.
Từ đó, Mục Phong Hành sa sút tinh thần, vùi mình trong lớp chín sơ cấp. Sau này Hoàng Lạp mới trở thành người bạn thân của cậu ta.
Chương 323: Còn cầm kiếm được không?
Hôm nay Cổ Tâm Nhã đến gặp cậu ta để kể nỗi khổ của mình nhưng bị Khổng Kiệt tình cờ phát hiện. Gã không nói lấy một lời thuận tai nào, cứ thế ra tay giết người.
Từ khi có được tư cách là đệ tử có tên trên long bảng, Khổng Kiệt không còn xem nội quy của học viện ra gì nữa.
"Mục Phong Hành, hôm nay ta đánh gãy hai tay ngươi thôi đã là nhân từ rồi đấy. Nói cho ngươi nghe, nữ nhân ngươi quý trọng chỉ là món đồ chơi của ta thôi. Chơi chán rồi, ta có thể vứt bỏ, ném cho người khác chơi. Tâm trạng của ngươi đang thế nào, nói cho ta nghe xem?"
Phù phù...
Mục Phong Hành thở hổn hển, máu trong miệng chảy xuống. Mục Vỹ đang đi đến khu phòng học ở dưới thì bị một giọt máu nhỏ lên má.
"Máu..."
Hắn lau vết máu trên mặt rồi khẽ mỉm cười: "Xem ra hôm nay phải đổ máu rồi".
Dứt lời, Mục Vỹ tung người bay thẳng lên lầu trên.
Vù...
Tiếng kêu xé gió vang lên, Mục Vỹ đã đứng trước cửa phòng học lớp chín.
"Thầy Mục!"
"Thầy Mục!"
Thấy Mục Vỹ xuất hiện, cả lớp chín xôn xao tiếng thét đầy căm phẫn.
Họ cực kỳ phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì, thực lực không cao mà ra ngoài chỉ là chịu chết mà thôi, chưa kể họ vốn không đi ra ngoài được.
"Ối chà chà, ngươi là Mục Vỹ đấy à?"
Khổng Kiệt thấy Mục Vỹ đã đến thì cười đểu cáng.
"Ta còn tưởng là có ba đầu sáu tay cơ, hóa ra cũng một cái mũi, một đôi mắt thôi. Hừ!"
Gã vừa nhìn Mục Vỹ vừa vuốt mông Cổ Tâm Nhã một cái, khinh thường nói.
"Ngươi là Khổng Kiệt?"
"Không sai!"
"Đứng thứ 28 trên long bảng?"
"Ngươi nắm bắt thông tin đấy!"
"Tốt lắm!"
Mục Vỹ nhìn Khổng Kiệt đang ngồi yên, lại gần.
"Thầy Mục..."
Khổng Kiệt là cao thủ long bảng có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, những đòn tấn công của gã còn tàn nhẫn hơn cả Ngạn Vân Ngọc. Mục Vỹ đi qua không không như thế rất dễ bị đánh bất ngờ.
"Ngươi..."
Thấy Mục Vỹ đi tới, Khổng Kiệt vừa định lên tiếng thì đột nhiên phát hiện tay mình không thể động đậy chút nào.
Không phải không muốn làm mà là làm không được.
"Lực linh... lực linh..."
Khổng Kiệt làm cách nào cũng không thể nói ra chữ cuối cùng.
"Lực linh hồn đúng không?"
Mục Vỹ cúi người kề bên tai gã, tủm tỉm bảo: "Ta mà dùng lực linh hồn để giết Ngạn Vân Ngọc là giết hắn dễ như giết một con chó rồi. Sao ngươi chẳng tinh mắt thế hả?"
"Ta, ta là đệ tử, đệ tử long bảng, ngươi dám giết ta?"
"Đệ tử long bảng? Viện phó ta cũng dám giết chứ đừng nói là một đệ tử long bảng như ngươi".
Giọng nói của Mục Vỹ càng lúc càng lạnh, hắn trầm giọng quát: "Nói, ai kêu ngươi tới?"
Giờ phút này, Khổng Kiệt hoàn toàn không thể nhúc nhích, nỗi sợ chết quá lớn bao trùm cả tâm trí làm gã lắp bắp trả lời: "Cổ... Cổ Minh!"
Cổ Minh là cao thủ thứ mười trên long bảng!
"Được, được lắm. Vậy giờ chúng ta chơi một trò chơi nhé".
Giọng Mục Vỹ lạnh ngắt.
"Sao còn chưa đặt Mục Phong Hành xuống?"
"Vâng!"
Mặc dù các học trò lớp chín không hiểu vì sao Khổng Kiệt mới rồi còn huênh hoang đầy bạo lực nay lại ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên ghế, không dám hó hé gì.
Nhưng họ biết rằng, Mục Vỹ đã đến thì không còn vấn đề gì đáng lo nữa.
"Gãy hai tay rồi còn cầm kiếm được không?"
"Được chứ!"
Mục Phong Hành nhếch môi, gượng đứng thẳng lên.
"Giỏi. Hôm nay chúng ta sẽ làm một chuyện còn điên hơn cho những kẻ luôn nhắm vào lớp chín chúng ta thấy, ai dám chọc vào học trò của ta, chọc vào Mục Vỹ này thì muốn chết cũng không được".
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?"
Khổng Kiệt thấy Mục Phong Hành cầm kiếm với cánh tay mềm oặt, loạng choạng bước từng bước tới thì gần như khóc ra.
"Tha cho ta, tha cho ta! Ta là bạn chí cốt của ngươi mà Mục Phong Hành! Ta chưa từng chạm vào Cổ Tâm Nhã! Do Cổ Minh cả, do Cổ Minh bắt ta làm vậy!”
"Câm miệng!"
Cổ Tâm Nhã trông nhu nhược đến nỗi tưởng chừng ai cũng có thể lấn lướt kia bất chợt rít gào, mặt lạnh như tiền.
"Cô kêu ta câm miệng? Dựa vào đâu mà cô bắt ta câm miệng! Khổng Kiệt ta hy sinh nhiều thứ vì huynh muội nhà cô như thế mà cô bắt ta câm miệng? Mẹ nó cô còn lương tâm không?"
Vút...
Khổng Kiệt vừa nói xong thì một vật thể bay vút qua không khí.
Ba ngân châm xuyên qua không khí đâm xuống.
Chương 324: Đệ muốn làm gì cứ làm
"Muốn giết người trước mặt ta à, giỏi quá nhỉ!"
Ba ngân châm lao qua trước mặt Mục Vỹ, chưa kịp đâm trúng Khổng Kiệt đã bị hắn cản lại.
"Hai huynh muội cô cũng gan lắm, dám ra tay giết người diệt khẩu?", Mục Vỹ cười khẩy nhìn Cổ Tâm Nhã.
Hắn xoay người nhìn Khổng Kiệt rồi lạnh lùng dọa dẫm: "Bây giờ, ngươi hãy dùng hết sức nói thật to chuyện ngươi biết ra ba lần đi. Có thể ta sẽ tha ngươi một mạng đấy".
"Ta nói, ta nói!"
"Huynh muội Cổ Minh và Cổ Tâm Nhã rắp tâm hại Mục Phong Hành!"
"Huynh muội Cổ Minh và Cổ Tâm Nhã..."
Khổng Kiệt gần như dùng hết sức bình sinh hét thật to.
Giọng lớn đến điếc tai.
Toàn bộ Lôi Phong Viện tức thì trở nên náo động.
Tin tức này đúng là kinh thiên động địa!
"Khổng Kiệt, đồ vô dụng!"
"Đừng nôn nóng, đến lượt ngươi nhanh thôi!"
Mục Vỹ bật cười giễu cợt rồi nói với Mục Phong Hành: "Đệ đệ giỏi của ta, đệ muốn làm gì cứ làm!"
"Vâng!"
Mục Phong Hành lúc này cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng Mục Vỹ biết dưới vẻ thản nhiên ấy là cơn phẫn nộ điên tiết!
Á...
Một tiếng hét thảm thiết thình lình vang lên khắp dãy phòng học.
"Mục Vỹ, tên khốn kiếp nhà ngươi, không phải ngươi đã nói sẽ tha cho ta sao?"
"Gì? Đúng là ta sẽ tha cho ngươi, nhưng ta có hứa giùm đệ đệ ta đâu!", Mục Vỹ khoát tay, tỏ ra cạn lời.
"Á!"
Lại một tiếng la đau đớn.
Mục Phong Hành bị gãy tay, có thể tạm thời cầm kiếm đã là kỳ tích rồi, thế nhưng thanh kiếm cậu ta cầm lại nặng tựa ngàn cân.
Thế nên mỗi một lần mũi kiếm chầm chậm đâm vào người Khổng Kiệt không khác gì đang phi lê cá.
Dần dần, trên cơ thể Khổng Kiệt ngày càng có nhiều vết chém, sâu hơn, kinh khủng hơn.
Tiếng la của gã cũng yếu dần.
"Yên tâm, tiếp theo đến phiên cô!", Mục Vỹ nhìn Cổ Tâm Nhã, ôn hòa nói.
Nhưng trong lòng hắn đang giận dữ muốn chết.
Cổ Minh!
Với tư cách là cao thủ đứng thứ 10 trên long bảng, chắc chắn Cổ Minh này là một đệ tử quyền cao chức trọng trong nhà họ Cổ.
Việc hắn ta bất ngờ ra tay với Mục Phong Hành như thế không đơn giản chỉ là tranh chấp giữa các học trò, mà đằng sau còn dính dáng đến ân oán tình thù giữa hai gia tộc lớn.
Mục Vỹ luôn biết mối quan hệ giữa nhà họ Cổ và nhà họ Mục xưa nay không hòa thuận, Cổ Minh ra tay với Mục Phong Hành khác nào tát vào mặt Mục Vỹ hắn. Quá rõ ẩn ý trong đó rồi.
Không đời nào Cổ Minh dám ngang nhiên làm vậy, lại còn chọn ngay thời điểm nhạy cảm thế này, trừ khi Cổ Minh là kẻ ngu ngốc.
Tất cả mọi thứ đều nói lên nhà họ Cổ đã gửi thư khiêu chiến đến nhà họ Mục.
Chính xác hơn, là tuyên chiến!
Lời tuyên chiến này làm Mục Vỹ hiểu sâu sắc một điều, rằng những mưu mô đối đầu với nhau trong thầm lặng của năm gia tộc lớn hoàn toàn không đơn giản và sóng yên biển lặng như bề ngoài.
Chẳng qua người ta đã vác mặt tới thì hắn cũng không chùn bước đâu.
Mục Phong Hành từ từ chém từng nhát kiếm lên cơ thể Khổng Kiệt, tay không cầm kiếm được thì dùng miệng cắn. Cậu ta liên tục để lại những vết chém chằng chịt khắp nơi trên người Khổng Kiệt.
Cuối cùng, giọng của gã ngày càng nhỏ dần rồi tắt lịm.
Hình ảnh toàn thân Khổng Kiệt đầy rẫy vết kiếm làm cho những người vây xem kinh hồn bạt vía.
Chết kiểu này quá thảm.
Nhưng nhớ lại sự độc ác và ngang ngược của Khổng Kiệt trước đây, các học trò lớp chín đều thấy chưa hả giận.
"Tiếp theo đến cô!"
Mục Vỹ quay lại nhìn Cổ Tâm Nhã, mỉm cười nói thật dửng dưng.
Người ta đã đến tận lớp mà lên mặt, hắn còn chưa chịu đáp trả thì yếu hèn không còn gì để nói rồi.
Người thứ nhất là Khổng Kiệt, người thứ hai chính là Cổ Tâm Nhã.
Rõ ràng Cổ Tâm Nhã này cùng một giuộc với Khổng Kiệt, cùng gã tới đây diễn một vở kịch lâm li bi đát.
Vở kịch bi tình này khiến Mục Phong Hành mất đi bạn chí cốt - điều mà cậu ta không chấp nhận nổi, đồng thời cũng làm cậu ta nhận ra con người thật của Khổng Kiệt và Cổ Tâm Nhã!
"Cổ Minh, hành động của ngươi hôm nay là sơ xuất lớn nhất của ngươi. Ngươi tính toán rất kỹ lưỡng, nhưng gặp phải ta thì tất cả đều thành mây bay thôi".
Dứt lời, Mục Vỹ dùng lực linh hồn bọc lấy toàn thân Cổ Tâm Nhã. Cô ta dần thấy khó thở.
"Mục Vỹ, ngươi dám động vào muội ấy, ta sẽ khiến ngươi chết không nơi chôn thân".
Một giọng nói tàn khốc vang lên, một bóng người trước khu phòng học chớp nhoáng lại gần.
Người này mặc trường bào màu tím, khuôn mặt trắng hếu âm u đến lạ lùng, đôi mắt phượng dịu êm như nước, toàn thân toát lên sự vô cảm như vừa bước ra từ nghĩa trang.
"Xuất hiện như một xác chết thế này ngầu lắm hả?"
Lời đùa cợt của Mục Vỹ làm khuôn mặt Cổ Minh càng u ám hơn.
"Thả muội muội ta ra!"
"Thả muội muội ngươi ra sao? Ngươi nghĩ có thể không? Ngươi đã động đến đệ đệ của ta rồi mà còn đòi ta thả muội muội của ngươi ra sao?"
"Câm miệng!"
Cổ Minh đanh mặt, sát khí ngập trời.
"Câm miệng? Hôm nay ngươi giật dây Cổ Tâm Nhã và Khổng Kiệt đến lớp chín của ta kiếm chuyện, đánh gãy hai tay đệ đệ ta, ta chữa trị cho nó cũng phải tốn tiền, còn có một người bị giết rồi đây này. Ngươi một câu xong là xong hả?"
"Ngươi muốn gì?"
"Mười triệu linh thạch trung phẩm!"
Chương 325: Người giám sát long bảng
Cổ Minh nghe câu nói đanh thép của Mục Vỹ thì biến sắc, quát: "Sao ngươi không ăn cướp luôn đi?"
"Ta cũng muốn ăn cướp lắm mà không được, giờ đã có ngươi tự vác xác đến cho ta cướp rồi còn gì?"
"Được, ta cho ngươi!"
Phập...
Nhưng Cổ Minh vừa chấp nhận thì có tiếng phập phát ra từ bên kia. Bụng Cổ Tâm Nhã giàn giụa máu. Một thanh kiếm đâm qua người Cổ Tâm Nhã, lấy mạng cô ta.
"Mười triệu linh thạch trung phẩm đền được mạng con khốn nhà cô, nhưng không đền nổi mạng của Hoàng Lạp".
Mục Phong Hành lên tiếng. Cậu ta thả kiếm xuống đất, nhìn Cổ Tâm Nhã lạnh giọng nói: "Đáng lẽ ngay từ đầu ta nên nhận ra sự kinh tởm của cô và cậu ta mới phải".
Khi đâm kiếm vào người Cổ Tâm Nhã, nét mặt Mục Phong Hành đáng sợ đến tận cùng.
Mục Vỹ lắc đầu ngao ngán nhìn cậu ta.
"Xin lỗi nhá, ta vốn muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi nhưng có vẻ đệ đệ ta không đồng ý rồi. Xin lỗi rất nhiều".
"Tâm Nhã..."
Cổ Minh nhìn thi thể trên mặt đất, đôi mắt thoáng chốc đỏ như máu, người run bần bật.
Đó là muội muội mà hắn ta thương yêu nhất.
"Mục Vỹ, Mục Phong Hành, các ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi".
Cổ Minh cúi người, làn da vốn đã trắng như xác chết trở nên tái nhợt hơn, thấy rõ cả mạch máu.
Vù vù...
Bất chợt tiếng gió thổi vang lên trước khu phòng học, một bóng dáng lao tới thật nhanh như tia chớp.
"Có chuyện gì vậy?"
Kẻ đó dừng lại, thấy dưới đất có mấy xác chết thì mở miệng hỏi.
Người vừa đến mặc y sam màu đen, khuôn mặt điển trai, từng cử chỉ đều khiến người ta thấy khí chất xuất trần, ung dung.
"Ngươi là ai?"
"Ha ha, lần đầu gặp thầy Mục, tại hạ là người giám sát long bảng - Lâm Tiêu Thiên".
Lâm Tiêu Thiên vừa nói xong thì toàn bộ đám đông vây xem như ong vỡ tổ.
Người giám sát long bảng như Lâm Tiêu Thiên e rằng chỉ có viện trưởng của bảy đại viện và một số lão quái vật trong học viện mới mạnh hơn y.
Điều quan trọng nhất là, Lâm Tiêu Thiên còn rất trẻ.
Bốn từ tuổi trẻ tài cao hoàn toàn không đủ để hình dung y.
Nếu nói các thiên tài trên long bảng đều là yêu nghiệt, thì người giám sát long bảng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
"Lâm đại đại, huynh tới đúng lúc lắm, Mục Phong Hành dám giết hai đệ tử long bảng là Khổng Kiệt và Cổ Tâm Nhã, mong Lâm đại đại phạt tử hình cho".
Cổ Minh thấy Lâm Tiêu Thiên đến lập tức lên tiếng.
"Không không không, thủ phạm là Mục Vỹ ta, ngươi cứ bắt ta đi Lâm Tiêu Thiên!"
"Ha ha... Thầy Mục nói đùa, đại sư Hồng Trần, đại sư Mạt Khánh Thiên, đại sư Mạt Vấn và kiếm khách Tử Dạ tiên sinh đã nói rồi, thầy Mục từ ngày vào học viện Thất Hiền dạy học đã có địa vị không thua gì người giám sát long bảng như ta, muốn trị tội thầy cũng không đến phiên Lâm Tiêu Thiên ta đâu".
Sao cơ!
Những lời của Lâm Tiêu Thiên làm Cổ Minh đanh mặt.
"Lâm đại đại, huynh nói vớ vẩn gì thế? Sao ta không biết có chuyện này?"
Cổ Minh là đệ tử nằm trong tốp mười của long bảng, lại còn là đệ tử hạt nhân của nhà họ Cổ, trong học viện Thất Hiền có gì là hắn ta biết ngay.
Thế mà hắn ta chẳng nghe được gì về chuyện này cả.
"Nói vớ vẩn?"
Nét mặt Lâm Tiêu Thiên thay đổi, y tung một chưởng ra.
"Phịch!", Cổ Minh không thể phản kháng nổi, trúng chiêu Lâm Tiêu Thiên ngay lập tức. Mặt mày hắn ta trắng tái, miệng rên rỉ nôn ra máu, hắn ta nằm sấp trên mặt đất.
"Sáu đại trưởng lão Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn, Hồng Trần, Trương Tử Hào, Mục Thanh Vũ, Tiêu Chiến Thiên đã thống nhất với nhau, ta phải báo cáo chuyện này với ngươi nữa à Cổ Minh!"
Thấy Lâm Tiêu Thiên tức giận, Cổ Minh sợ hãi cúi đầu.
Hắn ta có xuất sắc đến đâu, tài giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ được cái mác cao thủ long bảng, trong khi Lâm Tiêu Thiên còn trẻ mà đã ngồi trên cương vị giám sát long bảng, quyền lực lớn không tưởng.
Lúc này, dù Lâm Tiêu Thiên giết hắn ta thì nhà họ Cổ cũng chẳng thể nói gì được.
"Biến!"
Lâm Tiêu Thiên quát tháo Cổ Minh với giọng điệu gay gắt.
"Vâng!"
Cổ Minh ôm xác Cổ Tâm Nhã lên rồi xoay người rời đi.
"Khoan đã, mang xác thằng rác rưởi này luôn đi!", Mục Vỹ yêu cầu.
"Ngươi..."
"Mang đi!"
Lâm Tiêu Thiên cũng ra lệnh làm Cổ Minh lạnh mặt, hắn ta kéo thi thể Khổng Kiệt lên rồi rời khỏi đây.
"Mục Vỹ, ngày nào đó ta sẽ trả lại mối sỉ nhục hôm nay gấp trăm lần!"
Đương nhiên Mục Vỹ cũng biết Cổ Minh hận mình đến phát điên, có điều việc gì nên tới rồi cũng tới thôi.
"Thầy Mục, gây rắc rối cho thầy rồi".
Lâm Tiêu Thiên chắp tay áy náy nói: "Mấy đứa trên long bảng toàn khó quản lý nên ta trông chừng chúng cũng sầu não lắm, mong thầy Mục cứu ta với!"
Cứu?
Chờ đã nào!
Mục Vỹ ngu người.
Câu này có ý gì đây? Chẳng nhẽ muốn hắn làm người giám sát long bảng?
"Ha ha... Lâm huynh nói đùa, quản lý long bảng mà chưa đến cảnh giới Thông Thần thì sao trị đám yêu nghiệt kia được. Ta không được đâu".
"Thầy Mục có thể khiến cao thủ đã mở đến huyệt Phong Trì của tầng thứ tám không đáp trả nổi một đòn, thực lực của thầy cũng đã tiến triển nhiều sau trận đấu lần trước rồi. Đôi lúc chỉ nhìn vào cảnh giới thôi thì không thể đoán ra được sức mạnh chân chính của một võ giả mà, không phải sao?"