-
Chương 3: Bánh bao súp ( 2 )
Căn hộ 202 nhà bếp và những phòng khác chung nhau, chỉ có 28 m². Năm đó ông ngoại Đường Phương dùng hai thỏi vàng mua lại, làm khuê phòng cho bà Phương Thụ Nhân, cũng là nơi Đường Phương lớn lên từ nhỏ, bây giờ là phòng chứa đồ.
Đèn sáng, Đường Phương dẫm lên một đống rèm cũ, bước không nổi nữa, trong phòng chất đầy đồ dùng cũ trong nhà, mùi tro bụi ẩm ướt đập vào mặt. Một bồn cầu trí tuệ nhân tạo bên canh tủ, toét miệng cười với Đường Phương.
"Cha! Cha giữ lại cái bồn cầu này làm gì thế?" Đường Phương có chút muốn ngã lịm rồi.
"Ngộ nhỡ khách trọ muốn mang đồ của mình đi, chẳng phải cái này sẽ có tác dụng sao? Cha cũng đã tiêu độc ba lần, sạch sẽ cũng chỉ đến thế mà thôi." Ông Đường Tư Thành cảm khái: "Hay là mang bồn cầu nhập khẩu Nhật Bản mẹ con mang về, còn chỉnh được cả nhiệt độ nữa."
"Cha thật sự là em gái yêu bồn cầu..." Đường Phương quyết định: "Nếu thật sự không được, thì con ở gian phòng này."
"Nói linh tinh!" Ông Đường Tư Thành lại càng hoảng sợ: "Buồng vệ sinh đều không có, ở như thế nào? Con chờ một chút, qua mấy ngày nữa khách trọ không giao tiền thuê nhà cha sẽ báo cảnh sát."
"Ha ha. Cảnh sát ư? Ngộ nhỡ mẹ biết thì làm sao bây giờ?"
"Đừng nóng vội, còn phải nghĩ cách."
Hai cha con lộn trở lại dưới lầu, gặp được người môi giới bất động sản mặc âu phục đen.
"Ông Đường, cô Đường, xin lỗi. Tôi đã đến rất nhiều lần, nhưng không gặp được khách thuê." Anh ta còn sầu muộn hơn so với ông Đường Tư Thành: "Tôi cũng đã hỏi bộ phận pháp lý công ty, hiện tại không vào ở được, khách thuê còn tiền đăt cọc, cũng không thiếu nợ thuê, phải chờ một chút. Tốt nhất có công an ra mặt mới chuyển được vào."
Không đợi Đường Phương mở miệng, anh ta lại vẻ mặt thành khẩn khuyên bảo: "Nhưng mà ông Đường, chúng tôi có một khách nhìn trúng chỗ này, muốn thuê phòng 102 mở phòng trà, đưa ra giá rất cao. Tiền thuê có thể lên đến mười nghìn, thanh toán theo từng năm, sẵn sàng ký dài hạn, ông có muốn cân nhắc chút hay không?"
Ông Đường Tư Thành liên tục lắc đầu, anh ta vẫn kiên trì. Đường Phương trao đổi số điện thoại di động với anh ta: "Cha tôi lớn tuổi, ông cụ chạy tới chạy lui quá cực khổ, chuyện phòng ở tìm tôi là được rồi. Thôn Vũ Cốc không cho phép dùng phòng kinh doanh, anh cũng đừng phí tâm."
"Vâng, làm phiền chị Đường rồi, thuận tiện thêm wechat chứ?"
"Không quá tiện, có việc cứ gọi điện thoại." Đường Phương nhìn kỹ đối phương, cũng tầm hai bảy hai tám, dựa vào cái gì gọi cô là chị chứ.
Đuổi anh ta đi, Đường Phương tìm số của người mở khoá hai tư giờ, hẹn đến mở khóa.
"Đường Đường, con muốn làm gì vậy?"
"Vào xem."
"Không tốt đâu. Tự ý xông vào nhà dân..."
"Đó là chỗ ở của con. Hoặc là con gọi cho 110 nói nghi ngờ khách thuê xảy ra chuyện?"
"Càng không tốt! Không phải không có mùi lạ sao?"
Đường Phương thở dài, nhắc nhở ông cụ đồng chí giác ngộ cao: "Đã lâu không gặp thì sao? Chúng ta kịp thời làm quần chúng báo án á?"
Ông Đường Tư Thành im lặng, lại nghĩ tới một chuyện: "Con cho môi giới dãy số kia, nhớ kĩ số không biết thì đừng tiếp, tất cả đều sẽ hỏi con có muốn bán hay mua nhà không đấy. Còn sẽ có cả bên Hải Nam gọi tới, vừa nghe sẽ bị trừ rất nhiều tiền điện thoại."
Đường Phương gật đầu, cô đã từng nghe Lâm Tử Quân nhắc đến, tin tức từ khách hàng có thể thu lợi từ nhiều phía, có thể bán hơn vạn lần, tuyệt đối là lãi ròng.
Người mở khoá vừa nhiệt tình vừa sảng khoái, kiêu ngạo nói cho Đường Phương, loại khóa cũ này một phút anh ta có thể mở ra, tuyệt đối không phá hư tâm khóa.
Chưa đến một phút, cửa phòng 102 đã thất thủ. Đường Phương và ông Đường Tư Thành hai mặt nhìn nhau.
Đưa mắt nhìn bóng lưng người mở khóa, ông Đường Tư Thành lẩm bẩm một câu: "Muốn chết à, trách không được ăn trộm tùy tiện vào. Con nhớ phải đổi sang khoá mật mã vân tay đấy." Vừa phàn nàn vừa trả 120 tệ, đáng lẽ là khách thuê phải trả.
Đường Phương vừa đóng cửa lại, lại nghe thấy ông Đường Tư Thành hô lên: "Này, xin hỏi có người ở đây không? Tôi là ông Đường chủ nhà."
Đường Phương phụt cười ra tiếng: "Cha, trước đó nạy khóa cha không hỏi hiện tại mới hỏi?"
Lạch cạch, phòng 102 sáng lên.
Đường Phương cũng không nhúc nhích.
Trong phòng trắng xoá sạch sẽ, gần như không nhìn ra dấu vết có người ở.
Đường Phương liếc phòng bếp theo kiến trúc mở lò nướng s-meg màu bạc, máy rửa chén, còn có tủ lạnh cửa đơn phục cổ. Bàn lát đá cẩm thạch trắng, hai chiếc ghế dựa màu trắng chair-one (*) yên lặng đứng yên, đường cong chạm rỗng trên ghế giao nhau được ngọn đèn phản chiếu trên mặt đất, hiện đại như xuyên qua gần trăm năm ánh sáng, vỗ về từng tấc da thịt sàn nhà bóng loáng trơn bóng.
Ông Đường Tư Thành chấn động: "Sao khách thuê lại phá tường! Lúc ấy chỉ nói là trát tường thay đổi một chút thôi mà. Trách không được người cũng biến mất, cậu ta gây ra họa lớn rồi!"
Đường Phương thở dài: "Anh ta có bệnh."
Bệnh còn không nhẹ, nộp mười hai nghìn tiền thuê môt tháng, lại tiêu một trăm nghìn đại dương cho phòng bếp nhà người ta. Dù chỉ sống một ngày, cũng không chịu chấp nhận bất kỳ một chi tiết thừa thãi nào. Đường Phương vô cùng có cảm tình đối với người bệnh này.
Cô là người yêu thích nấu ăn, đây là Dream Kitchen của cô. Ở trong nhà cô, lại không phải của cô.
Chiếc bàn ăn bằng gỗ tếch tầm 2m vô cùng đẹp mắt, cô chắc chắn cũng huỷ đi bức tường kia.
Nghĩ đến khách thuê đi rồi phòng102 bị đánh về nguyên hình, tim Đường Phương đều nhỏ máu.
Xác nhận qua trong phòng không có người cũng không có thi thể, hai cha con cẩn thận đi ra ngoài khoá lại cửa.
Đường Phương cầm điện thoại của cha, nhắn số điên thoại và wechat của mình cho khách thuê.
Ông Đường Tư Thành dậm chân: "Tai sao chúng ta phải giao tiền lắp đặt thiết bị cho cậu ta? Cậu ta tự tiện trái với điều ước hủy tường lắp đặt thiết bị, may mà không có người báo cáo, con có biết kiến trúc lịch sử ưu tú không thể dùng loạn, chẳng những phải khôi phục nguyên dạng còn bị phạt tiền."
Đường Phương thở dài, phòng ở bị hủy tường còn sửa chữa qua, công nhân điện nước thợ hồ tối thiểu ra ra vào vào hai ba tháng, ông cụ nhà mình lại hoàn toàn không biết gì cả chỉ để ý thu tiền thuê, tâm thực rộng rãi.
"Không bỏ được con sao bắt được sói, nhìn anh ta cũng là người có tiền nói không chừng sẽ bỏ ra đấy. Ngày mai con sẽ đi hỏi cục quản lý bất động sản và khu phố một chút xem có phê duyệt hồ sơ lắp đặt thiết bị hay không." Đường Phương trong lòng biết rõ một khi liên lụy tới chuyện thế tục rườm rà, là không trông cậy được vào cụ nhà.
Cửa sắt cót két một tiếng, một đôi tình nhân trẻ tuổi nói chuyện đi đến. Hai bên đều sững sờ, cẩn thận liếc nhau, khẽ gật đầu, Đường Phương nghiêng người để cho bọn họ đi trước.
Ra cửa, bên ngoài cửa sắt có hai chiếc xe đạp trắng ngừng lại.
“Hiện tại tuổi trẻ thât có tố chất. Rõ ràng xe đạp công công không được phép tiến vào ngõ.” Ông Đường Tư Thành lắc đầu, “Bảo an cũng mặc kệ, mỗi người đều làm như vây còn ra thể thống gì?”
Đường Phương quét mã lái xe: "Cha đừng có phủ định toàn bộ người trẻ bọn con, đúng lúc tiện cho chúng ta cưỡi đi Phú Xuân."
Hai cha con đi đến cửa ngõ, bảo an ngăn bọn họ lại ngôn từ nghĩa chính: "Đã nói bao nhiêu lần? Xe đạp công cộng không thể đi vào, có chút tố chất được không nào?"
Ông Đường Tư Thành đỏ mặt tía tai tức giận: "Cũng không phải chúng tôi cưỡi vào —— "
Bảo an không kiên nhẫn phất tay để cho ông đi nhanh lên: "Lần sau chú ý."
Ông Đường Tư Thành nén một bụng khí, nhanh chóng đi. Đường Phương vừa đạp xe vừa cười, có giọt mưa từ trên cành cây rơi vào bên trong cổ cô, mát lạnh, ông Đường Tư Thành đi phía trước còn kẹp điếu thuốc Trung Hoa lắc tới lắc lui.
***
Thùng nhựa ở cửa Phú Xuân cắm đủ loại ô, nước đọng kéo dài từ cửa vào bên trong. Nhân viên mặc đồng phục ở cửa khom người vừa lau nhà vừa hô: "Xin tránh đường, xin tránh đường."
Hai cha con xếp hàng cuối cùng nhường đường. Một đôi vợ chồng dắt lấy đứa con trai, trực tiếp lách vào phía trước ông Đường Tư Thành. Túi trên tay ông rơi xuống đất, sợ bị người dẫm lên thuốc lá, ông vội xoay người lại nhặt.
Đường Phương vượt lên trước nhặt túi, nhét vào trong tay ông, tiến lên vỗ người đàn ông kia: "Xin lỗi, hai vị đụng vào người không nói tiếng xin lỗi, còn muốn chen ngang?" Cô là điển hình tung hoành bên ngoài ổ, giọng nói thanh thúy vang dội chính khí nghiêm nghị.
Người đàn ông đeo kính mắt quay đầu, liếc Đường Phương, hờ hững quay lại nhìn menu trên tường, hơi nóng làm cho kính mơ hồ khiến anh ta như xem giấy trắng.
Cậu bé con sợ hãi ngẩng đầu, giữ chặt góc áo người phụ nữ nhút nhát sợ hãi ré lên "Mẹ".
"Không được làm ồn! Phiền chết mất, không rảnh." Người phụ nữ không kiên nhẫn ngẩng đầu lên lườm Đường Phương."Đồ nông dân thật đáng ghét."
“Úi chà, hoá ra là người Thượng Hải à, nói cái gì khinh thường chúng tôi nông dân nghe không hiểu?" Lông mày Đường Phương nhướn lên đổi thành hình thức mở súng: "Cảm ơn nhà anh chị! Giúp đỡ chút đạo lý được không. Có con trẻ ở đây mà không thấy mất mặt! Còn nói nông dân đáng ghét, có đạo lý hay không cơ chứ?”
Môt cụ bà bên cạnh nhỏ giọng hát đệm: "Đã chen ngang lại còn phách lối."
Mặt người phụ nữ đỏ lên. Người đàn ông đeo kính xoay người: "Làm gì thế? Gây rắc rối gì đấy? Cô muốn thế nào! "
Đường Phương hất cằm: "Đơn giản thôi, anh xin lỗi, ra đằng sau xếp hàng."
Người đàn ông hùng hổ: "Vẫn thích gây rối à? Coi chừng tôi đánh cô."
Đường Phương không tin anh ta dám ra tay, bật cười: "Anh thử xem." Ai đánh ai còn không biết đâu. Bá Vương ở thôn Vũ Cốc, trên địa bàn của mình phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ, thực sự coi cọp cái là mèo Kitty bắt nạt.
Có hai nhân viên phục vụ đi đến chỗ Đường Phương và người đàn ông: "Được rồi, đừng cãi nhau."
Ông Đường Tư Thành kéo Đường Phương lại: "Được rồi được rồi, đừng so đo với loại người này. Có xem tin tức không? Trong ngân hàng có người chen ngang, người ta muốn anh ta xếp hàng, anh ta dùng dao đâm chết người ta đấy."
Ở bên trong tiệm ăn có người ồn ào bật cười, mở miệng hát đệm cũng không ít.
Đường Phương liếc cụ nhà, thấy ông cũng không có ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khuôn mặt tràn đầy thành khẩn và lời nói tâm huyết, không khỏi cũng cười.
Người đàn ông xoay người mở miệng gọi món ăn. Thu ngân ngước khuôn mặt tròn núc ních lên: "Anh đến sau bọn họ, chờ một chút. Chú muốn ăn gì ạ?"
Ông Đường Tư Thành mừng rỡ: "À, cám ơn cám ơn, một lồng..."
Đường Phương cảnh giác đứng ở bên cạnh cha, trừng mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đeo kính, chuẩn bị bất cứ lúc nào đá vào đũng quần anh ta.
Người đàn ông thở hổn hển mấy tiếng, vội quay đầu kéo lấy vợ con ra cửa: "Không ăn nữa! Đụng phải quỷ rồi!"
Cũng không biết ai mới là quỷ! Đường Phương hừ một tiếng trong lỗ mũi, rất có cảm giác uy vũ toàn thắng.
Đèn sáng, Đường Phương dẫm lên một đống rèm cũ, bước không nổi nữa, trong phòng chất đầy đồ dùng cũ trong nhà, mùi tro bụi ẩm ướt đập vào mặt. Một bồn cầu trí tuệ nhân tạo bên canh tủ, toét miệng cười với Đường Phương.
"Cha! Cha giữ lại cái bồn cầu này làm gì thế?" Đường Phương có chút muốn ngã lịm rồi.
"Ngộ nhỡ khách trọ muốn mang đồ của mình đi, chẳng phải cái này sẽ có tác dụng sao? Cha cũng đã tiêu độc ba lần, sạch sẽ cũng chỉ đến thế mà thôi." Ông Đường Tư Thành cảm khái: "Hay là mang bồn cầu nhập khẩu Nhật Bản mẹ con mang về, còn chỉnh được cả nhiệt độ nữa."
"Cha thật sự là em gái yêu bồn cầu..." Đường Phương quyết định: "Nếu thật sự không được, thì con ở gian phòng này."
"Nói linh tinh!" Ông Đường Tư Thành lại càng hoảng sợ: "Buồng vệ sinh đều không có, ở như thế nào? Con chờ một chút, qua mấy ngày nữa khách trọ không giao tiền thuê nhà cha sẽ báo cảnh sát."
"Ha ha. Cảnh sát ư? Ngộ nhỡ mẹ biết thì làm sao bây giờ?"
"Đừng nóng vội, còn phải nghĩ cách."
Hai cha con lộn trở lại dưới lầu, gặp được người môi giới bất động sản mặc âu phục đen.
"Ông Đường, cô Đường, xin lỗi. Tôi đã đến rất nhiều lần, nhưng không gặp được khách thuê." Anh ta còn sầu muộn hơn so với ông Đường Tư Thành: "Tôi cũng đã hỏi bộ phận pháp lý công ty, hiện tại không vào ở được, khách thuê còn tiền đăt cọc, cũng không thiếu nợ thuê, phải chờ một chút. Tốt nhất có công an ra mặt mới chuyển được vào."
Không đợi Đường Phương mở miệng, anh ta lại vẻ mặt thành khẩn khuyên bảo: "Nhưng mà ông Đường, chúng tôi có một khách nhìn trúng chỗ này, muốn thuê phòng 102 mở phòng trà, đưa ra giá rất cao. Tiền thuê có thể lên đến mười nghìn, thanh toán theo từng năm, sẵn sàng ký dài hạn, ông có muốn cân nhắc chút hay không?"
Ông Đường Tư Thành liên tục lắc đầu, anh ta vẫn kiên trì. Đường Phương trao đổi số điện thoại di động với anh ta: "Cha tôi lớn tuổi, ông cụ chạy tới chạy lui quá cực khổ, chuyện phòng ở tìm tôi là được rồi. Thôn Vũ Cốc không cho phép dùng phòng kinh doanh, anh cũng đừng phí tâm."
"Vâng, làm phiền chị Đường rồi, thuận tiện thêm wechat chứ?"
"Không quá tiện, có việc cứ gọi điện thoại." Đường Phương nhìn kỹ đối phương, cũng tầm hai bảy hai tám, dựa vào cái gì gọi cô là chị chứ.
Đuổi anh ta đi, Đường Phương tìm số của người mở khoá hai tư giờ, hẹn đến mở khóa.
"Đường Đường, con muốn làm gì vậy?"
"Vào xem."
"Không tốt đâu. Tự ý xông vào nhà dân..."
"Đó là chỗ ở của con. Hoặc là con gọi cho 110 nói nghi ngờ khách thuê xảy ra chuyện?"
"Càng không tốt! Không phải không có mùi lạ sao?"
Đường Phương thở dài, nhắc nhở ông cụ đồng chí giác ngộ cao: "Đã lâu không gặp thì sao? Chúng ta kịp thời làm quần chúng báo án á?"
Ông Đường Tư Thành im lặng, lại nghĩ tới một chuyện: "Con cho môi giới dãy số kia, nhớ kĩ số không biết thì đừng tiếp, tất cả đều sẽ hỏi con có muốn bán hay mua nhà không đấy. Còn sẽ có cả bên Hải Nam gọi tới, vừa nghe sẽ bị trừ rất nhiều tiền điện thoại."
Đường Phương gật đầu, cô đã từng nghe Lâm Tử Quân nhắc đến, tin tức từ khách hàng có thể thu lợi từ nhiều phía, có thể bán hơn vạn lần, tuyệt đối là lãi ròng.
Người mở khoá vừa nhiệt tình vừa sảng khoái, kiêu ngạo nói cho Đường Phương, loại khóa cũ này một phút anh ta có thể mở ra, tuyệt đối không phá hư tâm khóa.
Chưa đến một phút, cửa phòng 102 đã thất thủ. Đường Phương và ông Đường Tư Thành hai mặt nhìn nhau.
Đưa mắt nhìn bóng lưng người mở khóa, ông Đường Tư Thành lẩm bẩm một câu: "Muốn chết à, trách không được ăn trộm tùy tiện vào. Con nhớ phải đổi sang khoá mật mã vân tay đấy." Vừa phàn nàn vừa trả 120 tệ, đáng lẽ là khách thuê phải trả.
Đường Phương vừa đóng cửa lại, lại nghe thấy ông Đường Tư Thành hô lên: "Này, xin hỏi có người ở đây không? Tôi là ông Đường chủ nhà."
Đường Phương phụt cười ra tiếng: "Cha, trước đó nạy khóa cha không hỏi hiện tại mới hỏi?"
Lạch cạch, phòng 102 sáng lên.
Đường Phương cũng không nhúc nhích.
Trong phòng trắng xoá sạch sẽ, gần như không nhìn ra dấu vết có người ở.
Đường Phương liếc phòng bếp theo kiến trúc mở lò nướng s-meg màu bạc, máy rửa chén, còn có tủ lạnh cửa đơn phục cổ. Bàn lát đá cẩm thạch trắng, hai chiếc ghế dựa màu trắng chair-one (*) yên lặng đứng yên, đường cong chạm rỗng trên ghế giao nhau được ngọn đèn phản chiếu trên mặt đất, hiện đại như xuyên qua gần trăm năm ánh sáng, vỗ về từng tấc da thịt sàn nhà bóng loáng trơn bóng.
Ông Đường Tư Thành chấn động: "Sao khách thuê lại phá tường! Lúc ấy chỉ nói là trát tường thay đổi một chút thôi mà. Trách không được người cũng biến mất, cậu ta gây ra họa lớn rồi!"
Đường Phương thở dài: "Anh ta có bệnh."
Bệnh còn không nhẹ, nộp mười hai nghìn tiền thuê môt tháng, lại tiêu một trăm nghìn đại dương cho phòng bếp nhà người ta. Dù chỉ sống một ngày, cũng không chịu chấp nhận bất kỳ một chi tiết thừa thãi nào. Đường Phương vô cùng có cảm tình đối với người bệnh này.
Cô là người yêu thích nấu ăn, đây là Dream Kitchen của cô. Ở trong nhà cô, lại không phải của cô.
Chiếc bàn ăn bằng gỗ tếch tầm 2m vô cùng đẹp mắt, cô chắc chắn cũng huỷ đi bức tường kia.
Nghĩ đến khách thuê đi rồi phòng102 bị đánh về nguyên hình, tim Đường Phương đều nhỏ máu.
Xác nhận qua trong phòng không có người cũng không có thi thể, hai cha con cẩn thận đi ra ngoài khoá lại cửa.
Đường Phương cầm điện thoại của cha, nhắn số điên thoại và wechat của mình cho khách thuê.
Ông Đường Tư Thành dậm chân: "Tai sao chúng ta phải giao tiền lắp đặt thiết bị cho cậu ta? Cậu ta tự tiện trái với điều ước hủy tường lắp đặt thiết bị, may mà không có người báo cáo, con có biết kiến trúc lịch sử ưu tú không thể dùng loạn, chẳng những phải khôi phục nguyên dạng còn bị phạt tiền."
Đường Phương thở dài, phòng ở bị hủy tường còn sửa chữa qua, công nhân điện nước thợ hồ tối thiểu ra ra vào vào hai ba tháng, ông cụ nhà mình lại hoàn toàn không biết gì cả chỉ để ý thu tiền thuê, tâm thực rộng rãi.
"Không bỏ được con sao bắt được sói, nhìn anh ta cũng là người có tiền nói không chừng sẽ bỏ ra đấy. Ngày mai con sẽ đi hỏi cục quản lý bất động sản và khu phố một chút xem có phê duyệt hồ sơ lắp đặt thiết bị hay không." Đường Phương trong lòng biết rõ một khi liên lụy tới chuyện thế tục rườm rà, là không trông cậy được vào cụ nhà.
Cửa sắt cót két một tiếng, một đôi tình nhân trẻ tuổi nói chuyện đi đến. Hai bên đều sững sờ, cẩn thận liếc nhau, khẽ gật đầu, Đường Phương nghiêng người để cho bọn họ đi trước.
Ra cửa, bên ngoài cửa sắt có hai chiếc xe đạp trắng ngừng lại.
“Hiện tại tuổi trẻ thât có tố chất. Rõ ràng xe đạp công công không được phép tiến vào ngõ.” Ông Đường Tư Thành lắc đầu, “Bảo an cũng mặc kệ, mỗi người đều làm như vây còn ra thể thống gì?”
Đường Phương quét mã lái xe: "Cha đừng có phủ định toàn bộ người trẻ bọn con, đúng lúc tiện cho chúng ta cưỡi đi Phú Xuân."
Hai cha con đi đến cửa ngõ, bảo an ngăn bọn họ lại ngôn từ nghĩa chính: "Đã nói bao nhiêu lần? Xe đạp công cộng không thể đi vào, có chút tố chất được không nào?"
Ông Đường Tư Thành đỏ mặt tía tai tức giận: "Cũng không phải chúng tôi cưỡi vào —— "
Bảo an không kiên nhẫn phất tay để cho ông đi nhanh lên: "Lần sau chú ý."
Ông Đường Tư Thành nén một bụng khí, nhanh chóng đi. Đường Phương vừa đạp xe vừa cười, có giọt mưa từ trên cành cây rơi vào bên trong cổ cô, mát lạnh, ông Đường Tư Thành đi phía trước còn kẹp điếu thuốc Trung Hoa lắc tới lắc lui.
***
Thùng nhựa ở cửa Phú Xuân cắm đủ loại ô, nước đọng kéo dài từ cửa vào bên trong. Nhân viên mặc đồng phục ở cửa khom người vừa lau nhà vừa hô: "Xin tránh đường, xin tránh đường."
Hai cha con xếp hàng cuối cùng nhường đường. Một đôi vợ chồng dắt lấy đứa con trai, trực tiếp lách vào phía trước ông Đường Tư Thành. Túi trên tay ông rơi xuống đất, sợ bị người dẫm lên thuốc lá, ông vội xoay người lại nhặt.
Đường Phương vượt lên trước nhặt túi, nhét vào trong tay ông, tiến lên vỗ người đàn ông kia: "Xin lỗi, hai vị đụng vào người không nói tiếng xin lỗi, còn muốn chen ngang?" Cô là điển hình tung hoành bên ngoài ổ, giọng nói thanh thúy vang dội chính khí nghiêm nghị.
Người đàn ông đeo kính mắt quay đầu, liếc Đường Phương, hờ hững quay lại nhìn menu trên tường, hơi nóng làm cho kính mơ hồ khiến anh ta như xem giấy trắng.
Cậu bé con sợ hãi ngẩng đầu, giữ chặt góc áo người phụ nữ nhút nhát sợ hãi ré lên "Mẹ".
"Không được làm ồn! Phiền chết mất, không rảnh." Người phụ nữ không kiên nhẫn ngẩng đầu lên lườm Đường Phương."Đồ nông dân thật đáng ghét."
“Úi chà, hoá ra là người Thượng Hải à, nói cái gì khinh thường chúng tôi nông dân nghe không hiểu?" Lông mày Đường Phương nhướn lên đổi thành hình thức mở súng: "Cảm ơn nhà anh chị! Giúp đỡ chút đạo lý được không. Có con trẻ ở đây mà không thấy mất mặt! Còn nói nông dân đáng ghét, có đạo lý hay không cơ chứ?”
Môt cụ bà bên cạnh nhỏ giọng hát đệm: "Đã chen ngang lại còn phách lối."
Mặt người phụ nữ đỏ lên. Người đàn ông đeo kính xoay người: "Làm gì thế? Gây rắc rối gì đấy? Cô muốn thế nào! "
Đường Phương hất cằm: "Đơn giản thôi, anh xin lỗi, ra đằng sau xếp hàng."
Người đàn ông hùng hổ: "Vẫn thích gây rối à? Coi chừng tôi đánh cô."
Đường Phương không tin anh ta dám ra tay, bật cười: "Anh thử xem." Ai đánh ai còn không biết đâu. Bá Vương ở thôn Vũ Cốc, trên địa bàn của mình phải cho anh ta biết thế nào là lễ độ, thực sự coi cọp cái là mèo Kitty bắt nạt.
Có hai nhân viên phục vụ đi đến chỗ Đường Phương và người đàn ông: "Được rồi, đừng cãi nhau."
Ông Đường Tư Thành kéo Đường Phương lại: "Được rồi được rồi, đừng so đo với loại người này. Có xem tin tức không? Trong ngân hàng có người chen ngang, người ta muốn anh ta xếp hàng, anh ta dùng dao đâm chết người ta đấy."
Ở bên trong tiệm ăn có người ồn ào bật cười, mở miệng hát đệm cũng không ít.
Đường Phương liếc cụ nhà, thấy ông cũng không có ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, khuôn mặt tràn đầy thành khẩn và lời nói tâm huyết, không khỏi cũng cười.
Người đàn ông xoay người mở miệng gọi món ăn. Thu ngân ngước khuôn mặt tròn núc ních lên: "Anh đến sau bọn họ, chờ một chút. Chú muốn ăn gì ạ?"
Ông Đường Tư Thành mừng rỡ: "À, cám ơn cám ơn, một lồng..."
Đường Phương cảnh giác đứng ở bên cạnh cha, trừng mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông đeo kính, chuẩn bị bất cứ lúc nào đá vào đũng quần anh ta.
Người đàn ông thở hổn hển mấy tiếng, vội quay đầu kéo lấy vợ con ra cửa: "Không ăn nữa! Đụng phải quỷ rồi!"
Cũng không biết ai mới là quỷ! Đường Phương hừ một tiếng trong lỗ mũi, rất có cảm giác uy vũ toàn thắng.
Bình luận facebook