• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Mùa xuân nhỏ ở thành lớn - Tiểu Mạch S (3 Viewers)

  • Chương 2: Bánh bao súp (1)

Đối với Đường Phương mà nói, mục tiêu cuối cùng của một người là trước ba mươi tuổi. Mà ba mươi tuổi đã từng cách cô xa không thể chạm hôm nay lửa đã sém lông mày.

Lâm Tử Quân mười bốn tuổi thời kỳ thanh xuân mắc chứng bệnh nóng nảy nói: "30 tuổi à! Quá dọa người rồi, già đáng sợ hơn so với chết, khó coi. Da sẽ nhăn nheo, ngực sẽ xệ xuống. Tớ sống đến 29 là đủ rồi. Đường Đường, tớ nhất định phải chết vào lúc tốt nhất đời này. Cậu thì sao?"

"Tớ cũng hiểu sống lâu như vậy không có ý nghĩa." Đường Phương nghĩ sâu tính kỹ có tình có nghĩa: "28, 29 tuổi có chút khó nghe. Nếu cậu tự sát tớ sẽ theo cùng. Nhưng thắt cổ nhảy lầu nằm trên đường ray đều rất khủng bố, gương mặt sẽ rối tinh rối mù, không tốt."

"Đúng! Chết cũng phải đẹp."

"Không bằng chúng ta cùng đi Nhật Bản, tìm rừng hoa anh đào, uống thứ gì đó vài giây đã mất đi tri giác."

"Ái chà chà, nghĩ đã thấy lãng mạn, cánh hoa chắc chắn sẽ bao phủ chúng ta. Đẹp mắt!"

Đường Phương suy nghĩ: "Trước khi chết tớ muốn đi viện bảo tàng nghệ thuật Ghibli xem Totoro."

"Tớ đi cùng cậu." Lâm Tử Quân do dự một chút: "Ngộ nhỡ nhìn Totoro tớ không nỡ thì làm sao bây giờ..."

"Aiz, có muốn xem “Totoro” không? Thái hậu cho tớ rất nhiều ảnh của Hayao Miyazaki. Bà đi Ghibli, ba tháng nữa lại đi."

"Không muốn, xem Totoro tớ sẽ khóc, tớ muốn xem “Castle in the Sky”." Lâm Tử Quân không cho là đúng: "Ba tháng tính là cái gì? Chúng ta đã sớm hẹn từ 14 năm trước !"

Năm ngoái Đường Phương và Lâm Tử Quân cùng đi Kyoto ngắm hoa anh đào, chạng vạng tối mang theo bình rượu nằm ở trên bờ đê sông Kamo, nhìn nước sông xanh hoàng hôn vây quanh. Đường Phương nhớ tới trong những năm tháng thanh xuân hai thiếu nữ kia đối nghịch với toàn bộ thế giới, nhắc lại chuyện "Tự tử". Hai người cười ra nước mắt, ảo não vậy mà không hẹn trước đi xem Ghibli, còn thương lượng sau khi về hưu cùng ở chung viện dưỡng lão.

Sống và chết bay bổng ở bên trong thanh xuân hư không, không có chút áp lưc. Hiện tại Đường Phương lại cảm thấy đời này còn có quá nhiều chuyện chưa trải nghiệm, hận không thể như trên TV hát , sống thêm năm trăm năm sống thành yêu tinh. Bởi vậy, cô bé lọ lem Phương﹒ giả làm con gái ngoan ngoãn kí ba điều lệ nước mất cũng không thấy nhục với thái hậu Đường:

Một, trước 12 giờ phải trở về nhà, dùng điện thoại cố định báo bình an.

Hai, thái độ hài lòng phối hợp xem mắt, sau đó kịp thời báo cáo.

Ba, ba mẹ có quyền được thăm hỏi.

Thăng quan là việc mừng, Đường Phương hào hứng bừng bừng sửa sang lại chuỗi dài danh sách mua sắm chuẩn bị đã nhiều năm, lớn từ đồ dùng phòng bếp phòng tắm, nhỏ đến chiếc thảm lò nướng bánh mì, nhãn hiệu, ảnh chụp, giá cả tất cả đều đầy đủ, gửi cho Lâm Tử Quân kinh nghiệm phong phú xem qua.

Lâm Tử Quân trả lời cô: "Cậu đừng vội thanh toán, chúng ta đi trước xem đã." Sau đó gửi vào nhóm chat "Ngũ Đóa Kim Hoa".

"Tháng sau Đường của tớ một mình về thôn Vũ Cốc ở rồi, nào các cậu chọn quà đi. Hoan nghênh chuyển khoản để cho tớ mua thay."

Đường Phương vội bỏ thêm một câu: "Tớ cũng có thể góp ý."

Bà chủ toàn chức Diệp Thanh là người đầu tiên đáp lại: "Đường Đường, tặng cho cậu một người đàn ông nhé?"

"Người đàn ông của cậu? Miễn đi. Cô bảo mẫu nhà cậu thì hoan nghênh." Đường Phương thêm biểu tượng giật mình.

Diệp Thanh chưa tốt nghiệp đại học đã bị bạn trai phú nhị đại lừa gạt đi lĩnh giấy kết hôn, hiện tại bảy năm ngứa ngáy, suốt ngày ghét bỏ người đàn ông nhà mình. Bảo mẫu nhà cô ấy là là người An Huy, được cô ấy huấn luyện toàn bộ ba năm, không gì không được làm, rất thoả đáng, ai cũng ngấp nghé.

"Chồng có thể không cần, cô ấy thì không thể bị nạy ra. Tớ nhận tặng máy lọc không khí Blueair."

Lâm Tử Quân cười ha ha: "Nhà giàu vừa ra tay đã biết là có của hay không, có phải nhà máy của ông chủ Ngô kiếm được rất nhiều hay không?"

Diệp Thanh gửi lại môt giọng nói: "Cái rắm! Đường Đường à! Đây chính là tiền thức ăn tớ bớt xén mỗi ngày đấy, trăm phần trăm tự trả tiền! Quà cáp không nặng bằng tình ý, nhớ dùng mỗi ngày. Tớ đi đón con đây, có rảnh tớ vào thành ăn cơm trưa. Tốt nhất ăn được cơm cậu làm. Vùng quê nghèo chúng tớ không mời các cậu tới được."

"Chúc mừng, có ca trực, hẹn tối nay." Thẩm Tây Du tốt nghiệp đai học y hiếm khi kịp thời theo vào.

Dòng chữ "Bác sĩ Thẩm khổ cực" lập tức chỉnh tề nhảy ra.

Duy nhất không lên tiếng là Tần Tứ Nguyệt ở Chicago xa xôi, Đường Phương cảm thấy Tần ô bà im ắng, rất tốt.

***

Bà Phương Thụ Nhân in danh sách ra, cầm bút đỏ đánh dấu mấy câu: "Điều hòa máy giặt quần áo và máy nước nóng, cha mẹ. Quân Quân và đám Thanh Thanh tặng gì con phải nhớ kỹ, mấy đứa các con dù thân thế nào, nhưng nhân tình tóm lại đều phải trả đấy."

Thái hậu quay đầu lại dặn dò ông Đường Tư Thành: "Lão Đường, đợi liên lạc xong với khách trọ thì dẫn Đường Đường đi xem, nên sơn tường thì sơn, nên đổi cửa sổ thì đổi, sàn gỗ đã cũ nhiều năm, Đường Đường muốn đổi cũng đổi đi. Đã muốn ở thì ở cho thoải mái chút, đừng nên tiết kiệm món tiền nhỏ, cũng không cần vội vã chuyển. Lão Đường, ông đã hẹn với khách trọ chưa?"

Ông Đường Tư Thành ừ hai tiếng.

Bà Phương Thụ Nhân lấy ra một đống đồ: "Phải trả lại tiền đặt cọc cho khách trọ, ba vạn sáu, đếm một chút. Đừng để lên tàu điện ngầm mới đếm, kẻ cắp chuyên trộm của loại người già trung thực như ông đấy. Gói Bích Loa Xuân này mang đến cho Lão Lưu, cũng đã là hàng xóm cũ, nhờ ông ấy quan tâm Đường Đường một chút. Mấy bao thuốc lá Trung Hoa là cho bảo an ở cửa, ông quan tâm người ta sẽ đối tốt với Đường Đường. Con gái ở một mình, an toàn là quan trọng nhất đấy."

Ông Đường Tư Thành cũng không đếm lại, kẹp vào trong túi. Đường Phương cảm thấy cha luôn thất thần, là lạ.

***

Ngày hôm nay hết giờ làm trên đường về nhà, Đường Phương nhận được lời mời uống cà phê, tràn đầy thành ý.

"Đường Đường, cha ở Starbucks bên dưới chờ con."

Kèm theo đó là một bao lì xì 188 tệ, lại là một bao lì xì 188 tệ.

Lúc nhận đươc bao lì xì thứ ba, Đường Phương cảm thấy việc lớn không ổn mây đen che phủ, ông cụ 60 tuổi khó nhịn ngoai tình, tiêu đề cứ thế hiện lên trong đầu cô.

Đối mặt với cốc hồng trà siêu lớn 50% đường, còn bánh trứng kèm lớp phô mai bên trên, Đường Phương cảnh giác ngước mắt.

"Đường Đường, có một tin tốt và một tin xấu, con muốn nghe cái nào trước?" Trên khuôn mặt chữ điền của ông Đường Tư Thành lộ ra vẻ bối rối, xem ra không giống còn có tin tức tốt.

"Tin xấu." Đường Phương nâng trán, cắn một góc bánh.

"Đầu tiên nói trước không thể nói cho mẹ con biết."

Đường Phương nói lời thấm thía: "Loại chuyện này không giấu nổi đâu."

"Cho nên cha mới gửi ba bao lì xì cho con, muốn con nghĩ kế." Ông Đường Tư Thành thẳng lưng.

"Con không quan tâm chuyện người già của cha mẹ." Con mắt Đường Phương mỏi nhừ cay mũi: "Dù sao nếu bên ngoài cha đã có người khác, con sẽ chăm sóc mẹ."

Ông Đường Tư Thành trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc giảm thấp âm thanh xuống hô một tiếng: “Nói linh ta linh tinh! Con nghĩ cái gì đấy!"

? ? ? ? ? ? Đường Phương chớp chớp mắt.

"Tin xấu là khách trọ kia ở thôn Vũ Cốc có chút phiền toái."

Đường Phương thở dài một hơi: "Thiếu nợ? Nợ phí điện nước? Tiền điện thoại băng thông rộng?"

Ông Đường Tư Thành hơi căng thẳng: "Không tìm thấy người, không liên hệ được."

"Hả?"

"Hai tuần lễ rồi, điện thoại không gọi được, nhắn tin không đáp, wechat cũng thế, môi giới mỗi ngày đều đến, nói giấy tờ và quảng cáo nhét đầy bên trong hộp thư, không giống dáng vẻ có người ở——" Ông Đường Tư Thành giảm thấp âm thanh: "Có thể xảy ra chuyện gì hay không?"

Không ai hiểu cha bằng con gái, đồng chí quân nhân Đường Tư Thành không có gan hổ càng không có uy rồng.

Đường Phương bác bỏ: "Yên tâm, chắc chắn không chết tại trong phòng, sẽ có mùi thối."

"Cha đến đó rồi, không có mùi gì..."

Đường Phương đứng lên chém đinh chặt sắt: "Đi, ngay bây giờ con đi xem."

Vấn đề gì cũng đều nhất định có biện pháp giải quyết. —— Danh ngôn của danh nhân thái hậu Phương.

Ra khỏi Starbucks, Đường Phương quay đầu hỏi: "Tin tốt thì sao?"

Ông Đường Tư Thành cười tủm tỉm: "Mẹ con nói buổi tối có hẹn với bạn không về nhà dùng cơm, cha mời con đi ăn bánh bao súp Phú Xuân."

Mấy thiếu niên thiếu nữ học trường quốc tế cười toe toét lướt qua vai Đường Phương, đạp vỡ hai con mắt rơi trên mặt đất của cô.

***

Đường Ngu Viên cuối tháng ba, cây ngô đồng hai bên đường vươn ra chồi xanh biếc. Trong làn mưa phùn tối mùa xuân, dưới đèn đường tùy ý có thể thấy được hoa ngoc lan tím thướt tha um tùm, biển hoa nở rộ rủ xuống ven đường, trong mưa vô cùng mềm mại đáng yêu kiều diễm. Có mấy nhà cùng với cửa hàng, quy củ thống nhất màu biển hiệu và kiểu chữ, nhìn vô cùng quỷ dị. Đường Phương nghĩ đến chuyển về thôn Vũ Cốc phải chịu đựng mùa xuân vô biên vô hạn, không khỏi cảm thán cá và bàn chân gấu quả nhiên không thể có cả hai được.

Bảy mươi tòa nhà ở thôn Vũ Cốc phong cách lầu nhỏ giao hoà đông tây và năm tòa nhà lớn dùng cho Triển lãm thế giới vẫn như cũ, tường vây màu trắng, tường gạch và gạch men khảm vuông vức không có gì thay đổi. Kiến trúc lịch sử ưu tú đã tồn tai vài chục năm, trong góc có cả mạng nhện. Đúng vào lúc cao điểm tan tầm, xe con ở cửa ngõ ra vào xếp thành hàng dài, các bảo an căng thẳng điều chỉnh dòng xe, xe điện tận dụng mọi khe hở xuyên qua. Ông Đường Tư Thành thỉnh thoảng nhắc nhở: "Đường Đường, cẩn thận!"

Nhà cũ của bà ngoại Đường Phương nằm ở số 115, đẩy ra cửa sắt màu đen, trong vườn hoa lớn đầy ngập cỏ dai.

Xuyên qua vườn hoa, hộp thư cạnh cửa chất đầy thứ, báo Tân Dân buổi chiều hiếm thấy, quảng cáo sữa bò Quang Minh. Đường Phương tiện tay ấn chuông cửa, không có người trả lời.

Đi vào, đèn cảm ứng trên cầu thang sáng lên. Vượt qua bậc thang gỗ, cửa phòng 102 chất đầy quảng cáo.

"Chìa khóa."

"Cha không có chìa khóa. Khách trọ đổi khóa rồi."

Đường Phương trợn tròn mắt: "Khách trọ dọn hết đồ đi thì làm sao bây giờ?"

"Không phải còn tiền đặt cọc đấy sao? Hơn nữa lúc ấy khách trọ cũng không có yêu cầu gì, đều tự mình mua mới. Chẳng lẽ mang bồn cầu và máy hút khói đi? Người ta ngay cả bồn cầu đều mua mới đấy..."

Đường Phương hoài nghi cha mình không phải cảm động vì gặp được khách trọ Trung Quốc, mà là kinh hãi vì khách trọ quái dị thích sạch sẽ.

"Chìa khóa 202 thì sao?"

"Cái này cha có." Ông Đường Tư Thành móc ra một chìa khóa đồng.

Đường Phương đi lên lầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

THẤY MÙA XUÂN
  • Túng Hổ Khứu Hoa
GAI NGƯỢC MÙA XUÂN
  • Đả Tự Cơ

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom