Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1155
Chương 1155: Gặp mặt tại bến tàu
Đế Anh Thy ngượng ngùng đỏ mặt, người này thật sự là nỡ rời xa cô dù chi một giây, như thể cô có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy...
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Điện thoại tôi đưa cho em vẫn còn chứ?"
"Hả? Cái kia .. Không biết em để ở đâu rối.." Đế Anh Thy liền chột dạ, dù sao cô cũng không thể nói là bị các anh trai vứt đi rồi?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bao giờ cập bến tôi sẽ mua cho em một chiếc mới."
"Anh rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu cái điện thoại vậy?" Đế Anh Thy đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, Người đàn ông này cũng là đang phòng bị các anh trai của cô sao.
Cảm giác như thể hai người đang yêu sớm vậy, lúc nào cũng phải lén lén lút lút sau lưng người lớn trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cũng không nhiều." Tư Hài Minh khẽ củi đầu. Đế Anh Thy đó mặt quay mặt đi, tưởng rằng nụhôn sẽ rơi xuống mặt nhưng cuối cùng nó lại đáp xuống cần cổ trắng ngắn của cô, giống như bị dã thú cần vào chỗ chí mạng, vừa đau vừa tê...
Tư Hải Minh đưa mắt nhìn ra bên ngoài đã nhìn thấy bến tàu thấp thoảng phía xa, nhưng để cập bến vẫn cần hơn một giờ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vốn dĩ cũng không có gì để làm, nhưng nghĩ đến việc sắp sửa phải xa cách thân hình nhỏ nhắn đang cuộn tròn trong lòng mình, tính chiếm hữu trong lòng Tư Hài Minh lại dâng cao, máu nóng cuộn trào, động tác cũng trở nên gấp gáp, hơi thở don dập.
"Anh sao vậy..." Đế Anh Thy đột nhiên sững người.
"Vào trong đi." Giọng Tự Hài Minh bỗng trở nên bất thường, dường như đang phải kìm nén gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh bế cô lên, rời boong tàu và bước vào phòng. Tiếp sau đó là một sự điên cuồng không có cách nào thể kiểm soát, một khao khát thời gian ngừng trôi đấy mãnh liệt...
Du thuyền từ từ cập bến, Tư Hải Minh nằm chặt tay Để Anh Thy dắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tư Hài Minh nắm chặt bàn tay mềm mại trong lòng: "Không thoài mái?"
Để Anh Thy nghiến răng: "Anh đừng nói nữa!"Tự Hài Minh cố kìm lại một nụ cười: "Xin lỗi."
Để Anh Thy nhìn anh chằm chằm, lời xin lỗi của anh rốt cuộc là có chút thành thật nào không vậy!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vừa lên bến tàu, Đế Anh Thy chot ngần người.
Bến tàu thường ngày đông vui nhộn nhịp giờ phút này vô cùng vắng vẻ, không có bất cứ một khách du lịch ra vào, khắp nơi chỉ rất nhiều những tên được trang bị vũ trang vô cùng hung tợn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Để Hạo Thiên lười biếng ngồi ở trên lan can, cà người là một màu đen, dáng vẻ vô cùng hung tợn,
Để Hoàng Minh ngồi ở một giữa những bàn ăn trước mặt đặt một tách trà, khi thế àm đạm tràn ngập toàn bộ bến tàu.
Còn Để Bắc Lâm, người đứng cách Đế Hoàng Minh không xa, chỉ khẽ liếc nhìn Để Anh Thy một tiếng sau đó không đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cải khí thế này làm cho Để Anh Thy trong tiềm thức vô cùng căng thẳng, không khỏi ngoái đầu nhìn Tư Hài Minh.
Tư Hải Minh chi dịu dàng đáp lai ảnh nhìn đó.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đế Anh Thy nghĩ thẩm, người nên cần được an ủi lúc này là anh đó. Đó là anh trai cô, dù sao cũng sẽ không làm khó dễ, nhưng anh lại là...Để tránh tình huống vượt quá kiểm soát phát sinh, Để Anh Thy miễn cưỡng nở nụ cười trên mặt, cất tiếng gọi: "Anh cà, anh hai và anh ba, trùng hợp quá, mấy người cũng tới bến tàu ăn bề bể à?"
Để Hoàng Minh ánh mắt khẽ lướt qua, mang theo hàn khí tường chừng như khiển cò cũng chẳng thể mọc nổi, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Lên xe."
"Nhưng anh cả..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh Thy." Tư Hải Minh gọi cô.
Để Anh Thy quay mặt lại, ảnh nhìn của cô va vào đôi mắt đen sâu thẳm và tĩnh lặng của Tư Hải Minh, hơi thở của cô lúc đó như chậm lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Về trước đi."
Để Anh Thy nghĩ đến những gì Tư Hải Minh nói trên du thuyền, không tính những thuộc hạ có vũ trang, một chọi ba kiểu gì anh cũng ở thể ha phong! Và lại tại sao các anh lại phải đề Tư Hải Minh rời đi?
"Anh cả, anh đừng làm khó dễ Tư Hải Minh, là em muốn theo anh ấy ra khơi, em..." Đến Anh Thy lời còn chưa dứt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đế Hạo Thiên đi tới nằm lấy cổ tay cô và kéo đi.
"A! Anh hai, đừng kéo em, em còn chưa nói hết! Anh hai, những gì em nói đều là sự thật. Đó là chuyệncủa riêng em và không liên quan gì đến Tự Hài Minh! Anh ba, anh ba!""
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Để Bắc Lâm muốn nói gì đó, nhưng lại SỢ Đế
Hoàng Minh ở bên cạnh nên ngập ngừng lại thôi.
Để Anh Thy nhanh chóng bị áp giải lên xe. Cửa xe đóng lại, Để Hạo Thiên dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn về hưong ben tàu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Để Anh Thy muốn nhìn ra bên ngoài qua cửa kính xe, nhưng lại bị Đế Hạo Thiên chắn ngang, khiến cô tức giận trừng mắt đẩy phẫn nộ. Bây giờ lẽ nào đến xem cũng không được?
"Nghe cô ấy nói giúp anh, anh có cảm thấy mục tiêu của mình đã đạt được không?" Đỗ Hoàng Minh nói, lửa giận nhàn nhạt cháy bùng lên trong đáy mắt lạnh lẽo vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tôi lại không nghĩ vậy." Tư Hải Minh nói, "Tôi đã nói từ lâu, rằng đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, mong các anh đừng xen vào. Dù sau này chuyện có xảy ra như thế nào đi chăng nữa thì việc đó đều do cả hai tự nguyên."
Để Bắc Lâm cười lạnh, ảnh mắt sắc bén: "Như thế nào là tình nguyện? Tình nguyện khi Anh Thy mất trí nhớ? Anh cho rằng đây là cách vớt vát lại sao?"
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi nheo lại, để lộ ravề thâm trầm, anh không nói một lời, dường như cũng không có gi để nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh không thể rõ ràng hơn rằng tất cả những gì anh có là chỉ là một Để Anh Thy bị mất trí nhỏ...
"Tôi nhớ lúc trước khi ở Minh Uyển, chúng ta đã làm một thỏa thuận sẽ không đụng đến cô ấy. Đây là anh tự nuốt lời trước, đừng trách chúng tôi không khách khi!", Đế Bắc Lâm nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi co lại: "Sao không nói về hành động quả vội vàng của các người? Tâm ảnh, trang sức Hoài Thy, tôi nghĩ, tất cả đều liên quan đến các anh đúng không? Ngoài mặt thì đồng ý thỏa thuận, sau lưng lại giờ trò. Ván cờ này không nên dùng với tôi, "
Về mặt của Đế Hoàng Minh và Đế Bắc Lâm trấm xuống, và không khí càng lúc càng ngột ngạt, toàn bộ bến tàu đều bi bao bọc bởi sát khí lạnh người.
Tư Hải Minh giọng điệu có phẩn dịu đi: "Tôi không có ý định trở thành kẻ thù của các anh. Từ đầu đến cuối, tất cả những gì tôi muốn chỉ là cô ấy. Tôi có thể đổi sáu đứa con."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"" Để Bắc Lâm. Đủ tàn nhẫn! Nếu Đế Hạo Thiên ở đây, anh nhất định sẽ không kìm được mà chửi thể!
".." Đế Hoàng Minh."Trông bộ dạng của các anh có vẻ như không muốn kết hôn, tự nhiên có con gái, không hế thiệt thòi" Tư Hải Minh rất hào phóng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cái gọi là đổi con của hắn không phải chỉ đơn giản là để nhà họ Để nuôi dưỡng mà hắn ta thực sự muốn gửi cho nhà họ, để đám trẻ mang họ Đế.
Để Bắc Lâm nóng này tức giận, điều kiện này tuy rằng rất hấp dẫn, nhưng cũng rất rõ ràng, nếu đem em gái đi đối thì họ là thứ gì?
Để Hoàng Minh đứng lên: "Sự ngay cản của chúng tôi chỉ là vì ý nguyên đầu tiên của Anh Thy. Vì mong muốn của cô ấy, mọi thứ chúng tôi làm đều là lẽ tự nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói xong, anh liền xoay người rời đi không nói thêm lời nào.
Đế Bắc Lâm nhìn về phía Tư Hài Minh, trông thấy sắc mặt của anh ta trong giây phút mất đi vẻ hồng hào, đồng tử anh như đỏ lên, cố gắng kiểm chế những càm xúc tức giận trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng, cần phải thông cảm sao? Họ đang nói sự thật.
Nếu không, làm sao Để Anh Thy có thể sẵn sàng thực hiện thuật thôi miên sâu và quên đi mọi thứ?
Tư Hài Minh đứng bất động ở bến tàu, nhìn chiếcxe nhanh chóng rời đi, đôi mắt đen của sắc bén lộ ra vẻ dữ tợn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tự nguyện? Tất nhiên anh biết người mà Anh Thy quan tâm không phải là anh, và một mực muốn rời xa anh, tất cả chỉ là anh đang tự lửa mình dối người. Vậy thì có sao? Tự Viễn Hằng, người đã đe dọa anh đã chết! Chỉ cần anh ở bên cô, ngày này qua ngày, mọi chuyên sẽ ổn thôi!
Nhất định sẽ ổn thôi.....
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đế Anh Thy quay lại là ngồi trên xe của Đế Hoàng Minh. Cô ấy đang ngồi cạnh anh trai lớn của mình, và cô không biết tại sao sau khi đóng cửa cô lại thấy vô cùng ngột ngạt, đến nỗi thờ cũng khó khăn.
Hay chính là do chiếc khăn lụa quàng cổ đã khiến cô như vậy.
Không còn cách nào khác, trên cô cô hiện giờ có một dấu hôn vô cùng rõ, chỉ cần liếc mắt là phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mặc dù cô hiện giờ có ý muốn tự lửa mình dối người, nhưng vẫn tốt hơn là làm cho nhãn cầu của mọi người bị ảnh hưởng...
Khi xe vừa rời đi, cô nhìn thấy qua cửa kính xe một bóng đen càng lúc càng xa bến tàu. Tư Hải Minh không hề bị thương, các anh để anh ta đi, đó là vì cácanh ấy nể mặt cô....
Đế Anh Thy ngượng ngùng đỏ mặt, người này thật sự là nỡ rời xa cô dù chi một giây, như thể cô có thể biến mất bất cứ lúc nào vậy...
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Điện thoại tôi đưa cho em vẫn còn chứ?"
"Hả? Cái kia .. Không biết em để ở đâu rối.." Đế Anh Thy liền chột dạ, dù sao cô cũng không thể nói là bị các anh trai vứt đi rồi?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bao giờ cập bến tôi sẽ mua cho em một chiếc mới."
"Anh rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu cái điện thoại vậy?" Đế Anh Thy đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, Người đàn ông này cũng là đang phòng bị các anh trai của cô sao.
Cảm giác như thể hai người đang yêu sớm vậy, lúc nào cũng phải lén lén lút lút sau lưng người lớn trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cũng không nhiều." Tư Hài Minh khẽ củi đầu. Đế Anh Thy đó mặt quay mặt đi, tưởng rằng nụhôn sẽ rơi xuống mặt nhưng cuối cùng nó lại đáp xuống cần cổ trắng ngắn của cô, giống như bị dã thú cần vào chỗ chí mạng, vừa đau vừa tê...
Tư Hải Minh đưa mắt nhìn ra bên ngoài đã nhìn thấy bến tàu thấp thoảng phía xa, nhưng để cập bến vẫn cần hơn một giờ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vốn dĩ cũng không có gì để làm, nhưng nghĩ đến việc sắp sửa phải xa cách thân hình nhỏ nhắn đang cuộn tròn trong lòng mình, tính chiếm hữu trong lòng Tư Hài Minh lại dâng cao, máu nóng cuộn trào, động tác cũng trở nên gấp gáp, hơi thở don dập.
"Anh sao vậy..." Đế Anh Thy đột nhiên sững người.
"Vào trong đi." Giọng Tự Hài Minh bỗng trở nên bất thường, dường như đang phải kìm nén gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh bế cô lên, rời boong tàu và bước vào phòng. Tiếp sau đó là một sự điên cuồng không có cách nào thể kiểm soát, một khao khát thời gian ngừng trôi đấy mãnh liệt...
Du thuyền từ từ cập bến, Tư Hải Minh nằm chặt tay Để Anh Thy dắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tư Hài Minh nắm chặt bàn tay mềm mại trong lòng: "Không thoài mái?"
Để Anh Thy nghiến răng: "Anh đừng nói nữa!"Tự Hài Minh cố kìm lại một nụ cười: "Xin lỗi."
Để Anh Thy nhìn anh chằm chằm, lời xin lỗi của anh rốt cuộc là có chút thành thật nào không vậy!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vừa lên bến tàu, Đế Anh Thy chot ngần người.
Bến tàu thường ngày đông vui nhộn nhịp giờ phút này vô cùng vắng vẻ, không có bất cứ một khách du lịch ra vào, khắp nơi chỉ rất nhiều những tên được trang bị vũ trang vô cùng hung tợn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Để Hạo Thiên lười biếng ngồi ở trên lan can, cà người là một màu đen, dáng vẻ vô cùng hung tợn,
Để Hoàng Minh ngồi ở một giữa những bàn ăn trước mặt đặt một tách trà, khi thế àm đạm tràn ngập toàn bộ bến tàu.
Còn Để Bắc Lâm, người đứng cách Đế Hoàng Minh không xa, chỉ khẽ liếc nhìn Để Anh Thy một tiếng sau đó không đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cải khí thế này làm cho Để Anh Thy trong tiềm thức vô cùng căng thẳng, không khỏi ngoái đầu nhìn Tư Hài Minh.
Tư Hải Minh chi dịu dàng đáp lai ảnh nhìn đó.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đế Anh Thy nghĩ thẩm, người nên cần được an ủi lúc này là anh đó. Đó là anh trai cô, dù sao cũng sẽ không làm khó dễ, nhưng anh lại là...Để tránh tình huống vượt quá kiểm soát phát sinh, Để Anh Thy miễn cưỡng nở nụ cười trên mặt, cất tiếng gọi: "Anh cà, anh hai và anh ba, trùng hợp quá, mấy người cũng tới bến tàu ăn bề bể à?"
Để Hoàng Minh ánh mắt khẽ lướt qua, mang theo hàn khí tường chừng như khiển cò cũng chẳng thể mọc nổi, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Lên xe."
"Nhưng anh cả..."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Anh Thy." Tư Hải Minh gọi cô.
Để Anh Thy quay mặt lại, ảnh nhìn của cô va vào đôi mắt đen sâu thẳm và tĩnh lặng của Tư Hải Minh, hơi thở của cô lúc đó như chậm lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Về trước đi."
Để Anh Thy nghĩ đến những gì Tư Hải Minh nói trên du thuyền, không tính những thuộc hạ có vũ trang, một chọi ba kiểu gì anh cũng ở thể ha phong! Và lại tại sao các anh lại phải đề Tư Hải Minh rời đi?
"Anh cả, anh đừng làm khó dễ Tư Hải Minh, là em muốn theo anh ấy ra khơi, em..." Đến Anh Thy lời còn chưa dứt.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đế Hạo Thiên đi tới nằm lấy cổ tay cô và kéo đi.
"A! Anh hai, đừng kéo em, em còn chưa nói hết! Anh hai, những gì em nói đều là sự thật. Đó là chuyệncủa riêng em và không liên quan gì đến Tự Hài Minh! Anh ba, anh ba!""
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Để Bắc Lâm muốn nói gì đó, nhưng lại SỢ Đế
Hoàng Minh ở bên cạnh nên ngập ngừng lại thôi.
Để Anh Thy nhanh chóng bị áp giải lên xe. Cửa xe đóng lại, Để Hạo Thiên dựa vào cửa, lạnh lùng nhìn về hưong ben tàu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Để Anh Thy muốn nhìn ra bên ngoài qua cửa kính xe, nhưng lại bị Đế Hạo Thiên chắn ngang, khiến cô tức giận trừng mắt đẩy phẫn nộ. Bây giờ lẽ nào đến xem cũng không được?
"Nghe cô ấy nói giúp anh, anh có cảm thấy mục tiêu của mình đã đạt được không?" Đỗ Hoàng Minh nói, lửa giận nhàn nhạt cháy bùng lên trong đáy mắt lạnh lẽo vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tôi lại không nghĩ vậy." Tư Hải Minh nói, "Tôi đã nói từ lâu, rằng đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, mong các anh đừng xen vào. Dù sau này chuyện có xảy ra như thế nào đi chăng nữa thì việc đó đều do cả hai tự nguyên."
Để Bắc Lâm cười lạnh, ảnh mắt sắc bén: "Như thế nào là tình nguyện? Tình nguyện khi Anh Thy mất trí nhớ? Anh cho rằng đây là cách vớt vát lại sao?"
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi nheo lại, để lộ ravề thâm trầm, anh không nói một lời, dường như cũng không có gi để nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh không thể rõ ràng hơn rằng tất cả những gì anh có là chỉ là một Để Anh Thy bị mất trí nhỏ...
"Tôi nhớ lúc trước khi ở Minh Uyển, chúng ta đã làm một thỏa thuận sẽ không đụng đến cô ấy. Đây là anh tự nuốt lời trước, đừng trách chúng tôi không khách khi!", Đế Bắc Lâm nói.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh hơi co lại: "Sao không nói về hành động quả vội vàng của các người? Tâm ảnh, trang sức Hoài Thy, tôi nghĩ, tất cả đều liên quan đến các anh đúng không? Ngoài mặt thì đồng ý thỏa thuận, sau lưng lại giờ trò. Ván cờ này không nên dùng với tôi, "
Về mặt của Đế Hoàng Minh và Đế Bắc Lâm trấm xuống, và không khí càng lúc càng ngột ngạt, toàn bộ bến tàu đều bi bao bọc bởi sát khí lạnh người.
Tư Hải Minh giọng điệu có phẩn dịu đi: "Tôi không có ý định trở thành kẻ thù của các anh. Từ đầu đến cuối, tất cả những gì tôi muốn chỉ là cô ấy. Tôi có thể đổi sáu đứa con."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"" Để Bắc Lâm. Đủ tàn nhẫn! Nếu Đế Hạo Thiên ở đây, anh nhất định sẽ không kìm được mà chửi thể!
".." Đế Hoàng Minh."Trông bộ dạng của các anh có vẻ như không muốn kết hôn, tự nhiên có con gái, không hế thiệt thòi" Tư Hải Minh rất hào phóng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cái gọi là đổi con của hắn không phải chỉ đơn giản là để nhà họ Để nuôi dưỡng mà hắn ta thực sự muốn gửi cho nhà họ, để đám trẻ mang họ Đế.
Để Bắc Lâm nóng này tức giận, điều kiện này tuy rằng rất hấp dẫn, nhưng cũng rất rõ ràng, nếu đem em gái đi đối thì họ là thứ gì?
Để Hoàng Minh đứng lên: "Sự ngay cản của chúng tôi chỉ là vì ý nguyên đầu tiên của Anh Thy. Vì mong muốn của cô ấy, mọi thứ chúng tôi làm đều là lẽ tự nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nói xong, anh liền xoay người rời đi không nói thêm lời nào.
Đế Bắc Lâm nhìn về phía Tư Hài Minh, trông thấy sắc mặt của anh ta trong giây phút mất đi vẻ hồng hào, đồng tử anh như đỏ lên, cố gắng kiểm chế những càm xúc tức giận trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng, cần phải thông cảm sao? Họ đang nói sự thật.
Nếu không, làm sao Để Anh Thy có thể sẵn sàng thực hiện thuật thôi miên sâu và quên đi mọi thứ?
Tư Hài Minh đứng bất động ở bến tàu, nhìn chiếcxe nhanh chóng rời đi, đôi mắt đen của sắc bén lộ ra vẻ dữ tợn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tự nguyện? Tất nhiên anh biết người mà Anh Thy quan tâm không phải là anh, và một mực muốn rời xa anh, tất cả chỉ là anh đang tự lửa mình dối người. Vậy thì có sao? Tự Viễn Hằng, người đã đe dọa anh đã chết! Chỉ cần anh ở bên cô, ngày này qua ngày, mọi chuyên sẽ ổn thôi!
Nhất định sẽ ổn thôi.....
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đế Anh Thy quay lại là ngồi trên xe của Đế Hoàng Minh. Cô ấy đang ngồi cạnh anh trai lớn của mình, và cô không biết tại sao sau khi đóng cửa cô lại thấy vô cùng ngột ngạt, đến nỗi thờ cũng khó khăn.
Hay chính là do chiếc khăn lụa quàng cổ đã khiến cô như vậy.
Không còn cách nào khác, trên cô cô hiện giờ có một dấu hôn vô cùng rõ, chỉ cần liếc mắt là phát hiện ra.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mặc dù cô hiện giờ có ý muốn tự lửa mình dối người, nhưng vẫn tốt hơn là làm cho nhãn cầu của mọi người bị ảnh hưởng...
Khi xe vừa rời đi, cô nhìn thấy qua cửa kính xe một bóng đen càng lúc càng xa bến tàu. Tư Hải Minh không hề bị thương, các anh để anh ta đi, đó là vì cácanh ấy nể mặt cô....
Bình luận facebook