Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-811
Chương 811: Cái ôm chúc phúc
“Anh không làm thế nữa đâu” Tư Viễn Hằng nói Đào Anh Thy nhận ra sự khác lạ của anh ta: “Anh.”
Tư Viễn Hằng nhìn cô rồi nói: “Anh sẽ nhớ kỹ những lời em nói, sau này anh sẽ không khiến em khó xử nữa.”
“Anh nói thật không?”
“Thật” Tư Viễn Hăng nhẹ nhàng gật đầu một cái, khóe môi anh vẫn nở một nụ cười Đào Anh Thy nhẹ nhàng thở dài một hơi trong lòng. Cô không thể nào hạ quyết tâm hung ác với Tư Viễn Hãng được, chỉ có thể hi vọng chính anh nghĩ kỹ.
“Có thể ôm em một cái không?” Tư Viễn Hãng hỏi.
Đào Anh Thy có chút chần chờ.
“Đừng nói là em còn chẳng đồng ý yêu cầu nhỏ bé này của anh nhé?”
Đào Anh Thy nghĩ trong phòng cũng chẳng có người khác, không có ai nhìn thấy, hơn nữa cô đã khóa cửa, Tư Hải Minh cũng sẽ không xông thẳng lên được.
Dù sao chỉ ôm một chút, sau này ai đi đường nấy, hai người chẳng liên quan gì với nhau nữa!
Xem như một cái ôm mang theo chúc phúc vậy.
Tư Viễn Hằng dang hai tay ra, cô tới gần rồi nép vào lòng anh.
Tư Viễn Hãng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó nhăm mắt lại mà cảm nhận ôm cô. Anh ta cảm giác như Đào Anh Thy chưa từng rời khỏi mình, mình cũng chưa từng phải nhịn đau mà buông tay.
Hai người chẳng làm gì cũng chẳng nói gì.
Nhưng cảm xúc đau khổ của Tư Viễn Hãng truyền tới cũng đủ để Đào Anh Thy cảm thấy khó chịu.
Chỉ là một sự hiểu lầm thiện ý năm xưa nhưng lại khiến hai người càng chạy càng xa, cuối cùng không thể quay lại.
Sao lại thế chứ? Đào Anh Thy cũng không biết nữa, có lẽ số mạng đã sắp đặt như thế.
Nên buông tay vẫn phải buông tay thôi!
Lại tiếp tục dây dưa nữa thì cũng chẳng còn gì ngoài bi kịch.
Đào Anh Thy đưa Tư Viễn Hằng xuống dưới lầu, vòng qua bảo vệ rồi đi ra từ cửa sau.
€ô gọi cho anh ta một chiếc taxi.
Tư Viễn Hằng lên xe, giúp anh đóng cửa xe lại rồi mới nhắc nhở bác tài đưa người tới bệnh viện.
Đào Anh Thy đứng ở bên đường, nhìn Tư Viễn Hằng ở bên trong xe, cười nói: “Tư Viễn Hãng, em hi vọng quãng đời còn lại của anh được hạnh phúc, nhất định anh sẽ hạnh phúc mà!”
Tư Viễn Hãng nhìn cô, ánh mắt u uất, không có chút ánh sáng nào.
Đào Anh Thy nhìn chiếc xe rời đi, thầm nghĩ, Tư Viễn Hãng, sự ấm áp trước kia của em, người bạn trai em từng yêu thương, mong.
anh bình an, tìm được một người con gái anh thích, kết hôn rồi sinh con.
Còn về em, chẳng còn quan trọng thế nữa Đào Anh Thy muốn cười, nhưng nước mắt lại ánh lên trong vành mắt, cô ngước đầu, trong màn đêm, chẳng có ngôi sao nào, bóng tối đen kịt ép xuống, khiến cô không thở nổi…
“Tư Viễn Hằng, sao em lại gặp anh nhỉ?
Anh nói xem, có phải em hạnh phúc đến ngất đi không?
“Tư Viễn Hằng, có phải kiếp trước anh nợ tiền em chưa trả, nên kiếp này mới đền lại bằng cả đời mình không?”
“Tư Viễn Hằng, em không muốn làm bạn gái anh nữa, em muốn làm vợ anh, bao giờ mới tốt nghiệp đây!
Trước kia cô hạnh phúc, vui vẻ sao?
Đương nhiên!
Trong cuộc đời ai cũng sẽ xuất hiện một người, dù bạn không yêu anh ấy nữa, nhưng những điều từng làm cùng nhau, nói với nhau, bạn đều nhớ…
Chiếc Rolls Royce dừng lại trước cửa, Tư Hải Minh đi xuống.
Bên đường, bóng dáng Đào Anh Thy mềm yếu mỏng manh, cô cúi đầu, ngón chân đá đã cào chiếc túi cô đang cầm.
‘Vai cô bỗng thấy nặng, một chiếc áo.
khoác kiểu Tâu khoác lên người cô, che đi những lạnh lẽo của màn đêm, hương thơm nam tính trên chiếc áo quấn quít lấy cô, rất ấm ấp.
Đào Anh Thy từ chối: “Tôi không lạnh..” cô vừa nói vừa định trả lại chiếc áp.
Nhưng Tư Hải Minh lại nắm lấy cổ áo, quấn cả người cô lại, bá đạo nói: “Mặc lấy”
“Anh không làm thế nữa đâu” Tư Viễn Hằng nói Đào Anh Thy nhận ra sự khác lạ của anh ta: “Anh.”
Tư Viễn Hằng nhìn cô rồi nói: “Anh sẽ nhớ kỹ những lời em nói, sau này anh sẽ không khiến em khó xử nữa.”
“Anh nói thật không?”
“Thật” Tư Viễn Hăng nhẹ nhàng gật đầu một cái, khóe môi anh vẫn nở một nụ cười Đào Anh Thy nhẹ nhàng thở dài một hơi trong lòng. Cô không thể nào hạ quyết tâm hung ác với Tư Viễn Hãng được, chỉ có thể hi vọng chính anh nghĩ kỹ.
“Có thể ôm em một cái không?” Tư Viễn Hãng hỏi.
Đào Anh Thy có chút chần chờ.
“Đừng nói là em còn chẳng đồng ý yêu cầu nhỏ bé này của anh nhé?”
Đào Anh Thy nghĩ trong phòng cũng chẳng có người khác, không có ai nhìn thấy, hơn nữa cô đã khóa cửa, Tư Hải Minh cũng sẽ không xông thẳng lên được.
Dù sao chỉ ôm một chút, sau này ai đi đường nấy, hai người chẳng liên quan gì với nhau nữa!
Xem như một cái ôm mang theo chúc phúc vậy.
Tư Viễn Hằng dang hai tay ra, cô tới gần rồi nép vào lòng anh.
Tư Viễn Hãng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó nhăm mắt lại mà cảm nhận ôm cô. Anh ta cảm giác như Đào Anh Thy chưa từng rời khỏi mình, mình cũng chưa từng phải nhịn đau mà buông tay.
Hai người chẳng làm gì cũng chẳng nói gì.
Nhưng cảm xúc đau khổ của Tư Viễn Hãng truyền tới cũng đủ để Đào Anh Thy cảm thấy khó chịu.
Chỉ là một sự hiểu lầm thiện ý năm xưa nhưng lại khiến hai người càng chạy càng xa, cuối cùng không thể quay lại.
Sao lại thế chứ? Đào Anh Thy cũng không biết nữa, có lẽ số mạng đã sắp đặt như thế.
Nên buông tay vẫn phải buông tay thôi!
Lại tiếp tục dây dưa nữa thì cũng chẳng còn gì ngoài bi kịch.
Đào Anh Thy đưa Tư Viễn Hằng xuống dưới lầu, vòng qua bảo vệ rồi đi ra từ cửa sau.
€ô gọi cho anh ta một chiếc taxi.
Tư Viễn Hằng lên xe, giúp anh đóng cửa xe lại rồi mới nhắc nhở bác tài đưa người tới bệnh viện.
Đào Anh Thy đứng ở bên đường, nhìn Tư Viễn Hằng ở bên trong xe, cười nói: “Tư Viễn Hãng, em hi vọng quãng đời còn lại của anh được hạnh phúc, nhất định anh sẽ hạnh phúc mà!”
Tư Viễn Hãng nhìn cô, ánh mắt u uất, không có chút ánh sáng nào.
Đào Anh Thy nhìn chiếc xe rời đi, thầm nghĩ, Tư Viễn Hãng, sự ấm áp trước kia của em, người bạn trai em từng yêu thương, mong.
anh bình an, tìm được một người con gái anh thích, kết hôn rồi sinh con.
Còn về em, chẳng còn quan trọng thế nữa Đào Anh Thy muốn cười, nhưng nước mắt lại ánh lên trong vành mắt, cô ngước đầu, trong màn đêm, chẳng có ngôi sao nào, bóng tối đen kịt ép xuống, khiến cô không thở nổi…
“Tư Viễn Hằng, sao em lại gặp anh nhỉ?
Anh nói xem, có phải em hạnh phúc đến ngất đi không?
“Tư Viễn Hằng, có phải kiếp trước anh nợ tiền em chưa trả, nên kiếp này mới đền lại bằng cả đời mình không?”
“Tư Viễn Hằng, em không muốn làm bạn gái anh nữa, em muốn làm vợ anh, bao giờ mới tốt nghiệp đây!
Trước kia cô hạnh phúc, vui vẻ sao?
Đương nhiên!
Trong cuộc đời ai cũng sẽ xuất hiện một người, dù bạn không yêu anh ấy nữa, nhưng những điều từng làm cùng nhau, nói với nhau, bạn đều nhớ…
Chiếc Rolls Royce dừng lại trước cửa, Tư Hải Minh đi xuống.
Bên đường, bóng dáng Đào Anh Thy mềm yếu mỏng manh, cô cúi đầu, ngón chân đá đã cào chiếc túi cô đang cầm.
‘Vai cô bỗng thấy nặng, một chiếc áo.
khoác kiểu Tâu khoác lên người cô, che đi những lạnh lẽo của màn đêm, hương thơm nam tính trên chiếc áo quấn quít lấy cô, rất ấm ấp.
Đào Anh Thy từ chối: “Tôi không lạnh..” cô vừa nói vừa định trả lại chiếc áp.
Nhưng Tư Hải Minh lại nắm lấy cổ áo, quấn cả người cô lại, bá đạo nói: “Mặc lấy”
Bình luận facebook