-
Chap-699
Chương 699
Chương 699: Thói quen là thứ đáng sợ
Tư Hải Minh ném điện thoại qua một bên, xoay người đi vào phòng tắm.
Mở vòi sen ra, mặc cho nước xối lên trên người, từng giọt nước chảy qua từng đường nét trên người anh, rất gợi cảm!
Hai tay Tư Hải Minh vò tóc, khiến cho.
đường nét gương mặt càng thêm lạnh lùng, mắt đen thâm trầm đáng sợi Tại sao không xem video giám sát? Anh đang sợ cái gì? Sợ nhìn thấy cảnh khiến cho mình không thể khống chế nổi?
Rõ ràng mấy ngày nay cô rất khác, là vì Tư Viễn Hãng? Bọn họ liên hệ với nhau từ bao giờ? Lén anh liên hệ bao nhiêu lần?
Không thể nào nằm giữ tất cả mọi thứ của Đào Anh Thy khiến anh rất khó chịu!
Sáng sớm Đào Anh Thy tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình cô.
Hiếm khi cô thức dậy một mình ở biệt thự Minh Uyến!
Trước kia đều là thức dậy trong ngực Tư Hải Minh…
Đào Anh Thy nhắm mắt lại, lại suy nghĩ lung tung? Trước đó còn rất không thích thế ngủ bá đạo của Tư Hải Minh, bây giờ không có thì lại thấy không quen?
Thói quen thật đáng sợ!
Đào Anh Thy ngồi dậy, phần eo hơi ê ẩm, cảm thấy uể oải!
Thật là kỳ quái, tối qua cô đâu có làm gì với Tư Hải Minh đâu, sao giờ cũng không thoải mái?
Gần đây cô còn thường cảm thấy mệt mỏi, không biết chuyện gì xảy ra…
Chắc là do bị Tư Hải Minh chọc tức…
Đào Anh Thy không suy nghĩ nhiều quá, vén chăn rời giường.
Rửa mặt thì xong xuống lầu, giờ vẫn còn hơi sớm.
Nhưng mà đổi với sáu đứa nhỏ tỉnh thần đồi dào thì là hơi trễ rồi Đào Anh Thy vừa đi vào sảnh lớn thì đã nghe được động tính bên phía phòng làm việc.
Đi qua đó thì thấy sáu đứa nhỏ chơi đùa trong phòng làm việc của Tư Hải Minh, làm cho phòng làm việc lộn tùng phèo lên, tài liệu chỗ nào cũng có khiến Đào Anh Thy trợn mắt hốc mồm!
Bảo Nam đang ngồi trên ghế làm việc của Tư Hải Minh, tay cầm bút vẽ vời lên xấp tài liệu nào đó!
Bảo Long thì nằm dài trên bàn làm việc, cũng cầm bút vẽ!
Bảo An và Bảo Vỹ bò qua bò lại ở trên ghế salon, Bảo An sơ ý một chút, ngã lăn xuống ghế sa lon!
Bảo Hân và Bảo My đang nghịch nước trong ly, làm cho tài liệu trên đất ướt nhẹp, trên tài liệu còn có dấu chân nhỏ, chắc chản là bị bọn nhỏ đạp lên!
Cô không nhìn thấy Tư Hải Minh, hẳn là vẫn chưa rời giường!
Chỉ có người hầu ngăn cản và quản gia Bào Điển Đào Anh Thy bất đắc dĩ, mấy người làm vậy là không có tác dụng gì đâu!
“Không thể quậy phá trong phòng làm việc của ba, mau đi ra đi!” Đào Anh Thy mới mở miệng, sáu đứa nhỏ lập tức bị thu hút sự chú ý, nhìn thấy mẹ thì hai mắt tỏa sáng, nhao nhao chạy qua…
“Mẹ ơiI”
“Mẹ ơiI”
“Mẹ ơit”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Me ơi”
Sáu đứa nhỏ quên luôn chuyện mình đang làm, chạy vội qua chỗ Đào Anh Thy, Bảo Long đang năm dài trên bàn làm việc thì nhảy bổ vào ngực Đào Anh Thy! Đào Anh Thy hoảng hốt chụp lấy cậu bé!
Quá nghịch ngợm!
Nhìn mấy đứa nhỏ đáng yêu đang bám vào người vào đùi mình, Đào Anh Thy cũng không nỡ trách bọn nhỏ!
Bảo Vỹ ngẩng cái đầu nhỏ lên, hai mắt sáng ngời nói: “Mẹ, Mẹ về khi nào vậy? Sao bọn con không biết vậy?”
Đào Anh Thy bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé chọc cười: “Khi mẹ về thì các con đã đi ngủ rồi”
Bảo Hân vội nói: “Vậy sau này bọn con sẽ không đi ngủ, chờ mẹ về rồi mới ngủ!”
Đào Anh Thy vội nói: “Không được làm.
như vậy! Buồn ngủ thì phải ngủ! Các con xem, vừa tỉnh ngủ là có thể nhìn thấy mẹ rồi, đúng không?”
Sáu đôi mắt to lóe sáng nhìn mẹ, hình như mẹ nói đúng! Mẹ nói cái gì cũng đúng!
“Được rồi, các con đi ra ngoài trước đi, mẹ dọn dẹp chỗ này một chút” Đào Anh Thy nói với quản gia Bào Điển: “Mấy người dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài đi”
Chương 699: Thói quen là thứ đáng sợ
Tư Hải Minh ném điện thoại qua một bên, xoay người đi vào phòng tắm.
Mở vòi sen ra, mặc cho nước xối lên trên người, từng giọt nước chảy qua từng đường nét trên người anh, rất gợi cảm!
Hai tay Tư Hải Minh vò tóc, khiến cho.
đường nét gương mặt càng thêm lạnh lùng, mắt đen thâm trầm đáng sợi Tại sao không xem video giám sát? Anh đang sợ cái gì? Sợ nhìn thấy cảnh khiến cho mình không thể khống chế nổi?
Rõ ràng mấy ngày nay cô rất khác, là vì Tư Viễn Hãng? Bọn họ liên hệ với nhau từ bao giờ? Lén anh liên hệ bao nhiêu lần?
Không thể nào nằm giữ tất cả mọi thứ của Đào Anh Thy khiến anh rất khó chịu!
Sáng sớm Đào Anh Thy tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình cô.
Hiếm khi cô thức dậy một mình ở biệt thự Minh Uyến!
Trước kia đều là thức dậy trong ngực Tư Hải Minh…
Đào Anh Thy nhắm mắt lại, lại suy nghĩ lung tung? Trước đó còn rất không thích thế ngủ bá đạo của Tư Hải Minh, bây giờ không có thì lại thấy không quen?
Thói quen thật đáng sợ!
Đào Anh Thy ngồi dậy, phần eo hơi ê ẩm, cảm thấy uể oải!
Thật là kỳ quái, tối qua cô đâu có làm gì với Tư Hải Minh đâu, sao giờ cũng không thoải mái?
Gần đây cô còn thường cảm thấy mệt mỏi, không biết chuyện gì xảy ra…
Chắc là do bị Tư Hải Minh chọc tức…
Đào Anh Thy không suy nghĩ nhiều quá, vén chăn rời giường.
Rửa mặt thì xong xuống lầu, giờ vẫn còn hơi sớm.
Nhưng mà đổi với sáu đứa nhỏ tỉnh thần đồi dào thì là hơi trễ rồi Đào Anh Thy vừa đi vào sảnh lớn thì đã nghe được động tính bên phía phòng làm việc.
Đi qua đó thì thấy sáu đứa nhỏ chơi đùa trong phòng làm việc của Tư Hải Minh, làm cho phòng làm việc lộn tùng phèo lên, tài liệu chỗ nào cũng có khiến Đào Anh Thy trợn mắt hốc mồm!
Bảo Nam đang ngồi trên ghế làm việc của Tư Hải Minh, tay cầm bút vẽ vời lên xấp tài liệu nào đó!
Bảo Long thì nằm dài trên bàn làm việc, cũng cầm bút vẽ!
Bảo An và Bảo Vỹ bò qua bò lại ở trên ghế salon, Bảo An sơ ý một chút, ngã lăn xuống ghế sa lon!
Bảo Hân và Bảo My đang nghịch nước trong ly, làm cho tài liệu trên đất ướt nhẹp, trên tài liệu còn có dấu chân nhỏ, chắc chản là bị bọn nhỏ đạp lên!
Cô không nhìn thấy Tư Hải Minh, hẳn là vẫn chưa rời giường!
Chỉ có người hầu ngăn cản và quản gia Bào Điển Đào Anh Thy bất đắc dĩ, mấy người làm vậy là không có tác dụng gì đâu!
“Không thể quậy phá trong phòng làm việc của ba, mau đi ra đi!” Đào Anh Thy mới mở miệng, sáu đứa nhỏ lập tức bị thu hút sự chú ý, nhìn thấy mẹ thì hai mắt tỏa sáng, nhao nhao chạy qua…
“Mẹ ơiI”
“Mẹ ơiI”
“Mẹ ơit”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Me ơi”
Sáu đứa nhỏ quên luôn chuyện mình đang làm, chạy vội qua chỗ Đào Anh Thy, Bảo Long đang năm dài trên bàn làm việc thì nhảy bổ vào ngực Đào Anh Thy! Đào Anh Thy hoảng hốt chụp lấy cậu bé!
Quá nghịch ngợm!
Nhìn mấy đứa nhỏ đáng yêu đang bám vào người vào đùi mình, Đào Anh Thy cũng không nỡ trách bọn nhỏ!
Bảo Vỹ ngẩng cái đầu nhỏ lên, hai mắt sáng ngời nói: “Mẹ, Mẹ về khi nào vậy? Sao bọn con không biết vậy?”
Đào Anh Thy bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé chọc cười: “Khi mẹ về thì các con đã đi ngủ rồi”
Bảo Hân vội nói: “Vậy sau này bọn con sẽ không đi ngủ, chờ mẹ về rồi mới ngủ!”
Đào Anh Thy vội nói: “Không được làm.
như vậy! Buồn ngủ thì phải ngủ! Các con xem, vừa tỉnh ngủ là có thể nhìn thấy mẹ rồi, đúng không?”
Sáu đôi mắt to lóe sáng nhìn mẹ, hình như mẹ nói đúng! Mẹ nói cái gì cũng đúng!
“Được rồi, các con đi ra ngoài trước đi, mẹ dọn dẹp chỗ này một chút” Đào Anh Thy nói với quản gia Bào Điển: “Mấy người dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài đi”
Bình luận facebook