Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 431-433
Chương 431: Bằng chứng ngoại phạm
Đây không thể là Minh Uyển, Minh Uyển không gần biển.
Nếu như không nhầm thì nơi này chính là biệt thự ven biển của thành phố, tấc đất tấc vàng, gia đình giàu có hạng hai hoặc hạng ba chưa chắc đã mua được.
Chứ nói chi đến biệt thự lớn ba tầng.
Đối với sự giàu có và quyền lực của Tư Hải Minh, điều đó năm trong tâm tay.
Vậy thì không cân nghĩ nữa, Tư Hải Minh đưa cô tới đây.
Cảm giác không gian lại bị xâm lấn, hơi thở quen thuộc sau lưng khiến tâm trạng cô khựng lại.
Quay người, thân hình đen kịt của Tư Hải Minh khiến ánh mắt cô khẽ run lên.
“Sao lại đưa tôi tới chỗ này?” Đào Anh Thy hơi cụp mắt xuống: “Hay là… về Minh Uyển đi!” “Nhất định phải trở về à?” Tư Hải Minh cất giọng trầm thấp hỏi.
“Con không thấy dì Hà, cũng không thể không thấy chúng ta được… tôi không sao.”
Đào Anh Thy hít một hơi thật sâu, nhìn vê nơi xa, nước mắt lại đang lên: “Dì Hà cũng không hi vọng tôi sẽ bỏ mặc con…” Mắt đen của Tư Hải Minh hơi trùng xuống, tiến tới nắm lấy cằm cô, đẩy cô dựa vào lan can: “Vậy thì về…” Tiếng nói vừa dứt đã hôn lên một Đào Anh Thy.
Ánh mắt Đào Anh Thy run run, hô hấp và cảm xúc bị khống chế.
Xe chạy vào Minh Uyển.
Đào Anh Thy bước xuống khỏi xe, liên nhìn thấy sáu đứa nhỏ đang chơi đùa.
“Mẹ ơi!” Chúng lại giống như mấy quả bóng tròn dính lên người Đào Anh Thy, ôm lấy cô không buông.
“Mẹ ơi, bọn con vẫn luôn chờ mẹ đấy!” Bảo Vỹ lảnh lót nói.
“Chờ mẹ chờ mẹ!” Bảo Nam nói.
Đào Anh Thy nhìn sáu gương mặt nhỏ nhắn đang kích động, nói: “Đúng vậy, mẹ về rồi, có vui không?” “Vui ạ!” Bảo Long giơ hai tay lên.
“Vui… vui ạ..” Bảo My yếu ớt nói.
“Vui lắm luôn ạ!” Bảo Hân quơ quơ hai bím tóc nhỏ.
“Mẹ ơi!” Bảo An ngốc nghếch đáng yêu cũng kích động vô cùng.
“Vui là được.” Đào Anh Thy cố kìm nén tâm trạng mà nở nụ cười.
Bảo Vỹ ngửa mặt lên: “Mẹ ơi, bà còn chưa có tới!” “Đúng vậy, còn chưa có tới!” Bảo Nam nói.
Vẻ mặt Đào Anh Thy trở nên hoảng hốt, che giấu bi thương trong lòng, nói: “Bà còn có việc, buổi tối sẽ không trở về…” “Vậy ngày mai bà có tới không ạ? Bà còn phải giúp con tết tóc nữa!” Bảo Hân nói.
“Sáng mai mẹ giúp con tết nhé, có được không?” Đào Anh Thy chịu đựng con mắt nong nóng, hỏi.
“Vâng ạI” “Đi thôi, vào ăn cơm” Tư Hải Minh lên tiếng, mới ngắt lời đám nhỏ.
Ăn cơm tối xong, Đào Anh Thy cùng ra ngoài chơi với đám nhóc.
Trước kia còn có dì Hà ở bên chăm sóc, bây giờ dì Hà sẽ không trở lại nữa…
Đào Anh Thy không hiểu, chẳng lẽ cô không xứng có được tình thân sao? Bà nội qua đời, lần nữa bị “mẹ” tính kế, không có quan hệ máu mủ, bây giờ ngay cả dì Hà cũng rời khỏi cô.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì…
Trong phòng làm việc, Tư Hải Minh đang nghe điện thoại: “Tra được gì rồi?” “Dì Hà hôm nay chỉ gọi hai số, một là của Đào Anh Thy, còn lại chính là Đào Hải Trạch” “Nói tiếp đi” Tư Hải Minh lạnh lùng nói.
“Cảnh sát đã gọi cho Đào Hải Trạch, dường như ông ta không biết gì về cái chết của dì Hà, tôi cũng xem qua buổi thẩm vấn, cũng không có vẻ gì là giả vờ.
Có điều sau khi dì Hà nhận điện thoại của Đào Hải Trạch thì có đi tới khách sạn, sau khi tra camera của khách sạn, dì Hà gặp Đào Hải Trạch, vừa đi vào không lâu thì vợ của Đào Hải Trạch tới.
Theo khẩu cung của Đào Hải Trạch, ông †a nói mình và vợ chỉ muốn mua chuộc dì Hà, để dì Hà thuyết phục Đào Anh Thy tiếp nhận người ba này. Dì Hà không đồng ý, sau đó thì rời khỏi quán rượu. Sau khi dì Hà rời khách sạn thì lập tức về nhà trọ, sau đó liền rơi xuống từ cửa sổ.
Lúc dì Hà xảy ra chuyện, Đào Hải Trạch và vợ đang ở khách sạn, cũng không bước ra ngoài nửa bước, có bằng chứng ngoại phạm”
Chương 432: Không có manh mối
“Thế còn điện thoại di động?” “Không có manh mỗi nào trong điện thoại, cũng cần có giới hạn thời gian khôi phục dữ liệu.” Tư Hải Minh nhíu mày, không nói lời nào.
“Tôi nghĩ Đào Hải Trạch không có động cơ giết dì Hà, đối với ông ta cũng không có lợi. Khăn lau mang về cục cảnh sát kiểm tra chỉ có dấu vân tay của dì Hà, trên cửa kính có vết lau, tất cả đều chứng minh, đây là tai nạn ngoài ý muốn.” Tư Hải Minh úp điện thoại ném lên bàn, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Anh đứng lặng trước cửa sổ, áp lực toàn thân thấp đến đáng sợ.
Ngoài cửa sổ, Đào Anh Thy đang chơi đùa với sáu đứa nhỏ, mắt đen của Tư Hải Minh khẽ động, cho dù đứng ở khoảng cách xa thế này cũng cảm nhận được Tư Hải Minh đang thất thần.
Với Đào Anh Thy, tai nạn ngoài ý muốn và bị Đào Hải Trạch giết, cái sau càng khó chấp nhận hơn…
Tối, Đào Anh Thy ở trong phòng chăm sóc sáu đứa nhỏ, tắm rửa cho bọn chúng, không khác gì ngày thường cả.
Thực tế, cô đã nén mọi đau buồn vào tận đáy lòng, dường như chỉ cần đụng nhẹ một cái thì sẽ khó chịu đến không thở được.
Trước mặt sáu đứa nhỏ, cô vẫn mỉm cười trò chuyện với chúng, như thể dì Hà chưa xảy ra bất trắc gì…
Lúc Tư Hải Minh đi vào phòng, Đào Anh Thy và đám nhóc đã ngủ thiếp đi rồi.
Đào Anh Thy hơi nghiêng người, sáu đứa nhỏ vây quanh bên cạnh, chân cô đặt bên ngoài giường, giày còn chưa cởi.
Ánh mắt của Tư Hải Minh liếc về phía người hầu bên cạnh, cô hâu bị dọa lập tức cúi đầu, vội vàng muốn đi tới cởi giày cho Đào Anh Thy.
“Ra ngoài.” Tư Hải Minh đè thấp giọng nói, lại mang theo sự uy hiếp chết người.
Sắc mặt cô hầu trắng bệch, cúi đầu rời khỏi phòng.
Tư Hải Minh đi qua, ngồi xuống bên mép giường, nhìn Đào Anh Thy đang ngủ say, không muốn cho cô tỉnh, lòng bàn tay ôm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, giúp cô cởi giày ra.
“Ưm…” Hơi thở của Đào Anh Thy bắt đầu trở nên dồn dập, phát ra âm thanh nghẹn ngào, nước mắt trượt xuống khỏi khóe mặt: “Hu hu hu…” Tư Hải Minh khẽ biến sắc, bế Đào Anh Thy lên, cả người ôm vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: “Tôi ở đây, không sao…” Đào Anh Thy đang mơ, quá buồn bã, đến nỗi ở trong mơ khóc, thực tế bên ngoài cũng khóc, người vốn chưa tỉnh.
Cho dù là Tư Hải Minh ôm, cô cũng không biết gì, chỉ theo bản năng tìm kiếm sự an ủi.
Tiếng khóc dân lắng lại, tiếp tục ngủ say.
Tư Hải Minh cụp mặt, nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, đưa tay lên, lòng bàn tay nhẹ xoa.
Đào Anh Thy tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Cho là sáu đứa nhóc đang ngủ bên cạnh, lúc ngẩng đầu lên lại thấy được gương mặt đẹp như †ạc tượng của Tư Hải Minh.
Không phải phòng của sáu đứa nhỏ, sáu đứa nhỏ cũng không có bên cạnh.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết Tư Hải Minh ôm cô qua đây, thế mà cô không phát hiện chút nào.
Đào Anh Thy càng không biết tối qua mình nằm trong lòng Tư Hải Minh khóc, cô chỉ nhớ cô nằm mơ, mơ thấy dì Hà nói chuyện với cô, bảo cô phải cố gắng sốt tốt, phải thật hạnh phúc…
Trơ mắt nhìn dì Hà quay người bước đi, cô khổ sở khóc lớn.
Vừa nhớ tới dì Hà, Đào Anh Thy liền không khống chế nổi tâm trạng của mình, nhưng cô không muốn khóc trước mặt Tư Hải Minh, cô chịu đựng, chuẩn bị ngồi dậy thì hông bị siết chặt, kéo lại, Đào Anh Thy lần nữa nằm xuống.
Lập tức đối diện với đôi mắt đen của Tư Hải Minh.
“… Tôi đánh thức anh à?” Đào Anh Thy hỏi.
“Không” Đào Anh Thy xem xét vẻ mặt lạnh lùng của anh, dù sao người này luôn nổi cáu khi bị tỉnh giấc.
Lúc này cô cũng không tin là tự nhiên tỉnh dậy.
Có điều, nhìn vẻ mặt Tư Hải Minh, dường như rất bình thường, còn mang theo vẻ lười biếng.
“Tôi rời giường đây, phải đi tết tóc cho Bảo Hân” Đào Anh Thy không muốn nằm trên giường nữa, kéo cánh tay trên người ra, nhưng lực của Tư Hải Minh khiến cô không thể nhúc nhích, cô vừa không hiểu vừa khẩn trương nhìn về phía Tư Hải Minh: “Sao vậy?”
Chương 433: Để anh chải tóc
“Cái gì em cũng làm, giữ lại những người khác có tác dụng gì chứ?” Tư Hải Minh lên giọng uy hiếp.
“Chỉ hôm nay thôi, dù sao hôm qua tôi đã đồng ý rồi” Đào Anh Thy nói.
Tư Hải Minh lạnh mặt nhìn cô, sau khi im ắng một hôi thì đứng dậy: “Tôi đi” Đào Anh Thy hoang mang khó hiểu.
Nhìn Tư Hải Minh rời giường, rửa mặt, thay quần áo, rời khỏi phòng.
Đào Anh Thy ngôi trên giường hoàn toàn mơ hồ.
Tư Hải Minh có ý gì ? Anh đi? Đi làm cái gì? Đào Anh Thy có chút không yên lòng, xuống giường, cùng đi theo ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng liên nhìn thấy sáu đứa nhỏ đang chạy tới.
“Mẹ ơi!” Sáu đứa nhỏ mặc đồ ngủ, bên hông còn buộc dây lưng, cột vào cái bụng tròn trịa.
Từ xa nhìn lại cứ như mấy viên thịt lăn về phía này, ngốc nghếch mà đáng yêu.
Có điều chạy đến chỗ Tư Hải Minh mới phát hiện người trước mặt không phải.
“AI Không phải mẹ, là ba!” Bảo Vỹ nói.
“..” Tư Hải Minh.
“Mẹ bảo sẽ tết tóc cho con!” Bảo Hân ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, nói.
“Con cũng muốn!” Bảo Vỹ nhảy nhót.
“Còn… còn con nữa.” Bảo My hai mắt rưng rưng.
Đào Anh Thy vừa định đi ra, liên nghe Tư Hải Minh nói: “Ba giúp các con tết, đi thôi!” “..” Đào Anh Thy sững sờ nhìn Tư Hải Minh dẫn theo sáu đứa nhỏ rời đi, cảm giác như mình nghe nhầm rôi.
Bảo My là một bé gái đáng yêu, chỉ cân chải chải vuốt vuốt một chút cũng không phải việc gì khó.
Nhưng Bảo Hân vẫn giữ nguyên bím tóc, Bảo Vỹ thì tóc hơi xoăn, Tư Hải Minh thật sự muốn làm? Đào Anh Thy đi theo, đứng trước cửa phòng sáu đứa nhỏ, khẽ nhô đầu vào nhìn.
Trong phòng, mấy đứa con trai đang chơi với nhau, Bảo Nam cầm súng bắt khắp nơi, Bảo Long thì chạy vòng vòng, phe phẩy thanh kiếm nhựa trong tay, miệng nhỏ còn hô to, sức sống tràn đầy.
Bảo An thì đang đứng cạnh cho người hầu thay quần áo, trong lòng lại hướng về phía Bảo Nam và Bảo Long, nhìn đáng vẻ uy phong của hai đứa, ánh mắt cũng sáng lên.
Tư Hải Minh ngôi trên ghế sô pha, dùng lược chải tóc cho Bảo Hân.
Mắt đen chăm chú, vẻ mặt cứng ngắc.
Dường như anh không phải đang ngồi chải tóc cho con gái, mà đang đứng trước một công trình lớn nào đói! Tư Hải Minh làm việc này có chút không phù hợp với thân phận người đứng đầu của tập đoàn Vương Tân, cho nên khi Đào Anh Thy lén lúc quan sát, bị dọa sợ đến ngây người.
“AI Ba ơi, đau quái” Bảo Hân la lên.
Tay Tư Hải Minh cứng lại, giảm bớt lực tay đi.
Một lúc sau…
“AI Ba ơi, vừa đau vừa nhức!” Bảo Hân lại lên án.
Không chỉ có tay Tư Hải Minh cứng ngắc, cả người anh cũng cứng đờ lại, động tác lần nữa thả nhẹ.
Lại thêm một lúc nữa…
“Ôi, ba ơi, vẫn đau…” Tư Hải Minh nhíu mày, lực tay anh đã rất nhẹ rồi, sao lại còn đau? Anh ngước mắt, nhìn Bảo Vỹ và Bảo My trốn sau lưng người hầu, vẻ mặt kinh khủng nhìn mình.
Đào Anh Thy đứng ngoài thấy bộ dạng đáng thương đến sắp khóc của Bảo Hân, thực sự không đành lòng, đi qua nói: “Để tôi làm.” “Không cần..” Vẻ mặt Tư Hải Minh lại càng lạnh hơn, mắt đen sắc bén, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Sau đó, sợi tóc trực tiếp từ trong tay anh rụng xuống, rơi trên mặt đất.
Bầu không khí nhất thời im lặng.
Người hầu nhặt sợi tóc lên, Đào Anh Thy nhận lấy: “Anh còn không buông tay, Bảo Hân sẽ khóc đấy.
Đúng lúc đó, Bảo Hân quay gương mặt bánh bao của mình lại, nước mắt đầm đìa nhìn Tư Hải Minh: “Ba ơi, con thật sự muốn khóc…” Còn khịt mũi một cái.
Đây không thể là Minh Uyển, Minh Uyển không gần biển.
Nếu như không nhầm thì nơi này chính là biệt thự ven biển của thành phố, tấc đất tấc vàng, gia đình giàu có hạng hai hoặc hạng ba chưa chắc đã mua được.
Chứ nói chi đến biệt thự lớn ba tầng.
Đối với sự giàu có và quyền lực của Tư Hải Minh, điều đó năm trong tâm tay.
Vậy thì không cân nghĩ nữa, Tư Hải Minh đưa cô tới đây.
Cảm giác không gian lại bị xâm lấn, hơi thở quen thuộc sau lưng khiến tâm trạng cô khựng lại.
Quay người, thân hình đen kịt của Tư Hải Minh khiến ánh mắt cô khẽ run lên.
“Sao lại đưa tôi tới chỗ này?” Đào Anh Thy hơi cụp mắt xuống: “Hay là… về Minh Uyển đi!” “Nhất định phải trở về à?” Tư Hải Minh cất giọng trầm thấp hỏi.
“Con không thấy dì Hà, cũng không thể không thấy chúng ta được… tôi không sao.”
Đào Anh Thy hít một hơi thật sâu, nhìn vê nơi xa, nước mắt lại đang lên: “Dì Hà cũng không hi vọng tôi sẽ bỏ mặc con…” Mắt đen của Tư Hải Minh hơi trùng xuống, tiến tới nắm lấy cằm cô, đẩy cô dựa vào lan can: “Vậy thì về…” Tiếng nói vừa dứt đã hôn lên một Đào Anh Thy.
Ánh mắt Đào Anh Thy run run, hô hấp và cảm xúc bị khống chế.
Xe chạy vào Minh Uyển.
Đào Anh Thy bước xuống khỏi xe, liên nhìn thấy sáu đứa nhỏ đang chơi đùa.
“Mẹ ơi!” Chúng lại giống như mấy quả bóng tròn dính lên người Đào Anh Thy, ôm lấy cô không buông.
“Mẹ ơi, bọn con vẫn luôn chờ mẹ đấy!” Bảo Vỹ lảnh lót nói.
“Chờ mẹ chờ mẹ!” Bảo Nam nói.
Đào Anh Thy nhìn sáu gương mặt nhỏ nhắn đang kích động, nói: “Đúng vậy, mẹ về rồi, có vui không?” “Vui ạ!” Bảo Long giơ hai tay lên.
“Vui… vui ạ..” Bảo My yếu ớt nói.
“Vui lắm luôn ạ!” Bảo Hân quơ quơ hai bím tóc nhỏ.
“Mẹ ơi!” Bảo An ngốc nghếch đáng yêu cũng kích động vô cùng.
“Vui là được.” Đào Anh Thy cố kìm nén tâm trạng mà nở nụ cười.
Bảo Vỹ ngửa mặt lên: “Mẹ ơi, bà còn chưa có tới!” “Đúng vậy, còn chưa có tới!” Bảo Nam nói.
Vẻ mặt Đào Anh Thy trở nên hoảng hốt, che giấu bi thương trong lòng, nói: “Bà còn có việc, buổi tối sẽ không trở về…” “Vậy ngày mai bà có tới không ạ? Bà còn phải giúp con tết tóc nữa!” Bảo Hân nói.
“Sáng mai mẹ giúp con tết nhé, có được không?” Đào Anh Thy chịu đựng con mắt nong nóng, hỏi.
“Vâng ạI” “Đi thôi, vào ăn cơm” Tư Hải Minh lên tiếng, mới ngắt lời đám nhỏ.
Ăn cơm tối xong, Đào Anh Thy cùng ra ngoài chơi với đám nhóc.
Trước kia còn có dì Hà ở bên chăm sóc, bây giờ dì Hà sẽ không trở lại nữa…
Đào Anh Thy không hiểu, chẳng lẽ cô không xứng có được tình thân sao? Bà nội qua đời, lần nữa bị “mẹ” tính kế, không có quan hệ máu mủ, bây giờ ngay cả dì Hà cũng rời khỏi cô.
Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì…
Trong phòng làm việc, Tư Hải Minh đang nghe điện thoại: “Tra được gì rồi?” “Dì Hà hôm nay chỉ gọi hai số, một là của Đào Anh Thy, còn lại chính là Đào Hải Trạch” “Nói tiếp đi” Tư Hải Minh lạnh lùng nói.
“Cảnh sát đã gọi cho Đào Hải Trạch, dường như ông ta không biết gì về cái chết của dì Hà, tôi cũng xem qua buổi thẩm vấn, cũng không có vẻ gì là giả vờ.
Có điều sau khi dì Hà nhận điện thoại của Đào Hải Trạch thì có đi tới khách sạn, sau khi tra camera của khách sạn, dì Hà gặp Đào Hải Trạch, vừa đi vào không lâu thì vợ của Đào Hải Trạch tới.
Theo khẩu cung của Đào Hải Trạch, ông †a nói mình và vợ chỉ muốn mua chuộc dì Hà, để dì Hà thuyết phục Đào Anh Thy tiếp nhận người ba này. Dì Hà không đồng ý, sau đó thì rời khỏi quán rượu. Sau khi dì Hà rời khách sạn thì lập tức về nhà trọ, sau đó liền rơi xuống từ cửa sổ.
Lúc dì Hà xảy ra chuyện, Đào Hải Trạch và vợ đang ở khách sạn, cũng không bước ra ngoài nửa bước, có bằng chứng ngoại phạm”
Chương 432: Không có manh mối
“Thế còn điện thoại di động?” “Không có manh mỗi nào trong điện thoại, cũng cần có giới hạn thời gian khôi phục dữ liệu.” Tư Hải Minh nhíu mày, không nói lời nào.
“Tôi nghĩ Đào Hải Trạch không có động cơ giết dì Hà, đối với ông ta cũng không có lợi. Khăn lau mang về cục cảnh sát kiểm tra chỉ có dấu vân tay của dì Hà, trên cửa kính có vết lau, tất cả đều chứng minh, đây là tai nạn ngoài ý muốn.” Tư Hải Minh úp điện thoại ném lên bàn, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Anh đứng lặng trước cửa sổ, áp lực toàn thân thấp đến đáng sợ.
Ngoài cửa sổ, Đào Anh Thy đang chơi đùa với sáu đứa nhỏ, mắt đen của Tư Hải Minh khẽ động, cho dù đứng ở khoảng cách xa thế này cũng cảm nhận được Tư Hải Minh đang thất thần.
Với Đào Anh Thy, tai nạn ngoài ý muốn và bị Đào Hải Trạch giết, cái sau càng khó chấp nhận hơn…
Tối, Đào Anh Thy ở trong phòng chăm sóc sáu đứa nhỏ, tắm rửa cho bọn chúng, không khác gì ngày thường cả.
Thực tế, cô đã nén mọi đau buồn vào tận đáy lòng, dường như chỉ cần đụng nhẹ một cái thì sẽ khó chịu đến không thở được.
Trước mặt sáu đứa nhỏ, cô vẫn mỉm cười trò chuyện với chúng, như thể dì Hà chưa xảy ra bất trắc gì…
Lúc Tư Hải Minh đi vào phòng, Đào Anh Thy và đám nhóc đã ngủ thiếp đi rồi.
Đào Anh Thy hơi nghiêng người, sáu đứa nhỏ vây quanh bên cạnh, chân cô đặt bên ngoài giường, giày còn chưa cởi.
Ánh mắt của Tư Hải Minh liếc về phía người hầu bên cạnh, cô hâu bị dọa lập tức cúi đầu, vội vàng muốn đi tới cởi giày cho Đào Anh Thy.
“Ra ngoài.” Tư Hải Minh đè thấp giọng nói, lại mang theo sự uy hiếp chết người.
Sắc mặt cô hầu trắng bệch, cúi đầu rời khỏi phòng.
Tư Hải Minh đi qua, ngồi xuống bên mép giường, nhìn Đào Anh Thy đang ngủ say, không muốn cho cô tỉnh, lòng bàn tay ôm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, giúp cô cởi giày ra.
“Ưm…” Hơi thở của Đào Anh Thy bắt đầu trở nên dồn dập, phát ra âm thanh nghẹn ngào, nước mắt trượt xuống khỏi khóe mặt: “Hu hu hu…” Tư Hải Minh khẽ biến sắc, bế Đào Anh Thy lên, cả người ôm vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: “Tôi ở đây, không sao…” Đào Anh Thy đang mơ, quá buồn bã, đến nỗi ở trong mơ khóc, thực tế bên ngoài cũng khóc, người vốn chưa tỉnh.
Cho dù là Tư Hải Minh ôm, cô cũng không biết gì, chỉ theo bản năng tìm kiếm sự an ủi.
Tiếng khóc dân lắng lại, tiếp tục ngủ say.
Tư Hải Minh cụp mặt, nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, đưa tay lên, lòng bàn tay nhẹ xoa.
Đào Anh Thy tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Cho là sáu đứa nhóc đang ngủ bên cạnh, lúc ngẩng đầu lên lại thấy được gương mặt đẹp như †ạc tượng của Tư Hải Minh.
Không phải phòng của sáu đứa nhỏ, sáu đứa nhỏ cũng không có bên cạnh.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết Tư Hải Minh ôm cô qua đây, thế mà cô không phát hiện chút nào.
Đào Anh Thy càng không biết tối qua mình nằm trong lòng Tư Hải Minh khóc, cô chỉ nhớ cô nằm mơ, mơ thấy dì Hà nói chuyện với cô, bảo cô phải cố gắng sốt tốt, phải thật hạnh phúc…
Trơ mắt nhìn dì Hà quay người bước đi, cô khổ sở khóc lớn.
Vừa nhớ tới dì Hà, Đào Anh Thy liền không khống chế nổi tâm trạng của mình, nhưng cô không muốn khóc trước mặt Tư Hải Minh, cô chịu đựng, chuẩn bị ngồi dậy thì hông bị siết chặt, kéo lại, Đào Anh Thy lần nữa nằm xuống.
Lập tức đối diện với đôi mắt đen của Tư Hải Minh.
“… Tôi đánh thức anh à?” Đào Anh Thy hỏi.
“Không” Đào Anh Thy xem xét vẻ mặt lạnh lùng của anh, dù sao người này luôn nổi cáu khi bị tỉnh giấc.
Lúc này cô cũng không tin là tự nhiên tỉnh dậy.
Có điều, nhìn vẻ mặt Tư Hải Minh, dường như rất bình thường, còn mang theo vẻ lười biếng.
“Tôi rời giường đây, phải đi tết tóc cho Bảo Hân” Đào Anh Thy không muốn nằm trên giường nữa, kéo cánh tay trên người ra, nhưng lực của Tư Hải Minh khiến cô không thể nhúc nhích, cô vừa không hiểu vừa khẩn trương nhìn về phía Tư Hải Minh: “Sao vậy?”
Chương 433: Để anh chải tóc
“Cái gì em cũng làm, giữ lại những người khác có tác dụng gì chứ?” Tư Hải Minh lên giọng uy hiếp.
“Chỉ hôm nay thôi, dù sao hôm qua tôi đã đồng ý rồi” Đào Anh Thy nói.
Tư Hải Minh lạnh mặt nhìn cô, sau khi im ắng một hôi thì đứng dậy: “Tôi đi” Đào Anh Thy hoang mang khó hiểu.
Nhìn Tư Hải Minh rời giường, rửa mặt, thay quần áo, rời khỏi phòng.
Đào Anh Thy ngôi trên giường hoàn toàn mơ hồ.
Tư Hải Minh có ý gì ? Anh đi? Đi làm cái gì? Đào Anh Thy có chút không yên lòng, xuống giường, cùng đi theo ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng liên nhìn thấy sáu đứa nhỏ đang chạy tới.
“Mẹ ơi!” Sáu đứa nhỏ mặc đồ ngủ, bên hông còn buộc dây lưng, cột vào cái bụng tròn trịa.
Từ xa nhìn lại cứ như mấy viên thịt lăn về phía này, ngốc nghếch mà đáng yêu.
Có điều chạy đến chỗ Tư Hải Minh mới phát hiện người trước mặt không phải.
“AI Không phải mẹ, là ba!” Bảo Vỹ nói.
“..” Tư Hải Minh.
“Mẹ bảo sẽ tết tóc cho con!” Bảo Hân ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, nói.
“Con cũng muốn!” Bảo Vỹ nhảy nhót.
“Còn… còn con nữa.” Bảo My hai mắt rưng rưng.
Đào Anh Thy vừa định đi ra, liên nghe Tư Hải Minh nói: “Ba giúp các con tết, đi thôi!” “..” Đào Anh Thy sững sờ nhìn Tư Hải Minh dẫn theo sáu đứa nhỏ rời đi, cảm giác như mình nghe nhầm rôi.
Bảo My là một bé gái đáng yêu, chỉ cân chải chải vuốt vuốt một chút cũng không phải việc gì khó.
Nhưng Bảo Hân vẫn giữ nguyên bím tóc, Bảo Vỹ thì tóc hơi xoăn, Tư Hải Minh thật sự muốn làm? Đào Anh Thy đi theo, đứng trước cửa phòng sáu đứa nhỏ, khẽ nhô đầu vào nhìn.
Trong phòng, mấy đứa con trai đang chơi với nhau, Bảo Nam cầm súng bắt khắp nơi, Bảo Long thì chạy vòng vòng, phe phẩy thanh kiếm nhựa trong tay, miệng nhỏ còn hô to, sức sống tràn đầy.
Bảo An thì đang đứng cạnh cho người hầu thay quần áo, trong lòng lại hướng về phía Bảo Nam và Bảo Long, nhìn đáng vẻ uy phong của hai đứa, ánh mắt cũng sáng lên.
Tư Hải Minh ngôi trên ghế sô pha, dùng lược chải tóc cho Bảo Hân.
Mắt đen chăm chú, vẻ mặt cứng ngắc.
Dường như anh không phải đang ngồi chải tóc cho con gái, mà đang đứng trước một công trình lớn nào đói! Tư Hải Minh làm việc này có chút không phù hợp với thân phận người đứng đầu của tập đoàn Vương Tân, cho nên khi Đào Anh Thy lén lúc quan sát, bị dọa sợ đến ngây người.
“AI Ba ơi, đau quái” Bảo Hân la lên.
Tay Tư Hải Minh cứng lại, giảm bớt lực tay đi.
Một lúc sau…
“AI Ba ơi, vừa đau vừa nhức!” Bảo Hân lại lên án.
Không chỉ có tay Tư Hải Minh cứng ngắc, cả người anh cũng cứng đờ lại, động tác lần nữa thả nhẹ.
Lại thêm một lúc nữa…
“Ôi, ba ơi, vẫn đau…” Tư Hải Minh nhíu mày, lực tay anh đã rất nhẹ rồi, sao lại còn đau? Anh ngước mắt, nhìn Bảo Vỹ và Bảo My trốn sau lưng người hầu, vẻ mặt kinh khủng nhìn mình.
Đào Anh Thy đứng ngoài thấy bộ dạng đáng thương đến sắp khóc của Bảo Hân, thực sự không đành lòng, đi qua nói: “Để tôi làm.” “Không cần..” Vẻ mặt Tư Hải Minh lại càng lạnh hơn, mắt đen sắc bén, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Sau đó, sợi tóc trực tiếp từ trong tay anh rụng xuống, rơi trên mặt đất.
Bầu không khí nhất thời im lặng.
Người hầu nhặt sợi tóc lên, Đào Anh Thy nhận lấy: “Anh còn không buông tay, Bảo Hân sẽ khóc đấy.
Đúng lúc đó, Bảo Hân quay gương mặt bánh bao của mình lại, nước mắt đầm đìa nhìn Tư Hải Minh: “Ba ơi, con thật sự muốn khóc…” Còn khịt mũi một cái.
Bình luận facebook