• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (6 Viewers)

  • Chương 401-410

Chương 401: Tư Hải Minh ma quỷ



Nhưng cho dù như thế thì cô cũng không thể nói, cô cũng không muốn để cho sáu bé con biết Tư Hải Minh ma quỷ như thế nào.

Không thể để cho bọn nhỏ biết mẹ không thể trở về lại còn phải chịu ba ép buộc.

“Mẹ ơi, có phải là rất mệt mỏi không ạ?” Bảo Vỹ hỏi.

Năm đứa nhóc khác đứng bên cạnh đợi Đào Anh Thy trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

Cho dù Đào Anh Thy có cực khổ đến thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cũng đã được mấy đứa nhỏ trị hết, cũng không cực khổ nữa rồi: “Không hề. Đi thôi, mẹ đi vào với các con.

“Vâng.

Bảo Nam và Bảo Long trượt từ trên người Tư Hải Minh xuống, sau đó sáu đứa nhỏ chạy ở phía trước rất vui vẻ.

Đào Anh Thy đi theo.

Rolls-Royce lái vào.

Đào Anh Thy nhìn thoáng về phía sau, nhìn Tư Hải Minh. Vậy mà anh ta lại không đi xe mà đi bộ về với bọn họ.

Mặc kệ anh ta vậy, Đào Anh Thy vừa định đuổi theo sáu bé con thì lại bị kéo về.

Đào Anh Thy ngừng thở, suýt chút nữa là cô đã va vào ngực Tư Hải Minh rồi: “Làm gì thế hả?” “Không được quá lâu.’ Tư Hải Minh nói.

Đào Anh Thy tránh thoát cánh tay của anh rồi nói: “Không lâu đâu.” Cô nói xong rồi quay người rời đi.

Dì Hà đi bên cạnh cô rồi hỏi: “Tối nay cô ở đây à?” “Vâng, sáng mai đưa sáu đứa bé đi rồi trực tiếp đi làm luôn” “Tôi thấy dường như cô rất mệt mỏi, cô không sao chứ?” Dì Hà hỏi với vẻ lo lắng.

Ánh mắt của Đào Anh Thy có chút trốn tránh, sao cô có thể nói cho Dì Hà biết lý do cô nhìn có vẻ mệt mỏi chứt “Không sao, chỉ là lúc đối mặt với Tư Hải Minh cần phải vắt óc một chút thôi” Đào Anh Thy nói thế.

“Vậy thì tốt rồi. Thật sự là khóc cho cô rồi.” Dì Hà nói.

“Chẳng còn cách nào khác, vì sáu đứa bé nên tôi chỉ có thể tạm thời nhân nhượng. Chờ khi anh ta chán tôi thì tôi sẽ tự do.” Đào Anh Thy nói với vẻ chờ đợi.

Cô cũng không biết là mình đang an ủi ai nữa.

Cô cũng chẳng biết là ngày Tư Hải Minh chán mình xa hay gần nữa.

Trong phòng riêng của câu lạc bộ hôm đó cô nghe được giọng của phụ nữ.

Từ biểu hiện lúc sau của Tư Hải Minh cũng có thể khẳng định anh ta không tiếp xúc gần với phụ nữ.

Là do chưa kịp, hay là tiếng kêu của người phụ nữ đó là vì một người đàn ông khác? Đào Anh Thy không thể nào tưởng tượng ra tình hình trong phòng là như thế nào.

Nhưng cô không thể nào hiểu nổi vì sao Tư Hải Minh lại không đụng vào những người phụ nữ khác.

Những người phụ nữ đó không quyến rũ ư? Đào Anh Thy thở dài một hơi.

Dì Hà nhìn ánh mắt mơ màng của cô thì nói: “Mọi chuyện sẽ tốt thôi” Ánh mắt của Đào Anh Thy nhìn về phía sáu đứa nhỏ cách đó không xa rồi nở một nụ cười, cô nói: “Đúng thế, sẽ tốt thôi…” Tối đó Đào Anh Thy ở lại biệt thự Minh Uyển.

Cô chơi với sáu bé con, tắm rửa cho sáu bé với Dì Hà rồi lên giường.

Đào Anh Thy tựa vào đầu giường, cô có chút mỏi mệt.

Sáu bé con đang chơi ở bên cạnh, tới khi sáu đứa bé nhìn lại thì Đào Anh Thy đã chống cằm ngủ mất rồi.

“Mẹ ngủ rồi kìa”” Bảo Vỹ nói.

“Ừ, mẹ mệt đó. Chúng ta cũng đi ngủ thôi nhé?” Dì Hà hỏi.

“Vâng.” Sáu đứa bé rất ngoan ngoãn, chúng nằm xuống bên cạnh Đào Anh Thy rồi bắt đầu ngủ.

Dì Hà ngồi ở mép giường nhìn bọn họ chìm vào giấc ngủ.

Sau khi sáu đứa bé chìm vào giấc ngủ không sâu thì Tư Hải Minh đi vào.

Dì Hà vội vàng đứng dậy.

Tư Hải Minh đi tới ôm Đào Anh Thy lên rồi quay về phòng của anh, anh đặt cô lên giường.

Đào Anh Thy kinh ngạc, cô mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt đẹp trai ngay trước mắt, cô giãy dụa trong vô thức: “Đừng… tôi rất mệt…” Người đàn ông này muốn cô chết chắc? Tư Hải Minh đè cô, ánh mắt đen láy của anh rất có tính xâm lược: “Không phải lúc chơi với con có tỉnh thần lắm à?” “Không có… tôi… lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy mấy đứa bé cho nên mới chơi với bọn chúng lâu hơn một chút…” Cơ thể của Đào Anh Thy trở nên căng cứng, cô cảm giác mình đang ở trong một chỗ rất nguy hiểm.

Chương 402: Đồng hồ



“Nhắm mắt lại.”

“Cái gì?” Đào Anh Thy nhìn về phía anh với vẻ không hiểu, ánh mắt cô sạch sẽ như dòng nước suối trong vậy.

“Không ngủ thì làm chuyện khác.

Ánh mắt của Đào Anh Thy có chút sửng sốt, đây là muốn cô ngủ sao? “Tôi ngủ.

Cô nói xong thì nhắm mắt lại ngay lập tức.

Cái chuyện khác này chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

Chỉ là sau khi Đào Anh Thy nhắm mắt thì không hề cảm thấy Tư Hải Minh có ý muốn rời khỏi.

Cảm giác nặng nề bao phủ cả người cô, ánh sáng trong phòng cũng bị cơ thể anh che lại hơn phân nửa.

Da thịt non mềm bị anh nhìn chằm chằm, như có bàn tay vô hình vuốt ve vậy.

Mang theo sự nguy hiểm không thể dò thám.

Như thế này thì sao cô ngủ được đây? Đào Anh Thy cho rằng dưới tình huống như thế này thì mình khó mà ngủ được nhưng thật sự là cô quá mệt mỏi, thế nên đã ngủ thiếp đi trong vô thức.

Trong giấc mơ, Đào Anh Thy cảm thấy có người đang hôn mình.

Nhưng vì quá mệt, đầu óc không được tỉnh táo nên cô không chú ý đến mà tiếp tục thiếp đi.

Chờ tới lúc cô tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau rồi.

Đào Anh Thy ngủ trong ngực Tư Hải Minh, tay của cô còn đặt lên cơ ngực rắn chắc của anh, khiến cô sợ tới nỗi vội vàng rút tay lại.

Chỉ là một giây sau cô lại khựng lại.

Trên cổ tay cô có đeo một cái đồng hồ kiểu nữ, dây da thật, kiểu dáng đơn giản và khảm kim cương.

Vừa khiêm tốn vừa xa hoa, đeo cùng với vòng tay có một loại cảm giác tỏa sáng lẫn nhau.

Cô đeo cái này từ bao giờ chứ? Trước khi ngủ thì cổ tay của cô chưa hề có cái đồng hồ này…

Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn lên, Tư Hải Minh còn đang ngủ, gương mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng gần trong gang tấc, rất giống một con thú hoang đang ngủ, để cho người ta không dám không cẩn thận.

Không cần nghĩ cũng biết là ai đeo cho cô.

Hơn nữa kiểu đồng hồ này giống như kiểu đồng hồ nam mà bình thường Tư Hải Minh hay đeo…

Giữa trưa, trong phòng ăn của đài truyền hình, Đào Anh Thy đang ngồi ở đó ăn cơm.

Trợ lý Lâm Anh và hai đồng nghiệp bộ phận khác đều ở đây, họ cười cười nói nói, bầu không khí cũng không tệ lắm.

“Đào Anh Thy, nói cái gì mà vui thế?” Châu Lam bưng đĩa ăn đi tới rồi ngồi xuống chỗ đối diện Đào Anh Thy.

“Chúng ta đang nói đồng hồ của Đào Anh Thy, đẹp quá.’ Đồng nghiệp nói.

“Hàng giả mà thôi.” Đào Anh Thy nói với vẻ không để ý lắm.

“Hàng giả cũng đẹp.” Châu Lam nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay của Đào Anh Thy, cái đồng hồ đó khiến sắc mặt cô ta thay đổi ngay lập tức.

Cô ta là người biết hàng, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết giá trị của cái đồng hồ này. Hàng đặt làm riêng của hàng hiệu đẳng cấp quốc tế, cả đài truyền hình này cũng chẳng có ai có thể mua được.

Tất nhiên là Đào Anh Thy cũng không thể mua nổi.

Vậy thì chỉ có một loại khả năng, Tư Hải Minh tặng! Sự ghen tị khiến cho gương mặt của Châu Lam có hơi cứng lại, nhưng rất nhanh cô ta đã hồi phục lại như cũ.

“Đây đâu phải là hàng giả! Rõ ràng là hàng thật mà, cô khiêm tốn quá rồi đó.” Châu Lam nói.

Những người khác đều rất kinh ngạc: “Hàng thật ư?” “Các cô chưa thấy nhưng tôi từng thấy một lần ở trên mạng rồi, đồng hồ này không có bán trên thị trường đâu!” Châu Lam nói rồi giả vờ cười đùa với Đào Anh Thy: “Bạn trai tặng à? Đàn ông rất thích đồng hồ, càng có tiên càng thích, hơn nữa còn thường xuyên đổi đồng hồ, cũng không ngạc nhiên lắm!” “Oa, Đào Anh Thy, bạn trai cô giàu thật đấy!” Những đồng nghiệp khác hâm mộ.

Vẻ mặt của Đào Anh Thy rất lạnh nhạt, ngoài miệng thì là đồng hồ, thật ra ý nói là phụ nữ chứ gì, nói cho ai nghe vậy chứ? Cô cũng giả vờ nói chuyện phiếm: “Tôi nghe nói mấy ngày trước mặt chị Lam sưng phù lên à? Bây giờ nhìn thì đã tốt hơn nhiều rồi nhỉ, nếu không thì không thể ghi hình được rồi” “Đau răng mà thôi, uống thuốc là được rồi.” Châu Lam cười nói.

“Thế à? Vậy sao tôi nghe nói mặt chị sưng lên là do Võ Ái Nhi đánh nhỉ?” Đào Anh Thy hỏi.

Gô nói thẳng ra như thế khiến cho người bên cạnh đều sợ ngây cả ra. Bị đánh ư? Vẻ mặt của Châu Lam cứng lại, cô ta rất khó xử.

Cô ta vội vàng cứu lấy danh dự của mình: “Ai nói bậy thế hả? Không ít người trong đài truyền hình này nói nhăng nói cuội nhỉ”

Chương 403: Mua dây chuyền cho Dì Hà

“Không phải là mấy người trong đài truyên hình nói. Là lần trước tôi gặp Võ Ái Nhi, cô ấy nói với tôi” Đào Anh Thy cố ý nói thế, dường như là cô không nhìn thấy vẻ mặt khó coi tới mức vặn vẹo của Châu Lam: “Cái cô Võ Ái Nhi này cũng không phải là người tốt tính, có phải là chị làm mích lòng cô ấy hay không? Tôi nhớ hai người là bạn của nhau cơ mà?”
Bàn tay đang đặt trên bàn của Châu Lam siết lại, ngón tay cô ta trở nên trắch bệch. Cô ta đè nén sự tức giận trong lòng rôi cố gắng nở một nụ cười: “Đúng thế, tôi và cô ấy là bạn thân. Tôi ăn no rồi, tôi đi trước đây: Châu Lam nói xong rồi vội vàng đứng dậy rời đi.
Đào Anh Thy ăn xong thì trở lại văn phòng, cô nhìn chiếc đồng hồ vừa khiêm tốn vừa xa hoa trên cổ tay rôi nghĩ, nhiều người thích như thế thì tại sao lại phải đeo lên tay cô chứ? Hơn nữa cô còn không dám gỡ ra.
Tư Hải Minh tặng quà cũng bá đạo như thế.
Đột nhiên Đào Anh Thy nghĩ ra điều gì đó.
Dì Hà chăm sáu bé con cho cô lâu như thế rồi, lúc nào cũng chăm sóc và yêu thương sáu đứa bé như cháu trai cháu gái của mình.
Cô nên tặng cho dì ấy một thứ gì đó.
Tới trưa Đào Anh Thy mới có thời gian đi ra ngoài, buổi tối thì Dì Hà phải trông nom sáu đứa bé, chắc chắn là bà sẽ không chịu đi ra.
Đào Anh Thy đi vào một cửa hàng bán đồ trang sức, cô nhìn thấy dây chuyên trong đó rất đẹp.
Dây chuyên mà Dì Hà đang đeo đã cũ rồi, đúng lúc đổi cho dì ấy một cái khác.
Cô gọi cho Dì Hà rồi hỏi: “Dì Hà, dì đang ở Minh Uyển à?” “Vâng, sao thế?” “Tôi đang ở bên ngoài dạo phố” “Cô không đi làm à?” “Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, dì ở trong Minh Uyển mãi cũng chán, đi ra ngoài dạo một chút không?” Đào Anh Thy nói.
“Được, tôi qua đó ngay.
Đào Anh Thy vừa nhìn trang sức trong tủ vừa đợi Dì Hà.
Nửa tiếng sau là Dì Hà đã tới.
Đào Anh Thy nhìn ra phía ngoài, cũng không thấy xe của Minh Uyển.
“Dì Hà, dì tới đây bằng cách nào thế, không để tài xế đưa đi à?” Đào Anh Thy hỏi.
“Đưa tới trạm tàu điện ngầm, tôi đi tàu điện ngầm tới đây.” “Đã chở rồi sao không chở tới đây luôn?” Đào Anh Thy hỏi.
Dì Hà có chút ngại ngùng, dù sao tiền lương hàng tháng của bà là ba trăm triệu, rồi lại còn để cho người ta đón đưa như thế thì không được tốt lắm.
Đào Anh Thy nhìn ánh mắt của bà là đã biết, Dì Hà luôn là người người thức thời, không muốn gây phiền phức cho người khác. Chắc chắn là bảo tài xế chở tới trạm tàu điện ngầm rồi bảo tài xế quay về.
“Cô muốn mua trang sức gì?” Dì Hà hỏi.
Đào Anh Thy kéo bà qua rồi nói: “Dì xem dây chuyền đi, có thích cái nào không?” “Cô muốn mua dây chuyền à?” “Mua cho dì đó.” “Tôi ư?” Bây giờ Dì Hà mới kịp phản ứng lại: “Cô mua cho tôi ư? Không được không được, phung phí tiền của làm gì chứ? Tôi không cần đâu.
“Dì Hà, đây là tấm lòng của tôi.
Hơn nữa hôm nay cửa hàng đang giảm giá năm mươi phần trăm đó.” Đào Anh Thy nói.
“Năm mươi phần trăm ư?” Dì Hà nhìn về phía nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng cười rồi gật đầu nói: “Đúng thế” “Tôi thấy giảm giá, hơn nữa kiểu dáng cũng đẹp nên muốn mua cho dì một sợi dây chuyên.” “Tôi tự mua là được mà, bây giờ lương tôi một tháng tận ba trăm triệu lận.” “Khác chứ, đây là tấm lòng của tôi, dì không được tranh với tôi đâu đó. Dì quên rồi à? Tôi nhận tiên bồi thường vi phạm hợp đồng của bệnh viện nhiều như thế cơ mà. Bây giờ tôi cũng không cần phải nuôi sáu đứa nhỏ nữa. Dì nhìn xem, cái nào đẹp?” Đào Anh Thy kéo bà đi.
Dì Hà nhìn giá cả rồi nói nhỏ với cô: “Có giảm năm mươi phần trăm cũng không rẻ đâu.” “Không sao, mua là lời rồi.” Dì Hà không khuyên được Đào Anh Thy, bà cũng không muốn để cô thất vọng nên chỉ có thể chọn dây chuyền.
Bà chọn một sợi dây chuyền hơn một trăm triệu.
Đào Anh Thy gỡ sợi dây chuyền cũ của Dì Hà xuống rồi đeo sợi mới lên cho bà. Dì Hà nhìn sợi dây chuyền trong gương, kiểu dáng rất đẹp.
“Lấy cái này đi” Đào Anh Thy nhìn thấy sự vui vẻ trong mắt bà thì nói với nhân viên bán hàng.
Dì Hà kéo cô đi qua một bên rồi nói nhỏ: “Cho dù có giảm giá năm mươi phần trăm thì vẫn đắt!” “Không sao, chủ yếu là dì thích là được rồi, đẹp không?”
Dì Hà gật đầu rồi nói: “Đẹp”

Chương 404: Đào Hải Trạch khốn nạn



“Đẹp là được rồi, dù sao tôi đang có tiên. Cứ đeo cái đó đi, sợi dây chuyền cũ để nhân viên gói lại.” Đào Anh Thy nói rồi quay người trả tiên, hào phóng như một người giàu CÓ Vậy.

Thật ra đồ trang sức trong cửa hàng này không hề được giảm giá, là do Đào Anh Thy đã dặn nhân viên trước khi Dì Hà tới đây.

Nếu không thì chắc chắn Dì Hà sẽ không nhận món quà của cô.

Sau đó hai người lại đi dạo cửa hàng quân áo, bởi vì Đào Anh Thy còn phải đi làm, không thể ở bên ngoài quá lâu.

Cô nhấc tay lên để xem giờ rồi nói: “Dì Hà, tôi phải vê đài truyền hình rồi” “Vậy cô mau đi đi. Tôi về khu chung cư trước, lát nữa tôi sẽ đi đón mấy đứa nhỏ, rồi gọi tài xế chở vê Minh Uyển luôn” Dì Hà nói “Được, vậy tôi đi trước đây” Dì Hà lại dạo thêm mấy cửa hàng, không thấy thích cái gì nên quay vê.

Bà đi tàu điện ngâm về chỗ ở trước đây trước.

Bà định nghỉ ngơi một hai tiếng rồi tới trường đón mấy đứa nhỏ.

Ngay lúc bà còn chưa đi vào khu chung cư thì đột nhiên có một chiếc xe dừng ngay bên cạnh bà, khiến cho bà sửng sốt một chút.

Dì Hà cho là xe muốn dừng ở ven đường nên vội vàng tránh đi.

“Ngọc Hà.”

Dì Hà quay đầu, khi bà nhìn thấy người bước từ trên xe xuống là ai thì có chút không thể nào tin được.

Đào Hải Trạch đi tới trước mặt bà rôi hỏi: “Ngọc Hà, bà còn nhận ra tôi không?” “Ông có chuyện gì?” Vẻ mặt của Dì Hà rất khó coi.

“Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, không ngờ rằng bây giờ bà lại ở bên cạnh Anh Thy.” Đào Hải Trạch nói: “Anh Thy nói với tôi, tôi cố ý tới cảm ơn bà, cảm ơn bà đã luôn ở bên cạnh con bé.” “Đó là chuyện tôi vui lòng làm, không cần ông phải cảm ơn.” “Có thể mời tôi lên nhà uống chén trà không?” Đào Hải Trạch hỏi.

“Không cần phải thế chứ?” Dì Hà nhìn ông ta với vẻ đề phòng.

“Ngọc Hà, bà không biết đâu.

Tôi về thành phố chỉ là muốn bù đắp cho Anh Thy, con bé đã thiếu tình thương nhiều năm như thế rồi, nó là con gái ruột của tôi, tôi có thể có ý xấu gì được chứ?” Đào Hải Trạch bật cười.

Dì Hà nhìn về phía ông ta với vẻ tức giận: “Đào Hải Trạch, ông có biết những chuyện ông từng làm đã tạo nên tổn thương lớn như thế nào đối với Anh Thy không hả? Sự ám ảnh đó sẽ đi theo con bé cả đời”

“Bởi vậy nên tôi mới muốn bù đắp cho con bé! Chẳng lẽ bà muốn con bé sẽ như thế cả một đời ư?” Đào Hải Trạch nói rất có lý: “Ngọc Hà, tôi cần bà giúp.”

“Tôi cảm thấy ông không nên xuất hiện, đó là sự bù đắp tốt nhất dành cho con bé rồi. Bây giờ con bé có công việc, có con cái, có tôi ở bên cạnh, con bé sẽ tốt, ông không cần phải vờ vĩnh.” Dì Hà nói xong rồi quay người đi vào trong khu chung cư.

Sau khi tìm tới người phụ nữ khác thì chẳng thèm quan tâm tới con gái mình nữa. Biến mất nhiều năm như thế, bây giờ nói muốn bù đắp thì không phải là buồn cười lắm à? Ai biết ông ta tìm tới cửa làm gì chứ? Bà sẽ không để ông ta tổn thương Đào Anh Thy lần nữa! Dì Hà đi vào phòng, bà vừa định đóng cửa lại thì bị người bên ngoài đẩy vào. Đào Hải Trạch trực tiếp xông vào rồi đóng cửa lại.

Dì Hà nhìn ông ta với vẻ mặt hốt hoảng: “Ông… ông đi ra ngoài cho tôi.

“Bà có biết tôi từng thích bà đến thế nào không?” Đào Hải Trạch hỏi.

Dì Hà khó xử: “Ông đang nói nhăng nói cuội gì thế?” “Lúc trước bà từ chối tôi là vì tôi nghèo đúng không? Bây giờ tôi giàu rồi, bà đi theo tôi, tôi sẽ không bạc đãi bà đâu.” Đào Hải Trạch đẩy kính mắt rồi nói.

“Ông ngậm miệng lại cho tôi!” Dì Hà thẹn quá hóa giận: “Ông cút ra ngoài!” Bà nói xong thì đi ra mở cửa.

Ai ngờ lại bị Đào Hải Trạch đẩy ra.

Dì Hà bị đẩy tới nỗi lùi về sau mấy bước, bà vội vàng lấy điện thoại ra uy hiếp ông ta rồi nói: “Ông mà không đi ra ngoài là tôi báo công an đói” Đào Hải Trạch bước về phía trước giật điện thoại của Dì Hà rồi ném qua một bên.

Dì Hà vội vàng lùi về sau: “Ông…

ông muốn làm gì! Đào Hải Trạch, ông cút ra ngoài cho tôi!” “Ra ngoài? Bây giờ bà ở bên cạnh Anh Thy, thằng đàn ông kia của nó rất giàu nên bà không xem tôi ra gì rồi đúng không?” Đào Hải Trạch nói xong rồi giật cà vạt, bổ nhào về phía Dì Hà.

Chương 405: Cú điện thoại



“A” Dì Hà bị ngã xuống, bà dùng sức đánh vào người đàn ông kia rồi hét lên: “Cút ra! Cứu mạng! A”

Chưa tới bốn giờ, xe của Minh Uyển đã đi tới trường học, sáu đứa bé nối đuôi nhau đi ra ngoài như chim cánh cụt.

“Bà đâu rồi ạ? Bà không tới sao?” Bảo Vỹ nghiêng đầu rồi hỏi.

“Trưa nay bà Hà có việc đi ra ngoài, vẫn chưa về” Vệ sĩ nói.

“Đi cùng với mẹ ạ?” Bảo Hân cũng chen lên và hỏi.

“Nghe nói là thế” Vệ sĩ trả lời.

“Vậy chúng ta về là có thể gặp được bà và mẹ rồi đúng không ạ?” Bảo Nam nói với lên.

“Cô Anh Thy đang làm việc, chắc có lẽ là sẽ muộn hơn một chút.” Vệ sĩ trả lời một cách kiên nhẫn.

“Tốt quá rồi!” Bảo Hân cười lên rôi nói tiếp: “Chúng ta phải chờ mẹ về mới ngủ.” “Ừ”” Bảo An đồng ý.

Mấy bé con khác cũng vội vàng gật đầu theo.

Hôm nay Đào Anh Thy ghi hình rất thuận lợi, Những đứa bé đáng yêu’ không có xảy ra chuyện gì, mà thời điểm ký hợp đồng ba mẹ các bé cũng không mong răng ghi hình quá muộn, nên mọi người cũng cố gắng không kéo dài thời gian hoàn thành.

Lúc tan việc, các đồng nghiệp đều vội vàng rời đi.

Đào Anh Thy ngồi sau bàn làm việc, cô mở ngăn kéo ra, bên trong có cái đồng hồ đeo tay.

Lúc ghi hình cô đã cởi đông hồ ra rồi, vòng tay cũng thế.

Dù sao cô phải lên tivi, còn có đủ loại trang web, tỷ lệ người xem của tập thứ hai cũng sẽ không thấp.

Người xem sẽ quan sát cô từ đầu tới chân một phen, khi đồng hồ và vòng tay của cô bị người biết hàng nhận ra thì sợ rằng sẽ tạo lên một cơn sóng.

Cô không mong răng chuyện này sẽ xảy ra, đài truyên hình cũng không ngốc.

Có tỷ lệ người xem của tập đầu tiên nên nhà tài trợ bắt đầu chen nhau chui vào. Bởi thế nên lúc ghi hình thì quân áo trên người Đào Anh Thy, trang sức của cô đều là đang quảng cáo cho nhà tài trợ.

Cô nhìn chằm chằm đồng hồ và vòng tay mấy phút xong mới thở dài mà đeo lên.

Cô không dám chọc Tư Hải Minh, cho nên cũng không phải vì mấy chuyện nhỏ này mà làm mích lòng anh ta.

Bây giờ cô phải về Minh Uyển ư? Đào Anh Thy không muốn ngày nào cũng đi qua đó, hơn nữa Tư Hải Minh cũng không nói là ngày nào cũng phải qua, chỉ cần để cô có thể nhìn thấy sáu bé con là được rồi.

Đợi về rồi lại gọi điện cho Dì Hà, nói cho sáu đứa nhóc biết là sáng mai cô sẽ ăn sáng với bọn chúng.

Đào Anh Thy xách túi rồi rời khỏi đài truyền hình.

Thang máy đi thẳng tới tầng tám, cô móc chìa khóa ra mở cửa.

Đào Anh Thy vừa thay giày xong là điện thoại đã vang lên.

Cô lấy điện thoại ra thì thấy là Tư Hải Minh gọi tới.

Đào Anh Thy không khỏi có chút căng thẳng.

Anh ta gọi điện thoại tới làm gì chứ, đừng nói là ép cô về Minh Uyển nhé…

“Alo.” “Đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp mang theo một chút uy hiếp của Tư Hải Minh vang lên.

“Vừa tới nhà.” Đào Anh Thy vừa nói vừa đi về phía ghế sô pha, tiện tay nhặt gối dựa rớt dưới đất lên.

Cô ngồi xuống ghế sô pha rồi ôm lấy gối.

“Tôi cho phép cô về rồi à?” Giọng nói của Tư Hải Minh trở nên lạnh lão.

Đào Anh Thy nhíu mày: “Sáng mai tôi sẽ ăn sáng với mấy đứa nhỏ.

Hơn nữa cứ như lúc trước là được rồi, cũng không cần thiết phải ở mãi trong Minh Uyển. Tối qua tôi vừa ở đó, hai ngày nữa tôi lại tới là được röI.

Tư Hải Minh im lặng, không khí dần trở nên đè ép.

Đào Anh Thy cố gắng đè lại sự bối rối trong lòng rồi nói: “Dù sao tôi qua đó cũng tiện…” Cô còn chưa nói hết câu thì Tư Hải Minh đã cúp điện thoại.

Chương 406: Con muốn mẹ



Đào Anh Thy bỏ điện thoại xuống, cô nhìn màn hình điện thoại rôi nghĩ thâm, hình như cô lại chọc phải Tư Hải Minh rồi.

Cô có nói sai gì à? Không phải là cô đã bình tĩnh trao đổi với anh ta sao? Đàn ông sáng nắng chiều mưa đúng là khó chiều thật đấy! Đào Anh Thy nhìn phòng khách, muốn tìm cái gì đó để ăn.

Trong phòng bếp có tiếng dĩa bể.

Bào Điển vội vàng đi vào thì thấy Dì Hà đang ngôi xổm dọn dẹp mảnh vỡ, bà nhìn thấy Bào Điển vào thì vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi không cẩn thận làm vỡ đĩa mất, tôi sẽ bồi thường.

“Không sao, Dì Hà khác với những người khác, với cô Anh Thy mà nói thì dì chính là người nhà.

Bào Điển nói.

Bào Điển quản lý cả một cái biệt thự Minh Uyển lớn như thế này, không đến nỗi ngay cả nhìn mặt nói chuyện cũng không biết.

Đừng nói là làm vỡ một cái đĩa, cho dù Dì Hà có làm bể cả phòng bếp thì cậu Hải Minh cũng chẳng nói cái gì.

“Tôi biết cậu Hải Minh đối xử tốt với Anh Thy, đó là phúc của Anh Thy.” Dì Hà cúi mắt xuống mà nói.

“Dì không sao chứ?” Bào Điển nhìn dáng vẻ có chút giấu diểm của Dì Hà rồi hỏi.

“Tôi có thể có chuyện gì được chứ? Tôi tới phòng bếp ép nước trái cây cho bọn nhỏ, tối qua Bảo Vỹ còn bảo muốn uống nước chanh kia kìa!” Dì Hà nói.

“Được” Bào Điển cũng không hỏi thêm gì.

Dì Hà chăm sóc sáu đứa bé, có một số việc đều do bà tự mình làm.

Bào Điển cũng quen rồi nên mặc kệ bà.

“Bà ơi!” Sáu đứa nhỏ tìm tới.

Khi Dì Hà nhìn thấy sáu đứa nhỏ thì trên mặt mới có nụ cười: “Về rồi à? “Bà ơi, tối nay mẹ có tới không ạ?” Bảo Nam chạy tới rồi hỏi.

Năm đứa bé khác đứng bên cạnh chờ Dì Hà trả lời với vẻ lo lắng.

“Tối nay mẹ còn bận việc, có lẽlà sáng mai mới tới được.” Bà nói.

Ánh mắt của sáu bé con tràn ngập sự thất vọng.

Mẹ không tới…

Tư Hải Minh và mấy đứa bé ăn cơm.

Một người lớn, sáu đứa bé.

Tư Hải Minh ngồi ở đầu bàn, mỗi bên là ba đứa nhóc, mấy đứa đang cầm thìa trong tay rồi nhét đồ ăn vào miệt.

“Con đang rất tức giận.’ Bảo Nam giơ thìa lên.

Cơm trên thìa bay thẳng ra ngoài rồi rơi vào người Tư Hải Minh.

Trên áo sơ mi màu đen của anh dính từng hạt cơm màu trắng tinh.

“.

..” Bào Điển đứng bên cạnh trợn mắt há mồm vì kinh ngạc.

“A?” Bảo Nam chớp chớp mắt nhìn Tư Hải Minh, dường như cậu bé không hiểu vì sao cơm lại dính lên người ba vậy.

Lúc ăn cơm thì tâm trạng của Tư Hải Minh đã rất không tốt rồi, giờ lại bị Bảo Nam quậy như thế thì sắc mặt của anh lại càng khó coi hơn.

Bảo Nam vội vàng tụt xuống ghế, cô bé cầm khăn màu trắng ở bên cạnh rồi đưa tới trước mặt Tư Hải Minh và nói: “Cho ba này.” Tư Hải Minh rút lại ánh mắt rét lạnh của mình, anh kiềm nén sự tức giận rồi cầm lấy khăn mà Bảo Hân bắt đầu lau cơm trên người.

Anh nhìn đôi mắt to tròn của Bảo Hân thì sờ đầu của cô bé một cái rồi nói: “Làm tốt lắm” Bảo Hân được khen thì cười híp cả mắt lại, cô bé quay về chỗ ngồi của mình.

“Con muốn mẹ” Bảo Nam dùng thìa gõ xuống bàn, tạo nên những âm thanh rất ầm ï.

Tư Hải Minh nhíu mày rồi nói với vẻ nghiêm khắc: “Quậy nữa thì đừng có ăn” Bảo Nam ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé đã nhuốm đầy nước mắt: “Mẹ ơi cứu con” Lúc đầu năm đứa bé khác cũng vất vả lắm mới quên được mẹ, bây giờ vừa nghe tới mẹ thì cũng chẳng thèm ăn cơm nữa mà nhìn về phía Tư Hải Minh với ánh mắt đầy nước.

“Mẹ…” Tư Hải Minh không kiềm chế được mà nghiến răng: ‘Muốn nhìn thấy mẹ thì ăn cơm đàng hoàng cho bai” Sáu đứa bé lau nước mắt rồi nhìn về phía Tư Hải Minh với vẻ không hiểu.

“Các con ăn xong thì ba dẫn đi” Tư Hải Minh nói với vẻ mặt lạnh lùng.

“Ba ơi, bọn con sẽ ăn cơm ngoan mài!” Bảo Vỹ nói xong thì bắt đầu ăn.

Năm đứa bé khác cũng bắt đầu ăn cơm một cách đàng hoàng.

Chương 407: Một người đàn ông có thể ghê tởm tới mức độ nào

Cơm nước xong xuôi thì Tư Hải Minh để tài xế lấy xe ra khỏi nhà kho.
Chiếc Rolls-Royce dừng ở bên ngoài, vệ sĩ đã mở cửa ra rồi đứng chờ. Lúc Tư Hải Minh đang chuẩn bị ôm sáu đứa bé lên thì Bảo Nam đưa ra yêu câu, cậu bé nói với vẻ hưng phấn: “Ba ơi, con muốn đi máy bay: Tư Hải Minh im lặng, anh cúi đầu nhìn Bảo Nam với gương mặt không có chút biểu cảm nào.
“Ba ơi, con cũng muốn đi máy bay. Bảo Long nói.
“Muốn đi máy bay: “Ba ơi, đi máy bay là có thể gặp được mẹ nhanh hơn đó.” Bảo Vỹ nói.
“Được không ạ?” Bảo Hân tiếp tục hỏi với vẻ chờ mong.
“Ba ơi” Gương mặt nhỏ nhắn của Bảo An cũng tràn ngập sự kích động.
Bào Điển đứng ở phía sau nghe thế thì nghĩ thâm, cũng không phải là không thể đi máy bay.
Ông ta nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh với sự cẩn thận.
“Đi máy bay. Một lúc sau Tư Hải Minh mới nói.
“Vâng. Vệ sĩ đóng cửa xe lại.
Sau khi ôm sáu đứa bé lên máy bay trực thăng thì Tư Hải Minh mới ngồi xuống, anh dặn phi công: “Đi vòng thêm một vòng nữa.’ “Vâng.
Máy bay trực thăng cất cánh, bay về phía chỗ Đào Anh Thy đang ở.
Bào Điển nói với Dì Hà ở bên cạnh: “Cậu Hải Minh rất chiêu mấy đứa bé-” “Đúng thế” Dì Hà nói.
Thật ra mỗi lần bà nhìn thấy sáu đứa bé quậy trước mặt Tư Hải Minh thì vẫn rất là lo lắng.
Dù sao nhìn cậu ta không hề giống như một người tốt tính.
Mấy đứa bé có ba có mẹ, bà hi vọng mấy bọn họ được hạnh phúc.
“Di Hà, bây giờ còn sớm, hay là pha ly trà ngồi nhâm nhi?” Bào Điển hỏi.
Dì Hà trả lời: “Được” Bào Điển tự tay pha trà rồi ngồi xuống bàn tròn với Dì Hà.
“Hôm nay Dì Hà đi dạo phố có mua gì không?” Bào Điển hỏi.
“Mua một sợi dây chuyền, do Anh Thy tặng.’ Dì Hà trả lời.
Bà đưa tay sờ lên cổ mình trong vô thức, nhưng lại không sờ được cái gì hết.
Ánh mắt của bà có chút bưồn bã, vẻ mặt cũng trở nên hoảng hốt.
“Không mang à?” Bào Điển hỏi.
“Cất rồi, tôi sợ làm mất.” Ông ta cười cười rồi nói: “Dì Hà rất để ý tới cô Anh Thy nhỉ”
“Đúng thế, từ nhỏ con bé đã khổ rồi. Mặc dù sau này tôi không ở chung với con bé, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc con bé học hành, đi ra nước ngoài, sinh con đều là một thân một mình thì cũng biết là gian khổ tới cỡ nào. Cũng may con bé là một đứa nhỏ kiên cường. Dì Hà nhìn về phía nơi khác, cảm xúc của bà có chút sa sút.
Bào Điển nhìn ánh mắt của bà có chút đau thương thì đột nhiên nghĩ, nếu như Dì Hà biết những gì Đào Anh Thy phải chịu ở Minh Uyển thì có lẽ bà ấy sẽ càng khó chịu hơn.
Nhưng đó là việc của cậu Hải Minh, bọn họ làm người giúp việc chỉ có thể nhìn mà thôi, ông ta cũng sẽ không nói ra.
Hơn nữa Dì Hà rất thương Đào Anh Thy, bà ấy không nên biết thì tốt hơn.
Uống trà xong thì Dì Hà cũng không ngồi đây lâu mà quay về phòng.
Bà ngồi trên giường, tinh thần bắt đầu sụp đổ.
Bà che miệng rồi khóc.
Bà không muốn để cho bất cứ ai nhận ra chuyện xảy ra trên người bà, chuyện khó mà mở miệng đó! Dì Hà sờ lấy khuôn cổ trống không của mình, dây chuyên mà Đào Anh Thy mua cho bà không phải được bà cất đi mà là đã lạc mất trong lúc vật lộn với Đào Hải Trạch rồi.
Bà tìm một vòng nhưng không thấy, cuối cùng chỉ có thể quay về.
Rất có thể đã bị Đào Hải Trạch lấy đi.
Cả đời Dì Hà không kết hôn sinh con, giữ mình trong sạch. Đối với bà mà nói thì sự ám ảnh mà gia đình mang lại đã khiến bà sợ kết hôn, không ngờ lại bị Đào Hải Trạch…
Dì Hà càng nghĩ càng khóc to thêm, cả người bà đều đang phát run lên.
Điện thoại vang lên, bà câm điện thoại thì thấy đó là một dãy số xa lạ. Bà vội vàng ổn định lại cảm xúc của mình rồi bắt máy: “Alo.” “Là tôi đây” Giọng nói buồn nôn vang lên. Dì Hà bắt đầu tức giận mà mắng mỏ.
“Đừng có tức giận như thế. Cho dù thế nào thì tôi cũng thích bà thật lòng, bà bằng lòng ở bên tôi không?” “Không phải ông kết hôn rồi ư?” Dì Hà không biết vì sao ông ta lại nói ra được câu này.
“Đừng để vợ tôi biết là được rồi.” Dì Hà tức tới nỗi run rẩy cả người: “Đào Hải Trạch, sao trên đời này lại có người ghê tởm như ông chứ?” “Đừng nói thế, cho dù có ghê tởm thì cũng đã ngủ với bà rồi.”

Chương 408: Chuẩn bị cà phê cho ai



Dì Hà vừa tức giận vừa cảm thấy nhục nhã, nước mắt bà đã dâng tràn đôi mắt.

“Nể mặt quan hệ thân thiết này giữa chúng ta bà có thể giúp tôi một việc không? Để Anh Thy tiếp nhận người ba này?” “Đào Hải Trạch, tôi nói cho ông biết. Tôi có chết cũng sẽ không đồng ý yêu cầu buồn nôn này của ông. Ông bỏ cái ý định này đi!” Dì Hà nói với vẻ tức giận rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Dường như chỉ cần bà nói thêm một chữ với loại người này đều sẽ cảm thấy buồn nôn.

Đào Anh Thy đang ngôi trên ghế sopha trong phòng khách để làm việc, cô nghĩ tới chủ đề giao lưu với mấy đứa bé trong buổi ghi hình ngày mai, trên tivi còn đang chiếu tập đầu tiên của Những đứa bé đáng yêu.

Bên ngoài vang lên tiếng vù vù rất ồn ào.

Đào Anh Thy nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài ban công rồi nghĩ thầm, tiếng gì thế nhỉ? Hình như là máy bay trực thăng?” Người giàu cũng ở trong khu chung cư này à?” Đào Anh Thy không có hứng thú xem náo nhiệt nên tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng nói non nớt của mấy đứa bé: “Mẹ ơi.” Đào Anh Thy ngẩn người, cô vội vàng ngồi dậy đi ra mở cửa.

Cửa vừa được mở ra thì sáu bé con tràn vào, ôm lấy chân của cô.

“Các con… Đào Anh Thy ngẩng đầu thì nhìn thấy Tư Hải Minh, cả người cô khẽ run lên.

Khí thế mạnh mẽ trên người anh cũng chẳng hề yếu đi bởi sự đáng yêu của sáu đứa bé.

“Mẹ không ở chung với bọn con.” Bảo Nam lên án.

“Vậy nên bọn con mới đi tìm mẹ này!” Bảo Vỹ nói.

“Có thể ngủ chung với ba mẹ rôi!” Bảo Long reo hò.

Sau đó sáu đứa bé chạy ùa vào phòng khách.

Hoàn cảnh quen thuộc khiến mấy đứa bé vô cùng vui sướng.

Bảo Nam chạy quá nhanh nên ngã ở trên tấm xốp lót sàn, mấy đứa bé đi theo sau cũng không kịp phanh lại mà ngã chồng lên.

Đào Anh Thy quay đầu nhìn Tư Hải Minh. Đừng nói là anh cũng sẽ ở đây nhé? Cô cho rằng Tư Hải Minh chỉ đơn thuần là muốn vào nhà, nhưng cô đã quá ngây thơ rồi.

Đôi chân dài của anh rảo bước vào phòng, anh đi thẳng về phía Đào Anh Thy, dáng người cao ráo chiếm ưu thế tuyệt đối khiến cho cô cảm thấy không khí xung quanh mình như cô đọng lại.

“Đây chính là trong lòng em chỉ có tôi mà cô nói đấy à? Hả?” Tư Hải Minh cúi đầu nhìn xuống, giọng anh trầm khàn, hơi thở nóng rực phả vào gương mặt non mịn của Đào Anh Thy.

Khoảng cách gần như thế khiến cho Đào Anh Thy cảm thấy mình không thể nào nói ra được điều gì.

Cô lùi về phía sau hai bước thì mới thở được: “Tôi định sáng mai sẽ qua đó, tối nay các anh muốn ngủ ở đây à? Cũng không phải là anh không biết, lần trước ngủ trên giường đó rất chen chúc. Hay là chờ tới khi đổi giường lớn hơn một chút rồi ngủ tiếp?” “Em đang mời tôi đấy à?” Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy với ánh mắt thâm thúy.

Đào Anh Thy cảm thấy mình không hề có ý này.

“Luôn ngủ giường lớn thì thỉnh thoảng ngủ giường nhỏ cũng không tệ.” Tư Hải Minh nói xong rồi đi lướt qua người Đào Anh Thy mà vào.

Đào Anh Thy nhìn theo bóng lưng cao lớn của Tư Hải Minh thì nhíu mày, anh ta nói thật à? Nhưng giờ cô cũng đã biết được là tiếng máy bay trực thăng lúc nấy là của ai.

Rõ ràng là không xa lắm mà lại còn đi máy bay trực thăng tới.

Cũng chỉ có Tư Hải Minh mới làm được chuyện này mà thôi.

Đào Anh Thy đi qua đó rồi hỏi: “Tôi pha cho anh một ly cà phê nhé?” Tư Hải Minh ngước mắt lên nhìn thẳng về phía cô: “Tôi nhớ là em không uống cà phê.” Đào Anh Thy chuẩn bị cà phê cho ai chứ, còn không phải là vì dỗ dành Tư Hải Minh ư. Muốn chung sống với người đàn ông này một cách hoà bình thì đôi khi chỉ tiết rất là quan trọng.

Thú hoang cũng phải cần vuốt lông.

Nhưng Đào Anh Thy không nói thẳng ra mà quay người đi pha cà phê.

Chương 409: Cà phê

Đào Anh Thy hiểu rất rõ ràng, có một số chuyện nói ra là sẽ có thành phần cố ý ở trong đó.
Tư Hải Minh thông minh như thế thì sao mà anh ta không nghĩ tới được chứ.
Ánh mắt của anh nhìn theo bóng lưng của Đào Anh Thy cho tới khi không thấy nữa mới cúi đầu xuống. Anh đưa tay cởi cúc áo trên cùng, lộ ra trái khế đang trượt lên trượt xuống.
Trước kia khi Đào Anh Thy còn làm việc ở tập đoàn Vương Tân thì đã pha cà phê cho Tư Hải Minh nhiều rôi nên bây giờ cũng đã rất quen thuộc.
Loại cà phê mà Tư Hải Minh hay uống là thứ mà cô chưa mua nổi, nhưng loại này cũng không hề rẻ.
Đào Anh Thy bỏ đá vào ly, rồi nhẹ nhàng dùng thìa quấy, đột nhiên cô dừng tay lại.
Cho dù cô không quay đầu lại nhìn thì chỉ cần dựa vào cảm giác áp bách quen thuộc kia thì cô cũng biết là ai đi tới.
Lông ngực cực nóng dán vào lưng cô, cảm giác nguy hiểm bao vây cơ thể mảnh khảnh của cô.
“Đừng làm thế, con cái vẫn còn ở đây.’ Đào Anh Thy hơi giãy dụa.
“Tôi làm gì rôi? Hả?” Đôi môi lạnh của Tư Hải Minh dán vào lỗ tai của Đào Anh Thy.
Cả người cô run lên.
“Em mẫn cảm lên rôi, dường như là đang truyền tín hiệu gì đó với tôi” Đào Anh Thy cắn răng rồi nói: “Ngài Hải Minh, ngài đừng nên hiểu nhâm như thế” Đừng nói là người đàn ông này sẽ làm gì cô nhé? Nơi này cũng chẳng phải là biệt thự Minh Uyển.
Cô không thể nào làm chuyện này ở nhà của Dì Hà được.
“Ngài Hải Minh, anh đã muốn ở chỗ của tôi lại còn muốn đụng vào tôi à, không có cửa đâu!” Đào Anh Thy sợ tiếng của mình quá to sẽ khiến cho sáu bé con ở ngoài nghe được nên cố gắng nói nhỏ.
“Thế à…” Giọng của Tư Hải Minh lạnh lùng mà trâm khàn, anh đưa tay tóm lấy cằm của Đào Anh Thy rôi trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ của cô. Đào Anh Thy nhíu mày, cô tỉnh táo lại thì đẩy Tư Hải Minh ra ngay lập tức. Nhưng anh đâu phải là người cô có thể đẩy được chứ.
Cô vừa tức vừa sốt ruột, lại không dám giấy dụa quá mãnh liệt sợ mấy đứa bé nhìn thấy.
“Ba mẹ ơi, hai người đang làm gì thế ạ?” Đào Anh Thy sợ tới nỗi run cả người.
Tư Hải Minh cũng sững sờ, vội vàng buông Đào Anh Thy ra.
Cô cúi đầu nhìn gương mặt ngây thơ của Bảo Hân thì càng thêm xấu hổ, mặt lại càng đỏ rực lên, cô hận không thể đào một cái lỗ mà chui vào.
Người làm mẹ như Đào Anh Thy ngơ ngẩn cả người.
Tư Hải Minh bưng ly cà phê lên rồi nói: ‘Mẹ không nghe lời, phải dạy bảo nên ba mới cắn mẹ” Đào Anh Thy nhìn về phía anh với vẻ không dám tin, anh ta nói cái gì thế chứ? Đột nhiên quần cô bị Bảo Hân kéo, cô vội vàng tỉnh táo lại rồi ngồi xổm xuống hỏi: “Sao thế?” “Mẹ không đau, không sao đâu mẹ, Bảo Hân thổi cho mẹ nhé” Bảo Hân nói xong rồi vểnh miệng nhỏ của mình lên thổi cho Đào Anh Thy.
Sau khi thổi mấy lần thì lại hỏi: “Mẹ còn đau nữa không ạ?” “Không đau nữa rồi, cảm ơn Bảo Hân nhé.” Đào Anh Thy cảm thấy rất ấm áp.
Bình thường sáu đứa bé không cẩn thận va vào chỗ nào đó bị đau thì cô đều làm thế để dỗ dành bọn chúng.
Bây giờ người được dỗ dành lại là cô.
Đều là do Tư Hải Minh tạo nên cả, cô cũng không thể nói thật với con được.
“Ba ơi, lần sau ba cắn nhẹ thôi nhé” Bảo Hân nói như một bà cụ non.
“Ừ”” Tư Hải Minh lên tiếng.
Đào Anh Thy kéo tay của Bảo Hân rồi nói: “Đi ra ngoài nào.” Cô còn chẳng thèm nhìn anh một cái nào mà trực tiếp dẫn Bảo Hân đi ra ngoài.
Tư Hải Minh bưng cà phê rồi ngồi xuống ghế salon, Bảo My đi tới trước mặt anh rồi leo lên đôi chân dài của anh. Đôi mắt của cô bé nhìn chằm chằm cà phê trong ly: “Ba ơi, thơm thế ạ…” “Con không uống được đâu” Tư Hải Minh nói.
Bảo Nam chạy tới: “Ba ơi cho con uống.” Tư Hải Minh nhìn Bảo Nam một chút rồi đưa ly cà phê tới bên miệng cậu bé.

Chương 410: Đào Hải Trạch, ông không phải là người!



“Không được…

Đào Anh Thy vừa quay mặt qua là đã thấy cảnh này, cô còn chưa kịp ngăn cản thì Bảo Nam ngây thơ đã uống một ngụm lớn.

Sau đó…

“Mẹ ơi cứu con, là thuốc!” Đào Anh Thy vội vàng lấy nước cho Bảo Nam súc miệng.

Trong miệng cậu bé vẫn còn một chút vị đắng, cậu bé nước mắt lưng tròng.

“Không sao rồi, đi chơi đi!” Đào Anh Thy nói.

Bảo Nam đi chơi với Bảo Long.

Bảo My biết đây không phải là nước ngọt nên cũng vội vàng quay người đi xa.

Đào Anh Thy nhìn về phía Tư Hải Minh với vẻ không vui: “Cà phê đăng như thế sao lại cho con uống chứ?” “Không uống thử thì lân sau thằng bé còn đòi nữa” Tư Hải Minh nói một cách rất bình tĩnh.

Đào Anh Thy mím môi nghĩ thầm, vậy sao anh không cho Bảo My uống chứ? Anh có chắc là mình không cố ý chọc con trai không? Cô không để ý tới anh nữa mà quay người ngôi xuống bên cạnh mấy đứa bé: “Mẹ ơi, bọn con đi máy bay tới đây đấy ạ” Bảo Long và Bảo My cũng tới gần…

“Mẹ có đi máy bay với bọn con không?” Bảo Long hỏi.

“Mẹ ơi…” Bảo My chớp chớp đôi mắt to tròn của mình rồi nói với vẻ chờ mong.

“Lần sau mẹ sẽ đi máy bay với các con nhé, được không?” Xem như là cô đã đồng ý.

“Vâng ạ! Đào Anh Thy nhìn sáu đứa bé đáng yêu của mình thì không kiềm chế được mà đưa tay xoa gương mặt mềm mại của bọn chúng.

Ánh mắt của Tư Hải Minh chỉ dừng trên người Đào Anh Thy, đồi mắt đen thâm thúy mà trầm lặng.

Buổi sáng mấy đứa bé không có ở nhà thì Dì Hà ở ngay trong Minh Uyển.

Bình thường còn đi ra ngoài một chút, nhưng bây giờ bà chỉ ở trong phòng mà thôi. Bà không có tâm trạng đó, cũng cảm thấy là bây giờ mình không thích hợp đi tới đi lui trước mặt người khác, miễn cho người khác nhìn ra được điều gì.

Tiếng chuông điện thoại cũng đủ để làm cho Dì Hà giật mình.

Bà đi qua rồi cầm điện thoại lên, khi nhìn thấy thông báo hiển thị thì tay bà có run lên một chút, điện thoại rớt xuống giường. Nhưng tiếng chuông thì vẫn vang lên, như tiêng bùa đòi mạng.

Dì Hà tỉnh táo lại rồi vội vàng cúp máy.

Bà không bao giờ nghe điện thoại của Đào Hải Trạch nữal Sau khi bà cúp máy thì điện thoại lại vang lên một chút.

Là tin nhắn tới.

Dì Hà có hơi do dự, bà cầm điện thoại một lúc lâu.

Là một tin nhắn video.

Lúc bà mở video ra xem thì trắng cả mặt.

Hai tay bà run lên, khó khăn lắm mới có thể xóa video đi.

Bà khóc, khóc trong tủi nhục, bà cũng không chờ Đào Hải Trạch gọi tới mà chủ động gọi đi.

“Đào Hải Trạch, ông không phải là người! Ông quay khi nào thế hả?” “Tôi vẫn còn nhiều lắm, bà muốn không?” “Cái gì?” Dì Hà vốn cho rằng chỉ có video vừa được gửi tới mà thôi.

Không ngờ Đào Hải Trạch vẫn còn cái khác: “Đào Hải Trạch, sao ông phải đối xử với tôi như thế hả? Ông nhục nhã tôi còn chưa đủ à?” “Bà cũng không phải là không biết tôi muốn gì? Tôi cho bà ba ngày để suy nghĩ” Đào Hải Trạch nói xong rồi trực tiếp cúp máy.

Dì Hà trở nên sụp đổ, bà ngồi xuống giường.

Bà không biết Đào Hải Trạch quay khi nào nữa, lúc đó bà cũng không được tỉnh táo cho lắm.

Bà biết rất rõ Đào Hải Trạch giữ lại là vì làm cái gì.

Chính là vì uy hiếp bà, để bà thuyết phục Đào Anh Thy nhận người ba này.

Một khi video này bị lộ ra ngoài ánh sáng thì bà đâu còn mặt mũi để sống trên thế giới này nữa chứ.

Không được, bà không thể để cho loại video này tồn tại. Phải nghĩ cách xóa video đi.

Trong sảnh quay phim của đài truyền hình vẫn còn đang ghi hình.

Một cậu nhóc ngồi trước mặt máy quay phim, Đào Anh Thy đứng bên cạnh. Cô mặt một bộ váy liền áo, đeo tai nghe rồi bắt đầu giao lưu với mấy đứa bé đáng yêu.

“Giữa ba và mẹ thì con thích ai nhất?” Đào Anh Thy cười rồi hỏi.

Trên mặt bé trai có một nụ cười ngượng ngùng, cậu bé nhìn về Đào Anh Thy rồi hỏi: “Nhất định phải là ba mẹ ạ?” Đào Anh Thy nói: ‘Những người khác cũng được.” “Con thích một cô bé ở lớp mầm mà”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom