Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-377
Chương 377
Chương 377: Sao ông không đi ăn cướp đi?
Vẻ mặt Đào Anh Thy lạnh lùng, cô thu ánh mắt lại, tránh người Đào Hải Trạch rồi đi vào trong.
Cô ngồi xuống nghỉ ngơi ở một góc trong phòng.
Đào Hải Trạch vừa cười chào hỏi bạn bè, vừa bước đến chỗ cô, ông ngôi xuống chiếc ghế đối diện.
“Thy, có phải con vì chuyện đó mà mới không thích ba không? Nếu như là vì chuyện đó thì ba hy vọng có thể bù đắp cho con” Đào Anh Thy cảm thấy những lời này không khác gì những lời Đào Hải Trạch đã nói với Liêu Ninh.
Có nhiều khi, chuyện bù đắp không những không có ý nghĩa gì mấy mà còn đi ngược lại với mong muốn ban đầu.
“Không phải ông muốn nói với tôi về chuyện thân thế sao? Nếu ông không nói thì tôi đi đây.” Đào Anh Thy nói.
“Quan hệ của ông và Liêu Ninh thế nào? Tôi nói là quan hệ của hai người sau khi gặp nhau” “Cũng bình thường.” Liêu Ninh là người thích tiên, bà ta vì tiên mà có thể làm được bất cứ chuyện gì. Tôi không cần đi điều tra thì cũng có thể biết chuyện Liêu Ninh lấy một người giàu có, sống cuộc đời sung sướng” Đào Anh Thy cảm thấy, cô lại có chủ đề chung để nói chuyện với Đào Hải Trạch trong câu chuyện này.
“Bà ấy có làm chuyện gì mà không nên làm với con không?” “Có.’ Đào Anh Thy nói thật.
“Cho dù bà ấy có làm gì với con đi chăng nữa thì con cũng kệ bà ấy, bà ấy, thật ra bà ấy không phải là mẹ đẻ của con” Đào Anh Thy ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Đào Hải Trạch, cô giả vờ rằng mình vô cùng kinh ngạc rôi sau đó mới nói tiếp: “Đại khái tôi cũng đoán được chuyện này… Không có người mẹ ruột nào lại tàn nhân như vậy cả. Vậy mẹ ruột của tôi là ai?” Đào Hải Trạch không nói gì, ông chỉ tiếp tục uống chỗ rượu trong ly.
Rôi từ từ bỏ xuống.
Ngón tay để bên cạnh người vô thức nắm lấy góc áo.
“Rốt cuộc là ai?” Đào Anh Thy kìm nén sự khó chịu trong người và hỏi.
“Cũng không phải là không thể nói cho con biết nhưng ba có một yêu cầu.” “Chuyện gì?” Đào Anh Thy không thấy ngạc nhiên, nhưng trong nhất thời cô không nghĩ ra được Đào Hải Trạch sẽ ra yêu câu gì với mình.
Không lẽ lại giống như Liêu Ninh là vì tiền ư? “Tôi nói trước cho ông biết là tôi không có tiền đâu” “Không phải là vì tiền, nhưng là một thứ giống như vậy. Ba muốn quyên khai thác của mảnh đất phía Tây Nam, bây giờ nó đã rơi vào tay của Tư Hải Minh. Nếu như phát triển mảnh đất ấy lên thì nhất định có thể trở thành khu đất phồn hoa thứ hai của thủ đô, giá cả không cần nghĩ cũng có thể biết được. Chỉ cần bán mảnh đất ấy được bán cho ba thì ba sẽ nói cho con biết mẹ ruột của con là sao. Giao dịch này rất giống nhau đúng không” “Vậy ông định chuẩn bị bỏ ra bao nhiêu tiền?” Đào Anh Thy hỏi.
“3000 tỷ” Đào Anh Thy cười lạnh một tiếng, cô cảm giác như mình đang nằm mộng: “3000 tỷ? Sao ông không đi ăn cướp luôn đi? Tôi không làm kinh doanh thì tôi cũng xem tin tức chứ? Có gấp 10 lần như thế thì ông cũng không lấy được mảnh đất đó đâu” “Vậy nên ba mới muốn con giúp đỡ” Đào Hải Trạch không hề che giấu lòng tham của mình: “Chẳng lẽ con không muốn biết mẹ ruột của mình là ai sao?” Đúng, Đào Anh Thy thật sự rất muốn biết.
Nhưng yêu cầu của Đào Hải Trạch là muốn cô ra mặt, lợi dụng Tư Hải Minh.
Xem ra, Đào Hải Trạch đã biết mối quan hệ của cô và Tư Châu Minh, nếu không thì ông ta sẽ không nói cả một tràng như thế.
“Dã tâm của ông cũng không nhỏ nhỉ? Nhưng đáng tiếc là dã tâm của ông không song hành với năng lực của ông” Biểu cảm của Đào Anh Thy lãnh đạm: “Nếu như đây là yêu cầu của ông thì tôi không thể giúp đỡ ông được” “Con thật sự không muốn biết mẹ mình là ai sao?” “Không sao cả, nên xuất hiện thì sẽ xuất hiện” Đào Anh Thy cảm thấy không có chuyện cả, cô đứng dậy định rời đi.
“Thy, con đợi một lát..” Đào Hải Trạch nói xong thì muốn tóm lấy tay của cô.
Đào Anh Thy giật mình sợ hãi, cô vô thức lùi về phía sau.
Cô giật lùi và đụng vào ai đó ở phía sau. Ngay sau đó, vai của cô bị ôm lại, nói đúng ra thì không phải là vai của cô bị ôm lại, mà là tay của cô, mong muốn chiếm hữu vô cùng mãnh liệt.
Chương 377: Sao ông không đi ăn cướp đi?
Vẻ mặt Đào Anh Thy lạnh lùng, cô thu ánh mắt lại, tránh người Đào Hải Trạch rồi đi vào trong.
Cô ngồi xuống nghỉ ngơi ở một góc trong phòng.
Đào Hải Trạch vừa cười chào hỏi bạn bè, vừa bước đến chỗ cô, ông ngôi xuống chiếc ghế đối diện.
“Thy, có phải con vì chuyện đó mà mới không thích ba không? Nếu như là vì chuyện đó thì ba hy vọng có thể bù đắp cho con” Đào Anh Thy cảm thấy những lời này không khác gì những lời Đào Hải Trạch đã nói với Liêu Ninh.
Có nhiều khi, chuyện bù đắp không những không có ý nghĩa gì mấy mà còn đi ngược lại với mong muốn ban đầu.
“Không phải ông muốn nói với tôi về chuyện thân thế sao? Nếu ông không nói thì tôi đi đây.” Đào Anh Thy nói.
“Quan hệ của ông và Liêu Ninh thế nào? Tôi nói là quan hệ của hai người sau khi gặp nhau” “Cũng bình thường.” Liêu Ninh là người thích tiên, bà ta vì tiên mà có thể làm được bất cứ chuyện gì. Tôi không cần đi điều tra thì cũng có thể biết chuyện Liêu Ninh lấy một người giàu có, sống cuộc đời sung sướng” Đào Anh Thy cảm thấy, cô lại có chủ đề chung để nói chuyện với Đào Hải Trạch trong câu chuyện này.
“Bà ấy có làm chuyện gì mà không nên làm với con không?” “Có.’ Đào Anh Thy nói thật.
“Cho dù bà ấy có làm gì với con đi chăng nữa thì con cũng kệ bà ấy, bà ấy, thật ra bà ấy không phải là mẹ đẻ của con” Đào Anh Thy ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Đào Hải Trạch, cô giả vờ rằng mình vô cùng kinh ngạc rôi sau đó mới nói tiếp: “Đại khái tôi cũng đoán được chuyện này… Không có người mẹ ruột nào lại tàn nhân như vậy cả. Vậy mẹ ruột của tôi là ai?” Đào Hải Trạch không nói gì, ông chỉ tiếp tục uống chỗ rượu trong ly.
Rôi từ từ bỏ xuống.
Ngón tay để bên cạnh người vô thức nắm lấy góc áo.
“Rốt cuộc là ai?” Đào Anh Thy kìm nén sự khó chịu trong người và hỏi.
“Cũng không phải là không thể nói cho con biết nhưng ba có một yêu cầu.” “Chuyện gì?” Đào Anh Thy không thấy ngạc nhiên, nhưng trong nhất thời cô không nghĩ ra được Đào Hải Trạch sẽ ra yêu câu gì với mình.
Không lẽ lại giống như Liêu Ninh là vì tiền ư? “Tôi nói trước cho ông biết là tôi không có tiền đâu” “Không phải là vì tiền, nhưng là một thứ giống như vậy. Ba muốn quyên khai thác của mảnh đất phía Tây Nam, bây giờ nó đã rơi vào tay của Tư Hải Minh. Nếu như phát triển mảnh đất ấy lên thì nhất định có thể trở thành khu đất phồn hoa thứ hai của thủ đô, giá cả không cần nghĩ cũng có thể biết được. Chỉ cần bán mảnh đất ấy được bán cho ba thì ba sẽ nói cho con biết mẹ ruột của con là sao. Giao dịch này rất giống nhau đúng không” “Vậy ông định chuẩn bị bỏ ra bao nhiêu tiền?” Đào Anh Thy hỏi.
“3000 tỷ” Đào Anh Thy cười lạnh một tiếng, cô cảm giác như mình đang nằm mộng: “3000 tỷ? Sao ông không đi ăn cướp luôn đi? Tôi không làm kinh doanh thì tôi cũng xem tin tức chứ? Có gấp 10 lần như thế thì ông cũng không lấy được mảnh đất đó đâu” “Vậy nên ba mới muốn con giúp đỡ” Đào Hải Trạch không hề che giấu lòng tham của mình: “Chẳng lẽ con không muốn biết mẹ ruột của mình là ai sao?” Đúng, Đào Anh Thy thật sự rất muốn biết.
Nhưng yêu cầu của Đào Hải Trạch là muốn cô ra mặt, lợi dụng Tư Hải Minh.
Xem ra, Đào Hải Trạch đã biết mối quan hệ của cô và Tư Châu Minh, nếu không thì ông ta sẽ không nói cả một tràng như thế.
“Dã tâm của ông cũng không nhỏ nhỉ? Nhưng đáng tiếc là dã tâm của ông không song hành với năng lực của ông” Biểu cảm của Đào Anh Thy lãnh đạm: “Nếu như đây là yêu cầu của ông thì tôi không thể giúp đỡ ông được” “Con thật sự không muốn biết mẹ mình là ai sao?” “Không sao cả, nên xuất hiện thì sẽ xuất hiện” Đào Anh Thy cảm thấy không có chuyện cả, cô đứng dậy định rời đi.
“Thy, con đợi một lát..” Đào Hải Trạch nói xong thì muốn tóm lấy tay của cô.
Đào Anh Thy giật mình sợ hãi, cô vô thức lùi về phía sau.
Cô giật lùi và đụng vào ai đó ở phía sau. Ngay sau đó, vai của cô bị ôm lại, nói đúng ra thì không phải là vai của cô bị ôm lại, mà là tay của cô, mong muốn chiếm hữu vô cùng mãnh liệt.
Bình luận facebook