• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (8 Viewers)

  • Chap-312

Chương 308: Trở lại chốn xưa




Cập nhật chương mới tại TruyenVietwriter.net.net



Cô dám cá rằng Tư Hải Minh sẽ không đối xử tệ với con mình, vì cô tin rằng hổ dữ sẽ không ăn thịt con. Đào Anh Thy nhìn chằm chằm màn hình đen một lúc lâu, vẫn không mở máy, đặt điện thoại sang một bên. Cô thực sự làm như không quan tâm đến...



Nghĩ đến việc không nhìn thấy bộ dạng đáng thương của sáu đứa nhỏ, hai mắt của Đào Anh Thy nóng rực, khóe mắt long lanh nước. Đào Anh Thy không vì khác múi giờ mà khó ngủ, chỉ cần trời tối, bất kể là ở quốc gia nào, cô đều có thể ngủ được.



Mang theo nỗi nhớ về con mình mà chìm vào giấc ngủ... Khi tỉnh dậy Đào Anh Thy cũng không kiểm tra thời gian, điện thoại mở, cô cũng không có tâm trạng mở ra xem. Sau khi rửa mặt xong, cô đi ra khỏi phòng, đi xuống nhà và nghe thấy có tiếng động trong bếp.



Khi cô bước tới, cô thấy anh ta mặc áo sơ mi đang xắn cổ tay lên rán trứng. Bài bản, nghiêm túc và gợi cảm. Trước đây Tư Viễn Hằng cũng làm bữa sáng cho cô như thế, không chỉ cho bữa sáng mà còn cho bữa trưa, bữa tối và ăn khuya. Hình ảnh quá đỗi quen thuộc, đáy lòng không khỏi rung động...



Tư Viễn Hằng cảm giác được phía sau có người, quay đầu lại thì nhìn thấy cô, ánh mắt dịu nói: "Ngủ ngon không?"



"Tốt lắm, em không bị say máy bay." Đào Anh Thy khôi phục vẻ mặt nói.



"Rất tốt."



Đào Anh Thy bước tới, nhìn món trứng rán: "Thơm quá. Thật ra, em cũng có thể rán nó. Màu sắc tương tự như của anh..." Cô còn chưa nói xong, đã nhìn thấy anh đưa thìa sang, vẻ mặt sững sờ, sau đó xoay người: "Em đi lấy đồ ăn."



Nói xong cô quay lưng bỏ đi. Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ đáng yêu kia, không khỏi cười thầm, trong mắt tràn đầy sủng nịch.



Đào Anh Thy ăn uống no nê, nói: "Thật kỳ quái. Trước đây em tưởng bữa ăn trên máy bay rất ngon, nhưng bây giờ lại thấy rất khó nuốt. Không phải là do miệng em bị sao đó chứ?" Nói xong cô đưa tay bóp bóp miệng mình.



Tư Viễn Hằng nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng và mềm mại kia, ánh mắt lóe lên: "Không phải, thật sự khó ăn."










"Đúng không? Em cũng thấy vậy." Đào Anh Thy nói.



"Chiều nay muốn đi đâu không?" Tư Viễn Hằng hỏi Đào Anh Thy. "Cho dù là ở nhà hay bên ngoài đều được."



Ăn sáng ngoài trời, cạnh suối tự nhiên, đối diện là núi xanh màu ngọc bích, dùng bữa với cảnh đẹp như vậy quả là một điều thích thú. Đào Anh Thy ánh mắt run rẩy nói: "Chúng ta sẽ đến tất cả những nơi đã từng đến, được không? Chính là những nơi chúng ta đã từng đến trước đây..." %3D



Sau khi hỏi, cô không nghe thấy câu trả lời của Tư Viễn Hằng. Anh ấy không sẵn lòng sao? Khi mặt cô mặt quay lại, cả người anh như muốn đè lên cô. Đào Anh Thy không kịp phòng bị, giây tiếp theo, cô bị Tư Viễn Hằng giữ chặt trong vòng tay.



Đào Anh Thy đột nhiên cứng đờ, cô không đẩy Tư Viễn Hằng ra, nhắm mắt lại, áp sát đầu vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực Tư Viễn Hằng, hình như tim anh đập rất nhanh...



Trở lại chốn xưa, có làm anh xúc động không. Một lúc lâu sau cô mới buông ra, khóe mắt khẽ chảy xuống một giọt nước mắt, cô khẽ đáp: "Được." Trong những ngày qua, Đào Anh Thy được Tư Viễn Hằng đưa đến nơi bọn họ đã từng tới. Còn có tầng dưới trong ký túc xá sinh viên, nơi Tư Viễn Hằng từng đưa bữa sáng cho cô hàng ngày.



Tư Viễn Hằng nắm tay Đào Anh Thy, để lại một chuỗi dấu chân trên bãi cát. Cano lướt nhanh trên mặt biển. Đào Anh Thy ngồi ở phía sau, hai tay ôm eo Tư Viễn Hằng, mặt tựa vào lưng anh, hai mắt đỏ bừng, nước mắt trôi theo gió, khô rồi vụt đi.



Ngắm hoàng hôn buông xuống trên mặt biển. Đi dạo một lúc trên bãi biển, Đào Anh Thy đẩy tay Tư Viễn Hằng ra, bĩu môi nhìn anh với khuôn mặt vì khóc đã sưng lên. Tư Viễn Hằng mìm cười, quay lưng ngồi xổm xuống. Đào Anh Thy chồm người lên choàng tay qua cổ anh, hai tay Tư Viễn Hằng vững vàng đỡ lấy mông cô.



"Hơi nặng." Tư Viễn Hằng nói.



Đào Anh Thy vươn tay nhéo thịt quanh cổ anh ta khiến Tư Viễn Hằng bị đau đến mức hít vào một hơi, sau đó đó anh cũng không chịu thua kém mà dùng tay véo nhẹ mông cô.



Cập nhật chương mới tại TruyenVietwriter.net.net
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom