Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1263-1266
Edit By Trà Nữ Lê
Đế Anh Thy buổi sáng đưa bọn trẻ đi học, đối với nàng tiếng cười vui vẻ hạnh phúc của bọn chúng là niềm vui duy nhất trên thế giới này
Lúc trở về nàng không ngồi trên xe của anh nữa, khi không có bọn trẻ thì nàng không muốn đóng kịch
“Chị ơi!”
Khi đi qua cửa trường học Đế Anh Thy sứng sốt một chút, quay người lại thì cậu bé đã chạy đến trước mặt, ôm lấy chân của nàng “Chị ơi, em là Tư Thái Lâm đây”
Đế Anh Thy nhìn chăm chăm cậu bé, không cần nói thì cậu đứng trước mặt cũng đã nhận ran gay
Ba năm không gặp, khuôn mặt này giống Tư Viễn Hằng như đúc…
Loading...
Đế Anh Thy như nhìn thấy tuổi thơ của Tư Viễn Hằng, bởi vì nàng cũng đã từng thấy qua hình ảnh của Tư Viễn Hằng lúc còn bé…
Tư Triều Vũ chạy đến kéo cậu bé ra xa khỏi nàng “Ai là chị, đừng có gọi bậy…”. Ngước đầu lên khoảng cách khá gần nhìn thấy khuôn mặt của Đế Anh Thy dọa cho ông sợ phát khiếp “Cô…cô không phải đã chết rồi sao? Không lẻ đây là ma? Ban ngày gặp ma sao?”
Đế Anh Thy lạnh nhạt nhìn Tư Triều Vũ, ba năm trôi qua ông cũng đã già đi rất là nhiều
Nàng không hề để ý đến Tư Triều Vũ mà nhìn vào Tư Thái Lâm mà nói “Chị biết em là Tư Thái Lâm, em cũng ở đây học sao? Sao trước đó chị không thấy em?”
“Chị ơi, em hôm nay là ngày đầu tiên đi học ạ”
“Ngày đầu tiên?” Đế Anh Thy nhớ lại là bọn trẻ nhà mình đã khai giảng nữa tháng rồi
Tư Triều Vũ nói “Vì tôi không có đủ tiền đóng học phí nên đã bị học trễ. Nó cũng là dòng họ Tư mà sao độc ác với nó thế?”
Đế Anh Thy cảm thấy không vui mà nhìn Tư Triều Vũ, tại sao lại nói chuyện này trước mặt con cái thế chứ?
“Tư Thái Lâm mau vào học đi em, không phải đến trễ rồi sao?”
Tư Thái Lâm vội hướng vào cửa mà chạy, chạy mấy bước liền quay đầu lại “Chị ơi, em có thể cùng với bọn Bảo Nam tìm đến chị và chơi không ạ?”
“Được chứ”
Tư Thái Lâm vui vẻ hướng phòng học mà chạy
Đế Anh Thy nhìn sáu đứa trẻ nhà mình so với Tư Thái Lâm thì cũng không chênh lệch là bao, lúc trước nhìn thấy cậu bé là lúc ở tập đoàn Vương Tân, lúc ấy Tư Triều Vũ vẫn chưa phải là Ba của cậu bé, hiện tại liền biến thành Ba, đứa bé này trong lòng liệu sẽ bị tổn thương không…
Đây cũng là số mệnh sao…
Đế Anh Thy thu tầm mắt lại quay người đi
“Đào Anh Thy, chờ tôi một chút” Tư Triều Vũ gọi nàng
“Có việc gì?”
“Cô bây giờ sống ở Minh Uyển? cùng với Tư Hải Minh kia sống bên nhau rồi? Tư Triều Vũ hỏi
“Ở trước mặt tôi ông có thể nói tùy ý nhưng ở trước mặt Tư Thái Lâm thì phải chú ý lời nói một chút”
“Tôi nói sai cái gì? Chẳng lẽ chuyện nhà họ Tư không được nói sao? Bản thân đều là lòng lang dạ sói. Trường học này là do Tư Hải Minh mua lại, Tư Thái Lâm đến đây học vậy mà vẫn thu tiền? Nếu không có tiền thì không cho học, vậy đúng sao?” Tư Triều Vũ một mực oán hận
Đế Anh Thy càng nhìn càng không yên lòng cho Tư Triều Vũ, nhìn cách ông ăn mặc, hành động và lời nói chắc hẳn là thời gian qua cuộc sống không dễ dàng gì
Ông ta căn bản không có tiền nhưng vẫn muốn cho Tư Thái Lâm học ở trường quý tộc, đây chẳng phải là lòng tham hay là muốn điều tốt nhất cho Tư Thái Lâm?
“Tôi nghĩ ở thành phố này trường tốt vẫn còn rất nhiều, không nhất định phải học ở đây”
“Cô thật là nói chuyện không hiểu biết à? Những trường khác không giống trường này, tôi mong muốn Tư Thái Lâm về sau sẽ có tiền đồ tốt để sau này lo cho tôi có cuộc sống tốt hơn. Vậy tại sao cô không để cho sáu đưa con nhà cô học trường khác, thật là…” Tư Triều Vũ giảng dạy
Đế Anh Thy lạnh lùng mà thương hại nhìn ông “Nếu Tư Viễn Hằng lúc nhỏ mà ông biết chăm lo cho anh ấy một phân ba thôi thì anh ấy cũng chẳng phải chạy ra nước ngoài…” Càng sẽ không gặp được mình, cũng sẽ không có kết cục nhiều gút mắc như này
Edit by Trà Nữ Lê
Tư Triều Vũ bị nói đến chột dạ, liền thẹn quá hóa giận “Tôi chỉ là đối xử lãnh đạm một chút, nhưng nó ra nước ngoài chưa hẳn là chuyện xấu, còn không phải do gặp được cô sao? Nếu không gặp cô thì con tôi sẽ không chết”
Đế Anh Thy rũ ánh mắt xuống, thật đúng là vậy, nếu không gặp nàng thì sẽ không yêu nhau và anh cũng sẽ không chết…
“Đào Anh Thy, cô nhìn cô đi, chính cô hại chết Tư Viễn Hằng nhưng tôi lại không truy cứu, cô có thể giúp tôi lo học phí cho Tư Thái Lâm không? Cô cũng biết rồi đó, trường học quý tộc một năm tốn cả trăm vạn, đây thật sự là tôi không có tiền. Nếu cô lo học phí về sau tôi cũng sẽ không truy cứu việc Tư Viễn Hằng nữa, được không?” Tư Triều Vũ sắc mặt biến đổi nói ra điều không nên nói
Hoặc là da mặt ông quá dày, hoặc là ông đã đi đến đường cùng
Đế Anh Thy không phản ứng mà nhìn thẳng mặt ông “Nếu thật tình muốn nghĩ tốt cho Tư Thái Lâm thì ông nên làm một người ba thật xứng đáng, cho dù ông có ăn xin thì cũng phải cố gắng. Chúng ta đều có lỗi với Tư Viễn Hằng, ông và tôi giống nhau, trừ hiện hữu thì những cái khác đừng có hy vọng xa vời” Đế Anh Thy nói xong, cũng không thèm nhìn ông một cái mà quay người rời đi
Loading...
Tư Triều Vũ bị lời nàng nói làm cho nghẹn, đến khi Đế Anh Thy đi thật xa rồi ông mới phản ứng lại được “Tôi và cô sao có thể giống nhau? Tôi không có tiền, cô có thể cho tôi một trăm vạn, à không năm mươi vạn cũng được”
Đế Anh Thy sao lại phản ứng với ông, nàng hận ông còn không đủ
Để Tư Thái Lâm ở cùng với ông không biết ông sẽ dạy cậu ấy thành bộ dạng gì nữa
Kỳ thật Tư Thái Lâm với Tư Viễn Hằng cuộc đời cũng không khá hơn chút nào. Nhìn Tư Triều Vũ thời điểm này Tư Thái Lâm trong lòng nhất định là thương cảm sao? Dù sao cậu ấy vẫn còn là cậu bé
Đế Anh Thy ngẫm lại đều vẫn không đành lòng
Chẳng qua nàng cũng không có nói gì sai, nàng và Tư Triều Vũ đều là người có tội, sao có thể sống thoải mái khi tạo nghiệp như thế này…
“Anh Thy!”
Đế Anh Thy sửng sốt một chút, quay đầu, còn chưa kịp phản ứng, một bóng người liền ôm lấy nàng khiến cho nàng kinh ngạc đến ngây người
Trong phòng làm việc ngay lúc này, anh ấy hận không thể đem giao thông ở ngoài làm thành công ty giao thông của riêng mình, Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào màn hình đến khi Đế Anh Thy bị Tần Kính Chi ôm cứng ngắc, anh trực tiếp ném hồ sơ trên tay xuống, Chương Vỹ đang đứng phía trước báo cáo công việc nhìn thấy hành động của anh liền kinh hãi, đổ mồ hôi toàn thân
“Ngài Hải Minh, ngài vẫn ổn chứ?” Chương Vỹ hỏi
“Ổn cái gì mà ổn?” Tư Hải Minh nắm theo áo khoác đi vội ra khỏi văn phòng
“…” Chương Vỹ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra
Cửa phòng làm việc một lần nữa đẩy ra, Tư Hải Minh bàn giao “Từ giờ trở đi, cậu chịu trách nhiệm điều hành tập đoàn Vương Tân, có việc thì gọi điện, không có việc thì đừng làm phiền tôi!”
Nói xong, cửa lại bị đóng bịch một tiếng, người không thấy đâu
“???” Những dấu chấm hỏi hiện trong đầu Chương Vỹ, tôi thăng chức rồi sao?
Buông nàng ra, Đế Anh Thy nhìn Tần Kính Chi, còn có phía sau anh là Kiều Như An
Kiều Như An cười “Kính chi lo lắng cho cô ở đây vừa lúc tôi cũng không có việc gì nên đã đi cùng nhau. Anh Thy không cảm thấy tôi nhiều chuyện chứ?”
“Sao lại biết?” Đế Anh Thy nói “Tôi hiện tại cũng đang nhàm chán, có mọi người ở đây có thể cùng nhau chơi đùa rồi, mọi người mới đến sao?”
“Vừa tới. Em cũng thật là, ở một mình nhàm chán sao lại không gọi điện cho anh?” thật ra Tần Kính Chi đã nhìn thấy nàng đi bộ trên vỉa hè, không biết là đang suy nghĩ cái gì
“Bởi vì các anh bảo tầm hai ngày nữa sẽ đến đón em về nên không tìm anh” Đế Anh Thy nói
Chính xác thì nàng cũng không biết khi nào có thể về do bọn nhỏ cuốn lấy rất lợi hại…
Tạm thời thì chưa về, buổi tối thì được ở chung với các con, đối với bọn chúng cũng không công bằng rồi
Edit By Trà Nữ Lê
“Anh Thy, em muốn đi đâu sao?” Kiều Như An tỏ ra tâm lý hiểu người khác ‘Suy nghĩ’
“Không, mới đưa con đi học, chuẩn bị đi dạo. Có muốn đến nơi tôi ở xem một chút không? Đến trưa tôi mời hai người đi ăn, Kinh Đô có rất nhiều đồ ăn ngon” Lấy lại trí nhớ Kinh Đô trở nên rất quen thuộc với Đế Anh Thy, nhất là phương diện ăn uống
“Tùy Anh Thy quyết định” Kiều Như An không có chủ kiến mà để cho nàng toàn quyền quyết định
Tần Kính Chi không ý kiến nhưng trong lòng nghĩ thoáng qua mà đoán rằng nơi nàng ở cũng chính là chổ Tư Hải Minh ở…
Đế Anh Thy dẫn hai người đến chính là chung cư của dì Hà
Khóa cửa mở ra, đẩy cửa vào nhà “Vào đi, nơi này tương đối nhỏ…” Đế Anh Thy đứng kẹt lại một nơi
Tần Kính Chi cùng Kiều Như An bước vào cũng nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế salon đang uống cà phê rất tự nhiên
Loading...
Đế Anh Thy trừng mắt Tư Hải Minh, anh không phải đang ở công ty sao? Đến đây khi nào? Nếu nàng biết anh ở đây tuyệt đối nàng sẽ không đến
Hiện tại nàng đang bị tiến thoái lưỡng nan
“Sao lại về rồi?” Tư Hải Minh tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhìn thấy hai người ở bên cạnh, anh để ly café xuống, đi tới, đứng bên cạnh Đế Anh Thy “Thy, khách tới nhà? Không cần khách khí, khách của em cũng là khách của anh, mời vào”
Không chỉ có Đế Anh Thy không nguyện ý nhìn thấy Tư Hải Minh mà Tần Kính Chi cũng không muốn gặp anh. Nhìn thấy Tư Hải Minh đứng cạnh Đế Anh Thy thân thiết như nói lên anh ấy là chủ nhà
“Cảm ơn ngài Hải Minh” Kiều Như An không để cho bầu không khí tiếp tục giằng co mà mở miệng hòa hoãn, nội tâm cô đang rung động khi nhìn thấy anh
Tần Kính Chi cùng Kiều Như An ngồi xuống sau
Đế Anh Thy không nhìn Tư Hải Minh cũng vội vàng đi theo “Muốn uống cái gì?”
“Nước ấm” Tần Kính Chi nói
“Tôi cũng vậy” Kiều Như An nói
Đế Anh Thy đi vào phòng bếp, rót nước, không quay đầu nhưng vẫn cảm nhận được có người đang đi tới làm cho không khí như rung chuyển
Rõ ràng là khí này phát ra từ ai
Nàng để ly xuống, quay người, hạ giọng hỏi anh “Không phải anh ở công ty sao?”
“Gần đây công ty cũng ít việc, không cần anh có mặt” Tư Hải Minh mắt đen hiểu sâu mà nhìn nàng
“Tôi mặc kệ anh bận rội hay nhàn rỗi, hiện tại anh rời khỏi nơi này” Đế Anh Thy đuổi anh. Nếu không có khách thì nàng đã ném anh ra khỏi cửa rồi
“Bọn chúng không biết em đã khôi phục lại trí nhớ?” Tư Hải Minh hỏi
Đế Anh Thy ánh mắt chớp lên, nàng không nói đồng nghĩa với việc xác nhận
“Thy, bọn chúng không biết người khôi phục trí nhớ, vậy thì làm sao cho đúng?” Tư Hải Minh bắt đầu đến gần nàng
Đế Anh Thy nội tâm hoảng loạn, thân lui về sau, vừa lui một bước phía sau lưng liền đụng phải bồn rửa tay, không còn đường lui
“Tôi không biết anh nói cái gì…”
Tư Hải Minh lại gần nàng rồi dừng lại, nhìn vào ánh mắt nàng mập mờ, giọng nói đè thấp càng thêm từ tính “Em đến Kinh Đô, không ở Minh Uyển mà ở đây, nghĩ xem bọn chúng có nghĩ là kì lạ không?”
“Cái này cũng không cần anh phải nhọc lòng” Đế Anh Thy khẳng định những điều này nàng chưa hề nghĩ qua
Tùy tiện tìm lý do, chẳng lẽ Tần Kính Chi và Kiều Như An sẽ cố ý đi thăm dò sao? Cũng không phải kẻ thù của nàng
“Ừm, cũng không có việc gì lớn”
Đế Anh Thy nhíu mày
“Anh giúp em đi tiếp khách” Tư Hải Minh nói xong, thân thể lui về sau, quay người đi ra khỏi phòng bếp
Đế Anh Thy lúc này mới giãn lỏng thân thể, tại sao luôn muốn ép bức nàng, nàng đã nói rất rõ ràng không phải sao?
Đây là việc lớn sao?
Nếu như nàng có khôi phục trí nhớ mà lộ ra, bị Kiều Như An phát hiện, cuộc đời của công chúa nhà Đế gia sẽ bị người ngoài biết. Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến Đế gia
Edit By Trà Nữ Lê
Kiều Như An có nói ra hay không là một chuyện, ảnh hưởng đến Đế gia mới là quan trọng. Trước đó Kiều Như An ở Kinh Đô có gặp qua Phương Như, lúc đó cô ấy gọi nàng là “Đào tiểu thư” cho nên Kiều Như An đã biết được bao nhiêu rồi?
Không cần biết bao nhiêu, chỉ cần bản thân không thừa nhận là được
Các anh trai cũng không để ý chút ảnh hưởng này, chỉ là Đế Anh Thy không muốn các anh phải khó xử…
Nàng khôi phục lại trí nhớ về sau luôn cảm thấy sự mẫn cảm tồn tại…
Lúc trước nàng thật sự là bị lừa bán sao?
Luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy…
Cho nên, cái gọi là “khôi phục trí nhớ” không có dám nói linh tinh…
Rót hai chén nước ra ngoài, đặt trước mặt Tần Kính Chi và Kiều Như An
Loading...
Đế Anh Thy hướng mắt nhìn về phía Kiều Như An chuẩn bị đi qua ngồi xuống
Nhưng mà bị tay ai đó ôm vào eo xiết chặt, ngồi xuống bên cạnh Tư Hải Minh
Đế Anh Thy không vui mà nhìn anh
Tư Hải Minh thản nhiên mà nói “Đều biết chúng ta ở cùng một chổ, không cần ngại”
Đế Anh Thy thật rất muốn đem café tạt vào mặt anh!
Trong phòng khách, nhìn như là đang chiêu đãi khách
Nhưng sự có mặt của Tư Hải Minh không khí có thể tốt hơn sao?
“Anh Thy, em đều ở đây?” Tần Kính Chi đè nén tâm trạng chua xót mà hỏi
“Ừm, ở đây”
Tần Kính Chi sau khi ngồi xuống mới phát hiện ở đây không có đồ đặc của trẻ con, chỉ có đồ của đàn ông. Không cần hỏi cũng biết đó là của Tư Hải Minh
Như vậy, Tư Hải Minh cùng Anh Thy sao lại đến đây ở?
Tư Hải Minh dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của Tần Kính Chi, anh lạnh nhạt nói “Căn phòng lớn ở mệt mỏi chuyển sang nơi khác có cái thú vị riêng. Ờ nhà có sáu đứa trẻ vây quanh ít nhiều có chút mất hứng”
Đế Anh Thy cắn chặt răng, nếu không cắn chặt thì có khả năng sẽ quay sang mà cắn người
Nói lời này là có ý gì? Mặc dù lý do này làm cho người khác dễ dàng tin nhưng nàng không tin chỉ có một lý do này
“Tôi nghĩ rằng đây không phải là chung cư cao cấp” Tần Kính Chi nói. Bởi vì nơi này thực tế không giống đẳng cấp của Tư Hải Minh. Là do Đế Anh Thy chọn sao
“Đó là cậu nghĩ” Tư Hải Minh mắt đen lãnh đạm
Hai người ở giữa ít nhiều cũng như muốn đánh nhau
Tần Kính Chi bưng ly nước lên uống, cảm xúc hiện tại cũng không gọi là tốt
Cô gái mình thích bị người khác chiếm hữu, công khai ngữ khí, anh ta sao có thể vui vẻ được?
Trên mặt Kiều Như An vẫn thể hiện vẻ ôn nhu mà cười, cho dù trong mắt của Tư Hải Minh chỉ có mỗi Đế Anh Thy nàng cũng không dám biểu lộ sinh khí ra ngoài
Cô suy nghĩ nhiều đến sự gặp gỡ với Tư Hải Minh
Chỉ là ở bên cạnh anh như thế này cũng đã tốt rồi…
“Muốn ăn trưa cái gì?” Tư Hải Minh tay nắm tay nhỏ của Đế Anh Thy, bàn tay to lớn của anh bao trùm lấy tay nàng, ôn nhu thâm thúy mắt đen nhìn Đế Anh Thy mà hỏi
Toàn bộ cánh tay Đế Anh Thy đều cương cứng, chịu đừng “Tùy anh”
Tư Hải Minh nói “Anh làm chủ”
“Không được…” Tần Kính Chi ngắt lời
“Được…” Kiều Như An đồng ý
Hai người trả lời không giống nhau khiến cho Kiều Như An đỏ bừng mặt, bầu không khí lại một lần nữa ngột ngạt, cô vội sửa lại “Tôi nghe Tần Kính Chi”
Đế Anh Thy xấu hổ nói “Kính Chị, sao lại không đi? Vừa rồi bảo cùng nhau đi ăn cơm mà”
“Đi” Tần Kính Chi nói
Cơm trưa là do Tư Hải Minh thu xếp, đẳng cấp tự nhiên cũng không bị thấp đi
Nhưng mà không khí lúc này cũng chỉ có mỗi Tư Hải Minh là tự nhiên
Lúc ăn Tư Hải Minh không xem ai ở xung quanh mà chỉ lo chăm sóc cho Đế Anh Thy nào là gắp đồ ăn, cắt bò bít tết, múc canh, lau khóe miệng, lo cho nàng uống nước trái cây, chuẩn bị đồ ngọt ăn tráng miệng… Giống như anh đến đây không phải để ăn cơm mà là đến để hầu hạ Đế Anh Thy
Đế Anh Thy buổi sáng đưa bọn trẻ đi học, đối với nàng tiếng cười vui vẻ hạnh phúc của bọn chúng là niềm vui duy nhất trên thế giới này
Lúc trở về nàng không ngồi trên xe của anh nữa, khi không có bọn trẻ thì nàng không muốn đóng kịch
“Chị ơi!”
Khi đi qua cửa trường học Đế Anh Thy sứng sốt một chút, quay người lại thì cậu bé đã chạy đến trước mặt, ôm lấy chân của nàng “Chị ơi, em là Tư Thái Lâm đây”
Đế Anh Thy nhìn chăm chăm cậu bé, không cần nói thì cậu đứng trước mặt cũng đã nhận ran gay
Ba năm không gặp, khuôn mặt này giống Tư Viễn Hằng như đúc…
Loading...
Đế Anh Thy như nhìn thấy tuổi thơ của Tư Viễn Hằng, bởi vì nàng cũng đã từng thấy qua hình ảnh của Tư Viễn Hằng lúc còn bé…
Tư Triều Vũ chạy đến kéo cậu bé ra xa khỏi nàng “Ai là chị, đừng có gọi bậy…”. Ngước đầu lên khoảng cách khá gần nhìn thấy khuôn mặt của Đế Anh Thy dọa cho ông sợ phát khiếp “Cô…cô không phải đã chết rồi sao? Không lẻ đây là ma? Ban ngày gặp ma sao?”
Đế Anh Thy lạnh nhạt nhìn Tư Triều Vũ, ba năm trôi qua ông cũng đã già đi rất là nhiều
Nàng không hề để ý đến Tư Triều Vũ mà nhìn vào Tư Thái Lâm mà nói “Chị biết em là Tư Thái Lâm, em cũng ở đây học sao? Sao trước đó chị không thấy em?”
“Chị ơi, em hôm nay là ngày đầu tiên đi học ạ”
“Ngày đầu tiên?” Đế Anh Thy nhớ lại là bọn trẻ nhà mình đã khai giảng nữa tháng rồi
Tư Triều Vũ nói “Vì tôi không có đủ tiền đóng học phí nên đã bị học trễ. Nó cũng là dòng họ Tư mà sao độc ác với nó thế?”
Đế Anh Thy cảm thấy không vui mà nhìn Tư Triều Vũ, tại sao lại nói chuyện này trước mặt con cái thế chứ?
“Tư Thái Lâm mau vào học đi em, không phải đến trễ rồi sao?”
Tư Thái Lâm vội hướng vào cửa mà chạy, chạy mấy bước liền quay đầu lại “Chị ơi, em có thể cùng với bọn Bảo Nam tìm đến chị và chơi không ạ?”
“Được chứ”
Tư Thái Lâm vui vẻ hướng phòng học mà chạy
Đế Anh Thy nhìn sáu đứa trẻ nhà mình so với Tư Thái Lâm thì cũng không chênh lệch là bao, lúc trước nhìn thấy cậu bé là lúc ở tập đoàn Vương Tân, lúc ấy Tư Triều Vũ vẫn chưa phải là Ba của cậu bé, hiện tại liền biến thành Ba, đứa bé này trong lòng liệu sẽ bị tổn thương không…
Đây cũng là số mệnh sao…
Đế Anh Thy thu tầm mắt lại quay người đi
“Đào Anh Thy, chờ tôi một chút” Tư Triều Vũ gọi nàng
“Có việc gì?”
“Cô bây giờ sống ở Minh Uyển? cùng với Tư Hải Minh kia sống bên nhau rồi? Tư Triều Vũ hỏi
“Ở trước mặt tôi ông có thể nói tùy ý nhưng ở trước mặt Tư Thái Lâm thì phải chú ý lời nói một chút”
“Tôi nói sai cái gì? Chẳng lẽ chuyện nhà họ Tư không được nói sao? Bản thân đều là lòng lang dạ sói. Trường học này là do Tư Hải Minh mua lại, Tư Thái Lâm đến đây học vậy mà vẫn thu tiền? Nếu không có tiền thì không cho học, vậy đúng sao?” Tư Triều Vũ một mực oán hận
Đế Anh Thy càng nhìn càng không yên lòng cho Tư Triều Vũ, nhìn cách ông ăn mặc, hành động và lời nói chắc hẳn là thời gian qua cuộc sống không dễ dàng gì
Ông ta căn bản không có tiền nhưng vẫn muốn cho Tư Thái Lâm học ở trường quý tộc, đây chẳng phải là lòng tham hay là muốn điều tốt nhất cho Tư Thái Lâm?
“Tôi nghĩ ở thành phố này trường tốt vẫn còn rất nhiều, không nhất định phải học ở đây”
“Cô thật là nói chuyện không hiểu biết à? Những trường khác không giống trường này, tôi mong muốn Tư Thái Lâm về sau sẽ có tiền đồ tốt để sau này lo cho tôi có cuộc sống tốt hơn. Vậy tại sao cô không để cho sáu đưa con nhà cô học trường khác, thật là…” Tư Triều Vũ giảng dạy
Đế Anh Thy lạnh lùng mà thương hại nhìn ông “Nếu Tư Viễn Hằng lúc nhỏ mà ông biết chăm lo cho anh ấy một phân ba thôi thì anh ấy cũng chẳng phải chạy ra nước ngoài…” Càng sẽ không gặp được mình, cũng sẽ không có kết cục nhiều gút mắc như này
Edit by Trà Nữ Lê
Tư Triều Vũ bị nói đến chột dạ, liền thẹn quá hóa giận “Tôi chỉ là đối xử lãnh đạm một chút, nhưng nó ra nước ngoài chưa hẳn là chuyện xấu, còn không phải do gặp được cô sao? Nếu không gặp cô thì con tôi sẽ không chết”
Đế Anh Thy rũ ánh mắt xuống, thật đúng là vậy, nếu không gặp nàng thì sẽ không yêu nhau và anh cũng sẽ không chết…
“Đào Anh Thy, cô nhìn cô đi, chính cô hại chết Tư Viễn Hằng nhưng tôi lại không truy cứu, cô có thể giúp tôi lo học phí cho Tư Thái Lâm không? Cô cũng biết rồi đó, trường học quý tộc một năm tốn cả trăm vạn, đây thật sự là tôi không có tiền. Nếu cô lo học phí về sau tôi cũng sẽ không truy cứu việc Tư Viễn Hằng nữa, được không?” Tư Triều Vũ sắc mặt biến đổi nói ra điều không nên nói
Hoặc là da mặt ông quá dày, hoặc là ông đã đi đến đường cùng
Đế Anh Thy không phản ứng mà nhìn thẳng mặt ông “Nếu thật tình muốn nghĩ tốt cho Tư Thái Lâm thì ông nên làm một người ba thật xứng đáng, cho dù ông có ăn xin thì cũng phải cố gắng. Chúng ta đều có lỗi với Tư Viễn Hằng, ông và tôi giống nhau, trừ hiện hữu thì những cái khác đừng có hy vọng xa vời” Đế Anh Thy nói xong, cũng không thèm nhìn ông một cái mà quay người rời đi
Loading...
Tư Triều Vũ bị lời nàng nói làm cho nghẹn, đến khi Đế Anh Thy đi thật xa rồi ông mới phản ứng lại được “Tôi và cô sao có thể giống nhau? Tôi không có tiền, cô có thể cho tôi một trăm vạn, à không năm mươi vạn cũng được”
Đế Anh Thy sao lại phản ứng với ông, nàng hận ông còn không đủ
Để Tư Thái Lâm ở cùng với ông không biết ông sẽ dạy cậu ấy thành bộ dạng gì nữa
Kỳ thật Tư Thái Lâm với Tư Viễn Hằng cuộc đời cũng không khá hơn chút nào. Nhìn Tư Triều Vũ thời điểm này Tư Thái Lâm trong lòng nhất định là thương cảm sao? Dù sao cậu ấy vẫn còn là cậu bé
Đế Anh Thy ngẫm lại đều vẫn không đành lòng
Chẳng qua nàng cũng không có nói gì sai, nàng và Tư Triều Vũ đều là người có tội, sao có thể sống thoải mái khi tạo nghiệp như thế này…
“Anh Thy!”
Đế Anh Thy sửng sốt một chút, quay đầu, còn chưa kịp phản ứng, một bóng người liền ôm lấy nàng khiến cho nàng kinh ngạc đến ngây người
Trong phòng làm việc ngay lúc này, anh ấy hận không thể đem giao thông ở ngoài làm thành công ty giao thông của riêng mình, Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào màn hình đến khi Đế Anh Thy bị Tần Kính Chi ôm cứng ngắc, anh trực tiếp ném hồ sơ trên tay xuống, Chương Vỹ đang đứng phía trước báo cáo công việc nhìn thấy hành động của anh liền kinh hãi, đổ mồ hôi toàn thân
“Ngài Hải Minh, ngài vẫn ổn chứ?” Chương Vỹ hỏi
“Ổn cái gì mà ổn?” Tư Hải Minh nắm theo áo khoác đi vội ra khỏi văn phòng
“…” Chương Vỹ vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra
Cửa phòng làm việc một lần nữa đẩy ra, Tư Hải Minh bàn giao “Từ giờ trở đi, cậu chịu trách nhiệm điều hành tập đoàn Vương Tân, có việc thì gọi điện, không có việc thì đừng làm phiền tôi!”
Nói xong, cửa lại bị đóng bịch một tiếng, người không thấy đâu
“???” Những dấu chấm hỏi hiện trong đầu Chương Vỹ, tôi thăng chức rồi sao?
Buông nàng ra, Đế Anh Thy nhìn Tần Kính Chi, còn có phía sau anh là Kiều Như An
Kiều Như An cười “Kính chi lo lắng cho cô ở đây vừa lúc tôi cũng không có việc gì nên đã đi cùng nhau. Anh Thy không cảm thấy tôi nhiều chuyện chứ?”
“Sao lại biết?” Đế Anh Thy nói “Tôi hiện tại cũng đang nhàm chán, có mọi người ở đây có thể cùng nhau chơi đùa rồi, mọi người mới đến sao?”
“Vừa tới. Em cũng thật là, ở một mình nhàm chán sao lại không gọi điện cho anh?” thật ra Tần Kính Chi đã nhìn thấy nàng đi bộ trên vỉa hè, không biết là đang suy nghĩ cái gì
“Bởi vì các anh bảo tầm hai ngày nữa sẽ đến đón em về nên không tìm anh” Đế Anh Thy nói
Chính xác thì nàng cũng không biết khi nào có thể về do bọn nhỏ cuốn lấy rất lợi hại…
Tạm thời thì chưa về, buổi tối thì được ở chung với các con, đối với bọn chúng cũng không công bằng rồi
Edit By Trà Nữ Lê
“Anh Thy, em muốn đi đâu sao?” Kiều Như An tỏ ra tâm lý hiểu người khác ‘Suy nghĩ’
“Không, mới đưa con đi học, chuẩn bị đi dạo. Có muốn đến nơi tôi ở xem một chút không? Đến trưa tôi mời hai người đi ăn, Kinh Đô có rất nhiều đồ ăn ngon” Lấy lại trí nhớ Kinh Đô trở nên rất quen thuộc với Đế Anh Thy, nhất là phương diện ăn uống
“Tùy Anh Thy quyết định” Kiều Như An không có chủ kiến mà để cho nàng toàn quyền quyết định
Tần Kính Chi không ý kiến nhưng trong lòng nghĩ thoáng qua mà đoán rằng nơi nàng ở cũng chính là chổ Tư Hải Minh ở…
Đế Anh Thy dẫn hai người đến chính là chung cư của dì Hà
Khóa cửa mở ra, đẩy cửa vào nhà “Vào đi, nơi này tương đối nhỏ…” Đế Anh Thy đứng kẹt lại một nơi
Tần Kính Chi cùng Kiều Như An bước vào cũng nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế salon đang uống cà phê rất tự nhiên
Loading...
Đế Anh Thy trừng mắt Tư Hải Minh, anh không phải đang ở công ty sao? Đến đây khi nào? Nếu nàng biết anh ở đây tuyệt đối nàng sẽ không đến
Hiện tại nàng đang bị tiến thoái lưỡng nan
“Sao lại về rồi?” Tư Hải Minh tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhìn thấy hai người ở bên cạnh, anh để ly café xuống, đi tới, đứng bên cạnh Đế Anh Thy “Thy, khách tới nhà? Không cần khách khí, khách của em cũng là khách của anh, mời vào”
Không chỉ có Đế Anh Thy không nguyện ý nhìn thấy Tư Hải Minh mà Tần Kính Chi cũng không muốn gặp anh. Nhìn thấy Tư Hải Minh đứng cạnh Đế Anh Thy thân thiết như nói lên anh ấy là chủ nhà
“Cảm ơn ngài Hải Minh” Kiều Như An không để cho bầu không khí tiếp tục giằng co mà mở miệng hòa hoãn, nội tâm cô đang rung động khi nhìn thấy anh
Tần Kính Chi cùng Kiều Như An ngồi xuống sau
Đế Anh Thy không nhìn Tư Hải Minh cũng vội vàng đi theo “Muốn uống cái gì?”
“Nước ấm” Tần Kính Chi nói
“Tôi cũng vậy” Kiều Như An nói
Đế Anh Thy đi vào phòng bếp, rót nước, không quay đầu nhưng vẫn cảm nhận được có người đang đi tới làm cho không khí như rung chuyển
Rõ ràng là khí này phát ra từ ai
Nàng để ly xuống, quay người, hạ giọng hỏi anh “Không phải anh ở công ty sao?”
“Gần đây công ty cũng ít việc, không cần anh có mặt” Tư Hải Minh mắt đen hiểu sâu mà nhìn nàng
“Tôi mặc kệ anh bận rội hay nhàn rỗi, hiện tại anh rời khỏi nơi này” Đế Anh Thy đuổi anh. Nếu không có khách thì nàng đã ném anh ra khỏi cửa rồi
“Bọn chúng không biết em đã khôi phục lại trí nhớ?” Tư Hải Minh hỏi
Đế Anh Thy ánh mắt chớp lên, nàng không nói đồng nghĩa với việc xác nhận
“Thy, bọn chúng không biết người khôi phục trí nhớ, vậy thì làm sao cho đúng?” Tư Hải Minh bắt đầu đến gần nàng
Đế Anh Thy nội tâm hoảng loạn, thân lui về sau, vừa lui một bước phía sau lưng liền đụng phải bồn rửa tay, không còn đường lui
“Tôi không biết anh nói cái gì…”
Tư Hải Minh lại gần nàng rồi dừng lại, nhìn vào ánh mắt nàng mập mờ, giọng nói đè thấp càng thêm từ tính “Em đến Kinh Đô, không ở Minh Uyển mà ở đây, nghĩ xem bọn chúng có nghĩ là kì lạ không?”
“Cái này cũng không cần anh phải nhọc lòng” Đế Anh Thy khẳng định những điều này nàng chưa hề nghĩ qua
Tùy tiện tìm lý do, chẳng lẽ Tần Kính Chi và Kiều Như An sẽ cố ý đi thăm dò sao? Cũng không phải kẻ thù của nàng
“Ừm, cũng không có việc gì lớn”
Đế Anh Thy nhíu mày
“Anh giúp em đi tiếp khách” Tư Hải Minh nói xong, thân thể lui về sau, quay người đi ra khỏi phòng bếp
Đế Anh Thy lúc này mới giãn lỏng thân thể, tại sao luôn muốn ép bức nàng, nàng đã nói rất rõ ràng không phải sao?
Đây là việc lớn sao?
Nếu như nàng có khôi phục trí nhớ mà lộ ra, bị Kiều Như An phát hiện, cuộc đời của công chúa nhà Đế gia sẽ bị người ngoài biết. Đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến Đế gia
Edit By Trà Nữ Lê
Kiều Như An có nói ra hay không là một chuyện, ảnh hưởng đến Đế gia mới là quan trọng. Trước đó Kiều Như An ở Kinh Đô có gặp qua Phương Như, lúc đó cô ấy gọi nàng là “Đào tiểu thư” cho nên Kiều Như An đã biết được bao nhiêu rồi?
Không cần biết bao nhiêu, chỉ cần bản thân không thừa nhận là được
Các anh trai cũng không để ý chút ảnh hưởng này, chỉ là Đế Anh Thy không muốn các anh phải khó xử…
Nàng khôi phục lại trí nhớ về sau luôn cảm thấy sự mẫn cảm tồn tại…
Lúc trước nàng thật sự là bị lừa bán sao?
Luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy…
Cho nên, cái gọi là “khôi phục trí nhớ” không có dám nói linh tinh…
Rót hai chén nước ra ngoài, đặt trước mặt Tần Kính Chi và Kiều Như An
Loading...
Đế Anh Thy hướng mắt nhìn về phía Kiều Như An chuẩn bị đi qua ngồi xuống
Nhưng mà bị tay ai đó ôm vào eo xiết chặt, ngồi xuống bên cạnh Tư Hải Minh
Đế Anh Thy không vui mà nhìn anh
Tư Hải Minh thản nhiên mà nói “Đều biết chúng ta ở cùng một chổ, không cần ngại”
Đế Anh Thy thật rất muốn đem café tạt vào mặt anh!
Trong phòng khách, nhìn như là đang chiêu đãi khách
Nhưng sự có mặt của Tư Hải Minh không khí có thể tốt hơn sao?
“Anh Thy, em đều ở đây?” Tần Kính Chi đè nén tâm trạng chua xót mà hỏi
“Ừm, ở đây”
Tần Kính Chi sau khi ngồi xuống mới phát hiện ở đây không có đồ đặc của trẻ con, chỉ có đồ của đàn ông. Không cần hỏi cũng biết đó là của Tư Hải Minh
Như vậy, Tư Hải Minh cùng Anh Thy sao lại đến đây ở?
Tư Hải Minh dường như nhìn ra được sự nghi ngờ của Tần Kính Chi, anh lạnh nhạt nói “Căn phòng lớn ở mệt mỏi chuyển sang nơi khác có cái thú vị riêng. Ờ nhà có sáu đứa trẻ vây quanh ít nhiều có chút mất hứng”
Đế Anh Thy cắn chặt răng, nếu không cắn chặt thì có khả năng sẽ quay sang mà cắn người
Nói lời này là có ý gì? Mặc dù lý do này làm cho người khác dễ dàng tin nhưng nàng không tin chỉ có một lý do này
“Tôi nghĩ rằng đây không phải là chung cư cao cấp” Tần Kính Chi nói. Bởi vì nơi này thực tế không giống đẳng cấp của Tư Hải Minh. Là do Đế Anh Thy chọn sao
“Đó là cậu nghĩ” Tư Hải Minh mắt đen lãnh đạm
Hai người ở giữa ít nhiều cũng như muốn đánh nhau
Tần Kính Chi bưng ly nước lên uống, cảm xúc hiện tại cũng không gọi là tốt
Cô gái mình thích bị người khác chiếm hữu, công khai ngữ khí, anh ta sao có thể vui vẻ được?
Trên mặt Kiều Như An vẫn thể hiện vẻ ôn nhu mà cười, cho dù trong mắt của Tư Hải Minh chỉ có mỗi Đế Anh Thy nàng cũng không dám biểu lộ sinh khí ra ngoài
Cô suy nghĩ nhiều đến sự gặp gỡ với Tư Hải Minh
Chỉ là ở bên cạnh anh như thế này cũng đã tốt rồi…
“Muốn ăn trưa cái gì?” Tư Hải Minh tay nắm tay nhỏ của Đế Anh Thy, bàn tay to lớn của anh bao trùm lấy tay nàng, ôn nhu thâm thúy mắt đen nhìn Đế Anh Thy mà hỏi
Toàn bộ cánh tay Đế Anh Thy đều cương cứng, chịu đừng “Tùy anh”
Tư Hải Minh nói “Anh làm chủ”
“Không được…” Tần Kính Chi ngắt lời
“Được…” Kiều Như An đồng ý
Hai người trả lời không giống nhau khiến cho Kiều Như An đỏ bừng mặt, bầu không khí lại một lần nữa ngột ngạt, cô vội sửa lại “Tôi nghe Tần Kính Chi”
Đế Anh Thy xấu hổ nói “Kính Chị, sao lại không đi? Vừa rồi bảo cùng nhau đi ăn cơm mà”
“Đi” Tần Kính Chi nói
Cơm trưa là do Tư Hải Minh thu xếp, đẳng cấp tự nhiên cũng không bị thấp đi
Nhưng mà không khí lúc này cũng chỉ có mỗi Tư Hải Minh là tự nhiên
Lúc ăn Tư Hải Minh không xem ai ở xung quanh mà chỉ lo chăm sóc cho Đế Anh Thy nào là gắp đồ ăn, cắt bò bít tết, múc canh, lau khóe miệng, lo cho nàng uống nước trái cây, chuẩn bị đồ ngọt ăn tráng miệng… Giống như anh đến đây không phải để ăn cơm mà là đến để hầu hạ Đế Anh Thy
Bình luận facebook