-
Chương 177-180
Chương 177: Già đi mười mấy tuổi
Sau đó, chợt nghe thấy hai tiếng vỡ “trứng” vang lên.
Đồng thời còn có tiếng kêu vô cùng thảm thiết của Nguỵ Hàn Siêu!
“Cậu chủ”, Dương Thiện Tề vội vàng đỡ hắn dậy.
Lúc này Lý Phong hờ hững nói một câu với Dương Thiện Tề: “Anh cũng không tệ lắm, ít nhất còn có chút lương tâm, sau này gặp chuyện gì khó khăn có thể đến tìm tôi”.
Nói xong, Lý Phong xoay người bước đi.
Dương Thiện Tề la lên với bóng lưng của anh: “Anh là ai?”
“Tôi á?”, Lý Phong dừng chân lại, hờ hững nói: “Lý Phong”.
Lý Phong?
Thì ra anh chính là Lý Phong đã xử lý ba anh em Lôi Vũ Giáp!!
Dương Thiện Tề tái mặt nhìn Lý Phong dần đi xa.
Dù đối mặt với bóng lưng của anh, hắn cũng không có gan đánh lén.
Người này quá mạnh mẽ, anh giống như một ngọn núi sừng sững trong mây vậy, cao đến mức khiến người ta ngẩng đầu lên cũng không có cách nào nhìn thấu!
Chưa tới một ngày, nhà họ Nguỵ đã thua trận!
Cả thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu đều trở nên chấn động!
Theo đó, cái tên Lý Phong cũng như sấm sét nổ vang ở thế giới ngầm của tỉnh.
Khi tin tức tốt này vang dội khắp thế giới ngầm của tỉnh, còn có một tin tức xấu truyền ra.
Đao Gia bệnh nặng.
Bệnh tình lần này thật sự rất nguy kịch.
Thậm chí lão còn không muốn trị liệu, cứ thế nằm trên tầng cao nhất của hội quán Kim Đao.
Các nhân vật lớn ở khắp nơi trong thế giới ngầm Giang Châu đều đến đây.
Đứng xếp hàng trong hành lang đợi Đao Gia gọi vào.
Trong lúc chờ đợi, có không ít người thì thầm nói nhỏ.
“E rằng lần này Đao Gia không qua khỏi rồi, ông nói xem sau này thế giới ngầm của tỉnh sẽ do ai quản lý đây?”
“Cái này cũng cần phải nói ư? Đương nhiên là Lý Phong của Đông Hải rồi, bây giờ nhân vật lớn nào ở Giang Châu chúng ta có thể đấu lại cậu ta?”
“Tôi nghe nói bây giờ cả thế giới ngầm của Đông Hải bền chắc như thép, một con muỗi cũng bay không lọt”.
Lại có một ông lớn nhỏ giọng nói: “Chắc mấy ông chưa biết chuyện này nhỉ? Lúc trước Lý Phong từng đấu với cô Diêu, cô Diêu đã thua rồi!”
“Cho nên theo quy tắc, bây giờ cô Diêu đã là người phụ nữ của Lý Phong!”
Người bên cạnh đều hâm mộ phụ hoạ.
“Có thể cưới cô Diêu về nhà thật sự là phúc ba đời mà!”
“Nghe nói Lý Phong lưng hùm vai gấu, cao hơn hai mét, trông giống như cái tháp sắt vậy”.
“Nhảm nhí! Người anh em của tôi nói trông Lý Phong tuấn tú đẹp trai, rất có khí chất, giống như thần tiên bước ra từ trong cổ đại vậy”.
“Nói bừa cái gì thế? Đàn em của tôi từng nhìn trộm Lý Phong rồi, nó nói Lý Phong rất bình thường, bước ra ngoài đường lớn thì khỏi nhận ra luôn”.
Vào lúc mấy ông lớn suýt chút đánh nhau vì vấn đề ngoại hình của Lý Phong.
Một bên khác trên hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Tất cả ông lớn của thế giới ngầm đều quay đầu nhìn qua.
Ở một bên khác trên hành lang có một người đàn ông ngậm kẹo que cầu vồng đi tới.
Anh mặc một bộ quần áo bình thường không có gì đặc biệt.
Vóc dáng anh rất cao, nhưng chưa đến hai mét.
Thân thể anh cân đối, tuy không tính là rất có khí chất nhưng cũng có dáng dấp siêu phàm thoát tục.
Nhưng những thứ này đều chỉ là vẻ ngoài của anh.
Trong người anh còn có một thứ người bình thường không có…
“Ra vẻ”.
Hứa Hạo Nhiên đi sau lưng Lý Phong lén nói với Hứa Mộc Tình: “Chị, chị có phát hiện anh rể càng ngày càng ra vẻ không?”
Lỗ tai Lý Phong hơi động đậy, quay đầu nói với Hứa Hạo Nhiên: “Khi nãy anh nói với người đại diện của công ty giải trí”.
“Ngày mai hoặc ngày mốt sẽ giúp em quay một bộ phim tên là “Tinh tinh đưa anh tới”, tụi anh còn cố ý mời một con tinh tinh mẹ nặng hai trăm ký làm nữ chính cho em nữa”.
“Anh rể, em sai rồi!”
“Một người anh rể sáng suốt oai phong, cao lớn mạnh mẽ, mặt mày sáng sủa, mày kiếm mắt sáng, tràn đầy khí chất, có thể sánh bằng nhật nguyệt vì sao như anh đi đâu tìm được cơ chứ!”
Dưới sự chú ý của mọi người, Lý Phong dẫn Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên đến phòng của Đao Gia.
Lý Phong vốn không muốn tới.
Nhưng Đao Gia cố ý kêu Điền Minh Cường đưa một tài liệu đến tay Hứa Mộc Tình.
Thì ra công ty giải trí theo như Hổ Gia nói là do hai người hợp tác sáng lập, Đao Gia giữ một nửa cổ phần của công ty.
Đao Gia yên tĩnh nằm trên giường.
Sắc mặt lão tái nhợt, gần đất xa trời, chẳng mấy chốc như già đi mười mấy tuổi.
Đao Gia bảo Diêu Nhược Nam dẫn Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên ra ngoài.
Chương 178: Tớ sợ
Trong phòng chỉ còn lại hai người là lão và Lý Phong.
“Cậu Lý, tôi biết cậu rất bận, nên tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, tôi hy vọng cậu có thể tiếp nhận vị trí của tôi…”
“Không có hứng thú”.
Đao Gia còn chưa nói xong thì Lý Phong đã mất kiên nhẫn ngắt lời.
Đao Gia vội nói: “Cậu Lý, nếu cậu mặc kệ thế giới ngầm Giang Châu thì các thế lực phương Bắc sẽ nhanh chóng thâm nhập vào, đến lúc đó cả Đông Hải cũng sẽ bị ảnh hưởng”.
Lý Phong cười lạnh: “Tôi còn đang lo bọn họ không đến đây, nếu đến rồi thì không cần đi nữa”.
Đao Gia ngạc nhiên nhìn Lý Phong.
“Cậu Lý, cậu có tính toán gì sao?”
“Tôi muốn làm gì ông không cần quan tâm. Ông chỉ cần biết có tôi ở đây, ông tạm thời vẫn chưa chết được”.
Nói xong, Lý Phong đột nhiên ra tay.
Anh liên tục chỉ vài cái trước ngực Đao Gia.
Sau đó, anh xé áo Đao Gia, quay lưng lão lại, vỗ nhẹ một cái lên lưng Đao Gia.
“Phụt!”
Đao Gia lập tức phun ra một ngụm máu màu nâu đậm.
Điều kỳ lạ là sắc mặt vốn tái nhợt của lão cũng lập tức hồng hào trở lại.
Đao Gia ngạc nhiên khó hiểu nhìn Lý Phong: “Cậu còn biết cả y thuật ư”.
“Chỉ biết chút ít mà thôi”, Lý Phong hờ hững nói.
“Ông già, tuy tôi cứu ông, nhưng ông vẫn phải “chết” một khoảng thời gian”.
“Nếu ông không chết, miếng “bánh ngọt” tôi vất vả làm sẽ không thể hấp dẫn đám chuột nhắt phương Bắc tới được”.
Suy cho cùng Đao Gia cũng là một người lâu năm trong giang hồ.
Lão nhanh chóng hiểu ra hàm ý thật sự của Lý Phong.
Thì ra Lý Phong định lấy cả thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu làm mồi.
Câu các thế lực lớn của phương Bắc, sau đó lần lượt giải quyết hết bọn họ!
Tuy không biết rốt cuộc Lý Phong muốn đấu với con quái vật lớn nào ở phương Bắc, nhưng Đao Gia biết Lý Phong tuyệt đối không đơn giản!
Trước giờ chưa từng gặp ai mạnh mẽ như thế.
Đao Gia sống hơn nửa đời người, thật sự chưa từng gặp ai giống như Lý Phong!
Lý Phong tuỳ tiện nói mấy câu đã khiến Đao Gia phải kinh sợ rồi.
Nếu Lý Phong nói với Đao Gia người anh muốn đối phó thật sự là gia tộc đứng đầu thủ đô.
E rằng Đao Gia sẽ sợ đến mức bệnh cũ tái phát!
Hai ngày sau, Đao Gia “chết”.
Hứa Hạo Nhiên ở lại tỉnh, tiếp tục hoàn thành giấc mộng ngôi sao của mình.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình trở về Đông Hải, còn có Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường đi theo.
Phụ nữ là một sinh vật rất kỳ diệu, chỉ mới hai ngày, Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình đã hợp như chị em, quan hệ tốt đến mức ngủ cùng nhau, đi vệ sinh cũng phải tay nắm tay.
Càng kinh khủng hơn là Diêu Nhược Nam muốn ở lại trong nhà của Hứa Mộc Tình.
Còn muốn ngủ chung phòng với cô.
Ông trời ơi!
Lý Phong tốn bao nhiêu công sức mới bò được lên giường của vợ, giờ lại phải đáng thương nằm về cái góc lạnh như băng kia.
Tính cách của Diêu Nhược Nam rất ngay thẳng, quan hệ với Hứa Mộc Tình cũng ngày càng thân thiết.
Hai người hay trốn trong phòng lén lút làm một vài chuyện.
Mỗi lần Lý Phong bước vào phòng, bọn họ sẽ lập tức tách nhau ra, khiến Lý Phong cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.
Lý Phong mới trở về từ bên ngoài, đẩy cửa ra, phát hiện trong phòng khách không có ai.
Khi anh muốn bước vào phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng của Hứa Mộc Tình và Diêu Nhược Nam.
Lý Phong rón ra rón rén đi đến bên cạnh, dán lỗ tai lên.
Nghe Hứa Mộc Tình nói: “Cậu nói xem, nếu anh ấy biết chuyện này rồi, anh ấy có thể không thích tớ nữa không?”
Diêu Nhược Nam đáp: “Yên tâm đi, sẽ không đâu”.
Hứa Mộc Tình có vẻ rất căng thẳng: “Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên của tớ, tớ có hơi sợ, còn rất căng thẳng nữa”.
Diêu Nhược Nam an ủi: “Đừng sợ, cậu cứ giao hết cho tớ, tớ sẽ không làm cậu bị thương đâu”.
“Nóng quá!”
Diêu Nhược Nam bật cười: “Nóng mới đúng, cậu phải thả lỏng toàn thân, ôm lấy eo tớ, tớ bắt đầu đây!”
“Tớ, tớ sợ”.
Mẹ kiếp!
Nghe đến đây, Lý Phong lập tức nhảy dựng lên.
Hoang đường! Đúng là hoang đường!
Anh không nói một câu đã giơ chân đá văng cửa.
“Ầm!”
Chương 179: Khác biệt giữa chó và người
Sau khi đá văng cửa, Lý Phong giận dữ bước vào.
Kết quả nhìn thấy Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình đang đứng.
Nhìn tư thế của bọn họ, hình như Diêu Nhược Nam đang dạy cho Hứa Mộc Tình thuật phòng thân!
Xung quanh yên tĩnh.
Cả căn phòng cực kỳ im lặng.
Lý Phong ho nhẹ hai tiếng: “Khụ, à, hai người có muốn uống nước nóng không?”
…
“Nhảm nhí! Rốt cuộc Lý Phong kia là ai chứ?”
“Sau lưng cậu ta có thế lực gì? Vì sao lại to gan như vậy, dám đánh con trai tôi!?”
Trong phòng khách một căn biệt thự của gia tộc lớn nào đó ở phương Bắc, chủ nhà họ Nguỵ - Nguỵ Hồng tướng mạo oai phong đang tức giận rít gào.
Ai trong tất cả mọi người bị ông ta đưa mắt nhìn tới đều cúi đầu.
Bây giờ Nguỵ Hàn Siêu đang nằm trong bệnh viện.
Tuy sức khoẻ không sao cả, nhưng hắn đã không còn là một người đàn ông hoàn chỉnh nữa rồi!
Cuối cùng, Nguỵ Hồng đưa mắt nhìn về phía Dương Thiện Tề.
Ông ta chỉ vào Dương Thiện Tề: “Cậu ngẩng đầu lên cho tôi”.
Dương Thiện Tề vừa ngẩng đầu, Nguỵ Hồng đã tát mạnh một cái lên mặt hắn.
Tát một cái vẫn chưa thấy hả giận, Nguỵ Hồng lại giơ chân đá Dương Thiện Tề một cái.
Hơn nữa mỗi một cước của ông ta đều đá trúng đũng quần của Dương Thiện Tề.
Dương Thiện Tề vẫn luôn nhịn, hai chân không ngừng run rẩy.
Nguỵ Hồng đá liên tục mười cước, đến mức chân ông ta như nhũn ra mới dừng lại.
“Cậu có biết chó và người khác nhau ở chỗ nào không?”
Dương Thiện Tề không dám đáp lời.
“Khác biệt lớn nhất của chó và người là chó chỉ biết lắc đuôi với chủ của mình”.
“Còn cậu thì sao, tôi nuôi cậu nhiều năm như vậy, cậu lại dám lắc đuôi với người khác”.
Dương Thiện Tề vội vàng lắc đầu: “Chủ nhà, không phải thế đâu, ông nghe tôi giải thích đi…”
“Chát!”, Nguỵ Hồng lại tát một cái.
Ông ta duỗi tay chỉ vào Dương Thiện Tề: “Tôi cho cậu nói chuyện chưa?”
“Ngồi xổm xuống cho tôi”.
Nguỵ Hồng vừa ra lệnh, Dương Thiện Tề lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Sau đó, Nguỵ Hồng giơ chân đạp lên đầu Dương Thiện Tề, còn không ngừng tát lên mặt hắn.
“Chát! Chát! Chát!”
“Một con chó không nghe lời, tôi nuôi thì có tác dụng gì?”
“Chủ nhà, tôi vẫn luôn trung thành và tận tâm với nhà họ Nguỵ, chưa từng phản bội nhà họ Nguỵ”.
Nguỵ Hồng cười khẩy: “Thật sao, nếu thế, bây giờ cậu lấy một con dao đến Đông Hải giết hết tất cả thân thích bạn bè của Lý Phong kia cho tôi, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!”
Dương Thiện Tề đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử của hắn cũng đang run rẩy.
Hắn nhìn Nguỵ Hồng với ánh mắt khó tin.
Đây còn là chủ nhà oai phong, cơ trí mọi khi sao?
Chủ nhà bây giờ như một con chó già đang nổi điên, trong mắt chỉ còn lại sự điên cuồng!
“Dương Thiện Tề, đám người các cậu là trẻ mồ côi tôi nhặt về”.
“Tôi cho các cậu cơm ăn áo mặc, còn cho các cậu một thân phận vẻ vang, bây giờ đã đến lúc nên báo đáp tôi rồi”.
Nói xong, Nguỵ Hồng lấy một con dao găm từ người bên cạnh, đưa cho Dương Thiện Tề: “Đi, đi Đông Hải, giết chết tất cả người nhà của Lý Phong cho tôi”.
Dương Thiện Tề run rẩy nhận lấy dao găm.
Hắn chậm rãi đứng lên, cúi người thật thấp với Nguỵ Hồng, sau đó xoay người rời đi.
Hắn biết chuyến đi này chính là vĩnh biệt!
Nguỵ Hồng hừ lạnh nhìn Dương Thiện Tề đẫm lệ rời đi.
Nguỵ Tiêu Dương đã băng bó miệng vết thương đứng bên cạnh nói một câu: “Gia chủ, Dương Thiện Tề không phải đối thủ của Lý Phong, cậu ta đi chỉ có thể chịu chết”.
“Một con chó thôi mà, chết thì chết!”
Nguỵ Hồng hỏi Nguỵ Tiêu Dương: “Bây giờ cậu sao rồi?”
“Chỉ bị chút nội thương, nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục rồi”.
Nguỵ Hồng bình tĩnh nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho Lão Tam và Lão Tứ trở về từ nước ngoài”.
“Đợi về rồi, ba anh em các cậu dẫn người đến Giang Châu”.
“Đao Gia đã chết, chủ nhân nhà họ Tống sau lưng lão sẽ không mặc kệ”.
“Chắc chắn nhà họ Tống sẽ phái người quản lý tỉnh Giang Châu một lần nữa trong khoảng thời gian ngắn nhất, chúng ta phải nhanh hơn bọn họ một bước!”
“Vâng!”
Chương 180: Kẹo hồ lô
Đúng như Nguỵ Hồng đã nói, người của nhà họ Tống đến rồi!
Cậu hai nhà họ Tống – Tống Đình Kiệt tự mình dẫn theo cao thủ đứng đấu nhà họ Tống – Tống Viễn và một nhóm tinh anh đến thành phố Giang Châu.
Chủ nhà họ Tô là Tô Chính Quốc tự mình nghênh đón.
Bước vào trong biệt thự của Tô Chính Quốc, Tống Đình Kiệt đi thẳng vào vấn đề nói: “Chủ nhà họ Tô, Đao Gia đã chết rồi”.
“Theo lý mà nói, thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu phải rối loạn mới phải”.
“Nhưng vì sao tôi lại có cảm giác rất yên bình thế?”
Tô Chính Quốc cung kính nhìn Tống Đình Kiệt.
Túc trí đa mưu!
Đây là nhận xét rất nhiều người quen thuộc với Tống Đình Kiệt cho anh.
Tống Đình Kiệt khác với mấy cậu chủ nhà giàu bình thường chỉ biết chơi xe thể thao, chơi phụ nữ.
Chẳng những anh ta có học vị tiến sĩ của hai trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.
Đồng thời, anh ta còn quản lý một nửa sản nghiệp của nhà họ Tống.
Hoàn toàn xứng đáng được gọi là một nhân tài trẻ tuổi!
Tô Chính Quốc cười nói: “Chúng tôi đều là những thương nhân đứng đắn, cũng không hiểu biết chuyện của thế giới ngầm lắm”.
“Nhưng theo tôi được biết, khoảng thời gian gần đây mấy ông lớn của thế giới ngầm ở tỉnh đã cùng tuyên bố một lệnh cấm”.
Mắt Tống Đình Kiệt sáng lên, lập tức hỏi: “Lệnh cấm gì?”
Tô Chính Quốc nói: “Chính là ra lệnh cho tất cả lưu manh côn đồ trong thế giới ngầm của tỉnh không được đụng vào tất cả sản nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Nếu ai đụng vào, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì chôn cất ngay tại chỗ”.
Tống Đình Kiệt cười khẩy: “Một tập đoàn đến từ nơi nhỏ nhoi như Đông Hải lại có bản lĩnh lớn đến thế à?”
“Cậu hai không biết chứ, tốc độ phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu rất nhanh”.
“Bây giờ sản nghiệp của bọn họ đã trải rộng khắp Đông Hải rồi”.
“Mấy ngày gần đây còn định tiến quân lên tỉnh, hội liên hợp thương mại của tỉnh còn đang lo lắng vì chuyện này đây”.
“Bọn họ khí thế hùng hổ, mọi người lo lắng cân bằng sẽ bị tập đoàn Lăng Tiêu đánh vỡ, thậm chí là bị bọn họ thôn tính”.
Tống Đình Kiệt duỗi một ngón tay gõ hai cái lên mặt bàn, cười nói: “Lúc đến đây tôi có hơi vội vàng, cũng không mang quà gì đến cho ông”.
“Như vậy đi, tôi tiêu diệt khí thế của tập đoàn Lăng Tiêu này giúp ông trước”.
“Cảm ơn cậu hai!”, Tô Chính Quốc kích động siết chặt tay.
Có cậu hai nhà họ Tống giúp đỡ, chuyện này chắc chắn thành công!
Lúc này, quản gia đi vào từ ngoài cửa.
“Ông chủ, khu biệt thự của chúng ta ở sườn núi phía Bắc Đông Hải gặp chút trở ngại”.
Tô Chính Quốc nhướng mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản gia đáp: “Lúc đầu khu đất đó có mười mấy cái mộ cổ, đa số đều đã ký tài liệu dời mộ rồi, chỉ có một người họ Liễu không chịu”.
“Trong đó chôn ai? Đối phương có thế lực gì không?”
“Cũng chỉ là một người sa cơ thất thế của thị trấn thôi, con trai của ông ta dạy học ở một trường cấp ba tư nhân”.
“Hình như con gái gả cho một đứa con trai vô dụng của gia tộc nhỏ nào đó ở Đông Hải”.
Tô Chính Quốc cười lạnh: “Nếu vậy thì trực tiếp đào mộ không phải là được rồi sao”.
Quản gia hơi khó xử nói: “Nhưng nhà kia có một bà lão đã hơn tám mươi tuổi”.
“Hôm nào cũng đòi chết đòi sống ôm bia mộ không buông, chúng tôi sợ gây ra tai nạn chết người nên không dám động vào”.
Tống Đình Kiệt ở bên cạnh hờ hững nói: “Đối phó với mấy người già đã bước hai chân vào quan tài thế này, dùng mạng của cháu bà ta ép buộc là có tác dụng nhất”.
Tô Chính Quốc vỗ đùi: “Cứ làm theo lời cậu hai nói đi!”
…
Trụ sở chính của tập đoàn Lăng Tiêu.
Lý Phong vừa bước vào thang máy, khi thang máy sắp đóng lại, bên ngoài vang lên một giọng nam.
“Đợi đã, đợi đã”.
Sau đó, một người trẻ tuổi mặc vest đầu đầy mồ hôi chạy vào.
Lý Phong quen người này, anh ta là tinh anh của phòng nghiệp vụ, tên là Hà Lương Sinh.
Tập đoàn Lăng Tiêu chế độ văn minh, phúc lợi cao, hiệu quả lợi ích cũng tốt.
Quan trọng nhất là ông chủ rất thân thiết với mọi người.
Vì vậy nhân viên trên dưới đồng lòng, hấp dẫn không ít tinh anh gia nhập vào tập đoàn.
Đồng thời cũng khiến rất nhiều thanh niên đầy hứa hẹn trước kia không thành công ở nơi khác tìm thấy vị trí của mình.
Tất cả bọn họ đều cố gắng phấn đầu để thực hiện giấc mộng của mình.
Hà Lương Sinh này chính là một trong những người đó.
Quan trọng nhất là kẹo hồ lô Lý Phong dùng để trêu chọc Hứa Mộc Tình đều do Hà Lương Sinh mua.
Hôm nay Lý Phong không đòi kẹo hồ lô nữa.
Hà Lương Sinh không khỏi thở phào một hơi.
Vì trong túi anh ta thật sự có một cây kẹo hồ lô mới mua.
Sau đó, chợt nghe thấy hai tiếng vỡ “trứng” vang lên.
Đồng thời còn có tiếng kêu vô cùng thảm thiết của Nguỵ Hàn Siêu!
“Cậu chủ”, Dương Thiện Tề vội vàng đỡ hắn dậy.
Lúc này Lý Phong hờ hững nói một câu với Dương Thiện Tề: “Anh cũng không tệ lắm, ít nhất còn có chút lương tâm, sau này gặp chuyện gì khó khăn có thể đến tìm tôi”.
Nói xong, Lý Phong xoay người bước đi.
Dương Thiện Tề la lên với bóng lưng của anh: “Anh là ai?”
“Tôi á?”, Lý Phong dừng chân lại, hờ hững nói: “Lý Phong”.
Lý Phong?
Thì ra anh chính là Lý Phong đã xử lý ba anh em Lôi Vũ Giáp!!
Dương Thiện Tề tái mặt nhìn Lý Phong dần đi xa.
Dù đối mặt với bóng lưng của anh, hắn cũng không có gan đánh lén.
Người này quá mạnh mẽ, anh giống như một ngọn núi sừng sững trong mây vậy, cao đến mức khiến người ta ngẩng đầu lên cũng không có cách nào nhìn thấu!
Chưa tới một ngày, nhà họ Nguỵ đã thua trận!
Cả thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu đều trở nên chấn động!
Theo đó, cái tên Lý Phong cũng như sấm sét nổ vang ở thế giới ngầm của tỉnh.
Khi tin tức tốt này vang dội khắp thế giới ngầm của tỉnh, còn có một tin tức xấu truyền ra.
Đao Gia bệnh nặng.
Bệnh tình lần này thật sự rất nguy kịch.
Thậm chí lão còn không muốn trị liệu, cứ thế nằm trên tầng cao nhất của hội quán Kim Đao.
Các nhân vật lớn ở khắp nơi trong thế giới ngầm Giang Châu đều đến đây.
Đứng xếp hàng trong hành lang đợi Đao Gia gọi vào.
Trong lúc chờ đợi, có không ít người thì thầm nói nhỏ.
“E rằng lần này Đao Gia không qua khỏi rồi, ông nói xem sau này thế giới ngầm của tỉnh sẽ do ai quản lý đây?”
“Cái này cũng cần phải nói ư? Đương nhiên là Lý Phong của Đông Hải rồi, bây giờ nhân vật lớn nào ở Giang Châu chúng ta có thể đấu lại cậu ta?”
“Tôi nghe nói bây giờ cả thế giới ngầm của Đông Hải bền chắc như thép, một con muỗi cũng bay không lọt”.
Lại có một ông lớn nhỏ giọng nói: “Chắc mấy ông chưa biết chuyện này nhỉ? Lúc trước Lý Phong từng đấu với cô Diêu, cô Diêu đã thua rồi!”
“Cho nên theo quy tắc, bây giờ cô Diêu đã là người phụ nữ của Lý Phong!”
Người bên cạnh đều hâm mộ phụ hoạ.
“Có thể cưới cô Diêu về nhà thật sự là phúc ba đời mà!”
“Nghe nói Lý Phong lưng hùm vai gấu, cao hơn hai mét, trông giống như cái tháp sắt vậy”.
“Nhảm nhí! Người anh em của tôi nói trông Lý Phong tuấn tú đẹp trai, rất có khí chất, giống như thần tiên bước ra từ trong cổ đại vậy”.
“Nói bừa cái gì thế? Đàn em của tôi từng nhìn trộm Lý Phong rồi, nó nói Lý Phong rất bình thường, bước ra ngoài đường lớn thì khỏi nhận ra luôn”.
Vào lúc mấy ông lớn suýt chút đánh nhau vì vấn đề ngoại hình của Lý Phong.
Một bên khác trên hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Tất cả ông lớn của thế giới ngầm đều quay đầu nhìn qua.
Ở một bên khác trên hành lang có một người đàn ông ngậm kẹo que cầu vồng đi tới.
Anh mặc một bộ quần áo bình thường không có gì đặc biệt.
Vóc dáng anh rất cao, nhưng chưa đến hai mét.
Thân thể anh cân đối, tuy không tính là rất có khí chất nhưng cũng có dáng dấp siêu phàm thoát tục.
Nhưng những thứ này đều chỉ là vẻ ngoài của anh.
Trong người anh còn có một thứ người bình thường không có…
“Ra vẻ”.
Hứa Hạo Nhiên đi sau lưng Lý Phong lén nói với Hứa Mộc Tình: “Chị, chị có phát hiện anh rể càng ngày càng ra vẻ không?”
Lỗ tai Lý Phong hơi động đậy, quay đầu nói với Hứa Hạo Nhiên: “Khi nãy anh nói với người đại diện của công ty giải trí”.
“Ngày mai hoặc ngày mốt sẽ giúp em quay một bộ phim tên là “Tinh tinh đưa anh tới”, tụi anh còn cố ý mời một con tinh tinh mẹ nặng hai trăm ký làm nữ chính cho em nữa”.
“Anh rể, em sai rồi!”
“Một người anh rể sáng suốt oai phong, cao lớn mạnh mẽ, mặt mày sáng sủa, mày kiếm mắt sáng, tràn đầy khí chất, có thể sánh bằng nhật nguyệt vì sao như anh đi đâu tìm được cơ chứ!”
Dưới sự chú ý của mọi người, Lý Phong dẫn Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên đến phòng của Đao Gia.
Lý Phong vốn không muốn tới.
Nhưng Đao Gia cố ý kêu Điền Minh Cường đưa một tài liệu đến tay Hứa Mộc Tình.
Thì ra công ty giải trí theo như Hổ Gia nói là do hai người hợp tác sáng lập, Đao Gia giữ một nửa cổ phần của công ty.
Đao Gia yên tĩnh nằm trên giường.
Sắc mặt lão tái nhợt, gần đất xa trời, chẳng mấy chốc như già đi mười mấy tuổi.
Đao Gia bảo Diêu Nhược Nam dẫn Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên ra ngoài.
Chương 178: Tớ sợ
Trong phòng chỉ còn lại hai người là lão và Lý Phong.
“Cậu Lý, tôi biết cậu rất bận, nên tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, tôi hy vọng cậu có thể tiếp nhận vị trí của tôi…”
“Không có hứng thú”.
Đao Gia còn chưa nói xong thì Lý Phong đã mất kiên nhẫn ngắt lời.
Đao Gia vội nói: “Cậu Lý, nếu cậu mặc kệ thế giới ngầm Giang Châu thì các thế lực phương Bắc sẽ nhanh chóng thâm nhập vào, đến lúc đó cả Đông Hải cũng sẽ bị ảnh hưởng”.
Lý Phong cười lạnh: “Tôi còn đang lo bọn họ không đến đây, nếu đến rồi thì không cần đi nữa”.
Đao Gia ngạc nhiên nhìn Lý Phong.
“Cậu Lý, cậu có tính toán gì sao?”
“Tôi muốn làm gì ông không cần quan tâm. Ông chỉ cần biết có tôi ở đây, ông tạm thời vẫn chưa chết được”.
Nói xong, Lý Phong đột nhiên ra tay.
Anh liên tục chỉ vài cái trước ngực Đao Gia.
Sau đó, anh xé áo Đao Gia, quay lưng lão lại, vỗ nhẹ một cái lên lưng Đao Gia.
“Phụt!”
Đao Gia lập tức phun ra một ngụm máu màu nâu đậm.
Điều kỳ lạ là sắc mặt vốn tái nhợt của lão cũng lập tức hồng hào trở lại.
Đao Gia ngạc nhiên khó hiểu nhìn Lý Phong: “Cậu còn biết cả y thuật ư”.
“Chỉ biết chút ít mà thôi”, Lý Phong hờ hững nói.
“Ông già, tuy tôi cứu ông, nhưng ông vẫn phải “chết” một khoảng thời gian”.
“Nếu ông không chết, miếng “bánh ngọt” tôi vất vả làm sẽ không thể hấp dẫn đám chuột nhắt phương Bắc tới được”.
Suy cho cùng Đao Gia cũng là một người lâu năm trong giang hồ.
Lão nhanh chóng hiểu ra hàm ý thật sự của Lý Phong.
Thì ra Lý Phong định lấy cả thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu làm mồi.
Câu các thế lực lớn của phương Bắc, sau đó lần lượt giải quyết hết bọn họ!
Tuy không biết rốt cuộc Lý Phong muốn đấu với con quái vật lớn nào ở phương Bắc, nhưng Đao Gia biết Lý Phong tuyệt đối không đơn giản!
Trước giờ chưa từng gặp ai mạnh mẽ như thế.
Đao Gia sống hơn nửa đời người, thật sự chưa từng gặp ai giống như Lý Phong!
Lý Phong tuỳ tiện nói mấy câu đã khiến Đao Gia phải kinh sợ rồi.
Nếu Lý Phong nói với Đao Gia người anh muốn đối phó thật sự là gia tộc đứng đầu thủ đô.
E rằng Đao Gia sẽ sợ đến mức bệnh cũ tái phát!
Hai ngày sau, Đao Gia “chết”.
Hứa Hạo Nhiên ở lại tỉnh, tiếp tục hoàn thành giấc mộng ngôi sao của mình.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình trở về Đông Hải, còn có Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường đi theo.
Phụ nữ là một sinh vật rất kỳ diệu, chỉ mới hai ngày, Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình đã hợp như chị em, quan hệ tốt đến mức ngủ cùng nhau, đi vệ sinh cũng phải tay nắm tay.
Càng kinh khủng hơn là Diêu Nhược Nam muốn ở lại trong nhà của Hứa Mộc Tình.
Còn muốn ngủ chung phòng với cô.
Ông trời ơi!
Lý Phong tốn bao nhiêu công sức mới bò được lên giường của vợ, giờ lại phải đáng thương nằm về cái góc lạnh như băng kia.
Tính cách của Diêu Nhược Nam rất ngay thẳng, quan hệ với Hứa Mộc Tình cũng ngày càng thân thiết.
Hai người hay trốn trong phòng lén lút làm một vài chuyện.
Mỗi lần Lý Phong bước vào phòng, bọn họ sẽ lập tức tách nhau ra, khiến Lý Phong cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.
Lý Phong mới trở về từ bên ngoài, đẩy cửa ra, phát hiện trong phòng khách không có ai.
Khi anh muốn bước vào phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng của Hứa Mộc Tình và Diêu Nhược Nam.
Lý Phong rón ra rón rén đi đến bên cạnh, dán lỗ tai lên.
Nghe Hứa Mộc Tình nói: “Cậu nói xem, nếu anh ấy biết chuyện này rồi, anh ấy có thể không thích tớ nữa không?”
Diêu Nhược Nam đáp: “Yên tâm đi, sẽ không đâu”.
Hứa Mộc Tình có vẻ rất căng thẳng: “Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên của tớ, tớ có hơi sợ, còn rất căng thẳng nữa”.
Diêu Nhược Nam an ủi: “Đừng sợ, cậu cứ giao hết cho tớ, tớ sẽ không làm cậu bị thương đâu”.
“Nóng quá!”
Diêu Nhược Nam bật cười: “Nóng mới đúng, cậu phải thả lỏng toàn thân, ôm lấy eo tớ, tớ bắt đầu đây!”
“Tớ, tớ sợ”.
Mẹ kiếp!
Nghe đến đây, Lý Phong lập tức nhảy dựng lên.
Hoang đường! Đúng là hoang đường!
Anh không nói một câu đã giơ chân đá văng cửa.
“Ầm!”
Chương 179: Khác biệt giữa chó và người
Sau khi đá văng cửa, Lý Phong giận dữ bước vào.
Kết quả nhìn thấy Diêu Nhược Nam và Hứa Mộc Tình đang đứng.
Nhìn tư thế của bọn họ, hình như Diêu Nhược Nam đang dạy cho Hứa Mộc Tình thuật phòng thân!
Xung quanh yên tĩnh.
Cả căn phòng cực kỳ im lặng.
Lý Phong ho nhẹ hai tiếng: “Khụ, à, hai người có muốn uống nước nóng không?”
…
“Nhảm nhí! Rốt cuộc Lý Phong kia là ai chứ?”
“Sau lưng cậu ta có thế lực gì? Vì sao lại to gan như vậy, dám đánh con trai tôi!?”
Trong phòng khách một căn biệt thự của gia tộc lớn nào đó ở phương Bắc, chủ nhà họ Nguỵ - Nguỵ Hồng tướng mạo oai phong đang tức giận rít gào.
Ai trong tất cả mọi người bị ông ta đưa mắt nhìn tới đều cúi đầu.
Bây giờ Nguỵ Hàn Siêu đang nằm trong bệnh viện.
Tuy sức khoẻ không sao cả, nhưng hắn đã không còn là một người đàn ông hoàn chỉnh nữa rồi!
Cuối cùng, Nguỵ Hồng đưa mắt nhìn về phía Dương Thiện Tề.
Ông ta chỉ vào Dương Thiện Tề: “Cậu ngẩng đầu lên cho tôi”.
Dương Thiện Tề vừa ngẩng đầu, Nguỵ Hồng đã tát mạnh một cái lên mặt hắn.
Tát một cái vẫn chưa thấy hả giận, Nguỵ Hồng lại giơ chân đá Dương Thiện Tề một cái.
Hơn nữa mỗi một cước của ông ta đều đá trúng đũng quần của Dương Thiện Tề.
Dương Thiện Tề vẫn luôn nhịn, hai chân không ngừng run rẩy.
Nguỵ Hồng đá liên tục mười cước, đến mức chân ông ta như nhũn ra mới dừng lại.
“Cậu có biết chó và người khác nhau ở chỗ nào không?”
Dương Thiện Tề không dám đáp lời.
“Khác biệt lớn nhất của chó và người là chó chỉ biết lắc đuôi với chủ của mình”.
“Còn cậu thì sao, tôi nuôi cậu nhiều năm như vậy, cậu lại dám lắc đuôi với người khác”.
Dương Thiện Tề vội vàng lắc đầu: “Chủ nhà, không phải thế đâu, ông nghe tôi giải thích đi…”
“Chát!”, Nguỵ Hồng lại tát một cái.
Ông ta duỗi tay chỉ vào Dương Thiện Tề: “Tôi cho cậu nói chuyện chưa?”
“Ngồi xổm xuống cho tôi”.
Nguỵ Hồng vừa ra lệnh, Dương Thiện Tề lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Sau đó, Nguỵ Hồng giơ chân đạp lên đầu Dương Thiện Tề, còn không ngừng tát lên mặt hắn.
“Chát! Chát! Chát!”
“Một con chó không nghe lời, tôi nuôi thì có tác dụng gì?”
“Chủ nhà, tôi vẫn luôn trung thành và tận tâm với nhà họ Nguỵ, chưa từng phản bội nhà họ Nguỵ”.
Nguỵ Hồng cười khẩy: “Thật sao, nếu thế, bây giờ cậu lấy một con dao đến Đông Hải giết hết tất cả thân thích bạn bè của Lý Phong kia cho tôi, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!”
Dương Thiện Tề đột nhiên ngẩng đầu, đồng tử của hắn cũng đang run rẩy.
Hắn nhìn Nguỵ Hồng với ánh mắt khó tin.
Đây còn là chủ nhà oai phong, cơ trí mọi khi sao?
Chủ nhà bây giờ như một con chó già đang nổi điên, trong mắt chỉ còn lại sự điên cuồng!
“Dương Thiện Tề, đám người các cậu là trẻ mồ côi tôi nhặt về”.
“Tôi cho các cậu cơm ăn áo mặc, còn cho các cậu một thân phận vẻ vang, bây giờ đã đến lúc nên báo đáp tôi rồi”.
Nói xong, Nguỵ Hồng lấy một con dao găm từ người bên cạnh, đưa cho Dương Thiện Tề: “Đi, đi Đông Hải, giết chết tất cả người nhà của Lý Phong cho tôi”.
Dương Thiện Tề run rẩy nhận lấy dao găm.
Hắn chậm rãi đứng lên, cúi người thật thấp với Nguỵ Hồng, sau đó xoay người rời đi.
Hắn biết chuyến đi này chính là vĩnh biệt!
Nguỵ Hồng hừ lạnh nhìn Dương Thiện Tề đẫm lệ rời đi.
Nguỵ Tiêu Dương đã băng bó miệng vết thương đứng bên cạnh nói một câu: “Gia chủ, Dương Thiện Tề không phải đối thủ của Lý Phong, cậu ta đi chỉ có thể chịu chết”.
“Một con chó thôi mà, chết thì chết!”
Nguỵ Hồng hỏi Nguỵ Tiêu Dương: “Bây giờ cậu sao rồi?”
“Chỉ bị chút nội thương, nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục rồi”.
Nguỵ Hồng bình tĩnh nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho Lão Tam và Lão Tứ trở về từ nước ngoài”.
“Đợi về rồi, ba anh em các cậu dẫn người đến Giang Châu”.
“Đao Gia đã chết, chủ nhân nhà họ Tống sau lưng lão sẽ không mặc kệ”.
“Chắc chắn nhà họ Tống sẽ phái người quản lý tỉnh Giang Châu một lần nữa trong khoảng thời gian ngắn nhất, chúng ta phải nhanh hơn bọn họ một bước!”
“Vâng!”
Chương 180: Kẹo hồ lô
Đúng như Nguỵ Hồng đã nói, người của nhà họ Tống đến rồi!
Cậu hai nhà họ Tống – Tống Đình Kiệt tự mình dẫn theo cao thủ đứng đấu nhà họ Tống – Tống Viễn và một nhóm tinh anh đến thành phố Giang Châu.
Chủ nhà họ Tô là Tô Chính Quốc tự mình nghênh đón.
Bước vào trong biệt thự của Tô Chính Quốc, Tống Đình Kiệt đi thẳng vào vấn đề nói: “Chủ nhà họ Tô, Đao Gia đã chết rồi”.
“Theo lý mà nói, thế giới ngầm của tỉnh Giang Châu phải rối loạn mới phải”.
“Nhưng vì sao tôi lại có cảm giác rất yên bình thế?”
Tô Chính Quốc cung kính nhìn Tống Đình Kiệt.
Túc trí đa mưu!
Đây là nhận xét rất nhiều người quen thuộc với Tống Đình Kiệt cho anh.
Tống Đình Kiệt khác với mấy cậu chủ nhà giàu bình thường chỉ biết chơi xe thể thao, chơi phụ nữ.
Chẳng những anh ta có học vị tiến sĩ của hai trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.
Đồng thời, anh ta còn quản lý một nửa sản nghiệp của nhà họ Tống.
Hoàn toàn xứng đáng được gọi là một nhân tài trẻ tuổi!
Tô Chính Quốc cười nói: “Chúng tôi đều là những thương nhân đứng đắn, cũng không hiểu biết chuyện của thế giới ngầm lắm”.
“Nhưng theo tôi được biết, khoảng thời gian gần đây mấy ông lớn của thế giới ngầm ở tỉnh đã cùng tuyên bố một lệnh cấm”.
Mắt Tống Đình Kiệt sáng lên, lập tức hỏi: “Lệnh cấm gì?”
Tô Chính Quốc nói: “Chính là ra lệnh cho tất cả lưu manh côn đồ trong thế giới ngầm của tỉnh không được đụng vào tất cả sản nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Nếu ai đụng vào, nhẹ thì đứt tay đứt chân, nặng thì chôn cất ngay tại chỗ”.
Tống Đình Kiệt cười khẩy: “Một tập đoàn đến từ nơi nhỏ nhoi như Đông Hải lại có bản lĩnh lớn đến thế à?”
“Cậu hai không biết chứ, tốc độ phát triển của tập đoàn Lăng Tiêu rất nhanh”.
“Bây giờ sản nghiệp của bọn họ đã trải rộng khắp Đông Hải rồi”.
“Mấy ngày gần đây còn định tiến quân lên tỉnh, hội liên hợp thương mại của tỉnh còn đang lo lắng vì chuyện này đây”.
“Bọn họ khí thế hùng hổ, mọi người lo lắng cân bằng sẽ bị tập đoàn Lăng Tiêu đánh vỡ, thậm chí là bị bọn họ thôn tính”.
Tống Đình Kiệt duỗi một ngón tay gõ hai cái lên mặt bàn, cười nói: “Lúc đến đây tôi có hơi vội vàng, cũng không mang quà gì đến cho ông”.
“Như vậy đi, tôi tiêu diệt khí thế của tập đoàn Lăng Tiêu này giúp ông trước”.
“Cảm ơn cậu hai!”, Tô Chính Quốc kích động siết chặt tay.
Có cậu hai nhà họ Tống giúp đỡ, chuyện này chắc chắn thành công!
Lúc này, quản gia đi vào từ ngoài cửa.
“Ông chủ, khu biệt thự của chúng ta ở sườn núi phía Bắc Đông Hải gặp chút trở ngại”.
Tô Chính Quốc nhướng mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Quản gia đáp: “Lúc đầu khu đất đó có mười mấy cái mộ cổ, đa số đều đã ký tài liệu dời mộ rồi, chỉ có một người họ Liễu không chịu”.
“Trong đó chôn ai? Đối phương có thế lực gì không?”
“Cũng chỉ là một người sa cơ thất thế của thị trấn thôi, con trai của ông ta dạy học ở một trường cấp ba tư nhân”.
“Hình như con gái gả cho một đứa con trai vô dụng của gia tộc nhỏ nào đó ở Đông Hải”.
Tô Chính Quốc cười lạnh: “Nếu vậy thì trực tiếp đào mộ không phải là được rồi sao”.
Quản gia hơi khó xử nói: “Nhưng nhà kia có một bà lão đã hơn tám mươi tuổi”.
“Hôm nào cũng đòi chết đòi sống ôm bia mộ không buông, chúng tôi sợ gây ra tai nạn chết người nên không dám động vào”.
Tống Đình Kiệt ở bên cạnh hờ hững nói: “Đối phó với mấy người già đã bước hai chân vào quan tài thế này, dùng mạng của cháu bà ta ép buộc là có tác dụng nhất”.
Tô Chính Quốc vỗ đùi: “Cứ làm theo lời cậu hai nói đi!”
…
Trụ sở chính của tập đoàn Lăng Tiêu.
Lý Phong vừa bước vào thang máy, khi thang máy sắp đóng lại, bên ngoài vang lên một giọng nam.
“Đợi đã, đợi đã”.
Sau đó, một người trẻ tuổi mặc vest đầu đầy mồ hôi chạy vào.
Lý Phong quen người này, anh ta là tinh anh của phòng nghiệp vụ, tên là Hà Lương Sinh.
Tập đoàn Lăng Tiêu chế độ văn minh, phúc lợi cao, hiệu quả lợi ích cũng tốt.
Quan trọng nhất là ông chủ rất thân thiết với mọi người.
Vì vậy nhân viên trên dưới đồng lòng, hấp dẫn không ít tinh anh gia nhập vào tập đoàn.
Đồng thời cũng khiến rất nhiều thanh niên đầy hứa hẹn trước kia không thành công ở nơi khác tìm thấy vị trí của mình.
Tất cả bọn họ đều cố gắng phấn đầu để thực hiện giấc mộng của mình.
Hà Lương Sinh này chính là một trong những người đó.
Quan trọng nhất là kẹo hồ lô Lý Phong dùng để trêu chọc Hứa Mộc Tình đều do Hà Lương Sinh mua.
Hôm nay Lý Phong không đòi kẹo hồ lô nữa.
Hà Lương Sinh không khỏi thở phào một hơi.
Vì trong túi anh ta thật sự có một cây kẹo hồ lô mới mua.
Bình luận facebook