-
Chương 166 - 170
Chương 166: Con gái thích được dỗ
Đông Hải, tại trụ sở huấn luyện của Lý Phong.
Kể từ khi nhìn thấy sức chiến đấu đáng sợ như khủng long bạo chúa của Lý Phong, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường đã gia nhập hàng ngũ huấn luyện của Lý Nhị Ngưu.
Hai người phụ nữ, Diêu Nhược Nam và Trần Quả, đã trở thành những đóa hoa xinh đẹp trong đội ngũ toàn những người đàn ông thô bạo.
Nhưng trên sân tập, Lý Phong không coi họ là phụ nữ.
Cường độ tập luyện của họ cũng giống như những người khác.
Chỉ sau khi thực sự trải nghiệm chương trình huấn luyện khủng bố của Lý Phong, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường mới biết tại sao những thuộc hạ của Lý Phong có thể chiến đấu ghê gớm đến vậy!
Trong năm ngày liên tiếp, họ ở trên sân tập, không ngừng thử thách giới hạn của bản thân.
Cho đến khi có tin từ tỉnh, Đao Gia đã tỉnh lại.
Diêu Nhược Nam hy vọng Lý Phong có thể trở lại tỉnh cùng cô ta.
Tuy nhiên, Lý Phong đã từ chối.
Lý Phong bây giờ muốn giống như Hứa Hạo Nhiên, hóa thành một đống bùn nhão, ngày ngày bám dính lấy vợ mình.
Phải nói rằng, kể từ khi bị Hứa Hạo Nhiên phá đám ở phòng tắm hơi vào ngày hôm đó.
Hứa Mộc Tình đã mấy ngày nay không dám đối mặt với Lý Phong rồi.
Lý Phong mỗi đêm thu mình lại như “con chim bị lạnh”, ở trong góc kêu “lập cập lập cập, lạnh quá”.
Nhưng Hứa Mộc Tình chẳng thèm quan tâm đến anh.
Mấy ngày nay, Lý Phong đang suy nghĩ xem làm cách nào để lại được ôm vợ?
Làm gì có con chim nào lại đi bận tâm về những điều tầm thường như này cơ chứ.
Trở lại tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu, Lý Phong bắt gặp Hứa Hạo Nhiên ở sảnh.
Cách nhau khá xa, cậu em vợ liền vẫy tay với Lý Phong: "Anh rể!"
Lý Phong không thèm nói chuyện với cậu ta, xoay người đi vào thang máy.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng đi tới, nắm lấy tay Lý Phong: "Anh rể, em phát hiện ra chị em đã không thèm để ý đến anh mấy ngày nay rồi”.
"Bây giờ có phải anh đang cảm thấy rất trống trải và cô đơn không?"
"Anh có cảm thấy bản thân giống như một con mèo hoặc con chó con bị vứt bỏ không? Có …”
Hứa Hạo Nhiên chưa kịp nói xong, thì Lý Phong đã quay đầu lại nói.
"Tôi hỏi cậu nhé, một nam một nữ vui vẻ ở trên giường, thì được gọi là lăn giường”.
"Vậy thì hai người đàn ông vui vẻ trên giường thì được gọi là gì?"
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt.
Lúc này, Lý Phong nói: "Là cút!" ( *bên trung, từ ‘lăn’ và từ ‘cút’ đọc giống nhau)
Lý Phong nói xong cũng là lúc cửa thang máy mở ra.
Lý Phong bước vào ngay lập tức, Hứa Hạo Nhiên cũng mặt dày và cười hì hì theo sau.
"Anh rể, anh rể, em nói anh nghe, con gái thích dỗ lắm”.
"Miễn là dùng đúng cách, đừng nói lăn giường”.
"Muốn làm gì khác cũng được hết!"
Lý Phong chưa kịp nói gì thì Hứa Hạo Nhiên đã thì thầm vào tai Lý Phong.
"Chị gái em là người sống rất tình cảm. Cách tốt nhất để lấy lòng chị ấy là viết một bức thư tình".
Tiện đó, Hứa Hạo Nhiên lấy trong túi ra một tờ giấy.
"Anh rể, em đã chuẩn bị thư tình cho anh rồi này, em đọc cho anh nghe nhé”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên liền say sưa đọc những dòng chữ trên tờ giấy.
"Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã như bị trúng tiếng sét ái tình, yêu em không thể giải thích được, yêu em vô cùng …”
"Bép!"
Lý Phong tát vào mồm Hứa Hạo Nhiên một cái.
"Anh rể, sao anh lại đánh em?"
Lý Phong khẽ nói: "Có muỗi”.
Hứa Mộc Tình ra khỏi văn phòng, đi ngang qua văn phòng nhỏ nơi Lý Phong thường làm biếng.
Nhìn thấy Lý Phong không có ở đó, cô không khỏi khẽ nhíu đôi lông mày xinh xắn.
Cô hỏi Trương Hiểu Bình, Trương Hiểu Bình cũng lắc đầu, nói rằng cô ấy cũng không nhìn thấy Lý Phong.
Nói ra thì, đã ba ngày Hứa Mộc tình không nói chuyện với Lý Phong rồi.
Một mặt là do công ty có quá nhiều việc.
Mặt khác là do ngại.
Bởi vì Hứa Hạo Nhiên đã phá đám vào ngày hôm đó.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn đỏ mặt.
Lúc này, Trương Hiểu Bình đột nhiên kêu lên "anh Phong".
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn sang, liền thấy Lý Phong cách đó không xa đang tiến đến.
Hứa Mộc Tình đang định chào Lý Phong.
Thì Lý Phong lại như không nhìn thấy cô, anh hỏi xin Trương Hiểu Bình một ít giấy và một cây bút.
Sau đó, Lý Phong quay đầu đi vào căn phòng nhỏ của mình, cầm bút lên viết một cách rất nghiêm túc.
Chương 167: Hôn sâu
Hứa Mộc Tình bối rối đứng ở cửa, thỉnh thoảng kiễng chân nhìn vào trong.
Nhưng, cách quá xa, cô không nhìn thấy Lý Phong đang viết cái gì?
Trương Hiểu Bình ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Chị Tình, nếu chị tò mò thì vào hỏi anh Phong xem”.
Hứa Mộc Tình do dự hồi lâu, rồi cô mới bước đến bên cạnh Lý Phong: "Anh đang làm gì đấy?"
Lý Phong không nhìn lên: "Viết thư tình”.
Thư tình? Hứa Mộc Tình giật mình!
Anh ấy đang viết thư tình cho ai?
Chẳng lẽ là cho người đẹp đến từ tỉnh?
Hứa Mộc Tình khẽ hỏi: "Anh viết cho ai đấy?"
"Viết thay Hạo Nhiên”.
“Ồ”, Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc, Lý Phong đã viết xong bức thư tình.
Trên trang giấy trắng, nét chữ của Lý Phong rất mạnh mẽ, ngay ngắn và đẹp mắt.
Lý Phong đưa bức thư tình cho Hứa Mộc Tình đang ở bên cạnh, nói: "Em đọc hộ anh xem thế nào”.
Hứa Mộc Tình không nghĩ nhiều, dù sao thì đó là bức thư tình viết thay Hứa Hạo Nhiên mà, cô lập tức bắt tay vào đọc.
"Trái tim của chúng ta là một hình tròn,
Vì độ lệch tâm của nó luôn bằng không.
Nên nỗi nhớ anh dành cho em là một số thập phân tuần hoàn, lặp đi lặp lại, mê em không lối thoát.
Chúng ta là một đường parabol, em là trọng tâm, và anh là directrix (*khoảng cách không đổi từ một điểm trên đường tròn đến trọng tâm).
Em nghĩ về anh nhiều như thế nào thì anh nghĩ về em sẽ nhiều hơn thế ấy— "
Đọc đến đây, ngay cả bản thân Hứa Mộc Tình cũng hơi xúc động.
Cô không ngờ Lý Phong lại giỏi văn như vậy.
Những từ này để rời rạc thì không có gì nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì lại tạo thành một bức thư tình đầy thi vị.
Hứa Mộc Tình nhìn xuống, không thể nhịn được cười.
"Được rồi, thực ra đoạn trên là đi chép đấy”.
Bởi vì là hàng đi mượn, nên anh cảm thấy trái tim mình đang xoắn xuýt, đang rối bời.
Thề non hẹn biển, lời nói gió bay nên nó chả có ý nghĩa gì cả.
Thực ra, anh rất ngưỡng mộ những đôi tình nhân ở bên nhau trọn đời.
Thiên Nam địa Bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử".
Đọc đến đây, ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong chợt trở nên long lanh.
Bởi vì cô cảm động rồi.
Hứa Mộc Tình thậm chí còn đang nghĩ, nếu bức thư tình này là viết cho cô thì thật tuyệt biết bao!
Cô vừa cảm động vừa đọc tiếp.
“Có ba chữ anh không nói ra được, không phải vì nhát gan mà vì anh cảm thấy những gì đẹp đẽ nhất thì nên giấu kín trong lòng.
Bao bọc lấy nó thật tốt, làm ấm nó, khắc ghi hương vị của nó mọi lúc.
Xuân, theo gió thổi vào giấc mơ của em;
Hạ, theo sấm sét đánh tan nỗi muộn phiền trong lòng em;
Thu, làm mưa tưới tắm tâm hồn em;
Đông, vì em mà dệt nên một thế giới trắng tinh khiết.
Lý Phong, em yêu anh... "
Hứa Mộc Tình theo quán tính đọc đến đây, cô đột nhiên dừng lại.
Cho đến giờ phút này, cô mới biết mình đã rơi vào âm mưu của Lý Phong!
Khi cô ngẩng đầu nhìn Lý Phong, thì Lý Phong đã giang hai tay ra, ôm lấy thân thể thơm tho mềm mại của cô.
Rồi anh cúi đầu nhìn xuống cô, ánh mắt chứa chan tình cảm nồng đậm.
Lý Phong nói bằng chất giọng hơi trầm và đầy cuốn hút: "Hứa Mộc Tình, anh cũng yêu em”.
Mảnh giấy trong tay Hứa Mộc Tình từ từ rơi xuống.
Vì Lý Phong đã ôm chặt cô vào lòng.
Giữa hai người họ, thậm chí còn không có chỗ cho một mảnh giấy trắng mỏng manh.
Anh cúi xuống.
Đôi môi của anh từ từ tiến lại gần.
Cuối cùng, hai đôi môi lồng vào nhau.
Một nụ hôn sâu.
Hứa Mộc Tình có chút mê đắm.
Chương 168: Chết ở đây
Cô như thể đã bị dính vào trong cơ thể Lý Phong, không thể tách ra được nữa.
Trương Hiểu Bình lúc này đang đứng ở cửa, nhanh chóng lặng lẽ đóng cửa phòng.
Ánh mắt Trương Hiểu Bình tràn đầy thích thú.
Thật là cảm động!
Khi Trương Hiểu Bình quay đầu lại, cô ấy đã bị giật mình.
Hứa Hạo Nhiên đã đứng sau lưng cô ấy từ lúc nào, trên tay còn cầm một quyển sổ và một cây bút.
Trương Hiểu Bình đang định nói, thì Hứa Hạo Nhiên lập tức che miệng Trương Hiểu Bình lại, nói nhỏ: "Đừng kêu, đừng kêu lên”.
"Nếu phá đám anh rể, e rằng hai người chúng ta sẽ bị anh rể treo lên, sấy khô thành thịt ba muối mất”.
Trương Hiểu Bình nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên viết nguệch ngoạc trên cuốn sổ, tò mò hỏi: "Anh đang viết gì vậy?"
"Cách tán gái của anh rể thật là tài tình, tôi phải tranh thủ viết lại”.
"Tương lai tôi có thể theo đuổi được người đẹp nào đó hay không đều phụ thuộc hết vào anh rể đấy”.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nháy mắt một cái.
Cậu ta nhìn Trương Hiểu Bình cười nói: "Hiểu Bình, hai người chúng ta…”
"Nồ, anh không phải gu của tôi”.
Trương Hiểu Bình lắc đầu, xoay người rời đi.
Hứa Hạo Nhiên dựa vào tường vẻ mặt bất lực, nhìn theo bóng lưng của Trương Hiểu Bình, không khỏi chán nản.
"Mình chỉ là một con cá nấu canh chua thôi”.
" Vừa chua vừa dở vừa thừa thãi …”
Tỉnh, tại hội quán Kim Đao.
Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường vội vã trở về tỉnh.
Khi cả hai bước nhanh vào sảnh, họ liền thấy Điền Nhất Đao đang lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim nơi Đao Gia thường ngồi.
Khi nhìn thấy tư thế của Điền Nhất Đao, Điền Minh Cường lập tức hét lên: "Láo!"
"Điền Nhất Đao, đó là nơi mày có thể ngồi chắc? Mau đứng dậy cho tao!"
Điền Nhất Đao ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim, cười lạnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn Điền Minh Cường và lạnh nhạt nói: "Nhiều năm trước, khi tôi mới đi theo Đao Gia, ông ta đã nói với tôi một câu”.
"Trong thế giới này, mạnh được yếu thua, tất cả sinh vật đều sẽ già đi”.
"Vua một thời bị thay thế cũng là chuyện thường tình”.
"Đao Gia đã già rồi, bây giờ hội quán Kim Đao này là của tôi”.
Điền Minh Cường lập tức rống lên: "Của mày cái con khỉ!"
"Cho dù là Đao Gia có làm sao đi chăng nữa, thì hội quán Kim Đao này sẽ thuộc về cô chủ”.
"Cóc liên quan đến cái loại người ngoài như mày?"
"Nếu mày còn không đứng lên thì đừng trách tao”.
Điền Nhất Đao đặt thanh bội đao của mình lên bàn trà, ngẩng đầu nhìn Điền Minh Cường với vẻ chế nhạo.
"Đừng trách ông à, ông là cái thá gì?"
"Còn tưởng mình là Tứ đại thiên vương ở tỉnh à. Không có Đao Gia che chở, ông cũng chỉ là một bãi cứt chó thôi”.
Điền Minh Cường không nhịn được nữa, gầm lên.
Đồng thời, giơ nắm đấm lên, lao về phía Điền Nhất Đao.
Vào lúc Điền Minh Cường lao tới, Điền Nhất Đao có hơi sửng sốt.
Bởi vì hắn phát hiện ra rằng tốc độ của Điền Minh Cường đã nhanh hơn trước một chút.
Tuy nhiên, Điền Minh Cường vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Chỉ thấy lóe lên một cái.
Tay phải của hắn rút đao ra trong khi tránh cú đấm của Điền Minh Cường.
Lưỡi đao lao vút đi.
Trong nháy mắt, nó hung hăng chém về phía cổ của Điền Minh Cường.
Tuy nhiên, nó lại không như những gì Điền Nhất Đao mong đợi.
Trên lưỡi đao, không có cảm giác đã chém trúng.
Điền Minh Cường đã tránh được cú chém chết người của Điền Nhất Đao.
Điền Nhất Đao ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Điền Minh Cường lùi lại.
Điền Nhất Đao cảm thấy rất lạ trước sự thay đổi đột ngột của Điền Minh Cường.
"Mới có mấy ngày không gặp mà phản xạ của ông đã tốt hơn trước rồi đấy nhỉ”.
Đừng nói đến Điền Nhất Đao, ngay cả chính Điền Minh Cường cũng ngạc nhiên.
Căn bản thì gã ta không thể tránh được mũi đao vừa rồi.
Tuy nhiên, cơ thể của gã đã tránh nó theo phản xạ có điều kiện.
Theo quan điểm của Điền Minh Cường, điều này cũng giống như Lý Phong đã cứu gã một mạng!
"Nhưng vậy thì đã sao? Dù gì thì hôm nay ông cũng phải chết ở đây”.
Chương 169: Đưa tay phải ra
Nói xong, Điền Nhất Đao liền cầm lấy khoản đao, từng bước đi về phía Điền Minh Cường.
Điền Nhất Đao lúc này giống như một sứ giả địa ngục chuyên đi thu hoạch sinh mạng.
Con dao của hắn đầy tử khí.
Hắn càng đến gần, thì Điền Minh Cường càng gần với cái chết hơn.
"Đừng căng thẳng, ông biết là đao của tôi trước giờ luôn nhanh mà”.
"Cắt vào cổ sẽ chỉ đau tí thôi”.
"Sau đó, toàn thân ông sẽ bị tê liệt, mắt sẽ chuyển sang màu đen, cuối cùng chết trên vũng máu”.
Điền Nhất Đao dương dương tự đắc, sức mạnh to lớn đã mang lại cho hắn sự tự tin tuyệt đối.
Trong mắt hắn, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường chỉ là hai con cừu nhỏ ngoan ngoãn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Điền Nhất Đao quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Diêu Nhược Nam.
Đôi mắt thèm thuồng của hắn khiến Diêu Nhược Nam cảm thấy khó chịu.
"Khi em bảy tám tuổi, anh đã muốn ngủ với em rồi. Em có biết anh đã đợi ngày này bao lâu rồi không?"
Nụ cười trên mặt Điền Nhất Đao ngày càng trở nên bẩn thỉu: "Anh đã trải cánh hoa hồng lên giường rồi xịt nước hoa trong phòng rồi. Nhất định sẽ mang đến cho em lần đầu tiên tuyệt vời nhất, hehehe…”
"Mơ đi, có chết tôi cũng không ngủ với anh đâu!"
"Hahaha! Anh là anh thích tính cách mạnh mẽ đó của em đấy. Đợi đến lúc anh chơi em ở trên giường nhé, hẳn là rất kích thích đây!"
"Nhìn bờ eo thon, đôi chân dài của em kìa, còn có đôi bồng đào nảy nở kia nữa chứ, thật là hoàn mỹ”.
“Anh không thể đợi được nữa!”, Điền Nhất Đao thè cái lưỡi dày ra liếm môi.
"Đi chết đi!!"
Diêu Nhược Nam có tính cách mạnh mẽ, nên khi bị Điền Nhất Đao khiêu khích, cô ta đã lập tức giơ nắm đấm lao tới.
"Reng reng reng…”
Lúc này, điện thoại di động trong túi Điền Minh Cường đột nhiên vang lên.
Nếu là một cuộc gọi bình thường, thì chắc chắn Điền Minh Cường sẽ không trả lời vào lúc này.
Nhưng đây là nhạc chuông của cuộc gọi video.
Điền Minh Cường nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm nhận cuộc gọi video.
Sau đó, giọng nói của Lý Phong từ trong điện thoại truyền ra.
"Hai người về đến nhà chưa?"
Giọng nói của Lý Phong vừa phát ra từ điện thoại, thì cơ thể Điền Nhất Đao đột nhiên dừng lại.
Chỉ là một câu hỏi của Lý Phong thôi mà đã khiến cho Điền Nhất Đao phải sợ hãi.
Hắn không ngờ rằng Điền Minh Cường và Diêu Nhược Nam lại biết Lý Phong!
“Chúng tôi về đến nhà rồi”, Điền Minh Cường gật đầu.
Lý Phong nói: "Còn năm phút nữa là đến giờ ăn”.
"Nhân tiện, để tôi nói sơ qua cách giết thằng phế vật mang tên Điền Nhất Đao cho nghe”.
"Ông hướng cái điện thoại di động về phía Điền Nhất Đao, để cô chủ nhà ông đánh nhau với hắn”.
Lý Phong nói một cách hời hợt, gọi Điền Nhất Đao, cao thủ hạng hai trong thế giới ngầm của tỉnh, là một thằng phế vật!
Diêu Nhược Nam đã sắp phát điên lên vì tức giận.
Nghe được câu nói của Lý Phong, nó đã tiếp thêm dũng khí và sự tự tin cho cô ta.
Đột nhiên, cô ta hét lên một tiếng, đấm về phía Điền Nhất Đao.
Điền Nhất Đao hừ lạnh một cái, khoản đao nhanh chóng cắt ngang không khí, tốc độ nhanh đến chóng mặt.
"Cúi đầu xuống, ngồi xổm xuống bằng chân phải”.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của Lý Phong, Diêu Nhược Nam đã phản ứng ngay lập tức.
"Vù”.
Một khí tức dữ dội lướt qua mặt Diêu Nhược Nam.
Đúng lúc Diêu Nhược Nam ngồi xổm xuống, Lý Phong lại nói: "Đưa tay phải ra”.
Diêu Nhược Nam ngay lập tức duỗi tay phải ra.
Bắt được cổ tay của Điền Nhất Đao.
“Bẻ”, Diêu Nhược Nam sững sờ khi nghe thấy câu này.
Điền Nhất Đao đột nhiên bật cười: "Cô ta mà đòi bẻ gãy tay tao à ... Á !!"
Một chuyện lạ đã xảy ra!
Diêu Nhược Nam thực sự đã bẻ gãy tay của Điền Nhất Đao!
Chuyện gì thế này?
Sao lại thế được?
Không chỉ Điền Nhất Đao và Điền Minh Cường, mà ngay cả bản thân Diêu Nhược Nam cũng bối rối.
Dù đã tập võ từ nhỏ nhưng cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình có sức mạnh như vậy.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Diêu Nhược Nam cuối cùng cũng hiểu ra.
Chương 170: Anh ngủ chưa?
Trong những ngày qua, cô ta đã kéo hai chiếc lốp xe to tổ bố như Trần Quả kéo hôm trước.
Đồng thời, cô ta cũng được huấn luyện đặc biệt để tăng cường sức mạnh cho cánh tay.
Vô hình chung, sức mạnh cánh tay của cô ta đã được cải thiện rất nhiều.
Diêu Nhược Nam cuối cùng cũng hiểu rằng mấy ngày trước Lý Phong đã tính đến trận chiến hôm nay rồi!!
Anh ta là thần chắc?
Ngay cả trận đấu vài ngày sau cũng đoán chuẩn!
"Kéo”.
"Nâng chân lên”.
"Đá về phía trước”.
Sau ba mệnh lệnh liên tiếp, Diêu Nhược Nam đã hoàn thành các thao tác này một cách rất suôn sẻ.
Ngay sau đó, Diêu Nhược Nam cảm thấy chân phải của mình có lực đá mạnh đến mức bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng bất giác che đũng quần lại!
"A!!!"
Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết!
Ngay cả Điền Minh Cường sau khi nghe thấy tiếng kêu này cũng khép chân lại.
Vỡ trứng rồi!
Điền Nhất Đao đã mất đi khả năng đàn ông.
"Anh rể ra ăn cơm!"
Lúc này, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên vọng ra từ điện thoại.
"Được rồi, cô tự mình giải quyết thằng đó đi. Tôi phải đi rửa tay ăn cơm đây”.
Diêu Nhược Nam thừa thắng xông lên!
Hết cú đấm này đến cú đấm khác, đấm thùm thụp vào cơ thể của Điền Nhất Đao!
Hắn giống như bao cát, chỉ là mỗi lần đấm hắn, thứ rơi xuống không phải là cát, mà là máu!
"Oa, anh rể, anh đang xem phim bom tấn gì vậy? Đẫm máu quá”.
Hứa Hạo Nhiên từ sau lưng Lý Phong đi ra, định xem kỹ một chút thì video đã bị ngắt kết nối.
Lý Phong phủi tay, nói không thích hợp cho trẻ con xem, rồi đứng dậy đi ăn cơm.
Buổi tối tắm xong, Lý Phong chui vào nằm trong góc như thường lệ.
Hứa Mộc Tình cũng chui vào trong chăn sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Hôm nay trong phòng ở công ty, Lý Phong đã được ôm Hứa Mộc Tình.
Vì vậy, buổi tối Lý Phong cứ bứt rứt không yên.
Sau khi tắt đèn, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Bây giờ ngay cả một cây kim rơi xuống đất, cũng có thể nghe thấy nó một cách rất rõ ràng.
"Anh có lạnh không?"
Trong bóng tối, Lý Phong nghe thấy tiếng thì thầm rất nhỏ.
Tuy nhiên, giọng nói này lọt vào tai Lý Phong lại dễ chịu như âm thanh chốn thần tiên.
"Tất nhiên là lạnh rồi, sàn nhà lạnh quá”.
"Nếu lạnh, hay là ... lên giường ngủ đi”.
Giọng nói của Hứa Mộc Tình yếu ớt nhỏ bé, dường như còn có chút run rẩy.
Sau khi nói xong, Hứa Mộc Tình cảm nhận được một cách rõ ràng trong không khí có một bóng đen nhô lên.
Ngay sau đó, chăn bông xung quanh được vén lên.
Tiếp đó, một ai đó chui tuột vào trong.
Hứa Mộc Tình chưa kịp phản ứng, thì đã nghe thấy giọng nói của Lý Phong vang vọng bên tai.
"Vợ, em tốt với anh quá”.
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai mỏng manh của Hứa Mộc Tình.
Ngay lúc đó, một cảm giác như điện giật khắp người khiến Hứa Mộc Tình rùng mình một cái.
Cô nhanh chóng quấn mình trong một chiếc chăn bông như một "cái giò", cô sợ hãi vùi đầu vào trong chăn.
"Đừng đến đây, em chỉ cho anh ngủ nhờ thôi. Phải vẽ vạch ngăn cách giữa chúng ta, nếu em chưa cho phép, anh không được qua đâu”.
"Ừ, được thôi!"
Lý Phong đáp rất dứt khoát, trong giọng nói còn có chút mừng thầm.
Sau đó, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Hứa Mộc Tình đột nhiên phát hiện ra giường của mình quá nhỏ.
Trước đây cô cứ tưởng nó to lắm cơ, mình cô nằm vặn vẹo đủ hướng mà vẫn còn thoải mái chán.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy chỉ cần trở mình, thì cô sẽ chạm phải Lý Phong.
Hơn nữa, hơi thở của Lý Phong luôn văng vẳng bên tai, làm cô xao động, tim đập loạn xạ.
Một lúc sau, Hứa Mộc Tình lại hỏi: "Anh ngủ chưa?"
Không có ai trả lời.
Đông Hải, tại trụ sở huấn luyện của Lý Phong.
Kể từ khi nhìn thấy sức chiến đấu đáng sợ như khủng long bạo chúa của Lý Phong, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường đã gia nhập hàng ngũ huấn luyện của Lý Nhị Ngưu.
Hai người phụ nữ, Diêu Nhược Nam và Trần Quả, đã trở thành những đóa hoa xinh đẹp trong đội ngũ toàn những người đàn ông thô bạo.
Nhưng trên sân tập, Lý Phong không coi họ là phụ nữ.
Cường độ tập luyện của họ cũng giống như những người khác.
Chỉ sau khi thực sự trải nghiệm chương trình huấn luyện khủng bố của Lý Phong, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường mới biết tại sao những thuộc hạ của Lý Phong có thể chiến đấu ghê gớm đến vậy!
Trong năm ngày liên tiếp, họ ở trên sân tập, không ngừng thử thách giới hạn của bản thân.
Cho đến khi có tin từ tỉnh, Đao Gia đã tỉnh lại.
Diêu Nhược Nam hy vọng Lý Phong có thể trở lại tỉnh cùng cô ta.
Tuy nhiên, Lý Phong đã từ chối.
Lý Phong bây giờ muốn giống như Hứa Hạo Nhiên, hóa thành một đống bùn nhão, ngày ngày bám dính lấy vợ mình.
Phải nói rằng, kể từ khi bị Hứa Hạo Nhiên phá đám ở phòng tắm hơi vào ngày hôm đó.
Hứa Mộc Tình đã mấy ngày nay không dám đối mặt với Lý Phong rồi.
Lý Phong mỗi đêm thu mình lại như “con chim bị lạnh”, ở trong góc kêu “lập cập lập cập, lạnh quá”.
Nhưng Hứa Mộc Tình chẳng thèm quan tâm đến anh.
Mấy ngày nay, Lý Phong đang suy nghĩ xem làm cách nào để lại được ôm vợ?
Làm gì có con chim nào lại đi bận tâm về những điều tầm thường như này cơ chứ.
Trở lại tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu, Lý Phong bắt gặp Hứa Hạo Nhiên ở sảnh.
Cách nhau khá xa, cậu em vợ liền vẫy tay với Lý Phong: "Anh rể!"
Lý Phong không thèm nói chuyện với cậu ta, xoay người đi vào thang máy.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng đi tới, nắm lấy tay Lý Phong: "Anh rể, em phát hiện ra chị em đã không thèm để ý đến anh mấy ngày nay rồi”.
"Bây giờ có phải anh đang cảm thấy rất trống trải và cô đơn không?"
"Anh có cảm thấy bản thân giống như một con mèo hoặc con chó con bị vứt bỏ không? Có …”
Hứa Hạo Nhiên chưa kịp nói xong, thì Lý Phong đã quay đầu lại nói.
"Tôi hỏi cậu nhé, một nam một nữ vui vẻ ở trên giường, thì được gọi là lăn giường”.
"Vậy thì hai người đàn ông vui vẻ trên giường thì được gọi là gì?"
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt.
Lúc này, Lý Phong nói: "Là cút!" ( *bên trung, từ ‘lăn’ và từ ‘cút’ đọc giống nhau)
Lý Phong nói xong cũng là lúc cửa thang máy mở ra.
Lý Phong bước vào ngay lập tức, Hứa Hạo Nhiên cũng mặt dày và cười hì hì theo sau.
"Anh rể, anh rể, em nói anh nghe, con gái thích dỗ lắm”.
"Miễn là dùng đúng cách, đừng nói lăn giường”.
"Muốn làm gì khác cũng được hết!"
Lý Phong chưa kịp nói gì thì Hứa Hạo Nhiên đã thì thầm vào tai Lý Phong.
"Chị gái em là người sống rất tình cảm. Cách tốt nhất để lấy lòng chị ấy là viết một bức thư tình".
Tiện đó, Hứa Hạo Nhiên lấy trong túi ra một tờ giấy.
"Anh rể, em đã chuẩn bị thư tình cho anh rồi này, em đọc cho anh nghe nhé”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên liền say sưa đọc những dòng chữ trên tờ giấy.
"Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã như bị trúng tiếng sét ái tình, yêu em không thể giải thích được, yêu em vô cùng …”
"Bép!"
Lý Phong tát vào mồm Hứa Hạo Nhiên một cái.
"Anh rể, sao anh lại đánh em?"
Lý Phong khẽ nói: "Có muỗi”.
Hứa Mộc Tình ra khỏi văn phòng, đi ngang qua văn phòng nhỏ nơi Lý Phong thường làm biếng.
Nhìn thấy Lý Phong không có ở đó, cô không khỏi khẽ nhíu đôi lông mày xinh xắn.
Cô hỏi Trương Hiểu Bình, Trương Hiểu Bình cũng lắc đầu, nói rằng cô ấy cũng không nhìn thấy Lý Phong.
Nói ra thì, đã ba ngày Hứa Mộc tình không nói chuyện với Lý Phong rồi.
Một mặt là do công ty có quá nhiều việc.
Mặt khác là do ngại.
Bởi vì Hứa Hạo Nhiên đã phá đám vào ngày hôm đó.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn đỏ mặt.
Lúc này, Trương Hiểu Bình đột nhiên kêu lên "anh Phong".
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn sang, liền thấy Lý Phong cách đó không xa đang tiến đến.
Hứa Mộc Tình đang định chào Lý Phong.
Thì Lý Phong lại như không nhìn thấy cô, anh hỏi xin Trương Hiểu Bình một ít giấy và một cây bút.
Sau đó, Lý Phong quay đầu đi vào căn phòng nhỏ của mình, cầm bút lên viết một cách rất nghiêm túc.
Chương 167: Hôn sâu
Hứa Mộc Tình bối rối đứng ở cửa, thỉnh thoảng kiễng chân nhìn vào trong.
Nhưng, cách quá xa, cô không nhìn thấy Lý Phong đang viết cái gì?
Trương Hiểu Bình ở bên cạnh cười tủm tỉm nói: "Chị Tình, nếu chị tò mò thì vào hỏi anh Phong xem”.
Hứa Mộc Tình do dự hồi lâu, rồi cô mới bước đến bên cạnh Lý Phong: "Anh đang làm gì đấy?"
Lý Phong không nhìn lên: "Viết thư tình”.
Thư tình? Hứa Mộc Tình giật mình!
Anh ấy đang viết thư tình cho ai?
Chẳng lẽ là cho người đẹp đến từ tỉnh?
Hứa Mộc Tình khẽ hỏi: "Anh viết cho ai đấy?"
"Viết thay Hạo Nhiên”.
“Ồ”, Hứa Mộc Tình thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng mấy chốc, Lý Phong đã viết xong bức thư tình.
Trên trang giấy trắng, nét chữ của Lý Phong rất mạnh mẽ, ngay ngắn và đẹp mắt.
Lý Phong đưa bức thư tình cho Hứa Mộc Tình đang ở bên cạnh, nói: "Em đọc hộ anh xem thế nào”.
Hứa Mộc Tình không nghĩ nhiều, dù sao thì đó là bức thư tình viết thay Hứa Hạo Nhiên mà, cô lập tức bắt tay vào đọc.
"Trái tim của chúng ta là một hình tròn,
Vì độ lệch tâm của nó luôn bằng không.
Nên nỗi nhớ anh dành cho em là một số thập phân tuần hoàn, lặp đi lặp lại, mê em không lối thoát.
Chúng ta là một đường parabol, em là trọng tâm, và anh là directrix (*khoảng cách không đổi từ một điểm trên đường tròn đến trọng tâm).
Em nghĩ về anh nhiều như thế nào thì anh nghĩ về em sẽ nhiều hơn thế ấy— "
Đọc đến đây, ngay cả bản thân Hứa Mộc Tình cũng hơi xúc động.
Cô không ngờ Lý Phong lại giỏi văn như vậy.
Những từ này để rời rạc thì không có gì nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì lại tạo thành một bức thư tình đầy thi vị.
Hứa Mộc Tình nhìn xuống, không thể nhịn được cười.
"Được rồi, thực ra đoạn trên là đi chép đấy”.
Bởi vì là hàng đi mượn, nên anh cảm thấy trái tim mình đang xoắn xuýt, đang rối bời.
Thề non hẹn biển, lời nói gió bay nên nó chả có ý nghĩa gì cả.
Thực ra, anh rất ngưỡng mộ những đôi tình nhân ở bên nhau trọn đời.
Thiên Nam địa Bắc song phi khách, lão sí kỷ hồi hàn thử".
Đọc đến đây, ánh mắt Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong chợt trở nên long lanh.
Bởi vì cô cảm động rồi.
Hứa Mộc Tình thậm chí còn đang nghĩ, nếu bức thư tình này là viết cho cô thì thật tuyệt biết bao!
Cô vừa cảm động vừa đọc tiếp.
“Có ba chữ anh không nói ra được, không phải vì nhát gan mà vì anh cảm thấy những gì đẹp đẽ nhất thì nên giấu kín trong lòng.
Bao bọc lấy nó thật tốt, làm ấm nó, khắc ghi hương vị của nó mọi lúc.
Xuân, theo gió thổi vào giấc mơ của em;
Hạ, theo sấm sét đánh tan nỗi muộn phiền trong lòng em;
Thu, làm mưa tưới tắm tâm hồn em;
Đông, vì em mà dệt nên một thế giới trắng tinh khiết.
Lý Phong, em yêu anh... "
Hứa Mộc Tình theo quán tính đọc đến đây, cô đột nhiên dừng lại.
Cho đến giờ phút này, cô mới biết mình đã rơi vào âm mưu của Lý Phong!
Khi cô ngẩng đầu nhìn Lý Phong, thì Lý Phong đã giang hai tay ra, ôm lấy thân thể thơm tho mềm mại của cô.
Rồi anh cúi đầu nhìn xuống cô, ánh mắt chứa chan tình cảm nồng đậm.
Lý Phong nói bằng chất giọng hơi trầm và đầy cuốn hút: "Hứa Mộc Tình, anh cũng yêu em”.
Mảnh giấy trong tay Hứa Mộc Tình từ từ rơi xuống.
Vì Lý Phong đã ôm chặt cô vào lòng.
Giữa hai người họ, thậm chí còn không có chỗ cho một mảnh giấy trắng mỏng manh.
Anh cúi xuống.
Đôi môi của anh từ từ tiến lại gần.
Cuối cùng, hai đôi môi lồng vào nhau.
Một nụ hôn sâu.
Hứa Mộc Tình có chút mê đắm.
Chương 168: Chết ở đây
Cô như thể đã bị dính vào trong cơ thể Lý Phong, không thể tách ra được nữa.
Trương Hiểu Bình lúc này đang đứng ở cửa, nhanh chóng lặng lẽ đóng cửa phòng.
Ánh mắt Trương Hiểu Bình tràn đầy thích thú.
Thật là cảm động!
Khi Trương Hiểu Bình quay đầu lại, cô ấy đã bị giật mình.
Hứa Hạo Nhiên đã đứng sau lưng cô ấy từ lúc nào, trên tay còn cầm một quyển sổ và một cây bút.
Trương Hiểu Bình đang định nói, thì Hứa Hạo Nhiên lập tức che miệng Trương Hiểu Bình lại, nói nhỏ: "Đừng kêu, đừng kêu lên”.
"Nếu phá đám anh rể, e rằng hai người chúng ta sẽ bị anh rể treo lên, sấy khô thành thịt ba muối mất”.
Trương Hiểu Bình nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên viết nguệch ngoạc trên cuốn sổ, tò mò hỏi: "Anh đang viết gì vậy?"
"Cách tán gái của anh rể thật là tài tình, tôi phải tranh thủ viết lại”.
"Tương lai tôi có thể theo đuổi được người đẹp nào đó hay không đều phụ thuộc hết vào anh rể đấy”.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nháy mắt một cái.
Cậu ta nhìn Trương Hiểu Bình cười nói: "Hiểu Bình, hai người chúng ta…”
"Nồ, anh không phải gu của tôi”.
Trương Hiểu Bình lắc đầu, xoay người rời đi.
Hứa Hạo Nhiên dựa vào tường vẻ mặt bất lực, nhìn theo bóng lưng của Trương Hiểu Bình, không khỏi chán nản.
"Mình chỉ là một con cá nấu canh chua thôi”.
" Vừa chua vừa dở vừa thừa thãi …”
Tỉnh, tại hội quán Kim Đao.
Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường vội vã trở về tỉnh.
Khi cả hai bước nhanh vào sảnh, họ liền thấy Điền Nhất Đao đang lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim nơi Đao Gia thường ngồi.
Khi nhìn thấy tư thế của Điền Nhất Đao, Điền Minh Cường lập tức hét lên: "Láo!"
"Điền Nhất Đao, đó là nơi mày có thể ngồi chắc? Mau đứng dậy cho tao!"
Điền Nhất Đao ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ lim, cười lạnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn Điền Minh Cường và lạnh nhạt nói: "Nhiều năm trước, khi tôi mới đi theo Đao Gia, ông ta đã nói với tôi một câu”.
"Trong thế giới này, mạnh được yếu thua, tất cả sinh vật đều sẽ già đi”.
"Vua một thời bị thay thế cũng là chuyện thường tình”.
"Đao Gia đã già rồi, bây giờ hội quán Kim Đao này là của tôi”.
Điền Minh Cường lập tức rống lên: "Của mày cái con khỉ!"
"Cho dù là Đao Gia có làm sao đi chăng nữa, thì hội quán Kim Đao này sẽ thuộc về cô chủ”.
"Cóc liên quan đến cái loại người ngoài như mày?"
"Nếu mày còn không đứng lên thì đừng trách tao”.
Điền Nhất Đao đặt thanh bội đao của mình lên bàn trà, ngẩng đầu nhìn Điền Minh Cường với vẻ chế nhạo.
"Đừng trách ông à, ông là cái thá gì?"
"Còn tưởng mình là Tứ đại thiên vương ở tỉnh à. Không có Đao Gia che chở, ông cũng chỉ là một bãi cứt chó thôi”.
Điền Minh Cường không nhịn được nữa, gầm lên.
Đồng thời, giơ nắm đấm lên, lao về phía Điền Nhất Đao.
Vào lúc Điền Minh Cường lao tới, Điền Nhất Đao có hơi sửng sốt.
Bởi vì hắn phát hiện ra rằng tốc độ của Điền Minh Cường đã nhanh hơn trước một chút.
Tuy nhiên, Điền Minh Cường vẫn không phải là đối thủ của hắn.
Chỉ thấy lóe lên một cái.
Tay phải của hắn rút đao ra trong khi tránh cú đấm của Điền Minh Cường.
Lưỡi đao lao vút đi.
Trong nháy mắt, nó hung hăng chém về phía cổ của Điền Minh Cường.
Tuy nhiên, nó lại không như những gì Điền Nhất Đao mong đợi.
Trên lưỡi đao, không có cảm giác đã chém trúng.
Điền Minh Cường đã tránh được cú chém chết người của Điền Nhất Đao.
Điền Nhất Đao ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Điền Minh Cường lùi lại.
Điền Nhất Đao cảm thấy rất lạ trước sự thay đổi đột ngột của Điền Minh Cường.
"Mới có mấy ngày không gặp mà phản xạ của ông đã tốt hơn trước rồi đấy nhỉ”.
Đừng nói đến Điền Nhất Đao, ngay cả chính Điền Minh Cường cũng ngạc nhiên.
Căn bản thì gã ta không thể tránh được mũi đao vừa rồi.
Tuy nhiên, cơ thể của gã đã tránh nó theo phản xạ có điều kiện.
Theo quan điểm của Điền Minh Cường, điều này cũng giống như Lý Phong đã cứu gã một mạng!
"Nhưng vậy thì đã sao? Dù gì thì hôm nay ông cũng phải chết ở đây”.
Chương 169: Đưa tay phải ra
Nói xong, Điền Nhất Đao liền cầm lấy khoản đao, từng bước đi về phía Điền Minh Cường.
Điền Nhất Đao lúc này giống như một sứ giả địa ngục chuyên đi thu hoạch sinh mạng.
Con dao của hắn đầy tử khí.
Hắn càng đến gần, thì Điền Minh Cường càng gần với cái chết hơn.
"Đừng căng thẳng, ông biết là đao của tôi trước giờ luôn nhanh mà”.
"Cắt vào cổ sẽ chỉ đau tí thôi”.
"Sau đó, toàn thân ông sẽ bị tê liệt, mắt sẽ chuyển sang màu đen, cuối cùng chết trên vũng máu”.
Điền Nhất Đao dương dương tự đắc, sức mạnh to lớn đã mang lại cho hắn sự tự tin tuyệt đối.
Trong mắt hắn, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường chỉ là hai con cừu nhỏ ngoan ngoãn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Điền Nhất Đao quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào Diêu Nhược Nam.
Đôi mắt thèm thuồng của hắn khiến Diêu Nhược Nam cảm thấy khó chịu.
"Khi em bảy tám tuổi, anh đã muốn ngủ với em rồi. Em có biết anh đã đợi ngày này bao lâu rồi không?"
Nụ cười trên mặt Điền Nhất Đao ngày càng trở nên bẩn thỉu: "Anh đã trải cánh hoa hồng lên giường rồi xịt nước hoa trong phòng rồi. Nhất định sẽ mang đến cho em lần đầu tiên tuyệt vời nhất, hehehe…”
"Mơ đi, có chết tôi cũng không ngủ với anh đâu!"
"Hahaha! Anh là anh thích tính cách mạnh mẽ đó của em đấy. Đợi đến lúc anh chơi em ở trên giường nhé, hẳn là rất kích thích đây!"
"Nhìn bờ eo thon, đôi chân dài của em kìa, còn có đôi bồng đào nảy nở kia nữa chứ, thật là hoàn mỹ”.
“Anh không thể đợi được nữa!”, Điền Nhất Đao thè cái lưỡi dày ra liếm môi.
"Đi chết đi!!"
Diêu Nhược Nam có tính cách mạnh mẽ, nên khi bị Điền Nhất Đao khiêu khích, cô ta đã lập tức giơ nắm đấm lao tới.
"Reng reng reng…”
Lúc này, điện thoại di động trong túi Điền Minh Cường đột nhiên vang lên.
Nếu là một cuộc gọi bình thường, thì chắc chắn Điền Minh Cường sẽ không trả lời vào lúc này.
Nhưng đây là nhạc chuông của cuộc gọi video.
Điền Minh Cường nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bấm nhận cuộc gọi video.
Sau đó, giọng nói của Lý Phong từ trong điện thoại truyền ra.
"Hai người về đến nhà chưa?"
Giọng nói của Lý Phong vừa phát ra từ điện thoại, thì cơ thể Điền Nhất Đao đột nhiên dừng lại.
Chỉ là một câu hỏi của Lý Phong thôi mà đã khiến cho Điền Nhất Đao phải sợ hãi.
Hắn không ngờ rằng Điền Minh Cường và Diêu Nhược Nam lại biết Lý Phong!
“Chúng tôi về đến nhà rồi”, Điền Minh Cường gật đầu.
Lý Phong nói: "Còn năm phút nữa là đến giờ ăn”.
"Nhân tiện, để tôi nói sơ qua cách giết thằng phế vật mang tên Điền Nhất Đao cho nghe”.
"Ông hướng cái điện thoại di động về phía Điền Nhất Đao, để cô chủ nhà ông đánh nhau với hắn”.
Lý Phong nói một cách hời hợt, gọi Điền Nhất Đao, cao thủ hạng hai trong thế giới ngầm của tỉnh, là một thằng phế vật!
Diêu Nhược Nam đã sắp phát điên lên vì tức giận.
Nghe được câu nói của Lý Phong, nó đã tiếp thêm dũng khí và sự tự tin cho cô ta.
Đột nhiên, cô ta hét lên một tiếng, đấm về phía Điền Nhất Đao.
Điền Nhất Đao hừ lạnh một cái, khoản đao nhanh chóng cắt ngang không khí, tốc độ nhanh đến chóng mặt.
"Cúi đầu xuống, ngồi xổm xuống bằng chân phải”.
Ngay khi nghe thấy giọng nói của Lý Phong, Diêu Nhược Nam đã phản ứng ngay lập tức.
"Vù”.
Một khí tức dữ dội lướt qua mặt Diêu Nhược Nam.
Đúng lúc Diêu Nhược Nam ngồi xổm xuống, Lý Phong lại nói: "Đưa tay phải ra”.
Diêu Nhược Nam ngay lập tức duỗi tay phải ra.
Bắt được cổ tay của Điền Nhất Đao.
“Bẻ”, Diêu Nhược Nam sững sờ khi nghe thấy câu này.
Điền Nhất Đao đột nhiên bật cười: "Cô ta mà đòi bẻ gãy tay tao à ... Á !!"
Một chuyện lạ đã xảy ra!
Diêu Nhược Nam thực sự đã bẻ gãy tay của Điền Nhất Đao!
Chuyện gì thế này?
Sao lại thế được?
Không chỉ Điền Nhất Đao và Điền Minh Cường, mà ngay cả bản thân Diêu Nhược Nam cũng bối rối.
Dù đã tập võ từ nhỏ nhưng cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình có sức mạnh như vậy.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Diêu Nhược Nam cuối cùng cũng hiểu ra.
Chương 170: Anh ngủ chưa?
Trong những ngày qua, cô ta đã kéo hai chiếc lốp xe to tổ bố như Trần Quả kéo hôm trước.
Đồng thời, cô ta cũng được huấn luyện đặc biệt để tăng cường sức mạnh cho cánh tay.
Vô hình chung, sức mạnh cánh tay của cô ta đã được cải thiện rất nhiều.
Diêu Nhược Nam cuối cùng cũng hiểu rằng mấy ngày trước Lý Phong đã tính đến trận chiến hôm nay rồi!!
Anh ta là thần chắc?
Ngay cả trận đấu vài ngày sau cũng đoán chuẩn!
"Kéo”.
"Nâng chân lên”.
"Đá về phía trước”.
Sau ba mệnh lệnh liên tiếp, Diêu Nhược Nam đã hoàn thành các thao tác này một cách rất suôn sẻ.
Ngay sau đó, Diêu Nhược Nam cảm thấy chân phải của mình có lực đá mạnh đến mức bất kì người đàn ông nào nhìn thấy cũng bất giác che đũng quần lại!
"A!!!"
Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết!
Ngay cả Điền Minh Cường sau khi nghe thấy tiếng kêu này cũng khép chân lại.
Vỡ trứng rồi!
Điền Nhất Đao đã mất đi khả năng đàn ông.
"Anh rể ra ăn cơm!"
Lúc này, giọng nói của Hứa Hạo Nhiên vọng ra từ điện thoại.
"Được rồi, cô tự mình giải quyết thằng đó đi. Tôi phải đi rửa tay ăn cơm đây”.
Diêu Nhược Nam thừa thắng xông lên!
Hết cú đấm này đến cú đấm khác, đấm thùm thụp vào cơ thể của Điền Nhất Đao!
Hắn giống như bao cát, chỉ là mỗi lần đấm hắn, thứ rơi xuống không phải là cát, mà là máu!
"Oa, anh rể, anh đang xem phim bom tấn gì vậy? Đẫm máu quá”.
Hứa Hạo Nhiên từ sau lưng Lý Phong đi ra, định xem kỹ một chút thì video đã bị ngắt kết nối.
Lý Phong phủi tay, nói không thích hợp cho trẻ con xem, rồi đứng dậy đi ăn cơm.
Buổi tối tắm xong, Lý Phong chui vào nằm trong góc như thường lệ.
Hứa Mộc Tình cũng chui vào trong chăn sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Hôm nay trong phòng ở công ty, Lý Phong đã được ôm Hứa Mộc Tình.
Vì vậy, buổi tối Lý Phong cứ bứt rứt không yên.
Sau khi tắt đèn, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Bây giờ ngay cả một cây kim rơi xuống đất, cũng có thể nghe thấy nó một cách rất rõ ràng.
"Anh có lạnh không?"
Trong bóng tối, Lý Phong nghe thấy tiếng thì thầm rất nhỏ.
Tuy nhiên, giọng nói này lọt vào tai Lý Phong lại dễ chịu như âm thanh chốn thần tiên.
"Tất nhiên là lạnh rồi, sàn nhà lạnh quá”.
"Nếu lạnh, hay là ... lên giường ngủ đi”.
Giọng nói của Hứa Mộc Tình yếu ớt nhỏ bé, dường như còn có chút run rẩy.
Sau khi nói xong, Hứa Mộc Tình cảm nhận được một cách rõ ràng trong không khí có một bóng đen nhô lên.
Ngay sau đó, chăn bông xung quanh được vén lên.
Tiếp đó, một ai đó chui tuột vào trong.
Hứa Mộc Tình chưa kịp phản ứng, thì đã nghe thấy giọng nói của Lý Phong vang vọng bên tai.
"Vợ, em tốt với anh quá”.
Hơi thở ấm áp phả vào vành tai mỏng manh của Hứa Mộc Tình.
Ngay lúc đó, một cảm giác như điện giật khắp người khiến Hứa Mộc Tình rùng mình một cái.
Cô nhanh chóng quấn mình trong một chiếc chăn bông như một "cái giò", cô sợ hãi vùi đầu vào trong chăn.
"Đừng đến đây, em chỉ cho anh ngủ nhờ thôi. Phải vẽ vạch ngăn cách giữa chúng ta, nếu em chưa cho phép, anh không được qua đâu”.
"Ừ, được thôi!"
Lý Phong đáp rất dứt khoát, trong giọng nói còn có chút mừng thầm.
Sau đó, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Hứa Mộc Tình đột nhiên phát hiện ra giường của mình quá nhỏ.
Trước đây cô cứ tưởng nó to lắm cơ, mình cô nằm vặn vẹo đủ hướng mà vẫn còn thoải mái chán.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy chỉ cần trở mình, thì cô sẽ chạm phải Lý Phong.
Hơn nữa, hơi thở của Lý Phong luôn văng vẳng bên tai, làm cô xao động, tim đập loạn xạ.
Một lúc sau, Hứa Mộc Tình lại hỏi: "Anh ngủ chưa?"
Không có ai trả lời.
Bình luận facebook