-
Chương 91 - 100
Chương 91: Nụ hôn đầu tiên
Thỉnh thoảng hai tay cô lại múa may.
Trong bóng tối thăm thẳm, cô muốn đụng chạm, muốn nắm lấy, muốn ôm.
Cô khao khát cái ôm đầy ấm áp của Lý Phong!
Giữa lúc ngẩn ngơ, Hứa Mộc Tình phát hiện ra nửa người mình đã chìm trong nước biển.
Những con sóng từ khơi đánh vào, thỉnh thoảng lại đẩy người cô đi.
Hứa Mộc Tình vội vàng quay lưng, muốn bước về phía bờ biển.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một bàn tay nắm cổ tay của Hứa Mộc Tình.
Rồi sau đó, Hứa Mộc Tình nhìn thấy Lý Phong dẫn mình đi ra phía biển sâu.
Nhưng Hứa Mộc Tình lại không giãy giụa.
Cô để mặc cho Lý Phong đưa mình đến nơi mực nước dâng lên đến cổ.
Người của cô hơi nổi lên trên mặt nước.
“Bây giờ còn sợ không?”
Lý Phong lại hỏi cô.
Nhưng Hứa Mộc Tình lắc đầu.
Bây giờ cô có thể bị sóng biển cuốn đi bất kỳ lúc nào.
Nhưng cô chẳng sợ hãi nữa, trong đầu cô chỉ còn sót lại môt ý nghĩ, cô muốn nhào vào lồng ngực của Lý Phong.
Bởi vì đây chính là bến bờ của cô.
Hứa Mộc Tình ôm Lý Phong thật chặt.
Cho dù sóng biển cuộn trào dữ dội bên người cô, lòng cô vẫn chỉ muốn thế.
Hứa Mộc Tình nói một câu với Lý Phong: “Chỉ cần có anh, em không sợ gì cả”.
Lý Phong giang rộng hai tay, cũng chậm rãi khép lại, ôm Hứa Mộc Tình vào trong lòng mình.
“Xin lỗi, sau này sẽ không còn xảy ra chuyện như vậy nữa đâu”.
Hứa Mộc Tình nằm trong lồng ngực của Lý Phong, cô khe khẽ lắc đầu.
“Trước kia anh từng nói, thường có người bắt nạt em là vì em không đủ mạnh”.
“Anh nói anh là bầu trời xanh của em, em luôn muốn được vỗ cánh bay lượn trong khoảng trời xanh của anh”.
“Có lẽ em sẽ gặp khó khăn, cũng sẽ rớt từ trên trời xuống”.
“Nhưng chẳng sao hết, bởi vì có anh ở đây thì em không sợ đâu”.
“Nếu như sau này còn xảy ra chuyện như thế, em cũng sẽ không sợ hãi”.
“Em sẽ đợi anh đến, em sẽ không khóc nữa”.
Sau khi nói dứt lời, Hứa Mộc Tình giang rộng hai tay, ôm chặt cổ của Lý Phong.
Lúc Lý Phong còn chưa kịp phản ứng, một đôi môi đỏ ươn ướt, mềm mại thoang thoảng hương thơm nữ tính dán chặt vào môi anh.
Nụ hôn này rất sâu, sâu như biển cả không bến không bờ.
Sâu đến mức cơ thể của Lý Phong không ngừng dao động theo cơn sóng.
Sâu đến mức Lý Phong cảm thấy không ngừng chìm lún.
Sâu đến mức anh cảm thấy mình sắp nghẹt thở.
Vào lúc này, đột nhiên Lý Phong cảm thấy lồng ngực của mình trống rỗng.
Cùng lúc đó, hộp sô cô la trong lồng ngực của anh cũng bị Hứa Mộc Tình lấy đi.
Ánh trăng lặng lẽ xuất hiện giữa những tầng mây.
Ánh trăng giống hệt như tấm màn trắng muốt, rơi xuống đầu Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
Bàn tay mảnh mai và mềm mại của Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vừa cương nghị lại vừa anh tuấn của Lý Phong.
“Anh thay đổi nhiều quá, em còn không nhận ra anh nổi”.
Lý Phong không ngờ Hứa Mộc Tình đã biết thân phận của mình từ lâu, chuyện này làm anh cảm thấy bất ngờ.
Hơn nữa, bây giờ anh vẫn còn nhớ nhung nụ hôn ban nãy của Hứa Mộc Tình.
“Em biết từ bao giờ thế?”
Khóe môi của Hứa Mộc Tình cong cong, để lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.
“Em không nói cho anh biết đâu, để cho anh đoán đấy”.
“Ai bảo ngày đầu tiên anh đến, anh không nói với em”.
“Nếu như hôm ấy anh nói cho em biết thì làm gì có chuyện đêm nào em cũng không ngủ ngon, thường bị anh làm giật mình tỉnh giấc chứ”.
“Đồ đáng ghét! Đồ hay nói dối!”
Lý Phong cúi đầu cười, anh muốn cảm nhận lại hương vị khiến anh nhớ mong đó một lần nữa.
Kết quả, Hứa Mộc Tình đột nhiên vươn tay đẩy Lý Phong ra.
Rồi sau đó, giọng nói trong trẻo của Hứa Mộc Tình hòa với tiếng sóng dâng trào xung quanh.
“Em nói cho anh biết, kể từ bây giờ anh không thể giấu giếm em nữa, không thể lừa em nữa”.
“Không có sự cho phép của em, anh không thể hôn em, anh vẫn phải ngủ dưới đất, còn có…”
Chương 92: Ngày một phát triển
“Còn có cái gì?”, Lý Phong cười rồi hỏi cô.
Đôi môi đỏ phơn phớt quyến rũ của Hứa Mộc Tình hơi mím lại.
Dường như cô cảm thấy hơi ngại ngùng.
Cánh môi mấp máp: “Còn có, còn có, anh phải thương em, yêu em…”
Câu nói của Hứa Mộc Tình vừa khéo bị cơn sóng to át mất.
Cùng lúc đó, cơ thể mềm mại của cô cũng sóng xô về phía bờ biển.
Lý Phong vội vàng đi đến bên cạnh cô, anh hỏi: “Khi nãy em nói gì? Anh không nghe rõ”.
“Không nói cho anh biết đâu, anh tự đoán đi”.
“Em nói đi, nói lại một lần nữa”.
“Lời hay ý đẹp không nói hai lần!”
Lúc Lý Phong dẫn Hứa Mộc Tình đã vui vẻ trở lại quay về nhà, Vương Cao Ba đang ngồi trong quán mạt chược, chơi mạt chược một cách thoải mái.
Một cô gái xinh đẹp có vóc dáng yêu kiều, trang điểm quyến rũ đứng sau lưng Vương Cao Ba, cô ta đang mát xa cho hắn.
Đám người bên cạnh nhìn Vương Cao Ba với vẻ mặt hâm mộ.
“Ôi chao, ông chủ Vương của chúng ta biết cách hưởng thụ thật!”
“Cô gái này của quán rượu nào thế? Một đêm bao nhiêu tiền?”
Vương Cao Ba lấy thuốc ra khỏi miệng, hắn nhả ra một vòng khói.
“Hâm mộ chứ gì! Cô kia từ tỉnh đến đấy, khả năng giường chiếu đỉnh lắm”.
“Khi nãy tôi thử trong nhà vệ sinh rồi”.
Hắn vừa mới nói dứt lời, đám đông xung quanh không khỏi ồ lên.
Có người hỏi: “Ông chủ Vương, anh may lắm mới chiếm được người đẹp này đây nhé, đến em gái trên tỉnh mà cũng có thể chơi”.
“Cậu cũng không xem xem thân phận của tôi như thế nào, có nghe nhắc đến nhà họ Miêu trên tỉnh bao giờ chưa?”
Mọi người liên tục gật đầu: “Có ai mà không biết đến sáu gia tộc lớn trên tỉnh kia chứ?”
“Đúng thế, nhà họ Miêu trong sáu gia tộc lớn trên tỉnh, tối nay tôi còn giúp cậu hai của nhà họ Miêu làm một việc lớn”.
“Có thấy chưa, cậu hai thưởng cô gái này cho tôi!”
“Ông chủ Vương, mau nói xem, rốt cuộc ông đã làm chuyện lớn gì?”
Vương Cao Ba rít một hơi thuốc lá, lúc hắn đang định nhả khói.
Chợt nghe thấy một tiếng ‘đùng’ vang lên.
Đột nhiên cánh cửa sau lưng bị đá bay.
Mọi người đột ngột quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy Lưu Đức Luân lạnh mặt dẫn theo một đám đàn em đi vào trong.
Vừa nhìn thấy Lưu Đức Luân, Vương Cao Ba lập tức nhảy dựng lên, hắn chỉ tay vào Lưu Đức Luân rồi cất tiếng mắng chửi.
“Lưu Đức Luân, mẹ mày, mày dẫn theo nhiều người vào đây là có ý gì?”
“Anh có biết mình đang làm gì không?”
Lúc Lưu Đức Luân nói chuyện, gương mặt của anh ta không có chút cảm xúc nào, trong lời nói còn lộ ra sát khí.
Mặc dù anh ta không giống với Lý Phong, chỉ cần dùng ánh mắt thôi thì có thể khiến cho hai chân của một người mềm nhũn.
Nhưng dù gì Lưu Đức Luân cũng dựa vào cú đấm cú đá của mình để có thành tựu như ngày nay.
Sau khi nghe Lưu Đức Luân nói thế, Vương Cao Ba không khỏi cười lạnh.
“Tao làm cái gì mà cần mày quan tâm sao? Mẹ mày, mày là cái thá gì?”
“Nếu là lúc bình thường, đương nhiên tôi chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện dơ dáy mà anh làm”.
“Nhưng anh không nên đụng đến chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Ồ, mày nói đến cô gái xinh đẹp đó à!”
Vương Cao Ba tiếp tục nói: “Cô ta cũng may mắn lắm nên mới được cậu hai nhà họ Miêu để mắt đến”.
“Bây giờ chắc hẳn hai người bọn họ đang sung sướng trong khách sạn rồi”.
“Có sự giúp đỡ của cậu hai Miêu, chắc chắn sau này tập đoàn Lăng Tiêu sẽ ngày một phát triển”.
Vừa mới nói dứt lời, đột nhiên đám người sau lưng Lưu Đức Luân xếp thành một hàng.
Gương mặt ai nấy cũng trở nên nghiêm túc.
Bọn họ có khí thế khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Nhất là những cặp mắt ấy.
Thủ lĩnh của thế giới ngầm mà có nhìn thẳng vào mắt bọn họ cũng sẽ cảm thấy như mình bị thú hoang dã đưa vào tầm ngắm.
Vương Cao Ba cũng bị bọn họ làm cho sợ hết hồn.
Đột nhiên hắn nhớ đến nhóm anh em của mình còn đứng bên ngoài cửa, Vương Cao Ba lập tức gọi với ra ngoài.
Nhưng mà không có ai trả lời.
Vương Cao Ba nhanh chóng ý thức được rằng chuyện này hơi là lạ.
Hắn nói với Lưu Đức Luân: “Lưu Đức Luân, bây giờ mày đang kinh doanh một tập đoàn lớn”.
“Mày đã làm ông chủ lớn, tẩy trắng thành công rồi còn đến nơi dơ dáy của bọn tao làm gì nữa?”
Chương 93: Loạn rồi
“Mày không sợ làm mình nhiễm đen sao?”
“Hơn nữa lúc mày rời khỏi thế giới ngầm, rửa tay chậu vàng, chính Hổ Gia đã chứng giám cho mày”.
“Bây giờ mày muốn đối phó với tao, làm thế sẽ vi phạm vi tắc của thế lực thế giới ngầm”.
“Mày có thể giết chết tao, nhưng Mày không sợ Hổ Gia đối phó với mày sao?”
Vương Cao Ba vừa nói chuyện vừa lùi về sau.
Tuy hắn cứng mồm cứng miệng nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Lưu Đức Luân không cử động, anh ta vẫn đứng im tại chỗ nhìn Vương Cao Ba trân trân.
“Anh nói đúng, tôi đã tẩy trắng rồi thì không thể nào quay trở về thế giới ngầm tối tăm được nữa”.
“Hơn nữa tôi cũng đâu có nói sẽ tự mình ra tay”.
Vương Cao Ba giật mình, hắn chỉ tay vào người Lưu Đức Luân rồi hỏi: “Mày nói thế nghĩa là gì?”
Lưu Đức Luân lấy một điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm lửa.
Anh ta rít sâu một hơi, nhả khói: “Những gì nên nói thì tôi đã nói hết rồi”.
“Ngoài ra, tôi muốn giới thiệu anh em của mình với những vị ngồi đây”.
Sau khi nói dứt lời, một người bước đến sau lưng Lưu Đức Luân, Lý Nhị Ngưu!
Không có ai ở đây không biết Lý Nhị Ngưu!
Nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều không dám xem thường anh ta.
Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được Lý Nhị Ngưu uy nghiêm đến đáng sợ, còn uy nghiêm hơn cả Lưu Đức Luân nữa.
Vào giờ phút này, Lý Nhị Ngưu giống hệt như một con dao.
Mặc dù con dao ấy vẫn chưa mài bén lắm, nhưng đã đủ để giết người!
Lưu Đức Luân búng điếu thuốc trong tay mình đi, anh ta quay người bước ra ngoài cửa.
Lúc anh ta bỏ đi, còn tiện tay đóng cửa lại.
Rồi sau đó, những tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp trong phòng.
Đùng đùng đùng!
Có người không ngừng gõ cửa từ bên trong.
“Ông chủ Lưu! Ông chủ Lưu! Mau mau thả chúng tôi đi!”
“Chúng tôi không có liên quan gì đến chuyện này hết!”
“Đều là do Vương Cao Ba một tay làm ra…”
Người ấy còn chưa nói dứt lời đã kêu lên một tiếng đầy thảm thiết.
Lưu Đức Luân đang đứng hút thuốc bên dưới đèn đường.
Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời Đông Hải rồi thì thầm: “Trời ở Đông Hải đã thay đổi vào giây phút anh ấy đến đây rồi”.
“Chỉ có điều đám ngu ngốc các người không nhận ra mà thôi”.
“Vốn dĩ đây là thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, thời đại của các người đã qua rồi”.
Sáng ngày hôm sau, có một chiếc hộp gỗ được đặt trước cửa biệt thự nhà họ Miêu ở Giang Châu.
Lúc bảo vệ mở hộp ra, đôi mắt hắn ta không khỏi trừng to, gương mặt toát ra vẻ hoảng sợ.
Hắn ta vội vàng ôm chiếc hộp gỗ chạy vào trong biệt thự: “Ông chủ, không hay rồi! Không hay rồi!”
Bảo vệ nhanh chóng giao chiếc hộp gỗ lại cho một người đàn ông trung niên.
Đó là Miêu Hướng Đông, người đứng đầu họ họ Miêu hiện nay.
Miêu Hướng Đông đi từ trên lầu xuống, ông ta mặc bộ đồ ngủ thoải mái.
Trong miệng đang ngậm điếu xì, trông có vẻ vô cùng khí phách.
“Mới sáng sớm mà ồn ào làm cái gì?”, Miêu Hướng Đông đi đến trước mặt bảo vệ.
Vào giây phút bảo vệ mở chiếc hộp gỗ ra, ông ta lập tức sững sờ.
Đến điếu xì gà trong miệng rơi xuống từ lúc nào cũng chẳng biết.
Ông ta lảo đảo lùi về sau hai bước, duỗi tay vịn cầu thang mới có thể đứng vững được.
Miêu Hướng Đông vội vàng bước đến trước chiếc hộp gỗ, cầm chiếc hũ tro cốt màu trắng bên trong ra.
Bên trên hũ tro cốt có dán hình Miêu Tử Hào, con trai của ông ta!
“Là ai?!”
“Là ai làm đấy?!”
“Rốt cuộc là ai?!”, tiếng gầm đầy giận dữ của Miêu Hướng Đông vang vọng trong căn biệt thự.
Chẳng bao lâu sau, Miêu Lạc vội vội vàng vàng chạy vào trong căn biệt thự.
Miêu Hướng Đông chỉ tay vào hũ tro cốt của Miêu Tử Hào rồi quát Miêu Lạc.
“Con có biết vì sao em con lại chết không?”
Không thể không nói rằng Miêu Lạc rất giỏi diễn xuất.
Bây giờ anh ta đóng kịch rất giống với người vừa nhận được tin em trai mình chết.
Anh ta lảo đảo đi về phía hũ tro cốt của Miêu Tử Hào.
Chương 94: Không thể tái phạm
Rồi sau đó quỳ sụp xuống đất.
Mắt Miêu Lạc rơm rớm nước.
Anh ta bật khóc đầy đau thương.
“Em ơi! Là anh có lỗi với em!”
Miêu Hướng Đông vội vàng kéo Miêu Lạc rồi hỏi tới tấp: “Con nói nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con mau nói cho bố!”
Sau khi Miêu Hướng Đông hỏi ba lần liên tiếp, rốt cuộc Miêu Lạc cũng lên tiếng.
“Bố, tập đoàn Lăng Tiêu xuất hiện trong Đông Hải”.
“Dường như tập đoàn này được một thế lực nào lớn lắm chống lưng”.
“Vốn dĩ con định xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ, định cử một nhóm đến Đông Hải nói chuyện với tập đoàn bọn họ để cùng nhau phát triển”.
“Không biết em trai nghe tin từ đâu nữa, rồi sau đó em ấy chủ động đề nghị đi đến Đông Hải”.
Nói đến đây, Miêu Lạc cố tình ngừng lại.
“Bố cũng biết em trai là người thế nào rồi đấy, thằng nhóc đó vừa thấy gái đẹp là không kiềm lòng nổi”.
“Để chiếm được mấy cô gái xinh đẹp, chuyện gì nó cũng có thể làm được…”
Thế là, Miêu Lạc thêm mắm dặm muối khắc họa Lý Phong thành một tên điên giết người không chớp mắt.
“Bố muốn nó phải chết! Bố nhất định phải giết chết nó!”, rõ ràng Miêu Hướng Đông đã nổi cơn tam bành.
Ông ta đi qua đi lại tại chỗ.
Miêu Lạc ngẩng đầu nhìn Miêu Hướng Đông, anh ta vỗ ngực bảo đảm.
“Bố yên tâm đi, chắc chắn con sẽ không tha cho cái thằng điên đó đâu”.
“Tối hôm qua, con thao thức suốt đêm, rốt cuộc cũng đã nghĩ ra một kế hoạch”.
“Chỉ cần thực hiện kế hoạch này, không những có thể khiến cho thằng điên ấy chết”.
“Đồng thời, chúng ta có thể nuốt được tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Quan trọng nhất là có thể đả kích nhà họ Hoàng”.
“Nhà họ Hoàng?”, Miêu Hướng Đông sững sờ, ông ta đột ngột quay đầu lại nhìn Miêu Lạc chăm chú: “Con còn chuyện gì chưa nói với bố?”
“Bố, vốn dĩ con định nói chuyện này cho bố nghe từ lâu rồi”.
“Cái thằng điên Lý Phong ấy ghê gớm lắm, thậm chí hắn còn đánh gãy hai chân Hoàng Du Quảng, con trai của Hoàng Chấn, đồng thời còn thiến cậu ta nữa!”
Nghe thấy thế, Miêu Hướng Đông mới chậm rãi ngồi xuống.
Ông ta vội vàng cất tiếng hỏi: “Thế Hoàng Chấn có làm gì không?”
“Theo như những gì con biết, Hoàng Chấn đã sử dụng hết mọi lực lượng trong tay mình để kéo về Đông Hải”.
“Lần này bọn họ thề chết phải trừ khử tập đoàn Lăng Tiêu, đồng thời giết tên điên ấy để trả thù cho con trai mình”.
Miêu Hướng Đông đảo mắt mấy lần.
Rốt cuộc thì ông ta cũng là người đứng đầu trong gia tộc.
Con trai vừa mới chết, ông ta còn chưa kịp đau lòng.
Bây giờ trong đầu ông ta đang nghĩ đến việc làm sao để chiếm được lợi từ chuyện này.
“Con có cách gì thì mau nói ra”.
Miêu Lạc cười cười rồi nói: “Trai sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!”
Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Tô.
Tống Tông đang quỳ trước mặt Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa cũng nhận được tin tức về nhà họ Hoàng ở Đông Hải ngay lập tức.
Anh ta cũng nói một câu giống Miêu Lạc vậy.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”.
“Sợ là vũng nước Đông Hải càng khuấy càng đục”.
Tô Phương Hoa nhìn Tống Tông, anh ta nở nụ cười tao nhã.
“Tống Tông”.
“Có em”.
“Tôi cho cậu thêm một cơ hội lấy công chuộc tội, bây giờ cậu lập tức đến tỉnh Đông Hải, báo cáo hết những chuyện xảy ra trong Đông Hải cho tôi biết”.
“Vâng!”, Tống Tông cao giọng đáp.
“Nhưng cậu phải nhớ rõ, không có mệnh lệnh của tôi thì cậu không được phép giao đấu với thằng ở rể đó”.
“Em đã biết, chắc chắn em sẽ không tái phạm nữa!”
Sau khi Tống Tông rời đi, Tô Phương Hoa lấy điện thoại ra.
Trong điện thoại có tấm hình của Hứa Mộc Tình.
Trong tấm hình, Hứa Mộc Tình để mặt mộc, mặc chiếc váy dài vàng nhạt, đang đi trên con đường rợp bóng cây.
Sự trong trẻo và xinh đẹp của cô khiến cho Tô Phương Hoa rung động.
Anh ta nhìn tấm hình, nụ cười trên gương mặt mỗi lúc một xán lạn.
Chương 95: Cảm giác nguy hiểm
Đông Hải loạn rồi.
Chỉ trong một đêm, những ông lớn ở thế giới ngầm như Vương Cao Ba lập tức biến mất khỏi địa bàn của bọn họ.
Cho dù dùng cách nào cũng không tìm được những tên đàn em dưới trướng bọn họ nữa.
Sự hỗn loạn ở thời điểm hiện tại mang đến thời cơ vô cùng to lớn cho nhà họ Hoàng.
Hoàng Kha dẫn theo đám đàn em Trương Toàn Vũ nhanh chóng tấn công thế giới ngầm Đông Hải.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao thế giới ngầm vốn đã hỗn loạn vô cùng biến thành nồi nước sôi.
Trong đêm tối.
Hổ Gia ung dung ngồi trong phòng làm việc.
Vừa nghe nhạc cổ điển tao nhã vừa nhấp ngụm nhỏ hồng trà.
Hắc Hùng, một người có thân hình cao to, đứng thẳng tắp sau lưng Hổ Gia.
“Hổ Gia, chú Lang đến rồi, muốn gặp chú”.
Bàn tay của Hổ Gia khẽ nhúc nhích: “Bảo cậu ta vào đi”.
Chẳng bao lâu sau, một người trung niên có gương mặt gầy gò, trông có vẻ rất nham hiểm sải bước vào trong.
Chú Lang là một trong bốn người mạnh nhất ở Đông Hải năm ấy, tên thật của ông ta là Triệu Bắc Lâm.
Triệu Bắc Lâm còn có một thân phận khác.
Đó là thầy của Trương Toàn Vũ và Hắc Long.
Lúc Triệu Bắc Lâm còn trẻ tuổi, ông ta dựa vào hai con dao của mình để gầy dựng lên danh tiếng ở Đông Hải.
Rồi sau đó, ông ta một thân một mình đi lên tỉnh, cũng nổi danh lẫy lừng trên tỉnh thành.
Tuổi tác cao dần, võ công của Triệu Bắc Lâm không những không yếu đi mà còn khiến cho người khác cảm thấy ông ta mỗi lúc một nguy hiểm.
Lúc Hắc Hùng nhìn thấy Triệu Bắc Lâm, gã muốn tránh xa ông ta theo bản năng.
Chỉ có điều Hổ Gia lại ung dung nhìn Triệu Bắc Lâm.
Triệu Bắc Lâm cung kính chào hỏi Hổ Gia: “Anh Hổ, mười mấy năm không gặp, phong thái của anh không kém xưa chút nào!”
Hổ Gia cười cười: “Anh em chúng ta có giao tình mấy mươi năm nay, không cần phải khách sáo như thế đâu, ngồi đi”.
Triệu Bắc Lâm ngồi xuống bên cạnh Hổ Gia.
Ông ta cẩn thận quan sát Hổ Gia, cười cười rồi nói: “Anh sống thoải mái thật nhỉ?”
“Bây giờ có đủ con trai con gái, gia đình êm ấm, đây là cuộc sống mà người trong giang hồ chúng ta luôn khao khát”.
Hổ Gia cười nói: “Nếu như cậu thật lòng hâm mộ, với thể chất của cậu, chỉ sợ rằng con trai và cháu trai đã có thể lập một đội bóng rồi”.
Triệu Bắc Lâm phá ra cười ha hả: “Anh nói đùa rồi. Mặc dù em có ý này nhưng lại không có đủ năng lực”.
“Lúc còn trẻ, khó khăn lắm mới nhận được hai học trò”.
“Kết quả vừa mới về đến Đông Hải đã bị người ta đánh tàn phế”.
“Bây giờ chúng nó đang nằm trên giường bệnh, đến ăn cơm đi vệ sinh cũng cần người khác giúp đỡ”.
Hổ Gia nhìn Triệu Bắc Lâm: “Người anh em, chúng ta có giao tình mấy mươi năm nay, tất nhiên anh hiểu tính cách của cậu”.
“Không cần phải vòng vo nữa, nói thẳng vào chuyện chính đi”.
Triệu Bắc Lâm nói: “Lần này nhà họ Hoàng dốc hết toàn sức lực, em cũng muốn nhân cơ hội này thanh trừng thế giới ngầm Đông Hải”.
“Nhưng dù gì Đông Hải cũng từng thuộc về anh, thế nên em đến đây để hỏi ý anh thế nào”
Hổ Gia không nghĩ ngợi gì mà nói: “Anh không có ý kiến”.
“Đối với người dân bình thường như bọn anh đây, chẳng phải thế giới ngầm càng sạch sẽ thì càng tốt hay sao?”
Lời nói của Hổ Gia khiến cho Triệu Bắc Lâm thở phào một hơi.
Chỉ cần Hổ Gia không nhúng tay vào chuyện này thì dễ xử rồi.
Nhưng rồi nụ cười trên gương mặt Hổ Gia dần dần tắt đi.
Ông ta nhìn Triệu Bắc Lâm, nói từng câu từng chữ: “Người anh em, chúng ta có giao tình mấy mươi năm rồi”.
“Mặc dù anh có vài lời không thể nói rõ, thế nhưng vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu”.
“Bây giờ Đông Hải không đơn giản như cậu nghĩ đâu”.
“Đông Hải càng lúc càng phức tạp, thậm chí có thể nói là nước sâu không thấy đáy”.
“Anh chỉ nói với cậu thế thôi”.
Nghe thấy thế, sắc mặt Triệu Bắc Lâm không khỏi trở nên nghiêm túc, ông ta ôm quyền với Hổ Gia: “Xin anh nói cho em biết”.
“Cậu có còn nhớ năm ấy anh từng nói cho cậu biết về một chuyện thú vị không?”
“Anh từng được một người ăn mày không tên không tuổi cứu mạng một lần”.
“Người ăn mày ấy nói với anh, nếu như sau này có người cầm con cá trắm cỏ đến gặp anh”.
“Kêu anh cho dù có thế nào thì cũng đừng đối đầu với người ấy”.
Nghe đến đây, Triệu Bắc Lâm chợt bừng tỉnh ngộ.
“Thảo nào gần đây Đông Hải loạn lạc như vậy mà Hổ Gia lại không ra mặt giải quyết”.
“Hóa ra còn có chuyện như thế này”.
Triệu Bắc Lâm vội vàng hỏi: “Lẽ nào người đó đã xuất hiện rồi?”
Hổ Gia gật gật đầu.
Chương 96: Quán bar bị đập
“Hai người chúng ta từng sống chết với nhau, anh ở đây nhắc nhở cậu một câu”.
“Có một vài chuyện nên buông thì buông, nếu không dứt khoát, sau này chắc chắn sẽ gặp chuyện”.
Tuy Triệu Bắc Lâm nghe hiểu những lời này của Hổ Gia, nhưng ông ta không quan tâm.
Hôm nay Triệu Bắc Lâm đến đây không phải để nghe Hổ Gia dạy đời.
Ông ta hỏi thẳng: “Ông anh, em muốn hỏi anh một chuyện nữa, Lưu Đức Luân kia có quan hệ gì với anh sao?”
Hổ Gia ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước kia từng gặp nhau mấy lần, cũng không thân lắm”.
Nghe Hổ Gia nói thế, Triệu Bắc Lâm hưng phấn đến suýt vỗ tay!
Hôm nay ông ta tìm đến Hổ Gia là muốn nghe những lời này.
Ông ta vốn cứ lo có thể Lưu Đức Luân là thế lực Hổ Gia bồi dưỡng nên.
Nếu mà như thế, ông ta tấn công Lưu Đức Luân, chắc chắn Hổ Gia sẽ nhúng tay vào.
Tuy Hổ Gia đã rửa tay gác kiếm mười mấy năm.
Bình thường cũng rất ít khi quan tâm chuyện của thế giới ngầm.
Nhưng chỉ có người thật sự trải qua năm tháng đó, thật sự cùng chiến đấu với Hổ Gia mới biết được sự đáng sợ của ông ta.
Tuy Hổ Gia sống ở Đông Hải nho nhỏ, nhưng nhìn khắp tỉnh, người dám động vào cọng râu hổ của ông ta.
Cũng chỉ có một “Gia” khác trong tỉnh thôi!
Ngoài người đó ra, ai động vào người đó chết chắc!
Nếu Lưu Đức Luân không có quan hệ gì với Hổ Gia.
Vậy Triệu Bắc Lâm sẽ không để Lưu Đức Luân còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Sau khi Triệu Bắc Lâm rời khỏi, Khôi Hùng đứng bên cạnh thật sự không nhịn được nói một câu.
“Hổ Gia, có chuyện này tôi không hiểu lắm, vì sao anh không nói thẳng với chú Lang chuyện của cậu Lý thế?”
“Cậu Lý mới là ông chủ thật sự đứng sau Lưu Đức Luân”.
Hổ Gia cười nói: “Chuyện trên giang hồ, tao không muốn quan tâm đến nữa”.
“Hôm nay tao là sử dụng thân phận anh em để khuyên bảo Triệu Bắc Lâm”.
“Tao hiểu rất rõ tính cách của ông ta, dù có nói nhiều hơn nữa thì ông ta cũng nghe không lọt”.
“Sói vốn tham lam, một khi ngửi thấy mùi thịt, bọn chúng sẽ bất chấp tất cả mà xông lên”.
“Chỉ khi bọn chúng thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương mới sẽ cụp đuôi bỏ chạy”.
“Nhưng lần này, không biết ông ta có còn cơ hội để bỏ chạy không nữa”.
…
Quán bar của Hứa Hạo Nhiên lại bị người ta đập.
Hứa Hạo Nhiên cũng bị đánh lần nữa.
Từ khi đến quán bar này hát để hoàn thành giấc mộng âm nhạc trong lòng mình.
Không biết Hứa Hạo Nhiên đã trúng bao nhiêu bạt tai của người khác rồi.
Mà hôm nay, cậu ta lại ăn đấm.
Có một đám người đột nhiên xông vào quán bar, chẳng nói chẳng rằng cầm bàn lên liều mạng đập.
Sau khi nhân viên của quán bar xảy ra mâu thuẫn với bọn họ, đám người này lại không kiêng nể gì mà đánh người.
Ca sĩ là Hứa Hạo Nhiên cũng bị bọn họ đánh luôn.
Mặc dù Hứa Hạo Nhiên đã nói rất nhiều lần là mình đến đây chỉ để kiếm thêm thu nhập thôi.
Nhưng đối phương không chịu tin.
Một tên côn đồ nhuộm tóc vàng đá Hứa Hạo Nhiên ngã xuống đất.
Hắn ta đứng nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên từ trên cao, cầm lấy một chai bia, chất lỏng màu vàng của bia cứ thể chảy xuống người cậu ta.
“Khà khà khà, nhóc con, mày muốn biết vì sao tao đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.
Kết quả đối phương lại tát một cái.
Một tiếng “chát” vang lên.
Mặt trái của Hứa Hạo Nhiên bị đánh đỏ.
“Tao hỏi lại mày lần nữa, mày có muốn biết vì sao tao muốn đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên hết cách, chỉ có thể gật đầu.
Kết quả đối phương lại trở tay tát thêm cái nữa, đánh lên nửa bên mặt khác của Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, mày đúng là đồ không có liêm sỉ!”
“Tao ra đời lăn lộn hai ba năm rồi mà chưa từng gặp ai đê tiện như mày đâu, bị người ta đánh còn muốn hỏi sao lại bị đánh?”
“Đánh người có cần lý do à, tao đánh mày cũng cần lý do sao?”
Nói xong, tên côn đồ tóc vàng lại liên tục tay đấm chân đá với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên bị đánh thì thôi, nhưng cả ghita cậu ta bỏ tiền ra mua cũng bị tên côn đồ cầm lên đập mạnh xuống đất.
Đây là cục cưng của Hứa Hạo Nhiên đó.
Chương 97: Liều mạng
Hứa Hạo Nhiên lập tức nhảy dựng lên, nhào về phía tên côn đồ tóc vàng.
“Ông đây liều mạng với mày!”
Không thể không nói, Hứa Hạo Nhiên thật sự không có chút năng lực và kinh nghiệm đánh nhau nào.
Cậu ta mới vừa nhào qua đã bị tên côn đồ tóc vàng đá một cước lên mặt.
Hứa Hạo Nhiên lập tức bị đá sang một bên.
Cậu ta lăn liên tục mấy vòng dưới đất, đụng vào chân bàn cách đó không xa mới dừng lại.
Tên côn đồ đi tới túm lấy đầu của Hứa Hạo Nhiên.
Duỗi tay vỗ vài cái lên khuôn mặt đã bị đánh đỏ của cậu ta.
“Ranh con, mày là người đầu tiên tao đánh khi đến Đông Hải đó”.
“Vì anh tao sẽ nhanh chóng trở thành người có tiếng tăm ở Đông Hải thôi”.
“Đông Hải của tụi mày sẽ trở thành địa bàn của Lang Gia”.
“Đến lúc đó, tao chính là đại ca của khu vực này!”
“Sao này thấy tao thì phải cúi đầu khom lưng, lễ phép chào hỏi có biết chưa”.
“Nếu không, ông đây gặp mày lần nào sẽ đánh mày lần đó!”.
Nói xong, tên côn đồ mới buông tay ra, dẫn đám người bên cạnh lắc lư đi tới cửa quán bar.
Lúc này, hai người Lý Phong và Hứa Mộc Tình vừa lái xe đến chỗ đỗ xe ngoài cửa quán bar.
Khoảng thời gian gần đây, sự nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu không ngừng phát triển.
Hứa Mộc Tình vẫn luôn bận trước bận sau.
Vì bên cạnh thiếu nhân tài, cũng chỉ có một vài người đáng tin cậy.
Nhưng một mình cô thật sự quá bận rộn, Hứa Mộc Tình bèn nghĩ đến Hứa Hạo Nhiên.
Ở trong nhà, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân không biết đã khuyên nhủ Hứa Hạo Nhiên biết bao nhiêu lần.
Muốn cậu ta đến tập đoàn của gia đình làm việc, nhưng Hứa Hạo Nhiên cứ không chịu.
Nói theo cách của Liễu Ngọc Phân là lúc còn nhỏ Hứa Hạo Nhiên sốt đến 42 độ nên đầu óc nóng quá hỏng rồi.
Cả ngày chỉ ôm giấc mộng trở thành ngôi sao ca nhạc.
Có thể nói, Lý Phong là người duy nhất trong nhà ủng hộ Hứa Hạo Nhiên.
Theo anh thấy, Hứa Hạo Nhiên chỉ đang thiếu chút cơ hội mà thôi.
Chỉ cần cơ hội đến, người anh rể là anh sẽ đưa cậu ta lên mây xanh!
Lý Phong và Hứa Mộc Tình vừa mới đến cửa quán bar.
Tên tóc vàng kia chợt nhảy cẫng lên như nhìn thấy lục địa mới.
“Wow, người đẹp kìa!”
“Không ngờ một Đông Hải nho nhỏ cũng có một cô gái xinh đẹp như vậy”.
“Nhìn còn đẹp hơn cả siêu sao ấy chứ”.
Tóc vàng vừa nói vừa duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
Cổ tay của hắn ta đột nhiên bị chặn lại.
Lý Phong kéo nhẹ một cái.
Tên tóc vàng lập tức la lên.
Lý Phong trực tiếp vặn trật khớp tay tên tóc vàng.
Tên tóc vàng đau đến mức trên trán thấm ướt mồ hôi lạnh, hắn ta quát to một tiếng: “Lên cho tao! Giết chết thằng này ngay!”
Mấy tên lưu manh còn đang oai phong tuỳ ý đập đồ trong quán bar lập tức kêu gào xong lên.
Trong nháy mắt, bọn họ đã bị Lý Phong đánh ngã hết xuống đất.
Không ai thấy rõ anh vừa ra tay thế nào.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khi có người bị đánh vang lên.
Thấy thế, tên tóc vàng hoảng sợ vội lùi về sau.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình cứ thế đi vào trong quán bar.
Kết quả phát hiện trong quán bar vô cùng hỗn loạn.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình vội xông lên.
“Hạo Nhiên, em không sao chứ?”
Hứa Hạo Nhiên không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm tên tóc vàng.
Trong mắt cậu ta lúc này có lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Cậu ta không nói gì, cầm một chai bia bên cạnh lên đi về phía tên tóc vàng.
Lúc này, tên tóc vàng chỉ lo chú ý đến Lý Phong.
Hoàn toàn không biết Hứa Hạo Nhiên đang đến gần.
Đợi nghe thấy tiếng quát to của Hứa Hạo Nhiên rồi quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện, hắn ta nhìn thấy một chai bia đập từ trên xuống.
“Bốp!”
Tiếng chai rượu vỡ nát vang lên lanh lảnh!
Chương 98: Làm thế nào mới có thể trở thành ngôi sao?
Tiếng kêu la thảm thiết của tên tóc vàng vang dội khắp quán bar!
Tên tóc vàng dùng hai tay ôm lấy cái đầu bị đập đau của mình, đang muốn lùi về sau thì đã bị Hứa Hạo Nhiên duỗi tay túm lấy tóc.
“Bốp! Bốp!”
Hứa Hạo Nhiên nắm lấy tóc hắn ta, đập mạnh đầu hắn ta mấy cái lên bàn.
Sau đó, cậu ta kéo tên tóc vàng đến trước mặt mình, trực tiếp phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn ta.
“Nào, bây giờ chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé, mày nói tao nghe xem vì sao tao muốn đánh mày?”
Tên tóc vàng liên tục lắc đầu: “Tao không biết”.
Hứa Hạo Nhiên tát hai bạt tai.
“Mày bị ngu à? Ông đây đánh mày là vì báo thù chuyện khi nãy đấy”.
“Mày có biết báo thù là gì không?”
“Báo thù là tao muốn dùng dao mổ bụng mày, móc hết tim gan phèo phổi thận của mày ra”.
“Sau đó đem đi phơi khô, rồi cắt thành từng miếng nhỏ làm thành đồ nhắm ăn”.
Hứa Hạo Nhiên nói chuyện vô cùng hung ác, trong mắt loé lên ánh sáng khiến người ta khiếp sợ.
Lý Phong đứng bên cạnh nhìn không nhịn được sáng mắt lên.
Cậu em vợ này của anh hát không ra làm sao nhưng diễn xuất cũng được lắm đó chứ!
Hứa Hạo Nhiên tiếp tục giả vờ hung ác đánh tên tóc vàng một trận.
Đợi cậu ta đánh thoải mái hả giận rồi, tên tóc vàng cũng đã cuộn mình dưới đất liên tục khóc hu hu như cô vợ nhỏ.
“Khóc cái gì mà khóc, cút đi cho ông!”
“Tao cho mày biết, nếu còn để tao nhìn thấy mày nữa, sau này gặp mày một lần, đánh mày hai lần!”
Đợi tên tóc vàng dẫn đám anh em của mình chật vật rời đi rồi.
Lý Phong đi đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, duỗi tay vỗ lên bả vai cậu ta, cười nói: “Anh biết em nên làm gì rồi?”
“Hả?”
Hứa Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn Lý Phong.
Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh mình, hỏi cậu ta: “Vì sao em muốn trở thành một ca sĩ?”
Hứa Hạo Nhiên không hề nghĩ ngời đã nói: “Đương nhiên là để hát cho mọi người nghe, để được người ta hoan nghênh rồi, làm ngôi sao tốt biết mấy, có rất nhiều fans hâm mộ luôn”.
“Hay đấy, từ hâm mộ cũng nói ra được, xem ra cũng có chút trình độ văn hoá nhỉ”.
“Hi hi hi”, Hứa Hạo Nhiên duỗi tay gãi gãi cái đầu bị bia xối ướt của mình.
“Anh có một nghề giúp em nổi tiếng rất nhanh, còn có fans nữa, em muốn làm không?”
“Cái nghề này cũng rất có lợi cho việc em trở thành ca sĩ đấy”.
Hứa Hạo Nhiên cho rằng trên thế giới này không có nghề nào sánh bằng việc làm ca sĩ cả.
Câu ta hơi ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ “ngoài việc mình muốn làm, những việc khác đều là hạ đẳng”.
“Anh rể, em đã quyết tâm rồi, anh đừng khuyên em nữa”.
“Em biết con đường này rất khó khăn, còn đầy ắp chông gai”.
“Nhưng em có sự kiên trì của riêng mình, dù ai nói gì, em vẫn sẽ tiến về phía trước!”
“Ồ, nếu vậy thì anh đành đi tìm ngôi sao khác làm người đại diện cho tập đoàn vậy!”, Lý Phong không nhanh không chậm nói một câu.
Người đại diện?
Ngôi sao?
Hai cụm từ vô cùng đặc biệt này lập tức kéo Hứa Hạo Nhiên từ trên cây cầu độc mộc “dù ai nói gì, em vẫn sẽ tiến về phía trước” của mình về!
Lúc này Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã đi ra ngoài cửa quán bar.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng đuổi theo.
“Anh rể, anh rể, khi nãy anh nói ngôi sao đại diện gì ạ? Mọi người muốn đào tạo em thành ngôi sao ư?”
Lý Phong vỗ bả vai Hứa Hạo Nhiên, nói một câu đầy hàm ý.
“Anh và chị em đều là người bình thường”.
“Lý tưởng và khát vọng của em, tụi anh không hiểu được”.
“Bọn anh tôn trọng quyết định của em, em cứ tiếp tục ca hát ở đây, thực hiện giấc mộng của mình đi”.
Lý Phong nghiêm túc nói, còn Hứa Mộc Tình bên cạnh thì đang che miệng cười trộm.
Người đàn ông xấu xa này thật giỏi trêu người ta.
“Đừng mà! Anh rể, anh là anh rể của em mà! Anh mau nói em nghe xem, em nên làm thế nào mới có thể trở thành ngôi sao ạ?”
Lý Phong hơi nhướng mày: “Em thật sự muốn biết à?”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu thật mạnh: “Em thật sự thật sự thật sự muốn biết đó. Anh rể, anh rể tốt, anh mau nói cho em biết đi, em nôn nóng muốn chết rồi đây!”
Lúc nói chuyện, Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên qua, kề sát vào tai cậu ta nhỏ giọng nói mấy câu.
Sau khi nghe xong, mắt Hứa Hạo Nhiên không khỏi sáng lên: “Thật sao ạ?”
Chương 99: Hình tượng chói lọi
Trong phòng khách quý của một quán trà ở Đông Hải.
Triệu Bắc Lâm ngồi yên bên bàn trà.
Có tổng cộng bảy người đang đứng trước mặt ông ta, những người này đều là đệ tử của Triệu Bắc Lâm.
Tuy so với Trương Toàn Vũ và Hắc Long, thực lực của những người này có yếu hơn một chút.
Nhưng vẫn dư sức đấu với đám lâu la ở Đông Hải.
Lúc này, Triệu Bắc Lâm hơi nhướng mày hỏi: “Sao không nhìn thấy Tiểu Bát đâu vậy?”
Người đàn ông cao to đứng thứ hai trong hàng nói: “Sư phụ, chỗ Tiểu Bát đến là bên khu cũ, bên kia hơi kẹt xe, chắc muộn một chút nữa mới có thể trở về”.
Triệu Bắc Lâm gật đầu, hỏi mấy đệ tử: “Lần này mấy đứa ra quân có nhìn thấy người đàn ông phế đi Hắc Long và Tiểu Ngũ không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Trong đó có một người nói: “Sư phụ, theo hiểu biết của con, người kia là tay sai thân tín của Lưu Đức Luân”.
“Chỉ cần tìm thấy Lưu Đức Luân là có thể tìm thấy người này thôi”.
Nói xong, bên cạnh đã có người tiếp lời: “Sư phụ, bây giờ con sẽ dẫn đàn em của mình đi bắt tên Lưu Đức Luân kia, đánh gãy hai tay hai chân của bọn họ giao cho sư phụ xử lý”.
Triệu Bắc Lâm vừa định nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tên côn đồ tóc vàng mặt mũi bầm dập, tay phải xụi lơ vội vàng chạy vào.
“Sư phụ! Sư phụ đòi lại công bằng cho đệ tử với!”
Tên tóc vàng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triệu Bắc Lâm, khóc lóc kể lại chuyện đã xảy ra trong quán bar.
Vừa nghe thấy chuyện này, mắt Triệu Bắc Lâm lập tức sáng lên.
“Ý con là người nọ chỉ ra một chiêu đã vặn gãy tay của con à?”
Tên tóc vàng lên tục gật đầu: “Sư phụ, tên kia ra tay rất nhanh, đệ tử còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị anh ta túm lấy rồi”.
“Hơn nữa sức tay của tên kia còn rất mạnh, dù đệ tử dùng sức thế nào cũng không giãy ra được”.
Bên cạnh lập tức có người nói: “Sư phụ, xem ra người này là tay sai thân tín của Lưu Đức Luân kia rồi”.
Triệu Bắc Lâm giơ tay sờ râu mình, đăm chiêu suy nghĩ.
Có hai người đàn ông cao to chủ động xin ra trận: “Sư phụ, tụi con sẽ lập tức dẫn người đến quán bar đó bắt tên khốn kia về”.
Triệu Bắc Lâm ngẫm nghĩ, duỗi tay chỉ vào bốn đệ tử, nói với bọn họ; “Mấy đứa đến quán bar ngay!”
“Vâng!”
Đệ tử của Triệu Bắc Lâm đều nổi tiếng vì giỏi đánh nhau, bình thường đều là nhân vật ngang tàng hoành hành trên tỉnh.
Bốn người lập tức lái xe hùng hổ đến quán bar.
Lúc này có rất nhiều nhân viên đang dọn dẹp.
Bọn họ thấy lại có người xông vào thì đều sợ đến mức co đầu rụt cổ trong một góc.
Trên sân khấu của quán bar, Hứa Hạo Nhiên còn đang ôm một cây ghita thong thả vừa đàn vừa hát.
Tiếng đàn chợt dừng lại.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đứng lên chỉ vào đám người trước mặt rồi quát to.
“Mấy người còn có gan đến đây nữa à?”
“Không sợ tôi đánh các người thành chó rơi xuống nước hả?”
Nhóm người xông vào nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên tay nhỏ chân nhỏ thì không nhịn được cười to.
Một người trong đó ngông nghênh đi tới trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Không nói một câu nâng chân lên đạp vào ngực cậu ta.
Mà đúng lúc đó, sau lưng Hứa Hạo Nhiên có một hạt dưa bắn tới.
Hạt dưa vô cùng chính xác đụng trúng ngay mu bàn chân của người đàn ông cao to.
Khiến gã hét lên một tiếng.
Sau đó, gã bay ngược ra ngoài rồi ngã lên cái bàn vừa mới dọn ra.
Lúc này, mọi người đều không khỏi ngơ ngác.
Nhìn từ góc độ của bọn họ giống như chân của người đàn ông đá lên người Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó bị thân thể của Hứa Hạo Nhiên làm bay ngược ra ngoài.
Đâu ai biết rằng trong bóng tối sau lưng Hứa Hạo Nhiên là Lý Phong đang cầm một nắm hạt dưa trong tay thoải mái đứng đó, đồng thời sau lưng anh còn có một hàng người.
Lý Phong đoán chắc chắn những người này sẽ đến nữa.
Anh tỉ mỉ lập ra một vở kịch rồi bắt đầu diễn như thế.
Theo “kịch bản” Lý Phong nói trước với Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình.
Anh muốn tạo Hứa Hạo Nhiên thành một chàng trai có ước mơ của riêng mình, lúc nào cũng hăng hái vươn lên.
Đầu tiên, Hứa Hạo Nhiên là một người sẵn sàng vì giấc mơ mà từ bỏ mọi thứ.
Mặc dù trong nhà có tập đoàn kinh tế, nhưng cậu ta vẫn vác ghita làm ca sĩ trong quán bar, tự kiếm tiền nuôi sống mình.
Cậu ta chưa bao giờ xin tiền bố và chị mình, bên người chẳng những không có mấy chiếc siêu xe kia, thậm chí ngay cả một chiếc xe điện cũng không có.
Sau đó, Lý Phong muốn tạo ra một hình tượng chói lọi cho Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, thằng nhóc này thật kỳ lạ”, người đàn ông cao to bị văng ra kia hùng hổ đứng dậy.
Gã cầm lấy cái ghế ở bên cạnh, lại la to đánh về phía Hứa Hạo Nhiên.
Trong bóng tối, Lý Phong cầm một hạt dưa trong tay.
Chương 100: Nấu món đậu hũ Tây Thi thích ăn nhất
Anh nhanh chóng búng hạt dưa ra.
Hạt dưa đánh vào cái ghế trong tay người đàn ông cao to với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhìn từ góc độ của mọi người, cái ghế này đã đập lên đầu của Hứa Hạo Nhiên.
Chỉ là khi đánh trúng đầu của cậu ta, cái ghế lập tức bị một sức mạnh vô hình làm bay ngược ra ngoài.
Lúc này, Lý Phong ở trong tối nhẹ nhàng nói hai chữ: “Ra tay”.
Hứa Hạo Nhiên lập tức vung tay đánh một quyền vào ngực người đàn ông cao to.
Cùng lúc đó, một hạt dưa cũng bay theo cánh tay của Hứa Hạo Nhiên bắn trúng ngực của gã.
Người đàn ông cao to đau đớn kêu lên một tiếng.
Sau đó, người gã như bóng cao su bị đá văng, nặng nề bay ngược ra ngoài.
Mãi đến khi đập trúng vách tường cách đó hai ba mươi mét mới rơi xuống đất.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, khí thế cuồn cuộn tản ra ngoài.
Cậu ta cầm lấy micro trước mặt, chỉ vào đám người trước mặt nói: “Tôi cho các người biết, chỉ cần có mặt tôi ở đây, tôi nhất định sẽ không để các người làm càn”.
Nghe vậy, mấy tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều mang nét mặt dữ tợn cùng xông về phía Hứa Hạo Nhiên.
Đúng lúc này, Lý Phong búng tay một cái.
Mấy người Lý Nhị Ngưu đứng sau lưng anh như chó sói chạy ra khỏi rừng cây, la hét tấn công đám côn đồ cao to kia.
Chỉ trong nháy mắt, đàn em Triệu Bắc Lâm tỉ mỉ bồi dưỡng đã bị mấy người Lý Nhị Ngưu đánh ngã xuống đất.
Bọn họ vừa kêu la vừa hoảng hốt nhận ra không ngờ ở Đông Hải nho nhỏ này lại có một đám người mạnh mẽ như thế.
Hứa Hạo Nhiên chậm rãi bước xuống từ trên sân khấu.
Cậu ta đứng trước mặt đám người này, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đang vui, sẽ tha cho các người một mạng”.
“Nếu lần sau các người còn không biết điều mà kéo đến tiếp, thì không cần đi nữa đâu”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu, dẫn mấy đàn em hùng hổ rời khỏi quán bar.
Mới ra khỏi quán bar, Hứa Mộc Tình đã đỗ xe trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Xe khởi động, Hứa Mộc Tình chở Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng rời đi.
“Chị, khi nãy em có đẹp trai không?”
Hứa Mộc Tình tức giận nói: “Đẹp trai cái gì mà đẹp trai, chị sợ muốn chết đây nè, khi nãy đám người kia cao to như vậy, lỡ như thật sự làm em bị thương thì phải làm sao đây?”
“Không sao, còn có anh rể mà”.
“Trên thế giới này đúng là không có chuyện gì anh rể không xử lý được”.
“Chị, chị đúng là may mắn, có người như anh rể bảo vệ, cả đời này chị cũng không cần phải lo lắng cái gì nữa”.
Tuy Hứa Mộc Tình muốn phản bác, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không tìm được câu để cãi lại.
Vì suy nghĩ cẩn thận thì Hứa Hạo Nhiên nói cũng đúng.
Có một người chồng như vậy thật sự rất tốt…
Ôi chao! Ngại chết đi được!
Không thể để anh biết suy nghĩ này được.
Nếu để anh biết, sau này sao cô còn ngẩng đầu lên trước mặt anh nữa chứ?
“Đúng rồi chị, anh rể đâu? Sao anh ấy không đi cùng chúng ta thế?”
“Bây giờ còn nửa tiếng nữa là tới giờ ăn cơm rồi, tối nay mẹ sẽ nấu món đậu hũ Tây Thi anh rể thích ăn nhất đó”.
“Khi nãy anh ấy nói có một vài chuyện nhỏ phải xử lý, chắc chắn sẽ về tới nhà trước giờ cơm”.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nói một câu: “Chị, chuyện có thể khiến anh rể tạm thời bỏ qua đậu hũ Tây Thi để đi xử lý chắc chắn là chuyện lớn đúng không?”
…
Triệu Bắc Lâm ngồi trong quán trà đợi tin, vừa tao nhã pha trà vừa giảng giải đạo lý cuộc đời cho các đệ tử đang đứng trước mặt mình.
Tóc vàng đã được người ta băng bó xong.
Hắn ta nịnh bợ đứng sau lưng Triệu Bắc Lâm, liên tục bóp vai cho ông ta.
“Sư phụ, lần này Hoàng Chấn mời thầy xuống núi chắc đã cho thầy rất nhiều lợi ích đúng không?”
“Đã lâu rồi đệ tử không được nhìn thấy sư phụ ra tay”.
“Con còn nhớ lần cuối cùng thầy ra tay là năm năm trước”.
“Lúc đó ở tỉnh có một người phất lên rất nhanh, hôm nào người đó cũng tìm người gây chuyện”.
“Cuối cùng lại đụng trúng người khó chơi là sư phụ”.
Nghe tên tóc vàng nói vậy, Triệu Bắc Lâm không nhịn được sờ râu mình, tỏ vẻ đắc ý.
“Làm người ấy, quan trọng nhất là phải tự mình biết mình”.
“Trước khi ra tay nhất định phải nghĩ xem rốt cuộc bản lĩnh mình tới đâu”.
“Cũng như câu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’ vậy”.
“Con không biết thực lực của mình đến đâu, cũng không hiểu kẻ thù mạnh đến mức nào”.
“Đợi sau khi đánh nhau mới biết thì đã quá muộn rồi”.
Thỉnh thoảng hai tay cô lại múa may.
Trong bóng tối thăm thẳm, cô muốn đụng chạm, muốn nắm lấy, muốn ôm.
Cô khao khát cái ôm đầy ấm áp của Lý Phong!
Giữa lúc ngẩn ngơ, Hứa Mộc Tình phát hiện ra nửa người mình đã chìm trong nước biển.
Những con sóng từ khơi đánh vào, thỉnh thoảng lại đẩy người cô đi.
Hứa Mộc Tình vội vàng quay lưng, muốn bước về phía bờ biển.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một bàn tay nắm cổ tay của Hứa Mộc Tình.
Rồi sau đó, Hứa Mộc Tình nhìn thấy Lý Phong dẫn mình đi ra phía biển sâu.
Nhưng Hứa Mộc Tình lại không giãy giụa.
Cô để mặc cho Lý Phong đưa mình đến nơi mực nước dâng lên đến cổ.
Người của cô hơi nổi lên trên mặt nước.
“Bây giờ còn sợ không?”
Lý Phong lại hỏi cô.
Nhưng Hứa Mộc Tình lắc đầu.
Bây giờ cô có thể bị sóng biển cuốn đi bất kỳ lúc nào.
Nhưng cô chẳng sợ hãi nữa, trong đầu cô chỉ còn sót lại môt ý nghĩ, cô muốn nhào vào lồng ngực của Lý Phong.
Bởi vì đây chính là bến bờ của cô.
Hứa Mộc Tình ôm Lý Phong thật chặt.
Cho dù sóng biển cuộn trào dữ dội bên người cô, lòng cô vẫn chỉ muốn thế.
Hứa Mộc Tình nói một câu với Lý Phong: “Chỉ cần có anh, em không sợ gì cả”.
Lý Phong giang rộng hai tay, cũng chậm rãi khép lại, ôm Hứa Mộc Tình vào trong lòng mình.
“Xin lỗi, sau này sẽ không còn xảy ra chuyện như vậy nữa đâu”.
Hứa Mộc Tình nằm trong lồng ngực của Lý Phong, cô khe khẽ lắc đầu.
“Trước kia anh từng nói, thường có người bắt nạt em là vì em không đủ mạnh”.
“Anh nói anh là bầu trời xanh của em, em luôn muốn được vỗ cánh bay lượn trong khoảng trời xanh của anh”.
“Có lẽ em sẽ gặp khó khăn, cũng sẽ rớt từ trên trời xuống”.
“Nhưng chẳng sao hết, bởi vì có anh ở đây thì em không sợ đâu”.
“Nếu như sau này còn xảy ra chuyện như thế, em cũng sẽ không sợ hãi”.
“Em sẽ đợi anh đến, em sẽ không khóc nữa”.
Sau khi nói dứt lời, Hứa Mộc Tình giang rộng hai tay, ôm chặt cổ của Lý Phong.
Lúc Lý Phong còn chưa kịp phản ứng, một đôi môi đỏ ươn ướt, mềm mại thoang thoảng hương thơm nữ tính dán chặt vào môi anh.
Nụ hôn này rất sâu, sâu như biển cả không bến không bờ.
Sâu đến mức cơ thể của Lý Phong không ngừng dao động theo cơn sóng.
Sâu đến mức Lý Phong cảm thấy không ngừng chìm lún.
Sâu đến mức anh cảm thấy mình sắp nghẹt thở.
Vào lúc này, đột nhiên Lý Phong cảm thấy lồng ngực của mình trống rỗng.
Cùng lúc đó, hộp sô cô la trong lồng ngực của anh cũng bị Hứa Mộc Tình lấy đi.
Ánh trăng lặng lẽ xuất hiện giữa những tầng mây.
Ánh trăng giống hệt như tấm màn trắng muốt, rơi xuống đầu Lý Phong và Hứa Mộc Tình.
Bàn tay mảnh mai và mềm mại của Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vừa cương nghị lại vừa anh tuấn của Lý Phong.
“Anh thay đổi nhiều quá, em còn không nhận ra anh nổi”.
Lý Phong không ngờ Hứa Mộc Tình đã biết thân phận của mình từ lâu, chuyện này làm anh cảm thấy bất ngờ.
Hơn nữa, bây giờ anh vẫn còn nhớ nhung nụ hôn ban nãy của Hứa Mộc Tình.
“Em biết từ bao giờ thế?”
Khóe môi của Hứa Mộc Tình cong cong, để lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.
“Em không nói cho anh biết đâu, để cho anh đoán đấy”.
“Ai bảo ngày đầu tiên anh đến, anh không nói với em”.
“Nếu như hôm ấy anh nói cho em biết thì làm gì có chuyện đêm nào em cũng không ngủ ngon, thường bị anh làm giật mình tỉnh giấc chứ”.
“Đồ đáng ghét! Đồ hay nói dối!”
Lý Phong cúi đầu cười, anh muốn cảm nhận lại hương vị khiến anh nhớ mong đó một lần nữa.
Kết quả, Hứa Mộc Tình đột nhiên vươn tay đẩy Lý Phong ra.
Rồi sau đó, giọng nói trong trẻo của Hứa Mộc Tình hòa với tiếng sóng dâng trào xung quanh.
“Em nói cho anh biết, kể từ bây giờ anh không thể giấu giếm em nữa, không thể lừa em nữa”.
“Không có sự cho phép của em, anh không thể hôn em, anh vẫn phải ngủ dưới đất, còn có…”
Chương 92: Ngày một phát triển
“Còn có cái gì?”, Lý Phong cười rồi hỏi cô.
Đôi môi đỏ phơn phớt quyến rũ của Hứa Mộc Tình hơi mím lại.
Dường như cô cảm thấy hơi ngại ngùng.
Cánh môi mấp máp: “Còn có, còn có, anh phải thương em, yêu em…”
Câu nói của Hứa Mộc Tình vừa khéo bị cơn sóng to át mất.
Cùng lúc đó, cơ thể mềm mại của cô cũng sóng xô về phía bờ biển.
Lý Phong vội vàng đi đến bên cạnh cô, anh hỏi: “Khi nãy em nói gì? Anh không nghe rõ”.
“Không nói cho anh biết đâu, anh tự đoán đi”.
“Em nói đi, nói lại một lần nữa”.
“Lời hay ý đẹp không nói hai lần!”
Lúc Lý Phong dẫn Hứa Mộc Tình đã vui vẻ trở lại quay về nhà, Vương Cao Ba đang ngồi trong quán mạt chược, chơi mạt chược một cách thoải mái.
Một cô gái xinh đẹp có vóc dáng yêu kiều, trang điểm quyến rũ đứng sau lưng Vương Cao Ba, cô ta đang mát xa cho hắn.
Đám người bên cạnh nhìn Vương Cao Ba với vẻ mặt hâm mộ.
“Ôi chao, ông chủ Vương của chúng ta biết cách hưởng thụ thật!”
“Cô gái này của quán rượu nào thế? Một đêm bao nhiêu tiền?”
Vương Cao Ba lấy thuốc ra khỏi miệng, hắn nhả ra một vòng khói.
“Hâm mộ chứ gì! Cô kia từ tỉnh đến đấy, khả năng giường chiếu đỉnh lắm”.
“Khi nãy tôi thử trong nhà vệ sinh rồi”.
Hắn vừa mới nói dứt lời, đám đông xung quanh không khỏi ồ lên.
Có người hỏi: “Ông chủ Vương, anh may lắm mới chiếm được người đẹp này đây nhé, đến em gái trên tỉnh mà cũng có thể chơi”.
“Cậu cũng không xem xem thân phận của tôi như thế nào, có nghe nhắc đến nhà họ Miêu trên tỉnh bao giờ chưa?”
Mọi người liên tục gật đầu: “Có ai mà không biết đến sáu gia tộc lớn trên tỉnh kia chứ?”
“Đúng thế, nhà họ Miêu trong sáu gia tộc lớn trên tỉnh, tối nay tôi còn giúp cậu hai của nhà họ Miêu làm một việc lớn”.
“Có thấy chưa, cậu hai thưởng cô gái này cho tôi!”
“Ông chủ Vương, mau nói xem, rốt cuộc ông đã làm chuyện lớn gì?”
Vương Cao Ba rít một hơi thuốc lá, lúc hắn đang định nhả khói.
Chợt nghe thấy một tiếng ‘đùng’ vang lên.
Đột nhiên cánh cửa sau lưng bị đá bay.
Mọi người đột ngột quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy Lưu Đức Luân lạnh mặt dẫn theo một đám đàn em đi vào trong.
Vừa nhìn thấy Lưu Đức Luân, Vương Cao Ba lập tức nhảy dựng lên, hắn chỉ tay vào Lưu Đức Luân rồi cất tiếng mắng chửi.
“Lưu Đức Luân, mẹ mày, mày dẫn theo nhiều người vào đây là có ý gì?”
“Anh có biết mình đang làm gì không?”
Lúc Lưu Đức Luân nói chuyện, gương mặt của anh ta không có chút cảm xúc nào, trong lời nói còn lộ ra sát khí.
Mặc dù anh ta không giống với Lý Phong, chỉ cần dùng ánh mắt thôi thì có thể khiến cho hai chân của một người mềm nhũn.
Nhưng dù gì Lưu Đức Luân cũng dựa vào cú đấm cú đá của mình để có thành tựu như ngày nay.
Sau khi nghe Lưu Đức Luân nói thế, Vương Cao Ba không khỏi cười lạnh.
“Tao làm cái gì mà cần mày quan tâm sao? Mẹ mày, mày là cái thá gì?”
“Nếu là lúc bình thường, đương nhiên tôi chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện dơ dáy mà anh làm”.
“Nhưng anh không nên đụng đến chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Ồ, mày nói đến cô gái xinh đẹp đó à!”
Vương Cao Ba tiếp tục nói: “Cô ta cũng may mắn lắm nên mới được cậu hai nhà họ Miêu để mắt đến”.
“Bây giờ chắc hẳn hai người bọn họ đang sung sướng trong khách sạn rồi”.
“Có sự giúp đỡ của cậu hai Miêu, chắc chắn sau này tập đoàn Lăng Tiêu sẽ ngày một phát triển”.
Vừa mới nói dứt lời, đột nhiên đám người sau lưng Lưu Đức Luân xếp thành một hàng.
Gương mặt ai nấy cũng trở nên nghiêm túc.
Bọn họ có khí thế khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Nhất là những cặp mắt ấy.
Thủ lĩnh của thế giới ngầm mà có nhìn thẳng vào mắt bọn họ cũng sẽ cảm thấy như mình bị thú hoang dã đưa vào tầm ngắm.
Vương Cao Ba cũng bị bọn họ làm cho sợ hết hồn.
Đột nhiên hắn nhớ đến nhóm anh em của mình còn đứng bên ngoài cửa, Vương Cao Ba lập tức gọi với ra ngoài.
Nhưng mà không có ai trả lời.
Vương Cao Ba nhanh chóng ý thức được rằng chuyện này hơi là lạ.
Hắn nói với Lưu Đức Luân: “Lưu Đức Luân, bây giờ mày đang kinh doanh một tập đoàn lớn”.
“Mày đã làm ông chủ lớn, tẩy trắng thành công rồi còn đến nơi dơ dáy của bọn tao làm gì nữa?”
Chương 93: Loạn rồi
“Mày không sợ làm mình nhiễm đen sao?”
“Hơn nữa lúc mày rời khỏi thế giới ngầm, rửa tay chậu vàng, chính Hổ Gia đã chứng giám cho mày”.
“Bây giờ mày muốn đối phó với tao, làm thế sẽ vi phạm vi tắc của thế lực thế giới ngầm”.
“Mày có thể giết chết tao, nhưng Mày không sợ Hổ Gia đối phó với mày sao?”
Vương Cao Ba vừa nói chuyện vừa lùi về sau.
Tuy hắn cứng mồm cứng miệng nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Lưu Đức Luân không cử động, anh ta vẫn đứng im tại chỗ nhìn Vương Cao Ba trân trân.
“Anh nói đúng, tôi đã tẩy trắng rồi thì không thể nào quay trở về thế giới ngầm tối tăm được nữa”.
“Hơn nữa tôi cũng đâu có nói sẽ tự mình ra tay”.
Vương Cao Ba giật mình, hắn chỉ tay vào người Lưu Đức Luân rồi hỏi: “Mày nói thế nghĩa là gì?”
Lưu Đức Luân lấy một điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm lửa.
Anh ta rít sâu một hơi, nhả khói: “Những gì nên nói thì tôi đã nói hết rồi”.
“Ngoài ra, tôi muốn giới thiệu anh em của mình với những vị ngồi đây”.
Sau khi nói dứt lời, một người bước đến sau lưng Lưu Đức Luân, Lý Nhị Ngưu!
Không có ai ở đây không biết Lý Nhị Ngưu!
Nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều không dám xem thường anh ta.
Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được Lý Nhị Ngưu uy nghiêm đến đáng sợ, còn uy nghiêm hơn cả Lưu Đức Luân nữa.
Vào giờ phút này, Lý Nhị Ngưu giống hệt như một con dao.
Mặc dù con dao ấy vẫn chưa mài bén lắm, nhưng đã đủ để giết người!
Lưu Đức Luân búng điếu thuốc trong tay mình đi, anh ta quay người bước ra ngoài cửa.
Lúc anh ta bỏ đi, còn tiện tay đóng cửa lại.
Rồi sau đó, những tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp trong phòng.
Đùng đùng đùng!
Có người không ngừng gõ cửa từ bên trong.
“Ông chủ Lưu! Ông chủ Lưu! Mau mau thả chúng tôi đi!”
“Chúng tôi không có liên quan gì đến chuyện này hết!”
“Đều là do Vương Cao Ba một tay làm ra…”
Người ấy còn chưa nói dứt lời đã kêu lên một tiếng đầy thảm thiết.
Lưu Đức Luân đang đứng hút thuốc bên dưới đèn đường.
Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời Đông Hải rồi thì thầm: “Trời ở Đông Hải đã thay đổi vào giây phút anh ấy đến đây rồi”.
“Chỉ có điều đám ngu ngốc các người không nhận ra mà thôi”.
“Vốn dĩ đây là thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, thời đại của các người đã qua rồi”.
Sáng ngày hôm sau, có một chiếc hộp gỗ được đặt trước cửa biệt thự nhà họ Miêu ở Giang Châu.
Lúc bảo vệ mở hộp ra, đôi mắt hắn ta không khỏi trừng to, gương mặt toát ra vẻ hoảng sợ.
Hắn ta vội vàng ôm chiếc hộp gỗ chạy vào trong biệt thự: “Ông chủ, không hay rồi! Không hay rồi!”
Bảo vệ nhanh chóng giao chiếc hộp gỗ lại cho một người đàn ông trung niên.
Đó là Miêu Hướng Đông, người đứng đầu họ họ Miêu hiện nay.
Miêu Hướng Đông đi từ trên lầu xuống, ông ta mặc bộ đồ ngủ thoải mái.
Trong miệng đang ngậm điếu xì, trông có vẻ vô cùng khí phách.
“Mới sáng sớm mà ồn ào làm cái gì?”, Miêu Hướng Đông đi đến trước mặt bảo vệ.
Vào giây phút bảo vệ mở chiếc hộp gỗ ra, ông ta lập tức sững sờ.
Đến điếu xì gà trong miệng rơi xuống từ lúc nào cũng chẳng biết.
Ông ta lảo đảo lùi về sau hai bước, duỗi tay vịn cầu thang mới có thể đứng vững được.
Miêu Hướng Đông vội vàng bước đến trước chiếc hộp gỗ, cầm chiếc hũ tro cốt màu trắng bên trong ra.
Bên trên hũ tro cốt có dán hình Miêu Tử Hào, con trai của ông ta!
“Là ai?!”
“Là ai làm đấy?!”
“Rốt cuộc là ai?!”, tiếng gầm đầy giận dữ của Miêu Hướng Đông vang vọng trong căn biệt thự.
Chẳng bao lâu sau, Miêu Lạc vội vội vàng vàng chạy vào trong căn biệt thự.
Miêu Hướng Đông chỉ tay vào hũ tro cốt của Miêu Tử Hào rồi quát Miêu Lạc.
“Con có biết vì sao em con lại chết không?”
Không thể không nói rằng Miêu Lạc rất giỏi diễn xuất.
Bây giờ anh ta đóng kịch rất giống với người vừa nhận được tin em trai mình chết.
Anh ta lảo đảo đi về phía hũ tro cốt của Miêu Tử Hào.
Chương 94: Không thể tái phạm
Rồi sau đó quỳ sụp xuống đất.
Mắt Miêu Lạc rơm rớm nước.
Anh ta bật khóc đầy đau thương.
“Em ơi! Là anh có lỗi với em!”
Miêu Hướng Đông vội vàng kéo Miêu Lạc rồi hỏi tới tấp: “Con nói nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con mau nói cho bố!”
Sau khi Miêu Hướng Đông hỏi ba lần liên tiếp, rốt cuộc Miêu Lạc cũng lên tiếng.
“Bố, tập đoàn Lăng Tiêu xuất hiện trong Đông Hải”.
“Dường như tập đoàn này được một thế lực nào lớn lắm chống lưng”.
“Vốn dĩ con định xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ, định cử một nhóm đến Đông Hải nói chuyện với tập đoàn bọn họ để cùng nhau phát triển”.
“Không biết em trai nghe tin từ đâu nữa, rồi sau đó em ấy chủ động đề nghị đi đến Đông Hải”.
Nói đến đây, Miêu Lạc cố tình ngừng lại.
“Bố cũng biết em trai là người thế nào rồi đấy, thằng nhóc đó vừa thấy gái đẹp là không kiềm lòng nổi”.
“Để chiếm được mấy cô gái xinh đẹp, chuyện gì nó cũng có thể làm được…”
Thế là, Miêu Lạc thêm mắm dặm muối khắc họa Lý Phong thành một tên điên giết người không chớp mắt.
“Bố muốn nó phải chết! Bố nhất định phải giết chết nó!”, rõ ràng Miêu Hướng Đông đã nổi cơn tam bành.
Ông ta đi qua đi lại tại chỗ.
Miêu Lạc ngẩng đầu nhìn Miêu Hướng Đông, anh ta vỗ ngực bảo đảm.
“Bố yên tâm đi, chắc chắn con sẽ không tha cho cái thằng điên đó đâu”.
“Tối hôm qua, con thao thức suốt đêm, rốt cuộc cũng đã nghĩ ra một kế hoạch”.
“Chỉ cần thực hiện kế hoạch này, không những có thể khiến cho thằng điên ấy chết”.
“Đồng thời, chúng ta có thể nuốt được tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Quan trọng nhất là có thể đả kích nhà họ Hoàng”.
“Nhà họ Hoàng?”, Miêu Hướng Đông sững sờ, ông ta đột ngột quay đầu lại nhìn Miêu Lạc chăm chú: “Con còn chuyện gì chưa nói với bố?”
“Bố, vốn dĩ con định nói chuyện này cho bố nghe từ lâu rồi”.
“Cái thằng điên Lý Phong ấy ghê gớm lắm, thậm chí hắn còn đánh gãy hai chân Hoàng Du Quảng, con trai của Hoàng Chấn, đồng thời còn thiến cậu ta nữa!”
Nghe thấy thế, Miêu Hướng Đông mới chậm rãi ngồi xuống.
Ông ta vội vàng cất tiếng hỏi: “Thế Hoàng Chấn có làm gì không?”
“Theo như những gì con biết, Hoàng Chấn đã sử dụng hết mọi lực lượng trong tay mình để kéo về Đông Hải”.
“Lần này bọn họ thề chết phải trừ khử tập đoàn Lăng Tiêu, đồng thời giết tên điên ấy để trả thù cho con trai mình”.
Miêu Hướng Đông đảo mắt mấy lần.
Rốt cuộc thì ông ta cũng là người đứng đầu trong gia tộc.
Con trai vừa mới chết, ông ta còn chưa kịp đau lòng.
Bây giờ trong đầu ông ta đang nghĩ đến việc làm sao để chiếm được lợi từ chuyện này.
“Con có cách gì thì mau nói ra”.
Miêu Lạc cười cười rồi nói: “Trai sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!”
Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Tô.
Tống Tông đang quỳ trước mặt Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa cũng nhận được tin tức về nhà họ Hoàng ở Đông Hải ngay lập tức.
Anh ta cũng nói một câu giống Miêu Lạc vậy.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”.
“Sợ là vũng nước Đông Hải càng khuấy càng đục”.
Tô Phương Hoa nhìn Tống Tông, anh ta nở nụ cười tao nhã.
“Tống Tông”.
“Có em”.
“Tôi cho cậu thêm một cơ hội lấy công chuộc tội, bây giờ cậu lập tức đến tỉnh Đông Hải, báo cáo hết những chuyện xảy ra trong Đông Hải cho tôi biết”.
“Vâng!”, Tống Tông cao giọng đáp.
“Nhưng cậu phải nhớ rõ, không có mệnh lệnh của tôi thì cậu không được phép giao đấu với thằng ở rể đó”.
“Em đã biết, chắc chắn em sẽ không tái phạm nữa!”
Sau khi Tống Tông rời đi, Tô Phương Hoa lấy điện thoại ra.
Trong điện thoại có tấm hình của Hứa Mộc Tình.
Trong tấm hình, Hứa Mộc Tình để mặt mộc, mặc chiếc váy dài vàng nhạt, đang đi trên con đường rợp bóng cây.
Sự trong trẻo và xinh đẹp của cô khiến cho Tô Phương Hoa rung động.
Anh ta nhìn tấm hình, nụ cười trên gương mặt mỗi lúc một xán lạn.
Chương 95: Cảm giác nguy hiểm
Đông Hải loạn rồi.
Chỉ trong một đêm, những ông lớn ở thế giới ngầm như Vương Cao Ba lập tức biến mất khỏi địa bàn của bọn họ.
Cho dù dùng cách nào cũng không tìm được những tên đàn em dưới trướng bọn họ nữa.
Sự hỗn loạn ở thời điểm hiện tại mang đến thời cơ vô cùng to lớn cho nhà họ Hoàng.
Hoàng Kha dẫn theo đám đàn em Trương Toàn Vũ nhanh chóng tấn công thế giới ngầm Đông Hải.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao thế giới ngầm vốn đã hỗn loạn vô cùng biến thành nồi nước sôi.
Trong đêm tối.
Hổ Gia ung dung ngồi trong phòng làm việc.
Vừa nghe nhạc cổ điển tao nhã vừa nhấp ngụm nhỏ hồng trà.
Hắc Hùng, một người có thân hình cao to, đứng thẳng tắp sau lưng Hổ Gia.
“Hổ Gia, chú Lang đến rồi, muốn gặp chú”.
Bàn tay của Hổ Gia khẽ nhúc nhích: “Bảo cậu ta vào đi”.
Chẳng bao lâu sau, một người trung niên có gương mặt gầy gò, trông có vẻ rất nham hiểm sải bước vào trong.
Chú Lang là một trong bốn người mạnh nhất ở Đông Hải năm ấy, tên thật của ông ta là Triệu Bắc Lâm.
Triệu Bắc Lâm còn có một thân phận khác.
Đó là thầy của Trương Toàn Vũ và Hắc Long.
Lúc Triệu Bắc Lâm còn trẻ tuổi, ông ta dựa vào hai con dao của mình để gầy dựng lên danh tiếng ở Đông Hải.
Rồi sau đó, ông ta một thân một mình đi lên tỉnh, cũng nổi danh lẫy lừng trên tỉnh thành.
Tuổi tác cao dần, võ công của Triệu Bắc Lâm không những không yếu đi mà còn khiến cho người khác cảm thấy ông ta mỗi lúc một nguy hiểm.
Lúc Hắc Hùng nhìn thấy Triệu Bắc Lâm, gã muốn tránh xa ông ta theo bản năng.
Chỉ có điều Hổ Gia lại ung dung nhìn Triệu Bắc Lâm.
Triệu Bắc Lâm cung kính chào hỏi Hổ Gia: “Anh Hổ, mười mấy năm không gặp, phong thái của anh không kém xưa chút nào!”
Hổ Gia cười cười: “Anh em chúng ta có giao tình mấy mươi năm nay, không cần phải khách sáo như thế đâu, ngồi đi”.
Triệu Bắc Lâm ngồi xuống bên cạnh Hổ Gia.
Ông ta cẩn thận quan sát Hổ Gia, cười cười rồi nói: “Anh sống thoải mái thật nhỉ?”
“Bây giờ có đủ con trai con gái, gia đình êm ấm, đây là cuộc sống mà người trong giang hồ chúng ta luôn khao khát”.
Hổ Gia cười nói: “Nếu như cậu thật lòng hâm mộ, với thể chất của cậu, chỉ sợ rằng con trai và cháu trai đã có thể lập một đội bóng rồi”.
Triệu Bắc Lâm phá ra cười ha hả: “Anh nói đùa rồi. Mặc dù em có ý này nhưng lại không có đủ năng lực”.
“Lúc còn trẻ, khó khăn lắm mới nhận được hai học trò”.
“Kết quả vừa mới về đến Đông Hải đã bị người ta đánh tàn phế”.
“Bây giờ chúng nó đang nằm trên giường bệnh, đến ăn cơm đi vệ sinh cũng cần người khác giúp đỡ”.
Hổ Gia nhìn Triệu Bắc Lâm: “Người anh em, chúng ta có giao tình mấy mươi năm nay, tất nhiên anh hiểu tính cách của cậu”.
“Không cần phải vòng vo nữa, nói thẳng vào chuyện chính đi”.
Triệu Bắc Lâm nói: “Lần này nhà họ Hoàng dốc hết toàn sức lực, em cũng muốn nhân cơ hội này thanh trừng thế giới ngầm Đông Hải”.
“Nhưng dù gì Đông Hải cũng từng thuộc về anh, thế nên em đến đây để hỏi ý anh thế nào”
Hổ Gia không nghĩ ngợi gì mà nói: “Anh không có ý kiến”.
“Đối với người dân bình thường như bọn anh đây, chẳng phải thế giới ngầm càng sạch sẽ thì càng tốt hay sao?”
Lời nói của Hổ Gia khiến cho Triệu Bắc Lâm thở phào một hơi.
Chỉ cần Hổ Gia không nhúng tay vào chuyện này thì dễ xử rồi.
Nhưng rồi nụ cười trên gương mặt Hổ Gia dần dần tắt đi.
Ông ta nhìn Triệu Bắc Lâm, nói từng câu từng chữ: “Người anh em, chúng ta có giao tình mấy mươi năm rồi”.
“Mặc dù anh có vài lời không thể nói rõ, thế nhưng vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu”.
“Bây giờ Đông Hải không đơn giản như cậu nghĩ đâu”.
“Đông Hải càng lúc càng phức tạp, thậm chí có thể nói là nước sâu không thấy đáy”.
“Anh chỉ nói với cậu thế thôi”.
Nghe thấy thế, sắc mặt Triệu Bắc Lâm không khỏi trở nên nghiêm túc, ông ta ôm quyền với Hổ Gia: “Xin anh nói cho em biết”.
“Cậu có còn nhớ năm ấy anh từng nói cho cậu biết về một chuyện thú vị không?”
“Anh từng được một người ăn mày không tên không tuổi cứu mạng một lần”.
“Người ăn mày ấy nói với anh, nếu như sau này có người cầm con cá trắm cỏ đến gặp anh”.
“Kêu anh cho dù có thế nào thì cũng đừng đối đầu với người ấy”.
Nghe đến đây, Triệu Bắc Lâm chợt bừng tỉnh ngộ.
“Thảo nào gần đây Đông Hải loạn lạc như vậy mà Hổ Gia lại không ra mặt giải quyết”.
“Hóa ra còn có chuyện như thế này”.
Triệu Bắc Lâm vội vàng hỏi: “Lẽ nào người đó đã xuất hiện rồi?”
Hổ Gia gật gật đầu.
Chương 96: Quán bar bị đập
“Hai người chúng ta từng sống chết với nhau, anh ở đây nhắc nhở cậu một câu”.
“Có một vài chuyện nên buông thì buông, nếu không dứt khoát, sau này chắc chắn sẽ gặp chuyện”.
Tuy Triệu Bắc Lâm nghe hiểu những lời này của Hổ Gia, nhưng ông ta không quan tâm.
Hôm nay Triệu Bắc Lâm đến đây không phải để nghe Hổ Gia dạy đời.
Ông ta hỏi thẳng: “Ông anh, em muốn hỏi anh một chuyện nữa, Lưu Đức Luân kia có quan hệ gì với anh sao?”
Hổ Gia ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước kia từng gặp nhau mấy lần, cũng không thân lắm”.
Nghe Hổ Gia nói thế, Triệu Bắc Lâm hưng phấn đến suýt vỗ tay!
Hôm nay ông ta tìm đến Hổ Gia là muốn nghe những lời này.
Ông ta vốn cứ lo có thể Lưu Đức Luân là thế lực Hổ Gia bồi dưỡng nên.
Nếu mà như thế, ông ta tấn công Lưu Đức Luân, chắc chắn Hổ Gia sẽ nhúng tay vào.
Tuy Hổ Gia đã rửa tay gác kiếm mười mấy năm.
Bình thường cũng rất ít khi quan tâm chuyện của thế giới ngầm.
Nhưng chỉ có người thật sự trải qua năm tháng đó, thật sự cùng chiến đấu với Hổ Gia mới biết được sự đáng sợ của ông ta.
Tuy Hổ Gia sống ở Đông Hải nho nhỏ, nhưng nhìn khắp tỉnh, người dám động vào cọng râu hổ của ông ta.
Cũng chỉ có một “Gia” khác trong tỉnh thôi!
Ngoài người đó ra, ai động vào người đó chết chắc!
Nếu Lưu Đức Luân không có quan hệ gì với Hổ Gia.
Vậy Triệu Bắc Lâm sẽ không để Lưu Đức Luân còn tồn tại trên thế giới này nữa.
Sau khi Triệu Bắc Lâm rời khỏi, Khôi Hùng đứng bên cạnh thật sự không nhịn được nói một câu.
“Hổ Gia, có chuyện này tôi không hiểu lắm, vì sao anh không nói thẳng với chú Lang chuyện của cậu Lý thế?”
“Cậu Lý mới là ông chủ thật sự đứng sau Lưu Đức Luân”.
Hổ Gia cười nói: “Chuyện trên giang hồ, tao không muốn quan tâm đến nữa”.
“Hôm nay tao là sử dụng thân phận anh em để khuyên bảo Triệu Bắc Lâm”.
“Tao hiểu rất rõ tính cách của ông ta, dù có nói nhiều hơn nữa thì ông ta cũng nghe không lọt”.
“Sói vốn tham lam, một khi ngửi thấy mùi thịt, bọn chúng sẽ bất chấp tất cả mà xông lên”.
“Chỉ khi bọn chúng thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương mới sẽ cụp đuôi bỏ chạy”.
“Nhưng lần này, không biết ông ta có còn cơ hội để bỏ chạy không nữa”.
…
Quán bar của Hứa Hạo Nhiên lại bị người ta đập.
Hứa Hạo Nhiên cũng bị đánh lần nữa.
Từ khi đến quán bar này hát để hoàn thành giấc mộng âm nhạc trong lòng mình.
Không biết Hứa Hạo Nhiên đã trúng bao nhiêu bạt tai của người khác rồi.
Mà hôm nay, cậu ta lại ăn đấm.
Có một đám người đột nhiên xông vào quán bar, chẳng nói chẳng rằng cầm bàn lên liều mạng đập.
Sau khi nhân viên của quán bar xảy ra mâu thuẫn với bọn họ, đám người này lại không kiêng nể gì mà đánh người.
Ca sĩ là Hứa Hạo Nhiên cũng bị bọn họ đánh luôn.
Mặc dù Hứa Hạo Nhiên đã nói rất nhiều lần là mình đến đây chỉ để kiếm thêm thu nhập thôi.
Nhưng đối phương không chịu tin.
Một tên côn đồ nhuộm tóc vàng đá Hứa Hạo Nhiên ngã xuống đất.
Hắn ta đứng nhìn xuống Hứa Hạo Nhiên từ trên cao, cầm lấy một chai bia, chất lỏng màu vàng của bia cứ thể chảy xuống người cậu ta.
“Khà khà khà, nhóc con, mày muốn biết vì sao tao đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên lắc đầu.
Kết quả đối phương lại tát một cái.
Một tiếng “chát” vang lên.
Mặt trái của Hứa Hạo Nhiên bị đánh đỏ.
“Tao hỏi lại mày lần nữa, mày có muốn biết vì sao tao muốn đánh mày không?”
Hứa Hạo Nhiên hết cách, chỉ có thể gật đầu.
Kết quả đối phương lại trở tay tát thêm cái nữa, đánh lên nửa bên mặt khác của Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, mày đúng là đồ không có liêm sỉ!”
“Tao ra đời lăn lộn hai ba năm rồi mà chưa từng gặp ai đê tiện như mày đâu, bị người ta đánh còn muốn hỏi sao lại bị đánh?”
“Đánh người có cần lý do à, tao đánh mày cũng cần lý do sao?”
Nói xong, tên côn đồ tóc vàng lại liên tục tay đấm chân đá với Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên bị đánh thì thôi, nhưng cả ghita cậu ta bỏ tiền ra mua cũng bị tên côn đồ cầm lên đập mạnh xuống đất.
Đây là cục cưng của Hứa Hạo Nhiên đó.
Chương 97: Liều mạng
Hứa Hạo Nhiên lập tức nhảy dựng lên, nhào về phía tên côn đồ tóc vàng.
“Ông đây liều mạng với mày!”
Không thể không nói, Hứa Hạo Nhiên thật sự không có chút năng lực và kinh nghiệm đánh nhau nào.
Cậu ta mới vừa nhào qua đã bị tên côn đồ tóc vàng đá một cước lên mặt.
Hứa Hạo Nhiên lập tức bị đá sang một bên.
Cậu ta lăn liên tục mấy vòng dưới đất, đụng vào chân bàn cách đó không xa mới dừng lại.
Tên côn đồ đi tới túm lấy đầu của Hứa Hạo Nhiên.
Duỗi tay vỗ vài cái lên khuôn mặt đã bị đánh đỏ của cậu ta.
“Ranh con, mày là người đầu tiên tao đánh khi đến Đông Hải đó”.
“Vì anh tao sẽ nhanh chóng trở thành người có tiếng tăm ở Đông Hải thôi”.
“Đông Hải của tụi mày sẽ trở thành địa bàn của Lang Gia”.
“Đến lúc đó, tao chính là đại ca của khu vực này!”
“Sao này thấy tao thì phải cúi đầu khom lưng, lễ phép chào hỏi có biết chưa”.
“Nếu không, ông đây gặp mày lần nào sẽ đánh mày lần đó!”.
Nói xong, tên côn đồ mới buông tay ra, dẫn đám người bên cạnh lắc lư đi tới cửa quán bar.
Lúc này, hai người Lý Phong và Hứa Mộc Tình vừa lái xe đến chỗ đỗ xe ngoài cửa quán bar.
Khoảng thời gian gần đây, sự nghiệp của tập đoàn Lăng Tiêu không ngừng phát triển.
Hứa Mộc Tình vẫn luôn bận trước bận sau.
Vì bên cạnh thiếu nhân tài, cũng chỉ có một vài người đáng tin cậy.
Nhưng một mình cô thật sự quá bận rộn, Hứa Mộc Tình bèn nghĩ đến Hứa Hạo Nhiên.
Ở trong nhà, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân không biết đã khuyên nhủ Hứa Hạo Nhiên biết bao nhiêu lần.
Muốn cậu ta đến tập đoàn của gia đình làm việc, nhưng Hứa Hạo Nhiên cứ không chịu.
Nói theo cách của Liễu Ngọc Phân là lúc còn nhỏ Hứa Hạo Nhiên sốt đến 42 độ nên đầu óc nóng quá hỏng rồi.
Cả ngày chỉ ôm giấc mộng trở thành ngôi sao ca nhạc.
Có thể nói, Lý Phong là người duy nhất trong nhà ủng hộ Hứa Hạo Nhiên.
Theo anh thấy, Hứa Hạo Nhiên chỉ đang thiếu chút cơ hội mà thôi.
Chỉ cần cơ hội đến, người anh rể là anh sẽ đưa cậu ta lên mây xanh!
Lý Phong và Hứa Mộc Tình vừa mới đến cửa quán bar.
Tên tóc vàng kia chợt nhảy cẫng lên như nhìn thấy lục địa mới.
“Wow, người đẹp kìa!”
“Không ngờ một Đông Hải nho nhỏ cũng có một cô gái xinh đẹp như vậy”.
“Nhìn còn đẹp hơn cả siêu sao ấy chứ”.
Tóc vàng vừa nói vừa duỗi tay về phía Hứa Mộc Tình.
Cổ tay của hắn ta đột nhiên bị chặn lại.
Lý Phong kéo nhẹ một cái.
Tên tóc vàng lập tức la lên.
Lý Phong trực tiếp vặn trật khớp tay tên tóc vàng.
Tên tóc vàng đau đến mức trên trán thấm ướt mồ hôi lạnh, hắn ta quát to một tiếng: “Lên cho tao! Giết chết thằng này ngay!”
Mấy tên lưu manh còn đang oai phong tuỳ ý đập đồ trong quán bar lập tức kêu gào xong lên.
Trong nháy mắt, bọn họ đã bị Lý Phong đánh ngã hết xuống đất.
Không ai thấy rõ anh vừa ra tay thế nào.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khi có người bị đánh vang lên.
Thấy thế, tên tóc vàng hoảng sợ vội lùi về sau.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình cứ thế đi vào trong quán bar.
Kết quả phát hiện trong quán bar vô cùng hỗn loạn.
Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Hứa Hạo Nhiên, Hứa Mộc Tình vội xông lên.
“Hạo Nhiên, em không sao chứ?”
Hứa Hạo Nhiên không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm tên tóc vàng.
Trong mắt cậu ta lúc này có lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Cậu ta không nói gì, cầm một chai bia bên cạnh lên đi về phía tên tóc vàng.
Lúc này, tên tóc vàng chỉ lo chú ý đến Lý Phong.
Hoàn toàn không biết Hứa Hạo Nhiên đang đến gần.
Đợi nghe thấy tiếng quát to của Hứa Hạo Nhiên rồi quay đầu lại theo phản xạ có điều kiện, hắn ta nhìn thấy một chai bia đập từ trên xuống.
“Bốp!”
Tiếng chai rượu vỡ nát vang lên lanh lảnh!
Chương 98: Làm thế nào mới có thể trở thành ngôi sao?
Tiếng kêu la thảm thiết của tên tóc vàng vang dội khắp quán bar!
Tên tóc vàng dùng hai tay ôm lấy cái đầu bị đập đau của mình, đang muốn lùi về sau thì đã bị Hứa Hạo Nhiên duỗi tay túm lấy tóc.
“Bốp! Bốp!”
Hứa Hạo Nhiên nắm lấy tóc hắn ta, đập mạnh đầu hắn ta mấy cái lên bàn.
Sau đó, cậu ta kéo tên tóc vàng đến trước mặt mình, trực tiếp phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn ta.
“Nào, bây giờ chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé, mày nói tao nghe xem vì sao tao muốn đánh mày?”
Tên tóc vàng liên tục lắc đầu: “Tao không biết”.
Hứa Hạo Nhiên tát hai bạt tai.
“Mày bị ngu à? Ông đây đánh mày là vì báo thù chuyện khi nãy đấy”.
“Mày có biết báo thù là gì không?”
“Báo thù là tao muốn dùng dao mổ bụng mày, móc hết tim gan phèo phổi thận của mày ra”.
“Sau đó đem đi phơi khô, rồi cắt thành từng miếng nhỏ làm thành đồ nhắm ăn”.
Hứa Hạo Nhiên nói chuyện vô cùng hung ác, trong mắt loé lên ánh sáng khiến người ta khiếp sợ.
Lý Phong đứng bên cạnh nhìn không nhịn được sáng mắt lên.
Cậu em vợ này của anh hát không ra làm sao nhưng diễn xuất cũng được lắm đó chứ!
Hứa Hạo Nhiên tiếp tục giả vờ hung ác đánh tên tóc vàng một trận.
Đợi cậu ta đánh thoải mái hả giận rồi, tên tóc vàng cũng đã cuộn mình dưới đất liên tục khóc hu hu như cô vợ nhỏ.
“Khóc cái gì mà khóc, cút đi cho ông!”
“Tao cho mày biết, nếu còn để tao nhìn thấy mày nữa, sau này gặp mày một lần, đánh mày hai lần!”
Đợi tên tóc vàng dẫn đám anh em của mình chật vật rời đi rồi.
Lý Phong đi đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, duỗi tay vỗ lên bả vai cậu ta, cười nói: “Anh biết em nên làm gì rồi?”
“Hả?”
Hứa Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn Lý Phong.
Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh mình, hỏi cậu ta: “Vì sao em muốn trở thành một ca sĩ?”
Hứa Hạo Nhiên không hề nghĩ ngời đã nói: “Đương nhiên là để hát cho mọi người nghe, để được người ta hoan nghênh rồi, làm ngôi sao tốt biết mấy, có rất nhiều fans hâm mộ luôn”.
“Hay đấy, từ hâm mộ cũng nói ra được, xem ra cũng có chút trình độ văn hoá nhỉ”.
“Hi hi hi”, Hứa Hạo Nhiên duỗi tay gãi gãi cái đầu bị bia xối ướt của mình.
“Anh có một nghề giúp em nổi tiếng rất nhanh, còn có fans nữa, em muốn làm không?”
“Cái nghề này cũng rất có lợi cho việc em trở thành ca sĩ đấy”.
Hứa Hạo Nhiên cho rằng trên thế giới này không có nghề nào sánh bằng việc làm ca sĩ cả.
Câu ta hơi ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ “ngoài việc mình muốn làm, những việc khác đều là hạ đẳng”.
“Anh rể, em đã quyết tâm rồi, anh đừng khuyên em nữa”.
“Em biết con đường này rất khó khăn, còn đầy ắp chông gai”.
“Nhưng em có sự kiên trì của riêng mình, dù ai nói gì, em vẫn sẽ tiến về phía trước!”
“Ồ, nếu vậy thì anh đành đi tìm ngôi sao khác làm người đại diện cho tập đoàn vậy!”, Lý Phong không nhanh không chậm nói một câu.
Người đại diện?
Ngôi sao?
Hai cụm từ vô cùng đặc biệt này lập tức kéo Hứa Hạo Nhiên từ trên cây cầu độc mộc “dù ai nói gì, em vẫn sẽ tiến về phía trước” của mình về!
Lúc này Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã đi ra ngoài cửa quán bar.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng đuổi theo.
“Anh rể, anh rể, khi nãy anh nói ngôi sao đại diện gì ạ? Mọi người muốn đào tạo em thành ngôi sao ư?”
Lý Phong vỗ bả vai Hứa Hạo Nhiên, nói một câu đầy hàm ý.
“Anh và chị em đều là người bình thường”.
“Lý tưởng và khát vọng của em, tụi anh không hiểu được”.
“Bọn anh tôn trọng quyết định của em, em cứ tiếp tục ca hát ở đây, thực hiện giấc mộng của mình đi”.
Lý Phong nghiêm túc nói, còn Hứa Mộc Tình bên cạnh thì đang che miệng cười trộm.
Người đàn ông xấu xa này thật giỏi trêu người ta.
“Đừng mà! Anh rể, anh là anh rể của em mà! Anh mau nói em nghe xem, em nên làm thế nào mới có thể trở thành ngôi sao ạ?”
Lý Phong hơi nhướng mày: “Em thật sự muốn biết à?”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu thật mạnh: “Em thật sự thật sự thật sự muốn biết đó. Anh rể, anh rể tốt, anh mau nói cho em biết đi, em nôn nóng muốn chết rồi đây!”
Lúc nói chuyện, Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên qua, kề sát vào tai cậu ta nhỏ giọng nói mấy câu.
Sau khi nghe xong, mắt Hứa Hạo Nhiên không khỏi sáng lên: “Thật sao ạ?”
Chương 99: Hình tượng chói lọi
Trong phòng khách quý của một quán trà ở Đông Hải.
Triệu Bắc Lâm ngồi yên bên bàn trà.
Có tổng cộng bảy người đang đứng trước mặt ông ta, những người này đều là đệ tử của Triệu Bắc Lâm.
Tuy so với Trương Toàn Vũ và Hắc Long, thực lực của những người này có yếu hơn một chút.
Nhưng vẫn dư sức đấu với đám lâu la ở Đông Hải.
Lúc này, Triệu Bắc Lâm hơi nhướng mày hỏi: “Sao không nhìn thấy Tiểu Bát đâu vậy?”
Người đàn ông cao to đứng thứ hai trong hàng nói: “Sư phụ, chỗ Tiểu Bát đến là bên khu cũ, bên kia hơi kẹt xe, chắc muộn một chút nữa mới có thể trở về”.
Triệu Bắc Lâm gật đầu, hỏi mấy đệ tử: “Lần này mấy đứa ra quân có nhìn thấy người đàn ông phế đi Hắc Long và Tiểu Ngũ không?”
Mọi người đều lắc đầu.
Trong đó có một người nói: “Sư phụ, theo hiểu biết của con, người kia là tay sai thân tín của Lưu Đức Luân”.
“Chỉ cần tìm thấy Lưu Đức Luân là có thể tìm thấy người này thôi”.
Nói xong, bên cạnh đã có người tiếp lời: “Sư phụ, bây giờ con sẽ dẫn đàn em của mình đi bắt tên Lưu Đức Luân kia, đánh gãy hai tay hai chân của bọn họ giao cho sư phụ xử lý”.
Triệu Bắc Lâm vừa định nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Tên côn đồ tóc vàng mặt mũi bầm dập, tay phải xụi lơ vội vàng chạy vào.
“Sư phụ! Sư phụ đòi lại công bằng cho đệ tử với!”
Tên tóc vàng trực tiếp quỳ xuống trước mặt Triệu Bắc Lâm, khóc lóc kể lại chuyện đã xảy ra trong quán bar.
Vừa nghe thấy chuyện này, mắt Triệu Bắc Lâm lập tức sáng lên.
“Ý con là người nọ chỉ ra một chiêu đã vặn gãy tay của con à?”
Tên tóc vàng lên tục gật đầu: “Sư phụ, tên kia ra tay rất nhanh, đệ tử còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị anh ta túm lấy rồi”.
“Hơn nữa sức tay của tên kia còn rất mạnh, dù đệ tử dùng sức thế nào cũng không giãy ra được”.
Bên cạnh lập tức có người nói: “Sư phụ, xem ra người này là tay sai thân tín của Lưu Đức Luân kia rồi”.
Triệu Bắc Lâm giơ tay sờ râu mình, đăm chiêu suy nghĩ.
Có hai người đàn ông cao to chủ động xin ra trận: “Sư phụ, tụi con sẽ lập tức dẫn người đến quán bar đó bắt tên khốn kia về”.
Triệu Bắc Lâm ngẫm nghĩ, duỗi tay chỉ vào bốn đệ tử, nói với bọn họ; “Mấy đứa đến quán bar ngay!”
“Vâng!”
Đệ tử của Triệu Bắc Lâm đều nổi tiếng vì giỏi đánh nhau, bình thường đều là nhân vật ngang tàng hoành hành trên tỉnh.
Bốn người lập tức lái xe hùng hổ đến quán bar.
Lúc này có rất nhiều nhân viên đang dọn dẹp.
Bọn họ thấy lại có người xông vào thì đều sợ đến mức co đầu rụt cổ trong một góc.
Trên sân khấu của quán bar, Hứa Hạo Nhiên còn đang ôm một cây ghita thong thả vừa đàn vừa hát.
Tiếng đàn chợt dừng lại.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đứng lên chỉ vào đám người trước mặt rồi quát to.
“Mấy người còn có gan đến đây nữa à?”
“Không sợ tôi đánh các người thành chó rơi xuống nước hả?”
Nhóm người xông vào nhìn thấy Hứa Hạo Nhiên tay nhỏ chân nhỏ thì không nhịn được cười to.
Một người trong đó ngông nghênh đi tới trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Không nói một câu nâng chân lên đạp vào ngực cậu ta.
Mà đúng lúc đó, sau lưng Hứa Hạo Nhiên có một hạt dưa bắn tới.
Hạt dưa vô cùng chính xác đụng trúng ngay mu bàn chân của người đàn ông cao to.
Khiến gã hét lên một tiếng.
Sau đó, gã bay ngược ra ngoài rồi ngã lên cái bàn vừa mới dọn ra.
Lúc này, mọi người đều không khỏi ngơ ngác.
Nhìn từ góc độ của bọn họ giống như chân của người đàn ông đá lên người Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó bị thân thể của Hứa Hạo Nhiên làm bay ngược ra ngoài.
Đâu ai biết rằng trong bóng tối sau lưng Hứa Hạo Nhiên là Lý Phong đang cầm một nắm hạt dưa trong tay thoải mái đứng đó, đồng thời sau lưng anh còn có một hàng người.
Lý Phong đoán chắc chắn những người này sẽ đến nữa.
Anh tỉ mỉ lập ra một vở kịch rồi bắt đầu diễn như thế.
Theo “kịch bản” Lý Phong nói trước với Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình.
Anh muốn tạo Hứa Hạo Nhiên thành một chàng trai có ước mơ của riêng mình, lúc nào cũng hăng hái vươn lên.
Đầu tiên, Hứa Hạo Nhiên là một người sẵn sàng vì giấc mơ mà từ bỏ mọi thứ.
Mặc dù trong nhà có tập đoàn kinh tế, nhưng cậu ta vẫn vác ghita làm ca sĩ trong quán bar, tự kiếm tiền nuôi sống mình.
Cậu ta chưa bao giờ xin tiền bố và chị mình, bên người chẳng những không có mấy chiếc siêu xe kia, thậm chí ngay cả một chiếc xe điện cũng không có.
Sau đó, Lý Phong muốn tạo ra một hình tượng chói lọi cho Hứa Hạo Nhiên.
“Mẹ nó, thằng nhóc này thật kỳ lạ”, người đàn ông cao to bị văng ra kia hùng hổ đứng dậy.
Gã cầm lấy cái ghế ở bên cạnh, lại la to đánh về phía Hứa Hạo Nhiên.
Trong bóng tối, Lý Phong cầm một hạt dưa trong tay.
Chương 100: Nấu món đậu hũ Tây Thi thích ăn nhất
Anh nhanh chóng búng hạt dưa ra.
Hạt dưa đánh vào cái ghế trong tay người đàn ông cao to với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy.
Nhìn từ góc độ của mọi người, cái ghế này đã đập lên đầu của Hứa Hạo Nhiên.
Chỉ là khi đánh trúng đầu của cậu ta, cái ghế lập tức bị một sức mạnh vô hình làm bay ngược ra ngoài.
Lúc này, Lý Phong ở trong tối nhẹ nhàng nói hai chữ: “Ra tay”.
Hứa Hạo Nhiên lập tức vung tay đánh một quyền vào ngực người đàn ông cao to.
Cùng lúc đó, một hạt dưa cũng bay theo cánh tay của Hứa Hạo Nhiên bắn trúng ngực của gã.
Người đàn ông cao to đau đớn kêu lên một tiếng.
Sau đó, người gã như bóng cao su bị đá văng, nặng nề bay ngược ra ngoài.
Mãi đến khi đập trúng vách tường cách đó hai ba mươi mét mới rơi xuống đất.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, khí thế cuồn cuộn tản ra ngoài.
Cậu ta cầm lấy micro trước mặt, chỉ vào đám người trước mặt nói: “Tôi cho các người biết, chỉ cần có mặt tôi ở đây, tôi nhất định sẽ không để các người làm càn”.
Nghe vậy, mấy tên côn đồ đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều mang nét mặt dữ tợn cùng xông về phía Hứa Hạo Nhiên.
Đúng lúc này, Lý Phong búng tay một cái.
Mấy người Lý Nhị Ngưu đứng sau lưng anh như chó sói chạy ra khỏi rừng cây, la hét tấn công đám côn đồ cao to kia.
Chỉ trong nháy mắt, đàn em Triệu Bắc Lâm tỉ mỉ bồi dưỡng đã bị mấy người Lý Nhị Ngưu đánh ngã xuống đất.
Bọn họ vừa kêu la vừa hoảng hốt nhận ra không ngờ ở Đông Hải nho nhỏ này lại có một đám người mạnh mẽ như thế.
Hứa Hạo Nhiên chậm rãi bước xuống từ trên sân khấu.
Cậu ta đứng trước mặt đám người này, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi đang vui, sẽ tha cho các người một mạng”.
“Nếu lần sau các người còn không biết điều mà kéo đến tiếp, thì không cần đi nữa đâu”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu, dẫn mấy đàn em hùng hổ rời khỏi quán bar.
Mới ra khỏi quán bar, Hứa Mộc Tình đã đỗ xe trước mặt Hứa Hạo Nhiên.
Xe khởi động, Hứa Mộc Tình chở Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng rời đi.
“Chị, khi nãy em có đẹp trai không?”
Hứa Mộc Tình tức giận nói: “Đẹp trai cái gì mà đẹp trai, chị sợ muốn chết đây nè, khi nãy đám người kia cao to như vậy, lỡ như thật sự làm em bị thương thì phải làm sao đây?”
“Không sao, còn có anh rể mà”.
“Trên thế giới này đúng là không có chuyện gì anh rể không xử lý được”.
“Chị, chị đúng là may mắn, có người như anh rể bảo vệ, cả đời này chị cũng không cần phải lo lắng cái gì nữa”.
Tuy Hứa Mộc Tình muốn phản bác, nhưng nghĩ một lúc lâu cũng không tìm được câu để cãi lại.
Vì suy nghĩ cẩn thận thì Hứa Hạo Nhiên nói cũng đúng.
Có một người chồng như vậy thật sự rất tốt…
Ôi chao! Ngại chết đi được!
Không thể để anh biết suy nghĩ này được.
Nếu để anh biết, sau này sao cô còn ngẩng đầu lên trước mặt anh nữa chứ?
“Đúng rồi chị, anh rể đâu? Sao anh ấy không đi cùng chúng ta thế?”
“Bây giờ còn nửa tiếng nữa là tới giờ ăn cơm rồi, tối nay mẹ sẽ nấu món đậu hũ Tây Thi anh rể thích ăn nhất đó”.
“Khi nãy anh ấy nói có một vài chuyện nhỏ phải xử lý, chắc chắn sẽ về tới nhà trước giờ cơm”.
Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nói một câu: “Chị, chuyện có thể khiến anh rể tạm thời bỏ qua đậu hũ Tây Thi để đi xử lý chắc chắn là chuyện lớn đúng không?”
…
Triệu Bắc Lâm ngồi trong quán trà đợi tin, vừa tao nhã pha trà vừa giảng giải đạo lý cuộc đời cho các đệ tử đang đứng trước mặt mình.
Tóc vàng đã được người ta băng bó xong.
Hắn ta nịnh bợ đứng sau lưng Triệu Bắc Lâm, liên tục bóp vai cho ông ta.
“Sư phụ, lần này Hoàng Chấn mời thầy xuống núi chắc đã cho thầy rất nhiều lợi ích đúng không?”
“Đã lâu rồi đệ tử không được nhìn thấy sư phụ ra tay”.
“Con còn nhớ lần cuối cùng thầy ra tay là năm năm trước”.
“Lúc đó ở tỉnh có một người phất lên rất nhanh, hôm nào người đó cũng tìm người gây chuyện”.
“Cuối cùng lại đụng trúng người khó chơi là sư phụ”.
Nghe tên tóc vàng nói vậy, Triệu Bắc Lâm không nhịn được sờ râu mình, tỏ vẻ đắc ý.
“Làm người ấy, quan trọng nhất là phải tự mình biết mình”.
“Trước khi ra tay nhất định phải nghĩ xem rốt cuộc bản lĩnh mình tới đâu”.
“Cũng như câu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’ vậy”.
“Con không biết thực lực của mình đến đâu, cũng không hiểu kẻ thù mạnh đến mức nào”.
“Đợi sau khi đánh nhau mới biết thì đã quá muộn rồi”.
Bình luận facebook