Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Một Đêm Bảy Năm - Chương 18
“Này, trình độ kỹ thuật của Lan Ninh thật sự rất cao sao?” La Tăng Bình cảm thấy hứng thú hỏi.
“Hẳn là rất mạnh, bất quá tình hình cụ thể tôi cũng không hiểu, suy cho cùng tôi cũng không phải nhân viên chuyên nghiệp.” Song Thư Vân đáp.
“Anh có từng nghĩ qua, đem cô ấy đào đến công ty chúng ta, công ty chúng ta không phải đang yêu cầu người như vậy sao?” La Tăng Bình nói.
“Không thể. Cô ấy sao có thể đến công ty chúng ta.” Song Thư Vân cười khổ nói.
“Tại sao? Lấy năng lực làm việc của cô ấy, đến công ty chúng ta cũng có thể chiếm cứ một vị trí. Công ty chúng ta so với công ty bọn họ khá hơn mà, hơn nữa tiền đồ cũng tốt hơn.” La Tăng Bình lại nói.
“Nếu công ty này không phải của tôi, cô ấy chắc chắn sẽ động tâm. Nhưng điều tồi tệ là cô ấy hiện tại không muốn cùng tôi dính líu quá nhiều.” Song Thư Vân buồn rầu nói.
La Tăng Bình sửng sốt một lúc lâu, mới biết được bản thân anh họ căn bản là không có yên tâm Lan Ninh, không khỏi vừa buồn cười vừa kinh ngạc, hỏi: “Hai người không phải sống chung sao? Đều đã gần gũi như vậy, còn gọi cái gì mà không muốn dính líu quá nhiều? Còn có quan hệ nào gần gũi hơn việc hai người cùng ngủ trên một cái giường?”
“Hừ, cậu cùng biết bao nhiêu người ngủ trên một cái giường, chẳng lẽ cậu cùng mấy người đó đều rất gần gũi sao?” Song Thư Vân cười lạnh nói.
La Tăng Bình bị anh nói những lời này làm cho nghẹn họng, thực sự dở khóc dở cười, nói: “Em đó là gặp dịp thì chơi, bạn tình, mà anh là dùng tâm. Hai chúng mình có thể đánh đồng sao? Em không có cùng ai gần gũi qua.”
“Ha ha, bạn tình, cậu cẩn thận thận hư. Tôi xem nếu cậu cứ tiếp tục, sớm muộn có một ngày bị một vố đau.” Song Thư Vân nhân cơ hội dạy dỗ anh ta.
“Được, được, em nói anh họ, anh đừng giống như mấy lão già cổ hủ, cho rằng quan hệ nam nữ thuần túy đều là đơn thuần một chọi một, thời buổi này đừng nói giống như em loại chuyên tìm kiếm niềm vui. Chính là quan hệ vợ chồng đứng đắn, lại có bao nhiêu người có thể vui vẻ đến bạc đầu, ân ái đến cùng đâu. Anh trước tiên vẫn nên để tâm đến Lan Ninh của anh đi rồi nói tiếp.” La Tăng Bình nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.
Tuy anh ta còn vô cùng muốn biết Lan Ninh rốt cuộc ở phương diên kia có chỗ nào không hài lòng Song Thư Vân, ngay cả Song Thư Vân tuy lừa gạt được người quay về nhà, lại còn lo được lo mất nghiêm trọng như vậy. Hoàn toàn không giống dáng vẻ anh ở trên thương trường bình tĩnh quyết đoán.
Song Thư Vân đem điện thoại ném lên trên bàn, suy nghĩ rất lâu, trong đầu lại là một mớ hỗn độn. Thật sự như lời La Tăng Bình nói, một khi gặp chuyện liên quan Lan Ninh, lý trí của anh liền không còn nữa. Anh căn bản không biết phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng đi vào trong tim Lan Ninh, Lan Ninh thẳng thắng của trước kia đã thay đổi rất nhiều, thay đổi thành có chuyện gì điều giữ trong lòng, cũng có thể che giấu sự bất mãn trong lòng mình. Anh biết đây đều là xã hội tôi luyện cho cô, cũng không ai có thể mãi mãi duy trì nhất thành bất biến*.
*Nhất thành bất biến (一成不变): đã hình thành thì không thay đổi.
Đặc biệt là Lan Ninh loại người hết thảy mọi chuyện đều dựa vào bản thân, sự thay đổi của cô đều là vì sinh tồn tốt hơn. Nghĩ đến đây, trái tim anh liền bắt đầu đau. Lan Ninh đã từng là người lạc quan hướng về phía trước, nhìn thấy cô liền cảm thấy mọi thứ đều không phải vấn đề.
Khi đó, anh đang đau đầu với sự dây dưa của Chu Thanh Dao, và sự lợi dụng của mẹ. Nhưng, năm đó anh còn rất non, còn không biết làm sao để đối phó với cha mẹ, Chu Thanh Dao và Chu gia. Mọi người đều cảm thấy anh nên cùng Chu Thanh Dao ở bên nhau, thậm chí còn cảm thấy anh hẳn nên là cảm thấy may mắn. Suy cho cùng Chu Thanh Dao cũng là một đại mỹ nhân, lại toàn tâm toàn ý dính vào anh, Chu gia so với Song gia không chỉ cao hơn một bậc.
Nhưng, anh lại cực kỳ rõ, ngay từ đầu anh tiếp cận Chu Thanh Dao cũng không phải bởi vì thích cô ta, mà chỉ là thuận thế mượn lực, để đạt được mục đích trục lợi cho bản thân anh mà thôi. Đúng vậy, anh thành công, bởi vì anh đã tiếp cận được Chu Thanh Dao.
Địa vị của mẹ con bọn họ ở trong mắt người đàn ông đó lập tức có trọng lượng. Cha quanh năm không về nhà, cư nhiên bắt đầu thường xuyên ngủ lại ở nhà, mà mỗi lúc như vậy, mẹ liền sẽ vui sướng giống thiếu nữ tư xuân. Nhìn dáng vẻ mẹ nét mặt toả sáng, anh không thể không làm trái lương tâm một lần ở trước mặt người đàn ông đó biểu hiện mình và Chu Thanh Dao gần gũi như thế nào. Làm người đàn ông này thu liễm hành vi ở bên ngoài.
Anh biết, trái tim mẹ tất cả đều đặt trên người người đàn ông này, nhưng anh đồng thời cũng biết, người đàn ông này một chút cũng không thích mẹ. Ông ta ở bên ngoài không chỉ có vợ bé, còn có con cái. Chỉ là ngại với bà nội, ngại với nhà mẹ đẻ của mẹ có chút quyền thế kia, mà không có trực tiếp đề nghị ly hôn.
Thật ra trong lòng mọi người biết rõ ràng, nhưng mẹ lại một chút cũng không thèm để ý những chuyện ở bên ngoài của người đàn ông này, bà ấy chỉ cần người đàn ông này quay về, cùng bà ấy vẫn là một cặp vợ chồng, bà ấy liền thỏa mãn. Thậm chí không tiếc bán đứng cha và con trai chính mình. Đối với bà ấy, gia thế và con trai đều là công cụ và quân cờ để bà ấy tranh sủng.
Mỗi khi chuyện ở bên ngoài của người đàn ông đó truyền đến tai bà ấy, bà ấy sẽ phát điên mắng chửi Song Thư Vân trong phòng nghỉ, buộc anh phải đi lấy lòng người đàn ông đó, làm cho người đàn ông đó quay về nhà.
Song Thư Vân có đôi khi đều cảm thấy, đầu óc mẹ có phải bị hư rồi hay không.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy bà ấy bởi vì người đàn ông đó mà khóc nháo rồi lại cười vui vẻ, anh lại không đành lòng bỏ mặc bà ấy. Suy cho cùng anh ở trên người người phụ nữ này cũng nhận được không ít tình thương của người mẹ.
Khi còn nhỏ, quan hệ cha mẹ anh còn khá tốt, khi đó việc làm ăn của Song gia còn chưa thuận lợi, hầu hết đều dựa nhà mẹ đẻ của mẹ anh, cho nên cặp vợ chồng này cũng coi như ân ái được mấy năm. Mà anh lại là kết tinh tình yêu của bọn họ, trong một khoảng thời gian vẫn được rất nhiều người cưng chiều.
Ở trong trí nhớ của anh, khi đó mẹ là một người mẹ dịu dàng, sẽ giống những người mẹ bình thường chăm sóc anh, sẽ ôm anh sẽ hôn anh, sẽ nhìn bài vỡ của anh, sẽ dẫn anh đi công viên,… Tuy cha thường vắng mặt, nhưng tổng thể mà nói, anh vẫn có hạnh phúc thời thơ ấu.
Chỉ là, việc làm ăn của Song gia càng làm càng lớn, người đàn ông đó càng ngày càng ít ở nhà, tình cảm với mẹ càng lúc càng mờ nhạt. Khi đó, anh sợ mẹ khóc nhất. Anh nghĩ hết mọi biện pháp ép người đàn ông đó về nhà, lúc đầu chỉ là khóc nháo, dùng mấy thủ đoạn nhỏ này tìm cha, nhưng những cái này đối với người đàn ông đó mà nói, số lần ngày một nhiều liền không thèm để ý.
Vì thế, anh thậm chí không tiếc tự mình hại mình sinh bệnh, chỉ là đến cuối cùng, lại chỉ là đem người đàn ông này càng đẩy càng xa. Bởi vì người đàn ông này biết hết thảy đều là chủ ý của mẹ anh, ông ta càng thêm chán ghét trở về cái nhà này, thậm chí cảm thấy mẹ con hai người đều bị bệnh tâm thần, không chỉ một lần nổi lên ý niệm ly hôn. Nhưng, mẹ anh vào lúc này, lại cực kỳ có biện pháp, luôn có thể khiến người đàn ông này không thể không lại quay về bên cạnh bà ấy.
Song Thư Vân cũng không biết mẹ đã lén lút làm ra bao nhiêu chuyện, khiến cho người đàn ông này không thể không duy trì quan hệ vợ chồng. Tuy toàn bộ thời gian ông ta đều không trở về nhà. Nhưng mẹ anh mãi mãi là Song phu nhân danh chính ngôn thuận. Mà ông ta ở bên ngoài có vợ bé cùng con cái, cũng rất thức thời, không làm ra mấy chuyện ồn ào gì. Nếu không, xui xẻo chính là bản thân bọn họ.
Bởi vì cha anh thật thật là một người đàn ông nhẫn tâm. Có thể làm như thế với vợ và con trai chính mình, lại có thể đối đãi như thế với tình nhân và con hoang ở bên ngoài. Huống hồ, ông bà nội Song Thư Vân và ông bà ngoại đều còn ở đâu. Có sức ép của ông bà hai bên, người đàn ông này không thể không cùng vợ duy trì quan hệ vợ chồng bên ngoài.
Khi đó, Song Thư Vân hy vọng nhất chính là mẹ có thể cùng người đàn ông này ly hôn, sống cuộc sống của riêng mình. Nhưng bà ấy lại cố chấp, rõ ràng là một người phụ nữ Trung Quốc mới nhận được sự giáo dục hiện đại mà lớn lên, lại cố tình sống như những người phụ nữ cổ đại, dáng vẻ một người vợ lớn. Quả thực là suýt chút nữa làm ông bà ngoại tức chết.
Chỉ là, bọn họ chỉ có một người con gái này, bị cưng chiều đến hư, muốn sửa đã không còn kịp.
Ngoại trừ tiếp tục cưng chiều bà ấy, luôn không thể quản được. Bọn họ cũng hy vọng Song Thư Vân trưởng thành, có năng lực kiềm chế người đàn ông này.
Cho nên, dưới các loại oanh tạc của ông bà ngoại và mẹ, Song Thư Vân rất sớm đã biết, chính mình phải làm bất cứ cách nào, miễn là khiến người đàn ông này quay về với gia đình. Thẳng đến, Chu Thanh Dao trở thành con đường tắt tốt nhất để anh đạt được mục đích của bản thân. Quả nhiên người đàn ông đó bắt đầu thường xuyên trở về nhà.
Cùng lúc đó, cuộc sống của anh cũng bởi vì Chu Thanh Dao mà lâm vào nước sôi lửa bỏng. Ban đầu anh chỉ cho rằng Chu Thanh Dao bất quá là cô gái bị nuông chiều hư, nhìn thấy cái gì đều muốn nắm được trong tay. Đối với bản thân cũng sẽ thích mấy loại váy đẹp, trang sức mới, mê muội một thời gian rồi thôi, sẽ có mục tiêu mới.
Chỗ nào nghĩ đến, Chu Thanh Dao cư nhiên đối với anh thật sự động tâm. Nhưng nói thật, trong lòng anh một chút cũng không thích những cô gái như Chu Thanh Dao.
Bởi vì từ trên người Chu Thanh Dao anh thấy được dấu vết của mẹ anh. Mẹ anh cũng là bị nuông chiều hư, hơn nữa mấy năm nay ông bà ngoại giúp bà ấy thu dọn mớ hỗn độn cũng thu dọn thành quen, thế cho nên mẹ anh căn bản là không nhận thức được sai lầm của bản thân, càng đừng nói là thay đổi. Dù sao ông bà ngoại cũng chỉ có đứa con gái độc nhất này, lại có quan hệ nhân mạch và địa vị xã hội nhất định, không vì bà ấy dùng thì vì ai.
Chu Thanh Dao cũng giống vậy, dù sao cũng có ba mẹ ở phía sau, từ nhỏ đã luôn cho rằng chính mình có khí chất độc nhất vô nhị, càng lớn càng có chủ ý, không phải như lúc còn nhỏ muốn ồn ào là có thể ồn ào, thứ cô ta nhìn trúng, mua về vứt, cũng phải mua. Vì sự yêu thích chỉ cần một cái liếc mắt, dường như cô ta không biết từ quý trọng viết như thế nào. Cho nên, mọi người đều cho rằng tình cảm của cô ta đối với Song Thư Vân đến nhanh đi cũng nhanh.
Ngay từ đầu người Chu gia cũng không để ý việc này, suy cho cùng con gái có tính khí gì, bọn họ vẫn là rõ nhất. Hơn nữa gia thế Song Thư Vân tuy kém một chút, nhưng người nhìn qua cũng coi khá tốt, cùng con gái ở bên nhau, cũng không tính bôi nhọ con bé. Cho nên người Chu gia đầu tiên cảm thấy con gái tìm đàn ông như vậy nói chuyện yêu đương cũng không thành vấn đề, người trẻ tuổi nào thời niên thiếu đều không phải trải qua như vậy. Nói chuyện yêu đương coi là gì.
Nhưng Song gia lại bởi vì có ý đồ, mà yêu cầu Song Thư Vân làm mọi cách lấy lòng Chu Thanh Dao để mang lại lợi ích cho gia đình. Thậm chí vì sợ cô ta sớm đối với con trai mất đi hứng thú, mà nghĩ cách tạo ra nhiều cơ hội khác nhau để hai người ở chung. Chu Thanh Dao cũng khá phối hợp, rất nhanh làm cho người ta có loại cảm giác hai người là một đôi minh chính ngôn thuận, thậm chí mọi người cũng ảo tưởng mà vui vẻ. Đương nhiên, cha mẹ Song Thư Vân cũng ở nhiều nơi khác nhau, biểu đạt sự yêu thích đối với Chu Thanh Dao.
Không thể không nói, mẹ Song Thư Vân và Chu Thanh Dao thật là cùng một loại người. Tiếng nói chung cũng nhiều, hai người rất nhanh gắn bó với nhau như mẹ con ruột thịt. Mà người bị hại lớn nhất, chính là Song Thư Vân anh.
Khi đó, anh ngoại trừ xoa dịu và trốn tránh, cũng không nghĩ ra bất kì biện pháp nào tránh xa sự thâm độc của hai người đó. Hai người đó kết hợp với nhau, không có lúc nào là không xuất hiện trong cuộc sống của anh, làm anh đều sắp hít thở không thông.
Hậu quả những việc đó chính là anh càng ngày càng chán ghét mẹ và Chu Thanh Dao, lại không cách nào thoát khỏi hai người đó. Anh cũng chỉ có điên cuồng học tập và làm thêm, để cho chính mình có được giây phút bình yên. Dù sao chỉ cần rời xa mẹ và Chu Thanh Dao, bảo anh làm gì đều có thể.
Những hành vi đó của anh, ở trong mắt người khác, lại biểu hiện thành anh yêu thích nỗ lực, đang từng bước phấn đấu. Đến nỗi cha anh xưa nay chưa từng để người con trai này vào mắt lại biểu hiện quan tâm, đối với vợ nói: “Thư Vân nỗ lực như vậy, em cũng phải thỉnh thoảng gọi Thanh Dao đến bên nó, cùng làm việc và nghỉ ngơi mới được.” Thật ra, để cho Chu gia biết, con trai của tôi thật sự rất tốt, xứng đôi với con gái của bạn.
Mẹ Song đối với chồng mà nói, từ trước đến nay đối với chuyện này rất coi trọng, huống hồ bởi vì biểu hiện của con trai, chồng đối với chính mình đều có vẻ mặt ôn hoà hơn nhiều, thỉnh thoảng ngủ lại ở nhà, hai người giống như về lại trước kia. Bà ấy làm sao có thể không nghe chồng nói, chỉ hận không thể khiến biểu hiện của con trai có thể càng thêm ưu tú.
Đương nhiên, nếu Chu Thanh Dao thường xuyên ra vào Song gia, cũng là loại chuyện có mặt mũi. Mà những lúc như vậy, chồng còn biết cố ý gấp rút trở về, cùng bà sắm vai một đôi vợ chồng ân ái, đối với Chu Thanh Dao cũng biểu hiện cực kỳ yêu thích.
Cho nên, mẹ Song càng quản chặt Song Thư Vân, mỗi ngày vài cuộc gọi là không thể thiếu, giống người kiểm soát, thời thời khắc khắc muốn nắm được tung tích của con trai, ra lệnh anh phải thế này phải thế kia, sợ anh có chỗ nào làm không tốt, khiến cho Chu Thanh Dao và chồng tức giận.
Dưới tình huống như vậy, Song Thư Vân cảm thấy chính mình đều sắp điên mất rồi.
Thẳng đến khi Lan Ninh xuất hiện, mới ở trong sinh mệnh anh đốt sáng lên một tia ánh sáng. Lan Ninh là cô gái khá kiệm lời nhưng lại rất khéo léo. Lúc làm việc rất nghiêm túc nỗ lực, nhưng nên đấu tranh cũng nhất định không buông bỏ một cách vô ích, cùng mẹ anh và Chu Thanh Dao hoàn toàn khác nhau. Anh thường lén quan sát Lan Ninh, học tập cô làm sao giải quyết một số vấn đề trong công việc, ví dụ như ứng phó với những khách hàng khó tính, ví dụ như ứng phó với cấp trên và đồng nghiệp.
Từ trong hành vi của cô, anh học được rất nhiều, cũng hiểu rõ rất nhiều đạo lý làm người. Mà trong quá trình này, quan hệ của anh và Lan Ninh tự nhiên trở nên thân thiết hơn. Anh cực kỳ hưởng thụ thời gian cùng Lan Ninh ở bên nhau, dù làm bao nhiêu việc đi chăng nữa, cũng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Anh đã giúp đỡ Lan Ninh rất nhiều, khiến Lan Ninh đối với anh có ấn tượng cực kỳ tốt. Theo thời gian trôi qua hai người tự nhiên gắn kết tình cảm.
Nhưng lúc này anh, đã mơ hồ hiểu rõ, cha mẹ đối với chính mình chỉ có lợi dụng, cũng không có bao nhiêu tình cảm gia đình, tình yêu của Chu Thanh Dao cũng là thiên hạ kịch độc. Chỉ có Lan Ninh mới cứu rỗi anh, mới có thể mang cho anh vui sướng.
Nhưng anh lại không cách nào đi đấu tranh, bởi cánh của anh còn chưa đủ cứng, không cách nào thoát khỏi bọn họ. Cho nên, anh tìm mọi cách muốn để bản thân trưởng thành hơn, bắt đầu rất nỗ lực làm việc, kiếm thêm người, điều hành một ít lực lượng cho riêng mình, vì tương lai với Lan Ninh, anh đã chuẩn bị rất nhiều.
Cho nên, anh lúc đầu cùng Lan Ninh kết giao, liền nói: “Anh tạm thời không muốn quan hệ của chúng ta bị bất kì người nào biết được.”
Lan Ninh có chút khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Hẳn là rất mạnh, bất quá tình hình cụ thể tôi cũng không hiểu, suy cho cùng tôi cũng không phải nhân viên chuyên nghiệp.” Song Thư Vân đáp.
“Anh có từng nghĩ qua, đem cô ấy đào đến công ty chúng ta, công ty chúng ta không phải đang yêu cầu người như vậy sao?” La Tăng Bình nói.
“Không thể. Cô ấy sao có thể đến công ty chúng ta.” Song Thư Vân cười khổ nói.
“Tại sao? Lấy năng lực làm việc của cô ấy, đến công ty chúng ta cũng có thể chiếm cứ một vị trí. Công ty chúng ta so với công ty bọn họ khá hơn mà, hơn nữa tiền đồ cũng tốt hơn.” La Tăng Bình lại nói.
“Nếu công ty này không phải của tôi, cô ấy chắc chắn sẽ động tâm. Nhưng điều tồi tệ là cô ấy hiện tại không muốn cùng tôi dính líu quá nhiều.” Song Thư Vân buồn rầu nói.
La Tăng Bình sửng sốt một lúc lâu, mới biết được bản thân anh họ căn bản là không có yên tâm Lan Ninh, không khỏi vừa buồn cười vừa kinh ngạc, hỏi: “Hai người không phải sống chung sao? Đều đã gần gũi như vậy, còn gọi cái gì mà không muốn dính líu quá nhiều? Còn có quan hệ nào gần gũi hơn việc hai người cùng ngủ trên một cái giường?”
“Hừ, cậu cùng biết bao nhiêu người ngủ trên một cái giường, chẳng lẽ cậu cùng mấy người đó đều rất gần gũi sao?” Song Thư Vân cười lạnh nói.
La Tăng Bình bị anh nói những lời này làm cho nghẹn họng, thực sự dở khóc dở cười, nói: “Em đó là gặp dịp thì chơi, bạn tình, mà anh là dùng tâm. Hai chúng mình có thể đánh đồng sao? Em không có cùng ai gần gũi qua.”
“Ha ha, bạn tình, cậu cẩn thận thận hư. Tôi xem nếu cậu cứ tiếp tục, sớm muộn có một ngày bị một vố đau.” Song Thư Vân nhân cơ hội dạy dỗ anh ta.
“Được, được, em nói anh họ, anh đừng giống như mấy lão già cổ hủ, cho rằng quan hệ nam nữ thuần túy đều là đơn thuần một chọi một, thời buổi này đừng nói giống như em loại chuyên tìm kiếm niềm vui. Chính là quan hệ vợ chồng đứng đắn, lại có bao nhiêu người có thể vui vẻ đến bạc đầu, ân ái đến cùng đâu. Anh trước tiên vẫn nên để tâm đến Lan Ninh của anh đi rồi nói tiếp.” La Tăng Bình nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.
Tuy anh ta còn vô cùng muốn biết Lan Ninh rốt cuộc ở phương diên kia có chỗ nào không hài lòng Song Thư Vân, ngay cả Song Thư Vân tuy lừa gạt được người quay về nhà, lại còn lo được lo mất nghiêm trọng như vậy. Hoàn toàn không giống dáng vẻ anh ở trên thương trường bình tĩnh quyết đoán.
Song Thư Vân đem điện thoại ném lên trên bàn, suy nghĩ rất lâu, trong đầu lại là một mớ hỗn độn. Thật sự như lời La Tăng Bình nói, một khi gặp chuyện liên quan Lan Ninh, lý trí của anh liền không còn nữa. Anh căn bản không biết phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng đi vào trong tim Lan Ninh, Lan Ninh thẳng thắng của trước kia đã thay đổi rất nhiều, thay đổi thành có chuyện gì điều giữ trong lòng, cũng có thể che giấu sự bất mãn trong lòng mình. Anh biết đây đều là xã hội tôi luyện cho cô, cũng không ai có thể mãi mãi duy trì nhất thành bất biến*.
*Nhất thành bất biến (一成不变): đã hình thành thì không thay đổi.
Đặc biệt là Lan Ninh loại người hết thảy mọi chuyện đều dựa vào bản thân, sự thay đổi của cô đều là vì sinh tồn tốt hơn. Nghĩ đến đây, trái tim anh liền bắt đầu đau. Lan Ninh đã từng là người lạc quan hướng về phía trước, nhìn thấy cô liền cảm thấy mọi thứ đều không phải vấn đề.
Khi đó, anh đang đau đầu với sự dây dưa của Chu Thanh Dao, và sự lợi dụng của mẹ. Nhưng, năm đó anh còn rất non, còn không biết làm sao để đối phó với cha mẹ, Chu Thanh Dao và Chu gia. Mọi người đều cảm thấy anh nên cùng Chu Thanh Dao ở bên nhau, thậm chí còn cảm thấy anh hẳn nên là cảm thấy may mắn. Suy cho cùng Chu Thanh Dao cũng là một đại mỹ nhân, lại toàn tâm toàn ý dính vào anh, Chu gia so với Song gia không chỉ cao hơn một bậc.
Nhưng, anh lại cực kỳ rõ, ngay từ đầu anh tiếp cận Chu Thanh Dao cũng không phải bởi vì thích cô ta, mà chỉ là thuận thế mượn lực, để đạt được mục đích trục lợi cho bản thân anh mà thôi. Đúng vậy, anh thành công, bởi vì anh đã tiếp cận được Chu Thanh Dao.
Địa vị của mẹ con bọn họ ở trong mắt người đàn ông đó lập tức có trọng lượng. Cha quanh năm không về nhà, cư nhiên bắt đầu thường xuyên ngủ lại ở nhà, mà mỗi lúc như vậy, mẹ liền sẽ vui sướng giống thiếu nữ tư xuân. Nhìn dáng vẻ mẹ nét mặt toả sáng, anh không thể không làm trái lương tâm một lần ở trước mặt người đàn ông đó biểu hiện mình và Chu Thanh Dao gần gũi như thế nào. Làm người đàn ông này thu liễm hành vi ở bên ngoài.
Anh biết, trái tim mẹ tất cả đều đặt trên người người đàn ông này, nhưng anh đồng thời cũng biết, người đàn ông này một chút cũng không thích mẹ. Ông ta ở bên ngoài không chỉ có vợ bé, còn có con cái. Chỉ là ngại với bà nội, ngại với nhà mẹ đẻ của mẹ có chút quyền thế kia, mà không có trực tiếp đề nghị ly hôn.
Thật ra trong lòng mọi người biết rõ ràng, nhưng mẹ lại một chút cũng không thèm để ý những chuyện ở bên ngoài của người đàn ông này, bà ấy chỉ cần người đàn ông này quay về, cùng bà ấy vẫn là một cặp vợ chồng, bà ấy liền thỏa mãn. Thậm chí không tiếc bán đứng cha và con trai chính mình. Đối với bà ấy, gia thế và con trai đều là công cụ và quân cờ để bà ấy tranh sủng.
Mỗi khi chuyện ở bên ngoài của người đàn ông đó truyền đến tai bà ấy, bà ấy sẽ phát điên mắng chửi Song Thư Vân trong phòng nghỉ, buộc anh phải đi lấy lòng người đàn ông đó, làm cho người đàn ông đó quay về nhà.
Song Thư Vân có đôi khi đều cảm thấy, đầu óc mẹ có phải bị hư rồi hay không.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy bà ấy bởi vì người đàn ông đó mà khóc nháo rồi lại cười vui vẻ, anh lại không đành lòng bỏ mặc bà ấy. Suy cho cùng anh ở trên người người phụ nữ này cũng nhận được không ít tình thương của người mẹ.
Khi còn nhỏ, quan hệ cha mẹ anh còn khá tốt, khi đó việc làm ăn của Song gia còn chưa thuận lợi, hầu hết đều dựa nhà mẹ đẻ của mẹ anh, cho nên cặp vợ chồng này cũng coi như ân ái được mấy năm. Mà anh lại là kết tinh tình yêu của bọn họ, trong một khoảng thời gian vẫn được rất nhiều người cưng chiều.
Ở trong trí nhớ của anh, khi đó mẹ là một người mẹ dịu dàng, sẽ giống những người mẹ bình thường chăm sóc anh, sẽ ôm anh sẽ hôn anh, sẽ nhìn bài vỡ của anh, sẽ dẫn anh đi công viên,… Tuy cha thường vắng mặt, nhưng tổng thể mà nói, anh vẫn có hạnh phúc thời thơ ấu.
Chỉ là, việc làm ăn của Song gia càng làm càng lớn, người đàn ông đó càng ngày càng ít ở nhà, tình cảm với mẹ càng lúc càng mờ nhạt. Khi đó, anh sợ mẹ khóc nhất. Anh nghĩ hết mọi biện pháp ép người đàn ông đó về nhà, lúc đầu chỉ là khóc nháo, dùng mấy thủ đoạn nhỏ này tìm cha, nhưng những cái này đối với người đàn ông đó mà nói, số lần ngày một nhiều liền không thèm để ý.
Vì thế, anh thậm chí không tiếc tự mình hại mình sinh bệnh, chỉ là đến cuối cùng, lại chỉ là đem người đàn ông này càng đẩy càng xa. Bởi vì người đàn ông này biết hết thảy đều là chủ ý của mẹ anh, ông ta càng thêm chán ghét trở về cái nhà này, thậm chí cảm thấy mẹ con hai người đều bị bệnh tâm thần, không chỉ một lần nổi lên ý niệm ly hôn. Nhưng, mẹ anh vào lúc này, lại cực kỳ có biện pháp, luôn có thể khiến người đàn ông này không thể không lại quay về bên cạnh bà ấy.
Song Thư Vân cũng không biết mẹ đã lén lút làm ra bao nhiêu chuyện, khiến cho người đàn ông này không thể không duy trì quan hệ vợ chồng. Tuy toàn bộ thời gian ông ta đều không trở về nhà. Nhưng mẹ anh mãi mãi là Song phu nhân danh chính ngôn thuận. Mà ông ta ở bên ngoài có vợ bé cùng con cái, cũng rất thức thời, không làm ra mấy chuyện ồn ào gì. Nếu không, xui xẻo chính là bản thân bọn họ.
Bởi vì cha anh thật thật là một người đàn ông nhẫn tâm. Có thể làm như thế với vợ và con trai chính mình, lại có thể đối đãi như thế với tình nhân và con hoang ở bên ngoài. Huống hồ, ông bà nội Song Thư Vân và ông bà ngoại đều còn ở đâu. Có sức ép của ông bà hai bên, người đàn ông này không thể không cùng vợ duy trì quan hệ vợ chồng bên ngoài.
Khi đó, Song Thư Vân hy vọng nhất chính là mẹ có thể cùng người đàn ông này ly hôn, sống cuộc sống của riêng mình. Nhưng bà ấy lại cố chấp, rõ ràng là một người phụ nữ Trung Quốc mới nhận được sự giáo dục hiện đại mà lớn lên, lại cố tình sống như những người phụ nữ cổ đại, dáng vẻ một người vợ lớn. Quả thực là suýt chút nữa làm ông bà ngoại tức chết.
Chỉ là, bọn họ chỉ có một người con gái này, bị cưng chiều đến hư, muốn sửa đã không còn kịp.
Ngoại trừ tiếp tục cưng chiều bà ấy, luôn không thể quản được. Bọn họ cũng hy vọng Song Thư Vân trưởng thành, có năng lực kiềm chế người đàn ông này.
Cho nên, dưới các loại oanh tạc của ông bà ngoại và mẹ, Song Thư Vân rất sớm đã biết, chính mình phải làm bất cứ cách nào, miễn là khiến người đàn ông này quay về với gia đình. Thẳng đến, Chu Thanh Dao trở thành con đường tắt tốt nhất để anh đạt được mục đích của bản thân. Quả nhiên người đàn ông đó bắt đầu thường xuyên trở về nhà.
Cùng lúc đó, cuộc sống của anh cũng bởi vì Chu Thanh Dao mà lâm vào nước sôi lửa bỏng. Ban đầu anh chỉ cho rằng Chu Thanh Dao bất quá là cô gái bị nuông chiều hư, nhìn thấy cái gì đều muốn nắm được trong tay. Đối với bản thân cũng sẽ thích mấy loại váy đẹp, trang sức mới, mê muội một thời gian rồi thôi, sẽ có mục tiêu mới.
Chỗ nào nghĩ đến, Chu Thanh Dao cư nhiên đối với anh thật sự động tâm. Nhưng nói thật, trong lòng anh một chút cũng không thích những cô gái như Chu Thanh Dao.
Bởi vì từ trên người Chu Thanh Dao anh thấy được dấu vết của mẹ anh. Mẹ anh cũng là bị nuông chiều hư, hơn nữa mấy năm nay ông bà ngoại giúp bà ấy thu dọn mớ hỗn độn cũng thu dọn thành quen, thế cho nên mẹ anh căn bản là không nhận thức được sai lầm của bản thân, càng đừng nói là thay đổi. Dù sao ông bà ngoại cũng chỉ có đứa con gái độc nhất này, lại có quan hệ nhân mạch và địa vị xã hội nhất định, không vì bà ấy dùng thì vì ai.
Chu Thanh Dao cũng giống vậy, dù sao cũng có ba mẹ ở phía sau, từ nhỏ đã luôn cho rằng chính mình có khí chất độc nhất vô nhị, càng lớn càng có chủ ý, không phải như lúc còn nhỏ muốn ồn ào là có thể ồn ào, thứ cô ta nhìn trúng, mua về vứt, cũng phải mua. Vì sự yêu thích chỉ cần một cái liếc mắt, dường như cô ta không biết từ quý trọng viết như thế nào. Cho nên, mọi người đều cho rằng tình cảm của cô ta đối với Song Thư Vân đến nhanh đi cũng nhanh.
Ngay từ đầu người Chu gia cũng không để ý việc này, suy cho cùng con gái có tính khí gì, bọn họ vẫn là rõ nhất. Hơn nữa gia thế Song Thư Vân tuy kém một chút, nhưng người nhìn qua cũng coi khá tốt, cùng con gái ở bên nhau, cũng không tính bôi nhọ con bé. Cho nên người Chu gia đầu tiên cảm thấy con gái tìm đàn ông như vậy nói chuyện yêu đương cũng không thành vấn đề, người trẻ tuổi nào thời niên thiếu đều không phải trải qua như vậy. Nói chuyện yêu đương coi là gì.
Nhưng Song gia lại bởi vì có ý đồ, mà yêu cầu Song Thư Vân làm mọi cách lấy lòng Chu Thanh Dao để mang lại lợi ích cho gia đình. Thậm chí vì sợ cô ta sớm đối với con trai mất đi hứng thú, mà nghĩ cách tạo ra nhiều cơ hội khác nhau để hai người ở chung. Chu Thanh Dao cũng khá phối hợp, rất nhanh làm cho người ta có loại cảm giác hai người là một đôi minh chính ngôn thuận, thậm chí mọi người cũng ảo tưởng mà vui vẻ. Đương nhiên, cha mẹ Song Thư Vân cũng ở nhiều nơi khác nhau, biểu đạt sự yêu thích đối với Chu Thanh Dao.
Không thể không nói, mẹ Song Thư Vân và Chu Thanh Dao thật là cùng một loại người. Tiếng nói chung cũng nhiều, hai người rất nhanh gắn bó với nhau như mẹ con ruột thịt. Mà người bị hại lớn nhất, chính là Song Thư Vân anh.
Khi đó, anh ngoại trừ xoa dịu và trốn tránh, cũng không nghĩ ra bất kì biện pháp nào tránh xa sự thâm độc của hai người đó. Hai người đó kết hợp với nhau, không có lúc nào là không xuất hiện trong cuộc sống của anh, làm anh đều sắp hít thở không thông.
Hậu quả những việc đó chính là anh càng ngày càng chán ghét mẹ và Chu Thanh Dao, lại không cách nào thoát khỏi hai người đó. Anh cũng chỉ có điên cuồng học tập và làm thêm, để cho chính mình có được giây phút bình yên. Dù sao chỉ cần rời xa mẹ và Chu Thanh Dao, bảo anh làm gì đều có thể.
Những hành vi đó của anh, ở trong mắt người khác, lại biểu hiện thành anh yêu thích nỗ lực, đang từng bước phấn đấu. Đến nỗi cha anh xưa nay chưa từng để người con trai này vào mắt lại biểu hiện quan tâm, đối với vợ nói: “Thư Vân nỗ lực như vậy, em cũng phải thỉnh thoảng gọi Thanh Dao đến bên nó, cùng làm việc và nghỉ ngơi mới được.” Thật ra, để cho Chu gia biết, con trai của tôi thật sự rất tốt, xứng đôi với con gái của bạn.
Mẹ Song đối với chồng mà nói, từ trước đến nay đối với chuyện này rất coi trọng, huống hồ bởi vì biểu hiện của con trai, chồng đối với chính mình đều có vẻ mặt ôn hoà hơn nhiều, thỉnh thoảng ngủ lại ở nhà, hai người giống như về lại trước kia. Bà ấy làm sao có thể không nghe chồng nói, chỉ hận không thể khiến biểu hiện của con trai có thể càng thêm ưu tú.
Đương nhiên, nếu Chu Thanh Dao thường xuyên ra vào Song gia, cũng là loại chuyện có mặt mũi. Mà những lúc như vậy, chồng còn biết cố ý gấp rút trở về, cùng bà sắm vai một đôi vợ chồng ân ái, đối với Chu Thanh Dao cũng biểu hiện cực kỳ yêu thích.
Cho nên, mẹ Song càng quản chặt Song Thư Vân, mỗi ngày vài cuộc gọi là không thể thiếu, giống người kiểm soát, thời thời khắc khắc muốn nắm được tung tích của con trai, ra lệnh anh phải thế này phải thế kia, sợ anh có chỗ nào làm không tốt, khiến cho Chu Thanh Dao và chồng tức giận.
Dưới tình huống như vậy, Song Thư Vân cảm thấy chính mình đều sắp điên mất rồi.
Thẳng đến khi Lan Ninh xuất hiện, mới ở trong sinh mệnh anh đốt sáng lên một tia ánh sáng. Lan Ninh là cô gái khá kiệm lời nhưng lại rất khéo léo. Lúc làm việc rất nghiêm túc nỗ lực, nhưng nên đấu tranh cũng nhất định không buông bỏ một cách vô ích, cùng mẹ anh và Chu Thanh Dao hoàn toàn khác nhau. Anh thường lén quan sát Lan Ninh, học tập cô làm sao giải quyết một số vấn đề trong công việc, ví dụ như ứng phó với những khách hàng khó tính, ví dụ như ứng phó với cấp trên và đồng nghiệp.
Từ trong hành vi của cô, anh học được rất nhiều, cũng hiểu rõ rất nhiều đạo lý làm người. Mà trong quá trình này, quan hệ của anh và Lan Ninh tự nhiên trở nên thân thiết hơn. Anh cực kỳ hưởng thụ thời gian cùng Lan Ninh ở bên nhau, dù làm bao nhiêu việc đi chăng nữa, cũng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc. Anh đã giúp đỡ Lan Ninh rất nhiều, khiến Lan Ninh đối với anh có ấn tượng cực kỳ tốt. Theo thời gian trôi qua hai người tự nhiên gắn kết tình cảm.
Nhưng lúc này anh, đã mơ hồ hiểu rõ, cha mẹ đối với chính mình chỉ có lợi dụng, cũng không có bao nhiêu tình cảm gia đình, tình yêu của Chu Thanh Dao cũng là thiên hạ kịch độc. Chỉ có Lan Ninh mới cứu rỗi anh, mới có thể mang cho anh vui sướng.
Nhưng anh lại không cách nào đi đấu tranh, bởi cánh của anh còn chưa đủ cứng, không cách nào thoát khỏi bọn họ. Cho nên, anh tìm mọi cách muốn để bản thân trưởng thành hơn, bắt đầu rất nỗ lực làm việc, kiếm thêm người, điều hành một ít lực lượng cho riêng mình, vì tương lai với Lan Ninh, anh đã chuẩn bị rất nhiều.
Cho nên, anh lúc đầu cùng Lan Ninh kết giao, liền nói: “Anh tạm thời không muốn quan hệ của chúng ta bị bất kì người nào biết được.”
Lan Ninh có chút khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Bình luận facebook