• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Một Đêm Bảy Năm (1 Viewer)

  • Một Đêm Bảy Năm - Chương 20

Cũng chỉ có hai người bọn họ còn ở trước mặt anh nhắc tới Lan Ninh, người khác đối với Lan Ninh cái tên này đều rất mù mờ, thậm chí ước rằng Lan Ninh không tồn tại.


“Cơ hội gì? Làm sao động thủ?” Song Thư Vân cuối cùng có chút cảm giác. Bởi vì anh không có lúc nào là không muốn thoát khỏi cuộc sống trước mắt.


Thấy anh cuối cùng nói chuyện, hai người vui vẻ, Lý Huy nói: “Trước tiên là phải quan tâm Chu Thanh Dao.”


Mọi người đều biết người phụ nữ này có bao nhiêu đáng sợ, Song Thư Vân nếu không thể thoát khỏi cô ta, thì không được dính dáng gì đến người phụ nữ khác, nếu không lại là một trận tinh phong huyết vũ (đẫm máu tanh nồng).


“Làm sao? Đó không phải là người bình thường.” Song Thư Vân cười lạnh nói.


“Xoa dịu. Làm cô ta thả lỏng cảnh giác, cậu liền chạy, chạy đi thật xa, không bao giờ trở lại.” Trương Siêu đáp.


“Nói nhãm, chạy đi nơi nào, chẳng lẽ muốn học giống người xưa mai danh ẩn tích?” Lý Huy vội vàng phản đối.


Xã hội hiện đại, làm sao có thể quét sạch mọi tin tức nếu như rời đi, nếu không chờ đến khi Song Thư Vân và Lan Ninh ở bên nhau, Chu Thanh Dao lại tìm tới cửa, là phiền toái lớn. Hơn nữa bộ dạng hiện tại của Song Thư Vân, cái gì cũng không có, lấy cái gì chạy, khi cuộc sống là ti vi, người không cần ăn uống tiêu tiểu sao?


“Bất quá Trương Siêu cũng có vài câu nói thật ra rất có đạo lý. Cậu trước giả bộ cùng Chu Thanh Dao có quan hệ tốt, như vậy mặc kệ là Chu gia hay cha mẹ cậu, đều sẽ từ từ nới lỏng sự kiểm soát của họ đối với cậu.” Lý Huy lại nói.


Song Thư Vân đã là người trưởng thành, chỉ cần bản thân có thể đi ra ngoài, sẽ không sợ cha mẹ giở trò quỷ gì đó. Cũng chỉ có đi ra ngoài, anh mới có thể thoát khỏi sự trói buộc này.


“Chính là. Cậu trước tiên phải làm cho chính mình lớn mạnh lên, ít nhất cậu phải tham gia quản lý công ty của Chu gia hoặc là công ty của gia đình cậu, trước tiên phải nắm giữ huyết mạch kinh tế, sau đó thương lượng điều kiện. Lấy trí tuệ và năng lực của cậu, nhiều nhất ba năm, cậu có thể ở trong hai công ty có một chỗ đứng. Lúc đó, cậu có thể làm bất cứ chuyện gì.” Trương Siêu càng nói càng cảm thấy tính khả thi cao. Cậu đó, chỉ có chính mình lớn mạnh rồi, mới có thể đi làm rất nhiều chuyện mà trước kia không có cách nào làm được.


Song Thư Vân lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, anh muốn trở nên lớn mạnh, vì điều đó, không tiếc dùng hết mọi biện pháp, anh bắt đầu biểu hiện mình cuối cùng cũng có thể tiếp nhận Chu Thanh Dao. Làm mọi người đối với anh càng ngày càng yên tâm, thứ anh chạm đến càng ngày càng nhiều, mất thời gian ba năm, anh cuối cùng cũng có một chút nền tảng. Sau đó, anh lại tìm cơ hội đoạn tuyệt với Chu Thanh Dao, anh không chỉ thiết kế Chu Thanh Dao, mà còn lấy được một khoản lớn tài sản.


Sau đó, anh lại liên hợp với mẹ anh, hạ bệ người đàn ông đó, cuối cùng mọi thứ của Song gia đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Sau đó, anh một đồng cũng không cho tình nhân và con cái ở bên ngoài của người đàn ông đó, dù sao có mẹ anh ở đây, những người này một chút chỗ tốt cũng không có thể với tới. Mà lại bởi vì người đàn ông đó cũng chưa chết, chỉ nửa chết nửa sống, những người đó ngay cả thưa kiện cũng không có cách nào. Vì mạng sống, đành phải rời khỏi đây xa thật xa, bởi vì chịu không nổi sự trả thù điên cuồng của mẹ anh.


Dù sao người đàn ông này nửa chết nửa sống rồi, mọi thứ của ông ta tự nhiên đều bị con trai và vợ kế thừa. Song Thư Vân không cần tiền của người đàn ông đó, toàn bộ cho mẹ anh. Đương nhiên, mẹ anh cũng không thèm để ý anh như thế nào, bà ấy chỉ để ý hiện tại người đàn ông này mãi mãi thuộc về một mình bà ấy. Bà ấy muốn như thế nào liền như thế nấy. Bà ấy rất vui sướng. Đến nỗi con trai muốn thế nào, cứ tùy ý. Bà ấy cả đời này, trong mắt chỉ có tên cặn bã ấy.


Lúc này, mọi người mới biết, Song Thư Vân có bao nhiêu điên đoán có bao nhiêu tàn nhẫn. Nguyên khí gia tộc họ Chu bị tổn hại nghiêm trọng, Chu Thanh Dao lại thật đáng khinh, cũng trở thành thân tàn ma dại, gia tộc không có cách nào có thể tạo dựng được chỗ đứng ở đây, càng không có cơ hội tìm Song Thư Vân gây phiền toái.


Nói đến sự điên cuồng và tàn nhẫn của Song Thư Vân, hơn phân nửa xuất phát từ người mẹ này.


Chỉ là, chờ đến Song Thư Vân làm tốt những việc này. Anh nơi nào còn tìm được Lan Ninh. Cho nên, anh liều mạng làm việc, nỗ lực làm bản thân trở nên càng lớn mạnh hơn, anh tin cuối cùng có một ngày Lan Ninh sẽ nhìn thấy anh, nói không chừng sẽ quay trở về.


Một năm lại một năm nữa trôi qua. Anh đã coi công việc trở thành thói quen, coi chờ đợi trở thành một loại quán tính, ở trong sinh mệnh của anh ngoại trừ công việc và chờ đợi, anh không biết còn có gì nữa. Anh muốn đi tìm, lại phát hiện bản thân ngay cả một chút tin tức về Lan Ninh cũng không có. Cô gái đã từng ở bên anh, cho anh biết bao tháng ngày hạnh phúc, lại giống như một cơn gió biến mất bật vô âm tín.


Cho đến cơ hội tình cờ đó, cô lại đâm đầu vào. Lần này, anh làm sao có thể lại buông tay đây.
Lan Ninh mấy ngày này bận muốn điên luôn, sản phẩm mới quả nhiên khó ơi là khó, làm cho cô có đôi khi còn nhịn không được đối với Song Thư Vân kêu khổ: “Ai ya, rắc rối chết đi được. Ngày mai lại phải đi nhà máy công tác.”


“Chuyện gì vậy? Không đi không được sao?” Song Thư Vân vội vàng hỏi. Anh không hy vọng Lan Ninh đi công tác, anh ước gì hai người mỗi ngày ở bên nhau. Hơn nữa, tháng trước Lan Ninh cũng đi công tác một chuyến, trở về người đều mệt đến nỗi ốm đi một vòng.


“Sản phẩm này do em phụ trách, em không đi sao có thể được? Đây chính là đợt sản xuất thí nghiệm đầu tiên, em chỉ hy vọng có thể thuận lợi.” Lan Ninh cười khổ nói. Một trường hợp lúc trước, việc sản xuất thí nghiệm đầu tiên không quá thuận lợi, làm cho cô phải ở lại nhà máy một tuần liền, vấn đề mới coi như là đã được giải quyết. Nếu sản phẩm mới này cũng như vậy, mọi người liền không cần phải sống.


“Anh nói công ty chúng emh sao đem chuyện này đều đè nặng trên đầu em vậy, những người khác không thể dùng được sao?” Song Thư Vân bất mãn nói.


“Cái gì. Đây là sản phẩm em phụ trách, không đè nặng trên đầu em, còn muốn đè nặng ở trên đầu ai. Bất quá tiền thưởng cuối năm nay phỏng chừng không thấp.” Lan Ninh cười nói


Bận rộn như vậy cũng là có hồi báo, nếu không cô cũng sẽ không liều mạng như vậy. Đương nhiên cũng phải nói lại, đúng là bởi vì cô làm việc chăm chỉ, ông chủ mới có thể đem dự án quan trọng đều ném cho cô.


“Em có nghĩ tới hay không, cứ thế mãi này, sức khỏe của em sẽ chịu không nổi.” Song Thư Vân lại nói.


Anh rất muốn nói em không nghĩ tới đổi công việc sao? Đổi một công việc nhẹ nhàng một chút, dù sao hiện tại cũng không cần em bôn ba kiếm tiền nuôi gia đình. Hơn nữa thật sự kết hôn, rồi sẽ có con cái, trong nhà em dù sao cũng phải lo lắng nhiều chuyện. Chính là anh không dám nói, sợ chọc Lan Ninh không thoải mái.


“Em còn trẻ mà, dù sao cũng phải đến 40 tuổi mới không cần phải liều mạng ở tuyến đầu như thế này nữa.” Lan Ninh cười nói. Cô ở tuổi này đúng là đang chạy đua với thời gian, không dụng tâm chẳng lẽ đến già rồi lại đi liều mạng sao? Vậy cũng phải xem còn có người nòa chịu nhận hay không.


Thời buổi này, lại có mấy người công việc nhẹ nhàng nhàn rỗi, ngồi chơi chơi liền có thể nhận được một khoảng tiền lương cao. Áp lực cuộc sống của mọi người đều rất lớn. Nếu không, những người phụ nữ bụng đã lớn như vậy, còn không phải giống như mọi người cùng nhau chen chúc trên tàu điện ngầm, sao không quay về nhà mà nghỉ ngơi? Nói trắng ra, chỉ có cố gắng làm việc, mọi người mới có thể tiếp tục sinh tồn. Lại có mấy người có thể làm được chuyện không làm mà muốn hưởng đâu.


“40 tuổi?” Song Thư Vân sợ hãi kêu lên. Nói như vậy cô còn phải nỗ lực phấn đấu mười năm nữa, vậy còn thời gian đâu mà cùng anh tình chàng ý thiếp.


“40 tuổi thì sao? Cấp trên của em còn hơn 40 tuổi, lúc có việc, còn không phải cùng em giống nhau sao, chạy tiên phong trước nhất.


Ngày ngày tăng ca, ông ấy cũng tăng ca nhiều lắm.” Lan Ninh không cho là đúng nói.


Song Thư Vân không biết nên nói với cô cái gì mới tốt, nhưng anh cũng biết Lan Ninh rất thích công việc này, cô là người phụ nữ sự nghiệp, không có khả năng làm phụ nữ gia đình.


“Anh dường như đối với phụ nữ có kỳ thị.” Lan Ninh lại không buông tha anh.


“Không phải, anh chỉ là hy vọng em thoải mái một chút. Con gái á, lúc thích hợp cũng nên dựa dẫm vào một người đàn ông. Nếu không em cái gì cũng đều lo lắng, còn muốn đàn ông làm gì?” Song Thư Vân nói.


Lan Ninh ngờ vực nhìn vào mắt anh, rồi lại nói: “Ầy, nếu đàn ông đều nghĩ giống như anh thì tốt quá rồi.”


“Tại sao? Chẳng lẽ đàn ông khác còn trông cậy vào phụ nữ vừa chu cấp tiền nuôi gia đình, vừa sinh con dưỡng cái, lại vừa ôm đồm việc nhà, tốt nhất còn đem đàn ông hầu hạ giống như hoàng đế?” Song Thư Vân nói giỡn.


“Còn đừng nói, thật sự có đàn ông như vậy nha. Nhưng hầu hết đàn ông, đều chỉ biết yêu cầu vợ đảm nhận một hoặc hai việc trong số đó. Đặc biệt là việc nhà và con cái, hầu hết đàn ông đều cho rằng đó là chuyện của phụ nữ. Đàn ông có thể làm việc nhà lại chăm sóc con cái ít lại càng ít.” Lan Ninh cười nói.


Đây là ngày thường nghe thấy các nữ đồng nghiệp nói, đặc biệt là Khương San San còn nói qua, cha mẹ chồng của cô ấy cho rằng tất cả việc nhà đều là của phụ nữ, đàn ông ở nhà chính là khoanh chân bắt chéo nằm trên sô pha xem TV. Hơn nữa phụ nữ còn nên chăm sóc con cái, có công việc, không thể dựa vào đàn ông nuôi.


Cho nên, Khương San San đã từng nói qua: “Không có cách nào cùng bọn họ nói chuyện.” Mỗi người đều có sự lựa chọn, lại có mấy người có thể cùng nhau cân bằng giữa công việc và cuộc sống, còn làm được rất tốt. Cho nên, đều là cố được đầu này, thì không cố được đầu kia. Phụ nữ không phải siêu nhân, này cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến rất nhiều người phụ nữ chức nghiệp không thể không quay về gia đình sinh con dưỡng cái.


Nhưng không ngờ phụ nữ gia đình không có địa vị nhất, đàn ông cảm thấy chính mình mỗi ngày mệt chết mệt sống ở bên ngoài dốc sức làm việc, phụ nữ cũng nên đem chuyện trong nhà chăm lo quán xuyến cho tốt, hơn nữa ngay khi anh ta vừa về đến nhà, liền có những bữa ăn ngon, nhà cửa ngăn nắp sạch sẽ, con cái cũng không ồn ào. Nhưng khi một người phụ nữ tìm anh ta đòi tiền, còn cảm thấy người phụ nữ này tiêu sài quá nhiều. Động không động liền nói, cô ở nhà không kiếm tiền lo tận hưởng sự nhàn nhã, còn tiêu sài lung tung, đúng không?


Điều này còn tốt, thậm chí còn có cảm giác quá đáng hơn rằng chính mình đang bao nuôi phụ nữ, giống đại gia ngay cả chai nước tương đã đổ đều không chống đỡ nổi, còn muốn trách phụ nữ đem chuyện trong nhà không xử lý tốt, con cái có việc gì tất cả đều là bạn sai, còn ghét bỏ phụ nữ là bà thím già, lại bên ngoài làm ba làm bốn, thậm chí là bạo lực gia đình.


Cho nên, Lan Ninh đã sớm hiểu rõ, dựa vào đó đều không bằng dựa vào chính mình. Cho nên công việc là quan trọng hàng đầu, ít nhất hiện tại mà nói công việc là yếu tố hàng đầu.


“Nhưng anh vừa có thể làm việc nhà, vừa có thể chăm sóc con cái, chỉ cần em có thể sinh, hai người ba người cũng đều không cần em chăm sóc. Việc nhà con cái anh bao hết.” Song Thư Vân vội vàng nói.


Lan Ninh nhìn anh mắt trợn trắng, tức cười, nói: “Thôi đừng mạnh miệng nữa, còn hai ba đứa con. Thời buổi này, nhà nào mà đông con như vậy. Có thể sinh một đứa đã không dễ dàng. Nuôi một đứa con cũng không dễ dàng đâu.”


“Đó là người ta điều kiện kém, điều kiện tốt, còn không phải muốn sinh mấy đứa liền sinh mấy đứa à. Em xem những người nhà giàu đó, minh tinh, lại có mấy ai chỉ sinh một đứa con, sinh hai đứa chiếm đa số, sinh ba đứa cũng đâu có ít. Thậm chí bốn đứa đều có mà.” Song Thư Vân nói.


Lan Ninh nghĩ nghĩ, cũng không thể không thừa nhận anh nói có đạo lý. Ở nước ta, có một hiện tượng rất kì lạ có liên quan đến chuyện sinh con, nghèo có tiền, đều là tùy tiện sinh, thích sinh mấy đứa sinh mấy đứa, đương nhiên hầu hết đều là người muốn sinh con trai, mà chính là giống Lan Ninh loại tầng lớp công sở cái gọi là thu nhập này, đều là người sinh một đứa đều kêu nuôi không nổi, chỉ hận không thể không sinh.


Cho nên, tiền thật đúng là kiểu mẫu của việc sinh con.


Bất quá, sinh con tạm thời còn chưa được xâm nhập vào cuộc sống của Lan Ninh, tự nhiên cũng không muốn cùng Song Thư Vân thảo luận chủ đề này.


Cô dứt khoát chuyển đề tài, cười nói: “Em thấy anh dường như rất nhẹ nhàng. Không hổ danh là người làm ông chủ, khác hẳn những người làm công ăn lương như chúng tôi.”


“Nếu không, để em làm ông chủ một chút thử xem.” Song Thư Vân cười nói.


Anh cũng giống vậy rất bận rộn, nhưng là bởi vì bận ở những nơi mà Lan Ninh không thấy mà thôi. Hơn nữa sự phấn đấu mấy năm qua, giờ đây anh có thể phân chia hầu hết các công việc của mình. Kỳ thật rất muốn bận rộn, anh so với Lan Ninh cũng không nhàn hơn bao nhiêu. Chỉ có thể nói là phân chia công việc khác nhau mà thôi.


“Em mới không làm đâu.” Lan Ninh vội vàng nói.


“Này lại là tại sao? Em vừa rồi không phải nói làm ông chủ rất nhàn sao?”


“Ha ha, em chính là thuận miệng nói nói mà thôi. Ta biết, các anh làm ông chủ, phải dụng tâm rất nhiều. Chỗ nào giống loại như chúng em, chỉ cần cố gắng làm việc trong tầm tay là tốt rồi, không giống như công ty các anh mọi chuyện phải lo từ đầu đến chân, đều phải quản hết. Nếu không, tại sao làm công đều là vì ông chủ kiếm tiền, ông chủ đều là mời những người làm được những việc thiết thực?” Lan Ninh cười nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom