Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261-270
Chương 261: Ai chết còn chưa biết được
Người đó vừa nghe thấy cảnh sát thì sợ đến nỗi run cầm cập: “Đại ca… Giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ… Đại ca… Hay là cũng chém một cánh tay của tôi đi… Đừng báo cảnh sát”.
Là một sát thủ nên có không ít mạng người chết dưới tay bọn chúng. Nếu như bị cảnh sát bắt đi thì bọn chúng chỉ có bị xử bắn thôi.
Từ Lãng không đáp lại mà nhìn xung quanh một cái.
Lúc này, có một tên mắt ti hí mặc đồ hip-hop ngồi trong xe van nhỏ cách đây không xa. Gã đã nhìn thấy tất cả, lúc này nói vào tai nghe bluetooth: “Đó là Từ Lãng, quả nhiên là giả”.
Trong tai nghe truyền lại giọng nói của một người phụ nữ: “Cũng may là không ra tay, nếu không thì chúng ta đã trúng kế rồi”.
“Ừm”, người đàn ông nói tiếp: “Chúng tôi sẽ quan sát thêm, biết đâu Bạch Diệc Phi ở gần đây”.
Trần Hạo đã báo cảnh sát, sau đó quay về trên xe. Nhưng Từ Lãng vẫn ở bên ngoài xe quan sát tình hình. Đợi một hồi lâu, đường đi cũng được lưu thông, xe cũng chầm chậm chuyển bánh.
Hai sát thủ kia nhìn thấy tình huống này thì biết nếu như bọn chúng không đi thì sẽ không có cơ hội nữa, vì vậy hai người liếc mắt nhìn nhau.
Từ Lãng cũng là người tinh mắt nên cũng nhìn thấy cả rồi.
Hai tên sát thủ vừa định từ lan can nhảy xuống thì đã bị Từ Lãng nắm chặt cổ áo rồi kéo lại.
“Kém cỏi thế này thì làm sát thủ cái nỗi gì? Rõ ràng là sỉ nhục cái nghề này mà”, Từ Lãng lạnh lùng nói bên tai hai người.
Hai người sợ hãi không ngừng: “Đại ca nói phải ạ, chúng tôi không xứng làm sát thủ, đại ca tha cho chúng tôi đi”.
“Đại ca, chúng tôi thật sự sai rồi, tha cho chúng tôi đi”.
Từ Lãng không quan tâm mà kéo hai người đi về trước. Còn Trần Hạo thì lái xe chầm chậm.
Ngồi trong xe dã ngoại ở phía sau, Bạch Diệc Phi cảm thấy xe đã chuyển động được rồi nên nhắm mắt lại, hỏi: “Đã giải quyết được rồi sao?”, lời nói tưởng chừng như hỏi nhưng thực chất là khẳng định lại lần nữa, vì anh tin Từ Lãng.
Lưu Hiểu Anh không lên tiếng, chỉ nhìn cửa sổ xe rồi lại nhìn Bạch Diệc Phi.
“Châm cứu đã không có tác dụng với anh rồi”.
Bạch Diệc Phi ậm ừm một tiếng, nói: “Tôi biết rồi”.
…
Tên mắt ti hí trên xe đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe dã ngoại cứ đi theo phía sau thì trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
“Mẹ kiếp”.
“Sao vậy?”, tiếng nói trong tai nghe bluetooth vọng lại.
Tên mắt ti hí nói: “Mẹ nó chứ! Thằng Bạch Diệc Phi quả nhiên giảo hoạt. Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ trốn ở nơi khó tìm, ai ngờ lại ngang nhiên ngồi trên xe như vậy”.
“Ý anh nói là Bạch Diệc Phi đang ngồi trên xe?”
“Đúng vậy! Chiếc xe kia cứ đi theo xe của Trần Hạo, giữ khoảng cách không xa không gần, nếu như không chú ý thì quả thật không phát hiện ra được”.
“Quả nhiên là giảo hoạt thật”.
“Nếu hắn đã ở đây thì cứ tiếp tục kế hoạch của chúng ta thôi”.
“Ok! Tôi đi cướp xe trước, lát nữa cô đến tiếp ứng cho tôi”, người đàn ông nói.
“Được, anh cẩn thận đấy, đừng để bị phát hiện”.
“Cô yên tâm, hiện giờ hắn sắp chết rồi, không còn sức chú ý đến tôi đâu”, người đàn ông đáp.
“Ừm”.
Tên mắt ti hí cố ý để xe mình áp sát xe của Bạch Diệc Phi. Gã cố ý để xe mình va chạm vào xe kia để xe kia phải dừng lại.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh ngồi trong xe rồi liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi xuống xe, tên mắt ti hí nhìn thấy lái xe của đối phương cũng xuống xe, liền áy náy nói: “Thật ngại quá, ban nãy tôi không cố ý, tôi có đâm hỏng hóc chỗ nào không?”
Lái xe nghe thấy thế thì lắc đầu, nói: “Không sao đâu”.
Nói xong, lái xe định quay người lên xe thì bị một khẩu súng dí lên người: “Không được cử động! Quay lên xe đi, tao với mày cùng lên xe rồi làm như tao bảo”.
Lái xe tất nhiên không muốn chết nên gật đầu làm theo.
Theo như lệnh của tên mắt ti hí, hai người đến ghế ngồi phía sau còn lái xe thì tiếp tục đi về trước.
Không bao lâu sau, xe tiếp tục chuyển động, còn Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh thì không lên tiếng.
Nửa tiếng sau, Trần Hạo thốt lên một tiếng: “Mẹ kiếp”. Lúc này hắn ta phát hiện ra chiếc xe đi theo mình từ đầu, giờ không thấy đâu nữa.
“Sao thế?”
“Bọn họ không đi kịp chúng ta rồi”, Trần Hạo nói với sắc mặt tái nhợt.
Từ Lãng chau mày nói: “Quay lại”.
“Quay lại?”, Trần Hạo sững người nói: “Nhưng đây là cao tốc…”.
Từ Lãng trầm giọng nói: “Quay lại”.
Trần Hạo nhớ tới sự lợi hại của Từ Lãng nên không dám nói nhiều, lập tức quay xe lại.
Còn chiếc xe dã ngoại do tên mắt ti hí ra lệnh nên lái xe đã lái ra khỏi đường cao tốc mà đi về phía ngoại ô. Không bao lâu, xe dừng lại ở một nơi hoang vu không bóng người.
Sau khi tên mắt ti hí bảo lái xe dừng lại một dùng một tay đánh ngất lái xe, sau đó đi đến bên trong xe.
“Ồ, thê thảm như này rồi sao?”, tên đó nói với giọng giễu cợt.
Lưu Hiểu Anh kinh ngạc, hỏi: “Làm sao mà anh vào đây được?”
Bạch Diệc Phi có chút bất lực dựa trên ghế sofa, sau khi nhìn thấy tên mắt ti hí thì anh có chút kích động. Chính là gã, gã chính là kẻ đã bỏ thuốc.
Tên mắt ti hí nhìn lên người Bạch Diệc Phi, nói: “Bộ dạng sống không bằng chết mà mày còn định đến thủ đô á? Đúng là vớ vẩn, tao thấy mày vẫn chưa đến đó thì đã chết ở đây rồi”.
“Ai chết còn chưa biết đâu”, Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp lại.
Tên mắt ti hí bật cười, nói: “Mày nhìn thấy tao là biết tao đến giết mày. Hơn nữa bây giờ, chúng ta đang ở nơi hoang vu thế này thì ai sẽ đến cứu mày?”
Chương 262: Tao còn sự lựa chọn thứ ba
Lúc Trần Hạo và Từ Lãng vòng xe lại thì nhìn thấy đuôi xe dã ngoại kia. Lúc đó bọn họ đang đi về phía đường nhánh của thành phố Thiên Trung. Thấy thế, Trần Hạo vội lái xe đuổi theo.
Chỉ có điều, vừa mới đi ra đường nhánh, vẫn chưa đi đến trạm thu phí thì có một chiếc xe chắn ngang trước mặt họ, chắn không cho họ đi qua.
Từ Lãng thấy vậy thì ánh mắt sắc bén, nói: “Đừng để ý, vòng sang bên cạnh mà đi”.
Trần Hạo gật đầu rồi lái xe sang bên. Nhưng chiếc xe đó dường như biết họ định làm gì nên đã khởi động xe và tiếp tục chắn đường của họ. Dù sao thì Trần Hạo đi hướng nào, chiếc xe đó sẽ chắn hướng đó.
Trần Hạo và Từ Lãng phát hiện có gì đó không ổn.
“Xe này cố tình đấy”, Trần Hạo dừng xe bên đường và hai người xuống xe.
Người trên xe đó thấy vậy thì cũng dừng xe bên đường.
“Đại ca! Trùng hợp quá”, tên ma ốm từ trên xe xuống, sau đó cười híp mắt nhìn Từ Lãng.
Hắn không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Từ Lãng, vì hắn rất hiểu đại ca của mình. Hơn nữa, trước đó bọn họ cũng qua một số cách mà biết được Bạch Diệc Phi đã trúng độc. Nếu như vậy thì trước đó Từ Lãng và Bạch Diệc Phi cãi nhau to, Bạch Diệc Phi không hề ngất đi, điều này rất đáng ngờ. Bây giờ mới thấy, đó chỉ vở kịch bọn họ tự biên tự diễn mà thôi.
Từ Lãng chau mày, nói: “Sao cậu lại ở đây? Tôi nhớ là cậu không phải người của bọn chúng mà”.
“Quả thật là không phải”, tên ma ốm đáp.
“Vậy thì tránh ra cho bọn tôi đi”.
“Xin lỗi nhé, em không thể”.
Từ Lãng trợn mắt nói: “Cậu định ra tay với tôi?”
Tên ma ốm dường như biết đối phương đang nghĩ gì nên nói: “Đại ca! Anh cũng biết rồi đấy, chúng ta đều có đạo đức nghề nghiệp. Thật ra anh không cần như vậy, nhiệm vụ của anh là giết Bạch Diệc Phi mà, không phải sao?”
“Nhưng Bạch Diệc Phi đã cứu mạng tôi, cứu mạng một sát thủ muốn giết anh ta đấy, hiểu không?”, Từ Lãng thản nhiên nói.
“Anh ta rõ ràng có thể không cần bận tâm đến tôi nhưng anh ta vẫn cứu”.
“Cậu không hiểu được cảm giác đó đâu, cái thế giới vốn lạnh băng đó đột nhiên như được chiếu sáng khiến người ta cảm thấy ấm áp vô cùng”.
“Đại ca, anh thay đổi rồi”, tên ma ốm nói.
Từ Lãng gật đầu thừa nhận: “Đúng, là anh ta khiến tôi cảm thấy mình như được sống lại”.
Gã là sát thủ, vốn không nể tình gì, thế giới quan với gã đều là sự lạnh lùng vô tình. Nhưng chính Bạch Diệc Phi khiến gã cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm giữa người với người.
Còn Trần Hạo cũng đồng cảm với câu nói đó của gã. Trước đây chẳng phải Trần Hạo cũng sống trong thế giới lạnh giá đó sao? Chính Bạch Diệc Phi đã cho hắn ta biết cảm giác ấm áp, giúp hắn ta thấy được ánh sáng và như được sống lại.
Tên ma ốm nhìn Từ Lãng một cách thâm sâu, nói: “Vậy thì chúc mừng đại ca”.
Từ Lãng nhìn hắn rồi nói: “Đừng nhiều lời nữa, đến đi”.
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng lao vào đối phương rồi so tài cao thấp.
…
Tên mắt ti hí nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Mày muốn chết thế nào? Chỗ tao có súng, có dao, mày có thể chọn một cái”.
“Tao có sự lựa chọn thứ ba nữa”.
Tên mắt ti hí chau mày nói: “Nói nghe xem?”
“Tao chọn mày chết”.
Tên mắt ti hí lập tức sầm mặt lại, nói: “Bạch Diệc Phi! Ông đây cho mày lựa chọn là coi trọng mày lắm rồi đấy. Nếu ông đây không vui thì sẽ giày vò mày trước rồi mới cho mày chết. Dù sao thì hiện giờ cũng không ai biết mày đang ở đâu nên tao cũng không vội”.
“Tao cũng không vội”.
“Hừm! Mày không vội thì có tác dụng quái gì”, tên mắt ti hí theo phản xạ mà đáp lại một câu nhưng sau đó liền cảm thấy có gì đó không ổn, nói: “Mày không vội? Sắp chết đến nơi rồi còn không vội, mày định dọa ai?”
“Tao thấy mày bị dọa sợ rồi hả? Nhưng cũng không sao, dù sao thì có thế nào mày cũng phải chết thôi”, nói xong tên mắt ti hí đó không cho Bạch Diệc Phi cơ hội lựa chọn nữa. Gã lấy dao ra, nói: “Tao thấy, nếu nói về mức độ tra tấn thì dao vẫn tốt hơn, sẽ khiến mày cảm nhận rõ nét đau đớn. Còn có di nguyện gì thì nói ra, có thể tao sẽ đáp ứng cho mày”.
Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lát, hỏi: “Người muốn giết tao là ai?”
“Câu hỏi ngu ngốc như vậy mà cũng hỏi tao hả?”, tên mắt ti hí cười một tiếng, nói: “Mày nghĩ là ai?”
Bạch Diệc Phi nhìn tên đó, không phải anh không biết mà anh hỏi thế chỉ là muốn xác nhận lại lần nữa mà thôi.
Tên mắt ti hí lại nói: “Đã cảnh cáo mày rồi, bảo mày yên ổn ở thành phố Thiên Bắc đi nhưng mày cứ muốn đến thủ đô. Không còn cách nào khác, mày phải chết”.
“Nếu mày vào cảnh ngộ như tao thì mày cũng sẽ chọn như thế thôi”, giữa giết người và rơi xuống địa ngục thì không còn lựa chọn nào khác.
Tên mắt ti hí cười, dùng tay lau mũi dao, nói: “Nói cũng phải nhưng vô dụng thôi. Chịu chết đi”, nói xong gã giơ dao lên nhắm chuẩn vào Bạch Diệc Phi.
“Đừng…”, Lưu Hiểu Anh hét lớn một tiếng rồi chắn trước người Bạch Diệc Phi nhưng vì sợ hãi mà cô ta nhắm chặt mắt lại.
Chỉ có điều kỳ lạ là, Lưu Hiểu Anh đợi rất lâu nhưng không thấy dao chém xuống và cũng không cảm nhận được có người lao về phía mình và Bạch Diệc Phi.
Ồ? Tình huống gì đây? Lưu Hiểu Anh mở mắt ra thì kinh ngạc há hốc mồm.
Chỉ thấy tên mắt ti hí cứ giữ nguyên tư thế giơ dao đó mà không dám nhúc nhích. Phía sau gã lúc này là một lái xe với thân hình vạm vỡ. Người đó không phải ai khác mà chính là Bạch Hổ bị ‘chết’ trong vụ tai nạn giao thông.
Trong tay Bạch Hổ cũng cầm dao kề bên dưới hông phải của tên mắt ti hí, chỉ cần gã động đậy thì sẽ máu tuôn trào ngay.
Tên đó vẫn chưa biết phía sau mình là ai, chỉ hỏi một câu: “Ai vậy?”
Bạch Hổ cầm dao đi lên trước mặt tên đó, lúc này anh ta đã tháo kính râm và mũ xuống.
“Bố mày đây”, Bạch Hổ đáp lại với vẻ mặt lạnh lùng.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh khóe miệng đều co rúm lại, bình thường đâu nhìn ra Bạch Hổ có thể giả dạng ‘bố’ người khác tốt thế?
Tên mắt ti hí lập tức trừng mắt hỏi: “Mày… Chẳng phải mày chết rồi sao?”
Chương 263: Giăng bẫy
“Nếu Bạch Hổ và Từ Lãng không rời khỏi tao thì sao chúng mày dám đến giết tao một cách trắng trợn thế này?”, Bạch Diệc Phi trả lời gã.
Tất cả đều là do Bạch Diệc Phi đứng sau lên kế hoạch, anh biết người đứng đằng sau chuyện này vẫn kiêng dè Bạch Hổ và Từ Lãng do vậy đương nhiên sẽ không ra tay nếu như hai người họ vẫn ở bên cạnh mình. Vì lẽ đó, anh mới cố tình lập ra một cái bẫy để bọn họ cho rằng bên cạnh anh không có ai cả.
Đúng như dự đoán, sau khi bọn họ biết được tin này liền vội vã cử sát thủ tới để giết anh.
Trong lúc Bạch Diệc Phi nói chuyện, Bạch Hổ cầm dao đưa về phía trước, đặt lên cổ của tên mắt ti hí: “Bỏ dao xuống”.
Tên mắt ti hí đến giờ vẫn bị lời nói của Bạch Diệc Phi khiến cho kinh hãi đến không nói nên lời, cũng gần như cùng lúc đó hắn chợt hiểu ra mình đã trúng kế, mặc dù trong lòng không cam tâm, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến việc này, hắn buộc phải nghĩ cách thoát khỏi tình huống khó khăn này.
Đôi mắt ti hí của hắn đảo một vòng, rõ ràng hắn đang có ý đồ tìm cách thoát thân.
Bạch Hổ thấy vậy, cầm chuôi dao đập mạnh vào gáy của gã bằng một tốc độ nhanh đến mức kinh ngạc, khiến gã lăn ra bất tỉnh.
"Lạch cạch!"
Con dao trong tay tên mắt ti hí rơi xuống đất.
Bạch Hổ nhanh nhẹn lấy một cuộn dây thừng từ trong chiếc tủ bên cạnh ra, trói tên mắt ti hí lại.
Sau đó Bạch Hổ cúi xuống lục soát trên người tên mắt ti hí.
Không lâu sau liền phát hiện ra trong áo của hắn có một cái túi ngầm, thò tay vào tìm thì thấy một chiếc lọ nhỏ bằng sứ.
Bạch Diệc Phi đưa lên xem xét một lúc liền chắc chắn đó chính là thuốc giải mà Lý Tuyết uống lần trước.
Loại thuốc này có thể giải được hết độc nhưng mà sau khi giải độc xong sẽ khiến cho người uống thuốc bị suy giảm trí nhớ và trí lực.
Bạch Diệc Phi cất thuốc đi rồi nói với Bạch Hổ: "Đánh thức hắn dậy".
Trong phòng tắm, Bạch Hổ tay cầm dao giơ lên đâm thẳng xuống đùi của tên mắt ti hí.
"Aaa!"
Tên mắt ti hí đau quá tỉnh dậy.
Sau khi hét lên đau đớn hắn mới phát hiện ra con dao trong tay Bạch Hổ đang cắm trên đùi mình vẫn còn chưa rút ra, lúc này cơ thể hắn không kiềm chế được, sợ hãi hít vào một hơi.
"Mẹ kiếp! Mày có muốn sống nữa không?"
Bạch Diệc Phi lạnh lùng hừ một tiếng: "Đằng nào tao cũng chẳng sống được lâu nữa, nếu chết thì tao kéo thêm một đứa chết cùng cho vui cũng được”.
"Tao có thuốc giải! Nếu như mày chịu thả tao đi, tao sẽ đưa thuốc cho mày”, tên mắt ti hí nói: “Đây là loại thuốc giải một lần duy nhất, đảm bảo uống vào sẽ giải hết độc”.
“Hừ!”, Bạch Diệc Phi khinh thường cười một tiếng.
Tên mắt ti hí tưởng Bạch Diệc Phi không tin: "Lời tao nói là thật, trên người tao thực sự có mang theo thuốc giải, nó ở trong túi của tao”.
"Cái tao muốn là loại thuốc giải thực sự”.
“Thì đó chính là thuốc giải thực sự!”, tên mắt ti hí nói.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi lạnh lẽo: "Không, đó không phải thuốc giải thực sự, sau khi uống vào sẽ khiến cho người đó suy giảm cả về trí nhớ lẫn trí lực, vì vậy nó không phải là thuốc giải!”
"Ơ...", tên mắt ti hí không nói gì nữa.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng chế nhạo: "Thế nào? Chỉ cần mày đưa cho tao thuốc giải thực sự thì tao sẽ suy nghĩ đến việc thả mày đi”.
Tên mắt ti hí vừa nghe xong, đôi mắt đảo một vòng: "Được, tao đồng ý với mày! Nhưng mà thuốc giải ở chỗ thầy của tao chứ tao không có”.
"Ồ".
Tên mắt ti hí bỗng cảm thấy khó hiểu.
Ồ nghĩa là gì?
Hắn còn chưa kịp hiểu ra ý nghĩa của câu này thì đột nhiên Bạch Hổ đã rút mạnh con dao ra.
"Aaaa!"
Lại một tiếng hét thảm thiết khác.
Cùng lúc đó, một giọng phụ nữ vang lên từ tai nghe bluetooth của tên mắt ti hí.
"Sư đệ, cậu bị sao vậy? Sư đệ?"
Sau tiếng hét thảm thiết, thì trong nhà xe di động yên lặng như tờ, do vậy âm thanh phát ra từ tai nghe trở nên cực kỳ rõ ràng.
Bạch Diệc Phi nhướng mày: "Có đồng bọn à!"
Bạch Hổ nghe vậy liền giật tai nghe Bluetooth xuống, đưa qua cho Bạch Diệc Phi.
“Sư đệ của cô sắp chết rồi, cô có thể nói vài lời cuối với hắn ta”, Bạch Diệc Phi nói qua chiếc tai nghe.
Đầu dây bên kia, người phụ nữ im lặng một lúc sau đó sốt ruột nói: "Anh không được giết cậu ta! Nếu anh giết cậu ta thì đừng mong lấy được thuốc giải!”
Bạch Diệc Phi hờ hững: "Tôi không quan tâm”.
“Anh!”, người phụ nữ không thể ngờ được Bạch Diệc Phi còn chẳng tiếc cái mạng của mình, như vậy thì cô ta còn có cái gì để uy hiếp được Bạch Diệc Phi nữa?
Tên mắt ti hí thấy vậy liền nói: "Bạch Diệc Phi! Tao có thể dẫn mày đi gặp thầy tao, chỗ của thầy tao có thuốc giải thực sự, không bị trộn thêm bất kỳ loại độc nào khác”.
"Chỗ của thầy mày ở đâu?”
"Linh Nam".
"Quá xa”.
Quãng đường xa như vậy, có khi Bạch Diệc Phi còn chưa lấy được thuốc giải đã chết ngắc rồi.
Tên mắt ti hí hoảng hốt: "Không phải, thầy của tao có thể chữa được, hơi xa một chút nhưng ông ấy có thuốc giải thật”.
Bạch Diệc Phi đáp: "Tao không tin mày, cho dù thầy của mày có thuốc giải thật thì tao cũng sẽ không đi Linh Nam. Nếu đã như vậy thì mày cũng chẳng còn giá trị gì nữa, thôi yên tâm mà chết đi nhé!”
Giọng điệu của anh nghe rất bình thản cứ như đang nói chuyện bảo người ta cố gắng ăn thật nhiều nhé, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta bất giác cảm thấy khủng hoảng.
Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi, trong lòng có chút e dè, một Bạch Diệc Phi như vậy khiến người ta có chút sợ hãi.
Lúc này, giọng nói lại phát ra từ tai nghe bluetooth: "Bạch Diệc Phi, thầy của tôi được xưng và vua của Linh Nam, nếu như anh dám giết sư đệ của tôi thì anh sẽ chết rất đau đớn đó!”
“Vua của Linh Nam?”, giọng nói nghi hoặc của Bạch Diệc Phi vang lên.
Người phụ nữ cho rằng Bạch Diệc Phi đang sợ hãi nên nói tiếp: "Đúng vậy, thầy vẫn luôn yêu thương sư đệ nhất, nếu anh giết cậu ta thì anh sẽ phải đối mặt với sự truy sát của toàn bộ Linh Nam!”
Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi bật cười: “Xin lỗi, tôi chưa từng nghe thấy cái tên này”.
Người phụ nữ ngừng lại, ngẩn ra.
Anh ta nói chưa từng nghe đến danh hiệu vua của Linh Nam?
Đừng nói là Bạch Diệc Phi, ngay cả Bạch Hổ và Lưu Hiểu Anh cũng không biết cái tên này!
Im lặng mất một lúc, người phụ nữ lại nói: "Bạch Diệc Phi! Hiện giờ tôi đang ở bên ngoài xe, nếu như anh dám làm bừa tôi sẽ lập tức cho nổ luôn chiếc xe của anh!”
“Tuỳ cô, dù sao thì nổ chết sư đệ của cô cũng không phải tôi”, Bạch Diệc Phi chẳng để tâm nói.
“Anh!”, người phụ nữ tức giận nói không nên lời, Bạch Diệc Phi này ngọt nhạt hay đe doạ cũng không nghe, cô ta đã hết cách với anh.
Bạch Diệc Phi nói với Bạch Hổ: "Những thứ cần giải quyết thì giải quyết luôn đi!”
Bạch Hổ gật đầu, cầm lấy con dao nhỏ chĩa thẳng vào người đàn ông.
Tên mắt ti hí trợn trừng hai mắt: “Đợi chút! Đừng! Đừng! Á…".
Chương 264: Tôi vẫn chưa chết sao
“Bạch Diệc Phi, dừng tay, dừng tay”, người phụ nữ sốt sắng hét lớn.
Bạch Diệc Phi căn bản không nghe, anh ném tai nghe bluetooth trên ghế sofa, mặc cho người ở đầu dây kia gào hét.
Một hồi lâu, phía tên mắt ti hí không có âm thanh gì và người phụ nữ trong tai nghe cũng thế.
“Chết rồi sao?”, người phụ nữ thầm nghĩ, đặt tay xuống, nhất thời cô ta cảm thấy mình không biết nên làm thế nào.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng, nói: “Không ai có thể uy hiếp tao”.
“Kể cả tao có chết thì cũng không uy hiếp được tao đâu”, vừa dứt lời anh liền bảo Bạch Hổ bóp nát tai nghe kia sau đó vứt trên đất.
Giọng nói của người phụ nữ không thể truyền lại được nữa.
“Giết gã đi”.
“Đừng… Đừng”, tên mắt ti hí kinh ngạc nhìn Bạch Hổ từng bước tiến lại gần mình. Ban nãy Bạch Hổ chỉ dùng dao đâm vào chân gã thôi nhưng lần này thì định giết thật.
Tên đó vội nói: “Bạch Diệc Phi, mày không trụ được bao lâu nữa đâu. Ở chỗ tao có thuốc giải tạm thời, mày không thể giết tao được, không thể”.
“Ý mày nói là cái này hả?”, Bạch Diệc Phi lấy ra một bình sứ nhỏ.
Tên mắt ti hí lập tức trợn trừng mắt, nói: “Mày…”.
Bây giờ gã mới phản ứng lại, chắc chắn là bọn họ đã nhân lúc mình ngất xỉu ban nãy mà lục soát người mình nên thuốc giải đã ở trong tay họ rồi. Còn Bạch Diệc Phi cần là thuốc giải không có bất cứ tác dụng phụ nào.
Bạch Diệc Phi không nói nhiều mà quay sang nói với Lưu Hiểu Anh: “Chúng ta xuống đi”.
Lưu Hiểu Anh gật đầu rồi đỡ Bạch Diệc Phi xuống xe dã ngoại đó.
Còn bên trong xe đó xảy ra chuyện gì thì Lưu Hiểu Anh không muốn quan tâm. Điều quan trọng nhất hiện giờ vẫn là sức khỏe của Bạch Diệc Phi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không trụ nổi, vừa mới bước xuống xe dã ngoại thì anh đã ngất trên người Lưu Hiểu Anh.
“Bạch Diệc Phi”.
…
Bạch Diệc Phi cảm thấy mình như đã chết, cảm giác đó không thực tế nhưng cảm giác như mình đang trôi dạt trong không trung.
“Đây là linh hồn mình đã rời khỏi thân xác sao?”, Bạch Diệc Phi thầm nghĩ như vậy.
Nhưng sao linh hồn lại cảm thấy lạnh? Lạnh thật đó! Anh dường như muốn có được chút hơi ấm, kể cả là một chút cũng được.
Đột nhiên anh nghĩ tới em gái mình, còn cả Lý Tuyết nữa. Không biết hiện giờ Lý Tuyết thế nào rồi? Liệu cô ấy có bị đám hồ ly già kia bắt nạt không? Hự, anh chắc không nhìn thấy rồi chăng?
…
Tâm hồn của Bạch Diệc Phi cứ bay bổng, lúc tỉnh lại vẫn chưa phản ứng lại được. Một hồi lâu anh mới phản ứng lại, tự hỏi: “Mình vẫn chưa chết?”
Lúc này, có ba người là Bạch Hổ, Từ Lãng và Trần Hạo đang đứng bên cạnh ghế sofa.
Trần Hạo đáp: “Anh, hiện giờ anh khỏe rồi”.
Bạch Diệc Phi ngẩn ngơ ừm một tiếng, sau đó lại nhìn mấy người, hỏi: “Hiểu Anh đâu?”
Thấy thế, ba người đều quay sang nhìn nhau, tiếp đó là Bạch Hổ lên tiếng: “Hầu Tước xảy ra chuyện rồi, Diệp Ngải dẫn Tôn Huy đến mua lại Hầu Tước và còn nói ra tình hình hiện giờ của Lý Tuyết nữa”.
..
Bởi vì, Diệp Ngải đã biết được tin Bạch Diệc Phi vượt ngục, cộng với việc Tôn Huy chủ động tiếp cận nên hai bên hợp tác với nhau dẫn người đến Hầu Tước.
Long Linh Linh nhìn thấy bọn họ dẫn nhiều người đến, còn dẫn cả đoàn luật sư chuyên nghiệp đến nên biết là chuyện này không dễ giải quyết rồi.
Đồng thời lúc này, mấy chủ tịch kia cũng biết được tin nên cùng đến Hầu Tước.
Lúc này trong phòng họp của Hầu Tước có ban giám đốc của Hầu Tước, Diệp Ngải và đoàn luật sư của cô ta còn có cả Tôn Huy và thư ký của ông ta nữa.
Đội hình lớn như này nên một trợ lý nhỏ bé như Long Linh Linh tất nhiên không chống lại được rồi. Cô ta đành phải đưa Lý Tuyết đến, kể cả bị người khác nhìn ra điều gì nhưng ít nhất có thể chống đỡ được một lúc.
Sau khi nhìn thấy Lý Tuyết thì Diệp Ngải có chút kinh ngạc, Lý Tuyết ngồi ở vị trí của Bạch Diệc Phi, như này có nghĩa là cô ta khỏi rồi ư?
Thấy mọi người đã đến đủ, Diệp Ngải chủ động lên tiếng: “Trợ lý Long, đề xuất lần trước chúng tôi nói muốn mua lại Hầu Tước, không biết chủ tịch của các cô có ý kiến như nào?”
Lời nói vừa dứt, chưa đợi Long Linh Linh trả lời thì Diệp Ngải lại nói: “Xin lỗi, tôi hỏi nhầm rồi. Hiện giờ Bạch Diệc Phi đã vượt ngục, chắc là không biết chuyện này chăng?”
“Vậy thì, xin hỏi, cô Bạch đang ngồi ở vị trí của Bạch Diệc Phi có quyết định như nào đây?”
Lời nói vừa dứt thì các chủ tịch kia đều chấn động.
“Cái gì?”
“Vượt ngục?”
“Chủ tịch thật sự phạm tội sao?”
“Lại còn vượt ngục nữa?”
“…”.
Diệp Ngải và Tôn Huy nhìn thấy mọi người bàn luận xôn xao nên đều nhếch miệng lên.
Hiện giờ đám chủ tịch này biết được chân tướng sự việc rồi, xét về lợi ích thì dễ thuyết phục bọn họ thôi, điểm khó khăn duy nhất ở đây là Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi không có mặt ở đây, vậy người ký tên sẽ là Lý Tuyết.
Chỉ có điều, hiện giờ Diệp Ngải không thể chắc chắn được là Lý Tuyết khỏi hay chưa? Nếu khỏi rồi, vậy thì sẽ rất phiền phức. Nếu như chưa khỏi thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Sắc mặt Long Linh Linh hơi tái nhợt. Khó khăn lắm cô ta mới giấu được chuyện nhưng lại bị Diệp Ngải nói toạc ra, lần này biết làm sao đây?
Lúc này, các chủ tịch bắt đầu chất vấn cô ta.
“Trợ lý Long, chuyện này rốt cuộc là như nào?”
“Chẳng phải cô nói là chủ tịch đang bận giải quyết việc riêng sao?”
“Cô Bạch, xin hãy giải thích cho chúng tôi một chút”.
“…”.
Lý Tuyết đặt bàn tay đã nắm thành nắm đấm xuống bàn, cô hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi nghe họ nói đến Bạch Diệc Phi thì trong lòng cô lại thấy hoảng loạn và sợ hãi.
Chương 265: Số phận của Hầu Tước
Đã mấy ngày liền cô không nhìn thấy Bạch Diệc Phi rồi, anh không cần cô nữa sao? Cô bị bỏ rơi rồi sao…? Nghĩ đến đây, khóe mắt Lý Tuyết ửng đỏ, cô như không kìm nén được cảm xúc của mình.
Hiện giờ sắc mặt của Long Linh Linh cũng trở nên khó coi, cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Ngải với vẻ không vui.
“Chuyện của chủ tịch không đến lượt các người nói”.
Diệp Ngải cười, nói: “Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật”.
Tôn Huy cũng phụ họa vào, nói: “Đúng vậy! Các người luôn giấu chuyện chủ tịch phạm pháp rồi vượt ngục, điều này là không công bằng với các cổ đông khác. Các người nhìn đi, Hầu Tước mỗi ngày đều bị tổn thất nặng nề, nếu như không có mấy cổ đông này chống đỡ thì Hầu Tước toi đời từ lâu rồi”.
“Tôi thấy các người cố ý phải không? Muốn để những cổ đông này chịu oan cho chủ tịch của các người chăng?”
“Ông nói vớ vẩn”, Long Linh Linh phẫn nộ nói: “Chúng tôi không như vậy.
Lúc này các chủ tịch đều vô cùng tức giận, nói: “Cô Bạch, cô nói gì đi chứ?”
Nhưng hiện giờ Lý Tuyết đâu thể nói được gì?
Diệp Ngải thấy thế thì ánh mắt sáng ngời, nói phụ họa vào: “Tôi thấy các người lại bị lừa rồi”.
“Cái gì?”, mọi người đều hỏi với vẻ khó hiểu.
Diệp Ngải quét nhìn một cái, nói: “Cô Bạch đây nhìn vẻ ngoài tưởng chừng như bình thường nhưng trên thực tế thì…”, nói đến đây, Diệp Ngải dừng lại.
Trong lòng Long Linh Linh bỗng thấy căng thẳng, lẽ nào Diệp Ngải biết chuyện của Lý Tuyết rồi?
“Chủ tịch Diệp chẳng phải đang nói đến việc muốn mua Hầu Tước sao?”, Long Linh Linh lập tức nói sang chủ đề khác.
Diệp Ngải cười, nói: “Trợ lý Long! Chuyện này có liên quan mật thiết với chuyện mua lại Hầu Tước đấy. Tôi thấy, nhất định phải nói ra chuyện này cho mọi người được biết”.
Long Linh Linh vội vàng gọi: “Chủ tịch Diệp…”.
Nhưng Diệp Ngải không cho Long Linh Linh cơ hội lên tiếng, cô ta nói thẳng luôn: “Cô Bạch hay còn gọi là cô Lý Tuyết đây, hiện giờ trí thông minh chỉ như đứa trẻ 5,6 tuổi thôi, hoàn toàn là một đứa trẻ không hiểu bất cứ chuyện gì”.
“Các người đều bị họ lừa rồi”.
“Cái gì?”
Mọi người đều kinh ngạc trợn to hai mắt, còn Long Linh Linh thì sắc mặt tái nhợt.
Phòng họp vốn yên tĩnh, giờ đây như sắp nổ tung.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Trợ lý Long! Cô Bạch hiện giờ thật sự chỉ như một đứa trẻ sao?”
“Trợ lý Long! Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại giấu chúng tôi, còn đưa cô ta đến thay vị trí chủ tịch tạm thời nữa. Rốt cuộc cô có âm mưu gì, hả?”
“…”.
Trương Vinh không tham gia vào cuộc chất vấn này, chỉ chấn động nhìn Lý Tuyết. Hôm qua ông ta vẫn không phát hiện ra, hôm nay nhìn thì quả nhiên có chút vấn đề. Lý Tuyết căn bản không dám nói gì, khóe mắt thì đỏ ửng.
Nếu như không phải là Diệp Ngải nói ra, đoán chừng bọn họ sẽ không bao giờ biết được. Lúc này Trương Vinh cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Diệp Ngải nhếch môi cười, nói: “Các vị yên tĩnh một chút”.
“Hiện giờ mọi việc đã rõ ràng rồi, chủ tịch Hầu Tước là Bạch Diệc Phi phạm tội rồi vượt ngục, còn vợ của chủ tịch thì như một đứa trẻ, khó đảm nhận chức vụ nên hiện giờ Hầu Tước đang đứng trước nguy cơ tổn thất hàng trăm triệu. Vậy thì việc bị mua lại sẽ là con đường duy nhất”, lời nói vừa dứt thì mọi người đều liếc mắt nhìn nhau.
Lúc này, Tôn Huy đứng ra, nói: “Đúng là như vậy! Mọi người đừng do dự nữa, do dự thêm một phút thì sẽ tổn thất thêm nữa đó”.
Diệp Ngải nhìn đoàn luật sư của mình rồi liếc mắt ra hiệu. Luật sư hiểu ý nên từ trong túi tài liệu lấy ra một bản hợp đồng đưa đến trước mắt Long Linh Linh.
“Đây là hợp đồng mua bán”.
Long Linh Linh không nhận lấy, vì thế luật sư đặt trực tiếp lên bàn, đưa đến trước mặt Lý Tuyết.
Diệp Ngải thấy thế liền nói: “Bây giờ có phải là lúc ký được hợp đồng mua bán này rồi không?”
Các chủ tịch thấy thế mà không có ai lên tiếng phản đối, bởi vì đối với họ mà nói đây chỉ là đổi một người khác lên làm chủ mà thôi. Chỉ cần lợi ích của họ vẫn còn thì những cái khác đều không quan trọng.
Lý Tuyết ngây người nhìn hợp đồng đặt trước mặt mình mà không biết nên làm thế nào.
Long Linh Linh nhìn mọi người rồi hít một hơi thật sâu, nói: “Chủ tịch Diệp, muốn mua lại Hầu Tước thì phải được chủ tịch đồng ý”.
“Cô Bạch hiện giờ như cô nói đấy, chỉ là một đứa trẻ thì không có quyền quyết định chuyện của Hầu Tước, vậy thì cô ấy không thể đại diện chủ tịch ký tên được”.
“Nếu như cô cứ bắt vợ chủ tịch ký tên, vậy thì tôi sẽ đến cục cảnh sát để kiện các người”.
“Bắt một đứa trẻ không hiểu chuyện ký tên vào hợp đồng rồi nuốt trọn tập đoàn Hầu Tước, đây có được coi là lừa đảo không?”
“Cô…”, Diệp Ngải sầm mặt lại. Ban nãy cô ta chỉ nghĩ đến tình hình của Lý Tuyết hiện giờ nhưng lại quên mất điểm đó.
Tôn Huy thấy vậy lập tức nói: “Nếu cô ấy không ký được thì bảo các chủ tịch khác đồng loạt ký. Sau khi các chủ tịch đều ký, lẽ nào còn không đủ quyết định sao?”
Long Linh Linh nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Thật sự không được”.
“Cái gì?”, Tôn Huy ngây người ra.
“Về lý mà nói, trong những tình huống thông thường, chủ tịch là người có cổ phần nhiều nhất nhưng khi mở cuộc họp hội đồng quản trị thì đều tuân theo thiểu số. Trừ phi cổ phần của một mình chủ tịch chiếm trên 51%”.
Các chủ tịch của Hầu Tước nghe thấy vậy đều có chút lúng túng.
Long Linh Linh thản nhiên nói: “Tất cả các chủ tịch có mặt ở đây, nếu tổng cộng hết cổ phần nắm giữ trong tay thì mới được 20%, căn bản không thể quyết định được số phận của Hầu Tước”.
Tôn Huy không hiểu lắm về việc phân bố cổ phần của Hầu Tước nên sau khi nghe thấy điều này thì khó mà tin nổi. Nói như vậy thì một mình Bạch Diệc Phi đã chiếm 80% cổ phần Hầu Tước rồi? Làm sao… Làm sao có thể thế được?
Diệp Ngải thì không thèm để ý đến điều này. Lần trước cô ta bảo Lý Phàm đến thì đã biết rồi, hơn nữa trên danh nghĩa Bạch Diệc Phi căn bản không có 80% cổ phần này.
Lần này để phòng tránh việc tương tự xảy ra nên cô ta đặc biệt dẫn theo luật sư vô cùng lợi hại. Chỉ cần đối phương ký tên thì luật sư đó có thể nói đen thành trắng được.
“Vậy thì đã làm sao? Bạch Diệc Phi thậm chí còn không có 1% cổ phần cơ?”
Lời nói vừa dứt thì Tôn Huy ngây người ra. Không có cổ phần ư? Chuyện gì vậy?
Diệp Ngải lại nói: “Nhưng, dù sao Bạch Diệc Phi cũng là chủ tịch, quả thật phải do anh ta quyết định. Nhưng trong lúc quan trọng và anh ta cũng vượt ngục nên sau này có lẽ sẽ không quay trở về đây được”.
Nói đến đây, Tôn Huy cũng không quan tâm những chuyện khác nữa mà trực tiếp nói: “Chủ tịch Diệp nói rất đúng, một người vượt ngục thì sau này có quay về được hay không thì vẫn còn là vấn đề. Biết đâu một ngày nào đó không biết tại sao lại chết ở bên ngoài thì sao”.
“Chủ tịch Tôn, ông có ý gì vậy?”, Long Linh Linh phẫn nộ nhìn Tôn Huy.
Tôn Huy nhún vai, nói: “Tôi nói đều là sự thật. Thông thường cuộc sống của những kẻ vượt ngục thì không phải là chuyện mà những cô gái nhỏ bé như các cô tưởng tượng được đâu. Hơn nữa, cứ coi như anh ta không chết ở bên ngoài thì khi bị bắt lại, cũng sẽ bị xét xử thôi”.
“Vượt ngục là tội nặng đấy”.
Long Linh Linh nắm chặt tay của mình, những lời này thì cô ta không thể phản bác lại rồi.
Chương 266: Không rõ ràng lắm
Diệp Ngải cũng không muốn phí thời gian thêm nữa: “Được rồi, nếu Bạch Diệc Phi đã không có ở đây, vậy thì nên mời người có quyền quyết định đứng sau anh ta ra đây nói chuyện, rồi còn ký tên nữa”.
Cô ta nói xong thì đám cổ đông của Hầu Tước đều nhao nhao nhìn về phía Trương Vinh.
Trong lòng Trương Vinh thầm kêu khổ. Ông ta hiểu rõ Bạch Diệc Phi là người như thế nào. Mặc dù bây giờ anh đang rơi vào hoàn cảnh ốc không mang nổi mình ốc, nhưng ông ta vẫn không dám tự mình quyết định chuyện gì.
“Tôi thấy như vầy, chuyện này….hay cứ chờ chủ tịch quay lại rồi bàn bạc tiếp được không?”, Trương Vinh cười ha ha nói.
Những người còn lại trong phòng này ngoại trừ Lý Tuyết ra thì đều vô cùng kinh ngạc.
Trước đây Diệp Ngải cũng điều tra qua về con người Trương Vinh rồi, nhưng không ngờ bây giờ ông ta lại nói giúp cho Bạch Diệc Phi như thế?
Diệp Ngải trầm giọng nói: “Cổ đông Trương, chủ tịch của các ông còn có thể quay về à?”
“Chẳng lẽ cổ đông Trương vẫn không nắm rõ được tình hình bây giờ hả?”, Tôn Huy mở miệng nói: “Nếu như còn chưa rõ thì tôi không ngại nói cho mấy người nghe đâu”.
Đám cổ đông dáo dác nhìn quanh, bọn họ cũng không rõ lắm.
Tôn Huy tiếp tục nói: “Hầu Tước của mấy người rơi vào hoàn cảnh khốn khó như bây giờ đều là do tôi đấy!”
“Tất cả những chiếc thuyền hàng kia đều do người của tôi dỡ hết xuống. Thế nên ngày nào mấy người cũng bị tổn thất nghiêm trọng”.
“Có muốn biết tại sao tôi làm như thế không? Bởi vì Bạch Diệc Phi dám đắc tội với Cự Đỉnh, còn hại chết Tôn Vĩ. Hắn đã không để yên cho tôi, thì tôi cũng sẽ không để nó yên ổn đâu!”
“Cái gì?”
Lần này tất cả mọi người đều vô cùng kinh động.
Sau khi nghe xong thì Long Linh Linh đã phản ứng lại. Cô ta nghĩ đến những chuyện gần đây xảy ra với Cự Đỉnh thì hiểu ngay. Nhưng mà thật sự chủ tịch đã giết Tôn Vĩ sao?
Không. Cô ta không tin Bạch Diệc Phi lại là người như vậy.
Bây giờ quan trọng nhất là phải giải quyết đám người như hổ đói rình mồi trước mặt này.
Tôn Huy còn thấy chưa đủ, ông ta tiếp tục nói: “Vậy nên tốt nhất mấy người phải nghĩ cho kỹ. Không có Bạch Diệc Phi thì Hầu Tước của các người có thể kiên trì được thêm bao lâu chứ? Mà một khi Hầu Tước sụp đổ, thì mấy người cứ cạp đất mà sống đi!”
Câu nói cuối cùng này nhanh chóng khiến đám cổ đông kích động.
Điều mà bọn họ để ý đến chỉ có lợi ích mà thôi, nếu như không có lợi ích, vậy thì còn gì để nói chứ?
Thế là tất cả đám cổ đông đều nhao nhao nhìn về phía Trương Vinh.
“Cổ đông Trương, bây giờ ông là người có quyền quyết định nhất trong Hầu Tước. Tôi nghĩ ông cũng không muốn nhìn thấy cảnh Hầu Tước gục ngã đâu nhỉ”.
“Đúng rồi đấy cổ đông Trương. Bây giờ ông mau đại diện cho Hầu Tước ký vào hợp đồng thu mua công ty đi!”
“Cổ đông Trương, ông mau ký tên đi!”
“Ký tên đi!”
“…”
Tất cả mọi người đều ép Trương Vinh phải ký tên.
Còn Trương Vinh lại thấy rất khổ sở. Nếu như ông ta mà ký tên thì có khả năng ông ta cũng xong đời luôn mất.
Tại sao ấy hả?
Đó chính là cảm giác của ông ta thôi.
Diệp Ngải và Tôn Huy đều nhìn chằm chằm vào Trương Vinh, Long Linh Linh cũng nhìn chằm chằm Trương Vinh.
Bây giờ Long Linh Linh rất khẩn trương. Nếu như Trương Vinh lại có thái độ gió chiều nào ngả chiều ấy như lúc trước, vậy thì hôm nay Hầu Tước thật sự đi tong rồi. Cô ta chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi, vốn dĩ cũng chẳng ngăn cản được!
Hiện giờ Lý Tuyết nhìn thấy mọi người xung quanh mình đều có vẻ mặt rất kích động thì cảm giác sợ hãi trong lòng càng dâng cao.
Cô không quen một ai ở đây cả. Không có Bạch Diệc Phi, không có Lưu Hiểu Anh, cũng không có Chu Khúc Nhi.
Còn về phần Long Linh Linh thì cũng là người cô mới quen hôm qua thôi.
Sao cô lại ở chỗ này chứ?
Bọn họ đang nói cái gì thế này?
Vì sao lại kích động như thế?
Cảm thấy rất dễ dàng tức giận, nhưng mặt khác cũng vô cùng đáng sợ.
Lý Tuyết nghĩ một hồi rồi không cầm được nước mắt mà bật khóc.
“Hu hu…”
Tất cả mọi người đều bị tiếng khóc của Lý Tuyết hấp dẫn, bọn họ vô thức ngậm miệng lại.
Long Linh Linh thấy vậy thì có chút đau lòng. Bây giờ Lý Tuyết chỉ là một đứa trẻ con mà thôi!
“Tuyết Nhi, đừng khóc mà. Để tôi dẫn cô ra ngoài nhé”, Long Linh Linh nhẹ nhàng nói.
“Tâm trạng vợ chủ tịch không tốt lắm. Chuyện này để hôm sau bàn bạc lại, hôm sau bàn bạc lại”, Trương Vinh nói xong cũng đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Nhưng mà Long Linh Linh vừa mới đỡ Lý Tuyết đứng lên thì lập tức có một cổ đông nghiêm giọng nói: “Không được phép đi!”
“Đúng vậy, không được phép đi!”
Tất nhiên mấy lần này là dành cho Trương Vinh, nhưng mà ai biết có gọi cả Lý Tuyết và Long Linh Linh lại không chứ?
Dù Lý Tuyết chỉ là một đứa trẻ, nhưng ít ra thì trong lúc ký tên cũng phải có mặt trợ lý chủ tịch là Long Linh Linh, mà Lý Tuyết là vợ chủ tịch cũng đang có mặt ở đây rồi.
Lý Tuyết nghe thấy mấy lời này thì càng thêm sợ hãi, tiếng khóc càng lớn hơn.
“Oa…..”
Long Linh Linh lập tức trừng mắt với đám cổ đông kia: “Mấy người hung dữ cái gì hả? Bây giờ vợ chủ tịch chỉ là một đứa bé thôi, cô ấy không làm gì cả, sao mấy người lại làm thế với cô ấy?”
Cổ đông kia còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên cửa phòng họp đã bị người ta đạp toang ra.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại, bọn họ lập tức ngơ ngẩn cả người.
Chỉ thấy Trần Hạo đỡ lấy Bạch Diệc Phi đang vô cùng suy yếu từ từ đi đến.
Mà đứng phía sau anh là dáng người rắn rỏi của Bạch Hổ và Từ Lãng.
Lúc ở ngoài cửa Bạch Diệc Phi đã nghe thấy tiếng khóc của Lý Tuyết, vì thế trong lòng đau đớn không thôi.
“Tuyết Nhi!”
Khi Lý Tuyết nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cũng ngẩn người, sau đó cô vội vàng bước đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, co người lại sụt sùi khóc: “Chú ơi, cuối cùng chú cũng về rồi, hu hu…”
Thấy thế thì Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng vỗ vào lưng Lý Tuyết an ủi một lúc, sau đó mới nói: “Tuyết Nhi, anh đã về rồi. Trước tiên thì em cứ đi cùng với Long Linh Linh đến phòng làm việc chờ anh được không?”
Long Linh Linh hiểu ý, cô ta dẫn Lý Tuyết đi đến căn phòng của chủ tịch.
Sau khi hai người rời đi thì cửa phòng họp lại đóng lại. Bạch Diệc Phi vịn vào người Trần Hạo đi đến chỗ Lý tuyết vừa ngồi lúc nãy, anh từ từ ngồi xuống.
Giờ phút này không ai dám nói tiếng nào.
Không phải Bạch Diệc Phi vừa vượt ngục sao? Sao bây giờ lại dám cả gan xuất hiện ở Hầu Tước thế này?
Bạch Diệc Phi quét mắt nhìn qua đám người một chút, anh lạnh lùng nói: “Sao vậy? Tôi không có ở đây nên mấy người coi trời bằng vung hả?”
Đám cổ đông đều lục tục cúi đầu, mọi người vừa kính vừa sợ Bạch Diệc Phi.
Lúc này Tôn Huy đã lấy lại tinh thần, ông ta chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi nói: “Bạch Diệc Phi, thằng trốn tù như mày cũng dám xuất hiện ở đây hả, có tin tao báo cảnh sát ngay bây giờ không?”
“Tùy ông thôi”, Bạch Diệc Phi thờ ơ nói.
Tôn Huy sững sờ, ông ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: “Được thôi, bây giờ tao sẽ báo cảnh sát ngay!”
Tôn Huy nhanh chóng gọi điện thoại xong: “Bạch Diệc Phi, mày cứ chờ đấy! Cảnh sát sẽ đến bắt mày ngay bây giờ thôi”.
Bạch Diệc Phi không thèm trả lời ông ta mà liếc mắt nhìn về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ gật đầu, anh ta quay người đi ra khỏi phòng họp, nhưng mà chỉ vài giây sau đã lại bước vào.
Nhưng lúc bước vào thì trên tay còn xách theo hai người, trong đó có một người mất hẳn một cánh tay, chỉ còn sót lại một cánh tay duy nhất.
Lúc Bạch Hổ ném hai người kia xuống trước mặt Tôn Huy thì ông ta lập tức trở nên hoảng sợ.
Chương 267: Kết quả duy nhất
“Mày…mày muốn làm gì?”, ngoài mặt Tôn Huy làm ra vẻ bình tĩnh.
“Tôi nên hỏi chủ tịch Tôn mới phải, rốt cuộc chủ tịch Tôn muốn làm gì đây?”
Sắc mặt Tôn Huy thoáng chốc trắng bệch: “Tao không hiểu mày đang nói gì? Hôm nay tao đến đây chỉ để thu mua Hầu Tước thôi”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Chủ tịch Tôn, chỉ dựa vào một mình ông mà muốn thu mua Hầu Tước hả?”
“Chẳng lẽ không được? Mày còn chưa biết sao? Bây giờ mỗi ngày Hầu Tước đều phải chịu tổn thất hơn trăm triệu, tập đoàn này sẽ không chịu được bao lâu nữa đâu!”, Tôn Huy đột nhiên đắc ý. Chuyện Hầu Tước bị thu mua là chắc như đinh đóng cột rồi.
Bạch Diệc Phi không để tâm: “Chuyện này không phiền chủ tịch Tôn quan tâm, tôi cảm thấy chủ tịch Tôn nên quan tâm đến bản thân thì hơn”.
“Tao? Tao phải quan tâm gì chứ?”
Tôn Huy nhìn người đang hôn mê trên mặt đất, vẻ bối rối chỉ thoáng qua trong nháy mắt, bây giờ ông ta đã bình tĩnh lại rồi.
Bạch Diệc Phi nhìn Bạch Hổ, Bạch Hổ lập tức bước lên đạp cho hai người trên đất một một đạp.
“Á!”
Hai người kia kêu ghào thảm thiết rồi đồng thời tỉnh lại.
Sau khi hai người tỉnh lại thì Bạch Diệc Phi hỏi: “Nhìn người đang đứng trước mặt hai người thử xem, có quen không?”
Hai người kia vừa ngẩng đầu thì đã lập tức nhìn thấy Tôn Huy.
Trước đó Tôn Huy đã cảnh cáo bọn họ, tuyệt đối không thể để lộ thân phận, vậy nên hai người vô thức lắc đầu: “Không biết, không biết.”
Tôn Huy thấy hơi yên tâm một chút: “Bạch Diệc Phi, mày hỏi vậy là có ý gì? Hơn nữa mấy người này là ai chứ, sao mày lại hỏi bọn họ có biết tao không?”
Phải nói rằng những lời này của Tôn Huy là đang tự đào hố cho mình.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh nói với hai người kia: “Có nghe thấy không, ông ta muốn đẩy hai người ra để bảo toàn tính mạng cho mình đấy”.
Hai người kia sững sờ một lát, có vẻ là chưa kịp phản ứng lại.
Lúc này Tần Hoa dẫn theo mấy người cảnh sát bước vào.
Tất cả mọi người đều rất tò mò. Không phải Tôn Huy chỉ vừa mới gọi điện thoại thôi sao? Sao cảnh sát lại đến nhanh như vậy chứ?
Sau khi Tôn Huy nhìn thấy cảnh sát đến thì ông ta hơi nheo mắt, cũng không nghĩ xem tại sao họ lại đến nhanh như vậy. Ông ta chỉ muốn tranh thủ thời gian giải quyết Bạch Diệc Phi, tránh gây thêm phiền phức thêm thôi.
“Đồng chí cảnh sát, anh đã đến rồi hả. Nhanh lên, mau bắt Bạch Diệc Phi lại!”, Tôn Huy hét với Tần Hoa.
Tần Hoa nhìn Bạch Diệc Phi một lát, sau đó lại nhìn Tôn Huy, anh ta không lập tức bắt người.
Tôn Huy gấp gáp: “Cảnh sát, anh còn đứng đó làm gì? Bạch Diệc Phi tội phạm giết người, lại còn vượt ngục, anh mau bắt tên đó lại đi!”
Tần Hoa nhẹ nhàng trả lời: “Đừng nóng nảy. Tôi muốn biết có chuyện gì xảy ra với hai người kia?”
Tôn Huy sửng sốt, ông ta lập tức im miệng.
Bạch Diệc Phi nói: “Là sát thủ muốn giết tôi”.
“Cái gì?”
Đám cổ đông á khẩu không nói được gì.
Sát thủ?
Sao lại là sát thủ?
Trông thế này mà lại là sát thủ sao?
Tần Hoa nhìn về phía hai tên sát thủ kia, nhưng anh ta lại nói với Bạch Diệc Phi: “Tôi muốn có chứng cứ”.
Sát thủ nghe thế thì nhanh chóng phản ứng lại. Đúng vậy, không hề có chứng cứ, chỉ dựa vào một câu nói thì ai sẽ tin bọn họ là sát thủ chứ?
“Cảnh sát, chúng tôi không phải sát thủ.”.
“Đúng thế, chúng tôi không phải sát thủ. Chúng tôi chỉ là những người bình thường thôi”.
Nghe thế, Tôn Huy giống như cũng kịp thời phản ứng lại, thuận tiện nói: “Hai người này không biết từ đâu ra, bọn họ bị vệ sĩ của Bạch Diệc Phi Mang đến. Nói không chừng chính là người mà bọn họ tìm đến để diễn kịch đấy”.
“Diễn kịch mà còn cắt luôn cả tay mình đi hả? Ông diễn cho tôi nhìn một chút được không?”, giọng nói của Bạch Diệc Phi từ từ cao lên, mang theo một cảm giác không giận dữ mà vẫn uy nghi.
Tôn Huy cũng nhìn thấy một trong hai người bị cắt mất một tay, nhưng mà ông ta chỉ nhìn thoáng qua, không dám nhìn nhiều, bởi vì thật sự quá kinh khủng.
Tất nhiên Tần Hoa cũng chú ý đến, không cần hỏi cũng đoán được là có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên những gì nên hỏi thì vẫn phải hỏi: “Chuyện này giải thích thế nào?”
Hai tên sát thủ kia trợn tròn mắt.
Căn bản bọn họ không có cách nào để giải thích cả.
Cơ thể của Bạch Diệc Phi sắp không chịu đựng nổi rồi, anh mở miệng nói: “Đội trưởng Tần, là sát thủ do chủ tịch Tôn thuê”.
“Bạch Diệc Phi!”, Tôn Huy lập tức hét to: “Mày đừng có mà nói ăn không nói có!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Tôn Huy, khiến cho Tôn Huy vô thức ngậm miệng lại: “Hai người này là sát thủ do ông mời đến, bây giờ ông còn bảo tôi ăn không nói có hả?”
Nói xong thì anh lại nhìn về phía hai sát thủ kia: “Các người bán mạng vì ông ta, ông ta lại không hề quan tâm đến, các người cam tâm sao? Các người thấy có đáng không?”
“Bạch Diệc Phi!”, Tôn Huy gấp gáp, “Tôi vốn không biết hai tên sát thủ này, anh đừng có mà vu oan cho tôi!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hai sát thủ kia rồi nói: “Đã thấy chưa?”
Hai sát thủ kia thấy chủ tịch Tôn đúng là có ý định phủi sạch quan hệ với bọn họ thì lập tức bất mãn. Đúng là đã đồng ý không được nói ra ông ta, nhưng mà tốt xấu gì cũng là chủ cũ, thế mà ông ta lại không nói giúp bọn họ một câu nào. Cho dù một câu thôi cũng tốt rồi!
Cảm nhận của người bị mất một cánh tay kia thì lại càng sâu sắc hơn, chỉ vì ông ta mà gã mất đi một cánh tay!
“Chủ tịch Tôn, ông thật sự muốn bỏ mặc chúng tôi sao?”
Tên còn lại thấy thế thì thuận tiện nói: “Chủ tịch Tôn, mau cứu chúng tôi! Cứu chúng tôi đi!”
Tôn Huy nghe thế thì lập tức nổi giận: “Chúng mày nói gì vậy, tao còn không biết chúng mày! Chúng mày đừng có mà ăn nói bậy bạ!”
“Chủ tịch Tôn!”, hai tên sát thủ lại một lần nữa thấy được sự vô tình của Tôn Huy.
“Chủ tịch Tôn, rõ ràng là ông thuê chúng tôi giết chủ tịch của Hầu Tước mà! Vậy mà bây giờ ông lại nói không biết chúng tôi!”
Nghe xong mấy lời này thì thái độ của Tần Hoa hết sức nghiêm túc: “Chuyện này đã tôi đã hiểu rõ. Tôn Huy, ông có dính líu đến việc thuê người giết người, mời ông đi với chúng tôi một chuyến!”
Tôn Huy lập tức lắc đầu: “Không, không phải tôi! Không phải tôi mà! Đồng chí cảnh sát, là do Bạch Diệc Phi đổ oan cho tôi! Không phải tôi đâu!”
“Vốn dĩ tôi không hề biết bọn họ! Nhất định là Bạch Diệc Phi cố ý muốn hãm hại tôi! Cảnh sát, đáng lẽ ra người anh phải bắt là Bạch Diệc Phi mới đúng. Tên đó là tội phạm giết người!”
Tần Hoa nghe thế thì cười lạnh một tiếng: “Thật ngại quá, Bạch Diệc Phi không hề phạm pháp”.
“Cái gì?”
Tôn Huy trợn tròn mắt.
Đán cổ đông cũng xuất hiện vẻ nghi ngờ.
Tần Hoa giải thích: “Sau khi cảnh sát tiến hành điều tra, nguyên nhân tử vong của Tôn Vĩ chính là ngạt khí do ngủ trong phòng tắm hơi. Mà hình giám sát đã thể hiện rõ, đúng là Bạch Diệc Phi là người cuối cùng mà Tôn Vĩ gặp mặt, nhưng thời điểm anh ta rời khỏi đó, Tôn Vĩ vẫn còn sống”.
“Sau đó lại không có ai đi vào phòng tắm hơi, khoảng thời gian này kéo dài tận sáu tiếng”.
Tôn Huy chăm chú nghe Tần Hoa giải thích, nhưng ông ta lập tức phản bác: “Vậy chuyện nó vượt ngục thì sao? Còn cả chuyện nó đánh người ở bệnh viện, cả chuyện đập cửa hàng của người khác nữa!”
Ánh mắt Tần Hoa nhìn Tôn Huy như đang nhìn một tên ngốc vậy.
“Đã không giết người tức là không có tội. Vậy nên anh ta quanh minh chính đại đi ra từ cục cảnh sát, vượt ngục ở đâu ra chứ? Còn về việc đánh người và phá hoại cửa tiệm kia, bọn họ đều đã chọn cách tự giải quyết riêng với nhau rồi, cảnh sát sẽ không nhúng tay vào”.
Chương 268: Tôn Huy sa lưới
Việc hành hung Lý Phàm lần này, vốn dĩ gã cũng không bị thương quá nặng cho nên chỉ cần đưa một khoản tiền bồi thường là được, cho dù Lý Phàm không muốn đồng ý, nhưng bởi vì từng bị Bạch Diệc Phi đánh nhiều lần rồi nên gã cũng chẳng thể làm khác được.
Còn về cửa hàng bị đập phá, Thanh Ngư là người rất yêu tiền nên chỉ cần đưa một khoản tiền bồi thường cho gã thì việc này cũng coi như giải quyết xong.
Lúc này, Tôn Huy cảm thấy cơ thể như bị ốm.
Sao có thể như vậy được?
Mọi thứ đã khác hoàn toàn so với suy nghĩ của ông ta.
Rõ ràng là chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi là ông ta đã nắm được Hầu Tước trong tay, rốt cuộc là chỗ nào có sai sót?
Sau khi các cổ đông nghe thấy vậy, sau khi mà bọn họ hiểu được tất cả mọi chuyện thì không khỏi cảm thấy khủng hoảng tinh thần.
Giờ Bạch Diệc Phi đã không hề hấn gì, vậy thì những gì lúc nãy bọn họ làm có khác gì cố tình chọc giận Bạch Diệc Phi đâu?
Tần Hoa lấy còng số 8 ra còng tay Tôn Huy lại: “Đi thôi!”
Tôn Huy vẫn còn đang sững sờ, cảm nhận được chiếc còng đang khoá trên tay, ông ta vừa muốn dãy dụa đã bị Tần Hoa giữ chặt lại.
"Tôn Huy, tôi khuyên ông tốt nhất nên bình tĩnh lại, hiện giờ chứng cứ đã rõ rành rành, nếu như ông còn muốn tiếp tục phản kháng thì tội của ông sẽ càng nặng thêm”.
Tôn Huy dừng lại không dãy dụa nữa, liền đó nhìn sang Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, là mày cố ý! Mày muốn hại tao! Mày dựa vào đâu mà muốn hại tao? Tao không cam tâm!”
Bạch Diệc Phi nở nụ cười: "Chuột nhắt, cho ông ta biết, để xem ông ta rốt cuộc có cam tâm hay không?"
Lời vừa dứt, Trần Hạo lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tần Hoa.
Đó là tập tài liệu mà trước đây Trần Hạo đã tập chung điều tra riêng về Cự Đỉnh, trong đó bao gồm các hành vi trốn thuế và làm giả chứng từ kế toán của Cự Đỉnh.
Sau khi Tần Hoa đọc xong, đích thân đưa tới trước mặt cho Tôn Huy xem.
Sau khi đọc xong, Tôn Huy gần như không thể tin nổi.
“Bây giờ thì ông đã cam tâm chưa?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Tôn Huy câm nín không nói nên lời.
Bạch Diệc Phi đã điều tra ông ta!
Bọn họ đều là người làm ăn kinh doanh, lại dựa vào sức mình mà xây dựng nên cơ nghiệp lớn như vậy thì làm gì có ai mà không làm giả khai gian, chỉ cần có người cố ý đi điều tra một chút là sẽ tra được ra ngay.
Tần Hoa không cho Tôn Huy cơ hội phát ngôn nữa mà đưa luôn người đi.
Khi Tôn Huy và cảnh sát vừa đi thì chỉ còn lại Diệp Ngải và đoàn luật sư của cô ta.
Ánh mắt Diệp Ngải nhìn Bạch Diệp Phi trở nên phức tạp.
Từ lần trước, sau vụ Lý Phàm bị gán tội thì cô ta đã biết Bạch Diệc Phi không hề đơn giản, nhưng mà cô ta cũng không ngờ được, Bạch Diệc Phi lại giăng một cái bẫy sâu như vậy, khiến cho tất cả mọi người không thể nào đoán ra được.
Bây giờ Tôn Huy đã bị bắt, Diệp Ngải cũng không tiện ở lại đây nữa, nên đành cười gượng nói: “Xem ra chủ tịch Bạch có vẻ rất bận, như vậy tôi không làm phiền nữa”.
Bạch Diệc Phi cũng không thèm nhìn đến Diệp Ngải mà chỉ trầm giọng nói: "Chủ tịch Diệp, tôi hy vọng là sau này sẽ không cần phải nhìn thấy cô bước chân vào tập đoàn Hầu Tước một bước, càng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của Tuyết Nhi!”
Diệp Ngải hơi dừng lại, sắc mặt xám ngoét: "Tôi đến đây cũng là vì lo lắng cho Hầu Tước, nếu không thì cũng sẽ không đưa ra đề nghị mua lại Hầu Tước”.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Ý của cô là gì cô thừa hiểu hơn ai hết, tôi cũng hiểu, chỉ là tôi không muốn nói quá rõ ràng ra mà thôi”.
Diệp Ngải mím môi, sau đó hừ mũi nói: "Không biết phân biệt tốt xấu!"
Nói xong, cô ta liền dẫn theo đoàn luật sư của mình rời đi.
Lúc này, trong phòng họp chỉ còn lại cổ đông của tập đoàn Hầu Tước và người của anh mà thôi.
Bạch Diệc Phi quét mắt nhìn tất cả mọi người một lượt.
Đám cổ đông ai cũng không dám hít thở mạnh.
"Hầu Tước nuôi các ông không phải là để khi Hầu Tước gặp khó khăn thì các ông lại vắt óc nghĩ đủ cách để khiến cho nó lâm vào cảnh càng khó khăn hơn, đối với những cổ đông như vậy thì Hầu Tước của chúng tôi không giữ lại nổi”.
“Chủ tịch… ý của anh là gì?”, một cổ đông không hiểu ý của Bạch Diệc Phi nên hỏi lại.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng cười: "Nếu như các ông đã muốn đổi sếp mới, vậy thì ngày mai các ông cũng không cần đến nữa, các ông hãy tự đi tìm cho mình một người lãnh đạo mới đi”.
"Không, chủ tịch, chúng tôi chẳng qua là suy nghĩ đến một vài tình huống mà thôi chứ không phải là thực lòng muốn…”, các cổ đông cố gắng giải thích.
"Không cần giải thích, không phải các ông vẫn luôn ỷ vào mình là bậc lão thành của Hầu Tước hay sao? Tôi nói cho các ông biết, đối với tôi mà nói, thì điều này không có một chút ý nghĩa nào cả”.
"Hầu tước chỉ giữ những người có ích, chứ không giữ những con sâu làm rầu nồi canh như các ông ở lại để tiếp tục huỷ hoại Hầu Tước”.
"Cuộc họp kết thúc!"
Đám cổ đông mới vừa đứng ra tranh luận đều ngẩn hết cả ra.
Bọn họ thực sự đã bị đuổi rồi sao?
Xong, trước khi bọn họ kịp bình tĩnh lại thì đã bị Bạch Hổ và Từ Lãng đuổi ra ngoài.
Trương Vinh là người rời đi cuối cùng, âm thầm liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái rồi tự nhủ bản thân may mắn lúc nãy không vội vàng đứng lên theo bọn họ, quả nhiên, mỗi lần khi mà mọi người đều cho rằng Bạch Diệc Phi sắp hết thời là y như rằng anh ta sẽ lật ngược tình thế khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng.
“Chủ tịch, anh còn chỉ thị gì nữa không?”, Trương Vinh rất là chân chó chạy đến nịnh nọt.
“Đi làm việc của ông đi”, Bạch Diệc Phi hờ hững đáp.
Trương Vinh mỉm cười gật đầu, nhưng đợi đến khi ông ta vừa bước chân ra khỏi cửa thì trước mắt Bạch Diệc Phi đã tối sầm lại rồi mất đi ý thức.
Đám người Bạch Hổ giật mình đều chạy đến đỡ lấy Bạch Diệc Phi.
Trần Hạo lo lắng: "Hay là, đưa thuốc giải cho anh ấy uống đi?"
“Không được”, Bạch Hổ và Từ Lãng đồng thời phản đối.
“Vậy thì… phải làm sao?”, Trần Hạo vô cùng lo lắng.
Chương 269: Ăn viên thuốc này đi
Trong một ngôi làng nhỏ ở biên giới thành phố Thiên Bắc, một người đàn ông mặc áo len, đội mũ và đeo khẩu trang đi trên một con đường nhỏ hẻo lánh.
Ở cổng làng, để thuận tiện cho người dân trong làng nên đã mở một siêu thị và quán ăn nhỏ, trong quán ăn có mì và một số món ăn thường ngày trong gia đình.
Người đàn ông mặc áo len đi tới siêu thị, trước tiên mua một gói thuốc lá rẻ nhất, sau đó mua một thùng mì gói, tiện thể mượn nước nóng của bà cô già trong quán rồi ngồi xổm bên đường bưng mì ăn.
Lúc này một cô gái ăn mặc thoải mái đeo ba lô trên vai đi đến cổng làng, cô gái nhìn thấy siêu thị thì vào mua chai nước, sau khi ra ngoài lại gọi điện thoại cho người nào đó.
"A lô, tôi đã tới cổng thôn rồi, gọi người tới đón tôi đi!"
Sau khi nói vài câu thì cúp máy.
Cô gái để ý đến người đang ngồi xổm ăn mì ở bên đường, nhưng chỉ liếc mắt nhìn mà thôi, trong thôn cũng thường có những người như vậy.
Nhưng chưa tới một phút thì từ xa đã có hai người đi tới, một người phụ nữ ăn mặc sexy và một ông già ăn mặc luộm thuộm giống như ăn mày.
Hai người đi thẳng đến trước mặt người đàn ông mặc áo len đó.
Người mặc áo len ngẩng đầu, không vui nhìn hai người.
Cô ả sexy cười khúc khích sau đó lắc đầu nói: "Chậc chậc, cậu cả của tập đoàn Liễu thị ngày xưa bây giờ lại ngồi xổm ở nơi hẻo lánh này ăn mì, đúng là khiến người khác phải kinh ngạc".
Người đàn ông mặc áo len chính là Liễu Vô Cùng, hắn ta luôn bị năm tập đoàn truy sát, vì tránh truy sát mà đành phải đến nơi hẻo lánh này, không phải là hắn ta chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi thành phố Thiên Bắc, nhưng những sát thủ đó theo dõi quá sát, thậm chí hắn ta còn không có cơ hội đến sân bay.
Thấy hai người này nhận ra mình thì Liễu Vô Cùng đột nhiên trợn to mắt, hắn ta ném mỳ rồi quay người bỏ chạy.
Hắn ta bị truy sát lâu như vậy nên bản năng nghĩ rằng hai người này cũng đến giết mình, tuy nhiên trông ông già này có vẻ không giống.
Cô ả thấy vậy thì vươn tay ra kéo Liễu Vô Cùng lại: "Đừng sợ! Chúng tôi không đến giết anh đâu!"
Liễu Vô Cùng sửng sốt một chút: "Không đến giết tôi sao? Vậy hai người tới đây làm gì?"
Cô ả gật đầu rồi cười nói: "Chúng tôi đến để giúp anh".
Mặt Liễu Vô Cùng như chết lặng.
Lúc này ông già giống như ăn mày đó nhìn chằm chằm Liễu Vô Cùng, đôi mắt ông ta đục ngầu nhưng lại có chút trong trẻo sáng ngời, giọng nói khàn khàn vang lên: "Cậu nhóc, có muốn Bạch Diệc Phi phải chết không?"
"Cái gì?", Liễu Vô Cùng sửng sốt.
Hắn ta không hề quen biết hai người này, hơn nữa nghe ý của bọn họ thì có vẻ muốn giúp hắn ta đối phó với Bạch Diệc Phi? Tại sao chứ?
"Chúng tôi có thù với Bạch Diệc Phi, có câu nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, không phải sao?", cô ả mỉm cười nói.
Dường như Liễu Vô Cùng đã hiểu ra một chút, Bạch Diệc Phi đắc tội với người khác cho nên hai người này mới tới đây.
"Hai người thật sự có thể giúp tôi giết Bạch Diệc Phi sao?", Liễu Vô Cùng không chắc chắn hỏi, không phải hắn ta không tin, mà là hai người này, một người là phụ nữ yểu điệu yếu ớt, còn người còn lại thì lại là ông già giống như ăn mày, nếu nói hai người này giết được Bạch Diệc Phi thì chả ai tin nổi cả.
Ông già liếc nhìn Liễu Vô Cùng với ánh mắt khinh thường: "Nông cạn!"
Cô ả thì cười nói: "Tôi tên Hồng Hâm, đây là sư phụ tôi, Hồ Thiên Cẩm, vua của Lĩnh Nam, sư phụ giỏi chế tạo thuốc độc, còn lợi hại hơn những thứ đó của anh nhiều".
Liễu Vô Cùng nghe thấy thế thì kinh ngạc, không ngờ bọn họ lại biết chuyện của mình.
"Đừng ngạc nhiên như vậy, nếu như không tìm hiểu trước thì làm sao lại đến tìm anh chứ?", Hồng Hâm đáp.
Nghe vậy, Liễu Vô Cùng cảm thấy cũng đúng, vừa định gật đầu đồng ý liền thấy ông già đó lấy ra một cái bình sứ nhỏ bên trong có một con bọ nhỏ rất không dễ thấy.
"Để đảm bảo sự hợp tác thuận lợi giữa chúng ta, tôi cảm thấy anh phải ăn thứ này”, Hồ Thiên Cẩm nheo mắt, ông ta nhe răng cười hi hi làm lộ ra hàm răng vàng lớn.
Liễu Vô Cùng nhìn thấy hàm răng vàng lớn sáng loáng thì nhíu mày theo bản năng: "Cái… cái này là thứ gì?"
Hồng Hâm giải thích: "Một thứ có thể khiến anh phải nghe lời".
Cô ả vừa dứt lời thì sắc mặt của Liễu Vô Cùng thay đổi.
Hắn ta muốn tìm Bạch Diệc Phi để trả thù, nhưng ý của hai người này rõ ràng là muốn khống chế hắn ta, để hắn ta thành tay sai của họ, đây không có gì khác biệt với việc trước đây hắn ta khống chế đám người đó.
Lúc này có một câu nói vô cùng phù hợp với tình hình: nghiệp đến không chừa một ai!
Hồng Hâm lạnh nhạt nói: "Anh yên tâm, cái này không có tác dụng phụ gì cả, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời thì tuyệt đối không sao".
"Hơn nữa anh không muốn giết Bạch Diệc Phi sao?"
Đây là một sự cám dỗ rất lớn đối với Liễu Vô Cùng.
Bạch Diệc Phi hạ gục tập đoàn Liễu thị khiến người nhà bọn họ phải vào tù còn hại hắn bị truy sát, hắn sống như một con chuột, hắn muốn giết Bạch Diệc Phi trong mộng.
Đúng lúc hắn ta đang do dự thì vài người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện ở đằng xa.
Liễu Vô Cùng tinh mắt nhìn thấy, hắn ta hoảng sợ vô cùng, định cất bước bỏ chạy.
Hồng Hâm và Hồ Thiên Cẩm cũng chú ý đến, nhưng bọn họ không hề di chuyển, ngược lại còn rất bình tĩnh.
Sau khi Liễu Vô Cùng chạy một lúc thì quay lại nhìn xem đám người đó có đuổi theo kịp không, nhưng sau đó hắn ta sững sờ tại chỗ.
Hắn ta nhìn thấy đám đàn ông mặc đồ đen đó bị một mình Hồng Hâm cản lại.
Sau đó người đàn ông mặc đồ đen bực mình chửi bới: "Mẹ nó! Đừng cản đường!"
Hồng Hâm quay lưng lại với Liễu Vô Cùng, Liễu Vô Cùng không biết rằng cô ta có nói gì không, lúc đó cô ta nhẹ nhàng đưa tay lên và tát một cái.
Người mặc đồ đen đó bị tát ngã thẳng xuống đất, hơn nữa cũng không có bất cứ phản ứng gì, trông có vẻ là ngất rồi.
Sau khi đồng bọn của người đàn ông áo đen nhìn thấy thì ánh mắt đã thay đổi, bọn họ lập tức rút dao ra định ra tay với cô ả.
Liễu Vô Cùng còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì cô ả đó lại vẫy tay lần nữa, đám mặc đồ đen trước mặt ngã xuống đất ngay lập tức, cũng không ó phản ứng nữa.
"Chuyện này là sao?", Liễu Vô Cùng nuốt nước bọt.
Hồng Hâm vỗ tay: "Đánh kém ghê".
Hồ Thiên Cẩm thậm chí không thèm nhìn những người đó.
Còn Lưu Hà đang đứng trước cửa siêu thị đợi ai đó thì ngẩn cả người ra.
Liễu Vô Cùng thấy không sao rồi mới đi tới: "Bọn họ…"
Hồng Hâm nhẹ giọng nói: "Chết rồi".
"Cái gì?", Liễu Vô Cùng nghi ngờ bản thân nghe lầm, hắn ta tưởng rằng chỉ ngất đi thôi, nhưng thật ra đã chết rồi sao?
Hồng Hâm bật cười: "Tôi đã nói chúng tôi rất giỏi bào chế thuốc độc rồi, dùng bất cứ loại độc nào thì những người này cũng sẽ mất mạng”.
Liễu Vô Cùng đã hiểu ra.
Hồng Hâm lại nói: "Sao rồi? Suy nghĩ xong chưa?"
Liễu Vô Cùng liếc nhìn Hồng Hâm sau đó lại nhìn Hồ Thiên Cẩm, hắn ta nghiến răng lần cuối rồi gật đầu đồng ý.
Thấy vậy thì Hồ Thiên Cẩm đưa chiếc bình sứ nhỏ cho Liễu Vô Cùng, còn đưa thêm cả một ngọc bội nữa.
"Từ nay về sau cậu chính là người của tôi rồi, ăn xong cái này rồi đi tặng ngọc bội cho Bạch Diệc Phi, cứ nói là tôi đến rồi".
Liễu Vô Cùng ngẩn người một lát: "Tôi đi tìm Bạch Diệc Phi sao?"
Chương 270: Lý Tuyết mất trí nhớ
"Bạch Diệc Phi không gặp tôi đâu”.
Bạch Diệc Phi và Liễu Vô Cùng là kẻ thù của nhau, làm gì có chuyện đồng ý gặp hắn ta chứ?
Hồ Thiên Cẩm nhe hàm răng vàng óng ra cười: "Đừng lo lắng, Bạch Diệc Phi mất trí nhớ rồi".
“Hả?”, Liễu Vô Cùng ngẩn người.
Bạch Diệc Phi bị mất trí nhớ?
Chuyện gì đã xảy ra trong thời gian hắn ta bị truy lùng vậy?
Nhưng nghĩ đến thì thấy cũng được đó, Bạch Diệc Phi mất trí nhớ nên chắc chắn sẽ không nhớ hắn ta là ai. Sau khi đến đó hắn ta có thể giả vờ là bạn của Bạch Diệc Phi, sau đó cho nó nếm thử những gì mà hắn ta đã trải qua!
...
Bạch Diệc Phi tỉnh lại, anh cảm thấy bản thân vô cùng khỏe khoắn, tất cả sức mạnh trước kia đều quay trở lại.
Anh mở mắt ra nhìn thấy căn phòng màu trắng và rèm cửa phất phơ, đây chắc hẳn là một bệnh viện, anh nhìn quanh khắp căn phòng, trong phòng đầy ắp người, tất cả đều đang nhìn anh.
Lý Tuyết, Long Linh Linh, Lưu Hiểu Anh, Chu Khúc Nhi, Trần Hạo, Bạch Hổ và Từ Lãng.
Còn cả một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi nữa.
Bạch Diệc Phi chớp mắt: "Tôi sao thế?"
Lúc này người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mở miệng nói: "Chỉ cần tỉnh lại thì cơ thể chắc sẽ không sao".
“Cô đã cứu tôi hả?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Lưu Hiểu Anh cười: "Đây là dì hai của tôi".
“Cám ơn”, Bạch Diệc Phi trịnh trọng cảm ơn.
"Không có gì".
Dì hai nói xong thì đứng lên: "Hiểu Anh, cậu ta đã không sao rồi, nhớ rõ lời đã hứa với dì đó, dì đi trước đây".
“Dì hai, cháu sẽ giao cho dì”, Lưu Hiểu Anh cười, sau đó cô ta và dì hai đi ra ngoài.
Bạch Diệc Phi không sao cả nên Long Linh Linh đương nhiên rất vui vẻ.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian này Bạch Diệc Phi đã phải chịu đựng rất nhiều dày vò.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại thấy Lý Tuyết có chút kỳ lạ.
Lý Tuyết đứng ở đó nhìn anh, trong mắt cô không còn vẻ lệ thuộc như trước, thay vào đó là sự tò mò, dù anh khỏe lại rồi cô cũng không cười, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm anh.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thế thì trong lòng cũng thầm suy đoán, anh ngập ngừng gọi: "Tuyết Nhi?"
Khi anh gọi thế thì tất cả mọi người đều phản ứng lại, khuôn mặt họ lập tức xuất hiện vẻ kỳ quái, Bạch Diệc Phi chú ý tới Lý Tuyết nên không nhận ra.
Lý Tuyết chớp chớp mắt hỏi: "Anh thật sự là chồng tôi hả?"
Gì?
Tâm trạng Bạch Diệc Phi rất phức tạp, Lý Tuyết hỏi như thế thì chứng không còn là đứa trẻ nữa, nhưng nếu cô đã hoàn toàn bình phục thì không nên hỏi như thế mới phải.
Sau khi yên lặng một lúc thì Trần Hạo mới mở miệng nói: "Anh à, sau khi dì hai của Lưu Hiểu Anh cứu anh, thì dì ấy cũng xem bệnh cho chị dâu, chị dâu đã lấy lại được trí thông minh, nhưng lại hoàn toàn mất trí nhớ”.
“Hoàn toàn mất trí nhớ?”, Bạch Diệc Phi cao giọng.
Chu Khúc Nhi không thể không xen vào: "Có nghĩa là bây giờ Tuyết Nhi đã bình thường, nhưng cậu ấy đã quên tất cả những chuyện xảy ra trước đây, bao gồm cả những việc khi bản thân trở thành đứa bé nữa".
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn Lý Tuyết, cố gắng phát hiện thứ gì đó.
Tuy nhiên anh không phát hiện ra gì cả
"Anh...", Bạch Diệc Phi mở miệng, nhưng anh không biết nên nói cái gì.
Mấy người khác thấy thế cũng không khỏi kinh ngạc, vì vậy Chu Khúc Nhi cười khan hai tiếng rồi nói: "Dù sao anh cũng không sao, hay là xuất viện đi?"
“...Ừ”, Bạch Diệc Phi lơ đãng gật đầu, anh vẫn nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết bị Bạch Diệc Phi nhìn như thế thì cảm thấy ngượng ngùng, cô cúi đầu kéo Chu Khúc Nhi rời đi.
Sau khi Lý Tuyết tỉnh lại, Chu Khúc Nhi là bạn thân nhất của cô, nên tất nhiên cô ta cũng nói rất nhiều điều với Lý Tuyết, vì thế Lý Tuyết cũng rất thân với Chu Khúc Nhi.
Còn những người khác thì Lý Tuyết chỉ miễn cưỡng làm quen thôi.
Nhìn thấy hai người đã đi ra ngoài thì Bạch Diệc Phi có chút hối hận, đáng lẽ anh phải nói thêm vài câu với Lý Tuyết, hiện giờ cô hoàn toàn không nhớ anh, cũng không có dựa dẫm vào anh, biểu hiện vừa rồi của anh có để lại ấn tượng xấu không?
Long Linh Linh cười nói: "Vậy tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho chủ tịch".
Sau đó cô ta cũng ra ngoài.
Bạch Hổ và Tần Lãng nhìn nhau rồi cũng đi theo.
Chỉ có Trần Hạo ở lại.
"Anh à, anh dậy được không? Có muốn đỡ không?"
“Gọn ra!”, Bạch Diệc Phi hiện giờ không sao! Anh còn cần đỡ nữa hả?
Trần Hạo mỉm cười, hắn ta đợi Bạch Diệc Hiên đứng dậy, hai người thu dọn một chút rồi xuất viện.
Bạch Diệc Phi hỏi Trần Hạo: "Sao dì hai của Lưu Hiểu Anh lại cứu anh? Hơn nữa sao anh lại nằm trong bệnh viện?"
Trần Hạo giải thích: "Ngay khi anh ngất đi thì Hiểu Anh đã dẫn dì hai cô ấy tới, sau đó chúng em đưa anh đến bệnh viện. Bác sĩ Ngưu đã đặc biệt sắp xếp một phòng cho anh, không cho người ngoài vào".
"Hiểu Anh và dì hai bảo người chuẩn bị nước nóng, kim bạc, khăn tắm, vân vân, sau đó thì đuổi chúng em ra ngoài, không cho chúng em nhìn".
"Một lát sau bọn họ bước ra và nói mọi chuyện đã ổn, chỉ đợi anh tỉnh dậy thôi".
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Bạch Diệc Phi và Trần Hạo rời khỏi bệnh viện, sau đó Long Linh Linh cũng đi theo.
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi vẫn đứng ở cửa, nhưng Bạch Hổ và Từ Lãng thì không biết đã đi đâu.
Cả nhóm lái xe về biệt thự ở cảng Lam Ba.
Chu Khúc Nhi ở lại không được bao lâu thì lại đến công ty Lý Thị, Long Linh Linh trở lại Hầu tước, Trần Hạo cũng rời đi, chỉ còn lại Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi ở lại trong biệt thự.
Hai người ngồi trong phòng khách không nói một lời, bầu không khí có chút khó xử.
Người đó vừa nghe thấy cảnh sát thì sợ đến nỗi run cầm cập: “Đại ca… Giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ… Đại ca… Hay là cũng chém một cánh tay của tôi đi… Đừng báo cảnh sát”.
Là một sát thủ nên có không ít mạng người chết dưới tay bọn chúng. Nếu như bị cảnh sát bắt đi thì bọn chúng chỉ có bị xử bắn thôi.
Từ Lãng không đáp lại mà nhìn xung quanh một cái.
Lúc này, có một tên mắt ti hí mặc đồ hip-hop ngồi trong xe van nhỏ cách đây không xa. Gã đã nhìn thấy tất cả, lúc này nói vào tai nghe bluetooth: “Đó là Từ Lãng, quả nhiên là giả”.
Trong tai nghe truyền lại giọng nói của một người phụ nữ: “Cũng may là không ra tay, nếu không thì chúng ta đã trúng kế rồi”.
“Ừm”, người đàn ông nói tiếp: “Chúng tôi sẽ quan sát thêm, biết đâu Bạch Diệc Phi ở gần đây”.
Trần Hạo đã báo cảnh sát, sau đó quay về trên xe. Nhưng Từ Lãng vẫn ở bên ngoài xe quan sát tình hình. Đợi một hồi lâu, đường đi cũng được lưu thông, xe cũng chầm chậm chuyển bánh.
Hai sát thủ kia nhìn thấy tình huống này thì biết nếu như bọn chúng không đi thì sẽ không có cơ hội nữa, vì vậy hai người liếc mắt nhìn nhau.
Từ Lãng cũng là người tinh mắt nên cũng nhìn thấy cả rồi.
Hai tên sát thủ vừa định từ lan can nhảy xuống thì đã bị Từ Lãng nắm chặt cổ áo rồi kéo lại.
“Kém cỏi thế này thì làm sát thủ cái nỗi gì? Rõ ràng là sỉ nhục cái nghề này mà”, Từ Lãng lạnh lùng nói bên tai hai người.
Hai người sợ hãi không ngừng: “Đại ca nói phải ạ, chúng tôi không xứng làm sát thủ, đại ca tha cho chúng tôi đi”.
“Đại ca, chúng tôi thật sự sai rồi, tha cho chúng tôi đi”.
Từ Lãng không quan tâm mà kéo hai người đi về trước. Còn Trần Hạo thì lái xe chầm chậm.
Ngồi trong xe dã ngoại ở phía sau, Bạch Diệc Phi cảm thấy xe đã chuyển động được rồi nên nhắm mắt lại, hỏi: “Đã giải quyết được rồi sao?”, lời nói tưởng chừng như hỏi nhưng thực chất là khẳng định lại lần nữa, vì anh tin Từ Lãng.
Lưu Hiểu Anh không lên tiếng, chỉ nhìn cửa sổ xe rồi lại nhìn Bạch Diệc Phi.
“Châm cứu đã không có tác dụng với anh rồi”.
Bạch Diệc Phi ậm ừm một tiếng, nói: “Tôi biết rồi”.
…
Tên mắt ti hí trên xe đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe dã ngoại cứ đi theo phía sau thì trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
“Mẹ kiếp”.
“Sao vậy?”, tiếng nói trong tai nghe bluetooth vọng lại.
Tên mắt ti hí nói: “Mẹ nó chứ! Thằng Bạch Diệc Phi quả nhiên giảo hoạt. Tôi còn tưởng rằng hắn sẽ trốn ở nơi khó tìm, ai ngờ lại ngang nhiên ngồi trên xe như vậy”.
“Ý anh nói là Bạch Diệc Phi đang ngồi trên xe?”
“Đúng vậy! Chiếc xe kia cứ đi theo xe của Trần Hạo, giữ khoảng cách không xa không gần, nếu như không chú ý thì quả thật không phát hiện ra được”.
“Quả nhiên là giảo hoạt thật”.
“Nếu hắn đã ở đây thì cứ tiếp tục kế hoạch của chúng ta thôi”.
“Ok! Tôi đi cướp xe trước, lát nữa cô đến tiếp ứng cho tôi”, người đàn ông nói.
“Được, anh cẩn thận đấy, đừng để bị phát hiện”.
“Cô yên tâm, hiện giờ hắn sắp chết rồi, không còn sức chú ý đến tôi đâu”, người đàn ông đáp.
“Ừm”.
Tên mắt ti hí cố ý để xe mình áp sát xe của Bạch Diệc Phi. Gã cố ý để xe mình va chạm vào xe kia để xe kia phải dừng lại.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh ngồi trong xe rồi liếc mắt nhìn nhau.
Sau khi xuống xe, tên mắt ti hí nhìn thấy lái xe của đối phương cũng xuống xe, liền áy náy nói: “Thật ngại quá, ban nãy tôi không cố ý, tôi có đâm hỏng hóc chỗ nào không?”
Lái xe nghe thấy thế thì lắc đầu, nói: “Không sao đâu”.
Nói xong, lái xe định quay người lên xe thì bị một khẩu súng dí lên người: “Không được cử động! Quay lên xe đi, tao với mày cùng lên xe rồi làm như tao bảo”.
Lái xe tất nhiên không muốn chết nên gật đầu làm theo.
Theo như lệnh của tên mắt ti hí, hai người đến ghế ngồi phía sau còn lái xe thì tiếp tục đi về trước.
Không bao lâu sau, xe tiếp tục chuyển động, còn Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh thì không lên tiếng.
Nửa tiếng sau, Trần Hạo thốt lên một tiếng: “Mẹ kiếp”. Lúc này hắn ta phát hiện ra chiếc xe đi theo mình từ đầu, giờ không thấy đâu nữa.
“Sao thế?”
“Bọn họ không đi kịp chúng ta rồi”, Trần Hạo nói với sắc mặt tái nhợt.
Từ Lãng chau mày nói: “Quay lại”.
“Quay lại?”, Trần Hạo sững người nói: “Nhưng đây là cao tốc…”.
Từ Lãng trầm giọng nói: “Quay lại”.
Trần Hạo nhớ tới sự lợi hại của Từ Lãng nên không dám nói nhiều, lập tức quay xe lại.
Còn chiếc xe dã ngoại do tên mắt ti hí ra lệnh nên lái xe đã lái ra khỏi đường cao tốc mà đi về phía ngoại ô. Không bao lâu, xe dừng lại ở một nơi hoang vu không bóng người.
Sau khi tên mắt ti hí bảo lái xe dừng lại một dùng một tay đánh ngất lái xe, sau đó đi đến bên trong xe.
“Ồ, thê thảm như này rồi sao?”, tên đó nói với giọng giễu cợt.
Lưu Hiểu Anh kinh ngạc, hỏi: “Làm sao mà anh vào đây được?”
Bạch Diệc Phi có chút bất lực dựa trên ghế sofa, sau khi nhìn thấy tên mắt ti hí thì anh có chút kích động. Chính là gã, gã chính là kẻ đã bỏ thuốc.
Tên mắt ti hí nhìn lên người Bạch Diệc Phi, nói: “Bộ dạng sống không bằng chết mà mày còn định đến thủ đô á? Đúng là vớ vẩn, tao thấy mày vẫn chưa đến đó thì đã chết ở đây rồi”.
“Ai chết còn chưa biết đâu”, Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp lại.
Tên mắt ti hí bật cười, nói: “Mày nhìn thấy tao là biết tao đến giết mày. Hơn nữa bây giờ, chúng ta đang ở nơi hoang vu thế này thì ai sẽ đến cứu mày?”
Chương 262: Tao còn sự lựa chọn thứ ba
Lúc Trần Hạo và Từ Lãng vòng xe lại thì nhìn thấy đuôi xe dã ngoại kia. Lúc đó bọn họ đang đi về phía đường nhánh của thành phố Thiên Trung. Thấy thế, Trần Hạo vội lái xe đuổi theo.
Chỉ có điều, vừa mới đi ra đường nhánh, vẫn chưa đi đến trạm thu phí thì có một chiếc xe chắn ngang trước mặt họ, chắn không cho họ đi qua.
Từ Lãng thấy vậy thì ánh mắt sắc bén, nói: “Đừng để ý, vòng sang bên cạnh mà đi”.
Trần Hạo gật đầu rồi lái xe sang bên. Nhưng chiếc xe đó dường như biết họ định làm gì nên đã khởi động xe và tiếp tục chắn đường của họ. Dù sao thì Trần Hạo đi hướng nào, chiếc xe đó sẽ chắn hướng đó.
Trần Hạo và Từ Lãng phát hiện có gì đó không ổn.
“Xe này cố tình đấy”, Trần Hạo dừng xe bên đường và hai người xuống xe.
Người trên xe đó thấy vậy thì cũng dừng xe bên đường.
“Đại ca! Trùng hợp quá”, tên ma ốm từ trên xe xuống, sau đó cười híp mắt nhìn Từ Lãng.
Hắn không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Từ Lãng, vì hắn rất hiểu đại ca của mình. Hơn nữa, trước đó bọn họ cũng qua một số cách mà biết được Bạch Diệc Phi đã trúng độc. Nếu như vậy thì trước đó Từ Lãng và Bạch Diệc Phi cãi nhau to, Bạch Diệc Phi không hề ngất đi, điều này rất đáng ngờ. Bây giờ mới thấy, đó chỉ vở kịch bọn họ tự biên tự diễn mà thôi.
Từ Lãng chau mày, nói: “Sao cậu lại ở đây? Tôi nhớ là cậu không phải người của bọn chúng mà”.
“Quả thật là không phải”, tên ma ốm đáp.
“Vậy thì tránh ra cho bọn tôi đi”.
“Xin lỗi nhé, em không thể”.
Từ Lãng trợn mắt nói: “Cậu định ra tay với tôi?”
Tên ma ốm dường như biết đối phương đang nghĩ gì nên nói: “Đại ca! Anh cũng biết rồi đấy, chúng ta đều có đạo đức nghề nghiệp. Thật ra anh không cần như vậy, nhiệm vụ của anh là giết Bạch Diệc Phi mà, không phải sao?”
“Nhưng Bạch Diệc Phi đã cứu mạng tôi, cứu mạng một sát thủ muốn giết anh ta đấy, hiểu không?”, Từ Lãng thản nhiên nói.
“Anh ta rõ ràng có thể không cần bận tâm đến tôi nhưng anh ta vẫn cứu”.
“Cậu không hiểu được cảm giác đó đâu, cái thế giới vốn lạnh băng đó đột nhiên như được chiếu sáng khiến người ta cảm thấy ấm áp vô cùng”.
“Đại ca, anh thay đổi rồi”, tên ma ốm nói.
Từ Lãng gật đầu thừa nhận: “Đúng, là anh ta khiến tôi cảm thấy mình như được sống lại”.
Gã là sát thủ, vốn không nể tình gì, thế giới quan với gã đều là sự lạnh lùng vô tình. Nhưng chính Bạch Diệc Phi khiến gã cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm giữa người với người.
Còn Trần Hạo cũng đồng cảm với câu nói đó của gã. Trước đây chẳng phải Trần Hạo cũng sống trong thế giới lạnh giá đó sao? Chính Bạch Diệc Phi đã cho hắn ta biết cảm giác ấm áp, giúp hắn ta thấy được ánh sáng và như được sống lại.
Tên ma ốm nhìn Từ Lãng một cách thâm sâu, nói: “Vậy thì chúc mừng đại ca”.
Từ Lãng nhìn hắn rồi nói: “Đừng nhiều lời nữa, đến đi”.
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng lao vào đối phương rồi so tài cao thấp.
…
Tên mắt ti hí nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Mày muốn chết thế nào? Chỗ tao có súng, có dao, mày có thể chọn một cái”.
“Tao có sự lựa chọn thứ ba nữa”.
Tên mắt ti hí chau mày nói: “Nói nghe xem?”
“Tao chọn mày chết”.
Tên mắt ti hí lập tức sầm mặt lại, nói: “Bạch Diệc Phi! Ông đây cho mày lựa chọn là coi trọng mày lắm rồi đấy. Nếu ông đây không vui thì sẽ giày vò mày trước rồi mới cho mày chết. Dù sao thì hiện giờ cũng không ai biết mày đang ở đâu nên tao cũng không vội”.
“Tao cũng không vội”.
“Hừm! Mày không vội thì có tác dụng quái gì”, tên mắt ti hí theo phản xạ mà đáp lại một câu nhưng sau đó liền cảm thấy có gì đó không ổn, nói: “Mày không vội? Sắp chết đến nơi rồi còn không vội, mày định dọa ai?”
“Tao thấy mày bị dọa sợ rồi hả? Nhưng cũng không sao, dù sao thì có thế nào mày cũng phải chết thôi”, nói xong tên mắt ti hí đó không cho Bạch Diệc Phi cơ hội lựa chọn nữa. Gã lấy dao ra, nói: “Tao thấy, nếu nói về mức độ tra tấn thì dao vẫn tốt hơn, sẽ khiến mày cảm nhận rõ nét đau đớn. Còn có di nguyện gì thì nói ra, có thể tao sẽ đáp ứng cho mày”.
Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lát, hỏi: “Người muốn giết tao là ai?”
“Câu hỏi ngu ngốc như vậy mà cũng hỏi tao hả?”, tên mắt ti hí cười một tiếng, nói: “Mày nghĩ là ai?”
Bạch Diệc Phi nhìn tên đó, không phải anh không biết mà anh hỏi thế chỉ là muốn xác nhận lại lần nữa mà thôi.
Tên mắt ti hí lại nói: “Đã cảnh cáo mày rồi, bảo mày yên ổn ở thành phố Thiên Bắc đi nhưng mày cứ muốn đến thủ đô. Không còn cách nào khác, mày phải chết”.
“Nếu mày vào cảnh ngộ như tao thì mày cũng sẽ chọn như thế thôi”, giữa giết người và rơi xuống địa ngục thì không còn lựa chọn nào khác.
Tên mắt ti hí cười, dùng tay lau mũi dao, nói: “Nói cũng phải nhưng vô dụng thôi. Chịu chết đi”, nói xong gã giơ dao lên nhắm chuẩn vào Bạch Diệc Phi.
“Đừng…”, Lưu Hiểu Anh hét lớn một tiếng rồi chắn trước người Bạch Diệc Phi nhưng vì sợ hãi mà cô ta nhắm chặt mắt lại.
Chỉ có điều kỳ lạ là, Lưu Hiểu Anh đợi rất lâu nhưng không thấy dao chém xuống và cũng không cảm nhận được có người lao về phía mình và Bạch Diệc Phi.
Ồ? Tình huống gì đây? Lưu Hiểu Anh mở mắt ra thì kinh ngạc há hốc mồm.
Chỉ thấy tên mắt ti hí cứ giữ nguyên tư thế giơ dao đó mà không dám nhúc nhích. Phía sau gã lúc này là một lái xe với thân hình vạm vỡ. Người đó không phải ai khác mà chính là Bạch Hổ bị ‘chết’ trong vụ tai nạn giao thông.
Trong tay Bạch Hổ cũng cầm dao kề bên dưới hông phải của tên mắt ti hí, chỉ cần gã động đậy thì sẽ máu tuôn trào ngay.
Tên đó vẫn chưa biết phía sau mình là ai, chỉ hỏi một câu: “Ai vậy?”
Bạch Hổ cầm dao đi lên trước mặt tên đó, lúc này anh ta đã tháo kính râm và mũ xuống.
“Bố mày đây”, Bạch Hổ đáp lại với vẻ mặt lạnh lùng.
Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh khóe miệng đều co rúm lại, bình thường đâu nhìn ra Bạch Hổ có thể giả dạng ‘bố’ người khác tốt thế?
Tên mắt ti hí lập tức trừng mắt hỏi: “Mày… Chẳng phải mày chết rồi sao?”
Chương 263: Giăng bẫy
“Nếu Bạch Hổ và Từ Lãng không rời khỏi tao thì sao chúng mày dám đến giết tao một cách trắng trợn thế này?”, Bạch Diệc Phi trả lời gã.
Tất cả đều là do Bạch Diệc Phi đứng sau lên kế hoạch, anh biết người đứng đằng sau chuyện này vẫn kiêng dè Bạch Hổ và Từ Lãng do vậy đương nhiên sẽ không ra tay nếu như hai người họ vẫn ở bên cạnh mình. Vì lẽ đó, anh mới cố tình lập ra một cái bẫy để bọn họ cho rằng bên cạnh anh không có ai cả.
Đúng như dự đoán, sau khi bọn họ biết được tin này liền vội vã cử sát thủ tới để giết anh.
Trong lúc Bạch Diệc Phi nói chuyện, Bạch Hổ cầm dao đưa về phía trước, đặt lên cổ của tên mắt ti hí: “Bỏ dao xuống”.
Tên mắt ti hí đến giờ vẫn bị lời nói của Bạch Diệc Phi khiến cho kinh hãi đến không nói nên lời, cũng gần như cùng lúc đó hắn chợt hiểu ra mình đã trúng kế, mặc dù trong lòng không cam tâm, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến việc này, hắn buộc phải nghĩ cách thoát khỏi tình huống khó khăn này.
Đôi mắt ti hí của hắn đảo một vòng, rõ ràng hắn đang có ý đồ tìm cách thoát thân.
Bạch Hổ thấy vậy, cầm chuôi dao đập mạnh vào gáy của gã bằng một tốc độ nhanh đến mức kinh ngạc, khiến gã lăn ra bất tỉnh.
"Lạch cạch!"
Con dao trong tay tên mắt ti hí rơi xuống đất.
Bạch Hổ nhanh nhẹn lấy một cuộn dây thừng từ trong chiếc tủ bên cạnh ra, trói tên mắt ti hí lại.
Sau đó Bạch Hổ cúi xuống lục soát trên người tên mắt ti hí.
Không lâu sau liền phát hiện ra trong áo của hắn có một cái túi ngầm, thò tay vào tìm thì thấy một chiếc lọ nhỏ bằng sứ.
Bạch Diệc Phi đưa lên xem xét một lúc liền chắc chắn đó chính là thuốc giải mà Lý Tuyết uống lần trước.
Loại thuốc này có thể giải được hết độc nhưng mà sau khi giải độc xong sẽ khiến cho người uống thuốc bị suy giảm trí nhớ và trí lực.
Bạch Diệc Phi cất thuốc đi rồi nói với Bạch Hổ: "Đánh thức hắn dậy".
Trong phòng tắm, Bạch Hổ tay cầm dao giơ lên đâm thẳng xuống đùi của tên mắt ti hí.
"Aaa!"
Tên mắt ti hí đau quá tỉnh dậy.
Sau khi hét lên đau đớn hắn mới phát hiện ra con dao trong tay Bạch Hổ đang cắm trên đùi mình vẫn còn chưa rút ra, lúc này cơ thể hắn không kiềm chế được, sợ hãi hít vào một hơi.
"Mẹ kiếp! Mày có muốn sống nữa không?"
Bạch Diệc Phi lạnh lùng hừ một tiếng: "Đằng nào tao cũng chẳng sống được lâu nữa, nếu chết thì tao kéo thêm một đứa chết cùng cho vui cũng được”.
"Tao có thuốc giải! Nếu như mày chịu thả tao đi, tao sẽ đưa thuốc cho mày”, tên mắt ti hí nói: “Đây là loại thuốc giải một lần duy nhất, đảm bảo uống vào sẽ giải hết độc”.
“Hừ!”, Bạch Diệc Phi khinh thường cười một tiếng.
Tên mắt ti hí tưởng Bạch Diệc Phi không tin: "Lời tao nói là thật, trên người tao thực sự có mang theo thuốc giải, nó ở trong túi của tao”.
"Cái tao muốn là loại thuốc giải thực sự”.
“Thì đó chính là thuốc giải thực sự!”, tên mắt ti hí nói.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi lạnh lẽo: "Không, đó không phải thuốc giải thực sự, sau khi uống vào sẽ khiến cho người đó suy giảm cả về trí nhớ lẫn trí lực, vì vậy nó không phải là thuốc giải!”
"Ơ...", tên mắt ti hí không nói gì nữa.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng chế nhạo: "Thế nào? Chỉ cần mày đưa cho tao thuốc giải thực sự thì tao sẽ suy nghĩ đến việc thả mày đi”.
Tên mắt ti hí vừa nghe xong, đôi mắt đảo một vòng: "Được, tao đồng ý với mày! Nhưng mà thuốc giải ở chỗ thầy của tao chứ tao không có”.
"Ồ".
Tên mắt ti hí bỗng cảm thấy khó hiểu.
Ồ nghĩa là gì?
Hắn còn chưa kịp hiểu ra ý nghĩa của câu này thì đột nhiên Bạch Hổ đã rút mạnh con dao ra.
"Aaaa!"
Lại một tiếng hét thảm thiết khác.
Cùng lúc đó, một giọng phụ nữ vang lên từ tai nghe bluetooth của tên mắt ti hí.
"Sư đệ, cậu bị sao vậy? Sư đệ?"
Sau tiếng hét thảm thiết, thì trong nhà xe di động yên lặng như tờ, do vậy âm thanh phát ra từ tai nghe trở nên cực kỳ rõ ràng.
Bạch Diệc Phi nhướng mày: "Có đồng bọn à!"
Bạch Hổ nghe vậy liền giật tai nghe Bluetooth xuống, đưa qua cho Bạch Diệc Phi.
“Sư đệ của cô sắp chết rồi, cô có thể nói vài lời cuối với hắn ta”, Bạch Diệc Phi nói qua chiếc tai nghe.
Đầu dây bên kia, người phụ nữ im lặng một lúc sau đó sốt ruột nói: "Anh không được giết cậu ta! Nếu anh giết cậu ta thì đừng mong lấy được thuốc giải!”
Bạch Diệc Phi hờ hững: "Tôi không quan tâm”.
“Anh!”, người phụ nữ không thể ngờ được Bạch Diệc Phi còn chẳng tiếc cái mạng của mình, như vậy thì cô ta còn có cái gì để uy hiếp được Bạch Diệc Phi nữa?
Tên mắt ti hí thấy vậy liền nói: "Bạch Diệc Phi! Tao có thể dẫn mày đi gặp thầy tao, chỗ của thầy tao có thuốc giải thực sự, không bị trộn thêm bất kỳ loại độc nào khác”.
"Chỗ của thầy mày ở đâu?”
"Linh Nam".
"Quá xa”.
Quãng đường xa như vậy, có khi Bạch Diệc Phi còn chưa lấy được thuốc giải đã chết ngắc rồi.
Tên mắt ti hí hoảng hốt: "Không phải, thầy của tao có thể chữa được, hơi xa một chút nhưng ông ấy có thuốc giải thật”.
Bạch Diệc Phi đáp: "Tao không tin mày, cho dù thầy của mày có thuốc giải thật thì tao cũng sẽ không đi Linh Nam. Nếu đã như vậy thì mày cũng chẳng còn giá trị gì nữa, thôi yên tâm mà chết đi nhé!”
Giọng điệu của anh nghe rất bình thản cứ như đang nói chuyện bảo người ta cố gắng ăn thật nhiều nhé, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta bất giác cảm thấy khủng hoảng.
Lưu Hiểu Anh nhìn Bạch Diệc Phi, trong lòng có chút e dè, một Bạch Diệc Phi như vậy khiến người ta có chút sợ hãi.
Lúc này, giọng nói lại phát ra từ tai nghe bluetooth: "Bạch Diệc Phi, thầy của tôi được xưng và vua của Linh Nam, nếu như anh dám giết sư đệ của tôi thì anh sẽ chết rất đau đớn đó!”
“Vua của Linh Nam?”, giọng nói nghi hoặc của Bạch Diệc Phi vang lên.
Người phụ nữ cho rằng Bạch Diệc Phi đang sợ hãi nên nói tiếp: "Đúng vậy, thầy vẫn luôn yêu thương sư đệ nhất, nếu anh giết cậu ta thì anh sẽ phải đối mặt với sự truy sát của toàn bộ Linh Nam!”
Lời vừa dứt, Bạch Diệc Phi bật cười: “Xin lỗi, tôi chưa từng nghe thấy cái tên này”.
Người phụ nữ ngừng lại, ngẩn ra.
Anh ta nói chưa từng nghe đến danh hiệu vua của Linh Nam?
Đừng nói là Bạch Diệc Phi, ngay cả Bạch Hổ và Lưu Hiểu Anh cũng không biết cái tên này!
Im lặng mất một lúc, người phụ nữ lại nói: "Bạch Diệc Phi! Hiện giờ tôi đang ở bên ngoài xe, nếu như anh dám làm bừa tôi sẽ lập tức cho nổ luôn chiếc xe của anh!”
“Tuỳ cô, dù sao thì nổ chết sư đệ của cô cũng không phải tôi”, Bạch Diệc Phi chẳng để tâm nói.
“Anh!”, người phụ nữ tức giận nói không nên lời, Bạch Diệc Phi này ngọt nhạt hay đe doạ cũng không nghe, cô ta đã hết cách với anh.
Bạch Diệc Phi nói với Bạch Hổ: "Những thứ cần giải quyết thì giải quyết luôn đi!”
Bạch Hổ gật đầu, cầm lấy con dao nhỏ chĩa thẳng vào người đàn ông.
Tên mắt ti hí trợn trừng hai mắt: “Đợi chút! Đừng! Đừng! Á…".
Chương 264: Tôi vẫn chưa chết sao
“Bạch Diệc Phi, dừng tay, dừng tay”, người phụ nữ sốt sắng hét lớn.
Bạch Diệc Phi căn bản không nghe, anh ném tai nghe bluetooth trên ghế sofa, mặc cho người ở đầu dây kia gào hét.
Một hồi lâu, phía tên mắt ti hí không có âm thanh gì và người phụ nữ trong tai nghe cũng thế.
“Chết rồi sao?”, người phụ nữ thầm nghĩ, đặt tay xuống, nhất thời cô ta cảm thấy mình không biết nên làm thế nào.
Bạch Diệc Phi hừ một tiếng, nói: “Không ai có thể uy hiếp tao”.
“Kể cả tao có chết thì cũng không uy hiếp được tao đâu”, vừa dứt lời anh liền bảo Bạch Hổ bóp nát tai nghe kia sau đó vứt trên đất.
Giọng nói của người phụ nữ không thể truyền lại được nữa.
“Giết gã đi”.
“Đừng… Đừng”, tên mắt ti hí kinh ngạc nhìn Bạch Hổ từng bước tiến lại gần mình. Ban nãy Bạch Hổ chỉ dùng dao đâm vào chân gã thôi nhưng lần này thì định giết thật.
Tên đó vội nói: “Bạch Diệc Phi, mày không trụ được bao lâu nữa đâu. Ở chỗ tao có thuốc giải tạm thời, mày không thể giết tao được, không thể”.
“Ý mày nói là cái này hả?”, Bạch Diệc Phi lấy ra một bình sứ nhỏ.
Tên mắt ti hí lập tức trợn trừng mắt, nói: “Mày…”.
Bây giờ gã mới phản ứng lại, chắc chắn là bọn họ đã nhân lúc mình ngất xỉu ban nãy mà lục soát người mình nên thuốc giải đã ở trong tay họ rồi. Còn Bạch Diệc Phi cần là thuốc giải không có bất cứ tác dụng phụ nào.
Bạch Diệc Phi không nói nhiều mà quay sang nói với Lưu Hiểu Anh: “Chúng ta xuống đi”.
Lưu Hiểu Anh gật đầu rồi đỡ Bạch Diệc Phi xuống xe dã ngoại đó.
Còn bên trong xe đó xảy ra chuyện gì thì Lưu Hiểu Anh không muốn quan tâm. Điều quan trọng nhất hiện giờ vẫn là sức khỏe của Bạch Diệc Phi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không trụ nổi, vừa mới bước xuống xe dã ngoại thì anh đã ngất trên người Lưu Hiểu Anh.
“Bạch Diệc Phi”.
…
Bạch Diệc Phi cảm thấy mình như đã chết, cảm giác đó không thực tế nhưng cảm giác như mình đang trôi dạt trong không trung.
“Đây là linh hồn mình đã rời khỏi thân xác sao?”, Bạch Diệc Phi thầm nghĩ như vậy.
Nhưng sao linh hồn lại cảm thấy lạnh? Lạnh thật đó! Anh dường như muốn có được chút hơi ấm, kể cả là một chút cũng được.
Đột nhiên anh nghĩ tới em gái mình, còn cả Lý Tuyết nữa. Không biết hiện giờ Lý Tuyết thế nào rồi? Liệu cô ấy có bị đám hồ ly già kia bắt nạt không? Hự, anh chắc không nhìn thấy rồi chăng?
…
Tâm hồn của Bạch Diệc Phi cứ bay bổng, lúc tỉnh lại vẫn chưa phản ứng lại được. Một hồi lâu anh mới phản ứng lại, tự hỏi: “Mình vẫn chưa chết?”
Lúc này, có ba người là Bạch Hổ, Từ Lãng và Trần Hạo đang đứng bên cạnh ghế sofa.
Trần Hạo đáp: “Anh, hiện giờ anh khỏe rồi”.
Bạch Diệc Phi ngẩn ngơ ừm một tiếng, sau đó lại nhìn mấy người, hỏi: “Hiểu Anh đâu?”
Thấy thế, ba người đều quay sang nhìn nhau, tiếp đó là Bạch Hổ lên tiếng: “Hầu Tước xảy ra chuyện rồi, Diệp Ngải dẫn Tôn Huy đến mua lại Hầu Tước và còn nói ra tình hình hiện giờ của Lý Tuyết nữa”.
..
Bởi vì, Diệp Ngải đã biết được tin Bạch Diệc Phi vượt ngục, cộng với việc Tôn Huy chủ động tiếp cận nên hai bên hợp tác với nhau dẫn người đến Hầu Tước.
Long Linh Linh nhìn thấy bọn họ dẫn nhiều người đến, còn dẫn cả đoàn luật sư chuyên nghiệp đến nên biết là chuyện này không dễ giải quyết rồi.
Đồng thời lúc này, mấy chủ tịch kia cũng biết được tin nên cùng đến Hầu Tước.
Lúc này trong phòng họp của Hầu Tước có ban giám đốc của Hầu Tước, Diệp Ngải và đoàn luật sư của cô ta còn có cả Tôn Huy và thư ký của ông ta nữa.
Đội hình lớn như này nên một trợ lý nhỏ bé như Long Linh Linh tất nhiên không chống lại được rồi. Cô ta đành phải đưa Lý Tuyết đến, kể cả bị người khác nhìn ra điều gì nhưng ít nhất có thể chống đỡ được một lúc.
Sau khi nhìn thấy Lý Tuyết thì Diệp Ngải có chút kinh ngạc, Lý Tuyết ngồi ở vị trí của Bạch Diệc Phi, như này có nghĩa là cô ta khỏi rồi ư?
Thấy mọi người đã đến đủ, Diệp Ngải chủ động lên tiếng: “Trợ lý Long, đề xuất lần trước chúng tôi nói muốn mua lại Hầu Tước, không biết chủ tịch của các cô có ý kiến như nào?”
Lời nói vừa dứt, chưa đợi Long Linh Linh trả lời thì Diệp Ngải lại nói: “Xin lỗi, tôi hỏi nhầm rồi. Hiện giờ Bạch Diệc Phi đã vượt ngục, chắc là không biết chuyện này chăng?”
“Vậy thì, xin hỏi, cô Bạch đang ngồi ở vị trí của Bạch Diệc Phi có quyết định như nào đây?”
Lời nói vừa dứt thì các chủ tịch kia đều chấn động.
“Cái gì?”
“Vượt ngục?”
“Chủ tịch thật sự phạm tội sao?”
“Lại còn vượt ngục nữa?”
“…”.
Diệp Ngải và Tôn Huy nhìn thấy mọi người bàn luận xôn xao nên đều nhếch miệng lên.
Hiện giờ đám chủ tịch này biết được chân tướng sự việc rồi, xét về lợi ích thì dễ thuyết phục bọn họ thôi, điểm khó khăn duy nhất ở đây là Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi không có mặt ở đây, vậy người ký tên sẽ là Lý Tuyết.
Chỉ có điều, hiện giờ Diệp Ngải không thể chắc chắn được là Lý Tuyết khỏi hay chưa? Nếu khỏi rồi, vậy thì sẽ rất phiền phức. Nếu như chưa khỏi thì đúng là dễ như trở bàn tay.
Sắc mặt Long Linh Linh hơi tái nhợt. Khó khăn lắm cô ta mới giấu được chuyện nhưng lại bị Diệp Ngải nói toạc ra, lần này biết làm sao đây?
Lúc này, các chủ tịch bắt đầu chất vấn cô ta.
“Trợ lý Long, chuyện này rốt cuộc là như nào?”
“Chẳng phải cô nói là chủ tịch đang bận giải quyết việc riêng sao?”
“Cô Bạch, xin hãy giải thích cho chúng tôi một chút”.
“…”.
Lý Tuyết đặt bàn tay đã nắm thành nắm đấm xuống bàn, cô hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng khi nghe họ nói đến Bạch Diệc Phi thì trong lòng cô lại thấy hoảng loạn và sợ hãi.
Chương 265: Số phận của Hầu Tước
Đã mấy ngày liền cô không nhìn thấy Bạch Diệc Phi rồi, anh không cần cô nữa sao? Cô bị bỏ rơi rồi sao…? Nghĩ đến đây, khóe mắt Lý Tuyết ửng đỏ, cô như không kìm nén được cảm xúc của mình.
Hiện giờ sắc mặt của Long Linh Linh cũng trở nên khó coi, cô ta nhìn chằm chằm vào Diệp Ngải với vẻ không vui.
“Chuyện của chủ tịch không đến lượt các người nói”.
Diệp Ngải cười, nói: “Nhưng những gì tôi nói đều là sự thật”.
Tôn Huy cũng phụ họa vào, nói: “Đúng vậy! Các người luôn giấu chuyện chủ tịch phạm pháp rồi vượt ngục, điều này là không công bằng với các cổ đông khác. Các người nhìn đi, Hầu Tước mỗi ngày đều bị tổn thất nặng nề, nếu như không có mấy cổ đông này chống đỡ thì Hầu Tước toi đời từ lâu rồi”.
“Tôi thấy các người cố ý phải không? Muốn để những cổ đông này chịu oan cho chủ tịch của các người chăng?”
“Ông nói vớ vẩn”, Long Linh Linh phẫn nộ nói: “Chúng tôi không như vậy.
Lúc này các chủ tịch đều vô cùng tức giận, nói: “Cô Bạch, cô nói gì đi chứ?”
Nhưng hiện giờ Lý Tuyết đâu thể nói được gì?
Diệp Ngải thấy thế thì ánh mắt sáng ngời, nói phụ họa vào: “Tôi thấy các người lại bị lừa rồi”.
“Cái gì?”, mọi người đều hỏi với vẻ khó hiểu.
Diệp Ngải quét nhìn một cái, nói: “Cô Bạch đây nhìn vẻ ngoài tưởng chừng như bình thường nhưng trên thực tế thì…”, nói đến đây, Diệp Ngải dừng lại.
Trong lòng Long Linh Linh bỗng thấy căng thẳng, lẽ nào Diệp Ngải biết chuyện của Lý Tuyết rồi?
“Chủ tịch Diệp chẳng phải đang nói đến việc muốn mua Hầu Tước sao?”, Long Linh Linh lập tức nói sang chủ đề khác.
Diệp Ngải cười, nói: “Trợ lý Long! Chuyện này có liên quan mật thiết với chuyện mua lại Hầu Tước đấy. Tôi thấy, nhất định phải nói ra chuyện này cho mọi người được biết”.
Long Linh Linh vội vàng gọi: “Chủ tịch Diệp…”.
Nhưng Diệp Ngải không cho Long Linh Linh cơ hội lên tiếng, cô ta nói thẳng luôn: “Cô Bạch hay còn gọi là cô Lý Tuyết đây, hiện giờ trí thông minh chỉ như đứa trẻ 5,6 tuổi thôi, hoàn toàn là một đứa trẻ không hiểu bất cứ chuyện gì”.
“Các người đều bị họ lừa rồi”.
“Cái gì?”
Mọi người đều kinh ngạc trợn to hai mắt, còn Long Linh Linh thì sắc mặt tái nhợt.
Phòng họp vốn yên tĩnh, giờ đây như sắp nổ tung.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Trợ lý Long! Cô Bạch hiện giờ thật sự chỉ như một đứa trẻ sao?”
“Trợ lý Long! Chuyện quan trọng như vậy mà cô lại giấu chúng tôi, còn đưa cô ta đến thay vị trí chủ tịch tạm thời nữa. Rốt cuộc cô có âm mưu gì, hả?”
“…”.
Trương Vinh không tham gia vào cuộc chất vấn này, chỉ chấn động nhìn Lý Tuyết. Hôm qua ông ta vẫn không phát hiện ra, hôm nay nhìn thì quả nhiên có chút vấn đề. Lý Tuyết căn bản không dám nói gì, khóe mắt thì đỏ ửng.
Nếu như không phải là Diệp Ngải nói ra, đoán chừng bọn họ sẽ không bao giờ biết được. Lúc này Trương Vinh cảm thấy tâm trạng vô cùng phức tạp.
Diệp Ngải nhếch môi cười, nói: “Các vị yên tĩnh một chút”.
“Hiện giờ mọi việc đã rõ ràng rồi, chủ tịch Hầu Tước là Bạch Diệc Phi phạm tội rồi vượt ngục, còn vợ của chủ tịch thì như một đứa trẻ, khó đảm nhận chức vụ nên hiện giờ Hầu Tước đang đứng trước nguy cơ tổn thất hàng trăm triệu. Vậy thì việc bị mua lại sẽ là con đường duy nhất”, lời nói vừa dứt thì mọi người đều liếc mắt nhìn nhau.
Lúc này, Tôn Huy đứng ra, nói: “Đúng là như vậy! Mọi người đừng do dự nữa, do dự thêm một phút thì sẽ tổn thất thêm nữa đó”.
Diệp Ngải nhìn đoàn luật sư của mình rồi liếc mắt ra hiệu. Luật sư hiểu ý nên từ trong túi tài liệu lấy ra một bản hợp đồng đưa đến trước mắt Long Linh Linh.
“Đây là hợp đồng mua bán”.
Long Linh Linh không nhận lấy, vì thế luật sư đặt trực tiếp lên bàn, đưa đến trước mặt Lý Tuyết.
Diệp Ngải thấy thế liền nói: “Bây giờ có phải là lúc ký được hợp đồng mua bán này rồi không?”
Các chủ tịch thấy thế mà không có ai lên tiếng phản đối, bởi vì đối với họ mà nói đây chỉ là đổi một người khác lên làm chủ mà thôi. Chỉ cần lợi ích của họ vẫn còn thì những cái khác đều không quan trọng.
Lý Tuyết ngây người nhìn hợp đồng đặt trước mặt mình mà không biết nên làm thế nào.
Long Linh Linh nhìn mọi người rồi hít một hơi thật sâu, nói: “Chủ tịch Diệp, muốn mua lại Hầu Tước thì phải được chủ tịch đồng ý”.
“Cô Bạch hiện giờ như cô nói đấy, chỉ là một đứa trẻ thì không có quyền quyết định chuyện của Hầu Tước, vậy thì cô ấy không thể đại diện chủ tịch ký tên được”.
“Nếu như cô cứ bắt vợ chủ tịch ký tên, vậy thì tôi sẽ đến cục cảnh sát để kiện các người”.
“Bắt một đứa trẻ không hiểu chuyện ký tên vào hợp đồng rồi nuốt trọn tập đoàn Hầu Tước, đây có được coi là lừa đảo không?”
“Cô…”, Diệp Ngải sầm mặt lại. Ban nãy cô ta chỉ nghĩ đến tình hình của Lý Tuyết hiện giờ nhưng lại quên mất điểm đó.
Tôn Huy thấy vậy lập tức nói: “Nếu cô ấy không ký được thì bảo các chủ tịch khác đồng loạt ký. Sau khi các chủ tịch đều ký, lẽ nào còn không đủ quyết định sao?”
Long Linh Linh nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, nói: “Thật sự không được”.
“Cái gì?”, Tôn Huy ngây người ra.
“Về lý mà nói, trong những tình huống thông thường, chủ tịch là người có cổ phần nhiều nhất nhưng khi mở cuộc họp hội đồng quản trị thì đều tuân theo thiểu số. Trừ phi cổ phần của một mình chủ tịch chiếm trên 51%”.
Các chủ tịch của Hầu Tước nghe thấy vậy đều có chút lúng túng.
Long Linh Linh thản nhiên nói: “Tất cả các chủ tịch có mặt ở đây, nếu tổng cộng hết cổ phần nắm giữ trong tay thì mới được 20%, căn bản không thể quyết định được số phận của Hầu Tước”.
Tôn Huy không hiểu lắm về việc phân bố cổ phần của Hầu Tước nên sau khi nghe thấy điều này thì khó mà tin nổi. Nói như vậy thì một mình Bạch Diệc Phi đã chiếm 80% cổ phần Hầu Tước rồi? Làm sao… Làm sao có thể thế được?
Diệp Ngải thì không thèm để ý đến điều này. Lần trước cô ta bảo Lý Phàm đến thì đã biết rồi, hơn nữa trên danh nghĩa Bạch Diệc Phi căn bản không có 80% cổ phần này.
Lần này để phòng tránh việc tương tự xảy ra nên cô ta đặc biệt dẫn theo luật sư vô cùng lợi hại. Chỉ cần đối phương ký tên thì luật sư đó có thể nói đen thành trắng được.
“Vậy thì đã làm sao? Bạch Diệc Phi thậm chí còn không có 1% cổ phần cơ?”
Lời nói vừa dứt thì Tôn Huy ngây người ra. Không có cổ phần ư? Chuyện gì vậy?
Diệp Ngải lại nói: “Nhưng, dù sao Bạch Diệc Phi cũng là chủ tịch, quả thật phải do anh ta quyết định. Nhưng trong lúc quan trọng và anh ta cũng vượt ngục nên sau này có lẽ sẽ không quay trở về đây được”.
Nói đến đây, Tôn Huy cũng không quan tâm những chuyện khác nữa mà trực tiếp nói: “Chủ tịch Diệp nói rất đúng, một người vượt ngục thì sau này có quay về được hay không thì vẫn còn là vấn đề. Biết đâu một ngày nào đó không biết tại sao lại chết ở bên ngoài thì sao”.
“Chủ tịch Tôn, ông có ý gì vậy?”, Long Linh Linh phẫn nộ nhìn Tôn Huy.
Tôn Huy nhún vai, nói: “Tôi nói đều là sự thật. Thông thường cuộc sống của những kẻ vượt ngục thì không phải là chuyện mà những cô gái nhỏ bé như các cô tưởng tượng được đâu. Hơn nữa, cứ coi như anh ta không chết ở bên ngoài thì khi bị bắt lại, cũng sẽ bị xét xử thôi”.
“Vượt ngục là tội nặng đấy”.
Long Linh Linh nắm chặt tay của mình, những lời này thì cô ta không thể phản bác lại rồi.
Chương 266: Không rõ ràng lắm
Diệp Ngải cũng không muốn phí thời gian thêm nữa: “Được rồi, nếu Bạch Diệc Phi đã không có ở đây, vậy thì nên mời người có quyền quyết định đứng sau anh ta ra đây nói chuyện, rồi còn ký tên nữa”.
Cô ta nói xong thì đám cổ đông của Hầu Tước đều nhao nhao nhìn về phía Trương Vinh.
Trong lòng Trương Vinh thầm kêu khổ. Ông ta hiểu rõ Bạch Diệc Phi là người như thế nào. Mặc dù bây giờ anh đang rơi vào hoàn cảnh ốc không mang nổi mình ốc, nhưng ông ta vẫn không dám tự mình quyết định chuyện gì.
“Tôi thấy như vầy, chuyện này….hay cứ chờ chủ tịch quay lại rồi bàn bạc tiếp được không?”, Trương Vinh cười ha ha nói.
Những người còn lại trong phòng này ngoại trừ Lý Tuyết ra thì đều vô cùng kinh ngạc.
Trước đây Diệp Ngải cũng điều tra qua về con người Trương Vinh rồi, nhưng không ngờ bây giờ ông ta lại nói giúp cho Bạch Diệc Phi như thế?
Diệp Ngải trầm giọng nói: “Cổ đông Trương, chủ tịch của các ông còn có thể quay về à?”
“Chẳng lẽ cổ đông Trương vẫn không nắm rõ được tình hình bây giờ hả?”, Tôn Huy mở miệng nói: “Nếu như còn chưa rõ thì tôi không ngại nói cho mấy người nghe đâu”.
Đám cổ đông dáo dác nhìn quanh, bọn họ cũng không rõ lắm.
Tôn Huy tiếp tục nói: “Hầu Tước của mấy người rơi vào hoàn cảnh khốn khó như bây giờ đều là do tôi đấy!”
“Tất cả những chiếc thuyền hàng kia đều do người của tôi dỡ hết xuống. Thế nên ngày nào mấy người cũng bị tổn thất nghiêm trọng”.
“Có muốn biết tại sao tôi làm như thế không? Bởi vì Bạch Diệc Phi dám đắc tội với Cự Đỉnh, còn hại chết Tôn Vĩ. Hắn đã không để yên cho tôi, thì tôi cũng sẽ không để nó yên ổn đâu!”
“Cái gì?”
Lần này tất cả mọi người đều vô cùng kinh động.
Sau khi nghe xong thì Long Linh Linh đã phản ứng lại. Cô ta nghĩ đến những chuyện gần đây xảy ra với Cự Đỉnh thì hiểu ngay. Nhưng mà thật sự chủ tịch đã giết Tôn Vĩ sao?
Không. Cô ta không tin Bạch Diệc Phi lại là người như vậy.
Bây giờ quan trọng nhất là phải giải quyết đám người như hổ đói rình mồi trước mặt này.
Tôn Huy còn thấy chưa đủ, ông ta tiếp tục nói: “Vậy nên tốt nhất mấy người phải nghĩ cho kỹ. Không có Bạch Diệc Phi thì Hầu Tước của các người có thể kiên trì được thêm bao lâu chứ? Mà một khi Hầu Tước sụp đổ, thì mấy người cứ cạp đất mà sống đi!”
Câu nói cuối cùng này nhanh chóng khiến đám cổ đông kích động.
Điều mà bọn họ để ý đến chỉ có lợi ích mà thôi, nếu như không có lợi ích, vậy thì còn gì để nói chứ?
Thế là tất cả đám cổ đông đều nhao nhao nhìn về phía Trương Vinh.
“Cổ đông Trương, bây giờ ông là người có quyền quyết định nhất trong Hầu Tước. Tôi nghĩ ông cũng không muốn nhìn thấy cảnh Hầu Tước gục ngã đâu nhỉ”.
“Đúng rồi đấy cổ đông Trương. Bây giờ ông mau đại diện cho Hầu Tước ký vào hợp đồng thu mua công ty đi!”
“Cổ đông Trương, ông mau ký tên đi!”
“Ký tên đi!”
“…”
Tất cả mọi người đều ép Trương Vinh phải ký tên.
Còn Trương Vinh lại thấy rất khổ sở. Nếu như ông ta mà ký tên thì có khả năng ông ta cũng xong đời luôn mất.
Tại sao ấy hả?
Đó chính là cảm giác của ông ta thôi.
Diệp Ngải và Tôn Huy đều nhìn chằm chằm vào Trương Vinh, Long Linh Linh cũng nhìn chằm chằm Trương Vinh.
Bây giờ Long Linh Linh rất khẩn trương. Nếu như Trương Vinh lại có thái độ gió chiều nào ngả chiều ấy như lúc trước, vậy thì hôm nay Hầu Tước thật sự đi tong rồi. Cô ta chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi, vốn dĩ cũng chẳng ngăn cản được!
Hiện giờ Lý Tuyết nhìn thấy mọi người xung quanh mình đều có vẻ mặt rất kích động thì cảm giác sợ hãi trong lòng càng dâng cao.
Cô không quen một ai ở đây cả. Không có Bạch Diệc Phi, không có Lưu Hiểu Anh, cũng không có Chu Khúc Nhi.
Còn về phần Long Linh Linh thì cũng là người cô mới quen hôm qua thôi.
Sao cô lại ở chỗ này chứ?
Bọn họ đang nói cái gì thế này?
Vì sao lại kích động như thế?
Cảm thấy rất dễ dàng tức giận, nhưng mặt khác cũng vô cùng đáng sợ.
Lý Tuyết nghĩ một hồi rồi không cầm được nước mắt mà bật khóc.
“Hu hu…”
Tất cả mọi người đều bị tiếng khóc của Lý Tuyết hấp dẫn, bọn họ vô thức ngậm miệng lại.
Long Linh Linh thấy vậy thì có chút đau lòng. Bây giờ Lý Tuyết chỉ là một đứa trẻ con mà thôi!
“Tuyết Nhi, đừng khóc mà. Để tôi dẫn cô ra ngoài nhé”, Long Linh Linh nhẹ nhàng nói.
“Tâm trạng vợ chủ tịch không tốt lắm. Chuyện này để hôm sau bàn bạc lại, hôm sau bàn bạc lại”, Trương Vinh nói xong cũng đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Nhưng mà Long Linh Linh vừa mới đỡ Lý Tuyết đứng lên thì lập tức có một cổ đông nghiêm giọng nói: “Không được phép đi!”
“Đúng vậy, không được phép đi!”
Tất nhiên mấy lần này là dành cho Trương Vinh, nhưng mà ai biết có gọi cả Lý Tuyết và Long Linh Linh lại không chứ?
Dù Lý Tuyết chỉ là một đứa trẻ, nhưng ít ra thì trong lúc ký tên cũng phải có mặt trợ lý chủ tịch là Long Linh Linh, mà Lý Tuyết là vợ chủ tịch cũng đang có mặt ở đây rồi.
Lý Tuyết nghe thấy mấy lời này thì càng thêm sợ hãi, tiếng khóc càng lớn hơn.
“Oa…..”
Long Linh Linh lập tức trừng mắt với đám cổ đông kia: “Mấy người hung dữ cái gì hả? Bây giờ vợ chủ tịch chỉ là một đứa bé thôi, cô ấy không làm gì cả, sao mấy người lại làm thế với cô ấy?”
Cổ đông kia còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên cửa phòng họp đã bị người ta đạp toang ra.
Tất cả mọi người nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại, bọn họ lập tức ngơ ngẩn cả người.
Chỉ thấy Trần Hạo đỡ lấy Bạch Diệc Phi đang vô cùng suy yếu từ từ đi đến.
Mà đứng phía sau anh là dáng người rắn rỏi của Bạch Hổ và Từ Lãng.
Lúc ở ngoài cửa Bạch Diệc Phi đã nghe thấy tiếng khóc của Lý Tuyết, vì thế trong lòng đau đớn không thôi.
“Tuyết Nhi!”
Khi Lý Tuyết nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cũng ngẩn người, sau đó cô vội vàng bước đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, co người lại sụt sùi khóc: “Chú ơi, cuối cùng chú cũng về rồi, hu hu…”
Thấy thế thì Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng vỗ vào lưng Lý Tuyết an ủi một lúc, sau đó mới nói: “Tuyết Nhi, anh đã về rồi. Trước tiên thì em cứ đi cùng với Long Linh Linh đến phòng làm việc chờ anh được không?”
Long Linh Linh hiểu ý, cô ta dẫn Lý Tuyết đi đến căn phòng của chủ tịch.
Sau khi hai người rời đi thì cửa phòng họp lại đóng lại. Bạch Diệc Phi vịn vào người Trần Hạo đi đến chỗ Lý tuyết vừa ngồi lúc nãy, anh từ từ ngồi xuống.
Giờ phút này không ai dám nói tiếng nào.
Không phải Bạch Diệc Phi vừa vượt ngục sao? Sao bây giờ lại dám cả gan xuất hiện ở Hầu Tước thế này?
Bạch Diệc Phi quét mắt nhìn qua đám người một chút, anh lạnh lùng nói: “Sao vậy? Tôi không có ở đây nên mấy người coi trời bằng vung hả?”
Đám cổ đông đều lục tục cúi đầu, mọi người vừa kính vừa sợ Bạch Diệc Phi.
Lúc này Tôn Huy đã lấy lại tinh thần, ông ta chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi nói: “Bạch Diệc Phi, thằng trốn tù như mày cũng dám xuất hiện ở đây hả, có tin tao báo cảnh sát ngay bây giờ không?”
“Tùy ông thôi”, Bạch Diệc Phi thờ ơ nói.
Tôn Huy sững sờ, ông ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: “Được thôi, bây giờ tao sẽ báo cảnh sát ngay!”
Tôn Huy nhanh chóng gọi điện thoại xong: “Bạch Diệc Phi, mày cứ chờ đấy! Cảnh sát sẽ đến bắt mày ngay bây giờ thôi”.
Bạch Diệc Phi không thèm trả lời ông ta mà liếc mắt nhìn về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ gật đầu, anh ta quay người đi ra khỏi phòng họp, nhưng mà chỉ vài giây sau đã lại bước vào.
Nhưng lúc bước vào thì trên tay còn xách theo hai người, trong đó có một người mất hẳn một cánh tay, chỉ còn sót lại một cánh tay duy nhất.
Lúc Bạch Hổ ném hai người kia xuống trước mặt Tôn Huy thì ông ta lập tức trở nên hoảng sợ.
Chương 267: Kết quả duy nhất
“Mày…mày muốn làm gì?”, ngoài mặt Tôn Huy làm ra vẻ bình tĩnh.
“Tôi nên hỏi chủ tịch Tôn mới phải, rốt cuộc chủ tịch Tôn muốn làm gì đây?”
Sắc mặt Tôn Huy thoáng chốc trắng bệch: “Tao không hiểu mày đang nói gì? Hôm nay tao đến đây chỉ để thu mua Hầu Tước thôi”.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Chủ tịch Tôn, chỉ dựa vào một mình ông mà muốn thu mua Hầu Tước hả?”
“Chẳng lẽ không được? Mày còn chưa biết sao? Bây giờ mỗi ngày Hầu Tước đều phải chịu tổn thất hơn trăm triệu, tập đoàn này sẽ không chịu được bao lâu nữa đâu!”, Tôn Huy đột nhiên đắc ý. Chuyện Hầu Tước bị thu mua là chắc như đinh đóng cột rồi.
Bạch Diệc Phi không để tâm: “Chuyện này không phiền chủ tịch Tôn quan tâm, tôi cảm thấy chủ tịch Tôn nên quan tâm đến bản thân thì hơn”.
“Tao? Tao phải quan tâm gì chứ?”
Tôn Huy nhìn người đang hôn mê trên mặt đất, vẻ bối rối chỉ thoáng qua trong nháy mắt, bây giờ ông ta đã bình tĩnh lại rồi.
Bạch Diệc Phi nhìn Bạch Hổ, Bạch Hổ lập tức bước lên đạp cho hai người trên đất một một đạp.
“Á!”
Hai người kia kêu ghào thảm thiết rồi đồng thời tỉnh lại.
Sau khi hai người tỉnh lại thì Bạch Diệc Phi hỏi: “Nhìn người đang đứng trước mặt hai người thử xem, có quen không?”
Hai người kia vừa ngẩng đầu thì đã lập tức nhìn thấy Tôn Huy.
Trước đó Tôn Huy đã cảnh cáo bọn họ, tuyệt đối không thể để lộ thân phận, vậy nên hai người vô thức lắc đầu: “Không biết, không biết.”
Tôn Huy thấy hơi yên tâm một chút: “Bạch Diệc Phi, mày hỏi vậy là có ý gì? Hơn nữa mấy người này là ai chứ, sao mày lại hỏi bọn họ có biết tao không?”
Phải nói rằng những lời này của Tôn Huy là đang tự đào hố cho mình.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày, anh nói với hai người kia: “Có nghe thấy không, ông ta muốn đẩy hai người ra để bảo toàn tính mạng cho mình đấy”.
Hai người kia sững sờ một lát, có vẻ là chưa kịp phản ứng lại.
Lúc này Tần Hoa dẫn theo mấy người cảnh sát bước vào.
Tất cả mọi người đều rất tò mò. Không phải Tôn Huy chỉ vừa mới gọi điện thoại thôi sao? Sao cảnh sát lại đến nhanh như vậy chứ?
Sau khi Tôn Huy nhìn thấy cảnh sát đến thì ông ta hơi nheo mắt, cũng không nghĩ xem tại sao họ lại đến nhanh như vậy. Ông ta chỉ muốn tranh thủ thời gian giải quyết Bạch Diệc Phi, tránh gây thêm phiền phức thêm thôi.
“Đồng chí cảnh sát, anh đã đến rồi hả. Nhanh lên, mau bắt Bạch Diệc Phi lại!”, Tôn Huy hét với Tần Hoa.
Tần Hoa nhìn Bạch Diệc Phi một lát, sau đó lại nhìn Tôn Huy, anh ta không lập tức bắt người.
Tôn Huy gấp gáp: “Cảnh sát, anh còn đứng đó làm gì? Bạch Diệc Phi tội phạm giết người, lại còn vượt ngục, anh mau bắt tên đó lại đi!”
Tần Hoa nhẹ nhàng trả lời: “Đừng nóng nảy. Tôi muốn biết có chuyện gì xảy ra với hai người kia?”
Tôn Huy sửng sốt, ông ta lập tức im miệng.
Bạch Diệc Phi nói: “Là sát thủ muốn giết tôi”.
“Cái gì?”
Đám cổ đông á khẩu không nói được gì.
Sát thủ?
Sao lại là sát thủ?
Trông thế này mà lại là sát thủ sao?
Tần Hoa nhìn về phía hai tên sát thủ kia, nhưng anh ta lại nói với Bạch Diệc Phi: “Tôi muốn có chứng cứ”.
Sát thủ nghe thế thì nhanh chóng phản ứng lại. Đúng vậy, không hề có chứng cứ, chỉ dựa vào một câu nói thì ai sẽ tin bọn họ là sát thủ chứ?
“Cảnh sát, chúng tôi không phải sát thủ.”.
“Đúng thế, chúng tôi không phải sát thủ. Chúng tôi chỉ là những người bình thường thôi”.
Nghe thế, Tôn Huy giống như cũng kịp thời phản ứng lại, thuận tiện nói: “Hai người này không biết từ đâu ra, bọn họ bị vệ sĩ của Bạch Diệc Phi Mang đến. Nói không chừng chính là người mà bọn họ tìm đến để diễn kịch đấy”.
“Diễn kịch mà còn cắt luôn cả tay mình đi hả? Ông diễn cho tôi nhìn một chút được không?”, giọng nói của Bạch Diệc Phi từ từ cao lên, mang theo một cảm giác không giận dữ mà vẫn uy nghi.
Tôn Huy cũng nhìn thấy một trong hai người bị cắt mất một tay, nhưng mà ông ta chỉ nhìn thoáng qua, không dám nhìn nhiều, bởi vì thật sự quá kinh khủng.
Tất nhiên Tần Hoa cũng chú ý đến, không cần hỏi cũng đoán được là có chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên những gì nên hỏi thì vẫn phải hỏi: “Chuyện này giải thích thế nào?”
Hai tên sát thủ kia trợn tròn mắt.
Căn bản bọn họ không có cách nào để giải thích cả.
Cơ thể của Bạch Diệc Phi sắp không chịu đựng nổi rồi, anh mở miệng nói: “Đội trưởng Tần, là sát thủ do chủ tịch Tôn thuê”.
“Bạch Diệc Phi!”, Tôn Huy lập tức hét to: “Mày đừng có mà nói ăn không nói có!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Tôn Huy, khiến cho Tôn Huy vô thức ngậm miệng lại: “Hai người này là sát thủ do ông mời đến, bây giờ ông còn bảo tôi ăn không nói có hả?”
Nói xong thì anh lại nhìn về phía hai sát thủ kia: “Các người bán mạng vì ông ta, ông ta lại không hề quan tâm đến, các người cam tâm sao? Các người thấy có đáng không?”
“Bạch Diệc Phi!”, Tôn Huy gấp gáp, “Tôi vốn không biết hai tên sát thủ này, anh đừng có mà vu oan cho tôi!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hai sát thủ kia rồi nói: “Đã thấy chưa?”
Hai sát thủ kia thấy chủ tịch Tôn đúng là có ý định phủi sạch quan hệ với bọn họ thì lập tức bất mãn. Đúng là đã đồng ý không được nói ra ông ta, nhưng mà tốt xấu gì cũng là chủ cũ, thế mà ông ta lại không nói giúp bọn họ một câu nào. Cho dù một câu thôi cũng tốt rồi!
Cảm nhận của người bị mất một cánh tay kia thì lại càng sâu sắc hơn, chỉ vì ông ta mà gã mất đi một cánh tay!
“Chủ tịch Tôn, ông thật sự muốn bỏ mặc chúng tôi sao?”
Tên còn lại thấy thế thì thuận tiện nói: “Chủ tịch Tôn, mau cứu chúng tôi! Cứu chúng tôi đi!”
Tôn Huy nghe thế thì lập tức nổi giận: “Chúng mày nói gì vậy, tao còn không biết chúng mày! Chúng mày đừng có mà ăn nói bậy bạ!”
“Chủ tịch Tôn!”, hai tên sát thủ lại một lần nữa thấy được sự vô tình của Tôn Huy.
“Chủ tịch Tôn, rõ ràng là ông thuê chúng tôi giết chủ tịch của Hầu Tước mà! Vậy mà bây giờ ông lại nói không biết chúng tôi!”
Nghe xong mấy lời này thì thái độ của Tần Hoa hết sức nghiêm túc: “Chuyện này đã tôi đã hiểu rõ. Tôn Huy, ông có dính líu đến việc thuê người giết người, mời ông đi với chúng tôi một chuyến!”
Tôn Huy lập tức lắc đầu: “Không, không phải tôi! Không phải tôi mà! Đồng chí cảnh sát, là do Bạch Diệc Phi đổ oan cho tôi! Không phải tôi đâu!”
“Vốn dĩ tôi không hề biết bọn họ! Nhất định là Bạch Diệc Phi cố ý muốn hãm hại tôi! Cảnh sát, đáng lẽ ra người anh phải bắt là Bạch Diệc Phi mới đúng. Tên đó là tội phạm giết người!”
Tần Hoa nghe thế thì cười lạnh một tiếng: “Thật ngại quá, Bạch Diệc Phi không hề phạm pháp”.
“Cái gì?”
Tôn Huy trợn tròn mắt.
Đán cổ đông cũng xuất hiện vẻ nghi ngờ.
Tần Hoa giải thích: “Sau khi cảnh sát tiến hành điều tra, nguyên nhân tử vong của Tôn Vĩ chính là ngạt khí do ngủ trong phòng tắm hơi. Mà hình giám sát đã thể hiện rõ, đúng là Bạch Diệc Phi là người cuối cùng mà Tôn Vĩ gặp mặt, nhưng thời điểm anh ta rời khỏi đó, Tôn Vĩ vẫn còn sống”.
“Sau đó lại không có ai đi vào phòng tắm hơi, khoảng thời gian này kéo dài tận sáu tiếng”.
Tôn Huy chăm chú nghe Tần Hoa giải thích, nhưng ông ta lập tức phản bác: “Vậy chuyện nó vượt ngục thì sao? Còn cả chuyện nó đánh người ở bệnh viện, cả chuyện đập cửa hàng của người khác nữa!”
Ánh mắt Tần Hoa nhìn Tôn Huy như đang nhìn một tên ngốc vậy.
“Đã không giết người tức là không có tội. Vậy nên anh ta quanh minh chính đại đi ra từ cục cảnh sát, vượt ngục ở đâu ra chứ? Còn về việc đánh người và phá hoại cửa tiệm kia, bọn họ đều đã chọn cách tự giải quyết riêng với nhau rồi, cảnh sát sẽ không nhúng tay vào”.
Chương 268: Tôn Huy sa lưới
Việc hành hung Lý Phàm lần này, vốn dĩ gã cũng không bị thương quá nặng cho nên chỉ cần đưa một khoản tiền bồi thường là được, cho dù Lý Phàm không muốn đồng ý, nhưng bởi vì từng bị Bạch Diệc Phi đánh nhiều lần rồi nên gã cũng chẳng thể làm khác được.
Còn về cửa hàng bị đập phá, Thanh Ngư là người rất yêu tiền nên chỉ cần đưa một khoản tiền bồi thường cho gã thì việc này cũng coi như giải quyết xong.
Lúc này, Tôn Huy cảm thấy cơ thể như bị ốm.
Sao có thể như vậy được?
Mọi thứ đã khác hoàn toàn so với suy nghĩ của ông ta.
Rõ ràng là chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi là ông ta đã nắm được Hầu Tước trong tay, rốt cuộc là chỗ nào có sai sót?
Sau khi các cổ đông nghe thấy vậy, sau khi mà bọn họ hiểu được tất cả mọi chuyện thì không khỏi cảm thấy khủng hoảng tinh thần.
Giờ Bạch Diệc Phi đã không hề hấn gì, vậy thì những gì lúc nãy bọn họ làm có khác gì cố tình chọc giận Bạch Diệc Phi đâu?
Tần Hoa lấy còng số 8 ra còng tay Tôn Huy lại: “Đi thôi!”
Tôn Huy vẫn còn đang sững sờ, cảm nhận được chiếc còng đang khoá trên tay, ông ta vừa muốn dãy dụa đã bị Tần Hoa giữ chặt lại.
"Tôn Huy, tôi khuyên ông tốt nhất nên bình tĩnh lại, hiện giờ chứng cứ đã rõ rành rành, nếu như ông còn muốn tiếp tục phản kháng thì tội của ông sẽ càng nặng thêm”.
Tôn Huy dừng lại không dãy dụa nữa, liền đó nhìn sang Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, là mày cố ý! Mày muốn hại tao! Mày dựa vào đâu mà muốn hại tao? Tao không cam tâm!”
Bạch Diệc Phi nở nụ cười: "Chuột nhắt, cho ông ta biết, để xem ông ta rốt cuộc có cam tâm hay không?"
Lời vừa dứt, Trần Hạo lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tần Hoa.
Đó là tập tài liệu mà trước đây Trần Hạo đã tập chung điều tra riêng về Cự Đỉnh, trong đó bao gồm các hành vi trốn thuế và làm giả chứng từ kế toán của Cự Đỉnh.
Sau khi Tần Hoa đọc xong, đích thân đưa tới trước mặt cho Tôn Huy xem.
Sau khi đọc xong, Tôn Huy gần như không thể tin nổi.
“Bây giờ thì ông đã cam tâm chưa?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Tôn Huy câm nín không nói nên lời.
Bạch Diệc Phi đã điều tra ông ta!
Bọn họ đều là người làm ăn kinh doanh, lại dựa vào sức mình mà xây dựng nên cơ nghiệp lớn như vậy thì làm gì có ai mà không làm giả khai gian, chỉ cần có người cố ý đi điều tra một chút là sẽ tra được ra ngay.
Tần Hoa không cho Tôn Huy cơ hội phát ngôn nữa mà đưa luôn người đi.
Khi Tôn Huy và cảnh sát vừa đi thì chỉ còn lại Diệp Ngải và đoàn luật sư của cô ta.
Ánh mắt Diệp Ngải nhìn Bạch Diệp Phi trở nên phức tạp.
Từ lần trước, sau vụ Lý Phàm bị gán tội thì cô ta đã biết Bạch Diệc Phi không hề đơn giản, nhưng mà cô ta cũng không ngờ được, Bạch Diệc Phi lại giăng một cái bẫy sâu như vậy, khiến cho tất cả mọi người không thể nào đoán ra được.
Bây giờ Tôn Huy đã bị bắt, Diệp Ngải cũng không tiện ở lại đây nữa, nên đành cười gượng nói: “Xem ra chủ tịch Bạch có vẻ rất bận, như vậy tôi không làm phiền nữa”.
Bạch Diệc Phi cũng không thèm nhìn đến Diệp Ngải mà chỉ trầm giọng nói: "Chủ tịch Diệp, tôi hy vọng là sau này sẽ không cần phải nhìn thấy cô bước chân vào tập đoàn Hầu Tước một bước, càng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt của Tuyết Nhi!”
Diệp Ngải hơi dừng lại, sắc mặt xám ngoét: "Tôi đến đây cũng là vì lo lắng cho Hầu Tước, nếu không thì cũng sẽ không đưa ra đề nghị mua lại Hầu Tước”.
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Ý của cô là gì cô thừa hiểu hơn ai hết, tôi cũng hiểu, chỉ là tôi không muốn nói quá rõ ràng ra mà thôi”.
Diệp Ngải mím môi, sau đó hừ mũi nói: "Không biết phân biệt tốt xấu!"
Nói xong, cô ta liền dẫn theo đoàn luật sư của mình rời đi.
Lúc này, trong phòng họp chỉ còn lại cổ đông của tập đoàn Hầu Tước và người của anh mà thôi.
Bạch Diệc Phi quét mắt nhìn tất cả mọi người một lượt.
Đám cổ đông ai cũng không dám hít thở mạnh.
"Hầu Tước nuôi các ông không phải là để khi Hầu Tước gặp khó khăn thì các ông lại vắt óc nghĩ đủ cách để khiến cho nó lâm vào cảnh càng khó khăn hơn, đối với những cổ đông như vậy thì Hầu Tước của chúng tôi không giữ lại nổi”.
“Chủ tịch… ý của anh là gì?”, một cổ đông không hiểu ý của Bạch Diệc Phi nên hỏi lại.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng cười: "Nếu như các ông đã muốn đổi sếp mới, vậy thì ngày mai các ông cũng không cần đến nữa, các ông hãy tự đi tìm cho mình một người lãnh đạo mới đi”.
"Không, chủ tịch, chúng tôi chẳng qua là suy nghĩ đến một vài tình huống mà thôi chứ không phải là thực lòng muốn…”, các cổ đông cố gắng giải thích.
"Không cần giải thích, không phải các ông vẫn luôn ỷ vào mình là bậc lão thành của Hầu Tước hay sao? Tôi nói cho các ông biết, đối với tôi mà nói, thì điều này không có một chút ý nghĩa nào cả”.
"Hầu tước chỉ giữ những người có ích, chứ không giữ những con sâu làm rầu nồi canh như các ông ở lại để tiếp tục huỷ hoại Hầu Tước”.
"Cuộc họp kết thúc!"
Đám cổ đông mới vừa đứng ra tranh luận đều ngẩn hết cả ra.
Bọn họ thực sự đã bị đuổi rồi sao?
Xong, trước khi bọn họ kịp bình tĩnh lại thì đã bị Bạch Hổ và Từ Lãng đuổi ra ngoài.
Trương Vinh là người rời đi cuối cùng, âm thầm liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái rồi tự nhủ bản thân may mắn lúc nãy không vội vàng đứng lên theo bọn họ, quả nhiên, mỗi lần khi mà mọi người đều cho rằng Bạch Diệc Phi sắp hết thời là y như rằng anh ta sẽ lật ngược tình thế khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng.
“Chủ tịch, anh còn chỉ thị gì nữa không?”, Trương Vinh rất là chân chó chạy đến nịnh nọt.
“Đi làm việc của ông đi”, Bạch Diệc Phi hờ hững đáp.
Trương Vinh mỉm cười gật đầu, nhưng đợi đến khi ông ta vừa bước chân ra khỏi cửa thì trước mắt Bạch Diệc Phi đã tối sầm lại rồi mất đi ý thức.
Đám người Bạch Hổ giật mình đều chạy đến đỡ lấy Bạch Diệc Phi.
Trần Hạo lo lắng: "Hay là, đưa thuốc giải cho anh ấy uống đi?"
“Không được”, Bạch Hổ và Từ Lãng đồng thời phản đối.
“Vậy thì… phải làm sao?”, Trần Hạo vô cùng lo lắng.
Chương 269: Ăn viên thuốc này đi
Trong một ngôi làng nhỏ ở biên giới thành phố Thiên Bắc, một người đàn ông mặc áo len, đội mũ và đeo khẩu trang đi trên một con đường nhỏ hẻo lánh.
Ở cổng làng, để thuận tiện cho người dân trong làng nên đã mở một siêu thị và quán ăn nhỏ, trong quán ăn có mì và một số món ăn thường ngày trong gia đình.
Người đàn ông mặc áo len đi tới siêu thị, trước tiên mua một gói thuốc lá rẻ nhất, sau đó mua một thùng mì gói, tiện thể mượn nước nóng của bà cô già trong quán rồi ngồi xổm bên đường bưng mì ăn.
Lúc này một cô gái ăn mặc thoải mái đeo ba lô trên vai đi đến cổng làng, cô gái nhìn thấy siêu thị thì vào mua chai nước, sau khi ra ngoài lại gọi điện thoại cho người nào đó.
"A lô, tôi đã tới cổng thôn rồi, gọi người tới đón tôi đi!"
Sau khi nói vài câu thì cúp máy.
Cô gái để ý đến người đang ngồi xổm ăn mì ở bên đường, nhưng chỉ liếc mắt nhìn mà thôi, trong thôn cũng thường có những người như vậy.
Nhưng chưa tới một phút thì từ xa đã có hai người đi tới, một người phụ nữ ăn mặc sexy và một ông già ăn mặc luộm thuộm giống như ăn mày.
Hai người đi thẳng đến trước mặt người đàn ông mặc áo len đó.
Người mặc áo len ngẩng đầu, không vui nhìn hai người.
Cô ả sexy cười khúc khích sau đó lắc đầu nói: "Chậc chậc, cậu cả của tập đoàn Liễu thị ngày xưa bây giờ lại ngồi xổm ở nơi hẻo lánh này ăn mì, đúng là khiến người khác phải kinh ngạc".
Người đàn ông mặc áo len chính là Liễu Vô Cùng, hắn ta luôn bị năm tập đoàn truy sát, vì tránh truy sát mà đành phải đến nơi hẻo lánh này, không phải là hắn ta chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi thành phố Thiên Bắc, nhưng những sát thủ đó theo dõi quá sát, thậm chí hắn ta còn không có cơ hội đến sân bay.
Thấy hai người này nhận ra mình thì Liễu Vô Cùng đột nhiên trợn to mắt, hắn ta ném mỳ rồi quay người bỏ chạy.
Hắn ta bị truy sát lâu như vậy nên bản năng nghĩ rằng hai người này cũng đến giết mình, tuy nhiên trông ông già này có vẻ không giống.
Cô ả thấy vậy thì vươn tay ra kéo Liễu Vô Cùng lại: "Đừng sợ! Chúng tôi không đến giết anh đâu!"
Liễu Vô Cùng sửng sốt một chút: "Không đến giết tôi sao? Vậy hai người tới đây làm gì?"
Cô ả gật đầu rồi cười nói: "Chúng tôi đến để giúp anh".
Mặt Liễu Vô Cùng như chết lặng.
Lúc này ông già giống như ăn mày đó nhìn chằm chằm Liễu Vô Cùng, đôi mắt ông ta đục ngầu nhưng lại có chút trong trẻo sáng ngời, giọng nói khàn khàn vang lên: "Cậu nhóc, có muốn Bạch Diệc Phi phải chết không?"
"Cái gì?", Liễu Vô Cùng sửng sốt.
Hắn ta không hề quen biết hai người này, hơn nữa nghe ý của bọn họ thì có vẻ muốn giúp hắn ta đối phó với Bạch Diệc Phi? Tại sao chứ?
"Chúng tôi có thù với Bạch Diệc Phi, có câu nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, không phải sao?", cô ả mỉm cười nói.
Dường như Liễu Vô Cùng đã hiểu ra một chút, Bạch Diệc Phi đắc tội với người khác cho nên hai người này mới tới đây.
"Hai người thật sự có thể giúp tôi giết Bạch Diệc Phi sao?", Liễu Vô Cùng không chắc chắn hỏi, không phải hắn ta không tin, mà là hai người này, một người là phụ nữ yểu điệu yếu ớt, còn người còn lại thì lại là ông già giống như ăn mày, nếu nói hai người này giết được Bạch Diệc Phi thì chả ai tin nổi cả.
Ông già liếc nhìn Liễu Vô Cùng với ánh mắt khinh thường: "Nông cạn!"
Cô ả thì cười nói: "Tôi tên Hồng Hâm, đây là sư phụ tôi, Hồ Thiên Cẩm, vua của Lĩnh Nam, sư phụ giỏi chế tạo thuốc độc, còn lợi hại hơn những thứ đó của anh nhiều".
Liễu Vô Cùng nghe thấy thế thì kinh ngạc, không ngờ bọn họ lại biết chuyện của mình.
"Đừng ngạc nhiên như vậy, nếu như không tìm hiểu trước thì làm sao lại đến tìm anh chứ?", Hồng Hâm đáp.
Nghe vậy, Liễu Vô Cùng cảm thấy cũng đúng, vừa định gật đầu đồng ý liền thấy ông già đó lấy ra một cái bình sứ nhỏ bên trong có một con bọ nhỏ rất không dễ thấy.
"Để đảm bảo sự hợp tác thuận lợi giữa chúng ta, tôi cảm thấy anh phải ăn thứ này”, Hồ Thiên Cẩm nheo mắt, ông ta nhe răng cười hi hi làm lộ ra hàm răng vàng lớn.
Liễu Vô Cùng nhìn thấy hàm răng vàng lớn sáng loáng thì nhíu mày theo bản năng: "Cái… cái này là thứ gì?"
Hồng Hâm giải thích: "Một thứ có thể khiến anh phải nghe lời".
Cô ả vừa dứt lời thì sắc mặt của Liễu Vô Cùng thay đổi.
Hắn ta muốn tìm Bạch Diệc Phi để trả thù, nhưng ý của hai người này rõ ràng là muốn khống chế hắn ta, để hắn ta thành tay sai của họ, đây không có gì khác biệt với việc trước đây hắn ta khống chế đám người đó.
Lúc này có một câu nói vô cùng phù hợp với tình hình: nghiệp đến không chừa một ai!
Hồng Hâm lạnh nhạt nói: "Anh yên tâm, cái này không có tác dụng phụ gì cả, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời thì tuyệt đối không sao".
"Hơn nữa anh không muốn giết Bạch Diệc Phi sao?"
Đây là một sự cám dỗ rất lớn đối với Liễu Vô Cùng.
Bạch Diệc Phi hạ gục tập đoàn Liễu thị khiến người nhà bọn họ phải vào tù còn hại hắn bị truy sát, hắn sống như một con chuột, hắn muốn giết Bạch Diệc Phi trong mộng.
Đúng lúc hắn ta đang do dự thì vài người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện ở đằng xa.
Liễu Vô Cùng tinh mắt nhìn thấy, hắn ta hoảng sợ vô cùng, định cất bước bỏ chạy.
Hồng Hâm và Hồ Thiên Cẩm cũng chú ý đến, nhưng bọn họ không hề di chuyển, ngược lại còn rất bình tĩnh.
Sau khi Liễu Vô Cùng chạy một lúc thì quay lại nhìn xem đám người đó có đuổi theo kịp không, nhưng sau đó hắn ta sững sờ tại chỗ.
Hắn ta nhìn thấy đám đàn ông mặc đồ đen đó bị một mình Hồng Hâm cản lại.
Sau đó người đàn ông mặc đồ đen bực mình chửi bới: "Mẹ nó! Đừng cản đường!"
Hồng Hâm quay lưng lại với Liễu Vô Cùng, Liễu Vô Cùng không biết rằng cô ta có nói gì không, lúc đó cô ta nhẹ nhàng đưa tay lên và tát một cái.
Người mặc đồ đen đó bị tát ngã thẳng xuống đất, hơn nữa cũng không có bất cứ phản ứng gì, trông có vẻ là ngất rồi.
Sau khi đồng bọn của người đàn ông áo đen nhìn thấy thì ánh mắt đã thay đổi, bọn họ lập tức rút dao ra định ra tay với cô ả.
Liễu Vô Cùng còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì cô ả đó lại vẫy tay lần nữa, đám mặc đồ đen trước mặt ngã xuống đất ngay lập tức, cũng không ó phản ứng nữa.
"Chuyện này là sao?", Liễu Vô Cùng nuốt nước bọt.
Hồng Hâm vỗ tay: "Đánh kém ghê".
Hồ Thiên Cẩm thậm chí không thèm nhìn những người đó.
Còn Lưu Hà đang đứng trước cửa siêu thị đợi ai đó thì ngẩn cả người ra.
Liễu Vô Cùng thấy không sao rồi mới đi tới: "Bọn họ…"
Hồng Hâm nhẹ giọng nói: "Chết rồi".
"Cái gì?", Liễu Vô Cùng nghi ngờ bản thân nghe lầm, hắn ta tưởng rằng chỉ ngất đi thôi, nhưng thật ra đã chết rồi sao?
Hồng Hâm bật cười: "Tôi đã nói chúng tôi rất giỏi bào chế thuốc độc rồi, dùng bất cứ loại độc nào thì những người này cũng sẽ mất mạng”.
Liễu Vô Cùng đã hiểu ra.
Hồng Hâm lại nói: "Sao rồi? Suy nghĩ xong chưa?"
Liễu Vô Cùng liếc nhìn Hồng Hâm sau đó lại nhìn Hồ Thiên Cẩm, hắn ta nghiến răng lần cuối rồi gật đầu đồng ý.
Thấy vậy thì Hồ Thiên Cẩm đưa chiếc bình sứ nhỏ cho Liễu Vô Cùng, còn đưa thêm cả một ngọc bội nữa.
"Từ nay về sau cậu chính là người của tôi rồi, ăn xong cái này rồi đi tặng ngọc bội cho Bạch Diệc Phi, cứ nói là tôi đến rồi".
Liễu Vô Cùng ngẩn người một lát: "Tôi đi tìm Bạch Diệc Phi sao?"
Chương 270: Lý Tuyết mất trí nhớ
"Bạch Diệc Phi không gặp tôi đâu”.
Bạch Diệc Phi và Liễu Vô Cùng là kẻ thù của nhau, làm gì có chuyện đồng ý gặp hắn ta chứ?
Hồ Thiên Cẩm nhe hàm răng vàng óng ra cười: "Đừng lo lắng, Bạch Diệc Phi mất trí nhớ rồi".
“Hả?”, Liễu Vô Cùng ngẩn người.
Bạch Diệc Phi bị mất trí nhớ?
Chuyện gì đã xảy ra trong thời gian hắn ta bị truy lùng vậy?
Nhưng nghĩ đến thì thấy cũng được đó, Bạch Diệc Phi mất trí nhớ nên chắc chắn sẽ không nhớ hắn ta là ai. Sau khi đến đó hắn ta có thể giả vờ là bạn của Bạch Diệc Phi, sau đó cho nó nếm thử những gì mà hắn ta đã trải qua!
...
Bạch Diệc Phi tỉnh lại, anh cảm thấy bản thân vô cùng khỏe khoắn, tất cả sức mạnh trước kia đều quay trở lại.
Anh mở mắt ra nhìn thấy căn phòng màu trắng và rèm cửa phất phơ, đây chắc hẳn là một bệnh viện, anh nhìn quanh khắp căn phòng, trong phòng đầy ắp người, tất cả đều đang nhìn anh.
Lý Tuyết, Long Linh Linh, Lưu Hiểu Anh, Chu Khúc Nhi, Trần Hạo, Bạch Hổ và Từ Lãng.
Còn cả một người phụ nữ trạc ba mươi tuổi nữa.
Bạch Diệc Phi chớp mắt: "Tôi sao thế?"
Lúc này người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi mở miệng nói: "Chỉ cần tỉnh lại thì cơ thể chắc sẽ không sao".
“Cô đã cứu tôi hả?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Lưu Hiểu Anh cười: "Đây là dì hai của tôi".
“Cám ơn”, Bạch Diệc Phi trịnh trọng cảm ơn.
"Không có gì".
Dì hai nói xong thì đứng lên: "Hiểu Anh, cậu ta đã không sao rồi, nhớ rõ lời đã hứa với dì đó, dì đi trước đây".
“Dì hai, cháu sẽ giao cho dì”, Lưu Hiểu Anh cười, sau đó cô ta và dì hai đi ra ngoài.
Bạch Diệc Phi không sao cả nên Long Linh Linh đương nhiên rất vui vẻ.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian này Bạch Diệc Phi đã phải chịu đựng rất nhiều dày vò.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại thấy Lý Tuyết có chút kỳ lạ.
Lý Tuyết đứng ở đó nhìn anh, trong mắt cô không còn vẻ lệ thuộc như trước, thay vào đó là sự tò mò, dù anh khỏe lại rồi cô cũng không cười, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm anh.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thế thì trong lòng cũng thầm suy đoán, anh ngập ngừng gọi: "Tuyết Nhi?"
Khi anh gọi thế thì tất cả mọi người đều phản ứng lại, khuôn mặt họ lập tức xuất hiện vẻ kỳ quái, Bạch Diệc Phi chú ý tới Lý Tuyết nên không nhận ra.
Lý Tuyết chớp chớp mắt hỏi: "Anh thật sự là chồng tôi hả?"
Gì?
Tâm trạng Bạch Diệc Phi rất phức tạp, Lý Tuyết hỏi như thế thì chứng không còn là đứa trẻ nữa, nhưng nếu cô đã hoàn toàn bình phục thì không nên hỏi như thế mới phải.
Sau khi yên lặng một lúc thì Trần Hạo mới mở miệng nói: "Anh à, sau khi dì hai của Lưu Hiểu Anh cứu anh, thì dì ấy cũng xem bệnh cho chị dâu, chị dâu đã lấy lại được trí thông minh, nhưng lại hoàn toàn mất trí nhớ”.
“Hoàn toàn mất trí nhớ?”, Bạch Diệc Phi cao giọng.
Chu Khúc Nhi không thể không xen vào: "Có nghĩa là bây giờ Tuyết Nhi đã bình thường, nhưng cậu ấy đã quên tất cả những chuyện xảy ra trước đây, bao gồm cả những việc khi bản thân trở thành đứa bé nữa".
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn Lý Tuyết, cố gắng phát hiện thứ gì đó.
Tuy nhiên anh không phát hiện ra gì cả
"Anh...", Bạch Diệc Phi mở miệng, nhưng anh không biết nên nói cái gì.
Mấy người khác thấy thế cũng không khỏi kinh ngạc, vì vậy Chu Khúc Nhi cười khan hai tiếng rồi nói: "Dù sao anh cũng không sao, hay là xuất viện đi?"
“...Ừ”, Bạch Diệc Phi lơ đãng gật đầu, anh vẫn nhìn Lý Tuyết.
Lý Tuyết bị Bạch Diệc Phi nhìn như thế thì cảm thấy ngượng ngùng, cô cúi đầu kéo Chu Khúc Nhi rời đi.
Sau khi Lý Tuyết tỉnh lại, Chu Khúc Nhi là bạn thân nhất của cô, nên tất nhiên cô ta cũng nói rất nhiều điều với Lý Tuyết, vì thế Lý Tuyết cũng rất thân với Chu Khúc Nhi.
Còn những người khác thì Lý Tuyết chỉ miễn cưỡng làm quen thôi.
Nhìn thấy hai người đã đi ra ngoài thì Bạch Diệc Phi có chút hối hận, đáng lẽ anh phải nói thêm vài câu với Lý Tuyết, hiện giờ cô hoàn toàn không nhớ anh, cũng không có dựa dẫm vào anh, biểu hiện vừa rồi của anh có để lại ấn tượng xấu không?
Long Linh Linh cười nói: "Vậy tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho chủ tịch".
Sau đó cô ta cũng ra ngoài.
Bạch Hổ và Tần Lãng nhìn nhau rồi cũng đi theo.
Chỉ có Trần Hạo ở lại.
"Anh à, anh dậy được không? Có muốn đỡ không?"
“Gọn ra!”, Bạch Diệc Phi hiện giờ không sao! Anh còn cần đỡ nữa hả?
Trần Hạo mỉm cười, hắn ta đợi Bạch Diệc Hiên đứng dậy, hai người thu dọn một chút rồi xuất viện.
Bạch Diệc Phi hỏi Trần Hạo: "Sao dì hai của Lưu Hiểu Anh lại cứu anh? Hơn nữa sao anh lại nằm trong bệnh viện?"
Trần Hạo giải thích: "Ngay khi anh ngất đi thì Hiểu Anh đã dẫn dì hai cô ấy tới, sau đó chúng em đưa anh đến bệnh viện. Bác sĩ Ngưu đã đặc biệt sắp xếp một phòng cho anh, không cho người ngoài vào".
"Hiểu Anh và dì hai bảo người chuẩn bị nước nóng, kim bạc, khăn tắm, vân vân, sau đó thì đuổi chúng em ra ngoài, không cho chúng em nhìn".
"Một lát sau bọn họ bước ra và nói mọi chuyện đã ổn, chỉ đợi anh tỉnh dậy thôi".
Bạch Diệc Phi gật đầu.
Bạch Diệc Phi và Trần Hạo rời khỏi bệnh viện, sau đó Long Linh Linh cũng đi theo.
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi vẫn đứng ở cửa, nhưng Bạch Hổ và Từ Lãng thì không biết đã đi đâu.
Cả nhóm lái xe về biệt thự ở cảng Lam Ba.
Chu Khúc Nhi ở lại không được bao lâu thì lại đến công ty Lý Thị, Long Linh Linh trở lại Hầu tước, Trần Hạo cũng rời đi, chỉ còn lại Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi ở lại trong biệt thự.
Hai người ngồi trong phòng khách không nói một lời, bầu không khí có chút khó xử.
Bình luận facebook