Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241-250
Chương 241: Bắt cóc hụt
Nhưng đúng vào lúc này, có một chiếc xe 16 chỗ đột nhiên phanh gấp đỗ lại bên đường, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên một âm thanh vô cùng chói tai, Lý Cường Đông vội quay đầu lại nhìn.
Chiếc xe đó dừng ngay trước mặt Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh, sau đó có bốn năm người đàn ông cầm côn bước xuống từ trên xe.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh thấy vậy đều giật mình sợ hãi, Lưu Hiểu Anh một tay che trước người Lý Tuyết để bảo vệ, mắt nhìn bọn họ chằm chằm: “Mấy người muốn làm gì?”
"Ở đây có rất nhiều người nhìn thấy đó, mấy người đừng có manh động nha!”
Mấy người đàn ông nọ chẳng nói chẳng rằng, nhìn qua Lưu Hiểu Anh nói: “Chính là cô ta! Trói lại cho tôi!”
Lưu Hiểu Anh ngẩn ra, cô ta cho rằng bọn họ là đến bắt Lý Tuyết, không ngờ bọn họ đến hoá ra là để bắt mình!
Mấy người đàn ông bước tới bao vây Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết, một trong số bọn họ đã vươn tay ra định bắt Lưu Hiểu Anh.
Những người xung quanh thấy vậy thì lần lượt tránh hết đi, không dám bước đến gần nữa.
Lý Tuyết thấy vậy, trong lòng vừa sợ hãi nhưng đồng thời theo bản năng cô cũng muốn bảo vệ những người đối xử tốt với cô, do vậy cô bước lên một bước dùng sức vừa đấm vừa đánh vào tay của người đàn ông đang giữ lấy Lưu Hiểu Anh: “Thả chị ra! Mau thả chị ấy ra!”
“Cút sang một bên!”, một người đàn ông khác thô lỗ đẩy Lý Tuyết ra.
Lý Tuyết bị đẩy ngã ra đất.
“Tiểu Tuyết!”, Lưu Hiểu Anh muốn giằng thoát ra, nhưng dù gì cũng chỉ là một cô gái, làm sao có đủ sức để thoát khỏi đám đàn ông cao to kia, do vậy cô ta bị một người trong số đó lôi về phía chiếc xe 16 chỗ.
Thấy Lưu Hiểu Anh sắp bị đưa lên xe, Lý Tuyết vội vàng đứng dậy kéo tay người đàn ông.
Những người này vốn không định để ý đến Lý Tuyết, nhưng Lý Tuyết cứ liên tục cản trở bọn họ làm việc nên có hai gã đàn ông bước lên trước: “Con mẹ nó! Bắt luôn nó cho rồi!”
"Được! Nó đẹp như vậy, bắt về chúng ta tự hưởng thụ với nhau!"
Ngay khi Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh sắp bị kéo lên xe, Lý Cường Đông vội vàng chạy tới: "Thả bọn họ ra cho tôi!”
Đồng thời, ông nắm chặt nắm đấm đánh vào người đàn ông đứng gần mình nhất.
Người đàn ông nọ không ngờ rằng sẽ có người xông ra chặn đường, do vậy gã nhận đủ một cú đấm trời giáng, đợi phản ứng lại, gã liền cầm côn đánh trả.
Dù gì thì Lý Cường Đông cũng đã bốn mươi, năm mươi tuổi, làm sao có thể so được với sức trẻ, mà người nọ còn to con như vậy, nên chẳng mấy chốc ông đã bị đập trúng mấy gậy.
Lý Cường Đông đau quá ngồi thụp xuống trên mặt đất nhưng vẫn bị người nọ đánh tới tấp.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh thấy vậy liền lo lắng phát khóc.
"Bố ơi! Đừng đánh bố tôi! Hu hu...".
"Chú Lý!"
Nhưng bọn họ vẫn đang bị mấy người đàn ông kia giữ lại nên không thể chạy qua giúp đỡ cho Lý Cường Đông.
Đúng lúc này, có một người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện, động tác vô cùng nhanh nhẹn, giơ chân đạp vào mấy người nọ khiến họ ngã lăn trên mặt đất, sau đó lại tung ra vài cú đấm, tốc độ nhanh đến mức những người nọ còn chưa kịp phản ứng thì đã nằm lăn quay trên đất kêu gào.
Người đến chính là Từ Lãng.
Theo lý mà nói thì gã sẽ không bao giờ can thiệp vào những việc này, nhưng chính gã cũng chẳng biết tại sao lần này tay chân mình lại nhanh hơn não, trước khi gã kịp suy nghĩ thì gã đã lao đến đánh cho đám người kia bò lăn trên đất.
Hai người đang giữ chặt Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh thấy người của mình bị đánh như vậy thì chửi um lên.
"Con mẹ nó! Ở đâu ra thằng rác rưởi này thế?”
"Đánh chết nó!"
Hai người kia cầm côn cùng nhau xông tới.
Từ Lãng khéo léo tóm lấy cây côn của một người trong số đó, mượn lực nhảy lên đạp trúng cổ người đàn ông còn lại, sau đó bật người xoay lại đạp tiếp vào cổ người kia.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà cả hai người đã nằm bò ra đất không dậy nổi.
Từ Lãng nhìn bọn họ mà không hiểu nổi bản thân mình đang làm gì nữa, cuối cùng còn cầm điện thoại lên gọi 120. Đợi cho đến khi nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát đến gần, gã mới lùi vào trong đám đông rồi biến mất.
Tần Hoa mang theo một đội cảnh sát tới hiện trường, nhìn thấy bốn năm người đàn ông nằm la liệt, còn có Lưu Hiểu Anh đang đứng bên cạnh cửa xe cùng với Lý Cường Đông nằm trên mặt đất và Lý Tuyết thì đang khóc như mưa.
Rất nhanh sau đó, 120 cũng đến, nhanh chóng khiêng mấy người áo đen đi, Tần Hoa dặn nhân viên đưa bọn họ về đồn còn mình thì lái xe đi theo xe 120 đến bệnh viện.
...
Khi Bạch Diệc Phi khi nhận được điện thoại của Lưu Hiểu Anh, anh gần như chết lặng nhưng may mà sau đó nghe thấy Lý Tuyết không sao, cô vẫn khoẻ thì lúc này anh mới kiềm chế được cảm xúc mà không bị ngất đi.
Bạch Diệc Phi lái xe với tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện.
Cùng lúc đó, Lưu Tử Vân và Chu Khúc Nhi cũng nhận được thông báo, tất cả đều vội vã chạy đến bệnh viện.
Lưu Tử Vân và Chu Khúc Nhi gần như đến bệnh viện cùng một lúc với nhau, so với Bạch Diệc Phi thì bọn họ đến sớm hơn một chút.
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đang đợi bên ngoài phòng cấp cứu, Lý Tuyết vẫn đang khóc và đôi mắt cô thì đỏ hoe.
Sắc mặt Chu Khúc Nhi cũng không tốt lắm, hỏi Lưu Hiểu Anh: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lưu Hiểu Anh tự trách bản thân rất nhiều, bởi vì đối tượng tấn công của đám người đó chính là cô, là cô đã liên luỵ đến Lý Tuyết và Lý Cường Đông.
Đại khái kể lại một lượt từ đầu đến cuối, sau đó nói: "Vấn đề của chú hẳn là không đến nỗi nghiêm trọng, có phần đầu bị thương hơi nặng một chút”.
Trên người Lý Cường Đông bị thương rất nhiều chỗ nhưng cũng không đến nỗi bị gãy xương hay chảy máu trong, chỉ có phần đầu là bị thương nặng nhất, chỉ cần kiểm tra phần đầu mà không có vấn đề gì thì những chỗ khác cũng sẽ không sao.
Lưu Tử Vân và Chu Khúc Nhi nghe vậy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía phòng cấp cứu.
Lý Tuyết vẫn còn đang nức nở, Chu Khúc Nhi đi qua ôm cô vào lòng an ủi, nói: "Tuyết Nhi, đừng lo lắng, chú Lý sẽ không sao đâu, chú sẽ khoẻ lại thôi".
Lưu Tử Vân thấy vậy vừa đau lòng lại vừa lo lắng.
Mà khi cảm thấy lo lắng, là bà ta nghĩ ngay đến Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi sao còn chưa tới? Không biết bố vợ mình đang cấp cứu trong bệnh viện à? Làm con rể kiểu gì vậy?”
Lưu Hiểu Anh và Chu Khúc Nhi không dám nói lời nào, bọn họ đều hiểu Lưu Tử Vân thật ra không phải là đang trách Bạch Diệc Phi, bà ấy chỉ là đang cảm thấy lo lắng mà thôi.
Vừa dứt lời không bao lâu thì Bạch Diệc Phi đã tới.
Lưu Tử Vân vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì quát um lên: "Sao bây giờ anh mới tới? Công việc còn quan trọng hơn cả người à?”
"Còn nữa, tại sao Tuyết Nhi lại thành mục tiêu tấn công của người ta? Tôi biết ngay là nó mà đi theo anh thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện mà!”
Chương 242: Sai lầm tuổi trẻ
Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng, anh cũng rất bất lực.
Cũng may, Lý Tuyết không việc gì, chỉ có điều Lý Cường Đông…
Một lát sau, ông cụ Lý cũng đến.
Lúc Lưu Tử Vân nghe điện thoại, bà ta đi vội quá nên không để ý đến ông cụ Lý và bà ta cũng không nói với ông cụ.
Ông cụ Lý nghe thấy cuộc điện thoại đó nên sau khi Lưu Tử Vân đi, ông ta gọi điện cho Lý Đại Hải bảo đưa mình đi đến bệnh viện.
Lúc đó Lý Đại Hải vẫn còn tò mò, sao ông cụ Lý lại ở biệt thự trong cảng Lam Ba? Nhưng ông cụ Lý không nói nhiều nên Lý Đại Hải cũng không dám hỏi thêm, đành phải đưa người đến bệnh viện. Lúc này ông ta mới biết Lý Cường Đông bị người ta đánh và được đưa vào viện.
Hai tiếng sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ cũng bước ra.
“Bác sĩ, thế nào rồi ạ?”
“Bác sĩ…”.
Nhìn thấy bác sĩ, mọi người đều đổ dồn lại. Bác sĩ nói với thần sắc rất bình thản: “Trên người có rất nhiều vết thương của gậy đánh, nghiêm trọng nhất là phần đầu, có thể bị chấn thương não, những cái khác thì không việc gì”.
Nghe bác sĩ nói xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ lại nói: “Vẫn phải cẩn trọng về vấn đề chấn thương não, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh, mọi người trước tiên đừng vội đến làm phiền bệnh nhân, đợi tỉnh lại rồi tính tiếp”.
Tiếp đó, mọi người đi cùng y tá đến phòng bệnh nhưng đều ở bên ngoài chứ không vào trong.
Lý Đại Hải không có tâm trạng ở lại đây nên nói là công ty có việc rồi về luôn.
Lưu Tử Vân trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Anh nhìn anh xem, anh không chỉ làm liên lụy đến Tuyết Nhi mà còn liên lụy đến cả bố vợ anh, người tiếp theo có phải là tôi không?”
“Mẹ ơi…”, Bạch Diệc Phi bất lực gọi một tiếng.
Lưu Hiểu Anh và Chu Khúc Nhi khẽ liếc mắt nhìn nhau, nói cho cùng thì họ cũng là người ngoài, không tiện nói chen vào.
Lúc này, ông cụ Lý lên tiếng: “Tử Vân à! Chuyện này cũng không thể trách thằng bé được, dù sao thì cũng không ai muốn xảy ra chuyện này”.
Lưu Tử Vân vẫn rất kính trọng ông cụ Lý nên lúc này chỉ trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi rồi cho qua.
Lý Tuyết vì khóc một trận, cộng thêm việc sợ hãi quá nên lúc này ngủ thiếp đi trong một phòng bệnh khác.
Bạch Diệc Phi nói với Lưu Tử Vân: “Mẹ! Hay là mẹ cứ về trước đi, con canh chừng ở đây cũng được”.
“Tôi không về, muốn về thì anh về đi”, Lưu Tử Vân quát lên.
Bạch Diệc Phi bất lực, liếc nhìn Lưu Hiểu Anh, nói: “Cô đi với tôi một lát.
Lưu Hiểu Anh gật đầu rồi cùng với Bạch Diệc Phi rời đi.
…
“Nói cụ thể sự việc từ đầu đến cuối tôi nghe xem nào”, Bạch Diệc Phi nhìn Lưu Hiểu Anh, anh nói mà mặt không biểu cảm.
Lưu Hiểu Anh nói với vẻ tự trách: “Do tôi kéo Tiểu Tuyết đi dạo phố, lúc đó có chiếc xe dừng trước mặt chúng tôi. Người mà bọn chúng muốn bắt là tôi, không liên quan gì đến Tiểu Tuyết nhưng cô ấy không muốn tôi bị bắt nên lại cứu tôi. Trong lúc giằng co, chú xông lên nhưng không đánh lại được đám người đó và rồi…”.
“Cuối cùng là một người áo đen ra tay đánh gục tất cả mọi người nên chúng tôi mới được cứu…”.
Bạch Diệc Phi chau mày, hỏi: “Nhằm vào cô? Vậy thì chắc đám người đó định nhằm vào tôi”.
Sau đó, Bạch Diệc Phi gọi điện cho Tần Hoa hỏi tình hình, kết quả cũng giống như Lưu Hiểu Anh nói. Tần Hoa vốn định đi cùng đến bệnh viện nhưng cuộc phẫu thuật vẫn đang tiến hành nên anh ta không thể lãng phí thời gian, đành phải quay về thẩm vấn mấy kẻ đã bị bắt kia.
Cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi lại gọi điện cho Bạch Hổ bảo anh ta đi kiểm tra chuyện này.
Tầm bảy giờ tối, Lý Cường Đông tỉnh lại. Mọi người đều vui mừng khôn xiết, Lưu Tử Vân dìu ông cụ Lý vào trong phòng bệnh.
Lý Cường Đông khẽ mở mắt ra, nhìn thấy một phòng đầy người. Lưu Tử Vân, ông cụ Lý, Chu Khúc Nhi, Bạch Diệc Phi, Lưu Hiểu Anh nhưng lại không nhìn thấy Lý Tuyết đâu cả.
“Tuyết Nhi…”, giọng nói của Lý Cường Đông có vẻ yếu ớt.
Lưu Tử Vân đi lên trước, nói: “Tuyết Nhi không sao, con bé đang ngủ ở phòng bên cạnh”.
Lý Cường Đông thấy yên tâm rồi nhắm mắt lại, sau đó lại từ từ mở ra.
Lưu Tử Vân thấy thế liền nói với mọi người: “Mọi người về trước đi, ở đây có tôi rồi”.
Thật ra bà ta thấy Lý Cường Đông mệt cần phải nghỉ ngơi rồi, vì thế mới nói thế.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Cường Đông một cái, đúng lúc ông cũng đang nhìn anh. Hai người nhìn nhau không nói thành tiếng, sau đó Bạch Diệc Phi liền đi ra ngoài trước.
Thấy thế, Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh cũng không tiện ở lại, sau đó đi theo Bạch Diệc Phi ra ngoài.
Ông cụ Lý thì không nhúc nhích, Lưu Tử Vân đành phải khuyên: “Bố ơi, muộn rồi, bố cứ về đi ạ”.
“Không cần đâu, bố ở lại”, ông cụ Lý nói với thái độ rất kiên quyết.
Lưu Tử Vân nói tiếp: “Bố tuổi cao rồi không chịu được đâu ạ, bố cứ về nghỉ ngơi trước đi”.
“Không sao, bố sẽ đợi ở đây”.
Lưu Tử Vân thấy thế cũng khó xử nhưng không biết nên khuyên thế nào.
Thật ra trong lòng ông cụ Lý rất cảm thấy rất nặng nề. Thời trẻ ông ta đã phạm sai lầm, vì thể diện mà cố ý phớt lờ không quan tâm đến Lý Cường Đông. Sau đó nhà họ Lý phát triển thì càng không muốn để xảy ra tai tiếng gì nên ông ta không để tâm đến nhà Lý Cường Đông luôn.
Nhưng đến giờ già rồi, không có thực quyền thì người quan tâm thật sự đến ông ta nhất lại là cả nhà Lý Cường Đông.
Đặc biệt là Lưu Tử Vân, thường xuyên nói những lời khó nghe nhưng đó là bảo vệ nhà mình nên bà ta dùng cách của mình thôi.
Nhìn Lý Cường Đông nằm trên giường, ông cụ Lý thấy đau lòng. Nếu như ban đầu ông ta không vì thể diện thì có phải cả nhà sẽ rất hòa thuận không? Có phải ông ta sẽ được hưởng thụ thêm mấy năm vui vẻ không?
Lưu Tử Vân không khuyên được nên đành đứng dậy rót cốc nước nóng cho Lý Cường Đông.
Lý Cường Đông nhìn ông cụ Lý đang ngồi bên giường, khẽ gọi một tiếng: “Bố ơi… Bố về đi”.
Ông cụ Lý khóe mắt đỏ ửng, nói: “Bố chăm con thì có gì sai đâu”, một câu nói khiến Lý Cường Đông sửng sốt, trong lòng thấy ấm áp vô cùng.
Chương 243: Sống trên đời có ai không phạm lỗi
Bạch Diệc Phi đến phòng bệnh của Lý Tuyết. Cô vẫn chưa tỉnh, chỉ có điều nhìn cô ngủ không được yên lòng cho lắm, cô chau mày với dáng vẻ lo lắng.
Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh ở bên ngoài phòng bệnh mà không vào. Nhất thời không gian đều trở nên vô cùng yên tĩnh.
Không bao lâu, Lưu Tử Vân hét lớn làm phá vỡ sự yên tĩnh đó: “Lý Phàm! Cậu… Sao cậu lại thành ra như này?”, Lưu Tử Vân kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Phàm đang định vào phòng bệnh.
Lý Phàm mặc đồ bình thường, trong tay cầm giỏ hoa quả. Nhưng điều khiến người khác kinh ngạc chính là gã ta ngồi trên xe lăn.
Trước đó Bạch Diệc Phi tìm Lưu Đầu Trọc bảo đánh cho Lý Phàm gãy chân. Giờ đây, bất luận gã ta có làm gì thì đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn thôi.
Lý Phàm sắc mặt sầm xuống, nói: “Hừm! Tôi thành ra như này chẳng phải vì thằng chó Bạch Diệc Phi hại hay sao? Bà còn hỏi sao lại như này à?”
Lưu Tử Vân sững người ra.
Lý Phàm hừ một tiếng, nói tiếp: “Nghe nói Lý Cường Đông bị người ta đánh? Tôi đến xem… Đã bị đánh chết chưa?”
Có thể nói, Lý Phàm hận cả nhà Lý Cường Đông đến tận xương tủy. Sau khi biết được Lý Cường Đông bị đánh thì gã ta không kìm được vui mừng nên bảo người đẩy mình đến bệnh viện. Gã ta muốn tận mắt nhìn thấy Lý Cường Đông, nhân tiện ‘vui mừng khi người gặp nạn’ nữa.
Người đẩy Lý Phàm đến đây là bảo mẫu chăm sóc cho gã ta. Lý Phàm yêu cầu cái gì thì bà ta tất nhiên không thể từ chối.
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy hả?”, Lưu Tử Vân phẫn nộ trợn mắt nhìn Lý Phàm, nói: “Chúng tôi không cần cậu đến thăm, cậu mau đi cho tôi”.
Lý Phàm đã nhìn thấy Lý Cường Đông ở trên giường bệnh, lúc này trong lòng vô cùng thỏa mãn: “Ôi, thê thảm thế kia cơ à? Nhưng không bị người ta đánh gãy xương hay tàn phế nhỉ?”
Nói đến đây, trong lòng Lý Phàm lại dấy lên nỗi hận. Gã ta bị đánh gãy chân, giờ đây không thể nào đứng dậy nổi.
Lý Cường Đông không có sức đi chấp nhặt với tên hề như Lý Phàm, ông nhắm mắt rồi không bận tâm gì hết.
Ông cụ Lý giờ đây tâm tư đều dồn về Lý Cường Đông, vì thế khi chứng kiến cảnh này thì lập tức quát Lý Phàm: “Mày cút ngay đi cho tao”.
Lúc này Lý Phàm mới phát hiện ra ông cụ Lý cũng ở đây nhưng gã ta không sợ mà còn nói kiểu châm biếm: “Ôi! Giờ ông nội không sợ mất mặt nữa à? Lại còn hớt hải chạy đến đây trông nom nữa”.
“Cũng phải thôi! Dù sao thì giờ người ta cũng ở biệt thự cảng Lam Ba, đi theo họ còn được thơm lây chứ”.
“Lý Phàm!”, Lưu Tử Vân quát lên: “Đây là ông nội của cậu đấy”.
Lý Phàm không thèm để ý, nói: “Hừm! Có ông nội nào như này không? Bỏ mặc cháu trai ruột của mình không thương xót, lại đi quan tâm đến mấy loại tạp nham”.
“Cậu…”, Lưu Tử Vân giơ tay định tát Lý Phàm một cái nhưng có người còn nhanh tay hơn bà ta.
“Bốp”, một cái tát giáng xuống mặt của Lý Phàm. Gã ta ôm mặt nhìn lại, đó chính là người mà gã ta hận nhất, Bạch Diệc Phi!
“Bạch Diệc Phi? Mẹ kiếp, mày lại đánh tao?”
Bạch Diệc Phi không thèm chấp loại ngu si này, anh không nói nhiều mà lên trước tát thêm một cái nữa.
Bảo mẫu ở phía sau Lý Phàm thấy thế thì không biết nên làm thế nào, sợ đến nỗi lùi sang một bên. Điều này lại càng tạo không gian rộng hơn cho Bạch Diệc Phi ‘phát huy’.
Bạch Diệc Phi tát Lý Phàm liên tiếp mấy cái. Vì ngồi trên xe lăn không có sức phản kháng, hơn nữa còn về lực của bản thân gã ta nên xe lăn cứ lùi về sau, đến khi ra tận đến cửa.
“Bạch Diệc Phi! Mẹ kiếp…”.
“Câm mồm ngay cho tao”, Bạch Diệc Phi lại tát gã ta cái nữa: “Suốt ngày chỉ biết bô bô cái mồm, cứ như thằng điên vậy”.
Lý Phàm lúc này cũng mắng lớn: “Tao nguyền rủa cho cả nhà mày phải chết”.
“Bốp…”.
“Tao…”.
“Bốp”.
Đám người Lưu Tử Vân nhìn đến nỗi đờ người ra.
Nghe thấy âm thanh nên y tá đều lên trước ngăn lại nhưng lúc này ánh mắt của Bạch Diệc Phi khiến mọi người sợ hãi mà không dám.
Lý Phàm bị Bạch Diệc Phi đánh nhưng vẫn lảm nhảm nói: “Bạch Diệc Phi! Đây là bệnh viện đấy, mày mà làm càn thì tao sẽ kiện mày”.
“Kiện tổ tông nhà mày ý”, Bạch Diệc Phi lại cho gã ta cái tát nữa.
Bạch Diệc Phi e là xe lăn sẽ đẩy Lý Phàm đi nên dùng chân xoay xe lăn lại, sau lưng Lý Phàm là tường, vì thế mà xe lăn muốn lùi cũng không lùi được.
“Mẹ kiếp! Gãy chân rồi mà vẫn không biết điểm dừng, có phải là muốn tao cho mày chết thì mày mới sợ đúng không?”
“Người nhà của tao có làm sao thì liên quan quái gì đến mày? Mày có tư cách đến bệnh viện thăm à? Đã thế còn dám nguyền rủa nhà tao? Ông nội nhận nhà tao rồi, mày nguyền rủa chết cả nhà vậy thì trong đó có mày đấy”.
Lý Phàm trợn trừng mắt lên quát: “Ai là người một nhà với mày, mày là đồ chó chết”, không thể không nói, Lý Phàm đúng là tự tìm cái chết đây mà.
Bạch Diệc Phi vốn đã tức lắm rồi, đã vậy gã ta còn khiêu khích thì không thể trách Bạch Diệc Phi được nữa.
Lý Phàm vừa nói dứt lời, Bạch Diệc Phi đá một cái lên bụng Lý Phàm, xe lăn đập lên tường phát ra tiếng kêu lớn.
Đúng lúc này, Tần Hoa dẫn hai cảnh sát đến.
Y tá nhìn thấy cảnh sát thì như nhìn thấy cứu tinh: “Anh cảnh sát ơi, anh mau ngăn anh ta lại đi, sắp xảy ra án mạng rồi”.
Tần Hoa dừng lại một chút, sau đó lùi về sau hai bước mà không nói lời nào.
Một cảnh sát thấy thế liền hỏi: “Đội trưởng Tần… Không ngăn lại sao?”
Tần Hoa lắc đầu. Vì Bạch Diệc Phi coi anh ta là bạn nên tất nhiên anh ta cũng coi Bạch Diệc Phi là bạn. Là bạn bè, bất luận anh ta có thân phận gì thì cũng nên đứng về phía Bạch Diệc Phi.
Kể cả là sai thì anh ta vẫn đứng về phía Bạch Diệc Phi. Nếu sai thì có thể cùng nhau chịu tội chứ không phải lấy danh nghĩa là bạn bè rồi tự nghĩ là mình đã hết lòng vì bạn rồi.
Con người sống trên đời có ai mà không phạm lỗi?
Anh ta là cảnh sát, điều này không sai, trong lòng cũng giả bộ chính nghĩa nhưng điều này không có gì mâu thuẫn cả.
Trong lúc Tần Hoa lùi về sau thì Bạch Diệc Phi lại xoay người tiếp tục xử lý Lý Phàm. Lúc thì đá chân, lúc thì đấm, tóm lại, anh dùng hết tất cả sức lực của mình.
Mấy phút sau, cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng dừng tay, còn Lý Phàm cũng ngất đi.
Bạch Diệc Phi thở phào một cái, thân người lại càng yếu đi nhưng anh cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.
Tần Hoa lên trước một bước, hỏi: “Trút hết bực tức chưa?”
“Hết rồi”.
Tần Hoa gật đầu, nói: “Vậy thì bây giờ có thể nói chuyện tử tế rồi”.
Chương 244: Kẻ đứng sau chỉ đạo là ai
Nhưng Bạch Diệc Phi vừa định gật đầu thì liền ngất lịm đi.
…
Ở bên kia, Lý Phàm bị đánh ngất xỉu, mặt sưng vù không ra bộ dạng gì, bụng cũng bị Bạch Diệc Phi đá không biết bao nhiêu phát nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc Lý Phàm tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Nhìn thấy mình ở bệnh viện, còn cả khuôn mặt đau kinh khủng thì gã ta lập tức nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Đúng lúc này, Tần Hoa gõ cửa bước vào. Lý Phàm vừa nhìn thấy cảnh sát thì sáng mắt lên, nói: “Đồng chí cảnh sát! Anh đến đúng lúc quá, hôm qua tôi bị thằng chó Bạch Diệc Phi đánh anh cũng nhìn thấy rồi đấy, anh mau bắt nó lại đi”.
Tần Hoa nghe thấy gã ta mắng Bạch Diệc Phi thì chau mày lại, lạnh lùng nói: “Chuyện hôm qua rất phức tạp, trước hết là cô Bạch và cô Lưu suýt bị bắt đi, Lý Cường Đông thì bị đánh nhưng mục đích cuối của bọn chúng là định bắt cóc họ”.
Lý Phàm ngây người ra hỏi: “Nói với tôi mấy lời này làm gì?”
“Bởi vì tôi nghi ngờ người đứng sau lưng chỉ đạo chính là anh”.
Lý Phàm sững người ra, biện minh: “Không phải đâu, đồng chí cảnh sát ơi, liên quan gì đến tôi chứ? Tôi không biết gì cả”.
Tần Hoa thản nhiên nói: “Rất nhiều phạm nhân đều nói mình không biết gì cả.
“Anh… Nói linh tinh”, Lý Phàm sốt sắng, nói.
Tần Hoa lại nói tiếp: “Hiện giờ tôi không có chứng cứ nên anh không phải căng thẳng, như vậy lại khiến mình không bình thường và người khác càng nghi ngờ anh đấy”.
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng ghi chép lại lời của người bị hại, đợi chúng tôi điều tra thêm được thì sẽ chắc chắn biết được kẻ đứng sau chỉ đạo là ai thôi”.
“Đến lúc đó hy vọng anh Lý sẽ phối hợp”.
Lý Phàm nghe thấy vậy thì sững người ra, sau đó mới gật đầu.
Đợi lúc phòng bệnh không còn ai, Lý Phàm mới đột nhiên phản ứng lại, hình như gã ta bị người ta hại rồi.
Ở một phòng khác, Bạch Diệc Phi cũng đã tỉnh lại.
Trong phòng hiện giờ có Long Linh Linh đến lúc sáng, còn có cả Chu Khúc Nhi, Tần Hoa và cả Bạch Hổ đi điều tra sự việc nữa.
“Điều tra được gì rồi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Hổ nói: “Là do Thanh Ngư làm nhưng không rõ mục đích ạ”.
“Người cứu bọn họ là Từ Lãng”.
“Từ Lãng?”, Tần Hoa không biết người này.
Bạch Diệc Phi không giải thích gì mà chỉ hỏi: “Các người không có chứng cứ xác thực nên không ra tay?”
Tần Hoa trầm ngâm một lúc mới đáp: “Đúng vậy nhưng hãy tin tôi, tôi sẽ xử lý tốt”.
Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Tôi tin anh nhưng tôi không thể đợi được nữa rồi”.
Lý Tuyết thì sợ hãi còn Lý Cường Đông thì bị thương. Hơn nữa chuyện này còn liên lụy đến Lưu Hiểu Anh nên anh không muốn đợi thêm phút giây nào nữa. Anh muốn nhanh chóng giải quyết xong việc này, như vậy mọi người mới được an toàn.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Anh vẫn còn nhiều việc bận nhỉ?”
Tần Hoa biết rõ đây là đuổi mình đi đây mà. Vì tiếp theo Bạch Diệc Phi sẽ làm một số việc mà bản thân Tần Hoa không biết được.
Lúc này Tần Hoa hơi tức giận nhưng anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Diệc Phi, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đừng làm gì quá đáng quá”.
Sau khi Tần Hoa đi, Bạch Diệc Phi dựa vào giường, thản nhiên nói: “Bạch Hổ! Thông báo cho Lưu Đầu Trọc đến một chuyến, nhân tiện mời cả Lão Khương ông chủ khu Đông đến đây”.
Bạch Diệc Phi không bảo Bạch Hổ đi tìm Đại Tống của khu Nam vì ông ta bị Bạch Hổ đánh cho không nhẹ. Hơn nữa, ông ta còn bắt cóc em gái của Lưu Đầu Trọc nên hiện giờ Lưu Đầu Trọc vẫn đi khắp nơi tìm ông ta. Thế nên đám người này đã trốn đi từ lâu rồi, muốn tìm cũng vô ích.
Đám người Long Linh Linh nhìn Bạch Diệc Phi mà suy nghĩ trong lòng đều trùng khớp với nhau.
Một hồi lâu, Chu Khúc Nhi mới nói: “Anh đừng có gây ra án mạng đấy nhé, Tuyết Nhi không thích như thế đâu”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, nói vô cùng kiên định: “Không đâu”.
Trước đây anh từng nói với gã đeo kính kia là anh sẽ không ra tay giết người, không muốn tay mình nhuốm mùi tanh. Anh có Tuyết Nhi, sau này biết đâu sẽ có con nữa, anh không muốn họ tiếp xúc với những thứ này.
Chu Khúc Nhi nghe thấy vậy thì yên tâm hơn nhiều.
Nhưng Lưu Hiểu Anh vẫn với vẻ mặt lo lắng: “Sức khỏe của anh ngày càng không tốt đấy, cô Hai của tôi cũng không biết khi nào mới về được? Nếu thật sự khôngổn, tôi khuyên anh nên uống viên thuốc giải kia”.
Chương 245: Kế hoạch của Thanh Ngư
"Tôi sẽ không uống, tôi không muốn hai chúng tôi đều quên đi quá khứ của mình".
Bạch Diệc Phi vẫn còn nhớ, viên thuốc giải có thể khiến cho người ta suy giảm trí nhớ và trí lực. Anh không để ý việc mình có thể sẽ giống như một đứa trẻ, điều khiến anh quan tâm hơn hết chính là những kỷ niệm của anh và Lý Tuyết.
Anh không muốn hai người bọn họ đều quên đi tất cả.
Anh vừa nói dứt câu, đám người Lưu Hiểu Anh ngay lập tức đều không nói lên lời.
...
Tại bãi đỗ xe của bệnh viện, Bạch Diệc Phi ngồi trong xe chờ Bạch Hổ.
Không lâu sau, trong tay Bạch Hổ xách theo một người da đen đến, người đó bị Bạch Hổ dùng giẻ lau nhét vào miệng nên liên tục kêu "ô ô".
Sau lưng Bạch Hổ còn có Lưu đầu trọc và mấy tên đàn em của gã.
Bạch Diệc Phi có chút cạn lời, anh nói là mời vị khách đó tới đây chứ? Đây được coi là mời sao? Đây coi như bắt cóc thì đúng hơn?
Bạch Diệc Phi nghĩ ngợi một lúc rồi bước xuống xe: "Cách mời người của anh cũng khá đặc biệt".
"Ừm", Bạch Hổ gật đầu, không phủ nhận.
Lúc này, Lưu đầu trọc và mấy tên đàn em của gã ở phía sau cũng đã đến.
"Ông chủ", Lưu đầu trọc đi tới trước mặt Bạch Diệc Phi, cười nói niềm nở: "Ông chủ có căn dặn gì, tôi không dám thoái thác".
Bạch Hổ quẳng người da đen xuống đất.
Người da đen đó gỡ miếng giẻ lau trong miệng ra: “Fuck! Con mẹ nó, mày là ai? Chúng mày biết tao là ai không? Dám bắt tao à?"
Lưu đầu trọc tức giận đá Lão Khương một cái: "Nói cái rắm gì thế?"
"Lưu đầu trọc! Là mày bắt cóc tao!", người Lão Khương khá đen, nhưng răng ông ta lại rất trắng,...
Lão Khương bị Bạch Hổ trực tiếp trói tới đây, mãi một lúc sau Lưu đầu trọc mới đến bệnh viện nên vừa rồi không thấy bóng dáng gã đâu cả.
"Tao bắt cóc tổ sư nhà mày!", Lưu đầu trọc mắng một câu: "Biết điều một chút cho tao!"
Lão Khương chống một cái từ dưới đất đứng lên, tức giận nói: "Lưu đầu trọc, gan của mày cũng không nhỏ nhỉ! Ngay cả cụ tổ của tao mày cũng muốn bắt cóc? Con mẹ nó, mày không muốn sống nữa đúng không?"
"Đủ rồi!"
Bạch Diệc Phi không còn rảnh xem hai người bọn họ mắng chửi.
Lưu đầu trọc thấy Bạch Diệc Phi tức giận, lập tức cười hề hề: "Ông chủ cứ căn dặn".
Lão Khương liếc Bạch Diệc Phi một cái, khinh thường nói: "Thằng ranh ít tuổi như thế mà là ông chủ ư? Lưu đầu trọc, mày cũng quá mất mặt rồi!"
Ánh mắt của Lưu đầu trọc có chút không nói lên lời.
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Hai chục triệu".
Lão Khương còn đang cười giễu cợt lúc này cũng há hốc mồm, lúc đó còn trợn trừng mắt lên, ông ta nhìn Bạch Diệc Phi mà vẫn không thể tin được.
Lưu đầu trọc không thèm nhìn ánh mắt của Lão Khương, khinh thường cắt ngang một tiếng: "Đây mới gọi là mất hết liêm sỉ!"
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút, trước kia anh còn ra giá một tỉ để tìm người, bây giờ mới chỉ có hai chục triệu, thật không cách nào so sánh được? Mặc dù cuối cùng cũng chẳng có ai lấy được một tỷ đó cả.
Lão Khương vô cùng mất liêm sỉ nuốt nước bọt một cái: "Hai chục triệu?"
"Tôi cho ông hai chục triệu, đổi lại ông phải giúp tôi làm một chuyện", Bạch Diệc Phi nói.
Lão Khương trợn tròn mắt: "Hai chục triệu thật không?"
Hai chục triệu đó! Con mẹ nó thật lắm tiền! Chả trách Lưu đầu trọc gọi là ông chủ!
Bạch Diệc Phi lại nói: "Ông có nhận không?"
Lão Khương vội vàng gật đầu, hoàn toàn mất hết dáng vẻ ta đây trước đó: "Tôi nhận! Tôi nhận!"
Chỉ có thằng ngu mới không muốn nhận tiền!
...
Sòng bạc Hoàng Đế.
Nơi này là địa bàn khu tây của Thanh Ngư.
Nhắc tới các khu, mỗi một khu đều có điểm đặc biệt.
Lưu đầu trọc ở khu Bắc, có thể đánh.
Lão Khương dê già ở khu Đông, trên địa bàn của ông ta, là nơi nhiều gái bán hoa nhất.
Thanh Ngư hám tiền của khu Tây, làm cái gì cũng nghĩ đến tiền, sòng bạc Hoàng Đế này cũng là một trong số đó.
Còn Đại Tống ở khu Nam, có gan rất lớn nhưng lại không có đầu óc nên không đáng để nhắc tới.
Lúc này Thanh Ngư đang ngồi ở phòng làm việc của chủ tịch sòng bạc Hoàng Đế, tay cầm điện thoại chơi game.
Trong phòng còn có mấy tên đàn em đang đứng ở đó.
"Đại ca, mấy người kia cũng đều kín miệng, chúng ta dúi cho ít tiền, đảm bảo sẽ không nói lung tung".
Thanh Ngư không thèm ngẩng đầu lên, gật đầu ừ một tiếng, lại hỏi: "Cái cô tên Anh gì đó bây giờ đang ở đâu?"
"Theo tin tức sáng nay, đến khu biệt thự Cảng Lam Ba, chúng ta không thể ra tay...", tên đàn em bối rối nói.
Thanh Ngư cau mày: "Cô ta lắm tiền như vậy sao? Ở biệt thự Cảng Lam Ba?"
"Tôn Vĩ này sao lại như vậy? Loại đàn bà như thế này cũng có thể chơi?"
Tên đàn em không dám đáp lời.
Một lát sau, trò chơi của Thanh Ngư kết thúc, hắn để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu lên, một gương mặt gầy gò hiện ra trước mặt tên đàn em: "Nghĩ cách dẫn cô ta đến đây cho tao!"
Tên đàn em nghe vậy gật đầu liên tục, nhưng cũng có chút lo lắng: "Đại ca, lần trước không thành công, chủ tịch Hầu Tước nhất định sẽ cảnh giác, sợ là không dễ ra tay".
"Sợ?", Thanh Ngư trừng mắt nhìn gã: "Sợ cái rắm!"
"Chủ tịch Hầu Tước khá giỏi, nhưng có giỏi đến mấy anh ta cũng chỉ là một người kinh doanh, người kinh doanh chỉ biết đánh rắm, lẽ nào còn có thể cứng bằng anh em chúng ta sao”.
"Vâng vâng vâng...", tên đàn em hùa theo một hồi.
Chương 246: Bắt cóc Lưu Hiểu Anh
"Đi, mau chóng nghĩ cách đem người đàn bà tên Anh gì đó tới, chúng ta sẽ kiếm được bội tiền".
Mấy tên đàn em nghe được lời của Thanh Ngư, liền rối rít chuẩn bị dẫn Lưu Hiểu Anh tới.
...
Trở lại biệt thự Cảng Lam Ba, Lưu Hiểu Anh và Chu Khúc Nhi cùng nhau nói chuyện với Lý Tuyết, để cho cô ấy không suy nghĩ quá nhiều.
Lý Tuyết bây giờ cũng như đứa trẻ, quả thật nhanh chóng bị dời đi sự chú ý, trên mặt lại nở nụ cười.
Vất vả mãi mới dụ dỗ được Lý Tuyết đi xem phim hoạt hình, hai người tới vườn hoa phía sau biệt thự ngồi.
Lúc này, điện thoại Lưu Hiểu Anh đột nhiên vang lên.
"A lô?"
Trong điện thoại là một giọng nói lạnh băng như người máy, rõ ràng là đã dùng phần mềm đổi giọng.
"Bạch Diệc Phi ở trong tay chúng tôi, muốn anh ta còn sống, trong hai tiếng nữa đến địa chỉ tôi gửi".
Nói xong, trực tiếp cúp máy luôn.
Lưu Hiểu Anh bối rối chớp mắt một cái.
"Bạch Diệc Phi bị bắt cóc!"
"Gì cơ?", Chu Khúc Nhi ngồi bên cạnh kinh ngạc kêu to: "Chuyện này là sao?"
Lưu Hiểu Anh có chút bối rối nói: "Vừa nãy nhận được cuộc điện thoại, gã nói muốn Bạch Diệc Phi còn sống, trong vòng hai tiếng mau chóng tới địa chỉ gã gửi".
Vừa dứt lời, số điện thoại kia liền gửi tới một địa chỉ.
Địa chỉ phía trên là khu vực ngoại thành phía tây, bốn phía không có gì cả, chỉ có đường vắng xe cộ qua lại.
"Làm sao đây?"
Trước kia Lưu Hiểu Anh cùng Bạch Diệc Phi từng bị bắt cóc một lần, cộng thêm ngày hôm qua mới xảy ra chuyện như vậy, cho nên trong lòng cô không chút hoài nghi.
Cả hai người bây giờ đều rất hốt hoảng.
Lưu Hiểu Anh đứng lên nói: "Đi báo cảnh sát".
"Chờ một chút!", Chu Khúc Nhi kéo cô ta: "Báo cảnh sát, bọn họ giết con tin thì sao?"
Lưu Hiểu Anh nghe vậy ngừng một lát: "Vậy làm sao bây giờ?"
Chu Khúc Nhi trong lòng vô cùng sốt ruột, quả thật cũng không nghĩ ra biện pháp gì, nói: "Nếu không chúng ta âm thầm báo cảnh sát, để cho cảnh sát đi theo chúng ta, còn chúng ta sẽ tới đó?"
Lưu Hiểu Anh cảm thấy cũng có lý, liền gọi 110.
Cũng chính vào lúc này, Lưu Hiểu Anh đột nhiên dừng lại một lát: "Chờ một chút".
"Sao vậy?", Chu Khúc Nhi hỏi.
Lưu Hiểu Anh bây giờ đã bình tĩnh lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
"Sao Bạch Diệc Phi có thể bị bắt cóc được?"
Chu Khúc Nhi sửng sốt một chút, cũng bình tĩnh lại: "Cô muốn nói là bọn chúng cố ý lừa gạt cô?"
Lưu Hiểu Anh gật đầu: "Rất có khả năng này! Nhưng trước mắt chúng ta gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi để xác nhận một chút".
Vừa nói, Lưu Hiểu Anh liền cầm chiếc điện thoại đi động lên.
"A lô? Có chuyện gì sao?", đầu dây bên kia chính là giọng nói của Bạch Diệc Phi.
Vì thế, Lưu Hiểu Anh cùng Chu Khúc Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, Lưu Hiểu Anh hỏi: "Anh không sao chứ? Vừa có người gọi điện cho tôi nói anh đang trong tay bọn họ, còn bảo tôi đi đến địa chỉ đó".
Bạch Diệc Phi nghe xong trong lòng cũng rất hứng thú: "Gã nói với cô địa chỉ ở đâu? Gửi cho tôi".
Lúc này Bạch Diệc Phi cùng mấy người Lưu đầu trọc đi tìm Thanh Ngư, lần này bọn chúng lại tự mình dâng tới cửa.
Thông qua cuộc điện thoại này, Bạch Diệc Phi biết, đám người ngày hôm qua muốn nhắm vào Lưu Hiểu Anh cho nên mới gọi điện cho cô ta, nói mình bị bắt cóc nhằm dụ Lưu Hiểu Anh ra ngoài.
Thật may Lưu Hiểu Anh phản ứng kịp thời, không vội vàng đi ra ngoài...
...
"Đại ca, đã gọi điện rồi, chỉ chờ cô ta tới thôi".
Thanh Ngư nhìn điện thoại di động, ừ một tiếng: "Đi thông báo cho chủ tịch Tôn, để ông ta đến cùng, chúng ta nhận tiền rồi giao người".
"Dạ, đại ca".
Rất nhanh, tên đàn em gọi điện cho chủ tịch Tôn, thông báo ông ta đi tới chỗ đó, người ông ta muốn sẽ có mặt ở đấy.
Trong văn phòng làm việc của ngân hàng Cự Đỉnh, Tôn Vĩ biết tin, vẻ mặt nở nụ cười xấu xa, nghĩ tới lát nữa có thể gặp được người con gái xinh đẹp, còn có thể nếm thử một chút mùi vị của cô ta, Tôn Vĩ hưng phấn không thôi.
Vội vội vàng vàng dặn dò xong xuôi, Tôn Vĩ liền lái xe đi.
...
Ngoại thành, trừ đường xe chạy, không có bất cứ thứ gì xung quanh.
Hai bên đường đều là cỏ dại, còn có một vài cơn gió thổi qua chiếc túi ni lông và cái bình nhựa.
Đến sớm nhất là Thanh Ngư và đàn em, sau đó là Tôn Vĩ.
Tôn Vĩ vừa xuống xe, liền nhìn khắp nơi: "Người đâu? Không phải nói ở chỗ này sao? Làm sao không thấy?"
Thanh Ngư cười trả lời: "Chủ tịch Tôn đừng vội, sắp tới rồi".
"Tôi để cho đàn em nói với cô ta Bạch Diệc Phi bị bắt cóc, để cô ta tới nơi này, nếu cô ta là người đàn bà của Bạch Diệc Phi thì chắc chắn sẽ lo lắng cho hắn ta mà mau chóng tới đây".
Tôn Vĩ nghe xong, ừ một tiếng, ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì ông ta nghĩ Lưu Hiểu Anh đúng là người đàn bà của Bạch Diệc Phi.
"Còn bao lâu nữa?"
"Vừa có tên đàn em gọi điện báo, khoảng hơn mười phút nữa".
Người của Thanh Ngư gọi điện thoại xong, hắn cố ý theo dõi ở khu biệt thự Cảng Lam Ba, chính mắt hắn đã nhìn thấy Lưu Hiểu Anh ngồi trên xe ra khỏi khu biệt thự.
Thanh Ngư im lặng một lúc rồi nói: "Chủ tịch Tôn, ông cũng biết người làm ăn đều giao tiền rồi mới nhận hàng..."
Tôn Vĩ lập tức hiểu ý của hắn, bởi vì ông ta luôn mong ngóng gặp được Lưu Hiểu Anh nên trong lòng khá vui vẻ: "Yên tâm, chỉ cần tôi thấy người, tôi lập tức chuyển tiền qua cho anh".
"Chủ tịch Tôn quả là người giữ chữ tín, hợp tác vui vẻ".
"Được rồi, tôi lên xe nghỉ ngơi một lát".
"Ông đi nghỉ ngơi đi, đến tôi khắc gọi ông", Thanh Ngư cười nịnh nọt.
Tôn Vĩ vẻ mặt cực kì kiêu căng, trong lòng chỉ nghĩ tới Lưu Hiểu Anh, khó tránh khỏi cảm thấy có chút khô nóng, cộng thêm không gian trên xe cũng hẹp nên ông ta lại càng thêm sốt sắng.
"Nhịn một chút nữa, nhịn một chút nữa thôi", Tôn Vĩ tự an ủi mình.
Vất vả đợi 20 phút, cuối cùng cũng thấy xe tới.
Chương 247: Kế hoạch thất bại
Thanh Ngư lập tức gõ cửa xe một cái: "Chủ tịch Tôn, người tới rồi".
Tôn Vĩ ở trong xe vừa nghe thấy có người tới, kích động ném điện thoại xuống, nhảy xuống xe: "Người đang ở đâu?"
Vừa nói dứt lời, chiếc xe dừng ngay trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra, bốn người đi xuống.
Bạch Diệc Phi, Bạch Hổ, Lưu đầu trọc và Lão Khương.
Thanh Ngư cùng đám đàn em và Tôn Vĩ đồng loạt đứng tại chỗ kinh ngạc trợn trừng mắt.
Tôn Vĩ cực kỳ sợ hãi kêu lên một tiếng: "Bạch Diệc Phi!"
Thanh Ngư còn chưa từng gặp qua Bạch Diệc Phi, hắn đang nghi ngờ sao Lưu đầu trọc cùng Lão Khương lại tới đây, liền nghe thấy tên Bạch Diệc Phi, lập tức phản ứng, người thanh niên trẻ tuổi khí chất ngút trời này chính là chủ tịch Hầu Tước Bạch Diệc Phi!
Hắn biết chuyện lần này thất bại rồi, mắt liếc Tôn Vĩ, lại nhìn Bạch Hổ, Lưu đầu trọc và Lão Khương, hắn liền ngay lập tức muốn bỏ trốn.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Tôn Vĩ cũng không hề kinh ngạc, anh có thể đoán biết được những chuyện đã xảy ra gần đây, hơn nữa đối phương còn đặc biệt muốn bắt Lưu Hiểu Anh, trừ Tôn Vĩ, anh không nghĩ người khác cũng có động cơ đó.
"Chủ tịch Tôn rảnh rỗi như vậy, đến nơi vắng vẻ này làm gì?", Bạch Diệc Phi lạnh lùng lên tiếng.
Tôn Vĩ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: "Anh cũng rảnh rỗi ghê, không có việc gì thì tới đây làm gì?"
Lúc này Tôn Vĩ vẫn chưa đoán được Bạch Diệc Phi đã rõ chân tướng, bởi vì chuyện hôm qua ông ta còn không biết, còn có thêm Lưu đầu trọc và Lão Khương, ông ta đương nhiên nghĩ rằng anh đến tìm Thanh Ngư để giải quyết.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tôn Vĩ vẫn có chút e ngại, xem ra, Bạch Diệc Phi lại có dính dáng tới mấy người xã hội đen.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Tôi tới nơi này làm gì, chủ tịch Tôn không biết sao?"
Tôn Vĩ hừ một cái nói: "Các anh có chuyện phải giải quyết, liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ tới để lấy đồ thuộc về tôi".
Càng tốt, chờ lát nữa Lưu Hiểu Anh tới, để cho anh ta nhìn thấy, ông ta "làm" người đàn bà của anh ta như thế nào!
"Nói tới đây, hóa ra chủ tịch Hầu Tước cũng đen tối như vậy, lại còn cùng mấy người xã hội đen qua lại, chậc chậc, nếu mà nói ra ngoài, không biết mọi người sẽ có phản ứng gì?"
Bạch Diệc Phi không thèm để ý chút nào, không thèm đáp lời mà nhìn về phía Thanh Ngư: "Mày là người đánh bố vợ của tao".
Câu này làm cho Thanh Ngư giật thót, nhưng làm đại ca lâu như vậy, bên ngoài hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh: "Tao không biết".
Chỉ cần chối cãi, anh ta có thể làm được gì?
Lưu đầu trọc xì một tiếng: "Con mẹ nó, mày còn tưởng người ta không biết à, đừng có giả vờ ngu!"
Lão Khương ở bên cạnh cũng gật đầu: "Đúng vậy, chúng tao điều tra rõ ràng rồi, con mẹ nó mày đừng hòng chối cãi!"
"Bọn mày có ý gì? Chúng mày liên kết đối phó tao à?", Thanh Ngư cố ý đánh trống lảng.
Lưu đầu trọc chẳng thèm nhiều lời: "Đần độn!"
Nói xong lời này, chẳng thèm đợi Thanh Ngư chửi, liền nói với Bạch Diệc Phi: "Ông chủ, còn không trực tiếp ra tay thôi?"
Bạch Diệc Phi gật đầu, Tôn Vĩ ở một bên vội nói: "Bạch Diệc Phi, anh muốn làm gì? Định tụ tập đánh lộn à? Có tin bây giờ tôi báo cảnh sát không!"
Mặc dù Thanh Ngư cùng ông ta chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng nếu Bạch Diệc Phi ra tay, không chừng sẽ động tới ông ta, cho nên ông ta tuyệt đối không thể để cho Bạch Diệc Phi ra tay.
Nhưng Tôn Vĩ lập tức nghĩ tới Lưu Hiểu Anh, bắt đầu uy hiếp nói: "Bạch Diệc Phi, anh nghĩ cho kĩ, bây giờ Lưu Hiểu Anh đang trong tay tôi, nếu anh dám ra tay, tôi lập tức cho người xử lý Lưu Hiểu Anh!"
Thanh Ngư nghi ngờ liếc Tôn Vĩ, ông ta không biết bọn họ bị mắc bẫy sao? Hay là, Bạch Diệc Phi tới đây chỉ để trả thù cho bố vơ?
Giờ phút này, Thanh Ngư do dự, nếu như Bạch Diệc Phi thật sự tới để trả thù cho bố vợ, vậy hắn cũng không có gì phải sợ cả, nơi này có mười mấy tên đàn em của hắn, đối phương lại chỉ có bốn người.
Có tên đàn em không hiểu chuyện, thấy Tôn Vĩ nói như vậy, cũng hùa theo.
"Đúng, Lưu Hiểu Anh đang ở trong tay bọn tao, chúng mày đừng có manh động!"
Bạch Diệc Phi ánh mắt tối sầm lại, cười lạnh một tiếng: "Không phải chúng mày đang đợi cô ấy hay sao?"
Dứt lời, bọn chúng ngây cả người ra.
Tôn Vĩ lúc này không phản ứng kịp, buột miệng nói: "Làm sao anh biết?"
Hỏi xong liền ngậm miệng lại, nhưng đã muộn, đây coi như là đã gián tiếp thừa nhận, Lưu Hiểu Anh không trong tay bọn họ.
Thanh Ngư trong lòng vô cùng hồi hộp, Bạch Diệc Phi quả nhiên đã biết!
Vậy rõ ràng đàn em của hắn ở Cảng Lam Ba đã bị lừa!
Đúng vậy, Bạch Diệc Phi sau khi lên xe, liền gọi điện nói cho Lưu Hiểu Anh, để cho cô ta giả vờ hốt hoảng đi ra ngoài, ở cửa sẽ có xe đón cô ta.
Xe sau khi rời khỏi đây, ở trên đường lớn, xe qua lại tương đối nhiều, bọn họ dùng hai chiếc xe giống nhau ngụy trang, đến cuối cùng, người của Thanh Ngư nhìn thấy chính là chiếc xe của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không còn kiên nhẫn, anh vốn cho là sẽ rất khó giải quyết nhưng có vẻ anh đã nghĩ nhiều rồi, đám người này chẳng có gì khó xử lý cứ đánh là được.
"Cho bọn họ tới đây", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói một câu.
Thanh Ngư nghe vậy, nhanh chóng phản ứng: "Chúng mày muốn làm gì? Gọi người tới?"
"Hừ! Lúc này gọi cũng muộn rồi nhé?", Thanh Ngư nhìn bọn họ gọi người tới, liền không chút hoảng sợ: "Nơi này chính là ngoại thành, mày gọi người tới làm gì? Muốn qua đây, ít nhất phải mất nửa tiếng!"
"Nửa tiếng này, mười mấy người bọn tao thừa sức đánh bốn người chúng mày!"
Tôn Vĩ nghe vậy, an tâm hơn nhiều, còn được nước lên mặt: "Bạch Diệc Phi, trước tôi tặng quà còn mời anh ăn cơm, kết quả anh lại con mẹ nó từ chối tôi?"
"Anh còn dám lên mặt? Anh thật sự cho là người của Hầu Tước tài giỏi? Có thể so sánh với Cự Đỉnh chúng tôi sao? Nếu không phải tôi cho anh chút mặt mũi, anh cũng chẳng là cái thá gì cả, mẹ kiếp!"
"Anh cứ chờ đi! Hôm nay anh khôn hồn thì quay trở về tốt nhất để cho mấy công ty kia ngoan ngoãn cho tôi, đừng có mà rút vốn làm cái gì!"
"Còn nữa, muốn vay tiền cũng được, nhưng anh phải đem Lưu Hiểu Anh ra đổi! Nếu không tôi tuyệt đối không cho anh vay tiền!"
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Tôn Vĩ, không thể nhẫn nhịn được nữa.
"Bạch Hổ, đánh ông ta!"
Bạch Hổ yên lặng tiến lên một bước, giơ tay lên.
Tôn Vĩ kinh hãi, muốn núp sau Thanh Ngư, nhưng Bạch Hổ động tác nhanh nhẹn, một tay bắt được Tôn Vĩ đang lẩn trốn, đồng thời, một cái tát rơi xuống mặt Tôn Vĩ.
"Bép!"
Một tiếng giòn giã.
"A!"
Tôn Vĩ kêu to, quen thói ăn sung mặc sướng, lại không chịu vận động, làm sao ông ta có thể chịu được cái tát của Bạch Hổ?
Vóc dáng Thanh Ngư khá nhỏ bé, chỉ tầm 1m70, thấy Bạch Hổ 1m90, thân hình vạm vỡ chèn ép, làm cho hắn cũng có chút căng thẳng cùng lo lắng.
Nhưng nhớ tới hợp tác cùng Tôn Vĩ, liền lập tức để đàn em ra tay: "Đánh cho tao!"
Mười mấy tên đàn em đồng loạt xông lên.
Lưu đầu trọc là một người luyện võ, thấy vậy cũng lên theo, ngược lại Lão Khương yếu ớt không chút sức lực nên đứng ở bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi để cho Bạch Hổ đánh Tôn Vĩ, anh hiển nhiên sẽ không đi quản những người khác, cho nên Lưu đầu trọc một mình đối phó với mười mấy người.
Dĩ Nhiên, Bạch Hổ cũng không thật sự chỉ đánh mỗi Tôn Vĩ, bởi vì sẽ có những tên ngu ngốc xông lên đánh Bạch Hổ, Bạch Hổ trực tiếp đạp một cú, người trong nháy mắt đã bay ra ngoài, nằm trên đất kêu rên.
Thanh Ngư thấy một màn này liền trợn tròn mắt.
Một cú đá bay người thật sự quá biến thái!
Sau khi một vài tên bị đánh te tua, mấy người khác cũng không dám động đến Bạch Hổ, liền rối rít chuyển hướng sang Lưu đầu trọc.
Lưu đầu trọc ngay lập tức cảm thấy áp lực, sức lực của gã cũng không tệ, nhưng cũng không có biến thái như Bạch Hổ!
"Lão Khương, mày con mẹ nó đang núp ở xó nào chứ? Mau tới giúp tao!", Lưu đầu trọc hô lớn.
Lão Khương đứng tại chỗ không động đậy, ra sức lắc đầu: "Không không không, tao đánh không lại".
Lưu đầu trọc cạn lời, con mẹ nó đây là lời một tên đại ca nên nói sao?
Bạch Diệc Phi ở bên cạnh cũng tò mò liếc Lão Khương, nhìn thân thể ông ta, hẳn là có thể đánh người?
Chương 248: Hỗn chiến
Lão Khương cười ngượng ngùng với Bạch Diệc Phi: “Tôi thật sự đánh không lại”.
May mà ngay lúc Lưu Đầu Trọc sắp không chống đỡ nổi nữa thì một chiếc xe 16 chỗ dừng lại bên đường.
Sau khi chiếc xe dừng lại thì một nhóm người lần lượt bước xuống, mau chóng bao quanh bọn họ.
Thanh Ngư thấy vậy thì vô cùng sợ hãi.
Hắn vốn cho rằng Lưu Đầu Trọc và Lão Khương có gọi người đến thì cũng phải mất nửa tiếng, ai mà biết được mới qua vài phút mà đã có nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải đến 50-60 người.
Lưu Đầu Trọc thấy anh em của mình đến rồi thì quay lại bên người Bạch Diệc Phi.
Mà Lão Khương cũng không còn dáng vẻ nhát gan như vừa rồi nữa.
Lưu Đầu Trọc khinh miệt liếc ông ta một cái.
Lão Khương hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn ra vẻ oai phong: “Anh em, lên cho tôi! Đập chết chúng nó!”
Đàn em của Lão Khương nghe thấy thì cầm gậy xông lên.
Lưu Đầu Trọc cũng không chịu thua kém mà cho đàn em mình lên theo.
Một trận hỗn chiến bắt đầu.
10 phút sau, người của Thanh Ngư đều nằm lăn lóc ra đất, kể cả chính hắn cũng không dậy nổi.
Tôn Vĩ ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt trắng bệch, cả người ngây ra, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Thanh Ngư bị hai tên đàn em của Lưu Đầu Trọc đè chặt.
“Các người làm gì? Cũng đâu phải ông đây làm, tại sao lại đánh ông đây?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hắn. Anh đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Bạch Diệc Phi cau mày.
Lưu Đầu Chọc nhắc nhở anh: “Sếp, cảnh sát đến rồi, mau đi thôi!”
Mọi người mau chóng khởi động xe, đi về hướng ngược lại.
Thanh Ngư thấy vậy thì thở phào. May mà cảnh sát đến rồi, nếu không hôm nay hắn xong đời luôn.
Tôn Vĩ lại không nghĩ thế. Bạch Diệc Phi không dám ở lại đây nhất định là sợ bị bắt. Cũng phải, ai muốn vào tù cơ chứ? Nhưng chuyện hôm nay ông ta sẽ không bỏ qua như vậy!
Không lâu sau, xe cảnh sát dừng lại.
Tần Hoa và vài cảnh sát lần lượt xuống xe.
“Không được động đậy!”
Đối với đám người đang nằm trên đất thì lời này không khác nào đang châm chọc bọn họ.
Bọn họ bị đánh thành thế này rồi thì còn động đậy thế nào được nữa?
Tôn Vĩ sau khi nhìn thấy Tần Hoa thì lập tức kêu ca: “Các đồng chí cảnh sát, may mà mọi người đến rồi nếu không tôi ngay cả mạng cũng không còn!”
“Bởi vì tôi không cho Bạch Diệc Phi – chủ tịch tập đoàn Hầu Tước vay tiền mà hắn tìm người đến đánh tôi! Cậu nhìn mặt tôi đây này!”
Tần Hoa cau mày, người đó là Bạch Diệc Phi?
Vừa rồi ở trên xe, bởi vì cách quá xa nên anh không nhìn rõ.
Nhưng trước khi có bằng chứng anh sẽ không nhiều lời. Vì thế anh chỉ vào nhóm người Thanh Ngư nói: “Vậy bọn họ làm sao?”
Anh nhận ra Thanh Ngư, cũng biết Tôn Vĩ. Một người là xã hội đen còn một người là chủ tịch Ngân hàng Cự Đỉnh. Hai người này cùng bị đánh thì đúng là khó mà nói rõ được.
Tôn Vĩ ngậm miệng. Chuyện này không dễ giải thích, một khi nói hết ra thì người vào tù sẽ là ông ta.
Tần Hoa nhìn Tôn Vĩ, vung tay: “Mang tất cả đi”.
Cảnh sát áp giải cả thảy mấy chục người đi.
…
Bạch Diệc Phi về thẳng tập đoàn Hầu Tước, sau đó gọi Long Linh Linh đến.
“Bây giờ cô lập tức đi liên hệ với mấy chủ doanh nghiệp mà chúng ta đã mời cơm lúc trước, bảo bọn họ trong vòng ba ngày rút toàn bộ tiền vốn gửi ở ngân hàng Cự Đỉnh!”
Không lâu sau, Tần Hoa gọi điện đến.
“Cậu làm?”
Câu hỏi rất thẳng thắn, không nói gì nhiều mà chỉ hỏi có phải là anh làm hay không.
Nếu không phải, đương nhiên sẽ hỏi là anh làm chuyện gì cơ? Còn nếu không hỏi mà trả lời luôn thì cho dù đáp án là gì cũng tương đương với việc thừa nhận là mình làm.
Bạch Diệc Phi trả lời: “Không phải”.
Tần Hoa biết được thì không nói gì nữa mà cúp máy luôn.
Lúc này, Trần Hạo cầm tư liệu tiến vào: “Sếp, đã ở trong này hết rồi”.
Bạch Diệc Phi cầm tài liệu, bên trong là những thông tin về Cự Đỉnh mà Trần Hạo tra được, thậm chí có cả chứng cứ Cự Đỉnh biển thủ công quỹ, làm giả tài khoản.
Nhìn thấy những điều này, Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Tôi sẽ không cho ông cơ hội ngóc đầu dậy!”
Ban đầu anh cũng không có ý định vùi dập Tôn Vĩ, nhưng ông ta lại tự tìm đường chết, cố tình chọc giận anh, anh đương nhiên sẽ không cam chịu!
…
Nhóm người Thanh Ngư quả thực không thẩm vấn được gì, Tôn Vĩ cũng không nói. Tần Hoa hết cách, chỉ đành xử lý bọn họ vì hành vi đánh nhau mà nhốt vài ngày.
Mà Tôn Vĩ, bởi vì có chống lưng nên được thả ra.
Người đưa ông ta ra là Tôn Huy.
Ban đầu, Tôn Huy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng buổi chiều đột nhiên nhận được liên tiếp thông báo, các doanh nghiệp ở Thiên Bắc đồng loạt rút vốn khỏi ngân hàng Cự Đỉnh. Lúc này, Tôn Huy lập tức phát hiện ra có chuyện.
Kết quả, đến khi ông ta tìm được Tôn Vĩ thì con mẹ nó, Tôn Vĩ vậy mà đang ở trong cục cảnh sát.
Lên xe, Tôn Huy chửi ầm lên: “Mẹ nó, ông đã bảo đảm với tôi thế nào? Sẽ xử lý tốt? Đây là cái xử lý tốt của ông đấy à? Ông có biết bây giờ đã có mười mấy doanh nghiệp rút vốn rồi không?”
“Ông đây bảo ông đi xin lỗi, ông thì hay rồi, con mẹ nó còn đắc tội hoàn toàn với người ta! Ông là lợn à? Hả?”
“Tôi còn cần ông làm gì nữa? Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
“Mấy chục tỷ tiền vốn chớp mắt đã không còn rồi!”
Tôn Huy điên tiết trừng Tôn Vĩ: “Nếu không phải vì danh tiếng của Cự Đỉnh thì mẹ kiếp ông đây đã lập tức đá ông đi rồi!”
Tôn Vĩ hoảng hốt: “Chủ tịch Tôn, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Chương 249: Quyết không bỏ qua
“Mẹ nó, tôi làm sao mà biết được?”, Tôn Huy gào lên: “Ông thông minh như vậy mà không biết phải làm gì à?”
Tôn Vĩ luống cuống, tay khẽ run lên.
…
Về đến nhà mình, Tôn Vĩ không biết phải làm gì, Bạch Diệc Phi đã biết là ông ta làm rồi, anh nhất định sẽ trừng trị ông ta. Sau lưng anh còn có Lưu Đầu Trọc và Lão Khương cùng tên đàn ông biến thái kia, nếu không phải cảnh sát đến kịp thì e là ông ta không thể bình an mà trở về nhà.
Cùng lúc đó, vài chục tỷ tiền vốn bị rút khỏi Cự Đỉnh, Tôn Huy cũng sẽ không tha cho ông ta. Ông ta gần như đã vào đường cùng rồi.
Làm sao đây?
Tôn Vĩ suy nghĩ một lát rồi đột nhiên lộ ra vẻ mặt hung ác: “Bạch Diệc Phi! Mày đã không cho tao đường sống thì chúng ta cùng cá chết lưới rách!”
…
Tần Hoa ghi chép xong còn lấy camera bên đường lúc đấy. Nơi đó rất hẻo lánh nhưng vẫn có camera.
Anh không mở ra nhìn bởi một khi đã xem thì sẽ chứng thực tội danh của Bạch Diệc Phi.
Anh đang đợi, đợi Bạch Diệc Phi xử lý xong mọi chuyện.
Cuối cùng cũng xong việc, Bạch Diệc Phi vội vàng đến bệnh viện.
Lưu Tử Vân không ở trong phòng bệnh của Lý Cường Đông, người ở lại là Vương Lâu.
Vương Lâu nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì đứng dậy chào hỏi.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Cường Đông, chào ông: “Bố”.
Ông ừ một tiếng, nói mình không sao.
Thật ra vết thương trên người Lý Cường Đông không khỏi nhanh như vậy, đặc biệt là vùng đầu còn bị chấn động nhẹ, nhưng qua một ngày thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Bác sĩ đề nghị qua vài ngày thì làm kiểm tra riêng phần đầu để đề phòng có gì không may.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, có hơi ảo mão: “Con sẽ chăm sóc Tuyết Nhi thật tốt”.
“Bố biết”, Lý Cường Đông trả lời. Ông nhìn Vương Lâu như có điều muốn nói thì bảo: “Bố mệt rồi”.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Vậy con không làm phiền bố nghỉ ngơi nữa”.
Tiếp đó, hai người đi ra hành lang, Vương Lâu gọi anh lại.
“Có chuyện gì?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
“Hẳn cậu đã biết thân phận của Diệp Ngải đi?”
Bạch Diệc Phi híp mắt, ừ một tiếng. Thực ra lúc trước anh cũng từng nghi ngờ nhưng không có tin tức chính xác mà thôi. Hôm nay lời của Vương Lâu đã khẳng định Diệp Ngải là người nhà họ Diệp.
“Thì sao?”
Vương Lâu vỗ vai anh: “Người nhà họ Diệp muốn “nuốt trọn” Hầu Tước”.
“Tôi biết”.
Ngay từ đầu Diệp Ngải đã có mục đích mà tiếp cận Bạch Diệc Phi, anh cũng biết cô ta không đơn giản. Chuyện Lý Phàm, lại thêm Liễu Vô Cùng đều cho thấy mục tiêu của Diệp Ngải là Hầu Tước.
Vương Lâu hơi ngây ra, sau đó lại nói: “Nếu cậu đã biết thì tại sao còn đối phó với Cự Đỉnh? Nhà họ Diệp rất lớn, không phải đối thủ mà chúng ta có thể đối phó được. Mà mất đi đối tác Cự Đỉnh thì rất bất lợi với Hầu Tước”.
“Thế nên hôm nay cậu đến là để khuyên tôi dừng tay?”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt hỏi.
Vương Lâu nghiêm túc nói: “Bạch Diệc Phi, tôi muốn cậu bình tĩnh lại, dù sao chuyện này không nhỏ, cậu muốn làm gì Tôn Vĩ cũng được nhưng nên suy tính về lâu về dài”.
Khuôn mặt Bạch Diệc Phi không cảm xúc: “Bởi vì cậu là bạn tôi vì thế tôi cũng không nói gì nhiều. Chuện cậu nên nói cũng đã nói xong, có thể đi rồi”.
“Cậu!” Vương Lâu chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Cậu hẳn không biết nhỉ? Tần Hoa vì cậu mà đánh Tiêu Vinh Đào cùng Liễu Vô Cùng”.
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên, chuyện này anh thực sự không biết.
…
Bạch Diệc Phi lặng lẽ quay lại đứng trước cửa phòng Lý Cường Đông.
Lúc anh chuẩn bị đi thì Diệp Ngải đến.
Bạch Diệc Phi nhìn giỏ hoa quả trong tay cô ta thì nói: “Tôi nhớ là bố vợ tôi và cô không có quan hệ gì”.
Diệp Ngải cười: “Nhưng tôi có quen biết với anh! Lần đấu giá trước tôi đã ra tay giúp chủ tịch Bạch rồi đấy thôi!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng trả lời: “Không có cô, tôi cũng có thể giải quyết êm thấm”.
“Giữa chúng ta thì cần gì phải nói nhiều như vậy”, Diệp Ngải nghĩ nghĩ, cô ta dù sao vẫn thích Bạch Diệc Phi nên không cần phải so đo những điều này: “Đây là tôi…”.
“Có gì nói thẳng, không cần phải lòng vòng”, Bạch Diệc Phi đánh gãy lời cô ta.
Diệp Ngải trầm mặc một lát: “Tôi cũng nói thẳng, hôm nay tôi đến đây là vì muốn giao dịch với anh. Tôi cho anh mảnh đất phía Nam ngoại ô, anh bỏ qua cho Tôn Vĩ và Cự Đỉnh”.
“Không hứng thú”.
Bạch Diệc Phi từ chối thẳng thừng.
Trước khi có bốn mảnh đất kia, mảnh đất phía Nam quả thực rất quan trọng với Hầu Tước, nhưng bây giờ mảnh đất đó đã không còn cần thiết nữa, dù sao 4 mảnh đất kia có ý nghĩa hơn nhiều.
Còn về việc bỏ qua cho Tôn Vĩ và Cự Đỉnh?
Không thể nào!
Tôn Vĩ dám nhòm ngó Lưu Hiểu Anh, còn cho người đánh bố vợ anh, món nợ này, anh không thể bỏ qua được.
Diệp Ngải thấy khó hiểu: “Bạch Diệc Phi, mảnh đất phía Nam đó rất quan trọng với Hầu Tước vậy mà anh lại không cần? Hơn nữa anh phải biết rằng, Cự Đỉnh hợp tác với rất nhiều doanh nghiệp, anh gây chuyện với họ, những doanh nghiệp đó cũng sẽ không bỏ qua”.
“Tôi không quan tâm”, Bạch Diệc Phi bình thản nói.
Diệp Ngải trừng mắt nhìn anh, ngây ra không nói lên lời, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Chương 250: Bị bắt cóc
Sang ngày hôm sau, từ sáng tới chiều liên tục có người đến gặp Bạch Diệc Phi để cầu xin cho Tôn Vĩ.
Bạch Diệc Phi từ chối toàn bộ.
Tôn Vĩ trốn đang trốn ở nhà biết được chuyện này thì giận dữ chửi bới: “Bạch Diệc Phi! Con mẹ nó, mày muốn ép tao vào đường chết đúng không? Được thôi, tao liều mạng với mày!”
…
Biệt thự cảng Lam Ba.
Từ sau chuyện xảy ra lần trước thì Lưu Hiểu Anh không dám dẫn theo Lý Tuyết ra ngoài nữa.
Nhưng mà cứ ở lì trong biệt thự như thế này cũng không phải là biện pháp an toàn.
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết buôn chuyện xem tivi trong phòng khách, bọn họ hoàn toàn không biết rằng bên ngoài biệt thự có người đang đến.
Lúc này bên ngoài biệt thự đã bị mấy người đàn ông mặc đồng phục nhân viên bao vây, một người trong đó bước lên phía trước nhấn chuông cửa, những người còn lại thì áp sát vào bức tường, tránh tầm nhìn từ bên trong.
Hai người đang ngồi bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa, Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đồng loạt nhìn sang.
“Ai vậy?”, Lưu Hiểu Anh đứng dậy, giọng nói vẫn như bình thường, nhưng thật ra cô ta đang đề cao cảnh giác.
Sau khi Lưu Hiểu Anh hỏi thì người ngoài cửa cũng không lên tiếng trả lời.
Thấy thế thì Lưu Hiểu Anh biết chắc người bên ngoài nhất định không có ý tốt gì, không biết có cần gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi không?
Đúng lúc cô ta còn đang do dự thì người ngoài cửa đã không kiên nhẫn, bọn họ phá cửa xông vào.
Tiếng “rầm!” vang lên, cửa bị đá văng ra.
“Á!”
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết bị dọa đến mức hét to lên.
Vốn cửa ở biệt thự cảng Lam Ba vô cùng chắc chắn, nhưng cho dù chắc chắn đến mấy cũng không ngăn cản được đám người có ý đồ xông vào này. Hai người đàn ông cơ thể khỏe mạnh đồng thời đạp cửa, độ mạnh này không phải bình thường thôi đâu.
Sau khi cửa mở ra thì toàn bộ những người nấp bên tường đều tràn vào, bọn họ nhanh chóng bắt Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết.
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết chưa kịp phản kháng lại thì đã bị người ta đánh ngất xỉu.
Mấy người khiêng Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh bỏ vào thùng xe phía sau, tài xế nhân lúc mọi người chưa để ý nhanh chóng lái xe ra khỏi khu biệt thự cảng Lam Ba.
Mười mấy phút sau, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Diệp Khuê.
“Chủ tịch Bạch, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Cổng biệt thự cảng Lam Ba có camera giám sát. Đám người mặc đồng phục nhân viên trước đó xông vào biệt thự bắt Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đã bị camera giám sát ghi lại, nhưng mà nhân viên bảo vệ lại đúng lúc đi vào nhà vệ sinh nên không thấy được toàn bộ sự việc, chỉ thấy được cảnh có người bị bắt đi, vậy nên đã tranh thủ thời gian để xem lại.
Sau khi xem xét thấy việc này vô cùng nghiêm trọng thì đã vội vàng thông báo cho Diệp Khuê.
Bạch Diệc Phi nghe đến đây thì định đứng lên, nhưng mà do quá kích động nên hai mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.
Sau đó anh cố gắng chịu đựng, nhanh chóng gọi điện cho Bạch Hổ.
Trước đó Bạch Hổ đã được anh cử đi làm một số chuyện bí mật, nên anh ta mới không ở bên cạnh Lý Tuyết. Không ngờ lại xảy ra chuyện đúng lúc này!
“Chờ tôi bên dưới Hầu Tước”.
Bạch Diệc Phi vội vàng chạy ra ngoài, anh vừa mới ngồi lên xe đã nhận được một cuộc điện thoại. Là Tôn Vĩ gọi đến.
“Bạch Diệc Phi! Tao nói cho mày biết, vợ mày và Lưu Hiểu Anh đã bị bắt đi rồi!”
“Tao nhận luôn đó là do tao làm!”
Tôn Vĩ tỏ thái độ chó cùng rứt giậu.
“Tao nói cho mày biết, nếu như mày muốn hai chúng nó được yên ổn thì từ bây giờ phải làm theo những gì tao nói!”
Bạch Diệc Phi nắm chặt lấy điện thoại: “Hai bọn họ đang ở đâu?”
“Ông không có ngu. Bây giờ mày phải lập tức làm theo những gì tao nói. Nếu không thì, hà hà…”, Tôn Vĩ cười dâm dê: “Ông mày chơi luôn cả hai em đấy. Nói ra thì tao cũng ngưỡng mộ mày vì có cô vợ xinh đẹp như vậy!”
“Ông dám!”, Bạch Diệc Phi cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.
Tôn Vĩ cười “xùy” một tiếng: “Em nó ở trong tay tao rồi, mày thử đoán xem tao có dám không!”
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì hít sâu một hơi, anh cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại: “Muốn tôi làm gì?”
“Lập tức gọi điện phát thông báo, bảo tất cả những doanh nghiệp kia trả lại đường sống cho tao! Không được phép gây phiền toái cho Cự Đỉnh nữa! Hơn nữa tao còn muốn chính tai nghe thấy mày nói”, Tôn Vĩ trả lời.
“Được thôi. Tôi sẽ làm ngay bây giờ”.
Nói xong thì Bạch Diệc Phi lại quay trở về Hầu Tước, anh gọi Long Linh Linh bước vào, sau đó mở một quyển sổ ra.
Anh dùng bút viết mấy chữ lên trên giấy rồi nói với Long Linh Linh: “Đi thông báo để những doanh nghiệp kia hoàn trả tài chính đã lấy về đây cho tôi”.
Long Linh Linh kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ anh viết trên giấy thì cô ta lập tức trả lời: “Vâng chủ tịch”.
Chờ Long Linh Linh đi rồi thì Bạch Diệc Phi mới nói: “Tôi đã làm theo những gì ông nói rồi đấy”.
Tôn Vĩ biết Long Linh Linh là trợ lý của Bạch Diệc Phi, thấy anh đã dặn dò như thế thì ông ta cũng yên tâm: “Coi như mày biết điều. Nhưng tao muốn nhìn thấy kết quả bày ra trước mắt, nếu không mày đừng mong biết hai người kia đang ở đâu!”
Nói xong thì Tôn Vĩ thẳng thừng cúp điện thoại.
Bạch Diệc Phi đứng dậy ra khỏi Hầu Tước.
Lúc này Bạch Hổ cũng đã đến nơi. Anh ta đã tìm thấy vị trí của đối phương.
Bạch Hổ không nói gì, anh ta nhanh chóng lái xe lao thẳng ra ngoài.
Sau khi xảy ra chuyện kia thì Bạch Diệc Phi đã ra lệnh cho Bạch Hổ lắp một thiết bị định vị lên người Lý Tuyết, vậy nên căn bản anh không cần phải tra hỏi Tôn Vĩ xem rốt cuộc đó là chỗ nào. Anh làm như vậy chỉ vì muốn kéo dài thời gian, đồng thời muốn xem thử rốt cuộc Tôn Vĩ muốn làm gì.
……
Trong một phòng tắm hơi nào đó, Tôn Vĩ đang vô cùng thoải mái hưởng thụ xông hơi, ông ta còn đặt một ly rượu vang ở bên cạnh.
Đây là một phòng riêng. Hiện giờ Tôn Vĩ đang ở bên ngoài, còn bên trong là Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết bị đánh cho bất tỉnh.
Vừa mới cúp điện thoại xong thì Tôn Vĩ đã đắc ý: “Muốn đấu với tao à, còn non lắm!”
Nhưng sau khi nghĩ đến Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết thì trong lòng Tôn Vĩ vô cùng ngứa ngáy. Người đang trong tay ông ta, ông ta muốn chơi thì có thể làm gì được chứ?
Tôn Vĩ đứng dậy đi vào trong phòng.
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đúng lúc hơi tỉnh lại, bọn họ vừa mở mắt ra đã thấy Tôn Vĩ.
“Tôn Vĩ! Ông muốn làm gì?”, Lưu Hiểu Anh tức giận trừng mắt nhìn ông ta.
Tôn Vĩ mặc áo choàng tắm màu trắng, ông ta cười ha hả nói: “Tất nhiên là muốn chơi cô rồi! À mà, chỗ này còn có một người đẹp nữa nhỉ!”
Nói xong thì Tôn Vĩ lập tức bổ nhào về phía hai người.
Lưu Hiểu Anh thấy thế thì đẩy Lý Tuyết sang một bên, cô ta thuận tay với lấy cái gối mềm đập mạnh.
Một âm thanh va chạm vang lên, chiếc gối đập vào đầu Tôn Vĩ.
“Mẹ nó!” Tôn Vĩ quát to một tiếng: “ Con mẹ nó, cô dám đánh tôi hả!”
Dùng gối mềm đánh người không thể gây ra vết thương, nhưng mà đánh vào đầu thì vẫn có thể tạo ra chút choáng váng.
Lưu Hiểu Anh cầm gối chắn trước người: “Tên lưu manh khốn kiếp này! Nếu ông còn dám ra tay thì tôi đánh chết ông đấy!”
Nhưng đúng vào lúc này, có một chiếc xe 16 chỗ đột nhiên phanh gấp đỗ lại bên đường, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên một âm thanh vô cùng chói tai, Lý Cường Đông vội quay đầu lại nhìn.
Chiếc xe đó dừng ngay trước mặt Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh, sau đó có bốn năm người đàn ông cầm côn bước xuống từ trên xe.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh thấy vậy đều giật mình sợ hãi, Lưu Hiểu Anh một tay che trước người Lý Tuyết để bảo vệ, mắt nhìn bọn họ chằm chằm: “Mấy người muốn làm gì?”
"Ở đây có rất nhiều người nhìn thấy đó, mấy người đừng có manh động nha!”
Mấy người đàn ông nọ chẳng nói chẳng rằng, nhìn qua Lưu Hiểu Anh nói: “Chính là cô ta! Trói lại cho tôi!”
Lưu Hiểu Anh ngẩn ra, cô ta cho rằng bọn họ là đến bắt Lý Tuyết, không ngờ bọn họ đến hoá ra là để bắt mình!
Mấy người đàn ông bước tới bao vây Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết, một trong số bọn họ đã vươn tay ra định bắt Lưu Hiểu Anh.
Những người xung quanh thấy vậy thì lần lượt tránh hết đi, không dám bước đến gần nữa.
Lý Tuyết thấy vậy, trong lòng vừa sợ hãi nhưng đồng thời theo bản năng cô cũng muốn bảo vệ những người đối xử tốt với cô, do vậy cô bước lên một bước dùng sức vừa đấm vừa đánh vào tay của người đàn ông đang giữ lấy Lưu Hiểu Anh: “Thả chị ra! Mau thả chị ấy ra!”
“Cút sang một bên!”, một người đàn ông khác thô lỗ đẩy Lý Tuyết ra.
Lý Tuyết bị đẩy ngã ra đất.
“Tiểu Tuyết!”, Lưu Hiểu Anh muốn giằng thoát ra, nhưng dù gì cũng chỉ là một cô gái, làm sao có đủ sức để thoát khỏi đám đàn ông cao to kia, do vậy cô ta bị một người trong số đó lôi về phía chiếc xe 16 chỗ.
Thấy Lưu Hiểu Anh sắp bị đưa lên xe, Lý Tuyết vội vàng đứng dậy kéo tay người đàn ông.
Những người này vốn không định để ý đến Lý Tuyết, nhưng Lý Tuyết cứ liên tục cản trở bọn họ làm việc nên có hai gã đàn ông bước lên trước: “Con mẹ nó! Bắt luôn nó cho rồi!”
"Được! Nó đẹp như vậy, bắt về chúng ta tự hưởng thụ với nhau!"
Ngay khi Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh sắp bị kéo lên xe, Lý Cường Đông vội vàng chạy tới: "Thả bọn họ ra cho tôi!”
Đồng thời, ông nắm chặt nắm đấm đánh vào người đàn ông đứng gần mình nhất.
Người đàn ông nọ không ngờ rằng sẽ có người xông ra chặn đường, do vậy gã nhận đủ một cú đấm trời giáng, đợi phản ứng lại, gã liền cầm côn đánh trả.
Dù gì thì Lý Cường Đông cũng đã bốn mươi, năm mươi tuổi, làm sao có thể so được với sức trẻ, mà người nọ còn to con như vậy, nên chẳng mấy chốc ông đã bị đập trúng mấy gậy.
Lý Cường Đông đau quá ngồi thụp xuống trên mặt đất nhưng vẫn bị người nọ đánh tới tấp.
Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh thấy vậy liền lo lắng phát khóc.
"Bố ơi! Đừng đánh bố tôi! Hu hu...".
"Chú Lý!"
Nhưng bọn họ vẫn đang bị mấy người đàn ông kia giữ lại nên không thể chạy qua giúp đỡ cho Lý Cường Đông.
Đúng lúc này, có một người mặc áo đen đột nhiên xuất hiện, động tác vô cùng nhanh nhẹn, giơ chân đạp vào mấy người nọ khiến họ ngã lăn trên mặt đất, sau đó lại tung ra vài cú đấm, tốc độ nhanh đến mức những người nọ còn chưa kịp phản ứng thì đã nằm lăn quay trên đất kêu gào.
Người đến chính là Từ Lãng.
Theo lý mà nói thì gã sẽ không bao giờ can thiệp vào những việc này, nhưng chính gã cũng chẳng biết tại sao lần này tay chân mình lại nhanh hơn não, trước khi gã kịp suy nghĩ thì gã đã lao đến đánh cho đám người kia bò lăn trên đất.
Hai người đang giữ chặt Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh thấy người của mình bị đánh như vậy thì chửi um lên.
"Con mẹ nó! Ở đâu ra thằng rác rưởi này thế?”
"Đánh chết nó!"
Hai người kia cầm côn cùng nhau xông tới.
Từ Lãng khéo léo tóm lấy cây côn của một người trong số đó, mượn lực nhảy lên đạp trúng cổ người đàn ông còn lại, sau đó bật người xoay lại đạp tiếp vào cổ người kia.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà cả hai người đã nằm bò ra đất không dậy nổi.
Từ Lãng nhìn bọn họ mà không hiểu nổi bản thân mình đang làm gì nữa, cuối cùng còn cầm điện thoại lên gọi 120. Đợi cho đến khi nghe thấy tiếng còi hú của xe cảnh sát đến gần, gã mới lùi vào trong đám đông rồi biến mất.
Tần Hoa mang theo một đội cảnh sát tới hiện trường, nhìn thấy bốn năm người đàn ông nằm la liệt, còn có Lưu Hiểu Anh đang đứng bên cạnh cửa xe cùng với Lý Cường Đông nằm trên mặt đất và Lý Tuyết thì đang khóc như mưa.
Rất nhanh sau đó, 120 cũng đến, nhanh chóng khiêng mấy người áo đen đi, Tần Hoa dặn nhân viên đưa bọn họ về đồn còn mình thì lái xe đi theo xe 120 đến bệnh viện.
...
Khi Bạch Diệc Phi khi nhận được điện thoại của Lưu Hiểu Anh, anh gần như chết lặng nhưng may mà sau đó nghe thấy Lý Tuyết không sao, cô vẫn khoẻ thì lúc này anh mới kiềm chế được cảm xúc mà không bị ngất đi.
Bạch Diệc Phi lái xe với tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện.
Cùng lúc đó, Lưu Tử Vân và Chu Khúc Nhi cũng nhận được thông báo, tất cả đều vội vã chạy đến bệnh viện.
Lưu Tử Vân và Chu Khúc Nhi gần như đến bệnh viện cùng một lúc với nhau, so với Bạch Diệc Phi thì bọn họ đến sớm hơn một chút.
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đang đợi bên ngoài phòng cấp cứu, Lý Tuyết vẫn đang khóc và đôi mắt cô thì đỏ hoe.
Sắc mặt Chu Khúc Nhi cũng không tốt lắm, hỏi Lưu Hiểu Anh: "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Lưu Hiểu Anh tự trách bản thân rất nhiều, bởi vì đối tượng tấn công của đám người đó chính là cô, là cô đã liên luỵ đến Lý Tuyết và Lý Cường Đông.
Đại khái kể lại một lượt từ đầu đến cuối, sau đó nói: "Vấn đề của chú hẳn là không đến nỗi nghiêm trọng, có phần đầu bị thương hơi nặng một chút”.
Trên người Lý Cường Đông bị thương rất nhiều chỗ nhưng cũng không đến nỗi bị gãy xương hay chảy máu trong, chỉ có phần đầu là bị thương nặng nhất, chỉ cần kiểm tra phần đầu mà không có vấn đề gì thì những chỗ khác cũng sẽ không sao.
Lưu Tử Vân và Chu Khúc Nhi nghe vậy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía phòng cấp cứu.
Lý Tuyết vẫn còn đang nức nở, Chu Khúc Nhi đi qua ôm cô vào lòng an ủi, nói: "Tuyết Nhi, đừng lo lắng, chú Lý sẽ không sao đâu, chú sẽ khoẻ lại thôi".
Lưu Tử Vân thấy vậy vừa đau lòng lại vừa lo lắng.
Mà khi cảm thấy lo lắng, là bà ta nghĩ ngay đến Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi sao còn chưa tới? Không biết bố vợ mình đang cấp cứu trong bệnh viện à? Làm con rể kiểu gì vậy?”
Lưu Hiểu Anh và Chu Khúc Nhi không dám nói lời nào, bọn họ đều hiểu Lưu Tử Vân thật ra không phải là đang trách Bạch Diệc Phi, bà ấy chỉ là đang cảm thấy lo lắng mà thôi.
Vừa dứt lời không bao lâu thì Bạch Diệc Phi đã tới.
Lưu Tử Vân vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì quát um lên: "Sao bây giờ anh mới tới? Công việc còn quan trọng hơn cả người à?”
"Còn nữa, tại sao Tuyết Nhi lại thành mục tiêu tấn công của người ta? Tôi biết ngay là nó mà đi theo anh thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện mà!”
Chương 242: Sai lầm tuổi trẻ
Bạch Diệc Phi cười khổ một tiếng, anh cũng rất bất lực.
Cũng may, Lý Tuyết không việc gì, chỉ có điều Lý Cường Đông…
Một lát sau, ông cụ Lý cũng đến.
Lúc Lưu Tử Vân nghe điện thoại, bà ta đi vội quá nên không để ý đến ông cụ Lý và bà ta cũng không nói với ông cụ.
Ông cụ Lý nghe thấy cuộc điện thoại đó nên sau khi Lưu Tử Vân đi, ông ta gọi điện cho Lý Đại Hải bảo đưa mình đi đến bệnh viện.
Lúc đó Lý Đại Hải vẫn còn tò mò, sao ông cụ Lý lại ở biệt thự trong cảng Lam Ba? Nhưng ông cụ Lý không nói nhiều nên Lý Đại Hải cũng không dám hỏi thêm, đành phải đưa người đến bệnh viện. Lúc này ông ta mới biết Lý Cường Đông bị người ta đánh và được đưa vào viện.
Hai tiếng sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ cũng bước ra.
“Bác sĩ, thế nào rồi ạ?”
“Bác sĩ…”.
Nhìn thấy bác sĩ, mọi người đều đổ dồn lại. Bác sĩ nói với thần sắc rất bình thản: “Trên người có rất nhiều vết thương của gậy đánh, nghiêm trọng nhất là phần đầu, có thể bị chấn thương não, những cái khác thì không việc gì”.
Nghe bác sĩ nói xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Bác sĩ lại nói: “Vẫn phải cẩn trọng về vấn đề chấn thương não, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh, mọi người trước tiên đừng vội đến làm phiền bệnh nhân, đợi tỉnh lại rồi tính tiếp”.
Tiếp đó, mọi người đi cùng y tá đến phòng bệnh nhưng đều ở bên ngoài chứ không vào trong.
Lý Đại Hải không có tâm trạng ở lại đây nên nói là công ty có việc rồi về luôn.
Lưu Tử Vân trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Anh nhìn anh xem, anh không chỉ làm liên lụy đến Tuyết Nhi mà còn liên lụy đến cả bố vợ anh, người tiếp theo có phải là tôi không?”
“Mẹ ơi…”, Bạch Diệc Phi bất lực gọi một tiếng.
Lưu Hiểu Anh và Chu Khúc Nhi khẽ liếc mắt nhìn nhau, nói cho cùng thì họ cũng là người ngoài, không tiện nói chen vào.
Lúc này, ông cụ Lý lên tiếng: “Tử Vân à! Chuyện này cũng không thể trách thằng bé được, dù sao thì cũng không ai muốn xảy ra chuyện này”.
Lưu Tử Vân vẫn rất kính trọng ông cụ Lý nên lúc này chỉ trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi rồi cho qua.
Lý Tuyết vì khóc một trận, cộng thêm việc sợ hãi quá nên lúc này ngủ thiếp đi trong một phòng bệnh khác.
Bạch Diệc Phi nói với Lưu Tử Vân: “Mẹ! Hay là mẹ cứ về trước đi, con canh chừng ở đây cũng được”.
“Tôi không về, muốn về thì anh về đi”, Lưu Tử Vân quát lên.
Bạch Diệc Phi bất lực, liếc nhìn Lưu Hiểu Anh, nói: “Cô đi với tôi một lát.
Lưu Hiểu Anh gật đầu rồi cùng với Bạch Diệc Phi rời đi.
…
“Nói cụ thể sự việc từ đầu đến cuối tôi nghe xem nào”, Bạch Diệc Phi nhìn Lưu Hiểu Anh, anh nói mà mặt không biểu cảm.
Lưu Hiểu Anh nói với vẻ tự trách: “Do tôi kéo Tiểu Tuyết đi dạo phố, lúc đó có chiếc xe dừng trước mặt chúng tôi. Người mà bọn chúng muốn bắt là tôi, không liên quan gì đến Tiểu Tuyết nhưng cô ấy không muốn tôi bị bắt nên lại cứu tôi. Trong lúc giằng co, chú xông lên nhưng không đánh lại được đám người đó và rồi…”.
“Cuối cùng là một người áo đen ra tay đánh gục tất cả mọi người nên chúng tôi mới được cứu…”.
Bạch Diệc Phi chau mày, hỏi: “Nhằm vào cô? Vậy thì chắc đám người đó định nhằm vào tôi”.
Sau đó, Bạch Diệc Phi gọi điện cho Tần Hoa hỏi tình hình, kết quả cũng giống như Lưu Hiểu Anh nói. Tần Hoa vốn định đi cùng đến bệnh viện nhưng cuộc phẫu thuật vẫn đang tiến hành nên anh ta không thể lãng phí thời gian, đành phải quay về thẩm vấn mấy kẻ đã bị bắt kia.
Cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi lại gọi điện cho Bạch Hổ bảo anh ta đi kiểm tra chuyện này.
Tầm bảy giờ tối, Lý Cường Đông tỉnh lại. Mọi người đều vui mừng khôn xiết, Lưu Tử Vân dìu ông cụ Lý vào trong phòng bệnh.
Lý Cường Đông khẽ mở mắt ra, nhìn thấy một phòng đầy người. Lưu Tử Vân, ông cụ Lý, Chu Khúc Nhi, Bạch Diệc Phi, Lưu Hiểu Anh nhưng lại không nhìn thấy Lý Tuyết đâu cả.
“Tuyết Nhi…”, giọng nói của Lý Cường Đông có vẻ yếu ớt.
Lưu Tử Vân đi lên trước, nói: “Tuyết Nhi không sao, con bé đang ngủ ở phòng bên cạnh”.
Lý Cường Đông thấy yên tâm rồi nhắm mắt lại, sau đó lại từ từ mở ra.
Lưu Tử Vân thấy thế liền nói với mọi người: “Mọi người về trước đi, ở đây có tôi rồi”.
Thật ra bà ta thấy Lý Cường Đông mệt cần phải nghỉ ngơi rồi, vì thế mới nói thế.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Cường Đông một cái, đúng lúc ông cũng đang nhìn anh. Hai người nhìn nhau không nói thành tiếng, sau đó Bạch Diệc Phi liền đi ra ngoài trước.
Thấy thế, Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh cũng không tiện ở lại, sau đó đi theo Bạch Diệc Phi ra ngoài.
Ông cụ Lý thì không nhúc nhích, Lưu Tử Vân đành phải khuyên: “Bố ơi, muộn rồi, bố cứ về đi ạ”.
“Không cần đâu, bố ở lại”, ông cụ Lý nói với thái độ rất kiên quyết.
Lưu Tử Vân nói tiếp: “Bố tuổi cao rồi không chịu được đâu ạ, bố cứ về nghỉ ngơi trước đi”.
“Không sao, bố sẽ đợi ở đây”.
Lưu Tử Vân thấy thế cũng khó xử nhưng không biết nên khuyên thế nào.
Thật ra trong lòng ông cụ Lý rất cảm thấy rất nặng nề. Thời trẻ ông ta đã phạm sai lầm, vì thể diện mà cố ý phớt lờ không quan tâm đến Lý Cường Đông. Sau đó nhà họ Lý phát triển thì càng không muốn để xảy ra tai tiếng gì nên ông ta không để tâm đến nhà Lý Cường Đông luôn.
Nhưng đến giờ già rồi, không có thực quyền thì người quan tâm thật sự đến ông ta nhất lại là cả nhà Lý Cường Đông.
Đặc biệt là Lưu Tử Vân, thường xuyên nói những lời khó nghe nhưng đó là bảo vệ nhà mình nên bà ta dùng cách của mình thôi.
Nhìn Lý Cường Đông nằm trên giường, ông cụ Lý thấy đau lòng. Nếu như ban đầu ông ta không vì thể diện thì có phải cả nhà sẽ rất hòa thuận không? Có phải ông ta sẽ được hưởng thụ thêm mấy năm vui vẻ không?
Lưu Tử Vân không khuyên được nên đành đứng dậy rót cốc nước nóng cho Lý Cường Đông.
Lý Cường Đông nhìn ông cụ Lý đang ngồi bên giường, khẽ gọi một tiếng: “Bố ơi… Bố về đi”.
Ông cụ Lý khóe mắt đỏ ửng, nói: “Bố chăm con thì có gì sai đâu”, một câu nói khiến Lý Cường Đông sửng sốt, trong lòng thấy ấm áp vô cùng.
Chương 243: Sống trên đời có ai không phạm lỗi
Bạch Diệc Phi đến phòng bệnh của Lý Tuyết. Cô vẫn chưa tỉnh, chỉ có điều nhìn cô ngủ không được yên lòng cho lắm, cô chau mày với dáng vẻ lo lắng.
Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh ở bên ngoài phòng bệnh mà không vào. Nhất thời không gian đều trở nên vô cùng yên tĩnh.
Không bao lâu, Lưu Tử Vân hét lớn làm phá vỡ sự yên tĩnh đó: “Lý Phàm! Cậu… Sao cậu lại thành ra như này?”, Lưu Tử Vân kinh ngạc khi nhìn thấy Lý Phàm đang định vào phòng bệnh.
Lý Phàm mặc đồ bình thường, trong tay cầm giỏ hoa quả. Nhưng điều khiến người khác kinh ngạc chính là gã ta ngồi trên xe lăn.
Trước đó Bạch Diệc Phi tìm Lưu Đầu Trọc bảo đánh cho Lý Phàm gãy chân. Giờ đây, bất luận gã ta có làm gì thì đều chỉ có thể ngồi trên xe lăn thôi.
Lý Phàm sắc mặt sầm xuống, nói: “Hừm! Tôi thành ra như này chẳng phải vì thằng chó Bạch Diệc Phi hại hay sao? Bà còn hỏi sao lại như này à?”
Lưu Tử Vân sững người ra.
Lý Phàm hừ một tiếng, nói tiếp: “Nghe nói Lý Cường Đông bị người ta đánh? Tôi đến xem… Đã bị đánh chết chưa?”
Có thể nói, Lý Phàm hận cả nhà Lý Cường Đông đến tận xương tủy. Sau khi biết được Lý Cường Đông bị đánh thì gã ta không kìm được vui mừng nên bảo người đẩy mình đến bệnh viện. Gã ta muốn tận mắt nhìn thấy Lý Cường Đông, nhân tiện ‘vui mừng khi người gặp nạn’ nữa.
Người đẩy Lý Phàm đến đây là bảo mẫu chăm sóc cho gã ta. Lý Phàm yêu cầu cái gì thì bà ta tất nhiên không thể từ chối.
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy hả?”, Lưu Tử Vân phẫn nộ trợn mắt nhìn Lý Phàm, nói: “Chúng tôi không cần cậu đến thăm, cậu mau đi cho tôi”.
Lý Phàm đã nhìn thấy Lý Cường Đông ở trên giường bệnh, lúc này trong lòng vô cùng thỏa mãn: “Ôi, thê thảm thế kia cơ à? Nhưng không bị người ta đánh gãy xương hay tàn phế nhỉ?”
Nói đến đây, trong lòng Lý Phàm lại dấy lên nỗi hận. Gã ta bị đánh gãy chân, giờ đây không thể nào đứng dậy nổi.
Lý Cường Đông không có sức đi chấp nhặt với tên hề như Lý Phàm, ông nhắm mắt rồi không bận tâm gì hết.
Ông cụ Lý giờ đây tâm tư đều dồn về Lý Cường Đông, vì thế khi chứng kiến cảnh này thì lập tức quát Lý Phàm: “Mày cút ngay đi cho tao”.
Lúc này Lý Phàm mới phát hiện ra ông cụ Lý cũng ở đây nhưng gã ta không sợ mà còn nói kiểu châm biếm: “Ôi! Giờ ông nội không sợ mất mặt nữa à? Lại còn hớt hải chạy đến đây trông nom nữa”.
“Cũng phải thôi! Dù sao thì giờ người ta cũng ở biệt thự cảng Lam Ba, đi theo họ còn được thơm lây chứ”.
“Lý Phàm!”, Lưu Tử Vân quát lên: “Đây là ông nội của cậu đấy”.
Lý Phàm không thèm để ý, nói: “Hừm! Có ông nội nào như này không? Bỏ mặc cháu trai ruột của mình không thương xót, lại đi quan tâm đến mấy loại tạp nham”.
“Cậu…”, Lưu Tử Vân giơ tay định tát Lý Phàm một cái nhưng có người còn nhanh tay hơn bà ta.
“Bốp”, một cái tát giáng xuống mặt của Lý Phàm. Gã ta ôm mặt nhìn lại, đó chính là người mà gã ta hận nhất, Bạch Diệc Phi!
“Bạch Diệc Phi? Mẹ kiếp, mày lại đánh tao?”
Bạch Diệc Phi không thèm chấp loại ngu si này, anh không nói nhiều mà lên trước tát thêm một cái nữa.
Bảo mẫu ở phía sau Lý Phàm thấy thế thì không biết nên làm thế nào, sợ đến nỗi lùi sang một bên. Điều này lại càng tạo không gian rộng hơn cho Bạch Diệc Phi ‘phát huy’.
Bạch Diệc Phi tát Lý Phàm liên tiếp mấy cái. Vì ngồi trên xe lăn không có sức phản kháng, hơn nữa còn về lực của bản thân gã ta nên xe lăn cứ lùi về sau, đến khi ra tận đến cửa.
“Bạch Diệc Phi! Mẹ kiếp…”.
“Câm mồm ngay cho tao”, Bạch Diệc Phi lại tát gã ta cái nữa: “Suốt ngày chỉ biết bô bô cái mồm, cứ như thằng điên vậy”.
Lý Phàm lúc này cũng mắng lớn: “Tao nguyền rủa cho cả nhà mày phải chết”.
“Bốp…”.
“Tao…”.
“Bốp”.
Đám người Lưu Tử Vân nhìn đến nỗi đờ người ra.
Nghe thấy âm thanh nên y tá đều lên trước ngăn lại nhưng lúc này ánh mắt của Bạch Diệc Phi khiến mọi người sợ hãi mà không dám.
Lý Phàm bị Bạch Diệc Phi đánh nhưng vẫn lảm nhảm nói: “Bạch Diệc Phi! Đây là bệnh viện đấy, mày mà làm càn thì tao sẽ kiện mày”.
“Kiện tổ tông nhà mày ý”, Bạch Diệc Phi lại cho gã ta cái tát nữa.
Bạch Diệc Phi e là xe lăn sẽ đẩy Lý Phàm đi nên dùng chân xoay xe lăn lại, sau lưng Lý Phàm là tường, vì thế mà xe lăn muốn lùi cũng không lùi được.
“Mẹ kiếp! Gãy chân rồi mà vẫn không biết điểm dừng, có phải là muốn tao cho mày chết thì mày mới sợ đúng không?”
“Người nhà của tao có làm sao thì liên quan quái gì đến mày? Mày có tư cách đến bệnh viện thăm à? Đã thế còn dám nguyền rủa nhà tao? Ông nội nhận nhà tao rồi, mày nguyền rủa chết cả nhà vậy thì trong đó có mày đấy”.
Lý Phàm trợn trừng mắt lên quát: “Ai là người một nhà với mày, mày là đồ chó chết”, không thể không nói, Lý Phàm đúng là tự tìm cái chết đây mà.
Bạch Diệc Phi vốn đã tức lắm rồi, đã vậy gã ta còn khiêu khích thì không thể trách Bạch Diệc Phi được nữa.
Lý Phàm vừa nói dứt lời, Bạch Diệc Phi đá một cái lên bụng Lý Phàm, xe lăn đập lên tường phát ra tiếng kêu lớn.
Đúng lúc này, Tần Hoa dẫn hai cảnh sát đến.
Y tá nhìn thấy cảnh sát thì như nhìn thấy cứu tinh: “Anh cảnh sát ơi, anh mau ngăn anh ta lại đi, sắp xảy ra án mạng rồi”.
Tần Hoa dừng lại một chút, sau đó lùi về sau hai bước mà không nói lời nào.
Một cảnh sát thấy thế liền hỏi: “Đội trưởng Tần… Không ngăn lại sao?”
Tần Hoa lắc đầu. Vì Bạch Diệc Phi coi anh ta là bạn nên tất nhiên anh ta cũng coi Bạch Diệc Phi là bạn. Là bạn bè, bất luận anh ta có thân phận gì thì cũng nên đứng về phía Bạch Diệc Phi.
Kể cả là sai thì anh ta vẫn đứng về phía Bạch Diệc Phi. Nếu sai thì có thể cùng nhau chịu tội chứ không phải lấy danh nghĩa là bạn bè rồi tự nghĩ là mình đã hết lòng vì bạn rồi.
Con người sống trên đời có ai mà không phạm lỗi?
Anh ta là cảnh sát, điều này không sai, trong lòng cũng giả bộ chính nghĩa nhưng điều này không có gì mâu thuẫn cả.
Trong lúc Tần Hoa lùi về sau thì Bạch Diệc Phi lại xoay người tiếp tục xử lý Lý Phàm. Lúc thì đá chân, lúc thì đấm, tóm lại, anh dùng hết tất cả sức lực của mình.
Mấy phút sau, cuối cùng Bạch Diệc Phi cũng dừng tay, còn Lý Phàm cũng ngất đi.
Bạch Diệc Phi thở phào một cái, thân người lại càng yếu đi nhưng anh cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.
Tần Hoa lên trước một bước, hỏi: “Trút hết bực tức chưa?”
“Hết rồi”.
Tần Hoa gật đầu, nói: “Vậy thì bây giờ có thể nói chuyện tử tế rồi”.
Chương 244: Kẻ đứng sau chỉ đạo là ai
Nhưng Bạch Diệc Phi vừa định gật đầu thì liền ngất lịm đi.
…
Ở bên kia, Lý Phàm bị đánh ngất xỉu, mặt sưng vù không ra bộ dạng gì, bụng cũng bị Bạch Diệc Phi đá không biết bao nhiêu phát nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc Lý Phàm tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Nhìn thấy mình ở bệnh viện, còn cả khuôn mặt đau kinh khủng thì gã ta lập tức nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm qua.
Đúng lúc này, Tần Hoa gõ cửa bước vào. Lý Phàm vừa nhìn thấy cảnh sát thì sáng mắt lên, nói: “Đồng chí cảnh sát! Anh đến đúng lúc quá, hôm qua tôi bị thằng chó Bạch Diệc Phi đánh anh cũng nhìn thấy rồi đấy, anh mau bắt nó lại đi”.
Tần Hoa nghe thấy gã ta mắng Bạch Diệc Phi thì chau mày lại, lạnh lùng nói: “Chuyện hôm qua rất phức tạp, trước hết là cô Bạch và cô Lưu suýt bị bắt đi, Lý Cường Đông thì bị đánh nhưng mục đích cuối của bọn chúng là định bắt cóc họ”.
Lý Phàm ngây người ra hỏi: “Nói với tôi mấy lời này làm gì?”
“Bởi vì tôi nghi ngờ người đứng sau lưng chỉ đạo chính là anh”.
Lý Phàm sững người ra, biện minh: “Không phải đâu, đồng chí cảnh sát ơi, liên quan gì đến tôi chứ? Tôi không biết gì cả”.
Tần Hoa thản nhiên nói: “Rất nhiều phạm nhân đều nói mình không biết gì cả.
“Anh… Nói linh tinh”, Lý Phàm sốt sắng, nói.
Tần Hoa lại nói tiếp: “Hiện giờ tôi không có chứng cứ nên anh không phải căng thẳng, như vậy lại khiến mình không bình thường và người khác càng nghi ngờ anh đấy”.
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng ghi chép lại lời của người bị hại, đợi chúng tôi điều tra thêm được thì sẽ chắc chắn biết được kẻ đứng sau chỉ đạo là ai thôi”.
“Đến lúc đó hy vọng anh Lý sẽ phối hợp”.
Lý Phàm nghe thấy vậy thì sững người ra, sau đó mới gật đầu.
Đợi lúc phòng bệnh không còn ai, Lý Phàm mới đột nhiên phản ứng lại, hình như gã ta bị người ta hại rồi.
Ở một phòng khác, Bạch Diệc Phi cũng đã tỉnh lại.
Trong phòng hiện giờ có Long Linh Linh đến lúc sáng, còn có cả Chu Khúc Nhi, Tần Hoa và cả Bạch Hổ đi điều tra sự việc nữa.
“Điều tra được gì rồi?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Hổ nói: “Là do Thanh Ngư làm nhưng không rõ mục đích ạ”.
“Người cứu bọn họ là Từ Lãng”.
“Từ Lãng?”, Tần Hoa không biết người này.
Bạch Diệc Phi không giải thích gì mà chỉ hỏi: “Các người không có chứng cứ xác thực nên không ra tay?”
Tần Hoa trầm ngâm một lúc mới đáp: “Đúng vậy nhưng hãy tin tôi, tôi sẽ xử lý tốt”.
Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Tôi tin anh nhưng tôi không thể đợi được nữa rồi”.
Lý Tuyết thì sợ hãi còn Lý Cường Đông thì bị thương. Hơn nữa chuyện này còn liên lụy đến Lưu Hiểu Anh nên anh không muốn đợi thêm phút giây nào nữa. Anh muốn nhanh chóng giải quyết xong việc này, như vậy mọi người mới được an toàn.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Anh vẫn còn nhiều việc bận nhỉ?”
Tần Hoa biết rõ đây là đuổi mình đi đây mà. Vì tiếp theo Bạch Diệc Phi sẽ làm một số việc mà bản thân Tần Hoa không biết được.
Lúc này Tần Hoa hơi tức giận nhưng anh ta có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Diệc Phi, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đừng làm gì quá đáng quá”.
Sau khi Tần Hoa đi, Bạch Diệc Phi dựa vào giường, thản nhiên nói: “Bạch Hổ! Thông báo cho Lưu Đầu Trọc đến một chuyến, nhân tiện mời cả Lão Khương ông chủ khu Đông đến đây”.
Bạch Diệc Phi không bảo Bạch Hổ đi tìm Đại Tống của khu Nam vì ông ta bị Bạch Hổ đánh cho không nhẹ. Hơn nữa, ông ta còn bắt cóc em gái của Lưu Đầu Trọc nên hiện giờ Lưu Đầu Trọc vẫn đi khắp nơi tìm ông ta. Thế nên đám người này đã trốn đi từ lâu rồi, muốn tìm cũng vô ích.
Đám người Long Linh Linh nhìn Bạch Diệc Phi mà suy nghĩ trong lòng đều trùng khớp với nhau.
Một hồi lâu, Chu Khúc Nhi mới nói: “Anh đừng có gây ra án mạng đấy nhé, Tuyết Nhi không thích như thế đâu”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, nói vô cùng kiên định: “Không đâu”.
Trước đây anh từng nói với gã đeo kính kia là anh sẽ không ra tay giết người, không muốn tay mình nhuốm mùi tanh. Anh có Tuyết Nhi, sau này biết đâu sẽ có con nữa, anh không muốn họ tiếp xúc với những thứ này.
Chu Khúc Nhi nghe thấy vậy thì yên tâm hơn nhiều.
Nhưng Lưu Hiểu Anh vẫn với vẻ mặt lo lắng: “Sức khỏe của anh ngày càng không tốt đấy, cô Hai của tôi cũng không biết khi nào mới về được? Nếu thật sự khôngổn, tôi khuyên anh nên uống viên thuốc giải kia”.
Chương 245: Kế hoạch của Thanh Ngư
"Tôi sẽ không uống, tôi không muốn hai chúng tôi đều quên đi quá khứ của mình".
Bạch Diệc Phi vẫn còn nhớ, viên thuốc giải có thể khiến cho người ta suy giảm trí nhớ và trí lực. Anh không để ý việc mình có thể sẽ giống như một đứa trẻ, điều khiến anh quan tâm hơn hết chính là những kỷ niệm của anh và Lý Tuyết.
Anh không muốn hai người bọn họ đều quên đi tất cả.
Anh vừa nói dứt câu, đám người Lưu Hiểu Anh ngay lập tức đều không nói lên lời.
...
Tại bãi đỗ xe của bệnh viện, Bạch Diệc Phi ngồi trong xe chờ Bạch Hổ.
Không lâu sau, trong tay Bạch Hổ xách theo một người da đen đến, người đó bị Bạch Hổ dùng giẻ lau nhét vào miệng nên liên tục kêu "ô ô".
Sau lưng Bạch Hổ còn có Lưu đầu trọc và mấy tên đàn em của gã.
Bạch Diệc Phi có chút cạn lời, anh nói là mời vị khách đó tới đây chứ? Đây được coi là mời sao? Đây coi như bắt cóc thì đúng hơn?
Bạch Diệc Phi nghĩ ngợi một lúc rồi bước xuống xe: "Cách mời người của anh cũng khá đặc biệt".
"Ừm", Bạch Hổ gật đầu, không phủ nhận.
Lúc này, Lưu đầu trọc và mấy tên đàn em của gã ở phía sau cũng đã đến.
"Ông chủ", Lưu đầu trọc đi tới trước mặt Bạch Diệc Phi, cười nói niềm nở: "Ông chủ có căn dặn gì, tôi không dám thoái thác".
Bạch Hổ quẳng người da đen xuống đất.
Người da đen đó gỡ miếng giẻ lau trong miệng ra: “Fuck! Con mẹ nó, mày là ai? Chúng mày biết tao là ai không? Dám bắt tao à?"
Lưu đầu trọc tức giận đá Lão Khương một cái: "Nói cái rắm gì thế?"
"Lưu đầu trọc! Là mày bắt cóc tao!", người Lão Khương khá đen, nhưng răng ông ta lại rất trắng,...
Lão Khương bị Bạch Hổ trực tiếp trói tới đây, mãi một lúc sau Lưu đầu trọc mới đến bệnh viện nên vừa rồi không thấy bóng dáng gã đâu cả.
"Tao bắt cóc tổ sư nhà mày!", Lưu đầu trọc mắng một câu: "Biết điều một chút cho tao!"
Lão Khương chống một cái từ dưới đất đứng lên, tức giận nói: "Lưu đầu trọc, gan của mày cũng không nhỏ nhỉ! Ngay cả cụ tổ của tao mày cũng muốn bắt cóc? Con mẹ nó, mày không muốn sống nữa đúng không?"
"Đủ rồi!"
Bạch Diệc Phi không còn rảnh xem hai người bọn họ mắng chửi.
Lưu đầu trọc thấy Bạch Diệc Phi tức giận, lập tức cười hề hề: "Ông chủ cứ căn dặn".
Lão Khương liếc Bạch Diệc Phi một cái, khinh thường nói: "Thằng ranh ít tuổi như thế mà là ông chủ ư? Lưu đầu trọc, mày cũng quá mất mặt rồi!"
Ánh mắt của Lưu đầu trọc có chút không nói lên lời.
Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Hai chục triệu".
Lão Khương còn đang cười giễu cợt lúc này cũng há hốc mồm, lúc đó còn trợn trừng mắt lên, ông ta nhìn Bạch Diệc Phi mà vẫn không thể tin được.
Lưu đầu trọc không thèm nhìn ánh mắt của Lão Khương, khinh thường cắt ngang một tiếng: "Đây mới gọi là mất hết liêm sỉ!"
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút, trước kia anh còn ra giá một tỉ để tìm người, bây giờ mới chỉ có hai chục triệu, thật không cách nào so sánh được? Mặc dù cuối cùng cũng chẳng có ai lấy được một tỷ đó cả.
Lão Khương vô cùng mất liêm sỉ nuốt nước bọt một cái: "Hai chục triệu?"
"Tôi cho ông hai chục triệu, đổi lại ông phải giúp tôi làm một chuyện", Bạch Diệc Phi nói.
Lão Khương trợn tròn mắt: "Hai chục triệu thật không?"
Hai chục triệu đó! Con mẹ nó thật lắm tiền! Chả trách Lưu đầu trọc gọi là ông chủ!
Bạch Diệc Phi lại nói: "Ông có nhận không?"
Lão Khương vội vàng gật đầu, hoàn toàn mất hết dáng vẻ ta đây trước đó: "Tôi nhận! Tôi nhận!"
Chỉ có thằng ngu mới không muốn nhận tiền!
...
Sòng bạc Hoàng Đế.
Nơi này là địa bàn khu tây của Thanh Ngư.
Nhắc tới các khu, mỗi một khu đều có điểm đặc biệt.
Lưu đầu trọc ở khu Bắc, có thể đánh.
Lão Khương dê già ở khu Đông, trên địa bàn của ông ta, là nơi nhiều gái bán hoa nhất.
Thanh Ngư hám tiền của khu Tây, làm cái gì cũng nghĩ đến tiền, sòng bạc Hoàng Đế này cũng là một trong số đó.
Còn Đại Tống ở khu Nam, có gan rất lớn nhưng lại không có đầu óc nên không đáng để nhắc tới.
Lúc này Thanh Ngư đang ngồi ở phòng làm việc của chủ tịch sòng bạc Hoàng Đế, tay cầm điện thoại chơi game.
Trong phòng còn có mấy tên đàn em đang đứng ở đó.
"Đại ca, mấy người kia cũng đều kín miệng, chúng ta dúi cho ít tiền, đảm bảo sẽ không nói lung tung".
Thanh Ngư không thèm ngẩng đầu lên, gật đầu ừ một tiếng, lại hỏi: "Cái cô tên Anh gì đó bây giờ đang ở đâu?"
"Theo tin tức sáng nay, đến khu biệt thự Cảng Lam Ba, chúng ta không thể ra tay...", tên đàn em bối rối nói.
Thanh Ngư cau mày: "Cô ta lắm tiền như vậy sao? Ở biệt thự Cảng Lam Ba?"
"Tôn Vĩ này sao lại như vậy? Loại đàn bà như thế này cũng có thể chơi?"
Tên đàn em không dám đáp lời.
Một lát sau, trò chơi của Thanh Ngư kết thúc, hắn để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu lên, một gương mặt gầy gò hiện ra trước mặt tên đàn em: "Nghĩ cách dẫn cô ta đến đây cho tao!"
Tên đàn em nghe vậy gật đầu liên tục, nhưng cũng có chút lo lắng: "Đại ca, lần trước không thành công, chủ tịch Hầu Tước nhất định sẽ cảnh giác, sợ là không dễ ra tay".
"Sợ?", Thanh Ngư trừng mắt nhìn gã: "Sợ cái rắm!"
"Chủ tịch Hầu Tước khá giỏi, nhưng có giỏi đến mấy anh ta cũng chỉ là một người kinh doanh, người kinh doanh chỉ biết đánh rắm, lẽ nào còn có thể cứng bằng anh em chúng ta sao”.
"Vâng vâng vâng...", tên đàn em hùa theo một hồi.
Chương 246: Bắt cóc Lưu Hiểu Anh
"Đi, mau chóng nghĩ cách đem người đàn bà tên Anh gì đó tới, chúng ta sẽ kiếm được bội tiền".
Mấy tên đàn em nghe được lời của Thanh Ngư, liền rối rít chuẩn bị dẫn Lưu Hiểu Anh tới.
...
Trở lại biệt thự Cảng Lam Ba, Lưu Hiểu Anh và Chu Khúc Nhi cùng nhau nói chuyện với Lý Tuyết, để cho cô ấy không suy nghĩ quá nhiều.
Lý Tuyết bây giờ cũng như đứa trẻ, quả thật nhanh chóng bị dời đi sự chú ý, trên mặt lại nở nụ cười.
Vất vả mãi mới dụ dỗ được Lý Tuyết đi xem phim hoạt hình, hai người tới vườn hoa phía sau biệt thự ngồi.
Lúc này, điện thoại Lưu Hiểu Anh đột nhiên vang lên.
"A lô?"
Trong điện thoại là một giọng nói lạnh băng như người máy, rõ ràng là đã dùng phần mềm đổi giọng.
"Bạch Diệc Phi ở trong tay chúng tôi, muốn anh ta còn sống, trong hai tiếng nữa đến địa chỉ tôi gửi".
Nói xong, trực tiếp cúp máy luôn.
Lưu Hiểu Anh bối rối chớp mắt một cái.
"Bạch Diệc Phi bị bắt cóc!"
"Gì cơ?", Chu Khúc Nhi ngồi bên cạnh kinh ngạc kêu to: "Chuyện này là sao?"
Lưu Hiểu Anh có chút bối rối nói: "Vừa nãy nhận được cuộc điện thoại, gã nói muốn Bạch Diệc Phi còn sống, trong vòng hai tiếng mau chóng tới địa chỉ gã gửi".
Vừa dứt lời, số điện thoại kia liền gửi tới một địa chỉ.
Địa chỉ phía trên là khu vực ngoại thành phía tây, bốn phía không có gì cả, chỉ có đường vắng xe cộ qua lại.
"Làm sao đây?"
Trước kia Lưu Hiểu Anh cùng Bạch Diệc Phi từng bị bắt cóc một lần, cộng thêm ngày hôm qua mới xảy ra chuyện như vậy, cho nên trong lòng cô không chút hoài nghi.
Cả hai người bây giờ đều rất hốt hoảng.
Lưu Hiểu Anh đứng lên nói: "Đi báo cảnh sát".
"Chờ một chút!", Chu Khúc Nhi kéo cô ta: "Báo cảnh sát, bọn họ giết con tin thì sao?"
Lưu Hiểu Anh nghe vậy ngừng một lát: "Vậy làm sao bây giờ?"
Chu Khúc Nhi trong lòng vô cùng sốt ruột, quả thật cũng không nghĩ ra biện pháp gì, nói: "Nếu không chúng ta âm thầm báo cảnh sát, để cho cảnh sát đi theo chúng ta, còn chúng ta sẽ tới đó?"
Lưu Hiểu Anh cảm thấy cũng có lý, liền gọi 110.
Cũng chính vào lúc này, Lưu Hiểu Anh đột nhiên dừng lại một lát: "Chờ một chút".
"Sao vậy?", Chu Khúc Nhi hỏi.
Lưu Hiểu Anh bây giờ đã bình tĩnh lại, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
"Sao Bạch Diệc Phi có thể bị bắt cóc được?"
Chu Khúc Nhi sửng sốt một chút, cũng bình tĩnh lại: "Cô muốn nói là bọn chúng cố ý lừa gạt cô?"
Lưu Hiểu Anh gật đầu: "Rất có khả năng này! Nhưng trước mắt chúng ta gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi để xác nhận một chút".
Vừa nói, Lưu Hiểu Anh liền cầm chiếc điện thoại đi động lên.
"A lô? Có chuyện gì sao?", đầu dây bên kia chính là giọng nói của Bạch Diệc Phi.
Vì thế, Lưu Hiểu Anh cùng Chu Khúc Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, Lưu Hiểu Anh hỏi: "Anh không sao chứ? Vừa có người gọi điện cho tôi nói anh đang trong tay bọn họ, còn bảo tôi đi đến địa chỉ đó".
Bạch Diệc Phi nghe xong trong lòng cũng rất hứng thú: "Gã nói với cô địa chỉ ở đâu? Gửi cho tôi".
Lúc này Bạch Diệc Phi cùng mấy người Lưu đầu trọc đi tìm Thanh Ngư, lần này bọn chúng lại tự mình dâng tới cửa.
Thông qua cuộc điện thoại này, Bạch Diệc Phi biết, đám người ngày hôm qua muốn nhắm vào Lưu Hiểu Anh cho nên mới gọi điện cho cô ta, nói mình bị bắt cóc nhằm dụ Lưu Hiểu Anh ra ngoài.
Thật may Lưu Hiểu Anh phản ứng kịp thời, không vội vàng đi ra ngoài...
...
"Đại ca, đã gọi điện rồi, chỉ chờ cô ta tới thôi".
Thanh Ngư nhìn điện thoại di động, ừ một tiếng: "Đi thông báo cho chủ tịch Tôn, để ông ta đến cùng, chúng ta nhận tiền rồi giao người".
"Dạ, đại ca".
Rất nhanh, tên đàn em gọi điện cho chủ tịch Tôn, thông báo ông ta đi tới chỗ đó, người ông ta muốn sẽ có mặt ở đấy.
Trong văn phòng làm việc của ngân hàng Cự Đỉnh, Tôn Vĩ biết tin, vẻ mặt nở nụ cười xấu xa, nghĩ tới lát nữa có thể gặp được người con gái xinh đẹp, còn có thể nếm thử một chút mùi vị của cô ta, Tôn Vĩ hưng phấn không thôi.
Vội vội vàng vàng dặn dò xong xuôi, Tôn Vĩ liền lái xe đi.
...
Ngoại thành, trừ đường xe chạy, không có bất cứ thứ gì xung quanh.
Hai bên đường đều là cỏ dại, còn có một vài cơn gió thổi qua chiếc túi ni lông và cái bình nhựa.
Đến sớm nhất là Thanh Ngư và đàn em, sau đó là Tôn Vĩ.
Tôn Vĩ vừa xuống xe, liền nhìn khắp nơi: "Người đâu? Không phải nói ở chỗ này sao? Làm sao không thấy?"
Thanh Ngư cười trả lời: "Chủ tịch Tôn đừng vội, sắp tới rồi".
"Tôi để cho đàn em nói với cô ta Bạch Diệc Phi bị bắt cóc, để cô ta tới nơi này, nếu cô ta là người đàn bà của Bạch Diệc Phi thì chắc chắn sẽ lo lắng cho hắn ta mà mau chóng tới đây".
Tôn Vĩ nghe xong, ừ một tiếng, ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì ông ta nghĩ Lưu Hiểu Anh đúng là người đàn bà của Bạch Diệc Phi.
"Còn bao lâu nữa?"
"Vừa có tên đàn em gọi điện báo, khoảng hơn mười phút nữa".
Người của Thanh Ngư gọi điện thoại xong, hắn cố ý theo dõi ở khu biệt thự Cảng Lam Ba, chính mắt hắn đã nhìn thấy Lưu Hiểu Anh ngồi trên xe ra khỏi khu biệt thự.
Thanh Ngư im lặng một lúc rồi nói: "Chủ tịch Tôn, ông cũng biết người làm ăn đều giao tiền rồi mới nhận hàng..."
Tôn Vĩ lập tức hiểu ý của hắn, bởi vì ông ta luôn mong ngóng gặp được Lưu Hiểu Anh nên trong lòng khá vui vẻ: "Yên tâm, chỉ cần tôi thấy người, tôi lập tức chuyển tiền qua cho anh".
"Chủ tịch Tôn quả là người giữ chữ tín, hợp tác vui vẻ".
"Được rồi, tôi lên xe nghỉ ngơi một lát".
"Ông đi nghỉ ngơi đi, đến tôi khắc gọi ông", Thanh Ngư cười nịnh nọt.
Tôn Vĩ vẻ mặt cực kì kiêu căng, trong lòng chỉ nghĩ tới Lưu Hiểu Anh, khó tránh khỏi cảm thấy có chút khô nóng, cộng thêm không gian trên xe cũng hẹp nên ông ta lại càng thêm sốt sắng.
"Nhịn một chút nữa, nhịn một chút nữa thôi", Tôn Vĩ tự an ủi mình.
Vất vả đợi 20 phút, cuối cùng cũng thấy xe tới.
Chương 247: Kế hoạch thất bại
Thanh Ngư lập tức gõ cửa xe một cái: "Chủ tịch Tôn, người tới rồi".
Tôn Vĩ ở trong xe vừa nghe thấy có người tới, kích động ném điện thoại xuống, nhảy xuống xe: "Người đang ở đâu?"
Vừa nói dứt lời, chiếc xe dừng ngay trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra, bốn người đi xuống.
Bạch Diệc Phi, Bạch Hổ, Lưu đầu trọc và Lão Khương.
Thanh Ngư cùng đám đàn em và Tôn Vĩ đồng loạt đứng tại chỗ kinh ngạc trợn trừng mắt.
Tôn Vĩ cực kỳ sợ hãi kêu lên một tiếng: "Bạch Diệc Phi!"
Thanh Ngư còn chưa từng gặp qua Bạch Diệc Phi, hắn đang nghi ngờ sao Lưu đầu trọc cùng Lão Khương lại tới đây, liền nghe thấy tên Bạch Diệc Phi, lập tức phản ứng, người thanh niên trẻ tuổi khí chất ngút trời này chính là chủ tịch Hầu Tước Bạch Diệc Phi!
Hắn biết chuyện lần này thất bại rồi, mắt liếc Tôn Vĩ, lại nhìn Bạch Hổ, Lưu đầu trọc và Lão Khương, hắn liền ngay lập tức muốn bỏ trốn.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Tôn Vĩ cũng không hề kinh ngạc, anh có thể đoán biết được những chuyện đã xảy ra gần đây, hơn nữa đối phương còn đặc biệt muốn bắt Lưu Hiểu Anh, trừ Tôn Vĩ, anh không nghĩ người khác cũng có động cơ đó.
"Chủ tịch Tôn rảnh rỗi như vậy, đến nơi vắng vẻ này làm gì?", Bạch Diệc Phi lạnh lùng lên tiếng.
Tôn Vĩ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: "Anh cũng rảnh rỗi ghê, không có việc gì thì tới đây làm gì?"
Lúc này Tôn Vĩ vẫn chưa đoán được Bạch Diệc Phi đã rõ chân tướng, bởi vì chuyện hôm qua ông ta còn không biết, còn có thêm Lưu đầu trọc và Lão Khương, ông ta đương nhiên nghĩ rằng anh đến tìm Thanh Ngư để giải quyết.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tôn Vĩ vẫn có chút e ngại, xem ra, Bạch Diệc Phi lại có dính dáng tới mấy người xã hội đen.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: "Tôi tới nơi này làm gì, chủ tịch Tôn không biết sao?"
Tôn Vĩ hừ một cái nói: "Các anh có chuyện phải giải quyết, liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ tới để lấy đồ thuộc về tôi".
Càng tốt, chờ lát nữa Lưu Hiểu Anh tới, để cho anh ta nhìn thấy, ông ta "làm" người đàn bà của anh ta như thế nào!
"Nói tới đây, hóa ra chủ tịch Hầu Tước cũng đen tối như vậy, lại còn cùng mấy người xã hội đen qua lại, chậc chậc, nếu mà nói ra ngoài, không biết mọi người sẽ có phản ứng gì?"
Bạch Diệc Phi không thèm để ý chút nào, không thèm đáp lời mà nhìn về phía Thanh Ngư: "Mày là người đánh bố vợ của tao".
Câu này làm cho Thanh Ngư giật thót, nhưng làm đại ca lâu như vậy, bên ngoài hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh: "Tao không biết".
Chỉ cần chối cãi, anh ta có thể làm được gì?
Lưu đầu trọc xì một tiếng: "Con mẹ nó, mày còn tưởng người ta không biết à, đừng có giả vờ ngu!"
Lão Khương ở bên cạnh cũng gật đầu: "Đúng vậy, chúng tao điều tra rõ ràng rồi, con mẹ nó mày đừng hòng chối cãi!"
"Bọn mày có ý gì? Chúng mày liên kết đối phó tao à?", Thanh Ngư cố ý đánh trống lảng.
Lưu đầu trọc chẳng thèm nhiều lời: "Đần độn!"
Nói xong lời này, chẳng thèm đợi Thanh Ngư chửi, liền nói với Bạch Diệc Phi: "Ông chủ, còn không trực tiếp ra tay thôi?"
Bạch Diệc Phi gật đầu, Tôn Vĩ ở một bên vội nói: "Bạch Diệc Phi, anh muốn làm gì? Định tụ tập đánh lộn à? Có tin bây giờ tôi báo cảnh sát không!"
Mặc dù Thanh Ngư cùng ông ta chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng nếu Bạch Diệc Phi ra tay, không chừng sẽ động tới ông ta, cho nên ông ta tuyệt đối không thể để cho Bạch Diệc Phi ra tay.
Nhưng Tôn Vĩ lập tức nghĩ tới Lưu Hiểu Anh, bắt đầu uy hiếp nói: "Bạch Diệc Phi, anh nghĩ cho kĩ, bây giờ Lưu Hiểu Anh đang trong tay tôi, nếu anh dám ra tay, tôi lập tức cho người xử lý Lưu Hiểu Anh!"
Thanh Ngư nghi ngờ liếc Tôn Vĩ, ông ta không biết bọn họ bị mắc bẫy sao? Hay là, Bạch Diệc Phi tới đây chỉ để trả thù cho bố vơ?
Giờ phút này, Thanh Ngư do dự, nếu như Bạch Diệc Phi thật sự tới để trả thù cho bố vợ, vậy hắn cũng không có gì phải sợ cả, nơi này có mười mấy tên đàn em của hắn, đối phương lại chỉ có bốn người.
Có tên đàn em không hiểu chuyện, thấy Tôn Vĩ nói như vậy, cũng hùa theo.
"Đúng, Lưu Hiểu Anh đang ở trong tay bọn tao, chúng mày đừng có manh động!"
Bạch Diệc Phi ánh mắt tối sầm lại, cười lạnh một tiếng: "Không phải chúng mày đang đợi cô ấy hay sao?"
Dứt lời, bọn chúng ngây cả người ra.
Tôn Vĩ lúc này không phản ứng kịp, buột miệng nói: "Làm sao anh biết?"
Hỏi xong liền ngậm miệng lại, nhưng đã muộn, đây coi như là đã gián tiếp thừa nhận, Lưu Hiểu Anh không trong tay bọn họ.
Thanh Ngư trong lòng vô cùng hồi hộp, Bạch Diệc Phi quả nhiên đã biết!
Vậy rõ ràng đàn em của hắn ở Cảng Lam Ba đã bị lừa!
Đúng vậy, Bạch Diệc Phi sau khi lên xe, liền gọi điện nói cho Lưu Hiểu Anh, để cho cô ta giả vờ hốt hoảng đi ra ngoài, ở cửa sẽ có xe đón cô ta.
Xe sau khi rời khỏi đây, ở trên đường lớn, xe qua lại tương đối nhiều, bọn họ dùng hai chiếc xe giống nhau ngụy trang, đến cuối cùng, người của Thanh Ngư nhìn thấy chính là chiếc xe của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không còn kiên nhẫn, anh vốn cho là sẽ rất khó giải quyết nhưng có vẻ anh đã nghĩ nhiều rồi, đám người này chẳng có gì khó xử lý cứ đánh là được.
"Cho bọn họ tới đây", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói một câu.
Thanh Ngư nghe vậy, nhanh chóng phản ứng: "Chúng mày muốn làm gì? Gọi người tới?"
"Hừ! Lúc này gọi cũng muộn rồi nhé?", Thanh Ngư nhìn bọn họ gọi người tới, liền không chút hoảng sợ: "Nơi này chính là ngoại thành, mày gọi người tới làm gì? Muốn qua đây, ít nhất phải mất nửa tiếng!"
"Nửa tiếng này, mười mấy người bọn tao thừa sức đánh bốn người chúng mày!"
Tôn Vĩ nghe vậy, an tâm hơn nhiều, còn được nước lên mặt: "Bạch Diệc Phi, trước tôi tặng quà còn mời anh ăn cơm, kết quả anh lại con mẹ nó từ chối tôi?"
"Anh còn dám lên mặt? Anh thật sự cho là người của Hầu Tước tài giỏi? Có thể so sánh với Cự Đỉnh chúng tôi sao? Nếu không phải tôi cho anh chút mặt mũi, anh cũng chẳng là cái thá gì cả, mẹ kiếp!"
"Anh cứ chờ đi! Hôm nay anh khôn hồn thì quay trở về tốt nhất để cho mấy công ty kia ngoan ngoãn cho tôi, đừng có mà rút vốn làm cái gì!"
"Còn nữa, muốn vay tiền cũng được, nhưng anh phải đem Lưu Hiểu Anh ra đổi! Nếu không tôi tuyệt đối không cho anh vay tiền!"
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm Tôn Vĩ, không thể nhẫn nhịn được nữa.
"Bạch Hổ, đánh ông ta!"
Bạch Hổ yên lặng tiến lên một bước, giơ tay lên.
Tôn Vĩ kinh hãi, muốn núp sau Thanh Ngư, nhưng Bạch Hổ động tác nhanh nhẹn, một tay bắt được Tôn Vĩ đang lẩn trốn, đồng thời, một cái tát rơi xuống mặt Tôn Vĩ.
"Bép!"
Một tiếng giòn giã.
"A!"
Tôn Vĩ kêu to, quen thói ăn sung mặc sướng, lại không chịu vận động, làm sao ông ta có thể chịu được cái tát của Bạch Hổ?
Vóc dáng Thanh Ngư khá nhỏ bé, chỉ tầm 1m70, thấy Bạch Hổ 1m90, thân hình vạm vỡ chèn ép, làm cho hắn cũng có chút căng thẳng cùng lo lắng.
Nhưng nhớ tới hợp tác cùng Tôn Vĩ, liền lập tức để đàn em ra tay: "Đánh cho tao!"
Mười mấy tên đàn em đồng loạt xông lên.
Lưu đầu trọc là một người luyện võ, thấy vậy cũng lên theo, ngược lại Lão Khương yếu ớt không chút sức lực nên đứng ở bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi để cho Bạch Hổ đánh Tôn Vĩ, anh hiển nhiên sẽ không đi quản những người khác, cho nên Lưu đầu trọc một mình đối phó với mười mấy người.
Dĩ Nhiên, Bạch Hổ cũng không thật sự chỉ đánh mỗi Tôn Vĩ, bởi vì sẽ có những tên ngu ngốc xông lên đánh Bạch Hổ, Bạch Hổ trực tiếp đạp một cú, người trong nháy mắt đã bay ra ngoài, nằm trên đất kêu rên.
Thanh Ngư thấy một màn này liền trợn tròn mắt.
Một cú đá bay người thật sự quá biến thái!
Sau khi một vài tên bị đánh te tua, mấy người khác cũng không dám động đến Bạch Hổ, liền rối rít chuyển hướng sang Lưu đầu trọc.
Lưu đầu trọc ngay lập tức cảm thấy áp lực, sức lực của gã cũng không tệ, nhưng cũng không có biến thái như Bạch Hổ!
"Lão Khương, mày con mẹ nó đang núp ở xó nào chứ? Mau tới giúp tao!", Lưu đầu trọc hô lớn.
Lão Khương đứng tại chỗ không động đậy, ra sức lắc đầu: "Không không không, tao đánh không lại".
Lưu đầu trọc cạn lời, con mẹ nó đây là lời một tên đại ca nên nói sao?
Bạch Diệc Phi ở bên cạnh cũng tò mò liếc Lão Khương, nhìn thân thể ông ta, hẳn là có thể đánh người?
Chương 248: Hỗn chiến
Lão Khương cười ngượng ngùng với Bạch Diệc Phi: “Tôi thật sự đánh không lại”.
May mà ngay lúc Lưu Đầu Trọc sắp không chống đỡ nổi nữa thì một chiếc xe 16 chỗ dừng lại bên đường.
Sau khi chiếc xe dừng lại thì một nhóm người lần lượt bước xuống, mau chóng bao quanh bọn họ.
Thanh Ngư thấy vậy thì vô cùng sợ hãi.
Hắn vốn cho rằng Lưu Đầu Trọc và Lão Khương có gọi người đến thì cũng phải mất nửa tiếng, ai mà biết được mới qua vài phút mà đã có nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải đến 50-60 người.
Lưu Đầu Trọc thấy anh em của mình đến rồi thì quay lại bên người Bạch Diệc Phi.
Mà Lão Khương cũng không còn dáng vẻ nhát gan như vừa rồi nữa.
Lưu Đầu Trọc khinh miệt liếc ông ta một cái.
Lão Khương hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn ra vẻ oai phong: “Anh em, lên cho tôi! Đập chết chúng nó!”
Đàn em của Lão Khương nghe thấy thì cầm gậy xông lên.
Lưu Đầu Trọc cũng không chịu thua kém mà cho đàn em mình lên theo.
Một trận hỗn chiến bắt đầu.
10 phút sau, người của Thanh Ngư đều nằm lăn lóc ra đất, kể cả chính hắn cũng không dậy nổi.
Tôn Vĩ ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt trắng bệch, cả người ngây ra, dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Thanh Ngư bị hai tên đàn em của Lưu Đầu Trọc đè chặt.
“Các người làm gì? Cũng đâu phải ông đây làm, tại sao lại đánh ông đây?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hắn. Anh đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Bạch Diệc Phi cau mày.
Lưu Đầu Chọc nhắc nhở anh: “Sếp, cảnh sát đến rồi, mau đi thôi!”
Mọi người mau chóng khởi động xe, đi về hướng ngược lại.
Thanh Ngư thấy vậy thì thở phào. May mà cảnh sát đến rồi, nếu không hôm nay hắn xong đời luôn.
Tôn Vĩ lại không nghĩ thế. Bạch Diệc Phi không dám ở lại đây nhất định là sợ bị bắt. Cũng phải, ai muốn vào tù cơ chứ? Nhưng chuyện hôm nay ông ta sẽ không bỏ qua như vậy!
Không lâu sau, xe cảnh sát dừng lại.
Tần Hoa và vài cảnh sát lần lượt xuống xe.
“Không được động đậy!”
Đối với đám người đang nằm trên đất thì lời này không khác nào đang châm chọc bọn họ.
Bọn họ bị đánh thành thế này rồi thì còn động đậy thế nào được nữa?
Tôn Vĩ sau khi nhìn thấy Tần Hoa thì lập tức kêu ca: “Các đồng chí cảnh sát, may mà mọi người đến rồi nếu không tôi ngay cả mạng cũng không còn!”
“Bởi vì tôi không cho Bạch Diệc Phi – chủ tịch tập đoàn Hầu Tước vay tiền mà hắn tìm người đến đánh tôi! Cậu nhìn mặt tôi đây này!”
Tần Hoa cau mày, người đó là Bạch Diệc Phi?
Vừa rồi ở trên xe, bởi vì cách quá xa nên anh không nhìn rõ.
Nhưng trước khi có bằng chứng anh sẽ không nhiều lời. Vì thế anh chỉ vào nhóm người Thanh Ngư nói: “Vậy bọn họ làm sao?”
Anh nhận ra Thanh Ngư, cũng biết Tôn Vĩ. Một người là xã hội đen còn một người là chủ tịch Ngân hàng Cự Đỉnh. Hai người này cùng bị đánh thì đúng là khó mà nói rõ được.
Tôn Vĩ ngậm miệng. Chuyện này không dễ giải thích, một khi nói hết ra thì người vào tù sẽ là ông ta.
Tần Hoa nhìn Tôn Vĩ, vung tay: “Mang tất cả đi”.
Cảnh sát áp giải cả thảy mấy chục người đi.
…
Bạch Diệc Phi về thẳng tập đoàn Hầu Tước, sau đó gọi Long Linh Linh đến.
“Bây giờ cô lập tức đi liên hệ với mấy chủ doanh nghiệp mà chúng ta đã mời cơm lúc trước, bảo bọn họ trong vòng ba ngày rút toàn bộ tiền vốn gửi ở ngân hàng Cự Đỉnh!”
Không lâu sau, Tần Hoa gọi điện đến.
“Cậu làm?”
Câu hỏi rất thẳng thắn, không nói gì nhiều mà chỉ hỏi có phải là anh làm hay không.
Nếu không phải, đương nhiên sẽ hỏi là anh làm chuyện gì cơ? Còn nếu không hỏi mà trả lời luôn thì cho dù đáp án là gì cũng tương đương với việc thừa nhận là mình làm.
Bạch Diệc Phi trả lời: “Không phải”.
Tần Hoa biết được thì không nói gì nữa mà cúp máy luôn.
Lúc này, Trần Hạo cầm tư liệu tiến vào: “Sếp, đã ở trong này hết rồi”.
Bạch Diệc Phi cầm tài liệu, bên trong là những thông tin về Cự Đỉnh mà Trần Hạo tra được, thậm chí có cả chứng cứ Cự Đỉnh biển thủ công quỹ, làm giả tài khoản.
Nhìn thấy những điều này, Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Tôi sẽ không cho ông cơ hội ngóc đầu dậy!”
Ban đầu anh cũng không có ý định vùi dập Tôn Vĩ, nhưng ông ta lại tự tìm đường chết, cố tình chọc giận anh, anh đương nhiên sẽ không cam chịu!
…
Nhóm người Thanh Ngư quả thực không thẩm vấn được gì, Tôn Vĩ cũng không nói. Tần Hoa hết cách, chỉ đành xử lý bọn họ vì hành vi đánh nhau mà nhốt vài ngày.
Mà Tôn Vĩ, bởi vì có chống lưng nên được thả ra.
Người đưa ông ta ra là Tôn Huy.
Ban đầu, Tôn Huy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng buổi chiều đột nhiên nhận được liên tiếp thông báo, các doanh nghiệp ở Thiên Bắc đồng loạt rút vốn khỏi ngân hàng Cự Đỉnh. Lúc này, Tôn Huy lập tức phát hiện ra có chuyện.
Kết quả, đến khi ông ta tìm được Tôn Vĩ thì con mẹ nó, Tôn Vĩ vậy mà đang ở trong cục cảnh sát.
Lên xe, Tôn Huy chửi ầm lên: “Mẹ nó, ông đã bảo đảm với tôi thế nào? Sẽ xử lý tốt? Đây là cái xử lý tốt của ông đấy à? Ông có biết bây giờ đã có mười mấy doanh nghiệp rút vốn rồi không?”
“Ông đây bảo ông đi xin lỗi, ông thì hay rồi, con mẹ nó còn đắc tội hoàn toàn với người ta! Ông là lợn à? Hả?”
“Tôi còn cần ông làm gì nữa? Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”
“Mấy chục tỷ tiền vốn chớp mắt đã không còn rồi!”
Tôn Huy điên tiết trừng Tôn Vĩ: “Nếu không phải vì danh tiếng của Cự Đỉnh thì mẹ kiếp ông đây đã lập tức đá ông đi rồi!”
Tôn Vĩ hoảng hốt: “Chủ tịch Tôn, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Chương 249: Quyết không bỏ qua
“Mẹ nó, tôi làm sao mà biết được?”, Tôn Huy gào lên: “Ông thông minh như vậy mà không biết phải làm gì à?”
Tôn Vĩ luống cuống, tay khẽ run lên.
…
Về đến nhà mình, Tôn Vĩ không biết phải làm gì, Bạch Diệc Phi đã biết là ông ta làm rồi, anh nhất định sẽ trừng trị ông ta. Sau lưng anh còn có Lưu Đầu Trọc và Lão Khương cùng tên đàn ông biến thái kia, nếu không phải cảnh sát đến kịp thì e là ông ta không thể bình an mà trở về nhà.
Cùng lúc đó, vài chục tỷ tiền vốn bị rút khỏi Cự Đỉnh, Tôn Huy cũng sẽ không tha cho ông ta. Ông ta gần như đã vào đường cùng rồi.
Làm sao đây?
Tôn Vĩ suy nghĩ một lát rồi đột nhiên lộ ra vẻ mặt hung ác: “Bạch Diệc Phi! Mày đã không cho tao đường sống thì chúng ta cùng cá chết lưới rách!”
…
Tần Hoa ghi chép xong còn lấy camera bên đường lúc đấy. Nơi đó rất hẻo lánh nhưng vẫn có camera.
Anh không mở ra nhìn bởi một khi đã xem thì sẽ chứng thực tội danh của Bạch Diệc Phi.
Anh đang đợi, đợi Bạch Diệc Phi xử lý xong mọi chuyện.
Cuối cùng cũng xong việc, Bạch Diệc Phi vội vàng đến bệnh viện.
Lưu Tử Vân không ở trong phòng bệnh của Lý Cường Đông, người ở lại là Vương Lâu.
Vương Lâu nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì đứng dậy chào hỏi.
Bạch Diệc Phi nhìn Lý Cường Đông, chào ông: “Bố”.
Ông ừ một tiếng, nói mình không sao.
Thật ra vết thương trên người Lý Cường Đông không khỏi nhanh như vậy, đặc biệt là vùng đầu còn bị chấn động nhẹ, nhưng qua một ngày thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Bác sĩ đề nghị qua vài ngày thì làm kiểm tra riêng phần đầu để đề phòng có gì không may.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, có hơi ảo mão: “Con sẽ chăm sóc Tuyết Nhi thật tốt”.
“Bố biết”, Lý Cường Đông trả lời. Ông nhìn Vương Lâu như có điều muốn nói thì bảo: “Bố mệt rồi”.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Vậy con không làm phiền bố nghỉ ngơi nữa”.
Tiếp đó, hai người đi ra hành lang, Vương Lâu gọi anh lại.
“Có chuyện gì?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
“Hẳn cậu đã biết thân phận của Diệp Ngải đi?”
Bạch Diệc Phi híp mắt, ừ một tiếng. Thực ra lúc trước anh cũng từng nghi ngờ nhưng không có tin tức chính xác mà thôi. Hôm nay lời của Vương Lâu đã khẳng định Diệp Ngải là người nhà họ Diệp.
“Thì sao?”
Vương Lâu vỗ vai anh: “Người nhà họ Diệp muốn “nuốt trọn” Hầu Tước”.
“Tôi biết”.
Ngay từ đầu Diệp Ngải đã có mục đích mà tiếp cận Bạch Diệc Phi, anh cũng biết cô ta không đơn giản. Chuyện Lý Phàm, lại thêm Liễu Vô Cùng đều cho thấy mục tiêu của Diệp Ngải là Hầu Tước.
Vương Lâu hơi ngây ra, sau đó lại nói: “Nếu cậu đã biết thì tại sao còn đối phó với Cự Đỉnh? Nhà họ Diệp rất lớn, không phải đối thủ mà chúng ta có thể đối phó được. Mà mất đi đối tác Cự Đỉnh thì rất bất lợi với Hầu Tước”.
“Thế nên hôm nay cậu đến là để khuyên tôi dừng tay?”, Bạch Diệc Phi lạnh nhạt hỏi.
Vương Lâu nghiêm túc nói: “Bạch Diệc Phi, tôi muốn cậu bình tĩnh lại, dù sao chuyện này không nhỏ, cậu muốn làm gì Tôn Vĩ cũng được nhưng nên suy tính về lâu về dài”.
Khuôn mặt Bạch Diệc Phi không cảm xúc: “Bởi vì cậu là bạn tôi vì thế tôi cũng không nói gì nhiều. Chuện cậu nên nói cũng đã nói xong, có thể đi rồi”.
“Cậu!” Vương Lâu chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Cậu hẳn không biết nhỉ? Tần Hoa vì cậu mà đánh Tiêu Vinh Đào cùng Liễu Vô Cùng”.
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên, chuyện này anh thực sự không biết.
…
Bạch Diệc Phi lặng lẽ quay lại đứng trước cửa phòng Lý Cường Đông.
Lúc anh chuẩn bị đi thì Diệp Ngải đến.
Bạch Diệc Phi nhìn giỏ hoa quả trong tay cô ta thì nói: “Tôi nhớ là bố vợ tôi và cô không có quan hệ gì”.
Diệp Ngải cười: “Nhưng tôi có quen biết với anh! Lần đấu giá trước tôi đã ra tay giúp chủ tịch Bạch rồi đấy thôi!”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng trả lời: “Không có cô, tôi cũng có thể giải quyết êm thấm”.
“Giữa chúng ta thì cần gì phải nói nhiều như vậy”, Diệp Ngải nghĩ nghĩ, cô ta dù sao vẫn thích Bạch Diệc Phi nên không cần phải so đo những điều này: “Đây là tôi…”.
“Có gì nói thẳng, không cần phải lòng vòng”, Bạch Diệc Phi đánh gãy lời cô ta.
Diệp Ngải trầm mặc một lát: “Tôi cũng nói thẳng, hôm nay tôi đến đây là vì muốn giao dịch với anh. Tôi cho anh mảnh đất phía Nam ngoại ô, anh bỏ qua cho Tôn Vĩ và Cự Đỉnh”.
“Không hứng thú”.
Bạch Diệc Phi từ chối thẳng thừng.
Trước khi có bốn mảnh đất kia, mảnh đất phía Nam quả thực rất quan trọng với Hầu Tước, nhưng bây giờ mảnh đất đó đã không còn cần thiết nữa, dù sao 4 mảnh đất kia có ý nghĩa hơn nhiều.
Còn về việc bỏ qua cho Tôn Vĩ và Cự Đỉnh?
Không thể nào!
Tôn Vĩ dám nhòm ngó Lưu Hiểu Anh, còn cho người đánh bố vợ anh, món nợ này, anh không thể bỏ qua được.
Diệp Ngải thấy khó hiểu: “Bạch Diệc Phi, mảnh đất phía Nam đó rất quan trọng với Hầu Tước vậy mà anh lại không cần? Hơn nữa anh phải biết rằng, Cự Đỉnh hợp tác với rất nhiều doanh nghiệp, anh gây chuyện với họ, những doanh nghiệp đó cũng sẽ không bỏ qua”.
“Tôi không quan tâm”, Bạch Diệc Phi bình thản nói.
Diệp Ngải trừng mắt nhìn anh, ngây ra không nói lên lời, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Chương 250: Bị bắt cóc
Sang ngày hôm sau, từ sáng tới chiều liên tục có người đến gặp Bạch Diệc Phi để cầu xin cho Tôn Vĩ.
Bạch Diệc Phi từ chối toàn bộ.
Tôn Vĩ trốn đang trốn ở nhà biết được chuyện này thì giận dữ chửi bới: “Bạch Diệc Phi! Con mẹ nó, mày muốn ép tao vào đường chết đúng không? Được thôi, tao liều mạng với mày!”
…
Biệt thự cảng Lam Ba.
Từ sau chuyện xảy ra lần trước thì Lưu Hiểu Anh không dám dẫn theo Lý Tuyết ra ngoài nữa.
Nhưng mà cứ ở lì trong biệt thự như thế này cũng không phải là biện pháp an toàn.
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết buôn chuyện xem tivi trong phòng khách, bọn họ hoàn toàn không biết rằng bên ngoài biệt thự có người đang đến.
Lúc này bên ngoài biệt thự đã bị mấy người đàn ông mặc đồng phục nhân viên bao vây, một người trong đó bước lên phía trước nhấn chuông cửa, những người còn lại thì áp sát vào bức tường, tránh tầm nhìn từ bên trong.
Hai người đang ngồi bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa, Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đồng loạt nhìn sang.
“Ai vậy?”, Lưu Hiểu Anh đứng dậy, giọng nói vẫn như bình thường, nhưng thật ra cô ta đang đề cao cảnh giác.
Sau khi Lưu Hiểu Anh hỏi thì người ngoài cửa cũng không lên tiếng trả lời.
Thấy thế thì Lưu Hiểu Anh biết chắc người bên ngoài nhất định không có ý tốt gì, không biết có cần gọi điện thoại cho Bạch Diệc Phi không?
Đúng lúc cô ta còn đang do dự thì người ngoài cửa đã không kiên nhẫn, bọn họ phá cửa xông vào.
Tiếng “rầm!” vang lên, cửa bị đá văng ra.
“Á!”
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết bị dọa đến mức hét to lên.
Vốn cửa ở biệt thự cảng Lam Ba vô cùng chắc chắn, nhưng cho dù chắc chắn đến mấy cũng không ngăn cản được đám người có ý đồ xông vào này. Hai người đàn ông cơ thể khỏe mạnh đồng thời đạp cửa, độ mạnh này không phải bình thường thôi đâu.
Sau khi cửa mở ra thì toàn bộ những người nấp bên tường đều tràn vào, bọn họ nhanh chóng bắt Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết.
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết chưa kịp phản kháng lại thì đã bị người ta đánh ngất xỉu.
Mấy người khiêng Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh bỏ vào thùng xe phía sau, tài xế nhân lúc mọi người chưa để ý nhanh chóng lái xe ra khỏi khu biệt thự cảng Lam Ba.
Mười mấy phút sau, Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Diệp Khuê.
“Chủ tịch Bạch, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi!”
Cổng biệt thự cảng Lam Ba có camera giám sát. Đám người mặc đồng phục nhân viên trước đó xông vào biệt thự bắt Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đã bị camera giám sát ghi lại, nhưng mà nhân viên bảo vệ lại đúng lúc đi vào nhà vệ sinh nên không thấy được toàn bộ sự việc, chỉ thấy được cảnh có người bị bắt đi, vậy nên đã tranh thủ thời gian để xem lại.
Sau khi xem xét thấy việc này vô cùng nghiêm trọng thì đã vội vàng thông báo cho Diệp Khuê.
Bạch Diệc Phi nghe đến đây thì định đứng lên, nhưng mà do quá kích động nên hai mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.
Sau đó anh cố gắng chịu đựng, nhanh chóng gọi điện cho Bạch Hổ.
Trước đó Bạch Hổ đã được anh cử đi làm một số chuyện bí mật, nên anh ta mới không ở bên cạnh Lý Tuyết. Không ngờ lại xảy ra chuyện đúng lúc này!
“Chờ tôi bên dưới Hầu Tước”.
Bạch Diệc Phi vội vàng chạy ra ngoài, anh vừa mới ngồi lên xe đã nhận được một cuộc điện thoại. Là Tôn Vĩ gọi đến.
“Bạch Diệc Phi! Tao nói cho mày biết, vợ mày và Lưu Hiểu Anh đã bị bắt đi rồi!”
“Tao nhận luôn đó là do tao làm!”
Tôn Vĩ tỏ thái độ chó cùng rứt giậu.
“Tao nói cho mày biết, nếu như mày muốn hai chúng nó được yên ổn thì từ bây giờ phải làm theo những gì tao nói!”
Bạch Diệc Phi nắm chặt lấy điện thoại: “Hai bọn họ đang ở đâu?”
“Ông không có ngu. Bây giờ mày phải lập tức làm theo những gì tao nói. Nếu không thì, hà hà…”, Tôn Vĩ cười dâm dê: “Ông mày chơi luôn cả hai em đấy. Nói ra thì tao cũng ngưỡng mộ mày vì có cô vợ xinh đẹp như vậy!”
“Ông dám!”, Bạch Diệc Phi cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.
Tôn Vĩ cười “xùy” một tiếng: “Em nó ở trong tay tao rồi, mày thử đoán xem tao có dám không!”
Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì hít sâu một hơi, anh cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại: “Muốn tôi làm gì?”
“Lập tức gọi điện phát thông báo, bảo tất cả những doanh nghiệp kia trả lại đường sống cho tao! Không được phép gây phiền toái cho Cự Đỉnh nữa! Hơn nữa tao còn muốn chính tai nghe thấy mày nói”, Tôn Vĩ trả lời.
“Được thôi. Tôi sẽ làm ngay bây giờ”.
Nói xong thì Bạch Diệc Phi lại quay trở về Hầu Tước, anh gọi Long Linh Linh bước vào, sau đó mở một quyển sổ ra.
Anh dùng bút viết mấy chữ lên trên giấy rồi nói với Long Linh Linh: “Đi thông báo để những doanh nghiệp kia hoàn trả tài chính đã lấy về đây cho tôi”.
Long Linh Linh kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi, nhưng khi nhìn thấy mấy chữ anh viết trên giấy thì cô ta lập tức trả lời: “Vâng chủ tịch”.
Chờ Long Linh Linh đi rồi thì Bạch Diệc Phi mới nói: “Tôi đã làm theo những gì ông nói rồi đấy”.
Tôn Vĩ biết Long Linh Linh là trợ lý của Bạch Diệc Phi, thấy anh đã dặn dò như thế thì ông ta cũng yên tâm: “Coi như mày biết điều. Nhưng tao muốn nhìn thấy kết quả bày ra trước mắt, nếu không mày đừng mong biết hai người kia đang ở đâu!”
Nói xong thì Tôn Vĩ thẳng thừng cúp điện thoại.
Bạch Diệc Phi đứng dậy ra khỏi Hầu Tước.
Lúc này Bạch Hổ cũng đã đến nơi. Anh ta đã tìm thấy vị trí của đối phương.
Bạch Hổ không nói gì, anh ta nhanh chóng lái xe lao thẳng ra ngoài.
Sau khi xảy ra chuyện kia thì Bạch Diệc Phi đã ra lệnh cho Bạch Hổ lắp một thiết bị định vị lên người Lý Tuyết, vậy nên căn bản anh không cần phải tra hỏi Tôn Vĩ xem rốt cuộc đó là chỗ nào. Anh làm như vậy chỉ vì muốn kéo dài thời gian, đồng thời muốn xem thử rốt cuộc Tôn Vĩ muốn làm gì.
……
Trong một phòng tắm hơi nào đó, Tôn Vĩ đang vô cùng thoải mái hưởng thụ xông hơi, ông ta còn đặt một ly rượu vang ở bên cạnh.
Đây là một phòng riêng. Hiện giờ Tôn Vĩ đang ở bên ngoài, còn bên trong là Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết bị đánh cho bất tỉnh.
Vừa mới cúp điện thoại xong thì Tôn Vĩ đã đắc ý: “Muốn đấu với tao à, còn non lắm!”
Nhưng sau khi nghĩ đến Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết thì trong lòng Tôn Vĩ vô cùng ngứa ngáy. Người đang trong tay ông ta, ông ta muốn chơi thì có thể làm gì được chứ?
Tôn Vĩ đứng dậy đi vào trong phòng.
Lưu Hiểu Anh và Lý Tuyết đúng lúc hơi tỉnh lại, bọn họ vừa mở mắt ra đã thấy Tôn Vĩ.
“Tôn Vĩ! Ông muốn làm gì?”, Lưu Hiểu Anh tức giận trừng mắt nhìn ông ta.
Tôn Vĩ mặc áo choàng tắm màu trắng, ông ta cười ha hả nói: “Tất nhiên là muốn chơi cô rồi! À mà, chỗ này còn có một người đẹp nữa nhỉ!”
Nói xong thì Tôn Vĩ lập tức bổ nhào về phía hai người.
Lưu Hiểu Anh thấy thế thì đẩy Lý Tuyết sang một bên, cô ta thuận tay với lấy cái gối mềm đập mạnh.
Một âm thanh va chạm vang lên, chiếc gối đập vào đầu Tôn Vĩ.
“Mẹ nó!” Tôn Vĩ quát to một tiếng: “ Con mẹ nó, cô dám đánh tôi hả!”
Dùng gối mềm đánh người không thể gây ra vết thương, nhưng mà đánh vào đầu thì vẫn có thể tạo ra chút choáng váng.
Lưu Hiểu Anh cầm gối chắn trước người: “Tên lưu manh khốn kiếp này! Nếu ông còn dám ra tay thì tôi đánh chết ông đấy!”
Bình luận facebook