-
Chương 5: Hỗn chiến ở thành Lạc Thiên
Biên soạn: @Lãnh Thiếu Hàn
Beta: @Lãnh Thiên Nguyệt
Đường Chính Vân nheo mắt hồi lâu rốt cuộc cũng nhận ra Ngọc Đào. Y khinh khỉnh nhìn nàng rồi nói:
- Thì ra là ngươi à? Không có việc gì làm ngoài đeo bám người khác sao?
Ngọc Đào ngơ ngác, nhìn y hỏi lại:
-Đeo bám? Ai cơ?
Đường Chính Vân nhếch mép cười, bàn tay thon dài bắt lấy một nắm tóc của Ngọc Đào đưa lên ngang mũi, ánh mắt khiêu khích đưa lên nhìn nàng, bộ dạng rất cà chớn, nói:
- Còn giả bộ ngây thơ? Không phải ngươi cất công theo đuổi, quyến rũ ta từ Khang Dực quốc đến tận đây sao? Mau nói, ngươi là do kẻ nào phái đến?
Ngọc Đào giật mình, hất vội tay Đường Chính Vân, trừng mắt nhìn y, quát:
- Ngươi... Đừng có mơ tưởng! Ta và ngươi không quen không biết ta quyến rũ ngươi lúc nào? Ngươi chớ có hiểu lầm! Chúng ta chỉ là tình cờ đụng độ, sau này cũng không mong gặp lại, cáo từ!
Ngọc Đào định xoay người bỏ đi, chỉ thấy Chính Vân "Ồ" lên một tiếng, một bước tiến tới, ép nàng lùi ra sau, lưng dựa sát vào thân một cây dâu lớn bên đường.
- Ngươi... muốn gì đây?
- Ta nói thì nàng sẽ cho ta sao?
Chính Vân dáng điệu đùa bỡn không kiêng nể đáp lại.
Ngọc Đào tức giận rồi! Nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, co chân lấy đà tính đạp cho tên hỗn hào kia một cước.
- Thử xem! Ta cho ngươi cái đá!
Chính Vân lanh lẹ xoay người tránh đi, vừa vặn nắm được cổ chân thon nhỏ không buông, làm Ngọc Đào mất đà, ngã dựa vào thân cây, một chân vẫn bị Chính Vân nắm lấy, nắm đấm nhỏ huơ loạn vào không khí:
- Ngươi! Hỗn đản! Mau buông!
- Thân thủ cũng không tệ, thì ra cũng có một chút võ mèo cào! Hừ! Ngươi còn dám chối! Một nữ nhi như ngươi nếu không có tổ chức thì sao lại suốt ngày lao đầu đến những nơi này ve vẩy trước mắt ta? Mau nói! Ngươi là do kẻ nào phái đến?
- Mau buông! Ta không phải do kẻ nào phái tới! Cũng không ve vẩy trước mặt ngươi!
Vừa nói, Ngọc Đào vừa lấy đà bất ngờ xoay người một phát lên không trung, đạp thẳng vào giữa mặt Chính Vân!
Hậu quả là giữa cái bản mặt anh tuấn ngút trời của y in nguyên hình một dấu đế hài nhỏ nhắn trông rất nhếch nhác.
.
.
.
.
- Ngươi... dám đánh bổn thái tử???
Đường Chính Vân nghiến răng kèn kẹt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
- Là do ngươi ép ta phải động thủ trước! A?
Ngọc Đào vội vã xoay người tránh né, một chưởng của Chính Vân mất đà đập thẳng vào thân cây dâu giòn, gẫy rạp, người qua đường thấy vậy vội vã kéo nhau lùi ra xa.
Ngọc Đào kinh ngạc nhìn nam nhân thô lỗ kia, mắng:
- Ngươi còn động tay động chân với nữ nhi như ta sao?
- Ngươi là yêu quái phương nào chớ nhiều chuyện! Bổn thái tử đã tận mắt chứng kiến ngươi làm ba thứ tà phép trên đường, ngươi nghĩ ta mù phỏng? Mau nộp mạng!
Ngọc Đào kinh hoảng tránh chiêu của Chính Vân, trong đầu xẹt qua nhiều ý nghĩ, thôi rồi, nàng đã đoán ra, dạo này yêu ma quỷ quái hoành hành tác oai tác quái rất nhiều. Nàng đã từng làm phép giúp nhiều người chữa bệnh cứu người trên đường, hẳn là tiểu tử này đã nhìn thấy và hiểu lầm nàng đi?
"Oan quá! Ta chỉ có ý tốt giúp người thôi mà?"
Ngọc Đào thầm nghĩ trong đầu, chân tay vẫn phải vất vả tránh né, đỡ chiêu của Vân Chính. Võ công của Ngọc Đào cũng không phải là tệ nhưng tên kia cũng không phải dạng vừa! Chiêu nào chiêu ấy mạnh mẽ, cứng cáp, chính xác xuất ra như sấm động!
- Nộ Lôi Chỉ! - Chính Vân hét lớn, nơi Ngọc Đào vừa đứng lập tức xuất hiện một hố đen dài cháy xém, sâu hoắm.
"Không ổn! Tên ôn thần này cũng biết pháp công! Rốt cuộc hắn là ai?"
Đến nước này thì Ngọc Đào cũng không phải giấu diếm pháp lực nữa, cả hai đều dốc sức để đánh bại người kia!
- Nhất Diệp Tri Thu!
- Kiếm Động Cửu Thiên!
-Phiêu Tuyết Xuyên Vân!
-Tam Hoàn Thao Nguyệt!
-Thôi Song Vọng Nguyệt!
-Lưỡng Nghi Vô Cực!
-Bất Diệt Bất Tuyệt!
- Vô Ngã Vô Kiếm!
-Tứ Tượng Đồng Quy!
- Thái Cực Thần Công!
(Một số tuyệt pháp võ công của phái Nga My và Võ Đang mà tác giả bí quá sưu tầm cho gay cấn)
.
.
.
Cứ thế hai người đánh nhau đến tận chiều muộn, cây cối đổ gãy, mặt đất nham nhở vệt sét, vệt băng mà người đi đường đã kéo nhau chạy hết...
Đang hồi gay cấn, Ngọc Đào dù sao cũng là nữ nhi, đang cảm thấy mình sắp không ổn, Đường Chính Vân lại thét lớn:
- Thất Tinh Trận!
Ngọc Đào trợn mắt, "Cái gì? Hắn xuất cả trận pháp? Ván này xem như Ngọc Đào cầm chắc cái chết rồi!
Đang sợ hãi thì một giọng nữ quen thuộc cất lên, võ công cường đại từ xa đánh tới:
- Phật Pháp Vô Biên!
Đường Chính Vân bị đánh xa ra mấy thước, ngã xuống sập cả một chiếc xe rơm, cả người nhem nhuốc, đầu tóc đầy rơm rạ, trừng mắt bật dậy, hắn bỗng nghẹn họng:
- Ngọc Tuyết tiên tử?
- Sư Phụ!
Hai thanh âm cùng đồng thanh cất lên, Chính Vân kinh ngạc nhìn Ngọc Đào đang ầng ậc nước mắt nhìn Ngọc Tuyết ủy khuất. Y há to mồm, nhìn Ngọc Tuyết khó khăn nói:
- Tiên tử? Nàng nói nàng là?
Ngọc Tuyết đứng chắn trước mặt, đem Ngọc Đào bảo hộ ở sau lưng, hướng Chính Vân lãnh đạm nói:
- Nàng là đệ tử của ta, Ngọc Đào, chẳng hay nàng đã mạo phạm gì đến thái tử?
Đường Chính Vân lúc này lúng túng đến đen mặt. Y không biết phải trả lời thế nào, còn Ngọc Đào thì kinh hãi! Y như thế mà lại chính là Thái Tử Khang Dực Quốc! Thảo nào võ nghệ lại cao cường đến thế! Chỉ tiếc là mắc bệnh đa nghi và thói kiêu căng ngạo mạn quá mức, để xem y giải thích kiểu gì? Thật là đáng đời mà!
Ngọc Đào đứng sau lưng sư phụ mà vui vẻ, lần đầu tiên nàng có cảm giác thỏa mãn khi chứng kiến người gặp nạn đến thế!
.
.
.
Lọc cọc...Lọc cọc...
Mặt trời ban mai ló dạng, Ngọc Đào đang ngồi trên xe ngựa chạy đến bến thuyền để sang sông đến Gia Thục Điện. Mà nàng hiện tại chả có mấy vui vẻ nào hết.
Mà cái nguyên nhân chính làm nàng không vui chính là cái tên đa nghi tự phụ kia chẳng mất một cái tổn hại nào, cũng không xin lỗi nàng mà lại còn mặt dày đòi đi cùng với hai sư đồ nhà nàng, bởi vì hắn đang tiện đường đến đó. Còn sư phụ nàng cũng không từ chối mà còn dặn dò nàng về sau không được gây chuyện với hắn.
Càng nghĩ càng ấm ức mà! Nàng mới là không thèm gây sự với hắn, hắn mới là tìm cách gây sự với nàng.
Liếc sang Chính Vân bên cạnh đang điều khiển năm con ngựa kéo, mặt mày y sáng sủa, tuấn tú. Mắt nhìn thẳng tập trung đánh xe, mái tóc đen dài tung bay trong gió. Bộ dáng y thật giống một nam hiệp trượng phu hơn là một thái tử trong cung cấm.
Hoặc là Ngọc Đào cũng quá coi thường các bậc cháu chắt quân vương quá rồi? Đường Chính Vân càng nhìn thì lại càng giống nam nhân có khí phách đầu đội trời, chân đạp đất.
Vài ý nghĩ tốt cũng giúp Ngọc Đào có hảo cảm hơn với Chính Vân, không thèm chấp nhặt với hắn, tiếp tục dựa đầu vào cửa xe ngủ tiếp!
"Cạch" - Xe ngựa bất ngờ hơi nghiêng, Ngọc Đào lảo đảo sợ hãi bám chặt lấy người bên cạnh mà tỉnh lại, chỉ thấy Chính Vân dửng dưng nhìn nàng đang ôm chặt eo hắn.
Ngọc Đào lúng túng buông tay, nàng vội vã bào chữa:
- Ha, ta ngủ quên mất.
Rồi tiếp tục lùi thẳng vào bên trong cỗ kiệu ngồi với sư phụ, không màng ngắm cảnh, bỏ lại Chính Vân đang đánh xe, một tay sờ vào phần thắt lưng vừa bị người ôm, miệng cười mờ ám.
Phải, vừa rồi chính là y cố ý đấy, thấy Ngọc Đào lờ đi không tiếp tục để ý trừng trừng nhìn y nữa, tự dưng y cảm thấy mất mát, và thế là...
Đưa mắt nhìn chân trời đằng xa, Chính Vân không hề biết là tâm của hắn đã bắt đầu động lòng rồi...
Beta: @Lãnh Thiên Nguyệt
Đường Chính Vân nheo mắt hồi lâu rốt cuộc cũng nhận ra Ngọc Đào. Y khinh khỉnh nhìn nàng rồi nói:
- Thì ra là ngươi à? Không có việc gì làm ngoài đeo bám người khác sao?
Ngọc Đào ngơ ngác, nhìn y hỏi lại:
-Đeo bám? Ai cơ?
Đường Chính Vân nhếch mép cười, bàn tay thon dài bắt lấy một nắm tóc của Ngọc Đào đưa lên ngang mũi, ánh mắt khiêu khích đưa lên nhìn nàng, bộ dạng rất cà chớn, nói:
- Còn giả bộ ngây thơ? Không phải ngươi cất công theo đuổi, quyến rũ ta từ Khang Dực quốc đến tận đây sao? Mau nói, ngươi là do kẻ nào phái đến?
Ngọc Đào giật mình, hất vội tay Đường Chính Vân, trừng mắt nhìn y, quát:
- Ngươi... Đừng có mơ tưởng! Ta và ngươi không quen không biết ta quyến rũ ngươi lúc nào? Ngươi chớ có hiểu lầm! Chúng ta chỉ là tình cờ đụng độ, sau này cũng không mong gặp lại, cáo từ!
Ngọc Đào định xoay người bỏ đi, chỉ thấy Chính Vân "Ồ" lên một tiếng, một bước tiến tới, ép nàng lùi ra sau, lưng dựa sát vào thân một cây dâu lớn bên đường.
- Ngươi... muốn gì đây?
- Ta nói thì nàng sẽ cho ta sao?
Chính Vân dáng điệu đùa bỡn không kiêng nể đáp lại.
Ngọc Đào tức giận rồi! Nàng nắm chặt tay thành nắm đấm, co chân lấy đà tính đạp cho tên hỗn hào kia một cước.
- Thử xem! Ta cho ngươi cái đá!
Chính Vân lanh lẹ xoay người tránh đi, vừa vặn nắm được cổ chân thon nhỏ không buông, làm Ngọc Đào mất đà, ngã dựa vào thân cây, một chân vẫn bị Chính Vân nắm lấy, nắm đấm nhỏ huơ loạn vào không khí:
- Ngươi! Hỗn đản! Mau buông!
- Thân thủ cũng không tệ, thì ra cũng có một chút võ mèo cào! Hừ! Ngươi còn dám chối! Một nữ nhi như ngươi nếu không có tổ chức thì sao lại suốt ngày lao đầu đến những nơi này ve vẩy trước mắt ta? Mau nói! Ngươi là do kẻ nào phái đến?
- Mau buông! Ta không phải do kẻ nào phái tới! Cũng không ve vẩy trước mặt ngươi!
Vừa nói, Ngọc Đào vừa lấy đà bất ngờ xoay người một phát lên không trung, đạp thẳng vào giữa mặt Chính Vân!
Hậu quả là giữa cái bản mặt anh tuấn ngút trời của y in nguyên hình một dấu đế hài nhỏ nhắn trông rất nhếch nhác.
.
.
.
.
- Ngươi... dám đánh bổn thái tử???
Đường Chính Vân nghiến răng kèn kẹt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
- Là do ngươi ép ta phải động thủ trước! A?
Ngọc Đào vội vã xoay người tránh né, một chưởng của Chính Vân mất đà đập thẳng vào thân cây dâu giòn, gẫy rạp, người qua đường thấy vậy vội vã kéo nhau lùi ra xa.
Ngọc Đào kinh ngạc nhìn nam nhân thô lỗ kia, mắng:
- Ngươi còn động tay động chân với nữ nhi như ta sao?
- Ngươi là yêu quái phương nào chớ nhiều chuyện! Bổn thái tử đã tận mắt chứng kiến ngươi làm ba thứ tà phép trên đường, ngươi nghĩ ta mù phỏng? Mau nộp mạng!
Ngọc Đào kinh hoảng tránh chiêu của Chính Vân, trong đầu xẹt qua nhiều ý nghĩ, thôi rồi, nàng đã đoán ra, dạo này yêu ma quỷ quái hoành hành tác oai tác quái rất nhiều. Nàng đã từng làm phép giúp nhiều người chữa bệnh cứu người trên đường, hẳn là tiểu tử này đã nhìn thấy và hiểu lầm nàng đi?
"Oan quá! Ta chỉ có ý tốt giúp người thôi mà?"
Ngọc Đào thầm nghĩ trong đầu, chân tay vẫn phải vất vả tránh né, đỡ chiêu của Vân Chính. Võ công của Ngọc Đào cũng không phải là tệ nhưng tên kia cũng không phải dạng vừa! Chiêu nào chiêu ấy mạnh mẽ, cứng cáp, chính xác xuất ra như sấm động!
- Nộ Lôi Chỉ! - Chính Vân hét lớn, nơi Ngọc Đào vừa đứng lập tức xuất hiện một hố đen dài cháy xém, sâu hoắm.
"Không ổn! Tên ôn thần này cũng biết pháp công! Rốt cuộc hắn là ai?"
Đến nước này thì Ngọc Đào cũng không phải giấu diếm pháp lực nữa, cả hai đều dốc sức để đánh bại người kia!
- Nhất Diệp Tri Thu!
- Kiếm Động Cửu Thiên!
-Phiêu Tuyết Xuyên Vân!
-Tam Hoàn Thao Nguyệt!
-Thôi Song Vọng Nguyệt!
-Lưỡng Nghi Vô Cực!
-Bất Diệt Bất Tuyệt!
- Vô Ngã Vô Kiếm!
-Tứ Tượng Đồng Quy!
- Thái Cực Thần Công!
(Một số tuyệt pháp võ công của phái Nga My và Võ Đang mà tác giả bí quá sưu tầm cho gay cấn)
.
.
.
Cứ thế hai người đánh nhau đến tận chiều muộn, cây cối đổ gãy, mặt đất nham nhở vệt sét, vệt băng mà người đi đường đã kéo nhau chạy hết...
Đang hồi gay cấn, Ngọc Đào dù sao cũng là nữ nhi, đang cảm thấy mình sắp không ổn, Đường Chính Vân lại thét lớn:
- Thất Tinh Trận!
Ngọc Đào trợn mắt, "Cái gì? Hắn xuất cả trận pháp? Ván này xem như Ngọc Đào cầm chắc cái chết rồi!
Đang sợ hãi thì một giọng nữ quen thuộc cất lên, võ công cường đại từ xa đánh tới:
- Phật Pháp Vô Biên!
Đường Chính Vân bị đánh xa ra mấy thước, ngã xuống sập cả một chiếc xe rơm, cả người nhem nhuốc, đầu tóc đầy rơm rạ, trừng mắt bật dậy, hắn bỗng nghẹn họng:
- Ngọc Tuyết tiên tử?
- Sư Phụ!
Hai thanh âm cùng đồng thanh cất lên, Chính Vân kinh ngạc nhìn Ngọc Đào đang ầng ậc nước mắt nhìn Ngọc Tuyết ủy khuất. Y há to mồm, nhìn Ngọc Tuyết khó khăn nói:
- Tiên tử? Nàng nói nàng là?
Ngọc Tuyết đứng chắn trước mặt, đem Ngọc Đào bảo hộ ở sau lưng, hướng Chính Vân lãnh đạm nói:
- Nàng là đệ tử của ta, Ngọc Đào, chẳng hay nàng đã mạo phạm gì đến thái tử?
Đường Chính Vân lúc này lúng túng đến đen mặt. Y không biết phải trả lời thế nào, còn Ngọc Đào thì kinh hãi! Y như thế mà lại chính là Thái Tử Khang Dực Quốc! Thảo nào võ nghệ lại cao cường đến thế! Chỉ tiếc là mắc bệnh đa nghi và thói kiêu căng ngạo mạn quá mức, để xem y giải thích kiểu gì? Thật là đáng đời mà!
Ngọc Đào đứng sau lưng sư phụ mà vui vẻ, lần đầu tiên nàng có cảm giác thỏa mãn khi chứng kiến người gặp nạn đến thế!
.
.
.
Lọc cọc...Lọc cọc...
Mặt trời ban mai ló dạng, Ngọc Đào đang ngồi trên xe ngựa chạy đến bến thuyền để sang sông đến Gia Thục Điện. Mà nàng hiện tại chả có mấy vui vẻ nào hết.
Mà cái nguyên nhân chính làm nàng không vui chính là cái tên đa nghi tự phụ kia chẳng mất một cái tổn hại nào, cũng không xin lỗi nàng mà lại còn mặt dày đòi đi cùng với hai sư đồ nhà nàng, bởi vì hắn đang tiện đường đến đó. Còn sư phụ nàng cũng không từ chối mà còn dặn dò nàng về sau không được gây chuyện với hắn.
Càng nghĩ càng ấm ức mà! Nàng mới là không thèm gây sự với hắn, hắn mới là tìm cách gây sự với nàng.
Liếc sang Chính Vân bên cạnh đang điều khiển năm con ngựa kéo, mặt mày y sáng sủa, tuấn tú. Mắt nhìn thẳng tập trung đánh xe, mái tóc đen dài tung bay trong gió. Bộ dáng y thật giống một nam hiệp trượng phu hơn là một thái tử trong cung cấm.
Hoặc là Ngọc Đào cũng quá coi thường các bậc cháu chắt quân vương quá rồi? Đường Chính Vân càng nhìn thì lại càng giống nam nhân có khí phách đầu đội trời, chân đạp đất.
Vài ý nghĩ tốt cũng giúp Ngọc Đào có hảo cảm hơn với Chính Vân, không thèm chấp nhặt với hắn, tiếp tục dựa đầu vào cửa xe ngủ tiếp!
"Cạch" - Xe ngựa bất ngờ hơi nghiêng, Ngọc Đào lảo đảo sợ hãi bám chặt lấy người bên cạnh mà tỉnh lại, chỉ thấy Chính Vân dửng dưng nhìn nàng đang ôm chặt eo hắn.
Ngọc Đào lúng túng buông tay, nàng vội vã bào chữa:
- Ha, ta ngủ quên mất.
Rồi tiếp tục lùi thẳng vào bên trong cỗ kiệu ngồi với sư phụ, không màng ngắm cảnh, bỏ lại Chính Vân đang đánh xe, một tay sờ vào phần thắt lưng vừa bị người ôm, miệng cười mờ ám.
Phải, vừa rồi chính là y cố ý đấy, thấy Ngọc Đào lờ đi không tiếp tục để ý trừng trừng nhìn y nữa, tự dưng y cảm thấy mất mát, và thế là...
Đưa mắt nhìn chân trời đằng xa, Chính Vân không hề biết là tâm của hắn đã bắt đầu động lòng rồi...
Last edited by a moderator: