Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 372 “Hôm nay tập vẽ có vui không?”
Anh Đào vừa thấy Mỹ An bước vào cửa là đã vui mừng chạy ra:
“Chị Mỹ An đến rồi.”
“Hôm nay tập vẽ có vui không?” - Cô nhéo má cô bé.
Anh Đào lúc này mới chú ý đến Thanh Bách, cô bé chỉ nhìn qua anh gật đầu một cái rồi thôi, quay lại trả lời câu nói của cô:
“Cô Thanh Xuân khen em tiến bộ rất nhiều”
Thanh Bách cảm thấy cô bé thật sự rất giống với Đông Quân, từ thái độ cho đến hành động, quả là anh em một nhà.
VietWriter.vn
“Thế anh em và Thanh Xuân đâu rồi?” - Mỹ An nháy mắt với bé Đào.
Anh Đào nháy nháy mắt đắc ý chỉ vào trong bếp:
“Chúng ta hẹn hôm nay ăn đồ nướng đó, cô Thanh Xuân thì đang trong bếp chuẩn bị, anh em cũng ở đó phụ giúp
“Không gian riêng tư cũng có rồi, người hữu tình cũng có rồi, chỉ chờ mỗi anh trai em ra tay thôi.”
“Em thì mong cô Thanh Xuân ra tay trước chứ chờ anh em, heo nái cũng biết leo cây” - Anh Đào nhún vai lắc đầu.
Thanh Bách không biết sao lại có chút đồng cảm cho Đông
Quân, anh ta rõ ràng là có thể tìm được người yêu bất cứ lúc nào nhưng hết bạn bè rồi đến em gái lại cứ lo cho anh ta không ai thèm.
“Mỹ An đến rồi à?” - Đông Quân từ trong bếp bước ra cười với hai người mới đến.
“Em nghe nói anh và Thanh Xuân đích thân trổ tài nấu nướng nên cùng Thanh Bách đến ăn ké đây.”
“Thật ra làm thịt nướng thì đâu phải nấu ăn quá công phu” - Thanh Xuân cũng bước ra nói, cô luôn cảm thấy Mỹ An tâng bốc mình.
“Tài nấu nướng của cô Thanh Xuân thì chúng ta đều thử qua rồi, cô không cần khiêm tốn đâu” - Bé Đào cũng lên tiếng.
Thanh Xuân thấy bọn họ lại sắp bắt đầu bài ca khen mình rồi nên nhanh chân quay lại bếp làm thức ăn tiếp. Thanh Bách giật giật khóe môi nhìn sang Đông Quân, hai người thế mà lại hiểu ý nhau.
“Em và Thanh Bách ngoài đây chơi với bé Đào đi, anh có hầm canh cho em, để anh vào xem” - Đông Quân nói với Mỹ An.
“Em cứ như thế sẽ dọa người ta chạy mất đó. Người ta nhìn thể nào cũng là thiếu nữ mới lớn chưa trải sự đời” - Thanh Bách nhẹ giọng khuyên can.
“Thanh Xuân cũng trạc tuổi Thanh Nhi đấy thôi mà Thanh Nhi của chúng ta còn lấy chồng rồi nữa” - Mỹ An bĩu môi.
"..” - Thanh Bách tự biết bản thân nên im lặng.
“Em từng bóng gió mấy lần hỏi cô Thanh Xuân có thích anh trai không, cô ấy lần nào cũng đỏ mặt lẩn tránh. Em dám khẳng định là cô ấy phải lòng anh hai rồi” - Anh Đào và Mỹ An lại bắt đầu mở cuộc họp bàn tròn về hai người trong kia.
“Anh em lại cứ xem như không hay không biết, em thì sắp thi vẽ tranh rồi, không còn nhiều cơ hội cô Thanh Xuân có thể đến đây nữa đâu.”
Mỹ An nghe thế cũng chỉ đành thở dài:
“Đông Quân sắp cô phụ một tấm chân tình của người ta rồi.”
“Chị Mỹ An đến rồi.”
“Hôm nay tập vẽ có vui không?” - Cô nhéo má cô bé.
Anh Đào lúc này mới chú ý đến Thanh Bách, cô bé chỉ nhìn qua anh gật đầu một cái rồi thôi, quay lại trả lời câu nói của cô:
“Cô Thanh Xuân khen em tiến bộ rất nhiều”
Thanh Bách cảm thấy cô bé thật sự rất giống với Đông Quân, từ thái độ cho đến hành động, quả là anh em một nhà.
VietWriter.vn
“Thế anh em và Thanh Xuân đâu rồi?” - Mỹ An nháy mắt với bé Đào.
Anh Đào nháy nháy mắt đắc ý chỉ vào trong bếp:
“Chúng ta hẹn hôm nay ăn đồ nướng đó, cô Thanh Xuân thì đang trong bếp chuẩn bị, anh em cũng ở đó phụ giúp
“Không gian riêng tư cũng có rồi, người hữu tình cũng có rồi, chỉ chờ mỗi anh trai em ra tay thôi.”
“Em thì mong cô Thanh Xuân ra tay trước chứ chờ anh em, heo nái cũng biết leo cây” - Anh Đào nhún vai lắc đầu.
Thanh Bách không biết sao lại có chút đồng cảm cho Đông
Quân, anh ta rõ ràng là có thể tìm được người yêu bất cứ lúc nào nhưng hết bạn bè rồi đến em gái lại cứ lo cho anh ta không ai thèm.
“Mỹ An đến rồi à?” - Đông Quân từ trong bếp bước ra cười với hai người mới đến.
“Em nghe nói anh và Thanh Xuân đích thân trổ tài nấu nướng nên cùng Thanh Bách đến ăn ké đây.”
“Thật ra làm thịt nướng thì đâu phải nấu ăn quá công phu” - Thanh Xuân cũng bước ra nói, cô luôn cảm thấy Mỹ An tâng bốc mình.
“Tài nấu nướng của cô Thanh Xuân thì chúng ta đều thử qua rồi, cô không cần khiêm tốn đâu” - Bé Đào cũng lên tiếng.
Thanh Xuân thấy bọn họ lại sắp bắt đầu bài ca khen mình rồi nên nhanh chân quay lại bếp làm thức ăn tiếp. Thanh Bách giật giật khóe môi nhìn sang Đông Quân, hai người thế mà lại hiểu ý nhau.
“Em và Thanh Bách ngoài đây chơi với bé Đào đi, anh có hầm canh cho em, để anh vào xem” - Đông Quân nói với Mỹ An.
“Em cứ như thế sẽ dọa người ta chạy mất đó. Người ta nhìn thể nào cũng là thiếu nữ mới lớn chưa trải sự đời” - Thanh Bách nhẹ giọng khuyên can.
“Thanh Xuân cũng trạc tuổi Thanh Nhi đấy thôi mà Thanh Nhi của chúng ta còn lấy chồng rồi nữa” - Mỹ An bĩu môi.
"..” - Thanh Bách tự biết bản thân nên im lặng.
“Em từng bóng gió mấy lần hỏi cô Thanh Xuân có thích anh trai không, cô ấy lần nào cũng đỏ mặt lẩn tránh. Em dám khẳng định là cô ấy phải lòng anh hai rồi” - Anh Đào và Mỹ An lại bắt đầu mở cuộc họp bàn tròn về hai người trong kia.
“Anh em lại cứ xem như không hay không biết, em thì sắp thi vẽ tranh rồi, không còn nhiều cơ hội cô Thanh Xuân có thể đến đây nữa đâu.”
Mỹ An nghe thế cũng chỉ đành thở dài:
“Đông Quân sắp cô phụ một tấm chân tình của người ta rồi.”
Bình luận facebook