Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 308
“Thanh Nhi, chị hiểu nỗi lòng của em nhưng mong em cũng hiểu cho chị và chị Mỹ Tâm.
Cha của hai chị chết rất oan ức, chị không thể mặc kệ chuyện đó.
Chị chỉ có thể hứa với em sẽ không để mẹ của chúng ta xảy ra chuyện”.
Thanh Nhi đau đớn gật đầu, cô biết cô không thể thuyết phục được hai người họ.
Cô chỉ là muốn thử một lần thôi, đứa trẻ sống trong bóng tối hơn hai mấy năm như cô lần đầu tiên có được đủ tình thương của cha và mẹ, cô tất nhiên muốn giữ gìn nó.
“Chị Mỹ An, chị thật sự không cần anh Thanh Bách nữa sao?”
“Thanh Nhi, đừng nói nữa” - Mỹ Tâm cau mày, nhắc tới anh khác nào chọc vào chỗ đau trong lòng Mỹ An.
“Có phải em thấy chị nhẫn tâm lắm không? Phải, chị không cần, ai chị cũng không cần.
Chị chỉ cần công bằng thôi, chị cần công lý được thực thi” - Mỹ An nghiến răng nói từng chữ.
“Em...!em xin lỗi, em không phải cố ý oán trách chị” - Thanh Nhi bật khóc nức nở.
Cô thương anh trai Thanh Bách, cũng thương Mỹ An, thương cha mẹ thì cũng
thương chị hai Mỹ Tâm và cả người cha bất hạnh của hai chị.
Nhưng càng thương nhiều người thì càng mệt lòng, hơn nữa cô cũng không mạnh mẽ được như hai chi.
“Được rồi, được rồi” - Mỹ Tâm ôm Thanh Nhi vào lòng - “Đã là vợ người ta rồi mà hỡ chút lại khóc”
Mỹ An mím môi vươn tay đặt lên vai Thanh Nhi:
“Để chị gọi Minh Thái đến đón em về, sau này đi đâu làm gì thì nên dẫn Minh Thái theo.
Em cứ chạy lung tung rồi mang theo đôi mắt sưng vù trở về không dọa cậu ấy sợ chết mới lạ.”
Thanh Nhi nghe thể liền bật cười không khóc nữa, không khí giữa ba chị em cũng thoải mái hơn.
Mỹ An đột nhiên đưa ra đề nghị:
“Em có thể hẹn mẹ về gặp chị và chị Mỹ Tâm không? Chị nghĩ có em làm cầu nổi ở giữa hai bên cũng dễ nói chuyện hơn”
“Được ạ, mẹ cũng nhớ hai chị lắm, em sẽ đi nói với mẹ ngay.
Mẹ mà biết hai chị muốn gặp mẹ sẽ vui lắm”
Mỹ An gượng gạo cười một cái.
Đợi khi Thanh Nhi được Minh Thái tới đón đi thì Mỹ Tâm mới bày ra vẻ mặt nghiêm túc quay sang hỏi Mỹ An:
“Em chắc chắn không muốn gặp mẹ chỉ vì ôn lại tình cảm”.
“Em nói em ghen tị chị có tin không?” - Mỹ An nói với giọng chua chát, cô thật sự ghen tị, ghen tị với Thanh Nhi còn đủ cha đủ mẹ.
Ghen tị với Thanh Nhi có thể hòa thuận với mẹ, hơn nữa rõ ràng, mẹ yêu thương Thanh Nhi hơn cô và chị gái.
Mỹ An thở ra, nói về ghen tị chắc cô cũng có một chút.
Ngày hôm sau, bà Thu Huệ thật sự đã đến biệt thự của Mỹ Tâm, ba mẹ con ngồi nói chuyện với nhau, không khí vẫn căng thẳng như lần trước.
“Mẹ và ông ta chuẩn bị rời đi rồi đúng không?” - Mỹ An hỏi.
Bà Thu Huệ gật đầu, cười hiền nói:
“Có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi, mẹ hy vọng hai con có thể buông xuống hận thù mà sống hạnh phúc”
“Dù sao cũng là lần cuối, mẹ ở lại đây mấy ngày đi” - Mỹ An chậm rãi nói..
Cha của hai chị chết rất oan ức, chị không thể mặc kệ chuyện đó.
Chị chỉ có thể hứa với em sẽ không để mẹ của chúng ta xảy ra chuyện”.
Thanh Nhi đau đớn gật đầu, cô biết cô không thể thuyết phục được hai người họ.
Cô chỉ là muốn thử một lần thôi, đứa trẻ sống trong bóng tối hơn hai mấy năm như cô lần đầu tiên có được đủ tình thương của cha và mẹ, cô tất nhiên muốn giữ gìn nó.
“Chị Mỹ An, chị thật sự không cần anh Thanh Bách nữa sao?”
“Thanh Nhi, đừng nói nữa” - Mỹ Tâm cau mày, nhắc tới anh khác nào chọc vào chỗ đau trong lòng Mỹ An.
“Có phải em thấy chị nhẫn tâm lắm không? Phải, chị không cần, ai chị cũng không cần.
Chị chỉ cần công bằng thôi, chị cần công lý được thực thi” - Mỹ An nghiến răng nói từng chữ.
“Em...!em xin lỗi, em không phải cố ý oán trách chị” - Thanh Nhi bật khóc nức nở.
Cô thương anh trai Thanh Bách, cũng thương Mỹ An, thương cha mẹ thì cũng
thương chị hai Mỹ Tâm và cả người cha bất hạnh của hai chị.
Nhưng càng thương nhiều người thì càng mệt lòng, hơn nữa cô cũng không mạnh mẽ được như hai chi.
“Được rồi, được rồi” - Mỹ Tâm ôm Thanh Nhi vào lòng - “Đã là vợ người ta rồi mà hỡ chút lại khóc”
Mỹ An mím môi vươn tay đặt lên vai Thanh Nhi:
“Để chị gọi Minh Thái đến đón em về, sau này đi đâu làm gì thì nên dẫn Minh Thái theo.
Em cứ chạy lung tung rồi mang theo đôi mắt sưng vù trở về không dọa cậu ấy sợ chết mới lạ.”
Thanh Nhi nghe thể liền bật cười không khóc nữa, không khí giữa ba chị em cũng thoải mái hơn.
Mỹ An đột nhiên đưa ra đề nghị:
“Em có thể hẹn mẹ về gặp chị và chị Mỹ Tâm không? Chị nghĩ có em làm cầu nổi ở giữa hai bên cũng dễ nói chuyện hơn”
“Được ạ, mẹ cũng nhớ hai chị lắm, em sẽ đi nói với mẹ ngay.
Mẹ mà biết hai chị muốn gặp mẹ sẽ vui lắm”
Mỹ An gượng gạo cười một cái.
Đợi khi Thanh Nhi được Minh Thái tới đón đi thì Mỹ Tâm mới bày ra vẻ mặt nghiêm túc quay sang hỏi Mỹ An:
“Em chắc chắn không muốn gặp mẹ chỉ vì ôn lại tình cảm”.
“Em nói em ghen tị chị có tin không?” - Mỹ An nói với giọng chua chát, cô thật sự ghen tị, ghen tị với Thanh Nhi còn đủ cha đủ mẹ.
Ghen tị với Thanh Nhi có thể hòa thuận với mẹ, hơn nữa rõ ràng, mẹ yêu thương Thanh Nhi hơn cô và chị gái.
Mỹ An thở ra, nói về ghen tị chắc cô cũng có một chút.
Ngày hôm sau, bà Thu Huệ thật sự đã đến biệt thự của Mỹ Tâm, ba mẹ con ngồi nói chuyện với nhau, không khí vẫn căng thẳng như lần trước.
“Mẹ và ông ta chuẩn bị rời đi rồi đúng không?” - Mỹ An hỏi.
Bà Thu Huệ gật đầu, cười hiền nói:
“Có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi, mẹ hy vọng hai con có thể buông xuống hận thù mà sống hạnh phúc”
“Dù sao cũng là lần cuối, mẹ ở lại đây mấy ngày đi” - Mỹ An chậm rãi nói..