Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 307: Đừng Đừng Trả Thù Nữa”
Mỹ An đã nhận được báo cáo từ phía tập đoàn, đúng là một chút trò vặt này không sao làm khó được Lưu Văn Trường.
Mỹ An có thể kéo dài thời gian nghiệm chứng những báo cáo này ra thêm vài ngày nhưng cũng không kéo được quá lâu.
“Chị hai, bên phía Tấn Khang đã có tin tức gì mới chưa?”
“Người vẫn chưa bắt được” - Mỹ Tâm lắc đầu.
“Không ổn rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian”
“Mỹ An, sau chuyến đi gặp chú Trung em vẫn quyết tâm trả thù sao?”
“Không lẽ chị có ý tha thứ cho ông ta?” - Mỹ An khó hiểu.
“Tất nhiên là không nhưng nếu em muốn bỏ qua chuyện này chị cũng sẽ đồng ý.
Chúng ta đi đến ngày hôm nay đã trả qua đủ mọi khó khăn thử thách rồi, chị nhìn em vì chuyện này mà hao mòn từng ngày, thật sự không nhìn nổi nữa” - Mỹ Tâm ôm lấy vai cô.
Nếu là Trần Mỹ Tâm trước đây chắc chắn không dễ dàng buông tha cho Lưu Văn Trường nhưng chị đã từng trải qua sinh tử.
Tỉnh lại sau cơn mê man dài, Mỹ Tâm nhận ra được sống và sống hạnh phúc cùng những người mình yêu thương mới là quan trọng nhất.
“Em ổn mà, em chỉ cảm thấy bản thân quá vô dụng, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được một chứng cứ nào có giá trị” - Mỹ An mím môi.
“Thuộc hạ của Tấn Khang nói rằng chỉ trong nay mai thôi có thể tóm được tên kia.
Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi”.
“Em có đầy kiên nhẫn chỉ sợ thời gian không cho phép cho chúng ta chờ thêm” - Mỹ An hít sâu một hơi.
Ngay lúc hai chị em đang lo lắng vì bao công sức sắp đổ sông đổ bể thì Thanh Nhi bất ngờ xuất hiện.
Hai mắt Thanh Nhi vẫn còn đang rưng rưng, khuôn mặt không giấu nổi sự xúc động.
“Em vừa gặp mẹ”
Mỹ An và Mỹ Tâm ngây ra mấy giây sau đó bước tới ôm cô vào lòng, vỗ về:
“Bà ấy nói gì với em?”
“Bà ấy xin lỗi em và nói rằng rất thương ba chị em mình” - Thanh Nhi nghẹn ngào - “Đây là lần đầu tiên em được có mẹ, em không biết sao nhưng em không thấy hận bà ấy chút nào.”
Mỹ An cong môi cười, nhẹ giọng nói:
“Không hận thì không hận, có ai lại muốn hận cha mẹ của mình đâu.
Bà ấy yêu thương em, em cứ bình thản mà tiếp nhận nó thôi”.
“Chị Mỹ Tâm, chị Mỹ An, hai người để mẹ và cha em rời đi được không? Đừng...!đừng trả thù nữa” - Thanh Nhi nói với giọng cầu xin, cô biết nói ra điều này thật là ích kỷ nhưng cô không muốn cha mình vào tù.
“Em biết em không có tư cách nói những lời này nhưng đó là cha em, là người mẹ em mong ngóng hơn hai mươi năm, em...!em không muốn nhìn ai bị tổn thương”
Mỹ Tâm lắc đầu thở dài, chị thật sự không biết nên trả lời Thanh Nhi thể nào.
Biểu cảm trên mặt Mỹ An căng cứng, nếu có thể buông tay cô đã buông từ lâu rồi..
Mỹ An có thể kéo dài thời gian nghiệm chứng những báo cáo này ra thêm vài ngày nhưng cũng không kéo được quá lâu.
“Chị hai, bên phía Tấn Khang đã có tin tức gì mới chưa?”
“Người vẫn chưa bắt được” - Mỹ Tâm lắc đầu.
“Không ổn rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian”
“Mỹ An, sau chuyến đi gặp chú Trung em vẫn quyết tâm trả thù sao?”
“Không lẽ chị có ý tha thứ cho ông ta?” - Mỹ An khó hiểu.
“Tất nhiên là không nhưng nếu em muốn bỏ qua chuyện này chị cũng sẽ đồng ý.
Chúng ta đi đến ngày hôm nay đã trả qua đủ mọi khó khăn thử thách rồi, chị nhìn em vì chuyện này mà hao mòn từng ngày, thật sự không nhìn nổi nữa” - Mỹ Tâm ôm lấy vai cô.
Nếu là Trần Mỹ Tâm trước đây chắc chắn không dễ dàng buông tha cho Lưu Văn Trường nhưng chị đã từng trải qua sinh tử.
Tỉnh lại sau cơn mê man dài, Mỹ Tâm nhận ra được sống và sống hạnh phúc cùng những người mình yêu thương mới là quan trọng nhất.
“Em ổn mà, em chỉ cảm thấy bản thân quá vô dụng, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được một chứng cứ nào có giá trị” - Mỹ An mím môi.
“Thuộc hạ của Tấn Khang nói rằng chỉ trong nay mai thôi có thể tóm được tên kia.
Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi”.
“Em có đầy kiên nhẫn chỉ sợ thời gian không cho phép cho chúng ta chờ thêm” - Mỹ An hít sâu một hơi.
Ngay lúc hai chị em đang lo lắng vì bao công sức sắp đổ sông đổ bể thì Thanh Nhi bất ngờ xuất hiện.
Hai mắt Thanh Nhi vẫn còn đang rưng rưng, khuôn mặt không giấu nổi sự xúc động.
“Em vừa gặp mẹ”
Mỹ An và Mỹ Tâm ngây ra mấy giây sau đó bước tới ôm cô vào lòng, vỗ về:
“Bà ấy nói gì với em?”
“Bà ấy xin lỗi em và nói rằng rất thương ba chị em mình” - Thanh Nhi nghẹn ngào - “Đây là lần đầu tiên em được có mẹ, em không biết sao nhưng em không thấy hận bà ấy chút nào.”
Mỹ An cong môi cười, nhẹ giọng nói:
“Không hận thì không hận, có ai lại muốn hận cha mẹ của mình đâu.
Bà ấy yêu thương em, em cứ bình thản mà tiếp nhận nó thôi”.
“Chị Mỹ Tâm, chị Mỹ An, hai người để mẹ và cha em rời đi được không? Đừng...!đừng trả thù nữa” - Thanh Nhi nói với giọng cầu xin, cô biết nói ra điều này thật là ích kỷ nhưng cô không muốn cha mình vào tù.
“Em biết em không có tư cách nói những lời này nhưng đó là cha em, là người mẹ em mong ngóng hơn hai mươi năm, em...!em không muốn nhìn ai bị tổn thương”
Mỹ Tâm lắc đầu thở dài, chị thật sự không biết nên trả lời Thanh Nhi thể nào.
Biểu cảm trên mặt Mỹ An căng cứng, nếu có thể buông tay cô đã buông từ lâu rồi..
Bình luận facebook