Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phần 15
Miễn Cưỡng Kết Hôn
Phần 15
Tôi không rõ Maybe có phải là Phong hay không, nhưng một thứ tưởng như rất bình thường mà với tôi lại trở nên bất ngờ như thế này khiến tôi cảm thấy có chút không tin được, cứ ngồi ngây ra nhìn.
Phong gọi tôi hai, ba lần không được mới khẽ chạm đến tay tôi:
– Dương.
– Ơ… ơi…
– Cậu sao thế? Sao tự nhiên lại ngồi ngẩn ra thế kia?
– À… ừ… không sao.
– Không sao thật chứ? Có mệt chỗ nào không?
– Không sao thật mà, cậu đừng lo.
– Ừ. Tớ tìm được tài liệu rồi này, cậu đưa USB đây tớ copy cho.
Trong lúc Phong copy ra USB cho tôi, tôi không nhịn được cứ liếc cậu ấy mãi. Tôi không biết nếu Phong thật sự là người mà tôi luôn muốn gặp thì sẽ như thế nào, không rõ cậu ấy có nhận ra tôi không, và lại càng không biết phải nói về cuộc đời tôi ra sao với Maybe.
Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, nếu cậu ấy xuất hiện bên cạnh tôi ở ngoài đời thật, tôi nhất định sẽ không bỏ lỡ cậu ấy…
Chỉ là hiện tại, chỉ một bức ảnh thôi cũng không thể khẳng định được điều gì cả. Cho nên đắn đo một hồi, tôi cũng không thắng nổi sự hiếu kỳ của bản thân nên mở miệng nói:
– Hình nền máy tính của cậu đẹp thế? Cậu thích xương rồng à?
Phong đang copy dữ liệu cho tôi, nghe xong mới gật đầu, rất tự nhiên đáp:
– Ừ, ở nhà tớ trồng nhiều lắm, nhưng giờ ra đây nên không mang theo được. Sao thế? Cậu thích chậu cây trong hình nền máy tính tớ à?
– Ừ, tại thấy nó lạ lạ. Có hai cái tai thỏ nhìn xinh.
– Đúng rồi, có hai cái tai thỏ nhìn buồn cười nên tớ cũng thích. Tớ đang định cuối tuần này đi tìm xem chỗ nào bán xương rồng để mua. Cậu có biết chỗ nào nhiều cây đẹp không?
– Có, ở đường Hoàng Hoa Thám bán nhiều lắm. Có cả sen đá với mấy loại cây linh tinh nữa.
– Thế à? Cậu thích trồng cây gì?
– Tớ á? Tớ cũng thích xương rồng.
– Thế lúc nào tớ với cậu đi mua nhé.
– Ừ…cũng được.
Tôi nhìn cậu ấy thêm một lần nữa, hít một hơi thật sâu rồi hỏi thêm:
– À này, ngày trước cậu có dùng yahoo không?
– Có. Cậu cũng dùng yahoo à?
– Ừ, cũng có dùng…
– Nick cậu là gì, biết đâu lại từng chung phòng chat với nhau đấy.
– Nick tớ là…
Vừa nói đến đó thì laptop vang lên “ting” một tiếng, báo hiệu dữ liệu đã copy xong vào USB của tôi, cùng lúc này chú biên tập đi qua cũng nhắc chuyện ngày mai đi phỏng vấn, cho nên tôi với Phong cũng không nói nữa, tạm thời ngưng lại câu chuyện ở đó.
Tối hôm ấy về nhà, tôi đã nghĩ rất nhiều về những việc vừa xảy ra, nghĩ về tôi, Phong, Maybe, cuối cùng lại thấy mình chưa nói ra nick Yahoo có lẽ cũng là một điều may mắn.
Nghĩ thấu đáo rồi mới thấy nếu mình hỏi thẳng mà lỡ không phải thì Phong rất dễ hiểu lầm tôi có ý gì với cậu ấy, mà nếu đúng hai người là một thì còn ngại hơn. Nick Facebook của tôi có một vài tấm ảnh tôi, cả tên của tôi nữa, nếu Phong thực sự là Maybe thì tại sao cậu ấy không nhận ra tôi? Hoặc giả như cậu ấy đang cảm thấy chưa đến lúc nên chưa muốn nói với tôi thì sao?
Luẩn quẩn với rất nhiều câu hỏi nên sau đó tôi lại quyết định im lặng, tôi muốn quan sát Phong thêm để khẳng định chắc chắn rồi mới tính. Vả lại, trước mắt đang lo đến chuyện phỏng vấn công ty Game Người Sói No1 vào ngày mai, còn cả đống ngổn ngang chuyện với Duy nữa, cho nên những chuyện thế này tốt nhất cứ nên tạm gác lại.
Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm, trước khi đến công ty đó phỏng vấn thì chuẩn bị sẵn bút ghi âm với cả lôi camera mini ra gắn trên cúc áo, mặc dù chẳng biết nó có tác dụng quái gì hay không nhưng cứ cẩn thận thế, biết đâu lại thu thập được thông tin hữu ích cho “chồng tôi”.
Trên đường tới đó, tôi cẩn thận dặn Phong lát nữa cứ ngồi nói chuyện để tôi đi tham quan một vòng. Cậu ấy nghe xong mới bảo tôi:
– Mấy việc đi chụp ảnh, cậu để tớ làm cho.
– Không sao đâu, tớ thích đi chụp mà. Tý nữa cậu cứ nói chuyện với ông giám đốc lâu vào nhé.
– Cậu đang muốn tìm hiểu chuyện gì à?
– Ừ, nhưng mà không thể nói cho cậu biết được.
Phong cười cười:
– Không sao, chỉ cần có việc gì cần giúp cứ bảo tớ là được.
– Đồng ý luôn.
Phỏng vấn game cũng giống như lần đi phỏng vấn ở công ty Duy thôi, hỏi han sơ qua về trò chơi mới, chụp mấy tấm poster rồi ghé thăm phòng máy.
Giám đốc công ty Người Sói là một lão già vừa béo vừa xấu, lúc tôi hỏi thì toàn trả lời những câu đánh bóng bản thân. Tôi cố tình nhắc đến game đang hot hiện nay là Nguyệt Long Kích, lão ta nghe xong thì thái độ thay đổi ngay tức thì:
– Tôi thấy game đó cũng được, nhưng Người sói phiên bản mới của tôi cũng không thường đâu nhé.
– Vâng, em cũng thấy vậy. Em thấy poster của mình đẹp thật, nhìn hấp dẫn hơn Nguyệt Long Kích nhiều, nếu game mình ra mắt thời điểm này kiểu gì cũng thu hút được rất nhiều game thủ.
Lão béo thấy tôi nịnh thế thì cười tít mắt:
– Bạn phóng viên này cũng có mắt nhìn đấy nhỉ? Poster game tôi phải thiết kế tận nửa tháng mới ưng đấy.
– Thật ạ? Thế thì em phải đi ngắm lại lần nữa mới được.
– Ừ, nhớ chụp thật đẹp vào rồi đăng báo nhé. Yên tâm đi, cứ có bài viết chất lượng là công ty game tôi không để cho tòa soạn phải thiệt đâu.
– Vâng, em cảm ơn anh ạ.
Nói rồi, tôi quay sang bảo với Phong:
– Cậu ở đây phỏng vấn anh Toàn thêm một lúc nhé, tớ ra ngoài chụp lại poster tý, lúc nãy chụp rồi nhưng còn chưa ưng.
– Ừ, cậu đi đi.
Tôi gật đầu, đứng dậy đi ra chỗ khu poster rồi lại đến phòng máy, ban nãy đã qua đây một lần rồi nhưng không thấy có gì khả nghi cả, giờ tôi lượn thêm một vòng nữa để xem có bỏ sót gì không, may sao phát hiện ra một khu kỹ thuật phía sau nữa.
Nghề phóng viên này không tọc mạch thì không được, tôi có thừa kinh nghiệm rồi nên giả vờ lân la hỏi chuyện mấy nhân viên bên ngoài. Tất nhiên ai cũng dè chừng bọn tôi nên chỉ bảo:
– Chỗ đó không vào được đâu, cô muốn chụp ảnh thì cứ chụp ở đây thôi.
– Tôi muốn chụp kỹ hơn các khu để viết báo cho dễ ấy. Phòng đó có gì mà không vào được thế ạ?
– Phòng nội bộ thôi, nhưng nhân viên như bọn tôi cũng không được vào, cho nên cô cũng không được vào đâu.
– À vâng, tôi biết rồi ạ. Cảm ơn anh.
Tôi đứng đó chụp thêm mấy tấm hình nữa, sau đó nhân lúc họ không chú ý thì mới lẻn vào bên trong, ai ngờ lúc bước vào mới biết ở đó không chỉ có phòng máy mà còn có cả một đống người.
Một người vừa thấy tôi đã vội vàng tắt màn hình rồi đứng dậy, cau có quát ầm lên:
– Cô vào đây làm gì? Cô là ai mà vào đây?
– À… tôi đi lạc, tôi là phóng viên tòa soạn X, đến đây đi phỏng vấn game mới của các anh.
– Ai cho cô phòng này? Đây là phòng nội bộ, người lạ không được vào? Sao cô lại lọt vào trong này được?
– À vâng vâng, tôi xin lỗi, tôi đi ra ngay đây ạ.
– Bảo vệ đâu, gọi bảo vệ lên đây.
Thấy cái gã kia hung hăng như thế, tôi sợ nên rối rít xua tay giải thích:
– Tôi không biết phòng này không cho người lạ vào, tôi xin lỗi. Ban nãy tôi thề là tôi chưa nhìn thấy gì đâu, anh xem tôi cũng có mang theo cái gì để quay đâu. Tôi chỉ vô tình đi lạc vào thôi chứ không có ý gì cả, cũng không dám làm lộ bí mật kinh doanh của công ty anh.
– Đi ra ngay. Ra ngoài.
Tôi bị đuổi quen rồi, nhưng có mỗi lần này là thấy sởn da gà nhất. Lão kia xách tôi ra ngoài rồi gọi bảo vệ lên, bắt kiểm tra toàn bộ người tôi xem có mang theo thiết bị ghi hình nào không.
Cuối cùng, họ tìm thấy trên người tôi một chiếc bút ghi âm. Gã kia cầm lên nhìn nhìn một lúc, sau đó tịch thu luôn:
– Cô còn mang gì nữa không?
– Không, hết rồi. Các anh kiểm tra rồi còn gì? Tôi làm phóng viên nên tôi phải có bút ghi âm, có phải tôi cố ý mang vào để theo dõi các anh đâu. Anh nghe lại bản ghi âm là biết.
Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, thấy mặt tôi tỏ vẻ vô tội như thật thì hừ lạnh một tiếng:
– Đi ra ngoài đi, tôi mà còn thấy cô bén mảng đến đây nữa thì đừng trách tôi.
– Vâng ạ, tôi biết rồi.
Bị mắng, bị sờ soạng, thậm chí còn bị đuổi thẳng cổ nên tôi đành phải đi ra ngoài, lúc quay lại thì Phong vẫn đang ngồi nói chuyện với lão giám đốc rồi câu giờ giúp tôi.
Tôi hơi liếc nhìn cậu ấy một cái, Phong dạo này học được thói quen nhìn mặt đoán ý của tôi nên ngay lập tức đứng dậy, bảo với gã giám đốc:
– Hôm nay đến phỏng vấn được thế này, bọn em phải cảm ơn anh nhiều. Cảm ơn anh tạo điều kiện cho phóng viên tòa soạn em.
– Ôi khách sáo làm gì, cứ viết bài thật hay vào rồi gửi sang bên anh nhé. Anh duyệt qua xong rồi đăng. Mà nhớ đăng trong khung giờ vàng ấy nhé.
– Vâng ạ.
Sau khi chào ra về, trên đường quay lại tòa soạn, Phong hỏi tôi có thu thập được thêm gì không, tôi chỉ tiu nghỉu đáp:
– Không có thêm gì cả. Ra phòng kỹ thuật thì thấy nhân viên ở đó đang cày game thử thôi.
– Sao trông cậu có vẻ không vui thế? Cậu muốn tìm gì à?
– Không có gì.
– Thế muốn ăn gì không? Tớ đưa đi.
Tôi lắc đầu. Có cơ hội tốt thế này mà không giúp được Duy nên tôi cũng buồn, chẳng có tâm trạng nào mà ăn uống gì nữa cả:
– Thôi, hôm nay tớ bận. Để vài hôm nữa tớ mời cậu đi ăn sau nhé.
– Tớ ăn nhiều lắm đấy, cậu có mời được không?
– Yên tâm, thiếu thì tớ đập lợn.
Phong cười cười, có lẽ biết tôi không vui nên đành lên tiếng an ủi tôi:
– Có những chuyện không thể giải quyết được lúc này thì sẽ giải quyết được lúc khác. Việc khó khăn đến mấy mười năm sau cũng chỉ là chuyện trà dư tửu hậu thôi. Đừng buồn nữa.
– Ừ, tớ biết mà.
– Đằng trước có đường đang sửa, nhiều có ổ gà, cậu không ngại thì ôm tớ đi cho khỏi ngã.
– Hả?
– Ổ gà này…
– Á, ê mông thế.
– Ôm đi không ngã thật này.
Tôi không muốn ôm, nhưng đường xóc quá, không ôm thì sợ rơi ra khỏi xe thật nên đành khẽ túm lấy eo của cậu ấy, không phải ôm mà là túm áo thôi. Người Phong có mùi dầu gội đàn ông rất thơm, nhưng vì tôi bị viêm xoang nên không chịu được mùi thơm thế này, thậm chí còn bị hắt xì mấy cái.
Khi đó chẳng hiểu sao tôi lại nhớ đến mùi của Duy, mũi tôi mỗi lần ngửi mùi của anh ta thì không bị hắt xì như vậy, người anh ta có một loại hương the mát, nhẹ nhàng, thoang thoảng, lúc ngồi gần thấy rất dễ chịu.
Chết dở, sao tự nhiên tôi lại cứ thích hít hít ngửi ngửi giống chó vậy nhỉ?
Về đến tòa soạn, tôi xem lại đoạn video đã quay được, nhưng xem đi xem lại cả chục lần mà chẳng phát hiện ra điều gì. Mất bao nhiêu công sức mà không giúp được Duy nên tôi buồn mãi, trong đầu cứ bị ám ảnh bởi ánh mắt mệt mỏi của anh ta hôm nọ nên càng thấy tự trách mình nhiều hơn.
Tôi ngồi thần ra trước máy tính đến tận cuối giờ chiều, đến lúc chán nản định đi về thì đột nhiên tầm mắt lại phát hiện ra một thứ gì đó, động tác bỗng nhiên khựng lại.
Tôi cài camera vào cúc áo nên khi vào phòng máy của công ty Game kia, dù mắt không kịp nhìn thấy nhưng nếu tua chậm video lại sẽ thấy rõ được một giây trước khi nhân viên kỹ thuật ở đó tắt màn hình máy tính, đúng thời khắc đó thì quay được một điều rất quan trọng.
Bấm tạm dừng video lại, phát hiện ra trước khi tắt thì màn hình của cái gã đã mắng tôi hiển thị rất nhiều mã code gì đó, tôi đọc không hiểu mấy thứ chuyên môn IT này, nhưng có mấy chữ tôi vừa nhìn đã có thể dịch được ngay, chữ đó không xa lạ gì với tôi mà là Nguyệt Long Kích. Nếu không nhầm thì anh ta đang hack server game Nguyệt Long Kích.
Tâm trạng uể oải của tôi đột nhiên như được tưới một gáo nước mát, lập tức bừng bừng khí thế trở lại. Tôi ngay lập tức copy lại bản video này vào USB rồi vội vội vàng vàng phóng xe đến công ty Game của Duy, việc quan trọng thế này phải đến tận nơi báo cáo chồng tôi mới được.
Lúc đến nơi thì đụng mặt Thúy ở quầy lễ tân, cô ta thấy tôi tới thì mặt sưng mày sỉa, nhưng tôi cũng chẳng ham hố gì việc cãi nhau vào giờ phút này nên bỏ qua luôn, chạy thẳng vào thang máy.
Phi một mạch lên đến nơi, vội vã đến mức gõ cửa phòng xong cũng chẳng cần Duy trả lời đã mở luôn cửa xông vào. Mỗi tội chẳng hiểu bước thấp bước cao thế nào mà trật chân, ngã một cái sấp mặt xuống sàn, ngực đập xuống nên đau không thở được.
Đang choáng thì Duy nâng tôi dậy, anh ta nhíu mày rất chặt, bảo tôi:
– Làm gì mà chạy như ma đuổi thế? Đau không?
– Đau.
Tôi cảm thấy mình rất con nít, giống hệt như hồi nhỏ bị ngã một mình thì không khóc, mà nếu có người ở cạnh thì lại sẵn sàng ngoạc mồm ra ăn vạ ngay.
Duy thấy tôi bảo đau thì giơ tay vén tóc tôi sang hai bên xem mặt mũi tôi có vấn đề gì không, sau đó tôi thấy anh ta nhìn ngực mình nhưng có lẽ… không dám sờ, dù phần ngực là chỗ tôi bị ngã đau nhất.
Lúc ấy tôi cũng mới định thần lại, hai má đỏ ửng lên, ấp úng bảo:
– À xin lỗi… lúc nãy vội quá nên không để ý. Tôi mang cái này đến cho anh này.
– Cái gì thế?
– Anh mở thử ra xem đi.
– Đứng dậy đi.
Tôi lồm cồm đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra không phải chỉ có ngực đau mà cổ chân cũng hơi đau đau nữa. Nhưng khi đó háo hức biết kết quả sau khi Duy xem video hơn nên tôi đành cắn răng chịu, tập tễnh đi lại ghế ngồi.
Tôi cố ý không nói gì, để xem anh ta có phát hiện ra chi tiết ở cuối video hay không. Duy mở ra xem thấy tôi đến phỏng vấn game Người Sói thì khẽ nhíu mày, sau đó quay sang nhìn tôi một cái.
– Cô đưa cho tôi cái này làm gì?
– Có thứ hay ho lắm. Anh cứ xem tiếp đi.
Anh ta thấy tôi nói thế thì cũng không hỏi nữa, cúi đầu xem tiếp, lát sau bỗng nhiên lại ấn chuột một cái, tạm dừng đúng chỗ cần dừng luôn.
Cái gã này đúng là tinh như cú thật, tôi xem cả đống lần mới phát hiện ra, anh ta liếc đúng một lần đã biết vấn đề ở đâu rồi.
Tôi nham nham nhở nhở cười:
– Anh xem xem đó có phải đang hack game của anh không?
Duy im lặng một lát, sau đó lại ngẩng lên nói một câu chẳng hề liên quan:
– Biết vào phòng đó mà không được phép thì rất dễ ăn đơn kiện không?
– Hả? Tôi…. không biết.
– Làm phóng viên sao không biết những việc đó?
– Tôi…
Thực ra tôi biết chứ, phóng viên mà xâm phạm quyền riêng tư hoặc làm lộ bí mật kinh doanh rất dễ ăn gậy. Gậy ở đây không những là bị kiện mà có thể còn bị xã hội đen đến dằn mặt cho một trận, về sau khó mà sống yên lành ở tòa soạn nữa. Nhưng mà lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là mình cần giúp và nên giúp Duy thôi, mấy thứ “gậy ghiếc” gì đó chẳng quan tâm.
Anh ta mắng tôi xong lại nhìn nhìn, thấy tôi cúi gằm mặt không đáp mới đứng dậy đi lại gần, tiếp tục hỏi tôi:
– Sao cô biết công ty kia đang hack server game của tôi?
– Tôi đoán…
– Cô không học IT, ngay cả đọc code hack server cô cũng không biết, thế mà đoán giỏi thật.
Mất công giúp người ta, còn bị ngã sấp mặt một cái, thế mà còn bị mắng thế này nên tôi ức, gào mồm lên cãi lại:
– Tôi giúp anh, anh không cảm ơn thì thôi, còn mắng tôi. Anh không cần thì trả USB đây, tôi mang về.
– …
– Sao tôi ghét anh thế không biết, anh đúng là…
Còn chưa nói xong thì bỗng nhiên cổ chân bị ai đó nắm lấy, tôi đang chửi hăng, ngó xuống thấy Duy đang ngồi xổm xuống trước mặt mình thì đột nhiên im bặt.
Anh ta cầm chân tôi nhìn một lát, tiếp tục nói một câu chẳng hề liên quan:
– Trật khớp chân rồi.
– Ơ…
Nghe nói thế, tôi mới để ý thấy cổ chân mình đang bắt đầu sưng, bảo sao nãy giờ thấy đau thế. Nhưng mà lần đầu tiên có người cầm chân tôi thế này, tôi cứ thấy ngứa ngứa làm sao ấy, từ chỗ bàn tay anh ta truyền đến chân tôi cảm giác nóng ran khó chịu, muốn giằng ra nhưng lại sợ, không nỡ rút chân về.
Duy xoay xoay cổ chân tôi rồi bảo:
– Thấy sao?
– Thấy… đau.
– Chỗ này hả?
Anh ta lại xoay tiếp, lần này lực mạnh hơn làm tôi đau đến nhảy dựng lên, hét một tiếng:
– Á mẹ ơi, đau. Đau. Đừng xoay nữa. Đau.
– Cô kêu biểu cảm thật đấy.
Tôi chẳng hiểu anh ta nói thế là ý gì, cho đến khi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài mới thấy bọn anh Minh đang chen lấn nhau hóng hớt ngó vào đây, khi ấy mới biết mấy câu vừa rồi mình hét có bao nhiêu là mờ ám.
Hai má tôi lập tức đỏ ửng lên như cà chua chín, xấu hổ không có lỗ nẻ nào mà chui. Mẹ kiếp, sao anh ta không thiết kế cửa kính nhìn được từ ngoài vào trong mà chỉ nhìn được từ trong ra ngoài thế này? Hại tôi tình ngay lý gian. Một nam một nữ trong phòng kín mà kêu oai oái thế này không hiểu nhầm mới lạ đấy.
Tôi ấm ức nên đổ tội cho ai đó một cách vô lý:
– Tại anh làm tôi bị trẹo chân đấy. Bị thế này thì làm sao được bây giờ?
– Đi bệnh viện nắn xương.
– Bệnh viện nắn có dùng thuốc tê không?
– Không.
– Thế thì tôi không đi đâu.
Mặt ai đó tỉnh bơ, thản nhiên đáp:
– Ừ, thế cô tự lặc về đi. Vài hôm nữa gãy hẳn xương rồi đến.
Tất nhiên là tôi không dám chờ gãy hẳn xương rồi mới đến bệnh viện, mà cổ chân thì càng lúc càng đau, đảm bảo giờ ngay cả lặc về cũng không thể lặc được, cho nên đành biết ý, quay sang năn nỉ Duy đưa tôi đi bệnh viện:
– Thế… anh đưa tôi đi bệnh viện đi. Chân tôi thế này không đi nổi nữa.
– Không.
– Lúc nãy tôi nói nhầm, không phải anh làm tôi bị trẹo chân, tự tôi làm ngã trẹo chân. Anh tốt bụng đưa tôi đi bệnh viện đi.
– …
– Tôi mang tài liệu quan trọng đến cho anh mà.
– Minh nói với cô chuyện công ty tôi phải không?
Tôi sợ lộ ra thì anh Minh ăn đủ với chồng mình, cho nên rối rít xua tay bảo:
– Không, không phải đâu, tự tôi điều tra đấy. Tôi thấy game đó cạnh tranh với game của anh nên mới đi điều tra.
– Sao cô phải đi điều tra?
– Vì… vì… vì tôi sợ anh phá sản. Lấy chồng giàu vẫn thích hơn lấy chồng nghèo chứ, anh nghèo thì ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tôi mà.
Chắc Duy cũng biết tôi nói dối nhưng khinh bỉ không muốn vạch trần, anh ta suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên cúi xuống bế tôi lên, thờ ơ nói một câu.
– Tôi nghèo vẫn nuôi được cô. Khỏi phải lo.
– Ơ… sao… sao lại bế…
– Đây là trả công cho cô, lần này thu được nhiều tin tức giá trị.
***
Lời tác giả: Chúc cả nhà Noel ấm áp, an lành. Hôm nay truyện ngọt thế này thì đọc xong nhớ cười một cái nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!
Bình luận facebook