-
Chương 19
Ninh Phi có ngoại hình rất tốt, vô cùng phù hợp hình tượng ca ca nhà bên trong chuyện xưa, hơn nữa thực lực cũng không tệ. Tang Đồng rất nhanh liền cùng hắn quen thuộc, tiến độ ghi hình từ từ tăng nhanh.
Lương Tiểu Nghệ cũng nhận một quảng cáo mỹ phẩm, chụp ảnh ở cách đó không xa, liền thỉnh thoảng chạy tới xem Tang Đồng ghi hình.
T thị mùa đông vẫn rất lạnh, cũng may đều là chụp ảnh bên trong phòng, không cần chịu đựng gió lạnh gào thét bên ngoài.
Đạo diễn một kêu “Cắt”, Tang Đồng liền lập tức run rẩy, xoa xoa tay đi tới ghế dựa bên ngoài ngồi xuống.
Một cái áo khoác có mũ chụp xuống, Tang Đồng luống cuống tay chân mặc vào, ngưỡng mặt lên gượng cười nói: “Cám ơn……”
Lạc Hưởng Ngôn không chút để ý cười cười, đưa đem đồ uống nóng trong tay đưa cho cô.
Tang Đồng đã lạnh đến mức không có tinh thần làm kiêu, vội vàng cầm cái ly uống một hớp nhỏ, sau đó thoải mái thở ra.
Lạc Hưởng Ngôn trong khoảng thời gian này không có việc gì liền chạy tới đi một vòng, trêu đùa Tang Đồng một chút, hoặc là cái gì cũng không làm, nhìn xong lập tức đi ngay, không quá hai ngày liền nghe thấy mấy nhân viên làm việc bàn luận xôn xao, truyền nhau một chút tin đồn.
Tang Đồng đối với mấy lời đồn đại này vô cùng căm tức, nhưng Lạc Nhị gia người ta quang minh chính đại thị sát công việc, cô cũng không thể không cho hắn đến.
Lạc Hưởng Ngôn ngồi x
uống bên cạnh, nhìn quanh bốn phía một phen, hỏi: “Bên cạnh em không phải ngày ngày đều đi theo một nha đầu trung thành hộ chủ sao? Thế nào trong khoảng thời gian này không thấy đâu?”
Tang Đồng không rõ chân tướng: “Tiểu nha đầu?”
“A ——” Lạc Hưởng Ngôn cười quỷ dị “Chính là trợ lý ngực rất lớn đó!”
Tang Đồng đầu đầy vạch đen, đoán chừng lời này để cho Hàn Tả Tả nghe được, không bạo phát mới là lạ.
“Chị Hannah tinh lực có hạn, lại nhận thêm vài người mới, không giúp được, cố ý bồi dưỡng Hàn Tả Tả…… Trong khoảng thời gian này Tả Tả đều cùng chị Hannah học tập.”
Lạc Hưởng Ngôn mở miệng, còn chưa lên tiếng, đột nhiên nghe được “Kẽo kẹt” một tiếng, không khỏi nhíu nhíu mày.
Tang Đồng cũng nghe đến thanh âm kỳ quái này, theo nơi phát ra nghiêng đầu tìm kiếm, còn chưa nhìn thấy cái gì, liền nghe được Lạc Hưởng Ngôn hô to một tiếng “Cẩn thận”, sau đó cánh tay của mình bị người dùng sức kéo, Lạc Hưởng Ngôn đem cô ôm vào trong ngực, xoay người một cái té nhào xuống đất.
Chỉ nghe được một tiếng “Phanh ——”, Tang Đồng cảm thấy trên người đột nhiên trầm xuống.
Không quan tâm tới bị nước nóng phỏng tay, Tang Đồng đỡ cái đầu đang chôn ở cổ mình, lo lắng hỏi: “Này này, Lạc Nhị gia, Nhị gia anh có chuyện gì hay không?”
Lạc Hưởng Ngôn đôi mắt nhắm nghiền, không có chút phản ứng.
Tang Đồng đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay một mảnh ấm áp dinh dính, lật qua nhìn xem, vết máu màu đỏ sậm dính đầy lòng bàn tay, không khỏi luống cuống.
Những người khác cũng nghe được tiếng động, vội vàng chạy tới, đem xà ngang nên ở trên người Lạc Hưởng Ngôn dời đi.
Đạo diễn tách đám người ra rống giận: “Con mẹ nó vây quanh đây làm gì! Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương! Phó đạo diễn phong tỏa tin tức, không cho phép ký giả phỏng vấn! Những người còn lại trước tiên đem Lạc Nhị gia mang đến chỗ an toàn……”
Tang Đồng trên người đột nhiên nhẹ hẫng, sau đó được Ninh Phi và Lương Tiểu Nghệ đỡ lên.
Lương Tiểu Nghệ biểu tình chực khóc: “Tang tỷ tỷ, chị không sao chớ? Có chỗ nào bị thương hay không?”
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, Tang Đồng sắc mặt có chút tái nhợt, Lạc Hưởng Ngôn trên đầu chảy nhiều máu như vậy, có thể xảy ra vấn đề gì hay không……
Xe cứu thương rất nhanh đã tới, mọi người ba chân bốn cẳng đem Lạc Hưởng Ngôn đặt lên băng ca, lúc này có người phát hiện Tang Đồng cũng một tay đầy máu, cho là cô cũng bị thương, vội đem cô đưa lên xe cứu thương.
Tang Đồng ngơ ngác ngồi ở đó, nhìn nhân viên cứu hộ đâu vào đấy xử lý vết thương, trong lòng cảm thấy hết sức sợ hãi.
Nếu không phải vì cứu cô, Lạc Nhị gia căn bản sẽ không gặp chuyện không may, ngộ nhỡ có chuyện gì, cô nên làm cái gì bây giờ?
Lạc Hưởng Ngôn bị đưa vào phòng cấp cứu phẫu thuật, Tang Đồng ngồi ở bên ngoài, Lạc gia đã nhận được tin tức, Lạc phu nhân mang giày cao gót thật nhanh đi tới, sớm có nhân viên cấp cứu chờ ở cửa phòng mổ truyền lại tin tức.
“Lạc phu nhân, Lạc Nhị gia não bộ bị thương, máu đã dừng lại, không có gì đáng ngại, có chút chấn thương sọ não, cần nằm viện quan sát một đoạn thời gian……”
Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng tựa vào bên tường.
Lúc này có y tá chú ý tới cô, vội chạy tới hỏi: “Cô có sao không, tôi xem trên người cô có máu, tôi giúp cô xử lý hạ vết thương……”
Lạc phu nhân đang cám ơn bác sĩ, lúc này mới nhìn về phía Tang Đồng.
Ở trên đường đã có người đem chuyện xảy ra không bỏ sót một chi tiết kể lại cho Lạc phu nhân. Vào lúc này nhìn thấy nhân vật chính, Lạc phu nhân ánh mắt đột nhiên sắc bén.
Tang Đồng co rúm lại một chút, lại vẫn lấy dũng khí đi tới trước mặt Lạc phu nhân, thật sâu cúi người xuống nói: “Thật xin lỗi, đều tại tôi, nếu như không phải là vì cứu tôi, Nhị gia sẽ không xảy ra chuyện!”
Lạc phu nhân đưa tay vỗ vỗ Tang Đồng, ý bảo cô nâng người lên, nhàn nhạt nói: “Là bản thân Hưởng Ngôn muốn cứu cô, chuyện không liên quan gì tới cô, mặc kệ muốn cảm tạ hay là muốn nói xin lỗi, chờ Hưởng Ngôn tỉnh lại tự cô nói với nó…… Cô hiện tại cùng y tá đi xử lý vết thương đi!”
Tang Đồng cắn cắn môi, gật đầu một cái rời đi.
Tang Đồng không bị thương tích gì, trên tay bị phỏng có chút đỏ, trầy da một chút, khử độc là không có chuyện gì.
Lương Tiểu Nghệ thở hồng hộc chạy vào, lôi kéo Tang Đồng từ trên xuống dưới kiểm tra, vành mắt ửng hồng nói: “Làm em sợ muốn chết, hoàn hảo chị không có việc gì……”
Tang Đồng giúp cô ta sửa sang lại mái tóc, trấn an nói: “Không có việc gì, đừng sợ, chị không phải còn tốt sao?”
An ủi Lương Tiểu Nghệ, cũng bảo cô ta đi về trước nghỉ ngơi, Tang Đồng lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Tả Tả, mặc kệ nói thế nào, Lạc Hưởng Ngôn đều là bởi vì cô mà bị thương, dù thế nào cũng phải lưu lại chờ hắn tỉnh lại.
Đến buổi tối, Lạc Hưởng Ngôn mới mở mắt ra, sắc mặt có chút tái nhợt, vừa tỉnh lại liền bắt đầu ói, bác sĩ y tá ra vào bận rộn nửa ngày mới ngừng lại.
Tang Đồng dưới ánh mắt của Lạc phu nhân, lặng lẽ bưng lên nước ấm, nhẹ nhàng đỡ Lạc Hưởng Ngôn dậy, đút chút nước cho hắn.
Lạc Hưởng Ngôn uống chút nước cảm thấy thoải mái hơn, nằm ở trên giường thở hổn hển nửa ngày, cau mày nhìn Lạc phu nhân một chút, lại nhìn Tang Đồng một chút, nghi ngờ hỏi: “Các người làm sao vậy?”
Tang Đồng sắc mặt trắng nhợt, thanh âm run rẩy hỏi: “Anh, anh không phải đã quên……”
Trời ơi, có cần phải cẩu huyết như vậy hay không, cư nhiên mất trí nhớ!
Lạc Hưởng Ngôn trầm mặc nhìn Tang Đồng một hồi lâu, mới sâu kín nói: “Đúng vậy a, tôi cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ rõ em là vợ của tôi……”
Lạc phu nhân ho nhẹ một tiếng: “Nếu tỉnh, mẹ đi về trước đây, con nằm viện, lưu lại một đống chuyện cần mẹ đi xử lý.”
Lạc Hưởng Ngôn cười cười, làm nũng nói: “Mẹ, ngài vất vả rồi, ngày mai con muốn uống canh mẹ hầm.”
Lạc phu nhân hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không có phản đối, trước khi đi liếc Tang Đồng một cái.
Tang Đồng uất ức quyệt miệng chỉ trích: “Anh lại gạt tôi nữa a, làm tôi sợ muốn chết…… Tôi còn tưởng rằng anh mất trí nhớ!”
Lạc Hưởng Ngôn buồn cười nói: “Nào có dễ dàng mất trí nhớ như vậy, chưa từng thấy qua em đóng phim bị điện giật, sao có thể tưởng tượng ra tình tiết nhàm chán như vậy?”
Tang Đồng xách cái ghế ngồi ở bên cạnh, cúi đầu xoắn ngón tay, nửa ngày mới mở miệng: “Cám ơn anh đã cứu tôi……”
Lạc Hưởng Ngôn than thở: “Em không cần cảm thấy có lỗi, chuyện này lại không trách em…… Nếu em thật muốn xin lỗi, chi bằng cùng anh đi!”
Tang Đồng tức giận nhìn chằm chằm hắn: “Anh có vấn đề phải không, đầu cũng bể rồi còn muốn nói chuyện không đứng đắn, có phải não anh bị thu hẹp lại không? Hay là cung phản xạ của anh dời xuống hết nửa người dưới rồi hả?”
Lạc Hưởng Ngôn uất ức hề hề oán trách: “Anh đều thành như vậy em vẫn không thể đối với anh dịu dàng một chút? Lại nói anh bị thương là đầu, nửa người dưới chức năng một chút vấn đề cũng không có, súng gươm không ngã! Ai anh nói em đừng đổi chủ đề a, như thế nào? Làm bạn gái của anh được không?”
Tang Đồng lắc đầu một cái nghiêm túc nói: “Lạc Nhị gia, anh đã cứu tôi, tôi rất cảm kích, nhưng tôi không thể đồng ý anh…… Không ngại nói cho anh biết, thật ra thì toi đã có người trong lòng rồi, t ôi có bạn trai, thật xin lỗi……”
Lạc Hưởng Ngôn trầm mặc, phòng bệnh nhất thời yên tĩnh có chút dọa người, ngay cả tiếng dịch truyền nhỏ tí tách cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tang Đồng thấp thỏm nhìn hắn, Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Có bạn trai thì thế nào…… Thôi, đã trễ vậy rồi, em đi về nghỉ ngơi đi.”
Tang Đồng đứng lên, chần chừ hỏi: “Vậy còn anh? Buổi tối không ai trông chừng không tốt lắm đâu……”
Lạc Hưởng Ngôn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Không có việc gì, có bác sĩ y tá ở đây…… Có em ở đây tôi không ngủ được.”
Tang Đồng suy nghĩ một chút, nói: “Vậy cũng tốt, sáng sớm ngày mai tôi lại tới thăm anh.”
Tang Đồng vẫn không rời đi, mà ra ngoài mua một ít thức ăn, liền một mình ngồi trên ghế ngoài hành lang, chờ trời sáng có người tới chăm sóc hắn, cô mới có thể yên tâm rời đi.
Ban đêm không biết thiếp đi lúc nào, cũng may điều hòa bệnh viện mở đủ ấm, thật cũng không có chuyện gì.
Tang Đồng đi toilet sửa sang lại mình một chút, nhìn đồng hồ, sau đó chạy ra bên ngoài bệnh viện mua cháo.
Lạc Hưởng Ngôn tỉnh lại, đã nhìn thấy mẹ mình đang say sưa bưng chén cháo ăn ngon lành.
“Mẹ, ngài đã tới, còn chưa ăn cơm sao?”
Lạc phu nhân nuốt xuống ngụm cháo, giống như lơ đãng nói: “A, ăn rồi, chỉ là nhìn thấy Tang Đồng mua cháo, mùi vị không tệ, con lại chậm chạp không tỉnh, mẹ liền ăn!”
Lạc Hưởng Ngôn kinh ngạc hỏi: “Cô ấy đưa tới? Cô ấy sao lại tới sớm như vậy, người đâu……”
Lạc phu nhân không chút để ý vừa ăn vừa nói: “A, mẹ đã hỏi trực y tá rồi, nghe nói cô ấy một mình ở bên ngoài hành lang đợi cả đêm, mới vừa nói phải trở về làm việc nên đi trước rồi.”
Lạc Hưởng Ngôn nghe vậy trong lòng vừa vui mừng vừa đau lòng, cau mày vô cùng bất mãn oán trách: “Mẹ ngài sao lại ăn cháo của con, con là bệnh nhân, cho con……”
Lạc phu nhân ngạc nhiên nhìn hắn: “Mẹ đã ăn rồi con còn ăn à?”
Lạc Hưởng Ngôn hừ một tiếng thò tay tới tiếp nhận: “Ăn, vốn chính là cho con!”
Lạc phu nhân ưu nhã lau khóe miệng một cái, cười trêu nói: “Ăn ngon không?”
Lạc Hưởng Ngôn không để ý tới bà, đem phần cháo dư lại vài hớp ăn sạch. Thật ra thì hắn bị thương vừa mới tỉnh lại, căn bản không có khẩu vị gì, không hiểu sao một chén cháo bình thường căn bản nhìn không thuận mắt mà lại thơm như vậy, yêu thích ăn không ngừng.
Lạc phu nhân than thở: “Đến nỗi này sao, mẹ xem cái cô Tang Đồng đó cũng không phải thật tốt, cư nhiên để cho con xả thân quên mình đi cứu……”
Lạc Hưởng Ngôn vẫn chưa thỏa mãn buông chén xuống nói: “Con thích!” Suy nghĩ một chút, lại “Hắc hắc he he” mà cười, lấy lòng nói, “Mẹ, ngài gọi điện thoại cho Tang Đồng, nói là…… Ngài bận rộn chuyện của công ty, không rãnh tới chăm sóc con trai của ngài, bảo cô ấy đến đây đi!”
Lạc phu nhân nhìn thật ngứa mắt bộ dạng này của con tria, tức giận đem điện thoại ném cho hắn: “Muốn con bé tới thì tự mình gọi! Con thật là càng lớn càng trẻ con! Theo đuổi con gái còn để cho mẹ mình ra tay, mẹ sao lại nuôi dưỡng ra một đứa không có tiền đồ như con chứ!”
Lạc Hưởng Ngôn một bên sung sướng bắt lấy di động, một bên chẳng thèm để ý nói: “Con không có tiền đồ y chang như lúc mẹ vừa sinh con ra vậy!”
Lạc phu nhân tức giận, nếu không phải nhìn trên đầu hắn còn băng băng gạc, thì không đánh hắn chết không được mà!
Lương Tiểu Nghệ cũng nhận một quảng cáo mỹ phẩm, chụp ảnh ở cách đó không xa, liền thỉnh thoảng chạy tới xem Tang Đồng ghi hình.
T thị mùa đông vẫn rất lạnh, cũng may đều là chụp ảnh bên trong phòng, không cần chịu đựng gió lạnh gào thét bên ngoài.
Đạo diễn một kêu “Cắt”, Tang Đồng liền lập tức run rẩy, xoa xoa tay đi tới ghế dựa bên ngoài ngồi xuống.
Một cái áo khoác có mũ chụp xuống, Tang Đồng luống cuống tay chân mặc vào, ngưỡng mặt lên gượng cười nói: “Cám ơn……”
Lạc Hưởng Ngôn không chút để ý cười cười, đưa đem đồ uống nóng trong tay đưa cho cô.
Tang Đồng đã lạnh đến mức không có tinh thần làm kiêu, vội vàng cầm cái ly uống một hớp nhỏ, sau đó thoải mái thở ra.
Lạc Hưởng Ngôn trong khoảng thời gian này không có việc gì liền chạy tới đi một vòng, trêu đùa Tang Đồng một chút, hoặc là cái gì cũng không làm, nhìn xong lập tức đi ngay, không quá hai ngày liền nghe thấy mấy nhân viên làm việc bàn luận xôn xao, truyền nhau một chút tin đồn.
Tang Đồng đối với mấy lời đồn đại này vô cùng căm tức, nhưng Lạc Nhị gia người ta quang minh chính đại thị sát công việc, cô cũng không thể không cho hắn đến.
Lạc Hưởng Ngôn ngồi x
uống bên cạnh, nhìn quanh bốn phía một phen, hỏi: “Bên cạnh em không phải ngày ngày đều đi theo một nha đầu trung thành hộ chủ sao? Thế nào trong khoảng thời gian này không thấy đâu?”
Tang Đồng không rõ chân tướng: “Tiểu nha đầu?”
“A ——” Lạc Hưởng Ngôn cười quỷ dị “Chính là trợ lý ngực rất lớn đó!”
Tang Đồng đầu đầy vạch đen, đoán chừng lời này để cho Hàn Tả Tả nghe được, không bạo phát mới là lạ.
“Chị Hannah tinh lực có hạn, lại nhận thêm vài người mới, không giúp được, cố ý bồi dưỡng Hàn Tả Tả…… Trong khoảng thời gian này Tả Tả đều cùng chị Hannah học tập.”
Lạc Hưởng Ngôn mở miệng, còn chưa lên tiếng, đột nhiên nghe được “Kẽo kẹt” một tiếng, không khỏi nhíu nhíu mày.
Tang Đồng cũng nghe đến thanh âm kỳ quái này, theo nơi phát ra nghiêng đầu tìm kiếm, còn chưa nhìn thấy cái gì, liền nghe được Lạc Hưởng Ngôn hô to một tiếng “Cẩn thận”, sau đó cánh tay của mình bị người dùng sức kéo, Lạc Hưởng Ngôn đem cô ôm vào trong ngực, xoay người một cái té nhào xuống đất.
Chỉ nghe được một tiếng “Phanh ——”, Tang Đồng cảm thấy trên người đột nhiên trầm xuống.
Không quan tâm tới bị nước nóng phỏng tay, Tang Đồng đỡ cái đầu đang chôn ở cổ mình, lo lắng hỏi: “Này này, Lạc Nhị gia, Nhị gia anh có chuyện gì hay không?”
Lạc Hưởng Ngôn đôi mắt nhắm nghiền, không có chút phản ứng.
Tang Đồng đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay một mảnh ấm áp dinh dính, lật qua nhìn xem, vết máu màu đỏ sậm dính đầy lòng bàn tay, không khỏi luống cuống.
Những người khác cũng nghe được tiếng động, vội vàng chạy tới, đem xà ngang nên ở trên người Lạc Hưởng Ngôn dời đi.
Đạo diễn tách đám người ra rống giận: “Con mẹ nó vây quanh đây làm gì! Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương! Phó đạo diễn phong tỏa tin tức, không cho phép ký giả phỏng vấn! Những người còn lại trước tiên đem Lạc Nhị gia mang đến chỗ an toàn……”
Tang Đồng trên người đột nhiên nhẹ hẫng, sau đó được Ninh Phi và Lương Tiểu Nghệ đỡ lên.
Lương Tiểu Nghệ biểu tình chực khóc: “Tang tỷ tỷ, chị không sao chớ? Có chỗ nào bị thương hay không?”
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, Tang Đồng sắc mặt có chút tái nhợt, Lạc Hưởng Ngôn trên đầu chảy nhiều máu như vậy, có thể xảy ra vấn đề gì hay không……
Xe cứu thương rất nhanh đã tới, mọi người ba chân bốn cẳng đem Lạc Hưởng Ngôn đặt lên băng ca, lúc này có người phát hiện Tang Đồng cũng một tay đầy máu, cho là cô cũng bị thương, vội đem cô đưa lên xe cứu thương.
Tang Đồng ngơ ngác ngồi ở đó, nhìn nhân viên cứu hộ đâu vào đấy xử lý vết thương, trong lòng cảm thấy hết sức sợ hãi.
Nếu không phải vì cứu cô, Lạc Nhị gia căn bản sẽ không gặp chuyện không may, ngộ nhỡ có chuyện gì, cô nên làm cái gì bây giờ?
Lạc Hưởng Ngôn bị đưa vào phòng cấp cứu phẫu thuật, Tang Đồng ngồi ở bên ngoài, Lạc gia đã nhận được tin tức, Lạc phu nhân mang giày cao gót thật nhanh đi tới, sớm có nhân viên cấp cứu chờ ở cửa phòng mổ truyền lại tin tức.
“Lạc phu nhân, Lạc Nhị gia não bộ bị thương, máu đã dừng lại, không có gì đáng ngại, có chút chấn thương sọ não, cần nằm viện quan sát một đoạn thời gian……”
Tang Đồng thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng tựa vào bên tường.
Lúc này có y tá chú ý tới cô, vội chạy tới hỏi: “Cô có sao không, tôi xem trên người cô có máu, tôi giúp cô xử lý hạ vết thương……”
Lạc phu nhân đang cám ơn bác sĩ, lúc này mới nhìn về phía Tang Đồng.
Ở trên đường đã có người đem chuyện xảy ra không bỏ sót một chi tiết kể lại cho Lạc phu nhân. Vào lúc này nhìn thấy nhân vật chính, Lạc phu nhân ánh mắt đột nhiên sắc bén.
Tang Đồng co rúm lại một chút, lại vẫn lấy dũng khí đi tới trước mặt Lạc phu nhân, thật sâu cúi người xuống nói: “Thật xin lỗi, đều tại tôi, nếu như không phải là vì cứu tôi, Nhị gia sẽ không xảy ra chuyện!”
Lạc phu nhân đưa tay vỗ vỗ Tang Đồng, ý bảo cô nâng người lên, nhàn nhạt nói: “Là bản thân Hưởng Ngôn muốn cứu cô, chuyện không liên quan gì tới cô, mặc kệ muốn cảm tạ hay là muốn nói xin lỗi, chờ Hưởng Ngôn tỉnh lại tự cô nói với nó…… Cô hiện tại cùng y tá đi xử lý vết thương đi!”
Tang Đồng cắn cắn môi, gật đầu một cái rời đi.
Tang Đồng không bị thương tích gì, trên tay bị phỏng có chút đỏ, trầy da một chút, khử độc là không có chuyện gì.
Lương Tiểu Nghệ thở hồng hộc chạy vào, lôi kéo Tang Đồng từ trên xuống dưới kiểm tra, vành mắt ửng hồng nói: “Làm em sợ muốn chết, hoàn hảo chị không có việc gì……”
Tang Đồng giúp cô ta sửa sang lại mái tóc, trấn an nói: “Không có việc gì, đừng sợ, chị không phải còn tốt sao?”
An ủi Lương Tiểu Nghệ, cũng bảo cô ta đi về trước nghỉ ngơi, Tang Đồng lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Tả Tả, mặc kệ nói thế nào, Lạc Hưởng Ngôn đều là bởi vì cô mà bị thương, dù thế nào cũng phải lưu lại chờ hắn tỉnh lại.
Đến buổi tối, Lạc Hưởng Ngôn mới mở mắt ra, sắc mặt có chút tái nhợt, vừa tỉnh lại liền bắt đầu ói, bác sĩ y tá ra vào bận rộn nửa ngày mới ngừng lại.
Tang Đồng dưới ánh mắt của Lạc phu nhân, lặng lẽ bưng lên nước ấm, nhẹ nhàng đỡ Lạc Hưởng Ngôn dậy, đút chút nước cho hắn.
Lạc Hưởng Ngôn uống chút nước cảm thấy thoải mái hơn, nằm ở trên giường thở hổn hển nửa ngày, cau mày nhìn Lạc phu nhân một chút, lại nhìn Tang Đồng một chút, nghi ngờ hỏi: “Các người làm sao vậy?”
Tang Đồng sắc mặt trắng nhợt, thanh âm run rẩy hỏi: “Anh, anh không phải đã quên……”
Trời ơi, có cần phải cẩu huyết như vậy hay không, cư nhiên mất trí nhớ!
Lạc Hưởng Ngôn trầm mặc nhìn Tang Đồng một hồi lâu, mới sâu kín nói: “Đúng vậy a, tôi cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ rõ em là vợ của tôi……”
Lạc phu nhân ho nhẹ một tiếng: “Nếu tỉnh, mẹ đi về trước đây, con nằm viện, lưu lại một đống chuyện cần mẹ đi xử lý.”
Lạc Hưởng Ngôn cười cười, làm nũng nói: “Mẹ, ngài vất vả rồi, ngày mai con muốn uống canh mẹ hầm.”
Lạc phu nhân hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không có phản đối, trước khi đi liếc Tang Đồng một cái.
Tang Đồng uất ức quyệt miệng chỉ trích: “Anh lại gạt tôi nữa a, làm tôi sợ muốn chết…… Tôi còn tưởng rằng anh mất trí nhớ!”
Lạc Hưởng Ngôn buồn cười nói: “Nào có dễ dàng mất trí nhớ như vậy, chưa từng thấy qua em đóng phim bị điện giật, sao có thể tưởng tượng ra tình tiết nhàm chán như vậy?”
Tang Đồng xách cái ghế ngồi ở bên cạnh, cúi đầu xoắn ngón tay, nửa ngày mới mở miệng: “Cám ơn anh đã cứu tôi……”
Lạc Hưởng Ngôn than thở: “Em không cần cảm thấy có lỗi, chuyện này lại không trách em…… Nếu em thật muốn xin lỗi, chi bằng cùng anh đi!”
Tang Đồng tức giận nhìn chằm chằm hắn: “Anh có vấn đề phải không, đầu cũng bể rồi còn muốn nói chuyện không đứng đắn, có phải não anh bị thu hẹp lại không? Hay là cung phản xạ của anh dời xuống hết nửa người dưới rồi hả?”
Lạc Hưởng Ngôn uất ức hề hề oán trách: “Anh đều thành như vậy em vẫn không thể đối với anh dịu dàng một chút? Lại nói anh bị thương là đầu, nửa người dưới chức năng một chút vấn đề cũng không có, súng gươm không ngã! Ai anh nói em đừng đổi chủ đề a, như thế nào? Làm bạn gái của anh được không?”
Tang Đồng lắc đầu một cái nghiêm túc nói: “Lạc Nhị gia, anh đã cứu tôi, tôi rất cảm kích, nhưng tôi không thể đồng ý anh…… Không ngại nói cho anh biết, thật ra thì toi đã có người trong lòng rồi, t ôi có bạn trai, thật xin lỗi……”
Lạc Hưởng Ngôn trầm mặc, phòng bệnh nhất thời yên tĩnh có chút dọa người, ngay cả tiếng dịch truyền nhỏ tí tách cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tang Đồng thấp thỏm nhìn hắn, Lạc Hưởng Ngôn đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Có bạn trai thì thế nào…… Thôi, đã trễ vậy rồi, em đi về nghỉ ngơi đi.”
Tang Đồng đứng lên, chần chừ hỏi: “Vậy còn anh? Buổi tối không ai trông chừng không tốt lắm đâu……”
Lạc Hưởng Ngôn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Không có việc gì, có bác sĩ y tá ở đây…… Có em ở đây tôi không ngủ được.”
Tang Đồng suy nghĩ một chút, nói: “Vậy cũng tốt, sáng sớm ngày mai tôi lại tới thăm anh.”
Tang Đồng vẫn không rời đi, mà ra ngoài mua một ít thức ăn, liền một mình ngồi trên ghế ngoài hành lang, chờ trời sáng có người tới chăm sóc hắn, cô mới có thể yên tâm rời đi.
Ban đêm không biết thiếp đi lúc nào, cũng may điều hòa bệnh viện mở đủ ấm, thật cũng không có chuyện gì.
Tang Đồng đi toilet sửa sang lại mình một chút, nhìn đồng hồ, sau đó chạy ra bên ngoài bệnh viện mua cháo.
Lạc Hưởng Ngôn tỉnh lại, đã nhìn thấy mẹ mình đang say sưa bưng chén cháo ăn ngon lành.
“Mẹ, ngài đã tới, còn chưa ăn cơm sao?”
Lạc phu nhân nuốt xuống ngụm cháo, giống như lơ đãng nói: “A, ăn rồi, chỉ là nhìn thấy Tang Đồng mua cháo, mùi vị không tệ, con lại chậm chạp không tỉnh, mẹ liền ăn!”
Lạc Hưởng Ngôn kinh ngạc hỏi: “Cô ấy đưa tới? Cô ấy sao lại tới sớm như vậy, người đâu……”
Lạc phu nhân không chút để ý vừa ăn vừa nói: “A, mẹ đã hỏi trực y tá rồi, nghe nói cô ấy một mình ở bên ngoài hành lang đợi cả đêm, mới vừa nói phải trở về làm việc nên đi trước rồi.”
Lạc Hưởng Ngôn nghe vậy trong lòng vừa vui mừng vừa đau lòng, cau mày vô cùng bất mãn oán trách: “Mẹ ngài sao lại ăn cháo của con, con là bệnh nhân, cho con……”
Lạc phu nhân ngạc nhiên nhìn hắn: “Mẹ đã ăn rồi con còn ăn à?”
Lạc Hưởng Ngôn hừ một tiếng thò tay tới tiếp nhận: “Ăn, vốn chính là cho con!”
Lạc phu nhân ưu nhã lau khóe miệng một cái, cười trêu nói: “Ăn ngon không?”
Lạc Hưởng Ngôn không để ý tới bà, đem phần cháo dư lại vài hớp ăn sạch. Thật ra thì hắn bị thương vừa mới tỉnh lại, căn bản không có khẩu vị gì, không hiểu sao một chén cháo bình thường căn bản nhìn không thuận mắt mà lại thơm như vậy, yêu thích ăn không ngừng.
Lạc phu nhân than thở: “Đến nỗi này sao, mẹ xem cái cô Tang Đồng đó cũng không phải thật tốt, cư nhiên để cho con xả thân quên mình đi cứu……”
Lạc Hưởng Ngôn vẫn chưa thỏa mãn buông chén xuống nói: “Con thích!” Suy nghĩ một chút, lại “Hắc hắc he he” mà cười, lấy lòng nói, “Mẹ, ngài gọi điện thoại cho Tang Đồng, nói là…… Ngài bận rộn chuyện của công ty, không rãnh tới chăm sóc con trai của ngài, bảo cô ấy đến đây đi!”
Lạc phu nhân nhìn thật ngứa mắt bộ dạng này của con tria, tức giận đem điện thoại ném cho hắn: “Muốn con bé tới thì tự mình gọi! Con thật là càng lớn càng trẻ con! Theo đuổi con gái còn để cho mẹ mình ra tay, mẹ sao lại nuôi dưỡng ra một đứa không có tiền đồ như con chứ!”
Lạc Hưởng Ngôn một bên sung sướng bắt lấy di động, một bên chẳng thèm để ý nói: “Con không có tiền đồ y chang như lúc mẹ vừa sinh con ra vậy!”
Lạc phu nhân tức giận, nếu không phải nhìn trên đầu hắn còn băng băng gạc, thì không đánh hắn chết không được mà!
Bình luận facebook