• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full MAI TÁNG TUỔI 18 (2 Viewers)

  • Mai Táng Tuổi 18 - Chương 5

Tôi không biết Sở Chi An trở về nói thế nào với cha mẹ cậu ấy, nhưng kể từ ngày đó cô Sở không đến tìm tôi nữa. Có lần gặp nhau dưới tầng, cô đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn tôi rất phức tạp, khiến tôi gần như chạy trối chết.



Sau khi khai giảng đại học tôi và Sở Chi An lựa chọn trọ ở trường, cậu ấy có quyết định của chính cậu ấy, mà tôi đơn thuần là vì ở trường với cậu ấy.



Chúng tôi không cùng chuyên ngành, nhưng mà ký túc xá cách nhau không xa, lúc không có lớp trên cơ bản chúng tôi đều ở cùng nhau.



Cuộc sống tốt đẹp này khiến tôi cảm thấy ác mộng của khoảng thời gian trước chưa hề xảy ra. Tôi bằng lòng hoàn toàn tin tưởng Sở Chi An, cậu ấy muốn tôi dũng cảm, vậy tôi sẽ luôn dũng cảm.



Thứ bảy tuần này Sở Chi An có báo cáo thí nghiệm cần hoàn thành, tôi ngẫm nghĩ định về nhà một chuyến lấy ít quần áo.



Vẫn chưa đến dưới tầng tôi đã nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng mắng tiếng khóc tiếng kêu to trộn lẫn vào nhau, khiến người nghe hoảng hốt không giải thích được. Hình như từ tầng ba truyền xuống, tầng trên tầng dưới đều duỗi cổ nhìn về phía đó. Tôi không mấy để ý, đi thẳng về nhà.



Hai tuần liên tục tôi chưa về nhà, mẹ tôi vừa oán trách tôi giờ đã bắt đầu không về nhà, vừa chuẩn bị một bàn lớn thức ăn ngon cho tôi. Ngay cả ba tôi cũng tắt TV yêu dấu, mất tự nhiên bày tỏ sự quan tâm dành cho tôi.



“Con trai, gần đây con có gặp cô Sở của con không?” Trên bàn cơm, mẹ tôi vừa gặp đồ ăn cho tôi vừa hỏi.



Động tác ăn cơm của tôi dừng lại, gắp một miếng xương sườn cho bà, “Con không gặp, con ở trường suốt không ra ngoài.”



Mẹ tôi thở dài: “Dạo này không biết làm sao, cô Sở của con cũng không đến nhà mình, gọi chị ấy đi ra ngoài lúc nào cũng có việc có việc, có phải trong nhà có chuyện gì không.”



“Có thể có chuyện gì,” Ba tôi không đồng ý nhíu mày, “Suốt ngày chỉ toàn đoán mò, vậy người ta không có việc riêng để làm à, chẳng lẽ suốt ngày chỉ đến tám chuyện với mình, ra ngoài nhảy quảng trường gì đó mới bình thường hả.”



Mẹ tôi không hài lòng trừng ba tôi một cái: “Lão già nhà mình suốt ngày chỉ biết làm trái với tôi, chị ấy đã bao lâu không đến rồi, chuyện này có thể bình thường à.”



Tôi nghe họ thảo luận về cô Sở cứ cảm thấy không được tự nhiên, mắt thấy hai người họ sắp cãi nhau bèn nhanh chóng đổi chủ đề ngắt lời họ: “Lúc con về nghe thấy tầng ba rất ồn, có chuyện gì thế ạ?”



Nghe thấy lời tôi nói, hai người họ liếc nhau một cái, vậy mà đều không lên tiếng, bầu không khí đột nhiên im lặng lại.



Tôi ngờ vực nhìn hai người họ, chỉ thấy ba tôi thở dài một hơi: “Nghiệp chướng mà.”



Mẹ tôi cũng lắc đầu theo: “Con còn nhớ cô Lục không? Là cái cô hồi nhỏ thường cho con kẹo ấy.”



Tôi nghĩ ngợi, trong đầu hiện lên một gương mặt nói năng thận trọng. Trước kia cô là đồng nghiệp của ba tôi, đều là giáo viên cấp ba, sau này cũng về hưu giống ba tôi. Khi tôi còn nhỏ đối xử với tôi rất tốt, thường xuyên cho tôi kẹo, có khi đến cả Sở Chi An cũng có phần, là một cô trông thì nghiêm khắc nhưng lương thiện.



“Con nhớ, âm thanh kia truyền ra từ nhà cô Lục?”



Mẹ tôi gật đầu, bà há miệng, giống như rất khó mở miệng, một lúc sau mới nói: “Nhà chị ấy có đứa con trai, khi còn nhỏ con cũng đã gặp mấy lần, gọi nó là anh Tiểu Phi. Haizz, không biết xảy ra chuyện gì mà qua lại với đàn ông… Trong nhà đối phương biết rồi, nhất định không đồng ý, nhốt luôn người trong nhà, sau đó dẫn Lục Phi đến nhà nó, nói với cô Lục của con là Lục Phi dụ dỗ con trai mình khiến nó không đứng đắn. Cô Lục của con làm sao biết chuyện này được, tức giận suýt nữa cao huyết áp ngay tại chỗ, quơ lấy cái chổi bắt đầu đánh, đánh xong thì bảo quỳ trong phòng… Tiếng động to lắm, hàng xóm láng giềng đều đi lên, cũng không biết bao nhiêu người đi lên xem trò cười…”



Đột nhiên, một cái tay huơ huơ trước mặt tôi, “An An, An An, con sao thế?”



Tôi ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt ngờ vực của mẹ tôi, mới phát hiện chẳng biết tôi xuất thần từ khi nào, đũa cũng rơi trên bàn.



Tôi kéo khóe miệng nói không sao, sau đó cầm đũa lên mới phát hiện tay tôi đang run rẩy không bị kiểm soát, tôi cố gắng khiến giọng nói của mình bình thường hơn, ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì nói: “Ba mẹ thấy chuyện này thế nào?”



“Thấy thế nào?” Mẹ tôi lập tức nâng cao giọng, khó tin nói: “Chuyện này còn cần thấy à? Chuyện này vốn đã không bình thường! Hai đứa con trai làm sao ở bên nhau?!”



Ba tôi cũng nghiêm túc lạ thường: “Đây là chuyện của nhà khác chúng ta không tiện nói nhiều, nhưng mẹ con nói đúng, hai đứa con trai chẳng phải bừa bãi hả? Bại hoại tập tục.”



Không bình thường, bừa bãi, bại hoại tập tục… Khi những lời này được nói ra từ những người thân yêu nhất của tôi, giống như bị người ta dùng máy đầm đường đập một cái, đau đến mức lục phủ ngũ tạng đều co lại thành một cục.



Có lẽ phát hiện lời nói của mình có phần quá khích, mẹ tôi dịu giọng nói tiếp: “Bậc cha mẹ đều hy vọng con mình bình an lớn lên, thuận lợi xây dựng gia đình, có một công việc vững chắc, lại sống một cuộc sống yên ổn, không ai hy vọng con của mình làm loạn. Vả lại cô Lục con vẫn luôn một mình, vất vả nuôi thằng bé lớn chẳng lẽ để nó yêu đương với đàn ông? Chuyện này đừng nói là cô Lục của con, mẹ và ba con cũng không chấp nhận được.”



Tôi há miệng, không biết nên phản ứng như thế nào, hồi lâu mới cúi đầu xuống, nói nhỏ: “Bây giờ có rất nhiều nước đều cho phép kết hôn đồng giới, pháp luật của nước ta…”



Tôi vẫn chưa nói xong đã bị mẹ tôi thẳng thừng ngắt lời: “Đừng nói những cái đó với mẹ, mẹ biết các con tuổi trẻ tư tưởng cởi mở, nhưng cởi mở hơn nữa cũng không có nghĩa là có thể làm loạn.”



“Hôm nay con có chuyện gì vậy, sao cứ đôi co với ba mẹ trong chuyện này?” Ba tôi đặt đũa xuống nghiêm giọng nói.



Tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện ba tôi đang nhìn tôi chằm chằm, không biết đã nhìn tôi bao lâu, ánh mắt sắc bén, rất có lực xuyên thấu, giống như đang tìm tòi điều gì.



“Con chỉ…” Tim tôi run lên, vô thức liếm môi một cái, cố gắng biểu hiện thản nhiên, “Chỉ cảm thấy bất ngờ, đúng lúc đã đọc tin tức liên quan đến mặt này, nên nói thêm vài câu.”



“Ba không quan tâm thanh niên các con nghĩ như thế nào”, lông mày nhíu chặt của ông hơi thả lỏng, lại cầm đũa lên, “Ba với mẹ con luôn đợi con nhanh chóng tìm bạn gái kết hôn để ba mẹ hưởng thanh phúc[1], bình thường ít xem mấy thứ linh tinh đi.”



[1][1] thanh phúc: có nghĩa là cuộc sống an nhàn thoải mái, vì sự khác biệt về môi trường sống và nền tảng văn hóa, cách hiểu của mọi người về thanh phúc sẽ khác nhau, cho nên chúng ta không chỉ chú ý nắm bắt từ ngữ, ý nghĩa mà còn phải chú ý đến nguyên tắc văn hóa và quan niệm sống mới trong từ.



Tôi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm nhỏ đến mức khó nghe thấy, cảm xúc làm thế nào cũng không bình tĩnh được, cúi đầu và mấy miếng cơm đã đặt bát xuống, “Con no rồi, còn có chút việc con về trường trước, có thời gian con sẽ về.”



“Này con mới ăn được mấy, vội về làm gì hả…” Tôi vội vàng thay giày đi ra ngoài, bỏ lại âm thanh lải nhải của mẹ tôi ở sau lưng.



Cho đến khi ra ngoài tôi mới nhận ra cảm giác ngột ngạt lại nghẹt thở ban nãy đã đỡ hơn. Truyện Hệ Thống



Tôi nhớ Lục Phi, anh ấy học rất giỏi cũng rất đẹp trai, lớn hơn tôi bảy tuổi, tôi chỉ gặp anh ấy vài lần, anh ấy trong trí nhớ sạch sẽ lại dịu dàng, sau này anh ấy đến nơi khác học và làm việc, thành thử sau đó không gặp nữa.



Tiếng động tầng ba đã yên tĩnh hơn nhiều, người tầng trên tầng dưới đều đang bàn tán xôn xao.



“Đúng là không ngờ đến, thằng cu nhà họ Lục vậy mà thích đàn ông, đây là bệnh hay là biến thái nhỉ?”



“Xem sau này Vương Lam còn có thể kiêu ngạo nữa không, chồng chết sớm, con lại là đồng tính, hứ…”



“Cái thằng Lục Phi suốt ngày được mẹ nó khen không ngớt miệng, giờ nhìn xem, ba mẹ người ta tìm đến nhà rồi, mất mặt quá.”



“Tôi còn nói con trai chị ta đẹp trai công việc lại khá, sao kéo dài đến bây giờ cũng chưa kết hôn, tình cảm là thích đàn ông, đây là biến thái nhỉ…”



“Thật sự không hiểu nổi hai đứa con trai ở bên nhau như thế nào, chỉ tưởng tượng thôi tôi đã muốn nổi da gà, ghê tởm thật.”







Tôi chạy ra ngoài như chạy trốn, mỗi câu mỗi chữ của những lời nói kia như con dao đâm vào tim tôi. Tôi chưa từng biết rằng thì ra ngôn ngữ có thể ác độc đến vậy, nếu như mọi người muốn, họ hoàn toàn có thể dựa vào lời đồn đại để giết người.



Tôi chưa bao giờ khát khao nhìn thấy Sở Chi An ngay lập tức giống như giờ phút này, bắt xe rồi chạy đến trường. Trong lòng luôn trống trải lọt gió, thổi toàn thân tôi lạnh toát.



Tôi đẩy cửa vào mới phát hiện cậu ấy đang ngủ, rèm cửa trong ký túc kéo lại, đèn cũng không bật. Tôi nhớ cậu ấy đã nói bạn cùng phòng về nhà rồi, chỉ có một mình cậu ấy ở ký túc.



Ánh mắt tôi xuyên qua bóng tối đi đến trước giường cậu ấy, lặng lẽ cởi giày, xốc chăn của cậu ấy lên nghiêng người nằm bên cạnh cậu ấy. Lúc túm chặt tay áo của Sở Chi An mới cảm nhận được một chút cảm giác chân thực, trái tim thoáng quay về, rơi xuống chỗ thực.



Có lẽ tiếng động của tôi hơi lớn nên đánh thức cậu ấy, tôi vừa nằm xuống đã nghe được giọng của cậu ấy, còn hơi khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ: “An An?”



Tôi không nói gì, yên lặng chui vào ngực cậu ấy ôm chặt cậu ấy.



Sở Chi An sờ đầu tôi cười vui vẻ: “Mới bao lâu không gặp đã nhớ anh đến thế, hửm?”



Tôi không bác bỏ, ừ khẽ một tiếng: “Rất nhớ, mỗi giây mỗi phút đều đang nhớ.”



Sở Chi An “chậc” một tiếng, cúi đầu xuống hai tay nâng mặt tôi lên đối mặt với tôi: “Giữa trưa về nhà cô nấu cơm gì cho em ăn, miệng ngọt vậy.”



Tôi xuất thần nhìn cậu ấy, đột nhiên lại nghĩ đến anh Tiểu Phi, nhớ đến lời bàn tán sôi nổi của những người kia, cảm xúc bất ổn không ngừng dâng lên, từng tí sợ hãi cũng bắt đầu ngoi đầu lên từ sâu trong nội tâm.



Sở Chi An cảm thấy bất thường, cậu ấy nhíu mày, lo lắng trào ra đáy mắt, ngón tay nâng mặt tôi nhẹ nhàng cọ qua khóe mắt tôi: “Xảy ra chuyện gì?”



Tôi lắc đầu, tránh khỏi tay cậu ấy vùi vào trong lòng cậu ấy. Tôi không muốn nói, Sở Chi An cũng không hỏi nữa, chỉ vỗ về lưng tôi từng cái một.



Cậu ấy yên lặng ôm tôi, tiếng hít thở nông phun trên đỉnh đầu tôi. Đáng lẽ là một cảnh rất dịu dàng, nhưng những sợ hãi và lo âu kia vẫn không ngừng đấu đá lung tung trong lồng ngực không tìm thấy lối ra, cần làm chút gì đó ngay mới có thể xoa dịu.



Hồi lâu, tôi kéo tay của cậu ấy đặt lên môi hôn một cái: “Anh ơi, chúng ta làm đi.”



Sở Chi An cứng đờ, cúi đầu xuống, đôi mắt đen kịt, sâu thẳm lại kiềm chế: “Em biết em đang nói gì không?”



Tôi đón lấy ánh mắt đầy xâm lược của cậu ấy, ngửa đầu hôn lên trái cổ và cằm của cậu ấy không có kết cấu gì, lặp lại lần nữa: “Anh, chúng ta làm đi.”



Hơi thở của cậu ấy hơi ngưng lại, trái cổ trượt lên xuống, ôm lấy eo tôi xoay người hôn lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom