Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Mai Táng Tuổi 18 - Chương 13: Phiên ngoại – Sở Chi An (3)
Năm 31 tuổi anh nuôi một con chó lông vàng, là con chó hoang nhặt trên đường, tuổi đã không nhỏ nữa, còn có một số bệnh nhẹ. Anh mang về nhà tắm rửa sạch sẽ chữa khỏi bệnh, đặt tên cho nó là A Vượng.
Anh cười lắc đầu, nếu Tô An nghe được, chắc chắn sẽ xỉa xói anh đặt tên vô dụng, lấy cái tên quê như thế.
Năm 35 tuổi Sở Chi An đến viện mồ côi nhận nuôi một đứa trẻ bốn tuổi, là bé trai, sự lanh lợi kia quả thực như đúc ra từ một khuôn với Tô An.
Anh thơm mặt đứa trẻ một cái, nói với cậu bé rằng từ hôm nay trở đi bé tên là Tô Niệm An, bé sẽ cho hai người cha, một người là ba Tô, một người là ba Sở.
Cậu bé rất ngoan, gọi anh là ba Sở bằng giọng sữa non choẹt.
Ánh mắt đầu tiên ba Sở mẹ Sở nhìn thấy cậu bé đã biết nguyên nhân anh nhận nuôi nhóc.
Sở Chi An nói: “Sau này cậu bé sẽ là con ruột của con.”
Anh sẽ không có người khác nữa, con cũng chỉ có một đứa.
Sau đó anh đưa cậu bé đến nhà họ Tô, khi ba Tô mẹ Tô nhìn thấy đứa bé thì ngẩn người, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt.
Cậu bé hơi sợ, lôi kéo góc áo Sở Chi An rụt lại sau, anh sờ lên đầu cậu bé: “Đây là ông Tô và bà Tô của con.”
Tôi Niệm An sợ hãi nhìn họ một cái, ngoan ngoãn gọi: “Con chào ông Tô, bà Tô.” Dáng vẻ sợ người lạ và ngoan ngoãn này cực kỳ giống Tô An hồi nhỏ – khi đang là em bé.
“Ơi.” Mẹ Tô rơi lệ đáp một tiếng.
“Sau này ba mẹ con sẽ chăm sóc cu cậu,” Sở Chi An nói với hai ông bà, “Nó cũng là cháu của hai người, nếu như nhớ nó thì đón về ở vài ngày.”
Ba Tô lau nước mắt gật đầu, mẹ Tô ngồi xổm xuống ôm lấy Tô Niệm An, nước mắt rơi xuống.
Sau khi nhận nuôi Tô Niệm An, mỗi tuần Sở Chi An đều sẽ bớt thời gian trở về một chuyến, quan hệ hai gia đình vì có Tô Niệm An mà dần dần tốt hơn, thậm chí mơ hồ sắp quay về quan hệ rất lâu trước đây.
Tô Niệm An lớn lên từng ngày, cậu nhóc và Tô An không thích học cho lắm, nhưng thành tích tốt hơn Tô An một chút. Lúc không quen thì rụt rè, sau khi thân quen thì sẽ nhảy nhót tưng tưng, cậu biết mình có hai người cha, hai ông và hai bà, ngoại trừ ba Tô chưa từng gặp, tất cả mọi người rất thương cậu.
Cậu thường xuyên nhìn thấy ảnh chụp Tô An ở chỗ Sở Chi An, biết rằng thiếu niên trắng nõn mặt mày luôn luôn vương ý cười kia là ba Tô. Mỗi khi cậu hỏi ba Tô ở đây, Sở Chi An luôn xoa đầu cậu, nói bằng giọng rất dịu dàng, em ấy đã đến một nơi xa, ở đó chờ ba.
Sở Chi An nhìn cậu bé lớn lên, giống như nhìn lại dáng vẻ Tô An từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành.
Đêm trước giao thừa năm đó, Sở Chi An đã hứa với Tô Niệm An trở về ăn cơm với cậu, lúc ở cửa ra vào, xuyên qua khe cửa nghe thấy tiếng cười nói của bốn ông bà và trẻ con. Anh cười một tiếng, đột nhiên không muốn vào nữa, gửi tin nhắn nói công ty có việc phải tăng ca, anh quay người rời đi.
Trời đổ cơn mưa nhỏ, trên đường vắng tanh, anh che ô đứng bên cầu nhìn phong cảnh, trong miệng cắn một điếu thuốc. Những năm này, anh ngày càng thích hút điếu thuốc khi không có chuyện gì.
Làn khói màu trắng chậm rãi tiêu tan trong giọt nước mưa, không để lại chút dấu vết nào. Anh dụi tắt thuốc, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi lạnh ngấm vào cơ thể từng chút một.
Ăn Tết xong, anh đã 38 tuổi rồi.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, thiếu niên xanh tươi năm đó đảo mắt đã trở thành người đàn ông cao lớn rắn rỏi.
Khi quay lại biệt thự A Vượng hiếm khi không chạy ra đón anh, Sở Chi An che ô tìm được thi thể A Vượng trong vườn hoa.
Anh im lặng bế A Vượng lên, không để ý nước mưa và bùn đất trên người nó. Đúng rồi, A Vượng đã già, gần đây tinh thần không tốt lắm.
Anh nhìn con chó lông vàng trong ngực cười: “Ngày mai là năm mới rồi, cơm tất niên mày cũng không ăn được nữa…” Anh ôm A Vượng đi vào, nhẹ nhàng đặt vào ổ chó, “Có phải mày, đi tìm em ấy không…”
Nửa đêm Sở Chi An tỉnh dậy, anh nằm mơ, trong mơ Tô An mặt mày cong cong nói với anh, anh ơi, A Vượng rất ngoan, em rất thích A Vượng.
Anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, không bật đèn, im lặng đốt một điếu thuốc cắn trong miệng, xuất thần nhìn tấm ảnh ở bức tường đối diện qua tia sáng tù mù, cho đến khi thuốc lá đã cháy đến tay mới hoàn hồn.
“An An…” Giọng Sở Chi An khàn khàn, “Anh đã rất lâu chưa mơ thấy em…”
Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng An An ngồi bên cạnh anh, hoặc là trong lòng anh. Cho dù không cảm nhận được nhiệt độ dù chỉ một chút, anh vẫn cố chấp cho rằng Tô An luôn bên cạnh anh, cậu đang nghe anh nói chuyện.
“Em mãi mãi vẫn trẻ như thế, anh đã già, đã hai mươi năm rồi… An An à, có lúc anh không dám tính toán một mình sống bao nhiêu năm, anh chỉ cảm thấy đáng sợ, lâu thế này rốt cuộc vượt qua như thế nào nhỉ, nhiều năm như vậy…” Anh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Thật ra anh rất sợ, sợ rằng có phải em đợi lâu quá, nên đi luôn rồi, cho nên mới không đến giấc mơ của anh…”
“Nhà lớn, chó, rất nhiều rất nhiều tiền mà ban đầu anh hứa với em đã làm được rồi… Con à, anh đã nhận nuôi một đứa giống em, em không ở đây, anh nuôi một đứa khiến người ta ghét giống anh, có phải…”
“Tính cách thằng bé rất giống em, nhưng thành tích tốt hơn em, ba mẹ em đều rất thích nó, bây giờ họ sống cũng rất tốt… Nếu bây giờ em còn sống, nói không chừng ba mẹ anh đã đồng ý cho hai ta ở bên nhau từ lâu rồi…”
Anh nằm xuống, nghiêng người ôm chặt chăn, tưởng tượng nhiệt độ của Tô An trong lòng anh. Đã trôi qua lâu như vậy, rất nhiều chuyện anh đều không nhớ rõ lắm, lại chỉ nhớ rõ ràng nhiệt độ cơ thể và xúc cảm của Tô An: “Mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây anh đều nhớ em, giống như chuyện nhớ em đã khắc vào máu thịt của anh, trở thành một loại bản năng.”
“An An, đợi anh nhé, đừng đi nhanh thế, anh đã sống tiếp như lời em nói rồi…”
…
Khuya mùng một đầu năm, biệt thự bùng lên một ngọn lửa lớn, ánh lửa ngút trời, đến khi có người phát hiện ra nơi này đã gần như trở thành một vùng phế tích.
Sở Chi An mang theo nhà lớn và con chó mà anh đã hứa đi tìm thiếu niên anh đã nhớ nhung suốt hai mươi năm.
Chuyện này ngay lập tức chấn động cả thành phố.
Theo điều tra, máy báo động trong biệt thự đã bị tắt hết, xung quanh nhà cũng đã làm các biện pháp đề phòng từ trước, từ đó tránh thế lửa ảnh hưởng quá lớn đến cư dân khác. Khi chết người chết rất thanh thản, không có bất kỳ dấu hiệu giãy giụa gì, trong ngực anh ôm chặt một cái hộp sắt, bên trong là một chiếc nhẫn và một sợi dây đỏ.
Đây quả thực là một vụ tự tử đã lên kế hoạch rước.
Vụ án này do Trần Dương tiếp nhận, anh ta vừa hút thuốc vừa dựa vào cửa xe, nghe cảnh sát vừa làm việc không lâu ở bên cạnh nghi ngờ lẩm bẩm: “Vụ án này kỳ lạ lắm, người chết còn trẻ đầy triển vọng, muốn gì có nấy, không hề có động cơ tự tử. Nhưng nếu là mưu sát, điểm đáng ngờ cũng quá nhiều…” Cảnh sát trẻ quay đầu nhìn về phía Trần Dương, “Tiền bối, anh thấy sao?”
Trần Dương không nói gì, lại rít một hơi thuốc lá, trước mắt như thế xuất hiện thiếu niên năm đó trên sân thượng liều mạng muốn nhảy xuống theo.
Dường như anh đã chết trên sân thượng đó từ lâu rồi, nhiều năm như vậy đều nhờ câu nói kia kéo lên.
Cảnh sát trẻ kinh ngạc phát hiện, giữa khói thuốc lượn lờ, tiền bối mặt không đổi sắc trước mặt đao thương của cậu, hình như đỏ mắt.
Khi tin tức thông báo đến nhà họ Sở, mẹ Sở đang một tay cầm nồi nấu thức ăn cho Tô Niệm An một tay nghe điện thoại, nghe xong cái nồi rơi xuống đất vang lên tiếng “coong”.
Bà sững sờ tại chỗ, phút chốc gần như mất thính giác, không nghe được bên kia điện thoại lại nói gì, nước mắt bắt đầu chảy xuống trước khi kịp phản ứng.
Tô Niệm An ở phòng khách nghe thấy tiếng động vội vàng chạy tới: “Bà Sở ơi sao vậy? Là ba Sở gọi điện ạ? Đêm nay ba có về ăn cơm không?”
Mẹ Sở kinh ngạc nhìn cu cậu, ngồi xổm xuống chảy nước mắt ôm Tô Niệm An vào lòng: “… Không về nữa… Ba Sở của con đi tìm ba Tô của con rồi…”
Tô Niệm An bảy tuổi cái hiểu cái không gật đầu, cậu bé nhẹ nhàng vỗ lưng bà nội, “Vậy chắc là ba Sở vui lắm nhỉ.”
“Đúng rồi…” Bà muốn khống chế cảm xúc trước mặt trẻ con, nhưng vẫn không nhịn được khóc rống, “Nó vui lắm, nó sẽ rất vui…”
…
Chín giờ sáng ngày hôm sau, luật sư riêng của Sở Chi An tuyên bố Sở Chi An tự tử, công bố di chúc của anh.
“Tất cả tài sản dưới tên của anh Sở Chi An chia làm bốn phần, một phần thuộc về vợ chồng Tô Hàng, một phần thuộc về cha mẹ mình, một phần thuộc về con nuôi Tô Niệm An, một phần quyên góp cho bệnh viện.”
Trần Dương nhận được một lá thư chuyển nhượng tài sản đã ký xong và một di chúc cá nhân. Bên trong di chúc nhờ anh ta làm một chiếc nhẫn kim cương từ tro cốt của Sở Chi An, sau đó dùng sợi dây đỏ buộc hai chiếc nhẫn lại với nhau, cuối cùng ném vào đáy sông Hoa Khê.
Sông Hoa Khê, truyền thuyết là bể tình, chứng kiến rất nhiều câu chuyện tình yêu tốt đẹp.
Trần Dương vốn đang lo lắng ba Sở mẹ Sở sẽ không đồng ý, dù sao tro cốt cũng là sự tồn tại đặc biệt với người thân. Nhưng sau khi hai ông bà đọc di chúc, đã đỏ mắt giao tro cốt cho anh ta.
Lúc sợi dây đỏ buộc hai chiếc nhẫn chìm vào đáy sông, Trần Dương không thể kiềm chế chảy nước mắt. Anh ta nghĩ đến Tô An khi nhảy lầu vẫn cầu kiếp sau, còn có Sở Chi An vượt qua hai mươi năm cuối cùng không hề bận lòng đi tìm cậu.
“Chúc hai người hạnh phúc, đời đời kiếp kiếp.” Anh ta nhìn phong cảnh trước mắt lẩm bẩm.
Tô An ra đi vào tháng sáu tuyệt vọng, Sở Chi An đã đến tìm cậu trong ngày Tết vui vẻ.
Đây không phải một người đang nhớ nhung, từ đầu đến cuối hai người họ đều đang kiên trì yêu.
Đây là tình yêu của hai người họ.
Vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp.
***
Tác giả có lời:
Ừm, phiên ngoại đến đây là kết thúc, nếu có kiếp sau họ sẽ hạnh phúc, nếu như không có kiếp sau, ít nhất họ chưa bao giờ từ bỏ – đây là tình yêu của hai người họ. Thật ra kết cục của phiên ngoại ban đầu đã định là cái khác, lúc ấy tôi đang làm thêm trong kỳ nghỉ hè, lần cuối cùng tôi nghĩ ra dàn ý trong đầu là trực ca đêm. Không liên quan đến lời văn, nó hiện lên có hình tượng trong đầu tôi, tim tôi mềm nhũn, quyết định cho họ một kết cục tốt hơn. Kết cục ban đầu là, Sở Chi An sống đến cuối đời, mấy chục năm dài đằng đẵng của cuộc đời, anh chỉ sống mười tám năm, thời gian còn lại đều là cái xác không hồn, một mực được câu nói kia kéo đi. Anh liên tiếp đưa tiễn bốn ông bà, chứng kiến tất cả ly biệt, thậm chí ngay cả Trần Dương cũng đi trước mặt anh. Anh cũng đã nuôi mấy con chó, nhưng chúng ta đều biết, tuổi thọ của chó rất ngắn, cho nên về sau không nuôi nữa. Cuối cùng anh chết vì bệnh trong bệnh viện, trên không có già dưới không có trẻ, cả đời cô đơn, tài sản quyên góp toàn bộ.
Hết
Anh cười lắc đầu, nếu Tô An nghe được, chắc chắn sẽ xỉa xói anh đặt tên vô dụng, lấy cái tên quê như thế.
Năm 35 tuổi Sở Chi An đến viện mồ côi nhận nuôi một đứa trẻ bốn tuổi, là bé trai, sự lanh lợi kia quả thực như đúc ra từ một khuôn với Tô An.
Anh thơm mặt đứa trẻ một cái, nói với cậu bé rằng từ hôm nay trở đi bé tên là Tô Niệm An, bé sẽ cho hai người cha, một người là ba Tô, một người là ba Sở.
Cậu bé rất ngoan, gọi anh là ba Sở bằng giọng sữa non choẹt.
Ánh mắt đầu tiên ba Sở mẹ Sở nhìn thấy cậu bé đã biết nguyên nhân anh nhận nuôi nhóc.
Sở Chi An nói: “Sau này cậu bé sẽ là con ruột của con.”
Anh sẽ không có người khác nữa, con cũng chỉ có một đứa.
Sau đó anh đưa cậu bé đến nhà họ Tô, khi ba Tô mẹ Tô nhìn thấy đứa bé thì ngẩn người, nước mắt lập tức tràn đầy hốc mắt.
Cậu bé hơi sợ, lôi kéo góc áo Sở Chi An rụt lại sau, anh sờ lên đầu cậu bé: “Đây là ông Tô và bà Tô của con.”
Tôi Niệm An sợ hãi nhìn họ một cái, ngoan ngoãn gọi: “Con chào ông Tô, bà Tô.” Dáng vẻ sợ người lạ và ngoan ngoãn này cực kỳ giống Tô An hồi nhỏ – khi đang là em bé.
“Ơi.” Mẹ Tô rơi lệ đáp một tiếng.
“Sau này ba mẹ con sẽ chăm sóc cu cậu,” Sở Chi An nói với hai ông bà, “Nó cũng là cháu của hai người, nếu như nhớ nó thì đón về ở vài ngày.”
Ba Tô lau nước mắt gật đầu, mẹ Tô ngồi xổm xuống ôm lấy Tô Niệm An, nước mắt rơi xuống.
Sau khi nhận nuôi Tô Niệm An, mỗi tuần Sở Chi An đều sẽ bớt thời gian trở về một chuyến, quan hệ hai gia đình vì có Tô Niệm An mà dần dần tốt hơn, thậm chí mơ hồ sắp quay về quan hệ rất lâu trước đây.
Tô Niệm An lớn lên từng ngày, cậu nhóc và Tô An không thích học cho lắm, nhưng thành tích tốt hơn Tô An một chút. Lúc không quen thì rụt rè, sau khi thân quen thì sẽ nhảy nhót tưng tưng, cậu biết mình có hai người cha, hai ông và hai bà, ngoại trừ ba Tô chưa từng gặp, tất cả mọi người rất thương cậu.
Cậu thường xuyên nhìn thấy ảnh chụp Tô An ở chỗ Sở Chi An, biết rằng thiếu niên trắng nõn mặt mày luôn luôn vương ý cười kia là ba Tô. Mỗi khi cậu hỏi ba Tô ở đây, Sở Chi An luôn xoa đầu cậu, nói bằng giọng rất dịu dàng, em ấy đã đến một nơi xa, ở đó chờ ba.
Sở Chi An nhìn cậu bé lớn lên, giống như nhìn lại dáng vẻ Tô An từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành.
Đêm trước giao thừa năm đó, Sở Chi An đã hứa với Tô Niệm An trở về ăn cơm với cậu, lúc ở cửa ra vào, xuyên qua khe cửa nghe thấy tiếng cười nói của bốn ông bà và trẻ con. Anh cười một tiếng, đột nhiên không muốn vào nữa, gửi tin nhắn nói công ty có việc phải tăng ca, anh quay người rời đi.
Trời đổ cơn mưa nhỏ, trên đường vắng tanh, anh che ô đứng bên cầu nhìn phong cảnh, trong miệng cắn một điếu thuốc. Những năm này, anh ngày càng thích hút điếu thuốc khi không có chuyện gì.
Làn khói màu trắng chậm rãi tiêu tan trong giọt nước mưa, không để lại chút dấu vết nào. Anh dụi tắt thuốc, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi lạnh ngấm vào cơ thể từng chút một.
Ăn Tết xong, anh đã 38 tuổi rồi.
Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, thiếu niên xanh tươi năm đó đảo mắt đã trở thành người đàn ông cao lớn rắn rỏi.
Khi quay lại biệt thự A Vượng hiếm khi không chạy ra đón anh, Sở Chi An che ô tìm được thi thể A Vượng trong vườn hoa.
Anh im lặng bế A Vượng lên, không để ý nước mưa và bùn đất trên người nó. Đúng rồi, A Vượng đã già, gần đây tinh thần không tốt lắm.
Anh nhìn con chó lông vàng trong ngực cười: “Ngày mai là năm mới rồi, cơm tất niên mày cũng không ăn được nữa…” Anh ôm A Vượng đi vào, nhẹ nhàng đặt vào ổ chó, “Có phải mày, đi tìm em ấy không…”
Nửa đêm Sở Chi An tỉnh dậy, anh nằm mơ, trong mơ Tô An mặt mày cong cong nói với anh, anh ơi, A Vượng rất ngoan, em rất thích A Vượng.
Anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, không bật đèn, im lặng đốt một điếu thuốc cắn trong miệng, xuất thần nhìn tấm ảnh ở bức tường đối diện qua tia sáng tù mù, cho đến khi thuốc lá đã cháy đến tay mới hoàn hồn.
“An An…” Giọng Sở Chi An khàn khàn, “Anh đã rất lâu chưa mơ thấy em…”
Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng An An ngồi bên cạnh anh, hoặc là trong lòng anh. Cho dù không cảm nhận được nhiệt độ dù chỉ một chút, anh vẫn cố chấp cho rằng Tô An luôn bên cạnh anh, cậu đang nghe anh nói chuyện.
“Em mãi mãi vẫn trẻ như thế, anh đã già, đã hai mươi năm rồi… An An à, có lúc anh không dám tính toán một mình sống bao nhiêu năm, anh chỉ cảm thấy đáng sợ, lâu thế này rốt cuộc vượt qua như thế nào nhỉ, nhiều năm như vậy…” Anh nhỏ giọng lẩm bẩm, “Thật ra anh rất sợ, sợ rằng có phải em đợi lâu quá, nên đi luôn rồi, cho nên mới không đến giấc mơ của anh…”
“Nhà lớn, chó, rất nhiều rất nhiều tiền mà ban đầu anh hứa với em đã làm được rồi… Con à, anh đã nhận nuôi một đứa giống em, em không ở đây, anh nuôi một đứa khiến người ta ghét giống anh, có phải…”
“Tính cách thằng bé rất giống em, nhưng thành tích tốt hơn em, ba mẹ em đều rất thích nó, bây giờ họ sống cũng rất tốt… Nếu bây giờ em còn sống, nói không chừng ba mẹ anh đã đồng ý cho hai ta ở bên nhau từ lâu rồi…”
Anh nằm xuống, nghiêng người ôm chặt chăn, tưởng tượng nhiệt độ của Tô An trong lòng anh. Đã trôi qua lâu như vậy, rất nhiều chuyện anh đều không nhớ rõ lắm, lại chỉ nhớ rõ ràng nhiệt độ cơ thể và xúc cảm của Tô An: “Mỗi một ngày, mỗi một phút, mỗi một giây anh đều nhớ em, giống như chuyện nhớ em đã khắc vào máu thịt của anh, trở thành một loại bản năng.”
“An An, đợi anh nhé, đừng đi nhanh thế, anh đã sống tiếp như lời em nói rồi…”
…
Khuya mùng một đầu năm, biệt thự bùng lên một ngọn lửa lớn, ánh lửa ngút trời, đến khi có người phát hiện ra nơi này đã gần như trở thành một vùng phế tích.
Sở Chi An mang theo nhà lớn và con chó mà anh đã hứa đi tìm thiếu niên anh đã nhớ nhung suốt hai mươi năm.
Chuyện này ngay lập tức chấn động cả thành phố.
Theo điều tra, máy báo động trong biệt thự đã bị tắt hết, xung quanh nhà cũng đã làm các biện pháp đề phòng từ trước, từ đó tránh thế lửa ảnh hưởng quá lớn đến cư dân khác. Khi chết người chết rất thanh thản, không có bất kỳ dấu hiệu giãy giụa gì, trong ngực anh ôm chặt một cái hộp sắt, bên trong là một chiếc nhẫn và một sợi dây đỏ.
Đây quả thực là một vụ tự tử đã lên kế hoạch rước.
Vụ án này do Trần Dương tiếp nhận, anh ta vừa hút thuốc vừa dựa vào cửa xe, nghe cảnh sát vừa làm việc không lâu ở bên cạnh nghi ngờ lẩm bẩm: “Vụ án này kỳ lạ lắm, người chết còn trẻ đầy triển vọng, muốn gì có nấy, không hề có động cơ tự tử. Nhưng nếu là mưu sát, điểm đáng ngờ cũng quá nhiều…” Cảnh sát trẻ quay đầu nhìn về phía Trần Dương, “Tiền bối, anh thấy sao?”
Trần Dương không nói gì, lại rít một hơi thuốc lá, trước mắt như thế xuất hiện thiếu niên năm đó trên sân thượng liều mạng muốn nhảy xuống theo.
Dường như anh đã chết trên sân thượng đó từ lâu rồi, nhiều năm như vậy đều nhờ câu nói kia kéo lên.
Cảnh sát trẻ kinh ngạc phát hiện, giữa khói thuốc lượn lờ, tiền bối mặt không đổi sắc trước mặt đao thương của cậu, hình như đỏ mắt.
Khi tin tức thông báo đến nhà họ Sở, mẹ Sở đang một tay cầm nồi nấu thức ăn cho Tô Niệm An một tay nghe điện thoại, nghe xong cái nồi rơi xuống đất vang lên tiếng “coong”.
Bà sững sờ tại chỗ, phút chốc gần như mất thính giác, không nghe được bên kia điện thoại lại nói gì, nước mắt bắt đầu chảy xuống trước khi kịp phản ứng.
Tô Niệm An ở phòng khách nghe thấy tiếng động vội vàng chạy tới: “Bà Sở ơi sao vậy? Là ba Sở gọi điện ạ? Đêm nay ba có về ăn cơm không?”
Mẹ Sở kinh ngạc nhìn cu cậu, ngồi xổm xuống chảy nước mắt ôm Tô Niệm An vào lòng: “… Không về nữa… Ba Sở của con đi tìm ba Tô của con rồi…”
Tô Niệm An bảy tuổi cái hiểu cái không gật đầu, cậu bé nhẹ nhàng vỗ lưng bà nội, “Vậy chắc là ba Sở vui lắm nhỉ.”
“Đúng rồi…” Bà muốn khống chế cảm xúc trước mặt trẻ con, nhưng vẫn không nhịn được khóc rống, “Nó vui lắm, nó sẽ rất vui…”
…
Chín giờ sáng ngày hôm sau, luật sư riêng của Sở Chi An tuyên bố Sở Chi An tự tử, công bố di chúc của anh.
“Tất cả tài sản dưới tên của anh Sở Chi An chia làm bốn phần, một phần thuộc về vợ chồng Tô Hàng, một phần thuộc về cha mẹ mình, một phần thuộc về con nuôi Tô Niệm An, một phần quyên góp cho bệnh viện.”
Trần Dương nhận được một lá thư chuyển nhượng tài sản đã ký xong và một di chúc cá nhân. Bên trong di chúc nhờ anh ta làm một chiếc nhẫn kim cương từ tro cốt của Sở Chi An, sau đó dùng sợi dây đỏ buộc hai chiếc nhẫn lại với nhau, cuối cùng ném vào đáy sông Hoa Khê.
Sông Hoa Khê, truyền thuyết là bể tình, chứng kiến rất nhiều câu chuyện tình yêu tốt đẹp.
Trần Dương vốn đang lo lắng ba Sở mẹ Sở sẽ không đồng ý, dù sao tro cốt cũng là sự tồn tại đặc biệt với người thân. Nhưng sau khi hai ông bà đọc di chúc, đã đỏ mắt giao tro cốt cho anh ta.
Lúc sợi dây đỏ buộc hai chiếc nhẫn chìm vào đáy sông, Trần Dương không thể kiềm chế chảy nước mắt. Anh ta nghĩ đến Tô An khi nhảy lầu vẫn cầu kiếp sau, còn có Sở Chi An vượt qua hai mươi năm cuối cùng không hề bận lòng đi tìm cậu.
“Chúc hai người hạnh phúc, đời đời kiếp kiếp.” Anh ta nhìn phong cảnh trước mắt lẩm bẩm.
Tô An ra đi vào tháng sáu tuyệt vọng, Sở Chi An đã đến tìm cậu trong ngày Tết vui vẻ.
Đây không phải một người đang nhớ nhung, từ đầu đến cuối hai người họ đều đang kiên trì yêu.
Đây là tình yêu của hai người họ.
Vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp.
***
Tác giả có lời:
Ừm, phiên ngoại đến đây là kết thúc, nếu có kiếp sau họ sẽ hạnh phúc, nếu như không có kiếp sau, ít nhất họ chưa bao giờ từ bỏ – đây là tình yêu của hai người họ. Thật ra kết cục của phiên ngoại ban đầu đã định là cái khác, lúc ấy tôi đang làm thêm trong kỳ nghỉ hè, lần cuối cùng tôi nghĩ ra dàn ý trong đầu là trực ca đêm. Không liên quan đến lời văn, nó hiện lên có hình tượng trong đầu tôi, tim tôi mềm nhũn, quyết định cho họ một kết cục tốt hơn. Kết cục ban đầu là, Sở Chi An sống đến cuối đời, mấy chục năm dài đằng đẵng của cuộc đời, anh chỉ sống mười tám năm, thời gian còn lại đều là cái xác không hồn, một mực được câu nói kia kéo đi. Anh liên tiếp đưa tiễn bốn ông bà, chứng kiến tất cả ly biệt, thậm chí ngay cả Trần Dương cũng đi trước mặt anh. Anh cũng đã nuôi mấy con chó, nhưng chúng ta đều biết, tuổi thọ của chó rất ngắn, cho nên về sau không nuôi nữa. Cuối cùng anh chết vì bệnh trong bệnh viện, trên không có già dưới không có trẻ, cả đời cô đơn, tài sản quyên góp toàn bộ.
Hết
Bình luận facebook