-
Chương 36-40
Chương 36: Phù sinh ấn (1)
– Xảy ra chuyện gì? Thật nhanh!
Lam Huyền biến sắc, tốc độ của Lý Vân Tiêu dĩ nhiên trực tiếp phá tan quyền phong của hắn bao phủ, cả giận nói:
– Muốn chạy trốn, nằm mơ!
Tay phải của hắn biến đổi, vòng xoáy đột nhiên khuếch tán ra, phạm vi công kích tăng lên mấy lần. Dù Lý Vân Tiêu bay lên trời cũng không thể tránh khỏi!
– Hừ, nguyệt bộ, di hình hoán ảnh!
Thời điểm mọi người ở đây mở to hai mắt, nhìn hắn làm sao đón đỡ một chiêu này, thân thể hắn từ trên không trung đột nhiên hóa thành tàn ảnh, lấy một tư thế kỳ dị bỗng dưng lướt ngang vài thước, mạnh mẽ tách ra công kích!
– Làm sao có khả năng? Đây là thân pháp gì? Lâm không vượt qua?
Con ngươi của Lam Huyền mở lớn, mắt muốn trừng đi ra!
Ngay thời điểm tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, bóng người của Lý Vân Tiêu từ trên không trung trực tiếp đạp ra một bước, như lâm không vượt qua, dĩ nhiên không có rơi xuống! Theo một cước này của hắn hạ xuống, trong hư không tựa hồ có lực lượng nào đó bị dẫn dắt, trong lòng mỗi người đều hơi chấn động một cái.
Con ngươi của Chung Ly Sơn đột nhiên mở to, ngơ ngác từ trên ghế nhảy lên. Những người khác không rõ ràng, nhưng hắn lại hiểu, bước đi kia của Lý Vân Tiêu, chính là kéo dài của bước tiến lúc trước. Bất kể là tần suất hay thời gian, đều giống như đúc, vừa đúng!
Nói cách khác, hắn tránh né chiêu thức của Lam Huyền, cũng không phải là đánh không lại. Mà là vì hoàn thành bước tiến kỳ dị kia, theo bước cuối cùng này bước ra, tiết tấu trong thiên địa bắt đầu chuyển động theo hắn.
Bỗng nhiên, từng đạo từng đạo kim quang từ trên người hắn phóng ra, cả người từ trên trời rơi xuống, khí thế trong thiên địa tựa hồ bị dẫn dắt, điên cuồng tràn vào quanh người hắn, làm cho người ta cảm giác giống như bầu trời sụp xuống, vạn vật hội tụ một đường.
– Mượn thiên địa tư thế!
Chung Ly Sơn ngơ ngác thất sắc, hai mắt đăm đăm! Hắn cuối cùng đã rõ ràng tác dụng của bước tiến kia, là vì điều động sức mạnh trong thiên địa, cũng chính là dựa thế!
Khí thế trên người Lý Vân Tiêu càng ngày càng mạnh, thật giống như thiên thạch vũ trụ, hai tay không ngừng biến hóa các loại ấn quyết, từng đạo từng đạo tàn ảnh hiện lên ở quanh thân. Lúc này, ba cái thủ ấn vàng chói lọi biến ảo mà sinh, vô số lực lượng ở không gian xung quanh tràn vào, ánh sáng càng ngày càng mạnh!
Trong miệng Lý Vân Tiêu khẽ nói:
– Phù Sinh Nhược Mộng, Phi Hồng Hữu Ấn!
Ba ánh vàng hợp nhất, giống như thiên thạch rơi xuống đất. Một đạo chưởng ấn kim quang chói lọi, từ trên trời giáng xuống!
– Phù Sinh Ấn, dĩ nhiên là Phù Sinh Ấn!
Trong mắt Chung Ly Sơn không che giấu nổi vẻ hoảng sợ. Lấy thực lực của Lý Vân Tiêu căn bản là không cách nào sử dụng Phù Sinh Ấn, chỉ có điều động lực lượng thiên địa để bản thân sử dụng, mượn ngoại lực mới có thể hoàn thành một chiêu này!
– Nhưng mà, mượn lực lượng thiên địa, cần không chỉ là kỹ xảo, càng nhiều chính là lĩnh ngộ đối với lực lượng thiên địa, con đường mà ngay cả ta cũng không cách nào dòm ngó, hắn là làm sao làm được?
Chung Ly Sơn có chút thất thần, chăm chú nhìn đạo phù ấn như mộng kia.
– Chẳng lẽ hắn là đệ tử của Dương Địch?
– Đây là Phù Sinh Ấn của Dương Địch đại nhân?
Lạc Vân Thường dại ra ở đó, lẩm bẩm nói:
– Làm sao có khả năng, hắn chỉ là nhất tinh Võ sĩ, làm sao có thể triển khai Phù Sinh Ấn? Hắn cùng Dương Địch đại nhân là quan hệ gì?
Tất cả mọi người đều triệt để dại ra, đừng nói tình thế chuyển đổi nhanh chóng làm cho tất cả mọi người không cách nào thích ứng. Loại võ kỹ khí thế ngập trời kia mấy người trong bọn họ từng gặp? Tất cả đều trợn to tròng mắt, trong đầu trống rỗng.
Ngay thời điểm tất cả mọi người triệt để bị chấn trụ, Lam Huyền ở trên Diễn Võ Trường cũng hoàn toàn dại ra, thiên oai phô thiên cái địa kia, chưởng ấn chưa đến, chiến ý cũng đã tan vỡ, y phục trên người trong nháy mắt hóa thành tro bụi, trên da thịt cũng bắt đầu nứt ra từng đạo từng đạo vết máu.
Ầm!
Phù Sinh Ấn đánh vào trên người Lam Huyền, cả người tuôn ra một vệt kim quang liền bay ra ngoài. Thật giống như một quả khí cầu đột nhiên lọt khí, ở trên không trung phu ra một ngụm máu tươi, trực tiếp đập ra mấy chục mét, ngã xuống đất rất xa, Kim Cương nham thạch nát một mảng lớn.
Hô!
Thân thể của Lý Vân Tiêu rốt cục rơi trên mặt đất, hít sâu một hồi, sắc mặt cả người trắng xanh, thân thể cũng đang run rẩy nhè nhẹ. Vừa nãy một hồi đã lấy sạch toàn bộ nguyên khí của hắn, thiên địa oai mượn tới cũng tan thành mây khói.
Yên tĩnh, toàn trường tuyệt đối yên tĩnh.
Nếu thời điểm Lý Vân Tiêu triển khai thân pháp Di hình hoán ảnh, mọi người vẫn có tiếng nghị luận, nhưng sau khi hắn sử dụng tới Phù Sinh Ấn, đã triệt để yên lặng như tờ. Vào thời khắc ấy Lam Huyền bị thua cũng có người ý tưởng đến, chỉ có điều thời điểm thực phát sinh, vẫn là làm cho tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Một chiêu.
Lý gia Đại thiếu gia vẫn không lộ ra trước mắt người đời, bị gọi là phế vật, một chiêu liền đánh bại xếp hạng thứ ba trên tiểu Phong Vân bảng, cửu tinh đỉnh cao Võ sĩ Huyền bang Bang chủ.
Hơn nữa là không có chút hồi hộp nào, làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, vừa nãy một chiêu Phù Sinh Ấn kia mượn thiên địa oai, sâu sắc ấn vào trong đầu tất cả mọi người, lái đi không được.
Giờ khắc này tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn kết quả hoàn toàn bất ngờ, bao quát Chung Ly Sơn, Lạc Vân Thường, Hiên Bình, Vương Phong, Tần Như Tuyết, Trần Chân, Hàn Bách, Du Hòa Chính,… còn có hết thảy đệ tử Huyền bang, hết thảy hết thảy người ở trong tràng, đại não đều trống rỗng...
Sắc mặt Lý Vân Tiêu hết sức trắng xám, bắt đầu miệng lớn hô hấp lên, khôi phục khí lực tiêu hao trên người. Vừa nãy chiến pháp mượn thiên địa tư thế kia cũng chỉ có đối với những võ giả cấp thấp mới dùng được, bởi vì cần chuẩn bị thời gian quá dài. Giữa các võ giả cao cấp chiến đấu, thay đổi trong nháy mắt, ai cũng sẽ không cho ngươi thời gian dựa thế lâu như vậy.
Hắn lạnh lùng từng bước một đi đến chỗ Lam Huyền.
– Tại sao lại như vậy.
– Thất bại, Lam Huyền dĩ nhiên thất bại, hơn nữa bại chật vật như vậy, thương tích đầy mình như vậy!
– Trời ạ! Hắn là cửu tinh Võ sĩ a, Lý Vân Tiêu này chỉ là nhất tinh Võ sĩ, chênh lệch làm sao có khả năng to lớn như thế!
Chung Ly Sơn cũng có chút bối rối, con ngươi hắn đột nhiên nhíu lại, quát to:
– Dừng tay!
Thanh âm như hồng chung, học viên toàn trường tâm thần chấn động!
Lý Vân Tiêu một cước giẫm về đan điền của Lam Huyền, Chung Ly Sơn hét lớn một tiếng, hai con mắt hắn nhất thời lóe lên, cười lạnh nói:
– Ta nói rồi, ai cũng cứu không được ngươi!
Mặc dù Lam Huyền trọng thương ngã xuống đất, không thể động đậy, nhưng thần thức vẫn tỉnh táo, mắt thấy chân của Lý Vân Tiêu ở trong con ngươi hắn càng lúc càng lớn, nội tâm dâng lên hoảng sợ vô hạn, người điên, người này là người điên! Ngay cả viện trưởng cũng dám trái ý, lẽ nào hắn không sợ bị khai trừ sao? Cứu ta, cứu ta, ai tới cứu ta!
Chương 37: Phù sinh ấn (2)
Ầm!
Một cước dẫm trúng đan điền, quyền lực phá tan, trên bụng Lam Huyền tuôn ra một ánh hào quang, kình lực phá thể mà ra, từ trên lưng đánh ra, quần áo trên lưng trong nháy mắt xé ra tảng lớn!
Phốc!
Một ngụm tâm huyết từ trong miệng Lam Huyền phun ra, cả người nhất thời uể oải xuống, tinh khí thần trong nháy mắt biến mất, giống như bóng cao su khô quắt, triệt để hôn mê.
– A?
Toàn trường triệt để kinh ngạc đến ngây người, phế bỏ, dĩ nhiên đánh vỡ đan điền của Lam Huyền, triệt để phế bỏ!
Đan điền của Võ giả bị phá, trừ khi có thánh dược cấp bảy trở lên trong truyền thuyết, bằng không cả đời liền phế!
Chung Ly Sơn cũng hoàn toàn bối rối, lấy tốc độ của hắn cũng cứu không kịp, cả người rơi vào địa phương cách hai người mười mấy mét, ngơ ngác nhìn tới. Qua nhiều năm như vậy, lần thứ nhất có cảm giác không biết làm sao.
Lạc Vân Thường hít vào một ngụm khí lạnh, cũng lập tức chạy tới, nhìn Lý Vân Tiêu từng bước một hướng về Lam Huyền đi đến, kinh hô:
– Ngươi muốn làm gì?
Tất cả mọi người đều sững sờ, Lam Huyền đã phế bỏ, hắn còn muốn làm gì?
Đùng!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu giơ chân lên, trong nháy mắt giẫm xuống! Nửa bàn chân trực tiếp xen vào trong miệng Lam Huyền, miệng đầy răng vỡ vụn, miệng trực tiếp bị kéo xé ra, mặt đầy máu tươi. Thần thức của Lam Huyền đã sớm hôn mê, nhưng bản năng thần kinh co giật lên.
Tất cả mọi người ngơ ngác, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, cả người rét run.
– Tiểu tử, ngươi quá độc ác!
Chung Ly Sơn giận dữ không thôi, bóng người lóe lên, bay tới.
– Hừ, ta nói rồi, muốn đánh đến ngươi liếm hài của ta. Ca đã ba ngày không rửa chân, lần này thoải mái đi!
Hai mắt của Lý Vân Tiêu híp lại, năm ngón tay lâm không một trảo, đem ngọc bội bên hông Lam Huyền thu vào trong tay. Đây chính là đồ vật hắn nhất định phải lấy được. Sau đó đá ra một cước, như đá rác rưởi đá Lam Huyền bay qua Chung Ly Sơn.
Ầm!
Chung Ly Sơn cũng không thèm nhìn tới, một chưởng trực tiếp đánh bay Lam Huyền đã triệt để bị phế bỏ. Cả người rơi vào trước mặt Lý Vân Tiêu, lửa giận trên người trong nháy mắt bộc phát ra, như một con hùng sư nổi giận, trên không trung hình thành uy thế vô cùng bá đạo, mạnh mẽ hướng về trên người Lý Vân Tiêu lâm không ép xuống!
– Hắn đã bị phế bỏ, vì sao còn ác độc như thế?
– Hừ, nơi này sinh tử quyết đấu, sinh tử do ta, quản ngươi đánh rắm!
Quản ngươi đánh rắm, quản ngươi đánh rắm, quản ngươi đánh rắm...
Tiếng nói của Lý Vân Tiêu vang vọng trên Diễn Võ Trường, tất cả mọi người đều triệt để dại ra. Ngay cả bệ hạ của Thiên Thủy quốc, hội trưởng Thuật Luyện Sư Công Hội, Trấn quốc Thần vệ Đại thống lĩnh, hết thảy người có quyền thế nhất trong vương quốc, cũng không dám cùng viện trưởng Già Lam học viện nói chuyện như thế a!
Chung Ly Sơn sững sờ, giận quá mà cười.
– Ha ha, liên quan gì đến ta! Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Viện trưởng Già Lam học viện, Vũ Vương Chung Ly Sơn. Hơn trăm tuổi, mới trộn lẫn tới Vũ Vương, còn không thấy ngại hiện ra? Nếu ta là ngươi, sớm đã đập đầu chết!
Chi!
Tất cả mọi người đều triệt để hít vào ngụm khí lạnh, tiểu tử này điên rồi, đúng là điên rồi!
Ngũ Hành cảnh giới, được xưng Vũ Vương!
Cường giả số một Thiên Thủy quốc, lại bị mắng tu vi thấp!
Chung Ly Sơn giận tím mặt, quát lên:
– Chết!
Uy thế trên người hắn dĩ nhiên như thực chất, ở trong hư không mơ hồ hiện hành, như sơn nhạc trực tiếp ép xuống. Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, cả người ở dưới luồng áp lực này như lá cây phiêu diêu trong mưa gió, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp. Thân thể như muốn bị nghiền thành thịt nát, cả người liên tục run rẩy, hắn trợn tròn đôi mắt, gào thét nói:
– Lão thất phu, hơn trăm tuổi ức hiếp ta mười lăm tuổi, Vũ Vương cảnh ức hiếp Võ Sĩ cảnh! Nếu hôm nay Lý Vân Tiêu ta bất tử, ngày sau nhất định phải trả lại cho ngươi gấp trăm lần!
Vẻ mặt Chung Ly Sơn đại biến, nội tâm ngơ ngác không ngớt. Ở dưới uy thế Vũ Vương cảnh của hắn, nhất tinh Võ sĩ nho nhỏ lại vẫn có thể ngẩng đầu không quỳ! Càng để hắn hoảng sợ chính là, đối mặt Vũ Vương như hắn, trên người Lý Vân Tiêu thả ra chiến ý mà ngay cả hắn cũng không dám coi thường!
Đây là chiến ý kiên cường như thế nào a!
Trong thân thể gầy yếu của tiểu tử này, đến cùng là một linh hồn bất khuất thế nào a!
Xa xa Lạc Vân Thường cũng từ sốt sắng biến thành kinh hãi, ánh mắt của Lý Vân Tiêu giãy dụa bất khuất, sâu sắc chấn động tâm linh của nàng.
– Cái cảm giác này là xảy ra chuyện gì? Tại sao thần thái quật cường này của hắn, lại cho ta cảm giác quen thuộc như vậy?
Hai con mắt của Lạc Vân Thường trở nên hơi mê ly lên, giữa lông mày lộ ra tâm ý nghi hoặc sâu sắc.
Trong giây lát, nàng ngơ ngác lướt qua một tia tinh quang, vội vàng xoay người, cách Diễn Võ Trường trăm mét, Vũ Đế Thánh tượng đứng trên không trung, ở dưới Xích Dương soi sáng, đại nhật như luân!
– Cổ Phi Dương! Vẻ mặt cùng phong thái của hắn, dĩ nhiên cùng Cổ Phi Dương đại nhân giống như đúc!
Lạc Vân Thường ngơ ngác nhìn tới Lý Vân Tiêu, ở dưới uy thế của Vũ Vương, vẫn như cũ hai mắt như sao, khóe miệng mỉm cười, loại khí thế bễ nghễ muôn dân, quân lâm thiên hạ kia, để nội tâm của nàng run rẩy lên, chỉ cảm thấy trước mắt có chút hoảng hốt, dường như thiếu niên mười lăm tuổi này, cùng tuyệt đại Vũ Đế thiên mã hành không, chỉ điểm thiên hạ kia trùng điệp lại với nhau.
Phốc!
Lý Vân Tiêu rốt cục không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt như lửa.
– Lão thất phu, đừng tưởng rằng ngươi là Vũ Vương ta liền không làm gì được ngươi, coi như chết, cũng phải trọng thương ngươi!
Hắn lấy ra viên Bạo Nguyên Đan dự bị, nuốt vào trong miệng, trong nháy mắt lực lượng cả người dạt dào mà ra, khí thế bắt đầu liên tục tăng lên!
Chung Ly Sơn cũng kinh hãi không thôi, uy thế của hắn đã vận chuyển tới đỉnh cao, đừng nói một Võ sĩ, coi như là Võ sư, thậm chí Đại Võ sư, cũng đã sớm thần phục mới đúng. Lẽ nào thật sự muốn mình lấy lớn ép nhỏ, dùng thực lực Võ Vương đi bắt nạt một Võ sĩ? Coi như thật sự thu phục đối phương, vậy cũng mất đi một đời anh danh.
Ngay thời điểm tinh thần hắn bất định, đột nhiên cảm giác được một luồng khí thế vô tận từ trên người Lý Vân Tiêu tản mát ra. Trong đôi mắt Lý Vân Tiêu đã không còn bất kỳ tình cảm, hơn nữa là không hề lay động, nhàn nhạt ngóng nhìn.
– Đây là?
Trong lòng hắn đột nhiên cả kinh, chỉ cảm thấy một loại cảm giác khó nói nên lời xông lên đầu.
Lạc Vân Thường cũng chú ý tới khí thế trên người Lý Vân Tiêu biến hóa, trong giây lát chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ thổi qua, nguyên bản trên bầu trời vạn dặm không mây dường như có phù vân ngưng tụ. Mà lúc này, Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nâng tay lên, trong đôi mắt nàng bắn mạnh ra tinh mang, thất thanh kêu lên:
– Gió lên, Vân Phi Dương! Làm sao có khả năng?
Chung Ly Sơn bị tiếng kêu của Lạc Vân Thường làm tâm thần chấn động, trong đôi mắt cực kỳ ngơ ngác.
Chương 38: Đại phong khởi hề vân phi dương
Hắn thân là Ngũ Hành cảnh Vũ Vương, tự nhiên cảm giác được chu vi hết sức ngột ngạt, nhìn lên bầu trời, tự lẩm bẩm:
– Phong vân động, thật sự là phong vân động.
Cường giả số một Thiên Thủy quốc, Vũ Vương Chung Ly Sơn, giờ khắc này ở trước mặt một nhất tinh Võ sĩ, trên trán dĩ nhiên chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh.
– Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Loại chiêu thức này, Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương! Chẳng lẽ đúng là Đại Phong Vân Chưởng của Cổ Phi Dương đại nhân?
Sóng gió nổi lên, Sơn Hà động!
Bóng người gầy gò của Lý Vân Tiêu giống như núi cao, sừng sững ở trong thiên địa, vạn cổ bất biến, phong vân tùy tâm mà động.
Thiên địa nổi phong vân, phong vân tận do ta!
Lúc trước Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương ở trên đỉnh Thần Tiêu cung, một chiêu Đại Phong Vân Chưởng lực ép mười vị cửu tinh Vũ Đế, ba chiêu đánh bại Thần Tiêu cung Cung chủ Khúc Hồng Nhan, ở trong cấm địa Thần Tiêu cung tới lui tự nhiên, bễ nghễ thiên hạ, bị truyền là thiên cổ giai thoại.
– Dừng tay!
Chung Ly Sơn hét lớn một tiếng, lập tức tản đi khí thế trên người. Hắn đã nhìn ra sau khi Lý Vân Tiêu dùng Bạo Nguyên Đan, trên khí thế có biến hóa, loại đan dược trong nháy mắt tăng cao thực lực này tác dụng phụ rất lớn. Không phải hắn sợ đối phương có thể tổn thương hắn, mặc dù là Đại Phong Vân Chưởng của Cổ Phi Dương, ở trên người một nhất tinh Võ sĩ triển khai, cũng không đủ sợ hãi.
Nhưng đối phương không chỉ biết Phù Sinh Ấn, hơn nữa còn biết Đại Phong Vân Chưởng, này rất khả năng cùng Dương Địch có liên hệ. Nếu như hai chiêu này thực sự là Dương Địch truyền cho hắn, vậy mình tổn thương tiểu tử này, liền không cách nào cùng Dương Địch bàn giao.
Vũ Vương Chung Ly Sơn, cường giả số một Thiên Thủy quốc, ngay cả quốc vương Thiên Thủy quốc cũng không để vào trong mắt, sau khi nghĩ đến Dương Địch, trong mắt cũng lướt qua một tia kiêng dè.
– Học viên giao đấu, tất cả đều là tự nguyện. ngươi tổn thương Lam Huyền, ta cũng không thể nói gì, nhưng không nên ác độc như vậy. Nể tình ngươi vi phạm lần đầu, việc này coi như thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!
Chung Ly Sơn lưu lại câu nói này xong, thân ảnh lóe lên, cả người nhất thời biến mất khỏi Diễn Võ Trường. Nếu không thể gây tổn thương cho hắn, ở thêm cũng chỉ có thể tăng buồn bực vô ích.
– Này…
Hết thảy học viên cùng lão sư đều ngây người.
– Lúc nào Viện trưởng đại nhân trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Coi như là vương tử công chúa, mạo phạm hắn như vậy, cũng có thể bị một chưởng đập bay mới đúng!
Lạc Vân Thường cũng phục hồi tinh thần lại, trong mắt loé ra các loại dị thải, giả vờ tức giận quát lên:
– Còn không mau triệt đi lực lượng!
Bạo Nguyên Đan tản ra lực lượng, cả người như núi lửa phun trào, cả người Lý Vân Tiêu hiện ra một mảnh đỏ chót, cắn răng nói:
– Lão thất phu, coi như ngươi chạy nhanh!
Hai tay hắn tạo thành chữ thập, cả người như có tư thế sơn nhạc bất động, ngồi xếp bằng xuống. Trên người tuôn ra khí tức cuồng bạo trong nháy mắt bình tĩnh lại, dường như dựa theo quy luật nhất định ở quanh thân vận chuyển, sắc mặt cũng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang khôi phục bình thường.
Lạc Vân Thường cả kinh, đôi mắt đẹp nổi lên quang mang, cái tư thế này của Lý Vân Tiêu tựa hồ ẩn chứa một loại quy tắc nào đó, làm cho nàng như có suy tư, rồi lại không có chút manh mối nào, nhưng trong lòng mơ hồ nói cho nàng, loại quy tắc này vô cùng mạnh mẽ. Nàng biết trong võ đạo, rất nhiều nơi đều cần từng người lĩnh ngộ, hơn nữa cơ hội hiếm có, nhất thời trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, mặt đối mặt nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, bắt đầu trở nên trầm tư.
Toàn bộ Diễn Võ Trường ở sau một loạt kinh ngạc, nhất thời dồn dập nghị luận, các loại vẻ mặt hiện lên. Đám người Hàn Bách lo lắng cho Lý Vân Tiêu, nhưng bị Phong Bất Bình ngăn lại. Vì giữ gìn trật tự, Phong Bất Bình càng là mạnh mẽ xua tan đám đông, tất cả mọi người không được ở lại Diễn Võ Trường.
Rất nhanh liền sơ tán hết thảy học viên, chỉ còn lại Lý Vân Tiêu cùng Lạc Vân Thường, hai người mặt đối mặt ngồi thẳng, đều đang nhắm mắt tu luyện.
Đột nhiên một ánh hào quang hiện lên ở trên người Lạc Vân Thường, chậm rãi hội tụ lên mi tâm, như một đóa hoa sen nở rộ, điềm tĩnh thích ý. Khí tức ở xung quanh theo ánh sáng này kịch liệt biến ảo lên, tựa hồ bị nàng hấp thu hết sạch, xa xa trong ánh mắt Hiên Bình lộ ra vẻ khiếp sợ, tự lẩm bẩm:
– Đột phá? Lạc Vân Thường dĩ nhiên lại thăng cấp!
Lạc Vân Thường chỉ cảm thấy mình tu luyện tới bình cảnh, thời điểm suy tư tư thế quái dị kia của Lý Vân Tiêu lại chậm rãi tan rã, đợi thời điểm tỉnh lại nàng ngơ ngác phát hiện, bình cảnh đã triệt để mở ra, một luồng thiên địa nguyên khí từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, điên cuồng tràn vào trong cơ thể nàng, giội rửa kinh mạch.
Nàng biết mình thăng cấp, nhưng thăng cấp thực sự không hiểu ra sao. Loại quy tắc quái dị kia cũng không có lĩnh ngộ bao nhiêu, dĩ nhiên liền để cho mình thăng cấp. Lý Vân Tiêu này đến cùng là xảy ra chuyện gì? Hắn tu luyện đến cùng là công pháp nghịch thiên gì a?
Lạc Vân Thường kiềm chế nội tâm chấn động, cẩn thận từng li từng tí khống chế nguyên khí quanh thân ở trong người vận chuyển một chu thiên, cuối cùng hội tụ vào đan điền khí hải. Nhất thời cảm thấy cả người một mảnh không minh, cảm giác lực lượng chưa bao giờ có dũng khắp toàn thân. Chờ cảnh giới vững chắc, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
– Ối!
Nàng mở mắt ra lập tức bị sợ hết hồn, chẳng biết lúc nào Lý Vân Tiêu đã tỉnh táo lại, đang mở to hai mắt, cười híp mắt nhìn chằm chằm nàng, nhất thời trên mặt nàng lướt qua một mảnh hồng vân, nũng nịu nói:
– Ngươi làm cái gì?
Lý Vân Tiêu không hiểu rõ hỏi:
– Ta không làm cái gì a? Chúc mừng Lạc lão sư thăng cấp!
Lúc này Lạc Vân Thường mới đem trái tim rầm rầm nhảy lên bình phục lại, bỗng nhiên nàng phát hiện một tia dị thường, nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu sợ hãi nói:
– Ngươi, ngươi lên cấp nhị tinh Võ sĩ?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Lão sư chính là Tứ Tượng cảnh Vũ Quân, lên cấp so với ta khó khăn gấp trăm lần cũng lên cấp, ta chỉ là Võ sĩ lên một cấp, có cái gì đáng ngạc nhiên?
Lạc Vân Thường phát hiện cùng tên tiểu tử này gần nhau, sớm muộn gì tim cũng không chịu nổi, sừng sộ lên cả giận nói:
– Ít theo ta giả ngu, ngươi lên cấp Võ sĩ mới mấy ngày? Ta phát hiện bế quan mới năm ngày, thế giới này liền biến đổi! Những việc này, cho ta một cái giải thích!
Lý Vân Tiêu kêu ầm lên:
– Ai da, thương thế của ta còn chưa khỏi hắn, nơi nào chống lại Lạc lão sư tra hỏi như vậy. Chờ ta về nghỉ mười ngày nửa tháng, thương thế tốt rồi lại giải thích đi.
Lạc Vân Thường nhìn hắn một thân chật vật cùng vết máu, trong mắt loé ra một chút do dự.
– Được rồi, có điều chỉ cho ngươi ba ngày, ba ngày sau đến văn phòng tìm ta!
– Cô gái nhỏ này, làm sao bá đạo như vậy, nửa điểm đạo lý cũng không nói.
Lý Vân Tiêu nhìn Lạc Vân Thường rời đi, lầm bầm lầu bầu cười nói:
– Có điều thiên phú đúng là rất tốt, đáng giá vun bón.
Chương 39: Nhất cấp Thuật Luyện Sư (1)
Lý Vân Tiêu không có trì trệ chút nào. Trận chiến này đối với hắn ảnh hưởng cũng là rất lớn, nguyên bản sau khi dùng Trùng Nguyên Đan, vọt thẳng tới Nhất Nguyên cảnh, nhưng dược lực vẫn như cũ còn sót lại lượng lớn ở trong người, lần này thông qua thiên địa uy thế xung kích thân thể, những dược lực còn sót lại kia cũng tan rã, này cũng là nguyên nhân hắn trực tiếp lên đến nhị tinh.
Mới vừa chiến đấu xong tấn cấp, nguyên bản chuyện thứ nhất là nên vững chắc cảnh giới trước mắt. Nhưng trong mơ hồ cảm giác còn chưa tiêu hóa xong xuôi, sau khi rời đi Diễn Võ Trường, liền trực tiếp đi tới trọng lực thất.
Bây giờ ở trong trọng lực thất gấp mười lần đã hành động như thường, nơi này vừa vặn thích hợp hắn rèn luyện thân thể.
Vừa vào trọng lực thất, nhất thời có rất nhiều học viên dồn dập nhận ra hắn, kinh sợ đến mức lùi tán bốn phía, không dám dựa vào quá gần. Cũng không ai dám cùng hắn tranh đoạt gian phòng, truyền tống đến khu vực gấp mười lần, liền tìm một mật thất đi vào.
Vừa vặn La Lan Đóa từ trong một gian phòng khác đi ra, kinh ngạc nhìn thấy bóng người của Lý Vân Tiêu, nhất thời sửng sốt.
– Xảy ra chuyện gì? Hắn nhìn qua tinh thần mười phần phấn chấn, lẽ nào Lam Huyền không có phế bỏ hắn? Này không phải là phong cách làm việc của Lam Huyền a.
Ngay thời điểm nàng nghi hoặc không thôi, theo Lý Vân Tiêu tiến vào trong mật thất, mấy chục người ở khu vực công cộng tựa hồ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, từng tiếng nghị luận sôi nổi truyền vào trong tai...
– Tiểu tử này khí tràng thật mạnh a, ta ngay cả bên cạnh hắn ba mét cũng không dám tới gần!
– Phí lời, một chiêu phế bỏ Lam Huyền, trong ba mét toả ra uy thế cũng có thể muốn mạng ngươi! Ta xem Bạch Thành Phong cùng Lâm Vũ trên tiểu Phong Vân bảng, cũng không thể là đối thủ của hắn.
– Chà chà, ta mới vừa nghe được phòng cứu thương của học viên truyền đến tin tức, kinh mạch toàn thân Lam Huyền bị đứt đoạn, khí hải tán loạn, trừ khi có cấp năm Cửu U Ngưng Khí Đan, bằng không cả đời là phế nhân!
– Thật hay giả? Tiểu tử này tàn nhẫn như thế?
– Ngươi cũng không phải không biết, Khổ lão sư phòng cứu thương chính là Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, làm sao sẽ chẩn đoạn sai! Hơn nữa hắn là ca ca của biểu muội con nhị cửu hàng xóm nhà ta, cùng ta có quan hệ thân thích, làm sao có khả năng gạt ta!
– Tiểu tử này ngay cả viện trưởng đại nhân cũng dám mắng, xác thực là cái tàn nhẫn! Sau này mọi người nên mở to mắt một chút, tuyệt đối đừng chọc hung nhân này, bằng không ai cũng cứu không được!
Mọi người líu ra líu ríu bắt đầu nghị luận, đầu óc La Lan Đóa “Vù” một hồi, nàng chỉ nghe câu “một chiêu phế Lam Huyền” kia, liền cảm giác hơi hoảng hốt lên, hình ảnh trước mắt có vẻ hơi không quá chân thực, bóng người gầy gò kia ở trong đầu từng cái lướt qua...
Sau năm ngày, trọng lực thất gấp mười lần, trong một gian mật thất.
Quanh thân Lý Vân Tiêu mơ hồ hiện ra màu nhũ bạch khí, thân thể của hắn đoàn kết lại với nhau, hình thành tư thế của một hài nhi ở trong cơ thể mẹ. Hơi thở dị thường yếu ớt, thật giống như không có khí tức. Nhưng da thịt toàn thân xác thực mở ra đóng lại, phun ra nuốt vào.
Này là một loại phương pháp điều tức vô cùng cao minh, có thể để người ta trở về Tiên Thiên cảnh, tiến vào trạng thái thai tức. Ở bên ngoài xem giống như ngủ say, nhưng chân khí trong cơ thể lại như sông lớn dâng trào, so với đả tọa điều tức phổ thông còn cường đại hơn mấy lần. Cũng không biết trải qua bao lâu, hai mắt đóng chặt của hắn đột nhiên mở, một luồng khí vẩn đục tầng tầng bay ra, trong đôi mắt ánh sáng bắn ra bốn phía!
– Nhị tinh đỉnh cao Võ sĩ, lại thêm ba ngày thai tức nữa là có thể đột phá. Nhưng...
Hắn khẽ nhíu mày, trong óc nổi lên điểm điểm kim quang, ở dưới vận luật kỳ ảo chầm chậm ngưng tụ lại.
Một mảnh văn tự tâm pháp màu vàng, hiện lên ở trên hư không linh thức, văn tự lập loè, không ngừng lấp loé tiêu tan, trước sau không cách nào ngưng thần định hình.
– Bản Đại Diễn Thần Quyết này quá mức thần diệu, không chỉ không cách nào nối liền, ngay cả Linh Đài của ý thức hải cũng khó mà nhớ thành hình, nhưng mỗi một lần nỗ lực đều có thể để hồn lực của ta tăng trưởng không ít. Tuy phương pháp Hồn luyện quý giá, ta xem qua cũng không dưới mười loại, nhưng chưa từng có tình huống huyền diệu như vậy.
Hắn thở ra một hơi, kiên định nói:
– Mặc kệ, hiếm thấy hồn lực tăng trưởng đến trình độ này. Võ tu bất cứ lúc nào cũng có thể luyện, hiện tại then chốt là mượn cơ duyên này hướng nhất cấp Thuật Luyện Sư!
Ngay thời điểm hắn sắp đột phá nhị tinh đỉnh cao Võ sĩ, lực lượng linh hồn cũng ngưng tụ đến mức độ nhất định, hơn nữa ghi nhớ Đại Diễn Thần Quyết, so với bình thời xuất hiện càng thêm hoàn chỉnh, vì vậy quả đoán từ bỏ võ tu, bắt đầu toàn lực ngưng thần, ở trên linh đài rèn luyện hồn lực.
Theo Đại Diễn Thần Quyết xuất hiện, kim quang trong óc càng ngày càng nhiều, đem toàn bộ Linh Đài soi sáng như hải dương màu vàng, muôn hình vạn trạng. Kiếp trước Lý Vân Tiêu là Đế cấp Thuật Luyện Sư, tự nhiên biết thời cơ đã đến, đột nhiên thần niệm lấp lóe, toàn bộ hào quang màu vàng điên cuồng hướng về trung tâm tuôn tới, giống như xuất hiện một hố đen, điên cuồng nuốt chửng tất cả những thứ này.
– Ngưng!
Hắn bỗng nhiên giương đôi mắt, từng tia chớp màu vàng óng ở trong mắt di động, rốt cục nhàn nhạt tản ra, trong mắt một mảnh thanh minh, khôi phục trạng thái bình thường.
– Ha, rốt cục khôi phục lại nhất cấp hồn lực, không nghĩ tới nhanh như vậy, hiện tại có thể tự mình luyện chế Huyền Binh cùng các loại đan dược!
Bóng người Lý Vân Tiêu chớp lên một cái, liền bước ra mật thất, tiến vào trong truyền tống trận.
Mới vừa trở lại bên ngoài cửa túc xá, đang định mở cửa, đột nhiên hơi suy nghĩ, xoay người liền muốn rời đi.
– Muốn đi, trở về!
Trong ký túc xá truyền đến một thanh âm, cửa “kẹt kẹt” một tiếng liền mở ra.
Lạc Vân Thường mặt mày lạnh lẽo theo dõi hắn, trên mặt hiện ra vẻ tức giận.
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật coi lời ta nói như gió bên tai? Qua năm ngày, cũng không gặp bóng của ngươi!
Trên trán Lý Vân Tiêu chảy ra một tia mồ hôi lạnh, lúng túng cười nói:
– Ha, vừa tu luyện lên liền quên...
– Nhị tinh đỉnh cao Võ sĩ? Ngươi... ngươi lên cấp nhị tinh mới năm ngày…
Đột nhiên Lạc Vân Thường biến sắc, cảm nhận được trên người Lý Vân Tiêu truyền đến nguyên khí gợn sóng nhàn nhạt, trầm giọng nói:
– Lý Vân Tiêu, ta biết ngươi khẳng định có kỳ ngộ gì đó. Thế nhưng tu luyện võ đạo, quý ở kiên trì. Quyết không thể vì ham muốn tốc độ mà mạo hiểm dùng một ít đan dược tác dụng phụ rất lớn, bằng không đối với tiền đồ chỉ hại vô lợi!
Nàng lầm tưởng Lý Vân Tiêu là dùng đan dược tăng cao thực lực, nếu không thì tuyệt đối không thể có tốc độ khủng khiếp như vậy.
Trong lòng Lý Vân Tiêu có chút ấm áp, biết đây là vì muốn tốt cho hắn, lúc này nghiêm mặt nói:
– Lão sư yên tâm, ta tuyệt đối không có phục dụng loại hình đan dược gì.
Chương 40: Nhất cấp Thuật Luyện Sư (2)
Lạc Vân Thường lướt qua vẻ ngờ vực, nhưng thấy trong mắt Lý Vân Tiêu một mảnh trong suốt thanh thản, không giống như là nói dối, lúc này mới yên tâm nói:
– Như thế tốt lắm, hiện tại ngươi nên cho ta một cái giải thích đi.
– Giải thích? Giải thích cái gì?
Đột nhiên Lý Vân Tiêu vỗ đầu một cái.
– Ai nha, ta còn có chuyện rất trọng yếu phải làm, đi trước, lần sau gặp lại!
Rất nhanh ánh mắt lạnh lẽo giết người của Lạc Vân Thường rơi ở trên người của hắn, như là dao găm, khiến cho cả người hắn lạnh lẽo, biết lần này là làm sao cũng trốn không thoát, cười khổ nói:
– Lão sư muốn ta giải thích cái gì?
Lạc Vân Thường chăm chú theo dõi hắn, phát hiện học sinh trước đây chưa bao giờ gây nên chú ý, lúc này làm cho nàng càng ngày càng nhìn không thấu, đặc biệt là sau lần quyết đấu này.
– Ngươi là làm sao học được Phù Sinh Ấn của Dương Địch đại nhân cùng Đại Phong Vân Chưởng của Cổ Phi Dương đại nhân? Trước khi ta bế quan, ngươi ngay cả một Mạch Luân cũng không mở ra, mới bế quan năm ngày, liền thành nhất tinh Võ sĩ? Ngày đó tư thế ngươi áp chế Bạo Nguyên Đan trong cơ thể là công pháp gì? Còn nữa, ngày đó ở trên lớp học, bí quyết liên quan tới thăng cấp Huyền Binh Xích Luyện đồng, ngươi là làm sao biết?
Miệng nhỏ xinh xắn của nàng giống như pháo liền chuỗi chất vấn lên, để Lý Vân Tiêu cảm thấy đau đầu.
– Cái này... Chung Ly Sơn viện trưởng là nhìn thế nào?
Lạc Vân Thường lườm hắn một cái nói:
– Viện trưởng đại nhân phân tích là, ngươi từng được Dương Địch đại nhân giáo dục, những võ kỹ nghịch thiên cùng Thuật Luyện kia đều là Dương Địch đại nhân dạy ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Viện trưởng đại nhân thực sự là cực kỳ thông minh, vừa nghĩ liền thông, sự tình xác thực là như vậy!
Đem tất cả mọi chuyện đều đẩy lên trên người Dương Địch, ngược lại cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa hắn cũng không sợ cùng Dương Địch đối chất, còn ước gì đây này.
– Nói láo!
Hai chữ thô nhục trực tiếp từ trong miệng Lạc Vân Thường bạo đi ra, sợ đến Lý Vân Tiêu nhảy một cái, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu nói:
– Người khác không biết, nhưng ta lại biết. Đầu tiên mặc dù Lý gia các ngươi là đại lão quân đội, thế lực thông thiên, nhưng chưa bao giờ cùng Dương Địch đại nhân có tiếp xúc. Thứ hai, theo ta biết, Dương Địch đại nhân căn bản là không Đại Phong Vân Chưởng!
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
– Làm sao ngươi biết Dương Địch không biết?
Tựa hồ Lạc Vân Thường hơi có tinh thần lên, lập tức lắc đầu than thở:
– Quên đi, nếu ngươi không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng. Nguyên bản ta còn lo lắng ngươi, thay ngươi nghĩ một lối thoát, không nghĩ tới ta lo lắng là dư thừa. Có điều, ngươi vẫn phải đi theo ta một chuyến. Ta ở Thuật Luyện Sư Công Hội tìm cho ngươi một vị lão sư, hắn nói muốn nhìn tình huống kiểm tra hồn lực của ngươi một chút, rồi quyết định có thu đồ đệ hay không.
– Không thể nào? Để ta bái sư?
Lý Vân Tiêu trợn to mắt, vội vàng nói:
– Ta không được, hồn lực của ta ta rõ ràng nhất, quá bỏ đi.
Lạc Vân Thường lạnh lùng nói:
– Có bỏ đi hay không, không phải do ngươi định đoạt, ta đã đáp ứng người ta, hơn nữa thật vất vả mới làm cho đối phương đồng ý. Ngươi không đi cũng phải đêi!
Nàng không nói lời gì, trực tiếp kéo Lý Vân Tiêu đi tới Thuật Luyện Sư Công Hội.
Lý Vân Tiêu hô to nói:
– Là vị cao nhân nào a? Ngươi để ta bái hắnlàm thầy? Hắn có chịu nổi hay không a!
Lạc Vân Thường sững sờ, nổi giận mắng:
– Người ta là Thuật Luyện Sư có tiền đồ nhất của Thuật Luyện Sư Công Hội, ta phí hết công phu rất lớn mới để hắn đồng ý, những người khác là cầu cũng không được, ngươi không nên gây thêm phiền cho ta. Ta cho ngươi biết, mặc dù là chuyên tu võ đạo, nếu như có thể dựa vào tu hồn, đối với võ đạo của ngươi cũng có chỗ tốt cực lớn. Còn là ai, đợi ngươi đến đó liền biết rồi.
Lý Vân Tiêu không nói gì nữa, chỉ là hơi cảm thấy kinh ngạc, võ giả bình thường căn bản là sẽ không rõ ràng luyện khí cùng luyện hồn trong lúc đó hỗ trợ lẫn nhau, xem ra Lạc Vân Thường này không chỉ có thiên phú tốt, hơn nữa khẳng định từng được cao nhân chỉ điểm.
Lạc Vân Thường không nói gì, trực tiếp nắm lấy Lý Vân Tiêu, đi tới Thuật Luyện Sư Công Hội.
Lý Vân Tiêu bị Lạc Vân Thường cứ như vậy lôi kéo đến Thuật Luyện Sư Công Hội, vừa vào cửa, nhất thời phát hiện Cổ Vinh đang ở trong góc giảng giải vấn đề cho Thuật Luyện học đồ, đã vây quanh vài vòng người.
Lạc Vân Thường trực tiếp chen tới, trên người nàng lan ra khí tức Vũ Quân, người bốn phía dồn dập lui lại, đều lộ ra vẻ giận dữ.
Nhưng nàng nơi nào quản nhiều như vậy, trực tiếp hô:
– Cổ đại sư, ta đang tìm ngươi a. Lần trước nói Lý gia đại công tử Lý Vân Tiêu, ta đã mang đến.
Lý Vân Tiêu nhất thời mắt choáng váng, dĩ nhiên tìm Cổ Vinh làm sư phụ mình...
Cổ Vinh “Ồ” một tiếng, cũng không ngẩng đầu, trực tiếp từ tốn nói:
– Là Vân Thường đại nhân a, tới ngoài kia tìm một Thuật Luyện học đồ kiểm tra hồn lực cho hắn đi.
– Ân.
Lạc Vân Thường gật gật đầu, xoay người nói:
– Lý Vân Tiêu, theo ta đi ra ngoài.
Lý Vân Tiêu một mặt khổ qua, đi theo phía sau Lạc Vân Thường, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên một âm thanh kinh hỉ hô:
– Là ngươi!
Lục Dao vội vàng chạy tới, vui vẻ nói:
– Rốt cục gặp lại được ngươi, lần trước sau khi ngươi chỉ điểm ca ca ta, hắn luyện chế cường lực tề tỷ lệ thành công hầu như đạt đến trăm phần trăm, thật sự rất cảm tạ ngươi!
Lý Vân Tiêu giơ ngón tay cái lên, mỉm cười khích lệ nói:
– Nói cho ca ca của ngươi, hắn thiên phú không tệ, kiên trì, nhất định có thể thành công!
Lục Dao lộ ra vẻ cảm kích.
– Sau đó ca ca ta luyện chế ra rất nhiều thuốc, kiếm lời không ít tiền. Hiện tại hắn đã bế quan, dự định tăng một cấp độ. Ta thật không biết nên làm gì cảm kích ngươi mới tốt.
Tiểu mỹ nữ kích động, hai tay chấp ở trước ngực, dáng dấp quyến rũ mê người, làm không ít người chú ý.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Khà khà, muốn cảm tạ còn không dễ dàng? Vậy thì lấy thân báo đáp a.
Lục Dao mặt đỏ lên, cười duyên nói:
– Không đứng đắn.
Nàng ở Thuật Luyện Sư Công Hội làm người phục vụ cũng đến mấy năm, các loại nhân vật ngư long hỗn tạp đều gặp, cũng bị người đùa giỡn không ít, đương nhiên sẽ không coi là thật. Nhưng giờ khắc này, nội tâm lại mơ hồ sinh ra vẻ mong đợi, để bản thân nàng cũng cảm thấy giật mình.
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật giỏi a, còn lên tâm địa gian giảo, cua được nàng!
Lạc Vân Thường cả giận nói, một cái tát trực tiếp đập xuống sau gáy hắn.
– Nguyên lai hắn gọi Lý Vân Tiêu...
Trong lòng Lục Dao âm thầm đọc thầm lên.
Lý Vân Tiêu không dám trốn, bị đánh một cái, cười khổ nói:
– Nào có, ngài không nhìn thấy là nàng đang phao ta sao.
– Phi!
Trên mặt Lục Dao đỏ chót, mặc dù da mặt lại dày, cũng không tiện tiếp tục chờ đợi, vội xoay người bỏ chạy.
– Mau mau theo ta ra ngoài làm kiểm tra.
Lạc Vân Thường tức giận nói:
– Nếu không hợp cách, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!
– Xảy ra chuyện gì? Thật nhanh!
Lam Huyền biến sắc, tốc độ của Lý Vân Tiêu dĩ nhiên trực tiếp phá tan quyền phong của hắn bao phủ, cả giận nói:
– Muốn chạy trốn, nằm mơ!
Tay phải của hắn biến đổi, vòng xoáy đột nhiên khuếch tán ra, phạm vi công kích tăng lên mấy lần. Dù Lý Vân Tiêu bay lên trời cũng không thể tránh khỏi!
– Hừ, nguyệt bộ, di hình hoán ảnh!
Thời điểm mọi người ở đây mở to hai mắt, nhìn hắn làm sao đón đỡ một chiêu này, thân thể hắn từ trên không trung đột nhiên hóa thành tàn ảnh, lấy một tư thế kỳ dị bỗng dưng lướt ngang vài thước, mạnh mẽ tách ra công kích!
– Làm sao có khả năng? Đây là thân pháp gì? Lâm không vượt qua?
Con ngươi của Lam Huyền mở lớn, mắt muốn trừng đi ra!
Ngay thời điểm tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt, bóng người của Lý Vân Tiêu từ trên không trung trực tiếp đạp ra một bước, như lâm không vượt qua, dĩ nhiên không có rơi xuống! Theo một cước này của hắn hạ xuống, trong hư không tựa hồ có lực lượng nào đó bị dẫn dắt, trong lòng mỗi người đều hơi chấn động một cái.
Con ngươi của Chung Ly Sơn đột nhiên mở to, ngơ ngác từ trên ghế nhảy lên. Những người khác không rõ ràng, nhưng hắn lại hiểu, bước đi kia của Lý Vân Tiêu, chính là kéo dài của bước tiến lúc trước. Bất kể là tần suất hay thời gian, đều giống như đúc, vừa đúng!
Nói cách khác, hắn tránh né chiêu thức của Lam Huyền, cũng không phải là đánh không lại. Mà là vì hoàn thành bước tiến kỳ dị kia, theo bước cuối cùng này bước ra, tiết tấu trong thiên địa bắt đầu chuyển động theo hắn.
Bỗng nhiên, từng đạo từng đạo kim quang từ trên người hắn phóng ra, cả người từ trên trời rơi xuống, khí thế trong thiên địa tựa hồ bị dẫn dắt, điên cuồng tràn vào quanh người hắn, làm cho người ta cảm giác giống như bầu trời sụp xuống, vạn vật hội tụ một đường.
– Mượn thiên địa tư thế!
Chung Ly Sơn ngơ ngác thất sắc, hai mắt đăm đăm! Hắn cuối cùng đã rõ ràng tác dụng của bước tiến kia, là vì điều động sức mạnh trong thiên địa, cũng chính là dựa thế!
Khí thế trên người Lý Vân Tiêu càng ngày càng mạnh, thật giống như thiên thạch vũ trụ, hai tay không ngừng biến hóa các loại ấn quyết, từng đạo từng đạo tàn ảnh hiện lên ở quanh thân. Lúc này, ba cái thủ ấn vàng chói lọi biến ảo mà sinh, vô số lực lượng ở không gian xung quanh tràn vào, ánh sáng càng ngày càng mạnh!
Trong miệng Lý Vân Tiêu khẽ nói:
– Phù Sinh Nhược Mộng, Phi Hồng Hữu Ấn!
Ba ánh vàng hợp nhất, giống như thiên thạch rơi xuống đất. Một đạo chưởng ấn kim quang chói lọi, từ trên trời giáng xuống!
– Phù Sinh Ấn, dĩ nhiên là Phù Sinh Ấn!
Trong mắt Chung Ly Sơn không che giấu nổi vẻ hoảng sợ. Lấy thực lực của Lý Vân Tiêu căn bản là không cách nào sử dụng Phù Sinh Ấn, chỉ có điều động lực lượng thiên địa để bản thân sử dụng, mượn ngoại lực mới có thể hoàn thành một chiêu này!
– Nhưng mà, mượn lực lượng thiên địa, cần không chỉ là kỹ xảo, càng nhiều chính là lĩnh ngộ đối với lực lượng thiên địa, con đường mà ngay cả ta cũng không cách nào dòm ngó, hắn là làm sao làm được?
Chung Ly Sơn có chút thất thần, chăm chú nhìn đạo phù ấn như mộng kia.
– Chẳng lẽ hắn là đệ tử của Dương Địch?
– Đây là Phù Sinh Ấn của Dương Địch đại nhân?
Lạc Vân Thường dại ra ở đó, lẩm bẩm nói:
– Làm sao có khả năng, hắn chỉ là nhất tinh Võ sĩ, làm sao có thể triển khai Phù Sinh Ấn? Hắn cùng Dương Địch đại nhân là quan hệ gì?
Tất cả mọi người đều triệt để dại ra, đừng nói tình thế chuyển đổi nhanh chóng làm cho tất cả mọi người không cách nào thích ứng. Loại võ kỹ khí thế ngập trời kia mấy người trong bọn họ từng gặp? Tất cả đều trợn to tròng mắt, trong đầu trống rỗng.
Ngay thời điểm tất cả mọi người triệt để bị chấn trụ, Lam Huyền ở trên Diễn Võ Trường cũng hoàn toàn dại ra, thiên oai phô thiên cái địa kia, chưởng ấn chưa đến, chiến ý cũng đã tan vỡ, y phục trên người trong nháy mắt hóa thành tro bụi, trên da thịt cũng bắt đầu nứt ra từng đạo từng đạo vết máu.
Ầm!
Phù Sinh Ấn đánh vào trên người Lam Huyền, cả người tuôn ra một vệt kim quang liền bay ra ngoài. Thật giống như một quả khí cầu đột nhiên lọt khí, ở trên không trung phu ra một ngụm máu tươi, trực tiếp đập ra mấy chục mét, ngã xuống đất rất xa, Kim Cương nham thạch nát một mảng lớn.
Hô!
Thân thể của Lý Vân Tiêu rốt cục rơi trên mặt đất, hít sâu một hồi, sắc mặt cả người trắng xanh, thân thể cũng đang run rẩy nhè nhẹ. Vừa nãy một hồi đã lấy sạch toàn bộ nguyên khí của hắn, thiên địa oai mượn tới cũng tan thành mây khói.
Yên tĩnh, toàn trường tuyệt đối yên tĩnh.
Nếu thời điểm Lý Vân Tiêu triển khai thân pháp Di hình hoán ảnh, mọi người vẫn có tiếng nghị luận, nhưng sau khi hắn sử dụng tới Phù Sinh Ấn, đã triệt để yên lặng như tờ. Vào thời khắc ấy Lam Huyền bị thua cũng có người ý tưởng đến, chỉ có điều thời điểm thực phát sinh, vẫn là làm cho tất cả mọi người trợn mắt há mồm.
Một chiêu.
Lý gia Đại thiếu gia vẫn không lộ ra trước mắt người đời, bị gọi là phế vật, một chiêu liền đánh bại xếp hạng thứ ba trên tiểu Phong Vân bảng, cửu tinh đỉnh cao Võ sĩ Huyền bang Bang chủ.
Hơn nữa là không có chút hồi hộp nào, làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục, vừa nãy một chiêu Phù Sinh Ấn kia mượn thiên địa oai, sâu sắc ấn vào trong đầu tất cả mọi người, lái đi không được.
Giờ khắc này tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn kết quả hoàn toàn bất ngờ, bao quát Chung Ly Sơn, Lạc Vân Thường, Hiên Bình, Vương Phong, Tần Như Tuyết, Trần Chân, Hàn Bách, Du Hòa Chính,… còn có hết thảy đệ tử Huyền bang, hết thảy hết thảy người ở trong tràng, đại não đều trống rỗng...
Sắc mặt Lý Vân Tiêu hết sức trắng xám, bắt đầu miệng lớn hô hấp lên, khôi phục khí lực tiêu hao trên người. Vừa nãy chiến pháp mượn thiên địa tư thế kia cũng chỉ có đối với những võ giả cấp thấp mới dùng được, bởi vì cần chuẩn bị thời gian quá dài. Giữa các võ giả cao cấp chiến đấu, thay đổi trong nháy mắt, ai cũng sẽ không cho ngươi thời gian dựa thế lâu như vậy.
Hắn lạnh lùng từng bước một đi đến chỗ Lam Huyền.
– Tại sao lại như vậy.
– Thất bại, Lam Huyền dĩ nhiên thất bại, hơn nữa bại chật vật như vậy, thương tích đầy mình như vậy!
– Trời ạ! Hắn là cửu tinh Võ sĩ a, Lý Vân Tiêu này chỉ là nhất tinh Võ sĩ, chênh lệch làm sao có khả năng to lớn như thế!
Chung Ly Sơn cũng có chút bối rối, con ngươi hắn đột nhiên nhíu lại, quát to:
– Dừng tay!
Thanh âm như hồng chung, học viên toàn trường tâm thần chấn động!
Lý Vân Tiêu một cước giẫm về đan điền của Lam Huyền, Chung Ly Sơn hét lớn một tiếng, hai con mắt hắn nhất thời lóe lên, cười lạnh nói:
– Ta nói rồi, ai cũng cứu không được ngươi!
Mặc dù Lam Huyền trọng thương ngã xuống đất, không thể động đậy, nhưng thần thức vẫn tỉnh táo, mắt thấy chân của Lý Vân Tiêu ở trong con ngươi hắn càng lúc càng lớn, nội tâm dâng lên hoảng sợ vô hạn, người điên, người này là người điên! Ngay cả viện trưởng cũng dám trái ý, lẽ nào hắn không sợ bị khai trừ sao? Cứu ta, cứu ta, ai tới cứu ta!
Chương 37: Phù sinh ấn (2)
Ầm!
Một cước dẫm trúng đan điền, quyền lực phá tan, trên bụng Lam Huyền tuôn ra một ánh hào quang, kình lực phá thể mà ra, từ trên lưng đánh ra, quần áo trên lưng trong nháy mắt xé ra tảng lớn!
Phốc!
Một ngụm tâm huyết từ trong miệng Lam Huyền phun ra, cả người nhất thời uể oải xuống, tinh khí thần trong nháy mắt biến mất, giống như bóng cao su khô quắt, triệt để hôn mê.
– A?
Toàn trường triệt để kinh ngạc đến ngây người, phế bỏ, dĩ nhiên đánh vỡ đan điền của Lam Huyền, triệt để phế bỏ!
Đan điền của Võ giả bị phá, trừ khi có thánh dược cấp bảy trở lên trong truyền thuyết, bằng không cả đời liền phế!
Chung Ly Sơn cũng hoàn toàn bối rối, lấy tốc độ của hắn cũng cứu không kịp, cả người rơi vào địa phương cách hai người mười mấy mét, ngơ ngác nhìn tới. Qua nhiều năm như vậy, lần thứ nhất có cảm giác không biết làm sao.
Lạc Vân Thường hít vào một ngụm khí lạnh, cũng lập tức chạy tới, nhìn Lý Vân Tiêu từng bước một hướng về Lam Huyền đi đến, kinh hô:
– Ngươi muốn làm gì?
Tất cả mọi người đều sững sờ, Lam Huyền đã phế bỏ, hắn còn muốn làm gì?
Đùng!
Đột nhiên Lý Vân Tiêu giơ chân lên, trong nháy mắt giẫm xuống! Nửa bàn chân trực tiếp xen vào trong miệng Lam Huyền, miệng đầy răng vỡ vụn, miệng trực tiếp bị kéo xé ra, mặt đầy máu tươi. Thần thức của Lam Huyền đã sớm hôn mê, nhưng bản năng thần kinh co giật lên.
Tất cả mọi người ngơ ngác, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, cả người rét run.
– Tiểu tử, ngươi quá độc ác!
Chung Ly Sơn giận dữ không thôi, bóng người lóe lên, bay tới.
– Hừ, ta nói rồi, muốn đánh đến ngươi liếm hài của ta. Ca đã ba ngày không rửa chân, lần này thoải mái đi!
Hai mắt của Lý Vân Tiêu híp lại, năm ngón tay lâm không một trảo, đem ngọc bội bên hông Lam Huyền thu vào trong tay. Đây chính là đồ vật hắn nhất định phải lấy được. Sau đó đá ra một cước, như đá rác rưởi đá Lam Huyền bay qua Chung Ly Sơn.
Ầm!
Chung Ly Sơn cũng không thèm nhìn tới, một chưởng trực tiếp đánh bay Lam Huyền đã triệt để bị phế bỏ. Cả người rơi vào trước mặt Lý Vân Tiêu, lửa giận trên người trong nháy mắt bộc phát ra, như một con hùng sư nổi giận, trên không trung hình thành uy thế vô cùng bá đạo, mạnh mẽ hướng về trên người Lý Vân Tiêu lâm không ép xuống!
– Hắn đã bị phế bỏ, vì sao còn ác độc như thế?
– Hừ, nơi này sinh tử quyết đấu, sinh tử do ta, quản ngươi đánh rắm!
Quản ngươi đánh rắm, quản ngươi đánh rắm, quản ngươi đánh rắm...
Tiếng nói của Lý Vân Tiêu vang vọng trên Diễn Võ Trường, tất cả mọi người đều triệt để dại ra. Ngay cả bệ hạ của Thiên Thủy quốc, hội trưởng Thuật Luyện Sư Công Hội, Trấn quốc Thần vệ Đại thống lĩnh, hết thảy người có quyền thế nhất trong vương quốc, cũng không dám cùng viện trưởng Già Lam học viện nói chuyện như thế a!
Chung Ly Sơn sững sờ, giận quá mà cười.
– Ha ha, liên quan gì đến ta! Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Viện trưởng Già Lam học viện, Vũ Vương Chung Ly Sơn. Hơn trăm tuổi, mới trộn lẫn tới Vũ Vương, còn không thấy ngại hiện ra? Nếu ta là ngươi, sớm đã đập đầu chết!
Chi!
Tất cả mọi người đều triệt để hít vào ngụm khí lạnh, tiểu tử này điên rồi, đúng là điên rồi!
Ngũ Hành cảnh giới, được xưng Vũ Vương!
Cường giả số một Thiên Thủy quốc, lại bị mắng tu vi thấp!
Chung Ly Sơn giận tím mặt, quát lên:
– Chết!
Uy thế trên người hắn dĩ nhiên như thực chất, ở trong hư không mơ hồ hiện hành, như sơn nhạc trực tiếp ép xuống. Sắc mặt Lý Vân Tiêu đại biến, cả người ở dưới luồng áp lực này như lá cây phiêu diêu trong mưa gió, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp. Thân thể như muốn bị nghiền thành thịt nát, cả người liên tục run rẩy, hắn trợn tròn đôi mắt, gào thét nói:
– Lão thất phu, hơn trăm tuổi ức hiếp ta mười lăm tuổi, Vũ Vương cảnh ức hiếp Võ Sĩ cảnh! Nếu hôm nay Lý Vân Tiêu ta bất tử, ngày sau nhất định phải trả lại cho ngươi gấp trăm lần!
Vẻ mặt Chung Ly Sơn đại biến, nội tâm ngơ ngác không ngớt. Ở dưới uy thế Vũ Vương cảnh của hắn, nhất tinh Võ sĩ nho nhỏ lại vẫn có thể ngẩng đầu không quỳ! Càng để hắn hoảng sợ chính là, đối mặt Vũ Vương như hắn, trên người Lý Vân Tiêu thả ra chiến ý mà ngay cả hắn cũng không dám coi thường!
Đây là chiến ý kiên cường như thế nào a!
Trong thân thể gầy yếu của tiểu tử này, đến cùng là một linh hồn bất khuất thế nào a!
Xa xa Lạc Vân Thường cũng từ sốt sắng biến thành kinh hãi, ánh mắt của Lý Vân Tiêu giãy dụa bất khuất, sâu sắc chấn động tâm linh của nàng.
– Cái cảm giác này là xảy ra chuyện gì? Tại sao thần thái quật cường này của hắn, lại cho ta cảm giác quen thuộc như vậy?
Hai con mắt của Lạc Vân Thường trở nên hơi mê ly lên, giữa lông mày lộ ra tâm ý nghi hoặc sâu sắc.
Trong giây lát, nàng ngơ ngác lướt qua một tia tinh quang, vội vàng xoay người, cách Diễn Võ Trường trăm mét, Vũ Đế Thánh tượng đứng trên không trung, ở dưới Xích Dương soi sáng, đại nhật như luân!
– Cổ Phi Dương! Vẻ mặt cùng phong thái của hắn, dĩ nhiên cùng Cổ Phi Dương đại nhân giống như đúc!
Lạc Vân Thường ngơ ngác nhìn tới Lý Vân Tiêu, ở dưới uy thế của Vũ Vương, vẫn như cũ hai mắt như sao, khóe miệng mỉm cười, loại khí thế bễ nghễ muôn dân, quân lâm thiên hạ kia, để nội tâm của nàng run rẩy lên, chỉ cảm thấy trước mắt có chút hoảng hốt, dường như thiếu niên mười lăm tuổi này, cùng tuyệt đại Vũ Đế thiên mã hành không, chỉ điểm thiên hạ kia trùng điệp lại với nhau.
Phốc!
Lý Vân Tiêu rốt cục không chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt như lửa.
– Lão thất phu, đừng tưởng rằng ngươi là Vũ Vương ta liền không làm gì được ngươi, coi như chết, cũng phải trọng thương ngươi!
Hắn lấy ra viên Bạo Nguyên Đan dự bị, nuốt vào trong miệng, trong nháy mắt lực lượng cả người dạt dào mà ra, khí thế bắt đầu liên tục tăng lên!
Chung Ly Sơn cũng kinh hãi không thôi, uy thế của hắn đã vận chuyển tới đỉnh cao, đừng nói một Võ sĩ, coi như là Võ sư, thậm chí Đại Võ sư, cũng đã sớm thần phục mới đúng. Lẽ nào thật sự muốn mình lấy lớn ép nhỏ, dùng thực lực Võ Vương đi bắt nạt một Võ sĩ? Coi như thật sự thu phục đối phương, vậy cũng mất đi một đời anh danh.
Ngay thời điểm tinh thần hắn bất định, đột nhiên cảm giác được một luồng khí thế vô tận từ trên người Lý Vân Tiêu tản mát ra. Trong đôi mắt Lý Vân Tiêu đã không còn bất kỳ tình cảm, hơn nữa là không hề lay động, nhàn nhạt ngóng nhìn.
– Đây là?
Trong lòng hắn đột nhiên cả kinh, chỉ cảm thấy một loại cảm giác khó nói nên lời xông lên đầu.
Lạc Vân Thường cũng chú ý tới khí thế trên người Lý Vân Tiêu biến hóa, trong giây lát chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ thổi qua, nguyên bản trên bầu trời vạn dặm không mây dường như có phù vân ngưng tụ. Mà lúc này, Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng nâng tay lên, trong đôi mắt nàng bắn mạnh ra tinh mang, thất thanh kêu lên:
– Gió lên, Vân Phi Dương! Làm sao có khả năng?
Chung Ly Sơn bị tiếng kêu của Lạc Vân Thường làm tâm thần chấn động, trong đôi mắt cực kỳ ngơ ngác.
Chương 38: Đại phong khởi hề vân phi dương
Hắn thân là Ngũ Hành cảnh Vũ Vương, tự nhiên cảm giác được chu vi hết sức ngột ngạt, nhìn lên bầu trời, tự lẩm bẩm:
– Phong vân động, thật sự là phong vân động.
Cường giả số một Thiên Thủy quốc, Vũ Vương Chung Ly Sơn, giờ khắc này ở trước mặt một nhất tinh Võ sĩ, trên trán dĩ nhiên chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh.
– Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Loại chiêu thức này, Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương! Chẳng lẽ đúng là Đại Phong Vân Chưởng của Cổ Phi Dương đại nhân?
Sóng gió nổi lên, Sơn Hà động!
Bóng người gầy gò của Lý Vân Tiêu giống như núi cao, sừng sững ở trong thiên địa, vạn cổ bất biến, phong vân tùy tâm mà động.
Thiên địa nổi phong vân, phong vân tận do ta!
Lúc trước Phá Quân Vũ Đế Cổ Phi Dương ở trên đỉnh Thần Tiêu cung, một chiêu Đại Phong Vân Chưởng lực ép mười vị cửu tinh Vũ Đế, ba chiêu đánh bại Thần Tiêu cung Cung chủ Khúc Hồng Nhan, ở trong cấm địa Thần Tiêu cung tới lui tự nhiên, bễ nghễ thiên hạ, bị truyền là thiên cổ giai thoại.
– Dừng tay!
Chung Ly Sơn hét lớn một tiếng, lập tức tản đi khí thế trên người. Hắn đã nhìn ra sau khi Lý Vân Tiêu dùng Bạo Nguyên Đan, trên khí thế có biến hóa, loại đan dược trong nháy mắt tăng cao thực lực này tác dụng phụ rất lớn. Không phải hắn sợ đối phương có thể tổn thương hắn, mặc dù là Đại Phong Vân Chưởng của Cổ Phi Dương, ở trên người một nhất tinh Võ sĩ triển khai, cũng không đủ sợ hãi.
Nhưng đối phương không chỉ biết Phù Sinh Ấn, hơn nữa còn biết Đại Phong Vân Chưởng, này rất khả năng cùng Dương Địch có liên hệ. Nếu như hai chiêu này thực sự là Dương Địch truyền cho hắn, vậy mình tổn thương tiểu tử này, liền không cách nào cùng Dương Địch bàn giao.
Vũ Vương Chung Ly Sơn, cường giả số một Thiên Thủy quốc, ngay cả quốc vương Thiên Thủy quốc cũng không để vào trong mắt, sau khi nghĩ đến Dương Địch, trong mắt cũng lướt qua một tia kiêng dè.
– Học viên giao đấu, tất cả đều là tự nguyện. ngươi tổn thương Lam Huyền, ta cũng không thể nói gì, nhưng không nên ác độc như vậy. Nể tình ngươi vi phạm lần đầu, việc này coi như thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!
Chung Ly Sơn lưu lại câu nói này xong, thân ảnh lóe lên, cả người nhất thời biến mất khỏi Diễn Võ Trường. Nếu không thể gây tổn thương cho hắn, ở thêm cũng chỉ có thể tăng buồn bực vô ích.
– Này…
Hết thảy học viên cùng lão sư đều ngây người.
– Lúc nào Viện trưởng đại nhân trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Coi như là vương tử công chúa, mạo phạm hắn như vậy, cũng có thể bị một chưởng đập bay mới đúng!
Lạc Vân Thường cũng phục hồi tinh thần lại, trong mắt loé ra các loại dị thải, giả vờ tức giận quát lên:
– Còn không mau triệt đi lực lượng!
Bạo Nguyên Đan tản ra lực lượng, cả người như núi lửa phun trào, cả người Lý Vân Tiêu hiện ra một mảnh đỏ chót, cắn răng nói:
– Lão thất phu, coi như ngươi chạy nhanh!
Hai tay hắn tạo thành chữ thập, cả người như có tư thế sơn nhạc bất động, ngồi xếp bằng xuống. Trên người tuôn ra khí tức cuồng bạo trong nháy mắt bình tĩnh lại, dường như dựa theo quy luật nhất định ở quanh thân vận chuyển, sắc mặt cũng lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được đang khôi phục bình thường.
Lạc Vân Thường cả kinh, đôi mắt đẹp nổi lên quang mang, cái tư thế này của Lý Vân Tiêu tựa hồ ẩn chứa một loại quy tắc nào đó, làm cho nàng như có suy tư, rồi lại không có chút manh mối nào, nhưng trong lòng mơ hồ nói cho nàng, loại quy tắc này vô cùng mạnh mẽ. Nàng biết trong võ đạo, rất nhiều nơi đều cần từng người lĩnh ngộ, hơn nữa cơ hội hiếm có, nhất thời trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, mặt đối mặt nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu, bắt đầu trở nên trầm tư.
Toàn bộ Diễn Võ Trường ở sau một loạt kinh ngạc, nhất thời dồn dập nghị luận, các loại vẻ mặt hiện lên. Đám người Hàn Bách lo lắng cho Lý Vân Tiêu, nhưng bị Phong Bất Bình ngăn lại. Vì giữ gìn trật tự, Phong Bất Bình càng là mạnh mẽ xua tan đám đông, tất cả mọi người không được ở lại Diễn Võ Trường.
Rất nhanh liền sơ tán hết thảy học viên, chỉ còn lại Lý Vân Tiêu cùng Lạc Vân Thường, hai người mặt đối mặt ngồi thẳng, đều đang nhắm mắt tu luyện.
Đột nhiên một ánh hào quang hiện lên ở trên người Lạc Vân Thường, chậm rãi hội tụ lên mi tâm, như một đóa hoa sen nở rộ, điềm tĩnh thích ý. Khí tức ở xung quanh theo ánh sáng này kịch liệt biến ảo lên, tựa hồ bị nàng hấp thu hết sạch, xa xa trong ánh mắt Hiên Bình lộ ra vẻ khiếp sợ, tự lẩm bẩm:
– Đột phá? Lạc Vân Thường dĩ nhiên lại thăng cấp!
Lạc Vân Thường chỉ cảm thấy mình tu luyện tới bình cảnh, thời điểm suy tư tư thế quái dị kia của Lý Vân Tiêu lại chậm rãi tan rã, đợi thời điểm tỉnh lại nàng ngơ ngác phát hiện, bình cảnh đã triệt để mở ra, một luồng thiên địa nguyên khí từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, điên cuồng tràn vào trong cơ thể nàng, giội rửa kinh mạch.
Nàng biết mình thăng cấp, nhưng thăng cấp thực sự không hiểu ra sao. Loại quy tắc quái dị kia cũng không có lĩnh ngộ bao nhiêu, dĩ nhiên liền để cho mình thăng cấp. Lý Vân Tiêu này đến cùng là xảy ra chuyện gì? Hắn tu luyện đến cùng là công pháp nghịch thiên gì a?
Lạc Vân Thường kiềm chế nội tâm chấn động, cẩn thận từng li từng tí khống chế nguyên khí quanh thân ở trong người vận chuyển một chu thiên, cuối cùng hội tụ vào đan điền khí hải. Nhất thời cảm thấy cả người một mảnh không minh, cảm giác lực lượng chưa bao giờ có dũng khắp toàn thân. Chờ cảnh giới vững chắc, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
– Ối!
Nàng mở mắt ra lập tức bị sợ hết hồn, chẳng biết lúc nào Lý Vân Tiêu đã tỉnh táo lại, đang mở to hai mắt, cười híp mắt nhìn chằm chằm nàng, nhất thời trên mặt nàng lướt qua một mảnh hồng vân, nũng nịu nói:
– Ngươi làm cái gì?
Lý Vân Tiêu không hiểu rõ hỏi:
– Ta không làm cái gì a? Chúc mừng Lạc lão sư thăng cấp!
Lúc này Lạc Vân Thường mới đem trái tim rầm rầm nhảy lên bình phục lại, bỗng nhiên nàng phát hiện một tia dị thường, nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu sợ hãi nói:
– Ngươi, ngươi lên cấp nhị tinh Võ sĩ?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Lão sư chính là Tứ Tượng cảnh Vũ Quân, lên cấp so với ta khó khăn gấp trăm lần cũng lên cấp, ta chỉ là Võ sĩ lên một cấp, có cái gì đáng ngạc nhiên?
Lạc Vân Thường phát hiện cùng tên tiểu tử này gần nhau, sớm muộn gì tim cũng không chịu nổi, sừng sộ lên cả giận nói:
– Ít theo ta giả ngu, ngươi lên cấp Võ sĩ mới mấy ngày? Ta phát hiện bế quan mới năm ngày, thế giới này liền biến đổi! Những việc này, cho ta một cái giải thích!
Lý Vân Tiêu kêu ầm lên:
– Ai da, thương thế của ta còn chưa khỏi hắn, nơi nào chống lại Lạc lão sư tra hỏi như vậy. Chờ ta về nghỉ mười ngày nửa tháng, thương thế tốt rồi lại giải thích đi.
Lạc Vân Thường nhìn hắn một thân chật vật cùng vết máu, trong mắt loé ra một chút do dự.
– Được rồi, có điều chỉ cho ngươi ba ngày, ba ngày sau đến văn phòng tìm ta!
– Cô gái nhỏ này, làm sao bá đạo như vậy, nửa điểm đạo lý cũng không nói.
Lý Vân Tiêu nhìn Lạc Vân Thường rời đi, lầm bầm lầu bầu cười nói:
– Có điều thiên phú đúng là rất tốt, đáng giá vun bón.
Chương 39: Nhất cấp Thuật Luyện Sư (1)
Lý Vân Tiêu không có trì trệ chút nào. Trận chiến này đối với hắn ảnh hưởng cũng là rất lớn, nguyên bản sau khi dùng Trùng Nguyên Đan, vọt thẳng tới Nhất Nguyên cảnh, nhưng dược lực vẫn như cũ còn sót lại lượng lớn ở trong người, lần này thông qua thiên địa uy thế xung kích thân thể, những dược lực còn sót lại kia cũng tan rã, này cũng là nguyên nhân hắn trực tiếp lên đến nhị tinh.
Mới vừa chiến đấu xong tấn cấp, nguyên bản chuyện thứ nhất là nên vững chắc cảnh giới trước mắt. Nhưng trong mơ hồ cảm giác còn chưa tiêu hóa xong xuôi, sau khi rời đi Diễn Võ Trường, liền trực tiếp đi tới trọng lực thất.
Bây giờ ở trong trọng lực thất gấp mười lần đã hành động như thường, nơi này vừa vặn thích hợp hắn rèn luyện thân thể.
Vừa vào trọng lực thất, nhất thời có rất nhiều học viên dồn dập nhận ra hắn, kinh sợ đến mức lùi tán bốn phía, không dám dựa vào quá gần. Cũng không ai dám cùng hắn tranh đoạt gian phòng, truyền tống đến khu vực gấp mười lần, liền tìm một mật thất đi vào.
Vừa vặn La Lan Đóa từ trong một gian phòng khác đi ra, kinh ngạc nhìn thấy bóng người của Lý Vân Tiêu, nhất thời sửng sốt.
– Xảy ra chuyện gì? Hắn nhìn qua tinh thần mười phần phấn chấn, lẽ nào Lam Huyền không có phế bỏ hắn? Này không phải là phong cách làm việc của Lam Huyền a.
Ngay thời điểm nàng nghi hoặc không thôi, theo Lý Vân Tiêu tiến vào trong mật thất, mấy chục người ở khu vực công cộng tựa hồ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, từng tiếng nghị luận sôi nổi truyền vào trong tai...
– Tiểu tử này khí tràng thật mạnh a, ta ngay cả bên cạnh hắn ba mét cũng không dám tới gần!
– Phí lời, một chiêu phế bỏ Lam Huyền, trong ba mét toả ra uy thế cũng có thể muốn mạng ngươi! Ta xem Bạch Thành Phong cùng Lâm Vũ trên tiểu Phong Vân bảng, cũng không thể là đối thủ của hắn.
– Chà chà, ta mới vừa nghe được phòng cứu thương của học viên truyền đến tin tức, kinh mạch toàn thân Lam Huyền bị đứt đoạn, khí hải tán loạn, trừ khi có cấp năm Cửu U Ngưng Khí Đan, bằng không cả đời là phế nhân!
– Thật hay giả? Tiểu tử này tàn nhẫn như thế?
– Ngươi cũng không phải không biết, Khổ lão sư phòng cứu thương chính là Sĩ cấp Thuật Luyện Sư, làm sao sẽ chẩn đoạn sai! Hơn nữa hắn là ca ca của biểu muội con nhị cửu hàng xóm nhà ta, cùng ta có quan hệ thân thích, làm sao có khả năng gạt ta!
– Tiểu tử này ngay cả viện trưởng đại nhân cũng dám mắng, xác thực là cái tàn nhẫn! Sau này mọi người nên mở to mắt một chút, tuyệt đối đừng chọc hung nhân này, bằng không ai cũng cứu không được!
Mọi người líu ra líu ríu bắt đầu nghị luận, đầu óc La Lan Đóa “Vù” một hồi, nàng chỉ nghe câu “một chiêu phế Lam Huyền” kia, liền cảm giác hơi hoảng hốt lên, hình ảnh trước mắt có vẻ hơi không quá chân thực, bóng người gầy gò kia ở trong đầu từng cái lướt qua...
Sau năm ngày, trọng lực thất gấp mười lần, trong một gian mật thất.
Quanh thân Lý Vân Tiêu mơ hồ hiện ra màu nhũ bạch khí, thân thể của hắn đoàn kết lại với nhau, hình thành tư thế của một hài nhi ở trong cơ thể mẹ. Hơi thở dị thường yếu ớt, thật giống như không có khí tức. Nhưng da thịt toàn thân xác thực mở ra đóng lại, phun ra nuốt vào.
Này là một loại phương pháp điều tức vô cùng cao minh, có thể để người ta trở về Tiên Thiên cảnh, tiến vào trạng thái thai tức. Ở bên ngoài xem giống như ngủ say, nhưng chân khí trong cơ thể lại như sông lớn dâng trào, so với đả tọa điều tức phổ thông còn cường đại hơn mấy lần. Cũng không biết trải qua bao lâu, hai mắt đóng chặt của hắn đột nhiên mở, một luồng khí vẩn đục tầng tầng bay ra, trong đôi mắt ánh sáng bắn ra bốn phía!
– Nhị tinh đỉnh cao Võ sĩ, lại thêm ba ngày thai tức nữa là có thể đột phá. Nhưng...
Hắn khẽ nhíu mày, trong óc nổi lên điểm điểm kim quang, ở dưới vận luật kỳ ảo chầm chậm ngưng tụ lại.
Một mảnh văn tự tâm pháp màu vàng, hiện lên ở trên hư không linh thức, văn tự lập loè, không ngừng lấp loé tiêu tan, trước sau không cách nào ngưng thần định hình.
– Bản Đại Diễn Thần Quyết này quá mức thần diệu, không chỉ không cách nào nối liền, ngay cả Linh Đài của ý thức hải cũng khó mà nhớ thành hình, nhưng mỗi một lần nỗ lực đều có thể để hồn lực của ta tăng trưởng không ít. Tuy phương pháp Hồn luyện quý giá, ta xem qua cũng không dưới mười loại, nhưng chưa từng có tình huống huyền diệu như vậy.
Hắn thở ra một hơi, kiên định nói:
– Mặc kệ, hiếm thấy hồn lực tăng trưởng đến trình độ này. Võ tu bất cứ lúc nào cũng có thể luyện, hiện tại then chốt là mượn cơ duyên này hướng nhất cấp Thuật Luyện Sư!
Ngay thời điểm hắn sắp đột phá nhị tinh đỉnh cao Võ sĩ, lực lượng linh hồn cũng ngưng tụ đến mức độ nhất định, hơn nữa ghi nhớ Đại Diễn Thần Quyết, so với bình thời xuất hiện càng thêm hoàn chỉnh, vì vậy quả đoán từ bỏ võ tu, bắt đầu toàn lực ngưng thần, ở trên linh đài rèn luyện hồn lực.
Theo Đại Diễn Thần Quyết xuất hiện, kim quang trong óc càng ngày càng nhiều, đem toàn bộ Linh Đài soi sáng như hải dương màu vàng, muôn hình vạn trạng. Kiếp trước Lý Vân Tiêu là Đế cấp Thuật Luyện Sư, tự nhiên biết thời cơ đã đến, đột nhiên thần niệm lấp lóe, toàn bộ hào quang màu vàng điên cuồng hướng về trung tâm tuôn tới, giống như xuất hiện một hố đen, điên cuồng nuốt chửng tất cả những thứ này.
– Ngưng!
Hắn bỗng nhiên giương đôi mắt, từng tia chớp màu vàng óng ở trong mắt di động, rốt cục nhàn nhạt tản ra, trong mắt một mảnh thanh minh, khôi phục trạng thái bình thường.
– Ha, rốt cục khôi phục lại nhất cấp hồn lực, không nghĩ tới nhanh như vậy, hiện tại có thể tự mình luyện chế Huyền Binh cùng các loại đan dược!
Bóng người Lý Vân Tiêu chớp lên một cái, liền bước ra mật thất, tiến vào trong truyền tống trận.
Mới vừa trở lại bên ngoài cửa túc xá, đang định mở cửa, đột nhiên hơi suy nghĩ, xoay người liền muốn rời đi.
– Muốn đi, trở về!
Trong ký túc xá truyền đến một thanh âm, cửa “kẹt kẹt” một tiếng liền mở ra.
Lạc Vân Thường mặt mày lạnh lẽo theo dõi hắn, trên mặt hiện ra vẻ tức giận.
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật coi lời ta nói như gió bên tai? Qua năm ngày, cũng không gặp bóng của ngươi!
Trên trán Lý Vân Tiêu chảy ra một tia mồ hôi lạnh, lúng túng cười nói:
– Ha, vừa tu luyện lên liền quên...
– Nhị tinh đỉnh cao Võ sĩ? Ngươi... ngươi lên cấp nhị tinh mới năm ngày…
Đột nhiên Lạc Vân Thường biến sắc, cảm nhận được trên người Lý Vân Tiêu truyền đến nguyên khí gợn sóng nhàn nhạt, trầm giọng nói:
– Lý Vân Tiêu, ta biết ngươi khẳng định có kỳ ngộ gì đó. Thế nhưng tu luyện võ đạo, quý ở kiên trì. Quyết không thể vì ham muốn tốc độ mà mạo hiểm dùng một ít đan dược tác dụng phụ rất lớn, bằng không đối với tiền đồ chỉ hại vô lợi!
Nàng lầm tưởng Lý Vân Tiêu là dùng đan dược tăng cao thực lực, nếu không thì tuyệt đối không thể có tốc độ khủng khiếp như vậy.
Trong lòng Lý Vân Tiêu có chút ấm áp, biết đây là vì muốn tốt cho hắn, lúc này nghiêm mặt nói:
– Lão sư yên tâm, ta tuyệt đối không có phục dụng loại hình đan dược gì.
Chương 40: Nhất cấp Thuật Luyện Sư (2)
Lạc Vân Thường lướt qua vẻ ngờ vực, nhưng thấy trong mắt Lý Vân Tiêu một mảnh trong suốt thanh thản, không giống như là nói dối, lúc này mới yên tâm nói:
– Như thế tốt lắm, hiện tại ngươi nên cho ta một cái giải thích đi.
– Giải thích? Giải thích cái gì?
Đột nhiên Lý Vân Tiêu vỗ đầu một cái.
– Ai nha, ta còn có chuyện rất trọng yếu phải làm, đi trước, lần sau gặp lại!
Rất nhanh ánh mắt lạnh lẽo giết người của Lạc Vân Thường rơi ở trên người của hắn, như là dao găm, khiến cho cả người hắn lạnh lẽo, biết lần này là làm sao cũng trốn không thoát, cười khổ nói:
– Lão sư muốn ta giải thích cái gì?
Lạc Vân Thường chăm chú theo dõi hắn, phát hiện học sinh trước đây chưa bao giờ gây nên chú ý, lúc này làm cho nàng càng ngày càng nhìn không thấu, đặc biệt là sau lần quyết đấu này.
– Ngươi là làm sao học được Phù Sinh Ấn của Dương Địch đại nhân cùng Đại Phong Vân Chưởng của Cổ Phi Dương đại nhân? Trước khi ta bế quan, ngươi ngay cả một Mạch Luân cũng không mở ra, mới bế quan năm ngày, liền thành nhất tinh Võ sĩ? Ngày đó tư thế ngươi áp chế Bạo Nguyên Đan trong cơ thể là công pháp gì? Còn nữa, ngày đó ở trên lớp học, bí quyết liên quan tới thăng cấp Huyền Binh Xích Luyện đồng, ngươi là làm sao biết?
Miệng nhỏ xinh xắn của nàng giống như pháo liền chuỗi chất vấn lên, để Lý Vân Tiêu cảm thấy đau đầu.
– Cái này... Chung Ly Sơn viện trưởng là nhìn thế nào?
Lạc Vân Thường lườm hắn một cái nói:
– Viện trưởng đại nhân phân tích là, ngươi từng được Dương Địch đại nhân giáo dục, những võ kỹ nghịch thiên cùng Thuật Luyện kia đều là Dương Địch đại nhân dạy ngươi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Viện trưởng đại nhân thực sự là cực kỳ thông minh, vừa nghĩ liền thông, sự tình xác thực là như vậy!
Đem tất cả mọi chuyện đều đẩy lên trên người Dương Địch, ngược lại cũng hợp tình hợp lý, hơn nữa hắn cũng không sợ cùng Dương Địch đối chất, còn ước gì đây này.
– Nói láo!
Hai chữ thô nhục trực tiếp từ trong miệng Lạc Vân Thường bạo đi ra, sợ đến Lý Vân Tiêu nhảy một cái, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Vân Tiêu nói:
– Người khác không biết, nhưng ta lại biết. Đầu tiên mặc dù Lý gia các ngươi là đại lão quân đội, thế lực thông thiên, nhưng chưa bao giờ cùng Dương Địch đại nhân có tiếp xúc. Thứ hai, theo ta biết, Dương Địch đại nhân căn bản là không Đại Phong Vân Chưởng!
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
– Làm sao ngươi biết Dương Địch không biết?
Tựa hồ Lạc Vân Thường hơi có tinh thần lên, lập tức lắc đầu than thở:
– Quên đi, nếu ngươi không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng. Nguyên bản ta còn lo lắng ngươi, thay ngươi nghĩ một lối thoát, không nghĩ tới ta lo lắng là dư thừa. Có điều, ngươi vẫn phải đi theo ta một chuyến. Ta ở Thuật Luyện Sư Công Hội tìm cho ngươi một vị lão sư, hắn nói muốn nhìn tình huống kiểm tra hồn lực của ngươi một chút, rồi quyết định có thu đồ đệ hay không.
– Không thể nào? Để ta bái sư?
Lý Vân Tiêu trợn to mắt, vội vàng nói:
– Ta không được, hồn lực của ta ta rõ ràng nhất, quá bỏ đi.
Lạc Vân Thường lạnh lùng nói:
– Có bỏ đi hay không, không phải do ngươi định đoạt, ta đã đáp ứng người ta, hơn nữa thật vất vả mới làm cho đối phương đồng ý. Ngươi không đi cũng phải đêi!
Nàng không nói lời gì, trực tiếp kéo Lý Vân Tiêu đi tới Thuật Luyện Sư Công Hội.
Lý Vân Tiêu hô to nói:
– Là vị cao nhân nào a? Ngươi để ta bái hắnlàm thầy? Hắn có chịu nổi hay không a!
Lạc Vân Thường sững sờ, nổi giận mắng:
– Người ta là Thuật Luyện Sư có tiền đồ nhất của Thuật Luyện Sư Công Hội, ta phí hết công phu rất lớn mới để hắn đồng ý, những người khác là cầu cũng không được, ngươi không nên gây thêm phiền cho ta. Ta cho ngươi biết, mặc dù là chuyên tu võ đạo, nếu như có thể dựa vào tu hồn, đối với võ đạo của ngươi cũng có chỗ tốt cực lớn. Còn là ai, đợi ngươi đến đó liền biết rồi.
Lý Vân Tiêu không nói gì nữa, chỉ là hơi cảm thấy kinh ngạc, võ giả bình thường căn bản là sẽ không rõ ràng luyện khí cùng luyện hồn trong lúc đó hỗ trợ lẫn nhau, xem ra Lạc Vân Thường này không chỉ có thiên phú tốt, hơn nữa khẳng định từng được cao nhân chỉ điểm.
Lạc Vân Thường không nói gì, trực tiếp nắm lấy Lý Vân Tiêu, đi tới Thuật Luyện Sư Công Hội.
Lý Vân Tiêu bị Lạc Vân Thường cứ như vậy lôi kéo đến Thuật Luyện Sư Công Hội, vừa vào cửa, nhất thời phát hiện Cổ Vinh đang ở trong góc giảng giải vấn đề cho Thuật Luyện học đồ, đã vây quanh vài vòng người.
Lạc Vân Thường trực tiếp chen tới, trên người nàng lan ra khí tức Vũ Quân, người bốn phía dồn dập lui lại, đều lộ ra vẻ giận dữ.
Nhưng nàng nơi nào quản nhiều như vậy, trực tiếp hô:
– Cổ đại sư, ta đang tìm ngươi a. Lần trước nói Lý gia đại công tử Lý Vân Tiêu, ta đã mang đến.
Lý Vân Tiêu nhất thời mắt choáng váng, dĩ nhiên tìm Cổ Vinh làm sư phụ mình...
Cổ Vinh “Ồ” một tiếng, cũng không ngẩng đầu, trực tiếp từ tốn nói:
– Là Vân Thường đại nhân a, tới ngoài kia tìm một Thuật Luyện học đồ kiểm tra hồn lực cho hắn đi.
– Ân.
Lạc Vân Thường gật gật đầu, xoay người nói:
– Lý Vân Tiêu, theo ta đi ra ngoài.
Lý Vân Tiêu một mặt khổ qua, đi theo phía sau Lạc Vân Thường, đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên một âm thanh kinh hỉ hô:
– Là ngươi!
Lục Dao vội vàng chạy tới, vui vẻ nói:
– Rốt cục gặp lại được ngươi, lần trước sau khi ngươi chỉ điểm ca ca ta, hắn luyện chế cường lực tề tỷ lệ thành công hầu như đạt đến trăm phần trăm, thật sự rất cảm tạ ngươi!
Lý Vân Tiêu giơ ngón tay cái lên, mỉm cười khích lệ nói:
– Nói cho ca ca của ngươi, hắn thiên phú không tệ, kiên trì, nhất định có thể thành công!
Lục Dao lộ ra vẻ cảm kích.
– Sau đó ca ca ta luyện chế ra rất nhiều thuốc, kiếm lời không ít tiền. Hiện tại hắn đã bế quan, dự định tăng một cấp độ. Ta thật không biết nên làm gì cảm kích ngươi mới tốt.
Tiểu mỹ nữ kích động, hai tay chấp ở trước ngực, dáng dấp quyến rũ mê người, làm không ít người chú ý.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Khà khà, muốn cảm tạ còn không dễ dàng? Vậy thì lấy thân báo đáp a.
Lục Dao mặt đỏ lên, cười duyên nói:
– Không đứng đắn.
Nàng ở Thuật Luyện Sư Công Hội làm người phục vụ cũng đến mấy năm, các loại nhân vật ngư long hỗn tạp đều gặp, cũng bị người đùa giỡn không ít, đương nhiên sẽ không coi là thật. Nhưng giờ khắc này, nội tâm lại mơ hồ sinh ra vẻ mong đợi, để bản thân nàng cũng cảm thấy giật mình.
– Lý Vân Tiêu, ngươi thật giỏi a, còn lên tâm địa gian giảo, cua được nàng!
Lạc Vân Thường cả giận nói, một cái tát trực tiếp đập xuống sau gáy hắn.
– Nguyên lai hắn gọi Lý Vân Tiêu...
Trong lòng Lục Dao âm thầm đọc thầm lên.
Lý Vân Tiêu không dám trốn, bị đánh một cái, cười khổ nói:
– Nào có, ngài không nhìn thấy là nàng đang phao ta sao.
– Phi!
Trên mặt Lục Dao đỏ chót, mặc dù da mặt lại dày, cũng không tiện tiếp tục chờ đợi, vội xoay người bỏ chạy.
– Mau mau theo ta ra ngoài làm kiểm tra.
Lạc Vân Thường tức giận nói:
– Nếu không hợp cách, xem ta trừng trị ngươi như thế nào!