-
Chương 46-50
Chương 46: Bị bắt (1)
Spoiler
Huy Quang Huy Minh vốn là huynh đệ, võ kỹ bọn họ tu luyện là một loại hợp kích thuật vô cùng hiếm thấy. Nhất định phải tâm ý tương thông, cũng chỉ có huynh đệ tu luyện mới dễ dàng. Trong ngày thường hai người xưa nay đều là như hình với bóng, cũng là vì tăng cường tâm linh cảm ứng. Ở trong nháy mắt nguy hiểm, hai người sử dụng tới sức mạnh bản năng.
Thân ảnh của hai người trong nháy mắt giống như trùng điệp lại với nhau, vung ra bốn quyền, như song chưởng, một luồng sức mạnh kinh người bộc phát, đón lấy lưỡi đao doạ người kia!
Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên híp lại, nguyên bản tất cả tính toán rõ ràng, không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên có liên thủ công kích thuật, nội tâm nhất thời cười khổ, thất bại a.
Ầm!
Hai nguồn sức mạnh chạm vào nhau, Thanh Nguyệt bảo đao truyền đến một tiếng rên rỉ, ánh sáng đột nhiên tiêu thất, biến thành hình thái phổ thông rơi xuống trên đất. Cả người Lý Vân Tiêu bị lực lượng chấn động đi ra ngoài, không trung máu tươi điểm điểm, nhìn mà phát sợ, mạnh mẽ ngã ở trên góc đường!
Yên tĩnh!
Mộng Vũ nhìn toàn bộ quá trình, trong lòng chấn động mạnh, không chỉ là Lý Vân Tiêu biểu hiện ra thực lực, dĩ nhiên bức hai vị Trấn quốc Thần vệ ra tay, hơn nữa vừa nãy nàng tựa hồ trở nên hoảng hốt, thật giống như thời điểm Lý Vân Tiêu bị đánh bay, lại vẫn quay đầu hướng về nàng nở nụ cười, gọi nàng chạy trốn!
Tuy rằng không có âm thanh truyền đến, nhưng trong đầu xác thực vang vọng tiếng nói của hắn.
– Chạy trốn!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Mộng Vũ nhìn Lý Vân Tiêu vết máu đầy người ngã vào góc đường, hai chân làm sao cũng bước bất động. Nhưng nàng cũng chỉ dại ra trong nháy mắt, liền tỉnh ngộ, mình nhất định phải chạy trốn, trốn về tìm viện binh!
Trong đầu của nàng lần thứ hai hiện ra hai chữ chạy trốn, trong đôi mắt đột nhiên dần hiện ra vẻ kiên quyết. Đột nhiên từ mặt đất vụt lên, nhanh chóng lao về phía học viện!
– A, cô nàng kia chạy! Nhanh bắt lấy nàng!
Long Hạo cả kinh hô. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện, không có một người hưởng ứng, những binh sĩ kia tất cả đều nằm trên mặt đất bị thương. Mà hai huynh đệ Huy Quang Huy Minh căn bản không phải hắn có thể chỉ huy động.
Huy Quang biểu hiện phức tạp nhìn Lý Vân Tiêu nằm ở góc đường không nhúc nhích, nội tâm nhấc lên sóng gió ngập trời. Một nhị tinh Võ sĩ dĩ nhiên bức huynh đệ bọn họ sử dụng tới võ kỹ liên thủ, này ở dĩ vãng bất luận làm sao cũng không thể tin tưởng. Mặc dù là hiện tại, cũng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Hắn đi tới trước Thanh Nguyệt bảo đao, năm ngón tay vồ lấy, bảo đao này trong nháy mắt bay vào lòng bàn tay hắn, nhìn kỹ một phen, tuy rằng có tổn thương, nhưng cơ bản hoàn hảo.
– A, đại, đại nhân, Thanh Nguyệt bảo đao này...
Long Hạo hoảng hốt, vội vàng đi tới, trên trán đổ mồ hôi hột, muốn lấy đao về.
Trong mắt Huy Quang lóe lên tinh mang, trực tiếp đem đao thu vào nhẫn chứa đồ, ngắt lời nói:
– Long đội trưởng, phạm nhân chúng ta đã giúp ngươi bắt, liền không quấy rầy.
Hắn cùng Huy Minh trực tiếp xoay người lên ngựa, liền muốn rời đi.
Long Hạo sốt sắng, cây đao này là hắn tiêu hao toàn bộ gia tài, hơn nữa thông qua quan hệ của phụ thân, mới để Lương Văn Vũ đại sư tự mình ra tay chế tạo a.
– Đại nhân, hai vị đại nhân, thanh...
– Cáo từ, Long đội trưởng không cần đưa tiễn!
Thanh âm của Diệu Quang như hồng chung, trực tiếp đem lời nói của hắn đánh gãy, thúc ngựa rời đi.
Trong mắt Diệu Minh lộ ra một vẻ châm chọc, cũng lập tức giá mã đuổi theo.
– A! Trời ạ, Huyền Binh bảo đao của ta a!
Cả người Long Hạo cảm thấy bầu trời một mảnh tối tăm...
– Các ngươi đám phế vật này, mau đứng lên, đứng lên cho ta!
Hắn gào thét hướng những binh lính bị thương kia đá mấy cái.
– Mang tên tiểu tử này về cho ta, để ta thất lạc bảo đao, ta muốn để hắn hối hận vì đi tới trên đời này!
...
Mộng Vũ điên cuồng chạy ở trên đường cái, đầu óc chỉ có một ý nghĩ, cứu người, mau mau tìm người đi cứu hắn!
Bóng người của Lý Vân Tiêu ở trong đầu nàng lái đi không được, tới tới đi đi, tất cả đều là cái bóng của hắn. Nghĩ đến tình cảnh đẫm máu ở đầu đường đó, tâm nàng như có đao nhọn đâm vào, rất là đau đớn!
– Ta nhất định phải tìm người cứu hắn!
Nàng điên cuồng chạy một trận, mới thoáng tỉnh táo lại, phát hiện đã không biết đến nơi nào, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một mảnh trạch viện to lớn, cửa còn có binh sĩ thủ vệ. Trong lòng nàng cả kinh, cẩn thận từng li từng tí một đi tới, đột nhiên trong mắt sáng ngời, nội tâm mừng lớn nói:
– Dĩ nhiên là Lý phủ, hắn là Lý gia trưởng tôn đại công tử, tìm tới Lý phủ, lần này có thể cứu!
Ở trong Lý phủ, một tên hoa y nam tử đang thưởng kiếm, lẩm bẩm khen:
– Quả nhiên là huyền Binh cấp hai, chỉ là trạng thái phong ấn liền tỏa ra sức mạnh to lớn bực này, giải phong càng là khó có thể tưởng tượng!
Hắn đang dương dương tự đắc, đột nhiên nhìn thấy một người hầu chạy tới, khẽ cau mày quát lên:
– 9527, ngươi đi đâu?
9527 là đánh số của người hầu kia, Lý phủ thực sự là quá mức khổng lồ, để cho tiện quản lý người hầu, tất cả đều xóa đi tên vốn có, dùng con số thay thế. Trừ khi làm việc xuất sắc, được chủ nhân thưởng thức, mới sẽ ban tên. 9527 là đánh số của một hạ nhân cấp thấp.
9527 nhìn thấy nam tử, vội vàng khom người khiêm tốn nói:
– Dật thiếu gia, ngoài cửa có một cô gái, nói là Vân Tiêu thiếu gia bị Cấm Vệ Quân bắt, để tiểu nhân đi thông báo Đại lão gia cứu người.
Coong!
Bảo kiếm ánh sáng lóe lên liền vào vỏ, toàn bộ tiểu viện tựa hồ giảm mấy độ. Trên mặt Lý Dật lộ ra một tia tò mò, khẽ ồ lên nói:
– Tên rác rưởi này không phải ở trường học pha trộn sao, làm sao sẽ cùng Cấm Vệ Quân nổi lên xung đột?
9527 vội vàng lắc đầu nói:
– Tiểu nhân không biết.
Lý Dật lướt qua vẻ miệt thị, hừ lạnh nói:
– Một tên rác rưởi, bị tóm liền bị tóm, có quan hệ gì đâu. Ngươi đi nói cho nữ nhân kia, liền nói Đại lão gia đã biết rồi, bảo nàng không cần quan tâm.
– Vâng!
9527 vội vàng gật đầu, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn lại dám tùy ý giả truyền Đại lão gia, hơn nữa đối với Lý gia trưởng tôn đại thiếu gia sinh tử lãnh đạm như vậy, nhưng 9527 không có bất kỳ cảm giác bất thường nào, ngược lại đây mới là chuyện đương nhiên, vội chạy đi hồi âm.
Lý Dật thì lại lần thứ hai lấy ra bảo kiếm, lộ ra vẻ xem xét, phảng phất chẳng có chuyện gì phát sinh.
Mộng Vũ lo lắng ở cửa đi qua đi lại, rất nhanh liền được tin tức, lúc này mới để lo lắng trong lòng xuống. Tựa hồ còn có chút không yên lòng, cẩn thận dò hỏi:
– Các ngươi lúc nào đi cứu hắn?
9527 lắc đầu chỉ chỉ thiên.
– Đây là chuyện của cấp trên, chúng ta làm sao biết. Đại lão gia nói rồi, ngươi cứ yên tâm là được.
Mộng Vũ tự nhiên biết cái gọi Đại lão gia chính là Thiên Thủy quốc quân đội đệ nhất nguyên lão, bị phong là Tĩnh quốc công Lý Thuần Dương.
Chương 47: Bị bắt (2)
Đương triều từ quốc vương trở xuống, sáu người có quyền thế nhất, danh vọng cao nhất phân biệt là Trấn quốc Thần vệ Đại thống lĩnh Tiêu Khinh Vương, Già Lam học viện viện trưởng Chung Ly Sơn, Thuật Luyện Sư Công Hội hội trưởng Hứa Hàn, cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm, quân đội đệ nhất nguyên lão Lý Thuần Dương, đương triều Văn thừa thủ phụ Lam Hoằng.
Bốn vị trí đầu hầu như không để ý tới quốc sự, cho nên thế cục hôm nay, hầu như hết thảy quý tộc to nhỏ đều bám vào Lý Thuần Dương cùng Lam Hoằng hai đại trận doanh đối lập.
Nếu Lý Thuần Dương nói yên tâm, trong đầu Mộng Vũ nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng nàng làm thế nào cũng ung dung không nổi, ngược lại nội tâm có loại cảm giác bị đè nén. Nàng yên lặng đi ở trên đường, hướng về học viện mà đi.
Thời điểm Lý Vân Tiêu tỉnh lại, phát hiện mình ở vào trong một gian lao tù ngăm đen, kinh mạch tay chân toàn bộ bị chém đứt, không có nửa phần khí lực. Hắn hơi kinh hãi, phát hiện trong lao tù cũng không chỉ một mình hắn, mười mấy ánh mắt đen ngòm tất cả đều thẳng tắp theo dõi hắn xem.
– Ối!
Hắn sợ hết hồn, từ trên mặt đất trốn đi, từng đôi mắt tĩnh mịch tuyệt vọng giống như vô thần kia, khiến người ta nhìn mà cực kỳ kinh tâm.
– Đây là nơi nào?
– Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi?
Một vị lão giả gầy trơ xương, dùng thanh âm khàn khàn nói:
– Khà khà, nơi này là địa lao của Long gia. Tiểu tử ngươi thật sự có gan a, ta nghe những người trông coi kia nói, ngươi thật giống như là đánh gãy hai tay của Long gia thiếu gia a.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, ngạc nhiên nói:
– Long gia địa lao? Không phải Đô thành đại lao sao?
Ông lão trợn mắt nói:
-Đô thành đại lao? Nơi đó là địa phương giam giữ trọng phạm của triều đình, ngươi cho rằng ngươi là ai? Nơi này là lao ngục tư nhân của Long gia.
– Lao ngục tư nhân? Hừ, Long gia đúng là to gan, lại dám tư thiết lao ngục!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Chờ ta rời khỏi đây, liền trực tiếp đi báo cáo.
– Đi ra ngoài? Báo cáo?
Ông lão kia đột nhiên cười to lên, tựa hồ cười quá mạnh, có chút ho khan nói:
– Khặc, khặc, ngươi quá khôi hài đi. Ngươi đánh gãy tay của Long gia thiếu gia, còn muốn đi ra ngoài? Ta lúc còn trẻ, đại khái là thời điểm lớn như ngươi, có một lần đi qua cửa Long gia, tùy ý nhổ một cục đờm liền bị tóm, vẫn nhốt tới hiện tại. Ai, cũng không biết bao nhiêu năm qua đi.
...
Lý Vân Tiêu nhìn ông lão một chút, tuy rằng trong lao tù tối tăm, nhưng hắn nhìn ra rõ rõ ràng ràng, mặt mũi lão giả nhăn như vỏ cây, tóc trắng xoá, nói thế nào cũng có bảy mươi, tám mươi tuổi.
Ông lão ngừng cười, chỉ vào một trung niên nam tử ở bên cạnh nói:
– Hắn thời điểm tám tuổi theo phụ thân vào thành bán thức ăn, không cẩn thận nhìn một vị nha hoàn của Long gia vài lần, liền bị tóm, hiện tại đã bốn mươi tám tuổi.
– Bốn mươi năm, nha hoàn kia cũng thành bà lão rồi...
Cái trán Lý Vân Tiêu chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh, Long gia này cũng quá coi trời bằng vung đi, hắn an ủi:
– Lão nhân gia đừng lo lắng, ta khẳng định có thể đi ra ngoài, đến thời điểm ta sẽ thả mọi người ra.
Ông lão rõ ràng không tin, lắc đầu nói:
– Người trẻ tuổi, đừng nằm mơ nữa, thanh thản ổn định ở chỗ này đi. Có điều cũng may một ngày có một bữa cơm ăn, tuy rằng đều là chút đồ vật mốc meo.
Trường kỳ không ly khai nhà giam, đã để đám người kia triệt để mất đi hi vọng đối với nhân sinh.
Lý Vân Tiêu cũng không giải thích, bàn tay phải chống đất, tay trái cùng chân phải thì hướng lên trên uốn lượn, hình thành một cái vòng tròn, bắt đầu nhắm mắt ngưng thần.
Hắn triển khai chính là Trĩ Nữ Thức trong Bá Thiên Luyện Thể Quyết, là một loại tư thế khôi phục cơ năng thân thể cực nhanh. Chủ kinh mạch của hắn gãy vỡ, miễn cưỡng chống đỡ thân thể triển khai ra, cả người run rẩy dị thường lợi hại, sắc mặt càng là một mảnh xám trắng, nhưng trong đôi mắt sáng như sao nguyệt, tuyên cổ bất biến.
Động tác quái dị của hắn rất nhanh hấp dẫn ánh mắt mọi người, sau khi mọi người kinh ngạc một hồi, liền truyền đến từng trận thở dài, sau đó lại yên tĩnh một cách chết chóc.
Lý Vân Tiêu cắn răng, từng tia sức mạnh từ trong đan điền tràn ra, cũng không có dựa theo chân khí chu thiên vận chuyển, mà là ở dưới tư thế kỳ diệu này, lấy phương thức đặc biệt bắt đầu tràn vào trong chủ kinh mạch gãy vỡ, chậm rãi chữa trị lên.
Bá Thiên Luyện Thể Quyết chính là công pháp thân thể cao cấp nhất trong thiên địa, các loại tư thế bên trong bao dung tất cả pháp môn tu luyện thân thể. Coi như đan điền phá nát, cũng có thể thân thể thành thánh, bước vào Cửu Thiên đế cảnh. Trĩ Nữ Thức vừa triển khai ra, nhất thời thương thế trong cơ thể bắt đầu tự mình chữa trị, thân thể của Lý Vân Tiêu run rẩy cũng chậm chậm vững vàng xuống, một luồng khí tức đặc biệt từ trên người hắn dần dần tản ra.
Ngay thời điểm Lý Vân Tiêu bị tóm, Cổ Vinh đã thông cáo Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn, mình có phương pháp kim châm đâm huyệt, có thể cứu Như Tuyết công chúa. Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn đều giật nảy cả mình, nhưng xem dáng vẻ Cổ Vinh lời thề son sắt, cân nhắc đến trước mắt cũng không có biện pháp khác tốt, vì vậy quyết định thử một lần.
Đối với Cổ Vinh mở ra danh sách vật liệu, hai người cũng hết sức hoài nghi, nhưng Cổ Vinh một mực chắc chắn nhất định phải tập hợp nguyên liệu, đối với nghi vấn khác một mực không đáp, hai người cũng không có chút biện pháp nào. Nhưng nếu thật có thể cứu trị công chúa, những tài liệu kia lại tính là cái gì.
Rất nhanh liền trực tiếp từ trong quốc khố chuyển vật liệu đi ra giao cho Cổ Vinh, nhưng sự tình để Cổ Vinh bắt đầu sợ run tim mất mật phát sinh … Lý Vân Tiêu mất tích!
– Lạc… Lạc đại nhân, việc này không phải chuyện đùa, Lý Vân Tiêu thật sự mất tích?
Cổ Vinh chỉ cảm giác mình lạnh cả người, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Lạc Vân Thường nghiêm mặt nói:
– Không sai, ta tìm khắp cả học viện, còn hỏi mấy học viên thân thiết với hắn, cũng không thấy bóng người. Cổ đại sư, đổi một trợ thủ khác đi, bệnh tình của công chúa không thể kéo dài nữa.
Hứa Hàn cũng trầm giọng nói:
– Lực lượng của phương thuốc lần trước càng ngày càng yếu, hiện tại đã mỗi ngày tăng thêm gấp ba, nhưng vẫn không có cách nào ức chế bệnh tình, lại kéo xuống ta sợ công chúa...
Trương Thanh Phàm cũng nghiêm nghị nói:
– Không sai, không thể kéo dài nữa! Không phải là một trợ thủ sao, chỉ cần có thể cứu công chúa, ta đến làm trợ thủ cho ngươi thì lại làm sao! Một thiếu gia phế vật sao có thể hiểu những chuyện này, ngươi muốn dạy đồ đệ sau này có thể chậm rãi dạy, hiện tại không có thời gian chờ hắn.
Cổ Vinh “Rầm” một tiếng trực tiếp co quắp trên mặt đất, cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư dĩ nhiên nói muốn làm trợ thủ cho hắn! Hắn chỉ cảm thấy ngực hết sức khó chịu, căn bản là không thở nổi, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu trực tiếp ướt đẫm cả người, cuối cùng chỉ có thể thất tha thất thiểu đi tới, đem sự thực rõ ràng mười mươi nói ra.
Chương 48: Trương Thanh Phàm tức giận
Yên tĩnh, trong gian phòng yên tĩnh quỷ dị!
Ầm!
Trương Thanh Phàm một chưởng vỗ ở trên bàn đá, bàn đá vỡ nát thành năm mảnh, đá vụn hướng bốn phương tám hướng đánh bay ra ngoài, hắn nổi giận gào thét nói:
– Cổ Vinh! Ngươi thật là gan to bằng trời, dám lấy tính mạng của công chúa đùa giỡn!
Sắc mặt của Hứa Hàn cũng âm trầm muốn chảy ra nước, cả giận nói:
– Cổ Vinh! Ngươi tại sao sẽ làm ra việc vô tri bực này! Một công tử bột rác rưởi, dĩ nhiên có thể đùa ngươi xoay quanh, ngươi lại tin tưởng một công tử bột mười mấy tuổi biết kim châm đâm huyệt! Ngươi... ngươi tức chết ta rồi!
Trên mặt Trương Thanh Phàm một trận tái nhợt, quát:
– Đem Cổ Vinh ép vào thiên lao, chờ ngày xử trảm!
Cổ Vinh vừa nghe, nhất thời hai mắt tối sầm, suýt chút nữa liền ngất đi. Tuy rằng địa vị của hắn cực cao, nhưng đối phương là ai? Cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư, giết hắn còn không phải chuyện một câu nói?
– Trương đại sư... Trương đại sư, ngươi tin tưởng Vân thiếu gia đi, hắn nhất định có thể cứu công chúa!
Cổ Vinh liều mạng ôm chân của Trương Thanh Phàm, gào khóc lên.
– Cút!
Trương Thanh Phàm nổi giận tới cực điểm, một cước đá vào ngực hắn, trực tiếp đá bay Cổ Vinh ra ngoài.
– Ngươi có biết ngươi phạm vào tội nghiệt ra sao không? Nếu không phải là ngươi nói biết kim châm đâm huyệt, ta sớm đã dẫn người đi Thuật Luyện Sư Công Hội cấp bốn cầu cứu rồi. Hiện tại tốt, thuốc đã không khống chế được thương thế của công chúa, cầu cứu cũng không kịp, ngươi nói, ngươi có phải là tội đáng muôn chết!
Cổ Vinh ngã xuống đất, miệng lớn phun ra máu, muốn nói chuyện, nhưng mấy khối nội tạng phá nát kẹt ở yết hầu, làm sao cũng không nói ra được.
– Hiện tại bảo ta làm sao hướng về quốc vương bệ hạ bàn giao!
Trương Thanh Phàm nổi giận muốn rời đi, đột nhiên Lạc Vân Thường ngăn cản hắn nói:
– Trương đại sư chậm đã!
Trương Thanh Phàm tức giận nói:
– Còn có chuyện gì? Đều là ngươi làm ra, Lý Vân Tiêu kia là học sinh của ngươi đúng không? Chờ ta bẩm báo bệ hạ, ngươi cũng không thể tách khỏi quan hệ!
Sau khi Lạc Vân Thường nghe xong Cổ Vinh nói, ngoại trừ hết sức khiếp sợ ra, nên chưa nói một tiếng, lúc này nàng chậm rãi nói:
– Lần này ta có thể lên cấp Thuật Luyện Sư, cũng là bởi vì Lý Vân Tiêu vô tình hay cố ý đề điểm.
Trương Thanh Phàm sững sờ, lập tức cười lạnh nói:
– Trong lúc vô tình thu được linh cảm, này là quá bình thường. Ngươi đừng nói với ta, ngươi cũng tin tưởng tiểu tử kia biết kim châm trích huyệt?
Lạc Vân Thường lắc đầu nói:
– Hắn có thể kim châm trích huyệt hay không ta không biết, thế nhưng trước đây không lâu lúc học viên giao đấu, hắn một chiêu đánh bại trưởng tôn Lam Huyền của Tể tướng đại nhân.
– Vậy thì như thế nào?
Trương Thanh Phàm cảm giác mình kiên trì sắp đến cực hạn, nếu đối phương không phải là thống lĩnh Trấn quốc thần Vệ, hắn đã sớm tức giận!
Hứa Hàn đột nhiên nói:
– Ồ, làm sao có khả năng? Tiểu tử kia không phải nghe đồn kinh mạch không thông, không cách nào tu luyện sao? Ta nhớ Lam Huyền thật giống như là thiên tài của Già Lam học viện a?
Lúc này Lạc Vân Thường mới nghiêm mặt nói:
– Không sai, hắn không chỉ là kinh mạch toàn thông. Hơn nữa đánh bại Lam Huyền, sử dụng võ kỹ là Phù Sinh Ấn!
– Phù Sinh Ấn?
Lúc này Trương Thanh Phàm mới biến sắc, khiếp sợ nói:
– Phù Sinh Ấn, chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn là truyền nhân của Dương Địch đại nhân?
Lạc Vân Thường lắc đầu nói:
– Chuyện này ta không biết, nếu như hắn thực sự là truyền nhân của Dương Địch đại nhân, như vậy biết kim châm trích huyệt cũng là có khả năng.
Hứa Hàn liếc mắt nhìn Cổ Vinh ở trên đất không ngừng nôn ra máu, ngưng tiếng nói:
– Lúc trước Lương Văn Vũ đã nói với ta tình huống thân thể của tiểu tử này, nói kinh mạch bị hủy đoạn rất nhiều chỗ, là tuyệt đối không thể nối liền. Hiện tại hắn dĩ nhiên có thể đánh bại Lam Huyền, hơn nữa triển khai là Phù Sinh Ấn, chuyện này...
Sắc mặt Trương Thanh Phàm dần dần bình tĩnh xuống, hắn trầm ngâm một lát, trong đôi mắt bắn mạnh ra tinh mang, trầm giọng quát lên:
– Điều động tất cả nhân viên có thể điều động, xới ba tấc đất cũng phải trong thời gian ngắn nhất tìm ra Lý Vân Tiêu!
Phụ cận Già Lam học viện, trong một quầy rượu, tới nơi này tiêu phí trên căn bản đều là học viên.
La Lan Đóa đang tinh tế thưởng thức Nguyệt Quang tửu, loại rượu này rất thần kỳ, màu sắc của nó có thể phản ứng ra tâm tình của người uống. Thời điểm ngươi vui vẻ, nó sẽ có màu xanh lam, thời điểm không vui liền sẽ biến thành màu đen.
Hiện tại La Lan Đóa phát hiện Nguyệt Quang tửu ở trong tay mình đang chầm chậm biến thành màu đen.
Du Hòa Chính cũng không có nhận ra được tâm tình nàng biến hóa, mà là hung hăng nói.
– Lan Đóa, ngươi tin tưởng ta, là thật sự! Hiện tại toàn bộ học viện đều truyền ngôn giao đấu ngày đó, ngươi không đến xem, nên không thể tin tưởng. Đừng nói là Lâm Vũ, coi như là Bạch Thành Phong, sợ rằng cũng không phải một chiêu chi địch của hắn!
Coong!
Một chén Nguyệt Quang tửu đen tuyền đập vào trên bàn, La Lan Đóa ném ra mấy ngân tệ hô:
– Tính tiền!
Nàng lạnh lùng nhìn Nguyệt Quang tửu khó uống đến cực điểm trên mặt bàn, con ngươi chậm rãi căng ra, lạnh lùng nói:
– Du học trưởng, ta nói mấy lần rồi, ngươi nói những thứ này ta không muốn nghe. Còn có nữa là, sau này ngươi đừng đến phiền ta. Hiện tại ta đang bị khốn trên bình cảnh, mấy ngày nay phải bế quan. Tạm biệt!
Nàng không để ý Du Hòa Chính ngăn cản, liền một mình rời đi tửu quán.
– Móa, trang thanh thuần cái gì!
Du Hòa Chính tức giận uống một ly rượu, nổi giận mắng:
– Một kỹ nữ không biết bị Lâm Vũ chơi qua bao nhiêu lần, dám ở trước mặt lão tử mỗi ngày trang thanh thuần, theo đuổi thời gian dài như vậy, ngay cả chạm cũng không cho ta chạm thử, mẹ nó!
– Tiên sinh chào ngài, xin hỏi ngươi có cần lấy thêm Nguyệt Quang tửu không?
Một thanh âm dễ nghe truyền đến, Mộng Vũ liếc mắt nhìn cái chén không của Du Hòa Chính, cực lực chào hàng rượu của mình nói:
– Có thể rất hợp khẩu vị của ngài.
– Hả?
Du Hòa Chính nhìn Mộng Vũ một chút, sau khi ngẩn ngơ lập tức lướt qua vẻ khác lạ, cười đùa nói:
– Chúng ta thật giống như nơi nào gặp qua rồi? Đúng rồi, ngươi cũng là học viên sơ cấp ban a? Những mỹ nữ trong Sơ cấp ban kia ta đều có ấn tượng, đúng rồi, ngươi gọi Mộng Vũ!
Du Hòa Chính nhớ ra tên của nàng, nhất thời cao hứng lên.
– Ta tên Du Hòa Chính, ngươi gọi ta Du học trưởng là được. Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này bán rượu? Chà chà, bán rượu, quá lãng phí đi?
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tú lệ của Mộng Vũ, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, hơn nữa âm thanh rất lớn.
Trong mắt Mộng Vũ loé ra một tia căm ghét, cố nén buồn nôn, cười nói:
– Du học trưởng, vậy ngài có muốn tới một chén hay không? Nguyệt Quang tửu, mới sáu ngân tệ một chén.
Du Hòa Chính thưởng thức chén không trong tay, nở nụ cười.
– Nguyệt Quang tửu? Sáu ngân tệ? Ha ha, con mẹ nó Nguyệt Quang tửu, giá thật rẻ. Mộng Vũ, ngươi xinh đẹp như vậy, đừng ở chỗ này làm những việc kia. Làm bạn gái của ta đi, ta mỗi tháng cố định cho ngươi một trăm kim tệ, thế nào?
Chương 49: Cùng tiến lên Long gia (1)
Tay hắn hướng khuôn mặt của Mộng Vũ sờ soạng.
Đùng!
Mộng Vũ lửa giận ngút trời, một chưởng vỗ bay cánh tay của hắn, lạnh lùng nói:
– Du học trưởng, xin tự trọng!
Nàng buồn bực liền muốn rời khỏi.
– Muốn đi?
Du Hòa Chính vốn là bị La Lan Đóa kích thích, thêm vào uống mấy ly rượu, hiện tại thấy một nữ tử bán rượu cũng dám từ chối mình, nhất thời lửa giận dâng lên, quát:
– Đứng lại, ngày hôm nay lão tử chính là muốn ngươi, ngươi còn dám không theo?
Tiếng nói của hắn rất lớn, nhất thời đưa tới tất cả mọi người trong quầy rượu ngạc nhiên, dồn dập quay đầu nhìn lại.
Mộng Vũ đầu óc phát mộng, dĩ nhiên có người vô liêm sỉ như thế, ở trước mặt mọi người, không chỉ đùa giỡn nữ tử, còn lớn tiếng như thế, lẽ thẳng khí hùng như vậy, nàng tức giận đến cả người run, cũng không biết nên nói cái gì!
– Ai, đi vào uống vài chén đi. Tìm hơn nửa ngày, một chút tin tức cũng không có. Thật không biết Vân thiếu chết đi đâu rồi!
Trần Chân cùng Hàn Bách từ cửa đi vào, hai người đều sững sờ.
Trần Chân kinh ngạc nói:
– Xảy ra chuyện gì? Yên tĩnh như vậy? Nơi này không phải quán rượu sao? Lẽ nào đi nhầm địa phương?
Hàn Bách cũng liếc mắt liền thấy Du Hòa Chính cùng Mộng Vũ, nhất thời kêu lên:
– Ồ, xem bên kia. Cái kia không phải tuỳ tùng của La Lan Đóa sao? Còn có nữ nhân này, oa, là nữ nhân ngày đó hãm hại Vân thiếu!
Trần Chân cũng đột nhiên nhảy lên, nhanh chân đi tới nói:
– Đệt! Ta trước kia còn tưởng rằng hãm hại Vân thiếu chính là tên khốn Lam Phi, hóa ra là ngươi!
Du Hòa Chính biến sắc, cả giận nói:
– Hai người các ngươi là người nào? Ta không quen biết các ngươi!
Thần thức của hắn khẽ quét, phát hiện thực lực của hai người đều cực yếu, nhất thời yên tâm, lạnh giọng quát lên:
– Đếm ba tiếng cút cho ta!
Hàn Bách cười lạnh nói:
– Thật là tự đại a, chúng ta là ai ngươi không cần biết. Nhưng Vân thiếu ngươi khẳng định biết a? La Lan Đóa là nữ nhân Vân thiếu coi trọng, tiểu tử ngươi cũng dám cua? Thật là không muốn sống?
Trong lòng Du Hòa Chính nhảy một cái, dĩ nhiên là người của Lý Vân Tiêu! Trước đây hắn đối với công tử bột kia là xem thường chẳng nhìn, nhưng hiện tại hoàn toàn không có phần can đảm này.
Trần Chân càng là đập bàn một cái, quát lên:
– Vẫn không cùng ngươi tính toán, không có nghĩa là không so đo với ngươi! Nơi này không phải học viện, có tin ta gọi một đám người lập tức làm thịt ngươi hay không?
Sắc mặt Du Hòa Chính thay đổi mấy lần, hắn biết những người đi theo bên cạnh Lý Vân Tiêu, đều là con cháu trọng thần của Vương Quốc. Hiện tại không ở trong học viện, đám công tử bột này ở thủ đô là sự tình gì cũng dám làm.
Hắn cố ý lộ ra một tia xem thường, cao giọng nói:
– Học trưởng ta không rảnh hồ đồ với những công tử bột các ngươi, ta phải đi về tu luyện. Nữ nhân này ta cũng không quen biết, các ngươi đừng hòng vu oan trên đầu ta!
Hắn ngẩng đầu lên thật cao, nghênh ngang đi ra tửu quán.
– Thiết, nếu không phải nhân thủ đều đi ra ngoài tìm người, ngày hôm nay liền sẽ cho hắn quỳ đi ra ngoài.
Trần Chân lộ ra vẻ khinh bỉ.
Hàn Bách phất tay nói:
– Không nên để ý loại rác rưởi này. Mẹ nó, ngươi nói Vân thiếu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Thuật Luyện Sư Công Hội cùng Trấn quốc Thần vệ đều phát động rồi, coi như là một con kiến ở trong thủ đô cũng có thể bị tìm ra rồi mới đúng.
Trần Chân cau mày, than thở:
– Trời mới biết, khoảng thời gian này Vân thiếu biến hóa quá to lớn, ta cũng có chút không quen.
Hắn đột nhiên nhìn thấy Mộng Vũ còn ở bên cạnh, lạnh lùng nói:
– Ngươi còn chưa cút đi? Lẽ nào muốn theo chúng ta thoải mái mấy lần?
Sắc mặt Mộng Vũ đỏ bừng, cắn chặt hàm răng nói:
– Các ngươi mới vừa nói Vân thiếu, có phải là Lý Vân Tiêu?
Trần Chân cả giận nói:
– Còn không phải là Vân thiếu bị ngươi hãm hại, móa, lần này sẽ không phải cũng là bị ngươi hãm hại chết rồi chứ!
Mộng Vũ ngẩn ngơ, tự lẩm bẩm:
– Làm sao sẽ như vậy? Đã qua ba ngày, lẽ nào Lý gia vẫn không có cứu hắn ra?
– Cái gì?
Hàn Bách cả kinh, vội vàng từ trên ghế nhảy lên, một phát bắt được nàng, cả kinh nói:
– Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi biết chuyện gì?
– Ta...
Mộng Vũ quýnh lên, lắp ba lắp bắp vài câu, lúc này mới đem chuyện ngày đó rõ ràng mười mươi nói ra.
Hàn Bách cùng Trần Chân nhìn nhau một chút, trong mắt đều là khiếp sợ cùng vẻ lo lắng.
Trần Chân cả giận nói:
– Chuyện quan trọng như thế, sao ngươi không sớm nói với chúng ta!
Mộng Vũ hầu như muốn khóc.
– Ta đã đi Lý gia báo tin, Lý gia Đại lão gia còn bảo ta an tâm.
Vẻ mặt Hàn Bách chìm xuống, quát lên:
– Ngươi nhìn thấy Tĩnh quốc công?
Mộng Vũ lắc đầu, khóc thút thít nói:
– Không có, là hạ nhân của bọn họ truyền báo.
– Chẳng trách!
Trần Chân giậm chân một cái.
– Lần này phiền phức, chúng ta mau mau dẫn người đi cứu viện!
Hàn Bách một phát bắt được hắn.
– Chậm đã, Long gia chưởng quản Cấm Vệ Quân, chính là trực thuộc bệ hạ quản lý. Chúng ta tùy tiện dẫn người cứu viện, chính là tội phạm thượng!
Trần Chân vội la lên:
– Vậy làm sao bây giờ? Bên Tĩnh quốc công kia là không trông cậy nổi.
Hàn Bách bình tĩnh nói:
– Đã ba ngày, cũng không vội nhất thời. Lập tức đi thông báo Trương đại sư cùng Lạc lão sư. Có bọn họ đứng ra, coi như là Cấm Vệ Quân, cũng phải nhượng bộ lui binh!
– Đúng vậy, ta quýnh lên liền quên chuyện này!
Trần Chân vỗ đầu một cái, liền vọt thẳng ra tửu quán báo tin.
Hàn Bách nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mộng Vũ đang dại ra.
– Chuyện này ngươi cũng không thể tách rời quan hệ, trước tiên đi theo ta một chuyến.
Toàn bộ quầy rượu, tựa hồ ngửi được mùi vị bát quái, mấy người đi rồi, liền ồ lên sùng sục, bắt đầu dồn dập bát quái lên.
Long gia.
Long Nhiên mười bốn tuổi đang từng quyền từng quyền luyện tập Phục Hổ Quyền, bộ võ kỹ cương mãnh này thích hợp hết thảy Vũ đồ luyện tập. Tuy hắn tuổi nhỏ, nhưng mỗi một quyền, dĩ nhiên có tiếng hổ khiếu mơ hồ.
– Cha, ngươi trở về!
Long Nhiên đột nhiên ngừng lại, nhìn một trung niên nam tử từ cửa lớn đi tới, vui vẻ chạy nói.
– Ha ha, Nhiên nhi, Phục Hổ Quyền của ngươi lại có tiến bộ!
Long Khánh cười to nói:
– Ngươi so với ca ca vô dụng của ngươi chăm chỉ hơn nhiều, tương lai nhất định thành đại khí!
Long Nhiên khiêm tốn nói:
– Ca ca đã sớm là tam tinh Võ sĩ, ta còn kém xa. Cha, ngươi làm sao không vui, có tâm sự gì sao?
Long Khánh hơi nhướng mày, lập tức cười nói:
– Điều này cũng bị ngươi nhìn ra rồi. Gần đây toàn bộ thủ đô đều đang tìm một người trẻ tuổi, nhưng mà tìm ba ngày cũng không tìm được. Cha thân là thống lĩnh Cấm Vệ Quân, áp lực tự nhiên lớn.
Long Nhiên hiếu kỳ nói:
– Là người nào a? Mọi người tìm hắn làm gì?
Long Khánh than thở:
– Tĩnh quốc công trưởng tôn đại thiếu gia, một công tử bột. Cha cũng không biết tại sao tìm hắn. Đúng rồi, ca ca của ngươi lại chạy đi đâu rồi?
Long Nhiên nói:
– Ca ca đi địa lao, lần trước tên tiểu tử kia đánh gãy tay ca ca. Mấy ngày nay mới nối liền, cánh tay của ca ca vừa khỏe, liền đi tìm người kia. Nói muốn cho hắn hối hận đi tới trên đời này!
Chương 50: Cùng tiến lên Long gia (2)
– Hừ!
Long Khánh lộ ra vẻ tức giận.
– Cả ngày du thủ du thực, thân là Cấm Vệ Quân đại đội trưởng, lại bị người ta đánh phế hai tay, thật là một rác rưởi!
Long Nhiên đột nhiên nói:
– Cha, người kia cũng là ở ba ngày trước bị ca ca bắt, thật giống như cũng là người trẻ tuổi, có thể là Lý gia Đại thiếu gia mà các ngươi muốn tìm hay không?
Long Khánh ngẩn ngơ, đột nhiên quát to:
– Long Hân, Long Hân!
Một nam tử dáng dấp quản gia lập tức chạy tới.
– Lão gia, gọi ta có chuyện gì?
Sắc mặt Long Khánh cực kỳ âm trầm, quát lạnh:
– Ba ngày trước Hạo nhi mang về người trẻ tuổi kia tên gọi là gì?
Long Hân sững sờ, cẩn thận hồi ức nói:
– Thật giống gọi... gọi... gọi Vân cái gì đó...
– Hô, doạ chết ta rồi!
Long Khánh vỗ vỗ bộ ngực, tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, phất phất tay nói:
– Nguyên lai họ Vân, không sao rồi, ngươi đi xuống đi.
Long Hân “Ồ” một tiếng, xoay người liền muốn rời khỏi, đột nhiên nói:
– A, ta nghĩ ra rồi, hắn không phải họ Vân, tên là Vân Tiêu, họ Lý, gọi Lý Vân Tiêu.
...
Tĩnh, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe gió lạnh thổi lá, vang lên sàn sạt, Long Khánh đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Long Nhiên ngạc nhiên nói:
– Cha, có phải là người này hay không?
Long Khánh dại ra, trong đầu ông ông trực hưởng, mồ hôi từ trên trán bắt đầu chảy xuống. Nghĩ đến quốc vương bệ hạ sắc mặt âm trầm, ánh mắt Trương Thanh Phàm đại sư nổi giận, còn có Hứa Hàn đại sư... hắn tuy thân là Cấm Vệ Quân thống lĩnh, quyền cao chức trọng, nhưng cùng những người này so sánh, liền là tồn tại như giun dế.
Trời ạ, mình phát động hết thảy Cấm Vệ quân, ba ngày ba đêm không ngủ tìm tòi, người muốn tìm lại bị giam giữ ở trong địa lao nhà mình!
Hơn nữa người này là trưởng tôn của Tĩnh quốc công, con trai Phi Long tướng quân...
Long Nhiên đột nhiên nhỏ giọng thầm thì nói:
– Đã ba ngày, ca ca sẽ không giết hắn đi chứ.
Ầm ầm!
Câu nói này như sấm sét ở trong đầu Long Khánh nổ vang, cả người bị chấn động đến tê dại, cảm thấy trong đầu hoảng hốt, lảo đảo muốn ngã.
– A!
Đột nhiên một tiếng hét thảm từ ngoài cửa truyền đến, bên ngoài một trận huyên nháo, mấy hạ nhân cuống quít chạy vào trong, một bên hô:
– Không tốt, có người xông vào Long phủ, người đâu tới mau!
Nội tâm của Long Khánh phát lạnh, nghe nói có người xông vào Long phủ, càng là giận tím mặt, hết thảy hàn khí nhất thời hóa thành một đạo nguyên lực, hé miệng quát, một đạo sóng âm khuếch tán ra, Sư Tử Hống đột nhiên phóng lên trời. Hắn kình khí dồi dào, sau khi hống một tiếng, toàn bộ Long phủ rung động.
– Người phương nào dám to gan xông vào Long gia ta, thật lớn mật!
Hùng sư gào thét, bách thú kinh sợ!
Thực lực của Long Khánh vào lúc này hiển lộ không thể nghi ngờ, có thể trở thành Cấm Vệ Quân thống lĩnh, bản thân là Tam Tài cảnh giới đại Vũ sư! Người Long phủ tuy rằng bị chấn đến màng tai đau nhức, nhưng trong lòng đều dồn dập bình tĩnh xuống. Nếu Gia chủ ra tay rồi, Long phủ này liền không có việc gì, người đến tất tru.
Ngay thời điểm tất cả mọi người dồn dập bình tĩnh, một âm thanh so với Sư Hống công càng mạnh mẽ hơn từ trên trời rơi xuống, sóng âm bị người dùng chân khí mạnh mẽ hội tụ một đường, đột nhiên nhảy vào trong Long phủ, ầm ầm nổ tung. Sóng âm to lớn từ trong Long phủ cổ đãng ra, màng tai của tất cả mọi người chấn động đến mức mất thông, rất nhiều hạ nhân càng là chảy ra máu, đau đầu não nứt, ngã sõng xoài trên mặt đất, đau khổ giãy dụa liên tục.
– Trấn quốc Thần vệ phụng lệnh của Lạc Vân Thường thống lĩnh, Trương Thanh Phàm đại sư, tạm thời tiếp quản Long phủ! Nếu như có phản kháng, lấy tội phản quốc xử tử!
– Trấn quốc Thần vệ? Dĩ nhiên là Trấn quốc Thần vệ?
Hết thảy người trong Long phủ đều dồn dập há hốc mồm, không rõ nhìn bốn phía.
– Làm sao sẽ là Trấn quốc Thần vệ? Chúng ta không phải là Cấm Vệ Quân sao? Cùng Trấn quốc Thần vệ không phải tay chân liên kết sao?
Trong lòng Long Khánh cả kinh, rất nhanh một luồng cảm giác mát mẻ từ sau xương sống bộc phát, trong lòng bi thương, quá nhanh a?
Mấy cái chớp mắt, trong viện nhất thời xuất hiện hơn mười võ giả, từng cái từng cái thần thái sâm lãnh, ánh mắt lạnh như băng theo dõi hắn. Chính là đệ tứ Thần vệ đội do Lạc Vân Thường thống lĩnh!
Thần thức của Long Khánh tản ra đảo quanh, tất cả đều là Võ sư, trên vai mỗi người đều có huy Chương , xác thực là Trấn quốc Thần vệ không giả!
Lúc này, một đám người càng là trực tiếp từ cửa lớn cất bước mà đến, cầm đầu là Trương Thanh Phàm, phía sau còn theo Lạc Vân Thường, Hứa Hàn, Cổ Vinh… người của Thuật Luyện Sư Công Hội.
Long Khánh muốn té xỉu, cố nén nội tâm bi thương, vội vã tiến lên nghênh đón:
– Trương đại sư, Hứa đại sư, Lạc đại nhân, không biết đây là ý gì?
Trương Thanh Phàm ôm quyền lạnh lùng nói:
– Long đại nhân, đắc tội rồi!
Trần Chân trực tiếp từ phía sau trốn ra, đi thẳng vào vấn đề, cả giận nói:
– Long đại nhân, Vân thiếu là bị giam ở trong Long phủ của ngươi! Chẳng trách toàn bộ thủ đô tìm tòi ba ngày cũng không tìm được, hóa ra là bị ngươi bắt lại rồi!
Trong lòng Long Khánh mơ hồ rét run, hầu như có thể khẳng định là trưởng tử của mình bắt được Lý Vân Tiêu, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, còn muốn nguỵ biện giãy dụa.
– Lời này vì sao lại nói như thế.
Hiện tại hắn hận không thể lập tức chộp Long Hạo tới phế bỏ!
Lạc Vân Thường từ tốn nói:
– Mộng Vũ, ngươi đem tình huống lúc đó nói một lần.
Mộng Vũ khiếp đảm từ trong đám người đi ra, nhiều đại nhân vật như vậy, nàng cẩn thận đem chuyện ngày đó từng cái giảng giải lên. Kể cả chuyện mình bị Tuấn Lương đùa giỡn, Lý Vân Tiêu ra tay, cuối cùng bị Trấn quốc Thần vệ kích thương, sau đó bị Long Hạo bắt đi. Mỗi một chi tiết nhỏ đều nói mười phần rõ ràng.
Ở trong đám người, cả người Cổ Vinh cũng là mồ hôi lạnh tràn trề, chuyện này bắt đầu dĩ nhiên là một học sinh của mình gây nên. Hơn nữa Tuấn Lương chỉ là nghe qua mình giảng mấy khóa, liền tự xưng đệ tử, chuyện này mình cũng không đáng kể, trực tiếp thu hắn làm ký danh đệ tử, hiện tại hắn hận không thể tát mình mấy cái bạt tai, không nghĩ tới sự tình dĩ nhiên…
Mộng Vũ nói xong, Trương Thanh Phàm lạnh lùng nói:
– Long đại nhân, ngươi cũng đã nghe rõ ràng a? Hiện tại chúng ta tạm thời tiếp quản toàn bộ Long phủ, nếu thật sự oan uổng Long đại nhân ngươi, một mình ta đảm đương!
Hắn vung tay lên, nhất thời thủ hạ tản ra bốn phía, sưu tầm tung tích.
Người Long phủ đều bị doạ đến cẩn thận run sợ, từng cái từng cái sợ hãi rụt rè, ai dám làm bừa?
Lạc Vân Thường nhẹ giọng nói:
– Long đại nhân, nếu như chúng ta không có mười phần chứng cứ, là sẽ không dám phong bế phủ đệ của ngài. Việc đã đến nước này, ngài vẫn là phối hợp chúng ta hành động đi.
Khí thế cả người của Long Khánh trong nháy mắt uể oải, lần này thật sự gây chuyện lớn rồi, nội tâm của hắn một mảnh cay đắng.
Trương Thanh Phàm theo dõi hắn, lạnh lùng nói:
– Hiện tại ta chỉ hỏi ngươi một câu, hiện nay Lý Vân Tiêu là sống hay chết?
Spoiler
Huy Quang Huy Minh vốn là huynh đệ, võ kỹ bọn họ tu luyện là một loại hợp kích thuật vô cùng hiếm thấy. Nhất định phải tâm ý tương thông, cũng chỉ có huynh đệ tu luyện mới dễ dàng. Trong ngày thường hai người xưa nay đều là như hình với bóng, cũng là vì tăng cường tâm linh cảm ứng. Ở trong nháy mắt nguy hiểm, hai người sử dụng tới sức mạnh bản năng.
Thân ảnh của hai người trong nháy mắt giống như trùng điệp lại với nhau, vung ra bốn quyền, như song chưởng, một luồng sức mạnh kinh người bộc phát, đón lấy lưỡi đao doạ người kia!
Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên híp lại, nguyên bản tất cả tính toán rõ ràng, không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên có liên thủ công kích thuật, nội tâm nhất thời cười khổ, thất bại a.
Ầm!
Hai nguồn sức mạnh chạm vào nhau, Thanh Nguyệt bảo đao truyền đến một tiếng rên rỉ, ánh sáng đột nhiên tiêu thất, biến thành hình thái phổ thông rơi xuống trên đất. Cả người Lý Vân Tiêu bị lực lượng chấn động đi ra ngoài, không trung máu tươi điểm điểm, nhìn mà phát sợ, mạnh mẽ ngã ở trên góc đường!
Yên tĩnh!
Mộng Vũ nhìn toàn bộ quá trình, trong lòng chấn động mạnh, không chỉ là Lý Vân Tiêu biểu hiện ra thực lực, dĩ nhiên bức hai vị Trấn quốc Thần vệ ra tay, hơn nữa vừa nãy nàng tựa hồ trở nên hoảng hốt, thật giống như thời điểm Lý Vân Tiêu bị đánh bay, lại vẫn quay đầu hướng về nàng nở nụ cười, gọi nàng chạy trốn!
Tuy rằng không có âm thanh truyền đến, nhưng trong đầu xác thực vang vọng tiếng nói của hắn.
– Chạy trốn!
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Mộng Vũ nhìn Lý Vân Tiêu vết máu đầy người ngã vào góc đường, hai chân làm sao cũng bước bất động. Nhưng nàng cũng chỉ dại ra trong nháy mắt, liền tỉnh ngộ, mình nhất định phải chạy trốn, trốn về tìm viện binh!
Trong đầu của nàng lần thứ hai hiện ra hai chữ chạy trốn, trong đôi mắt đột nhiên dần hiện ra vẻ kiên quyết. Đột nhiên từ mặt đất vụt lên, nhanh chóng lao về phía học viện!
– A, cô nàng kia chạy! Nhanh bắt lấy nàng!
Long Hạo cả kinh hô. Nhưng hắn đột nhiên phát hiện, không có một người hưởng ứng, những binh sĩ kia tất cả đều nằm trên mặt đất bị thương. Mà hai huynh đệ Huy Quang Huy Minh căn bản không phải hắn có thể chỉ huy động.
Huy Quang biểu hiện phức tạp nhìn Lý Vân Tiêu nằm ở góc đường không nhúc nhích, nội tâm nhấc lên sóng gió ngập trời. Một nhị tinh Võ sĩ dĩ nhiên bức huynh đệ bọn họ sử dụng tới võ kỹ liên thủ, này ở dĩ vãng bất luận làm sao cũng không thể tin tưởng. Mặc dù là hiện tại, cũng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Hắn đi tới trước Thanh Nguyệt bảo đao, năm ngón tay vồ lấy, bảo đao này trong nháy mắt bay vào lòng bàn tay hắn, nhìn kỹ một phen, tuy rằng có tổn thương, nhưng cơ bản hoàn hảo.
– A, đại, đại nhân, Thanh Nguyệt bảo đao này...
Long Hạo hoảng hốt, vội vàng đi tới, trên trán đổ mồ hôi hột, muốn lấy đao về.
Trong mắt Huy Quang lóe lên tinh mang, trực tiếp đem đao thu vào nhẫn chứa đồ, ngắt lời nói:
– Long đội trưởng, phạm nhân chúng ta đã giúp ngươi bắt, liền không quấy rầy.
Hắn cùng Huy Minh trực tiếp xoay người lên ngựa, liền muốn rời đi.
Long Hạo sốt sắng, cây đao này là hắn tiêu hao toàn bộ gia tài, hơn nữa thông qua quan hệ của phụ thân, mới để Lương Văn Vũ đại sư tự mình ra tay chế tạo a.
– Đại nhân, hai vị đại nhân, thanh...
– Cáo từ, Long đội trưởng không cần đưa tiễn!
Thanh âm của Diệu Quang như hồng chung, trực tiếp đem lời nói của hắn đánh gãy, thúc ngựa rời đi.
Trong mắt Diệu Minh lộ ra một vẻ châm chọc, cũng lập tức giá mã đuổi theo.
– A! Trời ạ, Huyền Binh bảo đao của ta a!
Cả người Long Hạo cảm thấy bầu trời một mảnh tối tăm...
– Các ngươi đám phế vật này, mau đứng lên, đứng lên cho ta!
Hắn gào thét hướng những binh lính bị thương kia đá mấy cái.
– Mang tên tiểu tử này về cho ta, để ta thất lạc bảo đao, ta muốn để hắn hối hận vì đi tới trên đời này!
...
Mộng Vũ điên cuồng chạy ở trên đường cái, đầu óc chỉ có một ý nghĩ, cứu người, mau mau tìm người đi cứu hắn!
Bóng người của Lý Vân Tiêu ở trong đầu nàng lái đi không được, tới tới đi đi, tất cả đều là cái bóng của hắn. Nghĩ đến tình cảnh đẫm máu ở đầu đường đó, tâm nàng như có đao nhọn đâm vào, rất là đau đớn!
– Ta nhất định phải tìm người cứu hắn!
Nàng điên cuồng chạy một trận, mới thoáng tỉnh táo lại, phát hiện đã không biết đến nơi nào, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một mảnh trạch viện to lớn, cửa còn có binh sĩ thủ vệ. Trong lòng nàng cả kinh, cẩn thận từng li từng tí một đi tới, đột nhiên trong mắt sáng ngời, nội tâm mừng lớn nói:
– Dĩ nhiên là Lý phủ, hắn là Lý gia trưởng tôn đại công tử, tìm tới Lý phủ, lần này có thể cứu!
Ở trong Lý phủ, một tên hoa y nam tử đang thưởng kiếm, lẩm bẩm khen:
– Quả nhiên là huyền Binh cấp hai, chỉ là trạng thái phong ấn liền tỏa ra sức mạnh to lớn bực này, giải phong càng là khó có thể tưởng tượng!
Hắn đang dương dương tự đắc, đột nhiên nhìn thấy một người hầu chạy tới, khẽ cau mày quát lên:
– 9527, ngươi đi đâu?
9527 là đánh số của người hầu kia, Lý phủ thực sự là quá mức khổng lồ, để cho tiện quản lý người hầu, tất cả đều xóa đi tên vốn có, dùng con số thay thế. Trừ khi làm việc xuất sắc, được chủ nhân thưởng thức, mới sẽ ban tên. 9527 là đánh số của một hạ nhân cấp thấp.
9527 nhìn thấy nam tử, vội vàng khom người khiêm tốn nói:
– Dật thiếu gia, ngoài cửa có một cô gái, nói là Vân Tiêu thiếu gia bị Cấm Vệ Quân bắt, để tiểu nhân đi thông báo Đại lão gia cứu người.
Coong!
Bảo kiếm ánh sáng lóe lên liền vào vỏ, toàn bộ tiểu viện tựa hồ giảm mấy độ. Trên mặt Lý Dật lộ ra một tia tò mò, khẽ ồ lên nói:
– Tên rác rưởi này không phải ở trường học pha trộn sao, làm sao sẽ cùng Cấm Vệ Quân nổi lên xung đột?
9527 vội vàng lắc đầu nói:
– Tiểu nhân không biết.
Lý Dật lướt qua vẻ miệt thị, hừ lạnh nói:
– Một tên rác rưởi, bị tóm liền bị tóm, có quan hệ gì đâu. Ngươi đi nói cho nữ nhân kia, liền nói Đại lão gia đã biết rồi, bảo nàng không cần quan tâm.
– Vâng!
9527 vội vàng gật đầu, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Hắn lại dám tùy ý giả truyền Đại lão gia, hơn nữa đối với Lý gia trưởng tôn đại thiếu gia sinh tử lãnh đạm như vậy, nhưng 9527 không có bất kỳ cảm giác bất thường nào, ngược lại đây mới là chuyện đương nhiên, vội chạy đi hồi âm.
Lý Dật thì lại lần thứ hai lấy ra bảo kiếm, lộ ra vẻ xem xét, phảng phất chẳng có chuyện gì phát sinh.
Mộng Vũ lo lắng ở cửa đi qua đi lại, rất nhanh liền được tin tức, lúc này mới để lo lắng trong lòng xuống. Tựa hồ còn có chút không yên lòng, cẩn thận dò hỏi:
– Các ngươi lúc nào đi cứu hắn?
9527 lắc đầu chỉ chỉ thiên.
– Đây là chuyện của cấp trên, chúng ta làm sao biết. Đại lão gia nói rồi, ngươi cứ yên tâm là được.
Mộng Vũ tự nhiên biết cái gọi Đại lão gia chính là Thiên Thủy quốc quân đội đệ nhất nguyên lão, bị phong là Tĩnh quốc công Lý Thuần Dương.
Chương 47: Bị bắt (2)
Đương triều từ quốc vương trở xuống, sáu người có quyền thế nhất, danh vọng cao nhất phân biệt là Trấn quốc Thần vệ Đại thống lĩnh Tiêu Khinh Vương, Già Lam học viện viện trưởng Chung Ly Sơn, Thuật Luyện Sư Công Hội hội trưởng Hứa Hàn, cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm, quân đội đệ nhất nguyên lão Lý Thuần Dương, đương triều Văn thừa thủ phụ Lam Hoằng.
Bốn vị trí đầu hầu như không để ý tới quốc sự, cho nên thế cục hôm nay, hầu như hết thảy quý tộc to nhỏ đều bám vào Lý Thuần Dương cùng Lam Hoằng hai đại trận doanh đối lập.
Nếu Lý Thuần Dương nói yên tâm, trong đầu Mộng Vũ nên thở phào nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng nàng làm thế nào cũng ung dung không nổi, ngược lại nội tâm có loại cảm giác bị đè nén. Nàng yên lặng đi ở trên đường, hướng về học viện mà đi.
Thời điểm Lý Vân Tiêu tỉnh lại, phát hiện mình ở vào trong một gian lao tù ngăm đen, kinh mạch tay chân toàn bộ bị chém đứt, không có nửa phần khí lực. Hắn hơi kinh hãi, phát hiện trong lao tù cũng không chỉ một mình hắn, mười mấy ánh mắt đen ngòm tất cả đều thẳng tắp theo dõi hắn xem.
– Ối!
Hắn sợ hết hồn, từ trên mặt đất trốn đi, từng đôi mắt tĩnh mịch tuyệt vọng giống như vô thần kia, khiến người ta nhìn mà cực kỳ kinh tâm.
– Đây là nơi nào?
– Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi?
Một vị lão giả gầy trơ xương, dùng thanh âm khàn khàn nói:
– Khà khà, nơi này là địa lao của Long gia. Tiểu tử ngươi thật sự có gan a, ta nghe những người trông coi kia nói, ngươi thật giống như là đánh gãy hai tay của Long gia thiếu gia a.
Lúc này Lý Vân Tiêu mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, ngạc nhiên nói:
– Long gia địa lao? Không phải Đô thành đại lao sao?
Ông lão trợn mắt nói:
-Đô thành đại lao? Nơi đó là địa phương giam giữ trọng phạm của triều đình, ngươi cho rằng ngươi là ai? Nơi này là lao ngục tư nhân của Long gia.
– Lao ngục tư nhân? Hừ, Long gia đúng là to gan, lại dám tư thiết lao ngục!
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Chờ ta rời khỏi đây, liền trực tiếp đi báo cáo.
– Đi ra ngoài? Báo cáo?
Ông lão kia đột nhiên cười to lên, tựa hồ cười quá mạnh, có chút ho khan nói:
– Khặc, khặc, ngươi quá khôi hài đi. Ngươi đánh gãy tay của Long gia thiếu gia, còn muốn đi ra ngoài? Ta lúc còn trẻ, đại khái là thời điểm lớn như ngươi, có một lần đi qua cửa Long gia, tùy ý nhổ một cục đờm liền bị tóm, vẫn nhốt tới hiện tại. Ai, cũng không biết bao nhiêu năm qua đi.
...
Lý Vân Tiêu nhìn ông lão một chút, tuy rằng trong lao tù tối tăm, nhưng hắn nhìn ra rõ rõ ràng ràng, mặt mũi lão giả nhăn như vỏ cây, tóc trắng xoá, nói thế nào cũng có bảy mươi, tám mươi tuổi.
Ông lão ngừng cười, chỉ vào một trung niên nam tử ở bên cạnh nói:
– Hắn thời điểm tám tuổi theo phụ thân vào thành bán thức ăn, không cẩn thận nhìn một vị nha hoàn của Long gia vài lần, liền bị tóm, hiện tại đã bốn mươi tám tuổi.
– Bốn mươi năm, nha hoàn kia cũng thành bà lão rồi...
Cái trán Lý Vân Tiêu chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh, Long gia này cũng quá coi trời bằng vung đi, hắn an ủi:
– Lão nhân gia đừng lo lắng, ta khẳng định có thể đi ra ngoài, đến thời điểm ta sẽ thả mọi người ra.
Ông lão rõ ràng không tin, lắc đầu nói:
– Người trẻ tuổi, đừng nằm mơ nữa, thanh thản ổn định ở chỗ này đi. Có điều cũng may một ngày có một bữa cơm ăn, tuy rằng đều là chút đồ vật mốc meo.
Trường kỳ không ly khai nhà giam, đã để đám người kia triệt để mất đi hi vọng đối với nhân sinh.
Lý Vân Tiêu cũng không giải thích, bàn tay phải chống đất, tay trái cùng chân phải thì hướng lên trên uốn lượn, hình thành một cái vòng tròn, bắt đầu nhắm mắt ngưng thần.
Hắn triển khai chính là Trĩ Nữ Thức trong Bá Thiên Luyện Thể Quyết, là một loại tư thế khôi phục cơ năng thân thể cực nhanh. Chủ kinh mạch của hắn gãy vỡ, miễn cưỡng chống đỡ thân thể triển khai ra, cả người run rẩy dị thường lợi hại, sắc mặt càng là một mảnh xám trắng, nhưng trong đôi mắt sáng như sao nguyệt, tuyên cổ bất biến.
Động tác quái dị của hắn rất nhanh hấp dẫn ánh mắt mọi người, sau khi mọi người kinh ngạc một hồi, liền truyền đến từng trận thở dài, sau đó lại yên tĩnh một cách chết chóc.
Lý Vân Tiêu cắn răng, từng tia sức mạnh từ trong đan điền tràn ra, cũng không có dựa theo chân khí chu thiên vận chuyển, mà là ở dưới tư thế kỳ diệu này, lấy phương thức đặc biệt bắt đầu tràn vào trong chủ kinh mạch gãy vỡ, chậm rãi chữa trị lên.
Bá Thiên Luyện Thể Quyết chính là công pháp thân thể cao cấp nhất trong thiên địa, các loại tư thế bên trong bao dung tất cả pháp môn tu luyện thân thể. Coi như đan điền phá nát, cũng có thể thân thể thành thánh, bước vào Cửu Thiên đế cảnh. Trĩ Nữ Thức vừa triển khai ra, nhất thời thương thế trong cơ thể bắt đầu tự mình chữa trị, thân thể của Lý Vân Tiêu run rẩy cũng chậm chậm vững vàng xuống, một luồng khí tức đặc biệt từ trên người hắn dần dần tản ra.
Ngay thời điểm Lý Vân Tiêu bị tóm, Cổ Vinh đã thông cáo Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn, mình có phương pháp kim châm đâm huyệt, có thể cứu Như Tuyết công chúa. Trương Thanh Phàm cùng Hứa Hàn đều giật nảy cả mình, nhưng xem dáng vẻ Cổ Vinh lời thề son sắt, cân nhắc đến trước mắt cũng không có biện pháp khác tốt, vì vậy quyết định thử một lần.
Đối với Cổ Vinh mở ra danh sách vật liệu, hai người cũng hết sức hoài nghi, nhưng Cổ Vinh một mực chắc chắn nhất định phải tập hợp nguyên liệu, đối với nghi vấn khác một mực không đáp, hai người cũng không có chút biện pháp nào. Nhưng nếu thật có thể cứu trị công chúa, những tài liệu kia lại tính là cái gì.
Rất nhanh liền trực tiếp từ trong quốc khố chuyển vật liệu đi ra giao cho Cổ Vinh, nhưng sự tình để Cổ Vinh bắt đầu sợ run tim mất mật phát sinh … Lý Vân Tiêu mất tích!
– Lạc… Lạc đại nhân, việc này không phải chuyện đùa, Lý Vân Tiêu thật sự mất tích?
Cổ Vinh chỉ cảm giác mình lạnh cả người, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống.
Lạc Vân Thường nghiêm mặt nói:
– Không sai, ta tìm khắp cả học viện, còn hỏi mấy học viên thân thiết với hắn, cũng không thấy bóng người. Cổ đại sư, đổi một trợ thủ khác đi, bệnh tình của công chúa không thể kéo dài nữa.
Hứa Hàn cũng trầm giọng nói:
– Lực lượng của phương thuốc lần trước càng ngày càng yếu, hiện tại đã mỗi ngày tăng thêm gấp ba, nhưng vẫn không có cách nào ức chế bệnh tình, lại kéo xuống ta sợ công chúa...
Trương Thanh Phàm cũng nghiêm nghị nói:
– Không sai, không thể kéo dài nữa! Không phải là một trợ thủ sao, chỉ cần có thể cứu công chúa, ta đến làm trợ thủ cho ngươi thì lại làm sao! Một thiếu gia phế vật sao có thể hiểu những chuyện này, ngươi muốn dạy đồ đệ sau này có thể chậm rãi dạy, hiện tại không có thời gian chờ hắn.
Cổ Vinh “Rầm” một tiếng trực tiếp co quắp trên mặt đất, cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư dĩ nhiên nói muốn làm trợ thủ cho hắn! Hắn chỉ cảm thấy ngực hết sức khó chịu, căn bản là không thở nổi, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu trực tiếp ướt đẫm cả người, cuối cùng chỉ có thể thất tha thất thiểu đi tới, đem sự thực rõ ràng mười mươi nói ra.
Chương 48: Trương Thanh Phàm tức giận
Yên tĩnh, trong gian phòng yên tĩnh quỷ dị!
Ầm!
Trương Thanh Phàm một chưởng vỗ ở trên bàn đá, bàn đá vỡ nát thành năm mảnh, đá vụn hướng bốn phương tám hướng đánh bay ra ngoài, hắn nổi giận gào thét nói:
– Cổ Vinh! Ngươi thật là gan to bằng trời, dám lấy tính mạng của công chúa đùa giỡn!
Sắc mặt của Hứa Hàn cũng âm trầm muốn chảy ra nước, cả giận nói:
– Cổ Vinh! Ngươi tại sao sẽ làm ra việc vô tri bực này! Một công tử bột rác rưởi, dĩ nhiên có thể đùa ngươi xoay quanh, ngươi lại tin tưởng một công tử bột mười mấy tuổi biết kim châm đâm huyệt! Ngươi... ngươi tức chết ta rồi!
Trên mặt Trương Thanh Phàm một trận tái nhợt, quát:
– Đem Cổ Vinh ép vào thiên lao, chờ ngày xử trảm!
Cổ Vinh vừa nghe, nhất thời hai mắt tối sầm, suýt chút nữa liền ngất đi. Tuy rằng địa vị của hắn cực cao, nhưng đối phương là ai? Cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư, giết hắn còn không phải chuyện một câu nói?
– Trương đại sư... Trương đại sư, ngươi tin tưởng Vân thiếu gia đi, hắn nhất định có thể cứu công chúa!
Cổ Vinh liều mạng ôm chân của Trương Thanh Phàm, gào khóc lên.
– Cút!
Trương Thanh Phàm nổi giận tới cực điểm, một cước đá vào ngực hắn, trực tiếp đá bay Cổ Vinh ra ngoài.
– Ngươi có biết ngươi phạm vào tội nghiệt ra sao không? Nếu không phải là ngươi nói biết kim châm đâm huyệt, ta sớm đã dẫn người đi Thuật Luyện Sư Công Hội cấp bốn cầu cứu rồi. Hiện tại tốt, thuốc đã không khống chế được thương thế của công chúa, cầu cứu cũng không kịp, ngươi nói, ngươi có phải là tội đáng muôn chết!
Cổ Vinh ngã xuống đất, miệng lớn phun ra máu, muốn nói chuyện, nhưng mấy khối nội tạng phá nát kẹt ở yết hầu, làm sao cũng không nói ra được.
– Hiện tại bảo ta làm sao hướng về quốc vương bệ hạ bàn giao!
Trương Thanh Phàm nổi giận muốn rời đi, đột nhiên Lạc Vân Thường ngăn cản hắn nói:
– Trương đại sư chậm đã!
Trương Thanh Phàm tức giận nói:
– Còn có chuyện gì? Đều là ngươi làm ra, Lý Vân Tiêu kia là học sinh của ngươi đúng không? Chờ ta bẩm báo bệ hạ, ngươi cũng không thể tách khỏi quan hệ!
Sau khi Lạc Vân Thường nghe xong Cổ Vinh nói, ngoại trừ hết sức khiếp sợ ra, nên chưa nói một tiếng, lúc này nàng chậm rãi nói:
– Lần này ta có thể lên cấp Thuật Luyện Sư, cũng là bởi vì Lý Vân Tiêu vô tình hay cố ý đề điểm.
Trương Thanh Phàm sững sờ, lập tức cười lạnh nói:
– Trong lúc vô tình thu được linh cảm, này là quá bình thường. Ngươi đừng nói với ta, ngươi cũng tin tưởng tiểu tử kia biết kim châm trích huyệt?
Lạc Vân Thường lắc đầu nói:
– Hắn có thể kim châm trích huyệt hay không ta không biết, thế nhưng trước đây không lâu lúc học viên giao đấu, hắn một chiêu đánh bại trưởng tôn Lam Huyền của Tể tướng đại nhân.
– Vậy thì như thế nào?
Trương Thanh Phàm cảm giác mình kiên trì sắp đến cực hạn, nếu đối phương không phải là thống lĩnh Trấn quốc thần Vệ, hắn đã sớm tức giận!
Hứa Hàn đột nhiên nói:
– Ồ, làm sao có khả năng? Tiểu tử kia không phải nghe đồn kinh mạch không thông, không cách nào tu luyện sao? Ta nhớ Lam Huyền thật giống như là thiên tài của Già Lam học viện a?
Lúc này Lạc Vân Thường mới nghiêm mặt nói:
– Không sai, hắn không chỉ là kinh mạch toàn thông. Hơn nữa đánh bại Lam Huyền, sử dụng võ kỹ là Phù Sinh Ấn!
– Phù Sinh Ấn?
Lúc này Trương Thanh Phàm mới biến sắc, khiếp sợ nói:
– Phù Sinh Ấn, chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn là truyền nhân của Dương Địch đại nhân?
Lạc Vân Thường lắc đầu nói:
– Chuyện này ta không biết, nếu như hắn thực sự là truyền nhân của Dương Địch đại nhân, như vậy biết kim châm trích huyệt cũng là có khả năng.
Hứa Hàn liếc mắt nhìn Cổ Vinh ở trên đất không ngừng nôn ra máu, ngưng tiếng nói:
– Lúc trước Lương Văn Vũ đã nói với ta tình huống thân thể của tiểu tử này, nói kinh mạch bị hủy đoạn rất nhiều chỗ, là tuyệt đối không thể nối liền. Hiện tại hắn dĩ nhiên có thể đánh bại Lam Huyền, hơn nữa triển khai là Phù Sinh Ấn, chuyện này...
Sắc mặt Trương Thanh Phàm dần dần bình tĩnh xuống, hắn trầm ngâm một lát, trong đôi mắt bắn mạnh ra tinh mang, trầm giọng quát lên:
– Điều động tất cả nhân viên có thể điều động, xới ba tấc đất cũng phải trong thời gian ngắn nhất tìm ra Lý Vân Tiêu!
Phụ cận Già Lam học viện, trong một quầy rượu, tới nơi này tiêu phí trên căn bản đều là học viên.
La Lan Đóa đang tinh tế thưởng thức Nguyệt Quang tửu, loại rượu này rất thần kỳ, màu sắc của nó có thể phản ứng ra tâm tình của người uống. Thời điểm ngươi vui vẻ, nó sẽ có màu xanh lam, thời điểm không vui liền sẽ biến thành màu đen.
Hiện tại La Lan Đóa phát hiện Nguyệt Quang tửu ở trong tay mình đang chầm chậm biến thành màu đen.
Du Hòa Chính cũng không có nhận ra được tâm tình nàng biến hóa, mà là hung hăng nói.
– Lan Đóa, ngươi tin tưởng ta, là thật sự! Hiện tại toàn bộ học viện đều truyền ngôn giao đấu ngày đó, ngươi không đến xem, nên không thể tin tưởng. Đừng nói là Lâm Vũ, coi như là Bạch Thành Phong, sợ rằng cũng không phải một chiêu chi địch của hắn!
Coong!
Một chén Nguyệt Quang tửu đen tuyền đập vào trên bàn, La Lan Đóa ném ra mấy ngân tệ hô:
– Tính tiền!
Nàng lạnh lùng nhìn Nguyệt Quang tửu khó uống đến cực điểm trên mặt bàn, con ngươi chậm rãi căng ra, lạnh lùng nói:
– Du học trưởng, ta nói mấy lần rồi, ngươi nói những thứ này ta không muốn nghe. Còn có nữa là, sau này ngươi đừng đến phiền ta. Hiện tại ta đang bị khốn trên bình cảnh, mấy ngày nay phải bế quan. Tạm biệt!
Nàng không để ý Du Hòa Chính ngăn cản, liền một mình rời đi tửu quán.
– Móa, trang thanh thuần cái gì!
Du Hòa Chính tức giận uống một ly rượu, nổi giận mắng:
– Một kỹ nữ không biết bị Lâm Vũ chơi qua bao nhiêu lần, dám ở trước mặt lão tử mỗi ngày trang thanh thuần, theo đuổi thời gian dài như vậy, ngay cả chạm cũng không cho ta chạm thử, mẹ nó!
– Tiên sinh chào ngài, xin hỏi ngươi có cần lấy thêm Nguyệt Quang tửu không?
Một thanh âm dễ nghe truyền đến, Mộng Vũ liếc mắt nhìn cái chén không của Du Hòa Chính, cực lực chào hàng rượu của mình nói:
– Có thể rất hợp khẩu vị của ngài.
– Hả?
Du Hòa Chính nhìn Mộng Vũ một chút, sau khi ngẩn ngơ lập tức lướt qua vẻ khác lạ, cười đùa nói:
– Chúng ta thật giống như nơi nào gặp qua rồi? Đúng rồi, ngươi cũng là học viên sơ cấp ban a? Những mỹ nữ trong Sơ cấp ban kia ta đều có ấn tượng, đúng rồi, ngươi gọi Mộng Vũ!
Du Hòa Chính nhớ ra tên của nàng, nhất thời cao hứng lên.
– Ta tên Du Hòa Chính, ngươi gọi ta Du học trưởng là được. Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này bán rượu? Chà chà, bán rượu, quá lãng phí đi?
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt tú lệ của Mộng Vũ, không nhịn được nuốt nước miếng một cái, hơn nữa âm thanh rất lớn.
Trong mắt Mộng Vũ loé ra một tia căm ghét, cố nén buồn nôn, cười nói:
– Du học trưởng, vậy ngài có muốn tới một chén hay không? Nguyệt Quang tửu, mới sáu ngân tệ một chén.
Du Hòa Chính thưởng thức chén không trong tay, nở nụ cười.
– Nguyệt Quang tửu? Sáu ngân tệ? Ha ha, con mẹ nó Nguyệt Quang tửu, giá thật rẻ. Mộng Vũ, ngươi xinh đẹp như vậy, đừng ở chỗ này làm những việc kia. Làm bạn gái của ta đi, ta mỗi tháng cố định cho ngươi một trăm kim tệ, thế nào?
Chương 49: Cùng tiến lên Long gia (1)
Tay hắn hướng khuôn mặt của Mộng Vũ sờ soạng.
Đùng!
Mộng Vũ lửa giận ngút trời, một chưởng vỗ bay cánh tay của hắn, lạnh lùng nói:
– Du học trưởng, xin tự trọng!
Nàng buồn bực liền muốn rời khỏi.
– Muốn đi?
Du Hòa Chính vốn là bị La Lan Đóa kích thích, thêm vào uống mấy ly rượu, hiện tại thấy một nữ tử bán rượu cũng dám từ chối mình, nhất thời lửa giận dâng lên, quát:
– Đứng lại, ngày hôm nay lão tử chính là muốn ngươi, ngươi còn dám không theo?
Tiếng nói của hắn rất lớn, nhất thời đưa tới tất cả mọi người trong quầy rượu ngạc nhiên, dồn dập quay đầu nhìn lại.
Mộng Vũ đầu óc phát mộng, dĩ nhiên có người vô liêm sỉ như thế, ở trước mặt mọi người, không chỉ đùa giỡn nữ tử, còn lớn tiếng như thế, lẽ thẳng khí hùng như vậy, nàng tức giận đến cả người run, cũng không biết nên nói cái gì!
– Ai, đi vào uống vài chén đi. Tìm hơn nửa ngày, một chút tin tức cũng không có. Thật không biết Vân thiếu chết đi đâu rồi!
Trần Chân cùng Hàn Bách từ cửa đi vào, hai người đều sững sờ.
Trần Chân kinh ngạc nói:
– Xảy ra chuyện gì? Yên tĩnh như vậy? Nơi này không phải quán rượu sao? Lẽ nào đi nhầm địa phương?
Hàn Bách cũng liếc mắt liền thấy Du Hòa Chính cùng Mộng Vũ, nhất thời kêu lên:
– Ồ, xem bên kia. Cái kia không phải tuỳ tùng của La Lan Đóa sao? Còn có nữ nhân này, oa, là nữ nhân ngày đó hãm hại Vân thiếu!
Trần Chân cũng đột nhiên nhảy lên, nhanh chân đi tới nói:
– Đệt! Ta trước kia còn tưởng rằng hãm hại Vân thiếu chính là tên khốn Lam Phi, hóa ra là ngươi!
Du Hòa Chính biến sắc, cả giận nói:
– Hai người các ngươi là người nào? Ta không quen biết các ngươi!
Thần thức của hắn khẽ quét, phát hiện thực lực của hai người đều cực yếu, nhất thời yên tâm, lạnh giọng quát lên:
– Đếm ba tiếng cút cho ta!
Hàn Bách cười lạnh nói:
– Thật là tự đại a, chúng ta là ai ngươi không cần biết. Nhưng Vân thiếu ngươi khẳng định biết a? La Lan Đóa là nữ nhân Vân thiếu coi trọng, tiểu tử ngươi cũng dám cua? Thật là không muốn sống?
Trong lòng Du Hòa Chính nhảy một cái, dĩ nhiên là người của Lý Vân Tiêu! Trước đây hắn đối với công tử bột kia là xem thường chẳng nhìn, nhưng hiện tại hoàn toàn không có phần can đảm này.
Trần Chân càng là đập bàn một cái, quát lên:
– Vẫn không cùng ngươi tính toán, không có nghĩa là không so đo với ngươi! Nơi này không phải học viện, có tin ta gọi một đám người lập tức làm thịt ngươi hay không?
Sắc mặt Du Hòa Chính thay đổi mấy lần, hắn biết những người đi theo bên cạnh Lý Vân Tiêu, đều là con cháu trọng thần của Vương Quốc. Hiện tại không ở trong học viện, đám công tử bột này ở thủ đô là sự tình gì cũng dám làm.
Hắn cố ý lộ ra một tia xem thường, cao giọng nói:
– Học trưởng ta không rảnh hồ đồ với những công tử bột các ngươi, ta phải đi về tu luyện. Nữ nhân này ta cũng không quen biết, các ngươi đừng hòng vu oan trên đầu ta!
Hắn ngẩng đầu lên thật cao, nghênh ngang đi ra tửu quán.
– Thiết, nếu không phải nhân thủ đều đi ra ngoài tìm người, ngày hôm nay liền sẽ cho hắn quỳ đi ra ngoài.
Trần Chân lộ ra vẻ khinh bỉ.
Hàn Bách phất tay nói:
– Không nên để ý loại rác rưởi này. Mẹ nó, ngươi nói Vân thiếu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Thuật Luyện Sư Công Hội cùng Trấn quốc Thần vệ đều phát động rồi, coi như là một con kiến ở trong thủ đô cũng có thể bị tìm ra rồi mới đúng.
Trần Chân cau mày, than thở:
– Trời mới biết, khoảng thời gian này Vân thiếu biến hóa quá to lớn, ta cũng có chút không quen.
Hắn đột nhiên nhìn thấy Mộng Vũ còn ở bên cạnh, lạnh lùng nói:
– Ngươi còn chưa cút đi? Lẽ nào muốn theo chúng ta thoải mái mấy lần?
Sắc mặt Mộng Vũ đỏ bừng, cắn chặt hàm răng nói:
– Các ngươi mới vừa nói Vân thiếu, có phải là Lý Vân Tiêu?
Trần Chân cả giận nói:
– Còn không phải là Vân thiếu bị ngươi hãm hại, móa, lần này sẽ không phải cũng là bị ngươi hãm hại chết rồi chứ!
Mộng Vũ ngẩn ngơ, tự lẩm bẩm:
– Làm sao sẽ như vậy? Đã qua ba ngày, lẽ nào Lý gia vẫn không có cứu hắn ra?
– Cái gì?
Hàn Bách cả kinh, vội vàng từ trên ghế nhảy lên, một phát bắt được nàng, cả kinh nói:
– Ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi biết chuyện gì?
– Ta...
Mộng Vũ quýnh lên, lắp ba lắp bắp vài câu, lúc này mới đem chuyện ngày đó rõ ràng mười mươi nói ra.
Hàn Bách cùng Trần Chân nhìn nhau một chút, trong mắt đều là khiếp sợ cùng vẻ lo lắng.
Trần Chân cả giận nói:
– Chuyện quan trọng như thế, sao ngươi không sớm nói với chúng ta!
Mộng Vũ hầu như muốn khóc.
– Ta đã đi Lý gia báo tin, Lý gia Đại lão gia còn bảo ta an tâm.
Vẻ mặt Hàn Bách chìm xuống, quát lên:
– Ngươi nhìn thấy Tĩnh quốc công?
Mộng Vũ lắc đầu, khóc thút thít nói:
– Không có, là hạ nhân của bọn họ truyền báo.
– Chẳng trách!
Trần Chân giậm chân một cái.
– Lần này phiền phức, chúng ta mau mau dẫn người đi cứu viện!
Hàn Bách một phát bắt được hắn.
– Chậm đã, Long gia chưởng quản Cấm Vệ Quân, chính là trực thuộc bệ hạ quản lý. Chúng ta tùy tiện dẫn người cứu viện, chính là tội phạm thượng!
Trần Chân vội la lên:
– Vậy làm sao bây giờ? Bên Tĩnh quốc công kia là không trông cậy nổi.
Hàn Bách bình tĩnh nói:
– Đã ba ngày, cũng không vội nhất thời. Lập tức đi thông báo Trương đại sư cùng Lạc lão sư. Có bọn họ đứng ra, coi như là Cấm Vệ Quân, cũng phải nhượng bộ lui binh!
– Đúng vậy, ta quýnh lên liền quên chuyện này!
Trần Chân vỗ đầu một cái, liền vọt thẳng ra tửu quán báo tin.
Hàn Bách nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mộng Vũ đang dại ra.
– Chuyện này ngươi cũng không thể tách rời quan hệ, trước tiên đi theo ta một chuyến.
Toàn bộ quầy rượu, tựa hồ ngửi được mùi vị bát quái, mấy người đi rồi, liền ồ lên sùng sục, bắt đầu dồn dập bát quái lên.
Long gia.
Long Nhiên mười bốn tuổi đang từng quyền từng quyền luyện tập Phục Hổ Quyền, bộ võ kỹ cương mãnh này thích hợp hết thảy Vũ đồ luyện tập. Tuy hắn tuổi nhỏ, nhưng mỗi một quyền, dĩ nhiên có tiếng hổ khiếu mơ hồ.
– Cha, ngươi trở về!
Long Nhiên đột nhiên ngừng lại, nhìn một trung niên nam tử từ cửa lớn đi tới, vui vẻ chạy nói.
– Ha ha, Nhiên nhi, Phục Hổ Quyền của ngươi lại có tiến bộ!
Long Khánh cười to nói:
– Ngươi so với ca ca vô dụng của ngươi chăm chỉ hơn nhiều, tương lai nhất định thành đại khí!
Long Nhiên khiêm tốn nói:
– Ca ca đã sớm là tam tinh Võ sĩ, ta còn kém xa. Cha, ngươi làm sao không vui, có tâm sự gì sao?
Long Khánh hơi nhướng mày, lập tức cười nói:
– Điều này cũng bị ngươi nhìn ra rồi. Gần đây toàn bộ thủ đô đều đang tìm một người trẻ tuổi, nhưng mà tìm ba ngày cũng không tìm được. Cha thân là thống lĩnh Cấm Vệ Quân, áp lực tự nhiên lớn.
Long Nhiên hiếu kỳ nói:
– Là người nào a? Mọi người tìm hắn làm gì?
Long Khánh than thở:
– Tĩnh quốc công trưởng tôn đại thiếu gia, một công tử bột. Cha cũng không biết tại sao tìm hắn. Đúng rồi, ca ca của ngươi lại chạy đi đâu rồi?
Long Nhiên nói:
– Ca ca đi địa lao, lần trước tên tiểu tử kia đánh gãy tay ca ca. Mấy ngày nay mới nối liền, cánh tay của ca ca vừa khỏe, liền đi tìm người kia. Nói muốn cho hắn hối hận đi tới trên đời này!
Chương 50: Cùng tiến lên Long gia (2)
– Hừ!
Long Khánh lộ ra vẻ tức giận.
– Cả ngày du thủ du thực, thân là Cấm Vệ Quân đại đội trưởng, lại bị người ta đánh phế hai tay, thật là một rác rưởi!
Long Nhiên đột nhiên nói:
– Cha, người kia cũng là ở ba ngày trước bị ca ca bắt, thật giống như cũng là người trẻ tuổi, có thể là Lý gia Đại thiếu gia mà các ngươi muốn tìm hay không?
Long Khánh ngẩn ngơ, đột nhiên quát to:
– Long Hân, Long Hân!
Một nam tử dáng dấp quản gia lập tức chạy tới.
– Lão gia, gọi ta có chuyện gì?
Sắc mặt Long Khánh cực kỳ âm trầm, quát lạnh:
– Ba ngày trước Hạo nhi mang về người trẻ tuổi kia tên gọi là gì?
Long Hân sững sờ, cẩn thận hồi ức nói:
– Thật giống gọi... gọi... gọi Vân cái gì đó...
– Hô, doạ chết ta rồi!
Long Khánh vỗ vỗ bộ ngực, tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, phất phất tay nói:
– Nguyên lai họ Vân, không sao rồi, ngươi đi xuống đi.
Long Hân “Ồ” một tiếng, xoay người liền muốn rời khỏi, đột nhiên nói:
– A, ta nghĩ ra rồi, hắn không phải họ Vân, tên là Vân Tiêu, họ Lý, gọi Lý Vân Tiêu.
...
Tĩnh, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe gió lạnh thổi lá, vang lên sàn sạt, Long Khánh đột nhiên cảm thấy lạnh cả người.
Long Nhiên ngạc nhiên nói:
– Cha, có phải là người này hay không?
Long Khánh dại ra, trong đầu ông ông trực hưởng, mồ hôi từ trên trán bắt đầu chảy xuống. Nghĩ đến quốc vương bệ hạ sắc mặt âm trầm, ánh mắt Trương Thanh Phàm đại sư nổi giận, còn có Hứa Hàn đại sư... hắn tuy thân là Cấm Vệ Quân thống lĩnh, quyền cao chức trọng, nhưng cùng những người này so sánh, liền là tồn tại như giun dế.
Trời ạ, mình phát động hết thảy Cấm Vệ quân, ba ngày ba đêm không ngủ tìm tòi, người muốn tìm lại bị giam giữ ở trong địa lao nhà mình!
Hơn nữa người này là trưởng tôn của Tĩnh quốc công, con trai Phi Long tướng quân...
Long Nhiên đột nhiên nhỏ giọng thầm thì nói:
– Đã ba ngày, ca ca sẽ không giết hắn đi chứ.
Ầm ầm!
Câu nói này như sấm sét ở trong đầu Long Khánh nổ vang, cả người bị chấn động đến tê dại, cảm thấy trong đầu hoảng hốt, lảo đảo muốn ngã.
– A!
Đột nhiên một tiếng hét thảm từ ngoài cửa truyền đến, bên ngoài một trận huyên nháo, mấy hạ nhân cuống quít chạy vào trong, một bên hô:
– Không tốt, có người xông vào Long phủ, người đâu tới mau!
Nội tâm của Long Khánh phát lạnh, nghe nói có người xông vào Long phủ, càng là giận tím mặt, hết thảy hàn khí nhất thời hóa thành một đạo nguyên lực, hé miệng quát, một đạo sóng âm khuếch tán ra, Sư Tử Hống đột nhiên phóng lên trời. Hắn kình khí dồi dào, sau khi hống một tiếng, toàn bộ Long phủ rung động.
– Người phương nào dám to gan xông vào Long gia ta, thật lớn mật!
Hùng sư gào thét, bách thú kinh sợ!
Thực lực của Long Khánh vào lúc này hiển lộ không thể nghi ngờ, có thể trở thành Cấm Vệ Quân thống lĩnh, bản thân là Tam Tài cảnh giới đại Vũ sư! Người Long phủ tuy rằng bị chấn đến màng tai đau nhức, nhưng trong lòng đều dồn dập bình tĩnh xuống. Nếu Gia chủ ra tay rồi, Long phủ này liền không có việc gì, người đến tất tru.
Ngay thời điểm tất cả mọi người dồn dập bình tĩnh, một âm thanh so với Sư Hống công càng mạnh mẽ hơn từ trên trời rơi xuống, sóng âm bị người dùng chân khí mạnh mẽ hội tụ một đường, đột nhiên nhảy vào trong Long phủ, ầm ầm nổ tung. Sóng âm to lớn từ trong Long phủ cổ đãng ra, màng tai của tất cả mọi người chấn động đến mức mất thông, rất nhiều hạ nhân càng là chảy ra máu, đau đầu não nứt, ngã sõng xoài trên mặt đất, đau khổ giãy dụa liên tục.
– Trấn quốc Thần vệ phụng lệnh của Lạc Vân Thường thống lĩnh, Trương Thanh Phàm đại sư, tạm thời tiếp quản Long phủ! Nếu như có phản kháng, lấy tội phản quốc xử tử!
– Trấn quốc Thần vệ? Dĩ nhiên là Trấn quốc Thần vệ?
Hết thảy người trong Long phủ đều dồn dập há hốc mồm, không rõ nhìn bốn phía.
– Làm sao sẽ là Trấn quốc Thần vệ? Chúng ta không phải là Cấm Vệ Quân sao? Cùng Trấn quốc Thần vệ không phải tay chân liên kết sao?
Trong lòng Long Khánh cả kinh, rất nhanh một luồng cảm giác mát mẻ từ sau xương sống bộc phát, trong lòng bi thương, quá nhanh a?
Mấy cái chớp mắt, trong viện nhất thời xuất hiện hơn mười võ giả, từng cái từng cái thần thái sâm lãnh, ánh mắt lạnh như băng theo dõi hắn. Chính là đệ tứ Thần vệ đội do Lạc Vân Thường thống lĩnh!
Thần thức của Long Khánh tản ra đảo quanh, tất cả đều là Võ sư, trên vai mỗi người đều có huy Chương , xác thực là Trấn quốc Thần vệ không giả!
Lúc này, một đám người càng là trực tiếp từ cửa lớn cất bước mà đến, cầm đầu là Trương Thanh Phàm, phía sau còn theo Lạc Vân Thường, Hứa Hàn, Cổ Vinh… người của Thuật Luyện Sư Công Hội.
Long Khánh muốn té xỉu, cố nén nội tâm bi thương, vội vã tiến lên nghênh đón:
– Trương đại sư, Hứa đại sư, Lạc đại nhân, không biết đây là ý gì?
Trương Thanh Phàm ôm quyền lạnh lùng nói:
– Long đại nhân, đắc tội rồi!
Trần Chân trực tiếp từ phía sau trốn ra, đi thẳng vào vấn đề, cả giận nói:
– Long đại nhân, Vân thiếu là bị giam ở trong Long phủ của ngươi! Chẳng trách toàn bộ thủ đô tìm tòi ba ngày cũng không tìm được, hóa ra là bị ngươi bắt lại rồi!
Trong lòng Long Khánh mơ hồ rét run, hầu như có thể khẳng định là trưởng tử của mình bắt được Lý Vân Tiêu, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, còn muốn nguỵ biện giãy dụa.
– Lời này vì sao lại nói như thế.
Hiện tại hắn hận không thể lập tức chộp Long Hạo tới phế bỏ!
Lạc Vân Thường từ tốn nói:
– Mộng Vũ, ngươi đem tình huống lúc đó nói một lần.
Mộng Vũ khiếp đảm từ trong đám người đi ra, nhiều đại nhân vật như vậy, nàng cẩn thận đem chuyện ngày đó từng cái giảng giải lên. Kể cả chuyện mình bị Tuấn Lương đùa giỡn, Lý Vân Tiêu ra tay, cuối cùng bị Trấn quốc Thần vệ kích thương, sau đó bị Long Hạo bắt đi. Mỗi một chi tiết nhỏ đều nói mười phần rõ ràng.
Ở trong đám người, cả người Cổ Vinh cũng là mồ hôi lạnh tràn trề, chuyện này bắt đầu dĩ nhiên là một học sinh của mình gây nên. Hơn nữa Tuấn Lương chỉ là nghe qua mình giảng mấy khóa, liền tự xưng đệ tử, chuyện này mình cũng không đáng kể, trực tiếp thu hắn làm ký danh đệ tử, hiện tại hắn hận không thể tát mình mấy cái bạt tai, không nghĩ tới sự tình dĩ nhiên…
Mộng Vũ nói xong, Trương Thanh Phàm lạnh lùng nói:
– Long đại nhân, ngươi cũng đã nghe rõ ràng a? Hiện tại chúng ta tạm thời tiếp quản toàn bộ Long phủ, nếu thật sự oan uổng Long đại nhân ngươi, một mình ta đảm đương!
Hắn vung tay lên, nhất thời thủ hạ tản ra bốn phía, sưu tầm tung tích.
Người Long phủ đều bị doạ đến cẩn thận run sợ, từng cái từng cái sợ hãi rụt rè, ai dám làm bừa?
Lạc Vân Thường nhẹ giọng nói:
– Long đại nhân, nếu như chúng ta không có mười phần chứng cứ, là sẽ không dám phong bế phủ đệ của ngài. Việc đã đến nước này, ngài vẫn là phối hợp chúng ta hành động đi.
Khí thế cả người của Long Khánh trong nháy mắt uể oải, lần này thật sự gây chuyện lớn rồi, nội tâm của hắn một mảnh cay đắng.
Trương Thanh Phàm theo dõi hắn, lạnh lùng nói:
– Hiện tại ta chỉ hỏi ngươi một câu, hiện nay Lý Vân Tiêu là sống hay chết?
Bình luận facebook