Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Tại Nặc Liên bá Tước phái người thông cáo với công chúng những việc, đại đội trưởng đệ nhị đại đội Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn Khải Văn - Lạc Nhĩ Tư, cùng Tĩnh Hương - Ba Ni Lạp Tử Tước sắp cử hành việc hôn lễ. Tại đế đô truyền đạt bàn tán xôn xao, tất cả quý tộc đều tiếp nhận thiếp mời!
Khải Văn trong lòng suy nghĩ về cái ngày mà hằng đêm mong ước đã đến. Rốt cuộc ngày hôn lễ mong đợi của hắn cuối cùng đã đến. Phủ đệ Lạc Nhĩ Tư bá tước hào hoa khí phái, nhiều quý tộc đế đô nối liền không dứt đến chúc mừng. Quang cảnh cực kỳ náo nhiệt, tràn ngập vui mừng!
Vì hôn lễ của nhi tử, Nặc Liên Bá Tước đã mời được bát giai Quang Minh lão mục sư Khắc Tư - Cáp Mật, đang ở tại Quang Minh giáo đường trong đế đô. Và để cho ông ấy là người chủ trì hôn lễ cho nhi tử lão!
Bởi vì bệ hạ Lao Nhĩ cho biết sẽ đích thân đến dự, vì thế phải chuẩn việc rất nhiều thứ hơn. Mọi người đều tụ tập ở giữa hoa viên rộng lớn phủ đệ, bao vây tân lang và tân nương, trong lúc chờ đợi bệ hạ giá lâm!
Khải Văn mặc lễ phục tân lang màu trắng, đứng ở giữa hoa viên bên cạnh là Tĩnh Hương xinh đẹp cùng với tân khách. Vẻ mặt tỏ ra cao hứng, không ngừng cùng tân khách quen thuộc chào hỏi, một bộ dáng cười vui vẽ đắc ý!
Tĩnh Hương thanh tục đoan trang trong lễ phục tân nương tuyết trắng hoa lệ, càng làm tăng thêm xinh đẹp mê người. Mỗi nam tân khách thấy nàng đều nhịn không đôi mắt của họ muốn được nhìn nàng nhiều lần, trong lòng họ hâm mộ Khải Văn!
So sánh với Khải Văn, Tĩnh Hương đứng ở phía bên phải gã, trên mặt nàng lại không có cái loại bộ dạng cao hứng như gã, ngược lại mơ hồ có một tia sầu lo cùng bất an. Ba ngày trước Lôi Ân ngay đêm đã đi tìm nàng mà biểu lộ, tâm tình nàng trở nên càng thêm phức tạp, lo lắng cá tính của Lôi Ân sẽ hương tổn Khải Văn, sẽ làm loạn trong hôn lễ!
Bây giờ là ngày cử hành hôn lễ, Khải Văn mặc dù chút nào không tổn hao, nhưng phần nghi lễ cuối cùng của hôn lễ vẫn chưa hoàn thành. Tĩnh Hương thật sự là sợ Lôi Ân sẽ đến làm loạn. Đến lúc đó không chỉ có hôn lễ không cách nào cử hành, sợ rằng hắn sẽ bị quốc vương phán tội!
Liên Na công chúa đã tới từ rất sớm để chung vui với đạo sư. Nàng ta đứng ở phía bên phải Tĩnh Hương, nhìn nàng dường như có bộ dáng ưu sầu, suy nghĩ một chút nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Đạo sư, người tựa hồ không có hạnh phúc?"
"Không có, không có!" Tĩnh Hương nghe vậy vội vàng mỉm cười lắc đầu.
Liên Na một mực chú ý thần sắc ưu sầu của nàng ta, căn bản không tin lời nàng ta nói, xem vẻ mặt thần sắc cao hứng của Khải Văn, Liên Na nhẹ giọng nói với Tĩnh Hương: "Đạo sư, nếu người bây giờ hối hận, thay đổi ý định vẩn còn kịp!
"Không, ta không có hối hận, ngươi thật nhạy cảm!" Tĩnh Hương tâm tình phức tạp lắc đầu lên tiếng. Liên Na vừa định hỏi nàng ta không hối hận vì sao lại buồn, thì bốn người khách không mời, đột nhiên cầm vũ khí trong tay, từ ngoài tường cao bên trái phủ đệ nhảy vào hoa viên, gây nên chú ý đến mọi người ở đây!
" Lôi Ân nam tước, hôm nay là ngày đại hỉ của đội trường bọn ta, ngươi mang theo vũ khí vượt tường mà vào là có ý nghĩa gì?!"
Khải Văn là đại đội trưởng của đệ nhị đại đội Mạt La hoàng gia kỵ sĩ đoàn. Ngày đại hỉ hôm nay, thành viên đệ nhị đại đội, vâng lệnh đoàn trưởng Phỉ Long đã tới tạm thời đảm đương chức vụ hộ vệ hôn lễ, cũng là một chút tâm ý đối với đại đội trường. Bọn chúng đồng thời cũng là âm thầm giám thị tân khách ra vào nghiêm mật, để bảo vệ an toàn cho bệ hạ lúc giá lâm!
Giờ phút này, Diệp Phong, Ba Nhĩ, Ai Đức, Lạp Phỉ Nhĩ bốn người cầm vũ khí trong tay vượt tường vào. Hai trung đội hoàng gia kỵ sĩ vâng lệnh phụ trách tại xung quanh hoa viên đó là, lập tức giục ngựa vây quanh lại, cao giọng chất vấn!
Thiên nột, hắn thật sự tới, lúc này ta phải làm sao bây giờ … Tĩnh Hương nhìn Diệp Phong cầm trong tay Quang Minh chi kiếm, thói quen thân khoát áo màu đen, trong lòng lo lắng vạn phần.
Mạt La hoàng gia kỵ sĩ đoàn, tất cả đều có tức giai thực lực, được trang bị cương thiết chế trọng kỵ, bao gồm năm hệ chính là quang minh, băng sương, liệt diễm, cực điện, cuồng sa. Đệ nhị đại đội là quang minh kỵ sĩ.
Diệp Phong để ý thấy Quang Minh kỵ sĩ vây quanh hắn lại mà chất vấn, không thích trả lời bọn họ, trực tiếp hướng tới nơi đang có Khải Văn và Tĩnh Hương. Hai gã trung đội trưởng phụ trách gặp tình huống này, nhất thời giận dữ, chỉ thương Diệp Phong, mở miệng hét lên: "Lôi Ân Nam Tước, lập tức dừng bước buông vũ khí, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi!"
Diệp Phong nghe xong, nhìn hai gã trung đội trưởng, vừa định mở miệng nói chuyện. Lạc Khắc, Uy Nhĩ, Phỉ Long, cùng với Khải Văn và Nặc Liên bá tước, với mái tóc vàng và ngắn, đang phẫn nộ, đều chạy đến. Tĩnh Hương lo lắng vạn phần, cùng với Liên Na công chúa, có thần sắc nghi hoặc, đi theo. Rất nhiều tân khách ở đây thời cũng đều tò mò hướng bên này trông xem!
"Lôi Ân, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, ngươi mang theo vũ khí rồi leo tường mà vào, muốn làm gì?!" Khải Văn phẫn nộ chỉ vào Diệp Phong chất vấn.
"Quái tôn, cháu định làm cái gì? Muốn dành lấy mặt mũi, bây giờ không có đúng lúc!"
Lạc Khắc đứng đầu đảng phái quý tộc, vốn không muốn tham dự hôn lễ của phe đối đầu, chỉ vì nể mặt bệ hạ, nên mới cầm thiếp đến chúc mừng. Diệp Phong biết trong lòng nếu nói cho Lạc Khắc sự tình khiêu chiến, lão dám chắc rất lo lắng, cho nên vẫn không nói cho lão. Diệp Phong bởi vốn tưởng rằng Lạc Khắc ở nhà, không muốn đến tham gia hôn lễ, đột nhiên thấy lão xuất hiện, hết sức kinh ngạc.
"Lão đầu tử, tự bản thân con có cách giải quyết. Người cứ đứng xem là tốt rồi, không cần lo lắng!" Diệp Phong nháy mắt một cái với Lạc Khắc, để ý thấy đại mỹ nhân Tĩnh Hương đang lo lắng, rút kiếm đối diện sắc mặt khó coi Khải Văn nói: "vì Tĩnh Hương, ta lấy danh nghĩa một người kiếm sĩ, khiêu chiến ngươi!"
"Cái gì?!"
Lời khiêu chiến vừa nói xong, toàn trường đều kinh ngạc. Ánh mắt tò mò của tất cả tân khách đều hướng về phía Tĩnh Hương. Không nghĩ ra là chuyện gì xảy ra, chẳng lẻ cầm thú Nam Tước cũng là người theo đuổi nàng ta? Lạc Khắc tể tướng nhìn cháu mình, ra khó có thể tin hắn khiêu chiến vì một nữ nhân.
Tương tự chính Tĩnh Hương nàng cũng rất ngạc nhiên, trước mắt không cách nào tưởng tượng nam nhân này từng đã cướp đi trinh khiết nàng, bây giời hắn vì nàng dưới trước con mắt của rất nhiều người, khiêu chiến trượng phu tương lai của nàng!
Nặc Liên bá tước quan sát thấy sự kinh ngạc của tân khách cùng với Tĩnh Hương, cố nén lửa giận đối với Diệp Phong, rồi nói: "Lôi Ân nam tước, là một quý tộc, ngươi hẳn là biết bây giờ là lúc nào. Vậy có ai ở trong hôn lễ khiêu chiến tân lang?"
Diệp Phong không đếm xỉa đến Nặc Liên bá tước, tâm tình mặn nồng quan sát Tĩnh Hương, chỉ kiếm vào mặt Khải Văn nói: "Nếu ngươi biết quá khứ của nàng, cũng muốn kết hôn nàng, thì hãy lấy ra tôn nghiêm nam nhân cùng ta quyết đấu. Ngươi thắng, ta tự sát tạ tội. Ta thắng, ngươi rời xa Tĩnh Hương!"
Ngoại trừ Khải Văn, Tĩnh Hương, cùng với Liên Na công chúa, trước cái câu nói Diệp Phong, tất cả mọi người nghe được rất là lúng túng, khó hiểu vì sao mà Khải Văn biết quá khứ Tĩnh Hương, cần phải lấy ra tôn nghiêm nam nhân tiếp nhận quyết đấu. Khi nghe xong câu nói kế tiếp của Diệp Phong, mọi người đều cảm giác hiểu biết sự tình rất là nghiêm trọng, cầm thú nam tước dĩ nhiên lấy tánh mạng làm việc đánh cuộc, hắn đang đeo đuổi Tĩnh Hương, quả thực so với Khải Văn điên cuồng hơn!
Mặc dù Lạc Khắc nghĩ cháu mình dùng tánh mạng làm việc đánh cuộc có chút gấp gáp, nhưng ngẫm lại Phỉ Long không đánh hơn cháu mình, Khải Văn dám chắc không phải đối thủ, cho nên liền tin tưởng theo như lời cháu mình, im lặng nhìn không có cho biết ý kiến.
Tĩnh Hương vừa sợ vừa tức nhìn Diệp Phong, đến nỗi nước mắt phải chảy ra. Đối với việc Diệp Phong dùng tánh mạng để đánh cuộc nhàm ngăn cản nàng gả cho Khải Văn, Tĩnh Hương hết sức cảm động. Nhưng trước mắt nên làm thế nào để giải quyết cục diện? Để Diệp Phong vì nàng cùng Khải Văn quyết đấu? Vậynàng trở thành cái gì? Là thắng lợi phẩm của quyết đấu?
Tĩnh Hương thật sự là không cách nào tưởng tượng việc đáp ứng Khải Văn cầu hôn lại sinh ra nhiều sự tình như vậy. Nếu thời gian có thể đi ngược lại, nàng nhất định sẽ không tiếp nhận cầu hôn. Bây giờ nàng rất muốn rời xa địa phương này, không muốn lần nữa đối diện Diệp Phong với Khải Văn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Nếu nói Khải Văn căn bản chẳng quan tâm về quá khứ Tĩnh Hương, dĩ nhiên là nói xàm. Không có nam nhân nào có thể hoàn toàn không để ý đến trinh tiết của thê tử. Khải Văn gần đây cũng đang suy nghĩ ai đã chiếm lấy thân thuần khiết củaTĩnh Hương. Giờ phút này vừa nghe cầm thú nam tước nói, nhìn Tĩnh Hương tỏ ra lo lắng, ngẫm lại nàng đã từng là phó đoàn trưởng Tư Lược Đoàn, kết quả là trở về với vẻ mặt tiều tụy. Hắn nhất thời hiểu được ắt hẳn là tên cầm thú nam tước này đã cướp đi trinh tiết của nàng!
Khải Văn vốnchẳng thích Lôi Ân, lại thêm tình huống bây giờ, Khải Văn đối diện ánh mắt chú ý của mọi người, trừng mắt Diệp Phong phẫn nộ khinh bỉ quát: "Tốt, ta tiếp nhận khiêu chiến ngươi!"
Diệp Phong thấy Khải Văn tiếp nhận quyết đấu, trong lòng ngầm kêu quá đã. Lần này hắn đem theo ba người Ai Đức cầm vũ khí vuợt tường mà vào, lại vừa mới nói ra những lời nói ấy, chính là muốn cố ý thừa dịp trước khi quốc vương chưa tới, chọc giận Khải Văn tiếp nhận khiêu chiến cùng hắn quyết đấu. Khuyên bảo Tĩnh Hương từ bỏ hôn lễ không được, tên gia hỏa này tiến hành nhiệm vụ lên Khải Văn
"Khải Văn, đừng có bị lừa, hắn đang kích động ngươi đó!" Phỉ Long phủi bả vai Khải Văn nhắc nhở, mắt ngậm sát ý trừng mắt Diệp Phong, khinh thường cười nhạt: "Lôi Ân, đừng tưởng rằng ngươi hồ đồ như vậy, có thể lừa đảo mọi người. Như muốn tìm người quyết đấu, ta tùy thời phụng bồi!"
"Phi Long, ngươi đừng tự mình giống như sứ giả làm việc chánh nghĩa. Nếu như ngươi lo lắng Khải Văn không phải đối thủ của ta, ta không ngại các ngươi hai người cùng tiến lên." Diệp Phong cười khinh bỉ, quan sát Tĩnh Hương, chỉ vào Phỉ Long với Khải Văn cùng tất cả kỵ sĩ, nhục mạ quát lên: "Vì Tĩnh Hương, cho dù các ngươi cùng tiến lên, ta cũng không ngại!"
Lời vừa nói ra, ở đây chứa nhiều quý tộc giai cấp đều bắt đầu nghị luận. Không nghĩ tới cầm thú nam tước hội đối với Tĩnh hương tử tước lại si tình như vậy. Với tư cách làm người lúc trước cầm thú nam tước, sự kiện này thật không thể tưởng tượng nổi!
"Lôi Ân, ngươi cuồng vọng cũng nên có giới hạn. Nơi này là phủ của Lạc Nhĩ Tư bá tước phủ, không phải phủ tể tướng, không cho phép ngươi làm càng!" Nặc Liên bá tước hắng giọng, rồi nhìn chằm chằm Diệp Phong quát nhẹ, trong ánh mắt tràn ngập sát khí. Hôm nay là cái ngày cầm thú nam tước đền tội, thật sự không cần phải nể mặt hắn, nhất định phải cho hắn ít giáo huấn!
"Ta mặc kệ ngươi nơi này là địa phương nào. Bất luận kẻ nào muốn kết hôn Tĩnh Hương, đều trước hết giết chết lão tử!" Diệp phong trừng mắt xúc phạm la to.
"Tốt, Tốt, Lôi Ân, ta cùng ngươi hãy quyết đấu, chỉ một mình ta!" Khải Văn nhìn Diệp Phong gầm lên, tự mình ra hiệu thủ hạ nên cung cấp cương thương và chiến mã.
"Đủ rồi, các ngươi hai người cho ta trở thành cái gì? Chiến lợi phẩm ư? Hôm nay hôn lễ hủy bỏ, ta rốt cuộc không muốn nhìn thấy các ngươi!" Hai mắt Tĩnh Hương rưng rưng, thương tâm khẻ kêu, xé bỏ xuống khăn đầu lễ phục ném lên trên mặt đất, gọi ra Quang Minh bạch vũ điêu rồi bay lên rời khỏi.
Liên Na công chúa có chút tán thưởng Diệp Phong vì đạo sư mà dùng tánh mạng quyết đấu cùng Khải Văn. Nàng thấy đạo sư thương tâm rời đi, tự mình lập tức gọi ra thất giai điện hệ ma sủng, Lam Vũ Lôi Ưng,rồi leo lên nó mà đuổi theo đạo sư, lo lắng nàng ta suy nghĩ không sáng suốt!
"Tĩnh Hương, Tĩnh Hương, nàng không nên đi, nghe ta giải thích…" Khải Văn không có ma sủng có thể bay, đứng trên mặt đất nhìn Tĩnh Hương bay đi, lo lắng gào lớn.
Ra vẻ có chút huyên náo quá mức. Diệp Phong nhìn lên không trung Tĩnh Hương bay khỏi, gãi gãi đầu trong lòng xúc động, nhưng cũng không có để ý. Tĩnh Hương không gặp hắn, hắn có thể chủ động đi gặp Tĩnh Hương, dù sao Tĩnh Hương bay không khỏi ma trảo của hắn!
Có đôi khi mặt dạn mày dài xú lưu manh, còn hay hơn so với chánh nhân quân tử. Giống việc quấy rối khiêu chiến hôm nay, sợ rằng chỉ có Diệp Phong loại cặn bã này xuất hiện mới có thể làm!
"Hôn lễ không còn có cử hành. Tân nương bị chọc giận rồi bỏ chạy. Lần này Lạc Nhĩ Tư gia thật sự là làm mất mặt lắm a…" Nhiều tân khách ở đây thấy tình huống này, nghị luận ầm ĩ.
"Lôi Ân, ta sẽ lấy mạng của ngươi!" Khải Văn thấy Tĩnh Hương căn bản không chú ý đến mình, trong lòng biết cái hôn lễ mà mong chờ từ lâu xem như hoàn toàn bị phá vỡ. Hai mắt đỏ đậm chỉ vào Diệp Phong hô to, đoạt lấy cương thương từ một gã kỵ sĩ thủ hạ, muốn cùng Diệp Phong liều mạng.
"Dừng tay!" Uy Nhĩ lão nguyên soái đột nhiên chìa tay ngăn lại Khải Văn, ra hiệu hắn với cái ánh mắt, nhìn Diệp Phong nói: "Lôi Ân nam tước, ngươi hôm nay quấy rối, hoàn toàn mất đi phong độ quý tộc cần có, phá hư hạnh phúc của đội trưởng Khải Văn. Bây giờ xin mời ngươi theo chúng ta đi gặp quốc vương bệ hạ, nói một lời công đạo Khải Văn!"
"Uy Nhĩ nguyên soái, chuyện này tựa hồ với ngươi không có quan hệ! Đường đường chánh chánh khiêu chiến tại đại lục các quốc đều được cho phép. Lôi Ân lại khiêu chiến không có thương tổn đến bất cứ người nào, Tĩnh Hương nàng ta tự mình rời khỏi. Lão dựa vào cái gì để cho Lôi Ân đi theo lão gặp quốc vương!" Kẽ tử thù đã mở miệng, Lạc Khắc tể tướng lập tức trừng mắt phản bác!
Không đợi Uy Nhĩ nguyên soái mở miệng lên tiếng, Nặc Liên bá tước sớm đã nổi trận lôi đình, tiện chỉ vào tể tướng cao giọng nói to: "Lạc Khắc, lão giỏi ngụy biện. Đường đường chánh chánh khiêu chiến quả thật là được cho phép. Nhưng hôm nay chuyện hoàn toàn là tôn tử ngươi một tay tạo thành. Không theo chúng ta đi gặp quốc vương, các ngươi đừng nghĩ thuận lợi đi khỏi bá tước phủ của ta!" Nói xong, hắn vẫy tay ra hiệu bốn trăm tam giai kiếm sĩ hộ vệ cách đó không xa đợi lệnh, nhanh chóng cản lại.
Nhiều tân khách có mặt, gặp tình huống không đúng, từng người một hướng ra phía ngoài lén đi, sợ bị liên lụy. Khắc Tư lão mục sư được mời tới hỗ trợ chủ hôn, thấy tân nương đã rời khỏi, bên kia song phương mười phần có mùi thuốc nỗ một, không muốn hòa lẫn loại chuyện này, liền dẫn tất cả mục sư đi theo, hướng ra phía ngoài rời đi.
Giờ phút này ở đây chỉ có Uy Nhĩ và Lạc Khắc và đảng phái thuộc của hai đảng quý tộc và quan viên không có rời khỏi, đều tự hướng đối phương đầu đảng sát vào. Đệ nhị đại đội Hoàng gia kỵ sĩ đoàn, gồm tám trung đội rải rác khắp phủ đệ, phát hiện tình hình bên này, cũng đều từng người đi đến.
Lạc Khắc nhìn một đám quan viên và quý tộc bên mình, rồi quan sát tình hình của Uy Nhĩ đối diện bên kia, cảm giác trong lòng có chút không ổn. Hôm nay ở tại phủ Lạc Nhĩ Tư bá tước, đối phương có đệ nhị đại đội Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn, cộng thêm bốn trăm kiếm sĩ hộ vệ phủ đệ. Bên mình cơ hồ có quan văn và đại thần cao cấp quý tộc, chỉ đến tham gia hôn lễ không có đem theo hộ vệ, nếu đánh nhau chắc không phải địch thủ đối phương.
Trong đầu nhanh chóng suy xét, Lạc Khắc tể tướng nhìn Uy Nhĩ và Nặc Liên, nói: "Như thế nào, các ngươi muốn cho bệ hạ biết chúng ta ở đây đánh nhau ư? Ta khuyên các ngươi tốt nhất cân nhắc cân nhắc kết quả sau này!"
"Lạc Khắc, là Lôi Ân có lỗi trước. Ngươi hẳn là nhìn ra được bây giờ đích tình huống, lập tức để cho Lôi Ân theo chúng ta đi gặp quốc vương, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí." Uy Nhĩ hừ nhẹ khinh thường nhìn Lạc Khắc cùng Diệp Phong. Bây giờ tình thế căn bản là nghiên về bên lão, bọn họ nhiều nhân thủ như vậy, muốn bắt giữ bọn người Lạc Khắc quả thực dễ như trở bàn tay. Chuyện làm Lạc Khắc mất mặt mũi như thế, lão chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Lạc Khắc thấy Uy Nhĩ quyết tâm muốn dẫn tôn tử đi gặp quốc vương, mặc dù không lo lắng việc Quốc Vương luận tội ra sao. Nhưng nếu tôn tử bị Uy Nhĩ đem theo đi gặp Quốc Vương, uy tín của lão sẽ bị bôi nọ? Nói như thế nào cũng không có thể ở trước mặt bọn người Uy Nhĩ yếu thế: "Quai tôn, Uy Nhĩ nguyên soái nhất định phải dẫn ngươi đi gặp Quốc Vương, con muốn đi không?"
Khải Văn phẫn nộ hai mắt đỏ đậm, bị Uy Nhĩ nguyên soái lên tiếng ngăn cản, không thể cùng cầm thú Nam Tước liều mạng, nghe Lạc Khắc nói xong, lập tức trừng mắt cầm thú nam tước, hy vọng hắn ngoan cố tới cùng, tự mình nhân cơ hội tốt giết hắn, lấy mối hận hủy hôn phát tiết!
"Lôi Ân, lập tức theo chúng ta đi gặp quốc vương. Nếu không ta không cách nào bảo đảm bọn kỵ sĩ cương thương có thể nghe mệnh lệnh của ta hay không!" Phỉ Long khinh thường nhìn Diệp Phong, đắc ý cười khẽ.
Diệp Phong quan xát hình dáng Lạc Khắc, cùng với Phỉ Long khinh thường đắc ý, điểm lên cây thanh sảng tiêu hồn, hít vào một hơi, mỉm cười hướng Phỉ Long hỏi: "Các ngươi đây là muốn cậy nhiều người ức hiếp ít nguời à?"
"Tùy ngươi nói như thế nào đều có thể. Tóm lại ngươi phải theo chúng ta đi gặp quốc vương, cho Khải Văn một lời công đạo!" Phỉ Long khinh thường cười khẽ, ở trong mắt hắn, Lôi Ân bây giờ người giống như một con cừu non dùng để tiếp đãi!
"Dối trá, ngươi muốn thì nói thẳng với chính ta, cần gì lấy việc Khải Văn làm lý do." Diệp Phong khinh bỉ nhìn Phỉ Long, dùng ánh mắt ra hiệu với Ba Nhĩ.
Phỉ Long bị Diệp Phong nói tức giận đến trong lòng phát cáu, đang định hạ lệnh Hoàng Gia kỵ sĩ động thủ bắt người. Ba Nhĩ lại đột nhiên huýt sáo thổi lên một cái âm thanh lanh lãnh chói tai. Thoáng chốc, một trận ngưu ngâm cùng sói tru vang lên. Ba trung đội Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang của Tư Lược đoàn, đánh vỡ vách tường bên trái của phủ đệ bá tước, nhanh chóng vọt tới phía sau đoàn trường đại nhân, nhìn đối diện địch nhân đang uy hiếp đoàn trưởng, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu!
Áo giáp gọn nhẹ cùng một màu sắt thép làm từ bạc. Hỏa hệ thất giai ma sủng Liệt Diễm tiêu phong vương cùng một trăm lục giai ma sủng Liệt Diễm tiêu phong mã, phong hệ lục giai ma sủng tật phong lang vương cùng một trăm ngũ giai ma sủng tật phong cự lang. Thành viên ba trung đội Tư Lược đoàn đều xuất hiện, bất luận thực lực, chỉ cần nhìn trang bị và ma sủng, khiến cho Uy Nhĩ, bọn người Phỉ Long giật nẩy người!
"Điều này, điều này, điều này sao có thể? Linh ngưu chiến sĩ? Bạch lang chiến sĩ? Còn có cương thiết trang bị kỳ quái và lại hơn hai trăm ma sủng? Đây là hộ vệ bí mật Lạc Khắc ư?"
"Cương thương trong tay của những kỵ sĩ ấy rất kì quái, hơn nữa còn mang đao mũi nhọn? Trang bị của ba trung đội này phải cần bao nhiêu kim tệ vậy?" Quý tộc và quan viên thuộc đảng phái của Uy Nhĩ nhìn ba trung đội chủ lực của Tư Lược đoàn, từng người giật mình nghị luận.
Không chỉ có bọn họ, đến ngay cả phe đảng quý tộc và quan viên của Lạc Khắc, ánh mắt rung động khi thấy ba trung đội viện quân này đột nhiên xuất hiện, từng người đều tò mò nghị luận.
Lạc Khắc nhìn thấy ba trung đội xuất hiện, rốt cục hiểu được vì sao quái tôn ngôn ngữ cứng cỏi thần sắc không có chút nào kinh hoảng, nguyên lai nó sớm có chuẩn bị. Xem ra tự mình xem thường tôn tử à!
"Dát … dát …"
Một trận điêu vang lên trên bầu trời của phủ Bá Tước, Kiệt Nã Tư phái ra mười tinh anh xạ thủ khứ âm thầm đi theo Tĩnh Hương, thống lĩnh chín mươi nguời tinh linh xạ thủ, cưởi trên Quang Minh bạch vũ điêu từ trên không hạ xuống, bay trên quanh không trung cách đoàn trường đại nhân một trăm thước. Tất cả cung tên toàn bộ nhắm vào bọn người Uy Nhĩ phía dưới. Ánh mắt cùng tinh thần của nhiều người quý tộc và quan viên đang có mặt lại lần nữa rung động!
"Hừ, khó trách ngươi không sợ hãi, nguyên lai là sớm có chuẩn bị!" Phỉ Long nhìn bốn trung đội chủ lực Tư Lược đoàn, mặc dù giật mình, nhưng cũng không có ý sợ hãi. Bởi vì Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn cũng không phải đồ rác, đường đường một đại đội của Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn, cộng thêm bốn trăm kiếm sĩ hộ vệ, nếu e ngại bốn trung đội nho nhỏ này của quân địch, hắn Phỉ Long có thể đi đâm tường tự sát!
Diệp Phong nghe Phỉ Long nói xong, liếc mắt nhìn gã, nhàm chán bĩu môi, ngáp một cái, không muốn trả lời gã. Bất luận chuyện xảy ra như thế nào, hôm nay là Diệp Phong lại đảo loạn, đối phương nếu hướng quốc vương cáo trạng, hắn tránh không được cũng bị quốc vương trách cứ, cho nên hắn không muốn chuyện ầm ĩ lớn.
Nhưng đối phương nếu như không chịu bỏ qua hắn, vậy tuyệt đối không thể đánh mất mặt mũi. Tại Đế Đô địa phương này, mất cái gì cũng không thể mất mặt mũi, nếu không sẽ bị những tên đối đầu chế giễu cả đời. Hơn nữa trừ phi đối phương động thủ trước, hắn sẽ không sợ thưa kiện. Thuần túy của đều này là heo chết không sợ nước sôi hâm nóng!
Ngay từ hôm qua, ba trung đội chủ lực của Tư Lược đoàn cùng bọn tinh linh Kiệt Nã Tư đã về đến Đế Đô, mang cho Diệp Phong mang đến một phần " lễ vật" cực kỳ trân quý, làm cho Diệp Phong thập phần cao hứng. Hôm nay bọn họ là dựa theo kế hoạch đê hèn của Diệp Phong, ở ngoài phủ Bá Tước chờ đợi mệnh lệnh.
"Động thủ, bắt Lôi Ân cho ta!" Phỉ Long và Khải Văn nhìn bộ dáng Diệp Phong thanh nhàn nhàm chán, cũng đều sôi gan, hận không thể đem hắn lột da róc xương, lần lượt nuốt giận hạ lệnh.
Phần đông Hoàng Gia kỵ sĩ cùng với hộ vệ kiếm sĩ, nghe mệnh lệnh của Phỉ Long và Khải Văn, lập tức hét lớn nhằm phía bọn người Diệp Phong.
Ba trung đội Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang thấy quân địch triển khai xung phong, từng người về phía trước xung phong nghênh địch. Để hỗ trợ cho đồng bọn ở phía dưới, tinh linh trung đội trước phóng ra gia tốc, gia phòng, gia công ba loại Quang minh ma pháp.
"Dừng tay!!!"
Mắt thấy song phương chuẩn bị đánh nhau, một tiếng quát đột nhiên vang lên. Mạt La đệ nhất kiếm sĩ Tả La, tốc độ không thể nhìn ra bằng mắt thường, chỉ vài giây đã để lại tàn ảnh, từ cổng chính của phủ Bá Tước vọt tới giữa hai bên nhóm kỵ sĩ. Tốc độ cực nhanh, làm cho tất cả mọi người cảm thấy giật mình.
Ngay cả Diệp Phong bình thường kiêu ngạo tin cậy vào Tiêu Diêu Kiền Khôn Bộ, cũng không dám xem nhẹ tốc độ của Tả La, trình độ đệ nhất cấp"Tàn Ảnh" này đã vượt hơn "Tiêu Diêu Kiền Khôn Bộ" của hắn!
"Quốc Vương Bệ Hạ giá lâm… Quốc Vương Bệ Hạ giá lâm…"
Hạ nhân của phủ Bá Tước, từ nơi cổng chính chạy tới vườn hoa, trong miệng cuống quít truyền báo. Ở phía sau đại đội Hoàng gia kỵ sĩ hộ vệ, quốc vương đang cưỡi trên con ngựa trắng, đi tới hoa viên.
Diệp Phong và Phỉ Long ở hai bên, thấy tình huống này, cả hai đều ra hiệu thủ hạ thu hồi vũ khí, lui về một bên, hướng quốc vương bệ hạ thi lễ.
"Uy Nhĩ, Lạc Khắc, các ngươi cho ta những giải thích tốt chuyện vừa mới xãy ra!" Lao Nhĩ hai mắt nuốt giận trừng mắt nguyên soái và tể tướng, một lời giải thích không rõ cả hai người không có kết quả tốt!
Uy Nhĩ và Lạc Khắc thấy bệ hạ vẻ mặt giận dữ, cũng đều thầm giật mình. Kết quả chính là tể tướng đại nhân đầy gian trá, ở phía trước Uy Nhĩ, thành thật đối quốc vương kể ra chuyện Diệp Phong vì Tĩnh Hương, lại khiêu chiến Khải Văn, lại thừa nhận sự việc, không cho Uy Nhĩ lên tiếng. Dù sao khiêu chiến đường đường chánh chánh, tại các quốc đô là được cho phép, quốc vương bệ hạ biết cũng không có khả năng xử trí trọng phạt!
Bởi vì Lao Nhĩ có việc xử lý, chậm trễ đến dự hôn lễ, nhưng mật thám đã hướng ngài bẩm báo chuyện bên này, cho nên ngài đối cái tình huống này đã có hiểu rõ, nên mới tỏ thái độ nuốt giận. Nhưng ngài với mục đích là thuận lợi giải hòa hai bên.
Đối với Lôi Ân quấy rối hôm nay, Lao Nhĩ đã từtrong miệng mật thám biết được, trong cuộc đời của ngài hầu như không thích ấy là xử lý loại chuyện nữ nhi tình trường này. Nếu như Tĩnh Hương không muốn đối diện Lôi Ân và Khải Văn, tất nàng đối với hai người đều có cảm tình, tốt nhất là để bọn họ tự mình xử lý.
Uy Nhĩ thấy Lạc Khắc thừa nhận sự việc, không có cách nào để tố cáo, tiếp theo kể ra một lần nữa, thỉnh cầu Quốc Vương đối Lôi Ân đưa ra xử phạt, còn Khải Văn một lời công đạo. Nặc Liên bá tước và Khải Văn cũng đều lần lượt thỉnh cầu Quốc Vương bệ hạ tác chủ.
Lao Nhĩ nghe xong thỉnh cầu của ba người, quan sát tình huống ở trong hoa viên, thận trọng nhìn vào tất cả thành viên của Tư Lược đoàn, mặc dù sớm đã biết, cảm giác trong lòng cũng không tránh khỏi tán thưởng Lôi Ân có bốn trung đội tinh anh này. Ông giả bộ nhíu mày đối Diệp Phong và Khải Văn nói:
"Nếu như Tĩnh Hương không muốn đối diện các ngươi, dám chắc nàng đối các ngươi đều có cảm tình. Hai người các ngươi lấy nàng làm thắng lợi phẩm đã khiến nàng đau lòng, loại chuyện này ta không thể tác chủ. Nhưng Lôi Ân ngươi hôm nay thật sự không có phong độ quý tộc, mặc dù khiêu chiến là được cho phép, nhưng ngươi gây rối làm loạn hôn lễ của Khải Văn, hơn nữa đập đổ bức tường của phủ Bá Tước, phạt ngươi bồi thường muời vạn kim tệ, nội trong ba ngày rời khỏi Đế Đô tiếp tục quản lý Tư Lược Đoàn của ngươi. Về phần vấn đề Tĩnh Hương, hãy dựa vào bản lãnh của các ngươi, ta không hy vọng tái diễn loại tập thể này phát sanh tình huống đánh nhau, nếu không giết không tha!"
"Vâng!" Diệp Phong đầu tiên chính sắc tỏ thái độ, hôm nay hắn đã thành công kế hoạch phá hoại Khải Văn cưới được Tĩnh Hương. Bị phạt mười vạn kim tệ cũng không có cái gì đáng ngại, số tiền này hắn gánh vác nỗi. Về phần nội trong ba ngày rời khỏi Đế Đô, không có vấn đề, hắn ban đầu tiện không muốn ở lâu tại Đế Đô.
So sánh với hắn, Khải Văn trong lòng quả thực nén giận trong người tới cực điểm, hôn lễ chờ mong vạn phần trước mắt này đã bị hỗn đản phá hư, cho dù có bồi thường mười vạn kim tệ như thế nào, căn bản không cách nào vãn hồi hôn lễ bị làm loạn khiến cho hắn mất đi thể diện. Nhưng quốc vương bệ hạ đã nói như vậy, Khải Văn cũng không dám có câu oán hận, chỉ có thể chờ đợi Tĩnh Hương sẽ trở về nhà, sẽ nghe chính mình giải thích, một lần nữa cử hành hôn lễ!
Uy Nhĩ nguyên soái không nghĩ tới Tư Lược đoàn của cầm thú nam tước phát triển nhanh như thế. Nếu để cho hắn tiếp tục mở rộng tinh anh bộ đội như vậy, quốc vương bệ hạ sau này dám chắc càng thêm trọng dụng Pháp Lôi Nhĩ gia trong quân sự. Lão bèn tính kế để làm cho Lôi Ân biến mất khỏi thế gian biến, hoặc là làm thực lực của hắn giảm đi.
Phỉ Long hôm nay không có cơ hội giáo huấn cầm thú nam tước, tâm trạng cực kỳ tức giận, nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của cầm thú nam tước, âm thầm nguyền rủa muốn đưa hắn đi gặp minh thần!
Khải Văn trong lòng suy nghĩ về cái ngày mà hằng đêm mong ước đã đến. Rốt cuộc ngày hôn lễ mong đợi của hắn cuối cùng đã đến. Phủ đệ Lạc Nhĩ Tư bá tước hào hoa khí phái, nhiều quý tộc đế đô nối liền không dứt đến chúc mừng. Quang cảnh cực kỳ náo nhiệt, tràn ngập vui mừng!
Vì hôn lễ của nhi tử, Nặc Liên Bá Tước đã mời được bát giai Quang Minh lão mục sư Khắc Tư - Cáp Mật, đang ở tại Quang Minh giáo đường trong đế đô. Và để cho ông ấy là người chủ trì hôn lễ cho nhi tử lão!
Bởi vì bệ hạ Lao Nhĩ cho biết sẽ đích thân đến dự, vì thế phải chuẩn việc rất nhiều thứ hơn. Mọi người đều tụ tập ở giữa hoa viên rộng lớn phủ đệ, bao vây tân lang và tân nương, trong lúc chờ đợi bệ hạ giá lâm!
Khải Văn mặc lễ phục tân lang màu trắng, đứng ở giữa hoa viên bên cạnh là Tĩnh Hương xinh đẹp cùng với tân khách. Vẻ mặt tỏ ra cao hứng, không ngừng cùng tân khách quen thuộc chào hỏi, một bộ dáng cười vui vẽ đắc ý!
Tĩnh Hương thanh tục đoan trang trong lễ phục tân nương tuyết trắng hoa lệ, càng làm tăng thêm xinh đẹp mê người. Mỗi nam tân khách thấy nàng đều nhịn không đôi mắt của họ muốn được nhìn nàng nhiều lần, trong lòng họ hâm mộ Khải Văn!
So sánh với Khải Văn, Tĩnh Hương đứng ở phía bên phải gã, trên mặt nàng lại không có cái loại bộ dạng cao hứng như gã, ngược lại mơ hồ có một tia sầu lo cùng bất an. Ba ngày trước Lôi Ân ngay đêm đã đi tìm nàng mà biểu lộ, tâm tình nàng trở nên càng thêm phức tạp, lo lắng cá tính của Lôi Ân sẽ hương tổn Khải Văn, sẽ làm loạn trong hôn lễ!
Bây giờ là ngày cử hành hôn lễ, Khải Văn mặc dù chút nào không tổn hao, nhưng phần nghi lễ cuối cùng của hôn lễ vẫn chưa hoàn thành. Tĩnh Hương thật sự là sợ Lôi Ân sẽ đến làm loạn. Đến lúc đó không chỉ có hôn lễ không cách nào cử hành, sợ rằng hắn sẽ bị quốc vương phán tội!
Liên Na công chúa đã tới từ rất sớm để chung vui với đạo sư. Nàng ta đứng ở phía bên phải Tĩnh Hương, nhìn nàng dường như có bộ dáng ưu sầu, suy nghĩ một chút nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "Đạo sư, người tựa hồ không có hạnh phúc?"
"Không có, không có!" Tĩnh Hương nghe vậy vội vàng mỉm cười lắc đầu.
Liên Na một mực chú ý thần sắc ưu sầu của nàng ta, căn bản không tin lời nàng ta nói, xem vẻ mặt thần sắc cao hứng của Khải Văn, Liên Na nhẹ giọng nói với Tĩnh Hương: "Đạo sư, nếu người bây giờ hối hận, thay đổi ý định vẩn còn kịp!
"Không, ta không có hối hận, ngươi thật nhạy cảm!" Tĩnh Hương tâm tình phức tạp lắc đầu lên tiếng. Liên Na vừa định hỏi nàng ta không hối hận vì sao lại buồn, thì bốn người khách không mời, đột nhiên cầm vũ khí trong tay, từ ngoài tường cao bên trái phủ đệ nhảy vào hoa viên, gây nên chú ý đến mọi người ở đây!
" Lôi Ân nam tước, hôm nay là ngày đại hỉ của đội trường bọn ta, ngươi mang theo vũ khí vượt tường mà vào là có ý nghĩa gì?!"
Khải Văn là đại đội trưởng của đệ nhị đại đội Mạt La hoàng gia kỵ sĩ đoàn. Ngày đại hỉ hôm nay, thành viên đệ nhị đại đội, vâng lệnh đoàn trưởng Phỉ Long đã tới tạm thời đảm đương chức vụ hộ vệ hôn lễ, cũng là một chút tâm ý đối với đại đội trường. Bọn chúng đồng thời cũng là âm thầm giám thị tân khách ra vào nghiêm mật, để bảo vệ an toàn cho bệ hạ lúc giá lâm!
Giờ phút này, Diệp Phong, Ba Nhĩ, Ai Đức, Lạp Phỉ Nhĩ bốn người cầm vũ khí trong tay vượt tường vào. Hai trung đội hoàng gia kỵ sĩ vâng lệnh phụ trách tại xung quanh hoa viên đó là, lập tức giục ngựa vây quanh lại, cao giọng chất vấn!
Thiên nột, hắn thật sự tới, lúc này ta phải làm sao bây giờ … Tĩnh Hương nhìn Diệp Phong cầm trong tay Quang Minh chi kiếm, thói quen thân khoát áo màu đen, trong lòng lo lắng vạn phần.
Mạt La hoàng gia kỵ sĩ đoàn, tất cả đều có tức giai thực lực, được trang bị cương thiết chế trọng kỵ, bao gồm năm hệ chính là quang minh, băng sương, liệt diễm, cực điện, cuồng sa. Đệ nhị đại đội là quang minh kỵ sĩ.
Diệp Phong để ý thấy Quang Minh kỵ sĩ vây quanh hắn lại mà chất vấn, không thích trả lời bọn họ, trực tiếp hướng tới nơi đang có Khải Văn và Tĩnh Hương. Hai gã trung đội trưởng phụ trách gặp tình huống này, nhất thời giận dữ, chỉ thương Diệp Phong, mở miệng hét lên: "Lôi Ân Nam Tước, lập tức dừng bước buông vũ khí, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi!"
Diệp Phong nghe xong, nhìn hai gã trung đội trưởng, vừa định mở miệng nói chuyện. Lạc Khắc, Uy Nhĩ, Phỉ Long, cùng với Khải Văn và Nặc Liên bá tước, với mái tóc vàng và ngắn, đang phẫn nộ, đều chạy đến. Tĩnh Hương lo lắng vạn phần, cùng với Liên Na công chúa, có thần sắc nghi hoặc, đi theo. Rất nhiều tân khách ở đây thời cũng đều tò mò hướng bên này trông xem!
"Lôi Ân, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, ngươi mang theo vũ khí rồi leo tường mà vào, muốn làm gì?!" Khải Văn phẫn nộ chỉ vào Diệp Phong chất vấn.
"Quái tôn, cháu định làm cái gì? Muốn dành lấy mặt mũi, bây giờ không có đúng lúc!"
Lạc Khắc đứng đầu đảng phái quý tộc, vốn không muốn tham dự hôn lễ của phe đối đầu, chỉ vì nể mặt bệ hạ, nên mới cầm thiếp đến chúc mừng. Diệp Phong biết trong lòng nếu nói cho Lạc Khắc sự tình khiêu chiến, lão dám chắc rất lo lắng, cho nên vẫn không nói cho lão. Diệp Phong bởi vốn tưởng rằng Lạc Khắc ở nhà, không muốn đến tham gia hôn lễ, đột nhiên thấy lão xuất hiện, hết sức kinh ngạc.
"Lão đầu tử, tự bản thân con có cách giải quyết. Người cứ đứng xem là tốt rồi, không cần lo lắng!" Diệp Phong nháy mắt một cái với Lạc Khắc, để ý thấy đại mỹ nhân Tĩnh Hương đang lo lắng, rút kiếm đối diện sắc mặt khó coi Khải Văn nói: "vì Tĩnh Hương, ta lấy danh nghĩa một người kiếm sĩ, khiêu chiến ngươi!"
"Cái gì?!"
Lời khiêu chiến vừa nói xong, toàn trường đều kinh ngạc. Ánh mắt tò mò của tất cả tân khách đều hướng về phía Tĩnh Hương. Không nghĩ ra là chuyện gì xảy ra, chẳng lẻ cầm thú Nam Tước cũng là người theo đuổi nàng ta? Lạc Khắc tể tướng nhìn cháu mình, ra khó có thể tin hắn khiêu chiến vì một nữ nhân.
Tương tự chính Tĩnh Hương nàng cũng rất ngạc nhiên, trước mắt không cách nào tưởng tượng nam nhân này từng đã cướp đi trinh khiết nàng, bây giời hắn vì nàng dưới trước con mắt của rất nhiều người, khiêu chiến trượng phu tương lai của nàng!
Nặc Liên bá tước quan sát thấy sự kinh ngạc của tân khách cùng với Tĩnh Hương, cố nén lửa giận đối với Diệp Phong, rồi nói: "Lôi Ân nam tước, là một quý tộc, ngươi hẳn là biết bây giờ là lúc nào. Vậy có ai ở trong hôn lễ khiêu chiến tân lang?"
Diệp Phong không đếm xỉa đến Nặc Liên bá tước, tâm tình mặn nồng quan sát Tĩnh Hương, chỉ kiếm vào mặt Khải Văn nói: "Nếu ngươi biết quá khứ của nàng, cũng muốn kết hôn nàng, thì hãy lấy ra tôn nghiêm nam nhân cùng ta quyết đấu. Ngươi thắng, ta tự sát tạ tội. Ta thắng, ngươi rời xa Tĩnh Hương!"
Ngoại trừ Khải Văn, Tĩnh Hương, cùng với Liên Na công chúa, trước cái câu nói Diệp Phong, tất cả mọi người nghe được rất là lúng túng, khó hiểu vì sao mà Khải Văn biết quá khứ Tĩnh Hương, cần phải lấy ra tôn nghiêm nam nhân tiếp nhận quyết đấu. Khi nghe xong câu nói kế tiếp của Diệp Phong, mọi người đều cảm giác hiểu biết sự tình rất là nghiêm trọng, cầm thú nam tước dĩ nhiên lấy tánh mạng làm việc đánh cuộc, hắn đang đeo đuổi Tĩnh Hương, quả thực so với Khải Văn điên cuồng hơn!
Mặc dù Lạc Khắc nghĩ cháu mình dùng tánh mạng làm việc đánh cuộc có chút gấp gáp, nhưng ngẫm lại Phỉ Long không đánh hơn cháu mình, Khải Văn dám chắc không phải đối thủ, cho nên liền tin tưởng theo như lời cháu mình, im lặng nhìn không có cho biết ý kiến.
Tĩnh Hương vừa sợ vừa tức nhìn Diệp Phong, đến nỗi nước mắt phải chảy ra. Đối với việc Diệp Phong dùng tánh mạng để đánh cuộc nhàm ngăn cản nàng gả cho Khải Văn, Tĩnh Hương hết sức cảm động. Nhưng trước mắt nên làm thế nào để giải quyết cục diện? Để Diệp Phong vì nàng cùng Khải Văn quyết đấu? Vậynàng trở thành cái gì? Là thắng lợi phẩm của quyết đấu?
Tĩnh Hương thật sự là không cách nào tưởng tượng việc đáp ứng Khải Văn cầu hôn lại sinh ra nhiều sự tình như vậy. Nếu thời gian có thể đi ngược lại, nàng nhất định sẽ không tiếp nhận cầu hôn. Bây giờ nàng rất muốn rời xa địa phương này, không muốn lần nữa đối diện Diệp Phong với Khải Văn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Nếu nói Khải Văn căn bản chẳng quan tâm về quá khứ Tĩnh Hương, dĩ nhiên là nói xàm. Không có nam nhân nào có thể hoàn toàn không để ý đến trinh tiết của thê tử. Khải Văn gần đây cũng đang suy nghĩ ai đã chiếm lấy thân thuần khiết củaTĩnh Hương. Giờ phút này vừa nghe cầm thú nam tước nói, nhìn Tĩnh Hương tỏ ra lo lắng, ngẫm lại nàng đã từng là phó đoàn trưởng Tư Lược Đoàn, kết quả là trở về với vẻ mặt tiều tụy. Hắn nhất thời hiểu được ắt hẳn là tên cầm thú nam tước này đã cướp đi trinh tiết của nàng!
Khải Văn vốnchẳng thích Lôi Ân, lại thêm tình huống bây giờ, Khải Văn đối diện ánh mắt chú ý của mọi người, trừng mắt Diệp Phong phẫn nộ khinh bỉ quát: "Tốt, ta tiếp nhận khiêu chiến ngươi!"
Diệp Phong thấy Khải Văn tiếp nhận quyết đấu, trong lòng ngầm kêu quá đã. Lần này hắn đem theo ba người Ai Đức cầm vũ khí vuợt tường mà vào, lại vừa mới nói ra những lời nói ấy, chính là muốn cố ý thừa dịp trước khi quốc vương chưa tới, chọc giận Khải Văn tiếp nhận khiêu chiến cùng hắn quyết đấu. Khuyên bảo Tĩnh Hương từ bỏ hôn lễ không được, tên gia hỏa này tiến hành nhiệm vụ lên Khải Văn
"Khải Văn, đừng có bị lừa, hắn đang kích động ngươi đó!" Phỉ Long phủi bả vai Khải Văn nhắc nhở, mắt ngậm sát ý trừng mắt Diệp Phong, khinh thường cười nhạt: "Lôi Ân, đừng tưởng rằng ngươi hồ đồ như vậy, có thể lừa đảo mọi người. Như muốn tìm người quyết đấu, ta tùy thời phụng bồi!"
"Phi Long, ngươi đừng tự mình giống như sứ giả làm việc chánh nghĩa. Nếu như ngươi lo lắng Khải Văn không phải đối thủ của ta, ta không ngại các ngươi hai người cùng tiến lên." Diệp Phong cười khinh bỉ, quan sát Tĩnh Hương, chỉ vào Phỉ Long với Khải Văn cùng tất cả kỵ sĩ, nhục mạ quát lên: "Vì Tĩnh Hương, cho dù các ngươi cùng tiến lên, ta cũng không ngại!"
Lời vừa nói ra, ở đây chứa nhiều quý tộc giai cấp đều bắt đầu nghị luận. Không nghĩ tới cầm thú nam tước hội đối với Tĩnh hương tử tước lại si tình như vậy. Với tư cách làm người lúc trước cầm thú nam tước, sự kiện này thật không thể tưởng tượng nổi!
"Lôi Ân, ngươi cuồng vọng cũng nên có giới hạn. Nơi này là phủ của Lạc Nhĩ Tư bá tước phủ, không phải phủ tể tướng, không cho phép ngươi làm càng!" Nặc Liên bá tước hắng giọng, rồi nhìn chằm chằm Diệp Phong quát nhẹ, trong ánh mắt tràn ngập sát khí. Hôm nay là cái ngày cầm thú nam tước đền tội, thật sự không cần phải nể mặt hắn, nhất định phải cho hắn ít giáo huấn!
"Ta mặc kệ ngươi nơi này là địa phương nào. Bất luận kẻ nào muốn kết hôn Tĩnh Hương, đều trước hết giết chết lão tử!" Diệp phong trừng mắt xúc phạm la to.
"Tốt, Tốt, Lôi Ân, ta cùng ngươi hãy quyết đấu, chỉ một mình ta!" Khải Văn nhìn Diệp Phong gầm lên, tự mình ra hiệu thủ hạ nên cung cấp cương thương và chiến mã.
"Đủ rồi, các ngươi hai người cho ta trở thành cái gì? Chiến lợi phẩm ư? Hôm nay hôn lễ hủy bỏ, ta rốt cuộc không muốn nhìn thấy các ngươi!" Hai mắt Tĩnh Hương rưng rưng, thương tâm khẻ kêu, xé bỏ xuống khăn đầu lễ phục ném lên trên mặt đất, gọi ra Quang Minh bạch vũ điêu rồi bay lên rời khỏi.
Liên Na công chúa có chút tán thưởng Diệp Phong vì đạo sư mà dùng tánh mạng quyết đấu cùng Khải Văn. Nàng thấy đạo sư thương tâm rời đi, tự mình lập tức gọi ra thất giai điện hệ ma sủng, Lam Vũ Lôi Ưng,rồi leo lên nó mà đuổi theo đạo sư, lo lắng nàng ta suy nghĩ không sáng suốt!
"Tĩnh Hương, Tĩnh Hương, nàng không nên đi, nghe ta giải thích…" Khải Văn không có ma sủng có thể bay, đứng trên mặt đất nhìn Tĩnh Hương bay đi, lo lắng gào lớn.
Ra vẻ có chút huyên náo quá mức. Diệp Phong nhìn lên không trung Tĩnh Hương bay khỏi, gãi gãi đầu trong lòng xúc động, nhưng cũng không có để ý. Tĩnh Hương không gặp hắn, hắn có thể chủ động đi gặp Tĩnh Hương, dù sao Tĩnh Hương bay không khỏi ma trảo của hắn!
Có đôi khi mặt dạn mày dài xú lưu manh, còn hay hơn so với chánh nhân quân tử. Giống việc quấy rối khiêu chiến hôm nay, sợ rằng chỉ có Diệp Phong loại cặn bã này xuất hiện mới có thể làm!
"Hôn lễ không còn có cử hành. Tân nương bị chọc giận rồi bỏ chạy. Lần này Lạc Nhĩ Tư gia thật sự là làm mất mặt lắm a…" Nhiều tân khách ở đây thấy tình huống này, nghị luận ầm ĩ.
"Lôi Ân, ta sẽ lấy mạng của ngươi!" Khải Văn thấy Tĩnh Hương căn bản không chú ý đến mình, trong lòng biết cái hôn lễ mà mong chờ từ lâu xem như hoàn toàn bị phá vỡ. Hai mắt đỏ đậm chỉ vào Diệp Phong hô to, đoạt lấy cương thương từ một gã kỵ sĩ thủ hạ, muốn cùng Diệp Phong liều mạng.
"Dừng tay!" Uy Nhĩ lão nguyên soái đột nhiên chìa tay ngăn lại Khải Văn, ra hiệu hắn với cái ánh mắt, nhìn Diệp Phong nói: "Lôi Ân nam tước, ngươi hôm nay quấy rối, hoàn toàn mất đi phong độ quý tộc cần có, phá hư hạnh phúc của đội trưởng Khải Văn. Bây giờ xin mời ngươi theo chúng ta đi gặp quốc vương bệ hạ, nói một lời công đạo Khải Văn!"
"Uy Nhĩ nguyên soái, chuyện này tựa hồ với ngươi không có quan hệ! Đường đường chánh chánh khiêu chiến tại đại lục các quốc đều được cho phép. Lôi Ân lại khiêu chiến không có thương tổn đến bất cứ người nào, Tĩnh Hương nàng ta tự mình rời khỏi. Lão dựa vào cái gì để cho Lôi Ân đi theo lão gặp quốc vương!" Kẽ tử thù đã mở miệng, Lạc Khắc tể tướng lập tức trừng mắt phản bác!
Không đợi Uy Nhĩ nguyên soái mở miệng lên tiếng, Nặc Liên bá tước sớm đã nổi trận lôi đình, tiện chỉ vào tể tướng cao giọng nói to: "Lạc Khắc, lão giỏi ngụy biện. Đường đường chánh chánh khiêu chiến quả thật là được cho phép. Nhưng hôm nay chuyện hoàn toàn là tôn tử ngươi một tay tạo thành. Không theo chúng ta đi gặp quốc vương, các ngươi đừng nghĩ thuận lợi đi khỏi bá tước phủ của ta!" Nói xong, hắn vẫy tay ra hiệu bốn trăm tam giai kiếm sĩ hộ vệ cách đó không xa đợi lệnh, nhanh chóng cản lại.
Nhiều tân khách có mặt, gặp tình huống không đúng, từng người một hướng ra phía ngoài lén đi, sợ bị liên lụy. Khắc Tư lão mục sư được mời tới hỗ trợ chủ hôn, thấy tân nương đã rời khỏi, bên kia song phương mười phần có mùi thuốc nỗ một, không muốn hòa lẫn loại chuyện này, liền dẫn tất cả mục sư đi theo, hướng ra phía ngoài rời đi.
Giờ phút này ở đây chỉ có Uy Nhĩ và Lạc Khắc và đảng phái thuộc của hai đảng quý tộc và quan viên không có rời khỏi, đều tự hướng đối phương đầu đảng sát vào. Đệ nhị đại đội Hoàng gia kỵ sĩ đoàn, gồm tám trung đội rải rác khắp phủ đệ, phát hiện tình hình bên này, cũng đều từng người đi đến.
Lạc Khắc nhìn một đám quan viên và quý tộc bên mình, rồi quan sát tình hình của Uy Nhĩ đối diện bên kia, cảm giác trong lòng có chút không ổn. Hôm nay ở tại phủ Lạc Nhĩ Tư bá tước, đối phương có đệ nhị đại đội Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn, cộng thêm bốn trăm kiếm sĩ hộ vệ phủ đệ. Bên mình cơ hồ có quan văn và đại thần cao cấp quý tộc, chỉ đến tham gia hôn lễ không có đem theo hộ vệ, nếu đánh nhau chắc không phải địch thủ đối phương.
Trong đầu nhanh chóng suy xét, Lạc Khắc tể tướng nhìn Uy Nhĩ và Nặc Liên, nói: "Như thế nào, các ngươi muốn cho bệ hạ biết chúng ta ở đây đánh nhau ư? Ta khuyên các ngươi tốt nhất cân nhắc cân nhắc kết quả sau này!"
"Lạc Khắc, là Lôi Ân có lỗi trước. Ngươi hẳn là nhìn ra được bây giờ đích tình huống, lập tức để cho Lôi Ân theo chúng ta đi gặp quốc vương, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí." Uy Nhĩ hừ nhẹ khinh thường nhìn Lạc Khắc cùng Diệp Phong. Bây giờ tình thế căn bản là nghiên về bên lão, bọn họ nhiều nhân thủ như vậy, muốn bắt giữ bọn người Lạc Khắc quả thực dễ như trở bàn tay. Chuyện làm Lạc Khắc mất mặt mũi như thế, lão chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Lạc Khắc thấy Uy Nhĩ quyết tâm muốn dẫn tôn tử đi gặp quốc vương, mặc dù không lo lắng việc Quốc Vương luận tội ra sao. Nhưng nếu tôn tử bị Uy Nhĩ đem theo đi gặp Quốc Vương, uy tín của lão sẽ bị bôi nọ? Nói như thế nào cũng không có thể ở trước mặt bọn người Uy Nhĩ yếu thế: "Quai tôn, Uy Nhĩ nguyên soái nhất định phải dẫn ngươi đi gặp Quốc Vương, con muốn đi không?"
Khải Văn phẫn nộ hai mắt đỏ đậm, bị Uy Nhĩ nguyên soái lên tiếng ngăn cản, không thể cùng cầm thú Nam Tước liều mạng, nghe Lạc Khắc nói xong, lập tức trừng mắt cầm thú nam tước, hy vọng hắn ngoan cố tới cùng, tự mình nhân cơ hội tốt giết hắn, lấy mối hận hủy hôn phát tiết!
"Lôi Ân, lập tức theo chúng ta đi gặp quốc vương. Nếu không ta không cách nào bảo đảm bọn kỵ sĩ cương thương có thể nghe mệnh lệnh của ta hay không!" Phỉ Long khinh thường nhìn Diệp Phong, đắc ý cười khẽ.
Diệp Phong quan xát hình dáng Lạc Khắc, cùng với Phỉ Long khinh thường đắc ý, điểm lên cây thanh sảng tiêu hồn, hít vào một hơi, mỉm cười hướng Phỉ Long hỏi: "Các ngươi đây là muốn cậy nhiều người ức hiếp ít nguời à?"
"Tùy ngươi nói như thế nào đều có thể. Tóm lại ngươi phải theo chúng ta đi gặp quốc vương, cho Khải Văn một lời công đạo!" Phỉ Long khinh thường cười khẽ, ở trong mắt hắn, Lôi Ân bây giờ người giống như một con cừu non dùng để tiếp đãi!
"Dối trá, ngươi muốn thì nói thẳng với chính ta, cần gì lấy việc Khải Văn làm lý do." Diệp Phong khinh bỉ nhìn Phỉ Long, dùng ánh mắt ra hiệu với Ba Nhĩ.
Phỉ Long bị Diệp Phong nói tức giận đến trong lòng phát cáu, đang định hạ lệnh Hoàng Gia kỵ sĩ động thủ bắt người. Ba Nhĩ lại đột nhiên huýt sáo thổi lên một cái âm thanh lanh lãnh chói tai. Thoáng chốc, một trận ngưu ngâm cùng sói tru vang lên. Ba trung đội Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang của Tư Lược đoàn, đánh vỡ vách tường bên trái của phủ đệ bá tước, nhanh chóng vọt tới phía sau đoàn trường đại nhân, nhìn đối diện địch nhân đang uy hiếp đoàn trưởng, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu!
Áo giáp gọn nhẹ cùng một màu sắt thép làm từ bạc. Hỏa hệ thất giai ma sủng Liệt Diễm tiêu phong vương cùng một trăm lục giai ma sủng Liệt Diễm tiêu phong mã, phong hệ lục giai ma sủng tật phong lang vương cùng một trăm ngũ giai ma sủng tật phong cự lang. Thành viên ba trung đội Tư Lược đoàn đều xuất hiện, bất luận thực lực, chỉ cần nhìn trang bị và ma sủng, khiến cho Uy Nhĩ, bọn người Phỉ Long giật nẩy người!
"Điều này, điều này, điều này sao có thể? Linh ngưu chiến sĩ? Bạch lang chiến sĩ? Còn có cương thiết trang bị kỳ quái và lại hơn hai trăm ma sủng? Đây là hộ vệ bí mật Lạc Khắc ư?"
"Cương thương trong tay của những kỵ sĩ ấy rất kì quái, hơn nữa còn mang đao mũi nhọn? Trang bị của ba trung đội này phải cần bao nhiêu kim tệ vậy?" Quý tộc và quan viên thuộc đảng phái của Uy Nhĩ nhìn ba trung đội chủ lực của Tư Lược đoàn, từng người giật mình nghị luận.
Không chỉ có bọn họ, đến ngay cả phe đảng quý tộc và quan viên của Lạc Khắc, ánh mắt rung động khi thấy ba trung đội viện quân này đột nhiên xuất hiện, từng người đều tò mò nghị luận.
Lạc Khắc nhìn thấy ba trung đội xuất hiện, rốt cục hiểu được vì sao quái tôn ngôn ngữ cứng cỏi thần sắc không có chút nào kinh hoảng, nguyên lai nó sớm có chuẩn bị. Xem ra tự mình xem thường tôn tử à!
"Dát … dát …"
Một trận điêu vang lên trên bầu trời của phủ Bá Tước, Kiệt Nã Tư phái ra mười tinh anh xạ thủ khứ âm thầm đi theo Tĩnh Hương, thống lĩnh chín mươi nguời tinh linh xạ thủ, cưởi trên Quang Minh bạch vũ điêu từ trên không hạ xuống, bay trên quanh không trung cách đoàn trường đại nhân một trăm thước. Tất cả cung tên toàn bộ nhắm vào bọn người Uy Nhĩ phía dưới. Ánh mắt cùng tinh thần của nhiều người quý tộc và quan viên đang có mặt lại lần nữa rung động!
"Hừ, khó trách ngươi không sợ hãi, nguyên lai là sớm có chuẩn bị!" Phỉ Long nhìn bốn trung đội chủ lực Tư Lược đoàn, mặc dù giật mình, nhưng cũng không có ý sợ hãi. Bởi vì Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn cũng không phải đồ rác, đường đường một đại đội của Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn, cộng thêm bốn trăm kiếm sĩ hộ vệ, nếu e ngại bốn trung đội nho nhỏ này của quân địch, hắn Phỉ Long có thể đi đâm tường tự sát!
Diệp Phong nghe Phỉ Long nói xong, liếc mắt nhìn gã, nhàm chán bĩu môi, ngáp một cái, không muốn trả lời gã. Bất luận chuyện xảy ra như thế nào, hôm nay là Diệp Phong lại đảo loạn, đối phương nếu hướng quốc vương cáo trạng, hắn tránh không được cũng bị quốc vương trách cứ, cho nên hắn không muốn chuyện ầm ĩ lớn.
Nhưng đối phương nếu như không chịu bỏ qua hắn, vậy tuyệt đối không thể đánh mất mặt mũi. Tại Đế Đô địa phương này, mất cái gì cũng không thể mất mặt mũi, nếu không sẽ bị những tên đối đầu chế giễu cả đời. Hơn nữa trừ phi đối phương động thủ trước, hắn sẽ không sợ thưa kiện. Thuần túy của đều này là heo chết không sợ nước sôi hâm nóng!
Ngay từ hôm qua, ba trung đội chủ lực của Tư Lược đoàn cùng bọn tinh linh Kiệt Nã Tư đã về đến Đế Đô, mang cho Diệp Phong mang đến một phần " lễ vật" cực kỳ trân quý, làm cho Diệp Phong thập phần cao hứng. Hôm nay bọn họ là dựa theo kế hoạch đê hèn của Diệp Phong, ở ngoài phủ Bá Tước chờ đợi mệnh lệnh.
"Động thủ, bắt Lôi Ân cho ta!" Phỉ Long và Khải Văn nhìn bộ dáng Diệp Phong thanh nhàn nhàm chán, cũng đều sôi gan, hận không thể đem hắn lột da róc xương, lần lượt nuốt giận hạ lệnh.
Phần đông Hoàng Gia kỵ sĩ cùng với hộ vệ kiếm sĩ, nghe mệnh lệnh của Phỉ Long và Khải Văn, lập tức hét lớn nhằm phía bọn người Diệp Phong.
Ba trung đội Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang thấy quân địch triển khai xung phong, từng người về phía trước xung phong nghênh địch. Để hỗ trợ cho đồng bọn ở phía dưới, tinh linh trung đội trước phóng ra gia tốc, gia phòng, gia công ba loại Quang minh ma pháp.
"Dừng tay!!!"
Mắt thấy song phương chuẩn bị đánh nhau, một tiếng quát đột nhiên vang lên. Mạt La đệ nhất kiếm sĩ Tả La, tốc độ không thể nhìn ra bằng mắt thường, chỉ vài giây đã để lại tàn ảnh, từ cổng chính của phủ Bá Tước vọt tới giữa hai bên nhóm kỵ sĩ. Tốc độ cực nhanh, làm cho tất cả mọi người cảm thấy giật mình.
Ngay cả Diệp Phong bình thường kiêu ngạo tin cậy vào Tiêu Diêu Kiền Khôn Bộ, cũng không dám xem nhẹ tốc độ của Tả La, trình độ đệ nhất cấp"Tàn Ảnh" này đã vượt hơn "Tiêu Diêu Kiền Khôn Bộ" của hắn!
"Quốc Vương Bệ Hạ giá lâm… Quốc Vương Bệ Hạ giá lâm…"
Hạ nhân của phủ Bá Tước, từ nơi cổng chính chạy tới vườn hoa, trong miệng cuống quít truyền báo. Ở phía sau đại đội Hoàng gia kỵ sĩ hộ vệ, quốc vương đang cưỡi trên con ngựa trắng, đi tới hoa viên.
Diệp Phong và Phỉ Long ở hai bên, thấy tình huống này, cả hai đều ra hiệu thủ hạ thu hồi vũ khí, lui về một bên, hướng quốc vương bệ hạ thi lễ.
"Uy Nhĩ, Lạc Khắc, các ngươi cho ta những giải thích tốt chuyện vừa mới xãy ra!" Lao Nhĩ hai mắt nuốt giận trừng mắt nguyên soái và tể tướng, một lời giải thích không rõ cả hai người không có kết quả tốt!
Uy Nhĩ và Lạc Khắc thấy bệ hạ vẻ mặt giận dữ, cũng đều thầm giật mình. Kết quả chính là tể tướng đại nhân đầy gian trá, ở phía trước Uy Nhĩ, thành thật đối quốc vương kể ra chuyện Diệp Phong vì Tĩnh Hương, lại khiêu chiến Khải Văn, lại thừa nhận sự việc, không cho Uy Nhĩ lên tiếng. Dù sao khiêu chiến đường đường chánh chánh, tại các quốc đô là được cho phép, quốc vương bệ hạ biết cũng không có khả năng xử trí trọng phạt!
Bởi vì Lao Nhĩ có việc xử lý, chậm trễ đến dự hôn lễ, nhưng mật thám đã hướng ngài bẩm báo chuyện bên này, cho nên ngài đối cái tình huống này đã có hiểu rõ, nên mới tỏ thái độ nuốt giận. Nhưng ngài với mục đích là thuận lợi giải hòa hai bên.
Đối với Lôi Ân quấy rối hôm nay, Lao Nhĩ đã từtrong miệng mật thám biết được, trong cuộc đời của ngài hầu như không thích ấy là xử lý loại chuyện nữ nhi tình trường này. Nếu như Tĩnh Hương không muốn đối diện Lôi Ân và Khải Văn, tất nàng đối với hai người đều có cảm tình, tốt nhất là để bọn họ tự mình xử lý.
Uy Nhĩ thấy Lạc Khắc thừa nhận sự việc, không có cách nào để tố cáo, tiếp theo kể ra một lần nữa, thỉnh cầu Quốc Vương đối Lôi Ân đưa ra xử phạt, còn Khải Văn một lời công đạo. Nặc Liên bá tước và Khải Văn cũng đều lần lượt thỉnh cầu Quốc Vương bệ hạ tác chủ.
Lao Nhĩ nghe xong thỉnh cầu của ba người, quan sát tình huống ở trong hoa viên, thận trọng nhìn vào tất cả thành viên của Tư Lược đoàn, mặc dù sớm đã biết, cảm giác trong lòng cũng không tránh khỏi tán thưởng Lôi Ân có bốn trung đội tinh anh này. Ông giả bộ nhíu mày đối Diệp Phong và Khải Văn nói:
"Nếu như Tĩnh Hương không muốn đối diện các ngươi, dám chắc nàng đối các ngươi đều có cảm tình. Hai người các ngươi lấy nàng làm thắng lợi phẩm đã khiến nàng đau lòng, loại chuyện này ta không thể tác chủ. Nhưng Lôi Ân ngươi hôm nay thật sự không có phong độ quý tộc, mặc dù khiêu chiến là được cho phép, nhưng ngươi gây rối làm loạn hôn lễ của Khải Văn, hơn nữa đập đổ bức tường của phủ Bá Tước, phạt ngươi bồi thường muời vạn kim tệ, nội trong ba ngày rời khỏi Đế Đô tiếp tục quản lý Tư Lược Đoàn của ngươi. Về phần vấn đề Tĩnh Hương, hãy dựa vào bản lãnh của các ngươi, ta không hy vọng tái diễn loại tập thể này phát sanh tình huống đánh nhau, nếu không giết không tha!"
"Vâng!" Diệp Phong đầu tiên chính sắc tỏ thái độ, hôm nay hắn đã thành công kế hoạch phá hoại Khải Văn cưới được Tĩnh Hương. Bị phạt mười vạn kim tệ cũng không có cái gì đáng ngại, số tiền này hắn gánh vác nỗi. Về phần nội trong ba ngày rời khỏi Đế Đô, không có vấn đề, hắn ban đầu tiện không muốn ở lâu tại Đế Đô.
So sánh với hắn, Khải Văn trong lòng quả thực nén giận trong người tới cực điểm, hôn lễ chờ mong vạn phần trước mắt này đã bị hỗn đản phá hư, cho dù có bồi thường mười vạn kim tệ như thế nào, căn bản không cách nào vãn hồi hôn lễ bị làm loạn khiến cho hắn mất đi thể diện. Nhưng quốc vương bệ hạ đã nói như vậy, Khải Văn cũng không dám có câu oán hận, chỉ có thể chờ đợi Tĩnh Hương sẽ trở về nhà, sẽ nghe chính mình giải thích, một lần nữa cử hành hôn lễ!
Uy Nhĩ nguyên soái không nghĩ tới Tư Lược đoàn của cầm thú nam tước phát triển nhanh như thế. Nếu để cho hắn tiếp tục mở rộng tinh anh bộ đội như vậy, quốc vương bệ hạ sau này dám chắc càng thêm trọng dụng Pháp Lôi Nhĩ gia trong quân sự. Lão bèn tính kế để làm cho Lôi Ân biến mất khỏi thế gian biến, hoặc là làm thực lực của hắn giảm đi.
Phỉ Long hôm nay không có cơ hội giáo huấn cầm thú nam tước, tâm trạng cực kỳ tức giận, nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của cầm thú nam tước, âm thầm nguyền rủa muốn đưa hắn đi gặp minh thần!
Bình luận facebook