Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Khải Văn – Lạc Nhĩ Tư là lục giai Quang Minh kỵ sĩ, diện mạo anh tuấn tiêu sái, tóc vàng, khí vũ bất phàm. Hắn là con trai của Mạt La đế quốc Nặc Liên – Lạc Nhĩ Tư Bá Tước, và hiện nay đang đảm nhiệm chức vị Đại Đội Trưởng đệ nhị đại đội Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn.
Bấy lâu nay Khải Văn vẫn yêu thích Tĩnh Hương, một lòng theo đuổi nàng đến điên cuồng. Điều này toàn thể giới quý tộc tại đế đô đều biết.
Tĩnh Hương trước sau bị quốc vương phái đến Hỗn Loạn hoang nguyên không làm bạn với Liên Na công chúa thì là đảm nhiệm chức vị Phó Đoàn Trưởng Tư Lược đoàn, điều đó chính là đả kích rất lớn với Khải Văn, bởi vì hắn không thể rời khỏi đế đô để đuổi theo truy cầu Tĩnh Hương. Hắn chỉ còn có thể đơn thương tương tư đối với nàng mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nhưng bắt đầu từ khi Tĩnh Hương từ bỏ chức vị Phó Đoàn Trưởng và trở về đế đô, Khải Văn liền trở lại cuộc sống như trước kia, vẫn tràn ngập sinh khí. Mỗi ngày hắn đều đảo quanh bên cạnh Tĩnh Hương, muốn chiếm được phương tâm của giai nhân.
Tĩnh Hương trong thời gian gần đây căn bản là vẫn không thể quên được Diệp Phong. Mỗi khi không có người là nàng lại nghĩ đến tình cảnh lúc mình ở chung với Diệp Phong, những lúc bị hắn làm cho bực mình và chọc cười…….những suy nghĩ này thật khiến cho nàng mệt mỏi, càng lúc càng trở nên tiều tụy, chỉ mong có người có thể an ủi mình. Bởi vậy nên trong khoảng thời gian gần đây, nàng không hề cự tuyệt sự theo đuổi điên cuồng của Khải Văn.
Lúc này trời đã vào lúc hoàng hôn, mặt trời chiều đã ngã về hướng tây. Tĩnh Hương đang mặc một bộ y phục quý tộc màu tím, một mình ngồi trong thư phòng ngắm nhìn mặt trời lặn. Tâm tình của nàng lúc này rất nặng nề, kể cũng lạ, trong đầu nàng lúc nào cũng hiện ra từng lời nói tiếng cười của Diệp Phong. Hôm qua, nàng đã nghe tỳ nữ trong nhà nói lại rằng Cầm Thú Nam Tước đã trở về đế đô.
Tại sao? Tại sao mà ta không thể quên được hắn? Tại sao ta lại như vậy chứ? Tĩnh Hương cau mày, buồn rầu suy nghĩ đến vấn đề đã khiến cho thân tâm nàng mỏi mệt.
"Tử Tước đại nhân, Khải Văn Đội Trưởng cầu kiến!" Tỳ nữ đứng bên ngoài thư phòng bẩm báo với Tĩnh Hương.
"Mời hắn vào!" Tĩnh Hương ở trong phòng nhàn nhạt ứng thanh. Tỳ nữ vội vàng đưa một thanh niên mặc y phục quý tộc màu trắng bước vào thư phòng. Người ấy chính là Khải Văn.
Khải Văn tay phải vòng ở sau lưng, đợi sau khi tỳ nữ rời khỏi, thì khuôn mặt liền lộ vẻ khẩn trương nhìn sang Tĩnh Hương đang ngồi trên ghế, rồi đột nhiên hắn quỳ xuống, bàn tay đang dấu sau lưng đưa ra phía trước. Thì ra bàn tay này của hắn đang nắm một đóa mân côi (hoa hồng) đỏ tươi. Hắn cất giọng trịnh trọng nói với Tĩnh Hương: "Tĩnh Hương, hãy gả cho ta! Ta sẽ dùng cả một đời của mình để yêu thương nàng, hết lòng chiếu cố cho nàng."
"Việc này….." Tĩnh Hương giật mình đứng dậy nhìn Khải Văn, nhất thời chẳng biết nên nói lời gì cho tốt. Trước kia tuy Khải Văn vẫn theo đuổi nàng điên cuồng, nhưng chưa đến nỗi quỳ xuống mà cầu hôn như thế này. Hôm nay gã đột nhiên lại có hành động như vậy, thật là ngoài ý muốn của nàng. Huống chi, lúc này thân của nàng không còn thuần khiết nữa, làm sao có thể đối diện với sự cầu hôn của Khải Văn?
"Tĩnh Hương, ta đã yêu thích nàng suốt mười năm nay, hẳn là nàng cũng hiểu tâm ý của ta. Xin đừng cự tuyệt ta, hãy đáp ứng với ta!" Khải Văn tiếp tục biểu lộ tâm ý của mình qua lời nói, trong ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng và chờ mong. Hôm qua Cầm Thú Nam Tước và Tư Lược đoàn vừa trở về, hắn sợ Tĩnh Hương sẽ gặp lại Đoàn Trưởng, cho nên không thể đợi được nữa.
Tĩnh Hương nhìn Khải Văn, trong lòng thê lương thở dài, xấu hổ lắc đầu, nói: "Khải Văn Đội Trưởng, không phải ta không muốn đáp ứng ngươi, nhưng ta đã mất đi sự trinh khiết quý giá của một tân nương, ta không xứng với ngươi."
Sự trinh khiết quý giá của một tân nương? Dù Khải Văn không hề có tác phong của bậc quân tử, nhưng hắn cũng hiểu được ý tứ của câu nói này, vừa nghe xong đã như bị sét đánh ngang tai, ngây ngốc quỳ tại chỗ mà chẳng nói lên được lời gì.
"Khải Văn Đội Trưởng, với điều kiện của ngươi, nhất định sẽ tìm được một nữ nhân thích hợp hơn, không cần phải lãng phí thời gian với ta." Tĩnh Hương nghĩ tới nam nhân đã cướp đi trinh tiết của mình, chỉ đành cười khổ khuyên hắn, rồi cất bước rời khỏi thư phòng, không muốn tiếp tục đối mặt với Khải Văn nữa.
"Không, Tĩnh Hương, ta bất kể trước kia nàng đã gặp chuyện gì, chẳng phải bây giờ nàng vẫn chưa có trượng phu sao? Hãy gả cho ta, cả đời này của ta sẽ đối tốt với nàng!" Khải Văn thấy Tĩnh Hương bước đi, chợt giật mình đứng dậy. Hắn theo đuổi Tĩnh Hương suốt mười năm, nhưng ý chí của Tĩnh Hương rất kiên định. Tuy hắn thấy tiếc vì không thể có được đêm đầu tiên của Tĩnh Hương, nhưng hắn cũng không vì điều đó mà bỏ qua nàng được.
Trong giới quý tộc, không có nam nhân nào là có thể chấp nhận cho tân nương của mình đã qua tay nam nhân khác. Nếu sự việc đó bị những kẻ quý tộc khác biết được thì sẽ bị bọn họ cười chê cả đời. Tĩnh Hương nghe xong lời của hắn, liền giật mình dừng bước, quay lại nhìn hắn. Nàng khó tin rằng hắn sẽ có thể không màng đến quá khứ của mình.
Khải Văn nhìn Tĩnh Hương, rồi cất giọng đầy thâm tình, nói: "Tĩnh Hương, ta yêu nàng! Ta sẽ không hỏi đến chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ của nàng, mà chỉ cần đến tương lai của nàng. Nàng có thể cho ta quãng đời còn lại của nàng không?"
"Điều này……ta……." Tĩnh Hương cảm thấy khó xử nhìn Khải Văn, chẳng biết có nên chấp nhận hay không. Nàng rất cảm kích đối với Khải Văn, nhưng cho đến nay, nàng vẫn chưa thể quên được Diệp Phong. Nàng đối với Khải Văn chỉ là có hảo cảm, chứ tuyệt không phải là tình yêu, mà Khải Văn thân là Đại Đội Trưởng Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn, tiền đồ rất sáng lạn. Được một nam nhân như vậy yêu thương nàng, điều này quả là hiếm có. Nhưng nàng đã mất đi sự trinh khiết, thì làm gì còn điều kiện để lựa chọn trượng phu? Nếu lúc này cự tuyệt hắn thì sau này e rằng sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Khải Văn thấy Tĩnh Hương nhìn mình đầy vẻ cảm kích, nhưng sắc mặt do dự bất quyết thì biết rằng nàng đã hiểu ý của mình. Hắn lập tức thừa dịp này giao đóa mân côi vào tay nàng, rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng băn khoăn nữa, hãy chấp nhận ta, ta sẽ vĩnh viễn đối tốt với nàng!"
"Ta……" Tĩnh Hương nhìn đóa mân côi trong tay, trong lòng rất khó xử, chẳng biết là nên cự tuyệt hay chấp nhận.
"Nàng bất tất phải nói gì, ta xem như nàng đã đồng ý rồi nhé. Bây giờ ta lập tức trở về chuẩn bị hôn lễ." Khải Văn mỉm cười với Tĩnh Hương, rồi cất bước chạy khỏi thư phòng, không hề ngoái đầu lại.
"Khải Văn…."
Tĩnh Hương nhìn Khải Văn chạy vội ra khỏi thư phòng, chỉ đành ngồi thừ xuống ghế. Trong đời này của nàng, chưa hề có lúc nào gặp phải tình cảnh khó xử như thế này, giờ đây biết phải quyết định thế nào đây?
"Đạo sư, có phải tên Khải Văn kia lại quấn lấy người không?" Liên Na công chúa không có việc gì làm ở trong cung nên mới tìm đến đây thăm đạo sư của nàng, vừa vặn trông thấy Khải Văn chạy ra từ thư phòng, liền tiến vào hỏi Tĩnh Hương.
Cảm tình giữa Liên Na và Tĩnh Hương rất tốt, huống chi, với quan hệ và thân phận của nàng, vốn không cần người bẩm báo mỗi lần đến phủ của Tĩnh Hương. Tĩnh Hương thấy rốt cuộc cũng gặp được một người có thể tâm sự, nên lộ vẻ khó xử đưa cho Liên Na nhìn xem đóa mân côi trong tay, rồi đem sự tình Khải Văn cầu hôn thế nào đều kể hết ra cho Liên Na nghe.
"Cầu hôn?" Liên Na nghe Tĩnh Hương kể xong, liền sửng sốt kêu lên, rồi hỏi:
"Ta nhớ kỹ, lúc trước đạo sư vốn không hề ưa thích Khải Văn, chỉ việc thẳng thắn cự tuyệt hắn là được, tại sao lại thấy khó xử?"
"Ta……"
Tĩnh Hương nghe vậy thì cảm khái trong lòng, rồi cũng kể ra việc giữa nàng và Diệp Phong cho Liên Na nghe.
"Cái gì? Lôi Ân dám ngang nhiên chiếm tiện nghi của người? Ta phải giết hắn!" Liên Na nghe nói Diệp Phong đã hủy đi sự trinh khiết của Tĩnh Hương, liền nổi giận cực điểm, xoay người bước đi, định đi kiếm hắn tính sổ.
Tĩnh Hương thấy thế vội vàng giữ chặt nàng lại, rồi nói: "Liên Na, ngươi không được quá xúc động. Chẳng phải ta đã nói rồi ư? Đó chẳng qua chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi, cũng không thể hoàn toàn trách hết Lôi Ân được. Tất cả đều là do U Nguyệt Nhi gây ra cả."
"Nhưng sau này đạo sư sẽ làm sao? Phải gả gấp cho Khải Văn sao?" Liên Na lo lắng hỏi. Nàng rất tán thưởng đối với việc Khải Văn không ngại việc cũ của Tĩnh Hương mà vẫn ngỏ lời cầu hôn.
Tĩnh Hương nghe vậy, chỉ buồn rầu thở dài nói: "Ta cũng không biết là có nên gả cho Khải Văn…."
Liên Na nhìn thần tình buồn rầu của Tĩnh Hương mà thập phần tức giận, thầm nghĩ nhất định phải vì đạo sư mà kiếm cơ hội giáo huấn Lôi Ân một phen.
Bấy lâu nay Khải Văn vẫn yêu thích Tĩnh Hương, một lòng theo đuổi nàng đến điên cuồng. Điều này toàn thể giới quý tộc tại đế đô đều biết.
Tĩnh Hương trước sau bị quốc vương phái đến Hỗn Loạn hoang nguyên không làm bạn với Liên Na công chúa thì là đảm nhiệm chức vị Phó Đoàn Trưởng Tư Lược đoàn, điều đó chính là đả kích rất lớn với Khải Văn, bởi vì hắn không thể rời khỏi đế đô để đuổi theo truy cầu Tĩnh Hương. Hắn chỉ còn có thể đơn thương tương tư đối với nàng mà thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nhưng bắt đầu từ khi Tĩnh Hương từ bỏ chức vị Phó Đoàn Trưởng và trở về đế đô, Khải Văn liền trở lại cuộc sống như trước kia, vẫn tràn ngập sinh khí. Mỗi ngày hắn đều đảo quanh bên cạnh Tĩnh Hương, muốn chiếm được phương tâm của giai nhân.
Tĩnh Hương trong thời gian gần đây căn bản là vẫn không thể quên được Diệp Phong. Mỗi khi không có người là nàng lại nghĩ đến tình cảnh lúc mình ở chung với Diệp Phong, những lúc bị hắn làm cho bực mình và chọc cười…….những suy nghĩ này thật khiến cho nàng mệt mỏi, càng lúc càng trở nên tiều tụy, chỉ mong có người có thể an ủi mình. Bởi vậy nên trong khoảng thời gian gần đây, nàng không hề cự tuyệt sự theo đuổi điên cuồng của Khải Văn.
Lúc này trời đã vào lúc hoàng hôn, mặt trời chiều đã ngã về hướng tây. Tĩnh Hương đang mặc một bộ y phục quý tộc màu tím, một mình ngồi trong thư phòng ngắm nhìn mặt trời lặn. Tâm tình của nàng lúc này rất nặng nề, kể cũng lạ, trong đầu nàng lúc nào cũng hiện ra từng lời nói tiếng cười của Diệp Phong. Hôm qua, nàng đã nghe tỳ nữ trong nhà nói lại rằng Cầm Thú Nam Tước đã trở về đế đô.
Tại sao? Tại sao mà ta không thể quên được hắn? Tại sao ta lại như vậy chứ? Tĩnh Hương cau mày, buồn rầu suy nghĩ đến vấn đề đã khiến cho thân tâm nàng mỏi mệt.
"Tử Tước đại nhân, Khải Văn Đội Trưởng cầu kiến!" Tỳ nữ đứng bên ngoài thư phòng bẩm báo với Tĩnh Hương.
"Mời hắn vào!" Tĩnh Hương ở trong phòng nhàn nhạt ứng thanh. Tỳ nữ vội vàng đưa một thanh niên mặc y phục quý tộc màu trắng bước vào thư phòng. Người ấy chính là Khải Văn.
Khải Văn tay phải vòng ở sau lưng, đợi sau khi tỳ nữ rời khỏi, thì khuôn mặt liền lộ vẻ khẩn trương nhìn sang Tĩnh Hương đang ngồi trên ghế, rồi đột nhiên hắn quỳ xuống, bàn tay đang dấu sau lưng đưa ra phía trước. Thì ra bàn tay này của hắn đang nắm một đóa mân côi (hoa hồng) đỏ tươi. Hắn cất giọng trịnh trọng nói với Tĩnh Hương: "Tĩnh Hương, hãy gả cho ta! Ta sẽ dùng cả một đời của mình để yêu thương nàng, hết lòng chiếu cố cho nàng."
"Việc này….." Tĩnh Hương giật mình đứng dậy nhìn Khải Văn, nhất thời chẳng biết nên nói lời gì cho tốt. Trước kia tuy Khải Văn vẫn theo đuổi nàng điên cuồng, nhưng chưa đến nỗi quỳ xuống mà cầu hôn như thế này. Hôm nay gã đột nhiên lại có hành động như vậy, thật là ngoài ý muốn của nàng. Huống chi, lúc này thân của nàng không còn thuần khiết nữa, làm sao có thể đối diện với sự cầu hôn của Khải Văn?
"Tĩnh Hương, ta đã yêu thích nàng suốt mười năm nay, hẳn là nàng cũng hiểu tâm ý của ta. Xin đừng cự tuyệt ta, hãy đáp ứng với ta!" Khải Văn tiếp tục biểu lộ tâm ý của mình qua lời nói, trong ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng và chờ mong. Hôm qua Cầm Thú Nam Tước và Tư Lược đoàn vừa trở về, hắn sợ Tĩnh Hương sẽ gặp lại Đoàn Trưởng, cho nên không thể đợi được nữa.
Tĩnh Hương nhìn Khải Văn, trong lòng thê lương thở dài, xấu hổ lắc đầu, nói: "Khải Văn Đội Trưởng, không phải ta không muốn đáp ứng ngươi, nhưng ta đã mất đi sự trinh khiết quý giá của một tân nương, ta không xứng với ngươi."
Sự trinh khiết quý giá của một tân nương? Dù Khải Văn không hề có tác phong của bậc quân tử, nhưng hắn cũng hiểu được ý tứ của câu nói này, vừa nghe xong đã như bị sét đánh ngang tai, ngây ngốc quỳ tại chỗ mà chẳng nói lên được lời gì.
"Khải Văn Đội Trưởng, với điều kiện của ngươi, nhất định sẽ tìm được một nữ nhân thích hợp hơn, không cần phải lãng phí thời gian với ta." Tĩnh Hương nghĩ tới nam nhân đã cướp đi trinh tiết của mình, chỉ đành cười khổ khuyên hắn, rồi cất bước rời khỏi thư phòng, không muốn tiếp tục đối mặt với Khải Văn nữa.
"Không, Tĩnh Hương, ta bất kể trước kia nàng đã gặp chuyện gì, chẳng phải bây giờ nàng vẫn chưa có trượng phu sao? Hãy gả cho ta, cả đời này của ta sẽ đối tốt với nàng!" Khải Văn thấy Tĩnh Hương bước đi, chợt giật mình đứng dậy. Hắn theo đuổi Tĩnh Hương suốt mười năm, nhưng ý chí của Tĩnh Hương rất kiên định. Tuy hắn thấy tiếc vì không thể có được đêm đầu tiên của Tĩnh Hương, nhưng hắn cũng không vì điều đó mà bỏ qua nàng được.
Trong giới quý tộc, không có nam nhân nào là có thể chấp nhận cho tân nương của mình đã qua tay nam nhân khác. Nếu sự việc đó bị những kẻ quý tộc khác biết được thì sẽ bị bọn họ cười chê cả đời. Tĩnh Hương nghe xong lời của hắn, liền giật mình dừng bước, quay lại nhìn hắn. Nàng khó tin rằng hắn sẽ có thể không màng đến quá khứ của mình.
Khải Văn nhìn Tĩnh Hương, rồi cất giọng đầy thâm tình, nói: "Tĩnh Hương, ta yêu nàng! Ta sẽ không hỏi đến chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ của nàng, mà chỉ cần đến tương lai của nàng. Nàng có thể cho ta quãng đời còn lại của nàng không?"
"Điều này……ta……." Tĩnh Hương cảm thấy khó xử nhìn Khải Văn, chẳng biết có nên chấp nhận hay không. Nàng rất cảm kích đối với Khải Văn, nhưng cho đến nay, nàng vẫn chưa thể quên được Diệp Phong. Nàng đối với Khải Văn chỉ là có hảo cảm, chứ tuyệt không phải là tình yêu, mà Khải Văn thân là Đại Đội Trưởng Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn, tiền đồ rất sáng lạn. Được một nam nhân như vậy yêu thương nàng, điều này quả là hiếm có. Nhưng nàng đã mất đi sự trinh khiết, thì làm gì còn điều kiện để lựa chọn trượng phu? Nếu lúc này cự tuyệt hắn thì sau này e rằng sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.
Khải Văn thấy Tĩnh Hương nhìn mình đầy vẻ cảm kích, nhưng sắc mặt do dự bất quyết thì biết rằng nàng đã hiểu ý của mình. Hắn lập tức thừa dịp này giao đóa mân côi vào tay nàng, rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng băn khoăn nữa, hãy chấp nhận ta, ta sẽ vĩnh viễn đối tốt với nàng!"
"Ta……" Tĩnh Hương nhìn đóa mân côi trong tay, trong lòng rất khó xử, chẳng biết là nên cự tuyệt hay chấp nhận.
"Nàng bất tất phải nói gì, ta xem như nàng đã đồng ý rồi nhé. Bây giờ ta lập tức trở về chuẩn bị hôn lễ." Khải Văn mỉm cười với Tĩnh Hương, rồi cất bước chạy khỏi thư phòng, không hề ngoái đầu lại.
"Khải Văn…."
Tĩnh Hương nhìn Khải Văn chạy vội ra khỏi thư phòng, chỉ đành ngồi thừ xuống ghế. Trong đời này của nàng, chưa hề có lúc nào gặp phải tình cảnh khó xử như thế này, giờ đây biết phải quyết định thế nào đây?
"Đạo sư, có phải tên Khải Văn kia lại quấn lấy người không?" Liên Na công chúa không có việc gì làm ở trong cung nên mới tìm đến đây thăm đạo sư của nàng, vừa vặn trông thấy Khải Văn chạy ra từ thư phòng, liền tiến vào hỏi Tĩnh Hương.
Cảm tình giữa Liên Na và Tĩnh Hương rất tốt, huống chi, với quan hệ và thân phận của nàng, vốn không cần người bẩm báo mỗi lần đến phủ của Tĩnh Hương. Tĩnh Hương thấy rốt cuộc cũng gặp được một người có thể tâm sự, nên lộ vẻ khó xử đưa cho Liên Na nhìn xem đóa mân côi trong tay, rồi đem sự tình Khải Văn cầu hôn thế nào đều kể hết ra cho Liên Na nghe.
"Cầu hôn?" Liên Na nghe Tĩnh Hương kể xong, liền sửng sốt kêu lên, rồi hỏi:
"Ta nhớ kỹ, lúc trước đạo sư vốn không hề ưa thích Khải Văn, chỉ việc thẳng thắn cự tuyệt hắn là được, tại sao lại thấy khó xử?"
"Ta……"
Tĩnh Hương nghe vậy thì cảm khái trong lòng, rồi cũng kể ra việc giữa nàng và Diệp Phong cho Liên Na nghe.
"Cái gì? Lôi Ân dám ngang nhiên chiếm tiện nghi của người? Ta phải giết hắn!" Liên Na nghe nói Diệp Phong đã hủy đi sự trinh khiết của Tĩnh Hương, liền nổi giận cực điểm, xoay người bước đi, định đi kiếm hắn tính sổ.
Tĩnh Hương thấy thế vội vàng giữ chặt nàng lại, rồi nói: "Liên Na, ngươi không được quá xúc động. Chẳng phải ta đã nói rồi ư? Đó chẳng qua chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi, cũng không thể hoàn toàn trách hết Lôi Ân được. Tất cả đều là do U Nguyệt Nhi gây ra cả."
"Nhưng sau này đạo sư sẽ làm sao? Phải gả gấp cho Khải Văn sao?" Liên Na lo lắng hỏi. Nàng rất tán thưởng đối với việc Khải Văn không ngại việc cũ của Tĩnh Hương mà vẫn ngỏ lời cầu hôn.
Tĩnh Hương nghe vậy, chỉ buồn rầu thở dài nói: "Ta cũng không biết là có nên gả cho Khải Văn…."
Liên Na nhìn thần tình buồn rầu của Tĩnh Hương mà thập phần tức giận, thầm nghĩ nhất định phải vì đạo sư mà kiếm cơ hội giáo huấn Lôi Ân một phen.
Bình luận facebook