• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full LUI LUI LUI LUI RA (4 Viewers)

  • Chương 7: Dùng cơm chung

Editor: Greeny



Beta: Dâu Tây



____________



Khi Tiêu Trường Ninh đến đại sảnh, Thẩm Huyền đang ngồi trên ghế lớn, gác hai chân lên nhau, tay phải tùy ý chống vào đầu gối, tư thế uy nghiêm mà ngạo mạn. Thấy Tiêu Trường Ninh đứng chần chừ ở cửa, Thẩm Huyền không ngước mắt lên, chỉ trầm giọng nói: "Ở Đông Xưởng, đúng giờ Thìn phải dùng cơm sáng, bây giờ là giờ Thìn một khắc."



Rõ ràng hắn muốn nói nàng đã tới trễ.



Sắc mặt Thẩm Huyền không chút biểu cảm, Tiêu Trường Ninh chậm chạp tiến vào đại sảnh, nàng đảo mắt nhìn quanh phòng, phát hiện không còn ghế dư để nàng ngồi dùng cơm.



Chẳng lẽ nàng phải đứng ăn sao? Hay hắn muốn mượn "Hồng Môn Yến" [*] để giết chết sự kiêu ngạo của nàng?



[*] Hồng Môn Yến: Hồng Môn Yến là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.



Đầu óc Tiêu Trường Ninh hỗn loạn, nàng bắt đầu suy nghĩ miên man.



Dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, Thẩm Huyền nhướn cặp mắt sắc bén lên, vỗ vỗ cái đệm bên cạnh, nói: "Đến đây, ngồi chung với ta."



Dê vào miệng cọp! Tiêu Trường Ninh vốn muốn cự tuyệt lời đề nghị này.



Nhưng nhìn ánh mắt nặng nề, uy nghiêm của Thẩm Huyền, chắc chắn hắn không cho phép nàng từ chối. Tiêu Trường Ninh do dự một lát, cuối cùng nơm nớp lo sợ ngồi lên chiếc đệm bên cạnh Thẩm Huyền, nàng cách hắn chưa đến nửa cánh tay.



Cảm giác ngột ngạt ngày càng mạnh mẽ, giống như nước thủy triều dâng, giống như bị xiềng xích trói chặt.



Thẩm Huyền vẫn chưa chất vấn việc hôm qua nàng thất lễ trốn tránh hắn, chỉ khẽ nâng cằm, ra lệnh: "Dâng cơm."



Không lâu sau, tiểu thái giám dâng đồ ăn sáng lên, trên bàn là một cháo và ba món, gồm: thịt nướng, thịt thái lát, súp bắp cải và cháo gà trông rất giản dị, không tinh xảo như Ngự thiện phòng.



Nhưng bên phía Tiêu Trường Ninh có thêm một đĩa bánh tơ vàng và chè đậu đỏ.



Tiêu Trường Ninh âm thầm quan sát, nàng phát hiện trên bàn Thẩm Huyền không có phần đồ ngọt này.



Thẩm Huyền giấu giếm thứ gì bên trong đồ ngọt.



Bánh tơ vàng... hắn muốn cảnh cáo nàng sao?



Tiêu Trường Ninh bị dọa toát mồ hôi lạnh, nàng không quen ăn kèm món mặn nên không đụng vào thịt nướng, chỉ dùng muỗng ngọc khuấy khuấy chén cháo, cái miệng nhỏ ăn một hớp. Nàng không tự chủ liếc mắt nhìn Thẩm Huyền, thật sự nhìn không thấu vị thái giám Đô đốc này nghĩ gì.



Ăn cháo xong, nàng dè dặt dùng muỗng bạc cắt chiếc bánh tơ vàng để kiểm tra, vẫn chưa phát hiện ra thứ gì kỳ quái...



"Đừng nhìn, không có độc." Thẩm Huyền bất ngờ lên tiếng.



Bị nhìn thấu suy nghĩ, tay cầm muỗng của Tiêu Trường Ninh run lên, điểm tâm suýt nữa rớt ra ngoài. Khuôn mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt bởi vì xấu hổ mà dao động, nàng đút một miếng bánh vào miệng để che giấu. Miếng bánh giòn tan, vị ngon lưu mãi trong miệng, nàng vui sướng ăn hơn nửa cái bánh, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.



Thẩm Huyền nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng, hàng chân mày rậm rạp hơi nhướn, trong giọng nói có chút vui vẻ khó phát hiện: "Hình như Trưởng công chúa cần nói với ta việc gì đúng không?"



Rốt cuộc điều nên đến cũng đến, Tiêu Trường Ninh buông chén muỗng, đôi môi đỏ nhẹ mấp máy, xấu hổ quay lại: "Hôm qua... là bổn cung không đúng."



Thẩm Huyền không nhanh không chậm nói: "Hửm? Trưởng công chúa không đúng chỗ nào?"



Biết rõ còn cố hỏi!



Tiêu Trường Ninh rất sợ dáng vẻ hùng hổ dọa người của Thẩm Huyền, nhăn mày, mềm giọng đáp: "Tục ngữ có câu lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, bổn cung không nên nhỏ nhen dọn ra ở riêng, chưa hoàn thành bổn phận thê tử với Thẩm đô đốc."



Nghe vậy, Thẩm Huyền nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.



Ngay sau đó, hắn nói: "Trưởng công chúa không cần tránh ta như rắn rết, thật ra, bổn đốc cũng không muốn ngủ chung với nàng đâu."



Ánh mắt Tiêu Trường Ninh sáng lên, hàng lông mi dài mảnh không tin tưởng chớp chớp: "Thật ư? Ngươi đồng ý cho ta phân giường hả? Vậy tại sao đêm qua ngươi lại tức giận, không cho bọn ta ăn cơm tối?"



Nghe nàng liên tiếp đặt câu hỏi, Thẩm Huyền nhàn nhạt trấn tĩnh: "Ta không có ham muốn mạnh mẽ với nữ nhân, phân phòng ngủ thì được, nhưng đến giờ ăn nàng phải bầu bạn cùng ta, không thể tránh ta. Nhớ rõ, trong mắt người ngoài, nàng là thê tử của bổn đốc, ngày thứ hai lấy về đã không dùng cơm chung, huyên náo quá mức, khó tránh khỏi miệng lưỡi người đời."



Đường đường là Đô đốc Đông Xưởng, tiếng ác sớm truyền xa, bây giờ còn mang tai tiếng phu thê bất hòa nữa sao?



Dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng Tiêu Trường Ninh vẫn nhẹ nhàng thở ra, gật đầu đáp: "Chỉ cần Đô đốc tôn trọng ta là được. Ngươi yên tâm, một ngày ba bữa hay ra ngoài đi dạo bổn cung đều đồng ý với ngươi."



Thấy Thẩm Huyền nhìn chằm chằm mình, Tiêu Trường Ninh lại toát mồ hôi lạnh: "Ngươi nhìn ta làm gì? Không ăn cơm..."



Sau đó nàng cả kinh, đồ ăn trước mặt Thẩm Huyền đã sạch sẽ, một hột cơm cũng không chừa lại, mâm thức ăn sạch bóng.



Nhưng từ lúc dâng cơm đến giờ chỉ mới nửa khắc trôi qua!



Rốt cuộc trong nửa khắc này, hắn làm cách nào mà lặng lẽ quét sạch đồ ăn trên mâm thế kia?



Thẩm Huyền cầm cái khăn ướt trên bàn, chậm rãi lau tay, nói: "Ở Đông Xương trải qua huấn luyện lâu ngày, hành động nhanh lẹ, ăn cơm cũng vậy."



Tiêu Trường Ninh "À" một tiếng, sau đó lấy dũng khí thử lôi kéo quan hệ với Thẩm Huyền, nàng tìm đề tài: "Đầu bếp ở Đông Xưởng các ngươi là ai? Tuy thức ăn đơn giản nhưng vô cùng ngon, dư vị để lại rất đậm đà."



Thẩm Huyền xếp khăn ướt gọn gàng, đặt một bên, giọng điệu không để ý: "Đồ ăn của Trưởng công chúa đều do Bạch Hổ Ngô Hữu Phúc đích thân xử lý."



Tiêu Trường Ninh hoang mang hỏi: "Ở Đông Xưởng các ngươi, một đầu bếp cũng có thể đứng vào hàng Tứ đại dịch trường [*] sao?"



[*] Dịch trường: Kiểu như trưởng phòng



Thẩm Huyền nở nụ cười thâm thúy, trông cực kỳ ngông cuồng: "Mặc dù vị Ngô dịch trường này tinh thông trù nghệ, nhưng hắn đứng được trong hàng ngũ Tứ đại dịch trường là vì hắn có một tuyệt kỹ."



Tiêu Trường Ninh không hiểu: "Tuyệt kỹ gì?"



Thẩm Huyền nghe nàng hỏi, chậm chạp nhả ra hai chữ: "Luyện độc."



"..."



Ánh mắt Tiêu Trường Ninh phức tạp nhìn chén cháo trống trơn trước mặt mình, khóe miệng giần giật: "Bổn cung... ăn no rồi."



Thẩm Huyền tựa hồ tìm được niềm vui, ung dung ngắm nhìn nàng: "Nàng yên tâm, hắn biết phân biệt khi nào dùng độc dược, khi nào dùng hương liệu. Nếu Trưởng công chúa có hứng thú, lần sau bổn đốc sẽ đưa bốn gã dịch trường đến cho nàng nhìn mặt."



Tiêu Trường Ninh không rõ ý hắn.



Theo lý mà nói nàng được Thái hậu dâng tặng cho Thẩm Huyền, hắn nên phòng bị hơn mới đúng. Tại sao hắn không hề xem xét đã dẫn tâm phúc đến trước mặt nàng? Nếu nàng đang thăm dò bố trí ở Đông Xưởng thì sao? Hắn không sợ nàng bán đứng hắn à?



Mặc dù vẻ ngoài Tiêu Trường Ninh ngốc nghếch, nhu nhược nhưng thật ra nàng rất thông minh lanh lợi, chuyện như vậy nàng nhìn không thấu cách nghĩ của Thẩm Huyền... Nam nhân này còn đáng sợ hơn sự tính toán của Lương thái hậu.



Suy nghĩ một lát, nàng đành qua loa nói với hắn: "Ta nghe theo sắp xếp của Đô đốc. Bổn cung no rồi, phải về phòng nghỉ ngơi."



"Khoan đã." Thẩm Huyền gọi nàng.



Tiêu Trường Ninh đành phải ngồi xuống, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt nàng trong sáng ngập nước, trông nhu nhược như một số loài động vật ăn cỏ yếu ớt.



Thẩm Huyền bất giác thả chậm âm điệu: "Địa vị của Trưởng công chúa không nhỏ, ngủ ở gian phòng dành cho hạ nhân thì không ổn, để việc này truyền ra ngoài người khác lại buộc tội Đông Xưởng bọn ta keo kiệt. Bổn đốc đã sai người thu dọn khu phòng ở Nam Các, hôm nay nàng chuyển vào được rồi, thiếu thứ gì cứ việc báo lại bổn đốc."



Nam Các? Đây không phải nơi đối diện tẩm phòng của Thẩm Huyền, chỉ cách một nửa sân viện sao?



Trong lòng Tiêu Trường Ninh mừng thầm, vì tuy rằng gần hơn một chút nhưng nàng không phải ngủ với thái giám nữa.



Thẩm Huyền nói tiếp: "Mèo của nàng bổn đốc đã ra lệnh Tiểu Lâm Tử trả về phòng nàng."



Đúng là vui mừng không hết! Tuy đang đối diện với ác nhân có tiếng – Thẩm đô đốc, nhưng Tiêu Trường Ninh vẫn không kìm được nở nụ cười thật tươi, vui vẻ hỏi: "Ngươi bắt Hổ Phách về rồi sao?"



Nhắc tới con mèo kia, Thẩm Huyền hơi mất kiên nhẫn: "Đêm qua nó ở phòng ta kêu meo meo cả đêm, vô cùng phiền phức."



Dù thiếu kiên nhẫn nhưng hắn không có ác ý, cuối cùng Tiêu Trường Ninh cũng không sợ Thẩm Huyền nữa, vội nói: "Bổn cung sẽ nuôi dưỡng Hổ Phách thật tốt, sau này không để nó quấy rầy ngươi nữa."



Nói xong, nàng gấp gáp đứng dậy, muốn trở về nhìn xem Hổ Phách có bị thương không. Vừa đi vài bước, dường như nghĩ ra gì đó, nàng chần chừ muốn nói rồi lại thôi.



Thẩm Huyền biết nàng có chuyện muốn nói, hắn không thúc giục, mặc dù đang bận vẫn khoanh tay bình tĩnh nhìn nàng.



Sau đó, Tiêu Trường Ninh mở lời: "Hôm nay hồi cung thăm phụ mẫu, bổn cung phải đi Từ Ninh cung bái kiến Thái hậu."



Thẩm Huyền giương mắt, trong mắt ánh lên tia u tối.



Một lát sau, hắn đứng lên, thân hình cao lớn sừng sững như ngọn núi, một luồng ánh sáng chiếu vào khóe miệng hơi cong, rõ ràng hắn đang cười nhưng nụ cười lại không chút ấm áp.



Hắn nói: "Bổn đốc bộn bề công việc, không thể đi cùng Trưởng công chúa, nhờ Trưởng công chúa thay ta vấn an Thái hậu."



Tiêu Trường Ninh biết từ trước tới nay hắn luôn đối đầu với Lương thái hậu, chắc hẳn tâm tình cũng không vui, nên sau khi nàng được cho phép hồi cung cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ gật đầu với Thẩm Huyền rồi xoay người bước ra cửa.



Dáng người yểu điệu của Tiêu Trường Ninh biến mất khỏi sân viện, một góc tối trong phòng xuất hiện bóng người hơi mập, đó là kẻ có tài luyện độc và trù nghệ nổi tiếng – Bạch Hổ Ngô Hữu Phúc.



"Trưởng công chúa rất thú vị." Ngô Hữu Phúc cười tủm tỉm, nói: "Xưởng đốc cho nàng chỗ tốt, nàng liền thu nhận, không mảy may nghi ngờ, Xưởng đốc cho nàng bậc thang nàng lập tức thuận theo biết lên biết xuống, vui vẻ hồi cung thăm phụ mẫu... Chỉ sợ vị Đô đốc phu nhân này không ngây thơ, nhu nhược như chúng ta tưởng tượng."



Ánh mắt Thẩm Huyền dừng lại ở hướng Tiêu Trường Ninh rời đi, giọng nói trầm thấp: "Có thể sống sót dưới tay Lương thái hậu đương nhiên nàng không đần độn. Việc Trưởng công chúa biết xem xét thời thế đối với bổn đốc mà nói là chuyện tốt."



Nghe vậy, Ngô Hữu Phúc ôm quyền: "Thuộc hạ chúc mừng đại nhân."



"Hửm?" Thẩm Huyền nhướn mày, trong mắt là sự trầm ổn, thông thấu, khóe miệng hắn cong lên: "Chúc mừng việc gì?"



Ngô Hữu Phúc cười như không cười, ôn tồn chuyển chủ đề: "Không biết lần này Trưởng công chúa hồi cung thăm phụ mẫu sẽ mang về bất ngờ gì cho chúng ta đây?!"



____________



Hãy ghé thăm fanpage trên fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^



Mọi người chỉ cần gõ Yến Vân Cung là sẽ ra nha.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Xuyên Nhanh: Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Ra!
chap-207

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom