Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: Phiên Ngoại: Ôn Việt (Hạ)
Phương Nam nhiều chướng khí, dân phong dã man, còn phải chịu đựng hai bên sơn phỉ cùng cướp biển gây rối, ngày tháng Ôn Lăng Âm còn nhỏ cũng không thoải mái. Mỗi khi hắn vết thương chồng chất hay mệt mỏi không chịu được sẽ luôn cầm lòng không đậu nhớ tới cô nương Việt gia ngẫu nhiên gặp được dưới cây lê ở bên đường.
Hắn sớm đã không nhớ rõ khuôn mặt của cô nương Việt gia, chỉ duy nhất thường xuyên nhớ tới kiếm pháp rung động tâm can của nàng, nhớ tới tư thái trong nhu có cương của nàng, nhớ tới nàng bất lực lại bi thương khóc lớn dưới cây lê....
Bất tri bất giác trải qua bảy năm, hắn từ một thiếu niên mảnh khảnh trưởng thành thành thanh niên tuấn tú, mấy lần bình định hải loạn, lập vô số chiến công, cuối cùng bị một tờ chiếu thư của tân đế triệu về kinh thành, bổ khuyết chỗ trống Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ.
Trên đường trở về, hoa lê vẫn trắng như tuyết như cũ, một vò rượu đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã xuống từ trên cây, mở ra cánh cửa ký ức lớn phủ đầy bụi của hắn.
Cô nương ngủ say trên cành hoa xoay người rơi vào trong ngực hắn, lại sau khi mở miệng đùa giỡn xoay người rời đi, chỉ lưu lại một chút hương rượu trong lòng ngực hắn, một chút mùi hoa, cùng với nụ cười tươi xinh đẹp của nàng khắc sâu vào trong óc hắn.
Thời gian thật là kỳ diệu, nó có thể hủy diệt tất cả lại có thể thay đổi tất cả. Mặc dù nàng thay đổi rất nhiều, trong mắt không hề có nước mắt nhưng Ôn Lăng Âm chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.
Chưa nói tới vui sướng cỡ nào, chỉ là hơi kinh ngạc, còn có một chút rung động không nói rõ.
Rất nhanh, càng làm hắn kinh ngạc hơn Việt Dao lại là Bắc Trấn phủ tư Sử phủ, là cấp dưới của hắn. Dần dần ánh mắt hắn luôn không tự giác được bị Việt Dao hấp dẫn, mà làm hắn hoàn toàn nhận rõ tâm ý chính mình là nụ hôn nhất thời ở nhạc phường kia....
Cũng may nhấp nhô, cuối cùng mây tan thấy trăng, cô nương nhiễu loạn tâm ý hắn lúc này lại đang cười nằm trong ngực hắn, chịu đựng nụ hôn triền miên của hắn.
"Tám năm trước ngài từng gặp ta? Giấu rất kĩ nha, lúc ấy mới vừa nhậm chức đối với ta lạnh như băng gần nhất chính là ra oai phủ đầu, nơi nào là bộ dạng quen biết ta?"
Việt Dao xoa vành tai Ôn Lăng Âm, nhìn vành tai hắn dần dần biến hồng híp mắt cười: "Cho ngài một cơ hội thẳng thắn, đến tột cùng sao lại thế này Ôn đại nhân?"
Ôn Lăng Âm rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện cũ, dùng môi chặn lại, bàn tay giữ chặt nàng, mu bàn tay có chút mồ hôi.
Việt Dao rất nhanh không có tâm tư bận tâm cái khác. Tuy rằng Ôn Lăng Âm hôn có chút ngây ngô nhưng lại rất dứt khoát, làm cho nàng rất thoải mái.... Nếu không xem nhẹ nửa người dưới lộn xộn của hắn.
Vừa thấy chính là một người không có kinh nghiệm, Việt Dao cũng chưa từng làm qua loại chuyện này nhưng nàng tốt xấu gì cũng còn gặp qua. Nàng lãnh đạo một đám nam nhân cẩu thả của Bắc Trấn phủ tư, ngẫu nhiên đột kích kiểm tra tình hình sẽ tịch thu được mấy quyển sách cấm "không đứng đắn", thấy nhiều tự nhiên cũng không ngại ngùng nữa.
Còn Ôn Lăng Âm, đừng nói là sách cấm ngay cả lời nói không đứng cũng đều sẽ không nói, đoan chính thanh cao đến giống như tiên nhân không có thất tình lục dục.
Tối nay, tiên nhân này lại đọa phạm ngà vào trong ngực nàng.
Mắt thấy đôi mắt Ôn Lăng Âm đều đỏ, trong mắt là tình yêu cùng dục niệm nàng chưa bao giờ gặp qua, mờ mịt lại vội vàng. Việt Dao cuối cùng vẫn không đành lòng, than một tiếng nói: "Ngài đừng xằng bậy, đến lúc đó chịu khổ chính là hai chúng ta."
Ngày thứ hai tỉnh lại Việt Dao đỡ eo "ai da ai da" xoay người, lăn vào trong một cái ôm ấm áp sạch sẽ. Trợn mắt nhìn thấy Ôn Lăng Âm, nàng lại đỡ eo "ai da ai da" ngồi dậy, thẳng đến khi Ôn Lăng Âm đỏ mặt đứng dậy xoa eo cho nàng.
Việt Dao thỏa mãn híp mắt, cười nói: "Đêm qua thật là làm ta mở rộng tầm mắt nha Ôn đại nhân. Không nghĩ tới ngài ngày thường là một người đoan chính thanh cao, vừa đến trên giường liền biến thành người như vậy."
Vành tai Ôn Lăng Âm đỏ ửng, thấp giọng nói: "Xin lỗi, ta uống rượu."
Việt Dao lúc này mới phát hiện Ôn Lăng Âm đã mặc chỉnh tề, ngay cả búi tóc cũng buộc xong, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rời đi, lại liên hệ đến câu nói "uống rượu" của hắn tức khắc chuông cảnh báo trong lòng xao động, nàng chợt đứng dậy lại bị đau kêu một tiếng té ngã, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn Ôn Lăng Âm nói: "Ngài khi nào tỉnh lại, sẽ không quỵt nợ chứ? Trước nói tốt, đêm qua chính là đại nhân ngài cầu ta ở lại ngủ, ngài phải phụ trách."
"Ừ, ta phụ trách." Ôn Lăng Âm nở nụ cười nhợt nhạt, chợt lóe qua chút kinh diễm: "Việt Sử phủ đừng suy nghĩ miên man."
Việt Dao yên tâm, lại chọc hắn: "Không phụ trách cũng không sao, ta có thể đi tìm một tiểu lang quân ôn nhu nghe lời.... A!"
Ôn Lăng Âm lấp kín cái miệng hồ ngôn loạn ngữ của nàng, ý cười nháy mắt rút đi lại khôi phục sự lạnh lẽo ngày xưa: "Không được."
"Chọc ngài chơi thôi." Việt Dao thật sự sợ hắn, giơ tay vỗ quần áo chỉnh tề của hắn: "Hôm nay không cần vào triều cũng không cần tuần thành, ngài sáng sớm mặc như vậy làm gì?"
Ôn Lăng Âm nói: "Mới vừa rồi có gửi một phong thư đi nên mới ăn mặc chỉnh tề."
"Thư?" Đợi eo không còn đau nhức như vậy nữa, Việt Dao liền đứng dậy từ trong ngực hắn, một bên mặc quần áo một bên hỏi: "Thư gì quan trọng vậy? Cho ai?"
"Thư nhà, cho cha mẹ." Ôn Lăng Âm bình tĩnh: "Thương nghị chuyện hôn sự của chúng ta."
Bàn tay đang mặc quần áo của Việt Dao hơi dừng, ngạc nhiên qua đi lại nhịn không được cười nói: "Ngài nha, sao lại gấp như vậy?"
"Nàng cùng ta đã có quan hệ da thịt, còn không thành hôn thì đợi tới khi nào?" Ôn Lăng Âm khép vạt áo lại cho nàng, che đậy mấy vết đỏ trên ngực, thấp giọng: "Ôn gia không phải người không nói đạo lý."
Việt Dao không nghĩ tới trưởng bối Ôn gia tới nhanh như vậy, thư nhà Ôn Lăng Âm gửi đi chưa được ba tháng thì xe ngựa của hầu phu nhân Ôn gia đã tới kinh thành.
Hầu phu nhân là một phụ nhân vẫn còn thùy mỵ xinh đẹp, vừa thấy nàng Việt Dao liền biết dung mạo Ôn Lăng Âm hơn phân nửa là truyền thừa từ ai. Bất đồng duy nhất chính là hầu phu nhân rất ôn nhu hiền huệ, nói chuyện nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ, mang theo chất giọng mềm mại cảu Giang Nam, không giống Ôn Lăng Âm lạnh băng ít lời như vậy.
Vừa thấy mặt hầu phu nhân liền kéo tay Việt Dao cười nói: "Đúng thật là một cô nương hoạt bát! Vốn tưởng rằng tính tình Lăng nhi trầm lặng, cả đời cũng tìm không được cô nương vừa lòng đẹp ý, ai ngờ không những tìm được mà còn tìm được cô nương tốt như vậy!"
Việt Dao nhất thời dở khóc dở cười, cảm giác khẩn trương "con dâu gặp cha mẹ chồng xấu xa" trong lòng nháy mắt biến mất. Sau khi nói chuyện phiếm vài câu hầu phu nhân liền sai người đem lên một cái hộp tinh xảo, mở ra thì thấy một đôi vòng tay tỉ lệ cực tốt, thủ công tinh xảo, nhìn qua đã có chút niên đại.
"Đây là tín vật tổ truyền của Ôn gia, năm đó mẹ chồng truyền cho ta hiện giờ ta lại truyền cho con, nếu Việt cô nương không ngại vậy nhận lấy đi."
Tín vật tổ truyền? Vậy thật sự là quá quý trọng.
Việt Dao có chút lưỡng lự quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Lăng Âm. Ôn Lăng Âm nắm lấy tay nàng nói: "Nhận lấy đi, nàng đáng giá có được nó."
Nói xong, hắn tự mình lấy vòng tay ra mang trên tay Việt Dao.
Việt Dao không hề cự tuyệt, chỉ cười nói: "Vòng tay rất đẹp, trước cảm tạ hầu phu nhân. Nhưng ta ngày thường có công vụ nên không tiện, sợ là không thể lúc nào cũng mang được trên người."
"Không sao không sao, nếu tiện thì mang, không tiện cất đi cũng được." Hầu phu nhân thích cô nương thẳng thắn, càng nhìn Việt Dao càng thấy thích, bà thở dài: "Việt cô nương, Lăng nhi nhà ta không quá thích nói chuyện, ta thấy con là một người sảng khoái ngày thường nhớ khoan dung nó chút. Nó nha, chính là ngoài lạnh trong nóng, kỳ thật rất biết chăm sóc người khác."
Việt Dao ý vị thâm trường nhìn Ôn Lăng Âm: "Đúng ạ, đặc biệt chăm sóc."
Ngày kết hôn định vào bốn tháng sau, chính là lúc đầu mùa xuân tươi đẹp.
Việt Dao mặc tốt y phục lại trở về làm Việt Sử phủ tư thế oai hùng, nàng cảm khái: "Tưởng rằng ta cuồng ngạo không ai kiềm chế được thế nhưng lại ngã vào trong người Ôn gia ngài, đáng tiếc đáng tiếc!"
Ôn Lăng Âm đứng dậy giữ chặt nàng, cùng nàng trao đổi một nụ hôn môi không mang theo dục niệm.
"Sau này mời chỉ giáo nhiều hơn, Việt Sử phủ."
"Như nhau như nhau, Ôn đại nhân."
Hắn sớm đã không nhớ rõ khuôn mặt của cô nương Việt gia, chỉ duy nhất thường xuyên nhớ tới kiếm pháp rung động tâm can của nàng, nhớ tới tư thái trong nhu có cương của nàng, nhớ tới nàng bất lực lại bi thương khóc lớn dưới cây lê....
Bất tri bất giác trải qua bảy năm, hắn từ một thiếu niên mảnh khảnh trưởng thành thành thanh niên tuấn tú, mấy lần bình định hải loạn, lập vô số chiến công, cuối cùng bị một tờ chiếu thư của tân đế triệu về kinh thành, bổ khuyết chỗ trống Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ.
Trên đường trở về, hoa lê vẫn trắng như tuyết như cũ, một vò rượu đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã xuống từ trên cây, mở ra cánh cửa ký ức lớn phủ đầy bụi của hắn.
Cô nương ngủ say trên cành hoa xoay người rơi vào trong ngực hắn, lại sau khi mở miệng đùa giỡn xoay người rời đi, chỉ lưu lại một chút hương rượu trong lòng ngực hắn, một chút mùi hoa, cùng với nụ cười tươi xinh đẹp của nàng khắc sâu vào trong óc hắn.
Thời gian thật là kỳ diệu, nó có thể hủy diệt tất cả lại có thể thay đổi tất cả. Mặc dù nàng thay đổi rất nhiều, trong mắt không hề có nước mắt nhưng Ôn Lăng Âm chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra nàng.
Chưa nói tới vui sướng cỡ nào, chỉ là hơi kinh ngạc, còn có một chút rung động không nói rõ.
Rất nhanh, càng làm hắn kinh ngạc hơn Việt Dao lại là Bắc Trấn phủ tư Sử phủ, là cấp dưới của hắn. Dần dần ánh mắt hắn luôn không tự giác được bị Việt Dao hấp dẫn, mà làm hắn hoàn toàn nhận rõ tâm ý chính mình là nụ hôn nhất thời ở nhạc phường kia....
Cũng may nhấp nhô, cuối cùng mây tan thấy trăng, cô nương nhiễu loạn tâm ý hắn lúc này lại đang cười nằm trong ngực hắn, chịu đựng nụ hôn triền miên của hắn.
"Tám năm trước ngài từng gặp ta? Giấu rất kĩ nha, lúc ấy mới vừa nhậm chức đối với ta lạnh như băng gần nhất chính là ra oai phủ đầu, nơi nào là bộ dạng quen biết ta?"
Việt Dao xoa vành tai Ôn Lăng Âm, nhìn vành tai hắn dần dần biến hồng híp mắt cười: "Cho ngài một cơ hội thẳng thắn, đến tột cùng sao lại thế này Ôn đại nhân?"
Ôn Lăng Âm rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện cũ, dùng môi chặn lại, bàn tay giữ chặt nàng, mu bàn tay có chút mồ hôi.
Việt Dao rất nhanh không có tâm tư bận tâm cái khác. Tuy rằng Ôn Lăng Âm hôn có chút ngây ngô nhưng lại rất dứt khoát, làm cho nàng rất thoải mái.... Nếu không xem nhẹ nửa người dưới lộn xộn của hắn.
Vừa thấy chính là một người không có kinh nghiệm, Việt Dao cũng chưa từng làm qua loại chuyện này nhưng nàng tốt xấu gì cũng còn gặp qua. Nàng lãnh đạo một đám nam nhân cẩu thả của Bắc Trấn phủ tư, ngẫu nhiên đột kích kiểm tra tình hình sẽ tịch thu được mấy quyển sách cấm "không đứng đắn", thấy nhiều tự nhiên cũng không ngại ngùng nữa.
Còn Ôn Lăng Âm, đừng nói là sách cấm ngay cả lời nói không đứng cũng đều sẽ không nói, đoan chính thanh cao đến giống như tiên nhân không có thất tình lục dục.
Tối nay, tiên nhân này lại đọa phạm ngà vào trong ngực nàng.
Mắt thấy đôi mắt Ôn Lăng Âm đều đỏ, trong mắt là tình yêu cùng dục niệm nàng chưa bao giờ gặp qua, mờ mịt lại vội vàng. Việt Dao cuối cùng vẫn không đành lòng, than một tiếng nói: "Ngài đừng xằng bậy, đến lúc đó chịu khổ chính là hai chúng ta."
Ngày thứ hai tỉnh lại Việt Dao đỡ eo "ai da ai da" xoay người, lăn vào trong một cái ôm ấm áp sạch sẽ. Trợn mắt nhìn thấy Ôn Lăng Âm, nàng lại đỡ eo "ai da ai da" ngồi dậy, thẳng đến khi Ôn Lăng Âm đỏ mặt đứng dậy xoa eo cho nàng.
Việt Dao thỏa mãn híp mắt, cười nói: "Đêm qua thật là làm ta mở rộng tầm mắt nha Ôn đại nhân. Không nghĩ tới ngài ngày thường là một người đoan chính thanh cao, vừa đến trên giường liền biến thành người như vậy."
Vành tai Ôn Lăng Âm đỏ ửng, thấp giọng nói: "Xin lỗi, ta uống rượu."
Việt Dao lúc này mới phát hiện Ôn Lăng Âm đã mặc chỉnh tề, ngay cả búi tóc cũng buộc xong, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị rời đi, lại liên hệ đến câu nói "uống rượu" của hắn tức khắc chuông cảnh báo trong lòng xao động, nàng chợt đứng dậy lại bị đau kêu một tiếng té ngã, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn Ôn Lăng Âm nói: "Ngài khi nào tỉnh lại, sẽ không quỵt nợ chứ? Trước nói tốt, đêm qua chính là đại nhân ngài cầu ta ở lại ngủ, ngài phải phụ trách."
"Ừ, ta phụ trách." Ôn Lăng Âm nở nụ cười nhợt nhạt, chợt lóe qua chút kinh diễm: "Việt Sử phủ đừng suy nghĩ miên man."
Việt Dao yên tâm, lại chọc hắn: "Không phụ trách cũng không sao, ta có thể đi tìm một tiểu lang quân ôn nhu nghe lời.... A!"
Ôn Lăng Âm lấp kín cái miệng hồ ngôn loạn ngữ của nàng, ý cười nháy mắt rút đi lại khôi phục sự lạnh lẽo ngày xưa: "Không được."
"Chọc ngài chơi thôi." Việt Dao thật sự sợ hắn, giơ tay vỗ quần áo chỉnh tề của hắn: "Hôm nay không cần vào triều cũng không cần tuần thành, ngài sáng sớm mặc như vậy làm gì?"
Ôn Lăng Âm nói: "Mới vừa rồi có gửi một phong thư đi nên mới ăn mặc chỉnh tề."
"Thư?" Đợi eo không còn đau nhức như vậy nữa, Việt Dao liền đứng dậy từ trong ngực hắn, một bên mặc quần áo một bên hỏi: "Thư gì quan trọng vậy? Cho ai?"
"Thư nhà, cho cha mẹ." Ôn Lăng Âm bình tĩnh: "Thương nghị chuyện hôn sự của chúng ta."
Bàn tay đang mặc quần áo của Việt Dao hơi dừng, ngạc nhiên qua đi lại nhịn không được cười nói: "Ngài nha, sao lại gấp như vậy?"
"Nàng cùng ta đã có quan hệ da thịt, còn không thành hôn thì đợi tới khi nào?" Ôn Lăng Âm khép vạt áo lại cho nàng, che đậy mấy vết đỏ trên ngực, thấp giọng: "Ôn gia không phải người không nói đạo lý."
Việt Dao không nghĩ tới trưởng bối Ôn gia tới nhanh như vậy, thư nhà Ôn Lăng Âm gửi đi chưa được ba tháng thì xe ngựa của hầu phu nhân Ôn gia đã tới kinh thành.
Hầu phu nhân là một phụ nhân vẫn còn thùy mỵ xinh đẹp, vừa thấy nàng Việt Dao liền biết dung mạo Ôn Lăng Âm hơn phân nửa là truyền thừa từ ai. Bất đồng duy nhất chính là hầu phu nhân rất ôn nhu hiền huệ, nói chuyện nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ, mang theo chất giọng mềm mại cảu Giang Nam, không giống Ôn Lăng Âm lạnh băng ít lời như vậy.
Vừa thấy mặt hầu phu nhân liền kéo tay Việt Dao cười nói: "Đúng thật là một cô nương hoạt bát! Vốn tưởng rằng tính tình Lăng nhi trầm lặng, cả đời cũng tìm không được cô nương vừa lòng đẹp ý, ai ngờ không những tìm được mà còn tìm được cô nương tốt như vậy!"
Việt Dao nhất thời dở khóc dở cười, cảm giác khẩn trương "con dâu gặp cha mẹ chồng xấu xa" trong lòng nháy mắt biến mất. Sau khi nói chuyện phiếm vài câu hầu phu nhân liền sai người đem lên một cái hộp tinh xảo, mở ra thì thấy một đôi vòng tay tỉ lệ cực tốt, thủ công tinh xảo, nhìn qua đã có chút niên đại.
"Đây là tín vật tổ truyền của Ôn gia, năm đó mẹ chồng truyền cho ta hiện giờ ta lại truyền cho con, nếu Việt cô nương không ngại vậy nhận lấy đi."
Tín vật tổ truyền? Vậy thật sự là quá quý trọng.
Việt Dao có chút lưỡng lự quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Lăng Âm. Ôn Lăng Âm nắm lấy tay nàng nói: "Nhận lấy đi, nàng đáng giá có được nó."
Nói xong, hắn tự mình lấy vòng tay ra mang trên tay Việt Dao.
Việt Dao không hề cự tuyệt, chỉ cười nói: "Vòng tay rất đẹp, trước cảm tạ hầu phu nhân. Nhưng ta ngày thường có công vụ nên không tiện, sợ là không thể lúc nào cũng mang được trên người."
"Không sao không sao, nếu tiện thì mang, không tiện cất đi cũng được." Hầu phu nhân thích cô nương thẳng thắn, càng nhìn Việt Dao càng thấy thích, bà thở dài: "Việt cô nương, Lăng nhi nhà ta không quá thích nói chuyện, ta thấy con là một người sảng khoái ngày thường nhớ khoan dung nó chút. Nó nha, chính là ngoài lạnh trong nóng, kỳ thật rất biết chăm sóc người khác."
Việt Dao ý vị thâm trường nhìn Ôn Lăng Âm: "Đúng ạ, đặc biệt chăm sóc."
Ngày kết hôn định vào bốn tháng sau, chính là lúc đầu mùa xuân tươi đẹp.
Việt Dao mặc tốt y phục lại trở về làm Việt Sử phủ tư thế oai hùng, nàng cảm khái: "Tưởng rằng ta cuồng ngạo không ai kiềm chế được thế nhưng lại ngã vào trong người Ôn gia ngài, đáng tiếc đáng tiếc!"
Ôn Lăng Âm đứng dậy giữ chặt nàng, cùng nàng trao đổi một nụ hôn môi không mang theo dục niệm.
"Sau này mời chỉ giáo nhiều hơn, Việt Sử phủ."
"Như nhau như nhau, Ôn đại nhân."
Bình luận facebook