Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Phù Lục nhất đạo, trời sanh vì Ngũ Hành thuật pháp mà sinh, ban đầu không biết do ai sáng tạo ra, cũng giống như Ngũ Hành thuật pháp, vì truyền lưu đến nay thời gian đã quá lâu, nên không thể nào khảo chứng được nữa.
Qua bao năm tháng, Ngũ Hành thuật pháp hình như từng có một đoạn thời gian hưng thịnh ngắn ngủi, nhưng đến ngày nay, cùng với sự suy thoái nhiều năm của Ngũ Hành thuật pháp, từ một môn Tiên Thuật đạo pháp sánh vai một đại thần thông lưu phái, giờ đã biến thành một nhánh tiểu đạo vừa khó học vừa không thực dụng .
Ngũ Hành thuật pháp còn như thế, thì Phù Lục nhất đạo đương nhiên không khá hơn chút nào, nhiều năm trước tới nay, các cư sĩ hành tẩu trong Hồng Mông chư giới trừ các tán tu ở tầng dưới chót, thì rất ít người sử dụng Ngũ Hành thuật pháp, người sử dụng Phù Lục ít lại càng thêm ít.
Phù Lục "Thủy Tiễn Thuật" trên tay Thẩm Thạch, sử dụng loại Hoàng Phù Chỉ cấp thấp nhất, rộng ba tấc dài bốn tấc, có tám đường tạo thành một vòng tròn, phương vị đi theo bát quái, ở ba vị trí khảm, Khôn, chấn vẽ ra ba đường Dương Thủy phù, tạo thành phù trận nhất đạo.
Ngày đó trong Ngũ Hành điện, Thẩm Thạch từ Chương Nghĩa Huy học được Phù Lục đạo thuật này, kỳ thật lúc đó trong lòng đã nghĩ sẽ dùng nó lâu dài, nhưng sau khi trở về luyện tập một đoạn thời gian, Thẩm Thạch mới nhận ra khó khăn. Tổng cộng có ba chỗ khó, một là các loại phù văn phù trận thực sự quá phiền phức, mỗi một chủng thuật pháp lại có phù văn phù trận tương ứng không giống nhau, muốn tinh thông nghiên đạo này, thì phải hao phí tâm huyết rất nhiều; hai là chính môn đạo thuật này tuy nhìn có vẻ không hao phí bằng luyện đan luyện khí, nhưng mức độ tiêu hao đối với hắn vẫn là rất đáng kể. Giấy làm bùa, phù bút, chu sa đều phải tốn Linh Tinh, cộng với Phù Lục quá phiền phức rất dễ viết sai, nên tổng tiêu hao là rất lớn.
Điểm thứ ba, là cửa ải cuối cùng: quán linh. Qúa trình quán linh, đơn giản là sau khi lá bùa đã được vẽ phù trận hoàn chỉnh, thì dùng linh lực thúc giục Ngũ Hành thuật pháp tương ứng với nó, dùng pháp môn đặc thù phóng lên trên lá bùa, tồn trữ linh lực vào trong đó. Đến khi muốn kích phát phù lục, thì chỉ cần bỏ ra hai thành linh lực so với phải dùng bình thường là được, tốc độ thi pháp lại nhanh gấp mấy lần, đương nhiên là vì quán linh, nên tổng mức linh lực hao phí so với bình thường là bằng nhau.
Quán linh vốn không khó, nhưng lại làm khó rất nhiều tu sĩ, vì muốn quán linh thành công, thì phải rành rẽ về điều khiển Ngũ Hành thuật pháp, cẩn thận tinh tế, dùng lực đúng mức, mới áp súc được linh lực vào trong lá bùa, độ khó của nó, tu sĩ không tiếp xúc với đạo này thì không thể nào tưởng tượng ra được.
Chỉ cần nhìn số lượng tu sĩ học qua Ngũ Hành thuật pháp, ngày thường ít thấy sử dụng Phù Lục, bất đắc dĩ lắm mới dùng đến , mà mỗi lần vào cửa hàng lại chỉ mua một tấm Phù Lục tương ứng, là đủ biết lượng người chế tác Phù Lục hiếm có đến mức nào.
Thẩm Thạch từ nhỏ đã tiếp xúc với nó, hơn mười năm khổ luyện hàng ngày, đã vượt qua cửa ải khó khăn thứ nhất, khó khăn thứ hai hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, còn khó khăn thứ ba, nghe Chương Nghĩa Huy sư huynh nói, thì người mới tiếp xúc Phù Lục nhất đạo, muốn vượt qua cửa ải quán linh, thì ít nhất phải mất mấy năm tôi luyện.
Nhưng sau khi trở về tập luyện, Thẩm Thạch kinh ngạc nhận ra, khả năng điều khiển đối với Ngũ Hành thuật pháp, nhờ đoàn Linh lực thần bí ở mi tâm, lại trở nên cực kỳ thuận buồm xuôi gió, khi quán linh, thao tác rất nhẹ nhàng dễ dàng, không tới nửa tuần trà là đã thành công làm ra tấm phù lục Thủy Tiễn Thuật đầu tiên. . .
Tốc độ học thành Phù Lục này nếu bị người ngoài biết được, thì chắc phải dùng bốn chữ ‘nghe rợn cả người’ để hình dung, ngay cả bản thân Thẩm Thạch cũng còn hoảng sợ, không dám tin, nhưng sau đó thử mấy lần đều liên tục thành công, hắn rút ra kết luận là đối với Ngũ Hành thuật pháp và Phù Lục, hắn có hơi không giống người thường.
Nhưng nguyên do, đều là nhờ Thanh Tâm Chú, chứ còn bản thân hắn, thì có được bao nhiêu thiên phú?
Thẩm Thạch cũng không biết.
※※※
Có điều chuyện này đương nhiên không thể để cho người khác biết được, nếu không sẽ lộ ra việc hắn có bí pháp của Yêu Tộc, sẽ rất phiền toái. Lúc Cam Trạch đề nghị và hắn vào trong Yêu đảo bắt Yêu thú cấp cao, không phải Thẩm Thạch không động tâm, nhưng nhớ tới chuyện này, nên mới đành từ chối.
Hắn cầm Thủy Tiễn Thuật Phù Lục, trong lòng hưng phấn và chờ mong, không ngừng chuyển mắt nhìn quanh, tìm con mồi.
May cho hắn, chỉ sau chừng nửa chén trà nhỏ, một con yêu thú hệ chim từ trên một cây đại thụ bay xuống, hình như đang tìm đồ ăn, nhìn thấy Thẩm Thạch, mắt lộ hung quang, phát ra một tiếng kêu bén nhọn, vỗ cánh bay lên, xoáy lên một đống cát đất như nhất vòi rồng nho nhỏ, đánh thẳng về phía Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, lùi lại nửa bước, nhìn chăm chú về phía trước. Ngày bình thường săn bắn ở đây, hắn đã nhìn thấy loại Yêu thú này nhiều lần, thấy móng vuốt của con chim sắp vọt tới trước mắt, Thẩm Thạch vung tay phải.
Một luồng Linh lực từ mi tâm tuôn ra, nhanh như chớp, chạy xuống lòng bàn tay, chui vào trong Phù Lục Thủy Tiễn Thuật . Ba đường Dương Thủy phù sáng rực, Linh lực bên trong sống dậy, tấm phù hóa thành mảnh vụn rơi lả tả trong gió, một luồng thủy tiễn sắc bén bắn mạnh ra.
Con chim hoàn toàn không kịp phản ứng, trong chớp mắt bị Thủy Tiễn Thuật bắn trúng ngực, gào lên một tiếng quái dị rồi nặng nề rớt xuống đất, run rẩy mất mạng.
Thẩm Thạch bước tới nhìn con chim, trong lòng rất vui vẻ, không thấy mệt chút nào, vì nhờ Phù lục, hắn chỉ mất có hai thành linh lực so với thi pháp bình thường mà thôi.
Sau một ngày, đến khi hoàng hôn quay về thuyền, trong tiểu như ý giới đã có lượng thu hoạch gấp ba lần so với ngày thường.
※※※
Chuyện phát sinh trên Yêu đảo, qua thời gian đã dần chìm vào quên lãng, đại khái đến cuối tháng chín đầu tháng mười , lại có đệ tử Luyện Khí Cảnh cao giai tới yêu đảo, làm nhiệm vụ bắt yêu, khiến boong thuyền lại trở nên náo nhiệt.
Cứ như vậy, theo thời gian, rút cuộc đã đến năm thứ tư.
Thẩm Thạch được mười sáu tuổi .
Đến năm thứ tư này, bầu không khí trên Thanh Ngư đảo trở nên khẩn trương, nguyên nhân rất đơn giản, vì mọi người không còn lại nhiều thời gian. Lăng Tiêu tông có một đạo lý, trong năm năm phải đột phá Luyện Khí cảnh, tu luyện tới Ngưng Nguyên Cảnh, mới được coi là nhân tài đáng được tông môn bồi dưỡng.
Theo kinh nghiệm, đến năm thứ tư , ít nhất phải tu luyện tới Luyện Khí Cảnh cao giai, sau đó vào năm thứ năm đột phá Ngưng Nguyên Cảnh.
Hơn bốn trăm vị đệ tử mới, tương lai phụ thuộc rất lớn vào hai năm này.
Có lẽ trừ Cam Trạch, ai cũng phải khẩn trương.
Kể cả Thẩm Thạch.
Vào năm thứ ba tu luyện tới Luyện Khí cảnh trung giai có hơn một trăm người, đến tháng năm năm thứ tư, bầu không khí khẩn trương trên đảo rút cuộc đạt tới cao trào.
Ngày mùng hai tháng năm, ngoài Cam Trạch, người thứ hai đạt được Luyện Khí cảnh cao giai xuất hiện, làm cả đảo chấn động, dù không có được thiên tư như Cam Trạch, nhưng tốc độ như vậy làm cho mọi người kinh ngạc, ngày sau chỉ cần tiến thêm một bước, là sẽ được Lăng Tiêu tông tông môn toàn lực tài bồi.
Nên người này thu hút mọi ánh mắt, thân phận của cô, làm ai nấy đều phải chấn kinh.
Vì cô là Chung Thanh Trúc.
Không ai ngờ được điều này, dù năm thứ ba Chung Thanh Trúc cũng nằm trong số hơn một trăm Luyện Khí cảnh trung giai, nhưng tiến độ của cô trước giờ chỉ có thể coi là trung hạ, chẳng ai ngờ chỉ qua một năm, tiến cảnh của cô lại tăng nhanh như vậy, ngay cả mấy người bằng hữu cô giao hảo hằng ngày cũng không nghĩ tới.
Nhưng sau đó, Chung Thanh Trúc đột phá thành công như đã mở ra một lỗ hổng, tiếp sau cô, bắt đầu xuất hiện những người tiếp theo. So với những đợt trước, đợt đệ tử mới lần này hình như là đợt hội tụ các thiên tài, vì những đợt trước, đa số đệ tử đều phải đến năm thứ năm mới tu tới Luyện Khí Cảnh cao giai.
Ngày mười lăm Tháng năm, Luyện Khí Cảnh cao giai thứ ba xuất hiện; ngày một tháng sáu, người thứ tư; ngày sáu tháng sáu, người thứ năm; ngày hai mươi ba tháng sáu, người thứ sáu. .
Thanh Ngư trên đảo bị một bầu không khí cuồng nhiệt bao phủ, mọi người đều đắm chìm vào cuộc đấu này, càng thêm điên cuồng liều mạng tu luyện. Những thiếu niên thiên tài đang không ngừng xuất hiện.
Trong Tháng bảy, tháng tám, đệ tử mới đột phá đến Luyện Khí Cảnh cao giai, đã đạt đến hai mươi bốn người, một trong những chuyện được xem là đại sự của năm nay hiện giờ đã trở thành chuyện bình thường.
Ngày tám tháng chín, người thứ hai mươi lăm xuất hiện.
Hắn tên là Thẩm Thạch.
Qua bao năm tháng, Ngũ Hành thuật pháp hình như từng có một đoạn thời gian hưng thịnh ngắn ngủi, nhưng đến ngày nay, cùng với sự suy thoái nhiều năm của Ngũ Hành thuật pháp, từ một môn Tiên Thuật đạo pháp sánh vai một đại thần thông lưu phái, giờ đã biến thành một nhánh tiểu đạo vừa khó học vừa không thực dụng .
Ngũ Hành thuật pháp còn như thế, thì Phù Lục nhất đạo đương nhiên không khá hơn chút nào, nhiều năm trước tới nay, các cư sĩ hành tẩu trong Hồng Mông chư giới trừ các tán tu ở tầng dưới chót, thì rất ít người sử dụng Ngũ Hành thuật pháp, người sử dụng Phù Lục ít lại càng thêm ít.
Phù Lục "Thủy Tiễn Thuật" trên tay Thẩm Thạch, sử dụng loại Hoàng Phù Chỉ cấp thấp nhất, rộng ba tấc dài bốn tấc, có tám đường tạo thành một vòng tròn, phương vị đi theo bát quái, ở ba vị trí khảm, Khôn, chấn vẽ ra ba đường Dương Thủy phù, tạo thành phù trận nhất đạo.
Ngày đó trong Ngũ Hành điện, Thẩm Thạch từ Chương Nghĩa Huy học được Phù Lục đạo thuật này, kỳ thật lúc đó trong lòng đã nghĩ sẽ dùng nó lâu dài, nhưng sau khi trở về luyện tập một đoạn thời gian, Thẩm Thạch mới nhận ra khó khăn. Tổng cộng có ba chỗ khó, một là các loại phù văn phù trận thực sự quá phiền phức, mỗi một chủng thuật pháp lại có phù văn phù trận tương ứng không giống nhau, muốn tinh thông nghiên đạo này, thì phải hao phí tâm huyết rất nhiều; hai là chính môn đạo thuật này tuy nhìn có vẻ không hao phí bằng luyện đan luyện khí, nhưng mức độ tiêu hao đối với hắn vẫn là rất đáng kể. Giấy làm bùa, phù bút, chu sa đều phải tốn Linh Tinh, cộng với Phù Lục quá phiền phức rất dễ viết sai, nên tổng tiêu hao là rất lớn.
Điểm thứ ba, là cửa ải cuối cùng: quán linh. Qúa trình quán linh, đơn giản là sau khi lá bùa đã được vẽ phù trận hoàn chỉnh, thì dùng linh lực thúc giục Ngũ Hành thuật pháp tương ứng với nó, dùng pháp môn đặc thù phóng lên trên lá bùa, tồn trữ linh lực vào trong đó. Đến khi muốn kích phát phù lục, thì chỉ cần bỏ ra hai thành linh lực so với phải dùng bình thường là được, tốc độ thi pháp lại nhanh gấp mấy lần, đương nhiên là vì quán linh, nên tổng mức linh lực hao phí so với bình thường là bằng nhau.
Quán linh vốn không khó, nhưng lại làm khó rất nhiều tu sĩ, vì muốn quán linh thành công, thì phải rành rẽ về điều khiển Ngũ Hành thuật pháp, cẩn thận tinh tế, dùng lực đúng mức, mới áp súc được linh lực vào trong lá bùa, độ khó của nó, tu sĩ không tiếp xúc với đạo này thì không thể nào tưởng tượng ra được.
Chỉ cần nhìn số lượng tu sĩ học qua Ngũ Hành thuật pháp, ngày thường ít thấy sử dụng Phù Lục, bất đắc dĩ lắm mới dùng đến , mà mỗi lần vào cửa hàng lại chỉ mua một tấm Phù Lục tương ứng, là đủ biết lượng người chế tác Phù Lục hiếm có đến mức nào.
Thẩm Thạch từ nhỏ đã tiếp xúc với nó, hơn mười năm khổ luyện hàng ngày, đã vượt qua cửa ải khó khăn thứ nhất, khó khăn thứ hai hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, còn khó khăn thứ ba, nghe Chương Nghĩa Huy sư huynh nói, thì người mới tiếp xúc Phù Lục nhất đạo, muốn vượt qua cửa ải quán linh, thì ít nhất phải mất mấy năm tôi luyện.
Nhưng sau khi trở về tập luyện, Thẩm Thạch kinh ngạc nhận ra, khả năng điều khiển đối với Ngũ Hành thuật pháp, nhờ đoàn Linh lực thần bí ở mi tâm, lại trở nên cực kỳ thuận buồm xuôi gió, khi quán linh, thao tác rất nhẹ nhàng dễ dàng, không tới nửa tuần trà là đã thành công làm ra tấm phù lục Thủy Tiễn Thuật đầu tiên. . .
Tốc độ học thành Phù Lục này nếu bị người ngoài biết được, thì chắc phải dùng bốn chữ ‘nghe rợn cả người’ để hình dung, ngay cả bản thân Thẩm Thạch cũng còn hoảng sợ, không dám tin, nhưng sau đó thử mấy lần đều liên tục thành công, hắn rút ra kết luận là đối với Ngũ Hành thuật pháp và Phù Lục, hắn có hơi không giống người thường.
Nhưng nguyên do, đều là nhờ Thanh Tâm Chú, chứ còn bản thân hắn, thì có được bao nhiêu thiên phú?
Thẩm Thạch cũng không biết.
※※※
Có điều chuyện này đương nhiên không thể để cho người khác biết được, nếu không sẽ lộ ra việc hắn có bí pháp của Yêu Tộc, sẽ rất phiền toái. Lúc Cam Trạch đề nghị và hắn vào trong Yêu đảo bắt Yêu thú cấp cao, không phải Thẩm Thạch không động tâm, nhưng nhớ tới chuyện này, nên mới đành từ chối.
Hắn cầm Thủy Tiễn Thuật Phù Lục, trong lòng hưng phấn và chờ mong, không ngừng chuyển mắt nhìn quanh, tìm con mồi.
May cho hắn, chỉ sau chừng nửa chén trà nhỏ, một con yêu thú hệ chim từ trên một cây đại thụ bay xuống, hình như đang tìm đồ ăn, nhìn thấy Thẩm Thạch, mắt lộ hung quang, phát ra một tiếng kêu bén nhọn, vỗ cánh bay lên, xoáy lên một đống cát đất như nhất vòi rồng nho nhỏ, đánh thẳng về phía Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, lùi lại nửa bước, nhìn chăm chú về phía trước. Ngày bình thường săn bắn ở đây, hắn đã nhìn thấy loại Yêu thú này nhiều lần, thấy móng vuốt của con chim sắp vọt tới trước mắt, Thẩm Thạch vung tay phải.
Một luồng Linh lực từ mi tâm tuôn ra, nhanh như chớp, chạy xuống lòng bàn tay, chui vào trong Phù Lục Thủy Tiễn Thuật . Ba đường Dương Thủy phù sáng rực, Linh lực bên trong sống dậy, tấm phù hóa thành mảnh vụn rơi lả tả trong gió, một luồng thủy tiễn sắc bén bắn mạnh ra.
Con chim hoàn toàn không kịp phản ứng, trong chớp mắt bị Thủy Tiễn Thuật bắn trúng ngực, gào lên một tiếng quái dị rồi nặng nề rớt xuống đất, run rẩy mất mạng.
Thẩm Thạch bước tới nhìn con chim, trong lòng rất vui vẻ, không thấy mệt chút nào, vì nhờ Phù lục, hắn chỉ mất có hai thành linh lực so với thi pháp bình thường mà thôi.
Sau một ngày, đến khi hoàng hôn quay về thuyền, trong tiểu như ý giới đã có lượng thu hoạch gấp ba lần so với ngày thường.
※※※
Chuyện phát sinh trên Yêu đảo, qua thời gian đã dần chìm vào quên lãng, đại khái đến cuối tháng chín đầu tháng mười , lại có đệ tử Luyện Khí Cảnh cao giai tới yêu đảo, làm nhiệm vụ bắt yêu, khiến boong thuyền lại trở nên náo nhiệt.
Cứ như vậy, theo thời gian, rút cuộc đã đến năm thứ tư.
Thẩm Thạch được mười sáu tuổi .
Đến năm thứ tư này, bầu không khí trên Thanh Ngư đảo trở nên khẩn trương, nguyên nhân rất đơn giản, vì mọi người không còn lại nhiều thời gian. Lăng Tiêu tông có một đạo lý, trong năm năm phải đột phá Luyện Khí cảnh, tu luyện tới Ngưng Nguyên Cảnh, mới được coi là nhân tài đáng được tông môn bồi dưỡng.
Theo kinh nghiệm, đến năm thứ tư , ít nhất phải tu luyện tới Luyện Khí Cảnh cao giai, sau đó vào năm thứ năm đột phá Ngưng Nguyên Cảnh.
Hơn bốn trăm vị đệ tử mới, tương lai phụ thuộc rất lớn vào hai năm này.
Có lẽ trừ Cam Trạch, ai cũng phải khẩn trương.
Kể cả Thẩm Thạch.
Vào năm thứ ba tu luyện tới Luyện Khí cảnh trung giai có hơn một trăm người, đến tháng năm năm thứ tư, bầu không khí khẩn trương trên đảo rút cuộc đạt tới cao trào.
Ngày mùng hai tháng năm, ngoài Cam Trạch, người thứ hai đạt được Luyện Khí cảnh cao giai xuất hiện, làm cả đảo chấn động, dù không có được thiên tư như Cam Trạch, nhưng tốc độ như vậy làm cho mọi người kinh ngạc, ngày sau chỉ cần tiến thêm một bước, là sẽ được Lăng Tiêu tông tông môn toàn lực tài bồi.
Nên người này thu hút mọi ánh mắt, thân phận của cô, làm ai nấy đều phải chấn kinh.
Vì cô là Chung Thanh Trúc.
Không ai ngờ được điều này, dù năm thứ ba Chung Thanh Trúc cũng nằm trong số hơn một trăm Luyện Khí cảnh trung giai, nhưng tiến độ của cô trước giờ chỉ có thể coi là trung hạ, chẳng ai ngờ chỉ qua một năm, tiến cảnh của cô lại tăng nhanh như vậy, ngay cả mấy người bằng hữu cô giao hảo hằng ngày cũng không nghĩ tới.
Nhưng sau đó, Chung Thanh Trúc đột phá thành công như đã mở ra một lỗ hổng, tiếp sau cô, bắt đầu xuất hiện những người tiếp theo. So với những đợt trước, đợt đệ tử mới lần này hình như là đợt hội tụ các thiên tài, vì những đợt trước, đa số đệ tử đều phải đến năm thứ năm mới tu tới Luyện Khí Cảnh cao giai.
Ngày mười lăm Tháng năm, Luyện Khí Cảnh cao giai thứ ba xuất hiện; ngày một tháng sáu, người thứ tư; ngày sáu tháng sáu, người thứ năm; ngày hai mươi ba tháng sáu, người thứ sáu. .
Thanh Ngư trên đảo bị một bầu không khí cuồng nhiệt bao phủ, mọi người đều đắm chìm vào cuộc đấu này, càng thêm điên cuồng liều mạng tu luyện. Những thiếu niên thiên tài đang không ngừng xuất hiện.
Trong Tháng bảy, tháng tám, đệ tử mới đột phá đến Luyện Khí Cảnh cao giai, đã đạt đến hai mươi bốn người, một trong những chuyện được xem là đại sự của năm nay hiện giờ đã trở thành chuyện bình thường.
Ngày tám tháng chín, người thứ hai mươi lăm xuất hiện.
Hắn tên là Thẩm Thạch.
Bình luận facebook