• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Lục Tiên (4 Viewers)

  • Chương 866

Dịch giả: gawain

Năm đó, đại lục Hồng Mông chợt xuất hiện dị biến, đáy biển long trời lở đất chấn động thế gian, vạn cổ danh đô - Thiên Hồng Thành hoàn toàn sụp đổ và biến mất dưới biển sâu. Lục địa tan vỡ, đại hồng thủy dâng lên nhấn chìm thiên địa tạo thành một trường hạo kiếp nhân gian.

Sau hạo kiếp, nội hải mở rộng gấp hai lần, thiên địa chấn động hơn tháng trời dần ổn định, một lần nữa lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Thế nhưng con người và thành trì đã triệt để biến mất.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng hải dương vô tận, trên mặt biển một chiếc thùng gỗ nhẹ nhàng trôi, bỗng nhiên từ bên trong vang lên tiếng động, một cánh tay bạch ngọc đẩy nhẹ nắp thùng.

“A!” Một tiếng kinh hô vang lên, nữ tử lười biếng đưa mắt nhìn xung quanh. Dung mạo của nàng rất xinh đẹp lại mang theo một thân thiên sinh mị hoặc, nàng chính là Lăng Xuân Nê. Trong mắt nàng không còn quang mang kỳ dị mà đã khôi phục dáng dấp khi trước.

Bên trong thùng, ánh mặt trời chiếu sáng, bỗng nhiên một tiếng thở dài như vừa thức giấc vang lên sau lưng nàng.

Lăng Xuân Nê kinh hãi nhưng lập tức vui mừng xoay người lại, trong thùng gỗ khác một nam tử ngồi dậy, người này đúng là Thẩm Thạch.

Khi mở mắt, hình ảnh đầu tiên Thẩm Thạch thấy là một dung nhan tuyệt mỹ.

Thân thể hắn chấn động, trong đầu trống rỗng, hắn muốn nói nhưng không nghĩ ra được gì, chỉ là, hắn cảm thấy… cảm thấy người con gái trước mắt rất quen thuộc, thật ấm áp.

Dường như chỉ cần có nàng thì mọi thứ đều tốt.

Lăng Xuân Nê mỉm cười nhìn hắn rồi ôm hắn vào ngực, nhẹ giọng nói:

“Thạch Đầu, yên tâm đi, mọi thứ đã tốt hơn.”

Thẩm Thạch mờ mịt gật đầu, hắn có cảm giác mình đã quên rất nhiều thứ, nhưng mà, khi hắn đắm chìm trong cái ôm của cô gái kia, hắn lại vô cùng yên tâm. Sau đó, hắn nở nụ cười ôm lấy Lăng Xuân Nê, khi nhìn vào cái rương xa lạ hắn chợt chú ý đến mảnh vỡ thủy tinh đen đang tỏa ánh sáng kỳ dị dưới ánh mặt trời.

Hắn thu hồi ánh mắt nhìn Lăng Xuân Nê, mỉm cười đáp:

“Ừm.”

Gió biển thổi qua, trong thùng gỗ chìm nổi hai người ôm nhau trôi về phương xa.

--- Chương cuối Lục Tiên! Ngày kết thúc dịch: 12/7/2016 ---

Cảm ơn các dịch giả và các thành viên thơ đề tự trong suốt 3 năm qua: Phượng Vũ, Clarkdale, Số, Tiểu Băng, gawain, quantl, Hàn Lâm Nhi, MarionK, Khánh Linh, talasoixanh, Ly Tử Nam Kha, Gacon3492, bé mỡ, jajaja, yeu_hoang, VoTinh1340, gacanhcut.oo7, naruto00000, tiểu miêu tử, Joker., vuongsu, DacNhan2004, Lãng Tử Sầu, Liêu Doanh, Ranh, sevencd, Đình Phong, Hạ Tiểu Hàn, nguyenminhnhut1491900, walkinginthesun, hsnl_62, chichiro, atomx91, haininh118, Trang Huyền, Xin Cái Tên, Vạn Nhân Vãng, hien055, sontronghien, Luciferos, thanh54321, Tà Dương... và những ai ta không nhớ hết tên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom