Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Một cái tên thiếu chút nữa thì sẽ quên mất, hiện tại lại xâm nhập vào màng nhĩ của cô một lần nữa, theo bản năng cô hút không khí, hỏi, "Vậy sao Nhất Đóa, em nhớ lại cái gì."
' ken két ' một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Lục Duật Kiêu bưng hai chén canh gừng bước vào.
Tay đang cầm điện thoại di động của Cố Tử Mạt hơi run, vội vàng khép hờ ở ống nghe, đối với Diệp Nhất Đóa nói: " Nhất Đóa, buổi cà phê lần trước, chị rất xin lỗi, nếu không ngày mai, chị mời em ăn bữa cơm, như vậy em cũng tiện nói tỉ mỉ với chị?"
Cô cảm thấy có tật giật mình, ngay trước mặt Lục Duật Kiêu, đàm luận chuyện tình về nhà họ Lục, thế nào đều không ổn, cho nên cố ý ngăn trở Diệp Nhất Đóa ở bên đầu kia nói.
Diệp Nhất Đóa suy nghĩ một chút, "Ngày mai, bữa trưa em có hẹn rồi, vậy chúng ta hẹn bữa ăn sáng đi, Tử Mạt, chị xem có được hay không?" Mơ hồ, trong lời nói còn lộ ra chút ít hưng phấn.
"Tốt, vậy chúng ta hẹn bữa sáng đi." Cố Tử Mạt không chút suy nghĩ, liền bán bữa sáng của mình ra ngoài..
"Khụ khụ. . . . . ." Lục Duật Kiêu đương nhiên không thích, ở bên cạnh hắng giọng một cái, tỏ rõ bất mãn của mình.
Cố Tử Mạt thấy anh đến gần, trong lòng chột dạ, vội vàng ước định mấy câu với Diệp Nhất Đóa, liền cúp điện thoại.
Lục Duật Kiêu đưa một ly canh gừng cho cô, "Đuổi khí lạnh." Ngay sau đó nhíu mày, hỏi cô, "Bữa ăn sáng ngày mai, em có hẹn?"
Cô gật đầu, "Là hẹn với Diệp Nhất Đóa."
"Cô nhóc kia, hai ngươi ngược lại càng ngày càng thân thiết rồi, vì cô bé, em còn ném anh ra sau gáy rồi." Lời này của người đàn ông, nghe qua liền thấy có vị ai oán.
Cố Tử Mạt đón lấy ly canh gừng, uống vào, đặt lại cái ly lên bàn nhỏ bên cạnh, sau đó liếc điện thoại của anh một cái, nghiêng nghiêng đầu, nhìn anh, giọng mỉa mai nói, "Anh ghen tỵ? Ghen?"
"Dĩ nhiên." Người đàn ông thừa nhận, một tay ôm lấy cô vào trong lòng, cúi đầu, hít sâu mùi hương hài hòa sảng khoái trong tóc cô, "Nói thật, anh rất mong đợi bữa ăn sáng tốt đẹp của chúng ta."
"A, thì ra anh ghen vì cái này."
"Hả? Còn có cái gì?" Người đàn ông cắn lên vành tai của cô, nói nhỏ hỏi cô.
Cô nhếch môi khẽ cười, "Em cho là, anh ghen vì em cướp đi Diệp Nhất Đóa đâu, anh nghĩ đi, anh và cô bé quen nhau khá sớm, hiện tại em và cô bé lại quan hệ khá thân thiết, trong lòng anh có cảm thấy không công bằng, có cảm thấy sức quyến rũ của mình thua kém em hay không?"
Nói xong, tay của cô nâng lên, sờ lên khuôn mặt của anh.
Người đàn ông này, sống mũi rất thanh tú, hốc mắt thâm thúy, môi mỏng xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật xa xỉ trong tay bậc thầy, vô luận nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng không tìm được một tia tỳ vết nào.
Anh có nhiều mặt tính cách, có lúc sẽ giống như kẻ liều mạng rát tiêu sái tự nhiên, có lúc, lại biết giống như một vị quý tộc thời cổ đại, mà có lúc, còn có thể như một quý công tử phong lưu phóng khoáng mẫu mực. . . . . . Cô vĩnh viễn cũng không đoán được, lần sau anh sẽ phơi bày bộ mặt nào ở trước mặt cô.
Cứ nhìn anh như vậy, tâm chìm xuống từng chút từng chút một.
Cô nghĩ, cô xong rồi.
Trên mặt Lục Duật Kiêu mang nụ cười, đưa tay sờ lên tay nhỏ bé của cô, rất là ảo não mở miệng, "Anh có chút hối hận."
"Hối hận sao? Hối hận cái gì." Cô kinh ngạc.
Chuyện có thể khiến người đàn ông này thấy hối hận, là trân bảo hiếm thấy, hiển nhiên cô bị lời nói của anh gây tò mò.
"Trước kia em và Diệp Nhất Đóa quan hệ thân thiết với nhau, anh sẽ vui mừng cho em, hiện tại sao, lại bắt đầu phải lo lắng rồi."
Cô lại càng nghi ngờ, "Lo lắng?" Ngay sau đó cô liền bật cười, hỏi anh, "Là sợ Diệp Nhất Đóa đoạt em đi sao?"
Người đàn ông im lặng, nắm ngón tay nhỏ nhắn của cô, "Sợ em có cái khuynh hướng kia thôi."
Cố Tử Mạt thiếu chút nữa sặc cười, hết sức cường điệu nói với anh, "Khuynh hướng giới tính của em rất bình thường." Trong lòng cô ngọt lịm giống như thoa mật ong vậy, người đàn ông này không quan tâm cô cướp đi bạn cũ của anh là Diệp Nhất Đóa, lại lo lắng cô bị Diệp Nhất Đóa cướp đi.
Xác nhận được địa vị của mình ở trong cảm nhận của anh, trong lòng của cô, đã sớm hồi hộp.
Ánh mắt quét qua điện thoại di động trên bàn, liền nhắc nhở anh nói, "Điện thoại di động của anh hong khô rồi, có thể mở máy rồi đấy."
Người đàn ông nhìn lướt qua điện thoại di động, không hề cử động, ngược lại trói chặt eo thon của cô hơn nữa, "Anh không có chuyện quan trọng cần gấp, thừa dịp hiện tại có thời gian, ở bên cạnh em nhiều hơn."
Lực chú ý của cô mặc dù ở trên điện thoại di động, nhưng vẫn bắt được hàm ý trong lời nói của anh, không khỏi cau mày, hỏi anh, "Anh nói đúng, thừa dịp hiện tại có thời gian, vậy ý của anh là, những ngày tới, có thể anh sẽ rất bận?"
Người đàn ông bị cô bắt được câu chuyện, ngón tay thon dài nâng lên, đè vòa huyệt thái dương của mình, giống như rất bất đắc dĩ nói: " Tiếp theo sẽ bận, em đoán thử xem, việc anh sẽ xử lý trước tiên, sẽ là cái gì?"
Theo bản năng cô nghĩ ngay là, làm sao em biết tiếp theo anh muốn làm cái gì!
Nhưng nghĩ lại, nếu người đàn ông này hỏi cô, nhất định sẽ có liên quan tới cô, nếu không sẽ không để cho cô đoán.
Trong đầu rất nhieuf ý nghĩa đảo qua, cuối cùng bắt được một chuyện có khả năng nhất, cô cắn cắn môi, mắt nhìn vào ánh mắt của anh, cười yếu ớt giống như thỉnh giáo hỏi anh, "Mảnh đất của nhà họ Hà kia sao? Việc đầu tiên anh phải làm, có liên quan với nhà họ Hà?"
"Thông minh." Nhìn cô cười lộ ra lúm đồng tiền, đẹp mà tinh xảo, tâm thần hơi động, giữ chặt cái gáy của cô liền cúi đầu.
Đầu tiên Cố Tử Mạt ngẩn ra, ngay sau đó phối hợp đôi tay quấn lên cổ của anh, khẽ mở đôi môi, mặc anh tự do ra vào.
Sự dây dưa của nhà họ Cố và nhà họ Hà, là bắt đầu từ mảnh đất kia, mà sự dây dưa của cô và người đàn ông trước mắt này, là bắt đầu từ lúc bị Hà Ân Chính phản bội, suy luận như vậy, ngược lại mảnh đất kia lại là một bà mối tốt đâu. Duyên phận quấn quýt, chính là xảo diệu như vậy.
Cô nghĩ tới những thứ này, nhịn không được hôn sâu hơn.
Lục Duật Kiêu cảm nhận được sự đáp lại của cô, linh hoạt dùng đầu lưỡi nhàn nhạt liếm láp đôi môi mềm mại của cô, cho đến khi mỗi một góc đều lây dính mùi của anh, mới tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường tiến vào nghiên cứu hương vị trong miệng cô.
Mỗi một chỗ trong miệng Cố Tử Mạt đều lưu lại dấu vết của anh, tìm kiếm đầu lưỡi của cô cùng nhau chơi đùa, cuối cùng không nhịn được cuốn lấy, sau đó câu vào trong miệng mình, tinh tế mút vào. . . . . .
Nụ hôn này liên tục trong thời gian quá dài, Cố Tử Mạt có cảm giác mặt cô đều nóng hết lên rồi, vừa né tránh sự tiến công của anh, vừa cầu xin được tha thứ , "Em sắp không thở nổi. . . . . ."
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, đôi môi đã bị anh nuốt tiếp rồi.
Cô đành phải chấp nhận, biết người đàn ông này ở phương diện này vẫn rất bá đạo, không thể làm gì khác hơn là thuận theo dùng sức lực toàn thân bám vào trên người của anh, toàn tâm toàn ý cảm thụ nụ hôn thắm thiết này.
Trải qua nụ hôn thắm thiết, Cố Tử Mạt cũng không có quên cái tin nhắn kia, thở hổn hển đẩy anh ra, sau đó một lần nữa mở máy điện thoại di động giúp anh, để qua một bên.
Người đàn ông cũng không có chú ý động tác của cô, mà vòng chắc eo của cô một lần nữa, hỏi cô, "Không hiếu kỳ sao?"
Tất cả tâm tư của cô đều bị tin nhắn kia chiếm cứ, chợt nghe thấy anh hỏi, rất mê hoặc, liên hệ trước sau, mới nghe ra hàm ý trong lời nói của anh.
Anh đang hỏi cô, có tò mò với vận mệnh của nhà họ Hà hay không!
"Em có thể làm đều làm rồi, dùng 14 vạn mua mảnh đất kia, cũng coi như là một sự vũ nhục đối với nhà họ Hà, em cảm thấy rất vui vẻ sung sướng rồi, về việc cuối cùng nhà họ Hà sẽ như thế nào, em cũng không quan tâm, cho nên không hiếu kỳ." Nghĩ đến lần trước nhìn thấy Hà Ân Chính, nhìn cái dáng vẻ giận mà không dám nói của Hà Ân Chính, cô đã cảm thấy vô cùng sung sướng, tất cả lo lắng cũng trở thành hư không.
Ở bên người đàn ông trước mặt này càng lâu, ngọt ngào giữa bọn họ càng nhiều, cô lại cảm thấy chuyện với Hà Ân Chính đã rất xa rồi, cảm giác đó đã là chuyện cũ rất cũ rồi.
"Bình thường trở lại?" Người đàn ông lý giải ý tứ trong lời nói của cô.
Cô gật đầu một cái, "Vâng, đều đi qua."
"Mừng cho em." Người đàn ông hôn lên cái trán của cô, nhẹ giọng nói.
Ngay sau đó anh liếc lên điện thoại di động của mình, cầm lên, nhìn xuống báo cuộc gọi và tin nhắn, cũng không nói cái gì, mà xoay người lấy chén canh gừng của mình.
Cố Tử Mạt nhìn chiếc điện thề bị chủ nhân lạnh nhạt, lòng nặng trĩu liền buông xuống, nghĩ thầm, có thể là tự mình nghĩ nhiều.
*
Mặc dù Lục Duật Kiêu tỏ vẻ cực kỳ bất mãn, nhưng cuộc hẹn gặp mặt vào bữa ăn sáng của Cố Tử Mạt và Diệp Nhất Đóa, vẫn không có bị sửa đổi.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc cô ra cửa, Lục Duật Kiêu nói đưa cô đi.
Cố Tử Mạt nghĩ đến anh nói sẽ rất bận rộn, nên vẫn cự tuyệt anh, "Anh bận đi."
Người đàn ông lại cố ý đưa cô, vuốt vuốt đỉnh đầu của cô, chọc cười nói: " Lấy công chuộc tội, cung kính đưa bà xã ra ngoài, dù cho nhiều việc đến đâu cũng không thể bỏ được ."
"Ai, làm sao anh vẫn không hiểu đây?" Cố Tử Mạt than thở, đón nhận ánh mắt nghi vấn của Lục Duật Kiêu, đẩy anh một cái, sau đó giải thích, "Sao anh không hiểu được, lòng ghen tỵ giữa những cô gái quá nặng, anh và Diệp Nhất Đóa quá quen thuộc, sẽ mang đến cho em cảm giác nguy cơ."
Mặc dù là cố ý nói lời này, nhưng lời nói này cũng chính xác là tiếng lòng của cô.
Từ lúc trải qua sự khiêu khích của Ninh Uyển, hiện tại cô là một bộ dáng ' thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc ' , đánh mất lý trí, gặp phải toàn diện điên cuồng.
Lời này nghe vào trong tai Lục Duật Kiêu, là hết sức hưởng thụ, anh nghe xong, rất hiểu chuyện gật đầu, "Được rồi, vì không ảnh hưởng đến cảm giác an toàn của em, như vậy. . . . . . Hôn tạm biệt thôi."
"Đây là lường gạt trắng trợn một nụ hôn sao? Được rồi." Cô kiễng chân, cho anh một nụ hôn chào buổi sáng nặng nề.
Cho dù là như vậy, nhưng Lục Duật Kiêu cũng không thả người.
Anh quay người trở về phòng ngủ, lấy một hộp gấm màu đỏ, sau đó dùng tay nâng tay trái của cô lên, từ từ tách ra các ngón tay của cô.
Ánh mắt Cố Tử Mạt đã sớm chú ý tới hộp gấm màu đỏ, đúng lúc anh sắp mở hộp gấm ra, cô bỗng cong ngón tay, gây khó khăn cho anh nói: " Đeo nhẫn một lần nữa đúng không? Vậy thì lại quỳ một chân lên đất đi, mặc dù cũ rích, nhưng vẫn rất cảm động."
Nhớ tới chiếc nhẫn kia, thì trong lòng cô vẫn mang hận, ban đầu lúc đeo nhẫn, anh vẫn giấu giếm thân phận chân thật, điều này làm cô rất giận.
Hiện tại không nhân cơ hội hành hạ anh ngay, cũng tự cảm thấy có lỗi với bản thân.
Cô đang hả hê nghĩ tới tính toán nhỏ nhặt của mình, liền nghe được một tiếng ' đông ', thu mắt vừa nhìn, Lục Duật Kiêu bỗng cong một chân, quỳ trên mặt đất, cơ thể cao lớn anh tuấn thẳng tắp, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, âm thanh trầm thấp nói, "Tử Mạt, em bằng lòng tiếp nhận thân phận mới của anh, bằng lòng tiếp tục tin tưởng anh? Anh cam đoan với em, đời này kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa, mặc kệ trả qua bao nhiêu đời, em đều là người mà anh yêu nhất, anh sẽ không để cho vận may của chúng ta chỉ dừng lại ở yêu nhau, anh sẽ làm cho nó kéo dài đến chúng ta ở bên nhau, cả đời."
Vốn dĩ cô chỉ muốn trêu chọc giày vò anh, lại không nghĩ rằng, chân chính nhìn người đàn ông anh tuấn trầm ổn này quỳ gối trước mặt mình, cô thật sự cảm động, không nhịn được dùng đôi tay bụm miệng, để tránh mình cảm động đến mức không thể ngăn được.
Giờ phút này từng cảnh từng cảnh nhanh chóng xẹt qua trong óc của cô, sự xuất hiện của anh, sự giúp đỡ nâng đỡ của anh, bao gồm ôn nhu anh cho cô, gia đình anh cho cô. . . . . . Tất cả tất cả những điều này giống như là những đoạn phim ngắn, không tiếng động lướt qua đầu cô.
"Em bằng lòng." Cơ hồ là run rẩy, mới có thể đem ba chữ này nói ra.
Người đàn ông cười dịu dàng, lồng chiếc nhẫn trong tay vào ngón tay của cô.
Sau đó anh đứng lên khỏi mặt đất, một tay vòng ôm lấy cô, ôm chặt vào trong ngực.
Anh tựa cằm lên thân thể mỏng manh của cô, bên tai phất qua khí nóng anh thở ra, "Tử Mạt, cám ơn em, em để cho anh có được, một thế giới thứ hai."
Cô cảm động không thôi, nghiền ngẫm lời nói của anh, hỏi anh, "Thế giới thứ hai sao?" Cái người đàn ông quyền thế ngập trời này, người đàn ông mà bản thân có được một nửa giang sơn, dám nói cô cho anh một thế giới thứ hai? !
"Ừ, anh muốn cảm ơn mẹ của anh, là bà đã dẫn dắt anh, là bà để cho anh tới tìm em." Người đàn ông làm như nhớ tới chuyện cũ, nhỏ giọng trầm trầm.
"Mẹ của anh?" Mới sáng sớm, lượng tin tức anh cho cô quá mức khổng lồ rồi.
Lục Duật Kiêu gật đầu, nhưng không có nói quá nhiều, nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, lưu luyến nắm tay cô, nói: " Đã đến giờ, em phải đi rồi."
Lúc này cô mới chú ý tới thời gian cấp bách, vội vàng cầm lấy túi xách, cố kiềm chế lại tâm trạng khẩn trương, vội vã ra cửa.
Lúc Cố Tử Mạt đến nơi, Diệp Nhất Đóa đã đến.
Hai người cùng nhau dùng xong bữa ăn sáng, Diệp Nhất Đóa thẳng thắn, trực tiếp vào đề chính luôn, "Ừm, hiện tại em đã ăn uống no đủ, chị thích hỏi cái gì cứ hỏi đi, mặc dù em chỉ có thể nhớ lại một chút manh mối, nhưng mà em lại rất thông minh, em đã hỏi người khác giúp chị rồi."
Có những lời này của Diệp Nhất Đóa, Cố Tử Mạt cũng không kiêng dè cái gì, trực tiếp liền hỏi, "Rốt cuộc thì Lâm Nhược Thủy là ai, tại sao bà ấy. . . . . ." Phía sau, hiện tại cô không nói ra được.
Vì sao bà ấy lại thảm như vậy?
Cái này giống như là một giấc mộng, vẫn quanh quẩn ở trong đầu cô, xua đi không được.
Diệp Nhất Đóa xoay xoay vòng tay mã não trên cổ tay mình, lơ đãng liền hỏi, "Không phải chị biết Lâm Nhược Thủy sao, dù sao cũng nên biết Lâm Yên Nhiên chứ."
Cố Tử Mạt híp mắt, cô đối với cái tên Lâm Yên Nhiên này, cũng không có bất kỳ ấn tượng nào, chỉ có thể đoán, "Lâm Yên Nhiên? Là tên trước kia của Lâm Nhược Thủy sao? Hình như không phải."
Ngay cả chính cô, cũng bác bỏ suy đoán của mình.
Mắt đẹp của Diệp Nhất Đóa trợn trừng, ngã thân thể dựa ra phía sau, gương mặt không thể tưởng tượng nổi, giống như là nghe được cái chuyện cười kinh thiên gì đó vậy, "Không thể nào, ngay cả Lâm Yên Nhiên chị cũng không biết? !"
Cố Tử Mạt không biết vì sao sao Diệp Nhất Đóa lại có phản ứng kịch liệt như vậy, hơn nữa còn rất khoa trương, băn khoăn nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ chị nên biết về Lâm Yên Nhiên sao?"
Diệp Nhất Đóa lắc đầu lại khoát tay, cúi đầu, thầm thì một trận, nói với Cố Tử Mạt, "Tử Mạt, chị càng không biết, sao em lại càng cảm thấy mình rất nguy hiểm đâu, vấn đề rốt cuộc Lâm Yên Nhiên là ai, chị hãy về nhà hỏi chồng mình đi."
Cố Tử Mạt không ngờ, quả banh này lại bị đá về đến bên chân của cô, khổ sở suy nghĩ một chút, "Vậy thì tốt, cái này chị sẽ đi về hỏi, vậy em nên nói cho chị biết, Lâm Nhược Thủy là ai đi."
"Ừ, cái này cũng có thể nói cho chị biết." Diệp Nhất Đóa chống má tiến đến, rất nhỏ giọng nói: " Lâm Yên Nhiên là con gái của người chị ruột của Lâm Nhược Thủy, bọn họ đều nói, bộ dạng của Lâm Yên Nhiên đặc biệt giống Lâm Nhược Thủy."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
' ken két ' một tiếng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Lục Duật Kiêu bưng hai chén canh gừng bước vào.
Tay đang cầm điện thoại di động của Cố Tử Mạt hơi run, vội vàng khép hờ ở ống nghe, đối với Diệp Nhất Đóa nói: " Nhất Đóa, buổi cà phê lần trước, chị rất xin lỗi, nếu không ngày mai, chị mời em ăn bữa cơm, như vậy em cũng tiện nói tỉ mỉ với chị?"
Cô cảm thấy có tật giật mình, ngay trước mặt Lục Duật Kiêu, đàm luận chuyện tình về nhà họ Lục, thế nào đều không ổn, cho nên cố ý ngăn trở Diệp Nhất Đóa ở bên đầu kia nói.
Diệp Nhất Đóa suy nghĩ một chút, "Ngày mai, bữa trưa em có hẹn rồi, vậy chúng ta hẹn bữa ăn sáng đi, Tử Mạt, chị xem có được hay không?" Mơ hồ, trong lời nói còn lộ ra chút ít hưng phấn.
"Tốt, vậy chúng ta hẹn bữa sáng đi." Cố Tử Mạt không chút suy nghĩ, liền bán bữa sáng của mình ra ngoài..
"Khụ khụ. . . . . ." Lục Duật Kiêu đương nhiên không thích, ở bên cạnh hắng giọng một cái, tỏ rõ bất mãn của mình.
Cố Tử Mạt thấy anh đến gần, trong lòng chột dạ, vội vàng ước định mấy câu với Diệp Nhất Đóa, liền cúp điện thoại.
Lục Duật Kiêu đưa một ly canh gừng cho cô, "Đuổi khí lạnh." Ngay sau đó nhíu mày, hỏi cô, "Bữa ăn sáng ngày mai, em có hẹn?"
Cô gật đầu, "Là hẹn với Diệp Nhất Đóa."
"Cô nhóc kia, hai ngươi ngược lại càng ngày càng thân thiết rồi, vì cô bé, em còn ném anh ra sau gáy rồi." Lời này của người đàn ông, nghe qua liền thấy có vị ai oán.
Cố Tử Mạt đón lấy ly canh gừng, uống vào, đặt lại cái ly lên bàn nhỏ bên cạnh, sau đó liếc điện thoại của anh một cái, nghiêng nghiêng đầu, nhìn anh, giọng mỉa mai nói, "Anh ghen tỵ? Ghen?"
"Dĩ nhiên." Người đàn ông thừa nhận, một tay ôm lấy cô vào trong lòng, cúi đầu, hít sâu mùi hương hài hòa sảng khoái trong tóc cô, "Nói thật, anh rất mong đợi bữa ăn sáng tốt đẹp của chúng ta."
"A, thì ra anh ghen vì cái này."
"Hả? Còn có cái gì?" Người đàn ông cắn lên vành tai của cô, nói nhỏ hỏi cô.
Cô nhếch môi khẽ cười, "Em cho là, anh ghen vì em cướp đi Diệp Nhất Đóa đâu, anh nghĩ đi, anh và cô bé quen nhau khá sớm, hiện tại em và cô bé lại quan hệ khá thân thiết, trong lòng anh có cảm thấy không công bằng, có cảm thấy sức quyến rũ của mình thua kém em hay không?"
Nói xong, tay của cô nâng lên, sờ lên khuôn mặt của anh.
Người đàn ông này, sống mũi rất thanh tú, hốc mắt thâm thúy, môi mỏng xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật xa xỉ trong tay bậc thầy, vô luận nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng không tìm được một tia tỳ vết nào.
Anh có nhiều mặt tính cách, có lúc sẽ giống như kẻ liều mạng rát tiêu sái tự nhiên, có lúc, lại biết giống như một vị quý tộc thời cổ đại, mà có lúc, còn có thể như một quý công tử phong lưu phóng khoáng mẫu mực. . . . . . Cô vĩnh viễn cũng không đoán được, lần sau anh sẽ phơi bày bộ mặt nào ở trước mặt cô.
Cứ nhìn anh như vậy, tâm chìm xuống từng chút từng chút một.
Cô nghĩ, cô xong rồi.
Trên mặt Lục Duật Kiêu mang nụ cười, đưa tay sờ lên tay nhỏ bé của cô, rất là ảo não mở miệng, "Anh có chút hối hận."
"Hối hận sao? Hối hận cái gì." Cô kinh ngạc.
Chuyện có thể khiến người đàn ông này thấy hối hận, là trân bảo hiếm thấy, hiển nhiên cô bị lời nói của anh gây tò mò.
"Trước kia em và Diệp Nhất Đóa quan hệ thân thiết với nhau, anh sẽ vui mừng cho em, hiện tại sao, lại bắt đầu phải lo lắng rồi."
Cô lại càng nghi ngờ, "Lo lắng?" Ngay sau đó cô liền bật cười, hỏi anh, "Là sợ Diệp Nhất Đóa đoạt em đi sao?"
Người đàn ông im lặng, nắm ngón tay nhỏ nhắn của cô, "Sợ em có cái khuynh hướng kia thôi."
Cố Tử Mạt thiếu chút nữa sặc cười, hết sức cường điệu nói với anh, "Khuynh hướng giới tính của em rất bình thường." Trong lòng cô ngọt lịm giống như thoa mật ong vậy, người đàn ông này không quan tâm cô cướp đi bạn cũ của anh là Diệp Nhất Đóa, lại lo lắng cô bị Diệp Nhất Đóa cướp đi.
Xác nhận được địa vị của mình ở trong cảm nhận của anh, trong lòng của cô, đã sớm hồi hộp.
Ánh mắt quét qua điện thoại di động trên bàn, liền nhắc nhở anh nói, "Điện thoại di động của anh hong khô rồi, có thể mở máy rồi đấy."
Người đàn ông nhìn lướt qua điện thoại di động, không hề cử động, ngược lại trói chặt eo thon của cô hơn nữa, "Anh không có chuyện quan trọng cần gấp, thừa dịp hiện tại có thời gian, ở bên cạnh em nhiều hơn."
Lực chú ý của cô mặc dù ở trên điện thoại di động, nhưng vẫn bắt được hàm ý trong lời nói của anh, không khỏi cau mày, hỏi anh, "Anh nói đúng, thừa dịp hiện tại có thời gian, vậy ý của anh là, những ngày tới, có thể anh sẽ rất bận?"
Người đàn ông bị cô bắt được câu chuyện, ngón tay thon dài nâng lên, đè vòa huyệt thái dương của mình, giống như rất bất đắc dĩ nói: " Tiếp theo sẽ bận, em đoán thử xem, việc anh sẽ xử lý trước tiên, sẽ là cái gì?"
Theo bản năng cô nghĩ ngay là, làm sao em biết tiếp theo anh muốn làm cái gì!
Nhưng nghĩ lại, nếu người đàn ông này hỏi cô, nhất định sẽ có liên quan tới cô, nếu không sẽ không để cho cô đoán.
Trong đầu rất nhieuf ý nghĩa đảo qua, cuối cùng bắt được một chuyện có khả năng nhất, cô cắn cắn môi, mắt nhìn vào ánh mắt của anh, cười yếu ớt giống như thỉnh giáo hỏi anh, "Mảnh đất của nhà họ Hà kia sao? Việc đầu tiên anh phải làm, có liên quan với nhà họ Hà?"
"Thông minh." Nhìn cô cười lộ ra lúm đồng tiền, đẹp mà tinh xảo, tâm thần hơi động, giữ chặt cái gáy của cô liền cúi đầu.
Đầu tiên Cố Tử Mạt ngẩn ra, ngay sau đó phối hợp đôi tay quấn lên cổ của anh, khẽ mở đôi môi, mặc anh tự do ra vào.
Sự dây dưa của nhà họ Cố và nhà họ Hà, là bắt đầu từ mảnh đất kia, mà sự dây dưa của cô và người đàn ông trước mắt này, là bắt đầu từ lúc bị Hà Ân Chính phản bội, suy luận như vậy, ngược lại mảnh đất kia lại là một bà mối tốt đâu. Duyên phận quấn quýt, chính là xảo diệu như vậy.
Cô nghĩ tới những thứ này, nhịn không được hôn sâu hơn.
Lục Duật Kiêu cảm nhận được sự đáp lại của cô, linh hoạt dùng đầu lưỡi nhàn nhạt liếm láp đôi môi mềm mại của cô, cho đến khi mỗi một góc đều lây dính mùi của anh, mới tiếp tục chiến đấu ở các chiến trường tiến vào nghiên cứu hương vị trong miệng cô.
Mỗi một chỗ trong miệng Cố Tử Mạt đều lưu lại dấu vết của anh, tìm kiếm đầu lưỡi của cô cùng nhau chơi đùa, cuối cùng không nhịn được cuốn lấy, sau đó câu vào trong miệng mình, tinh tế mút vào. . . . . .
Nụ hôn này liên tục trong thời gian quá dài, Cố Tử Mạt có cảm giác mặt cô đều nóng hết lên rồi, vừa né tránh sự tiến công của anh, vừa cầu xin được tha thứ , "Em sắp không thở nổi. . . . . ."
Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, đôi môi đã bị anh nuốt tiếp rồi.
Cô đành phải chấp nhận, biết người đàn ông này ở phương diện này vẫn rất bá đạo, không thể làm gì khác hơn là thuận theo dùng sức lực toàn thân bám vào trên người của anh, toàn tâm toàn ý cảm thụ nụ hôn thắm thiết này.
Trải qua nụ hôn thắm thiết, Cố Tử Mạt cũng không có quên cái tin nhắn kia, thở hổn hển đẩy anh ra, sau đó một lần nữa mở máy điện thoại di động giúp anh, để qua một bên.
Người đàn ông cũng không có chú ý động tác của cô, mà vòng chắc eo của cô một lần nữa, hỏi cô, "Không hiếu kỳ sao?"
Tất cả tâm tư của cô đều bị tin nhắn kia chiếm cứ, chợt nghe thấy anh hỏi, rất mê hoặc, liên hệ trước sau, mới nghe ra hàm ý trong lời nói của anh.
Anh đang hỏi cô, có tò mò với vận mệnh của nhà họ Hà hay không!
"Em có thể làm đều làm rồi, dùng 14 vạn mua mảnh đất kia, cũng coi như là một sự vũ nhục đối với nhà họ Hà, em cảm thấy rất vui vẻ sung sướng rồi, về việc cuối cùng nhà họ Hà sẽ như thế nào, em cũng không quan tâm, cho nên không hiếu kỳ." Nghĩ đến lần trước nhìn thấy Hà Ân Chính, nhìn cái dáng vẻ giận mà không dám nói của Hà Ân Chính, cô đã cảm thấy vô cùng sung sướng, tất cả lo lắng cũng trở thành hư không.
Ở bên người đàn ông trước mặt này càng lâu, ngọt ngào giữa bọn họ càng nhiều, cô lại cảm thấy chuyện với Hà Ân Chính đã rất xa rồi, cảm giác đó đã là chuyện cũ rất cũ rồi.
"Bình thường trở lại?" Người đàn ông lý giải ý tứ trong lời nói của cô.
Cô gật đầu một cái, "Vâng, đều đi qua."
"Mừng cho em." Người đàn ông hôn lên cái trán của cô, nhẹ giọng nói.
Ngay sau đó anh liếc lên điện thoại di động của mình, cầm lên, nhìn xuống báo cuộc gọi và tin nhắn, cũng không nói cái gì, mà xoay người lấy chén canh gừng của mình.
Cố Tử Mạt nhìn chiếc điện thề bị chủ nhân lạnh nhạt, lòng nặng trĩu liền buông xuống, nghĩ thầm, có thể là tự mình nghĩ nhiều.
*
Mặc dù Lục Duật Kiêu tỏ vẻ cực kỳ bất mãn, nhưng cuộc hẹn gặp mặt vào bữa ăn sáng của Cố Tử Mạt và Diệp Nhất Đóa, vẫn không có bị sửa đổi.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc cô ra cửa, Lục Duật Kiêu nói đưa cô đi.
Cố Tử Mạt nghĩ đến anh nói sẽ rất bận rộn, nên vẫn cự tuyệt anh, "Anh bận đi."
Người đàn ông lại cố ý đưa cô, vuốt vuốt đỉnh đầu của cô, chọc cười nói: " Lấy công chuộc tội, cung kính đưa bà xã ra ngoài, dù cho nhiều việc đến đâu cũng không thể bỏ được ."
"Ai, làm sao anh vẫn không hiểu đây?" Cố Tử Mạt than thở, đón nhận ánh mắt nghi vấn của Lục Duật Kiêu, đẩy anh một cái, sau đó giải thích, "Sao anh không hiểu được, lòng ghen tỵ giữa những cô gái quá nặng, anh và Diệp Nhất Đóa quá quen thuộc, sẽ mang đến cho em cảm giác nguy cơ."
Mặc dù là cố ý nói lời này, nhưng lời nói này cũng chính xác là tiếng lòng của cô.
Từ lúc trải qua sự khiêu khích của Ninh Uyển, hiện tại cô là một bộ dáng ' thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc ' , đánh mất lý trí, gặp phải toàn diện điên cuồng.
Lời này nghe vào trong tai Lục Duật Kiêu, là hết sức hưởng thụ, anh nghe xong, rất hiểu chuyện gật đầu, "Được rồi, vì không ảnh hưởng đến cảm giác an toàn của em, như vậy. . . . . . Hôn tạm biệt thôi."
"Đây là lường gạt trắng trợn một nụ hôn sao? Được rồi." Cô kiễng chân, cho anh một nụ hôn chào buổi sáng nặng nề.
Cho dù là như vậy, nhưng Lục Duật Kiêu cũng không thả người.
Anh quay người trở về phòng ngủ, lấy một hộp gấm màu đỏ, sau đó dùng tay nâng tay trái của cô lên, từ từ tách ra các ngón tay của cô.
Ánh mắt Cố Tử Mạt đã sớm chú ý tới hộp gấm màu đỏ, đúng lúc anh sắp mở hộp gấm ra, cô bỗng cong ngón tay, gây khó khăn cho anh nói: " Đeo nhẫn một lần nữa đúng không? Vậy thì lại quỳ một chân lên đất đi, mặc dù cũ rích, nhưng vẫn rất cảm động."
Nhớ tới chiếc nhẫn kia, thì trong lòng cô vẫn mang hận, ban đầu lúc đeo nhẫn, anh vẫn giấu giếm thân phận chân thật, điều này làm cô rất giận.
Hiện tại không nhân cơ hội hành hạ anh ngay, cũng tự cảm thấy có lỗi với bản thân.
Cô đang hả hê nghĩ tới tính toán nhỏ nhặt của mình, liền nghe được một tiếng ' đông ', thu mắt vừa nhìn, Lục Duật Kiêu bỗng cong một chân, quỳ trên mặt đất, cơ thể cao lớn anh tuấn thẳng tắp, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, âm thanh trầm thấp nói, "Tử Mạt, em bằng lòng tiếp nhận thân phận mới của anh, bằng lòng tiếp tục tin tưởng anh? Anh cam đoan với em, đời này kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa, mặc kệ trả qua bao nhiêu đời, em đều là người mà anh yêu nhất, anh sẽ không để cho vận may của chúng ta chỉ dừng lại ở yêu nhau, anh sẽ làm cho nó kéo dài đến chúng ta ở bên nhau, cả đời."
Vốn dĩ cô chỉ muốn trêu chọc giày vò anh, lại không nghĩ rằng, chân chính nhìn người đàn ông anh tuấn trầm ổn này quỳ gối trước mặt mình, cô thật sự cảm động, không nhịn được dùng đôi tay bụm miệng, để tránh mình cảm động đến mức không thể ngăn được.
Giờ phút này từng cảnh từng cảnh nhanh chóng xẹt qua trong óc của cô, sự xuất hiện của anh, sự giúp đỡ nâng đỡ của anh, bao gồm ôn nhu anh cho cô, gia đình anh cho cô. . . . . . Tất cả tất cả những điều này giống như là những đoạn phim ngắn, không tiếng động lướt qua đầu cô.
"Em bằng lòng." Cơ hồ là run rẩy, mới có thể đem ba chữ này nói ra.
Người đàn ông cười dịu dàng, lồng chiếc nhẫn trong tay vào ngón tay của cô.
Sau đó anh đứng lên khỏi mặt đất, một tay vòng ôm lấy cô, ôm chặt vào trong ngực.
Anh tựa cằm lên thân thể mỏng manh của cô, bên tai phất qua khí nóng anh thở ra, "Tử Mạt, cám ơn em, em để cho anh có được, một thế giới thứ hai."
Cô cảm động không thôi, nghiền ngẫm lời nói của anh, hỏi anh, "Thế giới thứ hai sao?" Cái người đàn ông quyền thế ngập trời này, người đàn ông mà bản thân có được một nửa giang sơn, dám nói cô cho anh một thế giới thứ hai? !
"Ừ, anh muốn cảm ơn mẹ của anh, là bà đã dẫn dắt anh, là bà để cho anh tới tìm em." Người đàn ông làm như nhớ tới chuyện cũ, nhỏ giọng trầm trầm.
"Mẹ của anh?" Mới sáng sớm, lượng tin tức anh cho cô quá mức khổng lồ rồi.
Lục Duật Kiêu gật đầu, nhưng không có nói quá nhiều, nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, lưu luyến nắm tay cô, nói: " Đã đến giờ, em phải đi rồi."
Lúc này cô mới chú ý tới thời gian cấp bách, vội vàng cầm lấy túi xách, cố kiềm chế lại tâm trạng khẩn trương, vội vã ra cửa.
Lúc Cố Tử Mạt đến nơi, Diệp Nhất Đóa đã đến.
Hai người cùng nhau dùng xong bữa ăn sáng, Diệp Nhất Đóa thẳng thắn, trực tiếp vào đề chính luôn, "Ừm, hiện tại em đã ăn uống no đủ, chị thích hỏi cái gì cứ hỏi đi, mặc dù em chỉ có thể nhớ lại một chút manh mối, nhưng mà em lại rất thông minh, em đã hỏi người khác giúp chị rồi."
Có những lời này của Diệp Nhất Đóa, Cố Tử Mạt cũng không kiêng dè cái gì, trực tiếp liền hỏi, "Rốt cuộc thì Lâm Nhược Thủy là ai, tại sao bà ấy. . . . . ." Phía sau, hiện tại cô không nói ra được.
Vì sao bà ấy lại thảm như vậy?
Cái này giống như là một giấc mộng, vẫn quanh quẩn ở trong đầu cô, xua đi không được.
Diệp Nhất Đóa xoay xoay vòng tay mã não trên cổ tay mình, lơ đãng liền hỏi, "Không phải chị biết Lâm Nhược Thủy sao, dù sao cũng nên biết Lâm Yên Nhiên chứ."
Cố Tử Mạt híp mắt, cô đối với cái tên Lâm Yên Nhiên này, cũng không có bất kỳ ấn tượng nào, chỉ có thể đoán, "Lâm Yên Nhiên? Là tên trước kia của Lâm Nhược Thủy sao? Hình như không phải."
Ngay cả chính cô, cũng bác bỏ suy đoán của mình.
Mắt đẹp của Diệp Nhất Đóa trợn trừng, ngã thân thể dựa ra phía sau, gương mặt không thể tưởng tượng nổi, giống như là nghe được cái chuyện cười kinh thiên gì đó vậy, "Không thể nào, ngay cả Lâm Yên Nhiên chị cũng không biết? !"
Cố Tử Mạt không biết vì sao sao Diệp Nhất Đóa lại có phản ứng kịch liệt như vậy, hơn nữa còn rất khoa trương, băn khoăn nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại, "Chẳng lẽ chị nên biết về Lâm Yên Nhiên sao?"
Diệp Nhất Đóa lắc đầu lại khoát tay, cúi đầu, thầm thì một trận, nói với Cố Tử Mạt, "Tử Mạt, chị càng không biết, sao em lại càng cảm thấy mình rất nguy hiểm đâu, vấn đề rốt cuộc Lâm Yên Nhiên là ai, chị hãy về nhà hỏi chồng mình đi."
Cố Tử Mạt không ngờ, quả banh này lại bị đá về đến bên chân của cô, khổ sở suy nghĩ một chút, "Vậy thì tốt, cái này chị sẽ đi về hỏi, vậy em nên nói cho chị biết, Lâm Nhược Thủy là ai đi."
"Ừ, cái này cũng có thể nói cho chị biết." Diệp Nhất Đóa chống má tiến đến, rất nhỏ giọng nói: " Lâm Yên Nhiên là con gái của người chị ruột của Lâm Nhược Thủy, bọn họ đều nói, bộ dạng của Lâm Yên Nhiên đặc biệt giống Lâm Nhược Thủy."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn