• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full LÚC TÀN CANH (2 Viewers)

  • Chương 38: Nghị lực

「Cuối cùng rồi vẫn phải bắt tay giảng hòa với những điều bạn không thích mà thôi」

Chương 38: Nghị lực

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Con bị thương là vì một tội phạm bỏ trốn?" Tưởng phu nhân vì quá tức giận mà không để ý được đến ngôn từ nữa.

Tưởng Thiệu Chinh nghe được mấy chữ "tội phạm bỏ trốn", hai hàng lông mày không khỏi nhíu lại: "Chú Nhan rất có thể sẽ trở thành ba vợ của con."

"Con muốn loại người này thành người nhà của chúng ta?" Tưởng phu nhân ôm ngực, "Con muốn mẹ và ba con trở thành trò hề trong mắt của họ hàng đúng không hả!"

"Dù Ninh Lập Hạ đồng ý kết hôn với con thì mẹ cũng có thể không coi cô ấy là con dâu, dù sao cô ấy cũng không hẳn sẽ đồng ý có một mẹ chồng như mẹ."



"Ý con là gì?"



"Mẹ hiểu mà. Tuy là lời 'không phải cô ấy không kết hôn' này nghe có vẻ cổ lỗ sĩ, nhưng đúng là con không thể tìm được người thứ hai mà bản thân muốn nghĩ đến mối quan hệ này." Tưởng Thiệu Chinh không nhìn sắc mặt của mẹ mình, rũ mắt nói, "Con đã quá ba mươi, sống tự lập nhiều năm, phân biệt được tốt xấu, lập trường cũng sẽ không dễ dàng bị lay chuyển... Mẹ là mẹ của con, con rất kính trọng mẹ, không hi vọng giữa chúng ta có bất hòa gì nên mới mong mẹ đối xử công bằng với Ninh Lập Hạ."



Tưởng Thiệu Chinh dùng giọng điệu ôn hòa nhất, vào tai Tưởng phu nhân lại vô cùng khó nghe: "Nếu mẹ không thừa nhận đứa con dâu này thì có phải con cũng sẽ không nhận mẹ nữa có đúng không?"



"Không nghiêm trọng như thế, chỉ cần mẹ đừng khiến Ninh Lập Hạ phải khó xử nữa. Cô ấy là một người biết lý lẽ, tuyệt đối sẽ không mang đến phiền phức gì cho mẹ. Mẹ không thích cô ấy, dù sau này coi cô ấy và con cái của chúng con như không tồn tại thì con vẫn sẽ là con của mẹ."




Dù có thể coi Ninh Lập Hạ như vô hình, thì Tưởng phu nhân chắc chắn vẫn muốn nhận đứa cháu tương lai của mình, nếu như thỏa hiệp thì khó mà nuốt cục tức này xuống, nhưng nếu không, tiếp tục giày vò lẫn nhau... Bà rất hiểu tính cách của con trai mình.



Suy xét một phen, Tưởng phu nhân chỉ có thể trừng Tưởng Thiệu Chinh một cái, oán hận nói: "Con tưởng mẹ muốn quản con lắm à! Mặc kệ con còn có thể sống lâu thêm mấy năm, con đã thích nhảy vào hố lửa thì cứ đi mà nhảy, mẹ không can dự nữa. Chỉ có một điều, tương lai hối hận rồi thì đừng có mà về nhà tìm ba mẹ khóc lóc!"



Tưởng Thiệu Chinh cười: "Mẹ lo thừa rồi, chỉ sợ con muốn được hối hận người ta cũng không chịu cho con cơ hội đó thôi. Ngoài ra, con và Tống Nhã Nhu chỉ là bạn bè cùng nhau lớn lên, mọi người hiểu nhầm thật sự khiến con và cậu ấy khó xử, mà những lời này có lẽ sẽ chỉ có mẹ là có thể ngăn lại thôi."




...



Lúc Tưởng Thiệu Chinh về đến nhà, cơm tối đã được bày sẵn trên bàn, không thấy Ninh Lập Hạ đâu, chỉ có một tờ giấy nhắn được chèn dưới bát, nói tối nay có hẹn, nhờ hắn dùng cánh tay lành lặn còn lại đưa đồ ăn vào lò vi sóng hâm nóng.



Chỉ có một mình hắn ăn nhưng cô vẫn chuẩn bị bốn món một canh, Tưởng Thiệu Chinh gọi điện cảm ơn, Ninh Lập Hạ hôm nay lại đặc biệt khách khí trả lời hắn.



Trong lòng hắn có hồi chuông cảnh báo, lại không tiện trực tiếp hỏi cô đang ở đâu làm gì với ai, chỉ đành lòng vòng nói: "Nếu không có ai đưa em thì lúc về gọi điện cho anh đi, anh đến đón em, dạo này tivi báo chí đưa tin về các vụ nữ sinh mất tích nhiều lắm."



"Em đang ở phòng làm việc. Anh không thể lái xe, để anh đưa em về nhà xong không phải vẫn là em đưa anh về à?"

"Anh có thể gọi xe về."



Cả phòng làm việc chỉ có Ninh Lập Hạ và Vệ Tiệp, yên tĩnh đến mức tiếng ếch và tiếng côn trùng kêu rả rích bên ngoài còn nghe thấy được, đừng nói là nội dung cuộc trò chuyện này.



Thế là, Ninh Lập Hạ vừa đặt điện thoại xuống, Vệ Tiệp lập tức cười nói: "Còn dám gạt mình là hai người không có gì! Người ta đưa cậu về rồi lại tự đón xe về được mà lại không tự đến trường được? Mà nhà thầy ấy khéo cũng tự có tài xế rồi."



"..."



"Cậu áy náy thì có thể giúp thầy ấy thuê người đến nấu nướng là được rồi, sao phải tự mình đi?"



"..."



"Cái gì mà áy náy cái gì mà phải chịu trách nhiệm chứ, rõ ràng là kiếm cớ để gặp nhau."



Ninh Lập Hạ rất muốn phản bác, nhưng lại không biết phải phản bác thế nào, chỉ đành lảng sang chuyện khác: "Cậu đến học nướng bánh hay là đến hóng bát quái hả? Tay chân cứ chậm rì rì thế thì đừng có mơ mộng gì nướng được cái bánh ngon nữa."

Nghe đến đây, Vệ Tiệp dứt khoát đẩy bát inox sang một bên: "Không làm nữa, phiền chết đi được."



"Không phải cậu đã nói với Cận Vĩ sẽ tự tay chuẩn bị bánh sinh nhật à?"



"Lấy cái của cậu là được rồi! Mình không nói cậu không nói thì làm sao anh ấy biết được? Đúng là khâm phục cậu, kiên nhẫn một ngày chuẩn bị ba bữa cho người ta mà vẫn còn dám hiên ngang nói là 'bạn bình thường'. Đúng rồi, nghe Cận Vĩ nói gần đây Ninh Ngự cho người tìm kiếm tung tích ba cậu, hai người đó quen nhau hả? Sao đó giờ mình không nghe cậu kể nhỉ?"



Ninh Lập Hạ giật mình, vội hỏi chi tiết.



Vệ Tiệp nói: "Mình cũng không rõ lắm! Chuyện này anh ta cũng không để Cận Vĩ làm."



Ninh Lập Hạ biết Ninh Ngự cố tình để Vệ Tiệp biết tin rồi nói lại cho mình, đối với việc cúi đầu thỏa hiệp càng trở nên mẫu thuẫn hơn.

...



Sau khi Vệ Tiệp rời đi, Ninh Lập Hạ bắt đầu nghĩ xem phải kéo giãn khoảng cách với Tưởng Thiệu Chinh thế nào. Hắn đã nói rõ tình cảm của mình đến thế rồi, nếu cô cứ tiếp tục thế này sợ rằng sẽ khiến hắn hiểu nhầm.



Trong lúc chờ thang máy cô đã hạ quyết tâm xong xuôi, câu đầu tiên sẽ nói là bản thân sẽ tìm một người khác đến lo chuyện cơm nước dọn dẹp cho hắn. Thế nhưng lúc bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy Tưởng Thiệu Chinh đứng bên ngoài chờ, cô lại thay đổi chủ ý rồi.



Tối muộn thế này hắn còn vội vàng đến đây, bây giờ cô từ chối khéo lại hại hắn mất ngủ, thôi để mai vậy.



Tưởng Thiệu Chinh giơ chiếc túi trong tay lên: "Hôm nay có một sinh viên tặng nho nhà trồng cho anh, tươi ngon lắm đấy, anh sợ để đến mai sẽ mất ngon nên đưa tới đây luôn."

Không đợi Ninh Lập Hạ mở miệng, hắn lại cười nói: "Đừng nói em không ăn tối, khó khăn lắm anh mới nghĩ ra được lý do này mà."



"Không ăn cơm, nhưng nho thì có thể ăn một quả."



Nho này mềm mà mọng nước, ngọt nhưng không ngấy, Ninh Lập Hạ vốn định ăn một quả rồi thôi, cuối cùng vẫn là không nhịn được ăn hết nửa túi.



"Ở với anh lại làm em phá quy tắc rồi, lần nào cầm một quả lên cũng tự nhủ 'đây là quả cuối cùng'." Cô chán nản không thôi, "Ăn nho dễ béo nhất, đều tại anh hại em."



"Lúc trước em mập mạp cũng rất dễ nhìn."



"Em mập bao giờ hả! Bỏ đi, dù sao cũng đã ăn nửa túi, ăn thêm mấy quả nữa cũng không đáng bao nhiêu." Cô lấy măng cụt mua hồi chiều trong tủ lạnh ra, "Không có anh ở bên cạnh đúng là em nghị lực lên bao nhiêu! Em thích ăn măng cụt như thế, nhưng lại chịu được đến giờ không ăn quả nào đây này."

Tay trái của Tưởng Thiệu Chinh không thể dùng lực, cô bóc một quả đưa cho hắn, lại đi lấy thêm một quả nữa.



Không đợi cô bóc tiếp, Tưởng Thiệu Chinh đã tách một múi đưa đến bên miệng cô: "Anh cũng không phải là người tàn tật, không cần đối xử đặc biệt."



Ngón trỏ của hắn chạm phải môi cô, hai má Ninh Lập Hạ nóng lên, cười lấp liếm: "Không phải người tàn tật thì vì sao muốn em phải đưa đón mỗi ngày?"



"Vì anh muốn gặp em. Nếu em không phản đối anh xuất hiện ở nhà em mỗi ngày, thì anh cũng có thể dùng một tay nấu cơm cho em."



Ninh Lập Hạ cố tình tránh đi vấn đề này, đặt quả măng cụt xuống: "Nho anh mang đến rất ngọt, ăn mấy thứ khác không cảm nhận được vị nữa."



"Hiểu, giống như anh rất thích em, bởi vậy cũng không thể tiếp nhận được người khác nữa."

Ninh Lập Hạ cắt đứt: "Em là quả nho hả?"



"Chỉ là một phép so sánh thôi."



"Gớm quá, em không chịu được mấy người đàn ông dẻo miệng nhất."



Đầu thu rất dễ có mưa, Tưởng Thiệu Chinh vừa muốn ra về, ngoài cửa chợt có tiếng mưa rào rào.



"Mưa lớn quá, anh ngồi thêm một lát nhé?"



Làm thế nào cũng không ngờ được nửa tiếng sau mưa càng dữ dội hơn.



Tưởng Thiệu Chinh nhìn bên ngoài cửa sổ, nói: "Anh không mang ô, mưa to thế này sợ là khó bắt xe."



"Em đưa anh về."



"Trời tối đường khó đi, anh không tin tưởng kỹ năng lái xe của em lắm, mà đưa anh về rồi em lại phải về một mình nữa, rất không an toàn."



"Nên sao?"



"Sô pha nhà em cũng đủ lớn, anh miễn cưỡng có thể dùng nó làm giường."



"Mưa một chút mà anh đã ngủ lại nhà người khác?"



"Anh cũng từng thu lưu em mà, nếu em muốn thì anh cũng có thể giúp em chuẩn bị đồ ăn sáng."

Ninh Lập Hạ không biết có phải mình điên rồi hay không, thế nào lại chỉ do dự hai giây rồi gật đầu đồng ý.



"Chỉ một lần này thôi. Không cần ngủ sô pha, lúc em gái em đến ở em có đặt thêm một chiếc giường trong thư phòng."



Tưởng Thiệu Chinh vừa lòng thỏa ý mà ở lại.



Mưa to gió lạnh, Ninh Lập Hạ nằm hồi lâu không ngủ được bèn đứng dậy đi đóng cửa, nhớ đến phòng khách chỉ có một cái chăn mỏng, bèn lấy thêm một chiếc chăn dày trong tủ quần áo mang ra.



Tưởng Thiệu Chinh ngủ không đóng cửa, Ninh Lập Hạ thả nhẹ bước chân đi đến cạnh giường, phủ chăn lên người cho hắn. Thấy khóe miệng hắn hơi cong lên, Ninh Lập Hạ bực bội nói nhỏ: "Em mới không quan tâm anh, chỉ sợ anh cảm lạnh rồi lại ăn vạ ở đây thêm một ngày thôi."



--- Lời tác giả ---



Tính tình của Tưởng Thiệu Chinh là kiểu không lạnh không nóng, mà trước mắt ôn hòa với Tống Nhã Nhu bởi vì cô ta chưa làm gì khác người ở trước mặt hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom