• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full LÚC TÀN CANH (6 Viewers)

  • Chương 53: Nguyên nhân

「Bớt phụ thuộc, hạ thấp kỳ vọng, cuộc sống sẽ càng tốt hơn」

Chương 53: Nguyên nhân

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Anh mua cua đấy, em muốn hấp hay nướng?" Lúng túng mấy giây, Tưởng Thiệu Chinh nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

"Hấp với rượu hoa điêu đi."

"Anh chỉ từng ăn cua hấp uống rượu hoa điêu, đúng là lần đầu nghe thấy cua hấp với rượu hoa điêu."

"Là do kiến thức của anh hạn hẹp quá thôi, muốn ăn thì tới giúp thái gừng đi."

Trong một tiếng nấu bữa tối, Tưởng Thiệu Chi và Ninh Lập Hạ đều vắt óc tìm đề tài điều tiết không khí, tiếc là sự gượng gạo vẫn len lỏi trong từng câu nói của hai người.



Ăn cơm xong, Tưởng Thiệu Chinh chủ động dọn bàn rửa bát đũa, Ninh Lập Hạ vừa định rủ hắn xuống vườn hoa ở dưới tầng đi dạo, chuông điện thoại của Tưởng Thiệu Chinh đã vang lên, là Tống Nhã Nhu.



Ninh Lập Hạ đưa điện thoại cho hắn, Tưởng Thiệu Chinh dùng khăn lau tay, vừa định tiếp thì thấy được tên hiển thị trên màn hình, vô vô thức ngẩng đầu nhìn Ninh Lập Hạ.



"Mau nghe đi, không phải chị ta bị trầm cảm à? Ngộ nhỡ anh không nghe rồi chị ta lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì thì em đúng là thành tội nhân thiên cổ."



Tưởng Thiệu Chinh giống như không nghe ra tự giễu trong lời của cô, chậm chạp hai giây rồi vẫn ấn nghe.



Lời thốt ra rồi, Ninh Lập Hạ lại cảm thấy vô nghĩa, sợ Tưởng Thiệu Chinh khó xử với sự có mặt của cô, bèn đi vào thư phòng.



...



"Con gọi điện cho ai đấy?" Tống phu nhân đẩy cửa bước vào hỏi con gái.




"Tưởng Thiệu Chinh, cậu ấy nghe rồi, xem ra Ninh Lập Hạ không còn ở nhà cậu ấy nữa."



Tống phu nhân nghe thế thì hơi nhíu mày: "Không phải đã nói hai đứa nó chia tay rồi à? Con cứ hỏi mãi làm cái gì! Dù sao con cũng đã không muốn phát triển mối quan hệ với Tưởng Thiệu Chinh nữa, sao cứ phải vặn hỏi chuyện riêng của cậu ta?"



"Tuyệt đối không thể để hai người đó ở bên nhau! Như thế con sẽ thành trò cười của mọi người. Mẹ, mẹ nghe đi!" Tống Nhã Nhu thình lình quay đầu nhìn ra cửa sổ, "Ngoài kia đang có người cười con, mẹ nghe đi! Họ đang bàn tán về con!"



Tống phu nhân dùng tay đỡ trán: "Không có ai đang cười con cả, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, con chỉ đang ảo giác thôi!"



"Rõ ràng là có! Mẹ không nghe thấy ạ? Họ cười lớn lắm!"



"Đây là bệnh viện, chẳng có ai biết con cả, sao có thể có người biết chuyện của con được?" Tống phu nhân tận lực đè giọng của mình xuống, "Hôm nay con đã uống thuốc chưa?"




Tống Nhã Nhu nản lòng gật đầu: "Uống rồi."



"Chúng ta chỉ cần nghe theo lời bác sĩ thôi, ảo giác sẽ mau chóng biến mất. Sức khỏe của con cũng đã tốt lên rất nhiều rồi, mai chúng ta đi dạo nhé?"



"Con không muốn ra ngoài, đang là kỳ nghỉ lễ đó, người đi đường nhiều lắm, ngộ nhỡ gặp phải người quen thì sao? Dù họ không biết quan hệ của con với Ninh Ngự và Tưởng Thiệu Chinh, thì cũng sẽ hỏi con bao giờ kết hôn, hoặc ngộ nhỡ họ nghe được chuyện của ba rồi thì sao?" Tống Nhã Nhu nói rất nhanh, vừa lắc đầu vừa nói.



"Dáng vẻ hiện tại của con mới khiến nhà ta bị người ta cười chê!" Tống phu nhân rốt cuộc không nhịn được nữa trách móc con gái, "Chuyện với Ninh Ngự và Tưởng Thiệu Chinh đều đã qua rồi, đừng nghĩ nữa! Hôm nay Tưởng Thiệu Chinh cũng đã đến nói rất rõ ràng, cậu ta và Nhan Cốc Vũ đã chia tay, Nhan Tiêu vào trại tạm giam, sao Tưởng gia có thể cho hai đứa chúng nó quay về với nhau được chứ? Đừng đa nghi cho rằng chúng ta đang lừa con nữa được không! Không ai cười con cả, nhiệm vụ duy nhất bây giờ của con chính là chữa bệnh, con là niềm tự hào của mẹ, con phải có kiên cường lên, không thể để hai người phụ nữ kia đắc ý được! Con cứ như thế này thì mẹ con chúng ta sẽ không còn chỗ dung thân đâu!"

Tống Nhã Nhu không nói nữa, ngồi ngẩn người trên giường, hai tiếng sau rốt cuộc đi xuống nói với Tống phu nhân: "Mẹ, mẹ yên tâm, con đã ổn rồi, gặp Tưởng Thiệu Chinh xong tâm trạng của con đã tốt hơn rất nhiều."



Tống phu nhân ngạc nhiên nhìn con gái: "Vậy thì tốt, ngày mai đi dạo với mẹ, có lẽ tình trạng mất ngủ sẽ đỡ hơn đấy."



Tống Nhã Nhu theo bản năng muốn từ chối, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của mẹ thì lại do dự, cuối cùng gật đầu.



Ngày hôm sau, vừa ăn sáng xong, Tống phu nhân lập tức đẩy con gái đi thay quần áo để ra ngoài: "Đi mua sắm trước, sau đó đến nhà hàng con thích ăn trưa, hôm nay chúng ta sẽ gọi toàn những món con thích, ăn được đồ ngon biết đâu tâm trạng sẽ tốt hơn. Nhìn xem, con gầy thành thế này rồi. Sáng nay ba con đã gọi cho mẹ nói tối nay sẽ đến thăm con. Đừng chọc giận ông ấy nữa, người ông ấy yêu thương nhất vẫn là con, nhưng nếu con làm mất mặt ông ấy thì chỉ cho kẻ khác hưởng lợi."

"Mẹ, mẹ mang theo khế ước nhà và sổ tiết kiệm chưa? Chúng ta không ở nhà, khéo họ sẽ vào trộm đi mất."



"Con nghĩ cái gì thế! Bọn chúng dám!"



"Chuyện tương tự xảy ra nhiều lắm rồi mẹ chưa nghe bao giờ sao? Bọn chúng quấn lấy ba đơn giản là vì tiền, loại người này giống hệt với Ninh Lập Hạ, có thủ đoạn nào không dám dùng? Mẹ, mẹ nói liệu họ có nghĩ cách hại chúng ta không? Chỉ cần chúng ta chết rồi thì họ sẽ danh chính ngôn thuận! Thôi chúng ta đừng ra ngoài nữa, đừng ra ngoài nữa."



Tống phu nhân thật sự không biết phải nói gì cho đúng: "Xem như mẹ xin con, đừng nghĩ lung tung nữa được không? Mẹ đảm bảo chúng ta sẽ không sao!"



Dây dưa đến tận chiều tối, mẹ con hai người mới ra đến cổng. Tống phu nhân không thuyết phục được con gái, chỉ có thể cho người mang khế ước nhà và sổ tiết kiệm đến, Tống Nhã Nhu cẩn thận cất chúng vào ba lô xong mới rốt cuộc yên tâm.

Tống phu nhân biết chứng bệnh tâm lý này sẽ khiến bệnh nhân luôn nghi ngờ người khác muốn hại làm hại mình, chỉ đành chiều theo ý cô ta.



Thời gian đã quá muộn, hai người không đi mua sắm nữa, trực tiếp cho xe chạy đến nhà hàng Tống Nhã Nhu thích. Không ngờ vừa vào đến nơi thì gặp hai chị em Ninh Lập Hạ. Bà thoáng căng thẳng, sợ con gái mình sẽ lại chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thế nhưng chưa kịp tìm lý do rời đi thì Tống Nhã Nhu cùng nhìn thấy hai chị em Ninh Lập Hạ đã trực tiếp đi qua.



"Hai chị em cùng đến ăn cơm hả? Đúng là khiến người ta hâm mộ."



Ninh Lập Hạ không đứng dậy, chỉ lịch sự gật đầu với cô ta một cái coi như chào hỏi.



"Nghe nói em và Tưởng Thiệu Chinh chia tay rồi? Thật ra cũng là chuyện tốt, hai người vốn không thích hợp."



Khóe miệng Ninh Lập Hạ giật giật, cố gắng nuốt về những lời suýt thì bật ra khỏi miệng.

Nhan Hàn Lộ không hiểu ra làm sao nhìn sang chị gái hỏi: "Chị với Tưởng Thiệu Chinh chia tay? Lúc nào? Sao em lại không biết!"



Ninh Lập Hạ nhanh chóng đánh mắt sang em gái ra hiệu, lại bị Tống Nhã Nhu vô cùng nhạy cảm bắt được.



"Không phải hai người chia tay rồi à? Chuyện lớn như thế mà không kể với em gái?"



"Chuyện này hình như không liên quan đến chị."



Tống Nhã Nhu thoáng cái kích động lên, tốc độ nói ra càng lúc càng nhanh: "Không liên quan đến chị? Là chị quan tâm em mà, em không muốn nhắc đến là vì đau lòng đúng không? Hai người chia tay lúc nào thế? Là sau khi ba em bị bắt vào trại tạm giam sao? Là bởi vì người nhà cậu ấy phản đối đúng không? Chị đã sớm nói em và cậu ấy không nên ở bên nhau, chị có lòng tốt nhắc nhở nhưng em đâu chịu nghe."



Ninh Lập Hạ muốn nhanh chóng đuổi cô ta đi, lại không muốn kích động đến cô ta, chỉ đành nói: "Đúng đúng, là em có mắt như mù không nhìn ra được lòng tốt của chị."

"Ý em là gì? Em đang mỉa mai chị?" Tống Nhã Nhu bỗng nổi đóa.



"..."



"Chị ấy mỉa mai chị lúc nào? Chị..."



Ninh Lập Hạ lén đá cô ấy một cái dưới gầm bàn, vừa định lên tiếng thì Tống phu nhân đứng cách đó không xa đã chạy đến, kéo tay con gái lôi đi: "Chúng ta đi gọi món thôi, có gì để nói với hai đứa nó đâu chứ."



Ninh Lập Hạ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, lắc đầu cười: "Cứ tưởng người bị trầm cảm thì sẽ trầm mặc ít nói chứ? Chị ta đâu có phải trầm cảm, rõ ràng là bị thần kinh. Chị ta không những muốn xác nhận chị và Tưởng Thiệu Chinh đã chia tay thật chưa, tối qua còn cứ cách năm phút lại gọi cho Tưởng Thiệu Chinh một lần, nói phải giới thiệu bạn gái cho anh ấy, thấy anh ấy từ chối lại gặng hỏi vì sao."



"Hai người chia tay rồi mà? Sao còn biết là chị ta gọi điện cho Tưởng Thiệu Chinh?"

"Cũng không phải chia tay thật, Tưởng Thiệu Chinh sợ chị ta bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, muốn giúp chị ta chữa bệnh nên mới nói bọn chị chia tay rồi, còn nói chị phối hợp cùng."



"A? Nghĩa là sao?" Nhan Hàn Lộ nhất thời không hiểu mô tê gì.



Nghe Ninh Lập Hạ nói xong tiền căn hậu quả, cô ấy hừ lạnh một tiếng nói: "Tống Nhã Nhu bị bệnh thì liên quan gì đến chị? Tưởng Thiệu Chinh cũng quá đáng lắm, muốn làm người tốt thì tự đi mà làm, sao còn bắt cả chị phải xem sắc mặt của Tống Nhã Nhu? Tống Nhã Nhu là bạn gái tin đồn của anh ta, tránh còn không kịp, vậy mà bây giờ lại đi đề xuất ra cái yêu cầu đó! Đã thế chị còn ngoan ngoãn nghe theo không tức giận không nổi đóa, đừng nói là chị không tức giận gì thật đấy nhé?"



"Nếu đã quyết định ở bên anh ấy thì chị nên tôn trọng cách nghĩ của anh ấy, phối hợp với quyết định của anh ấy. Đương nhiên là chị không vui, nhưng trước mắt vẫn nhẫn nhịn được, nếu thật sự không nhịn nổi nữa thì chia tay thôi, nổi đóa thì có tác dụng gì? Càng huống hồ Tống Nhã Nhu là bệnh nhân, chị sẽ không so đo với bệnh nhân, bệnh tâm thần gϊếŧ người còn không được tính là phạm pháp, bị chị ta làm phiền mấy câu thôi mà, có gì to tát đâu."

"Đổi lại là em, bất kể thế nào cũng phải mắng anh ta một trận đã! Nhưng tình trạng của Tống Nhã Nhu nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng. Mẹ của bạn em cũng như thế, đầu tiên là ít nói trong một khoảng thời gian dài, không muốn ăn cơm, cảm xúc xuống dốc, sau đó bỗng nhiên có một ngày rất có tinh thần, nói cũng nhiều lên, chỉ là sẽ xác nhận đi xác nhận lại một chuyện gì đó, em với bạn cứ nghĩ là đã tốt lên rồi, ai ngờ hỏi bác sĩ xong mới biết không những không có chuyển biến tốt đẹp mà tình trạng bệnh còn phát sinh chuyển biến, không chỉ còn là trầm cảm nữa, mà còn thêm rối loạn lưỡng cực nhẹ, càng khó chữa hơn."



"... Có lẽ không ai mong Tống Nhã Nhu khỏi bệnh bằng chị đâu, nếu chị ta thật sự gặp chuyện gì thì chị đúng là có trăm cái miệng cũng không cãi được. Tuy là chị ta rất đáng ghét, nhưng một người vốn tỏa sáng như thế bỗng biến thành thế này cũng rất đáng thương. Chị chỉ không hiểu, chị ta cũng đâu có thích Tưởng Thiệu Chinh đến thế, sao có thể vì anh ấy mà trầm cảm được chứ?"

"Ai nói là vì hai người? Chị ta biến thành cái dạng này có thể chính là vì mẹ chị ta ấy chứ! Không phải chị không biết, từ nhỏ mẹ chị ta đã yêu cầu chị ta mọi mặt đều phải là số một, bất cứ phương diện nào đều không cho chị ta tụt sau người khác, nhìn thấy Tưởng Thiệu Chinh bị chị tranh mất chắc chắn đã mắng chị ta vô dụng. Chị nghe gì chưa, Tống Tư Nhân có hai người vợ bé ở ngoài, mỗi người đều sinh một đứa con, đứa lớn hơn còn lên tiểu học rồi. Chuyện này vốn đã được giấu rất kỹ, ai ngờ sau đó hai người vợ bé tìm đến tận nhà, mẹ của Tống Nhã Nhu mới biết, ầm ĩ một trận. Bệnh của Tống Nhã Nhu có lẽ là có liên quan đến chuyện này."



Ninh Lập Hạ nghe thế thì ngạc nhiên không thôi: "Sao em biết?"



"Em nghe mẹ nói đó, mẹ thì nghe từ ba dượng. Hai người vợ bé kia chắc chắn là cậy có đứa con nên mới dám nổi lòng tham tìm đến tận nơi, nghĩ thôi cũng biết, mẹ của Tống Nhã Nhu trong lúc nổi điên chắc chắn sẽ mắng con gái mình không bắt được Tưởng Thiệu Chinh mới thành cơ sự này, nếu như Tống Nhã Nhu có thể kết hôn với Tưởng Thiệu Chinh, Tống Tư Nhân kiêng dè Tưởng gia chắc chắn không ai dám ngấp nghé gì đến vị trí của hai mẹ con họ. Đương nhiên, Tống Nhã Nhu kiêu ngạo như thế, chị khiến chị ta mất mặt trước mặt bao nhiêu người có lẽ cũng là một trong các nguyên nhân."

***



88: Nhan Hàn Lộ nói rất đúng, căn nguyên của Tống Nhã Nhu là gia đình, chuyện với Ninh Lập Hạ và Tưởng Thiệu Chinh chỉ là râu ria bên ngoài, là một phần biểu hiện kéo theo của bệnh, cách xử lý kia có thể khiến chị ta thỏa mãn nhất thời nhưng hoàn toàn không có tác dụng hỗ trợ trị liệu, ngược lại còn khiến bệnh nghiêm trọng hơn. Chị ta nghĩ hai người kia không thể ở bên nhau, và ta da!, đúng là không về với nhau được nè, phải chia tay rồi nè, vậy là chị ta càng tin tưởng mình đúng. Gốc rễ không được xử lý, thậm chí cành còn mọc ra mạnh mẽ hơn.



Còn nữa, Lập Hạ nói bệnh nhân tâm thần gϊếŧ người cũng không cần chịu trách nhiệm là sai, tâm thần mà vẫn có khả năng nhận thức và khả năng điều khiển hành vi như chị Tống thì vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự bình thường, t tin khoản này bên Trung cũng giống Việt Nam thôi.

Hơn nữa Bát vẫn là câu nói cũ. Trên đời này ai cũng có chỗ đáng thương. Người khác đáng thương, nhưng bạn cũng đáng thương. Đồng cảm được là một việc tốt, nhưng đồng cảm bằng cách cúi đầu nhẫn nhịn để người kia dùng cái đáng thương làm vũ khí đả thương mình thì chỉ có đáng bị mắng là ngu ngốc thôi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom