• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full LÚC TÀN CANH (2 Viewers)

  • Chương 15: Tương tư

「Đừng vì người không thích mình mà đánh mất niềm vui」

Chương 15: Tương tư

Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Buổi sáng ngày hôm sau, Ninh Lập Hạ vừa bước vào phòng làm việc thì nhận được một bó đậu đỏ.

Xem tấm thiệp kẹp bên trong xong, cô tìm một bình sứ trắng, cắm vào rồi đặt lên chiếc bàn dài. Lá xanh kết hợp với đậu đỏ, dường như còn đẹp hơn hồng đỏ hay bách hợp rất nhiều.

Xúc xắc lấp lánh thêm đậu đỏ, tương tư khắc cốt biết hay chăng? Tưởng Thiệu Chinh này cũng thật là suy nghĩ khác người.

Công việc làm ăn của Nguyệt Quang Vân Hải vẫn luôn rất tốt, mỗi dịp thứ sáu đều khó mà đặt chỗ trước. Qua giờ nghỉ trưa, Vệ Tiệp gọi điện xin xỏ cô giữ cho mình một chỗ. Dặn dò đầu bếp chính xong xuôi, Ninh Lập Hạ mới nhớ ra tối nay em gái cũng muốn đến nhà hàng.

Vệ Tiệp không biết giữ mồm giữ miệng, để cô ấy gặp được em gái không biết sẽ lại rước về những phiền phức gì.

Tính toán một hồi, Ninh Lập Hạ gọi điện cho Nhan Hàn Lộ, nói cô ấy đến chi nhánh mới chờ mình.

Ai ngờ đồ ăn còn chưa được mang lên, phía nhà hàng đã gọi điện đến, báo có người đến gây rối.

Điều hành một hai cái nhà hàng chưa tính là kinh doanh gì lớn, nhưng đã là nơi sinh ra lợi ích thì chắc chắn không thể thoát được tranh chấp, những phiền phức tương tự thế này cũng chẳng phải mới chỉ tìm đến ngày một ngày hai. Ninh Lập Hạ để cho Nhan Hàn Lộ đang tròn mắt nhìn ngồi yên đây thưởng thức đồ ngon, còn mình quay về xử lý.

Giá cả ở Nguyệt Quang Vân Hải cũng xem như đắt đỏ hơn những nơi khác, nhưng nguyên liệu luôn đảm bảo tươi sống, những thể loại như ăn xong quay lại giở trò bị ngộ độc thức ăn phải vào bệnh viện để gây rối quá nửa là đối thủ cạnh tranh thuê đến, Ninh Lập Hạ cũng không sợ.

Thế nhưng bước vào đến nơi, Ninh Lập Hạ mới nhận ra vấn đề lần này khó giải quyết hơn rất nhiều.

Ngoại trừ Vệ Tiệp, toàn bộ khách đều đã bỏ về, người đến gây sự có cả nam lẫn nữ, phải đến hơn chục người. Nhà hàng đã bị đập phá qua một lượt, lộn xộn ngổn ngang, Ninh Lập Hạ theo bản năng muốn gọi điện cho Ninh Ngự, không ngờ còn chưa lấy điện thoại ra thì đã bị một tên đàn ông trung niên đẩy mạnh. Cô loạng choạng lùi về sau, ngã xuống.

Vệ Tiệp vội chạy đến đỡ Ninh Lập Hạ đứng dậy, ngày thường cô ấy vốn là người bạ đâu đánh đó, hôm nay lại vì đối phương người đông thế mạnh mà giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều: "Có chuyện gì thì từ từ rồi nói, động tay động chân sao giải quyết được vấn đề?"

Một người đàn ông trẻ nhảy ra chỉ thẳng vào mặt Ninh Lập Hạ: "Bà nội tao vẫn đang nằm trong bệnh viện kia kìa! Từ từ nói thì được cái gì! Không đánh gãy chân cô ta đã là nhẹ nhàng lắm rồi!"

Ninh Lập Hạ cố gắng chịu đựng cơn đau nhói ở đầu gối, bình tĩnh hỏi người đàn ông trung niên đi đầu: "Trước khi đánh gãy chân tôi thì có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"

Ninh Ngự sợ cô một mình quản lý nhà hàng bị bắt nạt nên từ sớm đã đánh tiếng với một người bạn ở đây, dù người cùng ngành có đỏ mắt ghen ghét mà đôi khi tìm người đến gây rối thì cũng chỉ dám gây ra náo động nhỏ, tuyệt đối không dám làm lớn thế này. Bởi vậy Ninh Lập Hạ tự mình đi đến kết luận, những người trước mắt này nhất định là đã phải chịu tổn thất thật sự gì đó.

Hóa ra là họa từ điện thoại mà ra. Đầu năm nay Nguyệt Quang Vân Hải bắt đầu bán hàng giao đến tận nhà, điện thoại và địa chỉ khách hàng từng đặt sẽ được lưu trong hệ thống, thuận tiện cho lần sau phục vụ. Cũng bắt đầu từ sáng nay nhà hàng liên tục nhận được điện thoại phản ánh của khách hàng, nói mình bị những cuộc gọi điện làm phiền với nội dung đại loại như "Chào đón đặt hàng tại Nguyệt Quang Vân Hải, số điện thoại của nhà hàng ********".

Trong số những người bị làm phiền có một bà cụ chín mươi tuổi nằm liệt trên giường, ban ngày con cái đi làm hết chỉ có một mình bà ở nhà. Chuông điện thoại reo liên tục, bà cụ sợ có việc gì quan trọng nên cố gắng tìm cách nghe máy, không may từ trên giường ngã xuống gãy xương nhiều chỗ trên cơ thể, sau đó nằm liệt trên đất đến tận khi con gái mang cơm trưa về phát hiện ra, mới vội đưa đến bệnh viện.

Đám con cháu nhìn không nổi bà lão lớn tuổi lại đau ốm nằm trên giường bệnh chịu khổ, cùng nhau kéo đến tính sổ nhà hàng.

Muốn nói chuyện tử tế với người nhà đã bị tức giận thiêu đốt lý trí thật sự là khó hơn cả lên trời. Nếu như giải thích cuộc điện thoại làm phiền kia là có người ác ý hãm hại, thì chắc chắn họ sẽ cho rằng nhà hàng đang trốn tránh trách nhiệm; trực tiếp bàn chuyện bồi thường, có lẽ họ sẽ nói mục đích đến đây không phải đòi tiền; đề nghị đến bệnh viện thăm hỏi đồng thời giải thích, họ sẽ cảm thấy là đang diễn trò.

Giữa lúc Ninh Lập Hạ còn không biết phải làm sao cho tốt, đã thấy Tưởng Thiệu Chinh đẩy cửa đi vào.

"Em về đi, chuyện ở đây để anh xử lý."

Đám con cháu dĩ nhiên không chịu thả cho cô đi, đang định cản đường thì Tưởng Thiệu Chinh lại nói: "Chuyện lớn đến mấy cũng sẽ có cách giải quyết. Mọi người làm khó cô ấy, ngoại trừ lãng phí thời gian thì có tác dụng gì đâu?"

Nói thêm vài câu, có lẽ là vì Tưởng Thiệu Chinh cũng là thầy giáo, luyện được ngữ khí khiến người ta tin phục. Hoặc cũng có thể là vì phong thái trời sinh của hắn thật sự khó mà khiến người ta liên hệ đến hai chữ "gian thương", những lời Ninh Lập Hạ nói rát lưỡi không ai tin, từ miệng hắn nói ra lại thấy có hiệu quả.

Cuối cùng cũng khiến người con cả của bà lão đồng ý để cho mọi người về trước, chỉ còn lại hai người ngồi xuống bàn đàm phán trong hòa bình.

"Yên tâm đi, thầy Tưởng biết cách nói chuyện nhất, cậu đứng ở đó cũng không có tác dụng gì. May là tớ kịp gọi cho thầy ấy, không thì ai biết được những người đó có đánh cậu luôn không!" Vệ Tiệp vừa mạnh mẽ kéo cô ra ngoài, còn không quên vỗ ngực đảm bảo với cô.

"Ninh Ngự đã bảo Cận Vĩ nói với cậu đừng có tìm Tưởng Thiệu Chinh nữa rồi mà?"

"Mình mới không sợ anh ta! Đâu ra cái kiểu quản cậu đủ đường thế, tưởng mình là bá đạo tổng tài đấy à! Bản thân thì có cả đống bạn gái, lại không cho cậu qua lại với người đàn ông khác. Ghen vớ ghen vẩn lại không có ý theo đuổi cậu, thật chẳng hiểu ra làm sao."

"Cậu cứ như thế chỉ khiến Cận Vĩ kẹp ở giữa chịu khổ thôi."

"Lúc đám người này đến gây rối mình gọi cho hai người đó đầu tiên, nhưng họ đều đi công tác hết rồi, không gọi được. Không lẽ cậu muốn mình trơ mắt nhìn cậu bị người ta chèn ép à?" Vệ Tiệp nghĩ gì đó, lại hùng hồn nói, "Tuy là mình không sợ Ninh Ngự, nhưng cậu cũng đừng có nói với anh ta là mình tìm Tưởng Thượng Chinh. Vậy là được rồi."

...

Sau khi biết được số tiền bồi thường đã thỏa thuận xong, Ninh Lập Hạ trợn mắt há mồm, thật sự hối hận vì đã đồng ý cho Tưởng Thiệu Chinh thay mình đứng ra.

Nhưng dù là vậy thì Tưởng Thiệu Chinh cũng đã có lòng giúp đỡ, cô không thể nổi giận với hắn được, chỉ có thể khéo léo nói: "Tuy là điện thoại làm phiền không phải của nhà hàng, nhưng cũng có liên quan, chịu một phần trách nhiệm là lẽ dĩ nhiên. Nếu như bọn họ đưa ra yêu cầu hợp lý thì chắc chắn em sẽ làm, nhưng bồi thường khoản tiền lớn như vậy thật sự không đáng."

"Anh đâu bảo em phải bỏ tiền ra."

"Sao em có thể để anh giúp em bỏ được chứ?"

"Không phải tiền của anh. Kẻ nào gây ra thì kẻ đó tự đi mà đền thôi."

Tưởng Thiệu Chinh đọc một cái tên, Ninh Lập Hạ lập tức nhận ra là ai.

"Kẻ này thấy Nguyệt Quang Vân Hải làm ăn tốt nên cũng bắt chước theo, từ phong cách bố trí đến đồ ăn đều là sao chép của nhà hàng em, giá cả thì để thấp hơn, thế nhưng vẫn không có ai quan tâm. Bây giờ còn làm ra chuyện này, đúng là chẳng ra đâu vào đâu. Đúng rồi, sao anh tra ra được thế?"

"Mấy loại phần mềm gọi điện ác ý đều có lỗ hổng. Nhà hàng của em dọn dẹp đâu vào đấy rồi, bát đũa bị vỡ cũng đã đặt mới ở đúng chỗ cũ, trước khi được giao đến dùng tạm loại nào tương tự đi. Nhân viên vì chút lợi ích mà nối giáo cho giặc kia anh đã giúp em đuổi việc, miễn sau này em nhìn thấy lại bực mình. Về cái nhà giở trò sau lưng kia, kiến nghị của anh là không cần quan tâm nữa làm gì, ăn trộm gà không thành còn mất một bao thóc lớn, kẻ đó xem như cũng đã nhận được một bài học đắt giá. Thà phụ quân tử chứ không phụ tiểu nhân, đuổi tận gϊếŧ tuyệt quá lại gây ra tác dụng ngược, tương lai rước họa vào thân."

"Phong cách xử lý của anh đúng là khác hẳn với Ninh Ngự, chỉ cần có kẻ nào dám đắc tội anh ấy thì đừng hòng sống sót."

Không biết có phải vì quá nhạy cảm hay không, Tưởng Thiệu Chinh luôn cảm thấy quan hệ của Ninh Lập Hạ và Ninh Ngự vượt trên mức tầm thương, lại nhớ đến mấy câu vô tình của Tống Nhã Nhu, không nhịn được thăm dò: "Hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng còn thân thiết hơn cả anh em bình thường nhỉ?"

Ninh Lập Hạ không trả lời, chỉ cười cười: "Lần này dù thế nào cũng là nhờ có anh, nếu không khéo bị đánh hội đồng thật. Không biết phải cảm ơn anh thế nào, gọi cả Vệ Tiệp và Đường Duệ Trạch đi, tối nay em sẽ đích thân xuống bếp."

"Không cần mời cơm cũng được, lần sau từ chối anh có thể xem xét nói lời nhẹ nhàng hơn không?"

***

88: Dành cho ai chưa hiểu, thì về cơ bản có thể hiểu là thế này, 7 năm trước anh Tưởng đối với Cốc Vũ chỉ là tình cảm hàng xóm láng giềng chơi với nhau cần thì quan tâm giúp đỡ, và ổng cũng biết là Cốc Vũ thích mình. Mà ổng thuộc kiểu người hợp thế bị động, sau thời gian dài bị cô bám dính bắt đầu có tình cảm, nhưng tình cảm chưa đi đến đâu thì vì một lý do nào đó mà cô đi mất, sau đó tình cảm chưa xác định được trở thành áy náy.

7 năm sau gặp lại tuy tin đó là em gái nhưng mà em gái cũng đi theo mẹ lâu lắm rồi với ổng có khi cũng chỉ là người qua đường, nhưng mà Hạ Hạ thì chính là Cốc Vũ, hai người vốn là một mà, tình cảm trước đây chưa đi đến đâu một lần nữa gặp lại giống như hạt mầm cất giấu đến giờ mới được mang ra vun đất tưới nước, lớn lên, nở hoa.

Nếu như phân thích theo hai mặt cơ bản, về mặt lý trí thì ổng nghĩ đó là em gái, và tình cảm là dành cho em gái, còn với Cốc Vũ trước đây bởi vì áy náy lấn át nhiều hơn, và ổng nghĩ đó kể cả khi đó có tình cảm rồi thì cũng chưa đủ lớn bằng bây giờ. Còn nếu như là mặt tâm trí của ổng thì liền mạch hơn, có thể mọi người không tin, nhưng trái tim đôi khi cảm nhận còn rõ ràng hơn nhận ra nhanh hơn cả lý trí, tình cảm của ổng với Lập Hạ được bồi đắp từ 7 năm trước cho đến hiện tại, chưa từng bị đứt quãng, cũng như trái tim ổng chưa từng nhầm ai sang ai hay phân biệt ai với ai. Thế nên hiện tại xác nhận tình cảm không phải là gấp gáp, mà nó đã qua 8, 9 năm rồi, quá là chín rồi ^^~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom