• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full LỪA EM YÊU ANH CẢ ĐỜI (1 Viewer)

  • Chương 7 END

19.

Vốn dĩ tôi cũng không muốn khóc, nhưng không biết vì sao, anh ấy vừa nói câu này, nước mắt liền rơi xuống.

Tôi quay đầu đi, không muốn anh ấy nhìn thấy tôi đang khóc, tôi không giấu được nghẹn ngào.

"Bọn họ không cần em, anh cũng bắt nạt em, Tống Dịch Nhiên, trêu chọc em như vậy anh thấy vui sao?"

Tôi không biết tại sao những uất ức cứ lớn lên dần.

Tống Dịch Nhiên khẽ nghiêng đầu hôn lên nước mắt của tôi, thấp giọng nói.

"Không phải, Thất Thất, anh không có. Anh, anh chỉ là...."

Anh tựa vào trán tôi, khẽ thở dài: "Anh chỉ sợ mất em thôi."

Tôi đứng hình.

Anh ấy đem tôi ôm vào lòng, động tác vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận, như sợ làm vỡ món bảo vật khó có được.

Im lặng một lúc lâu, anh lại nhẹ nhàng nói.

"...Đừng chọn người khác, chỉ mình anh thôi, được không?"

Tôi dường như đã đoán được tại sao anh ấy làm như vậy, tôi bình tĩnh lại rất nhiều, nhìn anh ấy chằm chằm.

" Vậy anh nói cho em biết, rõ ràng anh nhìn thấy, vì sao lại lừa em?"

Anh mỉm cười đầy bất lực.

"Anh không phải cố ý lừa em, thật ra lúc đầu anh thật sự không nhìn thấy."

Tim tôi chợt thắt lại.

"Hơn một năm rồi, anh không nhìn thấy gì cả. Anh luôn ở đây một mình, không đi ra ngoài nhiều. Chữ nổi cũng là học lúc đó. Khi ấy anh cho rằng sẽ như vậy tới sau này."

Đúng vậy, trước đây tôi đã không nhận ra có điều gì đó không ổn với anh ấy, bởi vì nhìn anh ấy không khác gì một người mù thực sự.

Hóa ra anh ấy đã có một quá khứ tối tăm như vậy ...

“Sau này, anh phát hiện mình dần có thể cảm nhận màu sắc, qua một khoảng thời gian, anh đã có thể nhìn thấy dáng người nhưng hơi mờ.” Anh ấy nói câu này với giọng điệu bình tĩnh, giống như đang nói chuyện của người khác, “Thật sự đã khá hơn rồi, khoảng nửa năm trước."

"Vậy anh..."

“Chuyện này anh không nói với bất kỳ ai, kể cả ông nội.” Tống Dịch Nhiên tựa hồ biết tôi muốn hỏi cái gì, xoa đầu tôi, “Ngoại trừ bác sĩ Lý, em là người đầu tiên biết.”

Bác sĩ Lý là bác sĩ chuyên khoa mắt, người đã kiểm tra cho anh ấy ngày đó.

“Cho nên, anh đã thông đồng với bác sĩ Lý từ trước???”

Tống Dịch Nhiên bật cười, “Ông ấy cùng ba của anh là bạn cũ,nên ông ấy giúp anh chuyên này.”

……Thì ra là như vậy.

“Anh không muốn người khác biết, là bởi vì……”

Anh ấy có thể giấu diếm được nhiều người như vậy, trong lòng tôi dường như đã có đáp án.

Anh bình tĩnh gật đầu, “Anh vẫn luôn nghi ngờ, vụ tai nạn xe cộ của mình không phải ngoài ý muốn.”

!!!

Tôi biết Tống gia tranh giành rất gay gắt, nhưng không ngờ lại tới mức này.

Người thân của mình, lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy !?

“Vậy bây giờ anh đã điều tra ra chưa ?” Tôi nhịn không được hỏi.

Tống Dịch Nhiên lại không trả lời ta câu hỏi của tôi, thay vào đó anh ấy hơi cúi người và nhìn tôi , trong mắt đều là ý cười.

“Thẩm Thất Thất, em đang quan tâm anh sao?”

Tôi lập tức bùng nổ “Ai quan tâm anh chứ! Em, em chỉ là không muốn là người cuối cùng biết chân tướng, bị đùa giỡn đến ngu ngốc!”

“Anh đã thu thập rất nhiều chứng cứ, chỉ chờ thời cơ thích hợp. Vốn dĩ, chờ giải quyết xong mọi việc mới nói với em , đỡ phải làm em cũng phiền lòng, nhưng là……”

Anh ấy mỉm cười đầy bất lực , như là chấp nhận số mệnh của mình, rồi thở dài.

“Nhưng là, anh mới phát hiện, ngay cả khi em đi ăn sinh nhật với bạn thân của mình, anh cũng sẽ ghen tị đến phát điên."

20.

Trái tim tôi không biết cố gắng mà đập nhanh hơn một chút, tôi giả vờ không quan tâm hỏi:

"Ồ, nếu nói như vậy.... Anh thích có phải hay không, Tống Dịch Nhiên?"

Anh ấy im lặng.

Tôi có chút hối hận, sao có thể hỏi thẳng như vậy chứ!? Sao lại không có chút rụt rè nào vậy chứ!

Giây tiếp theo, anh ấy búng vào trán tôi.

"Anh biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Nhưng mà trước đây anh đã từng thổ lộ với em rồi."

Tôi có chút không dám chắc: "...Anh đừng nói là hôm mừng thọ ông nội đó chứ?"

Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt vô vọng.

Tôi nắm chặt tay, có chút hồi hộp.

"Quá sớm sao?"

"Sớm hơn nữa." Anh ấy như nhớ tới cái gì, trên môi thì nở nụ cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, "Đêm đầu tiên em tới, anh muốn lừa em, nên cố ý làm rơi ly nước kia. Nhưng lúc em bôi thuốc trị bỏng cho anh, anh lại nghĩ, sao lại có người dễ bị lừa như vậy chứ."

Tôi liếc anh ấy một cái.

Anh ấy bỗng nhiên cười lớn.

"Lúc đó anh nghĩ, cô ấy thật dễ bị lừa, không thể bị người khác lừa được."

Tôi muốn phản bác vài câu, nhưng lời nói vừa đến môi lại không biết nói như thế nào, không hiểu sao hai má nóng bừng.

"……Ồ."

Tống Dịch Nhiên đang định nói tiếp thì điện thoại reo.

Anh cầm lên, sắc mặt hơi thay đổi.

"Cậu nói cái gì?"
...

Tống lão gia lên cơn đau tim, đã được đưa đến bệnh viện.

Khi tôi và Tống Dịch Nhiên chạy đến, hai người thừa kế nhà họ Tống đang tranh cãi.

Hai bên đều xúc động đến đỏ mặt, thiếu điều muốn đánh nhau tại chỗ.

Tôi cau mày nghe vài câu, phát hiện bọn họ đang thương lượng làm sao để phân chia gia sản...

Tôi cố kiềm chế không được trợn tròn mắt, xung quanh vẫn có người đang xem, liền vỗ nhẹ vào tay Tống Dịch Nhiên.

"Ông nội còn đang phẫu thuật, đừng lo lắng, ông sẽ không sao đâu."

Tống Dịch Nhiên gật đầu, trông vẫn phúc hậu và vô hại như cũ.

Hai giờ sau, Tống lão gia được đưa đến phòng ICU, ông ấy vẫn còn hôn mê.

Tin tức vừa truyền ra ngoài, nhà họ Tống đã vô cùng hỗn loạn.

Mọi người đều đoán rằng lần này Tống lão gia sẽ không qua khỏi.

Thẩm Như Dao đặc biệt gọi đến "quan tâm".

“Chị Thất Thất , nghe nói gần đây chị chạy đến bệnh viện chiếu cố Tống lão gia tử sao? Rất mệt đúng không?” Giọng nói của cô ta nhẹ nhàng nhưng lời nói lại lạnh lùng đầy chế giễu,
“Thật ra chị không cần phải để tâm, Tống Dịch Nhiên là người mù, có cố gắng thế nào, hắn cũng không giành lấy được đồng nào. Còn không bằng xin lỗi ba mẹ cùng anh trai, sau này còn có chỗ để đặt chân.”

Tôi rất là đồng ý mà trả lời: “Làm khó cho cô quá, bây giờ còn có tâm tư lo chuyện của tôi, nghe nói Đoạn Hằng gia gần đây cũng không yên ổn?”

Đứa con riêng của Đoạn gia đã trở lại, còn tố cáo việc trốn thuế của chi nhánh mà Đoạn Hằng phụ trách, những người khác cũng bị tố cáo đủ loại vấn đề.

Đoạn gia bị điều tra, ốc còn không mang nổi mình ốc, hôn ước của Thẩm Như Dao tràn đầy nguy cơ, vậy mà còn có thể nghĩ đến tôi?

“Ít nhất tôi sẽ không vì Tống Dịch Nhiên mà mắc nợ nhưng chị thì không nhất định đâu.”

Thẩm Như Dao tức giận mà cúp điện thoại.

Thật ra, tôi thật sự không thèm để ý cô ta làm cái gì, bởi vì… Tống Dịch Nhiên gần đây rất bận.

Nửa tháng sau, chú hai của Tống Dịch Nhiên bị bắt vì tình nghi cố ý giết người – vụ tai nạn xe cộ năm đó, hắn là chủ mưu.

Tống Dịch Nhiên mạng lớn, còn sống, cũng bởi vì đôi mắt bị mù nên chú hai của anh ấy cũng không nghĩ về điều này nữa.

Không nghĩ tới qua lâu như vậy, bị Tống Dịch Nhiên một đòn phản kích.

Mà cô ba của Tống Dịch Nhiên vì để thắng lần này, kết hợp người ngoài thành lập công ty con, cũng bị điều tra.

Trong vài ngày ngắn ngủi, Tống gia đã có thay đổi lớn đến bất ngờ làm những người xung quanh phải choáng váng!

Không ai ngờ rằng người cười cuối cùng trong cuộc tranh chấp này lại là Tống Dịch Nhiên, người mà họ cho rằng đã bị đuổi ra khỏi nhà từ rất lâu!

... Anh ấy không mù, giả bộ im lặng ba năm, một đòn liền thắng!

Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, cuối cùng Tống lão gia cũng tỉnh dậy.

Hai ông cháu nói chuyện hồi lâu.

Tôi ở ngoài cửa đợi hơn một giờ, Tống Dịch Nhiên mới đẩy cửa ra tới.

Tôi vội vàng tiến lên, có chút thấp thỏm hỏi: “ Ông nội còn đang giận anh sao?”

Rốt cuộc biến cố này cũng quá lớn, mà Tống Dịch Nhiên cũng là chân chân thật thật giấu diếm Tống lão gia tử ba năm, lão gia tử trong lòng như thế nào sẽ không để ý đây?

“Không có.” Anh ấy nói, “ Chú hai cùng cô ba làm những việc này,ông nội đã sớm biết. Như bây giờ, cũng coi như là hiểu rõ tâm sự của ông ấy.”

Tôi còn không yên tâm: “Vậy hai người làm gì mà nói chuyện lâu như vậy?”

Tống Dịch Nhiên nhìn tôi, chậm rãi nở nụ cười

“Bởi vì…… Chúng ta đang nói chuyện, hôn lễ của em và anh."

Hoàn

21.

Phiên ngoại

Ba tháng sau, vào một ngày mùa thu trong lành, tôi và Tống Dịch Nhiên tổ chức hôn lễ hoành tráng.

Lễ cưới linh đình, biển hoa chạy dài và rất là náo nhiệt.

Mọi người đều nhìn Tống Dịch Nhiên với sự kính trọng và lịch sự.

.... Anh ấy bây giờ là người cầm quyền của nhà họ Tống.

Tất cả những chuyện trước đó đã cho thấy những thủ đoạn nhanh chóng cùng những suy nghĩ sâu sắc của anh ấy.

Những người lúc trước cười nhạo anh ấy hoặc là cẩn thận xin lỗi, hoặc là không dám tới.

Thẩm gia cũng không đến - Tống Dịch Nhiên thậm chí còn không gửi thiệp mời cho họ.

Những lời ban đầu của người đàn ông này là:

"Nghe nói Đoạn Hằng không có tài sản gì, bị đuổi ra khỏi công ty gia tộc. Thẩm gia cùng hắn có chút quan hệ, tình hình công ty cũng không khả quan. Gần đây vội vàng cùng hắn từ hôn, cho nên không cần làm phiền bọn đến tham gia hôn lễ của chúng ta."

Tôi gật đầu, thực sự hiểu ý của anh ấy.

Chiếc đèn chùm pha lê rực rỡ tỏa sáng, Tưởng Uyển hào hứng đem nhẫn qua đây.

Tống Dịch Nhiên cười nắm lấy tay tôi, đeo chiếc nhẫn kim cương vào tay tôi, thấp giọng cười hỏi: “Anh lừa dối em, em còn tức giận sao?”

Tôi đeo chiếc nhẫn còn lại cho anh ấy và giơ tay ra vẻ hài lòng.

"Dù sao ta cũng đã bị lừa, cho nên....lừa em cả đời!"

Lừa tôi yêu anh, muốn ở bên anh mọi lúc, mọi nơi.

Có vẻ như điều này không tệ.

Hết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom