• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full LỪA EM YÊU ANH CẢ ĐỜI (1 Viewer)

  • Chương 6

16

Rất nhanh đã đến sinh nhật của tôi, tôi ngủ một giấc tới trưa. Lúc tỉnh dậy, tôi lướt vòng bạn bè, thấy Thẩm Như Dao đăng ảnh tiệc sinh nhật.

Cô ta mặc lễ phục màu trắng, trên đầu mang chiếc vương miện, chắp tay trước ngực, mỉm cười ,nhắm mắt cầu nguyện.

Đoạn Hằng đứng ở bên cạnh nhìn cô ta đầy cưng chiều.

Dòng trạng thái: “Cảm ơn vì đã tìm thấy tôi ở tuổi 21."

(文案( wén'àn) nghĩa là văn án , ai hiểu trong trường hợp này nghĩa sát nhất của từ này thì chỉ mình với nha)

Đây là một cách chơi chữ, không chỉ tuyên bố cô ta là con gái thật sự của Thẩm gia, mà còn công khai chuyện tình cảm của cô ta cùng Đoạn Hằng.

Ai nhìn cũng đều nói một tiếng người thắng nhân sinh.

Không thể không nói, những hành động này thật sự rất xuất sắc.

Cốc cốc

Tiếng đập cửa truyền đến.

“Thất thất?”

Là Tống Dịch Nhiên.

Tôi xuống giường để mở cửa, "Có chuyện gì sao?”

Thật ra anh ấy cũng không thường xuyên đến thăm tôi, phòng khách có thể nói đã hoàn toàn thuộc về tôi.

Bây giờ anh lại đây, chắc có việc gì đó.

Tống Dịch Nhiên khẽ mở miệng, “Em không lạnh sao?”

Hả???

Lúc này tôi mới nhận ra mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ ngắn đến đùi.

Bởi vì Tống Dịch Nhiên không nhìn thấy nên ở đây một lúc, tôi dần thả lỏng bản thân, vừa nãy anh ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi không để ý mà trực tiếp đi ra ngoài.

Nhưng tại sao anh ấy đột nhiên hỏi...

“Nhiệt độ của điều hòa phòng em hình như hơi thấp.” Tống Dịch Nhiên giải thích.

Thì ra là như vậy.

Tôi cười với anh, "Em thích bật điều hòa dưới chăn, không lạnh đâu!"

Tống Dịch Nhiên gật đầu, "Không có gì, anh chỉ là muốn hỏi, hôm nay em ...."

Điện thoại đột nhiên rung lên, tôi nhìn xuống, là Tưởng Uyển đang gửi ảnh cho tôi, tôi liền bấm vào xem, giây tiếp theo tôi liền trợn tròn mắt.

Đây thực sự là một bức ảnh chụp cơ bụng của đàn ông!

Tôi chưa kịp hỏi thì cô ấy lại gửi thêm vài bức ảnh nữa, tất cả ảnh đều được chụp lơ lửng đến cạp quần.

"Mấy người này là chị đây đặc biệt chọn cho cậu! Thế nào? Chị đây ánh mắt tuyệt đối đủ cao! Trong đây ai cũng tốt hơn tên khốn Đoạn Hằng kia. Đến lúc bọn họ đứng bên cạnh cậu, cậu đã là người chiến thắng rồi! Chờ tới buổi tối tớ giúp cậu tổ chức sinh nhật!"

? ? ?

Tôi có chút không nói nên lời.

Chính mình muốn chơi thì cứ nói thẳng, làm gì còn phải mượn tên của tôi vậy?

Tưởng Uyển là một người phụ nữ đào hoa tiêu chuẩn, đi qua hàng ngàn bụi hoa cũng không dính một chiếc lá nào.

Việc làm của Thẩm Như Dao đã chọc tức cô ấy, vì vậy cô ấy đã xúc động làm ra chuyện này.

Tôi tắt điện thoại, nhìn Tống Dịch Nhiên: " Lúc nãy anh hỏi em cái gì ?"

Tống Dịch Nhiên cười nói: "Anh muốn hỏi, tối nay em có hẹn sao?"

17.

"Em tính cũng Tưởng Uyển ra ngoài chơi." Tôi giải thích thêm,
"Em đã hẹn trước rồi."

Tôi không nói với Tống Dịch Nhiên về chuyện sinh nhật, sau khi biết được thân phận thật sự của mình, tôi không còn ám ảnh về việc tổ chức sinh nhật cho mình nữa, nếu không phải không thể từ chối được Tưởng Uyển, tôi còn định đặt đồ ăn nhanh và xem phim để vượt qua ngày này.

Tống Dịch Nhiên khẽ mím môi.

Tôi lại hỏi: " Làm sao vậy? Có chuyện gì không anh?"

Tống Dịch Nhiên dừng lại một chút rồi dịu dàng nở nụ cười.

" Không có gì, chỉ muốn nói em đi chơi vui vẻ thôi."
. . . .

Tống Dịch Nhiên về phòng đọc sách, tôi lập tức nhắn tin cho Tưởng Uyển:

" Không cần những người đó, dù sao tớ cũng là phụ nữ có chồng, hai chúng ta uống vài ly là được."

Tưởng Uyển lại bày tỏ sự tiếc nuối: "Thật sự không cần sao? Tớ mất nhiều công sức mới kiếm được nhiều em trai như vậy đó! Nhìn tấm ảnh này xem, muốn bao nhiêu đẹp trai liền có bấy nhiêu đẹp trai!"

Đột nhiên, một gương mặt đẹp trai xuất hiện trước mắt tôi.

"Có đẹp trai, cũng có thể so với Tống Dịch Nhiên đẹp?"

Tưởng Uyển: "... Chết tiệt, cậu nói giống như cũng có lý. Nhưng mà người kia nhà cậu là một đoá hoa lạnh lùng, đến bây giờ cậu vẫn không thể hái được, trừ bỏ làm t.ình, cậu còn có thể làm được cái gì?"

Làm t.ình ?

Tôi nhịn không được bĩu môi, trong lòng lại buồn bực

Tôi cũng không biết làm t.ình với người đàn ông đó sẽ có cảm giác như thế nào...

Không phải!

Tôi vỗ mặt mình, Thẩm Thất Thất, suy nghĩ của mày ngày càng trở nên đen tối rồi! Tống Dịch Nhiên đối với mày tốt không còn gì để nói, mày lại muốn "ngủ" với người ta!?

Cuối cùng Tưởng Uyển cũng đồng ý.

“Được rồi, nhớ rõ mặc đồ chị em chuẩn bị cho cậu! Phải thật xinh đẹp để tới đây nha!”

Tôi mở chuyển phát nhanh cô ấy gửi tới, cô ấy gửi nhiều hơn một chiếc váy.

Tôi cầm quần áo đi vào phòng thay đồ, dự định kết hợp thêm phụ kiện

Thư phòng và phòng thay đồ thông nhau, lúc tôi đi vào, Tống Dịch Nhiên đang ngồi đó yên lặng đọc sách.

Tôi rẽ phải, thay chiếc váy đầu hai dây đầu tiên, rồi đi lại chỗ chiếc gương toàn thân để soi gương.

...Phải nói rằng người phụ nữ Tưởng Uyển này thực sự có con mắt tinh tường, chỉ mặc chiếc váy này thôi, người mặc không muốn nổi bật cũng khó.

Tôi sờ ngực, thấy hơi trống nên lại đeo thêm một sợi dây chuyền, xõa tóc, vuốt vuốt một chút.

Tôi nhìn xung quanh, chụp một bức ảnh và gửi cho Tưởng Uyển.

"Bộ này thì sao?"

Tưởng Uyển: "!!! Mẹ nó, nhìn cậu sexy quá!!!"

Nhưng tôi hiếm khi mặc kiểu này, và tôi luôn cảm thấy hơi khó chịu, "Tớ sẽ thử một kiểu khác."

Bộ thứ hai là một chiếc áo vest nhỏ hở lưng với một chiếc váy da rất ngắn...

Bộ thứ ba là một chiếc váy hai dây tua rua lấp lánh, lúc đi đường những sợi tua rua lấp lánh không ngừng rung lắc ở trên đùi.

Mỗi bộ tôi đều chụp ảnh gửi cho Tưởng Uyển chọn, người phụ nữ này ở đầu bên kia điện thoại la hét chói tai, nhưng tôi càng chọn, tôi càng rối, cuối cùng không thể không gửi cho cô ấy tin nhắn bằng giọng nói cho cô ấy.

"Cậu thực sự cảm thấy như này đẹp sao?"

Trước khi Tưởng Uyển trả lời tôi, một giọng nói buồn bực vang lên ở phía sau.

“Đều giống nhau.”

Tôi đã bị sốc!

Trong phòng này, không có người đàn ông khác! Hơn nữa giọng nói này, tôi lại quen thuộc hơn ai hết!

Tôi giật mình quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông này.

Không đúng! Cmn anh giả mù!!!

18.

Anh đặt cuốn sách trên tay, dựa lưng vào ghế, toàn thân tản ra hơi thở lười nhác và bình tĩnh.

Anh ấy nhìn vào mắt tôi không chút do dự...

Nếu tôi còn không đoán được chuyện gì đang xảy ra nữa, thì tôi đã sống 20 năm vô ích!

"Anh có thể nhìn thấy?" Tôi nghi ngờ hỏi.

Tống Dịch Nhiên nhướng mày: " Mấy bộ này, còn không bằng bộ ban đầu của em."

...Bộ đồ tôi mặc lúc đầu là đồ ngủ, đồ đàn ông chó!

Cú sốc quá lớn, đầu óc tôi rối bời, "Anh nhìn lén em thay đồ!?"

Tống Dịch Nhiên dừng một chút, "Em không có đóng cửa."

Tôi:"……"

Phòng làm việc thông với phòng thay đồ, chỉ có một tấm cửa kính nửa trong suốt, lúc đi vào cũng không suy nghĩ nhiều nên trực tiếp thay đồ, dù sao Tống Dịch Nhiên cũng không nhìn thấy, không có gì để che...

Tức là anh ấy đã nhìn rõ mấy bộ quần áo mình thay vừa rồi! ?

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, không chút nghĩ ngợi định bỏ đi, vừa ra đến cửa thì bị người đàn ông đuổi theo tóm lấy cổ tay.

"Anh buông em ra!"

Không biết giờ phút này là xấu hổ hơn hay là tức giận hơn.

Nghĩ đến khoảng thời gian này mình bị người đàn ông này chơi đùa, lắc lư ở trước mặt anh không chút ngại ngùng, tôi cảm thấy toàn thân như muốn bốc cháy!

Nhưng mà Tống Dịch Nhiên không chịu buông tay: "Em đi đâu vậy?"

Tôi tức giận đến mức quay lại và hét vào mặt anh: "Anh quản em ở đi đâu à !"

Anh hơi híp mắt, ngữ khí nói chuyện có chút nguy hiểm , "Mặc bộ đồ như này, ra ngoài gặp gỡ người đàn ông khác?"

Được rồi! Anh ấy cũng đã nhìn thấy rõ ràng cuộc trò chuyện giữa tôi và Tưởng Uyển trước đó.

Tôi thậm chí không thèm giải thích, trong cơn tức giận tôi đã nói ra toàn bộ.

“Đúng thì thế nào!? Dù sao anh cũng không nhìn thấy , em mặc cho người khác xem.....ừm!”

Hắn bỗng nhiên đi tới, một bàn tay đem tay tôi giữ chặt ở sau lưng , một cái tay khác bóp chặt eo tôi, đem tôi đè ở cửa, cúi đầu hôn xuống.

Đàn ông chó!

Tôi giơ chân lên định đá anh ấy, nhưng dường như anh ấy đã đoán trước được điều đó, dùng đôi chân dài ấn xuống để chống lại tôi.

Anh cao hơn tôi một cái đầu, cứ như vậy dễ như trở bàn tay đem tôi giam ở trong lòng ngực, khó có thể tránh thoát.

Hơi thở ấm áp của người đàn ông bao trùm lấy tôi, hắn hôn một cách ngang tàn mà mạnh mẽ, muốn tránh cũng không được.

Tôi cắn chặt răng không chịu nhả ra, nhưng anh ấy lại cắn môi của tôi, tôi đau đớn há miệng, anh ấy lập tức đưa lưỡi vào.

Tôi rùng mình một cái , sống lưng như điện giật, hai chân nhũn ra.

Lúc sắp đứng không được, tôi vô thức nắm lấy áo anh ấy.

Anh ấy dừng lại một chút, rồi tiến lại gần hơn.

Qua lớp vải mỏng, tôi thậm chí có thể cảm nhận đuợc nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh ấy, dường như nó có thể làm người khác tan chảy.

Vô số cảm xúc trào dâng trong lòng, không hiểu sao mắt tôi hơi nhức, cuối cùng anh ấy cũng mềm lòng mà hôn nhẹ nhàng, thanh âm nức nở khe khẽ giữa môi và răng.

“…… Tống Dịch Nhiên, anh gạt em……”

Anh lùi lại, lần đầu cảm thấy bất lực, ôm mặt tôi nhỏ giọng dỗ dành:

“Thất Thất, đừng khóc.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom