• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Long tế Full dịch (116 Viewers)

  • Chương 902-906

Phượng Thê vốn định lao vào nói cho cậu ta một trận, nhưng lại bị Long Lăng ngăn lại: “Cậu ta như thế nào vốn dĩ không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta đã làm những việc mà chúng ta cần làm, như vậy là đủ rồi, chúng ta đi thôi”.

Phượng Thê vẫn tức giận lườm thêm một cái rồi vẫn đi cùng Long Lăng ra khỏi đó.

Trần Phong đi phía sau bọn họ, nhưng cơ thể anh càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, cơ thể vốn bị thương lại thêm cố vắt kiệt toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể, anh sợ khi hết thời gian anh sẽ ngất luôn.

Quả nhiên, sau khi anh đi ra khỏi đây, thậm chí còn chưa ra đến bên ngoài, Trần Phong đột nhiên ngã xuống.

Điều này khiến hai chị em Long Lăng trở tay không kịp, bọn họ vội vàng lao đến kiểm tra, nhưng cho dù bọn họ có gọi hét thế nào Trần Phong cũng không tỉnh lại.

Đúng lúc hai chị em Long Lăng không biết nên phải làm gì thì có hai người đàn ông mặc comple màu đen đi tới, bọn họ hình như muốn ra tay với Trần Phong.

Long Lăng vội vàng chặn lại trước mặt họ, rồi hét lên: “Các người định làm gì hả?”.

Nhưng hai người này không hề để tâm đến Long Lăng, cứ thế đi đến cõng Trần Phong lên rồi đi ra ngoài.

Long Lăng định chạy đến ngăn lại, nhưng một trong số người đó nói: “Chúng tôi đến cứu anh ta đó. Tình hình lúc này của anh ta nếu không được cứu chữa thì lập tức sẽ chết ngay tại đây”.

Long Lăng vừa rồi cũng khám qua về tình trạng sức khỏe của Trần Phong một lượt, cũng đúng như hai người này nói, cơ thể Trần Phong rất yếu, thậm chí đã chạm đến ranh giới của cái chết.

Nhưng hai người đàn ông lạ này, cô nghĩ một lúc, đành phải đi theo.

Chờ khi ra đến bên ngoài, Bạch Tinh đã chờ sẵn ở đó, nhìn Long Lăng cũng đi theo đến, anh ta liền lấy một hòm thuốc từ trên xe xuống ném trước mặt Long Lăng: “Tình trạng anh ta bây giờ nếu đến cô cũng không cứu được thì anh ta chỉ có một con đường chết”.

Long Lăng vẫn trong bộ dạng không thể hiểu nổi, nhưng cô biết, tình trạng của Trần Phong lúc này đã vô cùng nguy kịch, cô đành gác lại mọi thắc mắc, tập chung cứu Trần Phong trước rồi tính.

Long Lăng nhìn Phượng Thê nói lớn: “Châm cứu cho anh ấy”.

Phượng Thê lo lắng đi đến trước mặt bọn họ, nhìn bộ dạng Trần Phong đang nằm trên đất, thế là không kìm được mà khóc lên.

Long Lăng gấp gáp nói: “Mau làm đi, giờ không phải lúc để em đau buồn đâu”.

Phượng Thê liền lập tức mở hòm thuốc, lấy bọc kim châm trong đó ra, lúc này Long Lăng đã cởi bỏ áo trên người Trần Phong.

Từng vết thương dài trên người Trần Phong trông vô cùng khủng khiếp, đến mức khiến người khác nhìn mà không khỏi thổn thức, Phượng Thê sợ hãi kêu lên một tiếng, Long Lăng cũng hít sâu một hơi mới ổn định được tinh thần.

“Không được phân tâm”, cô vẫn động viên Phượng Thê.

Phượng Thê cố kìm lại tâm trạng khi nhìn thấy những vết thương khủng khiếp trên người Trần Phong, cô rút một cây kim từ trong bọc ra rồi châm vào huyệt Thiên Tuyền của Trần Phong.

Long Lăng ở bên cạnh cũng đồng thời rút kim từ bọc ra và châm xuống, tốc độ nhanh nhẹn hơn so với Phượng Thê.

Hai người cứ như vậy thoăn thoắt châm cứu cho Trần Phong, cả bộ kim châm đã được châm lên khắp người Trần Phong, phức tạp hơn cả khi điều trị cho ông cụ nhà họ Thiên.

Khi châm được hơn một trăm cây kim, Bạch Tô đưa người đi ra khỏi cửa chính.

Đầu tiên cậu ta nhìn thấy Trần Phong đang được chữa trị ở đó, và sau đó liền đứng một bên nhìn chằm chằm vào Bạch Tinh.

Cậu ta kinh ngạc nói: “Không ngờ lại là anh”.

Và Bạch Tinh cũng rất bình thản trả lời: “Lẽ nào mày lại không nghĩ ra sao? Hả thằng em ngu ngốc của tao”.

Bạch Tô nhìn hai chị em Long Lăng đang toát đầy mồ hôi, tiếp tục nói với Bạch Tinh: “Anh làm hỏng việc tốt của tôi như vậy, lẽ nào là vì cảm thấy tôi không dám ra tay với anh sao? Bây giờ cả gia tộc đều biết tôi sẽ là gia chủ tiếp theo của nhà họ Bạch, còn anh chỉ có thể là chi thứ thôi. Nếu tôi muốn đối phó với anh, tuyệt đối không có ai dám ngăn cản hết”.

Bạch Tinh hắng giọng một cái: “Đám vô dụng ở trong gia tộc nói mà mày cũng dám tin à, đúng là nực cười. Tao chỉ cần đưa ra một mỏ quặng, toàn bộ đám người đó đều sẽ quỳ xuống răm rắp nghe theo. Gia chủ, thì cũng phải có năng lực đoạt được nó chứ”.

Bạch Tô dường như cũng biết được tính cách của đám người đó, nhưng lại không ngờ Bạch Tinh dám đem cả một mỏ quặng để mua chuộc bọn họ.

Tuy biết bản thân đã mất mặt, nhưng cũng biết bản thân thực sự đã thua, ở lại đây thì cũng chỉ bị người ta chê cười, thế là cậu ta cùng người đứng bên cạnh liền đi khỏi chỗ này.

Hai chị em Long Lăng đang châm cứu cũng đến thời khắc quan trọng nhất, tốc độ tay của bọn họ càng lúc càng nhanh, điều này đối với Long Lăng mà nói chưa là gì cả, nhưng Phượng Thê đã mồ hôi chảy ra như tắm, từng giọt liên tục rơi từ má cô xuống, quần áo trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Long Lăng nói: “Rút kim”.

Phượng Thê liền dừng lại động tác đang làm, bắt đầu rút những cây kim ra khỏi các huyệt đạo của Trần Phong.

Điều này không hề có nghĩa là đã kết thúc, mà là mới bắt đầu thôi.

Sau khi Phượng Thê khử trùng lại chỗ những cây kim châm một lượt, Long Lăng lại lấy chỗ kim châm đó để dẫn dắt việc lưu chuyển hơi thở trong cơ thể Trần Phong.

Cứ rút kim rồi lại châm kim liên tục lặp lại như vậy, khiến mất khá nhiều thời gian, sau đó ngay cả đến Long Lăng cũng bắt đầu cảm thấy không trụ được nữa.

Phượng Thê vội vàng nói: “Chị, việc còn lại để em làm cho”.

Long Lăng cũng biết thi triển cả bộ kim như vậy mà chỉ dựa vào mình cô thì không thể làm xong được, cô liền gật đầu, hoán đổi công việc với Phượng Thê.

Mấy người ngồi chờ bên cạnh cũng cảm thấy căng thẳng, nhưng hơi thở yếu ớt của Trần Phong vẫn đang duy trì, chưa từng ngừng lại.

Trời dần chuyển sang tối, Bạch Tinh cho người mở đèn trước của xe để chiếu sáng cho bọn họ, cứ thế không biết kéo dài bao lâu, Phượng Thê cũng không cầm cự được nữa, ngất luôn tại chỗ.

Một mình Long Lăng hoàn thành cả hai công việc, đối với cô mà nói cũng là một thử thách vô cùng lớn.

Nhưng chờ đến khi hơi thở của Trần Phong cuối cùng từ từ trở về trạng thái bình thường, Long Lăng cũng không cần gắng gượng thêm nữa, trong tay cô còn đang cầm một cây kim cũng ngất luôn tại trận.

Nhìn ba người hôn mê ở dưới đất, Bạch Tinh nói với người đứng bên cạnh anh ta: “Đưa họ lên xe đi”.

Và lần này tỉnh lại, cũng không biết bọn họ sẽ ở nơi nào nữa.

Lần này Trần Phong tỉnh lại, anh không còn ở trong căn mật thất tối đen không phân biệt nổi ngày đêm, mà đang nằm trên một chiếc giường lớn sạch sẽ, còn có một cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh anh nữa.

Một người cô gái có khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen dài, đôi môi đỏ mọng, và cả đôi mắt sáng ngời rạng rỡ.

Làn da căng mướt, đường cong hoàn hảo đó đã bộc lộ được vẻ gợi cảm của một người phụ nữ, nét nào ra nét ấy, nhưng khi Trần Phong nhìn cô ta lại nhận được một ánh nhìn tức giận.

“Lẽ nào lần đầu tiên gặp người khác anh đều nhìn chằm chằm một cách mất lịch sự như vậy sao?”.

Giọng nói trong veo như chim Hoàng Oanh hót, lại thậm chí khiến Trần Phong không kịp phản ứng với những lời mà cô ta nói, anh vẫn cứ thế há hốc miệng, mặt mũi thẫn thờ.


Chương 902: Nhận ra gian kế

Cô gái kia tức giận đứng lên, như thể định bỏ đi.

Trần Phong vội vàng gọi lại: “Chờ đã!”.

Cô gái gợi cảm đó lại không có bất cứ ý định dừng lại nào, cứ thế đi thẳng ra ngoài, thậm chí còn đóng sầm cửa lại.

Trần Phong lắc đầu, không biết vì sao anh lại không biết kiềm chế như vậy chứ.

Sau khi ổn định lại tâm trạng, anh lại nhìn cơ thể mình thì ngạc nhiên phát hiện ra tình trạng bị thương trên cơ thể anh thế mà lại đã khỏi được hơn một nửa, ngoài những vết thương ngoài da vẫn còn nhìn hơi ghê ra thì tinh thần anh lại rất tốt.

Nằm cũng chán, sau khi cô gái kia đi khỏi, thì không còn người nào khác vào nữa.

Trong lòng anh cũng vẫn lo lắng cho hai chị em Long Lăng, cố kìm nén sự đau đớn của những vết thương ngoài da còn chưa lành, anh từ từ gượng dậy.

Mở cánh cửa phòng mà cô gái kia vừa đóng sầm lại xong, anh đi ra ngoài nhìn một lượt, nhưng hình như ở đây chỉ có một mình anh thì phải.

Anh thấy đói, nhưng cũng không tìm được chỗ nào có thể ăn cơm.

Anh gọi to lên nhưng cũng không có ai lên tiếng, anh còn nghi ngờ liệu có phải anh đã đến một không gian nào đó khác không, ở đây ngoài cô gái kia thì không có bất kỳ người nào khác.

Không còn cách nào, anh chuẩn bị đi ra ngoài, đi đến bên cạnh cánh cổng sắt của khu nhà, nhìn đến tận cuối con đường mòn trước cổng, xung quanh đây thế mà lại là vùng hoang vu hẻo lánh.

Trần Phong thực sự có hơi sợ, lẽ nào ở đây thực sự là thế giới không có con người sao?

Trên bầu trời có một chiếc máy bay đang phát ra âm thanh rất lớn bay ngang qua đầu anh, lúc này cuối cùng Trần Phong mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều, vì anh vẫn còn đang ở trên trái đất.

Ngồi dưới tán cây cạnh sườn núi, những tán của cây Hòe cổ thụ chìa ra che mát cả một khoảng rộng.

Phía dưới tán cây có bàn và ghế để mọi người ngồi nghỉ ngơi, Trần Phong liền đi đến đó ngồi xuống.

Ghế đá rất mát, bề mặt trơn bóng khiến người ta có cảm giác muốn trượt ra khỏi ghế.

Nhìn phong cảnh phía xa lại hình như có hơi hoang vu, anh vẫn chưa rời khỏi hoang mạc, có thể là đang ở rìa hoang mạc.

Ngồi ở đó không biết bao lâu, cuối cùng có một chiếc xe ô tô màu đen đi tới, Trần Phong ngồi im, lúc này anh cũng không còn vội vàng muốn tìm ai đó như vừa rồi nữa.

Ở đây chỉ là nơi dừng chân, nên không nhìn thấy người cũng là bình thường, nhưng không biết Bạch Tinh để anh ở đây lại hoàn toàn mặc kệ anh, rốt cuộc là có ý gì.

Chiếc xe dừng lại ở trong sân, và có hai người bước xuống xe, đối với người đàn ông kia, Trần Phong nhìn thì nhận ra ngay là người đàn ông đô con đi cùng Bạch Tinh hôm đó.

Còn cô gái kia thì anh chưa gặp bao giờ, cũng không phải là cô gái gợi cảm mà Trần Phong vừa gặp.

Chờ sau khi bọn họ xuống xe, người đàn ông đô con nhìn Trần Phong đang ngồi ở đó, anh ta đi thẳng đến, cô gái thì nhìn Trần Phong mỉm cười rồi đi vào trong nhà.

“Anh ngồi ở đây làm gì?”, người đàn ông đô con hỏi.

“Chỉ ngồi đây cho thoáng thôi”, Trần Phong trả lời.

Nếu Trần Phong không muốn nói, thì anh ta cũng không quan tâm, chỉ tiếp tục nói: “Anh Bạch bảo anh ở đây, khi nào anh dưỡng thương xong thì anh ấy sẽ đến gặp anh”.

Trần Phong hỏi lại: “Anh Bạch nào cơ? Tôi biết tận hai người”.

Người đàn ông đô con không có ý định trêu đùa với Trần Phong: “Người mà anh quen ấy”.

Trần Phong cũng không quan tâm đến vẻ tức giận của người đàn ông đô con, anh tiếp tục hỏi: “Các người để tôi dưỡng thương ở đây là muốn tôi làm việc gì cho các người sao?”.

Người đàn ông đô con rút một bao thuốc từ trong túi ra, ôn hòa đưa đến trước mặt Trần Phong, Trần Phong lắc đầu, anh ta liền rút một điếu ra châm.

Anh ta nói: “Những chuyện đó tôi không quan tâm, tôi chỉ biết anh Bạch đã nói như vậy. Mà anh là một người rất lợi hại, nếu anh muốn rời đi, anh Bạch cũng sẽ không ngăn cản anh. Nhưng chuyện anh ấy đã cứu anh một mạng, thì anh ấy hi vọng anh sẽ ghi nhớ”.

Trần Phong mỉm cười nói: “Lẽ nào định thông qua chuyện này để uy hiếp tôi cả đời?”.

Người đàn ông đô con nói: “Anh Bạch không có ý đó, ý của anh ấy là chỉ hi vọng nếu sau này anh ấy thực sự gặp nguy hiểm, thì anh có thể giúp anh ấy một tay”.

Trần Phong hơi ngạc nhiên: “Anh ta lại muốn tôi giúp anh ta một tay, điều này có vẻ không ngờ đấy nhỉ”.

Anh ta lại nói: “Anh Trần, tôi gọi anh như vậy được chứ?”.

Trần Phong cười nói: “Hình như rất lâu rồi chưa có ai gọi tôi như vậy, đến tôi cũng quên mất cả cách gọi đó. Xem ra anh đã điều tra thân phận của tôi rồi à?”.

Người đàn ông đô con gật đầu nói: “Anh Bạch nói rồi, nếu anh ấy đến Yên Kinh, thì nhất định sẽ đến thăm anh Trần, chỉ là mãi vẫn chưa có cơ hội”.

Trần Phong nhớ đến hai chị em nhà họ Thường, anh liền hỏi: “Vậy hai chị em kia đâu? Họ thế nào rồi?”.

Người đàn ông đô con ấp úng trả lời, như thể không muốn nói rõ ra.

“Rốt cuộc là sao thế? Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi sao?”, Trần Phong vội vàng hỏi.
Anh ta đáp: “Anh Bạch đã kể toàn bộ về anh cho hai chị em họ nghe, tuy hai người họ đã dốc sức cứu anh, nhưng khi biết anh là một người có rất nhiều tiền thì hai người họ đã tự động rời đi, còn bảo anh đừng đi tìm hai người họ nữa”.

Trần Phong không ngờ hai chị em họ lại bài xích việc tiếp xúc với một thế giới khác thế giới của hai người họ như vậy, nhưng anh cũng chỉ có thể cười khổ, anh đâu thể luôn giả vờ là một người bình thường ở bên cạnh họ mãi được.

“Tôi biết rồi”, Trần Phong trả lời với vẻ hơi buồn bã.

Anh ta lại nói với Trần Phong một số chuyện ở đây, cô gái đi cùng anh ta sẽ ở lại chăm sóc cho Trần Phong, nếu có cần gì thì cứ việc nói với cô gái đó, cô ấy sẽ cố gắng làm, nếu không thể giải quyết được thì cứ tìm anh ta.

Trần Phong chỉ ừ đại một câu.

Nói xong mọi chuyện, người đàn ông đô con định rời khỏi đó, Trần Phong đột nhiên nhớ tới cô gái xinh đẹp mà anh nhìn thấy lúc mới tỉnh, liền hỏi: “Có một cô gái rất xinh đẹp ở đây là ai vậy?”.

Sau đó người đàn ông đô con nhìn Trần Phong với vẻ nghi hoặc: “Cô gái nào cơ?”.

“Chính là cô gái có mái tóc đen dài, trông rất xinh ấy, lúc tôi tỉnh lại thì cô ấy đang ở trong phòng tôi”, Trần Phong kể.

Nhưng người đàn ông đô con lại lắc đầu nói: “Trước khi tôi đưa Tiểu Diệp đến thì ở đây không có ai cả, ở đây vốn chỉ có Tiểu Diệp chăm sóc anh thôi, tôi vừa đưa cô ấy đi mua mấy đồ dùng cần thiết, nên ở đây chẳng có ai cả”.

Trần Phong ngây người ra suy nghĩ, lẽ nào lúc anh tỉnh dậy đã bị ảo giác sao, nhưng mà cũng như thật vậy, một cô gái xinh đẹp như thế anh thực sự chưa từng gặp bao giờ.

Người đàn ông đô con định hỏi thêm thì Trần Phong lại xua tay, không nói tiếp với anh ta nữa.

Người đàn ông đô con cũng không tiện hỏi, anh ta lại dặn dò Trần Phong cần gì cứ bảo anh ta, rồi mới lái xe đi khỏi đó.

Trần Phong nhìn anh ta đi khỏi, sau đó quay về phòng, ở đây tuy không rộng nhưng đủ để cho hơn mười người ở, càng huống hồ giờ đây chỉ còn lại anh và Tiểu Diệp.


Chương 903: Một mình trên núi

Và lúc này anh cũng cần làm quen với cô gái sắp chăm sóc cho anh những ngày tới đây.

Trần Phong vào bếp gặp được Tiểu Diệp, cô ấy đang ngồi ở đó chuẩn bị sơ chế bữa tối.

Hình như không để ý thấy Trần Phong bước vào, nên khi Trần Phong gọi cô, cô ấy có hơi giật mình.

“Cô là Tiểu Diệp à?”, Trần Phong gọi.

Tiểu Diệp thất thần quay ra nhìn Trần Phong, tay thì đưa lên vuốt ngực liên hồi.

“Vâng, anh có thể gọi tôi là Tiểu Diệp, chỉ là anh Bạch không nói với tôi nên gọi anh là gì”, Tiểu Diệp nói.

Trần Phong nói với giọng rất ôn hòa: “Cô cứ gọi tôi là Trần Phong được rồi”.

Tiểu Diệp cảm giác không hay cho lắm: “Như vậy không hay cho lắm, anh là người có nhiều tiền như vậy, tôi gọi thẳng tên anh lẽ nào anh không cảm thấy tôi không tôn trọng anh sao, hình như tôi nghe thấy anh kia gọi anh là anh Trần, hay là tôi cũng gọi anh là anh Trần nhé”.

Trần Phong nhìn Tiểu Diệp với vẻ hơi bất lực, nhưng nhìn biểu cảm của Tiểu Diệp, có vẻ như cô ấy thực sự không dám thản nhiên gọi anh là Trần Phong.

Anh đành nói: “Tùy cô vậy, cô thích gọi sao cũng được”.

Tiểu Diệp lúc này mới cười nói: “Anh Trần, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, anh Bạch đã trả cho tôi rất nhiều tiền, anh muốn tôi làm gì cũng được”.

Tiểu Diệp trông cũng khá xinh đẹp, nhưng không biết ăn mặc cho lắm, trông có cảm giác chỉ như cô hàng xóm vậy.

Trần Phong đột nhiên trêu hỏi: “Nếu là những việc mà cô sẽ phản kháng thì sao?”.

Tiểu Diệp ngây người ra một lúc, như thể cũng không biết là chuyện gì mà khiến cô ấy lại phải phản kháng: “Anh Trần, anh yên tâm, việc gì tôi cũng làm được hết, tôi đã hứa với anh Bạch rồi”.

Trần Phong cũng không biết cô gái này ngây thơ thật hay là giả vờ ngây thơ, nhưng anh không trêu nữa.

Anh chỉ nói: “Vậy cô làm cho tốt, nếu làm tốt thì tôi sẽ cho cô một món tiền nữa”.

Nghe thấy có thể được thêm tiền, Tiểu Diệp liền hứng khởi nói: “Thật không vậy, anh Trần, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết mình”.

Trần Phong không có hứng thú với cô gái này nữa, đang định đi ra thì nhớ đến chuyện cô gái rất xinh đẹp kia, liền quay đầu hỏi: “Tiểu Diệp, cô ở đây không nhìn thấy có người khác à?”.

Tiểu Diệp lạ lùng nhìn Trần Phong nói: “Không! Anh Trần, anh nói vậy là sao thế, lẽ nào ở đây còn có gì đó sao?”.

Tiểu Diệp đột nhiên như thể vừa bị dọa, nhìn Trần Phong với vẻ sợ hãi: “Anh Trần, anh đừng dọa tôi, tôi sợ nhất là những thứ đó, những nơi hoang vu như thế này có phải sẽ có ma gì đó không?”.

Trần Phong bị bộ dạng của Tiểu Diệp làm cho bật cười, anh cũng không ngờ cô gái này lại ngây thơ như vậy.

Anh vội vàng an ủi: “Không phải, không có mấy cái đó đâu. Tôi chỉ là muốn xác nhận lại xem có phải có thật là chỉ có hai chúng ta ở đây không thôi”.

Khi ra khỏi đó, Trần Phong luôn cảm thấy cô gái mà anh nhìn thấy kia tuyệt đối không giống như là giả, thậm chí còn nghe thấy tiếng đóng cửa rõ mồn một như thế.

Nếu hai người kia đều nói không có ai, vậy Trần Phong đành phải tự đi tìm một mình rồi.

Nhưng đi khắp khu nhà một lượt Trần Phong cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của người phụ nữ đó, giống như mọi thứ đúng là do anh ảo tưởng mà thôi.

Không còn cách nào, Trần Phong cũng đành bất lực bỏ cuộc.

Ở đây hai ngày, ngày nào cũng chỉ là đi dạo xung quanh, mỗi lần nói chuyện với Tiểu Diệp, cô ấy đều không tự nhiên cho lắm.

Nhưng vẫn biết cô gái này là con gái của một gia đình dưới chân núi, được Bạch Tinh nhắm trúng, nên đã trả giá rất cao để đưa cô ấy đến chăm sóc cho Trần Phong.

Cô gái này cũng không cảm thấy có vấn đề gì nên đi theo Bạch Tinh luôn.

Cũng may mà gặp được Trần Phong, chứ nếu không một nam một nữ ở nơi như thế này thì có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ.

Nhưng cuối cùng Trần Phong phát hiện ra Tiểu Diệp ngây thơ thật sự, những câu trêu đùa đầy ẩn ý thì cô ấy đều nghe mà không hiểu gì cả, nếu mà kể ra một số câu chuyện nhạy cảm thì Trần Phong cũng cảm thấy quá thể hạ lưu, không thích hợp để nói với cô gái này.

Đến ngày thứ ba, người đàn ông đô con lại lên núi.

Nhưng lần này, sắc mặt của anh ta hình như có hơi khó coi.

Trần Phong hỏi: “Anh sao thế? Làm gì mà mặt nhăn mày nhó vậy?”.

Người đàn ông đô con vốn không muốn nói ra, nhưng nghĩ một lúc, anh ta vẫn nói: “Anh Trần, có người nhà họ Bạch biết anh Bạch tiếp xúc với anh rồi”.

Trần Phong sững sờ một lúc, anh cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả.

Anh tò mò hỏi: “Lẽ nào nhà họ Bạch có thành kiến gì với tôi à?”.

Người đàn ông giải thích: “Có người đến nhà họ Bạch, hình như là hi vọng liên kết với nhà họ Bạch để đối phó anh. Trong gia tộc thì có người đã đồng ý, có một số người lại phản đối, cho nên giờ hai bọn họ vẫn đang tranh cãi nhau”.

Trần Phong hỏi với vẻ nghi hoặc: “Có người muốn đối phó tôi lại còn phải liên kết với nhà họ Bạch sao, tôi ở hoang mạc này hình như cũng chẳng có tài sản gì cả mà?”.

Người đàn ông kia nói: “Bọn họ lên kế hoạch là doanh nghiệp của anh ở Yên Kinh”.

Trần Phong nghi hoặc nhìn anh ta rồi nói: “Anh chắc chắn không?”.

Anh ta lại không thể nói rõ: “Những gì tôi biết được cũng không rõ lắm, nhưng chỉ là thông báo với anh Trần một tiếng, hi vọng anh Trần có thể biết trước mà chuẩn bị”.

Trần Phong cũng đành coi như anh ta đến để nhắc nhở anh.

Nghĩ một lúc, Trần Phong liền gọi điện thoại về Yên Kinh.

“Alô, Phá Quân à, là em đây”.

Thạch Phá Quân ở đầu dây bên kia không ngờ Trần Phong lại gọi điện cho ông ta, cho nên hỏi với vẻ rất quan tâm: “Cậu Trần, cậu đang ở đâu thế, đã rất lâu rồi không thấy tin tức của cậu, chúng tôi ở đây đều vô cùng lo lắng”.

Trần Phong cũng không thể giải thích rõ về những chuyện anh đã xảy ra, chỉ trả lời đại khái: “Không sao, chỉ là em ra ngoài thăm thú thôi, một thời gian nữa em sẽ về, mọi người đừng lo lắng quá”.

Nhưng Thạch Phá Quân vẫn cảm thấy hơi không yên tâm, Trần Phong đành an ủi một lúc, cuối cùng ông ta mới không muốn chạy theo đến tận đây nữa.

Sau đó Trần Phong mới nói: “Ở Yên Kinh không có chuyện gì chứ?”.

Thạch Phá Quân nói: “Mọi thứ đều rất bình thường, chỉ là trong tập đoàn xảy ra một vài chuyện nhỏ về nhân viên thôi, chứ cũng không có vấn đề gì”.

Nghe xong, Trần Phong mới yên tâm hơn chút, nhưng vẫn nhắc nhở: “Có thể có một số gia tộc ở hoang mạc sẽ đến Yên Kinh, anh phải đề phòng cho tốt, tuy nền tảng của chúng ta ở Yên Kinh rất vững chắc, nhưng cũng vẫn phải cẩn thận đừng để xảy ra vấn đề ở những việc mà chúng ta nắm bắt rõ nhất”.

Thạch Phá Quân đồng ý liên hồi.

Cúp điện thoại xong, Trần Phong mới hoàn toàn yên tâm, còn về việc nhà họ Bạch muốn đối phó anh mà người đàn ông đô con kia nói thì anh cũng không bận tâm gì nhiều.

Thực ra điều mà anh càng quan tâm hơn chính là chuyện mà như thể anh đã mơ kia cơ.

Sau khi ở đó một tuần, Bạch Tinh cuối cùng cũng đến.

Vẫn giống như lần đầu tiên anh gặp anh ta, bộ ria rậm rạp khiến người chỉ muốn đưa tay lên sờ thử, nhưng sắc mặt anh ta lúc này lại trông có hơi phờ phạc.

Ngồi dưới tán cây to đó, Trần Phong đưa cho Bạch Tinh một cốc nước, anh hỏi: “Chuyện lần trước tôi sẽ ghi nhớ, nếu anh có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói thẳng ra nhé”.


Chương 904: Có người muốn đối phó tôi

Bạch Tinh đón lấy ly nước mà anh rót cho anh ta, nhưng chỉ là cứ thế cầm trong tay.

Anh ta cúi ngồi đó, hình như đã gặp phải chuyện gì vô cùng buồn chán, Trần Phong ngồi xuống bên cạnh anh ta hỏi: “Sao anh cũng vác bộ mặt ủ rũ vậy. Các anh đễn chỗ tôi đây lẽ nào là để cho tôi nhìn thấy bộ mặt này sao?”.

Nghe thấy Trần Phong nói vậy, Bạch Tinh mới thu lại thái độ vừa rồi, anh ta nói: “Đúng là có một số chuyện không vui, nhưng nghĩ đến lâu rồi chưa đến thăm anh, cảm thấy vẫn nên hỏi thăm tình hình của anh thì tốt hơn”.

Trần Phong cười nói: “Anh đến đây quan tâm tôi sao tôi cảm thấy như thể anh bị bắt ép ấy nhỉ, hoàn toàn không phải xuất phát từ tấm lòng”.

Bạch Tinh gượng cười: “Nếu anh thật sự nghĩ vậy thì chi bằng không đến còn hơn, để anh đỡ phải hiểu nhầm ý của tôi, rồi oán trách tôi”.

Trần Phong uống một ngụm nước nói: “Nói đi, anh rốt cuộc có chuyện gì, trông bộ dạng của anh tôi biết anh chắc chắn có chuyện gì đó cần nhờ tôi”.

Trần Phong đã nói thẳng ra như vậy rồi thì Bạch Tinh cũng không có gì phải do dự nữa cả, anh ta cũng uống một ngụm nước, rồi nói: “Đúng là tôi có chút chuyện cần nhờ anh, nhưng vì thể diện nên thực sự khó mà mở lời”.

Trần Phong chăm chú nhìn Bạch Tinh nói: “Tôi nói rồi, anh cứu tôi một mạng. Nếu có vấn đề gì thì tôi chắc chắn sẽ trả món nợ ân tình này”.

Bạch Tinh bị anh nhìn thẳng, nên cuối cũng không do dự nữa: “Tôi đoán anh cũng biết gần đây nhà họ Bạch chúng tôi đã xảy ra một chuyện, tôi vốn tưởng chuyện này có thể giải quyết dễ dàng, nhưng...”

Khuôn mặt Bạch Tinh lộ ra những biểu cảm rất khó xử, như thể vô cùng không cam tâm với sự thất bại của bản thân.

Tuy Trần Phong biết nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì anh cũng không rõ, cho nên chỉ hỏi: “Anh muốn tôi giúp gì?”.

Bạch Tinh nghĩ một lúc nói: “Anh Trần, chỉ cần anh giúp tôi đối phó với một người là được”.

Trần Phong nghi hoặc nói: “Một người? Là ai vậy?”.

“Một doanh nhân rất nổi tiếng, dạo này ông ấy đến hoang mạc chuẩn bị phát triển dự án, mà dự án này cũng có phần của nhà họ Bạch, vì có một số nguyên nhân nên Bạch Tô đã liên hệ với ông ấy, nếu dự án này thành công, nhà họ Bạch ít nhất có thể nâng lên một đẳng cấp mới”.

Trần Phong suy nghĩ một lúc rồi cười nói: “Anh muốn tôi ngăn cản Bạch Tô và việc làm ăn của hắn, sau đó khiến hắn không còn năng lực để đi tranh địa vị gia chủ nhà họ Bạch với anh đúng không?”.

Bạch Tinh gật đầu một cách thẳng thắn.

“Vậy người doanh nhân này rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến nhà họ Bạch các anh vì dự án này mà nâng lên hẳn một đẳng cấp mới, tôi nghĩ người đó chắc chắn là một doanh nhân vô cùng lợi hại nhỉ?”, Trần Phong tò mò hỏi.

Bạch Tinh gật đầu nói: “Là Sosko, giám đốc điều hành của Liên Minh Lưu Hành”.

Trần Phong cũng kinh ngạc: “Thì ra là ông ấy à, không ngờ ông ấy lại đến hoang mạc này đầu tư, tôi nhớ lần trước ông ấy đầu tư là hai mươi năm trước, xây dựng nhà máy sản xuất thiết bị Microtip lớn nhất toàn cầu ở vùng duyên hải Đông Nam”.

Bạch Tinh cũng cảm thán nói: “Ông ấy quả thực là một nhà đầu tư thiên tài, mỗi lần đầu tư đều như thể ngắm trúng được sẽ trở thành ngành mũi nhọn trong mười năm tới, khiến ông ấy có thể nắm ngay số lợi nhuận khủng trong tay”.

Trần Phong nhìn Bạch Tinh hoàn toàn trong bộ dạng không còn ý chí chiến đấu, nên anh an ủi: “Nếu anh đã tìm đến tôi, thì tôi chắc chắn sẽ giúp anh, và trùng hợp là tôi và cái ông Sosko này cũng có chút quen biết”.

Bạch Tinh kinh ngạc nhìn Trần Phong: “Anh lại quen được cả ông ấy cơ à? Tôi vốn chỉ mong anh có thể giúp tôi ngăn ông ấy ra khỏi hoang mạc, chỉ cần ông ấy ra ngoài phạm vi Tây Bắc, thì ông ấy làm ở chỗ nào tôi đều không quan trọng nữa. Nhưng nếu anh quen với ông ấy, vậy Trần Phong anh có thể giúp tôi làm quen với ông ấy không?”.

Vì Trần Phong không thể đồng ý luôn yêu cầu này của Bạch Tinh, nên anh nói với giọng không dám đảm bảo: “Chuyện này tôi không thể quyết ngay được, tuy tôi quen với ông ấy, nhưng rốt cuộc ông ấy có nể mặt tôi không thì tôi không rõ”.

Bạch Tinh lại hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, anh ta hưng phấn nói: “Chỉ cần anh Trần có thể giúp tôi được gặp ông Sosko một lần, tôi có đủ tự tin để ông ấy hợp tác trực tiếp với tôi”.

Trần Phong không biết vì sao anh ta lại tự tin như vậy, nhưng nghĩ một lúc thì vẫn đồng ý nói: “Được, để tôi giúp anh liên hệ với ông ấy. Còn về việc sau đó, tôi chỉ có thể giúp anh, nhưng chủ yếu còn phải xem ở bản thân anh”.

Nhưng như vậy thì Bạch Tinh vẫn vô cùng vui mừng rồi.

Khi anh ta đến đây mặt mày ủ rũ, nhưng khi rời khỏi thì vui mừng hứng khởi.

Vì Trần Phong cũng không có số điện thoại của Sosko, nên anh vẫn phải bảo Thạch Phá Quân gửi số cho anh.

Sau khi Trần Phong bấm số gọi, một lúc sau mới có người nghe máy.

“Ai vậy?”, vì là số lạ nên Sosko hỏi.

Trần Phong trả lời: “Là tôi, Trần Phong”.

“Trần Phong, cái cậu này sao đột nhiên lại gọi điện cho tôi thế. Lẽ nào cậu nhớ đến tôi để vay tiền sao? Tôi nói cho cậu biết, không được đâu nhé”.

Trần Phong nhíu mày, anh cũng không biết vì sao ông ấy lại nói như vậy, anh vội vàng phủ nhận nói: “Sao có thể tìm ông để vay tiền được, số tiền của ông có nhiều bằng của tôi không? Nếu ông không có tiền thì nhớ tìm tôi, tôi sẽ cho ông một món để ông tiếp tục đầu tư”.

Sosko cười nói: “Ha ha, cậu vẫn hài hước như vậy, nhưng tôi gần đây lại nhắm được một dự án lớn, một ứng dụng của đất hiếm, sao, cậu có nhã hứng không. Nếu cậu cũng đầu tư vào thì tôi nói cho cậu biết chắc chắn sẽ kiếm lớn”.

Trần Phong nghĩ một lúc rồi từ chối: “Dự án này tôi không tranh giành với ông nữa, tôi nghĩ ông chắc chắn không thiếu vốn đâu, nếu chờ đến khi nào niêm yết trên thị trường thì tôi có thể suy nghĩ đây”.

Sosko nói với vẻ đáng tiếc: “Vậy thì đúng là tiếc thật, tiền vốn dĩ là mọi người cùng kiếm, xem ra cậu chắc chắn là có chỗ kiếm tiền khác rồi”.

Trần Phong cũng không tranh luận tiếp chuyện này với ông ấy, và anh hỏi luôn chuyện của Bạch Tinh.

“Dự án gần đây của ông có phải là ở hoang mạc không?”.

Sosko kinh ngạc đáp: “Trần Phong, sao cậu biết? Không phải cậu đang theo dõi tôi đấy chứ, nếu cậu muốn tham gia thì tôi đương nhiên rất vui, nhưng cậu không được theo dõi tôi đâu nhé...”.

Trần Phong vừa nghe thấy trí tưởng tượng của ông ấy phong phú quá, anh lập tức ngắt lời: “Tôi không theo dõi ông đâu nhé, là tôi đang ở hoang mạc nên mới biết thôi. Giờ ông đang ở đâu thế?”.

Sosko nghe thấy như vậy mới áy náy nói: “Xin lỗi, Trần Phong, là tôi hiểu nhầm cậu, giờ cậu đang ở hoang mạc à? Tôi cũng sắp phải đến đó, chờ khi tôi đến hoang mạc thì chúng ta sẽ gặp nhau nhé?”.

Trần Phong còn chưa nói nhưng Sosko đã đưa ra yêu cầu rồi, khiến Trần Phong không cần phải nói ra nữa.

“Được, nhưng tôi muốn đưa một người đến, anh ta cũng nói muốn gặp ông”.

“Được”.


Chương 905: Một doanh nhân

Sau khi liên lạc với Sosko xong, Trần Phong liền gọi điện cho Bạch Tinh, Bạch Tinh luôn miệng cảm ơn Trần Phong trong điện thoại, còn nói những lời khá là sến sẩm, Trần Phong không nghe tiếp nổi nữa, anh ta còn chưa nói hết anh đã cúp máy luôn.

Trở về phòng, Tiểu Diệp đã nấu nướng xong xuôi.

“Cô làm món gì thế, trông có vẻ rất ngon đấy”, Trần Phong nhìn đồ ăn trên bàn nói.

Tiểu Diệp bưng một chiếc bát lớn ra, bên trong hình như là canh xương.

“Đây là món ăn đặc sắc ở chỗ chúng tôi đấy, Tiên Nữ Tung Hoa, mùi vị vô cùng ngon. Anh Trần, anh phải ăn thật nhiều nhé, đảm bảo là anh sẽ thích”.

Trần Phong cười nói: “Nếu mà không ngon thì tôi sẽ trừ lương của cô đó”.

Tiểu Diệp hét lên: “Á, anh Trần sao có thể như vậy chứ, nếu anh cố tình nói là không ngon, vậy chẳng phải là...”.

Trần Phong nhìn bộ dạng của cô ấy như sắp khóc, anh biết anh trêu nhưng Tiểu Diệp lại coi là thật, anh đành an ủi: “Cô lo gì chứ, tôi còn chưa nói hết mà, nếu mà ngon thì tôi sẽ tăng lương cho cô, không phải là cô không có tự tin đấy chứ, nếu là như thế thật, thì xem ra món này cũng không ngon rồi”.

Thấy vậy, Tiểu Diệp lập tức mặt mày tươi cười nói: “Anh Trần, anh yên tâm, tôi chắc chắn là tự tin rồi, nhưng tôi cũng không cần anh tăng lương cho tôi, anh chỉ cần khen tôi vài câu là được”.

Không cần tăng lương, Trần Phong tò mò hỏi: “Vì sao, tôi cho cô thêm tiền không được à?”.

Tiểu Diệp lắc đầu nói: “Lần trước anh tăng lương cho tôi rồi, với lại đây vốn là việc tôi nên làm mà, nấu ăn ngon cũng là việc nên làm, tôi đâu thể vì chuyện này mà đòi tăng lương được”.

Trần Phong cười, cầm đũa lên gắp một miếng thịt, chỉ cảm thấy khi đưa miếng thịt vào miệng, vừa mềm, vừa trơn, đúng là rất ngon.

Anh cười nói: “Đúng là rất ngon, còn ngon hơn cả nhà hàng làm nữa”.

Tiểu Diệp cũng vui mừng: “Cảm ơn anh Trần đã khen, sau này tôi sẽ càng cố gắng làm tốt hơn, tôi còn biết làm vài món khác nữa, chắc chắn anh Trần sẽ thích”.

Nhìn cô gái này cười vui như vậy, Trần Phong dễ bị nụ cười làm cho lay động, thế là anh cũng vui lây.

Bữa cơm ăn xong rất nhanh, Tiểu Diệp thu dọn bát đũa, Trần Phong thì ngồi nghỉ dưới tán cây, những ngày này anh vô cùng nhãn rỗi.

Cũng sắp đến ngày Sosko đến hoang mạc, hôm đó giao hẹn xong, Bạch Tinh liền tự lái xe lên núi gặp Trần Phong.

Nhìn chiếc xe Porsche 911, Trần Phong hỏi: “Anh lấy đâu ra đồ cổ này thế? Dòng targa hay là dòng turbo?”.

Bạch Tinh cười nói: “Là dòng targa, tôi chỉ thích những loại xe cũ này, nhìn kiểu xe này mới thực sự có cảm giác, khó khăn lắm mới mua được một chiếc từ một nhà chuyên sưu tầm xe đấy, nên cứ thế đi đến bây giờ”.

Trần Phong lại không có sở thích gì về siêu xe, anh chỉ cần nó là xe bốn bánh, tiện cho việc đi lại là đủ rồi.

Hai người đi đến khách sạn lớn nhất Lan Thành, khi biết Sosko sắp đến, Bạch Tinh liền đặt trước một phòng ăn cao cấp nhất trong khách sạn.

Trần Phong vốn dĩ không muốn lãng phí như vậy, chỉ có ba người bọn họ, cùng lắm phía Sosko có thêm một, hai người nữa, đặt một phòng ăn lớn thế này cũng là lãng phí.

Nhưng Bạch Tinh lại kiên quyết nói: “Đó đều là sản nghiệp của nhà tôi, nên không có gì là lãng phí cả”.

Nghe thấy vậy, Trần Phong cũng không nói gì nữa.

Và không hổ danh là khách sạn lớn nhất Lan Thành, trong bãi đỗ xe gần như đều là các loại xe sang trọng đỗ ở đó, đến Audi, Cadillac đều hình như ít thấy, còn xe Mercedes-Benz S-ClaSosko thì gần như là phổ biến.

Cùng Bạch Tinh đi lên trên, thang máy đi đến tận nơi, tầng này hình như chỉ có một phòng duy nhất, chính là để tránh bị người khác làm phiền.

Ba, bốn cô gái trẻ tuổi dáng đẹp mặc sườn xám màu đỏ tươi, đầu búi tóc kiểu thục nữ, mỉm cười đi đến trước mặt bọn họ.

“Đúng là biết hưởng thụ, đến nhân viên phục vụ bưng đồ ăn cũng phải tuyển những em xinh đẹp như vậy”, Trần Phong cười nói vưới Bạch Tinh.

Bạch Tinh trả lời: “Mấy em này đều là những em xinh nhất ở đây đấy, tôi bảo họ sắp ca từ trước để hôm nay phục vụ ở đây, có người đẹp bên cạnh thì ăn cũng ngon hơn nhiều mà”.

Trần Phong mỉm cười và không nói gì.

Một lúc sau thì Sosko đến.

Ông già này đúng là vẫn như vậy, mái tóc xoăn trắng, khuôn mặt Tây Âu điển hình, không để râu ria gì cả, trông vô cùng lịch thiệp, nhưng hình như hơi già một chút.

Nhìn thấy Sosko đến, Trần Phong cũng đứng dậy ra đón.

“Ôi, chào người bạn của tôi”, Sosko nhiệt tình ôm lấy Trần Phong.

Tuy vẫn không thích kiểu lễ nghi nhiệt tình này lắm, nhưng Trần Phong cũng không từ chối, và anh nhìn thì thấy không chỉ một mình Sosko đến, đi cùng ông ấy là một cô gái người Hoa Hạ mặc bộ sườn xám màu xanh trơn.

Chờ sau khi Sosko buông tay ra, Trần Phong mới nói: “Tôi cũng không ngờ ông lại đến Hoa Hạ đầu tư đó, mấy năm nay cạnh tranh khốc liệt quá, nhiều nhà đầu tư lớn lần lượt đổ vào, muốn kiếm tiền cũng khó khăn hơn nhiều”.

Sosko gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng tôi vẫn phát hiện ra một dự án rất tốt, tôi tin nó nhất định sẽ mang đến cho tôi số lợi nhuận mà tôi muốn”.

Trần Phong cười nói: “Vậy chúc ông thành công”.

Sau đó Sosko đưa cô gái mặc sườn xám kia đến trước mặt Bạch Tinh.

Trần Phong giới thiệu nói: “Đây là Bạch Tinh, chính là con trai thứ hai nhà họ Bạch muốn hợp tác với ông về dự án đất hiếm”.

Nghe thấy Trần Phong giới thiệu như vậy, Sosko tò mò nhìn chăm chú lên mặt Bạch Tinh: “Cậu có biết Bạch Tô không?”.

Bạch Tinh trả lời: “Đó chính là em trai tôi, tôi là anh trai nó”.

Sosko cười nói: “Chẳng trách tôi nhìn hai người thấy giống nhau đến vậy, người Hoa Hạ các cậu hình như đều có thân hình giống nhau, nhiều khi rất khó để phân biệt”.

Trần Phong cũng cười nói: “Thực ra nhìn những người nước ngoài như các ông mới là khó phân biệt ấy, thấy ai cũng mập mập, hoặc là giống dáng người như ông”.

Sosko cũng cười theo, nhưng lại không giới thiệu về cô gái ở bên cạnh ông ấy.

Trần Phong không kìm được tò mò hỏi: “Sosko, ông cũng thật là, cô gái xinh đẹp thế kia mà ông không giới thiệu cho chúng tôi làm quen”.

Sosko đương nhiên cũng không phải không nỡ giới thiệu cô ta, nếu không ông ấy cũng đã không đưa cô gái này đi theo rồi.

Nhưng nghe thấy Trần Phong nói vậy, Sosko lập tức nghiêm túc nhìn Trần Phong nói: “Tôi bảo này Trần Phong, cậu đừng hòng có ý đồ gì với Leona đâu đấy, cậu tuyệt đối không được động vào con bé”.

Trần Phong mỉm cười nhìn sang phía cô gái tên là Leona kia, anh giơ tay phải ra, lịch sự nói: “Rất vui được gặp cô”.

Leona cũng thoải mái đưa tay ra bắt tay với Trần Phong: “Rất vui được gặp anh”.

“Trần Phong, cậu có nghe thấy tôi nói không. Tôi nói cho cậu biết, cậu không được có ý đồ gì với Leona đâu đấy”.


Chương 906: Bữa cơm với doanh nhân
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom