• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Long tế Full dịch (120 Viewers)

  • Chương 922-923

“Cạch” một tiếng, Chu Chỉ Nhi liền lùi ra sau hai bước, chắc là đã tìm thấy.

Quả nhiên, từ từ, giá sách mở sang hai bên, lộ ra một lối vào tối om.

Chu Chỉ Nhi thận trọng đi vào bên trong, vịn tay vào giá sách, rồi hướng vào bên trọng gọi nhỏ: “Anh Trần!”.

Trong con đường hầm có tiếng vọng lại rất nhỏ, nhưng không hề thấy tiếng của Trần Phong.

Chu Chỉ Nhi nhìn vào bên trong, khuôn mặt cô lộ ra vẻ kiên quyết, cô từ từ đi xuống dưới.

Trong bóng tối, cô đi từng bước một, cũng cố gắng nghe âm thanh, cô sợ phía dưới có người.

Tuy đoán được người đưa Trần Phong xuống đây là Chu Phóng, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng khác.

Đi được một đoạn, khoảng mười phút, mới đến được trước cánh cửa sắt kia.

Nhưng đây là cánh cửa mật thất, cô ấy cũng không còn cách nào cả.

Cô lại bắt đầu hướng vào phía trong gọi tên Trần Phong, nhưng hình như ở đây cách âm rất tốt, thêm vào Chu Chỉ Nhi không dám gọi quá to, cho nên bên trong không có phản ứng gì hết.

Chu Chỉ Nhi đứng trước cửa, muốn tìm một cơ quan tương tự như ở phía trên, nhưng sờ mó xung quanh một lượt vẫn không biết mở ra như thế nào.

Trong lòng cô rối bời, vừa không biết Trần Phong rốt cuộc có ở bên trong không, lại vừa sợ có người ở ngoài đột nhiên đi vào.

Cô dựa vào cánh cửa, để cơ thể cô bình tĩnh hơn.

Một lúc sau, cô mới nhìn lại cánh cửa sắt dày nặng này, nghĩ một lúc, rồi chạy về phòng làm việc vừa rồi, tìm một chiếc đế đèn rồi chạy vào trở lại.

Cô không dám cứ thế đập lên, cô chỉ cầm đế đèn gõ nhẹ vào cánh cửa sắt, như thể gõ theo một tiết tấu gì đó.

Còn Trần Phong ở bên trong lúc này đang chìm trong bóng tối, bất kỳ âm thanh nào đều sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm.

Anh đang ngồi ở đó chợp mắt, chợt nghe thấy tiếng gõ của kim loại, khiến anh tưởng chỉ là ảo giác của bản thân, nhưng cố gắng nghe tiếp thì anh biết anh quả thực đã nghe thấy âm thanh này.

Là âm thanh đến từ phía cửa.

Trần Phong hướng theo phía âm thanh phát ra và trí nhớ trong đầu anh để đi ra chỗ cửa sắt, âm thanh đó vẫn không ngừng kêu lên.

Chờ đến khi chạm đến cửa sắt, hình như có hơi rung nhẹ, anh dựa vào cánh cửa, áp tai lên nghe.

Đúng là có âm thanh vọng đến, những tiếng gõ rất đều.

“Có ai ở đó không?”, anh hét lên.

Nhưng Chu Chỉ Nhi ở bên ngoài lại không nghe thấy, và tiếng gõ vẫn đang tiếp tục.

Trần Phong nghĩ một lúc, đi xung quanh tìm kiếm thì sờ thấy chân của một chiếc ghế, cũng làm bằng kim loại.

Anh giật chân ghế ra một cách dễ dàng, sau đó lại quay lại chỗ cánh cửa sắt.

Cứ thế đập liên tiếp vào cánh cửa sắt.

Chu Chỉ Nhi ở bên ngoài hình như cảm nhận được gì đó, tiết tấu gõ cửa của cô đã bị đảo loạn.

Cô vui mừng dừng lại động tác của mình, rồi cũng như Trần Phong, cô áp tai vào cánh cửa và sau đó nghe được âm thanh bên trong.

Bên trong đúng là có người, Chu Chỉ Nhi nghĩ vậy.


Nhưng làm sao để liên lạc với anh rồi sau đó cứu anh ra đây?

Cô nghĩ một lúc, bắt đầu dùng một kiểu tiết tấu để gõ vào cánh cửa.

Trần Phong vừa hứng khởi xong, cũng biết cho dù có người phát hiện ra anh, nhưng muốn cứu anh ra thì vẫn rất khó khăn.

Anh nghe thấy âm thanh gõ cửa bên ngoài lại tiếp tục, anh liền dừng lại động tác của mình, bắt đầu chăm chú nghe.

Tiết tấu của âm thanh này rất kỳ lạ, không giống như giai điệu cố định, thậm chí còn cố tình ngừng ngắt, Trần Phong nghe thấy tiết tấu của hai bên giống nhau, lập tức hiểu ra, đây là mật mã Morse.

May mà anh từng nghiên cứu mật mã này, cho nên vừa nghe thấy tín hiệu và chữ cái tương ứng, anh vui mừng phát hiện ra đối phương đang gọi tên anh.

Trần Phong liền dịch ra những gì mà anh muốn nói, sau đó truyền ra bên ngoài.

Nghe thấy hồi âm của đối phương, Chu Chỉ Nhi liền dừng lại.

Cô cũng đang lo không biết Trần Phong nghe có hiểu không, hoặc anh không hề hiểu về mật mã Morse.

Nhưng khi nghe thấy âm thanh lại là hai chữ “là tôi” được ghép lại, cô biết ngay Trần Phong đã hiểu.

Cô cũng cười lên, ít nhất có điều kiện để giao tiếp.

“Anh vẫn ổn chứ?”, cô hỏi.

“Tôi vẫn ổn, cô là ai?”.

“Chu Chỉ Nhi”.

Câu trả lời này khiến Trần Phong có hơi bất ngờ, người nhà họ Chu nhốt anh ở đây, lại là người nhà họ Chu đến cứu anh, nghĩ thế nào vẫn thấy rất kỳ quái.

“Cô không biết mở cánh cửa này ra thế nào à?”, Trần Phong hỏi, anh nghĩ nếu Chu Chỉ Nhi có thể dùng cách này để liên hệ với anh, thì đương nhiên là vì cô không có cách nào để vào trong cả.

Và quả nhiên Chu Chỉ Nhi nói: “Đây là lần đầu tiên tôi vào đây”.

Trần Phong hơi thất vọng, nhưng Chu Chỉ Nhi đến đây rồi thì ít nhất khiến anh thấy có chút hi vọng, anh nói: “Là Chu Phóng, chìa khóa ở trên người anh ta”.

Nghe thấy lời của Trần Phong, Chu Chỉ Nhi không hề ngạc nhiên, đúng như cô dự đoán.

“Tôi sẽ nghĩ cách lấy được chìa khóa”, cô nói.

Trần Phong chỉ thầm cảm ơn một câu, giờ đây anh cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng lên người Chu Chỉ Nhi.

Nhưng nghĩ đến chuyện không thể ở lâu trong đây được, anh còn nhắc nhở: “Bên trong không có nước”.

Chu Chỉ Nhi nghe hiểu ý của Trần Phong, liền trả lời: “Tôi sẽ cố gắng nhanh hết sức có thể”.



Khi nghe thấy Chu Chỉ Nhi nói vậy, Chu Phóng càng tò mò: “Cháu đến tìm chú tư à? Muốn làm gì thế? Cháu luôn không thích nói chuyện với chú tư mà!”.

Chu Chỉ Nhi nén giọng rồi đứng cạnh Chu Phóng nói: “Chú tư, chú phải cứu Chỉ Nhi đó!”.

Nói xong, đôi mắt luôn tươi cười kia đột nhiên rơm rớm nước mắt.

Chu Phóng giật mình, còn tưởng Chu Chỉ Nhi gặp phải chuyện gì nguy hiểm, vội vàng nói: “Chỉ Nhi đừng khóc, nói cho chú tư biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.

“Chú tư, Chỉ Nhi thực sự không biết làm thế nào, nên mới đến tìm chú tư giúp đỡ”.
Chu Chỉ Nhi dường như có thể kiểm soát được nước mắt vậy, chỉ là mắt ngấn lệ nhưng lại không rơi xuống, nhìn cô ấm ức khiến người khác cảm thấy rất thương xót.

Và vừa rồi khi đứng sát vào người Chu Phóng, Chu Chỉ Nhi đã sờ thấy thứ gì đó giống như chìa khóa, chỉ là không biết có phải chìa khóa của chỗ đó không.

Chu Phóng kéo Chu Chỉ Nhi sang một bên, rồi an ủi: “Chỉ Nhi, tuy chú tư không hay nói chuyện với cháu, nhưng dù sao cháu cũng là cháu gái của chú tư, có chuyện gì chú tư chắc chắn sẽ giải quyết giúp cháu”.

Trong đầu đang nghĩ đến chìa khóa thì lại nghe thấy Chu Phóng nói vậy, cô liền trở lại trạng thái bình thường rồi nói: “Chú tư, chú biết không? Thực ra cháu không muốn lấy chồng, nhưng anh Bạch kia, Chỉ Nhi không thích, nhưng mà bác cả...”.


Cô nói xong, hình như lại định khóc lên.

Còn gương mặt Chu Phóng lại lộ ra vẻ khó xử: “Nếu là chuyện này thì Chỉ Nhi cháu cũng biết đó, tình trạng nhà họ Chu chúng ta...”.

Chưa chờ Chu Phóng nói xong, Chu Chỉ Nhi liền vội vàng nói: “Chú tư, nếu chú tư đồng ý giúp đỡ cháu, Chỉ Nhi sẽ đồng ý với chú tư chuyện gì cũng được”.

Chu Phóng nhẹ nhàng an ủi: “Chỉ Nhi à, thực ra cậu hai nhà họ Bạch kia cũng không phải không tốt, chẳng phải cháu đã nghe thấy bác cả nói sao, cậu ta là một người đàn ông trẻ nhưng rất giỏi, hơn hẳn đám công tử bột kia”.

Chu Chỉ Nhi đột nhiên xị mặt lại: “Chú tư, chẳng phải chú luôn muốn làm gia chủ nhà họ Chu sao? Chỉ cần chú tư đồng ý không gả cháu đi, cháu sẽ giúp chú tư lấy lại vị trí gia chủ”.

“Ai bảo cháu nói vậy hả”, Chu Phóng vừa nghe thấy, mặt cũng lập tức biến sắc: “Cháu muốn hại chú sao, Chu Phóng chú xưa nay làm việc gì cũng quang minh chính đại, sao lại có suy nghĩ đó được”.

Chu Chỉ Nhi vẫn tỏ vẻ tủi thân, cô nói: “Chú tư, những chuyện này người nhà họ Chu đều biết, đến ông ba cũng hay nói như vậy, cháu cũng cảm thấy chẳng sao cả, chỉ cần chú tư đồng ý với Chỉ Nhi, Chỉ Nhi sẽ giúp chú, thậm chí thuyết phục ông ba cũng không có gì khó cả”.

Chu Phóng hừ lên một tiếng: “Cháu đừng có nghe người khác nói linh tinh, đều là vô căn cứ cả thôi”.

Nói xong, cũng không còn tâm trạng quan tâm Chu Chỉ Nhi nữa, chứ đừng nói đến những tủi thân của cô, anh ta quay người rồi đi luôn.

Chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Chu Phóng đâu, Chu Chỉ Nhi mới đưa tay lên lau sạch nước mắt, khuôn mặt trở nên lạnh lùng.

Bây giờ gần như có thể xác định được chìa khóa ở trên người chú tư, tiếp theo là cần đi lấy được thứ đó về.

Cô đứng lên, bên cạnh có người nhìn tới, thần thái cô lại thay đổi, lại trở về bộ dạng dịu dàng thướt tha.

Có lẽ một người đeo mặt nạ trong thời gian dài rồi, bản thân có khi còn quên mất đâu mới là con người thật sự của mình.

Chu Phóng nói chuyện với Chu Chỉ Nhi xong, anh ta tức tối đi ra khu nhà phía sau, vợ con anh ta đều không có đó, anh ta đành ngồi một mình trên ghế.

Nhưng một lúc sau, Chu Chỉ Nhi lại đi từ bên ngoài vào.

“Cháu lại đến làm gì thế?”, Chu Phóng nói với giọng không vui.

Chu Chỉ Nhi đã không còn vẻ buồn bã như vừa nãy nữa, cô rất bình thản nói: “Chú tư, chuyện vừa rồi là Chỉ Nhi ăn nói linh tinh, chú tư đừng để bụng nhé”.

Chu Phóng bực mình nói: “Chú còn chưa đến mức giận một con bé như cháu, cháu đi đi, chuyện của cháu thì chú cũng không giúp được đâu”.

Nhưng Chu Chỉ Nhi vẫn đứng ở đó, cô từ từ nói: “Chỉ Nhi vẫn còn một chuyện muốn nói với chú tư”.

“Chuyện gì thế?”, Chu Phóng nói với vẻ rất bình tĩnh.


“Chuyện liên quan đến việc đối phó Mạc Lang”.

Và Chu Phóng dường như có chút hứng thú với chủ đề này.

“Cháu muốn nói gì?”.

“Chỉ là cháu phát hiện cái anh Trần kia không hề muốn giúp chúng ta đối phó với Mạc Lang thật đâu”, Chu Chỉ Nhi từ từ nói.

Chu Phóng hơi sững sờ, liền hỏi: “Vì sao cháu lại nghĩ vậy, nếu cậu ta không đối phó Mạc Lang, vậy tìm đến chúng ta và nhà họ Bạch làm gì?”.

Chu Chỉ Nhi nói: “Chú tư, lẽ nào chú không từng nghĩ đến nếu anh Trần đó diễn một vở kịch, rồi lại cùng Mạc Lang diễn một vở kịch nhỉ?”.

Nếu đúng như Chu Chỉ Nhi nói, vậy đối với những gia tộc sắp tham gia vào sẽ là một trận đại họa.

Anh ta kinh ngạc nhìn Chu Chỉ Nhi hỏi: “Rốt cuộc cháu lấy thông tin này ở đâu?”.

Chu Chỉ Nhi bình thản trả lời: “Là do anh ấy tự tiết lộ cho cháu biết”.

Chu Phóng ngạc nhiên: “Làm gì có chuyện đó”.

Chu Chỉ Nhi cười nói: “Một người đàn ông muốn lấy lòng một người phụ nữ thì việc gì cũng có thể nói ra hết đó”.

“Ý của cháu là cậu Trần đó đã thích cháu, cho nên mới nói với cháu chuyện này?”, tuy Chu Phóng nói vậy, nhưng vẫn không hoàn toàn tin lời của Chu Chỉ Nhi.

Chu Chỉ Nhi cười nói: “Chuyện này thì cháu cũng không biết, rốt cuộc là thật hay giả thì chắc chú tư phải tự phán đoán, cháu chỉ có thể nói đến đây, dù sao người có quyền quyết định trong nhà họ Chu thì cũng chỉ có các chú thôi”.

Nói xong, cô ấy giống như thể đúng là chỉ đến để thông báo cho Chu Phóng tin tức này, sau đó quay người định đi khỏi đó.

Chu Phóng cũng không ngăn cô lại, anh ta cũng đang nghĩ chuyện này rốt cuộc có phải thật hay không.

Nghĩ một lúc, vẫn không thể yên tâm nổi.

Anh ta đứng dậy, đi về phía phòng làm việc có mật thất tránh nạn.

Chu Phóng cho rằng nếu không biết chuyện gì cả thì chi bằng hãy đi hỏi người trong cuộc, như vậy đơn giản hơn rất nhiều.



Anh tìm theo phía âm thanh phát ra, thì phát hiện âm thanh chỉ phát ra từ một lỗ thông gió rất nhỏ ở trên đỉnh đầu anh.

Thậm chí còn chưa to bằng vòng đùi của một người, thì đừng nói là thoát ra ngoài được.
1629716939747.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom