• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Long tế Full dịch (76 Viewers)

  • Chương 853-856

Mặc dù ký ức của đối phương mơ hồ, nhưng Trần Phong vẫn đi theo trí nhớ của cô ấy đến vùng lân cận.

Một trang viên rất lớn, nghe nói toàn bộ chỗ này đều là của tư nhân, đứng ngoài hàng rào, gần như cứ cách một quãng không xa lại có một cái camera.

Ở bên cạnh hàng rào, Trần Phong nhìn thấy trên sân đỗ máy bay ở bên trong có một chiếc trực thăng, lúc này đang nằm im lìm ở đó, bên cạnh còn có vài chiếc xe sang nữa.

Xung quanh không có ai, Trần Phong tìm rất lâu cuối cùng cũng tìm được cửa của trang viên này.

Đương nhiên không thể nào cứ thế đi vào, vừa đến cửa, đã có một nhân viên bảo vệ lên chặn anh lại.

Trần Phong bây giờ đang lo lắng cho an nguy của Lý Tử Duyệt, dù đối phương có ngăn cản anh đi vào, anh cũng không hề kiêng nể.

“Đứng lại, đây là địa phận tư nhân”.

Trần Phong không để ý đến anh ta, trực tiếp đi đến bên tấm rào cửa, thế là lập tức có người tiến đến ngăn anh lại.

Viên bảo vệ đó kéo cánh tay anh nói: “Anh là ai, chỗ này mà cũng dám tùy tiện xông vào à?”.

Trần Phong đẩy về sau một cái, viên bảo vệ bị đẩy ngã, anh ta nổi giận, bắt đầu hô hoán gọi người.

Từ trong phòng bảo vệ chạy ra ba, bốn người nữa, trong tay đều cầm gậy.

“Chuyện gì thế?”, có người hỏi.

“Tôi đâu có biết chuyện gì, tên này vừa tới đã đòi xông vào”.

Thế là tất cả mọi người đều nhìn sang Trần Phong.

Nhưng Trần Phong đã nhảy phắt vào bên trong.

“Này, đứng lại”, mấy người đó liền chạy lên muốn ngăn Trần Phong lại.

Bọn họ mở cửa ra, từng người một đuổi theo.

Trần Phong lo lắng cho sự an toàn của Lý Tử Duyệt, nhìn thấy một căn nhà ở phía xa, lập tức lao như bay đến, mấy viên bảo vệ đuổi theo nhưng không tài nào đuổi được.

Cuối cùng đến trước cửa, Trần Phong dừng lại, anh ngắm nghía căn nhà, nguy nga tráng lệ như một cung điện, chỉ riêng những đồ trang trí bên ngoài thôi người bình thường cũng đã không thể bì được rồi.

Mấy người đằng sau cũng đã đuổi đến nơi, Trần Phong đang định đi vào trong, thì cánh cửa gỗ tử đàn trang nghiêm liền được đẩy mở.

Một người đàn ông mặc trang phục màu xám bước ra, mặt không biểu cảm, rất chỉnh tề ngay ngắn.

Ít nhất có thể cảm nhận được anh ta chắc có luyện võ công.

Trần Phong dừng lại nhìn đối phương, người đó cũng nhìn chằm chằm Trần Phong.

“Mày chạy đi đâu? Còn định chạy à!”.

Mấy viên bảo vệ đằng sau đã đuổi đến, nhưng Trần Phong chẳng thèm bận tâm, bước lên bậc thềm một bước, bất ngờ đánh ra một chưởng.

Đối phương hình như đã sớm biết Trần Phong sẽ ra tay, liền tung chưởng chống đỡ.

Chỉ trong chớp mắt hai người đã giao đấu mấy chục chiêu, đối phương hiển nhiên cũng là một cao thủ võ thuật, ít nhất là hóa kình, thậm chí đã đạt đến đỉnh cao hóa kình.

Nhưng sau hai, ba chiêu, Trần Phong liền phát hiện ra chiêu thức của đối phương rất hiểm độc, không giống võ công của chính phái.

Thậm chí chiêu nào cũng chí mạng, không hề kiêng nể gì, tất cả những chiêu thức đánh ra đều là lấy mạng đổi mạng, hóa giải rất tốn sức.

Sau một hồi, hai bên đều tự lùi lại, không biết từ lúc nào có một người phụ nữ đã đứng ở cửa gọi đối phương.

Trần Phong cũng nhìn về phía cô ta, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, ăn mặc hở hang, trong tay còn cầm một con dao găm sắc bén.


Lúc Trần Phong nhìn cô ta, cô ta cũng tươi cười nhìn anh, như thể là một người rất thân thiết vậy.

Nhưng Trần Phong đương nhiên hoàn toàn không biết cô ta.

“Người này võ công rất cao cường, chưa đến 100 hiệp anh sẽ thua đấy”.

Lời này là người phụ nữ nói với người đàn ông ăn mặc chỉnh tề kia, có điều đối phương không hề đồng tình, lạnh lùng nhìn Trần Phong.

Người phụ nữ không để bụng, nói với Trần Phong: “Không biết anh đây tại sao lại tìm đến Cửu U Các của tôi? Hình như chúng tôi không hề mời anh đến”.

Trần Phong chẳng buồn quan tâm nơi đây là đâu, Cửu U Các cũng được, lầu Bát Bảo cũng được, anh chỉ đến để cứu người.

“Giao người ra đây, hoặc là để tự tôi vào tìm”.

Nghe thấy thế, người đàn ông kia bỗng nổi giận nói: “Nếu như anh muốn đánh, tôi sẽ chiều”.

Nhưng người phụ nữ ngăn cản nói: “Lâm Thừa Chí, anh muốn chịu phạt à?”.

Dường như nghe thấy hai từ ‘chịu phạt’, Lâm Thừa Chí đó mới hậm hực lùi lại, sau đó người phụ nữ kia lại tươi cười nói với Trần Phong: “Nếu như anh đến tìm người thì dễ nói thôi, nhưng anh đánh vào như thế, cũng có hơi vô lý. Hay là anh vào trong ngồi, tôi đi hỏi cho anh”.

Trần Phong cũng không biết có phải nơi này không, nhưng đã đến đây rồi, anh cũng phải hỏi được cái gì đó thì mới có thể rời di.

Thế là anh liền cùng đối phương đi vào trong căn nhà nguy nga này.

Phòng khách cũng rất lớn, sàn nhà trải thảm lông, toàn bộ nội thất đều là gỗ tử đàn và đồ thủy tinh đắt tiền, nếu không phải một người giàu có thật sự thì không thể mua nổi.

Nhưng đối với Trần Phong mà nói, cũng chẳng qua chỉ là một đống vật ngoài thân mà thôi, những thứ có thể mua được bằng tiền thì đều là đồ bỏ đi.

Người phụ nữ đưa anh đến ngồi ở chiếc ghế gỗ tử đàn, Trần Phong cũng rất phóng khoáng mà ngồi xuống, anh hỏi người phụ nữ: “Lửa trại ở ngoại thành là các người làm à?”.

Hình như nghe thấy lửa trại, người phụ nữ mới chợt hiểu ra.

“Hóa ra anh là vì chuyện này mà đến đây, không ngờ là lại có người con gái anh muốn tìm”.

Trần Phong nghe bọn họ nói con gái, thì đã biết Lý Tử Duyệt chính là ở trong tay bọn họ, liền hỏi: “Tôi không cần biết các người đang làm gì, mau trả lại người cho tôi”.

Nhưng người phụ nữ đó lại cười nói: “Điều đó là đương nhiên, chúng tôi nào dám đắc tội với một người đỉnh cao hóa kình chứ. Phiền phức lắm”.

Trần Phong không biết cô ta nói thật hay giả, nhưng tạm thời cứ tin đã, anh nói: “Cô ấy bị các người đưa đi vào tối hôm qua”.

Người phụ nữ vẫn cười, nói: “Vậy anh cứ ở đây chờ một lát, tôi đi xem giúp anh. Nếu như đã đến bên này, thì tôi sẽ dẫn đến đây cho anh, nhưng tính thời gian thì có thể vẫn chưa đến, chắc anh phải đợi đến tối rồi”.

Trần Phong đương nhiên không đồng ý để bọn họ kéo dài thời gian, lập tức hỏi: “Nếu như cô ấy chưa đến đây, thì giờ cô ấy ở đâu?”.

Người phụ nữ do dự đáp: “Cái này thì tôi không rõ lắm, dù gì đó cũng là việc của cấp dưới, nhưng anh yên tâm, đám người đó không dám động vào đồ của chúng tôi đâu”.

Nghe đối phương gọi Lý Tử Duyệt như một món hàng, trong lòng Trần Phong liền nổi giận, nhưng vẫn phải cố hết sức để kìm nén.

Anh nói: “Tốt nhất cô đừng lừa tôi”.

Người phụ nữ cười với Trần Phong, rồi đi ra khỏi phòng.

Chỉ còn lại Lâm Thừa Chí đứng ở một góc, chả mấy chốc có nữ giúp việc bưng trà nước lên, Trần Phong nhìn cốc trà nóng hôi hổi, lá trà nổi bồng bềnh, anh không động vào, cẩn thận đề phòng, đối với đám người đầy thủ đoạn gian xảo này, anh không dám có một chút nơi lỏng.

Nhưng ngồi ở đó rất lâu, anh vẫn chưa thấy người phụ nữ kia quay về, Trần Phong định đi ra ngoài xem, thì bị Lâm Thừa Chí cản lại.

“Không có sự cho phép của cô ấy, anh không thể ra ngoài”, giọng nói của anh ta rất cứng rắn.

Trần Phong đương nhiên không chịu nhún nhường, nói: “Vậy tôi nhất quyết muốn ra thì sao?”.

Anh vừa nói xong, thì ánh mắt của Lâm Thừa Chí đã cho Trần Phong biết rằng, anh ta đã không rất sốt sắng muốn đánh một trận với anh rồi.

Nhưng đến cuối cùng, hai người họ cũng không đánh nhau, cô gái cũng đã quay về.

Nhìn thấy hai người đứng ở cửa đang trong tư thế có thể đánh nhau bất cứ lúc nào, cô gái liền bật cười: “Đang làm gì thế hả, đàn ông các anh chỉ thích đánh đấm nhau thôi, không thể hòa bình được chút à. Nào nào, anh ngồi xuống, để tôi nói cho anh chuyện này”.

Cô ta nói như vậy, Trần Phong đành quay trở lại chỗ ngồi.

Sau khi ngồi xuống, anh liền hỏi: “Người mà tôi cần tìm đâu rồi?”.

Cô gái ngồi bắt chéo chân ở đó, Trần Phong ngồi đối diện có thể lờ mờ nhìn thấy điều gì đó, nhưng đối phương hình như cố ý làm như vậy, và không hề để ý đến ánh mắt của Trần Phong.


Trần Phong cũng đâu có dễ dụ, đương nhiên không thể để cô ta mê hoặc, ánh mắt anh sắc lẹm nhìn chằm chằm vào cô ta.

Cô gái vẫn nụ cười đó, nhẹ nhàng trả lời: “Có chút đáng tiếc, người vẫn chưa đến. Nhưng điều này không phải là chúng tôi không muốn, bình thường cũng phải chờ đến chiều tối mới có thể đến được”.

Trần Phong không hề muốn để tâm đến những lời nói này của cô ta mà lạnh lùng hỏi “Vậy giờ cô ấy đang ở đâu?”.

Cô gái đáp: “Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, khi người ta vẫn chưa được đưa đến đây thì chúng tôi không thể biết được, hay là anh chờ chút, có thể lát nữa sẽ tới đó”.

Trần Phong đột nhiên đứng phắt dậy bóp lấy cổ họng cô gái, điều khiến Trần Phong hơi kinh ngạc đó là anh không ngờ cô gái này lại không hề phản kháng, anh cũng khống chế được đối phương rất dễ dàng.

“Anh này, kể cả anh có bắt tôi thì tôi cũng đâu thể biến một người ra cho anh được”.

Trần Phong thậm chí chỉ cần bóp nhẹ, cô gái này lập tức sẽ chết, nhưng nhìn cô ta lại không có chút sợ hãi, đến cách nói chuyện cũng vô cùng bình tĩnh.

Trần Phong tuy có hơi không hiểu, nhưng cũng không quan tâm nhiều, anh chỉ hỏi: “Cô có tin tôi giết chết cô luôn không”.

Biểu cảm của cô gái có hơi khổ sở, đó là vì cổ họng bị bóp nên hơi khó thở, nhưng cô ta vẫn nói: “Tin chứ, đương nhiên là tin rồi, chỉ là không biết vì sao anh lại làm như vậy, chúng tôi đã cố gắng hết sức làm theo yêu cầu của anh rồi”.

Điều khiến Trần Phong không thể hiểu nổi không chỉ mỗi cô gái này, mà đến cả Lâm Thừa Chí đứng ở đó cũng không hề nhúc nhích, như thể cũng không sợ Trần Phong sẽ giết người thật.

Trần Phong vẫn nói: “Tôi muốn biết cô ấy đang ở đâu? Nếu cô không tìm được cô ấy về đây thì tôi sẽ giết cô”.

Cô gái nói: “Anh như vậy chẳng phải là làm khó người khác sao, tôi thấy anh nên giết tôi đi thì hơn, dù sao cũng chỉ trong tích tắc”.

Cô gái quyết đoán như vậy lại khiến Trần Phong có hơi do dự, nhưng sau đó anh bóp mạnh hơn, khiến cô gái càng thêm khổ sở, thậm chí đã không thể thở được nữa.

Nhưng đến một tiếng ú ớ vì đau đớn cũng không phát ra, như thể đã bình thản chấp nhận cái chết.

Chỉ còn một giây nữa thôi cô ta sẽ chết, thì Trần Phong lại buông tay ra.

Thoát ra khỏi sự kìm kẹp của Trần Phong, cô gái ho sặc sụa, thở hổn hển, mãi lúc sau mới thở lại được bình thường.

Trần Phong chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

Chờ sau khi cô ta trở lại trạng thái bình thường mới nói với Trần Phong: “Anh cũng bạo lực quá đi, nếu giây cuối cùng anh không buông tay thì tôi coi như mất mạng, anh thực sự nỡ để một cơ thể yếu ớt như tôi trở thành xác chết sao!”.

Trần Phong nhìn cô ta lại không thấy có chút cảm giác bực tức nào, tuy anh thấy lạ, nhưng cũng không hề cảm thấy đáng thương, chỉ lạnh lùng nói: “Tốt nhất là những lời cô nói vừa nãy là thật, trước buổi chiều tối tôi nhất định phải gặp được cô ấy”.

Nếu đã có thể dùng tính mạng của mình ra để làm như vậy, có thể là vì tính mạng của cô ta thực sự không đáng giá, hoặc là cô ta cũng không có cách nào thật, Trần Phong đành phải lựa chọn tin tưởng cô ta.


Khi Trần Phong nói xong, cô gái lại nhìn Trần Phong cười nói: “Anh yên tâm đi, tôi đã hứa rồi thì nhất định sẽ làm được, nếu như có gì bất trắc, anh vẫn có thể giết chết tôi!”.

Trần Phong nhìn cô ta đứng đó cười cảm thấy hoàn toàn không thể đoán được suy nghĩ của cô ta, giống như một cái vực rất sâu, sâu đến mức không nhìn thấy đáy.

Được sắp xếp ngồi chờ ở đại sảnh, cô gái muốn đưa Trần Phong ra ngoài hóng gió, nhưng Trần Phong từ chối luôn, anh cũng không có cái hứng thú đó.

Nhưng cô gái cũng không bỏ cuộc ngay, ngồi bên cạnh anh, ghé sát vào người anh hỏi: “Đến giờ tôi vẫn chưa biết anh là ai đấy? Tôi tên là Hương Lan, là người quản lý ở Cửu U Các, xin hỏi đại danh của anh là gì vậy?”.

Trần Phong đã nhắm mắt từ trước, vừa không muốn nhìn cô ta, cũng không muốn để ý đến cô ta.

Nhưng đột nhiên một ngón tay trượt qua cánh tay anh, rồi cứ rê nhẹ ở đó, Trần Phong cảm thấy có hơi nhột nhột nhưng sợ mất mặt nên cũng không muốn nói gì.

Nhưng cô gái lại được đằng chân lân đằng đầu, một tay đã sờ qua ngực anh, Trần Phong lúc này không nhịn được nữa liền vung tay ra đập bàn, bực mình nói: “Cô đừng có động chân động tay, tôi nói với cô là được chứ gì!”.

Cô gái bật cười nói: “Tôi tưởng anh không biết nhột chứ?”.

Trần Phong trừng mắt nhìn cô ta nói: “Tôi chỉ là một người đi lang thang trong giang hồ thôi, tên là Phùng Thành, chứ không có đại danh gì cả”.

Nghe thấy cái tên này, cô gái liền nhìn Trần Phong với vẻ mặt đầy thắc mắc, cô ta nói: “Không phải anh lừa tôi đấy chứ, Phùng Thành? Chưa bao giờ nghe thấy người nào giỏi như vậy lại tên là Phùng Thành cả”.

Trần Phong nói: “Chưa từng ra ngoài nên đương nhiên là cô không biết rồi”.

Trần Phong nói như vậy, cô gái cũng không thắc mắc tiếp, nhưng cô ta vẫn tò mò hỏi: “Nhưng tôi nhìn võ công của anh lại giống với phong cách của một số võ lâm thực thụ, chứ không giống như người ở vùng sâu vùng xa chui ra”.

Trần Phong không trả lời cô ta, mà hỏi lại: “Nhưng tôi thấy chiêu thức võ công của mấy người lại vô cùng thâm độc, mà làm việc gì cũng coi trời bằng vung, tôi nghĩ mấy người mới không phải là người tốt ấy”.

Hương Lan cười nói: “Tôi cũng chưa bao giờ nói tôi là người tốt gì cả, là anh hiểu nhầm thôi, để Hương Lan xin lỗi anh vậy”.

Trần Phong không thèm để ý đến chiêu trò quyến rũ của cô ta, chỉ nói: “Nếu đã không phải là người tốt, vậy cô đang làm mấy trò gì đấy?”.

Hương Lan nói: “Chẳng phải đều là những chuyện anh biết sao, đi bắt vài người, lừa chút tiền. Chúng tôi đều là nhóm nhỏ lẻ, đâu dám lừa lọc đảo điên”.

Trần Phong cười thầm trong bụng, toàn làm những việc mất nhân tính còn kêu không lừa lọc đảo điên.

“Vậy mấy người còn định mở rộng quy mô lớn nữa sao?”, Trần Phong hỏi lại.

Hương Lan cười nói: “Nghĩ thì chắc chắn là có nghĩ đến, nhưng có thể thực hiện hay không thì cũng không biết, nếu gặp phải những kẻ mạnh như anh thì chúng tôi e rằng phải giải tán sớm”.

“Mấy người chọn những cô gái xinh đẹp, dùng phương pháp tẩy não để họ sẽ không báo cảnh sát, nhưng làm như vậy lẽ nào chỉ là vì ‘chơi’ họ một lần sao?”.

Nhưng Hương Lan hình như không muốn nói gì thêm, chỉ mỉm cười nói: “Anh à, chuyện này thì không thể nói với anh được rồi. Nếu anh muốn biết thì anh có thể gia nhập vào đội chúng tôi”.

“Thế này mà cũng cho gia nhập đội luôn sao?”.

“Đương nhiên, anh giỏi võ như vậy, người nào nhìn thôi cũng đều sẽ thèm thuồng, không chỉ thèm con mắt mà đến miệng cũng thèm nhỏ rãi ra ấy chứ”.

Nụ cười tự nhiên kia, đôi mắt càng khiến người ta rung động, mỗi lần mở miệng, đôi môi chúm chím nói liến thoắng không ngừng.

Trần Phong đã hơi cảm thấy không chịu được sự mê hoặc của cô ta nữa, mắt không thấy tâm sẽ tịnh, anh liền nhắm hai mắt lại.

Có lẽ vì nhìn thấy Trần Phong thực sự đã không có ý muốn nói chuyện nữa, Hương Lan cũng dừng luôn suy nghĩ của mình.

Quấy rối một lần còn được, chứ thêm lần nữa cô ta cũng sợ Trần Phong sẽ tức giận.

Mà lần đe dọa vừa xong không phải cô ta hoàn toàn không quan tâm, cho nên làm gì cũng nên có mức độ là tốt nhất.

Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lâu mới lại nghe thấy có người đi vào.

Là Lâm Thừa Chí, anh ta chạy bước nhỏ đến bên cạnh Hương Lan đang ngồi cạnh Trần Phong.


Ghé tai vào nói gì đó với cô ta, đương nhiên là không để Trần Phong nghe thấy.

Và khi nghe thấy lời nói của anh ta, mặt Hương Lan đột nhiên biến sắc rõ rệt, sắc mặt này khi đối diện với cái chết cũng không thay đổi đến vậy.

Sau đó cô ta liền nhìn sang Trần Phong nói: “Anh ơi, có người đến đây, hay là anh lên trên tầng tránh đi”.

Trần Phong cũng tò mò nhìn cô ta hỏi: “Sao thế, là ai mà khiến cô sợ như vậy. Nếu cô có thể lập tức đưa người mà tôi cần đến đây, tôi có thể suy nghĩ sẽ giúp cô một tay”.

“Chuyện này thì không cần anh lo đâu, hơn nữa người mà anh cần tôi thực sự cũng không có cách nào lập tức đưa đến đây ngay cho anh được”.

Nói xong, Hương Lan bảo Trần Phong đi lên trên tầng.

Nếu là vấn đề của bọn họ thì Trần Phong cũng không nhất thiết phải nhúng tay vào, anh chỉ đến đây để tìm lại Lý Tử Duyệt thôi.

Cho nên Trần Phong đã làm theo lời của Hương Lan, lên một phòng ở tầng hai để tránh.

Tuy không biết có phải phòng của Hương Lan không, nhưng lại là phòng của một cô gái, trong phòng có hương thơm thoang thoảng.

Trần Phong thản nhiên đi đến ngồi vào chiếc ghế trước bàn làm việc.

Căn phòng cũng hơi lộn xộn, có rất nhiều thứ bày bừa trên bàn, và một số quần áo không mặc thì vắt ngang ghế, chắc là một cô gái bừa bộn đây.

Trần Phong nhẹ nhàng cầm một chiếc váy ngắn lên, nhìn thì thấy vô cùng thời thượng.

Nhưng anh cũng không có sở thích tọc mạch phòng con gái, chỉ là sau khi ngồi xuống thì nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Quả nhiên một lúc sau, ở đại sảnh vọng lên âm thanh lớn, có người đi vào.

Nhưng vì phòng có cách âm rất tốt, Trần Phong cũng không nghe thấy được gì, chỉ vài phút sau đột nhiên nghe thấy tiếng cãi nhau, đó là tiếng hét lớn của một người đàn ông.

Tuy trong lòng Trần Phong cũng tò mò, nhưng anh không đi ra ngoài xem.

Chờ nửa tiếng sau, mới nghe thấy có người gõ cửa phòng ngủ, sau đó Hương Lan bước vào.

Sắc mặt của cô ta hơi khó coi, tâm trạng cũng có chút buồn bã, nhưng vẫn nở nụ cười với Trần Phong: “Anh không lục lọi gì trong phòng của Hương Lan đấy chứ?”.

Trần Phong không đùa theo cô ta, chỉ hỏi: “Người đó đi rồi à?”.

Hương Lan gật đầu, nhưng với bộ dạng như không muốn nhắc đến, nên Trần Phong cũng không hỏi thêm nữa.

Lúc này trời cũng gần tối, Trần Phong đương nhiên là cần gặp được Lý Tử Duyệt, anh nói: “Đã là chiều tối rồi đấy!”.

Hương Lan dường như điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh, vẻ buồn bã vừa rồi trên khuôn mặt cô ta lập tức biến mất.

“Đương nhiên rồi, tôi cũng là đến đây để đưa anh đi gặp người đó mà”.

Đến lúc này Trần Phong cuối cùng mới có hơi yên tâm, nhưng chưa xong việc thì Trần Phong không thể hoàn toàn tin tưởng đối phương được.


Cùng Hương Lan đi ra khỏi phòng ngủ và đi xuống tầng dưới, nhìn đại sảnh cũng biết chắc chắn vừa xảy ra chuyện gì.

Trần Phong nhìn thấy chiếc ghế gỗ lim kia có một góc bị đập gãy, chiếc ghế trơn nhẵn ban đầu mà giờ nhìn rất thê thảm, chắc là do người vừa nãy gây ra.

Ngoài cái đó ra, trên mặt đất còn nhìn thấy những mảnh vụn và vết nước, tuy đã được dọn dẹp lại rất nhanh, nhưng vẫn không hết được.

Trần Phong chỉ đi qua đó và không hỏi gì cả.

Cùng Hương Lan đi ra ngoài, trời tối sầm, nền đất ướt sũng, cơn mưa buổi chiều đã rửa sạch đi rất nhiều bụi bẩn, khiến khung cảnh nơi đây trông thanh tịnh hơn rất nhiều.

Đi bên cạnh Hương Lan, Trần Phong không định hỏi gì, nhưng Hương Lan lại lên tiếng.

“Anh này, liệu khi anh gặp được người mà anh cần tìm rồi, thì anh có ra tay với chúng tôi không?”.

Cô ta dường như nói đùa, nhưng Trần Phong biết cô ta không hề đùa, ít nhất đối với anh mà nói, anh từng có ý nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ cho dù như thế nào, anh cũng sẽ không nói ra suy nghĩ của mình.

“Chuyện của mấy người tôi không quan tâm, chỉ cần mấy người đừng có dây vào tôi là được”.

Hương Lan cười nói: “Anh nói câu này không được nuốt lời đâu nhé, tuy chúng tôi là người xấu, nhưng xưa nay luôn nói được làm được”.

Trần Phong không nói gì, nhưng trong lòng anh cũng không hề có ý định nuốt lời. Đến nơi thì thấy có một chiếc xe đang chờ ở cổng.

Hương Lan đi tới, mở cổng ra, sau đó thông báo cho xe chở hàng kia vào.

Trần Phong nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe kia lại là tài xế chở gỗ, cũng không ngờ khi anh ta đi vào cũng nhìn thấy Trần Phong, nhưng cố tình tránh né ánh mắt của Trần Phong.

Còn Hương Lan đứng bên cạnh nói với Trần Phong: “Mấy người được chọn đều ở trong đây hết”.

Trần Phong đương nhiên lo lắng cho sự an toàn của Lý Tử Duyệt, cũng không quan tâm Hương Lan nói gì, anh đi thẳng đến phía sau xe chở hàng, mở cửa xe ra, quả nhiên bên trong xe có mấy người đang nằm ở đó, và Trần Phong nhìn một cái đã thấy ngay Lý Tử Duyệt với chiếc váy đỏ trên người.

Anh vội vàng trèo lên xe chở hàng, kéo Lý Tử Duyệt vào lòng, nhưng Lý Tử Duyệt lại đang hôn mê, Trần Phong không ngừng gọi tên cô ấy.

Nhưng gọi thế nào cô ấy đều không tỉnh lại, Trần Phong liền nhìn Hương Lan đang đứng trước cửa xe, đương nhiên là muốn hỏi cô ta, nhưng chưa chờ cho Trần Phong lên tiếng thì Hương Lan đã vội giải thích: “Chỉ là thời gian của thuốc mê vẫn chưa hết, chắc phải chờ một lúc lâu mới tỉnh lại”.

Trần Phong vừa rồi cũng kiểm tra thấy Lý Tử Duyệt vẫn còn sống, nếu không anh nhất định sẽ cho rằng Lý Tử Duyệt bị bọn họ hại chết.

Ít nhất xác định được Lý Tử Duyệt đã an toàn, Trần Phong mới tạm thời yên tâm, anh nhìn những cô gái khác cũng đang hôn mê trong xe, quả nhiên đều toàn là những người xinh đẹp.

Chỉ là không biết bọn họ săn lùng những cô gái này về để làm gì, nhưng Trần Phong không muốn hỏi nhiều, có những chuyện ắt sẽ có người đi lo, và không nhất thiết là anh.

Đã tìm thấy Lý Tử Duyệt rồi nên Trần Phong chuẩn bị rời khỏi đó.

Nhưng Hương Lan lại ngăn Trần Phong đang bế Lý Tử Duyệt trên tay, Trần Phong cho rằng cô ta định nuốt lời, thế là hỏi cô ta với ánh mắt sắc lạnh: “Cô định làm gì?”.

Như thể chỉ cần Hương Lan nói ra bất kỳ câu nói nào để ngăn Trần Phong lại, anh sẽ ra tay ngay.

Nhưng không ngờ Hương Lan lại quỳ luôn trước mặt anh cầu cứu: “Anh Phùng, xin hãy cứu tôi”.

Những giọt nước mắt lã chã khiến người ta không khỏi thương hại, lại còn là một cô gái xinh đẹp bé nhỏ, giờ quỳ dưới đất lại như vậy khiến anh có cảm giác không nỡ.

Nhưng Trần Phong cũng trả lời thẳng luôn: “Không cứu”.

Dường như Hương Lan cũng không ngờ Trần Phong lại tuyệt tình như vậy, ngẩn người ra vài giây rồi thu lại bộ dạng đáng thương của mình, cô ta buồn bã hỏi: “Anh Phùng, lẽ nào anh không muốn hỏi tôi cầu xin anh làm gì sao?”.

Trần Phong tuy trong lòng cũng hơi tò mò, nhưng anh biết chuyện này chỉ là phiền phức thôi nên anh không cần biết nữa, cũng không muốn phải dây vào phiền phức này.

“Không có chút hứng thú gì hết”.
Câu trả lời cuối cùng của Trần Phong khiến Hương Lan mất đi tia hi vọng cuối cùng, cô ngồi sụp xuống đất, cũng không ngăn Trần Phong rời khỏi.
Trần Phong liền đi lướt qua cô ta, rồi quay lại theo đường mà họ đến.
Nhưng khi chuẩn bị ra khỏi cửa chính, Lâm Thừa Chí lại chặn trước mặt anh.
Anh ta không đưa ra lời cầu xin hẳn như Hương Lan đã làm, mà chỉ hỏi: “Anh muốn như thế nào mới chịu ra tay giúp chúng tôi?”.
Trần Phong nhìn anh ta với khuôn mặt vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ dửng dưng nói: “Mối quan hệ duy nhất giữa chúng ta còn không được tốt đẹp, anh nghĩ vì sao tôi phải giúp đỡ các anh?”.
“Tôi biết rồi”, nói xong, anh ta liền tránh sang một bên.

Trời đã tối đen, còn Lý Tử Duyệt vẫn hôn mê, Trần Phong liền đưa Lý Tử Duyệt đến thị trấn rồi nghỉ ở đó.
Anh cứ thế ngồi bên cạnh trông chừng Lý Tử Duyệt, cứ thế chờ đến khi cô tỉnh lại.
Lý Tử Duyệt từ từ mở mắt ra, như thể sau khi mơ một giấc mơ xong người nhìn thấy đầu tiên là Trần Phong.
Chỉ là cô không còn nhớ chút gì về những chuyện đã xảy ra, cho nên cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ vì sao cô lại ngủ ở đây.
Trần Phong nhìn cô mỉm cười, anh không có ý định giải thích gì mặc cho vẻ mặt đầy thắc mắc của cô.
Sau khi bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe, Trần Phong liền trở về phòng của mình.
Biết đâu sáng hôm sau họ sẽ lại lên đường đi tiếp.
Trần Phong nghĩ vậy.
Nửa đêm, có người lén lút mở cửa phòng anh, Trần Phong ngủ rất thính nên dễ dàng phát hiện ra tiếng động.
Anh ngồi dậy, chờ người đó đi vào.
Trong bóng tối, một cơ thể nhỏ bé đang ôm ngực rồi thất tha thất thểu đi vào.
Trần Phong không nói gì, chỉ ngồi im nhìn, và đối phương cũng chưa biết Trần Phong đã tỉnh, cứ thế đi vào trong phòng vệ sinh, một lúc sau liền nghe thấy tiếng nước vọng ra từ bên trong.
Đối phương không bật đèn, chắc vì sợ người bên ngoài nhìn thấy.
Trần Phong ngồi im nghe tiếng động bên trong, một lúc sau, người đó liền đi ra, như thể đang định rời khỏi phòng anh.
Trần Phong nhẹ nhàng nói: “Đã vào đây rồi thì ngồi lại một lúc đi”.
Bóng người đó dựa ngay vào tường đúng kiểu như chim sợ cành cong.
Còn Trần Phong chuẩn bị mở đèn đầu giường, đột nhiên vọng đến là giọng nói trong trẻo của một cô gái.
“Đừng!”.
Và khi nghe thấy giọng nói đó, Trần Phong cảm thấy vô cùng quen thuộc, anh hỏi: “Hương Lan?”.
Bóng người đó như thể cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, cô ta kinh ngạc hỏi: “Là anh Phùng sao?”.
“Tôi đã bảo rồi, tôi sẽ không giúp các cô đâu, cô còn đến đây làm gì?”.
Trần Phong đương nhiên sẽ nghĩ ngay đến lý do mà Hương Lan lại đến tìm anh.
Nhưng mọi thứ chỉ là trùng hợp, Hương Lan nói: “Thật không ngờ lại là anh Phùng, tôi chỉ là bị người ta đuổi giết nên chạy trốn tới đây thôi”.
Trần Phong nói với vẻ không tin lắm: “Bị người ta đuổi giết?”.
“Nếu anh Phùng đã không muốn cứu thì tôi đành dựa vào bản thân thôi”.
“Lâm Thừa Chí đâu?”, Trần Phong hỏi.
“Chắc là chết rồi cũng nên”, Hương Lan nói, nhưng lại không mang chút cảm xúc nào, như thể một người không hề liên quan tới cô ta chết vậy.

Trần Phong cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Cô có thể ở đây đến sáng mai”.
Đây là chút giúp đỡ nhỏ nhoi mà Trần Phong dành cho cô ta, nhưng Hương Lan lại lắc đầu nói: “Thôi không cần đâu, có những chuyện không thể không làm, cho dù là chạy trốn cũng không giải quyết được gì cả”.
Nói xong, cô ta liền quay người đi ra cửa.
“Choang” một tiếng.
Tấm kính cửa sổ phòng của Trần Phong vỡ vụn, anh tránh sang một bên để tránh những mảnh kính vỡ bay đến, sau đó trong phòng xuất hiện một người, đứng ngay trước cửa sổ vừa bị vỡ vụn.
Đây là tầng sáu, đối phương lại có thể nhảy được lên luôn, chỉ riêng bản lĩnh này đã chứng tỏ đối phương vô cùng mạnh.
Trần Phong còn chưa kịp nhìn mặt đối phương, người đó lại đột nhiên nhận ra anh.
“Không ngờ lại là cậu”, người đó kinh ngạc nhìn Trần Phong nói.
Trần Phong lúc này cũng nhìn hắn ta với vẻ tò mò.
Quả nhiên là người mà anh quen, Độc Cô Vân, nhưng không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Trần Phong cười nói: “Anh phải biết là đi vào bằng cửa sổ thì đều là kẻ trộm, làm người bình thường không muốn lại muốn làm trộm, có phải anh có vấn đề không?”.
Độc Cô Vân như thể cũng không ngờ câu đầu tiên mà Trần Phong nói lại tẻ nhạt như vậy, hắn ta chỉ nói: “Ha ha, không ngờ lại gặp cậu ở đây, hôm đó cậu cậy thế ép tôi phải đi, hôm nay tôi phải để cho cậu nếm bản lĩnh của tôi mới được”.
Hắn ta nói xong, không để ý gì cả mà cứ thế lao đến.
Trần Phong né được một cú đấm, anh lật chăn lên, đứng ở mép giường, trên người anh trước khi đi ngủ đã cởi hết chỉ còn mỗi một chiếc quần trong, tuy có phụ nữ ở đây nhưng nghĩ chắc cô ta cũng sẽ không để tâm đâu.
“Hừ, người phụ nữ kia đâu rồi?”.
Nhưng Độc Cô Vân đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi Trần Phong.
Trần Phong biết người mà hắn ta đang nhắc đến chính là Thanh Chi, chỉ cười nói: “Hay là tôi đi gọi cô ấy, hoặc chúng ta đánh tiếp, có thể cô ấy sẽ tự đến đây đó”.
Độc Cô Vân đứng đó suy nghĩ một lúc, hắn ta vẫn vô cùng kiêng dè Thanh Chi.
Lạnh lùng nhìn Trần Phong, rồi lại nhìn sang Hương Lan, do dự một lúc lâu mà Trần Phong lại chẳng có chút lo lắng nào, thậm chí còn nói: “Anh đang làm cái gì đấy, muốn đánh thì đánh đi, chứ lát nữa cô ấy đến rồi thì anh lại chạy, đúng là chẳng thú vị gì hết”.
Trần Phong nói xong, Độc Cô Vân cũng như thể đã hạ quyết tâm, hắn ta nói: “Hôm nay coi như tha cho cô một mạng, tôi muốn xem xem cậu ta có thể bảo vệ được cô bao lâu”.
Đây rõ ràng là hắn ta đang nói với Hương Lan.
Hắn ta nói xong liền hắn nhảy từ cửa sổ phía sau xuống, với chiều cao sáu tầng mà hắn nhảy lên một cách đơn giản, thì nhảy xuống cũng chẳng tốn chút công sức nào.
Một lúc sau, căn phòng lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Trần Phong nhìn bên ngoài không thấy động tĩnh gì nữa, anh mới nói: “Chắc hắn ta đi rồi”.
Nhìn sang Hương Lan, Trần Phong cũng không ngờ người mà cô ta đắc tội lại là Độc Cô Vân, chỉ là giờ đây không phải do ý muốn của anh nhưng cũng đã cứu được Hương Lan một mạng.
Anh cũng không hi vọng Hương Lan phải báo đáp anh gì cả.
Hương Lan nói: “Vậy tôi cũng đi đây”.
Trần Phong nghĩ một lúc rồi ngăn lại: “Chắc hắn ta sẽ không dám quay lại đâu, cô cứ ở lại đây một đêm, tôi đảm bảo sẽ không đuổi cô đi”.
Hương Lan hình như vẫn kiên quyết, nhưng Trần Phong lại nói: “Cô cũng nhìn thấy rồi đấy, hắn ta vốn dĩ có thù oán với tôi, nếu hắn ta đã biết cô ở bên cạnh tôi thì chắc chắn sẽ không dám quay lại nữa, đối với tôi mà nói đều là chuyện bình thường thôi”.
Hương Lan vốn vẫn muốn được Trần Phong bảo vệ, nhưng vì hôm nay Trần Phong lại từ chối thẳng thừng như vậy, cô ta liền cảm thấy Trần Phong sẽ không giữ cô ta lại, nhưng giờ Trần Phong đã nói vậy, cô ta cũng không cần nhất quyết phải rời đi nữa.
“Vậy tôi ở lại đây tránh một đêm, ngày mai tôi sẽ đi ngay”, cô ta vẫn lo sợ Trần Phong sẽ phản đối.
Trần Phong lại không nói gì cả, ngày mai là chuyện của ngày mai, anh cũng không nhất thiết phải truy cứu ngay bây giờ, nhưng căn phòng chỉ có một giường, hình như hơi khó để đưa ra quyết định.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom