• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Long tế Full dịch (69 Viewers)

  • Chương 848-850

Cô gái ăn mặc diêm dúa kia nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Trần Phong vậy, thậm chí đến Lý Tử Duyệt cũng cảm thấy có hơi quá đáng.

Cô ấy giật nhẹ áo của Trần Phong lí nhí nói: “Đừng ức hiếp cô ta như vậy nữa, cô ta biết lỗi rồi”.

Trần Phong nhìn Lý Tử Duyệt nói: “Cô đúng là quá ngây thơ, đã quên mất vừa rồi cô ta đối xử với cô như thế nào à?”.

Nhưng nể mặt Lý Tử Duyệt, nên Trần Phong cũng điềm đạm nói với cô gái ăn mặc diêm dúa kia: “Cô thấy chưa, cô ấy tốt như vậy mà không biết đường cảm ơn, thôi vậy, cô mau cút đi”.

Trần Phong vừa nói xong thì chị Mai khóc lóc quay đầu đi khỏi.

Đúng như kiểu một cơn bão tố qua đi, khiến cô nhân viên kia cũng phải nhìn Trần Phong với con mắt khác, cuối cùng khi đến thanh toán cũng đều niềm nở đón tiếp.

Thậm chí còn không ngừng giới thiệu những bộ quần áo khác trong cửa hàng cho Trần Phong, giống như muốn nhắc nhở Trần Phong mua hết toàn bộ chỗ quần áo trong cửa hàng vậy.

Trần Phong tuy có tiền, nhưng cũng không làm chuyện đó thật, vì dù sao cũng có cá cược đâu.

Đến lúc chuẩn bị rời khỏi, anh cũng không mua toàn bộ số quần áo mặc cho ánh mắt oán giận của cô nhân viên đang nhìn theo.

Nhưng cảm nhận của Lý Tử Duyệt về Trần Phong lại hình như hoàn toàn thay đổi, cô cảm thấy con người này khác hẳn với anh chàng hơi ngang bướng trong ấn tượng của cô.

Nhưng cô cũng không hiểu nổi, cả quãng đường chỉ im lặng đi theo Trần Phong về nhà nghỉ.

Trần Phong cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng chắc chuyện vừa rồi đã khiến cô ấy có hơi sợ hãi.

Trở về đến nhà nghỉ, Lý Tử Duyệt lặng lẽ về phòng của cô, Trần Phong đương nhiên cũng không nói gì cả.

Cứ thế một đêm trôi qua trong yên lặng.

Trần Phong nghĩ đến lúc cần lên đường rồi, anh cảm thấy nếu để Thanh Chi đến trước anh, anh không muốn để Thanh Chi chờ anh quá lâu rồi lại làm ra những chuyện đau đớn cho anh.

Gõ cửa phòng của Lý Tử Duyệt, tâm trạng hôm nay của cô ấy cũng khá tốt, vừa nhìn thấy Trần Phong đã nở nụ cười tươi.

Kéo chiếc va li nhỏ, đeo chiếc túi mà cô ấy mang theo từ lúc đầu, dường như rất mong chờ được bắt đầu chuyến đi của bọn họ.

Trần Phong cũng không nói gì, cũng không có ý định xách túi giúp cô, cứ thế đi một mình phía trước.

Tuy anh cũng không nhìn thấy vẻ mặt có hơi oán trách của Lý Tử Duyệt.

“Hừ! Anh ấy vẫn là đồ đểu cáng như vậy”.

Nhưng Trần Phong lại nghe thấy câu nói này.

Sau khi lên xe, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ là thiếu Thanh Chi nên cảm thấy thiếu thiếu gì đó, tuy Thanh Chi rất ít nói, nhưng chỉ cần ngồi ở đó là có thể cảm thấy yên tâm vì có thêm một người.

Trần Phong không nghĩ nhiều, nhấn ga lái xe ra đường lớn.

Lý Tử Duyệt hình như từ hôm qua liền bắt đầu hoàn toàn quên đi nỗi buồn do cô bỏ nhà ra đi, lúc này cô cảm thấy tràn đầy kinh ngạc với những cảnh sắc hai bên đường.

Trần Phong như thể giờ mới phát hiện ra cô lại là người ồn ào như vậy, chẳng chịu ngồi yên chút nào, thậm chí còn định ném một mình cô xuống đường.

Nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện cái suy nghĩ đó.

“Kia là gì vậy?”, đột nhiên Lý Tử Duyệt chỉ sang một đống lửa đang cháy bên đường.

Trần Phong cũng bị tiếng gọi đột ngột của cô làm cho giật mình, sau đó nhìn về phía đống lửa, giống như có rất nhiều người đang tổ chức ăn mừng gì đó.

Trần Phong lắc đầu nói: “Không biết nữa, tôi cũng không có hứng thú”.

Anh đương nhiên không muốn Lý Tử Duyệt đến đó, nhưng Lý Tử Duyệt lại dấy lên sự hiếu kỳ trong lòng, nói với giọng như thể nũng nịu: “Chúng ta qua đó xem đi được không? Không mất nhiều thời gian đâu”.

Trần Phong vẫn từ chối: “Không được là không được”.

Nhưng Lý Tử Duyệt đột nhiên ghé sát vào vai Trần Phong, cô bóp vai mát xa cho Trần Phong, rồi nói: “Chúng ta qua đó xem đi mà, chỉ một lúc thôi”.

Trần Phong cảm nhận được sự mềm mại của đôi bàn tay ấy, chạm vào vai cảm giác rất dịu dàng, khiến anh không khỏi mềm lòng.

Nhưng hình như vì thể diện vừa rồi, anh lại không tiện đồng ý thẳng thừng, mà chỉ nói: “Chỉ được xem một lúc rồi quay lại nhé”.

Nghe thấy câu này, Lý Tử Duyệt đâu có nghĩ đến chỉ xem một lúc rồi quay lại đâu, cô vui sướng hét lên.

Cuối cùng, Trần Phong đành lái xe về phía đó.

Có rất nhiều xe xếp hàng ở đó, hơn nữa phần lớn đều là siêu xe, nhìn là biết toàn xe đắt tiền.

Trần Phong tìm một chỗ trống rồi đỗ xe lại, Lý Tử Duyệt nôn nóng xuống xe, Trần Phong liền xuống xe theo cô ấy.

Đống lửa cháy ở giữa vùng đất trống, bốn phía đều là những tảng đá trơ trọi, còn có một số cây cối rải rác dường như không thể phát triển thêm nữa.

Và xung quanh đống lửa là những đôi nam nữ, khoảng trên một trăm người, các đôi nam nữ nhảy múa trước đống lửa, còn xung quanh cũng chật kín người đứng xem.

Khi bọn Trần Phong đến đó dường như không có ai chú ý cả, như thể họ đã quen với việc có người đến xem như vậy.

Lý Tử Duyệt đã rẽ đám người ra rồi chui vào bên trong để thưởng thức những điệu múa vui mừng trong đó.

Trần Phong đi đến bắt chuyện với một người đàn ông gầy gò đang đứng xem: “Ở đây đang tổ chức hoạt động gì à?”.

Đối phương nhìn Trần Phong một cái rồi trả lời: “Chúng tôi đang cầu nguyện, họ đang nhảy những vũ đạo cầu nguyện đó”.

“Cầu nguyện gì vậy?”.

“Phần lớn sẽ cầu nguyện về tình yêu, cũng có cả những thứ khác nữa”.

Trần Phong cảm ơn anh ta rồi đi tìm Lý Tử Duyệt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã không thấy cô ấy đâu.

Tìm một lúc mới phát hiện ra cô ấy đã chen vào tận bên trong nhất rồi.

Cô ấy vui mừng nhìn mọi thứ, như thể rất muốn tham gia vậy.

Trần Phong đi đến bên cạnh cô ấy nói: “Xem cũng đã xem rồi, chúng ta có thể quay ra rồi đấy”.

Nhưng Lý Tử Duyệt lập tức trề môi ra nũng nịu với Trần Phong: “Chúng ta xem thêm một lúc nữa, chỉ lúc nữa thôi”.

Trần Phong cảm thấy anh hình như cũng không có cách nào từ chối, đành tiếp tục đồng ý với cô.

Lý Tử Duyệt lập tức lại vui mừng trở lại.

Cô ghé sát người Trần Phong nói: “Anh xem bọn họ nhảy đẹp chưa kìa, đống lửa kia đã in bóng của bọn họ, cảm giác mới tuyệt vời làm sao”.

Tuy Trần Phong cảm thấy cũng khá đẹp, nhưng không đến mức say mê như Lý Tử Duyệt, nên anh không nói gì.

Một lát sau, Lý Tử Duyệt hình như không kìm được sự hứng khởi trong lòng, cô kéo cánh tay Trần Phong nói: “Chúng ta cũng vào trong nhảy múa đi, vui lắm đấy”.

Dường như cô nghĩ đây là một chuyện vô cùng hay ho, chứ hoàn toàn không biết bọn họ đang làm gì, bọn họ đang cầu nguyện cho tình yêu đó.

Đúng lúc Trần Phong đang định giải thích rõ thì Lý Tử Duyệt đã kéo anh đi thẳng vào giữa trung tâm.

Bất đắc dĩ Trần Phong cũng không giải thích nhiều nữa.

Và những đôi nam nữ đang nhảy múa thấy bọn Trần Phong đến, cũng tươi cười nhường cho bọn họ một chỗ, như thể lan truyền sự vui mừng của họ đến những người xung quanh vậy.

Cùng với những tiết tấu vui nhộn, Trần Phong cũng bắt đầu nhảy, Lý Tử Duyệt như thể có năng khiếu bẩm sinh, chỉ cần nhìn một lượt đã nhảy rất điêu luyện rồi.


Chương 848: Nhận sai và giao hẹn


Nhưng Trần Phong vốn là người tập võ, nên cũng làm quen rất nhanh.

Một lúc sau đã bắt được nhịp cùng người khác và nhảy múa, như thể là một thành viên trong đó vậy.

Liên tục va chạm vào nhau khiến Trần Phong có thể ngửi thấy mùi hương thơm nhẹ trên người Lý Tử Duyệt, chiếc váy đỏ bay nhẹ, không ngừng bay tạt vào cơ thể anh.

Có lúc Trần Phong còn cảm thấy như chìm trong say đắm vậy.

Lý Tử Duyệt như thể quên hết tất cả, cô nhắm hai mắt lại, hoàn toàn không để ý đến sự tiếp xúc cơ thể giữa cô và Trần Phong, thậm chí có lúc vô tình còn áp sát người lên Trần Phong, cùng nhảy theo giai điệu của âm nhạc.

Một lúc lâu sau, mọi thứ mới dần bình thường trở lại, giai điệu của âm nhạc cũng chậm hơn.

Lý Tử Duyệt ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy mặt của Trần Phong nhưng không hiểu vì sao lại tránh và không dám nhìn tiếp nữa.

Trần Phong không để ý, chỉ cảm thấy lạ là sao đám người kia nhảy mãi không biết mệt.

Anh không có cảm giác là vì cơ thể của anh rắn chắc hơn của người bình thường, nhưng hình như đến Lý Tử Duyệt đều tràn đầy sinh lực, nên Trần Phong càng cảm thấy lạ hơn.

Anh kéo Lý Tử Duyệt, kéo cô vào trong lòng anh.

Nhưng Lý Tử Duyệt không hề phản kháng, cứ mặc kệ Trần Phong ôm cô vào lòng.

Mà chuyện này lại càng kỳ lạ hơn, cho dù anh và Lý Tử Duyệt đã thân nhau hơn, nhưng anh cũng không dám tin Lý Tử Duyệt lại có thể hoàn toàn không từ chối việc bị anh kéo vào lòng.

Nhìn kỹ mặt cô, khuôn mặt cô đỏ bừng thấy rõ, giống như uống rượu say vậy.

Trần Phong có thể cảm nhận được đây tuyệt đối không phải là đỏ do đống lửa trại kia, mà là cơ thể cô không ngừng nóng lên, và Trần Phong lại đi nhìn những người khác, phát hiện ra bọn họ cũng như vậy, nhưng lại không ai nhận ra.

Lẽ nào là trong không khí có gì đó sao, sau khi có suy nghĩ này, Trần Phong liền lập tức đưa Lý Tử Duyệt rời khỏi đây.

Nhưng anh phát hiện ra cơ thể anh cũng bắt đầu nóng lên, mà khi anh nhìn Lý Tử Duyệt, cảm thấy vô cùng mãn nguyện, chỉ cần nhìn cô ấy như vậy thì hình như không còn để ý gì đến xung quanh nữa.

Trần Phong vội vàng lắc đầu mạnh, để bản thân có thể tỉnh táo hơn chút.

Họ chắc chắn đã bị chuốc thuốc, khi đang bị mê hoặc, anh cảm nhận được có một đôi tay ôm chặt lấy anh, đó chính là Lý Tử Duyệt.

Anh muốn thoát ra, đưa Lý Tử Duyệt chạy khỏi đây, có lẽ ngửi thấy hương thơm trên người Lý Tử Duyệt, mùi hương đó khiến Trần Phong lập tức không có chút khả năng phản kháng nào.

Đôi tay của anh lại một lần nữa ôm chặt lấy cơ thể đó vào lòng, vừa mềm mại, vừa nhỏ bé.

Và những chuyện sau đó thì anh không còn nhớ gì nữa.

Như thể bàng hoàng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, Trần Phong ngồi phắt dậy, nhìn thấy vẫn là chỗ hôm qua, người đang dựa vào anh là Lý Tử Duyệt, mà động tác vừa rồi của anh đã khiến Lý Tử Duyệt cũng tỉnh dậy theo.

Điều này khiến Trần Phong vẫn còn trong trạng thái hoảng hồn, nếu có ai đó muốn đối phó với họ, Trần Phong gần như không còn sức lực để phản kháng nữa.

Xung quanh anh cũng có những đôi nam nữ khác lần lượt tỉnh lại, nhưng bọn họ hình như hoàn toàn không quan tâm xung quanh, đứng dậy nhìn thấy không có chuyện gì liền rời khỏi đó.

Cứ như thể chuyện này đối với họ vô cùng bình thường vậy.

Trần Phong nghĩ một lúc, xác nhận lại cơ thể anh không có gì khác cả, và Lý Tử Duyệt nằm bên cạnh anh mọi thứ đều bình thường, anh mới hơi cảm thấy yên tâm.

Nhưng trong lòng đương nhiên không thể hoàn toàn yên tâm được.

Kéo Lý Tử Duyệt ra xe, anh ngồi vào ghế lái, nghĩ lại toàn bộ chi tiết tối qua hoặc những điều mà anh cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ là cho dù anh nghĩ như thế nào đều không thể nhớ được điều khiến anh cảm thấy kỳ lạ, thậm chí toàn bộ ký ức trong đầu anh đều bị những cảnh dịu dàng ngọt ngào của anh và Lý Tử Duyệt đêm qua chiếm gọn.

Thậm chí chỉ cần nhớ lại thì đều là khuôn mặt mỉm cười của Lý Tử Duyệt, hoặc nhớ đến mùi hương thơm nhẹ trên người cô ấy và những cảm giác mềm mại nữa.

Trần Phong định tạm thời gác lại mọi thứ, anh nhìn sang Lý Tử Duyệt, chắc vì chuyện tối qua nên lúc này Lý Tử Duyệt luôn né tránh ánh mắt của Trần Phong.

Trần Phong cũng hơi cảm thấy ngượng ngùng, nên anh đành không nói ra những gì định nói nữa, anh lái xe rời khỏi đó trong sự im lặng đến kỳ lạ.

Nhưng vừa đi được nửa đường, anh cảm thấy sự việc có lẽ không hề đơn giản, nhưng anh cũng không muốn quay lại, dù sao họ gần như không bị tổn hại gì.

Nhưng tối hôm đó sự việc lại trở nên khác lạ.

Đúng vào thời điểm như đêm hôm trước, Lý Tử Duyệt ngồi ở ghế sau như thể bị mê muội vậy, cô ấy ngồi ở đó, nhưng cơ thể lại không ngừng múa may, không gian trong xe chật hẹp nhưng hình như cô ấy không hề quan tâm, thậm chí còn định đứng lên.

“Cô đang làm gì thế?”, Trần Phong hỏi.

Nhưng Lý Tử Duyệt lại không hề để ý, chỉ mải làm những động tác thoải mái của mình.

“Này! Lý Tử Duyệt”, Trần Phong hét lên: “Đừng có đùa nữa, trò đùa này không hay chút nào đâu”.

Nhưng Lý Tử Duyệt như thể hoàn toàn không nghe thấy lời của Trần Phong.

Trong lòng Trần Phong vô cùng sợ hãi, anh vội vàng đỗ xe lại bên đường, mở cửa sau ra xem tình hình của Lý Tử Duyệt, nhưng lúc này nhìn thì cô đang nằm trên ghế, cơ thể không ngừng co giật, nước miếng rớt khỏi khóe miệng, rớt vào chiếc váy màu đỏ thành từng mảng một.

Trần Phong không còn cho rằng Lý Tử Duyệt đang đùa nữa.

Anh bế cô ra khỏi xe, để cô nằm xuống đất, cố gắng giữ cho cô được hô hấp bình thường, ngăn cho cơ thể cô khỏi bị co giật.

Như vậy mới khiến cô được ổn định hơn, một lúc sau, Lý Tử Duyệt cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhịp thở cũng đều hơn.

Nhưng Trần Phong vẫn chưa buông cô ra.

Lý Tử Duyệt như thể tỉnh dậy trong cơn mơ, cô nhìn thấy Trần Phong đang ở trước mặt cô, hai cánh tay bị anh giữ chặt, ngay lập tức liền nghĩ đến chuyện xấu, thế là hét toáng lên.

“Á! Anh đang làm gì thế hả?”, vừa nói, cô vừa cố giãy giụa để thoát khỏi sự kìm kẹp của Trần Phong.

Trần Phong thấy cô hình như đã tỉnh táo thực sự, lúc này mới từ từ buông ra.

“Anh đã làm gì em hả?”, chờ đến khi Trần Phong buông hẳn Lý Tử Duyệt ra, cô sợ hãi ôm lấy mình, hỏi Trần Phong với vẻ kinh ngạc.

Trong lòng Trần Phong cũng thở phào, nhưng nói với vẻ xem thường: “Tôi đang cứu cô mà cô không nhận ra sao?”.

“Làm gì có cứu người kiểu đó chứ?”, Lý Tử Duyệt cũng phản bác lại.

Nhưng bây giờ Trần Phong không hề muốn đôi co với cô, anh cảm thấy tình trạng của Lý Tử Duyệt lúc này chắc chắn có liên quan đến những điều kỳ lạ tối qua.

Chú ý nhìn trạng thái lúc này của Lý Tử Duyệt, anh muốn xem có thể nhìn thấy gì bên trong đó không.

Nhưng tự nhiên nhìn như vậy khiến Lý Tử Duyệt tức tối: “Anh còn nhìn à, anh đúng là đồ đểu cáng, mặc kệ anh đấy”.

Nói xong, cô bò dậy đi vào trong xe.

Trần Phong không quan tâm, anh nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn cần điều tra cho rõ sự việc này.

Chờ nghĩ xong, anh cũng đứng dậy đi vào trong xe.

Lý Tử Duyệt đang ngồi ôm gối ở đó trông có vẻ rất tủi thân.


Chương 849: Nhảy múa quanh lửa trại


Trần Phong nhìn biểu cảm của cô ấy, nhớ lại chuyện ban nãy, muốn hỏi gì đó nhưng có vẻ như hỏi trực tiếp cô ấy sẽ không trả lời.

Thế là Trần Phong dùng giọng ôn hòa xin lỗi: “Chuyện vừa nãy là tôi không đúng, tôi chỉ là vội vàng muốn cứu cô thôi”.

Nghe lời xin lỗi của Trần Phong, Lý Tử Duyệt cũng ôn hòa trở lại, cô ấy lén nhìn Trần Phong, giọng nói mang chút ấm ức: “Anh thực sự không ức hiếp em chứ?”.

Trần Phong vội nói: “Nếu như cô không tin tôi, tôi có thể thề”.

Lý Tử Duyệt vội vàng nói: “Em tin anh là được mà”.

Cơ thể vừa bất giác tiến lên của cô ấy lại rụt lại, nói: “Nhưng ban nãy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải là em ngủ say sao?”.

Trần Phong nhìn biểu cảm của cô ấy hình như cũng khá hoang mang, hỏi: “Cô thực sự không nhớ gì cả sao? Không nhớ được ban nãy đã làm gì à?”.

Lý Tử Duyệt lắc đầu nói: “Chẳng có ấn tượng gì”.

Trần Phong nghĩ một lúc, nếu như Lý Tử Duyệt đã không thể nói ra điều gì, vậy thì vẫn phải quay lại địa điểm ngày hôm qua, cũng chỉ có đến đó mới tìm được nguyên nhân.

Anh an ủi Lý Tử Duyệt vài câu, liền lập tức quay đầu trở lại.

Nghỉ ngơi một đêm trên đường đi, buồi chiều ngày hôm sau cuối cùng cũng về đến chỗ lửa trại.

Lý Tử Duyệt tò mò hỏi: “Tại sao lại chỉ có em có vấn đề? Lẽ nào anh không ở cùng em à?”.

Trần Phong cũng nghĩ, nhưng nghĩ mãi không ra, cuối cùng chỉ có thể nhận định rằng cơ thể mình khỏe khoắn hơn mà thôi.

Đến nơi đốt lửa trại, đã có rất nhiều người tập trung ở đây, vẫn là mấy chiếc xe quen thuộc đó.

Nhưng Trần Phong không để ý lắm, lửa trại vẫn chưa được đốt lên, mọi người túm năm tụm ba quây lại nói chuyện hay chơi đùa.

Cảm giác dường như mọi thứ đều rất êm ái.

“Lẽ nào không có ai xảy ra tình trạng giống như Lý Tử Duyệt à?”, Trần Phong thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, hình như thật sự không xảy ra chuyện gì cả.

Anh đi đến gần, định tìm người hỏi han.

Không ngờ lại nhìn thấy người đàn ông gày gò hôm nọ, Trần Phong liền đi tới.

“Ngày nào các anh cũng đến đây à?”, Trần Phong hỏi.

Người đàn ông đó cũng nhận ra Trần Phong, nên không quá ngạc nhiên nói: “Anh nói gì cơ, lẽ nào anh không thế sao?”.

Trần Phong tò mò nhìn anh ta, lại hỏi: “Tại sao? Tại sao ngày nào cũng đến đây?”.

Người đàn ông rất mơ màng, nghi hoặc nói: “Chính là để cầu phúc! Chỉ cần chờ đến khi ông trời nghe được lời cầu phúc của chúng tôi, thì mới có thể dừng lại”.

Trần Phong nhìn anh ta, không thể hiểu được những lời anh ta nói, chỉ đành bỏ cuộc.

Sau khi rời đi, Trần Phong trở lại xe, anh không cho Lý Tử Duyệt xuống xe, chỉ là lo lắng nơi này sẽ lại gây ra tổn thương cho cô ấy lần nữa.

Nhưng sau khi Trần Phong lên xe, Lý Tử Duyệt lại lo lắng hỏi: “Sao rồi? Anh có hỏi được điều gì không?”.

Trần Phong lắc đầu, nói: “Bây giờ vẫn chưa có gì rõ ràng, hình như mấy người này đều chỉ đang quây lại ở đây, đợi đến tối có thể sẽ có gì khác”.

Lý Tử Duyệt gật đầu.

Hai người ngồi trong xe đợi, cứ thế đợi đến khi lửa trại ở trung tâm lại được đốt lên, Trần Phong mới xuống xe.

Nơi đó lại vang lên thứ âm nhạc có tiết tấu đó, Trần Phong nhìn kỹ, là âm thanh phát ra từ trên xe của bọn họ.

Khi âm nhạc phát lên, không ngừng có người đi lại gần đống lửa, bắt đầu nhảy múa, nhìn thì như là bọn họ tự phát, nhưng Trần Phong lại cảm giác bên trong có gì đó kỳ lạ.

Giống như âm nhạc đang điều khiển bọn họ.

Trần Phong khẽ hít mùi của không khí, không có mùi hương gì gây ảo giác như anh tưởng tượng, nhưng Lý Tử Duyệt cũng không tiếp xúc với ai khác, ngoại trừ anh.
Nhìn những người đứng ở bên ngoài, dường như bọn họ không hề bị âm thanh mê hoặc, Trần Phong đi tới hỏi một người.

“Tại sao anh không đi lên nhảy múa?”.

Người đó đáp: “Anh không thấy là ở đây đều phải đi theo cặp đôi nam nữ à?”.

Trần Phong nhìn người đàn ông có vẻ độc thân này, cũng không biết phải nói gì.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại hỏi: “Vậy anh có muốn đi lên nhảy múa không?”.

Người đó gật đầu: “Đương nhiên là muốn, đợi tôi tìm được bạn nhảy, tôi sẽ cùng bọn họ đi nhảy”.

Trần Phong để ý lúc anh ta nhìn vào phía trung tâm, đó là ánh mắt say đắm, Trần Phong cũng tin lời anh ta nói, chỉ cần tìm được người có thể nhảy, anh ta nhất định sẽ đi vào.

Xem ra không chỉ có những đôi nam nữ kia, cả những người đứng ngoài cũng đã bị mê hoặc.

Mà đúng lúc anh đang suy nghĩ, Lý Tử Duyệt bước từ trên xe xuống, anh bị cô ấy kéo lấy cánh tay, hình như cũng muốn đi về phía trung tâm.

Trần Phong muốn ngăn cô ấy lại, cho nên dù bị cô ấy kéo cũng đứng yên tại chỗ, nhưng khi Lý Tử Duyệt không cách nào kéo được Trần Phong đi đến chỗ lửa trại, cơ thể cô ấy lại run rẩy một cách không tự nhiên, thậm chí là như co giật vậy.

Trần Phong nhớ lại bộ dạng khổ sở của Lý Tử Duyệt lúc bị co giật, anh đành buông xuôi.

Mà anh cũng muốn một lần nữa cảm nhận không khí kỳ lạ đó, thử tìm ra nguyên nhân từ bên trong.

Lý Tử Duyệt sau khi được thả ra thì lập tức lại tràn đầy sức sống, cô ấy kéo Trần Phong vào trong, cơ thể bắt đầu nhảy múa một cách không tự chủ.

Trần Phong chỉ có thể nhẹ nhàng lắc lư theo nhịp của cô ấy, tinh thần hoàn toàn không để vào đó, mà chú ý đến sự thay đổi của những người bên cạnh.

Trong lúc bọn họ say mê, nam nữ lắc lư cơ thể một cách thân mật, giống như đang đắm chìm trong hạnh phúc, một số người nhắm hai mắt, chỉ cảm nhận âm nhạc và xúc giác, thậm chí là mùi vị khác giới của người bên cạnh tỏa ra.

Trời nhập nhoạng tối, đống lửa ở trung tâm càng trở nên sáng rực, chiếu lên mặt của từng người, ai nấy đều đỏ rực, nhưng buổi ráng chiều.

Càng giống sự rạo rực sau khi hưng phấn.

Lại nhìn sang Lý Tử Duyệt bên cạnh, cô ấy cũng không khá hơn là bao.

Không ngừng ở bên cạnh Trần Phong nhảy múa, áp sát, giống như muốn cơ thể của cô ấy và Trần Phong không còn một khoảng cách nào nữa.

Trần Phong nhẹ giọng nói: “Lý Tử Duyệt, tỉnh lại đi!”.

Nhưng cô ấy không có phản ứng, Trần Phong liền kéo áo cô ấy, vẫn không có gì thay đổi.

Lý Tử Duyệt túm tà váy của mình, để chúng cùng lắc lư, giống như đang tung bay trong gió, cũng giống như để khơi gợi tình nhân.

Nhìn một lúc, đều chỉ là những người chìm đắm trong mê say, Trần Phong không thể chờ tiếp được nữa.

Có thể tất cả đều là do âm nhạc.

Anh liền rời khỏi khu vực nhảy, đi về phía những âm thanh vang lên ở trên xe.

Vừa rời khỏi, vốn tưởng Lý Tử Duyệt đã ở bên trong sẽ không sao, nhưng Trần Phong để ý thấy, cô ấy đang áp sát vào một người đàn ông đã có bạn nhảy ở bên cạnh.

Thế là ba người liền cùng nhau nhảy.
Chương 850: Không nhớ gì cả
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom