Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2168
Chương 2168
Lá thư này của Kiều Phàm đã xác nhận nội dung trong cuộc trò chuyện ngày hôm đó cùng với Vy Vy, chính vì vậy mà cô mới không biết phải làm gì.
Kiều Phàm muốn theo đuổi cô, mà cô không có khả năng tiếp tục ở bên cạnh anh.
Bởi vì bây giờ không nói đến chuyện cô không có tình cảm với anh, vẫn còn chưa nhớ lại chuyện trước kia, quan trọng nhất đó chính là ân oán giữa hai gia đình bọn họ, chỉ dựa vào điều này thì cô đã không thể ở bên cạnh anh.
Nếu không thì cô sẽ hổ thẹn với những tổn thương của ba mẹ và mình do anh gây ra trong quá khứ.
Nhưng mà nếu như mình phớt lờ sự theo đuổi của anh ta, có khi nào anh ta sẽ thẹn quá hóa giận, lại gây ra chuyện gì đó với mình, hoặc là ba mẹ mình?
Trong lúc nhất thời, Giang Hạ chìm trong mê mang vô tận.
Ở một bên khác, trạng thái của Tống Vy cũng không tốt cho lắm.
Cô vốn dĩ cho rằng mình và Đường Hạo Tuấn cùng lắm chỉ chiến tranh lạnh vài ngày thì Đường Hạo Tuấn sẽ thỏa hiệp để cô ở lại.
Nhưng mà cô thật sự không ngờ tới đã hai ngày trôi qua, trận chung kết cuộc thi đều đã kết thúc sắp, công bố quán quân cuối cùng, vậy mà anh lại không có ý thỏa hiệp.
Cho nên cô và anh lại tiếp tục chiến tranh lạnh thêm vài ngày.
Ngay cả bản thân Tống Vy cũng không ngờ rằng mình và Đường Hạo Tuấn có thể chiến tranh lạnh với nhau lâu như thế, sắp có thể so sánh với lần chiến tranh lạnh đầu tiên rồi.
Dù sao thì ngay từ đầu cô thực sự không ngờ Đường Hạo Tuấn sẽ không xuống nước.
Mà bọn họ phớt lờ nhau cũng chỉ là bởi vì ý kiến không phù hợp, chứ cũng không thật sự xảy ra chuyện ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
Nhưng chỉ có như thế, thời gian chiến tranh lạnh của bọn họ kéo dài như vậy, điều này khiến trong lòng Tống Vy bắt đầu trở nên bất an.
Bởi vì Đường Hạo Tuấn rất yêu cô, cô muốn cái gì, trên cơ bản anh đều sẽ thỏa mãn, nhưng mà lần này thái độ của anh lại kiên định như vậy.
Kiên định đến nỗi anh tình nguyện chiến tranh lạnh với cô chứ không đồng ý thỏa hiệp.
Điều này khiến cho mấy ngày nay Tống Vy gầy đi trông thấy.
Hôm nay, Đường Hạo Tuấn đột nhiên ra khỏi nhà, hơn nữa vừa mới sáng sớm là anh đã đi, lúc đi ra ngoài, nghe người giúp việc nói là trời còn chưa sáng.
Vội vội vàng vàng như vậy, chắc là có chuyện gì xảy ra.
Ban đầu Tống Vy muốn liên lạc với Đường Hạo Tuấn để hỏi rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì, có gặp nguy hiểm hay không, nhưng sau đó nghĩ tới bây giờ mình đang còn chiến tranh lạnh, cô lại bỏ điện thoại xuống.
Trần Châu Ánh đang ăn sáng ở phía đối diện, nhìn thấy Tống Vy cầm điện thoại di động lên rồi lại bỏ xuống, biểu cảm trên mặt Tống Vy còn rầu rĩ không vui, cô không khỏi thở dài: “Muốn hỏi thì cứ hỏi đi, sao lại không chịu hỏi?”
“Đang chiến tranh lạnh mà.” Tống Vy bưng ly sữa bò lên uống một ngụm: “Cho nên hỏi cái gì chứ, với lại hỏi rồi thì mất mặt lắm, điều này chẳng phải chứng minh tớ là người đã nhận thua trong cuộc chiến tranh lạnh này à? Tớ đồng ý rời đi?”
“…” khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật, không biết phải trả lời như thế nào.
Lá thư này của Kiều Phàm đã xác nhận nội dung trong cuộc trò chuyện ngày hôm đó cùng với Vy Vy, chính vì vậy mà cô mới không biết phải làm gì.
Kiều Phàm muốn theo đuổi cô, mà cô không có khả năng tiếp tục ở bên cạnh anh.
Bởi vì bây giờ không nói đến chuyện cô không có tình cảm với anh, vẫn còn chưa nhớ lại chuyện trước kia, quan trọng nhất đó chính là ân oán giữa hai gia đình bọn họ, chỉ dựa vào điều này thì cô đã không thể ở bên cạnh anh.
Nếu không thì cô sẽ hổ thẹn với những tổn thương của ba mẹ và mình do anh gây ra trong quá khứ.
Nhưng mà nếu như mình phớt lờ sự theo đuổi của anh ta, có khi nào anh ta sẽ thẹn quá hóa giận, lại gây ra chuyện gì đó với mình, hoặc là ba mẹ mình?
Trong lúc nhất thời, Giang Hạ chìm trong mê mang vô tận.
Ở một bên khác, trạng thái của Tống Vy cũng không tốt cho lắm.
Cô vốn dĩ cho rằng mình và Đường Hạo Tuấn cùng lắm chỉ chiến tranh lạnh vài ngày thì Đường Hạo Tuấn sẽ thỏa hiệp để cô ở lại.
Nhưng mà cô thật sự không ngờ tới đã hai ngày trôi qua, trận chung kết cuộc thi đều đã kết thúc sắp, công bố quán quân cuối cùng, vậy mà anh lại không có ý thỏa hiệp.
Cho nên cô và anh lại tiếp tục chiến tranh lạnh thêm vài ngày.
Ngay cả bản thân Tống Vy cũng không ngờ rằng mình và Đường Hạo Tuấn có thể chiến tranh lạnh với nhau lâu như thế, sắp có thể so sánh với lần chiến tranh lạnh đầu tiên rồi.
Dù sao thì ngay từ đầu cô thực sự không ngờ Đường Hạo Tuấn sẽ không xuống nước.
Mà bọn họ phớt lờ nhau cũng chỉ là bởi vì ý kiến không phù hợp, chứ cũng không thật sự xảy ra chuyện ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
Nhưng chỉ có như thế, thời gian chiến tranh lạnh của bọn họ kéo dài như vậy, điều này khiến trong lòng Tống Vy bắt đầu trở nên bất an.
Bởi vì Đường Hạo Tuấn rất yêu cô, cô muốn cái gì, trên cơ bản anh đều sẽ thỏa mãn, nhưng mà lần này thái độ của anh lại kiên định như vậy.
Kiên định đến nỗi anh tình nguyện chiến tranh lạnh với cô chứ không đồng ý thỏa hiệp.
Điều này khiến cho mấy ngày nay Tống Vy gầy đi trông thấy.
Hôm nay, Đường Hạo Tuấn đột nhiên ra khỏi nhà, hơn nữa vừa mới sáng sớm là anh đã đi, lúc đi ra ngoài, nghe người giúp việc nói là trời còn chưa sáng.
Vội vội vàng vàng như vậy, chắc là có chuyện gì xảy ra.
Ban đầu Tống Vy muốn liên lạc với Đường Hạo Tuấn để hỏi rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyện gì, có gặp nguy hiểm hay không, nhưng sau đó nghĩ tới bây giờ mình đang còn chiến tranh lạnh, cô lại bỏ điện thoại xuống.
Trần Châu Ánh đang ăn sáng ở phía đối diện, nhìn thấy Tống Vy cầm điện thoại di động lên rồi lại bỏ xuống, biểu cảm trên mặt Tống Vy còn rầu rĩ không vui, cô không khỏi thở dài: “Muốn hỏi thì cứ hỏi đi, sao lại không chịu hỏi?”
“Đang chiến tranh lạnh mà.” Tống Vy bưng ly sữa bò lên uống một ngụm: “Cho nên hỏi cái gì chứ, với lại hỏi rồi thì mất mặt lắm, điều này chẳng phải chứng minh tớ là người đã nhận thua trong cuộc chiến tranh lạnh này à? Tớ đồng ý rời đi?”
“…” khóe miệng Trần Châu Ánh giật giật, không biết phải trả lời như thế nào.
Bình luận facebook