Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2166
Chương 2166
Nếu đã như vậy, thế thì bà yên tâm hơn rồi.
“Hạ.” Mẹ Giang gọi Giang Hạ.
Giang Hạ nhìn chằm chằm vào lá thư, không có phản ứng.
Mẹ Giang không còn cách nào khác, bà đành vươn tay ra quơ quơ trước mặt cô.
Lần này, Giang Hạ đã có phản ứng, ánh mắt hơi hoảng hốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì lại mím mím môi với mẹ Giang, cố gắng nặn ra nụ cười: “Sao vậy mẹ?”
“Mẹ còn phải hỏi con làm sao vậy kìa.” Mẹ Giang bực bội trợn mắt nhìn con gái, sau đó lại quan tâm hỏi: “Sao vậy, trên thư viết cái gì?”
“Cũng không có gì.” Giang Hạ nói xong thì liền đưa lá thư trong tay qua cho bà.
Mẹ Giang không ngờ là mình chỉ tùy tiện hỏi một câu mà con gái lại đưa lá thư cho mình, để mình xem, không hề có ý muốn che giấu, điều này khiến trong lòng bà rất vui mừng.
“Mẹ có thể xem được không?” Mẹ Giang không lập tức nhận lấy lá thư mà là nhìn Giang Hạ, bà muốn xác nhận một lần nữa.
Sự giáo dục nhà họ Giang bọn họ chính là như thế, những đồ vật giống như thư từ vốn dĩ là vật riêng tư.
Cho dù con gái có đưa mình xem thì mình cũng không thể vội vàng nhận lấy lá thư, nhất định phải nhận được sự đồng ý của con gái, bà sợ con gái nhất thời xúc động cho mình xem, sau đó lại cảm thấy hối hận.
Huống hồ gì lá thư này còn là của một người đàn ông viết cho con gái mình, bà là mẹ, nhìn thấy một vài thứ kỳ kỳ quái quái thì cũng không hay cho lắm.
Nhưng mà Giang Hạ lại không hề để ý đến những chuyện này, cô mỉm cười rồi gật đầu: “Đương nhiên là được rồi ạ, con đã đưa mẹ xem rồi, tại sao lại không thể xem chứ? Mẹ cứ xem đi.”
Nghe thấy con gái nói như vậy, lúc này mẹ Giang mới yên tâm, cũng không tiếp tục từ chối nữa, bà lấy bức thư nhìn xem.
Bất ngờ là trên lá thư không có thứ gì là không thể xem, ngược lại nội dung trong thư vô cùng đơn giản. Chỉ là dặn dò Giang Hạ chú ý đến một số vấn đề trong thời gian mang thai, sau đó chính là Kiều Phàm ra lệnh cho Giang Hạ phải đồng ý chờ anh trở về, sau đó hai người sẽ nói chuyện đàng hoàng với nhau, còn lại không có gì nữa.
Nói tóm lại, bức thư này trông có vẻ qua loa.
Có lẽ đây chính là lần đầu tiên mà Kiều Phàm viết thư, không biết nên viết cái gì, cho nên cuối cùng mới gượng gạo viết ra mấy câu như thế này.
“Hạ, con nói thử xem, rốt cuộc là cậu ta có ý gì vậy?” Mẹ Giang trả lá thư lại cho Giang Hạ, trên mặt còn mang theo vẻ tò mò.
Giang Hạ lắc đầu: “Con cũng không biết nữa.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô là biết rất rõ ràng. Kiều Phàm viết lá thư này cho cô là bởi vì anh không thể nào khiến những lời nói quan tâm thoát ra khỏi miệng mình, cũng sợ cô không muốn nghe, cho nên mới viết thư rồi đưa cho cô.
Làm như vậy, cô không cần nghe thì cũng có thể nhìn thấy.
Không thể không nói, anh thật sự rất thông minh.
Hơn nữa, anh nói những lời này với cô cũng là đang nói cho cô biết anh thật sự đang quan tâm cô, muốn đối xử tốt với cô.
Cũng vì vậy mà có thể thấy được anh thật sự giống như Vy Vy đã nói, nhìn nhận ra tình cảm của mình đối với cô, muốn theo đuổi cô.
Nếu đã như vậy, thế thì bà yên tâm hơn rồi.
“Hạ.” Mẹ Giang gọi Giang Hạ.
Giang Hạ nhìn chằm chằm vào lá thư, không có phản ứng.
Mẹ Giang không còn cách nào khác, bà đành vươn tay ra quơ quơ trước mặt cô.
Lần này, Giang Hạ đã có phản ứng, ánh mắt hơi hoảng hốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần thì lại mím mím môi với mẹ Giang, cố gắng nặn ra nụ cười: “Sao vậy mẹ?”
“Mẹ còn phải hỏi con làm sao vậy kìa.” Mẹ Giang bực bội trợn mắt nhìn con gái, sau đó lại quan tâm hỏi: “Sao vậy, trên thư viết cái gì?”
“Cũng không có gì.” Giang Hạ nói xong thì liền đưa lá thư trong tay qua cho bà.
Mẹ Giang không ngờ là mình chỉ tùy tiện hỏi một câu mà con gái lại đưa lá thư cho mình, để mình xem, không hề có ý muốn che giấu, điều này khiến trong lòng bà rất vui mừng.
“Mẹ có thể xem được không?” Mẹ Giang không lập tức nhận lấy lá thư mà là nhìn Giang Hạ, bà muốn xác nhận một lần nữa.
Sự giáo dục nhà họ Giang bọn họ chính là như thế, những đồ vật giống như thư từ vốn dĩ là vật riêng tư.
Cho dù con gái có đưa mình xem thì mình cũng không thể vội vàng nhận lấy lá thư, nhất định phải nhận được sự đồng ý của con gái, bà sợ con gái nhất thời xúc động cho mình xem, sau đó lại cảm thấy hối hận.
Huống hồ gì lá thư này còn là của một người đàn ông viết cho con gái mình, bà là mẹ, nhìn thấy một vài thứ kỳ kỳ quái quái thì cũng không hay cho lắm.
Nhưng mà Giang Hạ lại không hề để ý đến những chuyện này, cô mỉm cười rồi gật đầu: “Đương nhiên là được rồi ạ, con đã đưa mẹ xem rồi, tại sao lại không thể xem chứ? Mẹ cứ xem đi.”
Nghe thấy con gái nói như vậy, lúc này mẹ Giang mới yên tâm, cũng không tiếp tục từ chối nữa, bà lấy bức thư nhìn xem.
Bất ngờ là trên lá thư không có thứ gì là không thể xem, ngược lại nội dung trong thư vô cùng đơn giản. Chỉ là dặn dò Giang Hạ chú ý đến một số vấn đề trong thời gian mang thai, sau đó chính là Kiều Phàm ra lệnh cho Giang Hạ phải đồng ý chờ anh trở về, sau đó hai người sẽ nói chuyện đàng hoàng với nhau, còn lại không có gì nữa.
Nói tóm lại, bức thư này trông có vẻ qua loa.
Có lẽ đây chính là lần đầu tiên mà Kiều Phàm viết thư, không biết nên viết cái gì, cho nên cuối cùng mới gượng gạo viết ra mấy câu như thế này.
“Hạ, con nói thử xem, rốt cuộc là cậu ta có ý gì vậy?” Mẹ Giang trả lá thư lại cho Giang Hạ, trên mặt còn mang theo vẻ tò mò.
Giang Hạ lắc đầu: “Con cũng không biết nữa.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô là biết rất rõ ràng. Kiều Phàm viết lá thư này cho cô là bởi vì anh không thể nào khiến những lời nói quan tâm thoát ra khỏi miệng mình, cũng sợ cô không muốn nghe, cho nên mới viết thư rồi đưa cho cô.
Làm như vậy, cô không cần nghe thì cũng có thể nhìn thấy.
Không thể không nói, anh thật sự rất thông minh.
Hơn nữa, anh nói những lời này với cô cũng là đang nói cho cô biết anh thật sự đang quan tâm cô, muốn đối xử tốt với cô.
Cũng vì vậy mà có thể thấy được anh thật sự giống như Vy Vy đã nói, nhìn nhận ra tình cảm của mình đối với cô, muốn theo đuổi cô.
Bình luận facebook