-
Chương 3391-3395
Chương 3391 Nói giữ lấy lời
Song lúc này hắn không thể không nỗ lực bình tĩnh, đè ép hỏa khí, ôn tồn trao đổi với Lục Ly. Bằng không mười một người kia đoán chừng đều phải chết, đến lúc đó dù thoát khốn, đám người người còn lại không bị Nghịch Long Tộc đánh giết thì cũng không làm được gì. Dù chỉ xuất hiện một kiện Thánh Binh, bọn hắn biết lấy cái gì ra đi liều, lấy cái gì đi tranh, cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn ba đại thế lực còn lại tranh đoạt, bọn hắn thì bị cho ra chầu rìa. - Nói chuyện? Khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười giễu cợt, đáp lại nói: - Ngươi cảm thấy nên nói chuyện thế nào? Hay nói cách khác, ngươi tính dùng cái gì đi mua mạng của bọn hắn? - Không phải mua mạng bọn hắn! Thủy Nguyệt Nhu tức tối đến độ thiếu chút chửi đổng, hóa ra nãy giờ hắn nói đều là nói nhảm? Hắn lần nữa hít sâu một hơi rồi hỏi: - Vị bằng hữu này, trước đây chúng ta không thù không oán, đúng chứ? Ngươi cũng không phải người Nghịch Long Tộc, cần gì phải ra mặt thay bọn họ? - Ta không ra mặt thay bọn họ, mà là ra mặt cho nàng! Lục Ly sát khí đằng đằng nói, ánh mắt đảo qua Lục Linh: - Bất luận kẻ nào dám cả gan vũ nhục nàng, vậy chính là thù không đội trời chung với ta, ta giết các ngươi còn tính là nhẹ. - Ách? Chúng nhân dồn dập ghé mắt, đồng loạt quét nhìn Lục Linh, vừa nãy Nghịch Long Uyên chính vì nàng mà nổi giận đại chiến một trận với Thủy Vân Điện. Giờ lại có người ra mặt thay cho Lục Linh, muốn vì nàng tiêu diệt tất cả người Thủy Vân Điện? Trước đây Lục Linh một mực chưa từng xuất hiện trước mặt thế nhân, thậm chí người Nghịch Long Tộc biết nàng đều không nhiều, chỉ biết thân phận nàng rất tôn quý, một mực đi theo bên người Nghịch Long Tường. Lục Linh che mặt, thấy không rõ dung mạo, nhưng tư thái và khí chất đều tuyệt đỉnh, chính điều đó khiến cho vô số người chú ý, sau lần này đoán chừng ba đại thế lực còn lại đều sẽ nghĩ hết mọi cách điều tra thông tin về Lục Linh. - A... Đúng lúc này, tên công tử Thủy Vân Điện đầu tiên bị Lục Ly tấn công đột nhiên hét thảm, tiếp đó cả người run lên liên hồi, cuối cùng bất động. Khí tức trên thân dần tan biến, rất nhanh đã biến thành một cỗ thi thể. - Thừa Hiến! Thủy Nguyệt Nhu bi thống gào lên, hắn triệt để hoảng, người đầu tiên chết đi, đồng nghĩa những người còn lại cũng sẽ dần dần chết đi. Nếu giờ hắn còn không làm ra gì đó, vậy thì rất nhanh mười người kia đều sẽ biến thành thi thể, theo gió xoay tròn trong vòi rồng. Hô hô! Thủy Nguyệt Nhu thở ra một hơi, tận lực khiến sắc mặt trở nên ôn hòa chút, hắn nhìn qua Lục Ly nói: - Bằng hữu này, ngươi ra điều kiện đi, muốn thế nào mới có thể buông tha bọn hắn? - Ta nghĩ xem! Lục Ly giả bộ trầm ngâm, khiến tâm tình đám người Thủy Nguyệt Nhu như thắt lại, giờ còn nghĩ, tính nghĩ bao lâu? Những người khác sắp không gánh được nữa rồi. - A! Lại một tiếng hét thảm, thêm một người chết đi, còn là một vị tiểu thư, cường độ linh hồn người này hẳn là tương đối yếu chút, bởi thế tuy bị tấn công sau, nhưng lại người chết trước. Thủy Nguyệt Nhu thiếu chút thì phát điên, người chết kia chính là đường muội của hắn, hắn ánh mắt như phun lửa nhìn Lục Ly nói: - Mặc kệ điều kiện ngươi muốn là gì, chí ít trước cũng phải ngừng tấn công đi đã. Bằng không lại chết người, việc này liền xong. - Xong là xong thế nào? Lục Ly cười nhạt, truyền lời nói: - Các ngươi định xong thế nào? Muốn giết ta? Cứ tới đây mà đánh, để xem có giết được không? Giết được Lục Ly ta, tính các ngươi có bản sự. - Ngươi đừng quá phận! Thủy Nguyệt Nhu phẫn nộ rống to: - Chẳng lẽ ngươi định cả đời ở trong này không đi ra? Ngươi vừa đi ra, Thủy Vân Điện chúng ta tất toàn lực truy sát, khắp cả Tam trọng thiên đều không có chỗ cho ngươi dung thân. - Ồ! Sợ quá nhỉ? Lục Ly cười nhạo một tiếng, sau đó nói: - Trên thực tế, lúc ta động thủ tấn công người Thủy Vân Điện các ngươi, ta và Thủy Vân Điện các ngươi đã là tử thù, đúng chứ? Lấy tâm thái cao ngạo của đám công tử các ngươi, e là sẽ nghĩ hết mọi cách đánh giết ta cho bằng được? Nếu đã là tử thù, vậy không bằng giết nhiều chút, như thế dù phải chết, ít ra cũng có người bồi cùng, đúng không nào? Nội tâm Thủy Nguyệt Nhu trầm xuống, xem ra Lục Ly căn bản không có ý định buông tha những người này, vừa nãy nói suy tính chắc chỉ là đùa giỡn hắn. Ánh mắt hắn chuyển lạnh, quát khẽ nói: - Lục Ly đúng không? Ngươi nhất định phải muốn như thế ư? - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, bá khí lộ hết ra, trong tay khua múa nhuyễn kiếm, đâm tới mấy người gần đó. Những người kia vốn sắp không chống nổi, lúc này lại bị Lục Ly tấn công, rốt cuộc chịu hết nổi, không ngừng phát ra từng tiếng hét thảm, chiến tử đương trường. Bọn Thủy Nguyệt Nhu không nói gì, lúc này nói gì thêm cũng là nhảm nhí, trừ tự rước nhục vào thân thì chẳng nghĩa lý gì. Bọn hắn chỉ còn biết trơ mắt nhìn xem từng người chết đi, nhìn xem bằng hữu bọn hắn, tộc nhân bọn hắn chết đi, trong lòng bọn hắn tràn ngập phẫn nộ và sát ý, nhưng bọn hắn lại đều không làm gì được. Một nén hương sau, mười một người chết đi, tất cả biến thành thi thể không ngừng xoay tròn bay múa trong gió lốc. Bọn Thủy Nguyệt Nhu nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng xung quanh. Bởi vì chỉ cần tuỳ tiện nhìn quanh liền sẽ thấy được từng cỗ thi thể, vừa nãy những người này còn sống sờ sờ, còn là huynh đệ tỷ muội, còn vui cười chơi đùa với bọn hắn, giờ lại đã biến thành từng cỗ thi thể lạnh lẽo trôi nổi giữa trời. Hô hô! Thủy Nguyệt Nhu hít một hơi thật sâu, hắn tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, bằng không cứ tiếp tục thế này sớm muộn hắn cũng phải điên mất. Hắn phải nghĩ cách thoát ly khỏi vòi rồng, sau đó lại nghiền Lục Ly thành tro. - Lục Ly! Thủy Nguyệt Nhu nhắm mắt gầm gào: - Ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho hành vi hôm nay, Thủy Nguyệt Nhu ta thề, nếu không chém ngươi thành muôn mảnh, ta quyết không làm người. - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, không thèm để ý nói: - Cũng từng có không ít người nói với ta như vậy, nhưng ta vẫn cứ sống nhăn ra đây, ngược lại rất nhiều thế lực đều bị ta tiêu diệt, hi vọng Thủy Vân Điện các ngươi đừng theo gót bọn hắn.
Chương 3392 Vực sâu
- Bất luận kẻ nào đối địch với ta, cái giá phải trả đều rất đau thảm, mong ngươi nói giữ lấy lời. Thực ra lời Lục Ly nói cũng là thực tình, đám công tử này tâm cao khí ngạo, ai nấy đều cảm thấy bản thân hơn người một bậc, không dung được nửa điểm khiêu hấn. Nếu Lục Ly là công tử hai mươi bảy đại thế lực, có lẽ bọn hắn còn có thể nhịn, nhưng Lục Ly chỉ là một tên Tam Kiếp đỉnh phong không chút bối cảnh, là con sâu cái kiến trong mắt bọn hắn. Vậy mà giờ đây con sâu cái kiến kia lại khiêu hấn bọn hắn, tấn công bọn hắn, khiến bọn hắn đau đến chết đi sống lại, đối với bọn hắn mà nói, đây là nhục nhã, bọn hắn há có thể chịu phục? Chỉ cần bọn hắn thoát khốn thành công, hoặc là sau này ra ngoài, bọn hắn tuyệt đối sẽ không buông tha Lục Ly. Năng lượng mà bọn hắn có thể dùng tới vô cùng khủng khiếp, Lục Ly là tử địch với đám công tử này, bằng với sẽ là tử địch của toàn bộ Thủy Vân Điện. Đã vậy, Lục Ly còn gì phải cố kỵ? Tính cách hắn trước nay là vậy, nếu đã đắc tội, vậy liền đắc tội đến chết, chọc phá trời rồi tính. Không giết đám người này, Thủy Vân Điện sẽ giết hắn, giết đám người này, Thủy Vân Điện vẫn sẽ giết hắn, vậy thì có gì khác nhau? Lục Ly đợi mười một người kia chết sạch liền nhắm mắt tu luyện, không quan tâm đến ánh mắt những người còn lại. Giờ chẳng ai động đậy được, nói nhảm gì cũng là vô nghĩa. Nếu người bốn đại thế lực phá giải vòi rồng này trước, vậy hắn tất hữu tử vô sinh, đành phải gửi gắm hi vọng vào Huyết Linh Nhi, mong nó trước một bước phá được vòi rồng. Lục Linh nhìn Lục Ly một cái thật sâu, như thể muốn ghi khắc hình bóng hắn vào sâu trong linh hồn. Chẳng qua nàng không dám nhìn nhiều, sợ sâu trong ký ức hiện lên thân ảnh người này, đến lúc đó linh hồn lại đau đến độ tưởng như muốn ngất đi. Bốn phía dần trở lại yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng cuồng phong rít gào. Người Lâm gia Phiền gia Nghịch Long Cốc đều lơ lửng giữa trời, xung quanh là mười một bộ thi thể, thần sắc ai nấy đều rất phức tạp. Trên tay chúng nhân tại trường đều nhiễm không ít máu tươi, đối với thi thể không quá xa lạ, cũng chưa từng sợ sệt. Chỉ là bên người một mực có thi thể trôi lơ lửng, tử trạng còn rất thê thảm khủng bố, cảnh này khó tránh khỏi khó chịu trong lòng. Vòi rồng tiếp tục gào thét cuốn đi, chúng nhân lại đợi hơn một canh giờ, tất cả đều nhắm mắt tu luyện hoặc cảm ứng tình hình chung quanh, tìm kiếm cách thức phá giải vòi rồng. Đương nhiên, cứ phải nhìn xem những thi thể kia, rất nhiều người không khỏi khó chịu trong lòng, thế là bèn dứt khoát bế quan. Thế giới này rất mông lung, hào quang màu vàng nhạt trên đỉnh đầu khiến trọn cả thế giới như được tô nhiễm một tầng quang huy vàng nhạt, nhìn càng có vẻ quỷ dị phi thường. Tốc độ vòi rồng rất nhanh, mỗi một giây lại tiến lên mấy ngàn dặm, vòi rồng gào thét cuốn thốc đi, không ai biết nó muốn đi phương nào, càng không biết lúc nào sẽ dừng lại, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không dừng lại. Chớp mắt đã qua mấy ngày, Huyết Linh Nhi vẫn chưa có tin tức gì, Lục Ly cũng không vội, thản nhiên tiếp tục tu luyện. Đồng thời nghĩ cách để công kích linh hồn mạnh thêm, trước mắt công kích linh hồn của hắn hẳn là có thể ảnh hưởng rất lớn đến một bộ phận cường giả Ngũ Kiếp. Nếu không có Yêu Hồn cao cấp bảo hộ, đoán chừng ngay cả Ngũ Kiếp hậu kỳ đều không kháng cự được. Nếu có Yêu Hồn Thất Bát phẩm bảo hộ, vậy công kích linh hồn của hắn chắc là vẫn chưa đủ. Thất Bát phẩm Yêu Hồn là Yêu Hồn rất cao cấp, song công tử tiểu thư đỉnh cấp của hai mươi bảy đại thế lực chắc đều có cả, Yêu Hồn trong linh hồn hắn chắc phải Bát phẩm, đây là Yêu Hôn Nghịch Long Tộc dành cho Lục Linh, từ điểm này có thể nhìn ra thân phận Lục Linh ở Nghịch Long Tộc hẳn phải rất cao. - Chẳng lẽ tỷ tỷ là hậu đại của Nghịch Long Tường? Lục Ly nhớ được Lục Linh một mực đi theo Nghịch Long Tường, hắn không khỏi hoài nghi, thân phận địa vị Nghịch Long Tường vô cùng cao, chiến lực cũng vô cùng khủng bố, tiệm cận Đại Đế, một người có thể chế áp mấy tên Chuẩn Đế, dù có xét trên khắp Tam trọng thiên cũng thuộc hàng chí cường giả. Nếu quả thật là hậu đại của Nghịch Long Tường, vậy liền dễ hiểu tại sao Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão lại nói dối, không nguyện để hắn đi gặp Lục Linh. Thân phận địa vị chênh lệch quá lớn, một bên là Phượng Hoàng trên trời, bên còn lại là gà mái dưới đất. Mặc dù con gà mái này đang cố gắng trở thành Phượng Hoàng, nhưng gà mái chính là gà mái, điểm này không cách nào thay đổi được. Ngoài ra còn một điểm nữa, người Nghịch Long Tộc không thể gả ra ngoài, đoán chừng Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão cũng lo lắng Lục Linh và Lục Ly ở cùng một chỗ, như vậy một là hỏng tộc quy, hai là sẽ khiến Nghịch Long Tường bất mãn. Lục Ly không khỏi đau đầu, phân vân không biết có nên mang theo Lục Linh rời đi không? Hiện tại Lục Linh đang sống rất ổn, ở Nghịch Long Tộc có được tài nguyên đỉnh cấp, Lục Ly cảm ứng cảnh giới nàng hẳn đã đột phá Ngũ Kiếp, cộng thêm nàng là người Nghịch Long Tộc, sau khi thức tỉnh Nghịch Long huyết ấn, chiến lực sẽ rất khả quan. Ngoài ra Lục Linh chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi, có thể nói là đang còn rất trẻ, được Nghịch Long Tộc toàn lực bồi dưỡng, tương lai đạt tới cấp bậc Lĩnh Chủ không phải là điều không thể. Một khi đạt tới cấp bậc Lĩnh Chủ, đó chính là cường giả đỉnh cấp tại Tam trọng thiên. Nếu hắn mang đi Lục Linh, nghĩ cách giải khai ký ức bị phong ấn của nàng, vậy sẽ khiến tâm cảnh Lục Linh bị ảnh hưởng, từ đó ảnh hưởng đến nàng tu luyện. Hơn nữa theo hắn về lại Nhị trọng thiên, bên kia lại gì cũng không có, tài nguyên so với Tam trọng thiên mà nói thì thực sự ít đến thương cảm. Còn một điểm nữa! Nếu hắn thật mang đi Lục Linh, Nghịch Long Tộc tuyệt đối sẽ phát nộ, đến lúc đó tuỳ tiện phái một tên Lĩnh Chủ giới, đoán chừng Nhị trọng thiên sẽ bị huyết tẩy, đến lúc đó hắn biết nên đi đâu? Nhất thời, Lục Ly rất là đau đầu, hoàn toàn không biết nên thế nào cho phải.
Chương 3393 Hoành thiên cự liên
Hắn dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, với tình hình hiện tại, dù hắn có phá giải vòi rồng, liệu thật có thể mang đi Lục Linh? Mang đi Lục Linh liền nhất định có thể tìm tới lối ra, sau đó nhẹ nhàng thoát ra ngoài? Phải biết lần này có tổng cộng hai mươi tên cường giả bốn đại thế lực vào đây, cường giả cấp bậc Lĩnh Chủ đều có không ít. Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã mười ngày đi qua! Huyết Linh Nhi vẫn chưa truyền âm, ngay hôm nay lại đột nhiên xảy ra dị biến. Có tiếng kinh hô hấp dẫn chúng nhân, một người Nghịch Long Tộc trầm hống: - Mau nhìn, đó là cái gì? Lục Ly mở mắt nhìn lại, lập tức thân tâm khẽ chấn, trong mắt hiện đầy vẻ chấn kinh. Trước mặt xuất hiện một vực sâu khổng lồ, dưới vực sâu tán phát quang mang bảy màu lộng lẫy, như là một bảo rương mở sẵn nắp. Trọng điểm còn không phải điểm này, mà là trên vực sâu có vô số quan tài to lớn lưu động, khi thì bay xuống, khi thì vút lên trời, nối dài liên miên bất tuyệt. Vực sâu kéo dài, không thấy đâu là điểm cuối, trên thâm uyên toàn là quan tài, lưu động trên dưới, được quang mang bảy màu chiếu rọi, nhìn có vẻ quỷ dị khiếp người. Quan tài ở đây không khác mấy quan tài bình thường, điểm khác biệt duy nhất chính là càng lớn, lớn hơn bình thường mấy lần, đồng thời những quan tài này cũng có lông vàng. Đấy thực ra vẫn chưa phải trọng điểm, trọng điểm nằm ở vòi rồng chính đang lướt tới vực sâu, chẳng mấy chốc sẽ tới nơi. Chúng nhân lộ rõ vẻ kinh hãi, nếu mấy chục cự quan này bị cuốn vào, đến lúc đó những lông vàng kia bắn ra, đoán chừng tất cả mọi người đều lĩnh đủ. - Nhanh nghĩ cách! - Nghĩ cách tấn công, để vòi rồng chuyển hướng, nếu không chúng ta sẽ phiền phức to! - Làm sao tấn công được? Thần lực hỗn loạn, làm sao công kích những quan tài kia? - Đừng quản, mặc kệ công kích gì cũng được, cứ phóng thích, xem thử có thể đổi hướng vòi rồng không? Đám đông hò hét ầm ĩ, ai nấy đồng loạt phóng thích công kích. Tuy uy lực rất yếu, nhưng đều liều mạng thả ra một ít công kích từ xa, ý đồ đổi hướng vòi rồng. Nhưng mà! Vô luận chúng nhân tấn công kiểu gì, vòi rồng vẫn kiên định không dời hướng đến vực sâu, công kích của bọn hắn rơi lên quan tài, lại không tạo được tác dụng gì đáng kể, cả đám chỉ biết trơ mắt nhìn vòi rồng từ từ lướt về phía vực sâu. Một vực sâu bảy màu khổng lồ, mặt trên lại có vô số quan tài lưu động, mép quan tài mọc đầy lông vàng, cảnh tượng quỷ dị như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, e là đám người Nghịch Long Uyên Lâm Phong Vân khó mà tin tưởng cho được. Sự thật xảy ra ngay trước mắt, đồng thời bọn hắn lại đang bị vòi rồng cuốn lấy bay về phía những quan tài kia, chỉ thoáng chốc nữa thôi, những quan tài kia rất có thể cũng bị cuốn vào, cảnh như thế ai mà không kinh hãi? Bao gồm cả chính Lục Ly. Nhưng nên đối mặt rồi cũng phải đối mặt, vòi rồng thốc tới, mười mấy chiếc quan tài đều bị cuốn vào, cùng theo chúng nhân bay múa xoay tròn. Lúc quan tài tới gần người, Thần Văn trên quan tài sáng lên, tiếp đó lông vàng bắn ra đầy trời, vút tới võ giả quanh bốn phương tám hướng. Tất cả mọi người đều bị tấn công, không một ngoại lệ, phản ứng đầu tiên của chúng nhân là lập tức phóng thích thần thông phòng ngự, hoặc là lấy ra bảo vật. Phanh phanh phanh phanh... Lục Ly phóng thích Thiên Giáp Thuật, đám lông vàng kia như là thép nguội đâm lên người hắn, phát ra tiếng vang trầm muộn, mặc dù có hơi đau, nhưng còn chưa đến mức đâm hắn bị thương. Hắn cảm ứng một phen, không để ý, chú ý tập trung hết về phía Lục Linh, hắn sợ Lục Linh xảy ra chuyện. Đảo mắt nhìn lướt qua, hắn lập tức yên tâm, Lục Linh lấy ra một chiếc lư hương màu đỏ nho nhỏ, lư hương kia toát ra hỏa diễm cũng màu đỏ, khoái tốc xoay tròn vây quanh nàng, phàm là lông vàng đến gần đều bị lư hương đốt cháy. Đám người Nghịch Long Uyên Lâm Phong Vân cũng có bảo vật, số ít còn lại thì tương đối thảm, cũng may người Nghịch Long Tộc đỡ hơn chút, ai nấy đều đã thức tỉnh Nghịch Long huyết ấn, sức phòng ngự được gia tăng, miễn cưỡng có thể trụ vững trước lông vàng. Các gia tộc còn lại, không ít người bị lông vàng đâm xuyên qua nhục thân, đám lông vàng này còn có thể hút máu, vô số tiếng kêu rên thống khổ vọng lại, tiếp sau da thịt khoái tốc lõm vào. Hây! Bọn Lâm Phong Vân phóng thích chí bảo, tận lực trợ giúp những người xung quanh, song vẫn có không ít người chết thảm. Chỉ qua mười mấy giây liền đã có bảy tám người bị hút thành thịt khô, chết thảm đương trường. Lông vàng tưởng như liên miên bất tận, dù đã bị chúng nhân hủy đi không ít, nhưng lông vàng trong quan tài vẫn cứ hiện ra không ngừng. Người Nghịch Long Tộc đỡ nhất, người Thủy Vân Điện cũng có thể ngăn trở, rốt cuộc Thủy Vân Điện chỉ còn lại mấy tên cường giả, người người đều có chí bảo. Người Lâm gia và Phiền gia thì khổ hơn nhiều, không ngừng có kẻ trúng chiêu, cường giả Lâm gia và Phiền gia chỉ biết trơ mắt nhìn, không giúp gì được quá nhiều. Từng người từng người khoái tốc chết đi, cường giả Lâm gia và Phiền gia thống khổ dị thường, cảm giác trơ mắt nhìn xem huynh đệ tỷ muội mình chết đi ngay trước mặt, quả thực dày vò không khác gì đang ở trong Địa Ngục. Thực ra bọn Nghịch Long Uyên có thể giúp một tay, nhưng không ai xuất thủ cả. Bởi vì người Phiền gia và Lâm gia đều là địch nhân tiềm ẩn của bọn hắn, đi trợ giúp địch nhân, vậy chính là gieo họa chính mình. Lực lượng Phiền gia và Lâm gia suy yếu, như vậy cơ hội cho bọn hắn sống tiếp mới sẽ càng lớn. Phanh phanh phanh! Lâm Phong Vân điều khiển một pháp ấn cực lớn, ầm ầm nện lên một cỗ quan tài, quan tài kia bị nện bay một đoạn, song rất nhanh lại bị hấp lực từ vòi rồng kéo ngược trở về. - Mọi người dùng pháp bảo tấn công quan tài, đánh chúng ra ngoài! Lâm Phong Vân tinh thần đại chấn, trầm giọng hống lên, tiếp tục điều khiển pháp ấn cự đại không ngừng nện lên quan tài, quả nhiên quan tài thật bị hắn nện bay đi ra. Vòi rồng gào thét lướt qua trên vực sâu chứ không dừng lại, cứ thế tiếp tục bay về nơi xa. Cỗ quan tài bị Lâm Phong Vân nện rớt xuống đất, sau đó bất ngờ chủ động bay lên, hướng về lại nơi vực sâu.
Chương 3394 Hoành thiên cự liên
Rầm rầm rầm! Tất cả cường giả có được bảo vật đều ra tay, rất nhiều người không để ý bảo vệ tự thân, mặc cho lông vàng tấn công vẫn liều mạng đánh quan tài. Chỉ có đánh bay toàn bộ quan tài đi ra, bọn hắn mới có thể nhất lao vĩnh dật, mới sẽ được triệt để an toàn. Lúc này Nghịch Long Uyên và Lục Linh cũng đều ra tay, các nàng không muốn người Nghịch Long Tộc bị tổn hại. Nếu ngay cả Nghịch Long Vân đều sắp không chống được, chỉ cần tiếp tục bị lông vàng đâm vào trong nhục thân, tinh huyết sẽ bị hút sạch, dần dần mất đi năng lực đề kháng. Sau chừng nửa nén hương, toàn bộ quan tài đều bị đánh bay, chúng nhân như trút được gánh nặng, người Lâm gia và Phiền gia lại khóc không ra nước mắt. Hai nhà đều tử thương thảm trọng, Lâm gia chết mười lăm người, Phiền gia chết mười hai người. Ngoài ra còn có rất nhiều người bị thương, đa phần đều gầy trơ xương, tinh khí thần bị hút đi không ít, nguyên khí tổn hại nặng, đoán chừng không mất mấy tháng căn bản không khả năng khôi phục lại được. Bên phía Nghịch Long Tộc lại tinh thần đại chấn, bọn họ chỉ có mấy người bị thương, hiện tại phía Nghịch Long Tộc đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, trừ phi ba thế lực còn lại liên hợp. Chẳng qua Phiền gia và Lâm gia vốn là tử thù, há chịu dễ dàng liên hợp với nhau. Đương nhiên, điều này phải xây dựng trên tiền đề là tất cả mọi người đều thoát khốn, còn nếu một mực bị nhốt trong vòi rồng, vậy thì nói gì cũng là nói nhảm. - Dưới vực sâu có cái gì? Vấn đề này hiện lên trong đầu Lục Ly, cũng hiện lên trong đầu vô số người, dưới vực sâu kia có quang mang bảy màu, đống quan tài bị đánh bay đều chủ động bay ngược trở về, tiếp tục trôi nổi trên vực sâu. Dưới vực sâu khẳng định có vấn đề, còn là vấn đề lớn, rất có thể là có trọng bảo. Khả năng những quan tài kia chính đang trấn thủ trọng bảo bên dưới, bởi vì bất luận kẻ nào muốn tiến vào vực sâu đều sẽ bị lông vàng trên quan tài tấn công. - Trong quan tài rốt cục có tà ma hay quái vật gì? Còn một vấn đề đáng để chúng nhân lo lắng, chỉ với chút lông vàng đã đáng sợ vậy rồi, không biết nếu tà ma quái vật trong quan tài đi ra, e là tất cả mọi người đều không sống được. Những tà ma quái vật kia bị ai trấn áp bên trong? Chẳng lẽ nơi đây thật đúng là vô thượng bảo địa do Thánh Hoàng tế luyện? Lục Ly nghĩ không thông, cũng không muốn nghĩ tiếp, hắn nhắm mắt tiếp tục tu luyện, chờ đợi Huyết Linh Nhi truyền âm. Hắn tự tin, Huyết Linh Nhi hẳn có thể phá giải vòi rồng. Vòi rồng vẫn cứ quét tới trước mặt, chạy tới phương xa, bốn phía là một mảnh sương mù, mang đến cho chúng nhân cảm giác vòi rồng này như thế muốn dẫn bọn hắn đến tận cùng thế giới. - Mau nhìn! Mau nhìn chân trời mặt bắc, đó là cái gì? Năm ngày sau, lại một tiếng kinh hô vang lên kéo tỉnh Lục Ly, Lục Ly ngước mắt nhìn lên, lần nữa chứng kiến được cảnh tượng khiến người kinh hãi. Chân trời mặt bắc xuất hiện một sợi khóa xích màu vàng, khóa xích kia như là thiên địa thần liên vắt ngang giữa trời, một cỗ thần uy vô danh tràn ngập ra từ trên xiềng xích, ở dưới xiềng xích, tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng. Như thể phàm nhân thấy được thần lôi kinh thiên, mang theo thiên địa chi uy không cách nào kháng cự. - Có người? Tiếng kinh hô lần nữa vang lên, tròng mắt Lục Ly thoáng co rụt lại, hắn thấy được một điểm đen vô cùng nhỏ chính đang bay về phía khóa xích. Người kia tóc dài phất phới, trường bào phần phật, phiêu dật vô cùng, mang đến cho người cảm giác như là Trích Tiên giáng lâm. Ông! Song rất nhanh, cảnh tượng mặt bắc chân trời đột nhiên dần biến mất, tỏa liên khổng lồ vắt ngang hư không và cả bóng người kia chậm rãi hóa thành hư vô, tan biến vô tung vô ảnh, tựa hồ chưa từng xuất hiện qua. Hoành thiên cự liên, nhân ảnh! Cảnh này khiến chúng nhân vừa sợ hãi, lại vừa kinh nghi không thôi, cảnh nhìn thấy vừa rồi đến cùng là huyễn tượng, hay là tồn tại chân thực? Người kia là ai? Tại sao trên trời lại xuất hiện khóa xích? Không ai hiểu được, nhưng ai nấy đều cảm thấy thế giới này càng lúc càng thần kỳ, cũng càng lúc càng quỷ dị khôn lường. … Hoành thiên cự liên không giống như là bảo vật pháp khí. Đây là cảm quan đầu tiên của tất cả mọi người, ngược lại thứ này càng giống như là một loại thiên đạo vận ngấn nào đó, như là cảnh quan thiên địa kỳ dị, tỷ như cầu vồng. Đã không phải bảo vật pháp khí, vậy tại sao bầu trời lại xuất hiện hoành thiên cự liên? Bóng người kia có là tồn tại chân thực hay không? Nếu là chân nhân, thực lực người này rốt cục mạnh đến cỡ nào? Vừa rồi chúng nhân nhìn đạo hoành thiên cự liên mấy lần, ai nấy đều cảm thấy hít thở không thông, nếu để bọn hắn đến gần, sợ rằng sẽ bị trấn áp không động đậy gì được. - Chẳng lẽ đó là Vô Danh Yêu Đế? Trong đầu Lục Ly chớp qua một đạo ý niệm, nếu hoành thiên cự liên là tồn tại chân thực, như vậy người có thể tới gần hoành thiên cự liên chỉ có thể là Vô Danh Yêu Đế, dù là Chuẩn Đế Lục Ly đều cảm thấy không có đủ thực lực để áp sát lại gần được. - Vô Danh Yêu Đế ở tầng này? Vậy liệu có phải đám lão giả bốn đại thế lực cũng ở tầng này? Đây là điều Lục Ly lo lắng nhất, nếu đám lão giả bốn đại thế lực đều ở tầng này, một khi gặp phải, hắn tuyệt đối sẽ rơi vào cảnh hữu tử vô sinh, ai cũng không cứu được hắn. Mặt mũi Lục Linh còn chưa đủ dùng, cường giả Thủy Vân Điện chắc sẽ chém hắn làm muôn mảnh. Lục Ly không dám ký thác toàn bộ hi vọng lên thân Huyết Linh Nhi, hắn nhắm mắt bắt đầu tập trung nghiên cứu vòi rồng, nhìn xem có thể tìm ra cách, hoặc nghĩ ra ý tưởng nào đó cho Huyết Linh Nhi nhằm mau chóng phá giải vòi rồng. Hắn cái gì đều không quản, tập trung bế quan nghiên cứu, những người còn lại thì truyền âm trao đổi với nhau một lúc, sau đó cũng đều im lặng, trầm tư nghĩ cách phá giải vòi rồng. Thực ra bọn Nghịch Long Uyên Lâm Phong Vân Thủy Nguyệt Nhu đều từng phát đi tín hiệu cầu cứu, thông báo cho tiền bối ở trong bảo địa.
Chương 3395 Thánh Binh?
Nhưng thời gian qua lâu vậy rồi mà những trưởng bối kia chẳng thấy có ai xuất hiện, có lẽ bọn hắn không còn ở tầng này, có lẽ bọn hắn đang bận rộn chuyện khác, không rảnh phân thân, tóm lại tạm thời hẳn không dựa vào được. Vòi rồng tiếp tục gào thét phi hành, ba ngày sau lần nữa đụng phải một vòi rồng khác, sau cùng hai vòi rồng hợp hai làm một, hóa thành một vòi rồng càng lớn, tiếp tục khoái tốc di chuyển về nơi xa. Thời gian trôi nhanh, chớp mắt lại đã qua sáu ngày, hôm nay trên trời lần nữa một cảnh tượng khiến người chấn kinh không thôi. Cảnh tượng này dường như diễn ra ở nơi vô cùng xa xôi, thấy được không phải quá rõ ràng, bọn hắn chỉ thấy được khóa xích vàng óng bay múa giữa không trung, theo sau là một bóng người, tựa hồ đang truy đuổi khóa xích màu hoàng kim kia. Tiếp nữa, chúng nhân lại thấy phía sau có một đám người đi theo, tựa hồ cũng đang truy đuổi hoàng kim cự liên. Mọi thứ diễn ra trên một mảnh hư không, trên hư không đó còn có thể thấy được rất nhiều cự thạch bay múa, hoành thiên cự liên thỉnh thoảng chui vào trong đám cự thạch giữa trời, thỉnh thoảng lại bay ra. - Đấy chẳng phải Tam thúc tổ ư? - Đó là gia gia ta! - A, trưởng bối nhà ta hình như cũng ở đó! Chúng nhân bên trong vòi rồng ồ lên, người đầu tiên ảnh bọn hắn thấy không rõ, phía sau nhân ảnh kia tuy mơ hồ, nhưng rất nhiều người vẫn bị nhận ra. Đặc biệt có mấy người ngoại hình tương đối nổi bật, vừa thoáng nhìn liền bị nhận ra, chính là cường giả bốn đại thế lực cùng vào đây lần này. Đáng tiếc... Những bóng người kia lóe lên rồi dần dần mơ hồ, biến mất giữa không trung, như là ảo ảnh. Chúng nhân đều cảm thấy những hình ảnh vừa rồi không phải ở gần đây, lại không biết tại sao xuất hiện giữa không trung. - Cự liên kia là gì? Trước đó tất cả mọi người đều nghĩ khả năng đây chỉ là huyễn tượng, nhưng giờ tiền bối của bọn hắn đều xuất hiện, vậy chứng tỏ tuyệt đối không phải huyễn tượng. Người mặt trước nhất kia rất có thể chính là Vô Danh Yêu Đế, nói cách khác Vô Danh Yêu Đế và cường giả các thế lực đều đang truy đuổi hoành thiên cự liên. Thứ ngay cả cường giả cấp Đế đều truy đuổi, đây tuyệt đối là vô thượng chí bảo, bởi thế ai nấy đều không khỏi hiếu kỳ. Trước đó chúng nhân hoài nghi thứ mình nhìn thấy là một kỳ quan thiên địa, nhưng giờ không ai còn cho rằng như vậy. Cự liên kia đang bay trốn, Vô Danh Yêu Đế và nguyên một đám đang đuổi theo, đây ắt là một kiện bảo vật, một kiện bảo vật vô cùng có linh tính. Thánh Binh! Rất nhiều người đưa ra suy đoán này, chỉ có Thánh Binh, chỉ có Thánh Binh cực mạnh mới có thể hấp dẫn cường giả cấp Đế đuổi theo. Nơi này bị hoài nghi là vô thượng bảo địa do Thánh Hoàng luyện chế, trong đây có Thánh Binh cũng là điều dễ hiểu. Đa phần bảo vật đều có Khí Linh, Thánh Binh càng là trời sinh có linh, có lẽ Thánh Binh này không nguyện bị Vô Danh Yêu Đế và đám người kia đoạt được, bởi thế mới bay trốn. - Thánh Binh a... Chúng nhân thổn thức không thôi, ai có thể hàng phục Thánh Binh, đồng thời lấy cho mình dùng, chiến lực sẽ theo đó lập tức tăng vọt. Tỉ như Nghịch Long Uyên, nếu được đến Thánh Binh cường đại, Lĩnh Chủ đều có thể nhẹ nhàng trấn áp, đấy chính là thần uy của Thánh Binh. Hai đại thế lực Nghịch Long Cốc và Thủy Vân Điện đều không có cường giả cấp Đế, bao gồm cả Hoắc gia của Thiên Gia Tử cũng không có cường giả cấp Đế, nhưng ba đại thế lực đều có một kiện Thánh Binh cực mạnh. Chí cường giả trong gia tộc bằng vào Thánh Binh, có thể nhẹ nhàng đương cự với Đại Đế, thậm chí trấn áp Đại Đế. Đấy chính là uy năng của Thánh Binh! Thánh Binh, đó là binh khí Thánh Hoàng từng dùng qua, cũng là do Thánh Hoàng tế luyện ra, bên trong ẩn chứa thánh uy và pháp tắc vô thượng của Thánh Hoàng. Khắp toàn Tam trọng thiên, số lượng Thánh Binh hoàn chỉnh không nhiều, thậm chí một ít cường giả cấp Đế đều không có Thánh Binh. Nhiều năm vậy rồi chưa từng sinh ra Thánh Hoàng, mảnh vỡ Thánh Binh từ thời Viễn Cổ chỉ nhiều chừng đó, số lượng Thánh Binh sót lại cũng chỉ nhiều chừng đó, tất cả đều bị các đại thế lực và Đại Đế cường đại chiếm đoạt. Đối với bất kỳ võ giả nào mà nói, Thánh Binh chính là mộng tưởng cao nhất. Đương nhiên thứ này chỉ nằm ở trong đó, dù thật được đến Thánh Binh thì cũng không phải bọn hắn có thể chưởng khống, tất phải giao cho gia tộc, để chí cường giả trong gia tộc sử dụng. Thánh Binh trong tay bọn hắn không phát huy được uy lực quá mạnh, thậm chí có thể toàn lực thúc giục được hay không cũng là một vấn đề. Cảnh tượng nơi xa đã biến mất, ánh mắt tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Ly lại vẫn cứ nóng rực, đạt tới cảnh giới và chiến lực như đám người ở đây, có ai là không khát vọng chiến lực càng tăng thêm một bước? - Hoành thiên cự liên kia hẳn không phải Thánh Binh? Lục Ly trầm tư suy nghĩ hồi lâu, trong đầu chớp qua một ý niệm kỳ dị, hắn chưa từng gặp qua Thánh Binh, cũng không cảm nhận được chân thực thần uy của cự liên kia. Nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác, rằng hoành thiên cự liên kia hẳn là một loại tồn tại vô cùng kỳ dị, song không phải Thánh Binh. - Không quản, dù có là chí bảo cường đại nhất thiên địa thì vậy cũng không phải thứ dành cho ta. Lát sau, Lục Ly lắc đầu, trọng bảo cỡ đó không phải thứ hắn có thể mơ ước, dù hắn đoạt được cũng không phải chuyện tốt. Ngược lại sẽ dẫn phát đại họa kinh thiên, tất cả cường giả Tam trọng thiên đoán chừng đều sẽ tới đuổi giết hắn. Đến lúc đó hắn sẽ thành chuột chù qua phố, người người kêu đánh, dù hắn có trốn đến Đấu Thiên Giới, sau cùng vẫn sẽ bị người tìm ra rồi giết chết. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội! Rất nhanh Lục Ly liền vứt chuyện này sang một bên, tiếp tục vừa tu luyện, vừa lĩnh hội trận văn đồ trong vòi rồng, tìm kiếm then chốt để phá giải. Thời gian tiếp tục trôi đi, chớp mắt lại qua nửa tháng, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều trầm tư suy nghĩ, cũng thử đủ mọi cách, song sau cùng vẫn chưa ai phá giải được. Cảnh quan kỳ dị lần nữa xuất hiện, vẫn là hoành thiên cự liên vắt ngang trời, phía sau là một đám người đang truy đuổi.
Song lúc này hắn không thể không nỗ lực bình tĩnh, đè ép hỏa khí, ôn tồn trao đổi với Lục Ly. Bằng không mười một người kia đoán chừng đều phải chết, đến lúc đó dù thoát khốn, đám người người còn lại không bị Nghịch Long Tộc đánh giết thì cũng không làm được gì. Dù chỉ xuất hiện một kiện Thánh Binh, bọn hắn biết lấy cái gì ra đi liều, lấy cái gì đi tranh, cuối cùng đành phải trơ mắt nhìn ba đại thế lực còn lại tranh đoạt, bọn hắn thì bị cho ra chầu rìa. - Nói chuyện? Khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười giễu cợt, đáp lại nói: - Ngươi cảm thấy nên nói chuyện thế nào? Hay nói cách khác, ngươi tính dùng cái gì đi mua mạng của bọn hắn? - Không phải mua mạng bọn hắn! Thủy Nguyệt Nhu tức tối đến độ thiếu chút chửi đổng, hóa ra nãy giờ hắn nói đều là nói nhảm? Hắn lần nữa hít sâu một hơi rồi hỏi: - Vị bằng hữu này, trước đây chúng ta không thù không oán, đúng chứ? Ngươi cũng không phải người Nghịch Long Tộc, cần gì phải ra mặt thay bọn họ? - Ta không ra mặt thay bọn họ, mà là ra mặt cho nàng! Lục Ly sát khí đằng đằng nói, ánh mắt đảo qua Lục Linh: - Bất luận kẻ nào dám cả gan vũ nhục nàng, vậy chính là thù không đội trời chung với ta, ta giết các ngươi còn tính là nhẹ. - Ách? Chúng nhân dồn dập ghé mắt, đồng loạt quét nhìn Lục Linh, vừa nãy Nghịch Long Uyên chính vì nàng mà nổi giận đại chiến một trận với Thủy Vân Điện. Giờ lại có người ra mặt thay cho Lục Linh, muốn vì nàng tiêu diệt tất cả người Thủy Vân Điện? Trước đây Lục Linh một mực chưa từng xuất hiện trước mặt thế nhân, thậm chí người Nghịch Long Tộc biết nàng đều không nhiều, chỉ biết thân phận nàng rất tôn quý, một mực đi theo bên người Nghịch Long Tường. Lục Linh che mặt, thấy không rõ dung mạo, nhưng tư thái và khí chất đều tuyệt đỉnh, chính điều đó khiến cho vô số người chú ý, sau lần này đoán chừng ba đại thế lực còn lại đều sẽ nghĩ hết mọi cách điều tra thông tin về Lục Linh. - A... Đúng lúc này, tên công tử Thủy Vân Điện đầu tiên bị Lục Ly tấn công đột nhiên hét thảm, tiếp đó cả người run lên liên hồi, cuối cùng bất động. Khí tức trên thân dần tan biến, rất nhanh đã biến thành một cỗ thi thể. - Thừa Hiến! Thủy Nguyệt Nhu bi thống gào lên, hắn triệt để hoảng, người đầu tiên chết đi, đồng nghĩa những người còn lại cũng sẽ dần dần chết đi. Nếu giờ hắn còn không làm ra gì đó, vậy thì rất nhanh mười người kia đều sẽ biến thành thi thể, theo gió xoay tròn trong vòi rồng. Hô hô! Thủy Nguyệt Nhu thở ra một hơi, tận lực khiến sắc mặt trở nên ôn hòa chút, hắn nhìn qua Lục Ly nói: - Bằng hữu này, ngươi ra điều kiện đi, muốn thế nào mới có thể buông tha bọn hắn? - Ta nghĩ xem! Lục Ly giả bộ trầm ngâm, khiến tâm tình đám người Thủy Nguyệt Nhu như thắt lại, giờ còn nghĩ, tính nghĩ bao lâu? Những người khác sắp không gánh được nữa rồi. - A! Lại một tiếng hét thảm, thêm một người chết đi, còn là một vị tiểu thư, cường độ linh hồn người này hẳn là tương đối yếu chút, bởi thế tuy bị tấn công sau, nhưng lại người chết trước. Thủy Nguyệt Nhu thiếu chút thì phát điên, người chết kia chính là đường muội của hắn, hắn ánh mắt như phun lửa nhìn Lục Ly nói: - Mặc kệ điều kiện ngươi muốn là gì, chí ít trước cũng phải ngừng tấn công đi đã. Bằng không lại chết người, việc này liền xong. - Xong là xong thế nào? Lục Ly cười nhạt, truyền lời nói: - Các ngươi định xong thế nào? Muốn giết ta? Cứ tới đây mà đánh, để xem có giết được không? Giết được Lục Ly ta, tính các ngươi có bản sự. - Ngươi đừng quá phận! Thủy Nguyệt Nhu phẫn nộ rống to: - Chẳng lẽ ngươi định cả đời ở trong này không đi ra? Ngươi vừa đi ra, Thủy Vân Điện chúng ta tất toàn lực truy sát, khắp cả Tam trọng thiên đều không có chỗ cho ngươi dung thân. - Ồ! Sợ quá nhỉ? Lục Ly cười nhạo một tiếng, sau đó nói: - Trên thực tế, lúc ta động thủ tấn công người Thủy Vân Điện các ngươi, ta và Thủy Vân Điện các ngươi đã là tử thù, đúng chứ? Lấy tâm thái cao ngạo của đám công tử các ngươi, e là sẽ nghĩ hết mọi cách đánh giết ta cho bằng được? Nếu đã là tử thù, vậy không bằng giết nhiều chút, như thế dù phải chết, ít ra cũng có người bồi cùng, đúng không nào? Nội tâm Thủy Nguyệt Nhu trầm xuống, xem ra Lục Ly căn bản không có ý định buông tha những người này, vừa nãy nói suy tính chắc chỉ là đùa giỡn hắn. Ánh mắt hắn chuyển lạnh, quát khẽ nói: - Lục Ly đúng không? Ngươi nhất định phải muốn như thế ư? - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, bá khí lộ hết ra, trong tay khua múa nhuyễn kiếm, đâm tới mấy người gần đó. Những người kia vốn sắp không chống nổi, lúc này lại bị Lục Ly tấn công, rốt cuộc chịu hết nổi, không ngừng phát ra từng tiếng hét thảm, chiến tử đương trường. Bọn Thủy Nguyệt Nhu không nói gì, lúc này nói gì thêm cũng là nhảm nhí, trừ tự rước nhục vào thân thì chẳng nghĩa lý gì. Bọn hắn chỉ còn biết trơ mắt nhìn xem từng người chết đi, nhìn xem bằng hữu bọn hắn, tộc nhân bọn hắn chết đi, trong lòng bọn hắn tràn ngập phẫn nộ và sát ý, nhưng bọn hắn lại đều không làm gì được. Một nén hương sau, mười một người chết đi, tất cả biến thành thi thể không ngừng xoay tròn bay múa trong gió lốc. Bọn Thủy Nguyệt Nhu nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng xung quanh. Bởi vì chỉ cần tuỳ tiện nhìn quanh liền sẽ thấy được từng cỗ thi thể, vừa nãy những người này còn sống sờ sờ, còn là huynh đệ tỷ muội, còn vui cười chơi đùa với bọn hắn, giờ lại đã biến thành từng cỗ thi thể lạnh lẽo trôi nổi giữa trời. Hô hô! Thủy Nguyệt Nhu hít một hơi thật sâu, hắn tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, bằng không cứ tiếp tục thế này sớm muộn hắn cũng phải điên mất. Hắn phải nghĩ cách thoát ly khỏi vòi rồng, sau đó lại nghiền Lục Ly thành tro. - Lục Ly! Thủy Nguyệt Nhu nhắm mắt gầm gào: - Ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho hành vi hôm nay, Thủy Nguyệt Nhu ta thề, nếu không chém ngươi thành muôn mảnh, ta quyết không làm người. - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, không thèm để ý nói: - Cũng từng có không ít người nói với ta như vậy, nhưng ta vẫn cứ sống nhăn ra đây, ngược lại rất nhiều thế lực đều bị ta tiêu diệt, hi vọng Thủy Vân Điện các ngươi đừng theo gót bọn hắn.
Chương 3392 Vực sâu
- Bất luận kẻ nào đối địch với ta, cái giá phải trả đều rất đau thảm, mong ngươi nói giữ lấy lời. Thực ra lời Lục Ly nói cũng là thực tình, đám công tử này tâm cao khí ngạo, ai nấy đều cảm thấy bản thân hơn người một bậc, không dung được nửa điểm khiêu hấn. Nếu Lục Ly là công tử hai mươi bảy đại thế lực, có lẽ bọn hắn còn có thể nhịn, nhưng Lục Ly chỉ là một tên Tam Kiếp đỉnh phong không chút bối cảnh, là con sâu cái kiến trong mắt bọn hắn. Vậy mà giờ đây con sâu cái kiến kia lại khiêu hấn bọn hắn, tấn công bọn hắn, khiến bọn hắn đau đến chết đi sống lại, đối với bọn hắn mà nói, đây là nhục nhã, bọn hắn há có thể chịu phục? Chỉ cần bọn hắn thoát khốn thành công, hoặc là sau này ra ngoài, bọn hắn tuyệt đối sẽ không buông tha Lục Ly. Năng lượng mà bọn hắn có thể dùng tới vô cùng khủng khiếp, Lục Ly là tử địch với đám công tử này, bằng với sẽ là tử địch của toàn bộ Thủy Vân Điện. Đã vậy, Lục Ly còn gì phải cố kỵ? Tính cách hắn trước nay là vậy, nếu đã đắc tội, vậy liền đắc tội đến chết, chọc phá trời rồi tính. Không giết đám người này, Thủy Vân Điện sẽ giết hắn, giết đám người này, Thủy Vân Điện vẫn sẽ giết hắn, vậy thì có gì khác nhau? Lục Ly đợi mười một người kia chết sạch liền nhắm mắt tu luyện, không quan tâm đến ánh mắt những người còn lại. Giờ chẳng ai động đậy được, nói nhảm gì cũng là vô nghĩa. Nếu người bốn đại thế lực phá giải vòi rồng này trước, vậy hắn tất hữu tử vô sinh, đành phải gửi gắm hi vọng vào Huyết Linh Nhi, mong nó trước một bước phá được vòi rồng. Lục Linh nhìn Lục Ly một cái thật sâu, như thể muốn ghi khắc hình bóng hắn vào sâu trong linh hồn. Chẳng qua nàng không dám nhìn nhiều, sợ sâu trong ký ức hiện lên thân ảnh người này, đến lúc đó linh hồn lại đau đến độ tưởng như muốn ngất đi. Bốn phía dần trở lại yên tĩnh, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng cuồng phong rít gào. Người Lâm gia Phiền gia Nghịch Long Cốc đều lơ lửng giữa trời, xung quanh là mười một bộ thi thể, thần sắc ai nấy đều rất phức tạp. Trên tay chúng nhân tại trường đều nhiễm không ít máu tươi, đối với thi thể không quá xa lạ, cũng chưa từng sợ sệt. Chỉ là bên người một mực có thi thể trôi lơ lửng, tử trạng còn rất thê thảm khủng bố, cảnh này khó tránh khỏi khó chịu trong lòng. Vòi rồng tiếp tục gào thét cuốn đi, chúng nhân lại đợi hơn một canh giờ, tất cả đều nhắm mắt tu luyện hoặc cảm ứng tình hình chung quanh, tìm kiếm cách thức phá giải vòi rồng. Đương nhiên, cứ phải nhìn xem những thi thể kia, rất nhiều người không khỏi khó chịu trong lòng, thế là bèn dứt khoát bế quan. Thế giới này rất mông lung, hào quang màu vàng nhạt trên đỉnh đầu khiến trọn cả thế giới như được tô nhiễm một tầng quang huy vàng nhạt, nhìn càng có vẻ quỷ dị phi thường. Tốc độ vòi rồng rất nhanh, mỗi một giây lại tiến lên mấy ngàn dặm, vòi rồng gào thét cuốn thốc đi, không ai biết nó muốn đi phương nào, càng không biết lúc nào sẽ dừng lại, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không dừng lại. Chớp mắt đã qua mấy ngày, Huyết Linh Nhi vẫn chưa có tin tức gì, Lục Ly cũng không vội, thản nhiên tiếp tục tu luyện. Đồng thời nghĩ cách để công kích linh hồn mạnh thêm, trước mắt công kích linh hồn của hắn hẳn là có thể ảnh hưởng rất lớn đến một bộ phận cường giả Ngũ Kiếp. Nếu không có Yêu Hồn cao cấp bảo hộ, đoán chừng ngay cả Ngũ Kiếp hậu kỳ đều không kháng cự được. Nếu có Yêu Hồn Thất Bát phẩm bảo hộ, vậy công kích linh hồn của hắn chắc là vẫn chưa đủ. Thất Bát phẩm Yêu Hồn là Yêu Hồn rất cao cấp, song công tử tiểu thư đỉnh cấp của hai mươi bảy đại thế lực chắc đều có cả, Yêu Hồn trong linh hồn hắn chắc phải Bát phẩm, đây là Yêu Hôn Nghịch Long Tộc dành cho Lục Linh, từ điểm này có thể nhìn ra thân phận Lục Linh ở Nghịch Long Tộc hẳn phải rất cao. - Chẳng lẽ tỷ tỷ là hậu đại của Nghịch Long Tường? Lục Ly nhớ được Lục Linh một mực đi theo Nghịch Long Tường, hắn không khỏi hoài nghi, thân phận địa vị Nghịch Long Tường vô cùng cao, chiến lực cũng vô cùng khủng bố, tiệm cận Đại Đế, một người có thể chế áp mấy tên Chuẩn Đế, dù có xét trên khắp Tam trọng thiên cũng thuộc hàng chí cường giả. Nếu quả thật là hậu đại của Nghịch Long Tường, vậy liền dễ hiểu tại sao Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão lại nói dối, không nguyện để hắn đi gặp Lục Linh. Thân phận địa vị chênh lệch quá lớn, một bên là Phượng Hoàng trên trời, bên còn lại là gà mái dưới đất. Mặc dù con gà mái này đang cố gắng trở thành Phượng Hoàng, nhưng gà mái chính là gà mái, điểm này không cách nào thay đổi được. Ngoài ra còn một điểm nữa, người Nghịch Long Tộc không thể gả ra ngoài, đoán chừng Vũ trưởng lão và Sơn trưởng lão cũng lo lắng Lục Linh và Lục Ly ở cùng một chỗ, như vậy một là hỏng tộc quy, hai là sẽ khiến Nghịch Long Tường bất mãn. Lục Ly không khỏi đau đầu, phân vân không biết có nên mang theo Lục Linh rời đi không? Hiện tại Lục Linh đang sống rất ổn, ở Nghịch Long Tộc có được tài nguyên đỉnh cấp, Lục Ly cảm ứng cảnh giới nàng hẳn đã đột phá Ngũ Kiếp, cộng thêm nàng là người Nghịch Long Tộc, sau khi thức tỉnh Nghịch Long huyết ấn, chiến lực sẽ rất khả quan. Ngoài ra Lục Linh chỉ lớn hơn hắn mấy tuổi, có thể nói là đang còn rất trẻ, được Nghịch Long Tộc toàn lực bồi dưỡng, tương lai đạt tới cấp bậc Lĩnh Chủ không phải là điều không thể. Một khi đạt tới cấp bậc Lĩnh Chủ, đó chính là cường giả đỉnh cấp tại Tam trọng thiên. Nếu hắn mang đi Lục Linh, nghĩ cách giải khai ký ức bị phong ấn của nàng, vậy sẽ khiến tâm cảnh Lục Linh bị ảnh hưởng, từ đó ảnh hưởng đến nàng tu luyện. Hơn nữa theo hắn về lại Nhị trọng thiên, bên kia lại gì cũng không có, tài nguyên so với Tam trọng thiên mà nói thì thực sự ít đến thương cảm. Còn một điểm nữa! Nếu hắn thật mang đi Lục Linh, Nghịch Long Tộc tuyệt đối sẽ phát nộ, đến lúc đó tuỳ tiện phái một tên Lĩnh Chủ giới, đoán chừng Nhị trọng thiên sẽ bị huyết tẩy, đến lúc đó hắn biết nên đi đâu? Nhất thời, Lục Ly rất là đau đầu, hoàn toàn không biết nên thế nào cho phải.
Chương 3393 Hoành thiên cự liên
Hắn dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, với tình hình hiện tại, dù hắn có phá giải vòi rồng, liệu thật có thể mang đi Lục Linh? Mang đi Lục Linh liền nhất định có thể tìm tới lối ra, sau đó nhẹ nhàng thoát ra ngoài? Phải biết lần này có tổng cộng hai mươi tên cường giả bốn đại thế lực vào đây, cường giả cấp bậc Lĩnh Chủ đều có không ít. Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã mười ngày đi qua! Huyết Linh Nhi vẫn chưa truyền âm, ngay hôm nay lại đột nhiên xảy ra dị biến. Có tiếng kinh hô hấp dẫn chúng nhân, một người Nghịch Long Tộc trầm hống: - Mau nhìn, đó là cái gì? Lục Ly mở mắt nhìn lại, lập tức thân tâm khẽ chấn, trong mắt hiện đầy vẻ chấn kinh. Trước mặt xuất hiện một vực sâu khổng lồ, dưới vực sâu tán phát quang mang bảy màu lộng lẫy, như là một bảo rương mở sẵn nắp. Trọng điểm còn không phải điểm này, mà là trên vực sâu có vô số quan tài to lớn lưu động, khi thì bay xuống, khi thì vút lên trời, nối dài liên miên bất tuyệt. Vực sâu kéo dài, không thấy đâu là điểm cuối, trên thâm uyên toàn là quan tài, lưu động trên dưới, được quang mang bảy màu chiếu rọi, nhìn có vẻ quỷ dị khiếp người. Quan tài ở đây không khác mấy quan tài bình thường, điểm khác biệt duy nhất chính là càng lớn, lớn hơn bình thường mấy lần, đồng thời những quan tài này cũng có lông vàng. Đấy thực ra vẫn chưa phải trọng điểm, trọng điểm nằm ở vòi rồng chính đang lướt tới vực sâu, chẳng mấy chốc sẽ tới nơi. Chúng nhân lộ rõ vẻ kinh hãi, nếu mấy chục cự quan này bị cuốn vào, đến lúc đó những lông vàng kia bắn ra, đoán chừng tất cả mọi người đều lĩnh đủ. - Nhanh nghĩ cách! - Nghĩ cách tấn công, để vòi rồng chuyển hướng, nếu không chúng ta sẽ phiền phức to! - Làm sao tấn công được? Thần lực hỗn loạn, làm sao công kích những quan tài kia? - Đừng quản, mặc kệ công kích gì cũng được, cứ phóng thích, xem thử có thể đổi hướng vòi rồng không? Đám đông hò hét ầm ĩ, ai nấy đồng loạt phóng thích công kích. Tuy uy lực rất yếu, nhưng đều liều mạng thả ra một ít công kích từ xa, ý đồ đổi hướng vòi rồng. Nhưng mà! Vô luận chúng nhân tấn công kiểu gì, vòi rồng vẫn kiên định không dời hướng đến vực sâu, công kích của bọn hắn rơi lên quan tài, lại không tạo được tác dụng gì đáng kể, cả đám chỉ biết trơ mắt nhìn vòi rồng từ từ lướt về phía vực sâu. Một vực sâu bảy màu khổng lồ, mặt trên lại có vô số quan tài lưu động, mép quan tài mọc đầy lông vàng, cảnh tượng quỷ dị như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, e là đám người Nghịch Long Uyên Lâm Phong Vân khó mà tin tưởng cho được. Sự thật xảy ra ngay trước mắt, đồng thời bọn hắn lại đang bị vòi rồng cuốn lấy bay về phía những quan tài kia, chỉ thoáng chốc nữa thôi, những quan tài kia rất có thể cũng bị cuốn vào, cảnh như thế ai mà không kinh hãi? Bao gồm cả chính Lục Ly. Nhưng nên đối mặt rồi cũng phải đối mặt, vòi rồng thốc tới, mười mấy chiếc quan tài đều bị cuốn vào, cùng theo chúng nhân bay múa xoay tròn. Lúc quan tài tới gần người, Thần Văn trên quan tài sáng lên, tiếp đó lông vàng bắn ra đầy trời, vút tới võ giả quanh bốn phương tám hướng. Tất cả mọi người đều bị tấn công, không một ngoại lệ, phản ứng đầu tiên của chúng nhân là lập tức phóng thích thần thông phòng ngự, hoặc là lấy ra bảo vật. Phanh phanh phanh phanh... Lục Ly phóng thích Thiên Giáp Thuật, đám lông vàng kia như là thép nguội đâm lên người hắn, phát ra tiếng vang trầm muộn, mặc dù có hơi đau, nhưng còn chưa đến mức đâm hắn bị thương. Hắn cảm ứng một phen, không để ý, chú ý tập trung hết về phía Lục Linh, hắn sợ Lục Linh xảy ra chuyện. Đảo mắt nhìn lướt qua, hắn lập tức yên tâm, Lục Linh lấy ra một chiếc lư hương màu đỏ nho nhỏ, lư hương kia toát ra hỏa diễm cũng màu đỏ, khoái tốc xoay tròn vây quanh nàng, phàm là lông vàng đến gần đều bị lư hương đốt cháy. Đám người Nghịch Long Uyên Lâm Phong Vân cũng có bảo vật, số ít còn lại thì tương đối thảm, cũng may người Nghịch Long Tộc đỡ hơn chút, ai nấy đều đã thức tỉnh Nghịch Long huyết ấn, sức phòng ngự được gia tăng, miễn cưỡng có thể trụ vững trước lông vàng. Các gia tộc còn lại, không ít người bị lông vàng đâm xuyên qua nhục thân, đám lông vàng này còn có thể hút máu, vô số tiếng kêu rên thống khổ vọng lại, tiếp sau da thịt khoái tốc lõm vào. Hây! Bọn Lâm Phong Vân phóng thích chí bảo, tận lực trợ giúp những người xung quanh, song vẫn có không ít người chết thảm. Chỉ qua mười mấy giây liền đã có bảy tám người bị hút thành thịt khô, chết thảm đương trường. Lông vàng tưởng như liên miên bất tận, dù đã bị chúng nhân hủy đi không ít, nhưng lông vàng trong quan tài vẫn cứ hiện ra không ngừng. Người Nghịch Long Tộc đỡ nhất, người Thủy Vân Điện cũng có thể ngăn trở, rốt cuộc Thủy Vân Điện chỉ còn lại mấy tên cường giả, người người đều có chí bảo. Người Lâm gia và Phiền gia thì khổ hơn nhiều, không ngừng có kẻ trúng chiêu, cường giả Lâm gia và Phiền gia chỉ biết trơ mắt nhìn, không giúp gì được quá nhiều. Từng người từng người khoái tốc chết đi, cường giả Lâm gia và Phiền gia thống khổ dị thường, cảm giác trơ mắt nhìn xem huynh đệ tỷ muội mình chết đi ngay trước mặt, quả thực dày vò không khác gì đang ở trong Địa Ngục. Thực ra bọn Nghịch Long Uyên có thể giúp một tay, nhưng không ai xuất thủ cả. Bởi vì người Phiền gia và Lâm gia đều là địch nhân tiềm ẩn của bọn hắn, đi trợ giúp địch nhân, vậy chính là gieo họa chính mình. Lực lượng Phiền gia và Lâm gia suy yếu, như vậy cơ hội cho bọn hắn sống tiếp mới sẽ càng lớn. Phanh phanh phanh! Lâm Phong Vân điều khiển một pháp ấn cực lớn, ầm ầm nện lên một cỗ quan tài, quan tài kia bị nện bay một đoạn, song rất nhanh lại bị hấp lực từ vòi rồng kéo ngược trở về. - Mọi người dùng pháp bảo tấn công quan tài, đánh chúng ra ngoài! Lâm Phong Vân tinh thần đại chấn, trầm giọng hống lên, tiếp tục điều khiển pháp ấn cự đại không ngừng nện lên quan tài, quả nhiên quan tài thật bị hắn nện bay đi ra. Vòi rồng gào thét lướt qua trên vực sâu chứ không dừng lại, cứ thế tiếp tục bay về nơi xa. Cỗ quan tài bị Lâm Phong Vân nện rớt xuống đất, sau đó bất ngờ chủ động bay lên, hướng về lại nơi vực sâu.
Chương 3394 Hoành thiên cự liên
Rầm rầm rầm! Tất cả cường giả có được bảo vật đều ra tay, rất nhiều người không để ý bảo vệ tự thân, mặc cho lông vàng tấn công vẫn liều mạng đánh quan tài. Chỉ có đánh bay toàn bộ quan tài đi ra, bọn hắn mới có thể nhất lao vĩnh dật, mới sẽ được triệt để an toàn. Lúc này Nghịch Long Uyên và Lục Linh cũng đều ra tay, các nàng không muốn người Nghịch Long Tộc bị tổn hại. Nếu ngay cả Nghịch Long Vân đều sắp không chống được, chỉ cần tiếp tục bị lông vàng đâm vào trong nhục thân, tinh huyết sẽ bị hút sạch, dần dần mất đi năng lực đề kháng. Sau chừng nửa nén hương, toàn bộ quan tài đều bị đánh bay, chúng nhân như trút được gánh nặng, người Lâm gia và Phiền gia lại khóc không ra nước mắt. Hai nhà đều tử thương thảm trọng, Lâm gia chết mười lăm người, Phiền gia chết mười hai người. Ngoài ra còn có rất nhiều người bị thương, đa phần đều gầy trơ xương, tinh khí thần bị hút đi không ít, nguyên khí tổn hại nặng, đoán chừng không mất mấy tháng căn bản không khả năng khôi phục lại được. Bên phía Nghịch Long Tộc lại tinh thần đại chấn, bọn họ chỉ có mấy người bị thương, hiện tại phía Nghịch Long Tộc đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, trừ phi ba thế lực còn lại liên hợp. Chẳng qua Phiền gia và Lâm gia vốn là tử thù, há chịu dễ dàng liên hợp với nhau. Đương nhiên, điều này phải xây dựng trên tiền đề là tất cả mọi người đều thoát khốn, còn nếu một mực bị nhốt trong vòi rồng, vậy thì nói gì cũng là nói nhảm. - Dưới vực sâu có cái gì? Vấn đề này hiện lên trong đầu Lục Ly, cũng hiện lên trong đầu vô số người, dưới vực sâu kia có quang mang bảy màu, đống quan tài bị đánh bay đều chủ động bay ngược trở về, tiếp tục trôi nổi trên vực sâu. Dưới vực sâu khẳng định có vấn đề, còn là vấn đề lớn, rất có thể là có trọng bảo. Khả năng những quan tài kia chính đang trấn thủ trọng bảo bên dưới, bởi vì bất luận kẻ nào muốn tiến vào vực sâu đều sẽ bị lông vàng trên quan tài tấn công. - Trong quan tài rốt cục có tà ma hay quái vật gì? Còn một vấn đề đáng để chúng nhân lo lắng, chỉ với chút lông vàng đã đáng sợ vậy rồi, không biết nếu tà ma quái vật trong quan tài đi ra, e là tất cả mọi người đều không sống được. Những tà ma quái vật kia bị ai trấn áp bên trong? Chẳng lẽ nơi đây thật đúng là vô thượng bảo địa do Thánh Hoàng tế luyện? Lục Ly nghĩ không thông, cũng không muốn nghĩ tiếp, hắn nhắm mắt tiếp tục tu luyện, chờ đợi Huyết Linh Nhi truyền âm. Hắn tự tin, Huyết Linh Nhi hẳn có thể phá giải vòi rồng. Vòi rồng vẫn cứ quét tới trước mặt, chạy tới phương xa, bốn phía là một mảnh sương mù, mang đến cho chúng nhân cảm giác vòi rồng này như thế muốn dẫn bọn hắn đến tận cùng thế giới. - Mau nhìn! Mau nhìn chân trời mặt bắc, đó là cái gì? Năm ngày sau, lại một tiếng kinh hô vang lên kéo tỉnh Lục Ly, Lục Ly ngước mắt nhìn lên, lần nữa chứng kiến được cảnh tượng khiến người kinh hãi. Chân trời mặt bắc xuất hiện một sợi khóa xích màu vàng, khóa xích kia như là thiên địa thần liên vắt ngang giữa trời, một cỗ thần uy vô danh tràn ngập ra từ trên xiềng xích, ở dưới xiềng xích, tất cả mọi người đều cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng. Như thể phàm nhân thấy được thần lôi kinh thiên, mang theo thiên địa chi uy không cách nào kháng cự. - Có người? Tiếng kinh hô lần nữa vang lên, tròng mắt Lục Ly thoáng co rụt lại, hắn thấy được một điểm đen vô cùng nhỏ chính đang bay về phía khóa xích. Người kia tóc dài phất phới, trường bào phần phật, phiêu dật vô cùng, mang đến cho người cảm giác như là Trích Tiên giáng lâm. Ông! Song rất nhanh, cảnh tượng mặt bắc chân trời đột nhiên dần biến mất, tỏa liên khổng lồ vắt ngang hư không và cả bóng người kia chậm rãi hóa thành hư vô, tan biến vô tung vô ảnh, tựa hồ chưa từng xuất hiện qua. Hoành thiên cự liên, nhân ảnh! Cảnh này khiến chúng nhân vừa sợ hãi, lại vừa kinh nghi không thôi, cảnh nhìn thấy vừa rồi đến cùng là huyễn tượng, hay là tồn tại chân thực? Người kia là ai? Tại sao trên trời lại xuất hiện khóa xích? Không ai hiểu được, nhưng ai nấy đều cảm thấy thế giới này càng lúc càng thần kỳ, cũng càng lúc càng quỷ dị khôn lường. … Hoành thiên cự liên không giống như là bảo vật pháp khí. Đây là cảm quan đầu tiên của tất cả mọi người, ngược lại thứ này càng giống như là một loại thiên đạo vận ngấn nào đó, như là cảnh quan thiên địa kỳ dị, tỷ như cầu vồng. Đã không phải bảo vật pháp khí, vậy tại sao bầu trời lại xuất hiện hoành thiên cự liên? Bóng người kia có là tồn tại chân thực hay không? Nếu là chân nhân, thực lực người này rốt cục mạnh đến cỡ nào? Vừa rồi chúng nhân nhìn đạo hoành thiên cự liên mấy lần, ai nấy đều cảm thấy hít thở không thông, nếu để bọn hắn đến gần, sợ rằng sẽ bị trấn áp không động đậy gì được. - Chẳng lẽ đó là Vô Danh Yêu Đế? Trong đầu Lục Ly chớp qua một đạo ý niệm, nếu hoành thiên cự liên là tồn tại chân thực, như vậy người có thể tới gần hoành thiên cự liên chỉ có thể là Vô Danh Yêu Đế, dù là Chuẩn Đế Lục Ly đều cảm thấy không có đủ thực lực để áp sát lại gần được. - Vô Danh Yêu Đế ở tầng này? Vậy liệu có phải đám lão giả bốn đại thế lực cũng ở tầng này? Đây là điều Lục Ly lo lắng nhất, nếu đám lão giả bốn đại thế lực đều ở tầng này, một khi gặp phải, hắn tuyệt đối sẽ rơi vào cảnh hữu tử vô sinh, ai cũng không cứu được hắn. Mặt mũi Lục Linh còn chưa đủ dùng, cường giả Thủy Vân Điện chắc sẽ chém hắn làm muôn mảnh. Lục Ly không dám ký thác toàn bộ hi vọng lên thân Huyết Linh Nhi, hắn nhắm mắt bắt đầu tập trung nghiên cứu vòi rồng, nhìn xem có thể tìm ra cách, hoặc nghĩ ra ý tưởng nào đó cho Huyết Linh Nhi nhằm mau chóng phá giải vòi rồng. Hắn cái gì đều không quản, tập trung bế quan nghiên cứu, những người còn lại thì truyền âm trao đổi với nhau một lúc, sau đó cũng đều im lặng, trầm tư nghĩ cách phá giải vòi rồng. Thực ra bọn Nghịch Long Uyên Lâm Phong Vân Thủy Nguyệt Nhu đều từng phát đi tín hiệu cầu cứu, thông báo cho tiền bối ở trong bảo địa.
Chương 3395 Thánh Binh?
Nhưng thời gian qua lâu vậy rồi mà những trưởng bối kia chẳng thấy có ai xuất hiện, có lẽ bọn hắn không còn ở tầng này, có lẽ bọn hắn đang bận rộn chuyện khác, không rảnh phân thân, tóm lại tạm thời hẳn không dựa vào được. Vòi rồng tiếp tục gào thét phi hành, ba ngày sau lần nữa đụng phải một vòi rồng khác, sau cùng hai vòi rồng hợp hai làm một, hóa thành một vòi rồng càng lớn, tiếp tục khoái tốc di chuyển về nơi xa. Thời gian trôi nhanh, chớp mắt lại đã qua sáu ngày, hôm nay trên trời lần nữa một cảnh tượng khiến người chấn kinh không thôi. Cảnh tượng này dường như diễn ra ở nơi vô cùng xa xôi, thấy được không phải quá rõ ràng, bọn hắn chỉ thấy được khóa xích vàng óng bay múa giữa không trung, theo sau là một bóng người, tựa hồ đang truy đuổi khóa xích màu hoàng kim kia. Tiếp nữa, chúng nhân lại thấy phía sau có một đám người đi theo, tựa hồ cũng đang truy đuổi hoàng kim cự liên. Mọi thứ diễn ra trên một mảnh hư không, trên hư không đó còn có thể thấy được rất nhiều cự thạch bay múa, hoành thiên cự liên thỉnh thoảng chui vào trong đám cự thạch giữa trời, thỉnh thoảng lại bay ra. - Đấy chẳng phải Tam thúc tổ ư? - Đó là gia gia ta! - A, trưởng bối nhà ta hình như cũng ở đó! Chúng nhân bên trong vòi rồng ồ lên, người đầu tiên ảnh bọn hắn thấy không rõ, phía sau nhân ảnh kia tuy mơ hồ, nhưng rất nhiều người vẫn bị nhận ra. Đặc biệt có mấy người ngoại hình tương đối nổi bật, vừa thoáng nhìn liền bị nhận ra, chính là cường giả bốn đại thế lực cùng vào đây lần này. Đáng tiếc... Những bóng người kia lóe lên rồi dần dần mơ hồ, biến mất giữa không trung, như là ảo ảnh. Chúng nhân đều cảm thấy những hình ảnh vừa rồi không phải ở gần đây, lại không biết tại sao xuất hiện giữa không trung. - Cự liên kia là gì? Trước đó tất cả mọi người đều nghĩ khả năng đây chỉ là huyễn tượng, nhưng giờ tiền bối của bọn hắn đều xuất hiện, vậy chứng tỏ tuyệt đối không phải huyễn tượng. Người mặt trước nhất kia rất có thể chính là Vô Danh Yêu Đế, nói cách khác Vô Danh Yêu Đế và cường giả các thế lực đều đang truy đuổi hoành thiên cự liên. Thứ ngay cả cường giả cấp Đế đều truy đuổi, đây tuyệt đối là vô thượng chí bảo, bởi thế ai nấy đều không khỏi hiếu kỳ. Trước đó chúng nhân hoài nghi thứ mình nhìn thấy là một kỳ quan thiên địa, nhưng giờ không ai còn cho rằng như vậy. Cự liên kia đang bay trốn, Vô Danh Yêu Đế và nguyên một đám đang đuổi theo, đây ắt là một kiện bảo vật, một kiện bảo vật vô cùng có linh tính. Thánh Binh! Rất nhiều người đưa ra suy đoán này, chỉ có Thánh Binh, chỉ có Thánh Binh cực mạnh mới có thể hấp dẫn cường giả cấp Đế đuổi theo. Nơi này bị hoài nghi là vô thượng bảo địa do Thánh Hoàng luyện chế, trong đây có Thánh Binh cũng là điều dễ hiểu. Đa phần bảo vật đều có Khí Linh, Thánh Binh càng là trời sinh có linh, có lẽ Thánh Binh này không nguyện bị Vô Danh Yêu Đế và đám người kia đoạt được, bởi thế mới bay trốn. - Thánh Binh a... Chúng nhân thổn thức không thôi, ai có thể hàng phục Thánh Binh, đồng thời lấy cho mình dùng, chiến lực sẽ theo đó lập tức tăng vọt. Tỉ như Nghịch Long Uyên, nếu được đến Thánh Binh cường đại, Lĩnh Chủ đều có thể nhẹ nhàng trấn áp, đấy chính là thần uy của Thánh Binh. Hai đại thế lực Nghịch Long Cốc và Thủy Vân Điện đều không có cường giả cấp Đế, bao gồm cả Hoắc gia của Thiên Gia Tử cũng không có cường giả cấp Đế, nhưng ba đại thế lực đều có một kiện Thánh Binh cực mạnh. Chí cường giả trong gia tộc bằng vào Thánh Binh, có thể nhẹ nhàng đương cự với Đại Đế, thậm chí trấn áp Đại Đế. Đấy chính là uy năng của Thánh Binh! Thánh Binh, đó là binh khí Thánh Hoàng từng dùng qua, cũng là do Thánh Hoàng tế luyện ra, bên trong ẩn chứa thánh uy và pháp tắc vô thượng của Thánh Hoàng. Khắp toàn Tam trọng thiên, số lượng Thánh Binh hoàn chỉnh không nhiều, thậm chí một ít cường giả cấp Đế đều không có Thánh Binh. Nhiều năm vậy rồi chưa từng sinh ra Thánh Hoàng, mảnh vỡ Thánh Binh từ thời Viễn Cổ chỉ nhiều chừng đó, số lượng Thánh Binh sót lại cũng chỉ nhiều chừng đó, tất cả đều bị các đại thế lực và Đại Đế cường đại chiếm đoạt. Đối với bất kỳ võ giả nào mà nói, Thánh Binh chính là mộng tưởng cao nhất. Đương nhiên thứ này chỉ nằm ở trong đó, dù thật được đến Thánh Binh thì cũng không phải bọn hắn có thể chưởng khống, tất phải giao cho gia tộc, để chí cường giả trong gia tộc sử dụng. Thánh Binh trong tay bọn hắn không phát huy được uy lực quá mạnh, thậm chí có thể toàn lực thúc giục được hay không cũng là một vấn đề. Cảnh tượng nơi xa đã biến mất, ánh mắt tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Ly lại vẫn cứ nóng rực, đạt tới cảnh giới và chiến lực như đám người ở đây, có ai là không khát vọng chiến lực càng tăng thêm một bước? - Hoành thiên cự liên kia hẳn không phải Thánh Binh? Lục Ly trầm tư suy nghĩ hồi lâu, trong đầu chớp qua một ý niệm kỳ dị, hắn chưa từng gặp qua Thánh Binh, cũng không cảm nhận được chân thực thần uy của cự liên kia. Nhưng trong lòng hắn lại có cảm giác, rằng hoành thiên cự liên kia hẳn là một loại tồn tại vô cùng kỳ dị, song không phải Thánh Binh. - Không quản, dù có là chí bảo cường đại nhất thiên địa thì vậy cũng không phải thứ dành cho ta. Lát sau, Lục Ly lắc đầu, trọng bảo cỡ đó không phải thứ hắn có thể mơ ước, dù hắn đoạt được cũng không phải chuyện tốt. Ngược lại sẽ dẫn phát đại họa kinh thiên, tất cả cường giả Tam trọng thiên đoán chừng đều sẽ tới đuổi giết hắn. Đến lúc đó hắn sẽ thành chuột chù qua phố, người người kêu đánh, dù hắn có trốn đến Đấu Thiên Giới, sau cùng vẫn sẽ bị người tìm ra rồi giết chết. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội! Rất nhanh Lục Ly liền vứt chuyện này sang một bên, tiếp tục vừa tu luyện, vừa lĩnh hội trận văn đồ trong vòi rồng, tìm kiếm then chốt để phá giải. Thời gian tiếp tục trôi đi, chớp mắt lại qua nửa tháng, trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều trầm tư suy nghĩ, cũng thử đủ mọi cách, song sau cùng vẫn chưa ai phá giải được. Cảnh quan kỳ dị lần nữa xuất hiện, vẫn là hoành thiên cự liên vắt ngang trời, phía sau là một đám người đang truy đuổi.